Thái Quyền chạy chậm chậm tìm nhà. Anh chẳng khó khăn gì khi tìm được số nhà Nguyệt Hương chỉ. Anh dựng xe trước cổng, bước đến bấm chuông, rồi trở lại xe ngồi đợi.

Một lát sau dì Mười đi ra. Thấy Anh, bà hỏi dè dặt:

– Cậu tìm ai?

– Dạ, có cô Phương ở nhà không ạ?

– Cậu là bạn cô Phương hả? Cô Phương đang ở nhà đó.

Bà đẩy rộng cửa cho Thái Quyền dắt xe vào sân, rồi đi vào báo với Thanh Phương.

Thái Quyền lững thững đi vào phòng khách. Anh đưa mắt nhìn quanh như quan sát, vẻ mặt trở nên trầm ngâm chứ không còn sự sốt ruột như khi đi trên đường.

Dì Mười mang ly nước ra đặt trước mặt Thái Quyền:

– Mời cậu.

– Dạ, cám ơn.

Bà mỉm cười thân thiện rồi đi vào nhà. Một lát sau, Thanh Phương đi ra. Cô có vẻ vô cùng ngạc nhiên lẫn mừng rỡ. Cô đi nhanh tới, ngồi xuống bên cạnh Anh:

– Ai cho anh hai em ở đây vây?

– Sao em bị thế này mà không báo với Anh? Nếu Nguyệt Hương không nói thì chắc tuần sau Anh mới biết đó.

– Lúc bị té, em muốn gọi cho Anh ngay, nhưng rồi em nghĩ như vậy Anh sẽ cực, nên em lại thôi. Anh gặp Nguyệt Hương hồi nào vậy?

– Mới gặp, nói chuyện xong là Anh tới đây ngay.

– Mấy hôm nay Anh có đi làm không?

– Có, nhưng giám đốc không nói gì cả.

– Anh ta không nói vì Anh ta sợ Anh bị phân tâm đấy. Người ta có ai muốn nhân viên làm việc thiếu tập trung đâu, như vậy thì thiệt thòi cho Anh ta.

Thái Quyền nhìn cô chăm chú, rồi hỏi thử:

– Giám đốc có vẻ tốt với em, sao em không ưa Anh ấy vậy? Anh nghĩ Anh ấy không tính toán hẹp hòi như vậy đâu.

– Anh chưa biết về con người đó nên còn ảo tưởng lắm.

– Anh không ảo tưởng. Chuyện Anh ta gây ra cho gia đình em, Anh biết, nhưng thực tế là Anh ta rất tốt với em.

– Em không biết Anh ta cư xử thế này có ý đồ gì, nhưng em không dễ mắc lừa đâu.

Thái Quyền đăm chiêu:

– Tại sao em chịu đến đây? Em ghét Anh ấy thì sao chịu để người ta lo cho mình vậy?

Thanh Phương thở dài:

– Tình trạng của em bây giờ còn làm gì khác được. Lúc ở bệnh viện em cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng em nhận ra mình bế tắc hơn mình tưởng. Nếu mọi thứ em đều dựa vào Anh và Nguyệt Hương, thì hai người lấy đâu ra thời gian, em không muốn ai cực vì em cả.

– Nhưng Anh chịu được mà.

– Khi chưa chạm thực tế thì tưởng dễ, nhưng có trải qua thì mới biết khổ. Chỉ còn một cánh tay thì không làm được gì hết, bắt Nguyệt Hương săn sóc em giống như dì giúp việc chắc nó kham không nổi đâu.

Thái Quyền nín lặng. Dù rất muốn tự mình lo cho Thanh Phương, nhưng trong thâm tâm Anh vẫn hiểu, không thể nào cùng một lúc Anh gắng quá nhiều việc. Và khi đến đây rồi, nhìn cảnh sống của Thanh Phương, Anh càng thấy nên để cho cô ở đây. Dù cô dựa vào Minh Nguyên thì chẳng khác nào Anh bị sỉ nhục.

Thanh Phương không hiểu tâm trạng của Thái Quyền. Cô nói vô tình:

– Anh có thể nghỉ làm chỗ này được không Anh Quyền?

– Tại sao?

– Em ghét tên giám đốc. Trong khi đó Anh lại là nhân viên của Anh ta, dưới quyền sai khiến của Anh ta, em chịu không nổi.

Thái Quyền thở dài, nói tránh né:

– Nhưng công ty ấy trả lương rất cao.

– Không tìm được chỗ nào khác sao?

– Anh có thể tìm, nhưng chưa phải là bây giờ. Chờ Anh ra trường và hoàn toàn ổn định, lúc đó mới có thể thay đổi được.

– Em hiểu, nhưng mà ...

– Anh biết em không muốn Anh là nhân viên Anh ấy, nhưng hoàn cảnh thế này, Anh không thể làm khác được.

Thanh Phương cười gượng:

– Thôi để mai mốt tính nữa, chờ cho em đi làm được rồi, em sẽ giúp Anh.

Thái Quyền nói qua chuyện khác:

– Ở đây em thấy thoải mái không?

– Chỗ ở thoáng mát thế này tất nhiên là phải thoáng hơn ở nhà trọ, nhưng em buồn lắm.

– Em ráng đi, dù sao em được người lo thế này vẫn tốt hơn là nhờ bạn bè.

– Em biết. Nhưng nếu được, mỗi ngày Anh mỗi ghé chơi với em được không?

Thái Quyền chưa kịp trả lời thì tự cô lại đổi ý:

– Mà thôi, Anh lo công việc của Anh đi, đừng đến hoài, mất thời giờ lắm, em không trông Anh đâu.

– Đừng lo, Anh sẽ ghé thường mà. Em thế này làm sao Anh không tới được chứ.

Anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:

– Bây giờ Anh về, chiều mai Anh tới nữa. Nếu buồn thì em đi ra ngoài chơi, ở nhà hoài tù túng lắm.

– Dạ.

Thái Quyền nhìn vào nhà, rồi kéo Thanh Phương vào lòng, hôn cô thật lâu.

Đến lúc rơi vỡ phía nhà bếp, hai người giật mình rời nhau ra.

Thái Quyền thoáng lúng túng nhìn vào nhà rồi nói nhỏ:

– Anh về nghe.

Thanh Phương gật đầu với một chút buồn buồn:

– Nếu được thì vài ngày Anh đến đây chơi với em được không?

Thái Quyền đi nhanh ra sân lấy xe, Anh cố ý như không nghe. Ra đến ngoài đường, Anh quay lại nhìn vào sân. Anh nhìn Thanh Phương đứng tiễn mình ở cổng mà thấy một khoảng cách gì đó thật khó gọi tên. Cảm giác cách biệt mơ hồ. Buồn buồn thì cụ thể.

Thanh Phương cứ nghĩ Minh Nguyên muốn dùng Anh để gián tiếp miệt thị khinh rẻ cô. Nhưng bây giờ Anh hiểu không phải, chắc chắn không phải như vậy. Nếu không phải là yêu, chắc chắn Anh ta không cử xử chu đáo như vậy.

Đó là tình yêu chứ không phải thương hại. Anh không biết có thật sự gia đình Minh Nguyên dùng thủ đoạn cướp đoạt tài sản gia đình Thanh Phương hay không. Điều đó chỉ nghe một mình cô thì không thể khẳng định. Nhưng Anh có cảm giác một người như Minh Nguyên sẽ không làm chuyện đó. Tiếp xúc với Anh ta, Anh cảm nhận được Anh ta không phải loại người xấu xa. Có thể Thanh Phương bị thành kiến nào đó ...

Nhưng dù Anh ta có xấu xa hay không thì việc Anh ta giúp đỡ Thanh Phương hoàn toàn không phải là ý đồ đen tối. Một người vô hại như Thanh Phương thì Anh ta cần gì phải tìm cách đối phó, nếu không phải vì Anh ta có tình cảm sâu sắc.

Giờ đây Anh mới đoán ra vì sao Minh Nguyên hào phóng đưa tiền cho Anh mua xe. Thật ra, Anh ta không ưu ái bản thân Anh, mà chỉ thông qua Anh để lo cho Thanh Phương.

Thật bàng hoàng và một cảm giác như là bị nhục. Bây giờ Anh mới hiểu sâu sắc tại sao Thanh Phương không muốn Anh tiếp tục làm nhân viên cho Minh Nguyên, vì cô cũng có cảm nhận như Anh.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3143)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]