Thanh Phương ngồi một mình trước ngôi mộ hãy còn màu vôi mới. Khuôn mặt đẹp tuyệt vời đầm đìa nước mắt. Cô chống cằm, quay lại nhìn bức hình trước mộ. Đó là ảnh chụp khi ba và cô đi du lịch ở Pháp. Ba chết bất ngờ quá nên cô không tìm được ảnh nào khác, phải nhờ máy tính xử lý. Đó là bức ảnh chụp trung thực gương mặt ba nhất, và cô chỉ muốn giữ lại hình ảnh như vậy về ba. Còn sau này khi ba thất bại, hình ảnh về một người tiều tuỵ thất chí làm cô đau lòng không muốn nhớ tới nữa.
Hôm nay là ngày đen tối thứ ba trong đời cô. Lần thứ nhất là chứng kiến cái chết của mẹ. Lần thứ hai là tự mình tổ chức đám tang cho ba.Và lần này, lát nữa đây, khi về nhà, cô sẽ lấy hết chút đồ đạc còn lại ra khỏi nhà. Sẽ không còn phải cảm thấy hình ảnh dì Kiều ám ảnh trong từng giấc ngủ. Trong cái bất hạnh đôi lúc cũng còn le lói điều hạnh phúc.
Trời nắng lên. Mặt trời buông những tia sáng xuống khu nghĩa trang. Nhưng cũng không làm sinh động nổi thế giới của những người chết. Một sự yên lặng đến lạnh người, như cách ly thế giới ồn ào ngoài kia, nơi mà những người sống vẫn tiếp tục mang lấy những vui buồn, những bất hạnh cay cực mà đi cho hết đường đời.
Thanh Phương rời nghĩa trang. Chạy trên đường mà cô có cảm tưởng như mình đang đi về phía bóng tối đen đặc. Mà trước mắt là con đường mịt mù không lối thoát.
Cô về nhà hơn một giờ thì những người thi hành án tới làm việc. Thanh Phương đứng dựa tường, im lặng nhìn họ lạnh lùng niêm phong từng thứ trong nhà, khuôn mặt lặng câm không cảm xúc, như tất cả những điều diễn ra trước mắt không liên quan gì đến mình.
Khi tất cả đã xong, một người đàn ông nhìn nhìn cô rồi buông một câu nửa ra lệnh, nửa thương hại:
– Mời cô ra khỏi đây cho chúng tôi niêm phong nhà.
Thanh Phương không nói gì. Cô quay người vào phòng lấy chiếc va li, rồi đi thẳng luôn ra cửa, không hề ngoái lại nhìn lần cuối những gì diễn ra sau lưng mình.
Bước chân ra khỏi nhà chỉ có vậy. Một ít sách vở cô đã gởi đến nhà trọ trước đó. Tất cả những gì còn lại của cuộc sống huy hoàng ngày trước chỉ là những bộ quần áo đẹp, một ít nữ trang quý vạ quý trên tất cả là khung cảnh của ba mẹ cô.
Có lẽ cô là người duy nhất trên đời này thật sự thấy nhẹ lòng vì cái chết của ba mẹ mình. Thà như vậy để hai người mà cô thương yêu nhất trên đời không phải chứng kiến giờ phút bi thảm của cô. Không phải sống trong nỗi đau khổ khi số phận thay đổi.
Thanh Phương kéo va li, lững thững đi bộ trên vỉa hè. Chợt cô hơi đứng lại khi thấy chiếc Toyota màu đen ngừng lại phía trước mặt mình,rồi Minh Nguyên mở cửa bước xuống, đi về phía cô. Bất chấp thái độ gườm gườm của cô, Anh ta chìa tay ra, giọng thản nhiên:
– Đưa va li đây, lên xe đi!
Thanh Phương hơi lùi lại một bước. Đôi mắt ác cảm chiếu thẳng vào Anh ta, nói như quát:
– Đi chỗ khác!
– Đừng có làm cao nữa,cô không còn là cô tiểu thư nữa đâu,nhất là đừng quen thói quát tháo tôi.Lên xe đi!
– Không!
– Cô không biết bây giờ tôi là chỗ dựa duy nhất của cô sao?Tỉnh táo lại đi,đừng sống trong mộng nữa.
– Cho dù trên đòi này quanh tôi chỉ là kẻ thù,cho dù tôi có chết ngoài đường thì tôi cũng không cần một người như Anh che chở.Đi cho khuất mắt tôi ngay!
– Chưa nếm trải mùi đời nên còn kiêu hãnh lắm, coi chừng một ngày nào đó quỳ dưới chân tôi xin giúp đỡ thì cũng không còn kịp đâu. Đừng nói nhiều lên xe đi!
– Không!
– Tôi đã tìm chỗ cho cô rồi, đừng bướng vô ích.
– Nếu Anh không tránh cho khuất mắt tôi, Anh sẽ ...
Minh Nguyên nheo mắt:
– Sẽ thế nào?Quát vào mặt tôi y như đã từng làm chứ gì? Trò đó tôi quá quen rồi, không còn tác dụng nữa đâu. Đừng thử thách sự chịu đựng của tôi nữa.
Thanh Phương nói như hét:
– Có tránh đường không hả, con người lì lợm kia!
Minh Nguyên cười khẩy:
– Nói nhẹ nhàng không nghe,chỉ thích bạo lực thôi à? Được, muốn gì tôi sẽ chiều nấy.
Anh ta cúi xuống, ngang nhiên xách chiếc va li đến quăng vào xe, rồi trở lại, kéo mạnh tay Thanh Phương đi theo mình, mặc cho cô vùng vẫy, Anh ta mở cửa, ấn cô vào xe:
– Bướng có qua nổi tôi không? Ngồi yên đó!
Thanh Phương chưa kịp ngồi lên thì Anh ta đã đóng mạnh cánh cửa. Và đi qua đầu xe, ngồi vào tay lái. Anh ta nói một cách thản nhiên:
– Biết điều thì ngồi yên đi!
Thanh Phương vùng vằng người lên, cố mở cửa. Nhưng không cách nào mở được. Chiếc xe chạy với tốc độ chóng mặt. Cô quay phắt lại, trừng mắt nhìn Minh Nguyên:
– Anh tưởng thế này là khống chế được tôi sao? Không đâu, đừng có tự tin!
Minh Nguyên không buồn trả lời. Anh ta ngó phía trước, im lặng lái xe.
Khuôn mặt không buồn không vui. Từ đó giờ vẫn vậy, Anh ta luôn có vẻ dửng dưng khi bị Thanh Phương nói nặng, vậy nhưng vẫn không hiểu sao vẫn không bỏ mặc được cô. Biết mình bị ghét cay đắng mà vẫn cứ quan tâm, đôi lúc chính Anh cũng không hiểu nổi mình.
Chiếc xe rẽ vào một con hẻm rộng, rồi ngừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.
Cổng phủ giàn hoa gì đó mà Thanh Phương không biết tên. Cô im lặng chờ Minh Nguyên mở cửa.
Anh ta đi vòng qua phía cô, kéo cánh cửa ra, nói ngắn gọn:
– Xuống đi!
Anh ta có hơi ngạc nhiên khi thấy cử chỉ ngoan ngoãn bất ngờ của Thanh Phương. Cô bước xuống, đến nhìn nhìn vào sân, rồi đứng im chờ.
Minh Nguyên đến mở cổng, rồi trở ra lấy chiếc va li của cô. Hai người đi qua khoảng sân nhỏ, vào phòng khách. Thấy Thanh Phương gườm gườm nhìn xung quanh, Anh ta hỏi trống không:
Thế nào, vừa ý không?
– Nhà này của ai vậy?
– Không cần biết của ai, chỉ nên biết cô có toàn quyền sử dụng, kể cả quyền bán đi nếu không thích.
– Bố thí hả?
– Đừng nói chuyện khó nghe như vậy.
Thanh Phương cười như coi thường:
– Nếu là của tôi, tôi có thể đập phá được chứ?
Minh Nguyên cũng lạnh lùng:
– Cứ làm nếu thích.
Anh ta đặt chùm chìa khoá lên bàn, rồi nói ngắn gọn:
– Tôi về.
Anh ta đi ra cửa, nhưng chợt nhớ ra, bèn quay lại:
– Còn cái này nữa!
Và trước cái nhìn gườm gườm của Thanh Phương, Anh ta lấy trước điện thoại trong túi áo, đặt lên bàn, cạnh chùm chìa khoá:
– Nếu cần gì thì gọi cho tôi!
Thanh Phương dửng dưng nhìn các thứ, giọng cô bất cần:
– Anh về giùm được chưa?
– Với người duy nhất che chở cho cô, mà có thể ngang ngược như vậy sao?
Coi chừng, một ngày nào đó lòng kiên nhẫn của tôi biến mất, cô sẽ tiếc đến chết, đừng có tự cao nữa!
– Tôi cũng chỉ mong sự kiên nhẫn đó biến mất ở Anh. Dù Anh có đối xử tốt với tôi thế nào, tôi cũng không nhìn Anh thân thiện hơn được đâu. Tính tôi là vậy đó, càng tốt tôi chỉ càng ghét Anh thêm thôi.
Minh Nguyên như không muốn đôi co với Thanh Phương, Anh nhìn cô một cái rồi đi ra cửa, không buồn nói một tiếng chào.
Mà Thanh Phương cũng không cần như vậy. Hành động của Anh ta sáng nay làm cô hết sức ngạc nhiên. Từ khi dì Kiều bỏ đi rồi ba cô mất, Anh ta chẳng hề đến nhà cô lần nào. Thế rồi sáng nay, vào cái lúc cô tuyệt vọng nhất, Anh ta lại xuất hiện.Và đáng kinh ngạc hơn là tặng cô một món quà đáng giá như thế.
Lúc này Thanh Phương đã cố dấu sự ngạc nhiên và cư xử với Anh ta y như cái cách cô vẫn dùng trước kia. Bây giờ Anh ta về rồi, cô ngồi một mình ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy vô cùng khó hiểu về con người đó.
Nhưng dù Anh ta có cư xử với cô tốt cách mấy đi nữa, cô vẫn không thể thích được con người Anh ta. Cũng không vì vậy mà cám ơn, vì những gì dì Kiều gây ra cho gia đình cô, có mười Anh ta cũng không đền bù nổi.
Thanh Phương đứng nhìn căn phòng, rồi liên tưởng tới nơi mà mình sẽ tới.
Cô thấy ngán ngẫm kỳ lạ. Môt căn phòng trọ vuông vức hai mét, phía trên lợp tole nóng hầm hập. Lúc mới đến đó, chỉ đứng một lát thôi cô đã thấy nhức đầu hoa mắt.
Còn nhớ buổi trưa đến xem căn phòng đó, cô đã đứng khóc một mình. Gần như tuyệt vọng khi nhớ phòng riêng của mình ở nhà.
Bây giờ Minh Nguyên đã cho cô hẳn một ngôi nhà, điều mà cô nằm mơ cô cũng chưa tưởng ra nổi. nhưng cô hoàn toàn không có ý định nhận bất cứ thứ gì ở một người như Anh ta. Anh ta cứ tưởng cô sẽ xiêu lòng mà cám ơn sao?
Không bao giờ?
Thanh Phương thở dài đứng dậy. Không buồn nhìn xem ngôi nhà, cô đến xách chiếc va li, lẳng lặng đi ra khỏi nhà.
Cô đến căn phòng trọ. Suốt hai ngày liền, cô nằm vật vã một mình, gần như suy sụp hoàn toàn, như tất cả nghị lực đã rời bỏ cô mà đi.
Thanh Phương nghĩ về gia đình mình, về sự mê muội của ba, về người đàn bà phóng túng mà cô phải gọi là dì. Cô cứ nhớ quá khứ huy hoàng của mình rồi khóc, rồi nghĩ đến cuộc sống bế tắc trước mắt và lại khóc. Chưa bao giờ trong đời mình, cô khóc nhiều như bây giờ, cũng chưa từng nằm một chỗ mà nghiền ngẫm về cuộc đời. Ngày đó hạnh phúc quá, đời toàn màu hồng, có gì đâu mà phải nghiền ngẫm.
Thanh Phương chán nản đến mức không muốn ăn, dù bụng đói cồn cào. Cô thấy mình nên chết đi cho rồi, đi theo ba có lẽ cô sẽ không phải khổ thế này.
Chợt cô nghe tiếng chân ai đó đi lên cầu thang rồi có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa, cô ngẩng đầu lên, hỏi ngọng ra:
– Ai vậy?
Không có tiếng trả lời, có lẽ đó là bà chủ nhà. Thanh Phương gượng ngồi lên, đôi mắt tối sầm choáng váng. Cô hoảng hốt vịn lấy cánh cửa cho khỏi bị té và đứng yên cố định thần lại.
Tiếng gõ cửa ngoài kia lớn hơn như hối thúc, khiến Thanh Phương thấy lo.
Cô ráng bước tới đẩy chốt cửa rồi đứng nép qua một bên, nghiên đầu nhìn ra ngoài.
Cô chợt như tỉnh người, khi nhận ra người khách bất ngờ:
Minh Nguyên. Sao Anh ta biết ở đây chứ? Đến chỗ này mà Anh ta còn tìm được thì dưới bầu trời này, cô biết đi chỗ nào đế tránh được Anh ta?
Minh Nguyên lao vào như cơn lốc. Nhưng Anh ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn khắp căn phòng. Rồi lướt cặp mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, Anh ta cười nhạt:
– Bỏ đi để tới một chỗ thế này à? Kiêu hãnh quá đấy.
– Sao Anh biết chỗ này?
– Muốn chứng tỏ mình là người có khí tiết chứ gì? Cô chỉ làm tôi thấy khinh bỉ và buồn cười.
– Ra khỏi chỗ này mau!
– Hình như cô đã nói câu này với tôi vài chục lần rồi, nhưng đây không phải là nhà cô, mà cô cũng không còn là đại tiểu thư nữa, bỏ cái giọng ra lệnh ấy đi!
Thanh Phương chiếu cặp mắt đầy ác cảm vào mặt Anh ta:
– Bây giờ dù tôi không còn như xưa, dù tôi có là con bé đầu đường xó chợ, nhưng trong mắt tôi, Anh vĩnh viễn vẫn là một tên cướp giật không hơn không kém, đi cho khuất mắt tôi mau.
Minh Nguyên bước một bước tới trước mặt Thanh Phương:
– Tôi cướp giật gì của cô? Nói đi!
Thấy cô không trả lời, Anh lắc tay cô một cái:
– Cô luôn nói tôi là đồ cướp, nhưng có khi nào nói cụ thể tôi cưới giật gì không? Hôm nay tôi buộc cô phải nói cụ thể, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu.
– Không phải chỉ một mình Anh, mà cả dòng họ Anh là một nhóm lừa đảo, các người đã núp bóng dì Kiều để cướp đoạt tài sản của ba tôi. Tiếc là tôi không làm gì được các người, nhưng mối thù này thì không quên được đâu.
Minh Nguyên cười khan:
– Nói chuyện nghe giống tiểu thuyết kiếm hiệp thật, tình huống đầy kịch tính.
Muốn nói tới mối thù cha truyền con nối chứ gì? Bi kịch thật đó, đồ con nít!
Thanh Phương khựng lại, choáng váng cả người. Lần đầu tiên cô thấy Anh ta phản ứng như vậy, Anh ta không còn nhường nhịn nữa, mà bắt đầu xem cô là kẻ thù. Cô nói như quát:
– Câm họng! Ra khỏi đây ngay!
Minh Nguyên thản nhiên:
– Đừng đuổi vô ích. Từ đây về sau cũng đừng dùng cái giọng đó với tôi. Nếu không, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu.
Thanh Phương nghiến chặt răng, quát khẽ hơn:
– Có ra khỏi đây không?
Minh Nguyên nhún vai như không để ý cách quát tháo đó, giọng Anh ta thản nhiên; – Cô sống trên mây nhiều quá rồi đó, đầu óc lúc nào cũng thù hằn viển vông mà không cần biết như vậy có đúng hay không? Nói cô như vậy nặng thật, nhưng không mắng thì cô không hiểu ra, phải nói vậy thôi.
– Thù hằn viển vông? Nói nghe hay thật, nếu tôi là luật sư thì các người sẽ chết với tôi, các người sẽ không được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế này đâu.
– Nếu cô có thể thì cô sẽ đưa gia đình tôi vào tù rồi chứ gì? Nhưng với tội danh gì vậy?
– Không có tội danh rõ ràng, chính vì các người hiểu điều đó nên mới có thể ngang nhiên mà sống, sống mà không biết nhục nhã, rồi lại lên mặt bố thí cho tôi. Nếu có phép màu tôi sẽ biến các người thành một lũ ếch nhái, hiểu chưa?
Minh Nguyên buông một tiếng cười mỉa mai:
– Vậy thì ráng mà mơ ước phép máu đó đi, tôi chúc cô thành công đó. Còn bây giờ, phải vạch ra sự thật, xem ai đúng ai sai.
– Còn phải vạch mới thấy sao? Tôi nghĩ các người tự hiểu rồi đó chứ.
– Có nghĩa là cô cứ khăng khăng kết tội tôi là cướp đoạt tài sản của gia đình cô?
– Không phải khăng khăng, mà là khẳng định.
Minh Nguyên nhìn cô, rồi lắc đầu:
– Nếu không nương nhẹ cô thì tôi đã kiện cô vì tội vu khống rồi. Ăn nói không biết giữ lời, còn la lối om sòm, dại dột mà cứ tưởng mình khôn ngoan lắm.
Thanh Phương tức nghẹt thở, cô lắp bắp tìm cách trả đũa:
– Vừa ăn cắp ... vừa la làng, đồ ngang ngược!
Cô ngừng lại, cố tìm từ thích hợp nhất để nói:
– Chắc vì thấy tôi yếu thế nên các người không hề sợ. Có lẽ là vậy thật, nhưng các người không nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ có thế lực và sẽ lấy lại những gì mà tôi đã mất? Có nghĩ tới không? Hãy chờ đi, các người sẽ bị quả báo!
Minh Nguyên nói thản nhiên:
– Tôi cũng nghĩ tới chuyên đó và cũng mong như vậy lắm. Nhưng nếu có quả báo thì nó sẽ xảy ra với dì tôi. Tôi cũng mong dì ấy chịu trách nhiệm về lối sống của dì ấy lắm.
– Chỉ một mình dì Anh thôi à? Đừng có tìm cách chạy tội. Nếu dì ấy không mang tài sản về cho gia đình Anh thì đem đi đâu chứ? Một mình bà ta xài hết à?
Minh Nguyên quay phắt lại, mặt đỏ lên vì giận:
– Thế cô cho rằng tôi sống bám dì Kiều à? Cô từng nghĩ mẹ con tôi sống dựa vào dì ấy phải không? Chưa có ai dám xúc phạm tôi như thế. Nếu cô còn nói thêm, tôi sẽ bóp họng cô đó.
Thanh Phương ngẩng mặt lên, kiêu hãnh:
– Anh nghĩ sẽ doạ được tôi à? Không đâu! Chỉ có con nít mới dễ bị hù, tôi thì không đâu. Tôi nói thẳng nhé, nếu ngày trước Anh không đến nhà tôi để lấy tiền thì đến để làm gì? Có dám nói thật không?
Minh Nguyên mím miệng, đôi mắt như đổ lửa:
– Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô ghét tôi dữ vậy? Vậy ra cô cho rằng lúc trước tôi đến tìm dì Kiều là để lấy tiền à?
– Cho nên khi dì ấy bỏ đi thì Anh cũng biến mất, thật là trắng trợn.
– Nếu cô không phải là con gái thì ...
Minh Nguyên im bặt, cố kềm để không đánh. Anh bước ra ngoài để lấy lại bình tĩnh. Một lát sau Anh quay vào, cử chỉ bớt nóng nảy hơn. Giọng Anh ta bình thường hơn:
– Nếu cô đã hiểu sai thì hôm nay phải nói cho rõ. Tôi chưa bao giờ xin xỏ bất cứ thứ gì ở dì Kiều, gia đình tôi quá giàu rồi, cần gì phải hạ mình làm chuyện đó. Cô có muốn tận mắt thấy nhà cửa tôi không?
Thanh Phương bĩu môi:
– Nguỵ biện! Nếu giàu thì sao nhà Anh không nuôi dì Kiều, để bà ta phải lợi dụng ba tôi?
– Dì Kiều là người lớn, bà ấy có quyền làm bất cứ điều gì bà ấy thích, nếu cản được thì gia đình tôi đã không phải để chịu xấu hổ, cô tưởng tôi sung sướng khi có bà dì như vậy lắm sao?
– Các người muốn chạy tội thế nào lại không được. Cho dù nói thế nào tôi cũng không tin được đâu.
Minh Nguyên cười nửa miệng:
– Cô nghĩ tài sản của ba cô lớn đến nỗi có thể nuôi được chúng tôi sao? Cô ảo tưởng quá rồi đó!
Thanh Phương khăng khăng:
– Nếu không thì nó đi đâu chứ? Cả một cơ ngơi bị sụp đổ, một mình bà ta chắc chắn không xài hết nổi tiền đó đâu.
– Sao cô không tìm hiểu xem có phải gia đình cô sụp đổ chỉ vì dì tôi không?
Còn nguyên nhân nào khác nữa không?
– Không.
– Sao cô biết?
– Không biết tại sao, chỉ cần biết tôi hiểu thế là được rồi.
Minh Nguyên nhún vai:
– Cô chưa bao giờ tìm hiểu chuyện làm ăn của ba cô. Mà bác ấy cũng không nói đâu, có nói cô cũng không hiểu.
– Bây giờ ba tôi mất rồi, các người muốn giải thích thế nào lai không được.
Tôi không muốn nghe đâu, đừng nói mất công.
Cô mím miệng, nhìn Minh Nguyên một cách căm giận:
– Chỉ cần nhắc đến tên bà ấy thôi là tôi đã chịu không nổi rồi. Nếu không vì bà ta thì ba tôi không chết nhanh vậy đâu.
– Ngay cả tôi cũng không tha thứ cho dì Kiều về tội đó.
– Anh đừng có giả vờ, dì Anh mà, làm sao Anh không bao che. Nếu có phép màu, tôi sẽ biến các người thành lũ ếch nhái, cho xứng với tội của các người.
Minh Nguyên phẩy tay:
– Thôi được, nếu tôi có giải thích cô cũng chẳng nghe đâu, cô đang đầy căm thù thế kia, không sáng suốt nổi đâu.
– Còn gán cho người ta không sáng suốt à?
– Thôi không nói chuyện cũ nữa. Cứ cho là dì tôi đã làm gia đình cô tan nát, vậy thì sao không lợi dụng tôi để trả thù đi, cô biết là tôi sẵn lòng giúp đỡ cô mà.
– Tôi cóc thèm nhận sự giúp đỡ của kẻ thù.
– Nói chuyện nghe khí khái quá, có tinh thần võ sĩ đạo thật, nhưng như vậy là dại, không hiểu ra sao?
– Không muốn hiểu.
– Ở vào trường hợp của cô, nếu khôn ngoan thì cô sẽ lợi dụng lòng thương hại của tôi để đòi hỏi nhiều thứ. Thậm chí, có thể làm tôi khuynh gia bại sản vì cô để trả thù, vậy mới là tinh thần kiếm hiệp.
Chỉ cần nghe chữ “thương hại” của Anh ta, Thanh Phương cũng đủ mất bình tĩnh, cô nói như hét:
– Còn dám nói thương hại nữa à? Có biết sĩ diện là gì không hả? Ra khỏi đây ngay!
Minh Nguyên cười điềm nhiên:
– Nãy giờ cô quát tháo hơi nhiều đó, không ăn thua đâu, nói chuyện kiểu đó không đi vào lòng người đâu. Cô nên nhớ, cô mới là người cần tôi, hiểu chưa?
Thanh Phương cười kiêu hãnh:
– Có chết đói ngoài đường, tôi cũng không hạ mình nhận sự giúp đỡ của Anh, đồ ngạo mạn và đê tiện!
– Cô mới là ngạo mạn, vừa kiêu kỳ vừa ngu ngốc. Tôi nhắc lại lần nữa, ở đây không hợp với cô đâu, rồi cô sẽ hối hận nếu không nghe lời tôi.
– Biết rồi, đừng lãi nhãi nữa. Về đi!
– Trả chỗ này đi, về nhà cô đi, căn nhà đó là của cô đó.
Thanh Phương bĩu môi:
– Tôi không thèm nhận của bố thí, không bao giờ.
– Rồi cô sẽ hối hận.
– Nếu có, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ của Anh.
Minh Nguyên nheo mắt nhìn Thanh Phương, cười khẩy:
– Cô bướng như vậy không phải là khôn đâu.
– Tôi không thích tỏ ra khôn ngoan với mấy người tôi coi thường. Về đi!
Minh Nguyên nhún vai chịu thua:
– Thôi được, tôi nói vậy là quá nhiều rồi, cô là cái gì mà tôi phải hạ mình năn nỉ hả?
Nói xong, Anh ta quay người đi ra. Thanh Phương vẫn đứng yên ở cửa, lắng nghe tiếng chân đi xuống cầu thang ọp ẹp. Khi Anh ta đi xa, cô có cảm giác nhẹ hẳn người đi. Vì cứ đối diện với Anh ta là cô thấy gai góc không chịu nổi.
Còn dám nói cô là gì mà Anh ta phải hạ mình nữa, kiêu hãnh đáng ghét!
Hoàng Thu Dung
Hôm nay là ngày đen tối thứ ba trong đời cô. Lần thứ nhất là chứng kiến cái chết của mẹ. Lần thứ hai là tự mình tổ chức đám tang cho ba.Và lần này, lát nữa đây, khi về nhà, cô sẽ lấy hết chút đồ đạc còn lại ra khỏi nhà. Sẽ không còn phải cảm thấy hình ảnh dì Kiều ám ảnh trong từng giấc ngủ. Trong cái bất hạnh đôi lúc cũng còn le lói điều hạnh phúc.
Trời nắng lên. Mặt trời buông những tia sáng xuống khu nghĩa trang. Nhưng cũng không làm sinh động nổi thế giới của những người chết. Một sự yên lặng đến lạnh người, như cách ly thế giới ồn ào ngoài kia, nơi mà những người sống vẫn tiếp tục mang lấy những vui buồn, những bất hạnh cay cực mà đi cho hết đường đời.
Thanh Phương rời nghĩa trang. Chạy trên đường mà cô có cảm tưởng như mình đang đi về phía bóng tối đen đặc. Mà trước mắt là con đường mịt mù không lối thoát.
Cô về nhà hơn một giờ thì những người thi hành án tới làm việc. Thanh Phương đứng dựa tường, im lặng nhìn họ lạnh lùng niêm phong từng thứ trong nhà, khuôn mặt lặng câm không cảm xúc, như tất cả những điều diễn ra trước mắt không liên quan gì đến mình.
Khi tất cả đã xong, một người đàn ông nhìn nhìn cô rồi buông một câu nửa ra lệnh, nửa thương hại:
– Mời cô ra khỏi đây cho chúng tôi niêm phong nhà.
Thanh Phương không nói gì. Cô quay người vào phòng lấy chiếc va li, rồi đi thẳng luôn ra cửa, không hề ngoái lại nhìn lần cuối những gì diễn ra sau lưng mình.
Bước chân ra khỏi nhà chỉ có vậy. Một ít sách vở cô đã gởi đến nhà trọ trước đó. Tất cả những gì còn lại của cuộc sống huy hoàng ngày trước chỉ là những bộ quần áo đẹp, một ít nữ trang quý vạ quý trên tất cả là khung cảnh của ba mẹ cô.
Có lẽ cô là người duy nhất trên đời này thật sự thấy nhẹ lòng vì cái chết của ba mẹ mình. Thà như vậy để hai người mà cô thương yêu nhất trên đời không phải chứng kiến giờ phút bi thảm của cô. Không phải sống trong nỗi đau khổ khi số phận thay đổi.
Thanh Phương kéo va li, lững thững đi bộ trên vỉa hè. Chợt cô hơi đứng lại khi thấy chiếc Toyota màu đen ngừng lại phía trước mặt mình,rồi Minh Nguyên mở cửa bước xuống, đi về phía cô. Bất chấp thái độ gườm gườm của cô, Anh ta chìa tay ra, giọng thản nhiên:
– Đưa va li đây, lên xe đi!
Thanh Phương hơi lùi lại một bước. Đôi mắt ác cảm chiếu thẳng vào Anh ta, nói như quát:
– Đi chỗ khác!
– Đừng có làm cao nữa,cô không còn là cô tiểu thư nữa đâu,nhất là đừng quen thói quát tháo tôi.Lên xe đi!
– Không!
– Cô không biết bây giờ tôi là chỗ dựa duy nhất của cô sao?Tỉnh táo lại đi,đừng sống trong mộng nữa.
– Cho dù trên đòi này quanh tôi chỉ là kẻ thù,cho dù tôi có chết ngoài đường thì tôi cũng không cần một người như Anh che chở.Đi cho khuất mắt tôi ngay!
– Chưa nếm trải mùi đời nên còn kiêu hãnh lắm, coi chừng một ngày nào đó quỳ dưới chân tôi xin giúp đỡ thì cũng không còn kịp đâu. Đừng nói nhiều lên xe đi!
– Không!
– Tôi đã tìm chỗ cho cô rồi, đừng bướng vô ích.
– Nếu Anh không tránh cho khuất mắt tôi, Anh sẽ ...
Minh Nguyên nheo mắt:
– Sẽ thế nào?Quát vào mặt tôi y như đã từng làm chứ gì? Trò đó tôi quá quen rồi, không còn tác dụng nữa đâu. Đừng thử thách sự chịu đựng của tôi nữa.
Thanh Phương nói như hét:
– Có tránh đường không hả, con người lì lợm kia!
Minh Nguyên cười khẩy:
– Nói nhẹ nhàng không nghe,chỉ thích bạo lực thôi à? Được, muốn gì tôi sẽ chiều nấy.
Anh ta cúi xuống, ngang nhiên xách chiếc va li đến quăng vào xe, rồi trở lại, kéo mạnh tay Thanh Phương đi theo mình, mặc cho cô vùng vẫy, Anh ta mở cửa, ấn cô vào xe:
– Bướng có qua nổi tôi không? Ngồi yên đó!
Thanh Phương chưa kịp ngồi lên thì Anh ta đã đóng mạnh cánh cửa. Và đi qua đầu xe, ngồi vào tay lái. Anh ta nói một cách thản nhiên:
– Biết điều thì ngồi yên đi!
Thanh Phương vùng vằng người lên, cố mở cửa. Nhưng không cách nào mở được. Chiếc xe chạy với tốc độ chóng mặt. Cô quay phắt lại, trừng mắt nhìn Minh Nguyên:
– Anh tưởng thế này là khống chế được tôi sao? Không đâu, đừng có tự tin!
Minh Nguyên không buồn trả lời. Anh ta ngó phía trước, im lặng lái xe.
Khuôn mặt không buồn không vui. Từ đó giờ vẫn vậy, Anh ta luôn có vẻ dửng dưng khi bị Thanh Phương nói nặng, vậy nhưng vẫn không hiểu sao vẫn không bỏ mặc được cô. Biết mình bị ghét cay đắng mà vẫn cứ quan tâm, đôi lúc chính Anh cũng không hiểu nổi mình.
Chiếc xe rẽ vào một con hẻm rộng, rồi ngừng lại trước một ngôi nhà nhỏ.
Cổng phủ giàn hoa gì đó mà Thanh Phương không biết tên. Cô im lặng chờ Minh Nguyên mở cửa.
Anh ta đi vòng qua phía cô, kéo cánh cửa ra, nói ngắn gọn:
– Xuống đi!
Anh ta có hơi ngạc nhiên khi thấy cử chỉ ngoan ngoãn bất ngờ của Thanh Phương. Cô bước xuống, đến nhìn nhìn vào sân, rồi đứng im chờ.
Minh Nguyên đến mở cổng, rồi trở ra lấy chiếc va li của cô. Hai người đi qua khoảng sân nhỏ, vào phòng khách. Thấy Thanh Phương gườm gườm nhìn xung quanh, Anh ta hỏi trống không:
Thế nào, vừa ý không?
– Nhà này của ai vậy?
– Không cần biết của ai, chỉ nên biết cô có toàn quyền sử dụng, kể cả quyền bán đi nếu không thích.
– Bố thí hả?
– Đừng nói chuyện khó nghe như vậy.
Thanh Phương cười như coi thường:
– Nếu là của tôi, tôi có thể đập phá được chứ?
Minh Nguyên cũng lạnh lùng:
– Cứ làm nếu thích.
Anh ta đặt chùm chìa khoá lên bàn, rồi nói ngắn gọn:
– Tôi về.
Anh ta đi ra cửa, nhưng chợt nhớ ra, bèn quay lại:
– Còn cái này nữa!
Và trước cái nhìn gườm gườm của Thanh Phương, Anh ta lấy trước điện thoại trong túi áo, đặt lên bàn, cạnh chùm chìa khoá:
– Nếu cần gì thì gọi cho tôi!
Thanh Phương dửng dưng nhìn các thứ, giọng cô bất cần:
– Anh về giùm được chưa?
– Với người duy nhất che chở cho cô, mà có thể ngang ngược như vậy sao?
Coi chừng, một ngày nào đó lòng kiên nhẫn của tôi biến mất, cô sẽ tiếc đến chết, đừng có tự cao nữa!
– Tôi cũng chỉ mong sự kiên nhẫn đó biến mất ở Anh. Dù Anh có đối xử tốt với tôi thế nào, tôi cũng không nhìn Anh thân thiện hơn được đâu. Tính tôi là vậy đó, càng tốt tôi chỉ càng ghét Anh thêm thôi.
Minh Nguyên như không muốn đôi co với Thanh Phương, Anh nhìn cô một cái rồi đi ra cửa, không buồn nói một tiếng chào.
Mà Thanh Phương cũng không cần như vậy. Hành động của Anh ta sáng nay làm cô hết sức ngạc nhiên. Từ khi dì Kiều bỏ đi rồi ba cô mất, Anh ta chẳng hề đến nhà cô lần nào. Thế rồi sáng nay, vào cái lúc cô tuyệt vọng nhất, Anh ta lại xuất hiện.Và đáng kinh ngạc hơn là tặng cô một món quà đáng giá như thế.
Lúc này Thanh Phương đã cố dấu sự ngạc nhiên và cư xử với Anh ta y như cái cách cô vẫn dùng trước kia. Bây giờ Anh ta về rồi, cô ngồi một mình ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy vô cùng khó hiểu về con người đó.
Nhưng dù Anh ta có cư xử với cô tốt cách mấy đi nữa, cô vẫn không thể thích được con người Anh ta. Cũng không vì vậy mà cám ơn, vì những gì dì Kiều gây ra cho gia đình cô, có mười Anh ta cũng không đền bù nổi.
Thanh Phương đứng nhìn căn phòng, rồi liên tưởng tới nơi mà mình sẽ tới.
Cô thấy ngán ngẫm kỳ lạ. Môt căn phòng trọ vuông vức hai mét, phía trên lợp tole nóng hầm hập. Lúc mới đến đó, chỉ đứng một lát thôi cô đã thấy nhức đầu hoa mắt.
Còn nhớ buổi trưa đến xem căn phòng đó, cô đã đứng khóc một mình. Gần như tuyệt vọng khi nhớ phòng riêng của mình ở nhà.
Bây giờ Minh Nguyên đã cho cô hẳn một ngôi nhà, điều mà cô nằm mơ cô cũng chưa tưởng ra nổi. nhưng cô hoàn toàn không có ý định nhận bất cứ thứ gì ở một người như Anh ta. Anh ta cứ tưởng cô sẽ xiêu lòng mà cám ơn sao?
Không bao giờ?
Thanh Phương thở dài đứng dậy. Không buồn nhìn xem ngôi nhà, cô đến xách chiếc va li, lẳng lặng đi ra khỏi nhà.
Cô đến căn phòng trọ. Suốt hai ngày liền, cô nằm vật vã một mình, gần như suy sụp hoàn toàn, như tất cả nghị lực đã rời bỏ cô mà đi.
Thanh Phương nghĩ về gia đình mình, về sự mê muội của ba, về người đàn bà phóng túng mà cô phải gọi là dì. Cô cứ nhớ quá khứ huy hoàng của mình rồi khóc, rồi nghĩ đến cuộc sống bế tắc trước mắt và lại khóc. Chưa bao giờ trong đời mình, cô khóc nhiều như bây giờ, cũng chưa từng nằm một chỗ mà nghiền ngẫm về cuộc đời. Ngày đó hạnh phúc quá, đời toàn màu hồng, có gì đâu mà phải nghiền ngẫm.
Thanh Phương chán nản đến mức không muốn ăn, dù bụng đói cồn cào. Cô thấy mình nên chết đi cho rồi, đi theo ba có lẽ cô sẽ không phải khổ thế này.
Chợt cô nghe tiếng chân ai đó đi lên cầu thang rồi có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa, cô ngẩng đầu lên, hỏi ngọng ra:
– Ai vậy?
Không có tiếng trả lời, có lẽ đó là bà chủ nhà. Thanh Phương gượng ngồi lên, đôi mắt tối sầm choáng váng. Cô hoảng hốt vịn lấy cánh cửa cho khỏi bị té và đứng yên cố định thần lại.
Tiếng gõ cửa ngoài kia lớn hơn như hối thúc, khiến Thanh Phương thấy lo.
Cô ráng bước tới đẩy chốt cửa rồi đứng nép qua một bên, nghiên đầu nhìn ra ngoài.
Cô chợt như tỉnh người, khi nhận ra người khách bất ngờ:
Minh Nguyên. Sao Anh ta biết ở đây chứ? Đến chỗ này mà Anh ta còn tìm được thì dưới bầu trời này, cô biết đi chỗ nào đế tránh được Anh ta?
Minh Nguyên lao vào như cơn lốc. Nhưng Anh ta không nói gì, chỉ yên lặng nhìn khắp căn phòng. Rồi lướt cặp mắt nhìn cô từ đầu xuống chân, Anh ta cười nhạt:
– Bỏ đi để tới một chỗ thế này à? Kiêu hãnh quá đấy.
– Sao Anh biết chỗ này?
– Muốn chứng tỏ mình là người có khí tiết chứ gì? Cô chỉ làm tôi thấy khinh bỉ và buồn cười.
– Ra khỏi chỗ này mau!
– Hình như cô đã nói câu này với tôi vài chục lần rồi, nhưng đây không phải là nhà cô, mà cô cũng không còn là đại tiểu thư nữa, bỏ cái giọng ra lệnh ấy đi!
Thanh Phương chiếu cặp mắt đầy ác cảm vào mặt Anh ta:
– Bây giờ dù tôi không còn như xưa, dù tôi có là con bé đầu đường xó chợ, nhưng trong mắt tôi, Anh vĩnh viễn vẫn là một tên cướp giật không hơn không kém, đi cho khuất mắt tôi mau.
Minh Nguyên bước một bước tới trước mặt Thanh Phương:
– Tôi cướp giật gì của cô? Nói đi!
Thấy cô không trả lời, Anh lắc tay cô một cái:
– Cô luôn nói tôi là đồ cướp, nhưng có khi nào nói cụ thể tôi cưới giật gì không? Hôm nay tôi buộc cô phải nói cụ thể, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu.
– Không phải chỉ một mình Anh, mà cả dòng họ Anh là một nhóm lừa đảo, các người đã núp bóng dì Kiều để cướp đoạt tài sản của ba tôi. Tiếc là tôi không làm gì được các người, nhưng mối thù này thì không quên được đâu.
Minh Nguyên cười khan:
– Nói chuyện nghe giống tiểu thuyết kiếm hiệp thật, tình huống đầy kịch tính.
Muốn nói tới mối thù cha truyền con nối chứ gì? Bi kịch thật đó, đồ con nít!
Thanh Phương khựng lại, choáng váng cả người. Lần đầu tiên cô thấy Anh ta phản ứng như vậy, Anh ta không còn nhường nhịn nữa, mà bắt đầu xem cô là kẻ thù. Cô nói như quát:
– Câm họng! Ra khỏi đây ngay!
Minh Nguyên thản nhiên:
– Đừng đuổi vô ích. Từ đây về sau cũng đừng dùng cái giọng đó với tôi. Nếu không, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu.
Thanh Phương nghiến chặt răng, quát khẽ hơn:
– Có ra khỏi đây không?
Minh Nguyên nhún vai như không để ý cách quát tháo đó, giọng Anh ta thản nhiên; – Cô sống trên mây nhiều quá rồi đó, đầu óc lúc nào cũng thù hằn viển vông mà không cần biết như vậy có đúng hay không? Nói cô như vậy nặng thật, nhưng không mắng thì cô không hiểu ra, phải nói vậy thôi.
– Thù hằn viển vông? Nói nghe hay thật, nếu tôi là luật sư thì các người sẽ chết với tôi, các người sẽ không được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thế này đâu.
– Nếu cô có thể thì cô sẽ đưa gia đình tôi vào tù rồi chứ gì? Nhưng với tội danh gì vậy?
– Không có tội danh rõ ràng, chính vì các người hiểu điều đó nên mới có thể ngang nhiên mà sống, sống mà không biết nhục nhã, rồi lại lên mặt bố thí cho tôi. Nếu có phép màu tôi sẽ biến các người thành một lũ ếch nhái, hiểu chưa?
Minh Nguyên buông một tiếng cười mỉa mai:
– Vậy thì ráng mà mơ ước phép máu đó đi, tôi chúc cô thành công đó. Còn bây giờ, phải vạch ra sự thật, xem ai đúng ai sai.
– Còn phải vạch mới thấy sao? Tôi nghĩ các người tự hiểu rồi đó chứ.
– Có nghĩa là cô cứ khăng khăng kết tội tôi là cướp đoạt tài sản của gia đình cô?
– Không phải khăng khăng, mà là khẳng định.
Minh Nguyên nhìn cô, rồi lắc đầu:
– Nếu không nương nhẹ cô thì tôi đã kiện cô vì tội vu khống rồi. Ăn nói không biết giữ lời, còn la lối om sòm, dại dột mà cứ tưởng mình khôn ngoan lắm.
Thanh Phương tức nghẹt thở, cô lắp bắp tìm cách trả đũa:
– Vừa ăn cắp ... vừa la làng, đồ ngang ngược!
Cô ngừng lại, cố tìm từ thích hợp nhất để nói:
– Chắc vì thấy tôi yếu thế nên các người không hề sợ. Có lẽ là vậy thật, nhưng các người không nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ có thế lực và sẽ lấy lại những gì mà tôi đã mất? Có nghĩ tới không? Hãy chờ đi, các người sẽ bị quả báo!
Minh Nguyên nói thản nhiên:
– Tôi cũng nghĩ tới chuyên đó và cũng mong như vậy lắm. Nhưng nếu có quả báo thì nó sẽ xảy ra với dì tôi. Tôi cũng mong dì ấy chịu trách nhiệm về lối sống của dì ấy lắm.
– Chỉ một mình dì Anh thôi à? Đừng có tìm cách chạy tội. Nếu dì ấy không mang tài sản về cho gia đình Anh thì đem đi đâu chứ? Một mình bà ta xài hết à?
Minh Nguyên quay phắt lại, mặt đỏ lên vì giận:
– Thế cô cho rằng tôi sống bám dì Kiều à? Cô từng nghĩ mẹ con tôi sống dựa vào dì ấy phải không? Chưa có ai dám xúc phạm tôi như thế. Nếu cô còn nói thêm, tôi sẽ bóp họng cô đó.
Thanh Phương ngẩng mặt lên, kiêu hãnh:
– Anh nghĩ sẽ doạ được tôi à? Không đâu! Chỉ có con nít mới dễ bị hù, tôi thì không đâu. Tôi nói thẳng nhé, nếu ngày trước Anh không đến nhà tôi để lấy tiền thì đến để làm gì? Có dám nói thật không?
Minh Nguyên mím miệng, đôi mắt như đổ lửa:
– Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô ghét tôi dữ vậy? Vậy ra cô cho rằng lúc trước tôi đến tìm dì Kiều là để lấy tiền à?
– Cho nên khi dì ấy bỏ đi thì Anh cũng biến mất, thật là trắng trợn.
– Nếu cô không phải là con gái thì ...
Minh Nguyên im bặt, cố kềm để không đánh. Anh bước ra ngoài để lấy lại bình tĩnh. Một lát sau Anh quay vào, cử chỉ bớt nóng nảy hơn. Giọng Anh ta bình thường hơn:
– Nếu cô đã hiểu sai thì hôm nay phải nói cho rõ. Tôi chưa bao giờ xin xỏ bất cứ thứ gì ở dì Kiều, gia đình tôi quá giàu rồi, cần gì phải hạ mình làm chuyện đó. Cô có muốn tận mắt thấy nhà cửa tôi không?
Thanh Phương bĩu môi:
– Nguỵ biện! Nếu giàu thì sao nhà Anh không nuôi dì Kiều, để bà ta phải lợi dụng ba tôi?
– Dì Kiều là người lớn, bà ấy có quyền làm bất cứ điều gì bà ấy thích, nếu cản được thì gia đình tôi đã không phải để chịu xấu hổ, cô tưởng tôi sung sướng khi có bà dì như vậy lắm sao?
– Các người muốn chạy tội thế nào lại không được. Cho dù nói thế nào tôi cũng không tin được đâu.
Minh Nguyên cười nửa miệng:
– Cô nghĩ tài sản của ba cô lớn đến nỗi có thể nuôi được chúng tôi sao? Cô ảo tưởng quá rồi đó!
Thanh Phương khăng khăng:
– Nếu không thì nó đi đâu chứ? Cả một cơ ngơi bị sụp đổ, một mình bà ta chắc chắn không xài hết nổi tiền đó đâu.
– Sao cô không tìm hiểu xem có phải gia đình cô sụp đổ chỉ vì dì tôi không?
Còn nguyên nhân nào khác nữa không?
– Không.
– Sao cô biết?
– Không biết tại sao, chỉ cần biết tôi hiểu thế là được rồi.
Minh Nguyên nhún vai:
– Cô chưa bao giờ tìm hiểu chuyện làm ăn của ba cô. Mà bác ấy cũng không nói đâu, có nói cô cũng không hiểu.
– Bây giờ ba tôi mất rồi, các người muốn giải thích thế nào lai không được.
Tôi không muốn nghe đâu, đừng nói mất công.
Cô mím miệng, nhìn Minh Nguyên một cách căm giận:
– Chỉ cần nhắc đến tên bà ấy thôi là tôi đã chịu không nổi rồi. Nếu không vì bà ta thì ba tôi không chết nhanh vậy đâu.
– Ngay cả tôi cũng không tha thứ cho dì Kiều về tội đó.
– Anh đừng có giả vờ, dì Anh mà, làm sao Anh không bao che. Nếu có phép màu, tôi sẽ biến các người thành lũ ếch nhái, cho xứng với tội của các người.
Minh Nguyên phẩy tay:
– Thôi được, nếu tôi có giải thích cô cũng chẳng nghe đâu, cô đang đầy căm thù thế kia, không sáng suốt nổi đâu.
– Còn gán cho người ta không sáng suốt à?
– Thôi không nói chuyện cũ nữa. Cứ cho là dì tôi đã làm gia đình cô tan nát, vậy thì sao không lợi dụng tôi để trả thù đi, cô biết là tôi sẵn lòng giúp đỡ cô mà.
– Tôi cóc thèm nhận sự giúp đỡ của kẻ thù.
– Nói chuyện nghe khí khái quá, có tinh thần võ sĩ đạo thật, nhưng như vậy là dại, không hiểu ra sao?
– Không muốn hiểu.
– Ở vào trường hợp của cô, nếu khôn ngoan thì cô sẽ lợi dụng lòng thương hại của tôi để đòi hỏi nhiều thứ. Thậm chí, có thể làm tôi khuynh gia bại sản vì cô để trả thù, vậy mới là tinh thần kiếm hiệp.
Chỉ cần nghe chữ “thương hại” của Anh ta, Thanh Phương cũng đủ mất bình tĩnh, cô nói như hét:
– Còn dám nói thương hại nữa à? Có biết sĩ diện là gì không hả? Ra khỏi đây ngay!
Minh Nguyên cười điềm nhiên:
– Nãy giờ cô quát tháo hơi nhiều đó, không ăn thua đâu, nói chuyện kiểu đó không đi vào lòng người đâu. Cô nên nhớ, cô mới là người cần tôi, hiểu chưa?
Thanh Phương cười kiêu hãnh:
– Có chết đói ngoài đường, tôi cũng không hạ mình nhận sự giúp đỡ của Anh, đồ ngạo mạn và đê tiện!
– Cô mới là ngạo mạn, vừa kiêu kỳ vừa ngu ngốc. Tôi nhắc lại lần nữa, ở đây không hợp với cô đâu, rồi cô sẽ hối hận nếu không nghe lời tôi.
– Biết rồi, đừng lãi nhãi nữa. Về đi!
– Trả chỗ này đi, về nhà cô đi, căn nhà đó là của cô đó.
Thanh Phương bĩu môi:
– Tôi không thèm nhận của bố thí, không bao giờ.
– Rồi cô sẽ hối hận.
– Nếu có, tôi cũng sẽ không bao giờ nhận sự giúp đỡ của Anh.
Minh Nguyên nheo mắt nhìn Thanh Phương, cười khẩy:
– Cô bướng như vậy không phải là khôn đâu.
– Tôi không thích tỏ ra khôn ngoan với mấy người tôi coi thường. Về đi!
Minh Nguyên nhún vai chịu thua:
– Thôi được, tôi nói vậy là quá nhiều rồi, cô là cái gì mà tôi phải hạ mình năn nỉ hả?
Nói xong, Anh ta quay người đi ra. Thanh Phương vẫn đứng yên ở cửa, lắng nghe tiếng chân đi xuống cầu thang ọp ẹp. Khi Anh ta đi xa, cô có cảm giác nhẹ hẳn người đi. Vì cứ đối diện với Anh ta là cô thấy gai góc không chịu nổi.
Còn dám nói cô là gì mà Anh ta phải hạ mình nữa, kiêu hãnh đáng ghét!
Hoàng Thu Dung