Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Thanh Phương đăng ký số máy của Minh Nguyên, rồi đứng bên quầy chờ.

Năm phút sau cô mới vào được phòng điện thoại. Ngực đập mạnh như trống đánh, đến nỗi khi nghe giọng của anh, cô không thể trả lời ngay được vì mất bình tĩnh.

Hình như Minh Nguyên hơi bực mình, nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ:

– Alô, tôi nghe đây.

Thanh Phương hít một hơi, cố nói giọng bình thường:

– Phương đây. Tôi đang đứng ở bưu điện, anh có rảnh không? Giờ này anh nghỉ chưa?

– Có chuyện gì không?

– Tôi muốn gặp anh. Có thể gặp tôi ở quán cà phê mà lần đó anh đưa tôi đến không?

– Có chuyện gì quan trọng không? Cô cần gì?

Thanh Phương hơi lúng túng. Cô đâu có ngờ Nguyên hỏi vặn lại như vậy.

Trước kia anh chỉ im lặng làm theo lời cô yêu cầu. Bây giờ ... có lẽ anh không còn quan tâm nữa, mà cô thì đã quên mất điều đó vì tâm trạng đang quá bối rối.

Không nghe tiếng trả lời Minh Nguyên hỏi thêm lần nữa:

– Có chuyện gì không?

Thanh Phương vội nói nhanh:

– Không có gì quan trọng cả, tôi chỉ muốn gặp anh thôi, tôi muốn nói một chuyện.

– Chỉ nói chuyện thôi à? Nhưng bây giờ tôi bận lắm, xin lỗi Phương nghe.

Bao giờ rảnh, tôi sẽ gọi lại cho cô.

Rồi anh cúp máy.

Thanh Phương như bị hẫng. Cô vẫn đứng yên cầm ống nghe chờ. Dù nhận ra đó là tín hiệu máy bị cắt, cô vẫn tự ảo tưởng rằng Nguyên sẽ nói tiếp một điều gì đó. Không thể nào cô chấp nhận được sự thật hiển nhiên là anh đã từ chối cái hẹn và chủ động cúp máy ngạng. Lẽ nào cái người từng ân cần quá mức với cô lại có thể cư xử khô khan đến vậy?

Thanh Phương thờ thẫn rời bưu điện. Trời hãy còn chiều. Bầu trời vẫn trong xanh và đường phố vẫn nhộn nhịp người, nhưng cô thấy như mình đang đi giữa một nơi hoang vắng phủ bóng tối. Cảm giác hụt hẫng không gì tả được làm cô thấy mình chới với.

Thanh Phương về nhà, đi trên đường mà nước mắt cứ chực tuôn rơi. Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu thế nào là nỗi đau cuồng loạn.

Trong đời cô đã từng khóc như mưa khi mất mẹ, sau đó là đám tang cha và nỗi buồn khổ khi phải ra khỏi căn nhà mình từng sống ... Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như tất cả nỗi đau đó không làm cô yếu đuối nghiệt ngã như nỗi đau này. Cái đau bị tình yêu quay lưng không làm người ta khóc ầm ĩ, nhưng điều lắng vào trong mới thật là đáng sợ.

Suốt một tuần, Thanh Phương sống trong một thế giới mù mờ nửa hư nửa thực. Với cô, thời gian hay không gian quanh mình đều trở nên xa vời. Cô chỉ có sư đau khổ là thống trị tất cả mọi ý nghĩ. Những buổi vào trường, đầu óc lang thang, những đêm thức trắng thấy đêm dài vô tận, chính cô cũng không hiểu được tại sao mình lại như vậy. Một trạng thái yếu đuối chưa từng trải qua bao giờ, kể cả lúc tưởng như đau khổ nhất.

Tối nay thứ bảy. Tất cả bạn bè trong phòng đều đi chơi. Thanh Phương nằm một mình trên giường, đầu óc dật dờ trôi giạt vào những ý nghĩ đen tối. Rồi một ý nghĩ loé lên, buộc cô phải ngồi lên, thay quần áo. Thoa một chút son lên cặp môi nhợt nhạt, cô đến nhà tìm Minh Nguyên, một điều mà từ trước giờ cô chưa bao giờ làm. Cô nghĩ rằng mình sẽ không hối hận. Vì nếu không làm như vậy chắc cô sẽ phát điên vì không chịu nổi sự thôi thúc trong lòng.

Cô đứng trước công bấm chuông, rồi nép qua một bên chờ. Rất may người mở cửa chính là Minh Nguyên. Anh có vẻ bất ngờ khi thấy cô. Trong bóng tối, anh nhìn Thanh Phương khá lâu, rồi hỏi một cách ân cần:

– Phương đi đâu tối vậy? Vào nhà chơi!

Thái độ lịch sự của anh làm Thanh Phương hơi tỉnh lại một chút như vừa bị hẩng. Lúc lên đường, cô đã rưng rưng nghĩ đến phút gắp gỡ đầu xúc động chứ không phải là cách nói hết sức bình thường của Minh Nguyên, cho nên cô buộc mình phải tỉnh táo chứ không được để cảm xúc lấn át.

Minh Nguyên không dắt xe cho cô, chỉ mở rộng cửa:

– Phương vào nhà đi!

Nhưng Thanh Phương vẫn đứng yên:

– Anh có thể gặp tôi một lát được không, tôi phải nói chuyện với anh.

Vẻ căng thẳng của cô làm Minh Nguyên mỉm cười:

– Thỉ tôi cũng đang tiếp cô đó thôi, phải vào nhà mới nói chuyện được chứ.

– Không phải chỉ là chuyện bình thường, tôi ngại gặp người nhà anh lắm.

– Rất may tối nay chỉ có tôi ở nhà, cô không phải ngại gì cả. Giờ này tôi lười đi ra ngoài lắm.

Thanh Phương không biết phải nói thế nào nữa, cô đành nhượng bộ. Không phải cô không nhận ra cách từ chối lịch sự của Minh Nguyên, nhưng nếu không nói ra hết suy nghĩ của mình thì còn tệ hại hơn nữa. Đến mức này cô không còn tự ái nổi nữa rồi.

Hai người ngoài sân. Ánh sáng từ trong nhà hắt ra không đủ để nhìn rõ mặt nhau. Thanh Phương thầm cám ơn bóng tối đó. Vì nếu để Minh Nguyên thấy rõ mặt mình, chắc cô không đủ can đảm nói.

Minh Nguyên nhìn nhìn cử chỉ bối rối của cô một cách thản nhiên:

– Chuyện gì vậy Phương? Xin lỗi là hôm ấy tôi không gặp cô được, tôi bận quá.

– Anh bận thật hay là không muốn gặp tôi? Nếu bận thì sau đó anh có thể gọi điện cho tôi, tôi không tin anh không có lúc rảnh, như là bây giờ vậy.

Minh Nguyên im lặng. Trong bóng tối, Thanh Phương quay lại nhìn anh.

Hình như là Nguyên hơi cười, điều đó làm cô thấy buồn nhói cả tim.

Cô nhắc lại:

– Có phải anh không muốn gặp tôi không? Anh nói thật đi!

– Thật ra, gặp cũng không có chuyện gì nói, vì vậy mà tôi không gọi điện cho cô. Tôi nghĩ nếu thật sự là điều quan trọng thì cô sẽ tìm cách gặp tôi. Còn không quan trọng thì thôi, cô sẽ cho qua, vì có bao giờ cô nhờ tôi chuyện gì đâu.

– Anh chỉ nghĩ về tôi bằng lòng tốt thôi sao?

Minh Nguyên nhún vai:

– Đối với cô, tôi không cư xử bằng lòng tốt thì là gì bây giờ.

– Nhưng bây giờ tôi đã khác trước rồi.

– Về việc làm à? Hay tư tưởng?

Thanh Phương im lặng. Cô tự hỏi mình có nên nói ra hết tình cảm của mình hay không? Nếu nói thì sao, mà không nói thì sao?

Cô chỉ có thê chọn một trong hai điều, hoặc là để mất Minh Nguyên hoặc là để mình chịu mất sĩ diện. Trong hai chuyện đó, hình như điều thứ hai không còn quan trọng nữa.

Thanh Phương nhắm mắt lại, cố trấn tĩnh mình. Cô nói với giọng nhỏ và hơi run:

– Tôi biết từ trước giờ tôi đã làm anh buồn quá nhiều ...

Minh Nguyên ngắt lời bằng một cái cười:

– Lúc trước thì có nhưng giờ thì không, tôi đã cho qua chuyện đó rồi. Cuộc sống còn những điều đáng hy vọng hơn là khư khư giữ lấy cái không thể có được, cho nên tôi quên rồi.

Thanh Phương thoáng như nhói tim. Cô lạc giọng:

– Anh có thể quên được sao? Quên thật rồi sao? Nếu như tôi cố gắng, có thể trở lại như ngày trước không?

Minh Nguyên quay lại nhìn cô, có vẻ ngạc nhiên hơn là xúc động. Anh lại cười một tiếng nho nhỏ:

– Tại sao phải cố gắng? Và cố gắng để làm gì? Cô đã không cần cái mà tôi cho cô thì việc gì phải cố gắng để lấy lại chứ.

Anh chuyển sang giọng giễu cợt:

– Hay là đến thời điểm này cô chợt nảy sinh ý muốn làm từ thiện đối với tôi.

Cám ơn nhé, nhưng tôi không dám nhận đâu.

Thanh Phương hơi cắm môi. Đó không phải là điều cô muốn thấy ở Minh Nguyên. Cô muốn anh có thái độ nghiêm chỉnh hơn. Nói kiểu đó sao giống cái cách anh hay dùng với Hoàng Ngọc trước kia quá. Chẳng lẽ bây giờ anh nhìn cô thấp đi như vậy.

Thanh Phương thấy đau lòng vô cùng. Nhưng cũng ráng kiên nhẫn, cô nói nghiêm giọng:

– Anh đừng đùa nữa được không?

– Tôi không hề đùa. Cô không thấy tôi rất đàng hoàng sao, từ trước giờ đối với cô tôi rất nghiêm túc, bây giờ cũng vậy.

– Nếu như bây giờ tôi muốn nhận tất cả những gì trước kia anh cho tôi, có còn kịp nữa không?

Minh Nguyên hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói rạch ròi:

– Tôi vẫn còn thấy gia đình tôi nợ gia đình cô chuyện tiền bạc, nên lúc nào tôi cũng sẵn lòng cho cô điều kiện làm việc tốt nhất.

Thanh Phương nói một cách thất vọng:

– Nhưng tôi không cần thứ đó, tôi bằng lòng với cuộc sống thế này rồi.

Minh Nguyên nói như nhận xét:

– Cô vẫn còn cái tính gàn dở khăng khăng đó, chẳng thay đổi chút nào.

– Đừng nói chuyện đó nữa, tôi biết anh hiểu ý tôi mà, phải không?

– Tôi hiểu đó, nhưng rồi tôi phải làm gì với điều đó đây? Tình cảm đã qua rồi thì không thể làm nó trở lại được, thành thật xin lỗi cô.

“Xin lỗi”! Thanh Phương chỉ muốn gục xuống mà khóc khi nghe từ đó. Cách nói lịch sự đó còn đáng sợ hơn là nghe lạnh lùng trách móc, vì như vậy thì cô chẳng còn hy vọng gì nữa. Người ta chỉ có thể hoà nhã với người khác khi lòng người ta không còn ghét giận. Giá mà Minh Nguyên không phải là người lịch sự, hẳn cô còn hiểu chút xíu nào đó ý nghĩ trong đầu anh.

Minh Nguyên chợt lên tiếng:

– Tại sao cô chia tay với Thái Quyền vậy?

– Sao anh biết chuyện của chúng tôi?

– Tôi không cố ý tìm hiểu đâu, Nguyệt Hương nói đó. Tôi thấy tính cô thiếu kiên nhẫn quá, anh ta sắp đạt được điều anh ta muốn rồi, anh ta sẽ mang đến cho cô sự thành công. Nhưng khi nó sắp tới thì cô lại quay ra từ bỏ, cô thích đứng ở đây mà ngóng về phía bên kia quá.

– Anh mà cũng nhìn tôi như vậy sao?

Thế mà trước giờ tôi cứ nghĩ anh hiểu về tôi rất nhiều.

Minh Nguyên nhún vai:

– Tôi có thể hiểu cô, nhưng không làm sao hiểu hết sự thay đổi liên tục ở cô, tôi đâu phải là nhà tâm lý.

Thanh Phương nói một cách chán nản:

– Trước tôi ghét anh, vì anh đã phá hoại tình cảm của tôi. Anh làm cho tôi nhận ra bản chất của người tôi yêu. Tôi cứ nghĩ sẽ ghét mãi anh như vậy. Nhưng cuối cùng tôi lại nhận ra tôi rất thích anh, anh mới là mẫu người tôi cần, tôi ghét điều đó lắm, nhưng không sao trốn tránh được.

– Đó là bi kịch của cô.

– Anh ác lắm! Tại sao anh chia rẽ chúng tôi, rồi khi tôi cần thì anh lại rút lui.

Thà anh cứ để tôi sống ảo tưởng mà tôi hạnh phúc hơn.

– Tôi thật lòng xin lỗi.

– Thà anh đừng làm gì hết, như vậy khi nhận ra bản chất anh ta thì tôi chỉ thất vọng, chứ không đau khổ kiểu này.

– Cô đang bối rối nên cô chỉ biết trách người khác. Thật ra, cô hơi ác với người hết lòng với mình. Chẳng bao giờ cô chịu hiểu sự đau khổ của người ta, lúc trước là tôi, bây giờ là Thái Quyền, coi chừng mai mốt cô lại hối hận vì chia tay với anh ta.

– Anh thật là ác khi nói câu đó. Anh vô tình hay cố ý làm tôi đau vậy? Bao nhiêu đó chưa đủ sao?

– Cô nên tập nghe nhận xét thật đi, đừng chủ quan như trước kia nữa. Điều hay nhất cô nên làm bây giờ là quay lại với Thái Quyền, sống thực tế với tình cảm mình đang có. Đừng cứ lẩn quẩn với cái đã mất, cuối cùng cô sẽ mất hết.

Thanh Phương giận dữ:

– Anh mà có thể nói như vậy sao? Giống như một người làm sụp đổ thần tượng của người khác, rồi lại bảo hãy tiếp tục giữ lấy tình cảm đẹp đã mất. Anh đâu phải là người nông cạn, sao lại có thể nói như vậy. Tôi không còn nhận ra anh nữa.

Minh Nguyên mỉm cười:

– Nhìn cô kìa, chuyện có gì lớn đâu mà xúc động như vậy. Cô khác lúc trước nhiều quá, nãy giờ tôi gần như không nhận ra cô nữa. Tôi chỉ quen thấy một người lạnh lùng đầy hằn học thôi. Tôi thích như vậy.

– Trừ phi anh là người không bình thường nên mới có ý thích kỳ quặc vậy.

Cô buột miệng nói thêm:

– Hoàng Ngọc đâu phải là mẫu người đó, cô ta tràn đầy tình cảm và nồng nhiệt.

Minh Nguyên trả lời lưng chừng:

– Mỗi người đều có cái hay khác nhau. Với mỗi người, tôi yêu theo cách riêng của họ.

Thanh Phương nghe nhói đau trong ngực. Một cảm giác yếu đuối giày vò như phải đối diện với mất mát có thể huỷ diệt cả đời mình. Cô thật sự mất hết can đảm để nghe tiếp chuyện của anh ta. Cảm giác cuống cuồng níu giữ làm cô không còn lòng nào mà tự ái, và cô cố nói để anh ta hiểu mình:

– Anh đừng đi xa như vậy nữa, tôi xin anh đó. Chẳng lẽ tình cảm lại có thể thay đổi dễ dàng vậy sao? Anh không hợp với Hoàng Ngọc đâu.

– Sao cô biết?

– Nhìn tính cách cô ta tôi biết.

Minh Nguyên nói nhẹ nhàng:

– Cô rất ghét khi tôi nhảy bổ vào chuyện của cô, sao bây giờ lại làm như vậy?

– Anh đã dạy tôi như vậy mà. Nếu không do anh làm thì chẳng biết bao giờ tôi mới nhận ra rằng tôi thích anh.

– Nhưng đừng đem việc làm của tôi áp dụng với chính tôi, vì tôi không giống cô.

Thanh Phương cúi mặt nhìn xuống đất, nói khẽ:

– Tôi ước gì tôi có điều kiện như anh. Anh có thể sử dụng quyền lực của mình để giành giật. Còn tôi thì chẳng có gì cả. Ngay cả cái đơn giản nhất là việc làm tôi cũng không có, nói gì đến chi phối cuộc đời người khác.

– Không nên so sánh như vậy, vì nếu cô có những cái đó thì trước đây tôi đã không thích cô.

– Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi phải làm thế nào để giành lấy điều mình muốn, nhưng rồi tôi nhận ra mình thật bất lực.

– Vậy thì đừng nghĩ tới nó nữa, như vậy cô sẽ được thanh thản hơn.

Thanh Phương ngồi im một lát, rồi chợt đứng dậy:

– Tôi về.

Minh Nguyên cũng đứng lên:

– Sao cô về đột ngột vậy, nói chưa xong mà?

– Anh đã nói vậy thì tôi không thể tiếp tục thuyết phục nữa. Tôi không giống anh, chẳng có thế mạnh nào để làm cho người ta phải thua mình. Tôi nghĩ là tôi phải ngừng lại, trước khi Hoàng Ngọc ghen với tôi.

– Cô ấy không ghen đâu, không có lý do gì để ghen cả.

– Vì cô ta biết mình có được tất cả phải không?

– Cô chịu thua dễ dàng vậy sao?

– Cũng như anh vậy, chỉ cần biết không thể được là lập tức dừng lại, như vậy để giữ được sự tôn trọng của hai người.

– Đừng có bắt chước tôi rập khuôn như vậy.

– Tôi không bắt chước anh, mà sẽ làm theo cách của tôi – Có thể nói cho tôi biết không?

– Không.

Nói xong, cô bước nhanh ra ngoài lấy xe. Minh Nguyên cũng không có ý kiến gì về phản ứng đột ngột của cô. Anh bước đến mở cổng cho cô, kèm theo một nụ cười lịch sự khi tiễn khách.

Thanh Phương chạy trên đường mà nước mắt rơi giọt xuống mặt. Cô quá tuyệt vọng nên không còn đủ sức để thuyết phục hay tranh giành. Bây giờ cô thật sự chịu thua, như vậy để khỏi phải kéo dài cảm giác đau khổ.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(4017)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]