Minh Thư ngồi bó gối bên bờ mương, nhìn xuống dòng nước đục có rải rác mấy chiếc lá rơi. Đã một tuần cô về nhà ngoại một mình. Trưa này cô cũng ra đấy ngắm dòng nước chảy lặng lờ, cảm nhận sự yên vắng của đồng quê. Nỗi buồn cô mang từ thành phố như cũng không còn cồn cào nữa, chỉ chìm vào sâu lắng, miên man.
một tuần về giam mình ở đây, cách biệt với mọi mối quan hệ, vậy mà cô vẫn thấy nhớ Thiên Bảo, nỗi nhớ cồn cào quay quắt cùng với sự căm thù đớn đau về mối tình bị lừa dối. Rốt cuộc thì cô vẫn không tìm thấy sự thanh thản như mình mong muốn. Cô làm1 cách hờ hửng không chủ định. Chợt có tiếng máy xe mỗi lúc một lớn dần ở ngoài đường, Minh thư thờ ơ quay lại. Ở nơi hẻo lánh này ít có xe qua lại, xe du lịch đến càng không. Ước gì đó là Thiên Bảo.
Tự nhiên cô cười một mình với ý nghĩ mình ảo tưởng, ngớ ngẩn. Thiên Bảo đâu có rảnh đến mức phải lặn lội xuống đây tìm cô để thăm. Hình như cô luôn để ý nghĩ của mình đi lạc vào chuyện cổ tích.
Ở ngoài đường, chiếc xe đã dừng lại. Minh Thư tò mò nhìn người xuống xe, cảm giác mơ hồ rằng người ấy tìm đến nhà mình. Cô ngồi im chờ đợi.
Cô chợt đứng phắt lên khi nhận ra đó là Thái Quang. Anh gỡ kiếng cầm tay rồi đi nhanh qua cầu vào nhà. Minh Thư lên tiếng :
- Nhà đi vắng hết rồi, anh muốn tìm ai ?
Anh nhận ra giọng nói Minh Thư nhưng không biết cô đang ở đâu. Minh thư đi vòng qua mấy cây nhãn, đến đứng trước mặt anh. Cô chìa tay ra :
- không ngờ là anh, xin chào.
Thái Quang hơi lạ lùng về thái độ của cô nhưng cũng đưa tay ra bắt. Anh nhìn cô hơi lâu. Minh thư nghĩ anh sắp nhận xét một điều gì đó nhưng Thái Quang chỉ nghiêng đầu :
- anh đến nhà em nhưng mẹ em bảo em về ngoại, đừng xuống đây khó đi thật.
- anh vô nhà đi.
Thái Quang nhìn quanh :
- Ở đây yên lặng thật, anh thích ngồi ngoài vườn nói chuyện hơn. Em đưa anh đến chỗ lúc nãy em ngồi đi.
- cũng được !
Minh Thư đi phía trước dẫn đường. Đến chỗ râm mát bên bờ mương, cô ngồi xuống, Thái Quang cũng ngồi cạnh cô. Anh thảy những viên đất xuống nước một cách thích thú :
- Sống thế này cũng thích thật, hả em ?
Minh thư khẽ gật đầu, Thái Quang hỏi tiếp :
- Em định chừng nào về thành phố ?
- Em cũng không biết nữa.
Thái Quang không ném đất nữa, anh vòng tay trước chân, nghiêng đầu nhìn cô hỏi đột ngột :
- Tại sao em nghỉ làm hả Thư ?
Minh Thư suy nghĩ một lát :
- tại em không thích làm nữa.
Em không nói thật với anh rồi. Anh biết mọi chuyện rồi Thư ạ.
- Anh biết được chuyện gì ?
Thái Quang nói bằng giọng thanh thản :
- Lúc anh vừa về nhà, Tố Trân đã dành cho anh một bất ngờ thú vị. Cổ muốn ly dị để kết hôn với Thiên Bảo. Ban đầu anh không hiểu tại sao cổ đòi như vậy. Đến trưa hôm nay Thiên bảo vô tình đến, anh ta không hay anh về.
Minh Thư hỏi hờ hững :
- Đó là vợ anh kể hay chính anh Bảo nói ?
- Anh hỏi, và cô ta không giấu - Thái Quang nhìn cô chăm chăm - Có phải vì ghét Tố Trân mà em nghỉ làm không Thư ?
Minh Thư thở nhẹ, Thái Quang có hiểu nhưng anh chỉ hiểu một chiều, nhưng cô không muốn lý giải. Cô cười khẽ :
- Hình như từ đó giờ em và chị ấy đã không thích nhau, nhưng không phải vì chị ta sắp trở thành bà giám đốc của em mà em nghỉ làm đâu.
Thái Quang khoát tay :
- Không nói đến chuyện đó nữa. Mình nói về chuyện của mình đi Thư.
- chuyện gì anh ?
- Anh sắp được tự do rồi, bây giờ thì không còn gì để trói buộc anh nữa, cho nên anh mạn dạn đến tìm em…
Minh Thư nhìn đăm đăm xuống nước :
- Em hiểu rồi, đừng nói nữa anh Quang.
Thái Quang thoáng vẻ thất vọng :
- Điều đó không làm em vui sao ? Trong khi đối với anh, nó quan trọng vô cùng.
- Chuyện đó không làm em quan tâm nữa. Em nói rất thật. Anh đặt em là người ngoài cuộc đi.
- Có nghĩa là bây giờ em không thể tiếp nhận anh nữa ?
- Vâng.
- Sao vậy Thư, anh muốn giải thích.
Minh Thư cúi mặt nhìn xuống chân mình. Từ nãy giờ cô có tâm trạng chán chường kỳ lạ. Dù đã hiểu tình cảm của Thiên Bảo, cô vẫn không khỏi thất vọng khi biết anh sẽ kết hôn với tố trân. Không, trên cả thất vọng, đó là cảm giác đau khổ nát cả tim. Cô không còn đủ sức nghĩ đến hạnh phúc mà Thái Quang mang đến nữa.
Cuộc đời có những ngã rẽ đau lòng như thế. Nếu trước đây được nghe Thái Quang nói điều đó, có lẽ cô đã khóc vì hạnh phúc. Giờ thì nó thành mỉa mai rồi. Anh ly dị cũng có nghĩa là cô mất Thiên Bảo mãi mãi.
Thấy vẻ thẫn thờ của cô, Thái Quang nhắm mắt lại, tuyệt vọng :
- Anh không ngờ đón nhận sự thờ ơ của em như vậy. Vậy mà hai năm nay, anh cứ nuôi hy vọng ảo tưởng. Em có biết chính vì nghĩ em vẫn yêu anh mà anh quay lưng với hôn nhân của mình không ? (tự bỏ người ta đi cưới vợ giàu rùi giờ đổ thừa )
- Em xin lỗi.
- Xin lỗi có ích gì. Giá mà đừng có sự thật này, có lẽ anh đỡ thất vọng hơn.
Minh thư vô tình lặp lại :
- Em xin lỗi !
Thái Quang không để ý câu nói của cô, anh cố thuyết phục :
- Suy nghĩ lại đi Thư, mình chịu đựng vậy là đủ rồi. Tại sao đến lúc có thể đến với nay thì em quay lưng như vậy, anh không hiểu, thật sự là không hiểu nổi.
Minh Thư cười buồn :
- Vì em thấy tình cảm cũ không còn nữa. Em cũng không thể nhen nó lại, cũng không muốn sống gượng ép, dù em biết anh sẽ yêu và bù đắp cho em nhiều hơn. Em không thể sống bằng cảm giác của quá khứ anh Quang ạ.
- Nhưng cái gì làm em thay đổi như vậy ?
Minh thư cúi đầu, tuyệt đối không muốn trả lời. Cử chỉ của cô làm Thái Quang thở dài. một khi cô không muốn nói thì anh đừng hy vọng tìm hiểu làm gì.
Cả hai ngồi yên thật lâu, Thái Quang đang trong tâm trạng choáng váng nên im lặng. Minh Thư chỉ mong anh về. Thời gian này cô không muốn trò chuyện với ai, nhất là với anh. Cuối cùng cô đành phải nhắc :
- Chiều rồi anh Quang, anh về đi, coi chừng tối.
Thái Quang ngẩng lên cười cay đắng :
- Ở bên anh em thấy chán lắm phải không ?
- không phải, em chỉ lo cho anh. Dù sao thì anh cũng không thể ở lại đây đêm nay. Về tối quá không nên.
- Anh là đàn ông mà Thư.
Nói vậy nhưng Thái Quang cũng đứng lên. Minh Thư cũng đứng dậy theo, tiễn anh ra xe. Thái Quang đứng bên cửa có vẻ suy nghĩ :
- Em không khuyên anh điều gì sao ?
Minh Thư nhìn anh không hiểu. Thái Quang cười khẽ :
- Còn anh thì lại muốn khuyên em một điều. Hãy nghĩ lại đi. trên đời này không có ai yêu em như anh đâu (yêu đến mức bỏ rơi đi lấy vợ lận). Có sai lầm rồi mới nhận ra điều đó.
Minh Thư không trả lời, cô đứng yên như suy nghĩ. Thái Quang vẫn tựa cửa xe nhìn như muốn tìm hiểu ý nghĩ của cô. Ở ngoài đầu đường chợt có tiếng xe vẳng đến, cả anh và cô đều quay lại nhìn. Minh Thư mở lớn mắt ngạc nhiên khi nhận ra đó là xe của Thiên Bảo. Tim cô như ngừng đập, và cô cứ đứng nhìn chăm chăm.
Thái Quang nhìn thiên Bảo, rồi quay lại quan sát Minh Thư, như đã đoán ra chính xác sự thật, anh cười nhếch môi :
- Đó là nguyên nhân sự thay đổi của em, đúng không Thư ?
Minh Thư ngước lên nhìn anh, không biết trả lời thế nào. Thái Quang gật đầu chua chát :
- Em có hiểu mình phiêu lưu ra sao không ? Anh ta sắp cưới tố trân kia mà. Đừng để sai lầm như anh Thư ạ.
Minh Thư như chợt tỉnh trí lại. Cô mím môi nhìn Thiên Bảo đang xuống xe đi tới. Rõ ràng Thiên Bảo đang kiềm chế sự nóng giận khi thấy Thái Quang. Anh đứng trước mặt hai người, chìa tay ra :
- Không ngờ gặp anh ở đây.
Thái Quang cũng không dằn được cơn bực tức :
- Nhưng việc tôi đến đây cũng không khó lý giải lắm. Tôi không hiểu anh định giở trò gì ở đây ?
Thiên Bảo lầm lì quay qua Minh Thư :
- Tôi nghĩ toi có lý do để đến đây phải không ?
Minh Thư lúng túng quay chổ khác. Dù có thông minh đến mấy cô cũng không thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp, một trạng thái cư xử thích hợp. Thấy cả hai có vẻ gườm nhau, Minh Thư đành lên tiếng :
- Anh về đi anh Quang.
Thấy cái nhìn cảnh cáo và lo ngại của Thái Quang, cô nói tiếp, giọng buồn chán :
- Anh đừng lo như vậy. Em không khờ khạo nữa đâu.
Câu nói của cô làm Thiên Bảo cười gằn nhưng Minh Thư không để ý. Cô nhìn Thái Quang chờ cho anh lên xe. Thái Quang quay lại Thiên Bảo, nhếch miệng :
- Tôi nghĩ Tố Trân sẽ không vui khi biết anh tới đây đâu.
Thiên Bảo thọc tay vào túi quần, ngó chỗ khác như không muốn nghe.
Chiếc xe đã đi xa rồi mà cả hai vẫn đứng im nhìn theo. Cuối cùng, anh quay lại đối diện với cô lạnh lùng :
- Khi đến đây, tôi muốn kiểm nghiệm lại những gì cô nói lần đó, nhưng bây giờ chắc không cần thiết nữa. Nhưng gì cần phải giải thích thì sự có mặt của anh ta ở đây đã phải giải thích rồi.
Anh gật gù :
- Tôi vượt mấy chục cây số đến đây, kể cũng đáng giá lắm, rốt cuộc cũng biết được cái điều mình còn hoài nghi.
Minh Thư im lặng một lát, rồi ngước lên, lạnh lùng :
- Chị có khỏe không ?
- Ai ?
- Tôi nghĩ chắc không ai hiểu rõ về Tố Trân hơn anh.
- Nếu tò mò, sao lúc nãy cô không hỏi Thái Quang ?
- Hỏi anh không rõ hơn sao ?
Thiên Bảo mím môi nhìn cô một lát rồi quay người bỏ đi. anh đóng mạnh cửa xe làm Minh Thư giật mình nhăn mặt. Kiểu bỏ về ngang nhiên của anh làm cô tự ái kinh khủng, và cũng bị xúc phạm nặng nề. Cô cũng quay ngoắt bỏ vào nhà, không thèm đứng lại tiễn.
Chiếc xe phóng đi một cách giận dữ như chính tâm trạng của người điều khiển. Quả thật Thiên Bảo không còn kiềm chế được nữa. Nếu đúng lại là sẽ tiếp tục tặng nhau những câu khó nghe và có trời mới biết anh sẽ làm gì Minh Thư nếu cô cứ cố tình xúc phạm. Đã không cứu vãn được nữa rồi thì anh cũng không đủ kiên nhẫn thuyết phục, không thể tiếp tục hạ mình nữa.
Tự nhiên anh thấy hối hận khi đã lặn lội đến đây. Buổi chiều cãi nhau trong công ty, anh đã điên tiết với ý nghĩ Minh Thư xem tình cảm của anh như trò đùa và cô đùa cợt một thời gian dài mà anh không nhận ra. Ý nghĩ đó làm anh tuyệt đối cắt đứt mọi quan hệ với cô, vì tự trọng và cả tự ái. Nhưng rồi tình cảm quay quắt làm anh phải đến tìm cô. Anh muốn thuyết phục và hy vọng cô đã nói không thật lòng … Thật chán nản, Thái Quang đã làm điều đó trước anh. Minh Thư thật điên khùng. Hãy mặc kệ cô ta với sự ngu ngốc điên khùng, anh không muốn nhớ tới nữa.
Thiên Bảo về đến nhà lúc tối. Tố trân đang đợi anh trong phòng khách. Cô có vẻ bồn chồn không yên. Thấy Thiên Bảo, đứng ngay dậy.
- Hôm nay anh đi đâu vậy ? Từ trưa đến giờ em gọi điện cho anh mấy lần. Điện thoại di động cũng không gặp. Anh đi đâu vậy ?
Thiên Bảo ngồi xuống đối diện với cô, cười mệt mỏi :
- Anh có chút công việc, em chờ lâu không ?
Tố Trân chỉ liếc vào nhà, rồi thấp giọng :
- Em chờ từ chiều tới giờ, không biết có làm phiền nhà anh không ?
- Không phiền đâu.
Tự nhiên Tố Trân im lặng. Lúc sau này Tố Trân có vẻ linh hoạt lên. Cô bám riết theo anh mỗi ngày. Bất kể dư luận. Thiên Bảo rất hiểu tâm lý đó. Bây giờ Tố Trân thật sự xem anh như chiếc phao của cô. Điều đó làm anh không nỡ cắt đứt thẳng thừng. Dù biết là không thể quay về tình cảm củ.
Anh mỉm cười dịu dàng khi thấy Tố Trân đang nhìn riết rống :
- Em nhìn gì vậy ?
- Em muốn biết hôm nay and đi đâu. Em cứ linh cảm anh có một điều gì đó riêng tư. Nó làm em bồn chồn mãi. Thế là em liều lĩnh chờ anh ở đây.
Thiên Bảo lặng thinh thầm công nhận Tố Trân rất nhạy cảm. Cô luôn có khả năng đặc biệt là linh tính những việc xảy ra gây buồn phiền cho mình, và điều đó bao giờ cũng đúng.
Anh lại cười lãng chuyện :
- Em có chuyện gì không ?
Mắt Tố Trân như long lanh :
- Tìm một chỗ nào vắng đi, em muốn nói chuyện với anh.
- Cũng được.
Cả hai đứng lên đi ra ngoài. Thiên Bảo lái xe đến quán cafe quen thuộc mà cô và anh thường hay đến. Ngồi vào bàn, tự nhiên anh nhìn qua nhà bên cạnh. Buổi tối đó cứu Minh Thư bỗng sống dậy từ trong ký ức. Làm anh thấy nao nao, khi đó anh đã không tưởng tượng anh và cô lại dẫn đến một quan hệ như vậy. Cuộc đời thật lạ lùng.
Tiếng Tố Trân kéo anh về thực tại. Thiên Bảo nhận ra cô đang ngã đầu trên vai anh. Giọng thật đặc biệt :
- Anh biết không, em đã nói chuyện ly dị với Thái Quang rồi, Và anh ta không phản đối.
"Có lẽ vì vậy mà Thái Quang tìm Minh Thư ngay". Thiên Bảo nghĩ thầm. Tự nhiên anh thấy nỗi giận với ý nghĩ Minh Thư đang rất sung sướng. Anh cau mày ngồi im. Cố trấn áp cảm giác như có lửa trong lòng. Tố Trân vẫn không hiểu được ý nghĩ của anh. Cô lim dim mắt :
- Tụi em đã làm đơn xong, chỉ còn chờ ra tòa giải quyết. Em nghĩ sẽ không lâu đâu.
Thiên Bảo gật đầu nói lấp lửng :
- Đơn giản vậy à ?
Tố Trân ngước lên cười :
- Vì cả hai đều đồng ý nên thủ tục lẹ lắm. Anh có mừng dùm cho em không ?
Thiên Bảo thận trọng :
- Anh không biết vì theo anh nghĩ, hôn nhân đỗ vỡ thì cả hai đều mất mát như nhau.
- Nhưng với tụi em thì không, cả hai lại được rất nhiều. Anh ta chỉ mong được tự do để cưới nhỏ Thư. Cô cười cay đắng.
- Anh ta thuộc mẫu người chung thủy đấy chứ. Thật là đặc biệt. Chung thủy trong cái phản bội. Suy cho cùng thì anh ta cũng đáng tội.
Thiên Bảo làm thinh, cô nhìn anh :
- Chẳng lẻ chuyện này không gây ấn tượng cho anh sao ?
Thiên Bảo ngồi yên suy nghi!, anh nói như cân nhắc từng chữ :
- Anh không biết nên chúc mừng hay nên chia buồn với em, hôn nhân mà không hạnh phúc thì nên thoát ra. Nhưng đồng thời đó cũng là một bi kịch của em.
Tố Trân ngắt lời :
- Em không cho nó là bi kịch, em đã có anh rồi.
Thiên Bảo ngồi yên, anh hiểu mình đã đi quá xa khi yếu đuối tội nghiệp Tố Trân và nếu không dừng lại anh sẽ đưa Tố Trân đến một bi kịch khác, kể luôn cả đời anh. Anh ngồi thẳng người lên, nói thật dịu dàng :
- Trân này, em nên bình tĩnh nghe anh nói nhé, đừng có xúc động như lần ở hồ đá. vì đa6y là quán cafe em hiểu không ?
Giọng anh dù nhẹ nhàng cách mấy cũng không xoa dịu được Tố Trân, cô ngồi lên ngay vẻ mặt căng thẳng :
- Đừng mất công chuẩn bị tinh thần cho em. Nghe cách nói của anh là em cảm nhận được rồi có nghĩa là anh từ chối em phải không ?
Thiên Bảo sửa lại :
- Anh không từ chối mà là không thể được, nói cách nào cũng vậy thôi, em hiểu ý anh rồi.
Cô nhìn anh, ngực phập phồng một cảm giạc uất ức, hụt hẫng :
- Vậy ra mấy lúc gần đây anh chỉ có lịch sự với em, vì tính anh vốn rất đa cảm cao thượng. Anh không nỡ nhìn người khác thất vọng vì mình, đúng không ? Phải vậy không ?
Thiên Bảo vỗ nhẹ vai cô như dỗ dành but Tố Trân hất anh ra, cô nghiến răng :
- Nếu vậy tại sao anh không cao thượgn cho trót đi, anh không cứu với đời tôi luôn đi, anh là ngụy quân tử.
- Em có thể mắng nhiếc anh, anh chấp nhận hết but nếu nghĩ sâu sắc hơn, em sẽ không hận anh đâu.
Tố Trân rít lên :
- Tôi mà dám hận anh à ?
Thiên Bảo nói như phân tích :
- Em đã trải qua một lần hôn nhân không tình yêu rồi, và em đã ý thức được nó đau khổ ra sao ? Vậy thì phải sáng suốt tránh lần thứ hai Trân ạ. Anh có thể an ủi em, săn sóc khi em cần nhưng chỉ đó là tình bạn, anh không thể cho em tình yêu như em muốn được, trể quá rồi
Tố Trân cắn chặt răng, nước mắt chảy dài. Thiên Bảo khổ tâm quay đi :
- Anh không thể gượng ép mình sống bằng tình yêu của quá khứ. Đến lúc nào đó hiểu ra em sẽ căm ghét anh như đã ghét Thái Quang, lúc đó mọi chuyện sẽ tệ hại hơn.
- Vì vẫn là sự lặp lại vì anh cũng sẽ sống với em mà tơ tưởng nhỏ Thư, sao mà tôi thù anh với chồng tôi thế. Sao hai người không chết hết đi để tôi đừng khổ.
- Trân.
Nhưng Tố Trân không muốn nghe, cô chỉ khóc Thiên Bảo nhìn quanh, rất may là không ai nghe được chuyện của họ. Anh cảm thấy yên tâm hơn lần trước, và định dỗ cô nín. Nhưng Tố Trân đã ngước lên, cười gằng :
- Anh cứ đeo đuổi nhỏ Thư đi, nhưng coi chừng lúc đó sẽ thất bại đó chồng em đối với nó không giống như em đối xử với anh đâu.
Thiên Bảo cuối đầu yên lặng, đúng là Tố Trân đã xoáy vào điểm đa cảm 1'' của anh. Anh lại cảm thấy cơn giận bùng lên. Nhưng vẫn cười trầm tĩnh :
- Anh biết cô ta có mục đích của cô ta. Và anh cũng không muốn nhớ đến chuyện đó làm gì. Nhưng không vì mất cô ta mà anh lấp khoảng trống với cuộc hôn nhân gượng ép, tiếp tục một sai lầm khác.
- Anh.
Tố Trân nín bật, cô nhìn Thiên Bảo một cách thù hận, rồi nói như nguyền rủa :
- Anh là đồ ngụy quân tử. Chết tiệt lòng tốt và sự bãn lãnh của anh đi, cầu mong đừng bao giờ tôi gặp lại anh lần nữa, chào
Cô đứng bất dậy bỏ đi, đi thật nhanh ra cửa, Thiên Bảo ngồi yên nhìn theo, anh trầm ngâm nâng ly lên môi, vị đắng của cafe làm anh liên tưởng đến mối tình thú vị của mình với Minh Thư. Kết thúc rất đắng, nhưng mỗi lần bàn bạc sự ngọt ngào mỗi khi nhớ lại những cảm giác lãng mạn mà cô đã mang đến, lúc này anh không biết mình đang chìm trong thất vọng hay là mình đang nuốt tiếc kỷ niệm về cô. Có lẻ vì cả hai.
Anh nghĩ lan man một lát rồi ý nghì lại quay về Tố Trân, chỉ còn đọng lại là sự ray rức nhẹ nhàng, hy vọng đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu và sẽ không còn tránh anh.
------
Thái Quang đẩy cửa phòng, anh lặng lẻ thay đồ, đến mở cửa cho sáng lên, thấy Tố Trân che mặt vì chói, anh lịch sự khép cửa lại và hỏi cô cũng với giọng rất lịch sự.
- Tôi có thể bật đèn được không ?
- Tùy anh, tôi sẽ chịu được không sao
Thái Quang bước tới bật đèn, ánh sáng làm căn phòng đỡ ám đạm hơn, nhưng trong bếp không có cái gì ngoài mấy thứ đồ hộp, anh ngán ngẫm đi lên phòng định mặc đồ đi ra ngoài.
Tố Trân vẫn nằm vùi trong giường, nhìn cô có vẻ không còn chút sinh khí, nếu không muốn nói là rũ rược bệnh hoạn, vừa mặc áo, anh vừ liếc nhìn cô, lại hỏi, hình như cô đã nằm như vậy từ sáng giờ, lúc trưa về anh đã thấy cô như vậy có bao giờ cô tỏ ra yếu điếu thế đâu.
Anh do dự một chút rồi đứng bên giường :
- Cô làm sao vậy ?
Vẫn nhắm mắt, cô nói nhỏ đến mức không nghe được :
- Tôi không sao cả.
Thái Quang cúi xuống gần Tố Trân hơn :
- Cô bệnh rồi phải không ?
- Không.
Anh đứng thẳng người lên, nhìn cô như quan sát, vẻ rũ rượi như vậy nhất định không phải là bản chất của cô, vậy thì là chuyện gì vậy, có lẻ Tố Trân gặp chuyện gì đó ghê gớm lắm, tự nhiên anh thấy động lòng :
- Cô có cần tôi giúp gì không ?
- Không cần, cám ơn anh.
Lần đầu tiên Thái Quang thấy Tố Trân nói với anh với vẻ lịch sự nhã nhặn. Anh hơi nhướng mắt nhìn cô, hoài nghi, but thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, anh hiểu mình thật cố chấp khi nghi ngờ, và anh quyết định ngồi xuống bên cạnh giường nói nhẹ nhàng
- Có chuyện gì xảy ra với cô vậy ? Nếu không phải là bện thì cô có chuyện gì ? Cứ nói với tôi đi, dù sao trong nhà chỉ có hai người tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Tố Trân bỗng khóc lên, khóc nức nở rung cả vai, cô xoay người úp mặt vào gối mà khóc, Thái Quang sững sờ ngồi yên, mỗi lúc càng thêm kinh ngạc, anh tìm cách xoay người cô lại :
- Bình tĩnh đi Trân, chuyện gì vậy ?
- Không có gì cả anh cứ mặc tôi, không cần phải quan tâm làm gì, tôi không nói đâu.
- Nhưng không lẻ cô cứ như vậy hoài.
Thấy Tố Trân không trả lời, anh kiên nhẫn:
- Hay là tôi đưa cô về nhà mẹ cho khuây khỏa.
Tố Trân vẫn giấu mặt trong gối :
- Tôi không muốn về đó. Tôi muốn được yên thân ở đây... có thể là cho đến lúc chết.
Thái Quang nhíu mày :
- Cô nói gì vậy ?
Anh chợt kéo cô ngồi lên, mạnh mẽ lạ thường. Anh lắc nhẹ vai cô :
- Cô và Thiên Bảo có chuyện gì rồi ? Tôi nghĩ chỉ có anh ta mới đủ sức làm cô ngã quỵ như vậy. Tại sao vậy chứ ? Anh ta đã làm gì cô ?
- Đừng nhắc đến anh ta nữa. Buông tôi ra đi. Tôi muốn được yên.
Cô đẩy Thái Quang ra, nằm chúi xuống giường như không còn chút sức lực nào nữa, cử chỉ của cô làm anh bất lực ngồi yên, suy nghĩ căng thẳng. Tố Trân thay đổi đột ngột quá nên anh không lý giải được, nhưng bằng sự phán đoán, anh tin là cuối cùng cô cũng sẽ tự nói ra.
Thái Quang thở dài đứng lên, mặc đồ đi ra đường. Anh ghé một quán ăn tối và mua mấy thứ cho Tố Trân. Có lẽ sáng giờ cô chưa ăn gì cũng nên.
Anh về nhà ngay, Tố trân vẫn nằm rũ trên giường. Anh xuống bếp nấu nước pha sữa mang lên cho cô :
- Cô ngồi lên uống sữa đi. Đừng nằm như vậy nữa, không nên đâu Trân ạ !
Im lặng một lát, rồi giọng cô nghe mệt mỏi :
- Cám ơn anh. Nhưng tôi không uống đâu. Tôi muốn được một mình.
Thái Quang đứng dậy :
- Cũng được, nhưng có gì cần thì cứ gọi tôi.
Anh đi qua phòng đọc sách của mình đến khá khuya, khi anh trở qua phòng ngủ, thấy ly sữa vẫn còn nguyên trên bàn. Anh khẽ nhíu mày nhìn...
Tố Trân chẳng lẻ cô không muốn sống nữa sao, cả một ngày không ăn uống, đến tối cũng không, cô ta làm sao vậy ?
Sáng hôm sau, trước khi đến công ty, Thái Quang mua cháo để sẳn trên bàn cho cô. Nhưng trưa về anh thấy vẫn còn nguyên, Tố Trân thì vẫn nằm vùi trên gường, anh hỏi gì cô cũng miễn cưỡng trả lời, anh hoảng sợ thật sự. Chỉ có những người chán đời mới tự hủy hoại mình kiểu đó. Nếu không còn cách nào khác hơn là phải hỏi Thiên Bảo, dù đến gặp anh ta. đối với anh là cả sự cố gắng
Buổi trưa anh đến công ty tìm Thiên Bảo, cả hai vô tình gặp nhau ở cửa, không thể tránh mặt được, Thiên Bảo đứng lại chờ Thái Quang
- Hình như anh đến tìm tôi ?
Thái Quang gật đầu :
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Lên phòng tôi đi.
Ngồi xuống salon, Thiên Bảo lấy hộp thuốc chìa cho Thái Quang, anh rít một điếu, chậm rãi nhả khói :
- Anh vẫn chưa tìm được trợ lý ?
Thiên Bảo khẽ cau mày, anh không thích nghe một câu hỏi như vậy, như hiểu ý anh, Thái Quang khoát tay :
- Tôi đến đâu không phải vì chuyện Minh Thư, tôi muốn hỏi về chuyện Tố Trân.
Thiên Bảo chận lại :
- Có lẻ anh đã lầm rồi, tôi nghĩ anh phải hiểu vợ mình hơn tôi chứ.
- Nhưng thật tình chuyện này tôi không hiểu, mấy hôm nay Tố Trân cứ nằm suốt trên giường nhất là không chịu ăn uống gì cả, tôi có cảm giác cô ấy không muốn sống.
Thiên Bảo lặng đi :
- Đến mức như vậy sao ?
- Cổ đống ý ly dị vì muốn trở lại với anh, tôi tưởng khoảng thời gian này hai người rất hạnh phúc, sao đột nhiên cổ lại như vậy ? tôi nghĩ anh biết lý do.
Thiên Bảo im lặng, anh có vẻ căng thẳng và ân hận, thấy vẻ dò xét của Thái Quang, anh hỏi thẳng :
- Có thật tình anh lo cho Tố Trân không ?
Thái Quang nhìn điếu thuốc trên tay tư lự :
- Suy cho cùng, bây giờ cô ấy là vợ tôi dù muốn dù không tôi cũng phải có trách nhiệm.
Không dằn được, Thiên Bảo nhướng mắt mỉa mai :
- Dù dù muốn dù không tôi cũng phải có trách nhiệm à. Anh đối với vợ mình mà miễn cưỡng như vậy sao ? Còn tâm trí anh giành cho người yêu cũ. Như vậy là quá thiếu trách nhiệm đó Thái Quang.
Thái Quang lập tức trả đủa :
- Cũng như anh luôn nghỉ đến vợ tôi, ở góc độ nào đó, chúng ta giống nhau lắm đấy.
- Không, chúng ta không giống nhau, vì tôi chưa có vợ, yêu ai là quyền của tôi và anh coi chừng sự nhận định sai lầm của mình đó, hãy cẩn thận lại đi.
Thái Quang giơ tay chận lại :
- Không lý luận nữa, anh có thể cho tôi biết tại sao Tố Trân lại ra nông nỗI như vậy không ?
Thiên Bảo thẳng thắn :
- Vì tôi làm cổ buồn, tôi từ chối cổ.
- Cái gì ?
Thái Quang như không tin vào tai mình, anh nhìn Thiên Bảo chăm chú :
- Anh không yêu Tố Trân nữa ?
Thiên Bảo nhún vai cho câu trả lời anh nhìn Thiên Bảo chẳng mấy thiện cảm :
- Nếu anh là người chồng có lương tâm thì Tố Trân không suy sụp như vậy đâu. Cổ tìm đến tôi vì quá tuyệt vọng trong đời sống vợ chồng. Tôi không còn yêu nhưng vẫn thấy thương hại, và tôi nghĩ, nếu còn chút tình người thì anh khoan ly dị lúc này.
- Anh nghĩ tôi vô lương tâm đến mức như vậy sao ?
Thiên Bảo mỉm cười :
- Vậy thì tốt.
Anh nhìn Thái Quang như cảnh cáo, rồi tiếp :
- Và anh cũng nên nói về mình cho Minh Thư biết, đừng để cổ hy vọng ở anh nữa. Anh hại cổ một lần là đủ rồi.
Thái Quang có vẻ quá mệt mỏi, anh buông thõng :
- Minh Thư không hy vọng gì ở tôi cả. Cổ từ chối thẳng thừng đề nghị hôn nhân của tôi. Anh có thể yên tâm đấy.
Mắt Thiên Bảo khẽ nhướng lên đầy vẻ bất ngờ nhưng vẫn ngồi yên. Thái Quang đứng dậy :
- Tôi về đây, cám ơn anh đã nói thật về Tố Trân.
Thiên Bảo cũng đứng dậy :
- Hy vọng anh không bỏ mặc cô ấy trong lúc này.
Thái Quang không trả lời, anh chìa tay ra, Thiên Bảo bắt tay anh và tiễn ra cửa. Cả hai không còn thái độ gườm nhau nữa và anh không còn tâm trí đâu để đối đầu với Thiên Bảo nữa.
Về đến công ty sắp xếp vài việc rồi vội về nhà. Tố Trân vẫn không có gì khác hơn. Anh thay đồ rồi xuống bếp pha cho cô ly sữa. Không để Tố Trân được từ chối, anh cương quyết kéo cô ngồi dậy :
- Em nghe anh nói đây. Anh đã biết chuyện của em rồi. Nó đâu có đáng để em đày đoạ mình như vậy.
Tố Trân nhướng mắt nhìn Thái Quang, thì thầm :
- Anh đã biết hết rồi hả ? Cũng không sao, bây giờ tôi không còn thiết gì nữa, không muốn gì trên đời này nữa, tùy ai muốn nghĩ sao cũng được.
Cô định nằm xuống, nhưng Thái Quang, giữ vai cô lại. Vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng :
- Em không được như vậy nữa, uống sữa cho tỉnh táo rồi ngồi lại nói chuyện.
- Nhưng tôi không muốn để cho tôi yên đi mà.
- Không được, nếu em không nghe lời anh, anh sẽ bắt em ngồi thế này tới sáng luôn. Ngoan ngoãn lại đi Thư.
Tố Trân ngồi gục đầu như suy nghĩ. Dù cô chán chường đến đâu, phó mặc đến đâu, cô vẫn nhận ra thái độ cử chỉ thay đổi của Thái Quang, tuyệt nhiên không phải là châm biếm khinh miệt. Lúc này mà có người chân thành như vậy, cô thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Dù đó không phải là tình cảm như cô mong muốn.
Thái Quang đưa ly sữa lên tận miệng cô.
Tố Trân chợt phục tùng một cách bất ngờ, cô làm theo những yêu cầu của anh như từ trước tới giờ chưa đối chọi.
Cô ngồi bó gối trên giường, Thái Quang bên cạnh, anh nói đều đều :
- Anh biết chúng ta đã sai lầm khi đến với nhau, và càng sai lầm hơn khi sống với nhau mà người này tìm cách xúc phạm người kia, bây giờ em đặt hết hy vọng vào Thiên Bảo, dĩ nhiên bị từ chối là rất đau khổ, nhưng đâu đến mức em bi quan như vậy. Sao em không nghĩ cách để vượt qua. Nếu không đủ nghị lực, anh sẽ giúp em đứng vững lại. E không phải chỉ có một mình đâu.
Tố Trân ngồi lắng nghe, nước mắt bắt đầu chảy lặng lẽ trên mặt cô. Thái Quang không thấy và anh kiên nhẫn thuyết phục :
- Tình cảm đỗ vỡ của mình có lẻ khó mà xóa bỏ ngay, nhưng trong tình trạng này anh không muốn no kết thúc. Mình vẫn cứ sống với nhau như vậy, mỗi người sẽ tự kiểm điểm mình một thời gian, sau đó, nếu thấy không hợp mình vẫn có thể chia tay, lúc đó chắc chắn sẽ không nặng nề như bây giờ.
- Có lẻ vậy, Tố Trân nói khẽ.
Thái Quang hơi nghiêng lại, thoáng nhìn cô ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên cô dịu dàng như vậy, cuộc sống chung trước đây chắc sẽ bớt cực hình hơn nếu cô dể chịu như bây giờ.
Tố Trân chợt ngước lên :
- Anh nói tiếp đi.
- Nói chung, những gì trước đây của hai đứa, mình nên quên hết, anh cũng sẽ không nhớ đến sự hiện diện của Thiên Bảo, hy vọng em cũng có nghị lực mà vượt qua.
- Em sẽ cố gắng.
- Vậy là đủ rồi.
Thái Quang không nói nữa, Tố Trân cũng lặng im. Lầu đầu tiên cả hai có thể ngồi gần nhau một cách dể chịu. Thái độ vị tha của anh đối với Tố Trân là một sự ban ơn mà không làm cô bị tự ái. Nó đem lại cho cô chút sinh lực mà cách đây mấy hôm cô tưởng mình không thể tìm lại được nữa.
Hoàng Thu Dung
một tuần về giam mình ở đây, cách biệt với mọi mối quan hệ, vậy mà cô vẫn thấy nhớ Thiên Bảo, nỗi nhớ cồn cào quay quắt cùng với sự căm thù đớn đau về mối tình bị lừa dối. Rốt cuộc thì cô vẫn không tìm thấy sự thanh thản như mình mong muốn. Cô làm1 cách hờ hửng không chủ định. Chợt có tiếng máy xe mỗi lúc một lớn dần ở ngoài đường, Minh thư thờ ơ quay lại. Ở nơi hẻo lánh này ít có xe qua lại, xe du lịch đến càng không. Ước gì đó là Thiên Bảo.
Tự nhiên cô cười một mình với ý nghĩ mình ảo tưởng, ngớ ngẩn. Thiên Bảo đâu có rảnh đến mức phải lặn lội xuống đây tìm cô để thăm. Hình như cô luôn để ý nghĩ của mình đi lạc vào chuyện cổ tích.
Ở ngoài đường, chiếc xe đã dừng lại. Minh Thư tò mò nhìn người xuống xe, cảm giác mơ hồ rằng người ấy tìm đến nhà mình. Cô ngồi im chờ đợi.
Cô chợt đứng phắt lên khi nhận ra đó là Thái Quang. Anh gỡ kiếng cầm tay rồi đi nhanh qua cầu vào nhà. Minh Thư lên tiếng :
- Nhà đi vắng hết rồi, anh muốn tìm ai ?
Anh nhận ra giọng nói Minh Thư nhưng không biết cô đang ở đâu. Minh thư đi vòng qua mấy cây nhãn, đến đứng trước mặt anh. Cô chìa tay ra :
- không ngờ là anh, xin chào.
Thái Quang hơi lạ lùng về thái độ của cô nhưng cũng đưa tay ra bắt. Anh nhìn cô hơi lâu. Minh thư nghĩ anh sắp nhận xét một điều gì đó nhưng Thái Quang chỉ nghiêng đầu :
- anh đến nhà em nhưng mẹ em bảo em về ngoại, đừng xuống đây khó đi thật.
- anh vô nhà đi.
Thái Quang nhìn quanh :
- Ở đây yên lặng thật, anh thích ngồi ngoài vườn nói chuyện hơn. Em đưa anh đến chỗ lúc nãy em ngồi đi.
- cũng được !
Minh Thư đi phía trước dẫn đường. Đến chỗ râm mát bên bờ mương, cô ngồi xuống, Thái Quang cũng ngồi cạnh cô. Anh thảy những viên đất xuống nước một cách thích thú :
- Sống thế này cũng thích thật, hả em ?
Minh thư khẽ gật đầu, Thái Quang hỏi tiếp :
- Em định chừng nào về thành phố ?
- Em cũng không biết nữa.
Thái Quang không ném đất nữa, anh vòng tay trước chân, nghiêng đầu nhìn cô hỏi đột ngột :
- Tại sao em nghỉ làm hả Thư ?
Minh Thư suy nghĩ một lát :
- tại em không thích làm nữa.
Em không nói thật với anh rồi. Anh biết mọi chuyện rồi Thư ạ.
- Anh biết được chuyện gì ?
Thái Quang nói bằng giọng thanh thản :
- Lúc anh vừa về nhà, Tố Trân đã dành cho anh một bất ngờ thú vị. Cổ muốn ly dị để kết hôn với Thiên Bảo. Ban đầu anh không hiểu tại sao cổ đòi như vậy. Đến trưa hôm nay Thiên bảo vô tình đến, anh ta không hay anh về.
Minh Thư hỏi hờ hững :
- Đó là vợ anh kể hay chính anh Bảo nói ?
- Anh hỏi, và cô ta không giấu - Thái Quang nhìn cô chăm chăm - Có phải vì ghét Tố Trân mà em nghỉ làm không Thư ?
Minh Thư thở nhẹ, Thái Quang có hiểu nhưng anh chỉ hiểu một chiều, nhưng cô không muốn lý giải. Cô cười khẽ :
- Hình như từ đó giờ em và chị ấy đã không thích nhau, nhưng không phải vì chị ta sắp trở thành bà giám đốc của em mà em nghỉ làm đâu.
Thái Quang khoát tay :
- Không nói đến chuyện đó nữa. Mình nói về chuyện của mình đi Thư.
- chuyện gì anh ?
- Anh sắp được tự do rồi, bây giờ thì không còn gì để trói buộc anh nữa, cho nên anh mạn dạn đến tìm em…
Minh Thư nhìn đăm đăm xuống nước :
- Em hiểu rồi, đừng nói nữa anh Quang.
Thái Quang thoáng vẻ thất vọng :
- Điều đó không làm em vui sao ? Trong khi đối với anh, nó quan trọng vô cùng.
- Chuyện đó không làm em quan tâm nữa. Em nói rất thật. Anh đặt em là người ngoài cuộc đi.
- Có nghĩa là bây giờ em không thể tiếp nhận anh nữa ?
- Vâng.
- Sao vậy Thư, anh muốn giải thích.
Minh Thư cúi mặt nhìn xuống chân mình. Từ nãy giờ cô có tâm trạng chán chường kỳ lạ. Dù đã hiểu tình cảm của Thiên Bảo, cô vẫn không khỏi thất vọng khi biết anh sẽ kết hôn với tố trân. Không, trên cả thất vọng, đó là cảm giác đau khổ nát cả tim. Cô không còn đủ sức nghĩ đến hạnh phúc mà Thái Quang mang đến nữa.
Cuộc đời có những ngã rẽ đau lòng như thế. Nếu trước đây được nghe Thái Quang nói điều đó, có lẽ cô đã khóc vì hạnh phúc. Giờ thì nó thành mỉa mai rồi. Anh ly dị cũng có nghĩa là cô mất Thiên Bảo mãi mãi.
Thấy vẻ thẫn thờ của cô, Thái Quang nhắm mắt lại, tuyệt vọng :
- Anh không ngờ đón nhận sự thờ ơ của em như vậy. Vậy mà hai năm nay, anh cứ nuôi hy vọng ảo tưởng. Em có biết chính vì nghĩ em vẫn yêu anh mà anh quay lưng với hôn nhân của mình không ? (tự bỏ người ta đi cưới vợ giàu rùi giờ đổ thừa )
- Em xin lỗi.
- Xin lỗi có ích gì. Giá mà đừng có sự thật này, có lẽ anh đỡ thất vọng hơn.
Minh thư vô tình lặp lại :
- Em xin lỗi !
Thái Quang không để ý câu nói của cô, anh cố thuyết phục :
- Suy nghĩ lại đi Thư, mình chịu đựng vậy là đủ rồi. Tại sao đến lúc có thể đến với nay thì em quay lưng như vậy, anh không hiểu, thật sự là không hiểu nổi.
Minh Thư cười buồn :
- Vì em thấy tình cảm cũ không còn nữa. Em cũng không thể nhen nó lại, cũng không muốn sống gượng ép, dù em biết anh sẽ yêu và bù đắp cho em nhiều hơn. Em không thể sống bằng cảm giác của quá khứ anh Quang ạ.
- Nhưng cái gì làm em thay đổi như vậy ?
Minh thư cúi đầu, tuyệt đối không muốn trả lời. Cử chỉ của cô làm Thái Quang thở dài. một khi cô không muốn nói thì anh đừng hy vọng tìm hiểu làm gì.
Cả hai ngồi yên thật lâu, Thái Quang đang trong tâm trạng choáng váng nên im lặng. Minh Thư chỉ mong anh về. Thời gian này cô không muốn trò chuyện với ai, nhất là với anh. Cuối cùng cô đành phải nhắc :
- Chiều rồi anh Quang, anh về đi, coi chừng tối.
Thái Quang ngẩng lên cười cay đắng :
- Ở bên anh em thấy chán lắm phải không ?
- không phải, em chỉ lo cho anh. Dù sao thì anh cũng không thể ở lại đây đêm nay. Về tối quá không nên.
- Anh là đàn ông mà Thư.
Nói vậy nhưng Thái Quang cũng đứng lên. Minh Thư cũng đứng dậy theo, tiễn anh ra xe. Thái Quang đứng bên cửa có vẻ suy nghĩ :
- Em không khuyên anh điều gì sao ?
Minh Thư nhìn anh không hiểu. Thái Quang cười khẽ :
- Còn anh thì lại muốn khuyên em một điều. Hãy nghĩ lại đi. trên đời này không có ai yêu em như anh đâu (yêu đến mức bỏ rơi đi lấy vợ lận). Có sai lầm rồi mới nhận ra điều đó.
Minh Thư không trả lời, cô đứng yên như suy nghĩ. Thái Quang vẫn tựa cửa xe nhìn như muốn tìm hiểu ý nghĩ của cô. Ở ngoài đầu đường chợt có tiếng xe vẳng đến, cả anh và cô đều quay lại nhìn. Minh Thư mở lớn mắt ngạc nhiên khi nhận ra đó là xe của Thiên Bảo. Tim cô như ngừng đập, và cô cứ đứng nhìn chăm chăm.
Thái Quang nhìn thiên Bảo, rồi quay lại quan sát Minh Thư, như đã đoán ra chính xác sự thật, anh cười nhếch môi :
- Đó là nguyên nhân sự thay đổi của em, đúng không Thư ?
Minh Thư ngước lên nhìn anh, không biết trả lời thế nào. Thái Quang gật đầu chua chát :
- Em có hiểu mình phiêu lưu ra sao không ? Anh ta sắp cưới tố trân kia mà. Đừng để sai lầm như anh Thư ạ.
Minh Thư như chợt tỉnh trí lại. Cô mím môi nhìn Thiên Bảo đang xuống xe đi tới. Rõ ràng Thiên Bảo đang kiềm chế sự nóng giận khi thấy Thái Quang. Anh đứng trước mặt hai người, chìa tay ra :
- Không ngờ gặp anh ở đây.
Thái Quang cũng không dằn được cơn bực tức :
- Nhưng việc tôi đến đây cũng không khó lý giải lắm. Tôi không hiểu anh định giở trò gì ở đây ?
Thiên Bảo lầm lì quay qua Minh Thư :
- Tôi nghĩ toi có lý do để đến đây phải không ?
Minh Thư lúng túng quay chổ khác. Dù có thông minh đến mấy cô cũng không thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp, một trạng thái cư xử thích hợp. Thấy cả hai có vẻ gườm nhau, Minh Thư đành lên tiếng :
- Anh về đi anh Quang.
Thấy cái nhìn cảnh cáo và lo ngại của Thái Quang, cô nói tiếp, giọng buồn chán :
- Anh đừng lo như vậy. Em không khờ khạo nữa đâu.
Câu nói của cô làm Thiên Bảo cười gằn nhưng Minh Thư không để ý. Cô nhìn Thái Quang chờ cho anh lên xe. Thái Quang quay lại Thiên Bảo, nhếch miệng :
- Tôi nghĩ Tố Trân sẽ không vui khi biết anh tới đây đâu.
Thiên Bảo thọc tay vào túi quần, ngó chỗ khác như không muốn nghe.
Chiếc xe đã đi xa rồi mà cả hai vẫn đứng im nhìn theo. Cuối cùng, anh quay lại đối diện với cô lạnh lùng :
- Khi đến đây, tôi muốn kiểm nghiệm lại những gì cô nói lần đó, nhưng bây giờ chắc không cần thiết nữa. Nhưng gì cần phải giải thích thì sự có mặt của anh ta ở đây đã phải giải thích rồi.
Anh gật gù :
- Tôi vượt mấy chục cây số đến đây, kể cũng đáng giá lắm, rốt cuộc cũng biết được cái điều mình còn hoài nghi.
Minh Thư im lặng một lát, rồi ngước lên, lạnh lùng :
- Chị có khỏe không ?
- Ai ?
- Tôi nghĩ chắc không ai hiểu rõ về Tố Trân hơn anh.
- Nếu tò mò, sao lúc nãy cô không hỏi Thái Quang ?
- Hỏi anh không rõ hơn sao ?
Thiên Bảo mím môi nhìn cô một lát rồi quay người bỏ đi. anh đóng mạnh cửa xe làm Minh Thư giật mình nhăn mặt. Kiểu bỏ về ngang nhiên của anh làm cô tự ái kinh khủng, và cũng bị xúc phạm nặng nề. Cô cũng quay ngoắt bỏ vào nhà, không thèm đứng lại tiễn.
Chiếc xe phóng đi một cách giận dữ như chính tâm trạng của người điều khiển. Quả thật Thiên Bảo không còn kiềm chế được nữa. Nếu đúng lại là sẽ tiếp tục tặng nhau những câu khó nghe và có trời mới biết anh sẽ làm gì Minh Thư nếu cô cứ cố tình xúc phạm. Đã không cứu vãn được nữa rồi thì anh cũng không đủ kiên nhẫn thuyết phục, không thể tiếp tục hạ mình nữa.
Tự nhiên anh thấy hối hận khi đã lặn lội đến đây. Buổi chiều cãi nhau trong công ty, anh đã điên tiết với ý nghĩ Minh Thư xem tình cảm của anh như trò đùa và cô đùa cợt một thời gian dài mà anh không nhận ra. Ý nghĩ đó làm anh tuyệt đối cắt đứt mọi quan hệ với cô, vì tự trọng và cả tự ái. Nhưng rồi tình cảm quay quắt làm anh phải đến tìm cô. Anh muốn thuyết phục và hy vọng cô đã nói không thật lòng … Thật chán nản, Thái Quang đã làm điều đó trước anh. Minh Thư thật điên khùng. Hãy mặc kệ cô ta với sự ngu ngốc điên khùng, anh không muốn nhớ tới nữa.
Thiên Bảo về đến nhà lúc tối. Tố trân đang đợi anh trong phòng khách. Cô có vẻ bồn chồn không yên. Thấy Thiên Bảo, đứng ngay dậy.
- Hôm nay anh đi đâu vậy ? Từ trưa đến giờ em gọi điện cho anh mấy lần. Điện thoại di động cũng không gặp. Anh đi đâu vậy ?
Thiên Bảo ngồi xuống đối diện với cô, cười mệt mỏi :
- Anh có chút công việc, em chờ lâu không ?
Tố Trân chỉ liếc vào nhà, rồi thấp giọng :
- Em chờ từ chiều tới giờ, không biết có làm phiền nhà anh không ?
- Không phiền đâu.
Tự nhiên Tố Trân im lặng. Lúc sau này Tố Trân có vẻ linh hoạt lên. Cô bám riết theo anh mỗi ngày. Bất kể dư luận. Thiên Bảo rất hiểu tâm lý đó. Bây giờ Tố Trân thật sự xem anh như chiếc phao của cô. Điều đó làm anh không nỡ cắt đứt thẳng thừng. Dù biết là không thể quay về tình cảm củ.
Anh mỉm cười dịu dàng khi thấy Tố Trân đang nhìn riết rống :
- Em nhìn gì vậy ?
- Em muốn biết hôm nay and đi đâu. Em cứ linh cảm anh có một điều gì đó riêng tư. Nó làm em bồn chồn mãi. Thế là em liều lĩnh chờ anh ở đây.
Thiên Bảo lặng thinh thầm công nhận Tố Trân rất nhạy cảm. Cô luôn có khả năng đặc biệt là linh tính những việc xảy ra gây buồn phiền cho mình, và điều đó bao giờ cũng đúng.
Anh lại cười lãng chuyện :
- Em có chuyện gì không ?
Mắt Tố Trân như long lanh :
- Tìm một chỗ nào vắng đi, em muốn nói chuyện với anh.
- Cũng được.
Cả hai đứng lên đi ra ngoài. Thiên Bảo lái xe đến quán cafe quen thuộc mà cô và anh thường hay đến. Ngồi vào bàn, tự nhiên anh nhìn qua nhà bên cạnh. Buổi tối đó cứu Minh Thư bỗng sống dậy từ trong ký ức. Làm anh thấy nao nao, khi đó anh đã không tưởng tượng anh và cô lại dẫn đến một quan hệ như vậy. Cuộc đời thật lạ lùng.
Tiếng Tố Trân kéo anh về thực tại. Thiên Bảo nhận ra cô đang ngã đầu trên vai anh. Giọng thật đặc biệt :
- Anh biết không, em đã nói chuyện ly dị với Thái Quang rồi, Và anh ta không phản đối.
"Có lẽ vì vậy mà Thái Quang tìm Minh Thư ngay". Thiên Bảo nghĩ thầm. Tự nhiên anh thấy nỗi giận với ý nghĩ Minh Thư đang rất sung sướng. Anh cau mày ngồi im. Cố trấn áp cảm giác như có lửa trong lòng. Tố Trân vẫn không hiểu được ý nghĩ của anh. Cô lim dim mắt :
- Tụi em đã làm đơn xong, chỉ còn chờ ra tòa giải quyết. Em nghĩ sẽ không lâu đâu.
Thiên Bảo gật đầu nói lấp lửng :
- Đơn giản vậy à ?
Tố Trân ngước lên cười :
- Vì cả hai đều đồng ý nên thủ tục lẹ lắm. Anh có mừng dùm cho em không ?
Thiên Bảo thận trọng :
- Anh không biết vì theo anh nghĩ, hôn nhân đỗ vỡ thì cả hai đều mất mát như nhau.
- Nhưng với tụi em thì không, cả hai lại được rất nhiều. Anh ta chỉ mong được tự do để cưới nhỏ Thư. Cô cười cay đắng.
- Anh ta thuộc mẫu người chung thủy đấy chứ. Thật là đặc biệt. Chung thủy trong cái phản bội. Suy cho cùng thì anh ta cũng đáng tội.
Thiên Bảo làm thinh, cô nhìn anh :
- Chẳng lẻ chuyện này không gây ấn tượng cho anh sao ?
Thiên Bảo ngồi yên suy nghi!, anh nói như cân nhắc từng chữ :
- Anh không biết nên chúc mừng hay nên chia buồn với em, hôn nhân mà không hạnh phúc thì nên thoát ra. Nhưng đồng thời đó cũng là một bi kịch của em.
Tố Trân ngắt lời :
- Em không cho nó là bi kịch, em đã có anh rồi.
Thiên Bảo ngồi yên, anh hiểu mình đã đi quá xa khi yếu đuối tội nghiệp Tố Trân và nếu không dừng lại anh sẽ đưa Tố Trân đến một bi kịch khác, kể luôn cả đời anh. Anh ngồi thẳng người lên, nói thật dịu dàng :
- Trân này, em nên bình tĩnh nghe anh nói nhé, đừng có xúc động như lần ở hồ đá. vì đa6y là quán cafe em hiểu không ?
Giọng anh dù nhẹ nhàng cách mấy cũng không xoa dịu được Tố Trân, cô ngồi lên ngay vẻ mặt căng thẳng :
- Đừng mất công chuẩn bị tinh thần cho em. Nghe cách nói của anh là em cảm nhận được rồi có nghĩa là anh từ chối em phải không ?
Thiên Bảo sửa lại :
- Anh không từ chối mà là không thể được, nói cách nào cũng vậy thôi, em hiểu ý anh rồi.
Cô nhìn anh, ngực phập phồng một cảm giạc uất ức, hụt hẫng :
- Vậy ra mấy lúc gần đây anh chỉ có lịch sự với em, vì tính anh vốn rất đa cảm cao thượng. Anh không nỡ nhìn người khác thất vọng vì mình, đúng không ? Phải vậy không ?
Thiên Bảo vỗ nhẹ vai cô như dỗ dành but Tố Trân hất anh ra, cô nghiến răng :
- Nếu vậy tại sao anh không cao thượgn cho trót đi, anh không cứu với đời tôi luôn đi, anh là ngụy quân tử.
- Em có thể mắng nhiếc anh, anh chấp nhận hết but nếu nghĩ sâu sắc hơn, em sẽ không hận anh đâu.
Tố Trân rít lên :
- Tôi mà dám hận anh à ?
Thiên Bảo nói như phân tích :
- Em đã trải qua một lần hôn nhân không tình yêu rồi, và em đã ý thức được nó đau khổ ra sao ? Vậy thì phải sáng suốt tránh lần thứ hai Trân ạ. Anh có thể an ủi em, săn sóc khi em cần nhưng chỉ đó là tình bạn, anh không thể cho em tình yêu như em muốn được, trể quá rồi
Tố Trân cắn chặt răng, nước mắt chảy dài. Thiên Bảo khổ tâm quay đi :
- Anh không thể gượng ép mình sống bằng tình yêu của quá khứ. Đến lúc nào đó hiểu ra em sẽ căm ghét anh như đã ghét Thái Quang, lúc đó mọi chuyện sẽ tệ hại hơn.
- Vì vẫn là sự lặp lại vì anh cũng sẽ sống với em mà tơ tưởng nhỏ Thư, sao mà tôi thù anh với chồng tôi thế. Sao hai người không chết hết đi để tôi đừng khổ.
- Trân.
Nhưng Tố Trân không muốn nghe, cô chỉ khóc Thiên Bảo nhìn quanh, rất may là không ai nghe được chuyện của họ. Anh cảm thấy yên tâm hơn lần trước, và định dỗ cô nín. Nhưng Tố Trân đã ngước lên, cười gằng :
- Anh cứ đeo đuổi nhỏ Thư đi, nhưng coi chừng lúc đó sẽ thất bại đó chồng em đối với nó không giống như em đối xử với anh đâu.
Thiên Bảo cuối đầu yên lặng, đúng là Tố Trân đã xoáy vào điểm đa cảm 1'' của anh. Anh lại cảm thấy cơn giận bùng lên. Nhưng vẫn cười trầm tĩnh :
- Anh biết cô ta có mục đích của cô ta. Và anh cũng không muốn nhớ đến chuyện đó làm gì. Nhưng không vì mất cô ta mà anh lấp khoảng trống với cuộc hôn nhân gượng ép, tiếp tục một sai lầm khác.
- Anh.
Tố Trân nín bật, cô nhìn Thiên Bảo một cách thù hận, rồi nói như nguyền rủa :
- Anh là đồ ngụy quân tử. Chết tiệt lòng tốt và sự bãn lãnh của anh đi, cầu mong đừng bao giờ tôi gặp lại anh lần nữa, chào
Cô đứng bất dậy bỏ đi, đi thật nhanh ra cửa, Thiên Bảo ngồi yên nhìn theo, anh trầm ngâm nâng ly lên môi, vị đắng của cafe làm anh liên tưởng đến mối tình thú vị của mình với Minh Thư. Kết thúc rất đắng, nhưng mỗi lần bàn bạc sự ngọt ngào mỗi khi nhớ lại những cảm giác lãng mạn mà cô đã mang đến, lúc này anh không biết mình đang chìm trong thất vọng hay là mình đang nuốt tiếc kỷ niệm về cô. Có lẻ vì cả hai.
Anh nghĩ lan man một lát rồi ý nghì lại quay về Tố Trân, chỉ còn đọng lại là sự ray rức nhẹ nhàng, hy vọng đến một ngày nào đó cô sẽ hiểu và sẽ không còn tránh anh.
------
Thái Quang đẩy cửa phòng, anh lặng lẻ thay đồ, đến mở cửa cho sáng lên, thấy Tố Trân che mặt vì chói, anh lịch sự khép cửa lại và hỏi cô cũng với giọng rất lịch sự.
- Tôi có thể bật đèn được không ?
- Tùy anh, tôi sẽ chịu được không sao
Thái Quang bước tới bật đèn, ánh sáng làm căn phòng đỡ ám đạm hơn, nhưng trong bếp không có cái gì ngoài mấy thứ đồ hộp, anh ngán ngẫm đi lên phòng định mặc đồ đi ra ngoài.
Tố Trân vẫn nằm vùi trong giường, nhìn cô có vẻ không còn chút sinh khí, nếu không muốn nói là rũ rược bệnh hoạn, vừa mặc áo, anh vừ liếc nhìn cô, lại hỏi, hình như cô đã nằm như vậy từ sáng giờ, lúc trưa về anh đã thấy cô như vậy có bao giờ cô tỏ ra yếu điếu thế đâu.
Anh do dự một chút rồi đứng bên giường :
- Cô làm sao vậy ?
Vẫn nhắm mắt, cô nói nhỏ đến mức không nghe được :
- Tôi không sao cả.
Thái Quang cúi xuống gần Tố Trân hơn :
- Cô bệnh rồi phải không ?
- Không.
Anh đứng thẳng người lên, nhìn cô như quan sát, vẻ rũ rượi như vậy nhất định không phải là bản chất của cô, vậy thì là chuyện gì vậy, có lẻ Tố Trân gặp chuyện gì đó ghê gớm lắm, tự nhiên anh thấy động lòng :
- Cô có cần tôi giúp gì không ?
- Không cần, cám ơn anh.
Lần đầu tiên Thái Quang thấy Tố Trân nói với anh với vẻ lịch sự nhã nhặn. Anh hơi nhướng mắt nhìn cô, hoài nghi, but thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, anh hiểu mình thật cố chấp khi nghi ngờ, và anh quyết định ngồi xuống bên cạnh giường nói nhẹ nhàng
- Có chuyện gì xảy ra với cô vậy ? Nếu không phải là bện thì cô có chuyện gì ? Cứ nói với tôi đi, dù sao trong nhà chỉ có hai người tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu.
Tố Trân bỗng khóc lên, khóc nức nở rung cả vai, cô xoay người úp mặt vào gối mà khóc, Thái Quang sững sờ ngồi yên, mỗi lúc càng thêm kinh ngạc, anh tìm cách xoay người cô lại :
- Bình tĩnh đi Trân, chuyện gì vậy ?
- Không có gì cả anh cứ mặc tôi, không cần phải quan tâm làm gì, tôi không nói đâu.
- Nhưng không lẻ cô cứ như vậy hoài.
Thấy Tố Trân không trả lời, anh kiên nhẫn:
- Hay là tôi đưa cô về nhà mẹ cho khuây khỏa.
Tố Trân vẫn giấu mặt trong gối :
- Tôi không muốn về đó. Tôi muốn được yên thân ở đây... có thể là cho đến lúc chết.
Thái Quang nhíu mày :
- Cô nói gì vậy ?
Anh chợt kéo cô ngồi lên, mạnh mẽ lạ thường. Anh lắc nhẹ vai cô :
- Cô và Thiên Bảo có chuyện gì rồi ? Tôi nghĩ chỉ có anh ta mới đủ sức làm cô ngã quỵ như vậy. Tại sao vậy chứ ? Anh ta đã làm gì cô ?
- Đừng nhắc đến anh ta nữa. Buông tôi ra đi. Tôi muốn được yên.
Cô đẩy Thái Quang ra, nằm chúi xuống giường như không còn chút sức lực nào nữa, cử chỉ của cô làm anh bất lực ngồi yên, suy nghĩ căng thẳng. Tố Trân thay đổi đột ngột quá nên anh không lý giải được, nhưng bằng sự phán đoán, anh tin là cuối cùng cô cũng sẽ tự nói ra.
Thái Quang thở dài đứng lên, mặc đồ đi ra đường. Anh ghé một quán ăn tối và mua mấy thứ cho Tố Trân. Có lẽ sáng giờ cô chưa ăn gì cũng nên.
Anh về nhà ngay, Tố trân vẫn nằm rũ trên giường. Anh xuống bếp nấu nước pha sữa mang lên cho cô :
- Cô ngồi lên uống sữa đi. Đừng nằm như vậy nữa, không nên đâu Trân ạ !
Im lặng một lát, rồi giọng cô nghe mệt mỏi :
- Cám ơn anh. Nhưng tôi không uống đâu. Tôi muốn được một mình.
Thái Quang đứng dậy :
- Cũng được, nhưng có gì cần thì cứ gọi tôi.
Anh đi qua phòng đọc sách của mình đến khá khuya, khi anh trở qua phòng ngủ, thấy ly sữa vẫn còn nguyên trên bàn. Anh khẽ nhíu mày nhìn...
Tố Trân chẳng lẻ cô không muốn sống nữa sao, cả một ngày không ăn uống, đến tối cũng không, cô ta làm sao vậy ?
Sáng hôm sau, trước khi đến công ty, Thái Quang mua cháo để sẳn trên bàn cho cô. Nhưng trưa về anh thấy vẫn còn nguyên, Tố Trân thì vẫn nằm vùi trên gường, anh hỏi gì cô cũng miễn cưỡng trả lời, anh hoảng sợ thật sự. Chỉ có những người chán đời mới tự hủy hoại mình kiểu đó. Nếu không còn cách nào khác hơn là phải hỏi Thiên Bảo, dù đến gặp anh ta. đối với anh là cả sự cố gắng
Buổi trưa anh đến công ty tìm Thiên Bảo, cả hai vô tình gặp nhau ở cửa, không thể tránh mặt được, Thiên Bảo đứng lại chờ Thái Quang
- Hình như anh đến tìm tôi ?
Thái Quang gật đầu :
- Tôi có chuyện muốn hỏi anh.
- Lên phòng tôi đi.
Ngồi xuống salon, Thiên Bảo lấy hộp thuốc chìa cho Thái Quang, anh rít một điếu, chậm rãi nhả khói :
- Anh vẫn chưa tìm được trợ lý ?
Thiên Bảo khẽ cau mày, anh không thích nghe một câu hỏi như vậy, như hiểu ý anh, Thái Quang khoát tay :
- Tôi đến đâu không phải vì chuyện Minh Thư, tôi muốn hỏi về chuyện Tố Trân.
Thiên Bảo chận lại :
- Có lẻ anh đã lầm rồi, tôi nghĩ anh phải hiểu vợ mình hơn tôi chứ.
- Nhưng thật tình chuyện này tôi không hiểu, mấy hôm nay Tố Trân cứ nằm suốt trên giường nhất là không chịu ăn uống gì cả, tôi có cảm giác cô ấy không muốn sống.
Thiên Bảo lặng đi :
- Đến mức như vậy sao ?
- Cổ đống ý ly dị vì muốn trở lại với anh, tôi tưởng khoảng thời gian này hai người rất hạnh phúc, sao đột nhiên cổ lại như vậy ? tôi nghĩ anh biết lý do.
Thiên Bảo im lặng, anh có vẻ căng thẳng và ân hận, thấy vẻ dò xét của Thái Quang, anh hỏi thẳng :
- Có thật tình anh lo cho Tố Trân không ?
Thái Quang nhìn điếu thuốc trên tay tư lự :
- Suy cho cùng, bây giờ cô ấy là vợ tôi dù muốn dù không tôi cũng phải có trách nhiệm.
Không dằn được, Thiên Bảo nhướng mắt mỉa mai :
- Dù dù muốn dù không tôi cũng phải có trách nhiệm à. Anh đối với vợ mình mà miễn cưỡng như vậy sao ? Còn tâm trí anh giành cho người yêu cũ. Như vậy là quá thiếu trách nhiệm đó Thái Quang.
Thái Quang lập tức trả đủa :
- Cũng như anh luôn nghỉ đến vợ tôi, ở góc độ nào đó, chúng ta giống nhau lắm đấy.
- Không, chúng ta không giống nhau, vì tôi chưa có vợ, yêu ai là quyền của tôi và anh coi chừng sự nhận định sai lầm của mình đó, hãy cẩn thận lại đi.
Thái Quang giơ tay chận lại :
- Không lý luận nữa, anh có thể cho tôi biết tại sao Tố Trân lại ra nông nỗI như vậy không ?
Thiên Bảo thẳng thắn :
- Vì tôi làm cổ buồn, tôi từ chối cổ.
- Cái gì ?
Thái Quang như không tin vào tai mình, anh nhìn Thiên Bảo chăm chú :
- Anh không yêu Tố Trân nữa ?
Thiên Bảo nhún vai cho câu trả lời anh nhìn Thiên Bảo chẳng mấy thiện cảm :
- Nếu anh là người chồng có lương tâm thì Tố Trân không suy sụp như vậy đâu. Cổ tìm đến tôi vì quá tuyệt vọng trong đời sống vợ chồng. Tôi không còn yêu nhưng vẫn thấy thương hại, và tôi nghĩ, nếu còn chút tình người thì anh khoan ly dị lúc này.
- Anh nghĩ tôi vô lương tâm đến mức như vậy sao ?
Thiên Bảo mỉm cười :
- Vậy thì tốt.
Anh nhìn Thái Quang như cảnh cáo, rồi tiếp :
- Và anh cũng nên nói về mình cho Minh Thư biết, đừng để cổ hy vọng ở anh nữa. Anh hại cổ một lần là đủ rồi.
Thái Quang có vẻ quá mệt mỏi, anh buông thõng :
- Minh Thư không hy vọng gì ở tôi cả. Cổ từ chối thẳng thừng đề nghị hôn nhân của tôi. Anh có thể yên tâm đấy.
Mắt Thiên Bảo khẽ nhướng lên đầy vẻ bất ngờ nhưng vẫn ngồi yên. Thái Quang đứng dậy :
- Tôi về đây, cám ơn anh đã nói thật về Tố Trân.
Thiên Bảo cũng đứng dậy :
- Hy vọng anh không bỏ mặc cô ấy trong lúc này.
Thái Quang không trả lời, anh chìa tay ra, Thiên Bảo bắt tay anh và tiễn ra cửa. Cả hai không còn thái độ gườm nhau nữa và anh không còn tâm trí đâu để đối đầu với Thiên Bảo nữa.
Về đến công ty sắp xếp vài việc rồi vội về nhà. Tố Trân vẫn không có gì khác hơn. Anh thay đồ rồi xuống bếp pha cho cô ly sữa. Không để Tố Trân được từ chối, anh cương quyết kéo cô ngồi dậy :
- Em nghe anh nói đây. Anh đã biết chuyện của em rồi. Nó đâu có đáng để em đày đoạ mình như vậy.
Tố Trân nhướng mắt nhìn Thái Quang, thì thầm :
- Anh đã biết hết rồi hả ? Cũng không sao, bây giờ tôi không còn thiết gì nữa, không muốn gì trên đời này nữa, tùy ai muốn nghĩ sao cũng được.
Cô định nằm xuống, nhưng Thái Quang, giữ vai cô lại. Vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng :
- Em không được như vậy nữa, uống sữa cho tỉnh táo rồi ngồi lại nói chuyện.
- Nhưng tôi không muốn để cho tôi yên đi mà.
- Không được, nếu em không nghe lời anh, anh sẽ bắt em ngồi thế này tới sáng luôn. Ngoan ngoãn lại đi Thư.
Tố Trân ngồi gục đầu như suy nghĩ. Dù cô chán chường đến đâu, phó mặc đến đâu, cô vẫn nhận ra thái độ cử chỉ thay đổi của Thái Quang, tuyệt nhiên không phải là châm biếm khinh miệt. Lúc này mà có người chân thành như vậy, cô thấy nhẹ nhàng rất nhiều. Dù đó không phải là tình cảm như cô mong muốn.
Thái Quang đưa ly sữa lên tận miệng cô.
Tố Trân chợt phục tùng một cách bất ngờ, cô làm theo những yêu cầu của anh như từ trước tới giờ chưa đối chọi.
Cô ngồi bó gối trên giường, Thái Quang bên cạnh, anh nói đều đều :
- Anh biết chúng ta đã sai lầm khi đến với nhau, và càng sai lầm hơn khi sống với nhau mà người này tìm cách xúc phạm người kia, bây giờ em đặt hết hy vọng vào Thiên Bảo, dĩ nhiên bị từ chối là rất đau khổ, nhưng đâu đến mức em bi quan như vậy. Sao em không nghĩ cách để vượt qua. Nếu không đủ nghị lực, anh sẽ giúp em đứng vững lại. E không phải chỉ có một mình đâu.
Tố Trân ngồi lắng nghe, nước mắt bắt đầu chảy lặng lẽ trên mặt cô. Thái Quang không thấy và anh kiên nhẫn thuyết phục :
- Tình cảm đỗ vỡ của mình có lẻ khó mà xóa bỏ ngay, nhưng trong tình trạng này anh không muốn no kết thúc. Mình vẫn cứ sống với nhau như vậy, mỗi người sẽ tự kiểm điểm mình một thời gian, sau đó, nếu thấy không hợp mình vẫn có thể chia tay, lúc đó chắc chắn sẽ không nặng nề như bây giờ.
- Có lẻ vậy, Tố Trân nói khẽ.
Thái Quang hơi nghiêng lại, thoáng nhìn cô ngạc nhiên. Hình như đây là lần đầu tiên cô dịu dàng như vậy, cuộc sống chung trước đây chắc sẽ bớt cực hình hơn nếu cô dể chịu như bây giờ.
Tố Trân chợt ngước lên :
- Anh nói tiếp đi.
- Nói chung, những gì trước đây của hai đứa, mình nên quên hết, anh cũng sẽ không nhớ đến sự hiện diện của Thiên Bảo, hy vọng em cũng có nghị lực mà vượt qua.
- Em sẽ cố gắng.
- Vậy là đủ rồi.
Thái Quang không nói nữa, Tố Trân cũng lặng im. Lầu đầu tiên cả hai có thể ngồi gần nhau một cách dể chịu. Thái độ vị tha của anh đối với Tố Trân là một sự ban ơn mà không làm cô bị tự ái. Nó đem lại cho cô chút sinh lực mà cách đây mấy hôm cô tưởng mình không thể tìm lại được nữa.
Hoàng Thu Dung