Thục Hiền ngồi dựa vào tường, nhìn những chấn song sắt. Từ lúc bị giam ở đây, thần kinh cô lúc nào cũng căng thẳng đến muốn phát điên. Cô được gọi lên lấy khẩu cung, rồi trở về phòng giam. Chưa bao giờ cô thấy cuộc đời mình bi đát đến vậy Sáng nay, cô được đưa ra phòng ngoài. Lần này Lập Huy đến thăm cô. Mấy ngày nay bị cách ly với gia đình, thấy Lập Huy là cô mừng ứa nước mắt Hiều cô sắp khóc, Lập Huy vội trấn an ngay:

- Đừng khóc, Thục Hiền! Em phải bình tĩnh lại, phải ráng nhớ tỉ mỉ mọi chuyện. Biết đâu anh sẽ tìm được manh mối nào đó mà họ chưa tìm được. Anh sẽ tìm mọi cách để cứu em. Anh là người trong cuộc. Em phải nói thật hết với anh. Em hiểu không?

Thục Hiền ráng nín khóc, gật đầu. Lập Huy hỏi từ tốn ; - Em còn nhớ hôm ấy em kể với anh về thái độ thay đổi của dì Phương không?

- Có. Sau này, dì ấy tốt với em lắm - Được rồi. Vậy em nhớ kỹ xem, hôm ấy dì Phương đi chợ, giờ giấc có khác hơn mọi ngày không?

- Có. Dì ấy đi sớm hơn vì cần mua thuốc cho Phương Ngân - Lúc đó, em có cảm nhận được điều gì khác lạ không?

- Không, em không thấy gì lạ - Sau đó thì thế nào? Nhớ tỉ mỉ lúc em pha sữa xem, em có thấy gì khác lạ trong sữa hoặc trong nước không?

- Không, em không thấy gì khác thường hết - Lúc em pha sữa là dì Phương đã ra khỏi nhà phải không?

- Dạ - Pha xong em lên phòng Phương Ngân ngay đúng không?

- Dạ Thục Hiền chợt nhớ ra. Cô nói thêm:

- Em không hiểu sao lúc đó nó lạ lắm. Ban đầu nó không uống. Sau đó, tự nhiên cầm ly uống một mạch, cử chỉ rất lạ. Em nghĩ tại nói bệnh Lập Huy có vẻ chú ý. Anh hỏi vặn chi tiết đó lên vài lần, rồi tiếp tục:

- Uống sữa xong thì cô ấy có thái độ thế nào?

- Em không để ý. Lúc đó em định ra khỏi phòng thì dì Phương về. Dì ấy có vẻ hết hồn khi thấy chiếc ly trên tay em và bảo: "Trời! Uống hết rồi hả ?"

Lập Huy chặn lại:

- Thế lúc đó ai đi rửa ly?

- Em không biết. Em định rửa ly thì dì Phương bảo để dì ấy Lập Huy kiên trì hỏi gặn lại:

- Nhưng cuối cùng chiếc ly do ai rửa?

Thục Hiền lắc đầu chịu thua. Cô không nhớ nổi tình tiết đó Lập Huy hỏi tiếp:

- Sau đó thì em làm gì?

- Em định đi tắm thì nghe tiếng dì Phương la. Em bèn chạy lên. Lúc đó, dì Phương bảo đưa Phương Ngân vào bệnh viện nhưng nó không chịu. . .

Lập Huy giơ tay chặn lại:

- Khoan. Em căn cứ vào đâu mà bảo cô ấy không chịu?

- Dì Phương năn nỉ, kéo nó, hưng nó ghì lại, bảo là nó muốn chết Lập Huy nhìn Thục Hiền, chăm chú:

- Em nhớ chi tiết này chính xác chứ? Nó quan trọng lắm Thục Hiền! Em nói tỉ mỉ lại đi Thục Hiền cau trán cố nhớ, rồi chậm chạp kể lại từng chi tiết những điều mà cô đã không khai khi công an lấy khẩu cung vì quá bấn loạn. Khi cô nói xong, Lập Huy thở nhẹ:

- Em đã giúp anh phán đoán sự việc rồi đó. Anh hứa sẽ mang em ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt Thục Hiền rưng rưng nước mắt:

- Làm sao mà anh giúp em được? Họ còn chưa tìm ra manh mối mà. Em tuyệt vọng lắm rồi, chỉ còn biết chờ ngày ra toà thôi Lập Huy dịu dàng nhìn cô, giọng tự tin:

- Anh đã nói là gỡ tội cho em, và chắc chắn anh sẽ làm được. Rồi bà Phương sẽ tự ý bãi nại. Ở đây anh không nói nhiều được. Em hiểu không?

- Nhưng làm sao anh làm được chuyện đó chứ? Có cách nào không anh?

- Em không biết chính em đã gỡ tội cho mình sao? Anh chỉ giúp em đưa mọi chuyện ra ánh sáng thôi. Nó vô cùng đơn giản, Thục Hiền ạ. Đơn giản đến mức em không ngờ đâu.

Thục Hiền chùi nước mắt. Lập Huy đã nói vậy thì cô chỉ còn biết cố tin. Cô tin anh có thừa tài năng làm cho mọi chuyện trở nên đơn giản như lời anh nói. Còn cô thì đã nghĩ tới nghĩ lui, đến mức có lúc cô quẫn trí tin rằng mình có làm chuyện đó, dù cô không lý giải được tại sao Lập Huy nhìn vẻ tiều tuỵ của Thục Hiền, thấy thương cô đến nhói lòng. Nhưng bây giờ anh không thể mang cô ra ngoài lập tức, chỉ có thể hành động mà thôi. Anh đứng dậy,siết chặt tay cô:

- Ráng đi em! Đừng sợ gì hết! Đừng có hoang mang nghĩ quẩn. Anh sẽ cứu được em mà. Em phải tin anh!

Thục hiền cười gượng:

- Em tin - Anh về nghe - Dạ Thục Hiền được đưa trở lại phòng giam. Lập Huy cũng vội đi ngay. Anh ghé mua bó hoa, rồi đến nhà Thục Hiền Bà Phương có vẻ bất ngờ khi thấy anh. Lập Huy cười nhã nhặn:

- Con muốn thăm Phương Ngân. Ngân khoẻ hẳn chưa bác?

- Ờ cũng còn hơi yếu. Cháu ngồi đi Bà Phương đi lên phòng gọi Phương Ngân. Sự có mặt của anh làm bà thấy do dự. Anh muốn tìm hiểu hay là thật sự thấy tội nghiệp con gái bà? Bà không tin một người như Lập Huy lại hoàn toàn dửng dưng với nỗi buồn của Phương Ngân. Nhưng dù sao bà vẫn cứ phải đề phòng Phương Ngân đã hoàn toàn bình thường nhưng tâm trí dường như lại quá bất ổn. Cô xuống tiếp Lập Huy với vẻ trầm mặc, ưu tư. Bà Phương ngồi kế một bên làm Lập Huy khó mà nói chuyện. Anh chỉ giữ thái độ bình thản như người ngoài cuộc và mỉm cười với cô:

- Khoẻ chưa em?

- Dạ em bình thường Bà Phương chen vào:

- Mấy hôm nay cháu có vào thăm Thục Hiền không? Người ta chưa cho tiếp xúc với thân nhân nhưng cháu thì được mà Lập Huy lắc đầu, dửng dưng:

- Vụ án chưa điều tra xong, cháu cũng không được vào thăm. Đợi kết quả xem sao Anh kín đáo nhìn bà Phương và thấy bà có vẻ yên tâm. Anh nhận thấy điều đó quá nét mặt giãn ra của bà và nụ cười trên môi bà có vẻ thanh thản hơn. Anh chơi thêm một đòn tâm lý:

- Với lại con người thật của Thục Hiền ra sao cháu cũng chưa rõ. Trước mắt tính mạng của Phương Ngân quan trọng hơn. Hôm ấy, nghe bác nói, cháu nghĩ lại và thừa nhận trong chuyện này lỗi của cháu một phần Anh quay lại Phương Ngân. Cười dịu dàng:

- Em không trách anh chứ Ngân?

- Dạ không. Em đâu dám giận - Em bị như vậy, anh lo lắng vô cùng. Nếu thật sự em không qua nổi, anh sẽ ân hận ghê gớm Phương Ngân chớp mắt nhìn xuống, có vẻ sung sướng. Bà Phương cũng dễ dàng bị thu phục. Bà nhìn Phương Ngân với vẻ phởn phơ của một người hài lòng:

- Bác cũng vậy. Bác chỉ có mình nó. Cháu cũng biết nó là cuộc sống của bác mà. Nhiều đêm nghĩ lại bác còn thấy hãi hùng Lập Huy gật đầu như rất hiểu. Anh ngồi nán lại, rồi ra về. Phương Ngân đi theo anh ra cửa, nhưng vẫn lặng thinh. Cử chỉ của cô có vẻ tội tội, đến nỗi Huy lại thấy mềm lòng. Anh dịu dàng:

- Vô đi em. Ngày mai,anh đến chơi với em - Dạ Lập Huy về nhà với cảm giác nao nao. Lợi dụng tình cảm của một cô gái yếu đuối để khai thác, anh thấy mình tàn nhẫn quá. Nhưng không như thế thì làm sao cứu thục HIền của anh được. Đành xem như vay Phương Ngân một món nợ vậy. Và mặc dù rất nóng lòng, anh vẫn từ tốn đến thăm mỗi ngày, chỉ để nói chuyện trời mây.

Chiều nay, anh đến xin phép bà Phương đưa Phương Ngân đi chơi, dĩ nhiên là bà không từ chối. Phương Ngân dù lúc nào cũng buồn, vẫn có vẻ tươi hơn một chút Lập Huy lái xe ra xa lộ. Thỉnh thoảng anh quan sát Phương Ngân qua kính chiếu hậu. Cô nhìn ra hai bên đường, vẻ mặt trầm tĩnh thư thái. Cô không hay mình bị quan sát nên cử chí rất tự nhiên. Lập Huy bất ngờ lên tiếng:

- Hìnnh như em đang gặp chuyện gì đó không ổn phải không Ngân?

Phương Ngân quay lại:

- Anh hỏi gì ạ?

- Có phải em đang gặp chuyện gì đó bất thường không? Một chuyện mà em không muốn nhưng không thể không làm Phương Ngân e dè:

- Em không hiểu anh muốn nói gì. Em vẫn bình thường đấy chứ - Có thật vậy không?- Lập Huy hỏi với một nụ cưới trên môi - Không phải đâu.

- Anh biết trong lòng em rất buồn rất sợ. Và chỉ anh mới giúp em giải toả được nỗi lo đó.

Phương Ngân nhìn Lập Huy hoang mang. Cô thật sự không hiểu anh muốn nói gì. Từ nãy giờ, anh nói chuyện có gì đâu làm cô bất an. Và cô chỉ biết im lặng đề phòng Lập Huy nói chặn đầu:

- Anh đã điều tra ra chuyện của mẹ em rồi. Anh muốn em nói hết sự thật với anh, nói tất cả những chuyện gì mà em biết. Nếu em giấu thì mọi chuyện sẽ tệ hại hơn đó Ngân.

Phương Ngân mở to mắt nhìn Lập Huy, khiếp đảm. Phản ứng tự nhiên khiến cô rút vào một góc xe, đề phòng. Thoắt một cái, trong mắt cô Lập Huy trở thành kẻ xa lạ và đang hỏi tội cô. Điều đó làm cô thấy anh thật là đáng sợ Cô thì thào:

- Em không biết gì cả. Thật tình em không biết tại sao chị Hiền muốn giết em Giọng Lập Huy rắn đanh:

- Em nói dối. Em biết hết, nhưng em bao che cho mẹ em. Đúng không?

- Không, không có - Giọng Phương Ngân tắt nghẹn Vẻ hoảng hốt của cô làm Lập Huy tin chắc mình nói đúng. Anh trở lại vẻ dịu dàng:

- Đừng giấu anh nữa. Em có biết là anh đã biết hết rồi không? Nhưng anh muốn chính miệng am nói vì như vậy mới chứng tỏ được sự thành thật của em - Nhưng em không biết gì cả. Em làm sao nói được đây - Anh biết em biết - Em không biết. Thật tình là không mà Lần đầu tiên Lập Huy thấy ở cô một thái độ cương quyết như vậy. Anh lập tức đổi giọng rắn đanh:

- Được. Nếu em giấu thì anh sẽ nói cho em biết. Em và mẹ em toa rập làm hại Thục Hiền Phương Ngân kêu lên:

- Em không có, không có - Im đi. Để anh nói hết. Thứ nhất, nếu không có sự sắp đặt trước thì mẹ em đã không giữ lại ly sữa để làm bẳng chứng kết tội Thục Hiền. Thứ hai, tại sao em có vẻ sợ hãi khi phải uống ly sữa đó? Một điều nữa mà em không biết là anh đã đến nhà khám xét khi em còn trong bệnh viện và biết mẹ em đã pha sẵn thuốc trong bình thuỷ. Bây giờ, anh đang giữ chiếc bình đó. chiếc bình mà mẹ em huỷ bỏ là bình anh tráo vào.

Phương Ngân ngồi im, hoang mang đến vô cùng. Cô không biết tất cả những điều Lập Huy nói chỉ là những bằng chứng giả để đưa cô vào bẫy. Thấy cô thất thần vì sợ, Lập Huy nói tiếp giọng rắn đanh - Với những bằng chứng đó, trước sau gì mẹ em cũng bị công an điều tra. Lúc đó, người vào tù là mẹ em chứ không phải là Thục Hiền. Bây giờ em khai thật hết đi. Vì em, anh sẽ giúp mẹ em khỏi tội. Anh có thừa khả năng đó, Ngân ạ. Bây giờ anh cho em năm phút để suy nghĩ. Nếu em nhất định không nói thì thôi, nhưng sau đó đừng có hối hận.

Nói xong,anh im lặng. Phương Ngân úp mặt vào trong tay, khóc thống thiết, dáng điệu đầy khổ não. Vẻ đau khổ của cô làm Lập Huy thấy mình quá ác. Anh thở dài, yên lặng chờ đợi:

Rồi Phương Ngân ngẩng đầu lên, giọng nghẹn ngào:

- Khi mẹ bảo em làm vậy, em có cản nhưng mẹ không nghe Lập Huy luồn tay vào áo, kín đáo bấm nút cassette, rồi như hỏi cung:

- Em nói cụ thể đi - Vâng. Em sẽ bắt đầu từ đầu. Từ lúc anh trở lại với chị Thục Hiền, mẹ càng ghét chị ấy. Mẹ bảo sẽ cho chị ấy vào tù. Lúc ấy anh sẽ cưới em, và tài sản của chị Hiền mẹ sẽ giành về cho em. Và sau đó. . .

Lập Huy ngồi sững người. Điều khám phá này thật ngoài sức tưởng tượng của anh. Đúng là quá ghê gớm! Anh lặng đi thật lâu. Phương Ngân cũng không mở miệng được vì khóc. Rồi Lập Huy trần tĩnh lại. Anh đã hiểu và có thể hình dung toàn bộ câu chuyện, nhưng anh cần thu lại chính những điều Phương Ngân nói. Thấy cô cứ mãi khóc, anh nghiêm mặt:

- Nói tiếp đi - Vâng. Lúc ấy, mẹ làm thân để chị Hiền chịu chơi với em. Mẹ bảo em giả bệnh, và chỉ uống một ít sữa đủ để vào bệnh viện thôi - Vậy tại sao em uống hết?

- Vì em không muốn sống nữa. Bị anh bỏ rơi, em đã không muốn sống rồi. Đã vậy, mẹ còn gây tội ác. Em ghê sợ lắm. Em không ham tài sản của dượng Quyền đâu. Nhưng em không cản được mẹ. Thôi thì em chết cho rồi - Em có biết làm vậy là Thục Hiền bị kết án oan không?

- Em có nghĩ. Thật tình có lúc em muốn nói sự thật với chị ấy, nhưng nói ra thì sợ mẹ ở tù. Và mẹ sẽ hành hạ em cho đến chết. Làm sao em dám phản mẹ chứ Lập Huy tắt máy. Anh chỉ cần bao nhiêu đó bằng chứng để nói chuyện với bà Phương. Và thật sự anh cũng không đủ can đảm ngồi nghe Phương Ngân khóc lóc. Anh rất sợ cảm giác bất lực không thể an ủi cô Trên đường về, Phương Ngân chỉ biết im lặng khóc. Thại đó của Lập Huy một lần nữa làm cô thấy hụt hẫng cộng với sự sợ hãi bị anh phát giác tội lỗi nên tinh thần cô bị suy sụp trầm trọng. Và cô chỉ có thể giải toả bằng nước mắt Lập Huy im lặng lái xe. Anh tập trung tinh thần để đối phó với bà Phương, chứ không còn đủ tinh cảm để mềm yếu với Phương Ngân. Cô quá thật thà nên anh không cần phải đấu trí với cô. Nhưng bà Phương thì khác. Người đàn bà đó ghê gớm hơn anh tưởng nhiều. Vì vậy, anh không tin sẽ nói chuyện được dễ dàng với bà, dù anh đang có đủ bằng chứng buộc tội Vào nhà Phương Ngân chạy nhanh lên phòng, mặc cho bà Phương gọi lại. Bà định đi theo cô, nhưng Lập Huy cản lại:

- Cổ không sao đâu, rồi qua cơn xúc động thôi. Bác không cần phải lo nhiều - Nhưng nó có chuyện gì vậy?

- Bị phát hiện tội lỗi, ai cũng phải có tâm trạng như vậy thôi Anh ngừng một lát, rồi nói thẳng:

- Tôi đã điều tra ra nguyên nhân của ly sữa có thuốc độc. Tôi nghĩ bà nên ngồi lại để làm sáng tỏ chuyện này Bà Phương quay phắt lại, nhìn Lập Huy. Cái nhìn của bà trừng trừng, vừa đe doạ, vừa đề phòng và đầy ác ý. Lập Huy điềm tĩnh nhìn bà, cử chỉ vững vàng. Cuối cùng khi đã qua cơn choáng, bà nhếch môi, cười ngạo mạn:

- Công an còn chưa điều tra ra manh mối, cậu làm gì mà biết nguyên nhân của nó mà đòi làm sáng tỏ.

- Tôi biết vừa đủ có thể buộc tội bà, cũng như buộc bà bãi nại ngay. Nếu không, tôi sẽ thưa bà về tội hãm hại người khác. Lúc đó tội của bà không nhẹ đâu Mặc dù hơi bị bất ngờ về thái độ của anh, bà Phương vẫn bình tĩnh chống đỡ, thậm chí còn cười kiêu kỳ:

- Nói năng cho cẩn thận đấy, cậu luật sư. Ở thành phố này, tôi quen nhiều luật sư giỏi hơn cậu đấy Lập Huy mỉm cười:

- Điều đó hẳn nhiên. nhưng tôi sợ khi làm lớn chuyện thì bà đã tự cho nhiều người biết tội ác của mình. Tôi dám chắc không một luật sư nào giúp bà thắng được những bằng chứng tôi đang có trong tay, trừ khi tôi tự huỷ nó Bà Phương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt châm biếm:

- Bằng chứng gì vậy? Cậu định dùng tài hùng biện dựa vào những suy đoán lung tung để áp đảo tôi đấy à? Trò trẻ con, xin lỗi nhé. Tôi không có thời giờ tiếp cậu Bà đứng dậy, đường hoàng đi lên lầu. Lập Huy cười khẩy, rồi rút cassette trong túi đặt lên bàn. Tiếng Phương Ngân vang lên đẫm nước mắt, nhưng vẫn rành rọt, lồng lộng vang lên giữa phòng khách rộng. Bà Phương đứng khựng giữa cầu thang, choáng váng, rồi theo bản năng, bà lao xuống nhào về phía bàn. Nhưng Lập Huy đã nhẹ nhàng cầm chiếc máy, cất vào túi áo:

- Bà còn lý do gì để phủ nhận không?

Khuôn mặt bà Phương tím ngắt:

- Thì ra cậu lừa gạt chúng tôi để điều tra. Cậu doạ nạt một đứa con nít như Phương ngân để bắt nó nói. Cậu khốn nạn lắm! Lập Huy! Cậu muốn gì, sao cậu không đấu trí với tôi?

- Tôi chỉ tìm ra sự thật thôi, chứ không cần đấu trí với bà Bà Phương như phát điên vì phẫn nộ. Bất kể có Lập Huy ở đó, bà lao lên lầu, hét lớn:

- Con khốn nạn! Xuống đây. Xuống đây trả lời về hành động của mày. Mày bán đứng mẹ mày vì mê muội. Tao giết mày chết mới hả giận. Xuống đây Bà đập mạnh cửa phòng Phương Ngân. Cô mở cửa, run như gà mắc tóc, và nhận chịu cơn thịnh nộ mà cô biết sẽ không tránh được. Cơn điên đã làm bà dường như mất trí. Bà dằn cô, xô mạnh vào tường hét vang cả nhà:

- Đồ ngu đần! Tao làm mọi chuyện là cho ai đây? Sao mày phản tao? Mày chết đi! Chết đi cho đáng kiếp!

Phương Ngân như bị tơi tả. Cô cắn chặt răng chịu đựng cơn thịnh nộ của mẹ. Lập Huy từ dưới đi lên. Anh giằng Phương Ngân lại, quát lớn:

- Bà chấm dứt ngay lại chuyện hành hạ này đi, sẽ không có lợi cho bà đâu - Nó là con tôi. Tôi có quyền đánh hay giết. Cậu ra khỏi đây ngay. Đi đi Lập Huy giơ tay cản lại khi bà định nhào đến đánh Phương Ngân, giọng anh cứng rắn:

- Cô ấy là nhân chứng của vụ kiện. Tôi phải bảo vệ nhân chứng. Còn bà không được đụng đến cô ấy Thấy vẻ hung hăng của bà, anh nói tiếp giọng đe doạ:

- Nếu bà không ngồi lại nói chuyện nghiêm chỉnh, tôi sẽ gọi điện báo công an ngay. Bà muốn việc này được đưa ra ánh sáng chứ?

Bị khống chế, bà Phương căm hờn nhìn Lập Huy, rồi ngồi phịch xuống ghế. Lập Huy ra hiệu cho Phương Ngân ra ngoài và ngồi xuống đối diện với bà:

- Khi dựng vở kịch như vậy, bà đã rất vụng về rồi đấy. bà chỉ nghĩ một chiều về phía mình và đã diễn đạt rất xuất sắc. Nhưng bà quên người khác cũng có cái đầu để phỏng đoán. Chẳng lẽ Thục Hiền ấu trĩ đến mức giết người một cách đơn giản vậy sao? Nếu thật sự muốn vậy, cổ phải biết tính toán chứ. Đó là sơ hở của bà và tôi không làm gì ngoài việc nắm sơ hở đó. Bà nên tự trách mình, đừng giận Phương Ngân làm gì. Vì tôi không phát hiện sớm trước sau gì công an cũng điều tra ra thôi - Bây giờ cậu muốn gì?

- Muốn bà bãi nại ngay lập tức - Dễ vậy sao?

Lập Huy cười mỉa:

- Thế bà còn con đường để chọn sao? Tôi tin bà không ngốc đến mức để mọi việc không cứu vãn được chứ. Lúc đó, chính tôi là người đưa bà ra toà về tội vu khống người khác. Bà sẽ mất tất cả, chỉ được một thứ duy nhất là nhà tù. Bà cứ suy nghĩ đi - Cậu là đồ vô tâm! Vì quí mến cậu, tôi mới làm vậy. Nếu không đáp lại sự quí trọng của tôi thì thôi. Cậu thẳng tay như vậy thì còn tình nghĩa gì nữa - Tôi rất biết ơn vì bà đã dành tình cảm cho tôi, nhưng bà cực đoan quá. Bà muốn giành hạnh phúc cho con bà bằng cách đẩy Thục Hiền vào tù thì tôi không mềm yếu được Anh ngừng lại suy nghĩ rồi cười nhạt:

- Không truy tố bà là hình thức khoan nhượng rồi đó - Cậu không nạn lắm Lập Huy không trả lời. Anh không chấp nhặt làm gì người đàn bà quẩn trí này. Anh điềm nhiên nói như quyết định:

- Tạm thời Phương Ngân sẽ không ở với bà, để tránh bị hành hạ. Tôi sẽ tìm cho cô ấy chỗ ở, và yêu cầu bà không được quấy rầy cô ấy Bà Phương rít lên:

- Cậu không có quyền. Tôi cấm cậu Nhưng Lập Huy không thèm quan tâm đến phản ứng của bà ta. Anh đứng dậy:

- Tôi chờ đến chín giờ sáng mai. Nếu bà không làm gì thì tôi sẽ làm thay cho bà. Xin phép bà, tôi về Anh thản nhiên đi xuống nhà tìm Phương Ngân. Cô đang ngồi rúc mình trong chiếc ghế khóc sụt sùi. Lập Huy cúi xuống gần cô, nói dịu dàng:

- Anh thật tình xin lỗi em. Vì anh mà cuộc sống em sóng gió, nhưng anh không còn cách nào khác. Hiểu giùm anh nghe Ngân Phương Ngân không ngẩng lên. Cô nín khóc, nói một cách âm thầm:

- Em làm em chịu. Em không trách ai cả. Vì trước sau gì người ta cũng biết mà. Nếu thương em thì anh đừng làm mẹ em bị ở tù. Em sẽ nhớ ơn anh lắm - Anh hứa với em. Còn em đừng ở đây nữa. Em chịu không nổi đâu. Tốt hơn hết là đến nhà Thanh Thư, chờ mẹ em nguôi rồi hãy về Phương Ngân ngước lên, trong mắt lấp lánh một tia hy vọng:

- Có được không anh? Liệu có ai chịu tiêp nhận một người như em không?

- Đụoc chứ, em đừng mặc cảm như vậy. Vả lại, Thanh Thư vị tha lắm, Thục Hiền cũng vậy. Không ai ghét bỏ em đâu Phương Ngân thì thầm:

- Nhưng mọi người sẽ ghét bỏ mẹ em. Em khổ tâm quá - Bây giờ anh đưa em đến nhà Thanh Thư. Ở đó, em sẽ thấy dễ chịu hơn Phương Ngân lắc đầu, ngồi yên:

- Em không đi đâu. Dù mẹ có đánh chết hay thế nào đi nữa, em cũng ráng chịu. Chạy trốn để làm gì vô ích. Nếu tránh mẹ để trốn được nỗi khổ của mình thì em sẽ làm, nhưng em không bao giờ trốn được đâu. Không bao giờ Lập Huy lặng thinh. Anh nhìn cô với một chút cảm phục. Phương Ngân bản lĩnh hơn anh tưởng và không phải là một con búp bê vô hồn. Anh chợt cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của cô trong lúc này, và cảm thấy mình xao xuyến khó tả Lập Huy ra về. Lần đầu tiên anh cảm thấy một tình cảm nửa vời, lơ lửng với Phương Ngân Đúng như anh nghĩ, bà Phương lập tức bãi nại Thục Hiền. Buổi sáng, Lập Huy đến đón cô. Thục Hiền gầy xanh xao xác vì tâm trạng khủng hoảng. Anh đưa cô về nhà, và lần đầu tiên vào phòng cô. Lần đầu tiên Thục Hiền thật sự ngã quỵ, yếu đuối. Cô nằm trong lòng anh, khóc lặng lẽ vì sự buồn tủi, kinh hoàng Lập Huy ôm chặt lấy Thục Hiền. Sự yếu đuối của cô làm anh thấy tội nghiệp. Anh để mặc cô khóc đã, rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên:

- Khóc xong chưa? Bây giờ em rửa mặt rồi xuống nhà. Mọi người đang chờ em kìa Thục Hiền vẫn chảy nước mắt:

- Thật kinh khủng quá! Em cứ nghĩ không còn gặp anh nữa. Em sợ người ta không điều tra được, sợ anh tin dì Phương rồi ghét em, và sẽ. . .

- Sẽ đến với Phương Ngân phải không? Sao em nghĩ quẫn vậy?

Anh hơi nhắn mắt lại:

- Mấy ngày đó, em chịu đựng quá sức phải không? Anh lo đến điên lên được, chỉ sợ em tự tử. Anh nhớ em lắm - Em cũng vậy. Cả ngày, em chỉ nghĩ về anh thôi Lập Huy vuốt nhẹ tóc cô. Anh định cúi xuống thì ngoài hành lang có tiếng lao xao hốt hoảng. Cả hai đứng dậy đi ra. Thanh Thư và bà Phương đang khiêng Phương Ngân xuống lầu. Thục Hiền đứng nhìn ngơ ngác. Lập Huy kêu lên một tiếng kinh ngạc:

- Chuyện gì vậy, cổ làm sao vậy?

- Nó tự tử. Tất cả là tại cậu. Cậu hài lòng chưa? - Bà Phương rít lên căm hờn và quẫn trí. Lập Huy đứng sững nhìn Phương Ngân, rồi bất chợt anh giằng lấy cô, bồng trên tay, chạy nhanh xuống cầu thang. Bà Phương và Thanh Thư hối hả đi theo. Thục Hiền cũng chạy theo mọi người. nhưng giữa chừng cô khựng lại, đứng im. Không ai cần sự có mặt của cô cả. Còn cô thì đã quá sợ hãi mẹ con họ. Cô đứng vịn cầu thang, rồi lặng lẽ đi lên. Nhưng cô chợt đứng lại, ông Quyền đứng trên hành lang. Cô hỏi khẽ:

- Ba không vào bệnh viện sao?

- Có tụi nó lo rồi. Ba vô đó làm gì để phải thấy bà ta Thục Hiền ngước lên:

- Ba có giận dì Phương không?

- Ba không giận. Còn dùng từ đó là còn nhẹ lắm. Một người đàn bà thủ đoạn như vậy, ba còn quý trọng gì mà giận bà ta Thục Hiền thở dài:

- Phương Ngân đau khổ đến mức phải tự tử. Đó cũng là hình thức trừng phạt bà ấy rồi. Tha thứ cho bà ta đi ba Ông Quyền vuốt tóc Thục Hiền, cảm động:

- Con bỏ qua cho bà ta được sao?

- Vâng. Chỉ việc mọi người khinh bỉ bà ta thôi, cũng đủ để bà ấy khổ rồi - Đối với ba thì không dễ dàng như vậy được. Sở dĩ ba không li dị vì không muốn bà ta nắm giữ số tài sản của ba. Bà ta vẫn sống trong nhà này, nhưng sẽ không được gì cả Ông ngừng lại, thở dài:

- Ba đã mù quáng quá, phải không Hiền? Con có giận ba không?

Thục Hiền lắc đầu:

- Chỉ cần ba thương con là con giận gì cả Hai cha con im lặng bên nhau. Khá lâu, ông Quyền lên tiếng:

- Con về phòng nghĩ đi. Ba đi công chuyện một chút - Dạ Ông Quyền đi xuống nhà, Thục Hiền thơ thẩn vào phòng Phương Ngân tò mò quan sát. Lọ thuốc ngủ còn rơi dưới sàn, chăn gối vương vãi tứ tung. Có lẽ vì Phương Ngân giãy giụa quá Thục Hiền cầm lá thư rơi dưới giường, lặng lẽ đọc. Phương Ngân chỉ viết vắn tắt mấy dòng:"Tình yêu đã không như mơ ước, lại còn phải chịu sự khinh bỉ của mọi người. Sống như thế không đáng sống nữa. Lập Huy! Nếu người ta có linh hồn, thì linh hồn em sẽ mãi theo anh. Giờ phút cuối cùng của cuộc đời em chĩ nghĩ đến anh"

Thục Hiền ngồi phịch xuống, lá thư buông rơi dưới chân. Tim cô như thắt lại vì cảm giác khó tả. Vừa tội nghiệp, vừa ngạc nhiên cảm phục, vừa thấy mình có lỗi. . . Đủ thứ cảm giác làm cô bất ổn, bồn chồn Cô cứ ngồi im lặng trong phòng trống vắng. Một lát sau có tiếng chân đi lên, rồi Lập Huy cúi xuống nhìn mặt cô:

- Sao em ngồi ở đây? Em nghỉ gì vậy?

Thục Hiền ngước lên:

- Nó qua khỏi rồi phải không?

- Sao em biết?

- Nhìn thái độ của anh em biết Lâp Huy thở nhẹ:

- Chưa tỉnh hẳn, nhưng đã cứu được. Anh về xem em ra sao Thục HIền cầm lá thư lên, lẳng lặng đưa cho Lập Huy. Anh hơi ngạc nhiên, không hiểu, nhưng cũng đọc. Thục Hiền ngồi im, nhìn nét mặt buồn thẫn thờ của anh. Một lát sau, cô lên tiếng:

- Không ngờ nó có thể yêu sâu sắc như vậy. Sâu sắc hơn em tưởng?

- Em giận anh?

Thục Hiền cúi đầu, giọng rời rạc:

- Em tự hỏi anh đã làm gì để nó ảo tưởng và hy vọng. Có thể em không hiểu anh, đã chủ quan Lập Huy ngắt lời:

- Tất cả những gì anh làm anh đã nói hết với em rồi, tin hay không là tuỳ em. Bây giờ Phương Ngân ra nông nổi như vậy, lỗi là tại anh. Anh còn có thể làm gì khác hơn là. . .

Anh lặng thinh, như không thể nói, đúng hơn là không nỡ nói Thục Hiền nói giùm ý nghĩ của anh:

- Anh đang bị dao động vì tình cảm mãnh liệt của nó vì tội nghiệp. Và trên hết là anh không chịu nổi khi nhìn nó sụp đổ. Thậm chí anh hối hận là đã vì em mà làm khổ nó, đúng không?

- Đừng nghĩ như vậy Hiền Thục Hiền im lặng một lát, rồi ngước lên, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm:

- Dù muốn dù không thì tình cảm của hai đứa cũng rạn nứt, đã không còn như xưa nữa. Sau tất cả những lỗi lầm của hai đứa, cả em và anh đều phải chịu trách nhiệm về những việc làm của mình - Có nghĩa là em muốn chia tay?

- Anh không từ chối chứ?

Lập Huy im lặng, cô nói một cách cứng rắn:

- Bây giờ anh đang hối hận ghê gớm và muốn chuộc lỗi với Phương ngân. Anh đang lấp lửng trong tình cảm nửa vời. Có lẽ anh không giống em với anh An, không dứt khoát dễ dàng như vậy. Vậy em còn cách nào khác hơn là để anh được tự do Cô quay mặt đi, giấu giọt nước mắt:

- Có lẽ hai đứa nên tạm xa nhau. Em sẽ sang Nhật với ba một thời gian. Trong thời gian đó, mỗi đứa có dịp nhìn kỹ lại mình. Không có em rồi anh sẽ thanh thản hơn. Lúc đó anh sẽ biết nên chọn em hay chọn Phương Ngân - Tại sao em có quyết định đó, Thục HIền?

Thục Hiền cố giữ nét mặt thản nhiên:

- Vì em đã thấy vẻ chết lặng, lo sợ của anh khi bồng Phương Ngân xuống lầu. Em đã thấy tình cảm bộc phát mạnh mẽ của anh, và em hiểu rằng tình cảm đó ẩn trong lòng anh từ lâu mà anh không biết, thậm chí nó nhiều hơn anh tưởng Lập Huy ngồi yên đầu cúi xuống như suy nghĩ. Quả thật, bây giờ anh không thể khác được, anh biết mình không thể dửng dưng với Phương Ngân. Sau tất cả những chuyện xảy ra, làm sao anh có thể hoàn toàn vô tâm với cô được Lập Huy giấu tiếng thở dài. Anh ngẩng lên, nó mà không nhìn cô:

- Thật tìn bây giờ anh cũng không phân tích được tình cảm của mình. Có lẽ em nói đúng. Hai đứa nên tạm xa nhau một time. Phương Ngân đã làm anh bị chấn động. Anh không thể hứa hẹn với em bất cứ chuyện gì. Thông cảm cho anh Thục Hiền lặng người đi, đau đớn. Dù biết sự thật là vậy, nhưng khi chính Lập Huy nói ra, cô cũng không đủ bình tỉnh đón nhận. Cô quay mặt đi:

- Anh về đi. Em muốn được một mình Lập Huy thở dài, đứng dậy, đi ra hành lang. Thục Hiền cắn môi đến rướm máu, cố dằn những giọt nước mắt rơi xuống. Cô chợt gọi to:

- Anh Huy Lập Huy quay lại:

- Em còn muốn nói gì?

- Có lẽ khi sang Nhật, em sẽ không đến chào anh. Xem như đây là lần cuối gặp nhau Lập Huy gật đầu:

- Anh hiểu. Tạm biệt em - Tạm biệt Thục Hiền ngồi im, nghe tiếng chân anh vang trên hành lang. Cô hiểu anh sẽ đến với Phương Ngân. Khi đã đọc lá thư tuyệt mệnh của nó, anh không đủ giấu giếm tình cảm nữa Cô gục đầu trong tay, chết lặng Có lẽ nào hậu quả cô gánh chịu là đây? Cả Lập Huy cũng đang trả giá cho việc làm của mình. Nhưng sự trả giá của anh lại chồng thêm nỗi đau đớn cho cô. Còn anh có mất mát gì đâu, ngoài lương tâm ray rứt và tình cảm bị phân đôi Một tuần sau, Thục HIền theo ông Quyền sang Nhật. Chỉ có Thanh Thư, Quốc Thái và Lan Oanh đi tiễn. Cô từ chối gặp Lập Huy. Lần đầu tiên cô rời xa thành phố với tâm trạng chạy trốn với một nỗi tuyệt vọng mênh mông trong tận cùng trái tim .

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(4087)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]