Thái Quyền đưa Minh Nguyên lên phòng giám đốc. Anh hơi bối rối vì giờ này mà ông Thịnh vẫn chưa tới. Sáng nay Minh Nguyên bất ngờ tới công ty mà không báo trước, giám đốc lại đi vắng. Một mình anh tiếp vị khách hàng tầm cỡ như vị khách này, Anh thấy hơi thiếu tự tin.

Thái Quyền chưa từng làm việc cho công ty Vinaindo, nhưng Anh từng nghe danh tiếng. Cho nên khi Minh Nguyên đưa danh thiếp, anh vừa bất ngờ vừa lúng túng, chỉ sợ mình không chu đáo nổi với yêu cầu của vị khách hàng khó tính này.

Mà Anh cũng không hiểu nổi tại sao một công ty tầm cỡ như Minh Nguyên lại chịu hợp đồng quảng cáo với một công ty cò con như ở đây. Chính vì vậy mà anh thấy khớp.

Thái Quyền rót tách trà đặt trước mặt Minh Nguyên, rồi bước đến bàn gọi điện cho ông Thịnh.

Khá lâu ông ta mới mở máy, giọng có vẻ mệt mỏi:

– Quyền hả? Có chuyện gì không?

– Dạ, có Anh Nguyên tới ký hợp đồng quảng cáo, chú có thể tới ngay không?

– Nguyên nào vậy?

– Dạ, Anh Nguyên giám đốc công ty Vinaindo đó chú.

Giọng ông Thịnh như tỉnh táo hẳn:

– Đến lâu chưa?

– Dạ, nãy giờ cũng khoảng mười phút. Chú tới ngay được không?

– Bảo cậu ấy ở lại một chút, tôi sẽ tới ngay. Này, nhớ tiếp cho chu đáo nghe!

– Dạ.

Thái Quyền gác máy rồi bước đến ngồi xuống salon, giọng niềm nở:

– Dạ, anh vui lòng chờ chút nữa, chú Thịnh sẽ tới liền đó anh.

Minh Nguyên khoát tay:

– Anh cứ xuống làm việc đi, tôi chờ một mình cũng được.

– Dạ.

Nói vậy, nhưng Thái Quyền vẫn không dám đi ra. Anh kín đáo nhìn lên đồng hồ. Định tìm cách gợi chuyện, nhưng ngay lúc đó có tiếng Nguyệt Hương gọi lên, anh chào Minh Nguyên rồi đi xuống nhà.

Vừa xuống hết cầu thang, Thái Quyền đưa mắt tìm ngay Thanh Phương. Cô đang cắm cúi với những gói xà bông trước mắt, không buồn quan sát xung quanh.

Thái Quyền nhìn ra cửa, nhìn thấy một cô gái đứng lóng ngóng vụng về, Anh đoán ra ngay. Anh đi về phía cô ta, mỉm cười dễ dãi:

– Chào em.

Nguyệt Hương nói lAnh chAnh:

– Anh Quyền! Bạn em muốn xin làm ở đây, Anh nhận nó đi nghe. Nó đang thất nghiệp khổ lắm, nó ...

Thái Quyền khoát tay:

– Được rồi! Nhưng người này nữa thôi nghe Hương, đông quá các cô không còn chỗ để ngồi đó.

– Hì ...hì ... Nhỏ này là cuối cùng, mai mốt em không rủ thêm ai nữa đâu, tại thấy nó tội nghiệp quá.

– Thôi được rồi, tìm chỗ cho cô ấy đi.

Mãi nói chuyện với Nguyệt Hương, Thái Quyền không hay Thanh Phương đã đi vào kho hàng. Khi Anh quay lại thì thấy cô đang khệ nệ khuân chiếc thùng từ cửa đi ra, anh định đến phụ với cô nhưng không kịp nữa. Cô bị khuất tầm mắt nên không thấy Minh Nguyên từ trên lầu đi xuống, cô đâm sầm vào Anh làm Minh Nguyên lạng người suýt té. Còn chiếc thùng thì rơi phịch xuống đất, những gói xà bông văng ra tứ tung.

Minh Nguyên vội vã bước tới, Anh nhìn Thanh Phương lo lắng:

– Phương có sao không? Có bị đau ở đâu không?

Thanh Phương lắc đầu:

– Dạ, không sao.

Thái Quyền định xin lỗi Minh Nguyên. Nhưng thấy Anh cứ đứng khựng, hai mắt dán vào khuôn mặt Thanh Phương. Còn cô thì có vẻ lúng túng. Nhưng cô nguẩy đầu nhìn chỗ khác một cách kiêu kỳ, hoàn toàn không có ý định xin lỗi.

Thái Quyền không dám trách Thanh Phương, nhưng ngại với Minh Nguyên.

Anh bước tới cử chỉ hơi bối rối:

– Xin lỗi Anh, tại hàng nặng quá nên cô ấy không tránh kịp. Anh có sao không?

Minh Nguyên khoát tay:

– Không sao?

Anh nhìn Thanh Phương chăm chăm:

– Cô làm ở đây à?

Thanh Phương nghiêm mặt:

– Biết rồi thì đừng hỏi.

Không phải chỉ Thái Quyền, ma Nguyệt Hương cũng tròn mắt ngó Thanh Phương, như phát hiện một con người mới trong cô. Bình thường, Thanh Phương nói chuyện rất mềm mỏng dịu dàng, sao hôm nay lại ngang ngược với người lạ như vậy? Mà đây lại là người mà đáng lẽ cô phải xin lỗi mới đúng.

Nguyệt Hương hích tay cô, nói nhỏ:

– Sao Phương kỳ vậy, đáng lẽ phải xin lỗi người ta mới phải.

Thái Quyền nhìn cô chăm chăm. Thấy cô mím miệng một cách bướng bỉnh, Anh ngại quá vội lên tiếng:

– Anh Nguyên là khách hàng lớn của giám đốc đó Phương. Dù sao Phương cũng nên ...

Minh Nguyên khoát tay ngăn lại:

– Không sao, cứ mặc cô ta! Cô ta kiêu kỳ lắm, không biết xin lỗi là gì đâu.

Thái Quyền hơi lúng túng:

– Dạ, Anh ta thông cảm, cô Phương mới vô làm nên không biết Anh. Tôi thật tình xin lỗi.

Thanh Phương cắt ngang:

– Không việc gì phải hạ mình với Anh ta, Anh ta không đáng để tôn trọng đâu.

Nguyệt Hương vội bịt miệng Thanh Phương :

– Làm ơn im giùm đi, lại đây!

Nói rồi, cô nàng kéo Thanh Phương đi đến phía đầu bàn, ấn cô ngồi xuống:

– Ngồi yên đi để mình dọn dẹp cho! Phương làm sao ấy, điên thật rồi. Bộ không sợ bị đuổi hả?

– Nếu mình bị đuổi vì Anh ta, thì Anh ta không yên với mình đâu.

– Thôi im giùm đi, khổ quá!

Thanh Phương định lên tiếng thì Nguyệt Hương đã nói át đi:

– Không được phát biểu linh tinh nữa, hết chuyện chọc giận khách hàng của giám đốc, mà Phương lại là người có lỗi nữa chứ. Phương lạ thật đó khổ ghê!

Cô định đến phía cầu thang dọn dẹp. Nhưng chưa kịp đi thì Minh Nguyên đã đứng phía sau cô, hỏi một cách ngang ngược:

– Cô là bạn của cô này à?

Nguyệt Hương quay phắt lại, lúng túng:

– Dạ xin lỗi Anh, bạn em nó ...

Minh Nguyên ngắt lời:

– Tôi không cần xin lỗi, chỉ muốn biết về cô thôi.

Thấy Minh Nguyên, Thanh Phương lập tức đứng dậy bỏ đi đến phía cầu thang. Anh nhìn theo rồi quay lại, nheo mắt nháy với Nguyệt Hương:

– Cô là bạn thân của cô ta phải không?

Nguyệt Hương mở lớn mắt:

– Dạ ....

Minh Nguyên nhắc lại:

– Có phải cô là bạn thân của cô bé ngang ngược đó không?

– Dạ, sao Anh biết ạ?

– Nhìn cách thì biết.

– Dạ, tụi em là bạn thân. Nhưng bạn em nó ...

Minh Nguyên lại cắt ngang:

– Được rồi không cần nói. Cô hãy liên lạc cho tôi nếu muốn có chỗ làm tốt hơn. Đây là số “phone” của tôi.

Vừa nói Anh vừa rút danh thiếp đưa Nguyệt Hương. Cô cầm một cách ngỡ ngàng, chưa kịp nói gì thì Minh Nguyên đã nheo mắt, cười một cái:

– Vậy nhé, sáu giờ chiều nay tôi chờ cô ở công ty tôi. Cứ đến đó, nói là có hẹn với tôi, cô sẽ không phải chờ gì cả.

– Sao ... sao Anh lại hẹn như vậy ạ?

Minh Nguyên không trả lời, Anh nhìn vào tận mặt Nguyệt Hương, nhấn giọng:

– Nếu không gọi thì thiệt thòi cho cô đó. Và đừng nên nói gì với cô bạn ngang ngạnh của cô cả.

Nguyệt Hương không biết nói gì vì quá bất ngờ. Cô chỉ biết “dạ” một tiếng rồi đứng im, nhìn Minh Nguyên đi ra cửa.

Một lát nhớ ra, cô vội đi đến phụ với Thanh Phương, nhưng Thái Quyền đã làm việc đó. Anh gom mấy gói xà bông cho vào thùng, rồi mang tới đổ xuống bàn cho Thanh Phương.

Thanh Phương không làm việc ngay, cô đứng cạnh bàn nhìn Thái Quyền với vẻ xin lỗi:

– Lúc nãy Phương làm anh khó xử lắm phải không?

– Cũng hơi khó xử. Nhưng không sao, anh ấy chắc không để bụng, chắc giám đốc không biết chuyện này đâu.

– Nếu anh ta mách giám đốc thì anh cứ đổ hết cho Phương nghe, đừng để Anh bị phiền phức.

– Chắc không tới nỗi vậy đâu. Có điều anh hơi lạ, không hiểu sao Phương lại cư xử ... quá đáng như vậy, tính Phương vốn đâu phải vậy.

Thanh Phương cười khẽ:

– Cũng tuỳ người chứ anh.

Cô ngồi vào bàn bắt đầu làm việc. Bên cạnh cô, Nguyệt Hương cũng cắm cúi làm, thái độ có vẻ căng thẳng. Thỉnh thoảng cô nhìn Thanh Phương một cách khó hiểu.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2959)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]