Đan Thụy đẩy cửa bước vào nhà. Cô thoáng phân vân, rồi giữ vẻ thản nhiên bước vào phòng khách. Khoa đang ngồi ngửa phía salon. Nghe tiếng chân Đan Thụy, anh ngồi thẳng lưng, nhìn cô chăm chăm :
- Em đi dâu về vậy ?
Đan Thụy hơi lúng túng, rồi nói lảng đi :
- Sao hôm nay anh về sớm vậy ? Mới 11 giờ, bình thường đến 12 giờ anh mới về lận mà.
- Anh hỏi em đi đâu về vậy ?
- Hả, anh nói gì ?
Khoa lắc đầu nhìn cô nghi ngờ :
- Anh không tin em không nghe rõ câu hỏi của anh. Làm gì em mất tự nhiên vậy ? Anh chỉ hỏi em đi đâu về thôi mà.
- Em đi chợ.
- Đdi chợ gì mà từ sáng giờ mới về ?
Đan Thụy rụt rè :
- Bộ sáng nay anh không đến công ty hả ?
- Không.
Khoa nhìn chiếc giỏ Trên tay cô :
- Em xách gì mà nhiều vậy ?
- À, chỉ là mấy thứ đồ mới mua.
Đan Thụy nói hấp tấp, rồi đi nhanh về nhà sau. Cử chỉ của cô nàng làm Khoa nghi ngờ. Anh bước tới giữ tay Đan Thụy lại. Giằng chiếc giỏ Trên tay cô trút xuống. Một mớ gói xà phòng và những miếng bao bì rơi ào xuống nền gạch. Khoa quay lại nhìn cô :
- Em mua mấy thứ này đây hả ? Em cho anh là con nít sao ?
Đan Thụy ngồi xuống gom mấy gói xà bông lại. Cô tìm một gỉai quyết hợp lý. Nhưng Khoa không để cô có thời gian suy nghĩ, anh kéo tay cô đứng lên :
- Ai hướng dẩn em đến mấy công việc này vậy ?
- Em tự tìm.
- nói dối. Suốt ngày em không đi đâu, lại càng không có bạn bè quen, làm sao họ giới thiệu. Mấy công việc chụp giựt này đâu phải dễ kiếm. Ai hướng dẫn em, nói đi !
Biết quanh co cũng không xong, không chừng nói dối càng là cho Khoa bực mình, Đan Thụy đành nói thật :
- Anh Đan chỉ em, anh ấy bảo đó là chổ quen của ảnh.
- Trọng Đan hả ?
Khoa im lặng nhìn cô, một sự im lặng chẳng hứa hẹn gì tốt đẹp. Đan Thụy hiểu tính anh quá rồi, và cô trân người chờ đợi. Quả nhiên là vậy, cái tên Trọng Đan như làm Khoa phát khùng lên. Anh ghiến răng :
- Biết ngay là vậy mà. Tôi đoán không có sai đâu – Khoa quát lên :- tôi đã cấm cô đi làm tại sao cô còn qua mặt tôi, mà lại nhờ vả cái tên đểu cán đó. Cô muốn sỉ nhục tôi phải không ?
- Không có, em không có ý nghĩ như vậy. Em chỉ cần một công việc, và vì không có ai nên em nhờ anh ấy.
- im đi ! Thế cô có chồng để làm gì. Làm bình phong hả ? Cô để cho hắn biết tôi không nuôi nổi cô vì tôi thất nghiệp. Cô tạo điều kiện để hắn biết và cười vô mủi tôi phải không ?
- Không có, không phải vậy đâu mà, anh tòan là gán ghép cho em thôi.
- Gán ghép hả ? Đến mức như thế này mà cô còn tìm cách chối quanh à ? Thì ra là cô và hắn vẫn thường gặp nhau ? Tại sao không nghe cô nói gì hết vậy. Cô giấu tôi vì cái gì ? Nói mau lên !
Đan Thụy nhăn mặt khổ sở :
- Anh đừng quát nạt em như vậy. Mổi lần anh la hét là em không nói được gì cả.
Khoa phẩy tay, quay chổ khác :
- nói đi.
- Thật tình là em với ảnh không có gặp nhau thường xuyên. Hôm nọ gặp ảnh ở quầy sách, ảnh mời em vào quán nước gần đó hỏi thăm em với anh. Em bèn hỏi ảnh có biết ở đâu có chổ làm phù hợp với em không.
Thấy môi Khoa mím lại, cô hấp tấp giải thích :
- Em không có nói là anh thất nghiệp. Vì trên thực tế ảnh vẩn biết anh còn đi làm mà. Em chỉ bảo ở nhà buồn nên muốn đi ra ngoài.
- rồi sao nửa ?
Đan Thụy nói lí nhí :
- Anh biề't rồi đó, em đâu có chuyên môn gì. Chuyện đóng gói những loại xà bông như vậy ai làm cũng được. Với lại nó chỉ có tính chất tạm thời. Em chỉ tranh thủ Làm trong đợt này thôi.
- Cô làm bao lâu rồi ?
- Một tuần nay.
- Tại sao cô dấu tôi ?
Đan Thụy nhìn anh một cái, nói rụt rè :
- Tại em biết anh không thích.
- Biết tôi không thích mà cô vẫn làm.Vậy trong thực tế cô còn giấu tôi cái gì nữa ?
Đan Thụy lúng túng đứng im. Khoa mím môi, lạnh lùng :
- Ngày mai cô đem trả mấy thứ này đi và nghỉ việc ngay. Đừng có nói nhiều nữa.
Đan Thụy ngân ngấn nước mắt :
- Nhưng mình hết tiền xài rồi. Mấy tháng nay anh không có lương, tiề nở ngân hàng em cũng rút ra hết rồi.
Khoa thở dài, lẳng lặng bỏ vào phòng nằm ngửa xuống gường hút thuốc, vẻ mặt buồn rười rượi. Đan Thụy đi theo anh, cô ngồi xuống mép gường, áp mặt xuống ngực anh :
- Anh không giận em phải không ?
- Anh không giận, chỉ trách mình. Có lẽ anh bất tài quá.
- Em xin lổi. Thật tình là em không ngờ việc làm của em xúc phạm anh. Đừng giận em nha.
Khoa không trả lời, làm sao anh trách Đan Thụy được, nhưng cô đã vô tình xúc phạm tự ái của anh. Chính vợ mình nhận sự giúp đỡ của kẻ tình dịch, điều đó chẳng khác nào một cái tát vào mặt anh. Càng nghĩ Khao càng thấy bất lực, căm giận mà không biết giận ai. Anh bỏ tay Dan Thụy xuống lặng lẽ đứng dậy mặc đồ đi ra đường. Anh làm lơ như không thấy đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô.
Khoa đến nhà Hưng. Hắn cũng đang nằm dài trên ghế, dáng điệu chán nản. Từ lúc công ty sắp tan rã đến giờ, hắn càng lầm lì ít nói. Thấy Khoa đến, hắn chỉ nhướng mắt nhìn rồi lại nằm dài hút thuốc. Dưới đất la liệt những mẩu tàn thuốc, có đến cả chục gói. Khoa đá đá mấy gói thuốc dưới đất :
- Mầy tính làm đại lý thuốc lá hả ? Hút cho chết hay sao mà hút dữ vậy ?
Hưng lừ đừ :
- Tính ra nó vẫn rẻ hơn rượu.
Khoa ngồi xuống đối diện với hắn :
- Mày tính sao ? Làm tiếp chờ về hay bay chỗ khác ?
- Nêu có chổ Thì tao đã bay rồi.
Cả hai im lặng. Mấy tháng rồi nhâ n viên trong công ty đều có tâm trạng hoang mang như thế. Ông giám đốc gọi về hẹn sẽ trả lươmh. Rõ là một cách dụ Khị Mà người bị Dụ Biết nhưng không thoát ra được. Vì hy vọng và vì không tìm được chổ Làm khác tốt hơn. Khoa và Hưng cũng không thoát khỏi tình trạng đó và càng ngày càng dễ cáu gắt vì tâm trạng chán nản, quẩn bách.
Cả hai ngồi như hai pho tượng. Ngoài sân có tiếng dựng xe. Hai người cũng không buồn ngẩng đầu lên nhìn. Đến lúc nghe tiếng giày nện gót, Hưng mới hất đầu qua Khoa :
- Bà Vân tới đó. Mấy hômnay cứ đến đây chờ mày tới. Nói chuyện với bả đi.
- Kiếm tao làm quỷ gì ?
- trời biết.
Khoa nhún vai nhìn ra cửa. Tú Vân cũng vừa vào tới. Cô cười tươi khi thấy Khoa :
- Hôm nay em gặp may, tới là gặp một lượt hai người.
Hưng lừng khừng :
- Gặp mấy thằng ốm đói thế này mà may khỉ gì ?
Hắn lừ đừ đứng lên :
- Hai vị muốn nói chuyện gì cứ nói tự nhiên, tôi đến công ty một lát, xem ông ta có gọi điện về không. Khi nào qúi vị về thì nhớ khóa cửa lại giùm.
Hưng đi rồi, Tú Vân đến ngồi sát bên Khoa :
- Em biết chuyện của công ty anh rồi.
Khoa nhún vai không trả lời. Tú Vân nói như trách :
- Vậy mà không chịu nói với em.
Anh hơi nhướng mắt :
- nói để làm gì ?
- Đĩ nhiên là em muốn chia sẽ với anh chứ gì.
Tự nhiên Khoa cười khan. Đan Thụy đã chia sẽ với anh rồi. Một sự chia sẽ làm anh đau như bị đâm vào tim. Bây giờ nghe Tú Vân đòi chia sẽ, anh thấy dị ứng quá. Anh khoát tay :
- Cám ơn Vân, tôi tự lo liệu được.
Tú Va6n nủng nịu :
- Anh không được tự ái với em. Để em nói cho anh nghe. Ba em định thành lập một công ty chuyên làm cái gì đó về vi tính. Cái đó em không rành. Nhưng em biết nó thuộc chuyên môn của anh. Ba em ham lắm, nhưng không có người quản lý. Ba bảo em nhờ anh làm giám đốc thay ba điều hành công ty đó. Bởi vậy mấy hôm nay em kiếm anh muốn chết luôn.
Khoa im lặng nghe, có vẻ chú ý :
- Bác muốn giao tôi điều hành công ty đó à ?
- Đĩ nhiên, tại vì ba em đâu có rành mấy vụ đó.
Khoa ngồi im suy nghĩ. Một đề nghị thật hấp dẫn. Có nằm mơ anh cũng không dám tin. Còn hơn cả cảm giác người sắp chết đuối vớ được chiếc phao. Viển ảnh về tương lai như mở ra trước mắt, nhưng Khoa không phải loại người non nớt. Tất nhiên ông khôi đưa ra đề nghị đó vì mục đích nào đó. Điều này chưa biết được, nhưng anh tin rằng sau khi gặp ông, anh sẽ đoán ra.
Thấy Khoa còn phân vân, Tú Vân nói như nôn nóng :
- Anh còn nghi cái gì nữa vậy ? Trời ơi, nếu anh mà từ chối thì điên hết chỗ nói. Anh nghĩ xem, một đề nghị như vậy nêu ba tìm người thì thiếu gì thiên hạ giành giật. Em phải năng nỉ ba mới chịu chọn anh đó.
- Còn phải gặp bác cái đã. Dù sao tôi cũng muốn biết có kham nổi điều kiện bác đưa ra hay không ?
- Em nghĩ là không có gì khó cả. Này nhé, nếu anh làm giám đốc công ty đó, anh có thể tạo cho anh Hưng một chổ làm, xem như cám ơn ảnh đã giới thiệu cho anh trước đây vậy đó.
Khoa cười tư lự Như không tin mọi việc quá dễ dàng như vậy. Nhưng Tú Vân thì náo nức :
- Đdi nhé, tới gặp ba em nhé. Đi ngay bây giờ đi.
- Cũng được.
Khoa đứng lên. Tú Vân cũng níu tay anh đứng dậy. Cả hai khóa cửa lại cho Hưng rồi đến nhà Tú Vân.
Ông khôi tiếp Khoa với một vẻ ân cần đặc biệt như tiếp một đối tác làm ăn chứ không phải một người đến xin việc. Ông cười cởi mở :
- Thật ra lâu nay bác muốn đầu tư vào lãnh vực này, nhưng chưa tìm được người hợp tác tin cậy. Vả lại bác còn cần tìm hiểu hoạt động của nó xem mình nên đầu tư vào mặt nào. Cái đó chắc cháu rành hơn bác.
Khoa dè dặt :
- Lúc trước cháu làm trợ lý cho công ty của ông Vượng. Gần như cũng nắm được ngành này. Nói chung là vốn khá nặng, và …
Ông khôi xua tay :
- Vốn thì cháu khỏi lo. Vấn đề là có biết làm hay không thôi.
Khoa điềm tỉnh nói như trình bầy :
- Nếu có vốn. Chúng ta có thể mở một công ty mua bán, lắp đặt và bảo hành máy vi tính. Mặt khác có thể mướn các kỷ sư chuyên viết chương trình cho các công ty có yêu cầu. Nói chung bên ngạch này có nhiều hướng phát triển lắm bác ạ.
Tú Vân ngồi bên cạnh Khoa, chăm chú theo dõi câu chuyện. Cô nhìn anh bằng cái nhìn say mê sâu sắc như người vợ quan tâm đến chuyện làm ăn của chồng. Cái nhìn không qua khỏi mắt ông khôi. Ông khẽ thở dài tội nghiệp. Dù thế nào ông cũng phải giúp cô được hạnh phúc. Còn năng lực của Khoa ra sao thì … Nếu anh thất bại thì xem như ông bỏ tiền ra mua hạnh phúc cho con gái vậy.
Ông khôi trao đổi khá lâu, cuối cùng quyết định sẽ tiến hành vào ngay đầu tháng tới. Khi Khoa từ gỉa ông htì trời đã tối, Tú Vân tiễn anh ra cửa :
- nói chuyện với ba em, anh có yên tâm không ?
Khoa không trả lời ngay, anh nhìn cô :
- Vân có rảnh không ?
- Rảnh chứ.
- Mình thả bộ nói chuyện một chút nhé.
- Đdược thôi.
Cô đi cạnh Khoa, anh dắt xe đi dọc theo lề đường :
- Chuyện tôi làm ăn với bác, Vân có thể giữ bí mật được không ? Tôi không muốn bạn be biết. Nhất là Trọng Đan.
- Anh sợ hắn nói với Đan Thụy hả ?
- Nếu hắn nói đúng thì tôi không thèm quan tâm. Đằng này chỉ thích xuyên tạc. Lần trước hắn giúp Đan Thụy tìm việc làm, rõ ràng là cố ý xúc phạm tôi.
Tú Vân cười tinh quái, nhưngvẫn ra vẻ vô tư :
- Vậy hả ? Em không biết chuyện đó. Bộ hắn hay gặp Đan Thụy lắm hả ?
- tôi không biết cụ thể, nhưngnhững lần gặp đó Đan Thụy đều kể với tôi.
Tú Vân nói như ngập ngừng :
- Anh nói em mới nhớ. Có lần vào buổi trưa em thấy hắn và Đan Thụy ngồi chung quán kem. Hai người có vẻ vui lắm. Không biết đó là chuyện gì. Đan Thụy có nói với anh không ?
Khoa lầm lì không trả lời. Máu trong người như sôi lên. Nếu Tú Vân không vô tình nói ra, có lẽ anh sẽ bị Đan Thụy nói gạt như một tên ngốc. Không ngờ cô là như vậy, thật là khốn nạn.
Tại sao lúc trưa nghe Đan Thụy nói, anh lại không nghĩ ra chứ. Làm gì có chuyện gắp tình cờ kiểu như vậy.
Khoa quên bẳng chuyện làm ăn với ông khôi, anh chỉ nghỉ miên man về Đan Thụy. Một ý nghĩ loé lên làm anh choáng váng. Đến giờ anh mới khám phá thái độ của cô với Trọng Đan đã thay đổi hẳn. Trước đây cô có vẻ ghê sợ và xem hắn như một tên ti tiện. Mất tư cách. Nhưng rõ ràng từ lúc hắn đưa cho cô xem những kiểu hình đêm sinh nhật,cô không còn xa cách với hắn nửa. Thậm chí chỉ nói về hắn như một ân nhân.
Nếu trưa nay anh không khám phá việc làm cỦa cô thì cô còn giấu đến chừng nào ?
Thật là khốn nạn. Khoa nghiến răng nghĩ thầm. Anh không tưởng tượng nổi đằng sau khuôn mặt thơ ngây trong sáng như vậy, lại là những ý nghĩ dối trá gian xảo. Vậy mà anh đã làm mọi cách để cung phụng cô, làm cho cô sung sướng hạnh phúc. Đúng là một thằng khờ.
- tôi phải về nhà. Chiều mai tôi sẽ đến gặp bác. Vân về đi.
- Đạ.
Khoa định đề máy thì Tú Vân ra vẻ khó xử :
- Anh Khoa này.
- Vân muốn nói gì ?
- Nảy giờ em thấy anh làm sao ấy. Hình như em nói chuyện Đan Thụy làm anh giận. Nếu biết vậy em không nói đâu. Biết đâu em đã nhìn lầm người, anh đừng có …
- tôi biết rồi. Vân khỏi nói.
Nói xong anh nhấn ga lao vút đi để lại Tú Vân đứng bên đường với nụ cười thỏa mản.
Khoa dựng xe trong sân, lao vào nhà. Không có Đan Thụy trong phòng khách, anh đi nhanh vào phòng ngủ. Đan Thụy đang ngồi bên bàn lồng những gói xà bông vào bao bì. Thấy anh, cô giật mình gom tất cả định bỏ vào giỏ. Nhưng Khoa đã bước tới, hất tất cả rơi tung toé xuống đất :
- tôi đã yêu cầu cô dẹp mấy chuyện này đi. Cô muốn chống đối tôi phải không ?
Thái độ nóng nảy bất ngờ của anh làm Đan Thụy hoảng sợ, cô nói hấp tấp :
- Ngày mai em sẽ nghĩ, cho nên em ráng làm hết để giao cho người ta. Chứ nêu trả lại sẽ kỳ lắm.
Khoa nạt ngang :
- Cô sợ kỳ với tên Đan, còn tôi thì sao ? Cô bôi nhọ tôi trước mặt hắn. Để hắn cười vào mủi tôi, cô mới chịu phải không ?
- Anh Khoa, chuyện này đâu có dính líu đến anh Đan. Sao anh nhớ hoài vậy ?
Khoa trừng mắt :
- Không dính dáng đến hắn à ? Cô tưởng chỉ cần một lời nói của cô là tôi tin ngay phải không ? Lầm rồi, trước đây thì có thể, nhưng bây giờ thì không cần đâu. Nói thật đi, cô với hắn thường gặp nhau ở đâu ? Và mấy lần rồi ?
Đan Thụy mở to mắt, lắc đầu nguầy ngậy :
- Em không có thường xuyên gặp ảnh. Em nói thật. Chỉ gặp có 3 lần và 3 lần đó anh có biết rồi.
Khoa cười gằn :
- Có thật như vậy không ? Đừng xem tôi như thằng ngốc mà qua mặt. Bỗng nhiên cô gặp hắn để hăn tạo cho một việc làm à ? Cô nói chuyện thần thoại gì đây ?
Đan Thụy nói khổ sở :
- Nhưng đó là chuyện thật mà. Em dấu anh để làm gì chứ !
- Đdể làm gì thì chỉ có cô và hắn biết. Được, nếu cô cố tình giấu thì để tôi nói ra giúp vậy. Vậy thì buổi trưa đó cô và hắn hẹn nhau ở quán kem ngoài bờ sông để làm gì. Có người nói lại với tôi, có cần tôi phải mời người đó đến làm chứng không ?
- Ai nói, em không có. Em thề là không có mà.
- Vậy tôi bảo Tú Vân tới nói giúp cô nhé. Được không ? – Giọng Khoa mai mỉa.
Đan Thụy chợt khựng lại rồi nước mắt trào ra :
- Vậy là anh tin chị Vân hơn em chứ gì ? Vậy ra anh vẫn còn tiếp tục gặp chị ấy. Anh nghe lời chị ta như một tên ngốc. Được rồi, anh cứ tin đi. Em không cần thanh minh đâu.
Khoa nheo mắt, rắn đanh như mắt cao cáo:
- Có nghĩa là cô ta nói đúng chứ gì ?
Đan Thụy ngẩn phắt lên, gạt nước mắt :
- Đdúng đó, tôi có như vậy đó. Rồi các người làm gì tôi ?
“Bốp” Trước khi Đan Thụy nhận thức được thì đã bị Giáng một bạt tai đau điếng. Khoa bóp mạnh vai cô, hét lớn :
- Đdồ ti tiện, phản trắt. Con người cô là như vậy đó hả ? Uổng công tôi cưới cô, chiều chuộng cô như một báu vật. Thật là con người không đáng gía một xu. Cô cút đi, đi cho khuất mắt tôi đi.
Anh xô mạnh Đan Thụy. làm cô rơi nhào xuống nền gạch, đau như muốn gẩy xương. Anh nhìn cô không một chút động lòng :
- Ngày mai cô gọi hắn tới đây. Tôi sẽ giao cô cho hắn. Loại người trắc nết như cô tôi không cần đâu. Đi đi !
Đan Thụy muốn đứng lên bỏ ra ngoài, nhưng đứng không nổi. Cô ngồi yên nhìn Khoa ôm mền gối đi ra phòng khách, khóc một cách tức tưởi.
Khoa tắt đèn rồi nằm dài xuống ghế. Cơn giận bắt đầu dịu lại. Anh nhắm mắt cố ngủ Nhưng không được, nhất là ở trong kia tiếng khóc của Đan Thụy vọng ra như đầy uất ức. Anh cảm thấy hoang mang rối bời. Có thật là anh đã cư xử Vô tình với cô không.
Khoa ngồi dậy ôm đầu suy nghĩ. Thực ra Tú Vân đâu có ưa Đan Thụy, nhất là cô lại hung dữ. Nói một câu ác ý như vậy đối với cô quá dễ. Mà hậu quả của nó thì chỉ có anh với Đan Thụy nhận chịu. Lẽ nào anh mù quáng tin cô ta.
Tất cả những việc làm của Đan Thụy cũng đáng nghi ngờ lắm, nhưng cũng có thể Lý giải được. Dù sao cô cũng còn nhỏ Qúa, làm sao bắt cô hành động chín chắn như người lớn, nếu thật sự Không bị Oan ức thì cô không thể Khóc một cách tức tưởi như vậy. Anh không tin cô có khả Năng đóng kịch.
Kho anhắm mắt lại, thở dài. ĐAn Thụy có tật khóc dai như con nít, nếu không dễ nín, không chừng cô sẽ khóc tới sáng. Thật tình là anh chịu đựng không nổi.
Khoa đứng lên, đi nhanh vào phòng. Anh ngồi quỳ một chân trước mặt Đan Thụy :
- Khuya rồi, lên gường ngủ đi.
Đan Thụy vẫn cúi đầu xuống gối khóc. Anh vịn nhẹ Vai cô :
- Có tức cái gì mai nói. Bây giờ ngủ Đi.
Cô hất tay Khoa ra, rồi lại cúi đầu xuống chân mà khóc. Khoa nhăn mặt, đến lượt anh thấy khổ sở :
- Chỉ cần em nói một tiếng thôi, Tú Vân nói có oan cho em không. Anh không tin cô ta một cách mù quáng đâu.
- Không tin mà anh nghe lời chị ta một cách tuyệt đối như vậy sao ?
- Lúc đó anh nóng quá. Thật tình anh không thể Kềm chế được.
- Anh với chị ta làm những chuyện ghê gớm hơn nhiều, thế mà tôi có nói gì đâu. Cái gì cũng chỉ biết chịu đựng. Bây giờ anh lại nghe lời chị ấy, chỉ cần chị ta nói một tiếng thôi, anh đã về nhà quát mắng tôi. Tôi không muốn sống với anh nửa. Anh không đuổi thì ngày mai tôi cũng tự đi. Thà lang thang ngoài đường còn hơn ở đây để bị Anh đối sử Như một nô lê.
- Đdừng mà Thụy. Anh xin lỗi.
- Thế còn chị ta nói tầm bậy, chị ấy có xin lỗi anh không. Anh có đủ Can đảm đánh chị ta như đã đối xử Với tôi không. Tôi không tin anh yêu tôi nửa. – Cô hất tay anh ra – Đừng có đụng đến tôi nửa. Tôi sợ anh lắm rồi.
- Anh công nhận là anh sai. Chỉ tại lúc nảy anh tức quá. Cái gì anh kềm đưọc, chứ cái ghen thì không cách gì dằn nổi. Đừng giận anh nữa Thụy.
Khoa cúi xuống cố nhìn mặt cô, nhưng cô ngoa>nh mặt chỗ khác và phủi tay anh một cách cương quyết khiến Khoa chỉ còn biết ngồi nhìn cô :
- Đdừng giận anh mà Thụy. Anh sợ bị Em giậ Nquá rồi. Không hiểu tại sao anh điên như vậy nũa.
Khoa giơ tay lên :
- Anh xin thề, mai mốt không làm gì cho em giận nữa. Em chịu chưa ?
- Đdừng nói nữa tôi không nghe đâu. Không bao giờ tôi tin những gì anh nói. Cùng như lần trước anh đã bảo không gặp chị ta nữa. Kết quả lời hứa của anh là trận đòn của tôi hôm nay. Tôi sợ các người lắm rồi. Tôi không muốn sống với anh nữa.
Đan Thụy nói một hơi dài rồi càng khóc nức nở. Khoa quýnh quáng lên :
- Đdừng khóc, đừng khóc nữa. Anh sợ lắm rồi. Tha cho anh đi mà Thụy.
- Anh đi ra ngoài kia đi, đừng đụng vào tôi.
Và mặc cho Khoa năn nỉ, cô ngồi chống tay cúi mặt khóc thút thít. Khoa nói đến lúc khan cả tiếng vẫn không thấy cô phản ứng, anh cũng ngồi im.
Cuối cùng Đan Thụy cũng nín khóc, cô để mặc cho Khoa bồng lên gường. Một mực quay mặt vào tường không cho anh lại gần. Lát sau cô mệt mỏi thiếp đi, nước mắt vẫn đọng ở hàng mi.
Khoa không ngủ Được, anh chốgn tay nằm nghiêng người nhìn cô, tư lự. Anh hiểu mình đã gây cho Đan Thụy một vết thương lòng rất lớn. Không phải vì bị Ghen tuông mù quáng, mà là cô không còn tin anh cắt đức với Tú Vân. Điều đó làm cô đau lòng đến mức có ý nghĩ tránh xa anh.
Nhưng bây giờ thì anh không thể Chiều cô được nữa. Vì cuộc sống, vì cômg việc, anh không thể Không tiếp xúc với Tú Vân. Bây giờ Đan Thụy không muốn thì anh cũng không làm gì khác được. Hy vọng cô hiểu được điều đó.
Hoàng Thu Dung