- Anh đang bận công chuyện, vả lại giờ này cũng khuya rồi, em không ngủ sao?
Ban Mai chợt nhìn quanh hội trường:
- Em còn đang ở câu lạc bộ, mọi người về hết rồi, chỉ còn mình em trong hội trường thôi.
- Sao em không về đi?
- Tại em muốn nói chuyện với anh.
- Anh đang bận, mai anh sẽ gặp em.
-Anh bận công việc hay buồn ngủ?
- Bận thật mà. Thôi nghe, mai anh đến nhà em, có chuyện gì sẽ nói sau.
BN tiu nghỉu tắt máy. Rồi ra khỏi hội trường, cô là người cuối cùng ở bãi giữ xe. Thấy còn một chiếc xe của mình giữa khoảng đất trống trơn, cô mới nhận ra là khuya như vậy.
Vừa chạy trên đường, cô vừa ngẫm nghĩ về thái độ thờ ơ của Trường lúc nãy. Hôm nay anh làm sao ấy. Nói chuyện lạnh nhạt như chỉ muốn cúp máy. Có bao giờ anh thờ ơ với cô như vậy đâu. Tự nhiên cô thấy buồn buồn.
Sáng hôm sau, cô dậy khá trưa. Và ngồi ở nhà chờ Trường. Nhưng cả buổi sáng anh không đến. Qua buổi chiều, Ban Mai sốt ruột gọi cho anh. Nhưng anh đã tắt máy. Thật là không hiểu được thái độ thờ ơ đột ngột đó.
Mãi đến tối, Trường mới đến. Đứng trên ban công thấy anh, Ban Mai chạy vội xuống. Cô gặp anh ở ngoài thềm, vẻ bơ phờ của anh làm cô phải đứng lại.
- Anh làm sao vậy?
- Anh hơi mệt, hôm qua em gọi có chuyện gì không?
- Khoan đã. Đi uống cà phê nhé. Ra quán em sẽ nói, chờ em lên thay đồ.
Nhưng Trường giữ cô lại:
- Hôm nay anh bận lắm, anh ở lại một chút rồi phải về. Mình lại đằng kia ngồi đi.
Ban Mai miễn cưỡng đến phía băng đá, ngồi bên cạnh Trường. Cử chỉ của anh làm cô cụt hứng và cô nhìn anh một cách ỉu xìu.
Trường hỏi với vẻ quan tâm :
- Chuyện gì xảy ra nữa phải không, kể anh nghe đi.
- Cũng có đấy, thật là động trời luôn. Anh biết không, đếngiờ nghĩ lại em còn thấy bàng hoàng, y như có phép tiên cứu em vậy.
- À, chắc là đụng độ với Phù Dung nữa phải không?
- Đúng như vậy đó, anh không hình dung nổi nó mưu mô ra sao đâu. Thông minh nhưng quỷ quái kinh khủng.
Rồi cô kể một mạch chuyện xảy ra hôm qua. Trong mắt Trường lóe lên một chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó, anh lại cười bình thản:
- Cô ta thông minh thật, thông minh mới dựng được một màn kịch thuyết phục mọi người như vậy.
Anh chỉ bình phẩm bao nhiêu đó. Rồi không nói gì nữa. Ban Mai có cảm tưỏng đối với anh, trên đời này không có chuyện gì là lạ lùng. Kể cả những chuyện ghê gớm. Thái độ vững vàng đó làm Ban Mai phật lòng.
- Dám cắt áo của nhà tạo mẫu, thật là quá sức tưởng tượng, anh không thấy vậy là ghê gớm sao?
Trường cười trầm tĩnh:
- Trước đó, cô ta đã làm được nhiều chuyện thì có làm thêm chuyện này nữa, cũng không trái với bản chất cô ta. Thậm chí sau này cô ta có làm gì nữa, anh cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh chợt đưa tay qua, vuốt nhẹ lên tóc cô:
- Em cũng đừng cho là chuyện lớn lao, phải tập coi thường nó đi, hôm qua chắc em sợ lắm phải không?
Nhớ lại cảm giác lúc đó, Ban Mai lại nhắm tít mắt, rùng mình:
- Mọi người đều nhìn em như quái vật, thật là kinh khủng. Điều kinh khủng nhất là em thanh minh thế nào người ta cũng không nghe. Lúc đó cô Lý như phát điên lên, cô ấy đánh em luôn.
Trường không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ mặt cô. Cử chỉ có cái gì đó vừa an ủi, vừa xót ruột. Anh nhìn cô bằng cái nhìn trìu mến, nhưng vẫn không nói gì.
Ban Mai thấy hôm nay anh hơi lạ. Nhưng không nói ra, cô giữ tay anh lại, liếm môi:
- Anh có biết không, có một chuyện làm em thắc mắc lắm.
- Chuyện gì?
- Tự nhiên dì Thảo bảo em có một người bảo vệ như hiệp sĩ. Người đó đã đặt camera ở các phòng sau sân khấu. Nhờ vậy mới cứu được em.
Cô ngừng lại, thở dài:
- Nhưng dì Thảo không chịu nói đó là ai.
Thấy Trường vẫn không nói gì, cô chợt nhích lại phía anh, choàng tay qua tay anh:
- Mà anh biết không, lúc nghe nói vậy, tự nhiên em nghi đó là anh.
- Cái gì làm em nghĩ như vậy?
Ban Mai nghiêng đầu suy nghĩ:
- Em cũng không biết nữa. Nhưng từ lâu, em cứ nghĩ anh là hiệp sĩ của em.
Trường cười thành tiếng:
- Thời buổi bây giờ làm gì còn hiệp sĩ hả em? Cô bé giàu tưởng tượng thật.
- Nhưng thật vậy chứ bộ.
Khuôn mặt cô trở nên băn khoăn:
- Em nghĩ mãi mà không hiểu ai đã giúp em, người đó có liên hệ thế nào với dì Thảo? Làm sao dì ấy biết được chứ?
Cô nhìn sang Trường:
- Có khi nào là anh không? Đêm qua em suy nghĩ nhiều lắm, em nhớ lại những chuyện trước đó. Rồi kết luật là anh. Thật ra, anh là ai hả Trường?
- Bạn em đã nói, anh là một người mờ nhạt, chẳng có danh vị, tiếng tăm và em cũng đã công nhận như vậy, thắc mắc làm gì?
Ban Mai cười khì:
- Trên thực tế thì là như vậy, nhưng sao … em cứ mang máng thấy nó thế nào ấy.
Thấy Trường im lặng như suy nghĩ chuyện gì đó, cô lắc tay anh một cái:
- Nhưng mà anh đừng buồn, đừng quan tâm ý kiến của tụi nó, hơi đâu mà để ý mấy con nhỏ khinh người đó chứ.
Trường mỉm cười:
- Vậy còn em? Em có xấu hổ không?
Ban Mai bĩu môi:
- Tại sao em phải nghe lời tụi nó, anh là anh, là hiệp sĩ của em, thế không đủ sao?
Giọng Trường có một vẻ gì đó rất đặc biệt:
- Sau này anh sẽ kể hết về anh với em, anh sẽ không giấu em nữa.
Ban Mai tò mò:
- Kể cái gì? Sao bây giờ không kể?
- Cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Vừa lúc đó, có tín hiệu máy, Trường lấy ra, nhìn vào màn hình thì thoắt cái, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng.
- A lô. Sao rồi?
- …
- Ừ, tôi sẽ về ngay.
Anh quay lại Ban Mai:
- Nhà anh có chuyện, bây giờ anh phải về, bao giờ rảnh, anh sẽ gọi cho em.
Ban Mai lo ngại nhìn anh:
- Nhà anh có chuyện gì vậy? Có cần em giúp gì không?
- Ba anh đang nằm bệnh viện, em không giúp gì được đâu. Thôi anh về. Bao giờ rảnh, anh sẽ gọi cho em.
- Cho em vào thăm với. Ba anh như vậy, mà em không đi thăm thì em còn ra gì nữa.
- Bây giờ thì bác sĩ không cho tiếp xúc với ai, nhiều người đến thăm cũng không vào được. Em đừng nên tới.
Nhưng Ban Mai vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh phải cho em vào thăm chú, chẳng lẽ em là người lạ với anh sao?
- Có em, anh vướng víu lắm, bao giờ được anh sẽ gọi em.
Và chẳng cho Ban Mai kịp nói gì thêm, anh nhanh chóng dắt xe ra ngoài. Chẳng mấy chốc, dáng anh biến mất ngoài đường.
Bẵng đi cả tuần lễ, Trường không đến tìm, cũng không gọi điện cho cộ Khi Ban Mai gọi thì anh chỉ bảo rất bận, rồi chủ động tắt máy.
Cách cư xử của Trường làm Ban Mai thất vọng vô cùng. Trước đây, cô cứ nghĩ anh rất quý mến cô, thậm chí coi cô như người thân. Nhưng bây giờ thì khác, thật ra anh luôn đặt cô ra ngoài cuộc sống riêng của anh. Tới nỗi ba nằm bệnh viện mà anh cũng không muốn cô đi thăm. Chứng tỏ anh chẳng muốn cô dính dấp tới gia đình anh. Ban bè chưa chắc đã xa lạ như vậy. Huống hồ gì là cô.
Chưa bao giờ Ban Mai buồn Trường như thế này, đúng hơn là thất vọng. Gần như tỉnh mộng. Cứ tưởng anh yêu mến mình lắm, hóa ra không phải vậy. Giống như một người rảnh rang quá, nên dùng thời giờ kết bạn với người khác để tiêu khiển, chứ chẳng muốn cô ta thâm nhập vào thế giới của riêng mình.
Vậy mà chuyện gì xảy ra trong gia đình hay cho chính bản thân cô, cô đều kéo Trường vào cuộc giải quyết. Cảm giác bị hẫng này, thật buồn khó nói thành lời.
*
**
***
Đạo diễn Luận Thái cho xe vào bãi đậu, rồi mở cửa bước xuống. Ban Mai cũng loay hoay lấy giỏ quà để ở băng sau bước xuống xe. Cô đứng nhìn lên dãy phòng trên cao, đoán chừng người bệnh ở trong những phòng trên đó.
Đạo diễn Thái ra hiệu cho cô rẽ về phía cầu thang máy lên lầu năm. Đứng trong thang máy, ông liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, rồi mỉm cưòi:
- Cứ coi như bình thường đi Ban Mai, ông ấy không khó tính lắm đâu.
Ban Mai cười gượng:
- Dạ.
- Hôm nay ông ấy cũng khoẻ rồi, chắc tuần sau xuất viện đấy.
- Dạ.
- Bộ cô mới hay ổng nằm viện hả?
- Dạ - Ban Mai nói dối.
- Nếu biết cô không biết, tôi đã cho cô hay rồi. Hôm trước, người ta đến thăm đông lắm, để cô đi chung với nhóm diễn viên thì hay hơn.
Ban Mai không biết nói gì ngoài tiếng “dạ”. Thật ra, cô đã giấu ông Thái chuyện Trường không muốn cô đi thăm.
Mà cô thì không biết làm cách nào biết về anh ngoài chuyện nhờ ông Thái. Sáng nay, ông ta đưa cô đến đây, vì cô được Trường ưu ái. Chứ nếu là một diễn viên bình thường, đố ai dám làm phiền ông. Ban Mai hiểu rất rõ điều đó.
Ra khỏi thang máy, cả hai rẽ qua dãy hành lang bên phải. Đi thêm vài phòng nữa, cuối cùng ông Thái đứng lại.
- Tới rồi.
Tim Ban Mai đập nhanh vì hồi hộp. Cô đi phía sau ông Thái bước vào phòng. Người đầu tiên cô thấy là Trường. Anh đang đứng bên cạnh giường, đỡ người bệnh ngồi lên, và không thấy cô.
Trong phòng còn vài người nữa, gồm hai phụ nữ đứng tuổi. Một người đàn ông trung niên, và đặc biệt là có mặt diễn viên Linh Lan.
Tất cả đều quay ra nhìn Ban Mai làm cô hơi khớp. Cô cúi đầu chào mọi người, nhưng vẫn đứng yên. Đạo diễn Thái tự nhiên đi đến phía giường.
- Hôm nay ông đỡ nhiều chưa cậu Trường?
Trường quay lại:
- Ba tôi khá nhiều rồi, cám ơn chú.
Anh đặt người bệnh nằm xuống, quay lại thấy Ban Mai, anh sửng sốt nhìn cộ Ban Mai cười bối rối và rụt rè, cô nói nhỏ rí:
- Em đến thăm bác.
Người bệnh xoay đầu ra, nhìn cô chăm chăm. Nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại cái chào của cô, rồi nằm nhắm mắt như ngủ.
Người phụ nữ lớn tuổi đẩy chiếc ghế về phía Ban Mai, giọng không thân mật cũng không lạnh nhạt:
- Mời cô ngồi.
- Da.
Cô rụt rè ngồi xuống và nhìn Linh Lan. Linh Lan cũng mỉm cười nhìn Ban Mai.
- Sao em biết bác nằm viện vậy?
Ban Mai thật thà:
- Dạ, em nghe anh Trường nói.
Tự nhiên Linh Lan quay qua nhìn Trường, rồi buột miệng hỏi nhỏ:
- Em có quen với anh Trường à?
- Da.
- Làm sao em quen?
Ban Mai không biết trả lời thế nào, vì nếu kể ra thì rất dài dòng. Cô chưa biết nói sao cho ngắn gọn, thì Linh Lan hỏi tiếp với vẻ sốt ruột:
- Quen lâu chưa?
- Dạ lâu rồi. Khoảng gần một năm.
Hai mắt Linh Lan mở lớn đầy vẻ kinh ngạc bàng hoàng. Nhưng rồi ánh lửa kỳ lạ trong mắt cô tắt ngấm. Hai hàng mi cụp xuống bất động. Rõ ràng cô đang trong tâm trạng bất thường.
Ban Mai không hiểu thái độ kỳ lạ đó. Cô ngơ nhác nhìn Linh Lan, rồi mọi người xung quanh. Ai cũng có vẻ quan tâm đến người bệnh. Không ai để ý đến cộ Họ có vẻ sang cả, kiêu kỳ sao ấy. HÌnh như gia đình này quen được trọng vọng, cho nên ngay cả đạo diễn Thái cũng có vẻ khiêm nhường trước họ. Cử chỉ của ông ta không đường hoàng như khi ông ta ở chỗ làm việc.
Ông Thái hỏi thăm người bệnh vài câu, rồi về. Ban Mai cũng tự động đứng lên theo. Cô cảm thấy mình đã sai lầm khi đến đây. Những người trong gia đình Trường gây cho cô cảm giác mình thấp kém, nhỏ bé.
Ngay cả anh cũng vậy, cũng có cử chỉ xa vời đến khó hiểu. Đến nỗi Ban Mai có cảm tưởng cái người thân thiết với cô lúc trước, là ai đó chứ không phải anh. Chẳng lẽ khi ở trong gia đình, Trường trở thành một người kiêu ngạo vậy sao?
Ban Mai đi theo đạo diễn Thái trở ra thang máy. Nhưng chờ lâu, nên ông ra hiệu cho cô đi qua đầu cầu thang bên kia. Ban Mai lẳng lặng đi theo. Cử chỉ lặng lẽ của cô làm ông cười thông cảm.
- Đừng để ý, cô gái ạ. Họ lạnh nhạt vậy chứ không phải coi thường chúng ta đâu. Thông cảm đi, dù sao họ cũng đang bối rối mà. Ông ấy coi vậy chứ không ổn đâu. Hình như là trở bệnh nặng hơn.
Ban Mai cắn môi suy nghĩ, một lát cô lên tiếng:
- Chú có công nhận với cháu là … hình như họ hạ cố mới hỏi thăm đến chúng tạ Họ có vẻ sang cả quá. Nó làm cháu có cảm tưởng mình hèn kém lắm.
Đạo diễn Thái nói như an ủi:
- Cô đã chấp nhận quen với cậu Trường thì phải chấp nhận thái độ của họ.
- Sao cở Cái gì chấp nhận? Chú nói cháu không hiểu.
- Gia đình cậu ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai, họ sẽ không dễ khi kén chọn một cô dâu xứng đáng. Tình cảm của hai người không đơn giản như người khác đâu.
- Chắc chú lầm rồi, anh Trường với cháu không phải là người yêu.
Đạo diễn Thái nhìn cô một cái. Hình như ông ta không đồng ý thái độ của cộ Nhưng không nói ra, và rồi ông ta cũng trở nên yên lặng khó hiểu.
Ban Mai vô cùng hối hận khi đến đây. Càng hối hận hơn khi nhờ ông tạ Bây giờ cả ông cũng gây cho cô áp lực nặng nề như chính gia đình Trường.
Hai người vừa xuống đến sân nhà thì Trường cũng vừa đi ra. Anh gọi lại:
- Chờ một chút, Ban Mai.
Ban Mai đứng lại, lặng thinh. Đạo diễn Thái lên tiếng trước:
- Cô cứ ở đây nói chuyện. lát nữa tôi trở lại.
Trường khoát tay:
- Chú cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về. Cám ơn chú.
- Không có gì.
Chờ ông đạo diễn đi rồi, Trường khoát tay về phía băng đá dưới gốc cây bồ đề:
- Lại đằng kia nói chuyện.
Ban Mai lững thững đi theo anh. Tự nhiên cô đứng lại, có ý đi phiá sau như giữ một khoảng cách. Trường quay lại nhìn cử chỉ của cô, nhưng anh im lặng không có ý kiến.
- Tại sao em đến đây? – Anh hỏi sau khi cả hai cùng ngồi xuống băng đá.
- Vì em muốn biết ba anh ra sao. Em muốn chia sẻ cái lo với anh. Nhưng khi đến đây rồi, em biết là không nên đến.
- Anh đã bảo em đừng đến, và anh cũng không đòi hỏi em phải quan tâm về anh.
Ban Mai bặm môi:
- Anh nói như vậy, sao không nghĩ cho em, khi em có chuyện gì thì anh ở bên cạnh em. Còn khi anh gặp chuyện thì em không có mặt. Như vậy em còn ra gì nữa.
Trường nhìn cô đăm chiêu:
- Anh hiểu. Nhưng anh đã nói là anh không đòi hỏi. Em không cần phải tìm cách trả ơn, hay làm bất cứ chuyện gì quan tâm đến anh.
- Tại sao vậy?
- Vì anh không cần.
Ban Mai thấy nghẹn ở cổ. Cách nói đó không phải tỏ ra bất cần, hay cố ý phủ nhận cộ Nhưng nó vẫn làm cô thấy buồn. Trường thật sự đã thay đổi rồi.
Ban Mai buồn buồn nhìn đi chỗ khác:
- Em có cảm tưởng anh không muốn gặp em nũa. Có phải vì em đã làm phiền anh không? Gặp em là em toàn kể chuyện không vui, sau này em sẽ không như vậy nữa.
Trường nói chậm rãi, thờ ơ:
- Em đã vững vàng rồi, từ đây về sau, em sẽ không phải vấp váp như trước kia nữa, không cần phải có anh đâu. Và anh cũng không thể dành thời gian cho em như trước kia nữa.
- Sao bỗng nhiên anh thay đổi vậy? Anh không thích chơi với em nữa phải không?
- Đừng nói như vậy, Ban Mai. Anh và em không phải là trẻ con.
- Em không hiểu nổi, tại sao bỗng nhiên anh và em như người lạ, em buồn lăm, thà là trước kia đừng gặp anh.
Trường vùi mặt trong tay, rồi ngẩng lên một cách tỉnh táo. Trông anh có vẻ gì đó xa lạ. Xa lạ hơn cả lần đầu tiên khi cô gặp anh ở công ty may mặc thời trang. Cả giọng nói cũng chậm rãi lơ là.
- Lúc trước anh rỗi rảnh, còn có thể dành thời gian cho em, bây giờ cuộc sống anh đã thay đổi, anh không còn độc thân như trước. Mà bị ràng buộc vì gia đình, anh phải sống gương mẫu hơn.
Ban Mai chưa kịp hỏi thì anh đã nói tiếp:
- Anh đã đính hôn rồi, có lẽ em biết Linh Lan, cô ấy là vị hôn thê của anh. Tụi anh đã làm lễ vào tuần trước.
Ban Mai ngỡ ngàng nhìn Trường. Bây giờ cô mới để ý chiếc nhẫn anh mang. Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, nhưng nó là cả sự ràng buộc riêng tư của anh. Và điều đó dựng lên một sự ngăn cách rạch ròi, để Ban Mai hiểu cô không được xem anh là người thân với mình.
Bây giờ cô hiểu tại sao lúc nãy Linh Lan nhìn cô sửng sốt như vậy. Cô mím miệng, nhìn Trường một cách yếu đuối
- Thì ra là vậy. Em không biết chị Linh Lan có quan hệ với anh. Cho em xin lỗi.
- Tại sao phải xin lỗi anh?
- Tại vì em không biết anh có người yêu, em nghĩ anh … Mà thật ra em đã không nghĩ gì cả, trước đây em cứ nghĩ anh không có người yêu. Chị Lan chắc là bực em lắm, vì em cứ hay đeo theo anh.
Trường nói nhát ngừng:
- Linh Lan chỉ biết anh có một cô bạn nhỏ, nhưng không biết cô ấy là ai.
Ban Mai bặm môi:
- Nhưng chắc không ai thích như vậy đâu. Cho em xin lỗi chị ấy, và cả anh nữa. Từ đây về sau, em sẽ không tìm cách liên lạc với anh, bây giờ thì em mới hiểu.
Cô im lặng một lúc rồi cười khẽ:
- Vậy là anh sắp có vợ, chị ấy chắc là quen với anh lâu lắm, chắc là hai gia đình thân nhau lắm.
- Ai nói với em điều đó?
- Lúc nãy thấy chị ấy, tự nhiên em nghĩ như vậy. Vì thân với gia đình anh, nên mới có mặt trong bệnh viện.
Lý luận của cô hơi khấp khểnh, nhưng Trường không để ý. Anh nói vẫn cái giọng xa lạ, lạnh lạnh:
- Ngày trước, ba anh nhận cô ấy là con nuôi. Lúc nhỏ, tụi anh đã từng sống chung nhà. Gia đình anh muốn anh bảo bọc cô ấy suốt đời.
- Thì ra là vậy. Chị Linh Lan rất hiền, em thấy chị ấy nổi tiếng mà không kiêu ngạo, chắc anh yêu chị ấy nhiều lắm.
Trường cười nhẹ thay cho câu trả lời. Anh không nói gì nữa. Ngồi bên cạnh Ban Mai mà anh cứ yên lặng như không còn chuyện gì để nói. Đến nôi cô đâm ra thấy mình dư thừa. Cô bèn đứng dậy:
- Thôi em về
- Để anh đưa về
Ban Mai xua tay:
- Dạ thôi, để em tự về. Anh lên với bác đi.
- Không sao, để anh đưa em về.
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, phiền anh lắm. Em không dám làm phiền anh nữa đâu. Em đi nghe.
Nói rồi, cô bỏ đi như chạy, như quyết liệt tự mình lo cho mình. Thái độ cương quyết của cô làm Trường đứng lại, rồi cũng quay người đi ngược hướng Ban Mai.
Ban Mai hơi ngước nhìn lên, cô hất tóc ra sau, dáng đi nhanh nhẹn chợt chậm lại, chẳng hiểu được lòng mình đang thế nào. Tự nhiên nước mắt cô viền quanh mi.
Lần đầu tiên cô có cảm giác cô đơn. Cô đơn thật sự. Đó là cảm giác mình chỉ có một mình dù đang đi giữa mọi người. Là cảm giác trời buồn hiu hắt, khi nắng đang rực rỡ.
Nó không đau khổ cuồng loạn như cảm giác mất người yêu. Nhưng buồn sâu sắc hơn nhiều, vì mất một chỗ dựa tinh thần. Một người mà mình xem hơn cả tri kỷ.
Ban Mai đón taxi về nhà. Hôm nay cô có tâm trạng rất chông chênh, chia tay với một người thôi, mà sao mình thấy quanh mình thật hoang tàn.
Mấy hôm sau, Ban Mai có dịp gặp Trường ở công ty dì Thảo. Giống y như kiểu gặp lần đầu. Cô đi trên hành lang thì thấy anh đi ngược chiều. Thoạt đầu nhìn thấy anh, Ban Mai mừng rỡ định chạy về phía đó, nhưng rồi nhớ ra, cô lẳng lặng đi chậm lại, thụ động chờ thái độ của Trường.
Vẻ mặt anh có vẻ không vui, thậm chí ngay cả khi cười với cô, nó vẫn có gì đó miễn cưỡng. Anh đứng lại hỏi thăm cô vài câu, rồi chủ động bỏ đi.
Ban Mai buồn bã đi qua phòng treo mẫu áo. Các cô người mẫu đang đứng quanh một chiếc áo dạ hội màu cánh sen xuýt xoa bàn tán với nhau. Thấy Ban Mai, Thanh Thùy ngoắc cô lại:
- Xem nè Mai, mẫu này của chị Lý đó, đẹp quá trời.
Ban Mai tò mò bước lại xem. Quả thật chiếc áo rất đẹp, lạ mắt. Kết hợp chất liệu vải và voan, màu rất hài hòa với nhau. Thế nào chiếc áo này cũng được giới thiệu trước tiên.
Mỹ Diệu lên tiếng:
- Chị Lý bảo cái này dành riêng cho Ban Mai đó, và em sẽ có một màn riêng quảng cáo các loại áo cưới cho tiệm của chị ấy. Sướng nhé!
Đúng là một tin bất' ngờ. Cô được nhà thiết kế chọn quảng cáo các bộ sưu tập mới cho tiệm của chị. Một chương trình riêng hẳn hoi. Có lẽ chị ấy muốn dành sự ưu ái này như một lời xin lỗi về chuyện hiểu lầm lần đó. Tự nhiên Ban Mai ngẫm nghĩ như vậy.
Thời gian sau này, Ban Mai gần như trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm người mẫu của công tỵ Tất cả mọi người đều quý cộ Trước kia, có lúc cô muốn bỏ nghề người mẫu vì quá ngột ngạt. Bây giờ môi trường này rất vui. Phù Dung đã bị thải hồi. Không những trong công ty mà các tổ chức khác cũng không mời cô diễn nữa. Ban Mai không hề chạm mặt với cô ta, nhưng nếu có thì cô cũng không vì vậy mà khó chịu.
Bây giờ cô có được tất cả, nghề nghiệp, danh vọng, sự ái mộ thì cô lại mất đi một người nâng đỡ. Có lúc cô ước, thà phải khóc mà được Trường an ủi, hơn là có tất cả mà mất anh.
Cả buổi chiều cô ở lại công ty tập, chuẩn bị cho đêm diễn. Khi cô chuẩn bị về thì Mỹ Diệu đi theo cô:
- Về hả Ban Mai?
- Da.
- Tối nay em có chương trình gì không?
- Dạ không
- Đi chơi với nhóm đi, tối nay sinh nhật một người bạn chị, có nhóm mình đi nữa đó.
Ban Mai lắc đầu thoái thác:
- Em đâu có quen với ai ở đó, đi kỳ lắm chị a.
Mỹ Diệu choàng tay qua vai cô, thân mật:
- Em ở trong giới người mẫu mà sống như nữ tu vậy. Bởi vậy lúc nào cũng cách biệt, phải sống hoà mình một chút, Ban Mai ạ. Này, em có biết nhảy không?
- Dạ, có học nhưng em không hay đên vũ trường.
- Hiền quá. Phải biết cách chơi chứ. Tối nay vui lắm. Nhiều chương trình lắm. Màn đầu xong là hát với nhau, đến mục cuối cùng là đi vũ trường, chơi tới khuya luôn. Vui lắm, đi nghe.
- Sao tự nhiên chị lại rủ em?
- Tụi nó bảo chị tìm cách kéo em tham gia với nhóm đó. Nếu rảnh thì em đi, đừng sống biệt lập như vậy, chán lắm.
Ban Mai suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:
- Chiều nay mấy giờ hả chị?
- Bảy giờ, để chị đến đón em.
- Thôi, chị hẹn ở đâu đi, rồi em tự đến, mất công chị lắm.
- Tụi chị chơi nguyên băng không à, đi chung xe luôn cho vui.
Ban Mai gật đầu đồng ý. Cô không có hứng thú gì vói chuyện bạn bè lắm. Nhưng thà đi chơi hơn là ở nhà một mình. Từ lúc ra trường tới giờ, hầu như cô không có bạn bè. Duyên số đưa đẩy cô vào làng người mẫu. Rồi gặp Phù Dung, toàn là nghi kỵ đối phó.
Rồi thì cô bám vào tình cảm của Trường như đứa bé quẩn chân người lớn. Không cần bạn bè gì cả. Bây giờ anh thuộc về người khác, đâu còn rảnh rang quan tâm đến cộ Không bạn bè thì biết chơi với ai.
Buổi tối, đúng bảy giờ, Mỹ Diệu đi với vài người đến đón cộ Một nhóm bốn người, cô nữa là vừa đủ chỗ. Toàn là những cô nàng diễn chung nhóm, nên cô cũng không đến nỗi thấy tẻ nhạt.
Nhân vật chính của buổi tiệc cũng không xa lạ gì với Ban Mai. Đó là một diễn viên đóng chung phim với cộ Cô nàng có vẻ chịu quậy lắm. Đặt riêng một phòng thật rộng, có hẳn một ban nhạc. Khi nhóm của cô đến thì chủ nhân đang hát một bài mở màn. Không khí có vẻ ồn ào và nhộn nhịp rất nhiều.
Sáu người mới đến tự động đến ngồi vào bàn. Cô phục vụ đặt trước mặt Ban Mai chiếc ly nhỏ và rót rượu, nhưng cô từ chối và đề nghị lấy bia.
Khi quan sát một vòng, Ban Mai mới nhận ra Phù Dung cũng có mặt. Cô ta ngồi ở bàn trong góc, im lặng ăn cút chiên và nốc rươu.. Trông cô ta lầm lì và hơi cách biệt, không giống vẻ hoạt náo như trước kia.
Thấy cái nhìn của Ban Mai, cô ta hơi hất mặt lên, ngạo ngược và bất cần. Ban Mai cũng nhìn đi chỗ khác, cô không hiểu sao Phù Dung còn tiếc nuối thế giới này. Nếu là cô thì sẽ từ giã thế giới người mẫu, níu kéo làm gì cái đã mất. Đến chỗ đông vui mà gượng gạo lạc loài thế kia thì vui vẻ gì.
Băng Hà hát xong, cả bàn vỗ tay tán thưởng. Cô nàng định đưa micro mời người khác, nhưng Phù Dung đã đứng dậy:
- Để tôi.
Cô ta đi về phiá ban nhạc, nói tên bài hát. Rồi đứng ra giữa khoảng trống. Thật thất bại khi giữa không khí sôi nổi như thế, cô ta lại rên rỉ một bản nhạc buồn mà âm điệu lại không haỵ Phiá dưới mọi người quay ra nói chuyện với nhau.
Sau màn trình diễn nhảy nhót sôi động của Băng Hà, hát như thế không thu hút được ai. Đến lúc cô ta hát xong cũng không ai hay biết, nói gì đến vỗ taỵ Và cô ta trở về chỗ cũng lặng lẽ như lúc cô ta hát.
Màn một kéo dài đến khuya, sau đó mọi người kéo xuống phòng nhảy. Màn hai vui hơn rất nhiều. Ngay cả Ban Mai cũng ra sàn nhảy với một người mẫu nam trong nhóm. Cô nhảy hết bản này đến bản khác với anh chàng. Đến lúc mệt, cô mới từ chối kh anh định đi bản kế tiếp.
Anh chàng quay qua tìm bạn nhảy khác. Ban Mai trở về bàn. Phù Dung đang ngồi một mình ở đó, im lìm uống rượu. Ban Mai ngần ngừ định qua bàn khác, nhưng thấy như vậy có vẻ tránh mặt cô ta, nên cô thản nhiên trở lại ngồi cùng bàn với cô ta.
Cô gọi lon cocạ Im lặng uống một hơi, rồi quay người nhìn ra phía các cặp nhảy. Thại độ hoàn toàn không quan tâm đến Phù Dung. Cô nàng gười gằn một mình, rồi lên tiếng khiêu khích:
- Hình như mày bắt đầu học đòi ăn chơi rồi sao?
Ban Mai quay lại:
- Cái gì học đòi?
- Không phải sao? Trước kia, không ai cho chơi chung, mày tham gia nhóm tụi tao mà ren rét như mèo ăn vụng. Bây giờ tao qua thời, mày có vẻ phất lên nhỉ?
Ban Mai xoay hẳn người lại, nhìn thẳng vào cô ta:
- Phù Dung mà cũng có thể nói ra những câu tầm thường như vậy sao? Tao tưởng tư duy mày khá hơn.
Phù Dung cười coi khinh và chuyển qua chuyện khác:
- Có tin mừng cho mày đây. Tao cho anh Định rơi đài rồi, mày có thể nhặt lại mà xài, tao bỏ rồi đó.
Ban Mai nhìn cô ta kinh tởm, rồi chỉnh lại:
- Không phải mày cho ảnh rơi đài mà là ảnh tránh xa mày. Tao rất lạ là mày có thai lâu quá mà bụng vẫn vậy, chỉ có những người phi thường mới làm nổi những chuyện đó.
Phù Dung tím mặt:
- Đồ mất dạy!
Ban Mai thản nhiên:
- Một người như mày, nói năng lịch sự mới là lạ, cho nên tao không thấy vậy là kỳ.
Phù Dung chợt đứng bật đậy và cúi xuống nhìn tận mặt Ban Mai. Một nụ cười nham hiểm trên môi cô tạ Cô ta nói với vẻ đe dọa:
- Mày sẽ không thắng nổi tao đâu. Và gia đình mày sẽ còn nhận những cái đau khổ hơn nhiều. Yên tâm mà chờ đi, một ngày không xa đâu.
Cô ta cười khanh khách, rồi bỏ đi ra khỏi phòng. Có lẽ là cô ta về.
Ban Mai cau mặt ngồi im. Tiếng cười khanh khách nghe thật chói tai. Không biết làm thế nào cô ta cười được cái giọng như vậy.
Chợt cô giật mình vì bóng Phù Dung rọi xuống mặt bàn. Cô ngẩng lên nhìn, cô ta đứng trước mặt cô, tay khoanh trước ngực, cười châm biếm:
- Mày cho cái gã vô danh tiểu tốt kia de rồi phải không? Bây giờ tao buông anh Định ra, mày lập tức kéo lại chứ gì? Xài đồ thừa không thấy muối mặt sao?
Ban Mai cười coi khinh:
- Mày trở lại chỉ để hỏi tao như vậy thôi à? Rảnh rang vậy sao? Càng lúc mày càng trở nên ghê tởm.
Nói rồi cô đứng dậy, chủ động bỏ ra phía sàn nhảy. Bỏ mặt Phù Dung đứng đó với gương mặt rắn đanh, cô ta nhếch môi cười gằn rồi thong thả đi ra phía cửa. Cô ta rút khỏi cuộc vui một cách lặng lẽ. Bên trong, mọi người vẫn vui chơi, không hề quan tâm đến sự biến mất của cô ta.
*
**
***
Đám tang ông chủ hãng phim “Ngôi Sao Xanh” như là một sự kiện nhỏ trong thành phố. Trên con đường dẫn đến ngôi biệt thự, đoàn xe đến viếng đậu dài. Những người đại diện các cơ quan, đoàn thể, công ty đi dự rất đông làm nghẹt cả một đoạn đường dài.
Ban Mai đứng theo nhóm diễn viên, lần lượt nhích dần vào cổng. Bên trong, các đòan viếng xong đi ra, đoàn người mới tiến vào, đông quá, nên người ta cũng không nhìn được phía quan tài.
Nhóm diễn viên, đi theo sự hướng dẫn của đạo diễn Luận Thái và một số đạo diễn khác, đến ngồi vào bàn ở góc sân, chờ đến lượt phúng điếu. Ban Mai tò mò nhìn xung quanh. Lần đầu tiên cô đến nơi này, cô cũng không biết ông chủ hãng phim là ai, sáng nay nghe đạo diễn An gọi điện báo tin, và hẹn cùng đi chung với nhóm, thế là cô đi.
Ngồi trong bàn, các cô diễn viên khác cũng tò mò nhìn như Ban Mai. Băng Hà khẽ huých tay cô:
- Bồ biết mặt ông chủ ấy không?
- Không. Còn bồ?
- Cũng không luôn. Nhưng chắc mấy chị lớp trước biết.
Ban Mai nhìn đạo diễn Thái:
- Chú có biết ông ấy không ạ, ông ấy ra sao hả chú?
Đạo diễn nhìn cô lạ lùng:
- Cô nói gì vậy? Không phải cô đã đi thăm ông ấy một lần rồi sao?
“ Thăm hồi nào kià?” Ban Mai thắc mắc thầm. Cô định hỏi tiếp, nhưng thấy ông ta nói chuyện với người kế bên, nên cô lại thôi.
Lúc đó có tiếng loa phóng thanh vang lên:
- MỜi nhóm đạo diễn, diễn viên đại diện cho các đoàn làm phim bước vào viếng trước quan tài.
Mọi người đứng lên. Đạo diễn Thái và đạo diễn An nâng tràng hoa đi trước. Cả nhóm đi thành hàng dài tiến về phía gian tiền sảnh. Vô tình Ban Mai đi bên cạnh Định. Nhưng cả anh và cô đều không nói với ai câu nào. Không khí trang nghiêm chi phối tâm trạng của mọi người, nên không ai còn nghĩ đến chuyện cá nhân mình.
Lúc tiến đến trước quan tài, Ban Mai suýt kêu lên khi thấy hình người chết. Đó là ba của Trường, là người bệnh mà cô đã theo đạo diễn Thái đến thăm một lần ở bệnh viện.
Bây giờ cô mới đưa mắt nhìn người thanh niên mặc đồ tang đứng phía sau bàn thờ. Đó là Trường. Bên cạnh anh là Linh Lan. Cô mặc đồ thường, chỉ đội khăn tang trên đầu. Cả anh và cô đều trang nghiêm và có gì đó xa vắng. Như quá mệt mỏi vì tang lễ.
Vẻ mặt bơ phờ đó cũng giống những người khác trong gia đình.
Ban Mai cứ đứng sững nhìn Trường, quên mất mình đang ở đâu. Đến nỗi Định phải kéo nhẹ tay cô, nói như nhắc, cô mới nhớ ra. Và máy móc làm lễ. Rồi theo Định bước vòng ra ngoài.
Đoàn người trở ra bàn ngồi. Ban Mai ngẩn ngơ như người mất hồn. Sự khám phá này làm cô kinh ngạc chới với. Chới với vì nhận ra giữa mình với Trường có một sự chênh lệch quá xa.
Ngồi phía đối diện với cô, Thanh Thúy cũng kêu lên với vẻ sửng sốt:
- Thì ra bạn Ban Mai là con ông chủ, vậy mà lúc trưóc mình tưởng …
Cô bỏ lửng câu nói, ngồi im. Mỹ Diệu nói tiếp:
- Sao từ đó tới giờ Ban Mai không nói? Thấy anh ấy bình dân quá, tụi này tưởng …
- Còn chị Linh Lan là gì trong gia đình vậy? Ban Mai, chị ấy là con à? Trời ơi! Hôm nay mới biết chị Linh Lan cũng là con ông chủ.
Các cô trong bàn xôn xao bàn tán về sự kiện vừa phát hiện. Chỉ có Phù Dung là ngồi im lìm, đôi mắt cô nheo lại nhìn Ban Mai. Cái nhìn rất kỳ lạ, như một con cáo đang nuôi những ý nghĩ nào đó trong đầu.
Còn Ban Mai thì như bị trôi dạt theo cơn mộng mị. Trong lòng cô là lẫn lộn giữa cảm giác lẻ loi, mặc cảm xa cách và trên hết là buồn thấm thía. Cô cảm giác mình là món đồ chơi của Trường, lúc rãnh rỗi anh cầm lên giải trí, khi bận công việc thì vứt qua một xó, quên bẵng đi. Vậy mà cô thì đã hết sức tin tưởng, thật lòng với anh.
Cảm giác mình bị lừa dối như một con ngốc, khiến cô thấy cay đắng.
Lúc ra về, Định đi theo bên cạnh Ban Mai:
- Lúc nãy em đi với ai vậy?
- Đi chung với nhóm bạn em
- Để anh đưa về, anh có chuyện muốn nói với em.
Ban Mai không quan tâm anh sắp nói chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý để anh đưa về. Giờ đây tâm trạng cô chơi vơi không bình thường. Nếu không, có lẽ cô sẽ có cảm giác nào đó đối với Định rồi, có thể từ chối đi chung cũng nên.
Cả hai khó khăn lắm mới ra được chỗ đậu xe. Định mở cửa cho cô, rồi đi vòng qua ngồi vào tay lái, anh nhìn cô hơi lâu.
- MÌnh đi uống nước nhe Ban Mai
Ban Mai dạ một cách lơ là. Đợi cô đồng ý rồi, Định mới bắt đầu cho xe chạy. Anh rẽ vào một nhà hàng, yêu cầu cô tiêp viên chọn cho một phòng. Khi đã thật sự trong thế giới riêng tư rồi, anh hỏi ngay:
- Có phải đó là người em đã quen không? Em không biết anh ta là ai à?
Ban Mai im lặng nhìn Định như không muốn trả lời. Anh bỏ qua cử chỉ của cô và hỏi tiếp:
- Tại sao anh ta không nói thân thế của mình cho em biết, tại sao phải giấu, em không hiểu được sao?
- Sao anh biết anh ấy giấu?
- Anh nhìn thái độ của em lúc nãy, có phải đến giờ em mới biết anh ta là ai không?
- Vâng
- Tại sao anh ta giấu diếm về mình? Vậy trước đây anh ta đến với em vì cái gì, có thật lòng không? Nếu yêu em, thì tại sao không thành thật với em?
- Anh ấy chưa bao giờ nói yêu em. Chỉ coi em như em gái, anh nghe Phù Dung thêu dệt chuyện gì vậy?
- Lúc trước, anh nghe mọi người nói em đang yêu một người rất bình thường, người ấy không xứng với em.
Ban Mai nói tiếp:
- Và anh lập luận rằng, em quen đại một người nào đó để trả thù anh, phải không?
- Anh không nghĩ vậy, chỉ cầu mong em tìm được hạnh phúc khác.
- Hình như anh rất giống Phù Dung, xem tình yêu rất nhẹ, hay giống như là mục đích, đến rồi đi rất dễ dàng. Em thì không như vậy.
Định mím miệng:
- Và anh đã trả giá.
- Em cũng không muốn anh trả giá đâu. Cái gì qua thì cho qua, em không muốn đem quá khứ đặt vào hiện tại hoặc tương lai. Sống như vậy nặng nề lắm.
Hoàng Thu Dung
Ban Mai chợt nhìn quanh hội trường:
- Em còn đang ở câu lạc bộ, mọi người về hết rồi, chỉ còn mình em trong hội trường thôi.
- Sao em không về đi?
- Tại em muốn nói chuyện với anh.
- Anh đang bận, mai anh sẽ gặp em.
-Anh bận công việc hay buồn ngủ?
- Bận thật mà. Thôi nghe, mai anh đến nhà em, có chuyện gì sẽ nói sau.
BN tiu nghỉu tắt máy. Rồi ra khỏi hội trường, cô là người cuối cùng ở bãi giữ xe. Thấy còn một chiếc xe của mình giữa khoảng đất trống trơn, cô mới nhận ra là khuya như vậy.
Vừa chạy trên đường, cô vừa ngẫm nghĩ về thái độ thờ ơ của Trường lúc nãy. Hôm nay anh làm sao ấy. Nói chuyện lạnh nhạt như chỉ muốn cúp máy. Có bao giờ anh thờ ơ với cô như vậy đâu. Tự nhiên cô thấy buồn buồn.
Sáng hôm sau, cô dậy khá trưa. Và ngồi ở nhà chờ Trường. Nhưng cả buổi sáng anh không đến. Qua buổi chiều, Ban Mai sốt ruột gọi cho anh. Nhưng anh đã tắt máy. Thật là không hiểu được thái độ thờ ơ đột ngột đó.
Mãi đến tối, Trường mới đến. Đứng trên ban công thấy anh, Ban Mai chạy vội xuống. Cô gặp anh ở ngoài thềm, vẻ bơ phờ của anh làm cô phải đứng lại.
- Anh làm sao vậy?
- Anh hơi mệt, hôm qua em gọi có chuyện gì không?
- Khoan đã. Đi uống cà phê nhé. Ra quán em sẽ nói, chờ em lên thay đồ.
Nhưng Trường giữ cô lại:
- Hôm nay anh bận lắm, anh ở lại một chút rồi phải về. Mình lại đằng kia ngồi đi.
Ban Mai miễn cưỡng đến phía băng đá, ngồi bên cạnh Trường. Cử chỉ của anh làm cô cụt hứng và cô nhìn anh một cách ỉu xìu.
Trường hỏi với vẻ quan tâm :
- Chuyện gì xảy ra nữa phải không, kể anh nghe đi.
- Cũng có đấy, thật là động trời luôn. Anh biết không, đếngiờ nghĩ lại em còn thấy bàng hoàng, y như có phép tiên cứu em vậy.
- À, chắc là đụng độ với Phù Dung nữa phải không?
- Đúng như vậy đó, anh không hình dung nổi nó mưu mô ra sao đâu. Thông minh nhưng quỷ quái kinh khủng.
Rồi cô kể một mạch chuyện xảy ra hôm qua. Trong mắt Trường lóe lên một chút ngạc nhiên. Nhưng sau đó, anh lại cười bình thản:
- Cô ta thông minh thật, thông minh mới dựng được một màn kịch thuyết phục mọi người như vậy.
Anh chỉ bình phẩm bao nhiêu đó. Rồi không nói gì nữa. Ban Mai có cảm tưỏng đối với anh, trên đời này không có chuyện gì là lạ lùng. Kể cả những chuyện ghê gớm. Thái độ vững vàng đó làm Ban Mai phật lòng.
- Dám cắt áo của nhà tạo mẫu, thật là quá sức tưởng tượng, anh không thấy vậy là ghê gớm sao?
Trường cười trầm tĩnh:
- Trước đó, cô ta đã làm được nhiều chuyện thì có làm thêm chuyện này nữa, cũng không trái với bản chất cô ta. Thậm chí sau này cô ta có làm gì nữa, anh cũng không thấy ngạc nhiên.
Anh chợt đưa tay qua, vuốt nhẹ lên tóc cô:
- Em cũng đừng cho là chuyện lớn lao, phải tập coi thường nó đi, hôm qua chắc em sợ lắm phải không?
Nhớ lại cảm giác lúc đó, Ban Mai lại nhắm tít mắt, rùng mình:
- Mọi người đều nhìn em như quái vật, thật là kinh khủng. Điều kinh khủng nhất là em thanh minh thế nào người ta cũng không nghe. Lúc đó cô Lý như phát điên lên, cô ấy đánh em luôn.
Trường không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ mặt cô. Cử chỉ có cái gì đó vừa an ủi, vừa xót ruột. Anh nhìn cô bằng cái nhìn trìu mến, nhưng vẫn không nói gì.
Ban Mai thấy hôm nay anh hơi lạ. Nhưng không nói ra, cô giữ tay anh lại, liếm môi:
- Anh có biết không, có một chuyện làm em thắc mắc lắm.
- Chuyện gì?
- Tự nhiên dì Thảo bảo em có một người bảo vệ như hiệp sĩ. Người đó đã đặt camera ở các phòng sau sân khấu. Nhờ vậy mới cứu được em.
Cô ngừng lại, thở dài:
- Nhưng dì Thảo không chịu nói đó là ai.
Thấy Trường vẫn không nói gì, cô chợt nhích lại phía anh, choàng tay qua tay anh:
- Mà anh biết không, lúc nghe nói vậy, tự nhiên em nghi đó là anh.
- Cái gì làm em nghĩ như vậy?
Ban Mai nghiêng đầu suy nghĩ:
- Em cũng không biết nữa. Nhưng từ lâu, em cứ nghĩ anh là hiệp sĩ của em.
Trường cười thành tiếng:
- Thời buổi bây giờ làm gì còn hiệp sĩ hả em? Cô bé giàu tưởng tượng thật.
- Nhưng thật vậy chứ bộ.
Khuôn mặt cô trở nên băn khoăn:
- Em nghĩ mãi mà không hiểu ai đã giúp em, người đó có liên hệ thế nào với dì Thảo? Làm sao dì ấy biết được chứ?
Cô nhìn sang Trường:
- Có khi nào là anh không? Đêm qua em suy nghĩ nhiều lắm, em nhớ lại những chuyện trước đó. Rồi kết luật là anh. Thật ra, anh là ai hả Trường?
- Bạn em đã nói, anh là một người mờ nhạt, chẳng có danh vị, tiếng tăm và em cũng đã công nhận như vậy, thắc mắc làm gì?
Ban Mai cười khì:
- Trên thực tế thì là như vậy, nhưng sao … em cứ mang máng thấy nó thế nào ấy.
Thấy Trường im lặng như suy nghĩ chuyện gì đó, cô lắc tay anh một cái:
- Nhưng mà anh đừng buồn, đừng quan tâm ý kiến của tụi nó, hơi đâu mà để ý mấy con nhỏ khinh người đó chứ.
Trường mỉm cười:
- Vậy còn em? Em có xấu hổ không?
Ban Mai bĩu môi:
- Tại sao em phải nghe lời tụi nó, anh là anh, là hiệp sĩ của em, thế không đủ sao?
Giọng Trường có một vẻ gì đó rất đặc biệt:
- Sau này anh sẽ kể hết về anh với em, anh sẽ không giấu em nữa.
Ban Mai tò mò:
- Kể cái gì? Sao bây giờ không kể?
- Cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Vừa lúc đó, có tín hiệu máy, Trường lấy ra, nhìn vào màn hình thì thoắt cái, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng.
- A lô. Sao rồi?
- …
- Ừ, tôi sẽ về ngay.
Anh quay lại Ban Mai:
- Nhà anh có chuyện, bây giờ anh phải về, bao giờ rảnh, anh sẽ gọi cho em.
Ban Mai lo ngại nhìn anh:
- Nhà anh có chuyện gì vậy? Có cần em giúp gì không?
- Ba anh đang nằm bệnh viện, em không giúp gì được đâu. Thôi anh về. Bao giờ rảnh, anh sẽ gọi cho em.
- Cho em vào thăm với. Ba anh như vậy, mà em không đi thăm thì em còn ra gì nữa.
- Bây giờ thì bác sĩ không cho tiếp xúc với ai, nhiều người đến thăm cũng không vào được. Em đừng nên tới.
Nhưng Ban Mai vẫn lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh phải cho em vào thăm chú, chẳng lẽ em là người lạ với anh sao?
- Có em, anh vướng víu lắm, bao giờ được anh sẽ gọi em.
Và chẳng cho Ban Mai kịp nói gì thêm, anh nhanh chóng dắt xe ra ngoài. Chẳng mấy chốc, dáng anh biến mất ngoài đường.
Bẵng đi cả tuần lễ, Trường không đến tìm, cũng không gọi điện cho cộ Khi Ban Mai gọi thì anh chỉ bảo rất bận, rồi chủ động tắt máy.
Cách cư xử của Trường làm Ban Mai thất vọng vô cùng. Trước đây, cô cứ nghĩ anh rất quý mến cô, thậm chí coi cô như người thân. Nhưng bây giờ thì khác, thật ra anh luôn đặt cô ra ngoài cuộc sống riêng của anh. Tới nỗi ba nằm bệnh viện mà anh cũng không muốn cô đi thăm. Chứng tỏ anh chẳng muốn cô dính dấp tới gia đình anh. Ban bè chưa chắc đã xa lạ như vậy. Huống hồ gì là cô.
Chưa bao giờ Ban Mai buồn Trường như thế này, đúng hơn là thất vọng. Gần như tỉnh mộng. Cứ tưởng anh yêu mến mình lắm, hóa ra không phải vậy. Giống như một người rảnh rang quá, nên dùng thời giờ kết bạn với người khác để tiêu khiển, chứ chẳng muốn cô ta thâm nhập vào thế giới của riêng mình.
Vậy mà chuyện gì xảy ra trong gia đình hay cho chính bản thân cô, cô đều kéo Trường vào cuộc giải quyết. Cảm giác bị hẫng này, thật buồn khó nói thành lời.
*
**
***
Đạo diễn Luận Thái cho xe vào bãi đậu, rồi mở cửa bước xuống. Ban Mai cũng loay hoay lấy giỏ quà để ở băng sau bước xuống xe. Cô đứng nhìn lên dãy phòng trên cao, đoán chừng người bệnh ở trong những phòng trên đó.
Đạo diễn Thái ra hiệu cho cô rẽ về phía cầu thang máy lên lầu năm. Đứng trong thang máy, ông liếc nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, rồi mỉm cưòi:
- Cứ coi như bình thường đi Ban Mai, ông ấy không khó tính lắm đâu.
Ban Mai cười gượng:
- Dạ.
- Hôm nay ông ấy cũng khoẻ rồi, chắc tuần sau xuất viện đấy.
- Dạ.
- Bộ cô mới hay ổng nằm viện hả?
- Dạ - Ban Mai nói dối.
- Nếu biết cô không biết, tôi đã cho cô hay rồi. Hôm trước, người ta đến thăm đông lắm, để cô đi chung với nhóm diễn viên thì hay hơn.
Ban Mai không biết nói gì ngoài tiếng “dạ”. Thật ra, cô đã giấu ông Thái chuyện Trường không muốn cô đi thăm.
Mà cô thì không biết làm cách nào biết về anh ngoài chuyện nhờ ông Thái. Sáng nay, ông ta đưa cô đến đây, vì cô được Trường ưu ái. Chứ nếu là một diễn viên bình thường, đố ai dám làm phiền ông. Ban Mai hiểu rất rõ điều đó.
Ra khỏi thang máy, cả hai rẽ qua dãy hành lang bên phải. Đi thêm vài phòng nữa, cuối cùng ông Thái đứng lại.
- Tới rồi.
Tim Ban Mai đập nhanh vì hồi hộp. Cô đi phía sau ông Thái bước vào phòng. Người đầu tiên cô thấy là Trường. Anh đang đứng bên cạnh giường, đỡ người bệnh ngồi lên, và không thấy cô.
Trong phòng còn vài người nữa, gồm hai phụ nữ đứng tuổi. Một người đàn ông trung niên, và đặc biệt là có mặt diễn viên Linh Lan.
Tất cả đều quay ra nhìn Ban Mai làm cô hơi khớp. Cô cúi đầu chào mọi người, nhưng vẫn đứng yên. Đạo diễn Thái tự nhiên đi đến phía giường.
- Hôm nay ông đỡ nhiều chưa cậu Trường?
Trường quay lại:
- Ba tôi khá nhiều rồi, cám ơn chú.
Anh đặt người bệnh nằm xuống, quay lại thấy Ban Mai, anh sửng sốt nhìn cộ Ban Mai cười bối rối và rụt rè, cô nói nhỏ rí:
- Em đến thăm bác.
Người bệnh xoay đầu ra, nhìn cô chăm chăm. Nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại cái chào của cô, rồi nằm nhắm mắt như ngủ.
Người phụ nữ lớn tuổi đẩy chiếc ghế về phía Ban Mai, giọng không thân mật cũng không lạnh nhạt:
- Mời cô ngồi.
- Da.
Cô rụt rè ngồi xuống và nhìn Linh Lan. Linh Lan cũng mỉm cười nhìn Ban Mai.
- Sao em biết bác nằm viện vậy?
Ban Mai thật thà:
- Dạ, em nghe anh Trường nói.
Tự nhiên Linh Lan quay qua nhìn Trường, rồi buột miệng hỏi nhỏ:
- Em có quen với anh Trường à?
- Da.
- Làm sao em quen?
Ban Mai không biết trả lời thế nào, vì nếu kể ra thì rất dài dòng. Cô chưa biết nói sao cho ngắn gọn, thì Linh Lan hỏi tiếp với vẻ sốt ruột:
- Quen lâu chưa?
- Dạ lâu rồi. Khoảng gần một năm.
Hai mắt Linh Lan mở lớn đầy vẻ kinh ngạc bàng hoàng. Nhưng rồi ánh lửa kỳ lạ trong mắt cô tắt ngấm. Hai hàng mi cụp xuống bất động. Rõ ràng cô đang trong tâm trạng bất thường.
Ban Mai không hiểu thái độ kỳ lạ đó. Cô ngơ nhác nhìn Linh Lan, rồi mọi người xung quanh. Ai cũng có vẻ quan tâm đến người bệnh. Không ai để ý đến cộ Họ có vẻ sang cả, kiêu kỳ sao ấy. HÌnh như gia đình này quen được trọng vọng, cho nên ngay cả đạo diễn Thái cũng có vẻ khiêm nhường trước họ. Cử chỉ của ông ta không đường hoàng như khi ông ta ở chỗ làm việc.
Ông Thái hỏi thăm người bệnh vài câu, rồi về. Ban Mai cũng tự động đứng lên theo. Cô cảm thấy mình đã sai lầm khi đến đây. Những người trong gia đình Trường gây cho cô cảm giác mình thấp kém, nhỏ bé.
Ngay cả anh cũng vậy, cũng có cử chỉ xa vời đến khó hiểu. Đến nỗi Ban Mai có cảm tưởng cái người thân thiết với cô lúc trước, là ai đó chứ không phải anh. Chẳng lẽ khi ở trong gia đình, Trường trở thành một người kiêu ngạo vậy sao?
Ban Mai đi theo đạo diễn Thái trở ra thang máy. Nhưng chờ lâu, nên ông ra hiệu cho cô đi qua đầu cầu thang bên kia. Ban Mai lẳng lặng đi theo. Cử chỉ lặng lẽ của cô làm ông cười thông cảm.
- Đừng để ý, cô gái ạ. Họ lạnh nhạt vậy chứ không phải coi thường chúng ta đâu. Thông cảm đi, dù sao họ cũng đang bối rối mà. Ông ấy coi vậy chứ không ổn đâu. Hình như là trở bệnh nặng hơn.
Ban Mai cắn môi suy nghĩ, một lát cô lên tiếng:
- Chú có công nhận với cháu là … hình như họ hạ cố mới hỏi thăm đến chúng tạ Họ có vẻ sang cả quá. Nó làm cháu có cảm tưởng mình hèn kém lắm.
Đạo diễn Thái nói như an ủi:
- Cô đã chấp nhận quen với cậu Trường thì phải chấp nhận thái độ của họ.
- Sao cở Cái gì chấp nhận? Chú nói cháu không hiểu.
- Gia đình cậu ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai, họ sẽ không dễ khi kén chọn một cô dâu xứng đáng. Tình cảm của hai người không đơn giản như người khác đâu.
- Chắc chú lầm rồi, anh Trường với cháu không phải là người yêu.
Đạo diễn Thái nhìn cô một cái. Hình như ông ta không đồng ý thái độ của cộ Nhưng không nói ra, và rồi ông ta cũng trở nên yên lặng khó hiểu.
Ban Mai vô cùng hối hận khi đến đây. Càng hối hận hơn khi nhờ ông tạ Bây giờ cả ông cũng gây cho cô áp lực nặng nề như chính gia đình Trường.
Hai người vừa xuống đến sân nhà thì Trường cũng vừa đi ra. Anh gọi lại:
- Chờ một chút, Ban Mai.
Ban Mai đứng lại, lặng thinh. Đạo diễn Thái lên tiếng trước:
- Cô cứ ở đây nói chuyện. lát nữa tôi trở lại.
Trường khoát tay:
- Chú cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy về. Cám ơn chú.
- Không có gì.
Chờ ông đạo diễn đi rồi, Trường khoát tay về phía băng đá dưới gốc cây bồ đề:
- Lại đằng kia nói chuyện.
Ban Mai lững thững đi theo anh. Tự nhiên cô đứng lại, có ý đi phiá sau như giữ một khoảng cách. Trường quay lại nhìn cử chỉ của cô, nhưng anh im lặng không có ý kiến.
- Tại sao em đến đây? – Anh hỏi sau khi cả hai cùng ngồi xuống băng đá.
- Vì em muốn biết ba anh ra sao. Em muốn chia sẻ cái lo với anh. Nhưng khi đến đây rồi, em biết là không nên đến.
- Anh đã bảo em đừng đến, và anh cũng không đòi hỏi em phải quan tâm về anh.
Ban Mai bặm môi:
- Anh nói như vậy, sao không nghĩ cho em, khi em có chuyện gì thì anh ở bên cạnh em. Còn khi anh gặp chuyện thì em không có mặt. Như vậy em còn ra gì nữa.
Trường nhìn cô đăm chiêu:
- Anh hiểu. Nhưng anh đã nói là anh không đòi hỏi. Em không cần phải tìm cách trả ơn, hay làm bất cứ chuyện gì quan tâm đến anh.
- Tại sao vậy?
- Vì anh không cần.
Ban Mai thấy nghẹn ở cổ. Cách nói đó không phải tỏ ra bất cần, hay cố ý phủ nhận cộ Nhưng nó vẫn làm cô thấy buồn. Trường thật sự đã thay đổi rồi.
Ban Mai buồn buồn nhìn đi chỗ khác:
- Em có cảm tưởng anh không muốn gặp em nũa. Có phải vì em đã làm phiền anh không? Gặp em là em toàn kể chuyện không vui, sau này em sẽ không như vậy nữa.
Trường nói chậm rãi, thờ ơ:
- Em đã vững vàng rồi, từ đây về sau, em sẽ không phải vấp váp như trước kia nữa, không cần phải có anh đâu. Và anh cũng không thể dành thời gian cho em như trước kia nữa.
- Sao bỗng nhiên anh thay đổi vậy? Anh không thích chơi với em nữa phải không?
- Đừng nói như vậy, Ban Mai. Anh và em không phải là trẻ con.
- Em không hiểu nổi, tại sao bỗng nhiên anh và em như người lạ, em buồn lăm, thà là trước kia đừng gặp anh.
Trường vùi mặt trong tay, rồi ngẩng lên một cách tỉnh táo. Trông anh có vẻ gì đó xa lạ. Xa lạ hơn cả lần đầu tiên khi cô gặp anh ở công ty may mặc thời trang. Cả giọng nói cũng chậm rãi lơ là.
- Lúc trước anh rỗi rảnh, còn có thể dành thời gian cho em, bây giờ cuộc sống anh đã thay đổi, anh không còn độc thân như trước. Mà bị ràng buộc vì gia đình, anh phải sống gương mẫu hơn.
Ban Mai chưa kịp hỏi thì anh đã nói tiếp:
- Anh đã đính hôn rồi, có lẽ em biết Linh Lan, cô ấy là vị hôn thê của anh. Tụi anh đã làm lễ vào tuần trước.
Ban Mai ngỡ ngàng nhìn Trường. Bây giờ cô mới để ý chiếc nhẫn anh mang. Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, nhưng nó là cả sự ràng buộc riêng tư của anh. Và điều đó dựng lên một sự ngăn cách rạch ròi, để Ban Mai hiểu cô không được xem anh là người thân với mình.
Bây giờ cô hiểu tại sao lúc nãy Linh Lan nhìn cô sửng sốt như vậy. Cô mím miệng, nhìn Trường một cách yếu đuối
- Thì ra là vậy. Em không biết chị Linh Lan có quan hệ với anh. Cho em xin lỗi.
- Tại sao phải xin lỗi anh?
- Tại vì em không biết anh có người yêu, em nghĩ anh … Mà thật ra em đã không nghĩ gì cả, trước đây em cứ nghĩ anh không có người yêu. Chị Lan chắc là bực em lắm, vì em cứ hay đeo theo anh.
Trường nói nhát ngừng:
- Linh Lan chỉ biết anh có một cô bạn nhỏ, nhưng không biết cô ấy là ai.
Ban Mai bặm môi:
- Nhưng chắc không ai thích như vậy đâu. Cho em xin lỗi chị ấy, và cả anh nữa. Từ đây về sau, em sẽ không tìm cách liên lạc với anh, bây giờ thì em mới hiểu.
Cô im lặng một lúc rồi cười khẽ:
- Vậy là anh sắp có vợ, chị ấy chắc là quen với anh lâu lắm, chắc là hai gia đình thân nhau lắm.
- Ai nói với em điều đó?
- Lúc nãy thấy chị ấy, tự nhiên em nghĩ như vậy. Vì thân với gia đình anh, nên mới có mặt trong bệnh viện.
Lý luận của cô hơi khấp khểnh, nhưng Trường không để ý. Anh nói vẫn cái giọng xa lạ, lạnh lạnh:
- Ngày trước, ba anh nhận cô ấy là con nuôi. Lúc nhỏ, tụi anh đã từng sống chung nhà. Gia đình anh muốn anh bảo bọc cô ấy suốt đời.
- Thì ra là vậy. Chị Linh Lan rất hiền, em thấy chị ấy nổi tiếng mà không kiêu ngạo, chắc anh yêu chị ấy nhiều lắm.
Trường cười nhẹ thay cho câu trả lời. Anh không nói gì nữa. Ngồi bên cạnh Ban Mai mà anh cứ yên lặng như không còn chuyện gì để nói. Đến nôi cô đâm ra thấy mình dư thừa. Cô bèn đứng dậy:
- Thôi em về
- Để anh đưa về
Ban Mai xua tay:
- Dạ thôi, để em tự về. Anh lên với bác đi.
- Không sao, để anh đưa em về.
Cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, phiền anh lắm. Em không dám làm phiền anh nữa đâu. Em đi nghe.
Nói rồi, cô bỏ đi như chạy, như quyết liệt tự mình lo cho mình. Thái độ cương quyết của cô làm Trường đứng lại, rồi cũng quay người đi ngược hướng Ban Mai.
Ban Mai hơi ngước nhìn lên, cô hất tóc ra sau, dáng đi nhanh nhẹn chợt chậm lại, chẳng hiểu được lòng mình đang thế nào. Tự nhiên nước mắt cô viền quanh mi.
Lần đầu tiên cô có cảm giác cô đơn. Cô đơn thật sự. Đó là cảm giác mình chỉ có một mình dù đang đi giữa mọi người. Là cảm giác trời buồn hiu hắt, khi nắng đang rực rỡ.
Nó không đau khổ cuồng loạn như cảm giác mất người yêu. Nhưng buồn sâu sắc hơn nhiều, vì mất một chỗ dựa tinh thần. Một người mà mình xem hơn cả tri kỷ.
Ban Mai đón taxi về nhà. Hôm nay cô có tâm trạng rất chông chênh, chia tay với một người thôi, mà sao mình thấy quanh mình thật hoang tàn.
Mấy hôm sau, Ban Mai có dịp gặp Trường ở công ty dì Thảo. Giống y như kiểu gặp lần đầu. Cô đi trên hành lang thì thấy anh đi ngược chiều. Thoạt đầu nhìn thấy anh, Ban Mai mừng rỡ định chạy về phía đó, nhưng rồi nhớ ra, cô lẳng lặng đi chậm lại, thụ động chờ thái độ của Trường.
Vẻ mặt anh có vẻ không vui, thậm chí ngay cả khi cười với cô, nó vẫn có gì đó miễn cưỡng. Anh đứng lại hỏi thăm cô vài câu, rồi chủ động bỏ đi.
Ban Mai buồn bã đi qua phòng treo mẫu áo. Các cô người mẫu đang đứng quanh một chiếc áo dạ hội màu cánh sen xuýt xoa bàn tán với nhau. Thấy Ban Mai, Thanh Thùy ngoắc cô lại:
- Xem nè Mai, mẫu này của chị Lý đó, đẹp quá trời.
Ban Mai tò mò bước lại xem. Quả thật chiếc áo rất đẹp, lạ mắt. Kết hợp chất liệu vải và voan, màu rất hài hòa với nhau. Thế nào chiếc áo này cũng được giới thiệu trước tiên.
Mỹ Diệu lên tiếng:
- Chị Lý bảo cái này dành riêng cho Ban Mai đó, và em sẽ có một màn riêng quảng cáo các loại áo cưới cho tiệm của chị ấy. Sướng nhé!
Đúng là một tin bất' ngờ. Cô được nhà thiết kế chọn quảng cáo các bộ sưu tập mới cho tiệm của chị. Một chương trình riêng hẳn hoi. Có lẽ chị ấy muốn dành sự ưu ái này như một lời xin lỗi về chuyện hiểu lầm lần đó. Tự nhiên Ban Mai ngẫm nghĩ như vậy.
Thời gian sau này, Ban Mai gần như trở thành nhân vật trung tâm trong nhóm người mẫu của công tỵ Tất cả mọi người đều quý cộ Trước kia, có lúc cô muốn bỏ nghề người mẫu vì quá ngột ngạt. Bây giờ môi trường này rất vui. Phù Dung đã bị thải hồi. Không những trong công ty mà các tổ chức khác cũng không mời cô diễn nữa. Ban Mai không hề chạm mặt với cô ta, nhưng nếu có thì cô cũng không vì vậy mà khó chịu.
Bây giờ cô có được tất cả, nghề nghiệp, danh vọng, sự ái mộ thì cô lại mất đi một người nâng đỡ. Có lúc cô ước, thà phải khóc mà được Trường an ủi, hơn là có tất cả mà mất anh.
Cả buổi chiều cô ở lại công ty tập, chuẩn bị cho đêm diễn. Khi cô chuẩn bị về thì Mỹ Diệu đi theo cô:
- Về hả Ban Mai?
- Da.
- Tối nay em có chương trình gì không?
- Dạ không
- Đi chơi với nhóm đi, tối nay sinh nhật một người bạn chị, có nhóm mình đi nữa đó.
Ban Mai lắc đầu thoái thác:
- Em đâu có quen với ai ở đó, đi kỳ lắm chị a.
Mỹ Diệu choàng tay qua vai cô, thân mật:
- Em ở trong giới người mẫu mà sống như nữ tu vậy. Bởi vậy lúc nào cũng cách biệt, phải sống hoà mình một chút, Ban Mai ạ. Này, em có biết nhảy không?
- Dạ, có học nhưng em không hay đên vũ trường.
- Hiền quá. Phải biết cách chơi chứ. Tối nay vui lắm. Nhiều chương trình lắm. Màn đầu xong là hát với nhau, đến mục cuối cùng là đi vũ trường, chơi tới khuya luôn. Vui lắm, đi nghe.
- Sao tự nhiên chị lại rủ em?
- Tụi nó bảo chị tìm cách kéo em tham gia với nhóm đó. Nếu rảnh thì em đi, đừng sống biệt lập như vậy, chán lắm.
Ban Mai suy nghĩ một chút, rồi gật đầu:
- Chiều nay mấy giờ hả chị?
- Bảy giờ, để chị đến đón em.
- Thôi, chị hẹn ở đâu đi, rồi em tự đến, mất công chị lắm.
- Tụi chị chơi nguyên băng không à, đi chung xe luôn cho vui.
Ban Mai gật đầu đồng ý. Cô không có hứng thú gì vói chuyện bạn bè lắm. Nhưng thà đi chơi hơn là ở nhà một mình. Từ lúc ra trường tới giờ, hầu như cô không có bạn bè. Duyên số đưa đẩy cô vào làng người mẫu. Rồi gặp Phù Dung, toàn là nghi kỵ đối phó.
Rồi thì cô bám vào tình cảm của Trường như đứa bé quẩn chân người lớn. Không cần bạn bè gì cả. Bây giờ anh thuộc về người khác, đâu còn rảnh rang quan tâm đến cộ Không bạn bè thì biết chơi với ai.
Buổi tối, đúng bảy giờ, Mỹ Diệu đi với vài người đến đón cộ Một nhóm bốn người, cô nữa là vừa đủ chỗ. Toàn là những cô nàng diễn chung nhóm, nên cô cũng không đến nỗi thấy tẻ nhạt.
Nhân vật chính của buổi tiệc cũng không xa lạ gì với Ban Mai. Đó là một diễn viên đóng chung phim với cộ Cô nàng có vẻ chịu quậy lắm. Đặt riêng một phòng thật rộng, có hẳn một ban nhạc. Khi nhóm của cô đến thì chủ nhân đang hát một bài mở màn. Không khí có vẻ ồn ào và nhộn nhịp rất nhiều.
Sáu người mới đến tự động đến ngồi vào bàn. Cô phục vụ đặt trước mặt Ban Mai chiếc ly nhỏ và rót rượu, nhưng cô từ chối và đề nghị lấy bia.
Khi quan sát một vòng, Ban Mai mới nhận ra Phù Dung cũng có mặt. Cô ta ngồi ở bàn trong góc, im lặng ăn cút chiên và nốc rươu.. Trông cô ta lầm lì và hơi cách biệt, không giống vẻ hoạt náo như trước kia.
Thấy cái nhìn của Ban Mai, cô ta hơi hất mặt lên, ngạo ngược và bất cần. Ban Mai cũng nhìn đi chỗ khác, cô không hiểu sao Phù Dung còn tiếc nuối thế giới này. Nếu là cô thì sẽ từ giã thế giới người mẫu, níu kéo làm gì cái đã mất. Đến chỗ đông vui mà gượng gạo lạc loài thế kia thì vui vẻ gì.
Băng Hà hát xong, cả bàn vỗ tay tán thưởng. Cô nàng định đưa micro mời người khác, nhưng Phù Dung đã đứng dậy:
- Để tôi.
Cô ta đi về phiá ban nhạc, nói tên bài hát. Rồi đứng ra giữa khoảng trống. Thật thất bại khi giữa không khí sôi nổi như thế, cô ta lại rên rỉ một bản nhạc buồn mà âm điệu lại không haỵ Phiá dưới mọi người quay ra nói chuyện với nhau.
Sau màn trình diễn nhảy nhót sôi động của Băng Hà, hát như thế không thu hút được ai. Đến lúc cô ta hát xong cũng không ai hay biết, nói gì đến vỗ taỵ Và cô ta trở về chỗ cũng lặng lẽ như lúc cô ta hát.
Màn một kéo dài đến khuya, sau đó mọi người kéo xuống phòng nhảy. Màn hai vui hơn rất nhiều. Ngay cả Ban Mai cũng ra sàn nhảy với một người mẫu nam trong nhóm. Cô nhảy hết bản này đến bản khác với anh chàng. Đến lúc mệt, cô mới từ chối kh anh định đi bản kế tiếp.
Anh chàng quay qua tìm bạn nhảy khác. Ban Mai trở về bàn. Phù Dung đang ngồi một mình ở đó, im lìm uống rượu. Ban Mai ngần ngừ định qua bàn khác, nhưng thấy như vậy có vẻ tránh mặt cô ta, nên cô thản nhiên trở lại ngồi cùng bàn với cô ta.
Cô gọi lon cocạ Im lặng uống một hơi, rồi quay người nhìn ra phía các cặp nhảy. Thại độ hoàn toàn không quan tâm đến Phù Dung. Cô nàng gười gằn một mình, rồi lên tiếng khiêu khích:
- Hình như mày bắt đầu học đòi ăn chơi rồi sao?
Ban Mai quay lại:
- Cái gì học đòi?
- Không phải sao? Trước kia, không ai cho chơi chung, mày tham gia nhóm tụi tao mà ren rét như mèo ăn vụng. Bây giờ tao qua thời, mày có vẻ phất lên nhỉ?
Ban Mai xoay hẳn người lại, nhìn thẳng vào cô ta:
- Phù Dung mà cũng có thể nói ra những câu tầm thường như vậy sao? Tao tưởng tư duy mày khá hơn.
Phù Dung cười coi khinh và chuyển qua chuyện khác:
- Có tin mừng cho mày đây. Tao cho anh Định rơi đài rồi, mày có thể nhặt lại mà xài, tao bỏ rồi đó.
Ban Mai nhìn cô ta kinh tởm, rồi chỉnh lại:
- Không phải mày cho ảnh rơi đài mà là ảnh tránh xa mày. Tao rất lạ là mày có thai lâu quá mà bụng vẫn vậy, chỉ có những người phi thường mới làm nổi những chuyện đó.
Phù Dung tím mặt:
- Đồ mất dạy!
Ban Mai thản nhiên:
- Một người như mày, nói năng lịch sự mới là lạ, cho nên tao không thấy vậy là kỳ.
Phù Dung chợt đứng bật đậy và cúi xuống nhìn tận mặt Ban Mai. Một nụ cười nham hiểm trên môi cô tạ Cô ta nói với vẻ đe dọa:
- Mày sẽ không thắng nổi tao đâu. Và gia đình mày sẽ còn nhận những cái đau khổ hơn nhiều. Yên tâm mà chờ đi, một ngày không xa đâu.
Cô ta cười khanh khách, rồi bỏ đi ra khỏi phòng. Có lẽ là cô ta về.
Ban Mai cau mặt ngồi im. Tiếng cười khanh khách nghe thật chói tai. Không biết làm thế nào cô ta cười được cái giọng như vậy.
Chợt cô giật mình vì bóng Phù Dung rọi xuống mặt bàn. Cô ngẩng lên nhìn, cô ta đứng trước mặt cô, tay khoanh trước ngực, cười châm biếm:
- Mày cho cái gã vô danh tiểu tốt kia de rồi phải không? Bây giờ tao buông anh Định ra, mày lập tức kéo lại chứ gì? Xài đồ thừa không thấy muối mặt sao?
Ban Mai cười coi khinh:
- Mày trở lại chỉ để hỏi tao như vậy thôi à? Rảnh rang vậy sao? Càng lúc mày càng trở nên ghê tởm.
Nói rồi cô đứng dậy, chủ động bỏ ra phía sàn nhảy. Bỏ mặt Phù Dung đứng đó với gương mặt rắn đanh, cô ta nhếch môi cười gằn rồi thong thả đi ra phía cửa. Cô ta rút khỏi cuộc vui một cách lặng lẽ. Bên trong, mọi người vẫn vui chơi, không hề quan tâm đến sự biến mất của cô ta.
*
**
***
Đám tang ông chủ hãng phim “Ngôi Sao Xanh” như là một sự kiện nhỏ trong thành phố. Trên con đường dẫn đến ngôi biệt thự, đoàn xe đến viếng đậu dài. Những người đại diện các cơ quan, đoàn thể, công ty đi dự rất đông làm nghẹt cả một đoạn đường dài.
Ban Mai đứng theo nhóm diễn viên, lần lượt nhích dần vào cổng. Bên trong, các đòan viếng xong đi ra, đoàn người mới tiến vào, đông quá, nên người ta cũng không nhìn được phía quan tài.
Nhóm diễn viên, đi theo sự hướng dẫn của đạo diễn Luận Thái và một số đạo diễn khác, đến ngồi vào bàn ở góc sân, chờ đến lượt phúng điếu. Ban Mai tò mò nhìn xung quanh. Lần đầu tiên cô đến nơi này, cô cũng không biết ông chủ hãng phim là ai, sáng nay nghe đạo diễn An gọi điện báo tin, và hẹn cùng đi chung với nhóm, thế là cô đi.
Ngồi trong bàn, các cô diễn viên khác cũng tò mò nhìn như Ban Mai. Băng Hà khẽ huých tay cô:
- Bồ biết mặt ông chủ ấy không?
- Không. Còn bồ?
- Cũng không luôn. Nhưng chắc mấy chị lớp trước biết.
Ban Mai nhìn đạo diễn Thái:
- Chú có biết ông ấy không ạ, ông ấy ra sao hả chú?
Đạo diễn nhìn cô lạ lùng:
- Cô nói gì vậy? Không phải cô đã đi thăm ông ấy một lần rồi sao?
“ Thăm hồi nào kià?” Ban Mai thắc mắc thầm. Cô định hỏi tiếp, nhưng thấy ông ta nói chuyện với người kế bên, nên cô lại thôi.
Lúc đó có tiếng loa phóng thanh vang lên:
- MỜi nhóm đạo diễn, diễn viên đại diện cho các đoàn làm phim bước vào viếng trước quan tài.
Mọi người đứng lên. Đạo diễn Thái và đạo diễn An nâng tràng hoa đi trước. Cả nhóm đi thành hàng dài tiến về phía gian tiền sảnh. Vô tình Ban Mai đi bên cạnh Định. Nhưng cả anh và cô đều không nói với ai câu nào. Không khí trang nghiêm chi phối tâm trạng của mọi người, nên không ai còn nghĩ đến chuyện cá nhân mình.
Lúc tiến đến trước quan tài, Ban Mai suýt kêu lên khi thấy hình người chết. Đó là ba của Trường, là người bệnh mà cô đã theo đạo diễn Thái đến thăm một lần ở bệnh viện.
Bây giờ cô mới đưa mắt nhìn người thanh niên mặc đồ tang đứng phía sau bàn thờ. Đó là Trường. Bên cạnh anh là Linh Lan. Cô mặc đồ thường, chỉ đội khăn tang trên đầu. Cả anh và cô đều trang nghiêm và có gì đó xa vắng. Như quá mệt mỏi vì tang lễ.
Vẻ mặt bơ phờ đó cũng giống những người khác trong gia đình.
Ban Mai cứ đứng sững nhìn Trường, quên mất mình đang ở đâu. Đến nỗi Định phải kéo nhẹ tay cô, nói như nhắc, cô mới nhớ ra. Và máy móc làm lễ. Rồi theo Định bước vòng ra ngoài.
Đoàn người trở ra bàn ngồi. Ban Mai ngẩn ngơ như người mất hồn. Sự khám phá này làm cô kinh ngạc chới với. Chới với vì nhận ra giữa mình với Trường có một sự chênh lệch quá xa.
Ngồi phía đối diện với cô, Thanh Thúy cũng kêu lên với vẻ sửng sốt:
- Thì ra bạn Ban Mai là con ông chủ, vậy mà lúc trưóc mình tưởng …
Cô bỏ lửng câu nói, ngồi im. Mỹ Diệu nói tiếp:
- Sao từ đó tới giờ Ban Mai không nói? Thấy anh ấy bình dân quá, tụi này tưởng …
- Còn chị Linh Lan là gì trong gia đình vậy? Ban Mai, chị ấy là con à? Trời ơi! Hôm nay mới biết chị Linh Lan cũng là con ông chủ.
Các cô trong bàn xôn xao bàn tán về sự kiện vừa phát hiện. Chỉ có Phù Dung là ngồi im lìm, đôi mắt cô nheo lại nhìn Ban Mai. Cái nhìn rất kỳ lạ, như một con cáo đang nuôi những ý nghĩ nào đó trong đầu.
Còn Ban Mai thì như bị trôi dạt theo cơn mộng mị. Trong lòng cô là lẫn lộn giữa cảm giác lẻ loi, mặc cảm xa cách và trên hết là buồn thấm thía. Cô cảm giác mình là món đồ chơi của Trường, lúc rãnh rỗi anh cầm lên giải trí, khi bận công việc thì vứt qua một xó, quên bẵng đi. Vậy mà cô thì đã hết sức tin tưởng, thật lòng với anh.
Cảm giác mình bị lừa dối như một con ngốc, khiến cô thấy cay đắng.
Lúc ra về, Định đi theo bên cạnh Ban Mai:
- Lúc nãy em đi với ai vậy?
- Đi chung với nhóm bạn em
- Để anh đưa về, anh có chuyện muốn nói với em.
Ban Mai không quan tâm anh sắp nói chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý để anh đưa về. Giờ đây tâm trạng cô chơi vơi không bình thường. Nếu không, có lẽ cô sẽ có cảm giác nào đó đối với Định rồi, có thể từ chối đi chung cũng nên.
Cả hai khó khăn lắm mới ra được chỗ đậu xe. Định mở cửa cho cô, rồi đi vòng qua ngồi vào tay lái, anh nhìn cô hơi lâu.
- MÌnh đi uống nước nhe Ban Mai
Ban Mai dạ một cách lơ là. Đợi cô đồng ý rồi, Định mới bắt đầu cho xe chạy. Anh rẽ vào một nhà hàng, yêu cầu cô tiêp viên chọn cho một phòng. Khi đã thật sự trong thế giới riêng tư rồi, anh hỏi ngay:
- Có phải đó là người em đã quen không? Em không biết anh ta là ai à?
Ban Mai im lặng nhìn Định như không muốn trả lời. Anh bỏ qua cử chỉ của cô và hỏi tiếp:
- Tại sao anh ta không nói thân thế của mình cho em biết, tại sao phải giấu, em không hiểu được sao?
- Sao anh biết anh ấy giấu?
- Anh nhìn thái độ của em lúc nãy, có phải đến giờ em mới biết anh ta là ai không?
- Vâng
- Tại sao anh ta giấu diếm về mình? Vậy trước đây anh ta đến với em vì cái gì, có thật lòng không? Nếu yêu em, thì tại sao không thành thật với em?
- Anh ấy chưa bao giờ nói yêu em. Chỉ coi em như em gái, anh nghe Phù Dung thêu dệt chuyện gì vậy?
- Lúc trước, anh nghe mọi người nói em đang yêu một người rất bình thường, người ấy không xứng với em.
Ban Mai nói tiếp:
- Và anh lập luận rằng, em quen đại một người nào đó để trả thù anh, phải không?
- Anh không nghĩ vậy, chỉ cầu mong em tìm được hạnh phúc khác.
- Hình như anh rất giống Phù Dung, xem tình yêu rất nhẹ, hay giống như là mục đích, đến rồi đi rất dễ dàng. Em thì không như vậy.
Định mím miệng:
- Và anh đã trả giá.
- Em cũng không muốn anh trả giá đâu. Cái gì qua thì cho qua, em không muốn đem quá khứ đặt vào hiện tại hoặc tương lai. Sống như vậy nặng nề lắm.
Hoàng Thu Dung