Hiếu đặt vali xuống , bước tới bấm chuông rồi quay lại đứng chờ . Nhưng mãi đến một phút mà vẩ không thấy mỡ cửa . Anh sốt ruột , đến bấm lần nửa , mãi khá lâu mới thấy bóng người xuất hiện trong nhà . Anh không biết đó là ai , nhưng chắc chắn không phải cô Hoàng.

" Ai đến vậy ? " Hiếu tự hỏi một mình . Anh chăm chú nhìn bóng một cô gái lờ mờ sau cửa kính . Cô ta chậm như rùa , mở cửa thôi mà có đến 5 phút chưa xong . Anh đi công tác xa về , gặp buô"i trưa nóng nực rất mệt , cho nên cách chậm chạp của cô ta làm anh bực mình.

Có đến " nửa thế kỷ " mới thấy cô gái đi ra sân . Rồi đủng đỉnh đứng sau cánh cổng , giọng cô ta chậm rãi và nhỏ nhẹ đến mức không nghe được.

- Xin lỗi, anh là ai ?

Hiếu nói cộc lốc :

- Làm ơn mở cửa cho tôi đi

- Dạ, nhưng tôi không biết anh là ai, làm sao dám mở cửa

HIếu hất mặt lên :

- Còn cô, cô là ai ?

- Tôi mới đến làm ở đây, cách nay khoảng một tuần

- Ra là vậy . Vậy cô Hoàng đâu ?

- Bà chủ đi về quê, vài ngày nữa mới về.

Vì đứng khuất chắn song nên HIếu không nhìn rõ được mặt cô gái, nhưng nghe gịng nói của cô ta, anh ngờ ngợ thấy quen . Anh nói như ra lệnh :

- CÔ mở cửa đi

- Bà chủ dặn không được mở cửa cho người lạ, anh thông cảm cho . Tôi không dám đâu

Hiếu thở hắt bực bội :

- Tôi là cháu của cô HOàng , tuần rôi tôi đi công tác nên cô không biết . Làm ơn mở cửa đi

- Dạ , là cháu thật à ?

- Mở cửa giùm đi, nắng muô"n chết, cô đợi tôi phải nổi khùng lên hay sao ?

Cô gái nói chậm rãi :

- Vâng , xin lỗi anh

HIê"u mím môi đứng nhìn cô ta mở cổng, rồi đưa mắt lướt lên mặt cô ta . Anh chợt nhìn kỹ hơn và khẽ nhíu mày, nhưng không nói gi

Rõ ràng là cô ta cố ý chọc tức anh . Khi cánh cổng được mở, HIê"u ném cho cô ta tia nhìn bực bội rồi đi thẳng vào nhà

Anh lên ngay phòng mình . Sau khi tắm xong, anh cảm thấy dễ chịu hơn và xuống bết tìm cái gì ăn

Cô gái giúp việc đã dọn bàn một cách chu đáo . Hiếu ngồi xuống ăn một mạch, còn cô ta thì ngồi một bên mà nhìn

- Anh ăn được không ạ ?

-Cô nấu đâ"y à ?

- Dạ, bổn phận của tôi mà

- PHải không ? -- HIếu hỏi với nụ cười nữa miệng

- Dạ, anh nói gì ạ ?

HIếu không trả lời và hỏi lại :

- Tên gì vậy

- Dạ, tên Thảo

- Ngoài tên đó ra, còn tên nào khác không ?

- Dạ không .-- Cô ta trả lời với vẻ thật thà

- Quê ở đâu vậy ?

- Dạ, ở An Giang lên . Em nhờ người quen giới thiệu với cô Hoàng, em mới làm có mấy ngày nên không quen, có gì

- Anh ăn được không ạ ?

-Cô nấu đâ"y à ?

- Dạ, bổn phận của tôi mà

- Phải không ? -- Hiếu hỏi với nụ cười nữa miệng

- Dạ, anh nói gì ạ ?

HIếu không trả lời và hỏi lại :

- Tên gì vậy

- Dạ, tên Thảo

- Ngoài tên đó ra, còn tên nào khác không ?

- Dạ không .-- Cô ta trả lời với vẻ thật thà

- Quê ở đâu vậy ?

- Dạ, ở An Giang lên . Em nhờ người quen giới thiệu với cô HOàng, em mới làm có mấy ngày nên không quen, có gì thiếu sót nhờ anh chỉ dùm

- Dĩ nhiên rồi, còn hơn vậy nữa kìa . Ngoài nghề này ra, cô còn nghề gì nữa không ?

Thảo mở lớn mắt :

- Dạ, anh hỏi gì ạ ?

HIê"u thản nhiên :

- Tôi hỏi là cô có nghề gì khác nữa không, diễn viên chẳng hạn

Thảo cười mím :

- Dạ, anh chọc em hoài . Em xấu như ma lem thế này, làm sao mà làm diễn viên được

- Tôi thì thâ"y ngược lại đấy

HIê"u với tay lấy ly nước, uống từ từ và nheo mắt nhìn Thảo thật lâu . Cô cúi xuống tránh cái nhìn đó, mắt chớp chớp

- Dạ, anh nhìn gì thế ?

HIếu không trả lời . Anh đứng dậy, bước vòng qua đứng trước mặt cô, nói như ra lệnh :

- Xòe tay ra

- Dạ, sao a.

- Tôi bảo xoè tay ra

Thảo hơi ngạc nhiên, nhưng cũng làm theo . Hiếu mạnh bạo nắm tay cô, ngắm nghía , ro6`i chợt bóp mạnh

- Bàn tay đẹp thế này, người cũng đẹp . Cô từng tự hào mình là người đẹp, sao bây giờ khiêm tốn vậy

Thảo mở lớn mắt, ngơ ngác :

- Dạ, anh nói gì, em không hiểu.

Hiếu bóp mạnh tay cô :

- Đừng có tỏ vẻ ngoan hiền thế, Thu Minh . Mở miệng là dạ, cái đó không hợp với cô đâu

- Anh nói gì vậy ?

- Đừng có đóng kịch nữa, không qua mắt được tôi đâu.

Vừa nói, anh vừa đưa tay giật mái tóc uốn xoan tít trên đầu cô, quăng xuống bàn, để lộ một mái tóc dài rơi xuống vai, kiểu tóc chiếc lá mà anh thấy khi gặp cô lần đầu . Anh cười nửa miệng :

- Cô muốn làm trò khỉ gì nữa đây ?

Thu Minh hết đương chối cãi, cô cong môi :

- Đúng là không có gì qua được anh, Anh thật ranh ma

- Bởi vì cô không phải hiền.

- Hứ !

- Này, cô định giở trò gì nữa đây ?

- Chẳng giở giò gì cả, buồn thì hoá trang chơi thôi.

- Sao không hoá trang giống bà Hillary để dọa tôi, xấu xí thế này đâu có làm tôi sợ . Cô đi đâu vậy ?

- Đến chơi không được sao ?

- Cô biết cô Hoàng à ?

- Thân hơn là anh thân nữa đấy . Tôi đến chơi với Tường Vi hoài, chúng tôi là chị em bà con mà.

- Đến lúc nào, sao tôi không gặp ?

- Anh đi tối ngày, làm sao gặp được một người xin đẹp như tôi --- Thu Minh tinh quái.

Hiếu gật đầu khoát tay :

- Biết rồi, khỏi quảng cáo . Vậy cô đến đây mấy hôm rồi ?

- Vài ngày . Tôi đến trông nhà cho cô Hoàng về quê.

- Cô có biết cô Hoàng về quê có chuyện gì không ?

- Về thăm nhà không được sao ?

Hiếu suy nghĩ một lát rồi chợt gườm gườm nhìn Thu Minh, khiến cô hốt hoảng :

- Anh nhìn gì vậy ?

- Cô phải nói thật cho tôi biết . Có phải buổi tối trong quán cà phê ở Buôn Mê Thuột, cô đã cô đã gặp tôi không ?

- Tự tìm hiểu lấy.

- Trả lời đi.

Vừa nói, Hiếu vừa chụp cổ tay Thu Minh , bóp mạnh . Cô khẽ nhăn mặt :

- Đau !

- Sợ đau thì nói đi.

- Anh đúng là phàm phu, không biết nâng niu phụ nữ

Hiếu thản nhiên :

- Tôi không có ý định là trang công tử nho nhã . Tính tôi thô bạo lắm, biết sợ thì nói đi . Phải không ?

Vừa nói, anh vừa siết mạnh hơn, Thu Minh nhăn nhó :

- Không có cái gì qua được mắt anh . Phải đấy thì sao ?

- Có thế chứ

Hiếu buông tay cô ra, gật gù :

- Sao cô biết tôi sẽ vào đó ?

- Tôi theo dõi anh từ lúc chiều, gặp anh giữa đường mà anh không thấy . Lúc đó, tôi đến quán nhỏ bạn cũ thăm nó, thấy anh vô nên chọc chơi

- Chọc à ?

- Hoàn toàn không ác ý

- Không ác ý mà áo tôi phải ướt nhem, mặt đầy bùn . Nếu cô ác ý, chắc tôi sẽ không sống nổi

- Anh đừng có nói quá

Hiếu gật gù :

- Cô có tài hóa trang lắm, đúng là rảnh rỗi . Nhưng tại sao cô cứ bám theo chọc tôi vậy ? Thành phố này hết đối tượng rồi sao ?

Thu Minh cười tinh quái :

- Tại anh đẹp trai, nên tôi thích đấy

Con gái thời nay thiệt hết biết . Hiếu nghĩ thầm , nhưng vẫn điềm nhiên

- Cám ơn.

- Anh không thấy hân hạnh sao ?

- Cũng muốn thấy vậy lắm nhưng không dám . Nhìn Vũ Khang cũng đủ sợ rồi . Này, ngoài người đó ra, cô đã cho rơi bao nhiêu người rồi . Và sau tôi, cô định sẽ nhắm vào ai nữa ?

Thu Minh cảm thấy bị xúc phạm, cô mím môi lâm lì :

- Anh coi tôi là loại người nào vậy, lang bang chắc ?

- Tôi không xếp lại khái quát, thấy thế nào thì nói thế nấy thôi

Giọng cô hơi cao lên , vẻ bất mãn :

- Nếu thấy mà không tìm hiểu nguyên nhân thì làm như không thấy đi . Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Và cô đùng đùng đi ra khỏi bếp, định lên lầu, nhưng vừa đến chân cầu thang thì chạm phải Tường Vi đang đi xuống.

- Em định đi đâu vậy ? Lên đấy với chị.

- Không . Em đi tìm anh Hiếu . Ảnh đâu rồi

Mấy ngày nay, Thu Minh phát rối lên với Tường Vi, vì cô cứ đòi tìm Minh Hiếu . Bây giờ có Trọng Hiếu về, cô thấy nhẹ cả người , nên cô đưa mắt nhìn Trọng Hiếu như cầu cứu

Tường Vi đã thấy Hiếu, cô mừng rỡ chạy tới níu tay anh :

- Em nhớ anh quá . Đừng giận em nghe anh.

Hiếu quay mặt chỗ khác . Lại phải chịu đựng những cử chỉ vồ vập . Anh thở dài ngao ngán, vỗ nhẹ.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2226)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]