Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Thanh Phương ngồi trên giường sắp những chồng sách cho ngay ngắn, rồi cột lại thành từng chồng. Ngày mai cô sẽ mang qua nhà Nguyệt Hương gởi, sau này sẽ lên lấy sau. Trước mắt chỉ có thể mang quần áo và những thứ lặt vặt về, vì một mình cô thì không thể có nhiều thứ quá.

Cho tới bây giờ, Thanh Phương vẫn chưa tin được là mình sẽ thay đổi cuộc sống như một cách trốn chạy, cũng không hình dung sống ở quê ngoại mình sẽ như thế nào. Chắc chắn là sẽ không vui vẻ. Nhưng dù sao ở đó cô vẫn tìm thấy một mái gia đình hơn là trơ trọi ở đây.

Thanh Phương lắc đầu, cố xua đuổi những ý nghĩ buồn thảm. Cô chuyền mấy chồng sách xuống đất cho gọn chiếc giường, rồi chuyển qua xếp những thứ lặt vặt cho vào hộp.

Phía ngoài cửa, Mỹ Vân chợt ló đầu vào:

– Chị Phương ơi, có chị Hương tìm!

Thanh Phương nhảy xuống giường, đi ra ngoài. Nguyệt Hương đang ngồi ở bàn chờ cô. Hôm nay cô nàng diện thật đẹp. Chiếc đầm bầu làm cho cô nàng có vẻ chững chạc hẳn ra. Sắp làm mẹ có khác, trở nên trầm tính hẳn đi.

Thanh Phương đến ngồi xuống ghế, nhìn nhìn Nguyệt Hương:

– Giờ này mà còn tới đây, anh Hiệp đâu sao không chở đi?

– Đến tiễn Phương, rủ ảnh theo làm gì, khó nói chuyện.

– Hôm qua đi chơi rồi, còn tiễn gì nữa.

– Mai, chừng nào về?

– Sáng về sớm. Đồ dọn xong cả rồi, định lát nữa chở qua nhà Hương đây.

– Vậy hả! Để nói anh Hiệp qua chở. Thay đồ đi!

– Đi đâu nữa?

– Uống cà phê.

– Mệt quá, thôi đi.

– Dù gì thì mai Phương cũng về rồi, không biết chừng nào mới gặp lại, nghĩ tới đó thấy buồn quá, muốn đi chơi lần nữa. Với lại, hôm nay là sinh nhật Phương mà, không nhớ sao?

Thanh Phương thở hắt một cái:

– Lúc này mình chẳng đầu óc đâu mà nghĩ tới sinh nhật nữa, thấy nó vớ vẩn quá.

Nguyệt Hương bật cười:

– Đúng là cách nói của người chán đời. Nhưng đời Phương sẽ đẹp lắm, đừng có bi quan như vậy.

Thanh Phương đưa mắt nhìn Nguyệt Hương, như không hiểu nổi cách vui vẻ đó. Lúc này mà cô nàng còn đùa với cô thì chẳng khác nào cười với một thân cây khô, chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng thức.

Nguyệt Hương nói như thúc hối:

– Thay đồ nhanh đi, tối nay mình muốn tạm biệt lần nữa. Mình không thích cái cách chán đời của Phương chút nào.

Thanh Phương cười gượng:

– Chờ một chút!

Cô đứng lên đi vào phòng, trang điểm qua loa rồi đi ra. Nguyệt Hương nhìn nhìn, cô lắc đầu:

– Không được, phải diện lên. Sinh nhật mà giống con gà ướt thì không được đâu, để mình làm mặt cho.

Thanh Phương lắc đầu nguầy nguậy:

– Mình lười lắm, không bê bối là được rồi.

Thái độ cương quyết của cô làm Nguyệt Hương phải chịu thua, nhưng hình như còn ấm ức lắm. Đi ra ngoài đường rồi mà cô còn cằn nhằn dấm dẳng, đến nỗi làm Thanh Phương phải ngạc nhiên.

Nguyệt Hương dừng xe trước quán cà phê Hoàng Hôn. Khi hai người ngồi vào bàn, cô mỉm cười khi nhìn khuôn mặt bần thần của Thanh Phương:

– Sao, có thấy nhớ gì không? Làm gì ngẩn ngơ vậy?

Thanh Phương không trả lời, nhưng trong lòng thì ngổn ngang bao nhiêu nỗi niềm. Cô nhớ như in buổi tối sinh nhật cách đây một năm. Minh Nguyên cũng đã đưa cô đến quán này. Tiếng đàn tranh nghe như một ký ức buồn, làm cô nhớ Minh Nguyên một cách đau đớn.

Hai ly nước được mang ra. Thanh Phương lơ đãng cúi xuống khuấy đều ly.

Khi cô ngẩn lên thì Nguyệt Hương đã đặt trước mặt cô hộp quà:

– Chúc mừng sinh nhật.

Thanh Phương hơi ngạc nhiên. Mấy năm trước, mỗi lần sinh nhật thì cô với Nguyệt Hương tặng quà cho nhau cái kiểu đơn giản hơn nhiều, thường là vào lớp đưa, về nhà xem, sáng hôm sau cảm ơn. Năm nay là năm cuối gặp nhau nên cô nàng đâm ra bày vẽ hơn. Tự nhiên cô cười cười:

– Chơi với nhau bốn năm, lần đầu tiên thấy Hương thể hiện tình bạn theo kiểu lãng mạn như vậy, thật không quen tí nào.

– Thì mình lớn rồi, cũng phải thay đổi chứ.

– Ừ, thì thay đổi.

– Nhưng này, Phương đã suy nghĩ kỹ chưa, có hối hận vì quyết định này không? Tại sao phải về quê chứ? Sinh ra và lớn lên ở đây, vậy mà lúc trưởng thành lại bỏ hết về quê, rồi Phương sẽ thấy lạc lõng cho xem.

– Ở đây mình chẳng còn ai, chẳng có gì. Về quê ít ra mình còn có bà ngoại, như vậy cũng có một gia đình, mình thấy không có gì phải hối hận.

– Nếu như anh Nguyên không quá thẳng tay thì Phương sẽ không có quyết định bi đát như vậy.

Thanh Phương cười gượng:

– Làm gì dùng từ nặng nề vậy? Nhiều khi trong cái tưởng là đen tối, lại có nhiều hứa hẹn. Biết đâu sau này mình sẽ gặp được một người như ý, rồi sẽ có chồng, có gia đình hạnh phúc, biết đâu đấy.

Nguyệt Hương gật gù:

– Phương cũng lạc quan lắm. Phương giống anh Nguyên ở chỗ khi đã làm hết sức mình mà không được thì dứt khoát dừng lại. Nhưng hai người đều không thể thực hiện như đã tưởng, ai cũng vậy.

– Anh ta khác mình, anh ta dễ dàng tiếp nhận người khác, còn mình thì quá khó.

Nguyệt Hương nói lửng lơ:

– Không chắc đâu, đôi lúc nhìn thì tưởng vậy, nhưng không phải vậy.

Phương cũng nên tìm hiểu đi, phải nghe giải thích chứ.

Nói xong, cô chợt nhìn ra cửa cười. Thanh Phương tò mò quay lại nhìn xem ai. Cô chợt nhói tim khi thấy Minh Nguyên đang đi vào. Anh đến thẳng phía bàn, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Hương, cười chào:

– Chào Phương. Lúc này có khoẻ không?

Thanh Phương cũng giữ thái độ thản nhiên, nhưng ngoài ý muốn của mình, giọng cô trở nên rất khách sáo:

– Vẫn bình thường. Cám ơn.

Nguyệt Hương bỗng nhìn đồng hồ, rồi quay qua Thanh Phương:

– Mình phải về đây. Phương ở lại lát nữa anh Nguyên sẽ đưa về sau.

Thanh Phương hơi khựng lại, định làm một cử chỉ phản đối. Nhưng Nguyệt Hương đã nói thản nhiên:

– Dù sao anh Nguyên cũng muốn dự sinh nhật Phương, mình ở lại không tiện. Bây giờ mình về trước, hẹn gặp lại nhé.

Thanh Phương hơi cau mặt, nói nhỏ:

– Sao lại làm như vậy, không thấy vậy là kỳ sao?

Nguyệt Hương không trả lời,cô chỉ cười khì:

– Xin lỗi vì không báo trước.

– Này, có phải Hương sắp đặt để mình với anh ta gặp nhau không? Có ý đó không? Mình thấy rõ ràng là như vậy.

– Nếu về quê thì cũng nên từ giã nhau lần cuối chứ. Còn không, tạm biệt thì cũng tốt chứ sao.

Không để Thanh Phương có thời giờ nói thêm, cô quay qua Minh Nguyên:

– Em về nha anh Nguyên, chúc một buổi tối vui vẻ.

Rồi cô đứng lên đi băng băng ra sân, Thanh Phương nhìn theo. Nguyệt Hương làm thế này chỉ càng làm cô thấy khó chịu. Nhưng gọi lại thì chắc chắn sẽ giằng co với nhau có vẻ lố bịch quá, nên cô ngồi im.

Minh Nguyên điềm nhiên như hành động của Nguyệt Hương không có gì lạ.

Anh gọi nước, rồi nhìn Thanh Phương một cách thân mật:

– Nghe nói sáng mai cô về quê phải không?

– Vâng.

– Định sẽ sống ở đó luôn hả?

Thanh Phương trả lời bằng một cái gật đầu. Cô hơi nghi nghi đây là sự sắp đặt nhưng không thể hỏi thẳng. Cách hay nhất là im lặng chờ. Minh Nguyên muốn nói gì thì tự khắc anh ta sẽ nói ra thôi. Cô không tin anh ta bỏ thời gian đến đây mà không có lý do.

Chắc đây là một sự tạm biệt, cô nghĩ vậy. Cô luôn nhớ anh ta là người rất lịch sự ân cần với bạn bè, cho nên cô tự nhủ mình cũng phải giữ cử chỉ hoà nhã, đừng để bị lố bịch.

Minh Nguyên nhìn thoáng qua cô, rồi nói như nhận xét:

– Ở đây dù sao cũng dễ xin việc hơn. Với lại, cô cũng đã quen nết. Về đó là thay đổi môi trường sống, liệu cô có thích nghi được không?

Thanh Phương rất chán phải nghe những lời này. Nguyệt Hương và bạn bè đã khuyên cô đến mức có thể thuộc lòng. Bây giờ thêm Minh Nguyên nói, cô thấy như một sự lặp lại, không có gì mới mẻ đáng nghe nữa.

Tuy vậy, cô cũng lịch sự:

– Ban đầu có thể hơi lạ, nhưng từ từ rồi chắc sẽ quen.

– Chỉ chắc thôi à?

– Tôi không biết trước, nhưng ai cũng phải thích nghi với môi trường sống thôi.

Minh Nguyên mỉm cười:

– Vậy mà trước kia cô không đồng ý để Thái Quyền đi xa, những người yêu nhau thì phải sống gần nhau chứ. Bắt người ta phải chịu sự xa cách thì bất công quá phải không?

Thanh Phương hơi nhíu mày suy nghĩ. Anh ta nói chuyện chẳng ăn nhập gì với chuyện của cô và Thái Quyền, nhất là càng không ăn nhập vì chuyện hiện tại. Nhưng nếu phân tích thì phải khơi lại chuyện cũ, cho nên cô làm thinh.

Minh Nguyên phớt lờ vẻ khó chịu của cô, anh nói một cách tự tin:

– Tôi không muốn cô phải chôn vùi cuộc đời như vậy.

Lần này thì Thanh Phương không nén được cái cau mặt:

– Tôi không cho như vậy là thụt lùi. Điều quan trọng là mình thích sống ở đâu chứ không phải là thích đi tìm cái không có.

– Nhưng cô bỏ đi như vậy thì giống trốn chạy quá. Nói đừng giận nhé, nó hơi thiếu dũng cảm, nói thẳng ra là ...

Thanh Phương ngắt ngang với vẻ tự ái:

– Hèn nhát phải không?

– Không tới nỗi phải dùng từ đó. Nhưng tôi không hiểu nổi cô giải quyết vấn đề một cách yếu đuối như vậy.

Anh hơi nghiêng người tới, đặt tay lên tay Thanh Phương:

– Ở lại đi, tôi xin cô đó!

Thanh Phương chậm chạp rút tay ra:

– Cám ơn anh.

– Cám ơn chuyện gì?

– Khi nói như vậy có nghĩa là anh gián tiếp hứa tìm việc làm cho tôi phải không? Anh lúc nào cũng thích làm từ thiện cả.

Minh Nguyên hơi ngả người ra sau nhìn cô, lắc đầu:

– Đừng nghĩ như vậy. Ý tôi muốn nói là nếu cô bỏ đi thì không phải chỉ có cô mất mát, mà tôi cũng vậy.

Thấy Thanh Phương có vẻ suy nghĩ, anh nói tiếp:

– Tôi không ngờ cô quyết định thụ động như vậy. Nghe Nguyệt Hương nói cô muốn về quê, tôi không bình tĩnh nổi. Tại sao cô chọn cách tiêu cực đó? Cô có nghĩ là sẽ hối hận không?

– Không.

– Nhưng nếu để cô biến mất, tôi sẽ là người hối hận.

Thanh Phương hỏi thẳng thừng:

– Vậy anh muốn gì ở tôi?

Minh Nguyên thoáng lúng túng. Nhưng rồi anh trở lại thái độ điềm tĩnh:

– Cô đừng bỏ đi. Từ trước giờ tôi vẫn muốn chúng ta cùng làm việc chung với nhau. Tôi cứ chờ đến một ngày nào đó, chuyện đó sẽ xảy ra, đừng làm tôi thất vọng.

– Vào buổi tối tôi đến nhà anh, anh đã nói điều này rồi, và tôi cũng đã từ chối rồi. Đừng lặp lại nữa, anh thừa biết là tôi không thể mà.

– Cô có hiểu kỹ ý tôi chưa mà bảo không thể? Chẳng lẽ đợi tôi nói thẳng là tôi không muốn mất cô? Cô lúc nào cũng thích đẩy người khác đến chân tường, nếu không như vậy thì không còn là Thanh Phương nữa.

Thanh Phương nhìn Nguyên chăm chú, rồi buột miệng:

– Anh muốn bảo là anh vẫn thích tôi? Hãy khẳng định lần nữa đi. Tôi có quá chủ quan không?

– Tôi chưa bao giờ quên được cô, dù tôi rất muốn.

Thanh Phương ngồi im. Tự nhiên nước mắt chảy xuống mặt, cô bặm môi cố kềm lại nhưng không được và cô khóc ngon lành.

Phản ứng của cô làm Minh Nguyên vừa lạ lùng vừa lúng túng. Anh đặt tay lên tay cô:

– Sao lại như vậy Phương?

Thanh Phương cố trấn tĩnh lại, cô rút khăn lau mũi, sụt sịt:

– Anh muốn trả thù phải không? Muốn cho tôi hiểu cảm giác điêu đứng như anh phải không?

– Không khi nào, tôi đâu có hẹp hòi đến vậy!

– Vậy tại sao lại từ chối tôi? Khi tôi chủ động đến tìm anh là tôi khổ sở lắm rồi, sao lại cư xử như vậy chứ.

– Tôi muốn biết cô nghĩ chín chắn chưa. Có thể như vậy là quá đáng, nhưng tôi muốn cho cô thời gian để nghĩ kỹ hơn nữa.

– Tôi nông nổi lắm sao? Anh nhìn tôi là như vậy sao? Thấp cỡ đó thôi à?

Minh Nguyên im lặng, tự nhiên anh buông một tiếng cười. Nụ cười không đúng lúc của anh làm Thanh Phương nổi giận thật sự, cô nhìn anh như cảnh cáo:

– Nếu anh đem chuyện này làm trò đùa thì tôi không tha thứ cho anh đâu.

– Tôi không thích kiểu đùa bất lịch sự như vậy, nhưng cũng không thể không cười. Tôi không hiểu đến chừng nào chúng ta mới có thể nói chuyện tình cảm nhẹ nhàng với nhau. Ngay cả lúc mềm yếu nhất, cô cũng nói chuyện với tôi như hỏi cung, đó là thói quen khó bỏ phải không?

– Anh nói gì?

Hỏi xong, Thanh Phương lại im bặt. Nếu Minh Nguyên không nói, có lẽ cô cũng không nhận ra nãy giờ mình trách móc nhiều hơn là đón nhận. Cô cũng không hiểu nổi tại sao tính khí mình khó chịu như vậy. Nhưng bảo xin lỗi thì không được. Mừng đến mức tim nhảy ra ngoài nhưng không tin ngay, mà cứ bị hoài nghi. Cô không tin mọi chuyện lại tốt đẹp quá mức như vậy.

Cô hỏi như dửng dưng:

– Hoàng Ngọc làm việc tốt chứ?

Minh Nguyên cười cười. Anh thừa hiểu Thanh Phương muốn hỏi gì, nhưng tính tự ái làm cô không nói thẳng. Chắc chắn anh phải giải thích cô mới có thể bỏ qua. Có điều anh muốn tự Thanh Phương hỏi thẳng.

Anh làm như vô tư:

– Trước kia thì còn lơ mơ, nhưng bây giờ thì rất giỏi. Dù sao cũng cám ơn cô, nhờ cô mà tôi có thêm người cộng tác tuyệt vời.

Thanh Phương không thể mở miệng nói gì thêm về nhân vật cồng kềnh ấy, nhưng cô thấy rất khó chịu. Không kềm được, cô hỏi thẳng:

– Anh quyết định chia tay với cô ta khi nào vậy? Có thấy khó khăn lắm không? Lẽ ta không nên vội vã như vậy.

– Cái gì vội vã?

– Anh quyết định chấm dứt với Hoàng Ngọc khi nào thế?

Minh Nguyên lặng thinh. Cử chỉ của anh làm Thanh Phương thấy khó thở, cô có cảm giác khi thấy mình đang chờ đợi một lời khẳng định, trong khi chính người ta còn đang lưng chừng. Thật nản.

Giọng cô cố mềm mỏng:

– Bao giờ anh mới có thể nói thật với tôi chuyện của hai người? Tôi không muốn nhảy bổ vào đời tư người khác đâu, nhưng vì chuyện này liên quan đến tôi nên tôi buộc phải tìm hiểu.

– Vậy cô tưởng chúng tôi là thế nào?

Từ “chúng tôi” làm Thanh Phương thấy dị ứng. Cô cau mặt, giận thật sự:

– Thân đến mức như vậy rồi sao?

– Cô không chấp nhận được phải không?

– Tôi không phải là thánh mà vị tha. Tôi tội nghiệp đấy nhưng không thể tin anh tuyệt đối, mà không tin một người thì làm sao yên ổn thích người đó chứ.

Minh Nguyên nghiêm mặt:

– Không nhất thiết thân nhau thì phải yêu nhau, nếu không có cô thì tôi và Hoàng Ngọc cũng sẽ mãi như vậy. Tôi không hứa hẹn gì để người ta hy vọng, tôi nghĩ cuối cùng thì cô ấy cũng sẽ hiểu ra thôi.

Thanh Phương tin ngay. Cô thấy chẳng cần phải tìm hiểu nhiều hơn nữa.

Giải thích bao nhiêu đó là đủ, nếu cứ mãi hoài nghi tra hỏi thì có vẻ tầm thường và không tin Minh Nguyên, như vậy có vẻ coi thường tình cảm của anh quá.

Và khi không còn bị hoài nghi dằn vặt, cô đâm ra mủi lòng với Hoàng Ngọc.

Hình dung nỗi buồn của cô nàng, cô lại thấy mình có lỗi. Nhưng trong tình cảm không thể có sự nhường nhịn, chỉ có chinh phục mà thôi.

Thanh Phương đưa mắt nhìn ra ngoài đường. Cô bỗng nhớ một buổi tối ngồi trong quán với Nguyệt Hương, cô đã nhìn ra đường một cách xa xăm, lòng luôn nhói nhói đau. Bây giờ cảm giác đó không còn nữa và cô thật sự thấy mình như được hồi sinh. Bây giờ mới hiểu hết ý nghĩa khi người ta nói:

“Chỉ thiếu có một người mà bầu trời trở nên trống rỗng”.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(7206)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]