Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy buông cặp xuống thảm cỏ. Quay lại ôm cổ Minh Khoa cười hớn hở :

- Thích quá, lần đầu tiên em với anh ở một chổ không có ai. Thật là tuyệt ! Chưa có khi nào em thấy thích thú như vậy. Sao trước đây anh không đưa en đến đây.

Khoa ôm ngang lưng Đan Thụy, cúi xuống hôn cô :

- Anh cũng mới phát hiện chỗ này. Em thích lắm hả ?

Đan Thụy gật gật đầu cười tươi tắn. Khoa ngắm nghía cô một lát rồi ôm cô sát vào người :

- Không có gì làm anh thích bằng thấy em cười, thấy em vui vẻ. Đổi ngàn vàng anh cũng không tiếc. Em cứ vui vẻ sung sướng là anh vui lắm rồi.

Anh ngồi xuống thảm cỏ, kéo theo Đan Thụy. Cô thận trọng vén tà áo dài rồi ngả vào lòng anh. Anh nói gần như thì thầm :

- Càng ngày anh càng yêu em hơn. Yêu điên đảo cả người. Có lẽ mình phải chấm dứt tình trạng này thôi. Một tuần mới gặp được em một lần, làm sao anh chịu nổi.

- Em cũng vậy, lúc nào cũng nhớ anh, không học hành gì nổi, em lo lắm.

Khoa cúi xuống cắn nhẹ mủi cô :

- Rágn đi em. Đợi anh mua nhà rồi hai đứa sẽ đám cưới. Lúc đó em sẽ sống thoải mái, không sợ ai ăn hiếp đe dọa nữa. Anh để dành khá nhiều tiền rồi. không lâu đâu.

Đan Thụy hơi ngước mắt lên nhìn Khoa :

- Sao anh không đưa em về sống chung với gia đình ?

Khoa lắc đầu mạnh :

- Gia đình anh phức tạp lắm. Anh em xem nhau như kẻ thù, chỉ nhắm vào giành giựt căn nhà. Anh chán lắm. Bắt đầu đi làm là anh sốgn riêng một mình cho họ yên tâm – Anh chợt siết mạnh vai cô - Đưa em về sống ở đó thì đúng là địa ngục thứ hai. Anh muốn vợ anh phải thật sung sướng từ tinh thần đến vật chất. Em sống khổ sở bao nhiêu đó đủ rồi.

- Anh có tinh thần tự lập quá nhỉ ? Còn em thì ngay cả bản thân mình cũng không làm chủ được, em …

Khoa đặt tay lên miệng Đan Thụy nói rất âu yếm :

- Em còn nhỏ lắm và khờ nữa. So với lúc Tú Vân bằng tuổi em, em non nớt hơn nhiều. Cái đó làm em khác với cổ xa lắm.

Đan Thụy níu vai Khoa thì thầm :

- Nhưng nếu chọn chị Vân thì anh sẽ có một sản nghiệp lớn. Có khi nào anh thấy hối hận không ?

Khoa cười cười :

- Như vậy là anh cưới sản nghiệp chứ đâu có cưới vơ.

Đan Thụy lập lại :

- Sau này em sợ anh hối hận lắm, nhiều đêm thức dậy em nghĩ đủ thứ chuyện. Em tưởng tượng đến lúc anh hối hận vì chọn em, lúc đó chắc em chết mất.

Khoa nhìn cô chăm chú :

- Chà, cái đầu của em chứa nhiều ý nghĩ lung tung quá. Em còn nghĩ gì nữa không ?

- Còn, nhiều thứ lắm, chẳng hạn như em sợ đến một lúc nào đó anh chán em, rồi quay về với chị Vân, nghĩ tới đó, em khổ sở quá.

Khoa mỉm cười :

- Nghĩ như vậy thì kinh kủng quá. Nhưng mai mốt không được tưởng tượng tàm bậy nghe không. Chỉ Tú Vân cũng đủ làm em khủng hoảng rồi. Đày đọa cái đầu mình làm gì.

Đan Thụy không trả lời chỉ nhìn Khoa. Anh cũng nhìn lại cô rồi lại cúi xuống,môi họ không rời nhau nữa. Rồi anh ngẩng mặt lên. Đan Thụy cũng ngồi dậy, cô nhìn lên trời :

- Coi chừng mưa đó anh

Khoa ngước lên nhìn. Bầu trời mây kéo đến, Khoa ngước lên nhìn. Bầu trời mây kéo đến đen kịt. Chỉ thoáng chút mà trời bỗng tối đi. Anh kéo Đan Thụy đứng lên :

- Mình vô căn chòi kia đi, mưa này lớn lắm.

Cả hai băng qua thảm cỏ, chạy về phía căn chòi ở góc vườn. không bao lâu mưa đã trút xuống. Gío làm cây lá rung xào xạt. Đan Thụy nhìn quanh, cô có cảm tưởng cô và anh đang biệt lập ở một thế giới riêng, xung quanh không một bóng người, chỉ có mưa và khoảng không gian bị tối đi. Cô chép miệng xuýt xoa :

- Lạnh quá, có khi nào mưa đến tối không anh ?

- Có thể lắm chứ.

Đan Thụy ngần ngại :

- Em sợ về trễ chị Vân nghi.

Khoa cười như trấn an, anh ôm cô vào lòng :

- Em có mang áo mưa theo không ?

- Có nè.

Đan Thụy mở cặp lấy áo mưa. Khoa trải xuống đất rồi kéo cô ngồi xuống :

- Ngồi trong lòng anh cho ấm.

Đan Thụy ngoan ngoãn ngồi trên chân anh. Tay anh vòng qua người cô, mặt tì trên vai cô. Cả hai im lặng nhìn mưa giăng giăng bên ngoài.

Đan Thụy nhìn mưa. Ý thức có Khoa bên cạnh cô vừa thích vừa sợ, cô khẽ quay lại nhìn Khoa, bắt gặp cái nhìn đăm đăm của anh cô hồi hộp quay chỗ khác. Ánh mắt Khoa lạ quá. Nó gây cho cô cảm giác chờ đợi một cái gì đó mơ hồ, nhưng thật dữ dội, đam mê. Thật là một cảm giác xa la.

Đan Thụy nói khẽ :

- Đdừng nhìn em như vậy anh Khoa. Em sợ lắm.

Khoa mỉm cười nhìn chỗ khác :

- Anh mà cũng làm em sợ sao ?

Nói rồi anh cuối xuống môi cô. Đan Thụy cũng vòng tay qua cổ anh. Cảm giác Đan Thụy quá gần gủi làm anh rạo rực khó tả. Anh cảm thấy khó thở, nóng bừng cả người và không làm chủ được bản thân. Khoa đỡ Đan Thụy nằm xuống, lấy chiếc cặp kê dưới đầu cô. Giọng Đan Thụy hơi run :

- Anh Khoa.

Thật kỳ lạ, giọng nói sợ sệt của cô không làm anh tỉnh táo lại được chỉ còn là đam mê không gì dập tắt nổi. Khoa cuồng nhiệt nhưng dịu dàng cúi xuống, cúi xuống mãi …

Rồi anh đỡ Đan Thụy ngồi lên, sửa áo lại cho cô. Đan Thụy cúi gằm mặt trong tóc. "Biến cố" vừa rồi làm cô thấy xấu hổ kỳ lạ, xấu hổ đến mức muốn khóc. Mặc cho Khoa tìm cách nâng mặt cô lên, cô vẫn cúi xuống nín thinh. Khoa hỏi nhỏ :

- Anh xin lỗi. Đừng giận anh.

Đan Thụy giấu mặt trong cổ Khoa :

- Em không giận anh. Tại vì em thương anh, nhưng tại sao anh làm vậy hả anh Khoa ?

Khoa áp môi lên trán cô :

- Tại anh không kiềm chế được, anh yêu em quá mức. Nhưng điều sâu xa nhất là anh luôn ý thức em là của anh. Điều đó sẽ không làm hại em, vì rồi đây em sẽ thuộc về anh.

Đan Thụy nói mà không dám nhìm mặt Khoa :

- Thật là kỳ lạ, tự nhiên em thấy yêu anh hơn, thấy anh gần gũi với em hơn.

Khoa siết chặt người cô :

- Anh cũng vậy, cảm thấy yêu em hơn, có trách nhiệm hơn.

Cả hai không nói gì nữa, chỉ im lặng cảm nhận ý nghĩ lạ lùng vừa mới xuất hiện trong mỗi người. Đó là sự khám phá ra nhau. Say mê sâu sắc như là có sợi tơ trói buột vào nhau. Cả anh lẫn cô đều thấy hạnh phúc vì cảm giác đó.

Thật lâu Đan Thụy hơi ngẩng lên :

- Mấy giờ rồi anh ? mình về.

Khoa nhìn đồng hồ :

- Mới hơn hai giờ, em còn hai tiếng nữa mới tan học. Ở lại đây với anh.

Đan Thụy che miệng ngáp khẽ. Khoa nhìn cô :

- Em buồn ngủ lắm hả ?

Đan Thụy lại ngáp thêm một cái nữa, rồi gục đầu xuống tay :

- Mấy hôm nay em thức học thi, bây giờ mới thấy mệt, em thèm được ngủ lắm.

- Em thi xong chưa ?

- Xong rồi, vì vậy mới dám đi chơi với anh đó.

Khoa mỉm cười sửa lại tóc cô :

- Làm bài được không ?

- Em thấy là được.

- Thụy này, em học khá không ?

Đan Thụy cười mỉm :

- Em không đến nổi tệ lắm. Hai năm trước em thuộc diện học sinh giỏi, nhưng bây giờ không biết có được không.

Khoa nhéo nhẹ mủi cô :

- Sao vậy, tại anh hả ?

- Chứ gì nữa, lúc trước em dành thời gian để học, còn sau này thì … Em bận nhớ anh.

Khoa cười lớn :

- À ! bây giờ đổ thừa, nhưng anh dám chắc em không rớt đâu. Từ đó giờ anh luôn nghĩ em thông minh. Lúc Tú Vân bằng tuổi em, cổ ít chịu học lắm – Anh kéo Đan Thụy nằm ngửa trên vai mình – Em ngủ chút đi, đến giờ về, anh gọi dậy.

Đan Thụy dạ nhỏ một tiếng. Cô dựa đầu vào cổ khoa khép hờ đôi mắt và chỉ một chút cô đã ngủ ngon lành.

Khi cô thức dậy thì thấy Khoa đang chăm chú xem quyển sổ. Đan Thụy ngồi dậy nhìn Khoa. Nét mặt của anh làm cô tỉnh ngủ hẳn. Một vẻ mặt xa lạ, hoàn toàn đối lập với lúc nãy. Anh nhìn cô bằng cái nhìn ghê sợ, căm ghét và lạnh lùng đến mức cô không dám tin đó là Khoa. Cô nhìn xuống quyển sổ trên tay anh, bây giờ mới nhớ ra đó là quyển nhật ký của mình.

Khoa quăng quyển sổ xuống đất, anh gần như hất Đan Thụy ra khỏi người, và đứng bật dậy đi về phía góc cột. Anh dựa người tìm gói thuốc trong túi, rút một điếu. Ánh lửa nhỏ của chiếc quẹt gas chiếc sáng hơn một khuôn mặt lầm lì khắc nghiệt.

Đan Thụy vẫn ngồi bó gối đưới đất, ngơ ngác vì cử chỉ của Khoa và không biết phải làm sao, cô ngồi im chờ đợi.

Anh nhìn cô như nhìn một con hủi :

- Đdứng lên đi và nói chuyện đúng với bản chất của cô đi. Đừng có làm ra vẻ ngây thơ ngoan hiền như vậy. Tôi không bị lừa nữa đâu.

Đan Thụy lăng lẽ đứng dậy. Cái nhìn nghiêm lạnh của Khoa làm cô rối lên. Cô thấy hai tay thừa thải quá, không biết phải làm sao. cô cúi đầu nhìn những ngón tay mình đan vào nhau.

Cử chỉ lúng túng của cô không lọt khỏi mắt Khoa, anh cười nhếch môi :

- Rối lắm phải không ? Cô không ngờ tâm địa thật của mình bị phát hiện sớm như vậy, mà người đó lại là tôi chứ gì ?

Đan Thụy cúi gầm mặt, Khoa càng nói cô càng thấy rối rắm, cô muốn giải thích nhưng sợ anh không nghe và cho là cô ngụy biện. Cô sợ càng nói Khoa sẽ càng ghét cô hơn. Đan Thụy lắp bắp thanh minh :

- Không phải như vậy đâu anh Khoa, em không hiểu tại sao anh mắng em. Em có viết gì không đúng đâu ?

Khoa quát lên :

- Nhật ký mà không viết đúng ý nghĩ của mình hả ? Cô tưởng tôi là thằng ngốc chắc. Được, cô vẫn cứ làm ra vẻ vô tội thì để tôi nói thẳng. Thật là đáng sợ, trong đầu cô lúc nào cũng thù ghét Tú Vân, và cô muốn “cua” tôi để trả thù, coi tôi như công cụ để cô làm khổ Tú Vân. Có không ?

Nhưng trên thực tế, em có cua anh đâu ? Tự anh bảo yêu em đấy chứ ? – Đan Thụy ấm ức nghĩ thầm nhưng không dám nói vì sợ Khoa sẽ càng nổi giận.

Mà cô không nói thì anh càng tức giận điên cả người. Anh quắc mắt nhìn cô :

- Không ngờ tôi thế này cũng bị đứa con nít gạt gẩm. Tôi phục cô lắm, mới 18 tuổi mà biết khôn ngoan giăng bẩy con trai rồi. Cũng không lạ gì khi cô giấu chuyện Trong Đan theo đuổi cô. Cô muốn cùng một lúc bắt luôn hai con cá rồi xem bên nào nặng hơn chứ gì. Vì dù sao cô cũng phải dọn cho mình một con đường đi chứ. Dĩ nhiên cô phải lợi dụng vũ khí mình có được để tìm một đấng ông chồng che chở cho mình.

Mặt Đan Thụy trắng bệch. Bị nhục và tủi thân, cô rưng rưng nước mắt :

- Nếu em xấu xa đến vậy thì anh quen em làm gì.

Khoa cười lạnh :

- Cho nên tôi mới tự thấy mình lầm. Rất may là tôi phát hiện sớm. Dù sao còn cứu vản kịp. còn hơn là để cô xỏ mủi như một thằng ngốc.

Đan Thụy không trả lời, chỉ bặm môi khóc. Những giọt nước mắt của cô làm Khoa khinh bỉ quay mặt đi chỗ khác :

- Trước mặt tôi, cô đừng có làm ra vẻ tội nghiệp như vậy. Xưa rồi, vũ khí đó không làm tôi bị mềm lòng đâu. Lau mặt đi, tôi ghét cái vụ khóc lóc như vậy lắm – anh đến đứng trước mặt cô chống nạnh, cười khẩy – Tốt hơn hết là cô nín khóc và suy tính xem làm cách nào câu cho được tên Đan dại gái kia. Vì dù sao cô cũng bị vuột tôi rồi. Tôi cũng không h`n mà đi kể cho hắn nghe sự thật về cô. Hắn có ngu thì ráng chịu. Nhưng mà nói trước. Nếu cô còn giở thủ đoạn với con trai, coi chừng có ngày bị họ quật lại tơi tả đó. Họ không hiền như tôi đâu – Thấy Đan Thụy không trả lời. Khoa bóp mặt cô hất lên : - Nảy giờ nghĩ cái gì vậy ? không thuyết phục gì sao ? Hay là bị bất ngờ quá, trở tay không kịp ?

Bị đau, Đan Thụy lắc đầu cố tránh khỏi Khoa, nhưng anh càng bóp cằm cô mạnh hơn, làm Đan Thụy đau điếng. Cô nhăn mặt, nước mắt tuôn giọt :

- Anh buông ra đi, đau quá em chịu không nổi.

Khoa buông tay cười khẩy :

- So ra cái đau này đâu bằng cái đau cô gây cho người khác. Cô bóp nát tim người ta ra,còn tàn nhẫn hơn nhiều.

Đan Thụy xoa xoa lên mặt. Mấy dấu tay còn in rõ trên làn da mịn màng của cô. Cô khóc mờ mịt và đưa mắt tìm chiếc cặp định bỏ về, nhưng Khoa đã kéo tay cô lại :

- Khoan về. Ở lại nói chuyện cho xong đã. Tôi không hèn đến mức bỏ cô về một mình đâu. Yên tâm bảo đảm cô sẽ được đưa về tận nhà - Anh nắn hai vai cô, kéo cô lại đứng đối diện :- Nghe tôi nói đây. Tôi sẽ không cưới cô đâu, đừng có hy vọng vào những lời hứa hẹn lúc trước nữa. Bị một cú như thế này tôi mới thấy tỉnh ngộ. Với Tú Vân, tôi sẽ trở lại yêu thương cổ còn hơn ngày trước nữa, cho nên cô liệu mà tìm cho mình một thằng ngốc nào khác đi – Anh nhìn lướt qua mặt cô. Rồi nhìn lướt xuống thân cô,cười lạnh :- Còn chuyện lúc nảy thì thành thật xin lỗi. Lỡ lấy mất đi sự trong trắng của cô tôi cũng thấy mình bậy lắm, nhưng không phải vì vậy mà tôi đủ can đảm cưới cô để chuộc lỗi. Xin lỗi nghe.

Đan Thụy lau mặt, ngước lên nhìn Khoa :

- Tôi căm thù anh lắm.

Nói xong cô gạt tay anh ra, chạy đến lấy chiếc cặp còn nằm trên áo mưa, bỏ mặc chiếc áo, cô ôm cặp chạy loạng choạng ra ngoài. Khoa vẫn đứng yên lạnh lùng nhìn theo dáng dấp thất thểu mất hút ở cuối rặng cây.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3190)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]