Thúy An dẫn xe ra khỏi sở giáo dục, vẻ mặt ủ dột buồn chán, mặc dù biết trước câu trả lời cũ rích của ông trưởng phòng tổ chức, cô vẫn thấy xuống tinh thần, và cảm giác mình bị đứng bên lề cuộc sống lại làm cô bùng lên sự phẫn uất vô hình.
Thúy An vừa ra đường thì nghe tiếng gọi phía sau:
- Đi đâu vậy An?
Khỏi cần quay lại cô cũng biết là Huy Bình, cô đang có tâm trạng không vui, lại gặp thêm người rắc rối, cô bực thật sự. Đến nỗi không muốn quay lại nhìn anh ta.
Huy Bình đã nhận thấy vẻ miễn cưỡng của Thúy An, nhưng vẫn bỏ qua. Anh bước vòng đi đến trước mặt cô:
- Nộp đơn hay nhận quyết định vậy?
Vừa nói anh vừa hất mặt về phía cổng, An trả lời hờ hững:
- Không nhận gì cả, dù đơn nộp đã lâu.
- Chán lắm hả?
- Cũng không biết, thôi tôi về nghe.
Huy Bình giữ xe lại:
- Khoan đã, tôi muốn nói chuyện một chút. Qua bên kia đi An.
Thúy An nhìn qua quán càfê, chưa kịp nói thì Huy Bình đã lên tiếng:
- Thấy cô nên tôi qua, tôi muốn mời cô càfê, cô cũng rảnh phải không?
- Để lúc khác vậy, bây giờ tôi muốn về.
- Đừng có tiêu cực vậy, không có cái này thì tìm cái khác. Không nên nản như vậy.
- Sao anh biết tôi nản?
- Nhìn mặt cô là thấy nguyên mùa thu.
Thúy An định mở miệng đớp chát, nhưng Huy Bình không đợi cô nói đã chủ động dắt xe ra đường.
Thấy phản đối thì có vẻ dằn co với anh ta, Thúy An đành đi theo. Cô vừa ngồi xuống thì anh ta chủ động gọi cho cô ly cam. Rồi lại tiếp tục đề tài khi nãy, anh ta hỏi trống không:
- Chưa xin được việc làm à?
- Sao anh biết tôi xin việc?
- Lúc mới gặp, không phải chính cô nói sao?
Thúy An buông thỏng:
- Tôi quên.
- Vậy là lâu đấy, tôi cứ tưởng cô đi làm rồi.
- Bộ nhìn tôi có vẻ bận rộn lắm hả?
Huy Bình trả lời cô bằng câu hỏi có vẻ quan tâm:
- Nếu không đi dạy được, cô có chịu đi làm không? Vào một công ty nào đó chẳng hạn.
Thúy An cười khẽ:
- Đã thất nghiệp thì có quyền gì chọn lựa, tôi chán đến mức muốn nhảy xuống sông cho rồi.
Huy Bình mỉm cười:
- Đừng có bi quan như vậy chứ, chết lãng nhách lắm. Thay vì nhảy xuống sông, hãy làm thêm hồ sơ đưa cho tôi.
Thúy An nhìn Huy Bình, nghi ngờ:
- Anh nghĩ anh sẽ giúp tôi à?
- Không phải nghĩ, mà là làm thật. Cô có bằng cử nhân anh văn phải không? Có thích làm dịch thuật viên không?
- Nghe anh nói, tôi có cảm tưởng các công ty mở cửa sẵn đó, chỉ chờ mình nộp đơn vô thôi.
Huy Bình nhún vai:
- Chuyện đó đâu có gì ghê gớm, nhưng cô có thích làm chuyện tôi nói không đã.
Thấy Thúy An ngập ngừng, anh nói như quyết định:
- Vậy là chịu phải không, tôi thấy đa số các cô gái thích làm chuyện đó. Có lẽ cô cũng vậy.
Huy Bình chưa nói hết câu thì có tín hiệu máy, anh nhìn Thúy An:
- Xin lỗi nhé.
Anh nói chuyện khá lâu, rồi nói như quyết định:
- Vậy nhé, cô chuẩn bị hồ sơ tuần tới tôi ghé lấy, bây giờ tôi phải đi gấp, hẹn gặp lại.
Thúy An có cảm tưởng anh ta xua mình ra khỏi quán càng sớm càng tốt, cô lập tức đứng dậy ra khỏi bàn ngay.
Mặc dù có vẻ rất bận, nhưng Huy Bình vẫn không quên dắt xe ra cho cô, và chờ cho cô đi hẳn anh ta mới lấy xe cho mình.
Anh ta không hiểu mình đã gây cho Thúy An tâm trạng nặng nề thêm, cô không tin cách nói quá dễ dãi của anh ta, giống như là nổ, nhưng chỉ là nói khoác, cô không hề đặt niềm tin vào anh ta, nhưng cách quan tâm kiểu đó làm cô bị xúc phạm.
Đúng một tuần sau, Huy Bình gọi điện cho cô, giọng anh ta trầm tĩnh chứ không vội vàng như lần trước:
- Chuẩn bị xong hồ sơ chưa Thúy An?
Thúy An trả lời miễn cưỡng:
- Tôi chưa làm.
Huy Bình ngạc nhiên:
- Tại sao? Tôi đã nói với cô một tuần kia mà.
Thúy An ngập ngừng:
- Có lẽ tôi sẽ làm sau.
- Cô làm sao vậy Thúy An? hình như cô không cần đi làm nữa hả?
Thúy An im lặng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra là tôi không nghĩ là anh nói thật, nên cũng không tha thiết lắm.
Huy Bình bật cười:
- Tôi có vẻ khoác lác lắm sao, thưa cô Thúy An?
- Thật tình anh làm tôi nghĩ vậy. Hôm anh nói có vẻ dễ dãi quá, và bỏ đi vội vàng, nên tôi không chắc lắm.
Trong máy mà cô cũng nghe Huy Bình thở dài một tiếng:
- Hôm đó tôi thật có chuyện gấp lắm, không ngờ cô nghĩ tôi như vậy.
Không nghe Thúy An nói gì, anh nói thêm:
- Coi như tôi làm cô không tin đi, nhưng bây giờ làm ơn đừng nghi ngờ nữa, chuẩn bị đi, tuần sau tôi lấy nhé.
Thúy An ngập ngừng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra tôi có sẵn rồi, lúc nào tôi cũng dự trữ sẵn cả.
- Chuyện gì nữa đây, vậy ra nãy giờ cô nói dối phải không?
- Tôi nghĩ...
Huy Bình ngắt lời:
- Không ngờ cô rắc rối như vậy, nhưng thôi, có sẵn thì càng tốt, 15 phút nữa tôi đến lấy, chờ nhé.
Thúy An chưa kịp nói thì anh ta gác máy, cô đứng ngẩn khá lâu bên bàn. Hình như tính Huy Bình không thích dài dòng. Anh ta chỉ nói những gì cần, và không lặp lại vô ích, có lẽ điều đó làm cô dễ bị nghi ngờ.
Một lát sau anh ta đến, Thúy An mời vào nhà, nhưng anh ta bảo lúc khác, và bảo cô đưa hồ sơ rồi đi ngay.
Và như giấc mơ, một tuần sau anh ta lại đến, lần này thì có vẻ không bận lắm. Thúy An mời anh ta vào phòng khách rồi đi lấy nước, nhưng anh cản lại:
- Đừng làm gì cả Thúy An, tôi ngồi không lâu đâu.
Thúy An ngồi xuống đối diện, cô nhìn Bình một cách băn khoăn nhưng không hỏi.
Huy Bình nói trước:
- Cô nhận được rồi, tuần sau bắt đầu làm đấy.
- Ôi trời.
Thúy An kêu lên với vẻ đột ngột, Huy Bình chưa kịp hiểu gì thì cô đã lấy hai tay che mặt, anh nhíu mày:
- Cô làm sao vậy An?
Thúy An buông tay xuống, mặt cô đỏ bừng với vẻ sung sướng, cô vừa nói vừa thở:
- Tôi không ngờ đó, tôi tưởng như chiêm bao vậy, anh không nói đùa đấy chứ?
Huy Bình tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Không ngờ cô vui như vậy, chờ lâu quá nên có việc làm thấy quí phải không?
- Và hơn thế nữa, tôi không ngờ mình xin vào chỗ làm lý tưởng như vậy.
- Có gì mà lý tưởng, tại cô chưa từng làm nên thấy quí. Có thể có những chỗ khác tốt hơn nữa.
Thúy An lắc đâu ngoầy ngoậy:
- Vậy là tuyệt lắm rồi, tôi không nghỉ là còn chỗ nào tốt hơn nữa đâu.
Hình như vẻ sung sướng quá mức của cô làm Huy Bình thấy tội nghiệp, anh nói như tiếc:
- Chắc tại chưa tới vận may.
Khi nói câu đó, Thúy An không nghĩ gì, nhưng cái nhướng mắt của Huy Bình làm cô hơi quê, cô định nói chuyện khác, nhưng Huy Bình có vẻ không muốn nói gì khác, anh hơi nheo mắt:
- Thúy An mà cũng tin có số nữa à.
- Có chứ, có cả đấy.
- Vậy cô có tin duyên số làm cho cô và tôi gặp nhau không?
Thúy An lắc đầu:
- Cũng không biết nữa.
- Nếu nghĩ như cô thì có thể là có đấy, mà chị Linh là người trung gian, nghĩ lại thấy vui chứ hả?
- Cái gì vui chứ?
- Lần đầu gặp nhau cũng là do chị Linh, sau đó vì chị ấy mà tôi có người tin cậy để nhờ vả, và sau đó nữa thì tôi có điều kiện tìm việc làm cho cô.
- Ờ...nghĩ lại cũng thấy vui vui. Tôi đã có ý định không để dính líu tới anh đấy.
- Tại sao?
Rồi không để Thúy An nói, anh trả lời luôn:
- Vì chuyện của tôi nặng nề quá hả?
- Cũng không biết nữa, hình như là tại thái độ của anh nhiều hơn.
- Tôi có thái độ thế nào nhỉ?
Thúy An lắc đầu:
- Mà thôi đừng để ý, tôi quên rồi.
- Không, nói đi. Tôi làm gì để cô thấy nặng nề.
Thúy An ngẫm nghĩ một lát, rồi cười:
- Tôi nghỉ, có lẻ tại tính khí anh thất thường quá.
Huy Bình suy nghĩ một chút, rồi nói qua chuyện khác:
- Đi làm đòi hỏi cách ngoại hình lắm đấy, cô nên chú ý cách ăn mặc.
Thúy An cười ngượng nghịu:
- Vâng.
- Nếu không ngại đi với tôi thì tuần sau tôi đưa cô đến nhận việc.
- Có gì đâu mà ngại.
Huy Bình chợt nheo mắt như hoài nghi:
- Phải không?
Thúy An hơi lúng túng:
- Cũng có chút chút, nhưng...
Thúy An im bặt, cô nhớ tới buổi ra mắt mà phát ớn, nhưng đây là chuyện khác mà.
Như hiểu ý cô, Huy Bình khoát tay:
- Không nhắc tới chuyện đó nữa, quyết định đi, tuần sau tôi tới đón, bây giờ tôi về.
Đang vui nên Thúy An muốn Huy Bình ngồi thêm chút nữa, nhưng anh đã đứng đậy nên cũng không thể giữ. Cô tiễn Huy Bình ra cửa, rồi nhảy chân sáo vào nhà, vui như điên, cô hét:
- Chị Hoa ơi, mẹ Ơi, con sắp đi làm rồi.
Hình như nãy giờ trong nhà đã nghe hết, nên khi cô lên tiếng, mọi người chỉ cười. Chị Hoa ngó ra nhà trước:
- Thằng nhỏ đó về rồi hả? Mặt mũi nó cũng sáng sủa chứ.
Thúy An hơi cụt hứng:
- Mặt mũi ảnh thì ảnh hưởng gì đến chuyện này, em đi làm mới là chuyện quan trọng.
Chị Hoa thản nhiên:
- Chị thấy hai chuyện đều quan trọng như nhau, thằng nhỏ coi được, lại kiếm việc làm cho em, cả hai chuyện đều được hết.
- Chị này, nói vớ vẩn gì đâu không.
Vừa nói Thúy An vừa ngồi xuống phụ lặt rau với mẹ. Bà Thìn có vẻ vui, nhưng không bồng bột như cô. Bà nói ngay chuyện hết sức thực tế:
- Chiều nay hai chị em đi chợ sắm đồ mới đi, đi làm phải?
Hoàng Thu Dung
Thúy An vừa ra đường thì nghe tiếng gọi phía sau:
- Đi đâu vậy An?
Khỏi cần quay lại cô cũng biết là Huy Bình, cô đang có tâm trạng không vui, lại gặp thêm người rắc rối, cô bực thật sự. Đến nỗi không muốn quay lại nhìn anh ta.
Huy Bình đã nhận thấy vẻ miễn cưỡng của Thúy An, nhưng vẫn bỏ qua. Anh bước vòng đi đến trước mặt cô:
- Nộp đơn hay nhận quyết định vậy?
Vừa nói anh vừa hất mặt về phía cổng, An trả lời hờ hững:
- Không nhận gì cả, dù đơn nộp đã lâu.
- Chán lắm hả?
- Cũng không biết, thôi tôi về nghe.
Huy Bình giữ xe lại:
- Khoan đã, tôi muốn nói chuyện một chút. Qua bên kia đi An.
Thúy An nhìn qua quán càfê, chưa kịp nói thì Huy Bình đã lên tiếng:
- Thấy cô nên tôi qua, tôi muốn mời cô càfê, cô cũng rảnh phải không?
- Để lúc khác vậy, bây giờ tôi muốn về.
- Đừng có tiêu cực vậy, không có cái này thì tìm cái khác. Không nên nản như vậy.
- Sao anh biết tôi nản?
- Nhìn mặt cô là thấy nguyên mùa thu.
Thúy An định mở miệng đớp chát, nhưng Huy Bình không đợi cô nói đã chủ động dắt xe ra đường.
Thấy phản đối thì có vẻ dằn co với anh ta, Thúy An đành đi theo. Cô vừa ngồi xuống thì anh ta chủ động gọi cho cô ly cam. Rồi lại tiếp tục đề tài khi nãy, anh ta hỏi trống không:
- Chưa xin được việc làm à?
- Sao anh biết tôi xin việc?
- Lúc mới gặp, không phải chính cô nói sao?
Thúy An buông thỏng:
- Tôi quên.
- Vậy là lâu đấy, tôi cứ tưởng cô đi làm rồi.
- Bộ nhìn tôi có vẻ bận rộn lắm hả?
Huy Bình trả lời cô bằng câu hỏi có vẻ quan tâm:
- Nếu không đi dạy được, cô có chịu đi làm không? Vào một công ty nào đó chẳng hạn.
Thúy An cười khẽ:
- Đã thất nghiệp thì có quyền gì chọn lựa, tôi chán đến mức muốn nhảy xuống sông cho rồi.
Huy Bình mỉm cười:
- Đừng có bi quan như vậy chứ, chết lãng nhách lắm. Thay vì nhảy xuống sông, hãy làm thêm hồ sơ đưa cho tôi.
Thúy An nhìn Huy Bình, nghi ngờ:
- Anh nghĩ anh sẽ giúp tôi à?
- Không phải nghĩ, mà là làm thật. Cô có bằng cử nhân anh văn phải không? Có thích làm dịch thuật viên không?
- Nghe anh nói, tôi có cảm tưởng các công ty mở cửa sẵn đó, chỉ chờ mình nộp đơn vô thôi.
Huy Bình nhún vai:
- Chuyện đó đâu có gì ghê gớm, nhưng cô có thích làm chuyện tôi nói không đã.
Thấy Thúy An ngập ngừng, anh nói như quyết định:
- Vậy là chịu phải không, tôi thấy đa số các cô gái thích làm chuyện đó. Có lẽ cô cũng vậy.
Huy Bình chưa nói hết câu thì có tín hiệu máy, anh nhìn Thúy An:
- Xin lỗi nhé.
Anh nói chuyện khá lâu, rồi nói như quyết định:
- Vậy nhé, cô chuẩn bị hồ sơ tuần tới tôi ghé lấy, bây giờ tôi phải đi gấp, hẹn gặp lại.
Thúy An có cảm tưởng anh ta xua mình ra khỏi quán càng sớm càng tốt, cô lập tức đứng dậy ra khỏi bàn ngay.
Mặc dù có vẻ rất bận, nhưng Huy Bình vẫn không quên dắt xe ra cho cô, và chờ cho cô đi hẳn anh ta mới lấy xe cho mình.
Anh ta không hiểu mình đã gây cho Thúy An tâm trạng nặng nề thêm, cô không tin cách nói quá dễ dãi của anh ta, giống như là nổ, nhưng chỉ là nói khoác, cô không hề đặt niềm tin vào anh ta, nhưng cách quan tâm kiểu đó làm cô bị xúc phạm.
Đúng một tuần sau, Huy Bình gọi điện cho cô, giọng anh ta trầm tĩnh chứ không vội vàng như lần trước:
- Chuẩn bị xong hồ sơ chưa Thúy An?
Thúy An trả lời miễn cưỡng:
- Tôi chưa làm.
Huy Bình ngạc nhiên:
- Tại sao? Tôi đã nói với cô một tuần kia mà.
Thúy An ngập ngừng:
- Có lẽ tôi sẽ làm sau.
- Cô làm sao vậy Thúy An? hình như cô không cần đi làm nữa hả?
Thúy An im lặng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra là tôi không nghĩ là anh nói thật, nên cũng không tha thiết lắm.
Huy Bình bật cười:
- Tôi có vẻ khoác lác lắm sao, thưa cô Thúy An?
- Thật tình anh làm tôi nghĩ vậy. Hôm anh nói có vẻ dễ dãi quá, và bỏ đi vội vàng, nên tôi không chắc lắm.
Trong máy mà cô cũng nghe Huy Bình thở dài một tiếng:
- Hôm đó tôi thật có chuyện gấp lắm, không ngờ cô nghĩ tôi như vậy.
Không nghe Thúy An nói gì, anh nói thêm:
- Coi như tôi làm cô không tin đi, nhưng bây giờ làm ơn đừng nghi ngờ nữa, chuẩn bị đi, tuần sau tôi lấy nhé.
Thúy An ngập ngừng một lát, rồi nói thật:
- Thật ra tôi có sẵn rồi, lúc nào tôi cũng dự trữ sẵn cả.
- Chuyện gì nữa đây, vậy ra nãy giờ cô nói dối phải không?
- Tôi nghĩ...
Huy Bình ngắt lời:
- Không ngờ cô rắc rối như vậy, nhưng thôi, có sẵn thì càng tốt, 15 phút nữa tôi đến lấy, chờ nhé.
Thúy An chưa kịp nói thì anh ta gác máy, cô đứng ngẩn khá lâu bên bàn. Hình như tính Huy Bình không thích dài dòng. Anh ta chỉ nói những gì cần, và không lặp lại vô ích, có lẽ điều đó làm cô dễ bị nghi ngờ.
Một lát sau anh ta đến, Thúy An mời vào nhà, nhưng anh ta bảo lúc khác, và bảo cô đưa hồ sơ rồi đi ngay.
Và như giấc mơ, một tuần sau anh ta lại đến, lần này thì có vẻ không bận lắm. Thúy An mời anh ta vào phòng khách rồi đi lấy nước, nhưng anh cản lại:
- Đừng làm gì cả Thúy An, tôi ngồi không lâu đâu.
Thúy An ngồi xuống đối diện, cô nhìn Bình một cách băn khoăn nhưng không hỏi.
Huy Bình nói trước:
- Cô nhận được rồi, tuần sau bắt đầu làm đấy.
- Ôi trời.
Thúy An kêu lên với vẻ đột ngột, Huy Bình chưa kịp hiểu gì thì cô đã lấy hai tay che mặt, anh nhíu mày:
- Cô làm sao vậy An?
Thúy An buông tay xuống, mặt cô đỏ bừng với vẻ sung sướng, cô vừa nói vừa thở:
- Tôi không ngờ đó, tôi tưởng như chiêm bao vậy, anh không nói đùa đấy chứ?
Huy Bình tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Không ngờ cô vui như vậy, chờ lâu quá nên có việc làm thấy quí phải không?
- Và hơn thế nữa, tôi không ngờ mình xin vào chỗ làm lý tưởng như vậy.
- Có gì mà lý tưởng, tại cô chưa từng làm nên thấy quí. Có thể có những chỗ khác tốt hơn nữa.
Thúy An lắc đâu ngoầy ngoậy:
- Vậy là tuyệt lắm rồi, tôi không nghỉ là còn chỗ nào tốt hơn nữa đâu.
Hình như vẻ sung sướng quá mức của cô làm Huy Bình thấy tội nghiệp, anh nói như tiếc:
- Chắc tại chưa tới vận may.
Khi nói câu đó, Thúy An không nghĩ gì, nhưng cái nhướng mắt của Huy Bình làm cô hơi quê, cô định nói chuyện khác, nhưng Huy Bình có vẻ không muốn nói gì khác, anh hơi nheo mắt:
- Thúy An mà cũng tin có số nữa à.
- Có chứ, có cả đấy.
- Vậy cô có tin duyên số làm cho cô và tôi gặp nhau không?
Thúy An lắc đầu:
- Cũng không biết nữa.
- Nếu nghĩ như cô thì có thể là có đấy, mà chị Linh là người trung gian, nghĩ lại thấy vui chứ hả?
- Cái gì vui chứ?
- Lần đầu gặp nhau cũng là do chị Linh, sau đó vì chị ấy mà tôi có người tin cậy để nhờ vả, và sau đó nữa thì tôi có điều kiện tìm việc làm cho cô.
- Ờ...nghĩ lại cũng thấy vui vui. Tôi đã có ý định không để dính líu tới anh đấy.
- Tại sao?
Rồi không để Thúy An nói, anh trả lời luôn:
- Vì chuyện của tôi nặng nề quá hả?
- Cũng không biết nữa, hình như là tại thái độ của anh nhiều hơn.
- Tôi có thái độ thế nào nhỉ?
Thúy An lắc đầu:
- Mà thôi đừng để ý, tôi quên rồi.
- Không, nói đi. Tôi làm gì để cô thấy nặng nề.
Thúy An ngẫm nghĩ một lát, rồi cười:
- Tôi nghỉ, có lẻ tại tính khí anh thất thường quá.
Huy Bình suy nghĩ một chút, rồi nói qua chuyện khác:
- Đi làm đòi hỏi cách ngoại hình lắm đấy, cô nên chú ý cách ăn mặc.
Thúy An cười ngượng nghịu:
- Vâng.
- Nếu không ngại đi với tôi thì tuần sau tôi đưa cô đến nhận việc.
- Có gì đâu mà ngại.
Huy Bình chợt nheo mắt như hoài nghi:
- Phải không?
Thúy An hơi lúng túng:
- Cũng có chút chút, nhưng...
Thúy An im bặt, cô nhớ tới buổi ra mắt mà phát ớn, nhưng đây là chuyện khác mà.
Như hiểu ý cô, Huy Bình khoát tay:
- Không nhắc tới chuyện đó nữa, quyết định đi, tuần sau tôi tới đón, bây giờ tôi về.
Đang vui nên Thúy An muốn Huy Bình ngồi thêm chút nữa, nhưng anh đã đứng đậy nên cũng không thể giữ. Cô tiễn Huy Bình ra cửa, rồi nhảy chân sáo vào nhà, vui như điên, cô hét:
- Chị Hoa ơi, mẹ Ơi, con sắp đi làm rồi.
Hình như nãy giờ trong nhà đã nghe hết, nên khi cô lên tiếng, mọi người chỉ cười. Chị Hoa ngó ra nhà trước:
- Thằng nhỏ đó về rồi hả? Mặt mũi nó cũng sáng sủa chứ.
Thúy An hơi cụt hứng:
- Mặt mũi ảnh thì ảnh hưởng gì đến chuyện này, em đi làm mới là chuyện quan trọng.
Chị Hoa thản nhiên:
- Chị thấy hai chuyện đều quan trọng như nhau, thằng nhỏ coi được, lại kiếm việc làm cho em, cả hai chuyện đều được hết.
- Chị này, nói vớ vẩn gì đâu không.
Vừa nói Thúy An vừa ngồi xuống phụ lặt rau với mẹ. Bà Thìn có vẻ vui, nhưng không bồng bột như cô. Bà nói ngay chuyện hết sức thực tế:
- Chiều nay hai chị em đi chợ sắm đồ mới đi, đi làm phải?
Hoàng Thu Dung