- Đừng lo nào, anh đã nghiên cứu tính cô ấy rất kỹ, chưa có ai thu hút anh như vậy. Và anh giống Thúy ở điểm ngoan cố, cái gì thích anh nhất định sẽ chiếm cho bằng được.
- Người nào cũng quyết liệt như nhau, hai người làm em tò mò ghê, không biết kết cục ra sao.
Cô chợt chồm tới ngó ra phía trước:
- Hình như nó kìa, phải không, nó đi bên kia đường.
Quốc Uy nhìn theo, rồi lắc đầu:
- Không phải đâu.
Hương Chi cũng vừa nhận ra cô gái ấy, cô gật gù:
- Anh hay thật, mới nhìn đã biết không phải, đúng là tình yêu làm cho người ta nhạy cảm với những gì có liên quan đến người yêu.
Quốc Uy sửa lại:
- Người mình thích thì đúng hơn.
Hương Chi lườm anh:
- Có cần phải nói chính xác vậy không ?
Quốc Uy không trả lời, anh rẽ vào bến xe. Và kiên nhẫn ngồi trong xe chờ. Hương Chi đi dọc qua các dãy xe đò tìm kiếm. Nhưng chẳng thấy Hoàng Thúy đâu. Cô hỏi thăm thì người ta bảo có chuyến xe vừa rời bến. Chắn chắn Hoàng Thúy không thể ra kịp. Thế là cô và Quốc Uy quyết định đứng chờ.
Chờ mãi cũng không thấy cộ Cuối cùng Quốc Uy sốt ruột:
- Hương Chi gọi về nhà xem cổ đi chưa.
Anh lấy máy ra đưa Hương Chị Cô bấm số rồi chờ. Bà Liên bảo Hoàng Thúy đã đi khá lâu. Cô nhìn Quốc Uy, cau mặt:
- Nếu nó đi lâu thì phải tới rồi chứ, kỳ vậy.
Quốc Uy thoáng lo ngại:
- Để anh đi tìm cổ. Chi ở đây đi, nếu gặp Thúy thì nhớ gọi điện cho anh.
Hương Chi vừa bước xuống xe thì thấy Hoàng Thúy đang đi vào cổng. Dáng điệu có vẻ hoang mang, hơi thiếu tự tin. Cô quay lại Quốc Uy:
- Nó kìa.
Anh nhoài người qua cửa nhìn, rồi chợt cười:
- Trông cô ta có vẻ rụt rè quá.
- Nó sợ lắm đó, có em nó mới dám, chứ đời nào nó chịu đi xa một mình.
Quốc Uy nhún vai:
- Vậy mà chọn cách đó, dũng cảm thật. Hình như lần đầu tiên anh bị một người ghét như vậy.
Hương Chi phì cười:
- Anh buồn hả ?
- Không hề. Này, Chi cứ để đồ đạc lại đây về thành phố anh sẽ mang đến nhà Chi, hai cô đi xa như vậy không nên mang đồ lỉnh kỉnh.
Hương Chi cười cười định nói, thì anh đã lấy trong túi ra một gói nhỏ:
- Thuốc của Hoàng Thúy, chắc chắn cổ sẽ cần đấy.
- Chà. Lo kỹ ghê, ước gì anh Hoài lo cho em được như vậy.
Cô vẫy vẫy tay :
- Em đi đây. Anh về trước đi.
Quốc Uy gật đầu. Nhưng vẫn cứ ngồi yên bên tai lái nhìn theo cả hai. Ở đàng kia, Hương Chi nói gì đó với Hoàng Thúy. Cô quay đầu nhìn về phía xe. Bắt gặp cái nhìn của anh, cô miễn cưỡng cười đáp lại. Rồi kéo tay Hương Chi bỏ đi.
Hoàng Thúy uống bụm nước, rồi nằm vật xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Cơn nhức đầu buốt nhói hoa cả mắt, thật khó chịu. Mấy ngày rồi cô không ngủ được, cảm giác ớn lạnh làm cô không muốn ngồi dây. Tất cả thuốc mà Hương Chi mua về đều không có kết quả. Chỉ mới mấy ngày mà cô yếu như đã bệnh từ lâu lắm.
Hương Chi đang loay hoay soạn thuốc thì bà chủ nhà bước vào:
- Cô Chi có người tìm đấy.
- Dạ.
Hương Chi ngồi lại lấy cho xong thuốc, bà chủ nhà bước tới sờ trán Hoàng Thúy, chép miệng:
- Nóng quá, nay mà mấy ngày rồi mà không hết, hay là cô đưa cổ vô bệnh viện xem.
- Dạ, con định nếu không bớt thì ngày mai đưa, hôm nay đi chích tiếp xem sao.
- Cô ra với bạn đi, để tôi gọi cổ uống thuốc cho.
- Dạ.
Hương Chi đứng dậy đi ra cửa. Quốc Uy đang ngồi trên xe chờ cộ Hương Chi gượng cười:
- Anh Uy.
- Rảnh không Chi ?
- Dạ, cũng hơi bận.
- Bận à, định rủ Chi đi uống cà phê.
Hương Chi suy nghĩ một lát, rồi nhìn vào nhà:
- Có chuyện này em không biết nên cho anh hay không, Thúy nó đang bệnh đấy.
Quốc Uy bước ngay xuống xe:
- Bệnh gì ? Lâu chưa ?
- Gần một tuần.
Quốc Uy thở hắt ra, lắc đầu:
- Sao Chi không cho anh hay ?
Hương Chi hơi lúng túng:
- Tại lâu quá anh không đến, em tưởng anh không đến nữa, và anh đã thay đổi ý định...
Quốc Uy ngắt lời:
- Em nghĩ lung tung gì vậy, thật là bậy.
- Với lại nó đang bệnh, đâu có tiếp anh được.
- Anh đâu có cần cổ tiếp, chỉ cần lo cho cổ thôi.
Hương Chi phì cười:
- Anh làm sao mà lo được, anh có biết thuốc men gì đâu, với lại...
Cô im lặng, cảm thấy khó nói. Quốc Uy khoát tay:
- Anh hiểu rồi, chuyện đó đâu có quan trọng, đưa anh vô thăm cổ đi.
- Nhưng nếu nó có thái độ khó chịu, anh nhớ không được buồn nghe.
Quốc Uy không trả lời, anh lẳng lặng đi theo Hương Chị Bà chủ nhà đang lay lay Hoàng Thúy, còn cô thì nằm li bì như không muốn dậy. Hương Chi bước đến kéo mà. Ánh sáng làm Hoàng Thúy che mặt lại, nói nhừa nhựa:
- Đóng cửa giùm tao.
Quốc Uy gật đầu chào bà chủ nhà. Rồi ngồi ngay xuống cạnh giường, đưa tay sờ trán Hoàng Thúy. Cử chỉ của anh làm Hương Chi hơi dị ứng. Cô không ngờ Quốc Uy thân mật quá đà như vậy. Cô sợ anh làm Hoàng Thúy khó chịu. Nhưng thật lạ, Hoàng Thúy chỉ hơi nhăn mặt tỏ vẻ phản đối, hoàn toàn không có vẻ quyết liệt từ chối. Cô mệt đến mức không làm gì nổi. Kể cả bực mình.
Quốc Uy chợt quay lại Hương Chi :
- Cổ nằm thế này mấy ngày rồi.
- Em không nhớ kỹ, hình như hơn một tuần.
Quốc Uy hỏi như một thầy thuốc:
- Triệu chứng thế nào ?
Hương Chi hơi ngạc nhiên, nhưng cụng trả lời:
- Nó cứ bảo nhức đầu, ớn ớn lạnh, suốt ngày cứ nằm lơ mơ, nhiều khi hỏi gì cũng không trả lời.
- Có ngủ được không ?
- Ờ... ban đêm thì em không biết. Nhưng em không thấy nó ngủ, và không chịu ăn gì cả.
Quốc Uy nghiêng người tới lấy hộp thuốc trên bàn xem xét. Rồi ngẩng lên:
- Em chuẩn bị đi, đưa cổ vào bệnh viện.
- Đưa ngay bây giờ à ? Bệnh nặng đến vậy sao ?
- Không phải là cảm thường đâu, vào bệnh viện làm xét nghiệm mới biết chắc được.
Thái độ của Quốc Uy từ nãy giờ làm Hương Chi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, vì thấy anh có vẻ "thầy thuốc" quá. Cô xếp ít đồ cho Hoàng Thúy. Rồi ngồi xuống cạnh giường:
- Thúy ơi, dậy đi, thay đồ rồi vào bệnh viện này.
Hoàng Thúy chống tay, cố ngồi lên. Quốc Uy đi ra ngoài cho cô thay đồ. Vẻ ngoan ngoãn của cô làm anh thấy hài lòng. Khi bệnh cô không nhăn nhó khó tính. Nếu cô khăng khăng từ chối anh như trước, chắc anh cũng phải chịu thua.
Hương Chi dìu Hoàng Thúy ra xe. Thấy Quốc Uy, cô cũng không hề có dấu hiệu phản đối. Ngồi vào xe cô tựa đầu trên vai Hương Chi, đôi mắt khép lờ đờ. Quốc Uy đưa tay sửa kính chiếu hậu để quan sát cộ Anh hơi quay đầu lại :
- Cô thấy trong người thế nào ?
Hoàng Thúy cố mở mắt:
- Tôi khó chịu lắm.
Hương Chi mỉm cười. Nãy giờ thái độ của Hoàng Thúy cũng làm cô ngạc nhiên không ít. Cũng như Quốc Uy, cô sợ con nhỏ giở chứng không chịu đi, lúc đó chắc cô cũng chịu phép. Hoàng Thúy mà không muốn cái gì thì có trời mới ép được.
Xe vào bệnh viện, Quốc Uy đưa cả hai vào phòng khám. Anh nói gì đó với cô y tá. Rồi vào phòng trong. Cô ta bước đến Hoàng Thúy:
- Chị đi nổi không. Nếu đi không nổi tôi mang xe đẩy tới.
Hoàng Thúy lắc đầu yếu ớt:
- Tôi tự đi được.
Cả hai dìu cô lên lầu. Cô ta mở cửa phòng. Rồi giúp Hoàng Thúy nằm xuống giường. Hương Chi nhìn quanh, e ngại:
- Nằm phòng này chắc đóng tiền cao lắm. Bô...
Cô y tá mỉm cười:
- Đây là phòng đặc biệt, chắc chị này là người nhà của bác sĩ?
- Bác sĩ nào ? - Hương Chi ngơ ngác.
Cô y tá cũng ngạc nhiên:
- Bác sĩ Uỵ Vậy chị không phải là người nhà của ông ấy à ?
"Quốc Uy làm ở bệnh viện này sao ? Thảo nào... " Hương Chi nghĩ thầm một cách ngạc nhiên. Từ đó giờ cô cứ nghĩ anh làm ở một công ty nào đó. Còn anh thì cũng không nói mình làm nghề gì. Bây giờ cô mới hiểu động tác thăm bệnh thuần thục của anh lúc nãy.
Cô y tá nhắc lại :
- Chị này không phải người nhà của bác sĩ sao ?
Hương Chi lấp liếm :
- Phải chứ, nó là người nhà, còn tôi là bạn nó.
- Vậy hả ? Thảo nào tối nay không phải ca trực mà bác sĩ cũng vào.
Cánh cửa chợt mở. Rồi Quốc Uy bước vào. Hương Chi nhìn nhìn anh. Trong chiếc áo blu, nhìn anh có vẻ lạ hẳn. Cô đứng qua một bên chờ anh khám cho Hoàng Thúy. Anh nói gì đó với cô y tá. Khi cô ta đi ra. Hương Chi bước tới:
- Nó bị gì vậy anh Uỵ Không phải bị cảm sao ?
- Chờ làm xét nghiệm mới biết chính xác, nhưng anh đoán là thương hàn.
- Úi trời, bệnh nặng vậy sao ?
- Lẽ ra em nên cho anh hay từ đầu.
Hương Chi cười như có lỗi:
- Em sợ làm phiền anh, biết anh có thích nó nữa không mà gọi.
Cái nhìn của Quốc Uy làm cô im bặt. Cô có cảm tưởng nếu nói kiểu đó nữa, chắc cô sẽ nhận một cái cốc vào đầu. Biết đâu đấy.
Chợt nhớ ra, cô nhìn về phía Hoàng Thúy. Rồi ra hiệu cho anh ra hành lang. Quốc Uy đi theo cô:
- Chuyện gì vậy ?
Hương Chi hơi lúng túng :
- Anh Uy này, bệnh như vậy có bắt buộc phải ở phòng này không, có thể nằm phòng khác không ?
- Sao vậy ?
- Tại... tại phòng sang như vậy, em sợ đóng... đóng...
Quốc Uy nói tiếp ?
- Đóng viện phí cao phải không ?
Hương Chi hơi ngượng. Nhưng vẫn gật đầu, nói nhỏ rí:
- Thú thật là tụi em không có tiền nhiều, mấy hôm nay tụi em...
Quốc Uy có vẻ chú ý:
- Chi chưa bao giờ kể cho anh nghe về cuộc sống của hai cô, nhất là về Hoàng Thúy.
Hương Chi thở dài :
- Cả em và nó đều sống tự lập. Thúy nó vẽ đẹp lắm. Lúc còn đi học nó vẽ quảng cáo và tranh cho mấy quán cà phê, không có tiền nhiều lắm, nhưng cũng đủ để đóng tiền học và các khoản khác, nó làm việc căng thẳng lắm.
- Vậy gia đình cổ đâu ?
Hương Chi do dự một chút, rồi nói thản nhiên:
- Nó chỉ có một mình, ba me... hình như chia tay.
Quốc Uy nhíu mày :
- Đến vậy sao ? Vậy ai nuôi cổ lớn lên ?
- Ngoại nó.
Im lặng một lát, cô nói như dặn:
- Thúy nó không muốn ai biết về đời tư của nó đâu, anh nhớ đừng.
Quốc Uy mỉm cười :
- Anh hiểu rồi, đừng coi anh là người nhiều chuyện chứ.
Hương Chi cũng cười:
- Là em nó hờ vậy. Mà anh biết không, nhỏ Thúy sống lý tưởng lắm, nó chỉ thích làm nghệ thuật thôi, mà vẽ nghệ thuật làm sao mà sống nổi. Hiếm hoi lắm mới gặp một người chịu thưởng thức để mua.
- Có chuyện đó nữa à, anh không rành hội họa lắm. Vậy lần đó cổ được giải là vẽ theo nghệ thuật đó hả ?
- Dạ.
- Như vậy có đủ sống không ?
- Nếu vẽ tranh bán theo thị trường thì sống thoải mái hơn. Nhưng nó chỉ vẽ khi hết tiền thôi.
Quốc Uy mỉm cười:
- Lý tưởng đến vậy sao ? Dám sống vì lý tưởng của mình không phải dễ đâu.
- Anh có vẻ hiểu nó ghê.
Quốc Uy trở lại vấn đề:
- Chi đừng lo, những khoản chi phí ở đây cứ để mặc anh, và đừng để Thúy nghĩ đến chuyện đó.
Hương Chi vô tình xoắn những ngón tay vào nhau, bối rối:
- Anh làm em thấy ngại thêm, nếu mà nó thích anh thì không có chuyện gì, đàng này, nó đối xử với anh thẳng thừng như vậy, anh không cảm thấy...
Quốc Uy ngắt lời:
- Anh không cảm thấy gì hết, ngoài ý nghĩ đau lòng, anh là con trai mà.
Hương Chi lẩm bẩm:
- Nhỏ Thúy mà để mất anh là nó ngốc không thể tưởng.
Quốc Uy không để ý những gì cô nói, anh khẽ cau trán:
- Nhìn bề ngoài của Thúy, anh tưởng cổ là con gái út trong nhà, và được mọi người nuông chìu, không ngờ lại bản lĩnh vậy.
- Trời ơi, anh không biết chứ, nó bướng kinh khủng lắm đấy, bà ngoại bảo tính nó giống mẹ.
- Vậy hả ?
Anh nhìn đồng hồ, rồi hỏi một cách quan tâm:
- Chi ăn gì chưa ?
- Chưa, em định lát nữa tranh thủ về nhà.
- Xuống căn tin với anh, anh cũng chưa ăn tối.
- Lát nữa anh trông chừng nó giùm em, em về nhà một tí.
Quốc Uy nhướng mắt, chế giễu:
- Trông chừng một đứa trẻ vậy à ? Anh sợ mình không có khiếu chăm trẻ.
- Cái anh này.
Hương Chi cười khúc khích và lững thững đi xuống lầu với Quốc Uỵ Công nhận ở bên anh lúc nào cô cũng thấy vui vẻ thoải mái, kể cả những lúc nặng nề nhất. Như lúc này chẳng hạn.
Khi rời căn tin, Quốc Uy hơi đứng lại khi thấy Hương Chi đi theo anh :
- Chi về đi, tối rồi. Tối nay cứ ở nhà ngủ. Sáng hẵng vào.
- Nhưng bỏ nhỏ Thúy, em không yên tâm.
Quốc Uy mỉm cười:
- Giao cho bác sĩ mà không yên tâm à ? Vậy thì với ai em mới yên tâm ?
Hương Chi hỉnh mũi:
- Nhưng anh còn phải trực mà.
- Ở đây có y tá rồi, không sao đâu, bảo đảm họ sẽ rất tận tụy với bạn em, yên tâm chưa ?
Hương Chi vẫn thắc mắc:
- Vậy anh có thể ở đâu thường xuyên với nó không ?
- Nếu cần thì anh vẫn ngồi bên giường cổ suốt đêm được, em lo xa quá đấy nhỏ.
Hương Chi yên tâm gật đầu, và chìa tay ra:
- Chúc ngủ ngon, ủa quên, chúc sức khỏe để săn sóc bệnh nhân.
- OK.
Quốc Uy bóp nhẹ tay cô, rồi buông ra. Anh quay lên phòng bệnh. Hoàng Thúy đã ngủ êm. Cô y tá đưa anh kết quả xét nghiệm. Quốc Uy nhìn lướt quạ Đúng như anh chẩn đoán. Cô bị nhiễm thương hàn. Anh chợt cảm thấy mình thật bậy khi một tháng nay không đến thăm cộ Đúng hơn là sai lầm khi muốn để cô nhận ra sự vắng mặt của anh để thấy hụt hẫng.
Kết quả anh là người hụt hẫng chứ không phải cô.
Quốc Uy bảo cô y tá chuẩn bị truyền dịch. Rồi bảo cô đi ra và tự mình làm mọi việc. Khi chiếc kim ghim vào tay, cô khẽ cựa mình mở mắt. Rồi lại thiếp đi. Quốc Uy ngừng tay quan sát phản ứng của cộ Thấy cô ngủ lại anh yên tâm dùng băng keo giữ chiếc kim nằm yên.
Suốt hơn một tuần, anh tự khám bệnh cho Hoàng Thúy, và săn sóc cô một cách tỉ mỉ. Đến nỗi Hương Chi chẳng có việc gì làm ngoài ngồi chơi và nói chuyện. Dù không nói ra, cô cũng thầm công nhận anh yêu Hoàng Thúy nhiều hơn cô tưởng. Đó không phải là sự tán tỉnh của một người thích một cô gái đẹp, mà là tình cảm nghiêm chỉnh, có trách nhiệm. Nếu thật sự là người yêu thì Hoàng Thúy sẽ được nâng niu đến đâu.
Càng ngày cô càng cảm thấy tiếc giùm cho Hoàng Thúy, con nhỏ ngốc kinh khủng khi cứ chạy trốn một người tuyệt vời như vậy.
Mấy hôm nay Hoàng Thúy đã khỏe lại, tuy vẫn còn yếu. Cô có thể ngồi nói chuyện lâu hơn mà không thấy mệt, và hầu như ngày nào cũng có bạn bè đến thăm. Cô có rất đông bạn nên ngày nào cũng phải ngồi tiếp. Thậm chí rất ít có dịp tiếp xúc riêng với Quốc Uy.
Tối nay cô chỉ có một mình trong phòng thì Quốc Uy đi vào :
- Đến giờ uống thuốc rồi, giờ này là hơi trễ đấy cô bệnh nhân ạ.
Hoàng Thúy nói thận trọng và xa lạ:
- Xin lỗi bác sĩ, mai mốt tôi sẽ bảo bạn tôi về đúng giờ.
Quốc Uy hơi cười, khoát tay:
- Cứ yên tâm, tôi không trách đâu. Chỉ sợ cô mệt thôi, dù sao đây là thời kỳ bình phục, đừng có phí sức nhiều.
Anh ngồi xuống cạnh giường, cặp nhiệt cho cô:
- Thế nào, hôm nay có khỏe hơn không ?
Hoàng Thúy khẽ gật đầu, và nhìn chỗ khác tránh ánh mắt anh. Quốc Uy hơi cười khi thấy vẻ thận trọng của cộ Mấy hôm nay cô có vẻ dè dặt trong cách cư xử với anh. Không quyết liệt trốn tránh, vì có muốn cũng không được. Nhưng không cởi mở gần gũi. Ý thức mình đang lệ thuộc vào anh làm cô đâm ra khó xử.
Quốc Uy rút đồ cặp nhiệt ra, đọc nhiệt độ, rồi đứng dậy lấy thuốc. Khi anh đưa ly nước cho cô, cô cầm một cách dè dặt:
- Tôi có thể tự lo lấy được, mai mốt anh đừng như vậy, thật tình là tôi ngại lắm, càng được chu đáo tôi càng thấy ngại.
- Ngại tôi hay ngại thuốc ?
Hoàng Thúy hiểu câu đùa của anh. Nhưng cô cười không nổi. Chỉ cúi đầu nhìn xuống ly :
- Tôi không muốn làm phiền anh.
Quốc Uy nhắc:
- Uống thuốc đi nào.
Hoàng Thúy ngoan ngoãn làm theo. Quốc Uy ngồi im nhìn cô nuốt từng viên thuốc. Anh định đón lấy ly thì cô rụt lại:
- Tôi tự cất được, anh đừng làm như vậy.
Nhưng Quốc Uy vẫn thản nhiên lấy chiếc ly đặt qua bàn. Rối trở lại ngồi xuống cạnh giường :
- Nếu mệt thì nằm xuống đi.
- Cám ơn. Tôi không mệt đâu.
- Ở đây tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ chứ. Nằm xuống đi.
Anh đỡ cô nằm xuống. Hoàng Thúy không phản đối. Cô kéo chiếc gối đắp lên mặt tránh cái nhìn của anh. Quốc Uy ngồi gần cô quá. Sự gần gũi và ánh mắt soi thấu tâm can của anh làm cô không chịu nổi. Dù biết cử chỉ của mình là ngô nghệ Nhưng cô không làm khác được.
Từ lúc bắt đầu bình phục, ý thức và sự tỉnh táo đã trở lại với cộ Ý thức mạnh hơn sự yếu đuối của thể chất. Và cô hoang mang tự hỏi mình phải làm như thế nào. Trước đây cô ghét anh cay đắng. Nhưng bây giờ thì đã hết, bây giờ không lý do gì để ghét nữa. Nhưng chưa thể tiếp nhận như một người thân. Điều đó làm cô đâm ra hoang mang, khó xử.
Như hiểu ý nghĩ của cộ Quốc Uy đứng dậy lấy chiếc gối trên mặt cô, đặt qua một bên:
- Không sợ ngộp sao.
Anh nhìn vào mặt cô, nói một cách cởi mở :
- Cô cần phải giữ yên ổn cho mau khỏe, đừng có suy nghĩ lẩn thẩn nữa. Không cần phải nghĩ cách cư xử thích hợp với tôi đâu. Chuyện đó đợi ra viện nghĩ cũng được.
Không đợi cô lên tiếng, anh nói như ra lệnh:
- Bây giờ thì ngủ đi.
Hoàng Thúy nằm yên. Cô thật sự thấy mệt. Đây là lần đầu tiên cô và Quốc Uy nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau. Và cũng là lần đầu tiên cô không thấy phiền toái khi có mặt anh bên cạnh.
Hoàng Thu Dung
- Người nào cũng quyết liệt như nhau, hai người làm em tò mò ghê, không biết kết cục ra sao.
Cô chợt chồm tới ngó ra phía trước:
- Hình như nó kìa, phải không, nó đi bên kia đường.
Quốc Uy nhìn theo, rồi lắc đầu:
- Không phải đâu.
Hương Chi cũng vừa nhận ra cô gái ấy, cô gật gù:
- Anh hay thật, mới nhìn đã biết không phải, đúng là tình yêu làm cho người ta nhạy cảm với những gì có liên quan đến người yêu.
Quốc Uy sửa lại:
- Người mình thích thì đúng hơn.
Hương Chi lườm anh:
- Có cần phải nói chính xác vậy không ?
Quốc Uy không trả lời, anh rẽ vào bến xe. Và kiên nhẫn ngồi trong xe chờ. Hương Chi đi dọc qua các dãy xe đò tìm kiếm. Nhưng chẳng thấy Hoàng Thúy đâu. Cô hỏi thăm thì người ta bảo có chuyến xe vừa rời bến. Chắn chắn Hoàng Thúy không thể ra kịp. Thế là cô và Quốc Uy quyết định đứng chờ.
Chờ mãi cũng không thấy cộ Cuối cùng Quốc Uy sốt ruột:
- Hương Chi gọi về nhà xem cổ đi chưa.
Anh lấy máy ra đưa Hương Chị Cô bấm số rồi chờ. Bà Liên bảo Hoàng Thúy đã đi khá lâu. Cô nhìn Quốc Uy, cau mặt:
- Nếu nó đi lâu thì phải tới rồi chứ, kỳ vậy.
Quốc Uy thoáng lo ngại:
- Để anh đi tìm cổ. Chi ở đây đi, nếu gặp Thúy thì nhớ gọi điện cho anh.
Hương Chi vừa bước xuống xe thì thấy Hoàng Thúy đang đi vào cổng. Dáng điệu có vẻ hoang mang, hơi thiếu tự tin. Cô quay lại Quốc Uy:
- Nó kìa.
Anh nhoài người qua cửa nhìn, rồi chợt cười:
- Trông cô ta có vẻ rụt rè quá.
- Nó sợ lắm đó, có em nó mới dám, chứ đời nào nó chịu đi xa một mình.
Quốc Uy nhún vai:
- Vậy mà chọn cách đó, dũng cảm thật. Hình như lần đầu tiên anh bị một người ghét như vậy.
Hương Chi phì cười:
- Anh buồn hả ?
- Không hề. Này, Chi cứ để đồ đạc lại đây về thành phố anh sẽ mang đến nhà Chi, hai cô đi xa như vậy không nên mang đồ lỉnh kỉnh.
Hương Chi cười cười định nói, thì anh đã lấy trong túi ra một gói nhỏ:
- Thuốc của Hoàng Thúy, chắc chắn cổ sẽ cần đấy.
- Chà. Lo kỹ ghê, ước gì anh Hoài lo cho em được như vậy.
Cô vẫy vẫy tay :
- Em đi đây. Anh về trước đi.
Quốc Uy gật đầu. Nhưng vẫn cứ ngồi yên bên tai lái nhìn theo cả hai. Ở đàng kia, Hương Chi nói gì đó với Hoàng Thúy. Cô quay đầu nhìn về phía xe. Bắt gặp cái nhìn của anh, cô miễn cưỡng cười đáp lại. Rồi kéo tay Hương Chi bỏ đi.
Hoàng Thúy uống bụm nước, rồi nằm vật xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Cơn nhức đầu buốt nhói hoa cả mắt, thật khó chịu. Mấy ngày rồi cô không ngủ được, cảm giác ớn lạnh làm cô không muốn ngồi dây. Tất cả thuốc mà Hương Chi mua về đều không có kết quả. Chỉ mới mấy ngày mà cô yếu như đã bệnh từ lâu lắm.
Hương Chi đang loay hoay soạn thuốc thì bà chủ nhà bước vào:
- Cô Chi có người tìm đấy.
- Dạ.
Hương Chi ngồi lại lấy cho xong thuốc, bà chủ nhà bước tới sờ trán Hoàng Thúy, chép miệng:
- Nóng quá, nay mà mấy ngày rồi mà không hết, hay là cô đưa cổ vô bệnh viện xem.
- Dạ, con định nếu không bớt thì ngày mai đưa, hôm nay đi chích tiếp xem sao.
- Cô ra với bạn đi, để tôi gọi cổ uống thuốc cho.
- Dạ.
Hương Chi đứng dậy đi ra cửa. Quốc Uy đang ngồi trên xe chờ cộ Hương Chi gượng cười:
- Anh Uy.
- Rảnh không Chi ?
- Dạ, cũng hơi bận.
- Bận à, định rủ Chi đi uống cà phê.
Hương Chi suy nghĩ một lát, rồi nhìn vào nhà:
- Có chuyện này em không biết nên cho anh hay không, Thúy nó đang bệnh đấy.
Quốc Uy bước ngay xuống xe:
- Bệnh gì ? Lâu chưa ?
- Gần một tuần.
Quốc Uy thở hắt ra, lắc đầu:
- Sao Chi không cho anh hay ?
Hương Chi hơi lúng túng:
- Tại lâu quá anh không đến, em tưởng anh không đến nữa, và anh đã thay đổi ý định...
Quốc Uy ngắt lời:
- Em nghĩ lung tung gì vậy, thật là bậy.
- Với lại nó đang bệnh, đâu có tiếp anh được.
- Anh đâu có cần cổ tiếp, chỉ cần lo cho cổ thôi.
Hương Chi phì cười:
- Anh làm sao mà lo được, anh có biết thuốc men gì đâu, với lại...
Cô im lặng, cảm thấy khó nói. Quốc Uy khoát tay:
- Anh hiểu rồi, chuyện đó đâu có quan trọng, đưa anh vô thăm cổ đi.
- Nhưng nếu nó có thái độ khó chịu, anh nhớ không được buồn nghe.
Quốc Uy không trả lời, anh lẳng lặng đi theo Hương Chị Bà chủ nhà đang lay lay Hoàng Thúy, còn cô thì nằm li bì như không muốn dậy. Hương Chi bước đến kéo mà. Ánh sáng làm Hoàng Thúy che mặt lại, nói nhừa nhựa:
- Đóng cửa giùm tao.
Quốc Uy gật đầu chào bà chủ nhà. Rồi ngồi ngay xuống cạnh giường, đưa tay sờ trán Hoàng Thúy. Cử chỉ của anh làm Hương Chi hơi dị ứng. Cô không ngờ Quốc Uy thân mật quá đà như vậy. Cô sợ anh làm Hoàng Thúy khó chịu. Nhưng thật lạ, Hoàng Thúy chỉ hơi nhăn mặt tỏ vẻ phản đối, hoàn toàn không có vẻ quyết liệt từ chối. Cô mệt đến mức không làm gì nổi. Kể cả bực mình.
Quốc Uy chợt quay lại Hương Chi :
- Cổ nằm thế này mấy ngày rồi.
- Em không nhớ kỹ, hình như hơn một tuần.
Quốc Uy hỏi như một thầy thuốc:
- Triệu chứng thế nào ?
Hương Chi hơi ngạc nhiên, nhưng cụng trả lời:
- Nó cứ bảo nhức đầu, ớn ớn lạnh, suốt ngày cứ nằm lơ mơ, nhiều khi hỏi gì cũng không trả lời.
- Có ngủ được không ?
- Ờ... ban đêm thì em không biết. Nhưng em không thấy nó ngủ, và không chịu ăn gì cả.
Quốc Uy nghiêng người tới lấy hộp thuốc trên bàn xem xét. Rồi ngẩng lên:
- Em chuẩn bị đi, đưa cổ vào bệnh viện.
- Đưa ngay bây giờ à ? Bệnh nặng đến vậy sao ?
- Không phải là cảm thường đâu, vào bệnh viện làm xét nghiệm mới biết chắc được.
Thái độ của Quốc Uy từ nãy giờ làm Hương Chi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, vì thấy anh có vẻ "thầy thuốc" quá. Cô xếp ít đồ cho Hoàng Thúy. Rồi ngồi xuống cạnh giường:
- Thúy ơi, dậy đi, thay đồ rồi vào bệnh viện này.
Hoàng Thúy chống tay, cố ngồi lên. Quốc Uy đi ra ngoài cho cô thay đồ. Vẻ ngoan ngoãn của cô làm anh thấy hài lòng. Khi bệnh cô không nhăn nhó khó tính. Nếu cô khăng khăng từ chối anh như trước, chắc anh cũng phải chịu thua.
Hương Chi dìu Hoàng Thúy ra xe. Thấy Quốc Uy, cô cũng không hề có dấu hiệu phản đối. Ngồi vào xe cô tựa đầu trên vai Hương Chi, đôi mắt khép lờ đờ. Quốc Uy đưa tay sửa kính chiếu hậu để quan sát cộ Anh hơi quay đầu lại :
- Cô thấy trong người thế nào ?
Hoàng Thúy cố mở mắt:
- Tôi khó chịu lắm.
Hương Chi mỉm cười. Nãy giờ thái độ của Hoàng Thúy cũng làm cô ngạc nhiên không ít. Cũng như Quốc Uy, cô sợ con nhỏ giở chứng không chịu đi, lúc đó chắc cô cũng chịu phép. Hoàng Thúy mà không muốn cái gì thì có trời mới ép được.
Xe vào bệnh viện, Quốc Uy đưa cả hai vào phòng khám. Anh nói gì đó với cô y tá. Rồi vào phòng trong. Cô ta bước đến Hoàng Thúy:
- Chị đi nổi không. Nếu đi không nổi tôi mang xe đẩy tới.
Hoàng Thúy lắc đầu yếu ớt:
- Tôi tự đi được.
Cả hai dìu cô lên lầu. Cô ta mở cửa phòng. Rồi giúp Hoàng Thúy nằm xuống giường. Hương Chi nhìn quanh, e ngại:
- Nằm phòng này chắc đóng tiền cao lắm. Bô...
Cô y tá mỉm cười:
- Đây là phòng đặc biệt, chắc chị này là người nhà của bác sĩ?
- Bác sĩ nào ? - Hương Chi ngơ ngác.
Cô y tá cũng ngạc nhiên:
- Bác sĩ Uỵ Vậy chị không phải là người nhà của ông ấy à ?
"Quốc Uy làm ở bệnh viện này sao ? Thảo nào... " Hương Chi nghĩ thầm một cách ngạc nhiên. Từ đó giờ cô cứ nghĩ anh làm ở một công ty nào đó. Còn anh thì cũng không nói mình làm nghề gì. Bây giờ cô mới hiểu động tác thăm bệnh thuần thục của anh lúc nãy.
Cô y tá nhắc lại :
- Chị này không phải người nhà của bác sĩ sao ?
Hương Chi lấp liếm :
- Phải chứ, nó là người nhà, còn tôi là bạn nó.
- Vậy hả ? Thảo nào tối nay không phải ca trực mà bác sĩ cũng vào.
Cánh cửa chợt mở. Rồi Quốc Uy bước vào. Hương Chi nhìn nhìn anh. Trong chiếc áo blu, nhìn anh có vẻ lạ hẳn. Cô đứng qua một bên chờ anh khám cho Hoàng Thúy. Anh nói gì đó với cô y tá. Khi cô ta đi ra. Hương Chi bước tới:
- Nó bị gì vậy anh Uỵ Không phải bị cảm sao ?
- Chờ làm xét nghiệm mới biết chính xác, nhưng anh đoán là thương hàn.
- Úi trời, bệnh nặng vậy sao ?
- Lẽ ra em nên cho anh hay từ đầu.
Hương Chi cười như có lỗi:
- Em sợ làm phiền anh, biết anh có thích nó nữa không mà gọi.
Cái nhìn của Quốc Uy làm cô im bặt. Cô có cảm tưởng nếu nói kiểu đó nữa, chắc cô sẽ nhận một cái cốc vào đầu. Biết đâu đấy.
Chợt nhớ ra, cô nhìn về phía Hoàng Thúy. Rồi ra hiệu cho anh ra hành lang. Quốc Uy đi theo cô:
- Chuyện gì vậy ?
Hương Chi hơi lúng túng :
- Anh Uy này, bệnh như vậy có bắt buộc phải ở phòng này không, có thể nằm phòng khác không ?
- Sao vậy ?
- Tại... tại phòng sang như vậy, em sợ đóng... đóng...
Quốc Uy nói tiếp ?
- Đóng viện phí cao phải không ?
Hương Chi hơi ngượng. Nhưng vẫn gật đầu, nói nhỏ rí:
- Thú thật là tụi em không có tiền nhiều, mấy hôm nay tụi em...
Quốc Uy có vẻ chú ý:
- Chi chưa bao giờ kể cho anh nghe về cuộc sống của hai cô, nhất là về Hoàng Thúy.
Hương Chi thở dài :
- Cả em và nó đều sống tự lập. Thúy nó vẽ đẹp lắm. Lúc còn đi học nó vẽ quảng cáo và tranh cho mấy quán cà phê, không có tiền nhiều lắm, nhưng cũng đủ để đóng tiền học và các khoản khác, nó làm việc căng thẳng lắm.
- Vậy gia đình cổ đâu ?
Hương Chi do dự một chút, rồi nói thản nhiên:
- Nó chỉ có một mình, ba me... hình như chia tay.
Quốc Uy nhíu mày :
- Đến vậy sao ? Vậy ai nuôi cổ lớn lên ?
- Ngoại nó.
Im lặng một lát, cô nói như dặn:
- Thúy nó không muốn ai biết về đời tư của nó đâu, anh nhớ đừng.
Quốc Uy mỉm cười :
- Anh hiểu rồi, đừng coi anh là người nhiều chuyện chứ.
Hương Chi cũng cười:
- Là em nó hờ vậy. Mà anh biết không, nhỏ Thúy sống lý tưởng lắm, nó chỉ thích làm nghệ thuật thôi, mà vẽ nghệ thuật làm sao mà sống nổi. Hiếm hoi lắm mới gặp một người chịu thưởng thức để mua.
- Có chuyện đó nữa à, anh không rành hội họa lắm. Vậy lần đó cổ được giải là vẽ theo nghệ thuật đó hả ?
- Dạ.
- Như vậy có đủ sống không ?
- Nếu vẽ tranh bán theo thị trường thì sống thoải mái hơn. Nhưng nó chỉ vẽ khi hết tiền thôi.
Quốc Uy mỉm cười:
- Lý tưởng đến vậy sao ? Dám sống vì lý tưởng của mình không phải dễ đâu.
- Anh có vẻ hiểu nó ghê.
Quốc Uy trở lại vấn đề:
- Chi đừng lo, những khoản chi phí ở đây cứ để mặc anh, và đừng để Thúy nghĩ đến chuyện đó.
Hương Chi vô tình xoắn những ngón tay vào nhau, bối rối:
- Anh làm em thấy ngại thêm, nếu mà nó thích anh thì không có chuyện gì, đàng này, nó đối xử với anh thẳng thừng như vậy, anh không cảm thấy...
Quốc Uy ngắt lời:
- Anh không cảm thấy gì hết, ngoài ý nghĩ đau lòng, anh là con trai mà.
Hương Chi lẩm bẩm:
- Nhỏ Thúy mà để mất anh là nó ngốc không thể tưởng.
Quốc Uy không để ý những gì cô nói, anh khẽ cau trán:
- Nhìn bề ngoài của Thúy, anh tưởng cổ là con gái út trong nhà, và được mọi người nuông chìu, không ngờ lại bản lĩnh vậy.
- Trời ơi, anh không biết chứ, nó bướng kinh khủng lắm đấy, bà ngoại bảo tính nó giống mẹ.
- Vậy hả ?
Anh nhìn đồng hồ, rồi hỏi một cách quan tâm:
- Chi ăn gì chưa ?
- Chưa, em định lát nữa tranh thủ về nhà.
- Xuống căn tin với anh, anh cũng chưa ăn tối.
- Lát nữa anh trông chừng nó giùm em, em về nhà một tí.
Quốc Uy nhướng mắt, chế giễu:
- Trông chừng một đứa trẻ vậy à ? Anh sợ mình không có khiếu chăm trẻ.
- Cái anh này.
Hương Chi cười khúc khích và lững thững đi xuống lầu với Quốc Uỵ Công nhận ở bên anh lúc nào cô cũng thấy vui vẻ thoải mái, kể cả những lúc nặng nề nhất. Như lúc này chẳng hạn.
Khi rời căn tin, Quốc Uy hơi đứng lại khi thấy Hương Chi đi theo anh :
- Chi về đi, tối rồi. Tối nay cứ ở nhà ngủ. Sáng hẵng vào.
- Nhưng bỏ nhỏ Thúy, em không yên tâm.
Quốc Uy mỉm cười:
- Giao cho bác sĩ mà không yên tâm à ? Vậy thì với ai em mới yên tâm ?
Hương Chi hỉnh mũi:
- Nhưng anh còn phải trực mà.
- Ở đây có y tá rồi, không sao đâu, bảo đảm họ sẽ rất tận tụy với bạn em, yên tâm chưa ?
Hương Chi vẫn thắc mắc:
- Vậy anh có thể ở đâu thường xuyên với nó không ?
- Nếu cần thì anh vẫn ngồi bên giường cổ suốt đêm được, em lo xa quá đấy nhỏ.
Hương Chi yên tâm gật đầu, và chìa tay ra:
- Chúc ngủ ngon, ủa quên, chúc sức khỏe để săn sóc bệnh nhân.
- OK.
Quốc Uy bóp nhẹ tay cô, rồi buông ra. Anh quay lên phòng bệnh. Hoàng Thúy đã ngủ êm. Cô y tá đưa anh kết quả xét nghiệm. Quốc Uy nhìn lướt quạ Đúng như anh chẩn đoán. Cô bị nhiễm thương hàn. Anh chợt cảm thấy mình thật bậy khi một tháng nay không đến thăm cộ Đúng hơn là sai lầm khi muốn để cô nhận ra sự vắng mặt của anh để thấy hụt hẫng.
Kết quả anh là người hụt hẫng chứ không phải cô.
Quốc Uy bảo cô y tá chuẩn bị truyền dịch. Rồi bảo cô đi ra và tự mình làm mọi việc. Khi chiếc kim ghim vào tay, cô khẽ cựa mình mở mắt. Rồi lại thiếp đi. Quốc Uy ngừng tay quan sát phản ứng của cộ Thấy cô ngủ lại anh yên tâm dùng băng keo giữ chiếc kim nằm yên.
Suốt hơn một tuần, anh tự khám bệnh cho Hoàng Thúy, và săn sóc cô một cách tỉ mỉ. Đến nỗi Hương Chi chẳng có việc gì làm ngoài ngồi chơi và nói chuyện. Dù không nói ra, cô cũng thầm công nhận anh yêu Hoàng Thúy nhiều hơn cô tưởng. Đó không phải là sự tán tỉnh của một người thích một cô gái đẹp, mà là tình cảm nghiêm chỉnh, có trách nhiệm. Nếu thật sự là người yêu thì Hoàng Thúy sẽ được nâng niu đến đâu.
Càng ngày cô càng cảm thấy tiếc giùm cho Hoàng Thúy, con nhỏ ngốc kinh khủng khi cứ chạy trốn một người tuyệt vời như vậy.
Mấy hôm nay Hoàng Thúy đã khỏe lại, tuy vẫn còn yếu. Cô có thể ngồi nói chuyện lâu hơn mà không thấy mệt, và hầu như ngày nào cũng có bạn bè đến thăm. Cô có rất đông bạn nên ngày nào cũng phải ngồi tiếp. Thậm chí rất ít có dịp tiếp xúc riêng với Quốc Uy.
Tối nay cô chỉ có một mình trong phòng thì Quốc Uy đi vào :
- Đến giờ uống thuốc rồi, giờ này là hơi trễ đấy cô bệnh nhân ạ.
Hoàng Thúy nói thận trọng và xa lạ:
- Xin lỗi bác sĩ, mai mốt tôi sẽ bảo bạn tôi về đúng giờ.
Quốc Uy hơi cười, khoát tay:
- Cứ yên tâm, tôi không trách đâu. Chỉ sợ cô mệt thôi, dù sao đây là thời kỳ bình phục, đừng có phí sức nhiều.
Anh ngồi xuống cạnh giường, cặp nhiệt cho cô:
- Thế nào, hôm nay có khỏe hơn không ?
Hoàng Thúy khẽ gật đầu, và nhìn chỗ khác tránh ánh mắt anh. Quốc Uy hơi cười khi thấy vẻ thận trọng của cộ Mấy hôm nay cô có vẻ dè dặt trong cách cư xử với anh. Không quyết liệt trốn tránh, vì có muốn cũng không được. Nhưng không cởi mở gần gũi. Ý thức mình đang lệ thuộc vào anh làm cô đâm ra khó xử.
Quốc Uy rút đồ cặp nhiệt ra, đọc nhiệt độ, rồi đứng dậy lấy thuốc. Khi anh đưa ly nước cho cô, cô cầm một cách dè dặt:
- Tôi có thể tự lo lấy được, mai mốt anh đừng như vậy, thật tình là tôi ngại lắm, càng được chu đáo tôi càng thấy ngại.
- Ngại tôi hay ngại thuốc ?
Hoàng Thúy hiểu câu đùa của anh. Nhưng cô cười không nổi. Chỉ cúi đầu nhìn xuống ly :
- Tôi không muốn làm phiền anh.
Quốc Uy nhắc:
- Uống thuốc đi nào.
Hoàng Thúy ngoan ngoãn làm theo. Quốc Uy ngồi im nhìn cô nuốt từng viên thuốc. Anh định đón lấy ly thì cô rụt lại:
- Tôi tự cất được, anh đừng làm như vậy.
Nhưng Quốc Uy vẫn thản nhiên lấy chiếc ly đặt qua bàn. Rối trở lại ngồi xuống cạnh giường :
- Nếu mệt thì nằm xuống đi.
- Cám ơn. Tôi không mệt đâu.
- Ở đây tôi là bác sĩ, cô là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghe lời bác sĩ chứ. Nằm xuống đi.
Anh đỡ cô nằm xuống. Hoàng Thúy không phản đối. Cô kéo chiếc gối đắp lên mặt tránh cái nhìn của anh. Quốc Uy ngồi gần cô quá. Sự gần gũi và ánh mắt soi thấu tâm can của anh làm cô không chịu nổi. Dù biết cử chỉ của mình là ngô nghệ Nhưng cô không làm khác được.
Từ lúc bắt đầu bình phục, ý thức và sự tỉnh táo đã trở lại với cộ Ý thức mạnh hơn sự yếu đuối của thể chất. Và cô hoang mang tự hỏi mình phải làm như thế nào. Trước đây cô ghét anh cay đắng. Nhưng bây giờ thì đã hết, bây giờ không lý do gì để ghét nữa. Nhưng chưa thể tiếp nhận như một người thân. Điều đó làm cô đâm ra hoang mang, khó xử.
Như hiểu ý nghĩ của cộ Quốc Uy đứng dậy lấy chiếc gối trên mặt cô, đặt qua một bên:
- Không sợ ngộp sao.
Anh nhìn vào mặt cô, nói một cách cởi mở :
- Cô cần phải giữ yên ổn cho mau khỏe, đừng có suy nghĩ lẩn thẩn nữa. Không cần phải nghĩ cách cư xử thích hợp với tôi đâu. Chuyện đó đợi ra viện nghĩ cũng được.
Không đợi cô lên tiếng, anh nói như ra lệnh:
- Bây giờ thì ngủ đi.
Hoàng Thúy nằm yên. Cô thật sự thấy mệt. Đây là lần đầu tiên cô và Quốc Uy nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau. Và cũng là lần đầu tiên cô không thấy phiền toái khi có mặt anh bên cạnh.
Hoàng Thu Dung