Đoàn người đi vào khu nghĩa trang thành hàng dài. Bà Tú đi phía sau mấy người con trai, hai bên có người dìu đi. Sau mấy ngày lo đám, bà thật sự ngã quỵ, đã ngất đi mấy lần.
Bà Tuyết thì có vẻ vững vàng hơn, đôi mắt bà sưng húp vì khóc, nhưng không quá suy sụp, mấy ngày qua thậm chí bà còn thay bà Tú đứng ra tiếp khách, hoặc săn sóc những lúc bà nằm dài trên giường kiệt sức.
Cả hai bà không còn sức để kình chống lẫn nhau nữa. Bây giờ ông Tú đã mất rồi, nguyên nhân của những mâu thuẫn đã không còn tự nhiên mối thù hằn cũng biến mất.
Đến trưa mọi người mới trở về nhà. Huy Bình định đưa bà Tuyết về. Nhưng thấy bà đi cùng bà Tú.
Ra về, nên anh lặng lẽ lên xe riêng về một mình.
Anh đẩy cửa vào nhà. Mấy ngày nay ở suốt bên nhà má lớn lo đám tang, bây giờ anh thấy mệt đuối. Gặp không khí vắng lặng trong nhà càng làm anh bị cảm giác trống trải.
Đi ngang bàn giấy. Huy Bình ghé lại cầm xấp thư đọc lướt qua, thấy không có địa chỉ nào quan trọng nên anh bỏ xuống bàn. Rồi cầm chiếc phong bì màu hồng mở ra xem.
Đập vào mắt anh là tên Thiên Kim, cô đám cưới với một người mà anh cũng biết, nhưng không có quan hệ.Tự dưng anh đứng thừ người nhìn mãi tờ thiệp, bàng hoàng với ý nghĩ Thiên Kim sẽ có chồng.
Cô lên xe hoa nhanh quá, gần như vội vã, gần như trừng phạt trả thù, mà làm như vậy rồi liệu có hạnh phúc không? Bỗng nhiên anh thấy anh có lỗi, có lỗi với chuyện Thiên Kiêm lấy chồng.
Huy Bình ngồi tựa chân lên bàn suy nghĩ một mình. Cuối cùng anh lấy máy ra, bấm số của Thiên Kim.
Cô ta đã thấy số máy anh trên màn hình, nên giọng Thiên Kim rất lạnh lùng:
- Alô.
- Anh đây Kim.
- Tôi biết rồi, gọi tôi có chuyện gì không?
- Anh vừa nhận thiệp của em.
- Vậy à, thế nào, thấy lương tâm nhẹ chứ?
Giọng nói hằn học của cô không làm Huy Bình nổi cáu, anh cười nhẹ một mình:
- Anh không biết nói gì hơn là chúc mừng em.
- Muốn chúc mừng thì đợi đến ngày đó hãy nói, bây giờ còn sớm lắm. Bây giờ anh nói câu khác thì hợp hơn.
- Em muốn anh nói gì?
Giọng Thiên Kim cười khan trong máy.
- Tôi tưởng anh sẽ khuyến khích tôi đấy chứ.
- Tại sao anh phải làm như vậy?
- Vì như vậy anh cảm thấy lương tâm nhẹ nhàng, nhất là không ngại tôi lăng nhăng đi phá anh.
Huy Bình chưa kịp nói, thì cô đã nói tiếp:
- À quên, thành thật chia buồn với anh.
- Cám ơn em.
Thiên Kim lại buông một tiếng cười, gai góc đến khó chịu. Rồi giọng cô mỉa mai:
- Tôi chia buồn, nhưng không chắc anh biết buồn, người như anh biết thương ai nhỉ. Trừ phi anh chết, còn ai sống chết anh không quan tâm đâu, kể cả người đó là ba anh.
Huy Bình chỉ cười nhếch môi:
- Em nghĩ như vậy sao?
- Còn không phải à, nếu chuyện đó làm anh xúc phạm thì cũng khá đấy, như vậy chứng tỏ anh biết đau, như vậy anh cũng còn chút tình người.
Huy Bình trầm giọng:
- Em căm ghét anh, anh hiểu và chấp nhận, nhưng anh có thể khuyên Thiên Kim một câu không , đừng để sự thù hằn đó đeo bám đời em, cố gắng gạt bỏ để sống hạnh phúc với chồng. Anh nói thật lòng, em đừng bỏ qua.
- Quỷ tha ma bắt lời khuyên của một tên sở khanh, tôi thù anh luôn tới kiếp sau, câm đi.
Huy Bình chưa kịp nói thì cô đã tắt máy. cách phản ứng dữ dội của cô chứng tỏ một điều, cô còn có điều quay quắt. Điều đó làm anh thấy nao lòng.
Nắng đã lên cao, những tia xuyên kẻ lá lung linh trên mặt đất. Phía trong nhà, tiếng cười nói vang ra tận ngoài sân, làm không khí yên lặng trở nên khuyấy động.
Thúy An đứng bên cạnh Hạ Linh lặng ngắm cụm mai trước mặt. Cảnh vật này làm cô nhớ lại hai năm về trước, cô cũng theo Hạ Linh đến đây, rồi gặp Huy Bình. Uống ngụm rượu hoa hồng nhà anh mang tới. Đó là lần đâu tiên cô biết uống rượu, rồi sau đó những chuyện đau khổ, tan vỡ nối tiếp.
Tự nhiên, cô thở dài một mình, nhìn lại cảnh vật, nhớ lại người xưa, cảm thấy thời gian trôi qua như giấc mơ. Và cái tên Huy Bình bây giờ nhớ tới vẫn làm cô thấy đau.
Cô nhìn đăm ra ngõ, nhớ như in hình ảnh lần đầu tiên khi cô thấy anh, lúc đó Huy Bình đi với anh Lộc. Anh đã dựng xe gần cổng rào. Rồi đường hoàng bước vào nhà như đến chỗ rất quen. Nếu Hạ Linh không nói thì cô cứ tưởng anh là bạn của chủ nhà.
Hạ Linh chợt huých ta Thúy An:
- Nhìn cảnh này em nhớ gì không?
Vừa hỏi cô vừa nhìn chăm chăm Thúy An, như đã đoán được ý nghĩ của cô, Thúy An cười giượng:
- Nhớ nhiều thứ lắm. Lúc đó chú quán Trác cho mình uống rượu hoa hồng, chị nhớ không?
Hạ Linh muốn nói "Rượu mà Huy Bình mời em, chứ không phải là Quan Trác." Nhưng không muốn là Thúy An mất vui, nên cô nói sang chuyện khác.
- Chị nhớ lúc đó về chị với ông Lộc cự cho một trận, chị không cho anh ta mà một mực cứ đòi đi.
- Thế lúc sánh chị có cản ảnh không?
Hạ Linh lắc đầu:
- Muốn đi thì đi, cản làm gì.
- Vậy sao ảnh không đi một lượt luôn?
- Anh phải đi công chuyện, chắc ghé trễ.
Hạ Linh vừa nói dứt câu, tiếng xe máy quen thuộc cũng vừa vang lên bên ngoài cỗng. Thúy An tư lự:
- Chắc là anh Lộc đó chị Linh.
- Ừ, sao mà "thiêng " quá không biết.
Thúy An mỉm cười một mình, cô lo nghĩ đến ngày xưa của hai người, chắc là cả hai không tưởng tượng nổi mối quan hệ hiện tại của cuộc sống gia đình, buồn cười đến thế này đây.
Thúy An quay sang Hạ Linh, địng nói ra ý nghĩ của mình. Nhưng cô vội im bặt, theo sau cái dáng lom khom của anh Lộc là Huy bình. Thúy An đứng chết sững, mặt tái đi nhìn theo Huy Bình đang thong thả bước lên thềm nhà. Cô không nhận thấy cái nhìn kín đáo của Hạ Linh đang quét qua mình, mà chỉ cảm nhận sự xúc động kỳ lạ đang làm cô cảm thấy khó thở. Hình ảnh lập lại của hai năm về trước sao mà trùng hợp quá.
Trong nhà, Huy Bình đã bước hẳn vào trong, tự nhiên bắt tay bác Quan Trác như thể mình cũng là một thành viên có chút máu văn nghệ trong người. Bác Quan Trác vừa bắt tay vừa vỗ vai anh:
- Khỏe hả, lâu quá không gặp chú mày.
- Vâng, lâu quá con không gặp được chú, chú có khỏe không ?
- Chú già thế này, làm sao mà khỏe như các cô cậu.
Ông đưa mắt tìm Thúy An, rồi cười khà khà:
- Chúng mày có hẹn nhau không đấy, lâu lắm rồi con nhỏ mới tới chơi, chú mày cũng vậy.
Huy Bình cũng đưa mắt nhìn Thúy An, rồi cười thản nhiên:
- Con cũng không biết là vô tình hay cố ý nữa, lúc này chú có ra tập thơ nào mới không, chú cho con xin một cuốn.
Chú Quan Trác có vẻ khoái cách quan tâm đó, ông cười ha hả và vỗ mạnh vai Huy Bình:
- Sẵn sàng tặng chú mày một cuốn, chỉ sợ chú mày không chịu đọc thôi. Mà chịu đọc thì viết thư tình hay lắm nhé.
Huy Bình cũng bật cười:
- Con xin có mục đích đó mà chú.
Chú Quan Trác lập tức đi vào nhà:
- Chờ một chút, chú ghi lời để tặng cho chú mày.
Rồi ông biến mất sau cửa buồng, Huy Bình kín đáo nhìn về phía Thúy An, rồi đi về phía bàn ngồi cạnh Lộc.
Nãy giờ Hạ Linh không bỏ sót một cử chỉ nào của Thúy An cũng như Huy Bình. Thấy giương mặt ỉu xìu của Thúy An, cô nói nhỏ:
- Cứ coi như không có gì lạ đi An, bình tĩnh đi.
Thúy An gượng cười:
- Em có gì đâu mà không bình tĩnh.
- Vậy thì tươi lên đi, nhìn em giống bà già sắp chết quá.
- Bộ mặt em kỳ lắm hả chị?
- Đâu có kỳ, có điều nhìn ủ dột thôi.
Thúy An rất sợ mọi người thấy cô không được bình thường, cô cố tươi lên. Nhưng tươi không nổi, và cô tìm cách đi ra vườn để tránh không gần Huy Bình.
Thấy cô đi xuống thềm, Hạ Linh vội kéo cô lại:
- Em đi đâu vậy?
- Ra vườn chơi cho mát, ở đây nóng quá.
- Đừng ra đó lại đây ngồi với chị.
Và cô đẩy Thúy An về phía bộ tràng kỷ. Ở đây bị vách ngăn nên không thấy dãy bàn trước thềm, khuất tầm mắt mọi người ngồi đó. Thúy An cảm thấy dễ chịu hơn.
Chú Quan Trác đưa cho Huy Bình cuốn thơ rồi mời mọi người ngồi vào bàn. Hạ Linh kéo Thúy An đi ra. Cô nói nhỏ:
- Cứ bình thường đi nghe.
Thúy An không trả lời. Cô lẳng lặng đi theo sau Hạ Linh. Chú Quan Trác chỉ chỗ ngồi xuống cạnh Huy Bình.
- Con nhỏ này, ngồi cạnh thằng Bình đi. Nó đọc thơ tình cho nghe, chú mới tặng cho nó quyển thơ đấy.
Hạ Linh vội ngồi xuống ngay vị trí của Thúy An. Như để tránh cho cô khỏi khó xử, cô quét qua Huy Bình nói đùa đùa để giảm không khí căng thẳng ngấm ngầm giữa anh và Thúy An:
- Cậu mà cũng chịu khó đọc thơ tình nữa hả?
- Cho vui thôi, em cũng không hy vọng mình hiểu hết đâu.
- Mặt cậu hình sự quá, sợ đọc mấy thứ đó có tương phản ấy chứ.
Huy bình mỉm cười:
- Mặt mũi em khó coi hả?
- Không vẫn đẹp trai như mọi ngày.
- Em cũng hy vọng là chị nói thật.
Trong bàn, tiếng mọi người cười nói khá lớn. Nói nhỏ cũng khó nghe, nên Hạ Linh và Huy Bình không nói chuyện riêng nữa.
Chú Quan Trác mở nút chai rượu, khề khà:
- Qúi vị đến đây tôi chỉ có một thứ đặc sản để đãi, bảo đảm là không nhà nào làm rượu ngon như vậy.
Người khách ngồi kế bên nói tiếp:
- Tui chịu ông chỗ đó đó, rượu hoa hồng của ông độc đáo không chê được.
Chú Quan Trác vỗ vai ông ta:
- Nói thế mới là nói chứ, đi đâu thì đi, còn tới nhà tôi thì phải thưởng thức rượu hoa hồng. Vậy mới có ấn tượng chứ.
Ông rót mời mọi người nhấp chung ly, ly rượu chuyền vòng trong bàn, ai cũng uống vơi nửa rồi rót tiếp. Nhưng đến lượt Thúy An thì ông lắc đầu:
- Không được nhấp môi kiểu đó làm sao mà biết rượu ngon, phải uống đúng nửa ly.
Thấy vẻ mặt dở khóc dở cười của cô, ông chợt phì cười:
- Thì thôi vậy.
Ông tinh quái cầm cái ly đưa cho Huy Bình:
- Ở đây chú mày với nó là trẻ nhất, mày phải làm cử chỉ ga lăng, uống cho nó đi.
Huy Bình không từ chối, anh thản nhiên cầm ly uống cạn. Rồi đặt xuống bàn. Không hiểu sao mọi người vỗ tay lên Chú Quan Trác vỗ vai anh cái bốp:
- Thế mới là hào hiệp chứ, ga lăng với phụ nữ là bổn phận của con trai, chú mày khá lắm.
Ông trở lại chỗ Thúy An:
- Mời lại nó một ly cám ơn đi con, mình phải tỏ ra lịch sự chứ, chú nói đúng không ?
Hạ Linh bèn rót rượu ra ly:
- Để con thay mặt cho con An cho.
Thấy chú Quan Trác lắc đầu phản đối, nửa thật, nửa đùa:
- Cái đó gọi là tinh thần đoàn kết, chú thấy không, ở đây chỉ có hai đứa con là nữ, chú ăn hiếp phụ nữ là coi chừng bị phạt đó.
- Chú bảo nó lịch sự chứ có ăn hiếp gì đâu.
- Nhưng nó thấy vậy là ăn hiếp, chú mà phản đối là con phạt chú nguyên chai đó, chú chịu không?
Chú Quan Trác cười ha hả:
- Chịu thua con nhỏ này luôn:
Thúy An thở nhẹ như thoát nạn. Cô hiểu Hạ Linh muốn tránh cho cô khó xữ. Quả thật nều để tránh sự chú ý của mọi người mà nói chuyện Huy Bình thì cô không làm nổi.
Buổi tiệc kéo dài tới tận trưa, mọi người rời bàn vào trong nhà, Thúy An đi theo Hạ Linh đến trường kỷ, nhưng mọi người đang tụ tập ở đó, có cả anh Lộc và Huy Bình. Thúy An bèn đứng lên, lặng lẽ đi ra ngoài.
Cô bước xuống bậc thềm, đi ra phía góc vườn ngồi một mình ngắm mấy chậu hồng. Cô thơ thẩn ngắt mấy chiếc là xoay tròn trên tay, lắng nghe tiếng cười nói trong nhà vẳng ra.
Huy Bình nhìn theo Thúy An, một lát anh cũng lặng lẽ đứng dậy, đi theo cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thúy An , im lặng nhìn chiếc lá trên tay cô, rồi lên tiếng phá tan không khí cách biệt giữa hai người.
- Em vẫn khỏe hả An ?
Thúy An không trả lời ngay, cô im lặng đấu tranh tư tưởng với mình. Nửa muốn lập tức bỏ đi, nữa muốn thản nhiên như một người lạ, cuối cùng cô trả lời dửng dưng:
- Khỏe, cám ơn.
- Nhìn em có vẻ gầy hơn lúc trước kia đấy.
- Vậy à, tôi cũng không để ý lắm.
- Em thường đi chơi với chị Linh lắm hả?
- Thỉng thoảng thôi.
Im lặng một lát, cô nói khách sáo:
- Nghe nói ba anh mất, lúc đó tôi không hay, sau này mới nghe chị Linh nói, xin chia buồn với anh.
- Không có gì cám ơn em.
Thúy an rất muốn hỏi thêm về gia đình anh, nhưng rồi tự ngăn mình lại. Cô không muốn và cũng không cho phép mình vấn sâu vào chuyện của Huy bình. Lúc này cô chưa đủ bình tĩnh khi gặp anh. Và cô có tâm lý giữ kẽ nhiều hơn.
- Anh có nghe chị Linh nói về em nhiều lắm.
- Vậy hả, nhưng tốt hơn là đừng nói lại.
- Sao vậy?
Thúy An cười có vẻ bất cần:
- Những chuyện không vui đó, biết làm gì.
Huy Bình gật đầu như hiểu. Rồi anh nói một cách nữa thờ ơ, nửa thật lòng:
- Hôm nay biết có em nên anh theo anh Lộc tới đây, thật ra anh rất bận.
"Chuyện đó không liên quan đến tôi"- Thúy An muốn nói như vậy, nhưng cô chỉ buông một câu lạnh nhạt:
- Vậy à?
- Và anh biết em cũng không dễ dàng tiếp nhận anh, nhưng anh vẫn tới.
- Hai cái đó đâu có liên quan gì với nhau.
- Nếu không có em anh sẽ không đến.
- Có chuyện gì không?
- Có.
- ...
- Có điều anh biết, bắt đầu không phải dễ.
- Nếu như vậy, tốt hơn là đừng nói.
- Anh không thể im lặng, không thể tiếp tục làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra. Cả em và anh đều có những ấn tượng không vui, tại sao không ngồi lại nói cho hết ?
Thúy An lắc đầu thật mạnh:
- Chuyện tới chắc chắn không có gì để nói, chuyện đã qua tôi thật sự không muốn nhắc, tốt hơn là cứ cho qua.
- Kể ra nếu anh nói xin lỗi?
Thúy An cười lạnh lùng:
- Không ai thích nhận lời xin lỗi mà không giải quyết được gì. Thôi, tốt hơn đừng nói.
Nói xong cô cố gắng đứng dậy, ném cho huy Bình cái nhìn gai góc ngấm ngầm:
- Xin lỗi, chào.
Cô bỏ đi. Nhưng Huy Bình kéo tay cô lại:
- Đừng. Thúy An.
Thúy an giật phắc tay ra, nghiêm khắc:
- Anh không được làm vậy.
- Anh xin lỗi, nhưng thật tình anh rất muốn nói chuyện với em, không bây giờ thì cũng sẽ là lần khác.
Thúy An nhìn mặt anh như quan sát. Cô không kém nhạy bén đến nỗi không nhận ra được vẻ thành thật, rất thành thật ở anh. Nhưng đồng thời lý trí lại nhắc cô tỉnh táo, cô đã bị kẻ thành thật này đánh lừa. Không phải một, mà đến hai lần.
Đột nhiên cô thấy mình trở nên vững vàng, thậm chí có thể cười:
- Tốt hơn hết là không có cuộc nói chuyện nào. Không cần xin lỗi, cũng không cần nhắc lại chuyện cũ, cái gì qua cứ để nó qua đi, tôi nói thật đấy.
- Nhưng anh tin chắc em vẫn còn rất hận anh.
- Tất nhiên, gặp những chuyện như vậy ai cũng có phản ứng. Nhưng bây giờ tôi có thể nghĩ tới nó mà không thấy buồn, thời gian cũng hay lắm đấy.
- Thúy An, anh muốn em...
- Đừng nói, tôi không muốn nghe.
Và cô cương quyết bỏ vào nhà. Cô đi về Hạ Linh, ngồi xuống bên cạnh. Hạ Linh quay lại, nhìn cô như thăm dò:
- Có phải Huy Bình ra tìm em không?
Thúy An lặng lẽ gật đầu. Hạ Linh buột miệng:
- Nó nói chuyện gì?
Thúy An nhìn quanh:
- Ở đây có người mà chị.
Hạ Linh gật đầu, cô không hỏi nữa, mà quay qua nói chuyện với người bên cạnh. Thúy An ngồi chờ cô nói xong, rồi đề nghị:
- Mình về trước có được không chị Linh? Chị có cần ở lại không?
- Không, cũng đâu có gì phải ở, về thì về.
Thúy An im lìm theo Hạ Linh ra về, thật lâu Hạ Linh lên tiếng:
- Chắc là Huy Bình cố ý đến đây để gặp em đó.
-...
- Không muốn nhắc đến , có nghĩa là lòng còn đau lắm phải không ?
- Lhông phải vậy.- Thúy An bật trả lời.
- Vậy thì chắc là vì ghét không muốn nhắc tới chứ gì?
Thúy An không biết nói thế nào về cảm xúc hiện tại của mình. Có lẽ chi Linh có lý, Hình ảnh Huy Bình vẫn còn chi phối cô nhiều lắm. Giọng cô nhẹ như gió thoảng:
- Em không hiểu sao nữa.
- Lúc này Huy Bình thay đổi quá, nó có vẻ buồn nhiều.
- Anh ta mà cũng biết buồn nữa hả.
- Đừng có cay độc vậy nhỏ, cái chết của ông già là một cú sốc với cậu ta đấy.
- Vậy hả, ít ra anh ta cũng phải trả giá điều mình đã gây ra chứ.
- Ừ, có lần nó đến nhà chị.- Hạ Linh ngừng một chút rồi nói tiếp- Nó hỏi thăm về em.
Thúy An không muốn hỏi thêm, không muốn nghe về Huy Bình. Cô chờ Hạ Linh nói tiếp:
- Nó bị dằn vặt nhiều lắm. Nó muốn gặp em.
-...
- Thật ra nếu em còn nghĩ đến.
- Em không còn nghĩ gì hết.- Giọng Thúy An lạc đi. - Em không bao giờ tha thứ cho anh ta.
- Chị nghĩ là có đấy, hiếm có ai có tính cách như Huy Bình đâu.
- Chị đã quên vì tính cách đó mà bao nhiêu người khổ hay sao. Em không muốn mình khổ thêm một lần nữa.
- Chắc chắn là không rồi, cậu ta bây giờ khác trước nhiều lắm.
- Nhưng sự điểu cáng thì không bao giờ thay đổi. - Thúy An khăng khăng.
Hạ Linh cũng biết vậy. Mặc dù trước đây cô đã giận Huy Bình không để đâu cho hết, nhưng bây giờ khi gặp lại anh ta, nhìn anh với vẻ buồn buồn chán chán của mình. Hạ Linh không còn nhớ trước đây mình đã ghét anh ta ra sao nữa. Cô nói:
- Nếu bỏ qua những kiêu ngạo và những chuyện trước đây của Huy Bình, chị nghĩ...
Thúy An cắt ngang:
- Em nghĩ chị thật là một người vị tha.
Hạ Linh cười cười:
- Ý em muốn nói chị hời hợt dễ quên chứ gì. Không phải vậy đâu. Em có thấy là Huy Bình rất dễ thương không?
- Và rất thủ đoạn nữa.
- Nếu thủ đoạn để làm được việc lớn thì cũng nên lắm chứ.
Thúy An tròn xoe mắt quay lại nhìn Hạ Linh suýt chút nữa xe va vào người chạy cạnh. Hạ Linh phẩy tay:
- Đừng có hiểu theo nghĩa đen nhỏ ạ. Cậu ta cũng bị dằn vặt nhiều lắm, nhưng đâu có ai hiểu đâu.
- Có chứ, chị đó.
- Nếu em hiểu nó thì quan trọng hơn chị hiểu. - Hạ Linh kiên nhẫn.
Thúy An cứng rắn:
- Không bao giờ.
Hạ Linh không để ý giọng của Thúy An nãy giờ đã bớt gay gắt. Cô nói tiếp:
- Chị thừa nhận là Huy Bình đã làm những chuyện không hay, nhưng ai cũng có cái lý của mình.
Thúy An tấp xe vào lề đường rồi nhìn nhìn Hạ Linh:
- Chị Linh nói thật đi, có phải anh ta đến nhờ chị chuyện này không?
- Làm gì có chuyện đó.
- Vậy sao nãy giờ chị cứ bào chữa cho anh hoài vậy?
- Chậc chị cũng không hiểu nữa. Nhưng chị thấy chỉ có Huy Bình là hợp với em nhất. Từ tính cách cho đến ... Thúy An thấy không, nó vẫn là đối tượng của bao nhiêu người, nhưng nó chỉ nghĩ đến em thôi.
Thúy An bất giác thấy xúc động dù Hạ linh nói một cách vô tình. Cô im lặng cố nén cảm xúc của mình:
- An coi vậy mà cứng rắn quá, chị không ngờ đó.
Thúy An tư lự:
- Nếu chị Ở trường hợp em, chị cũng sẽ không khác em đâu, thậm chí còn gay gắt hơn nữa kìa.
- Có thể, nhưng là đối với ai khác chứ không phải là với Huy Bình.
- Sao vậy? - Thúy An tò mò.
- Huy Bình có một ưu điểm là không làm cho ai ghét lâu được. mà cái đó cậu ta cũng không nhận ra đâu, nếu không em đã quên nó dễ dàng từ lâu rồi.
- Sao chị biết là em chưa quên? - Thúy An có vẻ phật ý, vì Hạ Linh nói đúng ý nghĩ của mình.
Hạ Linh nói tiếp như không nghe Thúy An vừa nói gì:
- Theo chị thì em nên tạo cho Huy Bình một cơ hội đi em, nhìn đi nhìn lại thì không ai hơn nó đâu, nhất là sau hai năm rồi mà nó vẫn còn nghĩ đến em, chứng tỏ nó không xấu như mình nghĩ.
Thúy An vẫn bướng bỉnh:
- Em không dám phiêu lưu lần nữa đâu, chị đừng có xúi bậy.
Hạ Linh phì cười:
- Nhỏ này, không lẽ chị xúi em lao vào chỗ chết hả?
- Chị không xúi như vậy, nhưng vì chị dễ mềm lòng, nên dễ bị thuyết phục.
Chợt nhớ ra cô nói thêm:
- Lúc nãy anh ta bảo đến đó vì em, có phải do chị nói không?
Hạ Linh lắc đầu:
- Chị không nói, có lẽ anh Lộc nói. Mà nếu nó yêu cầu chắc chị cũng không giấu đâu.
Thúy An cười dửng dưng:
- Không biết lần này anh ta có mưu mô gì, dù sao thì em cũng phải đề phòng.
- Nhưng coi chừng lần này em chết vì tính đa nghi.
- Không ai chết vì cẩn thận đâu chị.
Hạ Linh chợt đổi giọng:
- Chị hỏi thật nhé, có khi nào An nghĩ tới tương lai không, phải có chồng chứ.
- Vâng, em biết đến lúc nào đó em sẽ có chồng.
- Huấn có ứng cử viên không ?
- Không chị ạ, dù anh ấy không là anh của Huy Bình cũng vậy, em mến chứ không yêu, em thích có anh như vậy hơn.
- Em cứng thật đấy, nhưng chị sợ là không cứng nổi với Huy Bình đâu, thằng đó đã thuyết phục ai rồi thì không cưỡng được, trừ phi nó thuyết phục tảng đá.
- Nếu vậy em cầu mong em là đá, em rất sợ bị gạt một lần nữa, lúc đó chắc em giết anh ta mất.
Cô ngừng lại vì đã đến nhà Hạ Linh. Hạ Linh xuống xe, bước tới phía trước:
- Mai rảnh thì tới chị chơi.
- Dạ, để xem, thôi chị lên đi.
Chờ Hạ Linh đi vào, Thúy An nhấn ga cho xe chạy nhanh tới, cô không mình đang chạy rất nhanh, trong lòng có cảm giác gì đó rất khó tả. Và cô đang không bình thường.
Huy Bình ngồi trước mặt ông bà Thìn, nhìn anh có vẻ khiêm tốn dù dáng điệu rất tự tin, sự xuất hiện của anh khiến ông bà Thìn bị bất ngờ. Nhưng mặc dù có ác cảm với anh hai ông bà cũng không để lộ ra mgoài.
Bà Thìn nói với vẽ xã giao pha chút lạnh nhạt:
- Thúy An nó vừa đi ra ngoài, nếu có cần gì cậu cứ nói, tôi sẽ nhắn.
Huy Bình lắc đầu:
- Dạ không, con đến để thưa chuyện với hai bác, không cần gặp cổ cũng được bác ạ.
Bà Thìn chợt đưa mắt nhìn qua ông Thìn, rồi nhìn Huy Bình:
- Có chuyện gì vậy?
Huy Bình nói vững vàng:
- Dạ, chuyện của con với Thúy An, tuần trước con gặp cổ ở nhà người bạn, nhưng cổ tránh mặt con.
- Vậy à?
- Vâng.
Ông bà Thìn không nói gì, vì cả hai đều thừa nhận Thúy An đã làm đúng, và hai người tiếp tục im lặng, hoàn toàn không có ý định gợi chuyện hay tìm hiểu anh đến đây.
Rõ ràng là tình thế rất khó nói chuyện. Nếu vụng về thì chắc chỉ có nước bỏ về. Hoặc rất lúng túng khổ sở. Nhưng nhìn Huy Bình chẳng có vẻ gì là hồi hộp. Giọng khiêm tốn nhưng vững vàng:
- Chuyện của con với Thúy An trước đây, con biết lỗi đâu tiên là ở phía con, tưởng như chia tay là giải quyết xong. Nhưng thời gian đi qua mới hiểu rằng không phải dễ.
- Thế cậu muốn gì?
Huy Bình thẳng thắn:
- Con muốn xin phép cho con giữ lại mối quan hệ với Thúy An, cho phép con tới nhà danh chánh ngôn thuận...
Bà Thìn cắt ngang:
- Không thể được.
Huy Bình nhìn qua ông Thìn, tìm một sự chấp nhận. Nhưng vẻ mặt ông nghiêm và khó đăm đăm. Vẻ mặt làm người ta phải lụt chí.
Huy Bình im lặng một lát. Rồi nói một cách thuyết phục:
- Con biết là con đã làm mất lòng tin ở gia đình, nhưng con nghĩ, lỗi gây ra không phải là không sửa được, trừ phi con không kiên nhẫn.
Bà Thìn ngắt lời:
- Con gái tôi bị lường gạt một lần cũng đủ rồi, cậu có hình dung ra lúc đó gia đình này khốn đốn như thế nào không, cái gì đã qua thì để cho nó qua đi.
- Vâng, nhưng từ chuyện tình cảm bác ạ. Lúc đó cả con và Thúy An đều thấy chia tay là hay hơn, nhưng thực tế không dễ dàng chút nào.
- Con gái tôi đã vượt qua giai đoạn đó rồi, để cho nó yên đi.
Huy Bình lắc đầu:
- Không còn buồn chứ không phải là quên chuyện tình cảm, con mong là bác bớt lo Thúy An, như vậy bác sẽ thoáng hơn.
Nãy giờ ông Thìn vẫn im lặng, bây giờ ông bắt đầu lên tiếng:
- Tôi là cha mẹ, không ai muốn làm con mình buồn, tôi không cấm đón nếu con An còn thương cậu. Nhưng rồi mọi chuyện lại lập lại như cũ, cậu đừng mù quáng nữa.
- Không đâu bác, khi con quyết định trở lại thì con quyết dọn dẹp chuyện cũ, bác cứ tin vào con.
Bà Thìn khăng khăng:
- Tuổi trẻ thì nhìn cái gì cũng dễ dàng, thậm chí thì bất chấp, nhưng khi không muốn thì rũ bỏ không trách nhiệm, tôi không muốn phải tiếp tục hồi hộp chờ cậu đem tai họa đến cho nó, nếu biết điều thì cậu để cho nó yên.
- Con đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đến đây, hai bác cũng thấy là nếu không có thiện ý thì làm sao con dám gặp hai bác được.
Ông Thìn cau mày khó nghĩ, thật ra Huy Bình nói đúng, nếu cậu ta cứ ngang ngược chẳng thèm nói gì tới hai ông bà thì ông cũng chẳng làm gì được, trừ phi đó là ý muốn của Thúy An. Ông chậm rãi nhấm một hơi nước, rồi nói một cách thẳng thắn.
- Ở cương vị của người làm cha mẹ thì chúng tôi dứt khoát không bao giờ muốn thấy mặt cậu trong nhà. Nhưng trong chuyện này thì còn phải tùy vào con An, chúng tôi không làm gì được đâu.
Huy Bình như bớt căng thẳng:
- Con hiểu ý bác. Cám ơn bác nhiều lắm.
Bà Thìn có ý không bằng lòng với ý kiến của ông Thìn, mặt bà khó đăm đăm:
- Cậu đừng tưởng nhà tôi nói vậy là ổn.Tôi không để con An bị cậu đưa vô bẫy lần nữa đâu.
- Con hiểu, thưa bác. Con hứa là không làm cho bác thất vọng đâu.
Bà Thìn vội nói:
- Nói thế không có nghĩa là tôi hứa hẹn mà là dứt khoát đấy.
Huy Bình vẫn nhẹ nhàng:
- Con không dám khẳng định bất cứ điều gì, nhưng con mong hai bác kiên nhẫn, chỉ cần hai bác không ngăn cấm, con bảo đảm Thúy An của hai bác sẽ thật hạnh phúc.
Chợt nhớ lại cuộc xô xát lần đó, bà Thìn lắc đầu mạnh:
- Nếu như chúng tôi có tiếp nhận cậu, thì chuyện của người lớn không thể dung hòa, cậu đừng tưởng tình yêu sẽ giải quyết tất cả mọi thứ. Cái đó chỉ là lý thuyết thôi, coi vậy chứ tuổi trẻ khó tha thứ lắm.
Huy Bình nói một câu tự tin:
- Con tin là con làm cho Thúy An thay đổi ý nghĩ của mình.
Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói thế nào. Hình như ông bà nói cách nào Huy Bình cũng có lập luận để bẽ gẩy được. Những lập luận đó chứng tỏ anh không thiếu chín chắn trong tình cảm của mình.
Còn một điều nữa mà ông bà không dám thừa nhận với Huy Bình là Thúy An vẫn còn nghĩ nhiều đến anh ta. Ý nghĩ đó là cho ông bà thiếu cương quyết hơn. Ông Thìn nói:
- Thôi được, chuyện này chúng tôi cần phải suy nghĩ thêm, cậu về đi.
Huy Bình giống như chú bé không để mình bị người lớn dụ dổ:
- Cám ơn hai bác, chỉ cần hai bác không cấm cửa và cho phép con đến nhà thường xuyên, con không dám đòi hỏi gì thêm.
"Cậu ta cứ lấn từng bước như vậy không đòi hỏi thì là gì, muốn từ chối như một thanh niên quyết đoán thế này. Cậu ta biết mình muốn gì và sẽ làm tới cùng. Nhưng không lẽ mình phải chịu thua"- Bà Thìn nghĩ như vậy rồi thận trọng:
- Tôi không hứa gì hết. Tất cả còn tùy vào con An nữa.
- Vâng, con hiểu, thưa bác.
Nói xong anh đứng dậy lễ phép:
- Thưa bác con về.
Huy Bình về rồi nhưng hai ông bà vẫn còn ngồi yên suy nghĩ, không thể trong khoảng khắc có thể tha thứ về những điều Huy Bình đã làm, nhưng sự tức giận thì đã vơi đi ngoài ý muốn.
Cả hai không quan trọng những chuyện đã xảy ra, chỉ nghĩ về Thúy An và anh cũng có tâm lý thận trọng, sợ hành động của mình sẽ ảnh hưởng đến cô.
Buổi tối, bà Thìn gọi Thúy An vào phòng riêng nói một cách trầm ngâm:
- Lúc sáng Huy BÌnh có đến đây, con biết chuyện đó chưa?
Thúy An ngồi yên sững sờ, không ngờ anh ta xông xáo như vậy. Cô hỏi với vẻ lo ngại:
- Anh ta nói gì vậy mẹ?
- Con nghĩ sao nếu anh ta quay lại với con?
Thúy An thận trọng :
- Nếu như có như vậy mẹ có đồng ý không?
Bà Thìn nhíu mày không vui:
- Hỏi như vậy là biết con còn chờ nó phải không?
Thúy An lắc đầu dứt khoát:
- Con không có tâm lý chờ hay hy vọng, sau chuyện đó con coi như bài học. Lúc nào con cũng nhắc mình phải đề phòng.
Bà Thìn hỏi gặng:
- Đề phòng nhưng còn thương?
Thúy An cứng họng không biết nói thế nào. Quả thật trong thâm tâm cô cũng phủ nhận chính tình cảm của mình, đúng hơn là không cho phép mình nghĩ về nó.
Tự nhiên cô thở dài. Để quên được một người sao khó khăn vô cùng. Dù anh ta có làm mình căm hận, bị xúc phạm thì hình như chuyện đó vẫn không liên quan gì đến trái tim.
Cô nói một cách buồn thiu:
- Đừng nhắc đến anh ta nữa nghe mẹ. Ba mẹ hãy cấm anh ta đi.
- Nếu con cứng rắn được thì đâu cần ba mẹ cấm.
Thúy An nói cương quyết:
- Con không muốn nghe chuyện về anh ta. Coi như con không mẹ nói gì hết.
Bà Thì suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng:
- Ba mẹ sẽ không can thiệp chuyện của con. Bây giờ thì ba mẹ tin con đã vững vàng hơn trước. Con hãy tự quyết định đi.
- Vâng.
Thúy An đứng dậy đi về phòng mình. Từ lúc gặp lại Huy Bình, hình như không ngày nào tinh thần cô được yên ổn, cứ nghĩ về anh ta dù không muốn. Thậm chí là rất ghét. Không ngờ anh ta lại tấn công vào tình cảm của ba mẹ cô ,
Anh ta biết cách đặt cô vào tâm trạng dễ mềm lòng. Một người luôn biết cách để đạt mục đích như thế thật là đáng sợ, lý trí cô không cho phép cô mất cảnh giác trước con người như thế.
Thúy An nghĩ rằng mình sẽ không yếu lòng, nếu như Huy Bình gọi điện hẹn gặp. nhưng rồi buộc cô vẫn phải đối diện với anh mà trong một không gian rất dễ làm người ta xiêu lòng.
Chiều thứ bảy Hạ Linh gọi điện bảo cô đến nhà. Khi cô đến chính Huy Bình là người mở cửa. Thấy thái độ ngỡ ngàng của cô, anh giữ thái độ lịch sự hơi xa cách:
- Em vào đi.
Thúy An bước vào nhà, cô đứng nhìn quanh rồi lên tiếng:
- Chị Linh ơi.
Huy Bình khép cách cửa sau lưng, đứng tựa vào đó nhìn cô:
- Chị Linh đi ra ngoài rồi.
Thúy An mở lớn mắt:
- Sao, chị ấy mới hẹn tôi đến nhà, anh có biết ở đâu không?
- Không nhưng cũng không biết chừng nào về.
- Vậy thì tôi về thôi.
Huy Bình vẫn đứng ở cửa:
- Đừng về, anh rất muốn gặp An, có nhiều chuyện cần phải nói lắm.
Thúy An chợt ngờ ngợ rồi nhìn anh chăm chú:
- Có phải anh bày chuyện nà không, tôi không tin chị Linh sắp đặt như vậy.
- Anh nhờ chị Linh cho anh gặp em, nhưng không bằng cách này, tại chị ấy muốn như vậy.
Thúy An bàng hoàng:
- Thật là khó tin.
Huy Bình nhún vai:
- Anh cũng nghĩ là sẽ khó thuyết phục, nhưng chị ấy đồng ý một cách dễ dàng anh thật lòng cám ơn ngưòi hiểu mình, tiếc là em không như vậy.
Thúy An mỉm cười thản nhiên:
- Có lẽ sẽ không tránh được cuộc nói chuyện tất yếu, em sẽ không tìm cách né tránh.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn thẳng Huy Bình:
- Anh muốn gì ở em?
Huy Bình nói đơn giản:
- Anh muốn có em, như trước kia.
- Có thể anh nghĩ xin lỗi là xong. Nhưng em không nghĩ vậy đâu, em không cần xin lỗi, em chỉ muốn đừng làm gì hết, cứ giữ nghuyện tình trạng như cũ.
- Và không tha thứ, sẽ tiếp tục nghi kỵ.
Thúy An điềm nhiên:
- Anh biết cái đó là tất nhiên mà, nhưng anh quan tâm làm gì.
- Anh cũng muốn, nhưng không thể không quan tâm, không thể nào gạt bỏ được.
- Anh có biết như vậy hay cho anh hơn không?
Huy Bình lắc đầu:
- Không hay như em nghĩ đâu.
Anh đến gần Thúy An, chống ta lên thành ghế cô ngồi, cúi xuống:
- Anh biết em đang nghĩ gì, em còn yêu, nhưng hoài nghi, lo sợ bị ngã, sợ bị lừa dối, tâm trạng như vậy sẽ không làm em yên ổn.
Thúy An thoáng thấy rung động trong cách phân tích tâm lý đó. Cô cố vượt lên cảm xúc thường tình bằng vẻ lạnh lùng:
- Vâng, em không phủ nhận điều anh nói, nhưng thà như vậy, rồi từ từ em quên được, còn hơn để mình quay trong vòng quay lẫn quẫn của anh.
Huy Bình đứng thẳng lên:
- Em có vẻ cứng hơn trước kia nhiều lắm. Nhưng như vậy là tự hại mình đó Thúy An.
- Vậy sao?
Huy Bình bưóc vòng qua ngồi đối diện với cô. Nhìn cô chăm chăm:
- Nếu anh nói chỉ có duy nhất một tình cảm, và anh không thể bỏ nó, em tin không?
- Có thể có điều đó.
- Nó là tuyệt đối.
- Có lẽ khi anh nhận ra yêu người nào, thì cũng là lúc anh làm người ta mệt mỏi vì hoài nghi, em đang ở tâm trạng như vậy.
Cô ngước lên, cười khẽ:
- Anh có biết, hôm gặp anh ở nhà chú Quan Trác về, em nghĩ gì không?
không đợi Huy Bình trả lời, cô nói tiếp luôn:
- Em nghĩ sau này anh phát hiện ra không thể bỏ em, vì anh thích em thật sự, em tin chuyện đó, nhưng đồng thời cũng tin anh sẵn sàng bỏ em nếu em xúc phạm anh, hoặc người thân của anh.
- Em không nói quá đáng, rồi sao nữa?
- Em đã tự hứa với mình, là sẽ không quan tâm bất cứ điều gì về anh, dù biết anh thật sự thích em.
Huy Bình hơi cúi đầu suy nghĩ cách nói của Thúy An làm anh thấy chùn lại. Vẫn biết để trở lại với cô không phải là dễ, nhưng anh tin Thúy An không thể quên anh, cũng như anh đã nghĩ về cô.
Bây giờ kho cô nói ra, anh hiểu thấm thía cô hoàn toàn mất lòng tin ở anh. Có thể cô sẽ không khi nào bị thuyết phục.
Tuy nhiên anh không phải mẫu người chịu thua. Và anh nhìn cô một cách tự tin:
- Anh sẽ kiên nhẫn, chuyện đó anh chờ được.
- Đừng kiên nhẫn một cách vô ích anh Bình. Có thể em sẽ trở nên ghét anh và anh bắt em phải đề phòng.
Huy Bình tư lự:
- Anh không thanh mình về những chuyện mình làm, nhưng thật tình ngay lúc làm nhưng chuyện đó, anh có cảm giác bất ổn rất nhiều, và ngay lúc chứng kiến sự thành công của mình, anh vẫn không có cảm giác chiến thắng, chỉ nhận lại cảm giác đau khổ.
Thúy An chợt ngước lên nhìn anh một cách căm ghét:
- Vậy buổi trưa đó, khi em đến công ty anh, nhìn em khốn khổ, anh có thấy tiếc về hành động của mình không?
Càng lúc cô càng cuốn theo câu chuyện, và sự dửng dưng cô tạo ra cũng rơi xuống. Giọng cô giận dữ:
- Hay anh thấy chưa đủ, anh muốn nhìn em chết luôn?
- Anh không muốn nhìn em khổ hay chết dở, cũng như không muốn anh Huấn bẽ bàng, anh không hiểu được anh lúc đó.
- Không phải đâu, anh hả hê vì trừng phạt được em, và trả thù được gia đình anh Huấn.
Huy Bình lắc mạnh đầu một cái, như không muốn nhớ lại những ký ức nặng nề:
- Từ nhỏ anh đã sống trong mặc cảm, mà gia đình má lớn cứ vô tình đẩy anh vào chân tường. Anh thù ghét họ mà quên mất một điều tất cả người trong cuộc đều có cái khổ riêng, và chính anh cũng gây khổ cho người khác.
- Nó tương xứng lắm, thậm chí hơn nhiều.
- ...
- Lúc đó anh không nhận ra, không chịu nhìn lại mình, em biết đó, người ta có bao giờ có đủ bình tĩnh khi bị chọc tức đâu. Với anh lúc đó, còn hơn cả chọc tức, chuyện em bỏ anh vì anh Huấn là sự sĩ nhục.
Thúy An hơi mỉa mai:
- Anh dễ yêu dễ ghét quá nên cứ nhìn người khác qua lăng kính của mình.
- Lúc đó em vô tình đánh mạnh vào lòng kiêu hãnh của anh, bằng cách khinh thường mẹ anh.
"Chuyện đó không thể phủ nhận. Mình đã như thế dù không cố ý"- Thúy An cúi đầu nghĩ thầm, tự nhiên cô thấy thương Huy Bình sâu sắc, sự thương cảm ngoài ý muốn của mình.
Cô đứng lên, thẫn thờ:
- Em về.
Huy Bình có vẻ ngạc nhiên về cử chỉ đột ngột của cô, anh đứng phắt dậy:
- Anh muốn mình nói chuyện cho xong, dù em thích hay không, đừng cư xử như vậy Thúy An, đó đâu phải là tính cách của em.
Thúy An lắc đầu:
- Em không muốn phân tích những chuyện đã qua chẳng ích lợi gì.
Cô đi ra, nhưng Huy Bình kéo tay cô lại:
- Em né tránh phải không?
- Nếu là như vậy thì em cũng muốn anh tôn trọng ý kiến em một chút.
Huy Bình lập tức buông cô ra. Và Thúy An thoát ra ngoài một cách vội vàng. Dáng điệu hấp tấp như người chạy trốn.
Huy Bình không hiểu là cô sợ bị mềm lòng đến độ nào. Chính vì vậy mà cô không muốn nhìn lại lỗi của mình. Thà cứ giữ sự căm ghét để cô còn có thể cứng rắn.
Thúy An bước vào phòng, cô chưa kịp hỏi thì cô thư ký đã ngẩng lên, rồi hơi đứng dậy sau bàn:
- Bà chủ đang chờ chị, chị vô đi.
- Cám ơn chị.
Thúy An đi ngang qua bàn cô ta, đến đẩy cửa phòng trong để vào. Thấy bà Tuyết đang ngồi sau bàn, cô lên tiếng:
- Chào bác.
Bà Tuyết ngẩng lên nhìn, rồi mỉm cười:
- Con tới rồi, qua đây đi con.
Nói rồi bà đứng dậy, bước qua salon, Thúy An đến ngồi đối diện với bà, hai tay cô đặt lên chân, im lặng chờ đợi.
Bà Tuyết có vẻ hơi lúng túng một lát. Rồi bà lên tiếng:
- Con chịu đến gặp bác thế này, bác mừng lắm, cám ơn con nghe.
Thúy An vội lắc đầu:
- Dạ con không dám.
- Chắc Thúy An đoán bác gọi con là có chuyện gì rồi phải không?
Thúy An ngần ngừ không trả lời. Thật ra lúc nghe bà gọi, cô ngại không muốn đến, cô không tin bà có thiện ý với mình. Nhưng Hạ Linh khuyên cô không nên tránh mặt. Và im lặng thì có vẻ không tôn trọng người lớn. Nên cô bấm bụng tới.
Nhưng tới đây rồi. Nhìn thái độ ân cần của bà Tuyết, cô thầm thở phào vì biết chắc không có gì gay cấn:
Bà Tuyết lại lên tiếng:
- Bác nghe nói con hay tránh mặt Huy Bình nhà bác, cho nên bác không thể làm ngơ như không có gì.
Thúy An im lặng vì không biết nói gì, bà Tuyết nói tiếp:
- Bác biết, sau những chuyện xảy ra, con khó mà làm hòa cho được, nhưng chỉ cần con đừng cố chấp, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.
Thúy An nói một cách khó khăn:
- Con không đem chuyện cũ làm lá chắn với anh Bình đâu, con chỉ có tâm lý sợ thôi bác ạ.
- Sợ nó lại gạt con lần nữa, phải không?
- Vâng. Tánh anh ấy không kiên nhẫn, cái gì không vừa ý là cư xử thẳng tay, bất kể người đó là người thân của mình, con không tin con có trọng lượng trong suy nghĩ của ảnh.
- Không phải đâu , ngược lại đó, con gái.
Bà im lặng như suy nghĩ, rồi phân tích.
- Lúc đó gia đình bác xào xáo rối tung lên, mọi người nhìn nhau thù hằn và sẵn sàng hạ nhau như người dưng. Huy Bình nó có tâm lý đề phòng tất cả.
- Nhưng anh ấy cũng đã từng tiêu diệt người khác.- Thúy An nói khẽ.
- Đó là tâm lý tự bảo vệ, cảm giác tư ti biến thành tự tôn, bác không biện luận cho nó, nhưng bác hiểu điều đó rất rõ.
- Vâng.
- Và khi cư xử thẳng tay với con, nó cũng khổ không kém con.
Điều này Huy Bình có nói, nhưng con còn hoài nghi. Bây giờ cô mới hiểu được tâm lý mâu thuẫn đó.
Bà Tuyết mỉm cười như thanh thản:
- Lúc bác trai nằm viện, bác rất sợ sau này không có ai đứng ra giải quyết tranh chấp giữa hai gia đình, nhưng may mà anh em nó giải tỏa được những gút mắc trong lòng, bác vui lắm.
Bà im lặng một lát rồi nói thêm:
- Bây giờ ông ấy mất, hai người phụ nữ cũng không còn chung mục tiêu để giành giật. Con không hiểu được người ta bị gia đình chi phối đến mức nào đâu.
Thúy An nói khẽ:
- Dạ, con hiểu lắm, nếu như người lớn phản đối, thì con cũng sẽ ngại khi quyết định tình cảm của mình.
- Bây giờ người lớn không phản đối, sao con không mạnh dạn lên?
- Con...
Thúy An không biết nói làm sao, cô lúng túng ngồi im. bà Tuyết nói tiếp:
- Bác biết ba mẹ con sẽ không cố chấp, người như ông bà ấy dễ tha thứ lắm, nhìn người bác biết mà.
- Vâng, ba mẹ con không cấm con.- Thúy An nói như thú nhận.
- Vậy thì con nên làm hòa với con trai bác, nếu không, nó khổ mà chính con cũng không vui đâu. Cởi mở rồi con sẽ thấy lòng nhẹ đi nhiều lắm.
- Vâng.
- Sống mà oán giận người thân hay người mình yêu, sẽ nặng nề lắm con à.
Bà nói như nói chính kinh nghiệm của mình. Thúy An hiểu điều đó. Tự nhiên cô tội nghiệp bà, và thông cảm với bà hơn, dù trước kia cô cũng đã từng thông cảm.
Phía bàn có tiếng chuông reo, Thúy An vội đứng dậy đi về để bà nghe điện thoại, bà Tuyết cũng không cố giữ cô lại, chỉ nói thêm câu cuối:
- Con về suy nghĩ thêm đi nhé. Bác rất mong con tạo điều kiện, để bác đến nói chuyện với ba mẹ con.
Thúy An ngỡ ngàng nhìn bà nhưng cũng dạ nhỏ rồi đi ra ngoài cho bà tiếp điện thoại.
Dù nói chuyện chưa hết ý, nhưng cô cũng thấy mọi chuyện như giải tỏa với nhau. Có điều cô vẫm cảm thấy cảm giác bàng hoàng khi nghĩ rằng có lúc mẹ Huy Bình và cô có thể ngồi lại nói chuyện với nhau thân mật.
Thúy An rời khỏi công ty bà Tuyết, nhưng không về nhà mà đi lang thang một mình ngoài đường, chưa bao giờ cô có tâm trạng phân hai như lúc này. Và cô tự nhủ mình cứ tạo tâm lý buông trôi. Phó mặc cái gì đến phải đến.
Đến hơn bảy giờ tối cô mới về nhà. Vừa bước chân vào phòng khách, cô đã thấy Huy Bình, anh ngồi nói chuyện với chị Hoa.
Thấy cô về, chị Hoa đi vào nhà để cô tiếp khách. Thúy An đến ngồi xuống đối diện với Huy Bình, anh nhìn cô thật lâu:
- Em đi đâu lâu vậy mọi người đang lo đó.
"Cách anh nói chuyện như là người trong nhà em vậy"- Thúy An nghĩ thầm trong đầu, và cô cũng vô tình nhìn lại Huy Bình chăm chăm, như quan sát.
Huy Bình có vẻ lạ lùng, anh hơi băn khoăn:
- Em làm sao vậy Thúy An, có chuyện gì vậy?
Thúy An vẫn không rời khỏi mắt anh:
- Anh có biết chiều nay em đến gặp mẹ anh không?
Huy Bình nhướng mắt ngạc nhiên, giọng anh không vui:
- Hy vọng là em đến đó không làm mẹ anh buồn.
- Em không tự đến, mẹ anh gọi em.
- Mẹ anh chủ động gọi à? Có chuyện gì không?
- Không, nhưng khi nói chuyện xong rồi, em cảm thấy mình có cảm giác an toàn.
Huy Bình thở nhẹ:
- Anh thật sự yên tâm khi mẹ anh gây cho em cảm giác như vậy.
Anh im lặng một lát, rồi nói thêm:
- Bây giờ tất cả tùy thuộc vào em, anh muốn em đừng cố chấp gạt bỏ những cái tốt đẹp quanh mình, nếu em từ chối, thì không phải chỉ một mình anh buồn, em hiểu không?
Thấy cô không trả lời, anh hỏi lại chuyện lúc này:
- Vậy lúc ở chỗ mẹ anh về, em đi đâu vậy An? Đến chị Linh phải không
- Không em đi lang thang ngoài đường.
- Để tìm sự yên tĩnh?
- Em muốn có thời gian suy nghĩ và quyết định.
Huy Bình mỉm cười:
- Thời gian suy nghĩ của em quá dài rồi, so với sự chờ đợi của anh, nhưng không sao, anh có thể kiên nhẫn, thậm chí nhiều hơn đòi hỏi của em.
Khi Huy bình nói câu đó. Tự nhiên Thúy An nhớ lại cách khống chế rồi vồ vập khi anh bắt buộc cô phải bỏ Huấn. Lúc đó anh có vẻ yêu cô say đắm lẫn bồn chồn.
Còn bây giờ thì anh trầm tĩnh thuyết phục và chờ đợi. Nó có vẻ thật. Tự nhiên cô rùng mình khi nhớ lại con người hiếu thắng của anh.
Cô tự hỏi tại sao đến giờ mà mình vẫn còn nhớ như in mấy chuyện đó. Và cảm thấy khổ sở vô cùng.
Nhưng để thẳng thừng chia tay với Huy Bình thi cô sẽ càng khổ hơn nữa.
Thúy An thầm thở dài một mình:
- Em mong muốn quên hết mọi thứ vì em không muốn làm buồn những người quanh em. Nhưng... nhưng sao em không quên được ấn tượng kinh hoàng đó.
Mặt Huy Bình u uẩn hẳn lên, đôi mắt tối sầm, nhưng anh chỉ im lặng nhìn cô chứ không nói.
Thúy An thấy đau lòng trước vẻ thất vọng của anh , chợt cô ứa nước mắt:
- Mỗi lần anh dịu dàng với em, em nhớ như in cảm giác bàng hoàng khi anh bảo anh dùng em để trả thù. Em không trách anh, nhưng em bất an khi trong anh có đến hai con người.
- Cái đó là cách phản ứng, chứ không phải con người hai mặt , Thúy An ạ.
- Vâng em tin như vậy, nhưng anh thông cảm cho em, em cần một thời gian để quên hẳn cảm giác đó.
- Anh hiểu.
- Em rất muốn làm mọi người vui lòng, nhưng không phải là bây giờ, em không thể gượng ép được.
- Anh không đòi hỏi em yêu anh như ngày xưa, anh cũng không chấp nhận được, nếu nhận tình cảm miễn cưỡng của em.
- Nhưng nếu bây giờ mất anh, em sẽ suy sụp hơn lần trước, sẽ khó mà gượng dậy nổi.
- Anh hiểu, anh cũng có tâm trạng đó. Sau này anh thật sự sợ, nếu như anh mất em.
Huy bình chợt đứng dậy, bước qua ngồi cạnh Thúy An. Nhưng giữ một khoảng cách hơi xa cô:
- Chỉ cần em không từ chối anh, còn thì em cư xử thế nào anh cũng chịu được.
Thúy An nhìn anh, tự nhiên thấy thương nhói cả tim. Quên mất mình đang ở nhà, bất giác cô ngã nhào vào lòng Huy Bình, ôm chặt lấy anh:
- Em không hiểu sao, em yêu anh đến vậy.
Huy Bình không trả lời, anh choàng tay qua người Thúy An, cách thể hiện của cô làm anh thấy quá đủ, và đủ sức để kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cô có thể quên được những gì anh đã gây ra.
Hoàng Thu Dung