Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy ôm cặp vào nhà. Thấy Trọng Đan ngồi ở salon, cô cúi gằm mặt đi thẳng lên lầu. Nhưng hắn đã nhanh chân chặn cô lại :

- Thế nào cô bé ? làm gì mà trốn anh dữ vậy ?

Thấy vẻ mặt của hắn, Đan Thụy sợ muốn đứng tim. Cô nhìn ra phòng khách rồi ngoái đầu ra sân tìm kiếm. Không thấy có ai cả, cô càng sợ run cả người. Trọng Đan cười khì :

- Bà nội và chị Tú Vân đi chơi rồi, em là chủ nhà thì phải tiếp khách chứ. Bỏ đi đâu vậy ?

Đan Thụy ngước lên nhìn hắn một cái, rồi quay chỗ khác :

- Anh là bạn chị Tú Vân sao không đợi chị ấy về. Tôi không tiếp được đâu.

- Ít nhất em cũng phải ngồi nán lại với anh. Như vậy mới là con gái lịch sư.

- Anh vô lý lắm. Vô nhà người ta một cách tự nhiên như vậy. Về tôi sẽ mách với chị Vân.

Trọng Đan cười lớn :

- Đữ vậy hả ? Nhưng xin lổi nhé, anh tới đây có người mời vô phòng khách đàng hoàng. Không tin bé đi tìm bà bếp mà hỏi.

Thấy Đan Thụy đứng im, hắn nghiêng đầu xuống nhìn cô :

- Thế nào. Vui lòng ra ngoài kia ngồi nói chuyện chưa bé ?

Đan Thụy mím môi. Như hết sợ, cô nhìn thẳng vào mặt hắn :

- Tôi ghét anh lắm, không bao giờ tôi muốn nói chuyện với anh đâu.

Trọng Đan cười như khoái trá :

- Em sợ anh chứ không phải ghét. Anh thích cảm giác đó lắm.

Đan Thụy không thèm trả lời, cô lách qua hắn, chạy như bay lên cầu thang. Nhưng hắn cũng nhanh nhẹn như cô, hắn nắm tay cô kéo lại :

- Đdừng trốn, lần này anh hứa sẽ không làm gì em hết. Chỉ nói chuyện suông thôi.

- Buông ra.

Đan Thụy giận lên, cô vùng vẩy tìm cách rút tay ra. Nhưng cổ tay cô bị giữ chặt. Cô đau đến phát khóc, giữa lúc cả hai còn giằng co thì Tú Vân về đến. Cô đứng chống nạnh một tay, một tay cầm kính mắt ngậm giữa răng :

- Ê, làm gì vậy ông bạn ?

Trọng Đan giật mình quay lại, buông Đan Thụy ra. Cô hấp tấp chạy trốn lên phòng. Tú Vân ngoẹo đầu cười hăng hắc :

- Đdang giữa ban ngày lại dám xông vô nhà người ta giở Trò với con nít. “Dơ “ quá !

Trong Đan bước xuống nất thang, đi ra phòng khách. Vừ a đi vừa sửa lại áo :

- Đdịnh kéo con bé lại nói chuyện, ai ngờ con nhỏ phản ứng ghê quá.

Tú Vân ngồi xuống salon, ngửa người ra nệm :

- Ông ghê thật. Làm gì kiếm nó hoài vậy ?

- Nói chuyện chơi. Không được sao ?

- Bộ Ông thích nó lắm hả ? Nói thật đi.

Trọng Đan rút htuốc ra hút, uể Oải :

- Cũng có thể.

- Thật hay chơi vậy cha ? Cha thiếu gì bồ. Em nào coi cũng ngon lành. Và sẵn sàng ngả vào lòng công tử Trọng Đan. Sao trở chứng chạy theo con nít vậy ?

- Ê, cô ta 18 tuổi chứ không phải con nít đâu nghe.

- Nhưng so với ông, nó vẫn là nhóc nhí.

- Một cô nhóc dễ thương bảo Trọng Đan này không rung động sao được. Thằng này không mết con bé mới là có vấn đề đấy.

Thấy Tú Vân cười ngặc ghẻo, Trọng Đan thản nhiên nhìn cô :

- Cười cái gì, bà chị ?

- Ê, ai cho nhận bà con sớm vậy. Muốn gọi Tú Vân này bằng chị phải có điều kiện dầu sôi lửa bỏng chứ không dễ đâu nhé.

- Nói thử coi.

- Từ từ sẽ nói chuyện đó. Còn bây giờ cha làm ơn nói thật, cha định cua con nhỏ thật hả ?

- Dĩ nhiên

- Quen bao lâu đây ?

- Quen nghiêm chỉnh. Nếu cần “thỉnh” ông bà già tới coi mắt liền.

- Vừa phải thôi ông nội, làm gì mà quýnh quáng như con nít vậy. Không có mất đâu mà sợ.

- Nhưng bà chị có hứa giúp không ? Lần trước làm ẩu khiến con bé sợ mất vía. Nhờ bà chị thuyết phục dùm. Ơn này bảo đảm sẽ tự hậu hĩnh.

- Để coi.

Tú Vân nói lơ lửng rồi đuổi TĐ về cho cô nghĩ.

Khi hắn về rồi, Tú Vân lững thững đi lên phòng Đan Thụy. Không cần gõ cửa, cô đẩy cửa vào tự nhiên làm Đan Thụy giật bắn mình đứng phắt lên nhìn cô.

Tú Vân đến ngồi xuống ghế, nhìn Đan Thụy từ đầu đến chân :

- Công nhận mày càng ngày càng lớn càng đẹp, lại biết cách câu con trai. Hèn gì …

Đan Thụy đứng im, mắt dán xuống mấy tấm gạch. Tú Vân cười khẩy :

- Tên Đan nhờ tao làm mai mày cho hắn đó. Thế nào ? Gật đầu chứ ?

Đan Thụy nói mà vẫn không ngẩng lên :

- Em không gật đầu, em sợ anh ta lắm.

- Đdừng có làm bộ. Mày thừa biết hắn giàu lắm mà. Được hắn chiếu cố tới là sướng lắm rồi. Đừng có vờ vịt. Nếu chịu hắn mày sẽ không thiếu thứ gì đâu.

Đan Thụy nói như muốn khóc :

- Nhưng em không chịu hắn. Chị đừng để hắn quen với em. Em năn nỉ chị, em sợ lắm.

Tú Vân nhìn Thụy bằng nữa con mắt :

- Tao không biết mày sợ thật hay đóng kịch để treo giá. Mày cũng ghê gớm lắm chứ đừng làm bộ hiền. Mày không giống mẹ mày thì giống ai. Con mẹ mày cũng đâu có hiền gì.

Lập tức Đan Thụy phản ứng ngay :

- Chị muốn mắng em cái gì cũng được nhưng đừng nói chạm dến mẹ em.

- Câm miệng, tao cứ chửi đó, rồi sao ?

- Nhưng mẹ chị chết rồi dượng mới cưới mẹ em kia mà.

- Im đi, tao không cần biết. Đúng là mẹ nào con nấy. Lắm miệng không ai bằng > Nếu không có ba tao thì tao đã tống cổ mày ra đường rồi. Đồ con ranh.

Chịu hết nổi, Đan Thụy vùng chạy ra ngoài. Cô trốn lên sân thượng khóc nức nở, bỏ mặc Tú Vân trong phòng một mình la hét.

Mấy ngày sau, đi học về là cô ở hẳn trong phòng. Tú Vân cũng không nhắc đến Trọng Đan. Cô nghĩ hắn đã buông tha cô và bắt đầu hết sợ thì Trọng Đan lại xuất hiện.

Hắn đón cô ở cổng trường. Ngay sát cửa nên Đan Thụy khó mà trốn được. Hắn đứng trước mặt cô, cười nhẹ nhõm :

- Cuối cùng cũng bắt được em Trốn đi đâu mà kỷ vậy ? Báo hại anh phải dò hỏi gần chết mới biết em học trường này.

Đan Thụy sợ đến mất vía. Cô đi nhanh ra đường, nhưng hắn cứ chạy tà tà một bên :

- Đ i ăn kem nghe Thụy. Anh mời nghiêm chỉnh đấy.

- Tôi không thích ăn kem

- Vậy thì uống cà phê

- Tôi ghét uống thứ đó lắm

- Thôi vậy cứ lên anh chở, em muốn đi đâu cũng được.

- Tôi không đi. Anh đừng có theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ …

- Sẽ như thế nào ?

Đan Thụy im bật. Nhận ra mình không có thứ vủ Khí nào chống đỡ. không có ai che chở để mà mang ra doa. Trọng Đan. Chỉ có Minh Khoa, nhưng đem anh ra chỉ gây thêm rắc rối. Cô cắm cúi bước đi cố tránh xa Trọng Đan.

Vừa lúc đó, Minh Khoa chạy trờ tới. Thấy Trọng Đan, anh nóng lên. không cần giấu giếm nữa, anh thắng xe trước mũi xe hắn :

- Này, làm gì mà đi theo cô ta hoài vậy ?

Đan Thụy ngó sững Khoa. Cô định bảo anh đi nhưng Khoa ra hiệu cho cô đừng sợ. Rồi hất mặt về phiá Trọng Đan :

- Lần trước anh làm cổ hoảng sợ lên rồi. Bây giờ tiếp tục trò gì nữa đây ?

Trọng Đan cũng hất hàm :

- Còn anh, đi đâu vậy ? Tôi theo Đan Thụy làm gì cũng đâu ảnh hưởng tới anh. Tôi có tán tỉnh Tú Vân của anh đâu ?

Đan Thụy nhìn Khoa, cô nghĩ anh sẽ khó mà trả lời. Nhưng Khoa tỉnh bơ :

- Nếu anh tán tỉnh Tú Vân thì nảy giờ tôi đã cho anh một trận rồi, không phải nói chuyện phải quấy thế này đâu.

Trọng Đan vẫn cố tình khiêu khích :

- Chà ! coi bộ Ông bồ của Tú Vân muốn "hớt" thêm cô em rồi. Chị cũng đẹp mà em thì càng đẹp hơn. Tham vừa thôi ông bạn. Để Đan Thụy phần tôi đi.

- Tôi cảnh cáo anh, muốn lăng nhăng thì anh tìm tới mấy cô choai choai thuộc tuýp của anh kià. Để yên cho cô ta đi. Anh không thấy cổ còn nhỏ sao ? Mà lại hiền lành. không chỉ một mình tôi mà cam đoan với anh, bất cứ người nào còn chút lương tâm đều thất tội nghiệp cổ. Anh buông tha cổ đi.

Trọng Đan cười thật đểu :

- Đdể tôi đem mấy lời này kể cho Tú Vân nghe, chắc cô ta cảm động ra phết. Ai mà ngờ thần tượng của cổ có trái tim bao la thế, ha … ha, …..

Minh Khoa cười khẩy :

- Nếu anh muốn, xin mời cứ nói. Sợ lúc đó Tú Vân mắng anh là đồ đàn bà thì xấu hổ lắm đó – Anh nhìn Đan Thụy – Mặc kệ hắn đi, lên anh đưa về.

- Không, em không muốn chị Vân biết, em sợ lắm.

Đan Thụy nói xong, hấp tấp băng qua đường rồi chạy biến vào một con hẻm. Cả Trọng Đan và Khoa đều quay xe đuổi theo cô, nhưng buổi chiều tan giờ làm đường phố đông nghẹt xe cộ. Khi băng được qua đường thì Đan Thụy đã đi mất. Cả hai nhìn nhau gườm gườm, cuối cùng Trọng Đan nhún vai :

- Chuẩn bị lời lẽ mà giải thích với người đẹp Tú Vân đi ông bạn. Chào nghe. Chiều nay xem một màn kịch đã quá … ha… ha…

Rồi hắn phóng xe đi mất. Minh Khoa cũng lầm lì nhấn ga cho xe dọt tới, bình thản chạy về nhà.

Hôm sau anh không chờ tới giờ tan trường mà giữa buổi học lại đi thẳng đến văn phòng tìm Đan Thụy. Một lát sau cô ôm cặp đi xuống. Cô đứng ngẩn ngơ nhìn Khoa. Anh đi nhanh về phía cô :

- Anh xin phép cho em nghĩ chiều nay rồi, đi với anh.

- Nhưng anh không đi làm sao ?

- Anh xin nghĩ một buổi. Nếu trưa mà không gặp em anh điên mất.

Khoa đưa Đan Thụy vào Đầm Sen. Cả hai vào một quán nước vắng, vừa ngồi xuống Khoa đã nhìn Đan Thụy chăm chăm :

- Làm sao hắn biết trường em học ?

- Em không biết nữa. Hôm qua thấy ảnh, em sợ muốn chết.

- Rồi hắn có đến nhà không ?

- Em không biết, lúc này đi học về là em ở trong phòng. Sợ gặp ảnh lắm. Lần đó ảnh làm như vậy em không dám đi đâu ra ngoài. Sợ ảnh đến bất ngờ em tránh không kịp.

Khoa có vẻ chú ý, anh hỏi gặng :

- Lần đó là lần nào, vậy là hắn có tìm em một lần nữa hả ?

Đan Thụy lấm lét nhìn anh rồi lí nhí :

- Có, lúc đó không có ai ở nhà.

- Rồi hắn làm gì em ? Tại sao em không nói với anh ?

Vẻ nóng giận của anh làm Đan Thụy thấy sợ, cô chống chế :

- Em thấy chuyện đó có gì đâu mà kê?

- Hừm, vậy mà không có gì. Thì ra em cũng muốn giấu giếm nữa hả Thụy ?

- Anh Khoa, anh làm sao vậy ?

Khoa bực mình :

- Làm sao là làm sao ? Anh không ngờ em hời hợt đến vậy. Tú Vân có đến hàng tá người tán tỉnh đi nữa, anh cũng không quan tâm. Nhưng em thì khác, anh muốn em chỉ có duy nhất mình anh, anh cũng không thích em bị người khác theo đuổi. không lẽ em không hiểu sao?

Đan Thụy lắc nhẹ đầu. Khoa cau mặt :

- Nếu anh không có can thiệp, nó không để cho em yên đâu. Vậy mà không chịu nói với anh, làm sao anh không giận được. Em muốn giấu anh đến chừng nào ?

- Em không có dấu, tại em thấy chuyện đó không có gì để nói.

- Vậy chuyện hôm qua có đáng nói không ?

- Em cũng không biết nữa.

- Em làm ơn giùm anh được không, mai mốt có bất cứ chuyện gì cũng phải nói với anh. Đựơc không ? đừng có trẻ con như vậy nữa.

Đan Thụy cải lại :

- Em không có trẻ con. Nếu con nít, em đã bép xép đủ thứ chuyện cho chị Vân rồi chứ đâu có im lặng cho đến bây giờ

Khoa hơi khựng lại trước lý lẽ của cô, rồi lắc đầu :

- Có lẽ em người lớn không đúng chỗ rồi. Dĩ nhiên bí mật với Tú Vân là đúng, nhưng đem cái đó áp dụng với anh thì không nên

Vừa nói Khoa vừa kéo Đan Thụy ngã vào mình. Thấy cô không phản ứng, anh mạnh dạn cuối xuống môi cô hôn một cách dịu dàng, từ tốn. Đan Thụy níu chặt vai anh, tự nhiên cô thấy mình lớn hẳn lên. Cảm giác của một cô gái có người yêu thật sung sướng, an toàn.

Sự an toàn đó không giống như tình bạn với Nguyệt Thi. Nó làm cô rung động và lãng mạn. Tự nhiên cô nói nhỏ :

- Em yêu anh lắm, đừng cười em nha.

- Anh không cười, anh chỉ thấy yêu em hơn.

Đan Thụy không biết có một cơn bảo lớn chờ cô ở nhà. Khi cô vào phòng, vừa đa).t cặp xuống thì Tú Vân đẩy cửa đi vô. Nhìn vẻ mặt của Tú Vân, cô lạnh toát cả người : một khuôn mặt đầy đe dọa giận dữ, không hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Cô bỗng hiểu ra tất cả và trân người chờ đợi.

Quả nhiên Tú Vân trừng mắt nhìn cô :

- Giữa mày với anh Khoa có chuyện gì ? Nói mau, đừng tưởng tao không biết, nếu giấu giếm là tao xé xác ra đó.

Đan Thụy rùng mình nhưng cố nói cứng :

- Em không có gì cả. Thật tình là không có.

- Đdừng có nói láo. Con người của mày tao còn lạ gì. Mày với ảnh lén lút gặp nhau bao lâu rồi ? Nói đi.

- Em không có gặp

- Nói láo. Chối !

Vừ nói Tú Vân vừa nhào tới tát vào mặt cô túi bụi. Đan Thụy ôm kín mặt né tránh. Không đánh được cô, Tú Vân càng nổi điên la hét vang cả nhà. Vừa hét cô vừa túm tóc Đan Thụy giật ngược. Đan Thụy đau điến bật khóc. Ngay lúc đó có nhiều tiếng chân ngoài hành lang. Bà nội Tú Vân, dì Ba và chú Tư đi vào. Dì Ba định nhào vào phòng cứu Đan Thụy, nhưng bà nội đã trừng mắt :

- Người làm không được xen vô chuyện của chủ nhà, đi ra hết.

Cả hai miễn cưỡng bước ra ngoài, vẻ mặt họ lo sợ, thương xót. Trong phòng Tú Vân vẫn điên cuồng cấu xé Đan Thụy, rồi cô dừng tay lại thở hổn hển :

- Mày nói không ? mày với anh Khoa hẹn hò nhau bao lâu rồi ? không nói tao cho mày một trận.

Đan Thụy khóc như mưa như gío. Nhớ những gì Khoa đã giặn, cô lập lại một cách máy móc :

- Em không biết anh Khoa nghĩ cái gì, nhưng em không có cái gì với ảnh hết, em thật sự …

- Tao không tin. Tên Đan bảo chính anh Khoa không cho hắn đưa mày về. Hắn còn bảo anh ấy đến trường đón mày. Đón bao lâu rồi ? Tại sao mày giấu tao ? Tại sao mày dám giựt bồ của tao ?

Bà nội ngồi chểm chệ trên ghế, giọng khắc nghiệt :

- Mày nhận hột cơm bố thí của gia đình này mà còn làm phản hả. Mày muốn giành giựt với cháu tao phải không ? Nếu mày không khai ra tao cho nó đánh chết luôn. Khôn hồn thì nói đi.

- Con không có nội ơi. Mai mốt con không để anh Khoa gặp nữa, con hứa như vậy.. híc ….híc

- À, mày nói vậy có nghĩa là thừa nhận rồi phải không ? Hết chối nhé. Con khốn nạn.

Ở dưới nhà dì Ba, chú Tư bồn chồn đứng ngồi không yên. Rồi nhớ ra, dì nhào lại điện thoại, quýnh quáng tra danh bạ Gọi điện cho Trọng Đan. Rất may người nhất máy là anh. Dì nói như năn nỉ :

- Cậu Đan ơi, cậu nói cái gì mà cô Tú Vân đánh Đan Thụy quá trời. Cậu làm ơn đến can gìum kẻo cô Thụy bị đánh chết. Tui lạy cậu.

Tiếng Trọng Đan hấp tấp trong máy :

- Mấy người trong nhà đâu sao không lo can. Đợi một chút tôi tới liền.

Dì Ba buôgn máy thở phào nhẹ nhỏm. Đợi lên cầu thang nghe ngóng. Trên lầu tiếng Tú Vân vẫn la hét và tiếng kêu thét sợ hải của Đan Thụy vọng xuống làm dì bấn loạn trong bụng.

Ngoài sân chợt có tiếng dựng xe. Dì Ba quay phắt lại nhìn tưởng Trọng Khoa đến nhanh thế, nhưng không phải, đó là Minh Khoa. Dì đi nhanh ra cửa :

- Cậu Khoa, cậu làm ơn can giùm. Cô Tú Vân đánh cô Thụy quá trời, tôi …

không nghe dì Ba nói hết câu, Khoa phóng ba bốn bật thang một lượt lên lầu. Anh đá mạnh cửa và loa vào phòng. Thấy Tú Vân đang dí Đan Thụy vào tường cấu xé túi bụi, anh nhào tới giữ tay cô lại :

- Buông ra, em làm cái gì vậy ? Sao lại đánh cổ dữ vậy ?

Tú Vân quay phắt lại, thấy Khoa, cô càng như nổi điên :

- Anh còn dám bênh nó hả ? Chắc là anh nóng ruột lắm phải không ? Trơi ơi, không ngờ người yêu của tôi lại khốn nạn đến như vậy. Ngay trong nhà tôi mà dám bênh vực cho nó. Anh có coi tôi ra gì không ? Trời ơi là trời, tôi phải đánh chết nó mới được

Cô xô mạnh Khoa ra và nhào đến túm tóc Đan Thụy. Khoa nhảy một bước đến chắn ngang một bên, cố gỡ tay Tú Vân ra :

- Buông cổ ra, em làm cái gì vậy ? Muốn giết chết người ta em mới hả giận hả ?

Tú Vân hét lên :

- Không phải chỉ có giết nó, mà tôi còn muốn giết luôn cả anh nữa. Anh là đồ phản bội. Hai người đã lén lút qua mặt tôi. Tôi căm thù hai người. Tôi phải đập cho nó chết.

Thấy Đan Thụy gục đầu vì đau đớn, Khoa nóng ruột quát lên :

- Em có buông ra không ?

Giữa lúc anh đang cố gỡ nhưng ngón tay Tú Vân ra thì Trọng Đan tới. Anh đến đứng gần hai người :

- Buông ra giùm đi bà chị, đừng có hành hạ ngươÌ ta như thế. Coi chừng ở tù rục xương bây giờ.

Anh nhìn Đan Thụy một cách tội nghiệp :

- Cổ đâu có đánh lại bà cái nào đâu, làm gì hung dữ quá vậy. Buông ra đi rồi nói cho ra lẽ, bà làm mất mặt tôi quá.

Tú Vân buông tay ra. những sợi tóc còn nằm giữa những ngón tay cô. Trọng Đan nhìn rôÌ cau mặt :

- Bà làm kiểu đó ai mà chịu cho nổi. Cổ có phải là nô lệ đâu mà hành hạ như vậy.

Tú Vân hất mặt lên :

- Bây giờ có ba mặt rồi đó. Ba mặt một lời cho khỏi chối. Anh nói đi, anh hẹn hò với nó từ lúc nào ?

Minh Khoa quay mặt đi :

- Nếu ai nói với cô tôi có hẹn thì cô hãy hỏi người đó sẽ biết chính xác hơn.

Tú Vân hùng hổ quay qua Trọng Đan.

- Anh ta chối đó. Anh thấy chưa ? Bây giờ đứng trước mặt hai người, anh làm chứng đi, thử coi họ chối nữa không.

Trọng Đan nhún vai :

- Tất cả cái gì tôi thấy tôi đã nói với bà hết rồi. Còn chuyện nói hò hẹn là bà tự suy đoán, tôi không chịu trách nhiệm nghe.

Khoa hiểu chuyện chưa đến nổi nghiêm trọng lắm chỉ là sự nghi ngờ của Tú Vân thôi. Mới chỉ mới nghi ngờ mà cô đã nặng tay với Đan Thụy như vậy. Nếu anh không cư xử khéo léo, Đan Thụy còn chịu khổ đến đâu. Tú Vân hung dữ ngoài sức tưởng tượng của anh. Thật là ghê gớm ! Khoa nói đỉnh đạt :

- Em là chị của Đan Thụy, em thừa biết hắn trêu cợt vớicổ, tại sao không cản hắn chứ. Nếu hắn là người tốt, anh không có ý kiến. Nhưng hắn đâu có coi Đan Thụy ra gì. Anh là người trong nhà, thấy hắn theo uy hiếp cổ giữa đường mà làm gơ được sao ? Một người đi đường còn có thể bênh vực được mà. Anh cản hắn thì có gì quá đáng đâu ?

Thấy vẻ ngần ngừ hoài nghi của Tú Vân, anh tấn công tiếp :

- Nếu em đã nghi ngờ anh, thì cứ việc chia tay. Chuyện em với Đan Thụy giải quyết ra sao anh không quan hệ nữa. Từ đây về sau, anh sẽ không tới đây, tùy em nghĩ anh ra sao cũng được.

Cách nói cứng rắn của anh làm Tú Vân lo ngại. Từ đó giờ cô quen được anh chiều chuộng. Bây giờ bị lạnh nhạt cô đâm ra hụt hẩng, và không đủ can đảm làm dữ nữa. Cô liếc về phía Trọng Đan hỏi sống sựng :

- Anh dám chắc họ không có gì chứ ?

- Tôi nói rồi, tôi chỉ thấy bao nhiêu đó, còn lại là do cô tưởng tượng. Tin hay không là tùy.

Bà nội Tú Vân nảy giờ vẫn ngồi im, chợt lên tiếng :

- Thôi, coi như đây là chuyện hiểu lầm, chị em có xích míxh một chút cũng là chị em. Bỏ qua đi.

Trọng Đan nhướng mắt :

- ! Kiểu hiểu lầm tai hại quá ! Mới chỉ hiểu lầm mà Đan Thụy đã ra nôgn nổi này. Hiểu thật nữa chắc cổ sống không nổi quá – Anh nâng mặt Đan Thụy lên cho mọi người xem. Rồi cười nhạt – Nếu cổ là vợ cháu, thì cháu đã đưa Tú Vân ra toà về tội vô cớ hành hung người rồi. Nội có mặt ở đây sao nội không can ?

Bị bắt bẻ bất ngờ, bà lúng túng yên lặng. Rồi nói đỡ :

- Chị em tụi nó gây gỗ nhau chút xíu, Nội là người lớn xen vào mang tiếng bênh đứa này bỏ đứa kia, nội khó xử lắm.

Xem ra Trọng Đan không hề nể nang ai, hắn nhún vai :

- Nội không muốn hay là thật sự khó xử ? Chính mắt nội thấy Đan Thụy bị đòn mà không hề phản ứng kia mà.

Tú Vân đứng im, không biết phải nói gì để tốp bớt cái miệng của Trọng Đan. Cô biết xưa nay hắn quen coi thiên hạ chẳng ra gì, nhưng bà nội cô cũng bị hắn chất vấn thì đúng là quá đáng. Cô không phải xót xa cho nội mà là ghen tức vì thấy Đan Thụy mà cũng được một tên trời đánh che chở. Nó là gì mà ai cũng thương hết vậy chứ ?

Nãy giờ Minh Khoa vẫn đứng khoanh tay dựa bàn, im lặng nghe mọi người đối đáp. Anh nhìn chăm chăm khuôn mặt bầm tím của Đan Thụy, bụng xót xa và đầu óc rừng rực cơn giận. Tú Vân hành hạ cô bé ác vậy đó. Vậy mà anh chỉ có thể đứng xa nhìn. Chút hối hận ray rứt đối với Tú Vân đã bị xóa sạch, chỉ còn lại là vở kịch kéo dài. Nhưng không lâu phải hạ màn thôi.

Thấy Đan Thụy ngồi ủ rủ một góc có vẻ mệt mỏi, Khoa lên tiếng :

- Tôi thấy chuyện hiểu lầm giải quyết bao nhiêu đó đủ rồi.Chấm dứt ở đây thôi. Khuya rồi.

Anh hất mặt về phía Trọng Đan :

- Mình về chứ ? Tôi thấy hai chúng ta có mặt ở đây lúc này là thừa rồi.

Anh quay mặt lại nhìn Đan Thụy, cô vẫn ngồi gục mặt xuống gối như không muốn biết đến chung quanh. không kềm được mình, anh đến trước mặt cô :

- Xin lỗi nghe Thụy, tại anh mà em bị vạ lây. Anh thật tình xin lỗi – Anh quay lại mọi người rồi nhìn bà nội – Xin phép nội, con về …

Anh bỏ đi ra cửa, mọi người cũng đi ra. Trọng Đan ở nán lại :

- Anh không ngờ đã vô tình hại em như vậy. Đừng giận anh nghe.

Đan Thụy quay mặt chổ khác, không trả lời. Trọng Đan thở dài đứng lên. Lần đầu tiên hắn có vẻ đau khổ như vậy. Một thái độ hoàn toàn đối lập với tính cách bốc trời của hắn. không phải là Đan Thụy không thấy điều đó, nhưng cô đang đau đớn, chán ngán. Cô đâu có đủ sức nghĩ về cái gì khác.

Thật khuya, đèn trong nhà tắc đã lâu thì dì Ba lên phòng Đan Thụy :

- Cô Thụy có sao không ? Đưa mặt tui coi.

Dì vén tóc Đan Thụy xem xét các vết bầm, rồi chép miệng :

- Thật giống y hệt đàn bà đánh ghen. Con gái gì mà như bà chằn. Để tui lấy muối đắp cho cô. Rát một chút, nhưng mau tan máu bầm lắm.

Đan Thụy mệt mỏi nhắm mắt lại :

- Con không sao đâu dì Ba, dì đi ngủ đi. Khuya rồi.

- Sao lại không sao. Thấy cô như vậy tôi xót ruột quá. Cô chờ tui nghe, đừng đóng cửa, để tui đi lấy muối.

Dì ra ngoài, rồi lát sau trở lại. Trên tay là chén muối. Vừa thận trọng đắp muối lên mắt Đan Thụy vưa chép miệng :

- Cô biết lúc nãy cậu Khoa làm sao không ? Cậu ấy kéo tôi ra một góc dặn tôi lên săn sóc cô. Tui thấy hình như …

Đan Thụy ngắt lời :

- Con biết dì nghĩ gì rồi. Nhưng mai mốt con không dám nữa đâu dì Ba. Bị một lần như thế này con sợ lắm rồi.

- Vậy là cô với cậu Khoa có quen thật hả ? hèn gì thấy cậu ấy lo quá. Nhưng mà cô đừng có dứt khoát. Cứ quen đi. Rồi mai mốt cậu ấy cưới cô thì cô ra khỏi nhà. Còn sợ cái gì nữa. Lúc đó cô Tú Vân cũng đâu làm gì được cô.

Đan Thụy mở hé mắt nhìn dì Ba :

- Con quen vậy là không đung ? Dì không lên án con sao ?

- Cái gì mà lên án, tui còn xúi cô vô ấy chứ. Cậu Khoa có tâm hồn lắm đó. Một người như vậy làm sao yêu cô Tú Vân nổi. Trong khi cô đẹp lại hiền. Cậu ấy chọn cô là đúng rồi. Tui còn thấy đáng đời con cọp cái kia nữa. Con gái gì mà đanh đá thấy sợ, ai dám đụng tới. Đan Thụy thở dài. Cách nói dì Ba như cất đi sự áy náy trong lòng cô. Cô không biết Khoa có bất mản Tú Vân không. Còn với cô, trận đòn phủ phàng của Tú Vân làm xóa đi mặc cảm lương tâm. Cô không còn thấy mình đáng ghét nữa.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3488)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]