Buổi tối, mọi nười quay quần trong phòng khách chờ ông Tùng. Tối nay cả nhà mở một buổi tiệc nhỏ đón nhân vật mới , sẽ là thành viên mới của gia đình. Ông Tùng đề nghị đưa con gái của một người bạn thân về ở trong gia đình vì cha mẹ cô ta đều đã chết. Không một ai trong nhà phản đối dù chưa biết mặc cô bé đó ra sao.

Theo thói quen , cả nhà Thục Phương cũng có mặt. Thục Phương biết chuyện này qua Diệp Thúy. Nhưng cô không quan tâm lắm. Nuôi một cô bé mồ côi như vậy cũng đáng ủng hộ lắm.

Cô ngồi bên Diệp Thúy , mải mê đọc báo. Bên cạnh cô , Deip Thúy tẩn mẩn cắn hột dưa , thỉnh thoảng ngước lên nhìn ra cửa :

- Sao ba về lâu quá thế. Đói bụng quá !

Bà Tùng và bà Phục đang ngồi nói chuyện phía cửa sổ , lâu lâu cũng nhìn ra sân như chờ. Cuối cùng thì xe cũng về tới. Một lát sau thì ông Tùng va cô gái bước vào phòng khách , giọng ông oang oang :

- Mọi người chờ có lâu không ? Giới thiệu nhé , đây là Thu Thanh. Con đến chào bác gái và mấy chị đi con.

Thục Phương bỏ tờ báo xuống , ngẩn lên nhìn. Cả người cô chợt như đông lại, giá lạnh. Vậy ra ' cô bé mồ côi ' như Diệp Thúy nói chính là cô ta. Tự nhiên cô quay qua Diệp Thúy. Cô nàng cũng đang sững sốt nhìn Thanh. Rồi quay qua Thục Phương thì thào một cách ngạc nhiên :

- Cô ta lớn như thế sao ? Vậy mà ta cứ tưởng … Đó chính là con nhỏ hát ở nhà hàng , là nhỏ bồ của anh Duy à ? Trời ơi , chuyện gì vậy ? - Anh Duy xúi ba làm vậy sao ?

Tim Thục Phương đập loạn trong lồng ngực. Câu nói của Diệp Thúy chẳng khác nào mủi dao đâm phập vào vết thương vốn chưa lành. Cô ngồi yên hóa đá nhìn Thu Thanh.

Cô nàng lễ phép chào từng người. Hình như cô không nhận ra được Thục Phương. Vì trong bệnh viện cô luôn tiếp xúc lúc cô mang khẩu trang. Nhưng Thục Phương đang quá đau khổ nên không nhận ra điều đó và cho rằng Thu Thanh đang cố tình phớt lờ cô. Bỗng nhiên cô thấy trào lên một mối ác cảm kỳ la gần như cảm giác bị khiêu khích.

Cô ngồi yên nghe mọi người hỏi han Thu Thanh. Giọng cô nàng êm dịu lễ phép , rất dễ thu phục tình cảm của mọi người. Nhưng hình như là trừ Diệp Thúy. Cô bênh vực Thục Phương đến nỗi lập tức không ưa Thu Thanh. Và cô chỉ chờ có dịp để hỏi Vũ Duy.

Mọi người bước qua phòng ăn. Thục Phương muốn bỏ về ngay nhưng vốn được giáo dục chu đáo , cô đã cố gắng kiềm chế để khỏi có hành động ngông cuồng và ngồi yên một cách thụ động.

Bà Thục chợt lên tiếng :

- Duy nó đi đâu nhỉ ? Nảy giờ tôi không thấy đâu ca?

Bà Tùng đở lời :

- Nó đi chơi rồi chị Ơi. Nó có nói là sẽ về sớm, chắc cũng sắp về đấy

Diệp Thúy nghiêng đầu qua Thục Phương thì thầm :

- Nếu đây là ý anh Duy thì ảnh quá đáng lắm và điên nữa. Tao không chấp nhận con nhỏ đó đâu.

Thục Phương buông thỏng:

- Có chấp nhận hay khôngkhông thì chuyện cũng đã xong, đó là quyết định của người lớn, mày không thay đổi được đâu.

- Hừm ! tao sẽ tìm cách tống cổ nó ra khỏi nhà.

Thục Phương cười khẻ:

- Rồi cô ta sẽ đi đâu mày quên cô ta mồ côi à. Đừng vô tình làm chuyện ác như thế.

Diệp Thúy chưa kịp trả lời thì Vũ Duy về. Anh vừa khép cửa vừa nói như xin lổi:

- Con về sớm nhưng bị kẹt xe, xin chào cô em mới.

Anh chợt sững khi nhận ra Thu Thanh:

- Vậy ra cô bé đó là em.

Thu Thanh cũng kinh ngạc:

- Em khôngkhông nghờ nhà anh ở đây.

Mọi người ngạc nhiên nhìn hai người. Bà Tùng lên tiếng :

- Ủa vậy con biết Thu Thanh à ?

Diệp Thúy mát mẻ:

- Biết quá trời là biết luôn ấy chứ, ở đâu có chuyện trùng hợp đúng ý hai người thế nhỉ ?

Vũ Duy không để ý câu nói châm chích ấy, anh bước đến, kéo ghế ngồi gần Thu Thanh. Rồi quay qua ông Tùng:

- Vậy cổ là con của bạn ba hả ?

- Ừ mẹ nó vừa mới chết đấy, bị ung thư. May là ba gặp trong bệnh viện nên biết.

Vũ Duy gật đầu:

- Bác Phương chết con cũng biết mà. Không ngờ bác ấy là bạn của ba.

Anh quay lại THu Thanh ân cần gắp thức ăn cho cô:

- Em cứ tự nhiên đi, giờ coi em như người trong gia đình rồi, đừng ngại gì hết nhé.

Diệp Thúy chỉa vào mặt THu Thanh:

- Phải đừng ngại gì hết, muốn làm gì trong nhà này cũng được mà. Cứ coi như mọi người chết hết rồi thỏai mái đi.

- Con nói gì vậy THuý.

Bà Tùng rầy DIệp Thuý. Ông Tùng cũng cau mày:

- Con phải coi Thu Thanh như chị em, nói năng cho cẩn thận một chút chứ con.

- Dạ ! Diệp Thúy hô lớn.

Vũ Duy nghiêm mặt nhìn cô nhưng không nói gì. Anh có vẽ suy nghĩ thái độ trở nên lặng lè hơn. Sự phản ứng của Diệp Thúy buẩi đầu đã phủ một đám mây đen lơ lửng giửa nhà. Những người lớn dù hết sức tế nhị vẩn không xoá tan được ấn tượng không lấy gì làm dễ chịu đó.

Thu Thanh thoáng buồn một chút nhưng lại vui lên ngay. Tính cô rất hồn nhiên vui vẻ. Cô cảm thấy Diệp Thúy không ưa mình. Nhưng tin chắc Vũ Duy sẽ bảo vệ mình, nên cô không thấy lo lắng gì cả. Và sự vui vẻ của cô thật sự gây được cảm tình của mọi người.

Buổi tối đi về nhà. Bà Thục đi vào phòng Thục Phương. Thấy co đang ngồi buồn bả trên giường, bà ngồi xuống cạnh cô :

- Con có chuyện gì giấu mẹ không Phương?

Thục Phương ngẩng lên:

- Chuyện gì hả mẹ ?

- Lúc nảy nghe con Thúy nói chuyện, mẹ thấy nó không ưa THu Thanh, có phải vì nó bênh vực con không ?

- Dạ chắc vậy.

- Vậy là nó biết hai đứa kia quen nhau trước à ? Thấy thái độ tụi nó, mẹ nghĩ không phải là bạn bè binh thường. Con biết chuyện đó không ?

- Dạ biết.

Cô kể hết những chuyện xảy ra từ trước giờ. Rồi khóc, bà Thục bàng hoàng lặng cả người:

- Sao từ trước giờ con không kể với mẹ.

- Con sợ mẹ buồn.

- Sợ mẹ buồn để con chịu khổ một mình vậy sao. Sao con dại dột quá vậy Phương. Con sợ mẹ ghét thằng Duy phải không ?

Thấy Thục Phương lặng thinh, bà thở dài:

- Con thương nó quá nên muốn bao che chứ gì, đến nổi giấu cả mẹ. Dù sao mẹ là người lớn, mẹ biết phải làm gì cho con chứ.

Thục Phương vẩn cúi đầu không nói được. Lồng ngực cô còn ứ đầy khể não. Cuyện vừ rồi làm cô không sao bình tỉnh và chỉ lặng lẻ khóc. Cử chỉ của cô làm bà Thục thấy xót xạ Nhưng vẩn cương quyết nói:

- Mẹ chưa biết tình cảm của hai đứa nó ra sao. Nhưng ở cùng nhà như vậy, lữa gần rơm lâu ngày cũng bén. Con hãy tập quen với ý nghĩ con với nó sẽ không thành đi. Đừng yếu đuối như trước giờ nữa.

Phương hít mũi:

- Nhưng con làm không nổi chuyện đó.

- Mẹ biết, nhưng phải cố gắng, nếu không thiệt thòi chỉ về con mà thôi. Đừng làm mẹ đau lòng con à.

Thục Phương dạ nhỏ một tiếng. Cách nói của mẹ càng làm lòng cô tan nát. Nhưng đó là cách đúng nhất để khỏi bị khổ. Cô hiểu được. Vậy mà cô vẩn không đủ sức biến ý nghĩ đó thành việc làm.

Hôm sau Vũ Duy vẩn đón cô đi làm như mọi ngaỵ Nhưng trong xe còn có Thu Thanh cô nàng đã chiếm vị trí của cô ở băng trước. Thục Phương đành ngồi phía sau. Trong suốt đọan đường Thu Thanh nói líu lo khôngkhông dứt. Cô có vẻ của một người vừa được đổi đời. Được thăng hoa trong cả tình yêu và cuộc sống. Sự sung sướng đó làm cô rỏ ràng tươi roi rói. Đến nổi cô không nhớ cả phép lịch sự tối thiểu là giao thiệp với THục Phương. Mà hình như cô thấy cũng không cần làm như vậy. Với cô chỉ cần có VŨ Duy là đủ. Và Vũ Duy bị cuốn theo sự hồn nhiên của Thu THanh, anh nói chuyện vui vẻ với cô đến mức không có thời giờ trò chuyện với THục Phương. Vả lại ngày nào cũng gặp cô, riết rồi cũng không còn đề tài để nói. Anh đưa Thu Thanh đến cửa hàng mỹ phẩm, rồi mới đến bệnh viện. Trên đường đi THục Phương khôngkhông hề nói một tiếng. Vẻ mặt buồn thảm câm nín. VŨ Duy liếc nhìn gương mặt cô trong kính chiếu hậu. Anh hiểu cô đang nghĩ gì. Và cảm thấy hơi quá đáng với cô.

Nhưng sự cảm nhận đó chỉ mang lại cho anh cảm giác bực mình, bị trói buộc. Anh vừa tội nghiệp lại vừa muốn dẹp bỏ ý nghĩ đó.Thục Phương luôn làm anh cảm thấy mình đã có vợ. Trong khi anh muốn được tự dọ Nhìn thấy đôi môi bậm lại và hai hàng nước mắt chảy trên mặt cô. Anh thở hắt một cái, rồi dơ tay xoay khung kính sang hướng khác. Phớt lờ để khỏi phải dổ dành hay giải thích.

Vào bện viện, Thục Phương lắng lặng mở cửa nhẹ bước xuống. Cô nói ngắn gọn:

- Em vào trước nha.

Rồi cô bỏ đi. Cô không đến phòng khám ngay, mà vào toilette rửa mặt thật kỷ, và trang điểm lại để xoá dấu vết của nước mắt. Suốt buổi sáng làm việc, đầu óc cô cứ lởn vởn ý nghĩ phải làm cái gì đó dứt khoát. Nhưng cụ thể là gì thì cô không quyết định nổi.

Hầu như ngày nào ũng vậy. Buổi sáng Vũ Duy đưa Thu Thanh đến cửa hàng mỹ phẩm. Rồi cùng Thục Phương đến bệnh viện. Trưa và chiều ghé đón Thu Thanh. Và giửa ba người trong xe, Thục Phương bao giờ cũng là nhân vật bị lãng quên. Ban đầu hai người còn giữ lịch sư lôi cô vào câu chuyện. Nhưng sau vì Thục Phương ít nói và cả hai đêu nói về chuyện riêng, nên dần dần cô trở thành cái bóng thật sự.

Thục Phương đau khổ ghê gớm. Dần dần thấy khủng hoảng thật sự. CÔ sợ nhất buổi sáng buổi trưa chiều khi cùng ngồi trong xe với hai người. Cuối cùng cô quyết định đi làm một mình.

Sáng nay chờ cô hơi lâu, Vũ Duy lên phòng cô:

- Xong chưa Phương ? Trể giờ rồi đấy.

Thục Phương cố tình ngồi nán lại bàn trang điểm :

- Anh đi trước đi, đừng chờ em.

- Sao vây ?

- Em chưa chuẩn bị xong, lát nửa em sẽ đi.

- Cũng được.

Vũ Duy không hỏi gì thêm. Anh khép cửa rồi đi xuống. Thục Phương chờ một lát rồi xuống nhà. Cô gọi tài xế đưa đến bện viện. Và dặn ông ta trưa đế đón. Cô tự nhủ từ đây về sau sẽ trở lại nhúc còn đi học. Nghĩa là ngày hai buổi có người đưa đón đi làm. Mặc kệ mọi người nghĩa ra sao sự thay đổi đó.

Hình như Vũ Duy thấy như vậy là tiện hơn. Nên anh không hỏi tại sao, cũng không đề nghị cô đi chung nữa. Bên nhà ông Tùng không ai biết chuyện đó, kể cả Thúy DIệp.

Thời gian sau này Thục Duy rất ít qua nhà Vũ Duy, trừ phi có đám tiệc. Mà gia đình anh thì tiệc liên miên, nên không ai nhận ra sự vắng mặt của cô, Diệp Thúy hiểu Thục PHương muốn tránh mặt Thu Thanh. Nên cũng không lôi khéo cô qua nhà như lúc trước. Chủ yếu là cô qua với Thục Phương mà thôi. Với Thục Phương, mâu thuẩn của tình yêu và sự tự ái giằng co đến điên đảo. Cô muốn dứt bỏ Vũ Duỵ. Nhưng đồng thời lại yếu đuối cố tìm cách giử.

Vũ Duy biết điều đó rất rỏ, anh hiểu cô không thể xa anh nổi, điều đó vừa làm anh có cảm giác vướng víu. Vừa tự tin , anh vô tư lao theo ý thích mà không cần biết đã gây cho Thục Phương sự đau khổ ra sao.

Kỳ nghỉ mát Đà Lạt đã làm quá sức chịu đựng cúa Thục Phương. Khi gia đình ông Tùng tổ chức. Bà Thục không thể từ chối. Cả THuc Phương cũng vậy. Nhưng ngoài sự lich sự là tâm lý bồn chồn, mà thật cô không sao yên ổn ở nhà, khi hình dung khi hai người bên nhau trong khung cảnh thơ mộng mà không có cô.

Buổi chiều vừa đến nhà nghỉ. Thu Thanh đã vòi vỉnh đòi Vũ Duy đưa đi chơi. Cả hai đi đến tận khuya, làm mọi người phải chờ thật lâu để ăn tối. Khi Thu Thanh về phòng thì Diệp Thúy và Thục Phương đang chuẩn bị ngủ. Cô vào phòng tắm hát khe khẻ một mình. Và sau đó năm lăn ra ngủ không cần nói chuyện với ai. Thái độ phớt lờ của cô làm Diệp thúy va Thục Phương chỉ đưa mắt nhìn nhau , không có ý kiến. Diệp Thúy bỉu môi nói buâng quơ :

- Cưa sừng làm nghé.

Hôm sau khi mọi người ra bờ hồ. THục Phương đề nghị:

- Mình vào quán nghĩ một chút đi anh Duy , em mỏi chân quá.

Lập tức Thu Thanh kéo tay Vũ Duy líu lo:

- Anh đưa em xuống mấy con vịt đó đi , em thích dạo trên hồ lắm.

Vũ Duy mỉm cười, chiều cô lập tức:

- Vậy thì đi.

Thục Phương sượng ngắt đứng yên , không biết phản ứng thế nào CÔ ngỡ ngàng nhìn VŨ Duy bước xuống con thiên nga, anh giơ tay đỡ Thu Thnah xuống mấy bực thềm. Cô nàng ngã nhào vao anh rồi hoảng hốt ôm chầm lấy anh, sau đó vội buông ra và sượng sùng nói gì đó. Có lẽ là xin lổi. Diệp Thúy khoanh tay nhìn xuống hồ, cười khẩy:

- Thơ ngây ghê chưa, biết cách đóng kịch thật. Chỉ có mấy người ngu mới tin con nhỏ thơ ngây. Vậy mà không vạch được mới tức chứ.

Thục Phương nói rời rạc:

- Tao cảm thấy mình thật sự dại dột khi ra đây.

- Hả mày nói gì ?

- Không có gì ca?

- Hôm qua nay nó không thèm đếm xỉa đến tụi mình, mày có thấy vậy không. Tao biết nó hiểu tụi mình không ưa nó. Và nó cũng không cần lấy long. Vì anh Duy là chổ dựa vửng chắc quá rồi. Còn ở nhà tao thì có ba tao bênh nó.

- Còn bác gái thì sao ?

Diệp Thúy buông thỏng:

- Không thích, ban đầu mẹ tao tội nghiệp nó. Nhưng sau đó biết nó làm bộ hồn nhiên và lúc nào cũng xoắn xuyt anh Duy mẹ tao đâm ra không thích.

Cô nhún vai nói thêm:

- Mà nó cần gì sợ mẹ với tao ghét. Có ba với anh DUy cưng rồi. Ba tao đi làm về là nó bám bám theo nhõng nhẻo. Nhà tao bây giờ gần như chia làm hai phe, tao chán quá. Muốn lấy chồng cho rồi.

- Có chồng chỉ để tránh mặt một người ở nhờ, mày đúng là con nít.

- Ngày nào cũng chịu bực mình, tao chán lắm. Anh Duy lúc trước rất quan tâm đến tao, bây giờ chỉ biết có nó. Hết đòi thứ này đến đòi thứ kia, còn hay múa cho ảnh xem nữa chứ.

- Có chuyện đó nửa sao ?

Diệp Thúy nhún vai:

- Sự hồn nhiên và tài múa là lợi thế của nó không tận dụng sao được. Nó khôn lắm chứ không thơ ngây như bề ngoài đâu nhưng có nói anh Duy cũng không tin. Tóm lạitao chán ông anh mình lắm rồi.

Thục Phương im lặng nghe. Thì ra không chỉ có cô đau khổ vì sự xuất hiện của Thu Thanh mà cả hai người phụ nử nhà Vũ Duy cũng bị phiền muộn. Có lẽ Thu Thnah có một nét đáng yêu nào đó, mà vì lòng đố kỵ , cô và Diệp Thúy đã không nhận ra.

Cuối cùng thì cô cũng nhận thức rằng hiền chưa phải là điểm đáng yêu. Nhan sắc cũng vậy. Thu Thanh đã bắt được Vũ Duy quan tâm như thế có nghĩa là cô ta thật sự đáng yêu.

Vậy cô còn hy vọng gì nửa. Cô nhìn đăm đăm xuống hồ. Họ đang bơi đến một góc vắng. Như tìm một khoảng trời riêng tư. Bất giác cô quay l.ai Diệp Thuý:

- Về thôi Thuý. Để họ về sau đi.

Cả hai lững thững đi ra đường, về khách sạn ba Tùng va cả bà Thục đang ở phòng nói chuyện. THấy Diệp Thúy bà Tùng hỏi ngay:

- Sao con về sớm vậy ? Anh Hai đâu ?

- Ảnh còn ở ngoài hồ, haingười chắc lâu về lắm.

Bà Tùng thở dài, rồi quay qua bà Thục:

- Tôi hối hận đã nhận con bé đó về nhà, bây giờ thì...

Bà bỏ lửng câu nói. Bà THục trầm ngâm:

- Có duyên với nhau thì ở đâu cũng khiến nó gặp, không có duyên thì gần cũng thành xa, tôi tin số trời lắm.

- Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẩn thương con Phương nhìn cách nó nhẩn nhịn thằng Duy, tôi xót trong bụng lắm chị ạ.

Thục Phương cười gượng Rồi đứng dậy về phòng.Cô ngồi xuống bên cửa sổ. Không một ai, kể cả mẹ cô, không một ai biét được rằng cô đã quyết định nghĩ việc. Ý nghĩ đó mới vừa loé lên. Nhưng là một quyết định sáng suốt. VŨ Duy đã làm quá sức chịu đựng của cô rồi.

Hai hôm sau trở về thành phố, việc đầu tiên Thục Phương là làm đơn nghỉ việc. Nguyên ngày cô không đến bện viện. Chỉ giam mình trong phòng với nổi buồn chán mênh mông. CHỉ một quyết định bỏ việc thôi cũng làm cô lao đao sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn đã quen sống trong êm đềm nhung lụa. Đây là lân đầu tiên cô bị thử thách như vậy, điều đó chỉ làm cô thấy xa cách Vũ Duy thêm thôi.

Buổi tối cô đến nhà Bích Trân. Khi mới ra trường, gia đình cô lo cho nó về một bệnh viện trong thành phố. Lúc đó Bích Trân đã năn nỉ THục Phương về làm chung một chổ. Nhưng cô chỉ tưởng đến lúc làm việc chung với Vũ Duy nên đành từ chối, dù cô rất thích làm chung với Bích Trân.

Thục Phương nằm queo trên giường. Dáng điệu buồn chán ủ rũ. Điệu bô của làm Bích Trân cười:

- Nghe nói mày đi nghỉ mát về. Bộ nghĩ mát tình lắm sao mà bơ phờ vậy

- Suốt ngày chẳng đi đâu, chỉ rúc ở khách sạn mà khóc.

Bích Trân cười khúc khích:

- Nói nghe hay thật. Chắc ở thành phố ồn ào quá không có chổ khóc, ra đó tìm không khí yên lành khóc cho đã Thế ở đó mày khóc đủ chưa ? Mày mà có chuyện để rơi nước mắt chắc bạn bè phải đi tu cho đở khổ.

Nét mặt Thục Phương vẩn ủ dột :

- Nói thật đó, mấy ngày đó hầu như anh Duy không để mắt tới tao. Đã buồn càng buồn thêm.

Bích Trân không cười nửa, mà có vẻ chú ý nghe:

- Sao kỳ vậy ?

- Ảnh chỉ săn sóc nhỏ kia, mày không biết nhỏ đó đâu.

Bích Trân bậm môi:

- Tao nghe loáng thoáng ở bệnh viện mày có một bác sĩ cua bồ ngay trước mũi người yêu. Ma nàng đó là bệnh nhân của của người yêu anh tạ Nghe nói anh ta tên Duỵ Nhưng tao không nghĩ là anh Duy của mày nên không hỏi, không lẽ...

Thục Phương vùi mặt vào gối:

- Đó là chuyện của tao đó. KhôNg ngờ cũng là một xì căng đan.

- Chuyện này lạ kỳ quá, người ta không bàn tán sao được. Ai đời anh chàng đó coi thường người yêu dữ vậy, gặp tao thì "xù" luôn ho rồi.

- thì chính vì quyết định rút lui, nên tao tìm mày đó. Tao muốn đến bệnh viện mày làm, giờ xin còn kịp không ?

- Định nghĩ ở đó thật hả ?

- Ở lại đế bị người ta xì xào tao chịu không nổi. Và điều quan trọng hơn là để tránh mặt anh Duy.

Bích Trân cau mày, suy nghĩ một lát :

- Mày định bỏ cuộc thật à, thế anh Duy tuyên bô cắt đứt với mày chưa. Rủi người ta là bạn thì sao. Mày không lên tiếng chẳng khác dâng người yêu của mình cho thiên hạ.

THục Phương cười cay đắng:

- Thật ra từ đó đến giờ tao đã ảo tưởng quá thật ra anh Duy không hề yêu tao. Ảnh đã từng khó chịu vì gán ép của gia đình, bây giờ lại đeo đuổi cô gái đó, tao còn hy vọng gì nửa.

Cô ngân ngấn nước mắt , rồi khóc thật sự:

- Mà họ lại ở chung nhà. Không yêu nhau sao được.

- Cái gì, mới quen mà đã đưa về nhà à. Gia đình anh Duy không nói gì sao , kỳ cục vậy.

- KhôNg phải ảnh đưa mà bác Tùng. Con nhỏ đó là con của bạn thân nên bác ấy muốn bảo bọc, ba mẹ nó chết hết rồi, hiểu không ?

- Ờ, vậy hả. THôi, đã đến nước đó thì bỏ cho rồi, càng đeo người ta còn coi thường mình, bỏ đi. Đến chổ tao làm đi.

- Nhưng còn xin kịp không ? mẹ tao không quen biết nhiều như nhà mày đâu.

Bích Trâ cúi đầu nghĩ nghĩ :

- Kẹt là ba tao đang ở Hồng Kông, vài tháng nửa mới về, đợi tới đó lâu quá.

Thục Phương thất vọng mằn im. Phải đợi đến vài tháng mới có chỗ làm mới. Không có gì để làm chắc cô sẽ chết vì buồn thôi. Nhưng mà như vậy, chứ cô không muốn tiếp xúc với Vũ Duy nửa.

Thấy vẻ ỉu xìu của cô, Bích Trân thở ra:

- Mày đừng có rầu rỉ như vậy, để tao tính chọ Không có ba tao ở nhà thì tao nhờ anh ba tao, ảnh cũng quen biết lớn lắm, nhờ chắc được mà.

- Nhưng đừng lâu quá nghe, tao sợ thất nghiệp lắm.

- Sẽ trả lời sớm nhất.Đừng lo.

Thục Phương yên tâm một chút. Cô ngồi dậy lau mặt rồi ra về. Bây giờ tinh thần cô càng xuống thấp hơn bao giờ. Cứ nghĩ công việc chỉ cần xin là được ngay, không ngờ lại trục trặc như vậy , sao không nản.

Cô biết gia đình Bích Trân rất có thế lực, bác nó là chủ tịch quận. Ba là một thương gia. Hai anh đều có công ty riêng. Nó là con gái út nên được chiều chuộng tối đạ Chỉ cần muốn gì là được đó nhưng bây giờ...

Thục Phương lắc đầu, cố không nghĩ đến chuyện tồi tệ nào nữa. Hoàn cảnh của cô bây giờ cũng đủ bi đát lắm rồi. Nghĩ thêm chuyện khác cho điên mất.

Sáng hôm sau cô đi làm bình thường và mang theo lá đơn trong giỏ. Buổi sáng cô vừ khám xong từ phòng bệnh đi lên thì gặp VŨ Duỵ Anh nhìn cô nghiêm mặt:

- Lên phòng đi, anh muốn nói chuyện với em.

Thục Phương theo anh vào phàong trưởng kim. Vũ Duy ngồi xuống sau bàn, và chỉ chiếc ghế kế đối mặt:

- Em ngồi đi.

Thục Phương lẳng lặng làm theo lời anh. Cách ra lệnh sau giống cấp trên khiển trách kẻ dưới quạ Nhưng cô không nói ý nghĩ của mình mà chỉ im lặng chờ đợi.

Vũ Duy nhìn cô hơi lâu, khuôn mặt gần như sắt lạnh, anh bắt đâu với một giọng như gằn gằn:

- Anh nhgĩ chuyện trong nhà anh chắc Thúy nó kể cho em nghe hết rồi ?

Thục Phương ngước lên thận trọng:

- Anh muốn nói chuyện gì ?

Vũ Duy nói thẳng:

- Chuyện bất hoà giữa Diệp Thúy với Thu Thanh. Anh nghĩ em biết rõ lắm.

- Thúy nó có nói với em , nhưng cái đó thì liên quan gì đến em , em không hiểu tại sao anh nói với em chuyện đó.

- Em thấy mình không liên quan thật sao ?

- Vâng.

Vũ Duy hỏi gặn lại :

- Em cho rằng em không có tác động đến diệp Thúy thật à ? Anh nhớ tính em vốn can đảm lắm, sao bây giờ hèn nhát vậy Phương ?

Thục Phương quay phắt lại, mất bình tỉnh:

- Em hèn nhát à ? chuyện gì anh nói thẳng ra đi.

- Được anh sẽ nói thẳng, rằng anh muốn em đừng xúi giục Diệp Thúy chống đối anh nữa.

Thục Phương lạc giọng:

- Anh nghĩ tất cả là lổi tại em ? Nếu trong gia đình anh xẩy ra chuyện gì đó, thì đó là bắt nguồn từ em ư ?

- Em không hoàn toàn lànguyên nhân, nhưng hơn nữa những chuyện lục đục là có em trong đó.

- Anh cho rằng phản ứng cúa Diệp Thúy đối với THu Thanh là do em có phải vậy không ?

- Đúng, và anh không cần biết em xúi giục gì ó. Đừng thanh minh mất công. Nhưng anh cảnh cáo em, nếu em còn dùng Diệp THúy để trả thù Thu Thanh, thì em hãy đến chuyện rời khỏi bệnh viện này đi

(mất 1/2 trang).

Nói xong cô quay trở ra. Vũ Duy gọi giật lại:

- Đứng lại đó.

Mặc kệ cho anh gọi , Thục Phương vẩn dứt khoát bỏ đi. Vũ Duy bật dậy, lao đến kéo mạnh tay cô:

- Cô dùng cách đó để chống đối tôi à ?

Thục Phương gở tay anh ra, mím môi:

- Có lẽ từ đó giờ anh đã quen coi thường tôi. Không sao, tại tôi mà. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, anh hãy bỏ ý nghĩ tôi là người hèn yếu đi. Tôi sẽ không làm ở đây nữa. Anh có thể yên tâm.

( mất thêm 1/2 trang nửa).

- Nếu nghĩ được như vậy thì tốt. Chuyện lúc trước tôi đồng ý bỏ quạ Nhưng nếu cô còn tiếp tục khích bác Thu Thanh, tôi sẽ nói chuyện với người lớn đấy.

Thấy cặp mắt thù hận của cô, anh cười khẩy:

- Cô và Diệp Thúy sung sướng quá, từ nhỏ đến lớn đã đước sống đầy đủ, cô có hiểu được sự bất hạnh của Thu Thanh không ? Tôi nghi lẽ ra cô phải mở rộng tình cảm với cô ấy, thì cô lại thù hằn chà đạp người tạ Lòng nhân đạo của cô đâu chứ ?

- Anh nghĩ tôi xem Thu Thanh là người đối nghịch bới tôi ?

Vũ Duy cười khẩy:

- Có lẻ là cô không hạ mình đối nghich với cô ấy vì cô cao sang trí thức vì cô ấy thì xuất thân từ giới hạ lưu. Đó cũng là một cách nghĩ. Nhưng đừng có kinh người quá Thục Phương ạ.

Anh ngừng một lát rồi tiếp :

- Từ đây về sau bỏ cái trò to nhỏ với Diệp Thúy đi, hai người có thể nói bất cứ chuyện gì, trừ chuyện tìm cách tống cổ Thu Thanh, tôi không để xảy ra chuyện đó đâu.

- Thu Thanh ton hót với anh những gì vậy ?

- Dẹp cách nói đó đi.

- TÔi phải nói, bởi vì anh đã nghi kỵ tôi, sao anh không nhìn lại mình và sáng suốt một chút, trước đây Diệp Thúy coi anh như thần tượng, nhưng bây giờ thì sao ? thậm chí nó muốn bỏ nhà đi vì quá chán, sao anh không nghĩ lại anh ?

- Và trước đây tôi cũng đã yêu quý nó hết mưc. Nhưng giờ thì tôi phát hiện minh có cô em gái quá ích kỷ, quá nhẩn tâm. Với một đứa con gái thua thiệt như vậy mà nó vẩn đối xử khắt nghiệt, liệu nó có đáng phê phán không ?

- Anh không có ở nhà thường, cho nên tất cả những chuyện anh biết đều do Thu Thanh kể phái không ? Đến giờ tôi mới hiểu tại sao Diệp Thúy bao cô ta giả vờ thơ ngây

Cô ngừng lại cười buồn rầu:

- Tôi thấy tội nghiệp bạn tôi.

- Giửa Diệp Thúy vói Thu Thanh, dai là người đáng tội hơn. CÔ ấy sống trong nhà tôi mà lúc nao cũng sợ nôm nớp, chiều chuộng Diệp THúy hết mức mà nó cũng không vừa lòng. Chuyện cô với nó bàn cách đẩy cô ấy đi lúc ở đà Lạt, tôi làm ngơ vì muốn trong nhà yên ấm. Nhưng tôi cấm cô, từ đây về sau chấm dứt trò đó đi. Đúng là độc ác.

Thục Phương im lặng nhìn anh. Rồi lẳng lặng đi ra. Cô gặp bách sĩ Nhân đứng ở cửa. Nhin cử chỉ, cô biết nãy giờ bà đã nghe hết. Khi cả hai đi trên hành lang, bà lắc đầu:

- Không ngờ em với câu ta xung đột đế mức như vậy.

- Cô có tin em làm những cuyện mà anh ta nói không ?

- Cô không tin. Cô biết em ghét cô bé đó. Nhưng em sẽ không trả thù. KhôNg hiểu cậu ta nghĩ gì mà tin cô bé kia như vậy. Sống gần nhau từ nhỏ đến lớn, chắng lẻ cậu ta không hiểu tính tình em, sao mà hồ đồ quá.

Thục Phương thở dài, không trả lời. Cô quá chán rồi, chán đến mức không đủ sức để tức giận, hay phẩn nộ. Rồi cô sẽ rời bỏ nơi này. Bao nhiêu đó cũng đủ để cô đủ sức ma im lặng.

Bác sĩ Nhân lên tiếng:

- Lúc nãy em cầm giấy gì vậy ?

- Đó là đơn nghĩ việc, em nghĩ vậy là giải quyết xong rồi. Lẽ ra phải nghĩ sớm hơn, bây giờ hơi muộn nhưng vẩn kịp cô ạ.

Bách sĩ Nhân trầm ngâm:

- Nhưng rồi em sẽ chuyển đi đâu, thời buổi này xin được một chổ làm không dể đâu, liệu chách giải quyết như vậy có hay không ?

- Em thà về chổ heo hút còn hơn ở đây để thấy mặt anh tạ Hơn một năm nay em chịu đựng quá sức rồi. Cô biết không mổi ngày vào đây em tự bảo minh can đảm lên phớt lờ dư luận, nếu làm vậy có thể giử được anh tạ Nhưng bây giờ em tuyệt vọng rồi.

Bác sĩ Nhân không nói gì ? Trong thâm tâm bà cũng thừa nhận cô làm vậy là đúng. Nếu là ba, chắc chắn bà cũng không chịu nổi đâu. Bất chấp Vũ Duy có lý do riêng nào đó, bà cũng thấy anh cư xử với Thục Phương như vậy là quá vô tình.

Buổi trưa về nhà, Thục Phương qua phòng bà Thục:

- Mẹ, con mới nộp đơn nghỉ việc rồi, con đã cãi với anh ta một trận, bắt đầu chiều nay con cũng se không đi làm nữa.

Bà Thục có vẻ bất ngờ:

- Con quyết định lúc nào vậy, sao không bàn trước với mẹ ?

- Con mới nghĩ hôm qua, mẹ nói một tiếng với bác Tùng nghe mẹ, lý do gì cũng được, từ nay trở đi con không qua bên đó nữa đâu.

Bà Thục không tỏ vẻ gì là phản đối, như thể chuyện đó phải giải quyết như vậy. Bà suy nghĩ một lát rồi thản nhiên:

- Mẹ không quen ai với nganh của con. Nhưng mẹ sẽ nhờ người lọ Từ đây tới lúc có chổ mới, con cứ về ngoại chơi cho thoải mái.

- Da.

Thục Phương đứng dậy đi về phòng. Cô không phản đối mẹ, nhưng cô biết mình sẽ không đủ tâm trí để đi đâu cả. Suốt một buổi chiều giam mình trong phòng. Cô muốn hoá điên khi nhớ tới cách đối xử của Vũ Duy lúc trưa. Thậm chí anh cũng không quan tâm đến lá đơn của cô. Anh quá đáng lắm.

Buổi tối cô đang ngồi trước tivi thì Bích Trân đến. Vẻ mặt hân hoan:

- Xong rồi. Tuần tới mày đi làm, nộp đơn xin nghĩ đi.

Thục Phương nhìn cô, không tin:

- Nhanh vậy sao ? mới hôm qua mày còn bảo chờ kia mà.

- Là tao nói hờ vậy thôi, chứ tao biết chắc thế nào cũng được. Anh Ba tao thân với giám đốc lắm. Ảnh đã từng giúp đở con ổng, ảnh nhờ gì lại không được. Làm đơn chưa.

- Rồi và nộp sáng nay.

Bích Trân tò mò:

- Thế ông Duy phản ứng ra sao ?

- Anh ta cũng định đuổi việc tao đó, tao biết vậy nên đưa đơn ngay.

- Đuổi mày ạ tại sao ?

Anh ta nghe lời nhỏ Thanh sao đó, nên nghĩ tao với nhỏ Thúy tìm cách quậy cho nó ra khỏi nhà. Thậm chí còn định cấm cửa tao nữa.

Bích Trân tròn mắt, mở to hết cở:

- Đến mức như vậy lận sao , thật khó tưởng tượng. Tao không hiểu con nhỏ đó có gì ghê gớm như vậy.

- Nhỏ Thúy ghét nó lắm, tao không biết cụ thể ai mới là quá quắt. Nhưng hôm đó ở đà Lạt, chính mắt tao thấy nó coi tao với nhỏ Thúy không ra gì, không ca6`n cả nói chuyện xã giao. chỉ dựa vào anh Duy, anh ấy bảo vệ nó kỹ lắm

- Sợ nó bị em gái ảnh ăn hiếp hả ?

- Lúc trưóc ảnh cưng nhỏ Thúy lắm, bây giờ hai anh em như mặt trăng với mặt trời. Tao không có bằng chứng cụ thể. Nhưng qua cách ói của anh Duy, tao biết nó dựng chuyện kể khổ, dĩ nhiên là anh ta phải tin rồi, bác Tùng cũng vậy.

- Con bé ghê thật, ma cũng đúng thôi, nó đến ở nhờ, nếu có gì xô xát, dĩ nhiên ai cũng nghĩ người bị ăn hiếp là nó. Nếu biết lợI dụng điểm yếu thì sẽ thành thế mạnh thội

Thục Phương nhìn Bích Trâm đăm đăm như hiểu ra:

- Tao nghĩ ra rồi, có lè vì vậy mà anh Duy bảo tao bới nhỏ Thúy không có tình người. Mày biết lúc đó tao tục thế nào không Trân.

Vừa nói cô vừa ứa nước mắt. Nhưng lại lập tứ quay mặt đi chổ khác, cô không khóc. Cử chỉ ấy của cô không qua mắt được Bích Trân. Cô thở dài:

- Thôi, họ đã tệ với mình như vậy rồi, cắt đứt cho xong. KhôNg ngờ tình cảm lâu năm như vậy lại bị phá vỡ vì một đứa con gái vớ vẩn.

Cô chợt vung tay lên, hung hăng:

- Xếp tên anh ta vào danh sách những người mình không cần quan hệ, thế là xong.

Thục Phương hít hít mũi,nói qua chuyện:

- Tao có thể đi làm sớm hơn không, một tuần lâu quá.

- Một tuần là nhanh đó ông, còn đợi người ta xắp xếp nhân sự nữa chứ. Tại mình sướng quá không nên biết, bao nhie6u người long đi tìm việc chứ không được như mình đâu.

- KhôNg biết giửa thất nghiệp với thất tình cái nào bi đát hơn hả Trân ?

Bích Trân phì cười, nhưng vội bụm miệng ngay:

- Tao có bị lần nào đâu mà biết. Nhưng tao nghĩ không có công chuyện này thì tìm công chuyện khác. Còn người yêu thì khó tìm hơn.

- Chắc vậy.

Cô ngồi im, rồi lại nghĩ qua chuyện khác:

- Tao phải làm sao để cảm ơn anh mày đây ?

- Khỏi, ảnh lo cho mày cũng như lo cho tao. Mày mà làm kiểu đền ơn là kỳ lắm đó.

- Nhưng không lẻ im lặng như không biết gì hết ? như vậy còn kỳ hơn nửa.

Bích Trân suy nghi một lát rồi gục gặc đầu:

- Ừ, nếu xét về phía mày thì im lặng cũng kỳ, thôi mày gọi điện cho ảnh đi. Card của ảnh nè.

Thục Phương cầm lấy, nhìn lướt quạ Rồi băng khoăn:

- Nhưng ảnh có nhớ gì tên tao không, rủi gọi mà ảnh không biết tao là ai thì kỳ lắm.

Bích Trân lấy viết ghi số phone phía sau :

- Dĩ nhiên là ảnh nhớ mày chứ, gọi số này nè, ảnh ít cho ai số riêng lắm, mày gọi như vậy là ảnh biết người quen liền.

- Bộ ảnh không thích ai gọi cho ảnh hết hả ?

Bích Trân cười tủm tỉm:

- Ừ, ổng vậy đó hay bị con gái gọi điện nói chuyện nên ảnh bực lắm. THường thường gọi công ty nhỏ thư ký nhận điện, cái nào cần nó mới nói.

- Thục Phương htở dài:

- Khó khăn vậy sao ? Còn cách nào khác không ?

- Hay là mời ổng đi ăn, mà thôi , ảnh không đi đâu, mời như vậy ảnh lại nghĩ tao muốn làm mai mày cho ảnh, mất công tao bị la nữa.

Thục Phương nhướng mắt nhìn Bích Trâm, cô phì cười :

- Nói không phải khoe, ảnh có nhiều cô theo lắm, mà ảnh thì dị ứng khi bị con gái tấn công. Trời ơi so với ông anh hai thì ảnh hào hoa hơn nhiều, nếu có dịp gặp bảo đảm mày sẽ khen ngay.

- Vậy hả ?

Bích Trân hình như rất thích khoe về ông anh của mình. Nhưng vẻ mặt ảm đạm hiu hắt của Phương làm cô cục hứng và stop ngaỵ Cô ở lại một lát rồi đứng dậy:

- Nhớ ở nhà chờ tao, có gì là tao gọi cho ngaỵ Xem người ta có yêu cầu nộp hồ sơ gì không ? Đừng đi đâu nhé.

- Nếu có thì chỉ đến mày thôi.

- Ừ vậy nghe.

Thục Phương tiễn BÍch Trâm xuống sân. RỒi quay lên phòng. Đứng ở ban công, cô thấy bóng diệp Thúy thấp thoáng dưới sân bên kia. Cô nàng đang ngồivới Phú Thạnh, hình như là đang khóc. Thỉnh thoảng lại thấy đưa tay quẹt mắt. Chuyện gì vậy nhi?

Đợi Phú Thanh về, Thục Phương vào phòng gọi điện cho Diệp Thuý. Người nhất máy là Thu Thanh, giọng cô ngàn thanh thanh:

- Alô

- Xin lỗi, cho tôi gặp Diệp Thuy.

- Chị Phương phải không ? gọi chị Thúy có chuyện gì không ?

Phương cau mặt, bất mãn. Đúng là một cách xâm phạm chuyện của người tạ Cô ta có quyền gì mà hỏi xông xáo như vậy chứ. Không kìm được, Thục Phương nghiêm giọng:

- Tôi muốn gặp Diệp Thuý.

Giọng Thu Thanh nhỏ nhẹ như kiêu khích:

- Chị Thúy không có nhà, cảm phiề nghe.

Rồi cô gát máy.Thục Phương đứng lặng bên bàn Tức run cả người. Cô bậm môi, cố dằn để đừng run. Cô muốn lập tức chạy qua nhà Diệp Thúy nói chuyện để dằn mặt Thu Thanh. Không ngờ cô nang chuyên quyền đến vậy. Đúng là một con rắn.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3281)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]