Minh Trang chưa kịp trả lời thì anh đã tắt máy. Cô đứng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài trời. Trông ngóng như thể Huy Tiến sắp xuất hiện ở dưới sân. Thật không thể nào tin anh có thể xông xáo vì cô như vậy.
Một lát nhớ ra, cô hối hả thay đồ. Rồi xuống phòng khách ngồi đợi.
Gần một giờ đêm, Minh Trang thấy bóng một chiếc mô tô phân khối lớn chạy vào sân khách sạn. Cô đứng dậy bước ra cửa. Lòng trào lên một cảm xúc mãnh liệt, khi thấy Huy Tiến ngừng xe. Anh gỡ nón, cười với cô một cách âu yếm.
Minh Trang chạy tới bên anh:
-Anh điên thật đó.
-Thế nào, bây giờ còn buồn không?
-Thật không ngờ anh ra đây vào giờ nầy. Rủi có chuyện gì dọc đường thì sao chứ.
-Nếu có lỡ chết thì cũng phải gặp mặt Minh Trang mới chết được, như vậy cũng không tiếc.
Minh Trang đưa tay lên miệng anh như chận lại:
-Không được nói bậy.
Huy Tiến bước xuống xe. Anh choàng tay qua vai cô, đi đến phía băng đá trong sân. Cử chỉ thân mật rất tự nhiên. Như thể điều nầy là bình thường. Như thể trước đó anh đã từng như vậy. Minh Trang để yên chứ không né ra, cô chỉ thấy xúc động chứ không bị dị ứng. Khi Huy Tiến ra đây trong đêm thế nầy, thì mặc nhiên hai người đã thừa nhận tình cảm của nhau. Anh có thân mật hơn thế nữa cô vẫn chấp nhận.
Đêm thật nhiều gió. Gió từ biển thổi vào lồng lộng. Trời đầy sao. Phía phòng khách hắt ra ánh sáng yếu ớt, không đủ để nhìn rõ mặt nhau.
Hai người ngồi bên nhau, tay trong tay. Minh Trang lặng yên cảm nhận tay mình bị xiết nhẹ. Một luồn rung động rung giật đến tận tim, khiến cô không nói được bằng lời. Bất giác cô ngã đầu vào vai Huy Tiến, và ngước lên chờ đợi.
Anh cúi xuống tìm môi cô. Và cái điều cô hằng tưởng tượng đã xãy ra. Cái hôn thật dịu dàng mà làm cô chống chếnh lao đao như say rượu. Cô để mặc cho cảm xúc cuốn trôi mình đi. Không còn đủ tỉnh táo để nhận biết điều gì đang xãy tới với mình. Cũng quên mất là mình đang ở ngoài trời.
Giọng Huy Tiến thì thầm bên tai cô, nhẹ như hơi gió:
-Sáng mai không có anh, nhớ lại chuyện nầy, em có hối hận không?
-Không bao giờ, còn anh?
-Anh cũng không hối hận, vì anh biết anh yêu em.
Minh Trang gục đầu trên vai Huy Tiến. Những lúc thế nầy cô không muốn nói gì nữa. cô thích yên lặng để cảm nhận sự gần gủi lạ lùng của lần đầu. Cô thích tất cả mọi thứ ở anh. Từ giọng nói trầm trầm đến cử chỉ dịu dàng. Thích cả những lúc anh ngang ngược và nhẹ nhàng chìu chuộng. Nhất là trong lúc nầy, khi nửa đêm anh vượt mấy chục cây số ra đây với cô, thì cô không thể không rung động trước sự liều lĩnh táo bạo ấy.
Khi ngước lên tầng trên, Minh Trang chợt thấy Phong đứng bên khung cửa sổ. Phía sau anh là căn phòng sáng đèn nên cô không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng hình như Phong đang rất buồn.
X
X X
Huy Tiến tắt máy. Anh nhìn lên đồng hồ, gần một giờ. Mấy hôm nay đêm nào cũng thức tới gần sáng, hôm nay anh thấy mệt mõi vô cùng. Nếu không giao công trình theo đúng hợp đồng, chắc anh sẽ bỏ mặc công việc, tìm một nơi du lịch nào đó xa thành phố vài ngày cho bớt căng thẳng.
Từ lúc quen với Minh Trang, anh hầu như không còn thời giờ để nghỉ ngơi. Ngoài giờ làm việc ở công ty ba cô, anh phải đưa cô nàng đi chơi nhăng nhít khắp nơi. Nhất là những lúc cô trở về sau một tour nhiều ngày, thì hầu như đêm nào cô cũng đòi đến vũ trường nhảy tới khuya mới về.
Anh không biết trước đó Minh Trang sống phóng túng đến mức nào, bị bà mẹ kềm cặp đến mức nào. Nhưng cuộc sống hiện tại của cô làm anh thấy chóng mặt. Hình như khi đi làm rồi, cô tự cho phép mình vượt qua vòng kiểm soát của bà mẹ. Và tự do hết mình.
Minh Trang quen sống trong thế giới màu hồng, nên chẳng thể nào hiểu nổi cuộc sống của anh. Nếu anh có kể về thời gian anh phải đương đầu với công việc, chắc cô ta cũng chẳng hiểu nổi. Cô ta đi làm chỉ để chứng minh cho ba mẹ thấy mình đã lớn, lớn có nghĩa là phải được tự do. Nếu bảo với cô anh cần làm việc để kiếm tiền lo cho gia đình, chắc cô ta sẽ tròn xoe mắt lạ lùng. Vì vậy trước mặt cô, anh chỉ biểu hiện một góc cạnh khác. Một con người hào hoa phong nhả, có thể chìu chuộng tất cả những đòi hỏi của cô. Một người vô tư với cuộc sống giống như cô. Còn thực tế mà anh phải đương đầu hàng ngày, thì chẳng bao giờ anh có thể chia xẻ.
Huy Tiến đốt điếu thuốc, bước ra ban công đứng hút. Anh nhìn xuống đường. Vài chiếc xe chạy vút qua vội vã. Hình ảnh đó làm anh liên tưởng đến vòng quay của bánh xe. Cứ quay đi vun vút. Mà trong đó anh là một bộ phận nhỏ, cứ lao tới mà chẳng có thời giờ dừng lại để suy nghĩ.
Nghe có tiếng động ở cửa, Huy Tiến quay lại nhìn. Anh thấy Hồng Loan đi ra, khuôn mặt còn ngây ngủ. Cô bước tới vịn lan can, nhìn xuống đường:
-Sao anh Hai không ngủ, thức chi khuya vậy?
-Anh hút hết điếu thuốc rồi vô, giờ nầy không ngủ mà ra đây chi vậy?
-Em thấy anh đứng đây nên ra chơi với anh.
Hồng Loan im lặng một lát, rồi nói với vẻ bất mãn:
-Anh cứ chìu cái bà đỏng đảnh đó hoài chịu sao nổi, thấy anh mất thời giờ với mụ ta mà em tức chịu không nổi.
Huy Tiến cười khan:
-Anh chịu một thời gian thôi, và sẽ không để lâu đâu.
-Theo anh thì bà ta đỗ thật chưa?
-Cô ta rất yêu anh, nhưng yêu theo cách của cô ta.
Hồng Loan bĩu môi:
-Em biết rồi, con nhà giàu mà, cứ nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, cứ tưởng ai cũng phải phục vụ mình, ừ, tưởng đi, mai mốt rồi biết.
Cô ngừng lại một lát, rồi nói giọng chì chiết:
-Bả thành người nhà nầy rồi thì tới số với em. Hứ, em mà được tiền bạc thừa mứa, không chừng em còn đẹp hơn bả nữa.
Huy Tiến hơi quay lại nhìn Hồng Loan. Rồi đưa tay vuốt tóc cô:
-Anh sẽ không để em với mẹ chịu khổ lâu nữa đâu. Những gì cô ta có rồi em cũng sẽ có, ráng chờ đi.
-Chị Trinh cũng nói với em vậy đó.
Nhắc tới Tuyết Trinh, khuôn mặt Huy Tiến trở nên tư lự hẳn đi. Anh im lặng một lát, rồi hỏi nhỏ:
-Em thấy chị Trinh có vẻ buồn không?
Giọng Hồng Loan đầy ác ý:
-Tất nhiên là buồn rồi, anh cứ kè kè đi với cái bà đỏng đảnh kia, ai mà chịu cho nổi. Chị ấy là kiên nhẫn, chứ em thì chắc làm ầm lên rồi.
-Em cũng nên tập tính chịu đựng như chị Trinh, đừng khích quá, anh biết em không ưa Minh Trang, nhưng đừng để ra mặt, cô ta cũng nhạy cảm lắm đó.
Hồng Loan im lặng như không để ý câu nói đó. Cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc. Rồi kéo tay Huy Tiến, hỏi với vẻ háo hức:
-Bà Trang thích nhảy đầm lắm hả? Lúc đi nhảy bả mặc đồ thế nào anh?
-Bình thường.
-Sao lại bình thường được, vào vũ trường thì phải ăn mặc đẹp chứ.
Huy Tiến cau mặt:
-Co ta lúc nào cũng nào cũng đúng mốt, cô ta thích thời trang nên anh thấy lúc nào cũng đẹp như nhau.
Hồng Loan nhăn mặt:
-Anh Hai thấy bả đẹp hả? Nói vậy là anh bắt đầu xiêu lòng rồi chứ gì? Rồi chị Trinh thì sao đây?
Huy Tiến cười lạnh lùng:
-Thấy đẹp không có nghĩa là yêu được cái đẹp đó. Em biết mỗi khi vào vũ trường anh nghĩ gì không? Anh nhìn cách chơi của cô ta rồi chạnh nghĩ về em và mẹ, lẻ ra cái mà cô ta hưởng bây giờ là của em.
Hồng Loan buồn hiu:
-Càng nghĩ em càng thấy tức, mình sống khổ như vậy vì ai đây chứ..
Huy Tiến trầm ngâm:
-Em đừng sợ anh phải lòng Minh Trang, chính bản thân cô ta cũng không làm anh rung động nổi, anh không thích mẫu con gái chơi bời như vậy. Còn cô ta thì sống hời hợt và chỉ biết hưởng thụ, con gái từng tuổi đó mà còn bị mẹ giám sát như con nít, làm sao anh có thể nghiêm chỉnh với cô ta được.
-Anh nói vậy em mới yên tâm, chứ thấy anh chìu chuộng bà nội đó quá, em cũng lo lắm. Em gặp hai người ngoài đường mấy lần.
Cô ngừng lại, nhăn mũi:
-Ở ngoài đường mà cứ ôm cứng lấy anh như vợ chồng, thấy ớn, con gái gì phóng túng vô duyên.
Huy Tiến hơi cau mặt:
-Em là con gái, đừng nên nhận xét người khác nặng nề quá, nếu bạn trai em nghe được thì sẽ dị ứng lắm đấy.
Hồng Loan nhăn nhăn mũi như nhạo báng. Ong anh cô mà nói một câu bênh vực Minh Trang là cô luôn bĩu môi chẳng thèm nghe. Thậm chí nghĩ đến một ngày nào đó, khi Huy Tiến cưới được bà ta rồi, cô sẽ hành hạ cho bỏ ghét.
Cô che miệng ngáp dài:
-Buồn ngủ quá, em vô nghe, mà anh cũng nên đi ngủ đi chứ.
Nói xong Hồng Loan đi vào nhà. Huy Tiến cũng đi vào. Nhưng anh đang đóng cửa thì Hồng Loan lại trở ra, giọng có vẻ thú vị:
-Anh Hai, sao mình không nghĩ đến chuyện để em làm quen với bà đỏng đảnh nhỉ?
Huy Tiến nhíu mày:
-Ý em muốn gì?
-Có nghĩa là em sẽ làm thân với bả, đòi bả đưa đi chơi, coi như để hai chị em biết nhau hơn vậy mà.
-Chuyện đó anh không phản đối, nhưng liệu em có giữ miệng được không?
-Đừng lo, em đóng kịch giỏi lắm, bảo đảm bả không nhận ra đâu. Bà gà mờ đó mà biết gì.
Cô cười khúc khích:
-Anh khỏi cần phải giới thiệu, để em tự làm quen được rồi.
-Tuỳ em, nhưng nhớ đừng gây ác cảm với cô ta đó.
-Em có mà điên mới để bả biết, đâu có khùng đến vậy.
Nói xong cô lửng thửng đi ra.
Nằm một mình trong đêm, cô tự vẻ vời những viễn ảnh thú vị. Đâu cần đợi đến lúc anh cô cưới được Minh Trang, tự cô cũng có thể tận dụng thời gian để đòi hỏi và hưởng thụ. Chứ chờ đợi thì biết đến bao giờ.
Hôm sau, mới sáng sớm Hồng Loan đã gọi điện cho Minh Trang. Chờ khá lâu mới nghe trả lời:
-Alô.
-Có phải chị Minh Trang không ạ?
-Vâng, mình là Trang đây, xin lỗi, ai đang gọi đấy ạ?
“Giọng cô ta nhỏ nhẹ nghe cũng khá dễ thương” - Hồng Loan nhận xét một cách khách quan. Tự nhiên cô cũng trở nên nhỏ nhẹ:
-Xin lỗi, em là Loan, em của anh Tiến đây chị ạ.
-A, chị có nghe anh ấy nhắc tên em, chào em nghe.
-Dạ, chào chị, em gọi thế nầy có phiền gì chị không?
-Không, không phiền chút nào, có gì không em?
-Em muốn rủ chị đi ăn sáng, chị có thể đi được không?
-Được chứ, nhưng mình sẽ gặp nhau ở đâu?
-Chị quyết định đi, em không biết ở đâu cả, em chỉ muốn gặp chị thôi.
-Nhưng làm sao để nhận ra nhau bây giờ?
-Em biết mặt chị rồi, chỉ cần chị tới là em sẽ nhận ra thôi.
-Được rồi, vậy thì mình sẽ gặp nhau ở quán Mây Trắng nhé.
Hồng Loan không biết quán đó ở đâu. Nhưng cô cũng gật đầu bừa:
-Vâng, em sẽ tới đó ngay.
Cô quay qua bấm số máy của Tuyết Trinh. Vừa nghe giọng trả lời, cô nói một cách vui vẽ hối hả:
-Này, chị đang làm gì đó?
-Chị chuẩn bị đi chợ, có chuyện gì không mà gọi chị sớm vậy?
-Này, mình sẽ có một cuộc gặp lịch sử ngay bây giờ, chị đừng đi chợ nữa, tới quán Mây Trắng ngay đi nhé, mà chị có biết quán đó không?
-Chị nghe tên chứ chưa vào đó lần nào. Hình như có đi ngang mấy lần.
-Em chẳng cần biết chị có vào hay không, nhưng chị phải tới đó ngay bây giờ, không được từ chối đó nhé, nếu không chị sẽ hối hận lắm.
-Làm gì mà ghê vậy?
-Mình sẽ đến gặp bà tiểu thư quý tộc của anh Tiến, em mới vừa hẹn với bả đó.
Giọng Tuyết Trinh chùng xuống hẳn, như kinh ngạc đờ đẩn:
-Em hẹn với cô ta à?
-Chứ sao, hẹn đi ăn sáng, bả nhận lời rồi, quán nầy là do bả hẹn đó, em nghĩ chắc sang trọng lắm, cho nên chị mặc đồ chiến đấu vào nhé.
Tuyết Trinh ngần ngừ:
-Chị đâu có đồ nào đẹp đâu, sợ quê lắm.
-Trời ơi, thì cứ lựa bộ đẹp nhất, nhớ đừng có bình dân quá là bị quê đó, quý bà đó lúc nào cũng đúng mốt, coi chừng mình trở nên con quạ so với bả đó.
Tuyết Trinh chưa kịp nói gì thì cô đã nói tiếp như thúc hối:
-Nhớ đến ngay nhé, à này, tới đó em nói gì mặc em, chị chỉ việc nghe thôi nhé, đừng nói lung tung coi chừng bể hết đó.
-Nhưng Em muốn chị gặp cô ta để làm gì?
-Trời ơi, thì ít nhất chị cũng phải tiếp xúc với vợ chưa cưới của người yêu mình chứ, chị chả hiểu gì cả.
Tuyết Trinh nói một cách mất bình tỉnh:
-Chị sợ là…
Hồng Loan cắt ngang:
-Đừng lo, có em mà, em luôn đứng về phía chị, anh Tiến cũng là của chị, chị mà sợ cái bà đó sao?
Không đợi Tuyết Trinh trả lời, cô gát máy, rồi vội vã thay đồ. Lần đầu tiên đi chơi mà cô có tâm trạng băn khoăn rất lạ. Nửa ác ý, nửa mặc cảm thua kém. Cô sợ Minh Trang coi thường hoặc chê cô một điề gì đó.
Nửa giờ sau Hồng Loan đã có mặt ở café Mây Trắng. Chẳng khó khăn gì cô cũng nhận ra Minh Trang ngồi một mình ở góc phòng. Vừa đi về phía bàn, cô vừa nhìn chăm chăm bộ áo Minh Trang đang mặc. Cô đã gặp rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy một phong cách rất ấn tượng. Điều đó làm cô tức lên, tất cả những thứ mà Minh Trang đang có, lẻ ra là phải thuộc về cô rồi.
Minh Trang nhìn nhìn Hồng Loan. Đến khi cô nàng kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, thì cô mới tin chắc. Hai anh em chẳng giống nhau chút nào. Huy Tiến có phong cách thanh lịch, còn cô em thì… không được dễ thương lắm. Nếu không muốn nói là xấu. Nhưng điều đó đâu có quan trọng.
Hồng Loan nói một cách khiêm tốn:
-Chị chờ em có lâu không?
Minh Trang cười hồ hởi:
-Không lâu lắm, mà có lâu cũng chẳng sao đâu.
-Sáng nay chị có đi làm không?
-Có, nhưng chị đã gọi điện đến công ty rồi, mình có thể đi chơi đến lúc nào cũng được.
Hồng Loan nhướng mắt:
-Sao, chị nghỉ làm sáng nay à?
-Ừ, cho nên mình cũng không cần phải bó buột về thời gian lắm.
“Bà nầy làm việc tài tử thật, làm việc kiểu đó, nếu là người thường thì chắc bị đuổi mấy đời rồi, con nhà giàu sướng thật” – Hồng Loan hơi chua chát với ý nghĩ đó. Nhưng cô lập tức gạt nó qua một bên. Và cười tươi:
-Chị sướng quá hé, nghỉ như vậy không ai nói gì à?
-Bị trừ lương đó, người ta không dễ đâu.
-Chị không sợ hả?
Minh Trang lắc đầu vô tư:
-Chị cũng không cần lương lắm, đi làm cho vui thôi, này, em ăn gì?
-Gì cũng được chị ạ.
-Hay là mình chờ bạn em tới rồi gọi luôn há?
-Dạ.
Hồng Loan nói xong thì thấy bóng Tuyết Trinh ngoài cửa. Cô bèn giơ tay ra hiệu. Rồi quay lại Minh Trang:
-Bạn em đó chị.
Minh Trang hơi ngở ngàng:
-Bạn học chung với em hả? Hay là…
Hồng Loan hiểu ngay, cô lập tức nói dối một cách thông minh:
-Chị ấy cùng học lớp ngoại ngữ, chứ không phải cùng trường với em.
-À, thế mà nghe Loan nói, chị cứ tưởng nhỏ như em.
Cô ngước lên nhìn Tuyết Trinh, cười từ xa như làm quen.
Không giống như Hồng Loan, Tuyết Trinh có vẻ kín đáo dè dặt hơn. Cô cười lại với Minh Trang, nhưng nụ cười chừng mực chứ không vồn vã quá mức như Hồng Loan.
Cũng như Hồng Loan, Tuyết Trinh cũng ngầm quan sát ngoại hình Minh Trang. Quan sát từ cách ăn mặc đến khuôn mặt, cử chỉ. Nhưng điều đó chỉ thoáng qua. Và cô giữ vẻ mặt bình thản đến mức người khác không biết được cô đang nghĩ gì.
Hồng Loan kín đáo nháy mắt với Tuyết Trinh, rồi giới thiệu:
-Chị Trinh học tiếng Nhật chung với em đó chị Trang. Chị ấy đang làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài, lương cao lắm, một tháng hai ngàn đô lận.
Tuyết Trinh hơi giật mình. cô đưa mắt nhìn Hồng Loan, ra hiệu cho cô nàng bớt nổ. Nhưng Hồng Loan khẻ đá chân cô dưới gầm bàn, thế là cô chỉ có cách làm thinh.
Mà cô nổ hơi bị thừa. Vì Minh Trang chẳng để ý gì đến chuyện lương bổng. Và cũng rất lơ mơ với giá trị đồng tiền. Cô chỉ vô tư hỏi một tiếng “vậy hả”. Rồi cười hồn nhiên:
-Vậy hôm nay chị Trinh trốn giờ rồi phải không?
Tuyết Trinh ngơ ngẩn:
-Trốn gì, tôi không hiểu.
Hồng Loan lại đá chân Tuyết Trinh dưới gầm bàn, rồi nhanh nhảu:
-Chị Trinh cũng chịu chơi như chị vậy đó, bạn bè mà rủ một tiếng là nghỉ làm đi chơi liền.
-Vậy hả, Trang chịu vậy đó, bạn bè rủ thì không từ chối bất cứ điều gì bạn Trang cũng hay như vậy lắm.
Lúc đó người tiếp viên bước tới bàn. Minh Trang cầm menu đưa Tuyết Trinh:
-Chị Trinh với Loan chọn đi.
Trong lúc hai người chụm đầu xem các món, thì Minh Trang quay qua nói với cô tiếp viên:
-Cho một bánh mì thịt nguội nha chị.
Tuyết Trinh ngước lên nhìn cô, rồi bỏ me nu xuống bàn:
-Tôi cũng vậy.
Hồng Loan sợ gọi món khác thì không biết cách ăn, nên cũng gật đầu:
-Em cũng vậy luôn.
-Các chị uống nước gì ạ.
-Nước nho ép, nhưng lát nữa hẳng mang ra chị ạ.
Tuyết Trinh và Hồng Loan cũng đồng loạt gọi như cô. Khi cô tiếp viên đi rồi, không khí trở nên ngượng nghịu hẳn đi. Hồng Loan và Tuyết Trinh cứ mãi ngắm Minh Trang nên quên mất mình đang ở đâu. Cử chỉ của hai người làm Minh Trang thấy buồn cười, cô nhìn Tuyết Trinh, kêu lên:
-Có chuyện gì không ạ?
Tuyết Trinh như sực nhớ ra, cô ngượng nghịu:
-Không có gì đâu, tại lần đầu gặp Trang nên nhìn vậy thôi.
-Thế mà em tưởng chị nhận ra em là người quen.
Hoàng Thu Dung
Một lát nhớ ra, cô hối hả thay đồ. Rồi xuống phòng khách ngồi đợi.
Gần một giờ đêm, Minh Trang thấy bóng một chiếc mô tô phân khối lớn chạy vào sân khách sạn. Cô đứng dậy bước ra cửa. Lòng trào lên một cảm xúc mãnh liệt, khi thấy Huy Tiến ngừng xe. Anh gỡ nón, cười với cô một cách âu yếm.
Minh Trang chạy tới bên anh:
-Anh điên thật đó.
-Thế nào, bây giờ còn buồn không?
-Thật không ngờ anh ra đây vào giờ nầy. Rủi có chuyện gì dọc đường thì sao chứ.
-Nếu có lỡ chết thì cũng phải gặp mặt Minh Trang mới chết được, như vậy cũng không tiếc.
Minh Trang đưa tay lên miệng anh như chận lại:
-Không được nói bậy.
Huy Tiến bước xuống xe. Anh choàng tay qua vai cô, đi đến phía băng đá trong sân. Cử chỉ thân mật rất tự nhiên. Như thể điều nầy là bình thường. Như thể trước đó anh đã từng như vậy. Minh Trang để yên chứ không né ra, cô chỉ thấy xúc động chứ không bị dị ứng. Khi Huy Tiến ra đây trong đêm thế nầy, thì mặc nhiên hai người đã thừa nhận tình cảm của nhau. Anh có thân mật hơn thế nữa cô vẫn chấp nhận.
Đêm thật nhiều gió. Gió từ biển thổi vào lồng lộng. Trời đầy sao. Phía phòng khách hắt ra ánh sáng yếu ớt, không đủ để nhìn rõ mặt nhau.
Hai người ngồi bên nhau, tay trong tay. Minh Trang lặng yên cảm nhận tay mình bị xiết nhẹ. Một luồn rung động rung giật đến tận tim, khiến cô không nói được bằng lời. Bất giác cô ngã đầu vào vai Huy Tiến, và ngước lên chờ đợi.
Anh cúi xuống tìm môi cô. Và cái điều cô hằng tưởng tượng đã xãy ra. Cái hôn thật dịu dàng mà làm cô chống chếnh lao đao như say rượu. Cô để mặc cho cảm xúc cuốn trôi mình đi. Không còn đủ tỉnh táo để nhận biết điều gì đang xãy tới với mình. Cũng quên mất là mình đang ở ngoài trời.
Giọng Huy Tiến thì thầm bên tai cô, nhẹ như hơi gió:
-Sáng mai không có anh, nhớ lại chuyện nầy, em có hối hận không?
-Không bao giờ, còn anh?
-Anh cũng không hối hận, vì anh biết anh yêu em.
Minh Trang gục đầu trên vai Huy Tiến. Những lúc thế nầy cô không muốn nói gì nữa. cô thích yên lặng để cảm nhận sự gần gủi lạ lùng của lần đầu. Cô thích tất cả mọi thứ ở anh. Từ giọng nói trầm trầm đến cử chỉ dịu dàng. Thích cả những lúc anh ngang ngược và nhẹ nhàng chìu chuộng. Nhất là trong lúc nầy, khi nửa đêm anh vượt mấy chục cây số ra đây với cô, thì cô không thể không rung động trước sự liều lĩnh táo bạo ấy.
Khi ngước lên tầng trên, Minh Trang chợt thấy Phong đứng bên khung cửa sổ. Phía sau anh là căn phòng sáng đèn nên cô không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng hình như Phong đang rất buồn.
X
X X
Huy Tiến tắt máy. Anh nhìn lên đồng hồ, gần một giờ. Mấy hôm nay đêm nào cũng thức tới gần sáng, hôm nay anh thấy mệt mõi vô cùng. Nếu không giao công trình theo đúng hợp đồng, chắc anh sẽ bỏ mặc công việc, tìm một nơi du lịch nào đó xa thành phố vài ngày cho bớt căng thẳng.
Từ lúc quen với Minh Trang, anh hầu như không còn thời giờ để nghỉ ngơi. Ngoài giờ làm việc ở công ty ba cô, anh phải đưa cô nàng đi chơi nhăng nhít khắp nơi. Nhất là những lúc cô trở về sau một tour nhiều ngày, thì hầu như đêm nào cô cũng đòi đến vũ trường nhảy tới khuya mới về.
Anh không biết trước đó Minh Trang sống phóng túng đến mức nào, bị bà mẹ kềm cặp đến mức nào. Nhưng cuộc sống hiện tại của cô làm anh thấy chóng mặt. Hình như khi đi làm rồi, cô tự cho phép mình vượt qua vòng kiểm soát của bà mẹ. Và tự do hết mình.
Minh Trang quen sống trong thế giới màu hồng, nên chẳng thể nào hiểu nổi cuộc sống của anh. Nếu anh có kể về thời gian anh phải đương đầu với công việc, chắc cô ta cũng chẳng hiểu nổi. Cô ta đi làm chỉ để chứng minh cho ba mẹ thấy mình đã lớn, lớn có nghĩa là phải được tự do. Nếu bảo với cô anh cần làm việc để kiếm tiền lo cho gia đình, chắc cô ta sẽ tròn xoe mắt lạ lùng. Vì vậy trước mặt cô, anh chỉ biểu hiện một góc cạnh khác. Một con người hào hoa phong nhả, có thể chìu chuộng tất cả những đòi hỏi của cô. Một người vô tư với cuộc sống giống như cô. Còn thực tế mà anh phải đương đầu hàng ngày, thì chẳng bao giờ anh có thể chia xẻ.
Huy Tiến đốt điếu thuốc, bước ra ban công đứng hút. Anh nhìn xuống đường. Vài chiếc xe chạy vút qua vội vã. Hình ảnh đó làm anh liên tưởng đến vòng quay của bánh xe. Cứ quay đi vun vút. Mà trong đó anh là một bộ phận nhỏ, cứ lao tới mà chẳng có thời giờ dừng lại để suy nghĩ.
Nghe có tiếng động ở cửa, Huy Tiến quay lại nhìn. Anh thấy Hồng Loan đi ra, khuôn mặt còn ngây ngủ. Cô bước tới vịn lan can, nhìn xuống đường:
-Sao anh Hai không ngủ, thức chi khuya vậy?
-Anh hút hết điếu thuốc rồi vô, giờ nầy không ngủ mà ra đây chi vậy?
-Em thấy anh đứng đây nên ra chơi với anh.
Hồng Loan im lặng một lát, rồi nói với vẻ bất mãn:
-Anh cứ chìu cái bà đỏng đảnh đó hoài chịu sao nổi, thấy anh mất thời giờ với mụ ta mà em tức chịu không nổi.
Huy Tiến cười khan:
-Anh chịu một thời gian thôi, và sẽ không để lâu đâu.
-Theo anh thì bà ta đỗ thật chưa?
-Cô ta rất yêu anh, nhưng yêu theo cách của cô ta.
Hồng Loan bĩu môi:
-Em biết rồi, con nhà giàu mà, cứ nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ, cứ tưởng ai cũng phải phục vụ mình, ừ, tưởng đi, mai mốt rồi biết.
Cô ngừng lại một lát, rồi nói giọng chì chiết:
-Bả thành người nhà nầy rồi thì tới số với em. Hứ, em mà được tiền bạc thừa mứa, không chừng em còn đẹp hơn bả nữa.
Huy Tiến hơi quay lại nhìn Hồng Loan. Rồi đưa tay vuốt tóc cô:
-Anh sẽ không để em với mẹ chịu khổ lâu nữa đâu. Những gì cô ta có rồi em cũng sẽ có, ráng chờ đi.
-Chị Trinh cũng nói với em vậy đó.
Nhắc tới Tuyết Trinh, khuôn mặt Huy Tiến trở nên tư lự hẳn đi. Anh im lặng một lát, rồi hỏi nhỏ:
-Em thấy chị Trinh có vẻ buồn không?
Giọng Hồng Loan đầy ác ý:
-Tất nhiên là buồn rồi, anh cứ kè kè đi với cái bà đỏng đảnh kia, ai mà chịu cho nổi. Chị ấy là kiên nhẫn, chứ em thì chắc làm ầm lên rồi.
-Em cũng nên tập tính chịu đựng như chị Trinh, đừng khích quá, anh biết em không ưa Minh Trang, nhưng đừng để ra mặt, cô ta cũng nhạy cảm lắm đó.
Hồng Loan im lặng như không để ý câu nói đó. Cô đăm chiêu nghĩ ngợi một lúc. Rồi kéo tay Huy Tiến, hỏi với vẻ háo hức:
-Bà Trang thích nhảy đầm lắm hả? Lúc đi nhảy bả mặc đồ thế nào anh?
-Bình thường.
-Sao lại bình thường được, vào vũ trường thì phải ăn mặc đẹp chứ.
Huy Tiến cau mặt:
-Co ta lúc nào cũng nào cũng đúng mốt, cô ta thích thời trang nên anh thấy lúc nào cũng đẹp như nhau.
Hồng Loan nhăn mặt:
-Anh Hai thấy bả đẹp hả? Nói vậy là anh bắt đầu xiêu lòng rồi chứ gì? Rồi chị Trinh thì sao đây?
Huy Tiến cười lạnh lùng:
-Thấy đẹp không có nghĩa là yêu được cái đẹp đó. Em biết mỗi khi vào vũ trường anh nghĩ gì không? Anh nhìn cách chơi của cô ta rồi chạnh nghĩ về em và mẹ, lẻ ra cái mà cô ta hưởng bây giờ là của em.
Hồng Loan buồn hiu:
-Càng nghĩ em càng thấy tức, mình sống khổ như vậy vì ai đây chứ..
Huy Tiến trầm ngâm:
-Em đừng sợ anh phải lòng Minh Trang, chính bản thân cô ta cũng không làm anh rung động nổi, anh không thích mẫu con gái chơi bời như vậy. Còn cô ta thì sống hời hợt và chỉ biết hưởng thụ, con gái từng tuổi đó mà còn bị mẹ giám sát như con nít, làm sao anh có thể nghiêm chỉnh với cô ta được.
-Anh nói vậy em mới yên tâm, chứ thấy anh chìu chuộng bà nội đó quá, em cũng lo lắm. Em gặp hai người ngoài đường mấy lần.
Cô ngừng lại, nhăn mũi:
-Ở ngoài đường mà cứ ôm cứng lấy anh như vợ chồng, thấy ớn, con gái gì phóng túng vô duyên.
Huy Tiến hơi cau mặt:
-Em là con gái, đừng nên nhận xét người khác nặng nề quá, nếu bạn trai em nghe được thì sẽ dị ứng lắm đấy.
Hồng Loan nhăn nhăn mũi như nhạo báng. Ong anh cô mà nói một câu bênh vực Minh Trang là cô luôn bĩu môi chẳng thèm nghe. Thậm chí nghĩ đến một ngày nào đó, khi Huy Tiến cưới được bà ta rồi, cô sẽ hành hạ cho bỏ ghét.
Cô che miệng ngáp dài:
-Buồn ngủ quá, em vô nghe, mà anh cũng nên đi ngủ đi chứ.
Nói xong Hồng Loan đi vào nhà. Huy Tiến cũng đi vào. Nhưng anh đang đóng cửa thì Hồng Loan lại trở ra, giọng có vẻ thú vị:
-Anh Hai, sao mình không nghĩ đến chuyện để em làm quen với bà đỏng đảnh nhỉ?
Huy Tiến nhíu mày:
-Ý em muốn gì?
-Có nghĩa là em sẽ làm thân với bả, đòi bả đưa đi chơi, coi như để hai chị em biết nhau hơn vậy mà.
-Chuyện đó anh không phản đối, nhưng liệu em có giữ miệng được không?
-Đừng lo, em đóng kịch giỏi lắm, bảo đảm bả không nhận ra đâu. Bà gà mờ đó mà biết gì.
Cô cười khúc khích:
-Anh khỏi cần phải giới thiệu, để em tự làm quen được rồi.
-Tuỳ em, nhưng nhớ đừng gây ác cảm với cô ta đó.
-Em có mà điên mới để bả biết, đâu có khùng đến vậy.
Nói xong cô lửng thửng đi ra.
Nằm một mình trong đêm, cô tự vẻ vời những viễn ảnh thú vị. Đâu cần đợi đến lúc anh cô cưới được Minh Trang, tự cô cũng có thể tận dụng thời gian để đòi hỏi và hưởng thụ. Chứ chờ đợi thì biết đến bao giờ.
Hôm sau, mới sáng sớm Hồng Loan đã gọi điện cho Minh Trang. Chờ khá lâu mới nghe trả lời:
-Alô.
-Có phải chị Minh Trang không ạ?
-Vâng, mình là Trang đây, xin lỗi, ai đang gọi đấy ạ?
“Giọng cô ta nhỏ nhẹ nghe cũng khá dễ thương” - Hồng Loan nhận xét một cách khách quan. Tự nhiên cô cũng trở nên nhỏ nhẹ:
-Xin lỗi, em là Loan, em của anh Tiến đây chị ạ.
-A, chị có nghe anh ấy nhắc tên em, chào em nghe.
-Dạ, chào chị, em gọi thế nầy có phiền gì chị không?
-Không, không phiền chút nào, có gì không em?
-Em muốn rủ chị đi ăn sáng, chị có thể đi được không?
-Được chứ, nhưng mình sẽ gặp nhau ở đâu?
-Chị quyết định đi, em không biết ở đâu cả, em chỉ muốn gặp chị thôi.
-Nhưng làm sao để nhận ra nhau bây giờ?
-Em biết mặt chị rồi, chỉ cần chị tới là em sẽ nhận ra thôi.
-Được rồi, vậy thì mình sẽ gặp nhau ở quán Mây Trắng nhé.
Hồng Loan không biết quán đó ở đâu. Nhưng cô cũng gật đầu bừa:
-Vâng, em sẽ tới đó ngay.
Cô quay qua bấm số máy của Tuyết Trinh. Vừa nghe giọng trả lời, cô nói một cách vui vẽ hối hả:
-Này, chị đang làm gì đó?
-Chị chuẩn bị đi chợ, có chuyện gì không mà gọi chị sớm vậy?
-Này, mình sẽ có một cuộc gặp lịch sử ngay bây giờ, chị đừng đi chợ nữa, tới quán Mây Trắng ngay đi nhé, mà chị có biết quán đó không?
-Chị nghe tên chứ chưa vào đó lần nào. Hình như có đi ngang mấy lần.
-Em chẳng cần biết chị có vào hay không, nhưng chị phải tới đó ngay bây giờ, không được từ chối đó nhé, nếu không chị sẽ hối hận lắm.
-Làm gì mà ghê vậy?
-Mình sẽ đến gặp bà tiểu thư quý tộc của anh Tiến, em mới vừa hẹn với bả đó.
Giọng Tuyết Trinh chùng xuống hẳn, như kinh ngạc đờ đẩn:
-Em hẹn với cô ta à?
-Chứ sao, hẹn đi ăn sáng, bả nhận lời rồi, quán nầy là do bả hẹn đó, em nghĩ chắc sang trọng lắm, cho nên chị mặc đồ chiến đấu vào nhé.
Tuyết Trinh ngần ngừ:
-Chị đâu có đồ nào đẹp đâu, sợ quê lắm.
-Trời ơi, thì cứ lựa bộ đẹp nhất, nhớ đừng có bình dân quá là bị quê đó, quý bà đó lúc nào cũng đúng mốt, coi chừng mình trở nên con quạ so với bả đó.
Tuyết Trinh chưa kịp nói gì thì cô đã nói tiếp như thúc hối:
-Nhớ đến ngay nhé, à này, tới đó em nói gì mặc em, chị chỉ việc nghe thôi nhé, đừng nói lung tung coi chừng bể hết đó.
-Nhưng Em muốn chị gặp cô ta để làm gì?
-Trời ơi, thì ít nhất chị cũng phải tiếp xúc với vợ chưa cưới của người yêu mình chứ, chị chả hiểu gì cả.
Tuyết Trinh nói một cách mất bình tỉnh:
-Chị sợ là…
Hồng Loan cắt ngang:
-Đừng lo, có em mà, em luôn đứng về phía chị, anh Tiến cũng là của chị, chị mà sợ cái bà đó sao?
Không đợi Tuyết Trinh trả lời, cô gát máy, rồi vội vã thay đồ. Lần đầu tiên đi chơi mà cô có tâm trạng băn khoăn rất lạ. Nửa ác ý, nửa mặc cảm thua kém. Cô sợ Minh Trang coi thường hoặc chê cô một điề gì đó.
Nửa giờ sau Hồng Loan đã có mặt ở café Mây Trắng. Chẳng khó khăn gì cô cũng nhận ra Minh Trang ngồi một mình ở góc phòng. Vừa đi về phía bàn, cô vừa nhìn chăm chăm bộ áo Minh Trang đang mặc. Cô đã gặp rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy một phong cách rất ấn tượng. Điều đó làm cô tức lên, tất cả những thứ mà Minh Trang đang có, lẻ ra là phải thuộc về cô rồi.
Minh Trang nhìn nhìn Hồng Loan. Đến khi cô nàng kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, thì cô mới tin chắc. Hai anh em chẳng giống nhau chút nào. Huy Tiến có phong cách thanh lịch, còn cô em thì… không được dễ thương lắm. Nếu không muốn nói là xấu. Nhưng điều đó đâu có quan trọng.
Hồng Loan nói một cách khiêm tốn:
-Chị chờ em có lâu không?
Minh Trang cười hồ hởi:
-Không lâu lắm, mà có lâu cũng chẳng sao đâu.
-Sáng nay chị có đi làm không?
-Có, nhưng chị đã gọi điện đến công ty rồi, mình có thể đi chơi đến lúc nào cũng được.
Hồng Loan nhướng mắt:
-Sao, chị nghỉ làm sáng nay à?
-Ừ, cho nên mình cũng không cần phải bó buột về thời gian lắm.
“Bà nầy làm việc tài tử thật, làm việc kiểu đó, nếu là người thường thì chắc bị đuổi mấy đời rồi, con nhà giàu sướng thật” – Hồng Loan hơi chua chát với ý nghĩ đó. Nhưng cô lập tức gạt nó qua một bên. Và cười tươi:
-Chị sướng quá hé, nghỉ như vậy không ai nói gì à?
-Bị trừ lương đó, người ta không dễ đâu.
-Chị không sợ hả?
Minh Trang lắc đầu vô tư:
-Chị cũng không cần lương lắm, đi làm cho vui thôi, này, em ăn gì?
-Gì cũng được chị ạ.
-Hay là mình chờ bạn em tới rồi gọi luôn há?
-Dạ.
Hồng Loan nói xong thì thấy bóng Tuyết Trinh ngoài cửa. Cô bèn giơ tay ra hiệu. Rồi quay lại Minh Trang:
-Bạn em đó chị.
Minh Trang hơi ngở ngàng:
-Bạn học chung với em hả? Hay là…
Hồng Loan hiểu ngay, cô lập tức nói dối một cách thông minh:
-Chị ấy cùng học lớp ngoại ngữ, chứ không phải cùng trường với em.
-À, thế mà nghe Loan nói, chị cứ tưởng nhỏ như em.
Cô ngước lên nhìn Tuyết Trinh, cười từ xa như làm quen.
Không giống như Hồng Loan, Tuyết Trinh có vẻ kín đáo dè dặt hơn. Cô cười lại với Minh Trang, nhưng nụ cười chừng mực chứ không vồn vã quá mức như Hồng Loan.
Cũng như Hồng Loan, Tuyết Trinh cũng ngầm quan sát ngoại hình Minh Trang. Quan sát từ cách ăn mặc đến khuôn mặt, cử chỉ. Nhưng điều đó chỉ thoáng qua. Và cô giữ vẻ mặt bình thản đến mức người khác không biết được cô đang nghĩ gì.
Hồng Loan kín đáo nháy mắt với Tuyết Trinh, rồi giới thiệu:
-Chị Trinh học tiếng Nhật chung với em đó chị Trang. Chị ấy đang làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài, lương cao lắm, một tháng hai ngàn đô lận.
Tuyết Trinh hơi giật mình. cô đưa mắt nhìn Hồng Loan, ra hiệu cho cô nàng bớt nổ. Nhưng Hồng Loan khẻ đá chân cô dưới gầm bàn, thế là cô chỉ có cách làm thinh.
Mà cô nổ hơi bị thừa. Vì Minh Trang chẳng để ý gì đến chuyện lương bổng. Và cũng rất lơ mơ với giá trị đồng tiền. Cô chỉ vô tư hỏi một tiếng “vậy hả”. Rồi cười hồn nhiên:
-Vậy hôm nay chị Trinh trốn giờ rồi phải không?
Tuyết Trinh ngơ ngẩn:
-Trốn gì, tôi không hiểu.
Hồng Loan lại đá chân Tuyết Trinh dưới gầm bàn, rồi nhanh nhảu:
-Chị Trinh cũng chịu chơi như chị vậy đó, bạn bè mà rủ một tiếng là nghỉ làm đi chơi liền.
-Vậy hả, Trang chịu vậy đó, bạn bè rủ thì không từ chối bất cứ điều gì bạn Trang cũng hay như vậy lắm.
Lúc đó người tiếp viên bước tới bàn. Minh Trang cầm menu đưa Tuyết Trinh:
-Chị Trinh với Loan chọn đi.
Trong lúc hai người chụm đầu xem các món, thì Minh Trang quay qua nói với cô tiếp viên:
-Cho một bánh mì thịt nguội nha chị.
Tuyết Trinh ngước lên nhìn cô, rồi bỏ me nu xuống bàn:
-Tôi cũng vậy.
Hồng Loan sợ gọi món khác thì không biết cách ăn, nên cũng gật đầu:
-Em cũng vậy luôn.
-Các chị uống nước gì ạ.
-Nước nho ép, nhưng lát nữa hẳng mang ra chị ạ.
Tuyết Trinh và Hồng Loan cũng đồng loạt gọi như cô. Khi cô tiếp viên đi rồi, không khí trở nên ngượng nghịu hẳn đi. Hồng Loan và Tuyết Trinh cứ mãi ngắm Minh Trang nên quên mất mình đang ở đâu. Cử chỉ của hai người làm Minh Trang thấy buồn cười, cô nhìn Tuyết Trinh, kêu lên:
-Có chuyện gì không ạ?
Tuyết Trinh như sực nhớ ra, cô ngượng nghịu:
-Không có gì đâu, tại lần đầu gặp Trang nên nhìn vậy thôi.
-Thế mà em tưởng chị nhận ra em là người quen.
Hoàng Thu Dung