Nguyệt Hương rụt rè đi theo cô thư ký lên tầng trên. Cô ta đưa cô đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, nói lịch sự:

– Mời chị vào.

Nguyệt Hương đi theo cô ta vào phòng, cô hỏi nhỏ nhẹ:

– Em ngồi chờ ở đây hả chị?

– Chị vui lòng chờ một lát, giám đốc sẽ lên ngay đó chị.

– Dạ.

Cô thư ký lấy chai nước suối đặt trước mặt Nguyệt Hương:

– Mời chị.

– Dạ, cám ơn.

Chờ cô ta ra ngoài rồi, Nguyệt Hương đứng lên, đi tới đi lui. Cô đứng ngẩn người ngắm cách bài trí của căn phòng. Đây là nơi làm việc riêng của Minh Nguyên đây sao? Đẹp và Thanh lịch vô cùng. Cô đã vào phòng làm việc của ông Thịnh một lần, cũng gọi là sáng sủa nhưng nó thua xa vẻ sang trọng như ở đây. Ước gì cô được làm ở công ty này, trong căn phòng mát mẻ thế này chắc chẳng có gì phải phàn nàn cả.

Nguyệt Hương đến cửa sổ nhìn xuống đường, rồi quay qua ngắm nghía màn cửa. Ai đó chọn màu kem thật sang và hài hoà với màu của bức tường. Cả chùm đèn trên trần cũng toả ra ánh sáng dịu mát, gây nên cảm giác dễ chịu kỳ lạ.

Nguyệt Hương còn đang say sưa ngắm chùm đèn thì cửa phòng bật mở, rồi Minh Nguyên đi vào. Anh cười thân tình với cô khoát tay về phía salon:

– Mời cô bạn ngồi, xin lỗi vì để cô chờ lâu.

– Dạ không sao đâu ạ.

– Cô đến thế này chắc phải nghỉ học hả?

– Dạ, tan học ra là em tới đây ngay ạ.

Minh Nguyên gật đầu:

– Hẹn giờ này có vẻ bất tiện cho cô bạn quá phải không. Tôi xin lỗi, nhưng tôi bận quá, chỉ rảnh được vào giờ này thôi.

– Dạ, không sao anh ạ. Em đi giờ nào cũng được mà.

– Cho phép tôi hút thuốc được không?

Nguyệt Hương vội xua tay:

– Dạ anh cứ tự nhiên, không dám phiền anh đâu.

Minh Nguyên với tay rút điếu thuốc trên bàn. Anh nhả khói một cách dễ chịu rồi nói lịch sự:

– Xin lỗi cô bạn nhé, thế này không được lịch sự lắm, nhưng tôi có thói quen hút khi muốn thư giãn, mong là cô không phiền.

“Sao trên đời lại có người Thanh lịch và khiêm tốn thế này nhỉ? Một người thế này mà Thanh Phương dám nói năng ngang ngược, đúng là điên” – Nguyệt Hương nghĩ thầm một cách ái ngại. Tâm lý đó làm cô hơi lúng túng:

– Em không phiền gì đâu ... Hôm qua bạn em bất lịch sự với Anh quá, em ngại lắm. Xin lỗi Anh nhiều nghe.

Minh Nguyên khoát tay:

– Đừng để ý chuyện đó, tôi quên rồi. Tôi mời cô bạn tới đây không phải để nhắc chuyện đó đâu.

– Dạ .... vậy thì có chuyện gì không anh?

Minh Nguyên ngước mặt nhìn những sợi khói lơ lửng trong không khí, hỏi một cách lơ đãng:

– Cô bạn làm ở đó lương có thoải mái không?

– Dạ, cũng tạm được.

– Có nghĩa là rất dễ chịu?

– Dạ, tụi em ăn theo sản phẩm, nên nhiều ít tuỳ thuộc vào mình, không thấy bị khống chế gì cả.

– Cô bạn học cùng lớp với Thanh Phương à?

– Vâng.

Minh Nguyên nói đột ngột:

– Nếu tôi mời các cô về công ty tôi, cô có đồng ý không?

Nguyệt Hương gần như nín thở vì ngạc nhiên lẫn sung sướng, cô thốt lên một tiếng vô nghĩa:

– Sao ạ?

– Cô Hương có thích làm việc ở đây không nhỉ? Nếu có thì tôi hân hạnh mời các cô cùng hợp tác.

Nguyệt Hương xua tay rối rít:

– Anh đừng nói vậy, em ngại lắm. Tụi em làm sao dám hợp tác với anh.

– Sao cô bạn thiếu tự tin quá vậy? Theo tôi thì cô rất có năng lực, chỉ tại không có cơ hội tìm việc làm tốt thôi.

– Nhưng tụi em còn đi học, chưa có chuyên môn gì cả, em chỉ sợ ....

– Các cô còn hai năm nữa phải không?

Nguyệt Hương kinh ngạc:

– Dạ, sao Anh biết ạ?

Minh Nguyên cười thản nhiên:

– Muốn thì biết thôi.

Nguyệt Hương ngồi im. Cô không tưởng tượng nổi một người như Minh Nguyên lại chịu khó tìm hiểu một sinh viên vô danh như cô. Điều đó quá sức tốt đẹp và xúc động đến mức không biết nói gì.

Minh Nguyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt chớp chớp của Nguyệt Hương, rồi nói tiếp một cách đặc biệt ân cần:

– Chỗ tôi đang thiếu hai kế toán, nếu mời được hai cô về thì tốt quá. Tôi nghĩ mức lương ở đây không tệ lắm đâu.

– Vâng, chắc chắn là không tệ hơn chỗ em làm được rồi, một công ty lớn thế này mà.

– Vậy cô bạn đồng ý chứ?

Nguyệt Hương rất muốn gật đầu ngay, nhưng cảm giác ngại làm cô lừng khừng lại:

– Em muốn lắm, nhưng em chỉ sợ không có chuyên môn và cũng ...

Minh Nguyên khoát tay chận lại:

– Tôi đã mời thì phải nhắm trước khả năng của các cô chứ. Chỉ cần các cô đồng ý là được.

– Sao Anh ... ưu đãi tụi em quá vậy ạ? Trong khi tụi em đâu có gì đặc biệt, mà bạn em lại bất lịch sự với Anh nữa.

– Tôi biết thế nào cô bạn cũng thắc mắc. Có gì đâu, tôi đang cần tuyển người, vô tình gặp các cô, cách ứng xử của các cô có vẻ rất tự tin, tôi cần những người như vậy.

– Anh không thấy bực sao?

– Hoàn toàn không.

Nguyệt Hương nhận xét rụt rè:

– Anh có cá tính rất lạ chứ không thường tình như người ta.

Minh Nguyên cười lớn:

– Vậy sao? Tôi cũng thấy ngược lại, lần đầu tiên có một người mạnh dạn nhận xét tôi. Cô bạn cũng đặc biệt lắm.

Nguyệt Hương cúi nhìn xuống tay mình. Cảm giác sung sướng lâng lâng.

Lần đầu tiên cô được nói chuyện thoải mái với một giám đốc của một công ty lớn, mà là nói như một người bạn. Cô chưa thấy ai có phong cách Thanh lịch mà dễ mến như vậy. Có lẽ anh rất hoà đồng với mọi người.

Một người như vậy, được làm việc dưới quyền anh ta thì chắc thú vị vô cùng.

Thấy cô cứ ngồi im, Minh Nguyên nhắc lại:

– Cô bạn còn thắc mắc chuyện gì nữa không?

– Dạ không ạ.

– Vậy thì đầu sáng sau hãy đến nhận việc nhé. Cả hai cô cùng đến một lượt, vì tôi cũng muốn các cô làm việc ăn rơ với nhau.

– Vâng ạ, cám ơn nh nhiều lắm.

Minh Nguyên nghĩ nghĩ một lúc rồi khoát tay:

– Tôi nghĩ cách hay nhất là đừng để cô Phương ấy biết đây là công ty của tôi.

– Dạ, em hiểu. Em không nói gì đâu, nói ra nó chắc chắn sẽ ngại mà không dám tới, nhỏ đó tự ái cao lắm.

Minh Nguyên hỏi như dò xét:

– Cô bạn chơi với Thanh Phương lâu chưa vậy?

– Dạ, tụi em thân nhau hồi cấp hai, nhưng vô cấp ba thì không học chung, đến lúc vào đại học mới gặp lại.

– Vậy những chuyện riêng tư, cô ta có nói với cô không?

– Có chuyện thì nói, nhưng chắc cũng có chuyện bí mật riêng, em cũng không biết nữa. Nhưng ... sao Anh hỏi vậy ạ?

– À, không có gì! Tôi chỉ muốn biết mức độ thân của các cô, muốn biết về người sẽ cộng tác với mình thì phải biết một chút đời tư của họ đó, vì nó có liên quan tới công việc mà.

Minh Nguyên dùng từ khéo quá nên Nguyệt Hương không nhận ra nổi ý đồ của Anh. Cô bị tập trung vào hai chữ “cộng tác” mà đâm ra dè dặt:

– Tụi em chỉ có khả năng làm nhân viên của Anh thôi, Anh nói cộng tác làm em thấy ngại quá.

– Cô bạn đừng thiếu tự tin quá. Làm việc chung với nhau cũng là hình thức cộng tác rồi, nói thế nào cũng vậy thôi.

Anh đổi giọng như muốn chấm dứt câu chuyện:

– Vậy nhé, coi như chúng ta thoả thuận! Đầu tháng này hai cô đến nhận việc, nhưng lúc đó các cô sẽ gặp cô thư ký của tôi, vì tôi rất bận, không trực tiếp hướng dẫn hai cô được.

Nguyệt Hương xua nhanh tay:

– Dạ, em không dám phiền anh đâu ạ.

– Vậy nhé, chào cô bạn!

Cách đuổi của Anh không làm Nguyệt Hương cảm thấy khó chịu hay tự ái.

Cô thừa nhận quyền lực đó một cách tự nhiên, thậm chí không nghĩ là mình bị đuổi. Thấy Minh Nguyên chìa tay ra bắt, cô vội đứng dậy bắt tay anh một cách dè dặt rồi gật đầu chào:

– Em xin phép Anh về ạ.

– Hẹn gặp lại.

Minh Nguyên đưa cô ra đến tận cửa. Cử chỉ ân cần đó làm Nguyệt Hương vừa ngại vừa vui thích vô bờ. Cô nghĩ một cách thơ ngây rằng tất cả cử chỉ đó là do sự ưu ái đối với chính bản thân cô, vì anh phát hiện ra cô là một nhân viên có năng lực làm việc. Anh cần những người như vậy. Điều đó làm cô thấy tự tin lên rất nhiều.

Hôm sau vào lớp, Nguyệt Hương kéo Thanh Phương ra hành lang, nói một cách trịnh trọng:

– Mình vừa tìm được một chỗ ngon lắm, công ty lớn hơn chỗ mình làm rất nhiều. Người ta nhận rồi, hẹn là đầu tháng đến nhận việc.

Thanh Phương mở lớn mắt:

– Sao hay quá vậy? Tìm ở đâu mà nhanh vậy?

– Tìm việc là nghề của mình mà. Ở đó, người ta cần hai người biết đánh máy, làm một buổi, lương chắc chắn phải cao hơn ở đây nhiều.

– Bao nhiêu mà cao?

Nguyệt Hương hơi lúng túng:

– Mình chưa biết, nhưng công ty đó lớn lắm, giám đốc lại rất phóng khoáng, có lẽ lương không tệ đâu. Mà nếu thấp hơn mình trở lại chỗ này làm, có sao đâu.

– Kỳ với anh Quyền không? Ảnh tốt với tụi mình như vậy, bỏ đi ngại quá.

Nguyệt Hương khoát tay hùng hồn:

– Có gì đâu mà kỳ! Mình đi làm chủ yếu là có lương, chỗ nào làm cao hơn thì làm chỗ đó, anh Quyền thừa hiểu chuyện đó mà. Nếu là ảnh thì ảnh cũng làm vậy thôi.

– Nhưng mà ...

Nguyệt Hương cười chế giễu:

– Thôi, đừng khờ quá! Ai cũng mỗi cái mỗi tình nghĩa như Phương thì có mà thiệt thòi. Mình bảo đảm anh Quyền sẽ thông cảm mà. Ảnh cũng vậy thôi, nếu ở đâu lương cao hơn thì ảnh sẽ làm ở đó, ai cũng vậy.

Thanh Phương gật đầu:

– Thôi được, Nguyệt làm ở đâu thì mình theo đó. Nhưng tụi mình không có chuyên môn gì cả, sợ làm vài ngày bị đuổi thì quê lắm.

– Tháng đầu người ta sẽ cho học việc, tháng sau mới chính thức làm, lo gì làm không được. Không lẽ mình tệ đến mức người ta chỉ việc mà không làm được.

Thanh Phương làm thinh. Cô đâu có biết gì chuyện đi làm, nên thấy Nguyệt Hương nói gì cũng có lý và cô tin một cách tuyệt đối. Nguyệt Hương cũng đã tìm chỗ làm cho cô đó thôi. Nếu ở lại chỗ cũ mà không có Nguyệt Hương thì cô buồn lắm.

Hôm sau khi đi làm, Thanh Phương gặp riêng Thái Quyền, cô nói một cách ái ngại; – Tháng sau em với Nguyệt Hương chuyển chỗ làm mới đó, anh Quyền. Em nói trước để anh nhận người mới thay tụi em.

Vừa nói, cô vừa nhìn nhìn Thái Quyền. Chờ xem anh phản ứng thế nào, có buồn nhiều không. Đúng như cô nghĩ, gương mặt Anh có vẻ không vui:

– Chắc Hương tìm được chỗ ngon hơn phải không?

– Dạ, em cũng chưa biết ở đó, nhưng nghe nó nói như vậy.

– Chúc mừng Phương nghe. Chỗ nào có lương cao thì cứ đi, Anh lấy quyền gì mà giữ. Nhưng nếu mai mốt có thay đổi gì đó, thì cứ trở lại đây, lúc nào Anh cũng chờ Phương cả.

– Cám ơn anh Quyền nghe. Thật tình, Phương cũng thích làm ở đây, nhưng Nguyệt Hương đi đâu thì Phương phải đi theo đó cho vui.

– Anh biết! Không có Hương thì Phương kém tự tin lắm phải không? Dù sao cô ấy cũng là chỗ dựa tinh thần của Phương mà.

Thanh Phương không biết nói gì nữa. Thật lạ, khi không có mặt Thái Quyền, cô đã nghĩ rất nhiều chuyện để nói, tưởng câu chuyện sẽ kéo dài không dứt.

Nhưng giờ ở trước mặt anh thì không biết nói gì, mà cô thì không muốn cho Thái Quyền biết rằng mình rất buồn. Nếu được thì cô rất muốn được cùng làm việc với anh ở chỗ mới.

Thấy Thanh Phương cứ im lặng, Quyền lên tiếng:

– Chừng nào Phương nghỉ làm?

– Phương làm đến hết tháng luôn, chủ nhật nghỉ, thứ hai sẽ qua chỗ mới.

– Chúc vui vẻ nhé.

– Dạ.

Lúc đó có khách tới nên Thái Quyền phải đi ra. Thanh Phương cũng quay lại chỗ của mình. Cô làm mà tâm trí cứ để đi đâu, không cách gì tập trung được, khuôn mặt cứ chìm trong tư lự. Bên cạnh cô, Nguyệt Hương nói chuyện tía lia, như quá hưng phấn vì viễn ảnh tốt đẹp.

Hôm sau, khi hết giờ làm, Thanh Phương vào kho cất hàng thì Thái Quyền đi vào:

– Về hả Phương?

– Dạ.

Thái Quyền khẽ vuốt mũi, như thoáng lúng túng, rồi lấy trong áo chiếc hộp đưa Thanh Phương:

– Tặng Phương coi như quà chia tay vậy.

Thanh Phương cầm chiếc hộp một cách ngỡ ngàng:

– Sao anh lại tặng như vậy? Đáng lẽ Phương phải cám ơn anh mới đúng, vậy mà ...

Thái Quyền khoát tay:

– Anh muốn đi đâu Phương cũng nhớ chỗ làm cũ, đó là cách nhắc hay nhất, Anh nghĩ vậy đó.

– Cám ơn anh Quyền nhiều nghe.

Quyền không nói gì, anh đứng im khá lâu, rồi bất ngờ nắm tay Thanh Phương xiết nhẹ. Khiến cô vừa ngạc nhiên vừa thấy một chút xao xuyến và cô đứng yên không phản ứng.

Chợt có tiếng chân Nguyệt Hương đi vào. Quyền vội bước ra như tránh mặt:

– Phương về đi!

– Dạ.

Nguyệt Hương chất thùng hàng vào góc, rồi đi tới phía Thanh Phương. Cô nhìn chiếc hộp một cách tò mò:

– Ai tặng quà Phương vậy?

– Anh Quyền, ảnh mới đưa đó.

Nguyệt Hương nhướng mắt:

Tặng quà hả? Sao ảnh đối xử đặc biệt với Phương vậy? Mình biết ảnh cả năm rồi mà có bao giờ tặng gì đâu, trong khi Phương thì chỉ mới quen có mấy tháng.

Cô nói một cách háo hức:

– Mở ra xem đi, tò mò quá đi mất!

Thanh Phương tháo lớp giấy hoa, mở chiếc hộp nhung. Không phải mình cô mà cả Nguyệt Hương cũng vô cùng sửng sốt, khi thấy chiếc đồng hồ nằm tròn trên vòng đỡ. Nguyệt Hương cầm lên xem rồi kêu lên:

– Đẹp quá! Cái này mắc lắm đó, bằng cả tháng lương của ảnh chứ không ít đâu.

– Mình biết, nhìn là biết không phải đồ thường, sao ảnh lại phung phí thế chứ.

Nguyệt Hương chặc lưỡi:

– Chắc tại ảnh biết Phương quen xài đồ cao cấp, tặng đồng hồ thường thì không xứng.

– Mình bây giờ chứ có phải như trước kia nữa đâu, ảnh làm vậy mình thấy ngại thêm.

– Rõ ràng ảnh có cảm tình với Phương rồi.

– Đừng nói bậy.

– Bậy gì! Nếu không thì điên sao mà mất cả tháng lương để tặng quà cho người bạn vớ vẩn, tội nghiệp ảnh quá.

Thanh Phương không nói gì. Dù phản đối Nguyệt Hương, nhưng trong thâm tâm cô cũng cảm nhận được tình cảm của Thái Quyền. Không phải chỉ mới đây mà hình như đã lâu lắm rồi, nó tới nhẹ nhàng và từ từ nên không thể biết cụ thể từ lúc nào.

Bây giờ cô cũng không biết mình vui hay buồn. Cô không thể bỏ Nguyệt Hương đến chỗ làm mới một mình, nhưng chuyển chỗ làm thế này sao thấy buồn vô cùng.

Hai tuần sau, ngày thứ hai đầu tuần, cả hai đến công ty Vinaindo. Hình như đã được dặn trước, nên khi hai cô đến thì cô thư ký đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Cô ta cười rất niềm nở:

– Hai em đến đúng hẹn quá.

Nguyệt Hương vội giới thiệu ngay:

– Dạ, đây là bạn em. Hôm trước nó không có tới, nhưng giám đốc bảo là ...

Cô thư ký gật đầu liên tục:

– Đúng rồi, đúng rồi, cả hai em sẽ làm chung phòng. Mời đi theo chị qua bên đây!

Rồi cô ta đi trước dẫn đường. Nguyệt Hương và Thanh Phương đi theo sau.

Cả ba người băng qua căn phòng thật rộng đến dãy hành lang cuối góc phòng.

Thanh Phương đưa mắt nhìn quanh. Ở đây bề thế không thua công ty của ba cô ngày trước, có điều nó thoáng hơn. Cô có cảm giác như không bình thường trong cách đón tiếp nhân viên mới. Và cô bấm tay Nguyệt Hương, nói khẽ:

– Hình như chị ấy chờ mình tới thì phải.

– Ừ, chắc vậy. Chắc chăn giám đốc đã dặn trước.

– Lạ thật! Họ tiếp nhân viên mới ân cần quá mức cần thiết rồi, mình thấy có gì đó không bình thường.

– Sao?

– Không bình thường chút nào, trừ phi họ làm ăn mờ ám nên mới cần người dữ vậy. Những công ty khác không nhiệt tình với người mới vào như vậy đâu.

Họ lịch sự quá mức rồi.

– Giám đốc của công ty này hoà đồng lắm, chắc đó cũng là cung cách làm ăn của họ, họ ưu đãi nhân viên thì người ta sẽ làm việc hết mình, họ sẽ có lợi hơn.

– Hồi đó ba mình cũng bình dân, nhưng không nhiệt tình quá mức như vậy đâu. Mà cũng không ai đón nhân viên như đón thượng khách kiểu này.

Nguyệt Hương xua tay:

– Đón thượng khách thì phải là chính giám đốc chứ không phải thư ký.

– Nhưng cũng không cần phải như vậy, mình cảm thấy ...

Lúc đó cô thư ký dừng lại nên Thanh Phương cũng bỏ lửng câu nói. Cả hai đứng lại chờ. Cô ta đẩy cửa phòng khoát tay:

– Hai em vô đây!

Thanh Phương đi theo vào trong. Cô thấy trong phòng chỉ có mỗi chiếc bàn dài, trên đó có hai máy tính. Phía góc phòng có chiếc ghế dài, cạnh đó là tủ lạnh. Trời ơi! Phòng làm việc của một nhân viên mới học việc mà tiêu chuẩn cao thế này sao? Khó tin vô cùng!

Thanh Phương quay qua nhìn Nguyệt Hương. Cô nàng cũng mở mắt thao láo nhìn quanh phòng, có vẻ ngạc nhiên lẫn sung sướng. Cô nàng bấm tay Thanh Phương, kêu khẽ:

Sao mà sướng thế, quá sức tưởng tượng.

Thanh Phương quay qua cô thư ký, hỏi dè dặt:

– Tụi em làm ở phong này hả chị?

– Ừ.

– Thế ... mấy phòng khác cũng vậy à?

– Ý em muốn hỏi gì?

Thanh Phương ngập ngừng:

– Công ty này trang trí phòng làm việc chu đáo quá. Mấy phòng khác cũng vậy hả chị?

– Cũng tuỳ! Này, hai em bắt đầu bây giờ đi nhé, chị hướng dẫn công việc, cũng nhẹ nhàng lắm.

Thanh Phương và Nguyệt Hương đến ngồi vào bàn, mở máy. Cô thư ký ngồi xuống cạnh Thanh Phương, hỏi nhẹ nhàng:

– Em có thường sử dụng vi tính không?

– Dạ, em có bằng A thôi. Lúc trước nhà em có máy, nhưng chẳng làm gì nhiều, chỉ chơi game và chat thôi.

Cô ta nhướng mắt:

– Chat tại nhà à?

– Dạ.

Nguyệt Hương xen vào:

– Trước kia nhà nó giàu lắm chị ạ. Tại bây giờ bị phá sản đấy.

– Vậy à!

Thanh Phương thấy cô ta nhìn mình một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không nói gì và chuyển qua chuyện khác:

– Công việc của hai em cũng đơn giản thôi, mỗi ngày sẽ nhập số liệu vào máy, cuối tháng làm bảng tổng kết, vậy là xong.

Rồi cô ta đưa mỗi người một xấp giấy, trong đó ghi giá tiền những món hàng. Cái này chỉ cần đánh một tiếng là xong, vậy mà cũng cần tới hai người, công ty này lạ thật.

Thanh Phương hỏi dè dặt:

– Công chuyện chỉ có bao nhiêu đây hả chị?

– Ừ. Thỉnh thoảng, các em sẽ đánh máy một số tài liệu mà giám đốc cần phổ biến đến các phòng, còn thì quyền tự do.

– Dạ.

– Ở đây có nguyên tắc là việc ai nấy làm,giám đốc không thích nhân viên đi lung tung nói chuyện riêng trong giờ làm việc, cho nên hai em hạn chế chuyện đi qua phòng khác.

Nguyệt Hương nói chắc nịch:

– Dạ, tụi em không thích nhiều chuyện đâu.

– Hai em biết cách nhập vào máy rồi chứ?

– Dạ biết,cái này em có học rồi.

– Vậy làm việc đi nhé, có gì không hiểu thì cứ gọi chị. Gọi điện để chị xuống, đừng đi lên tầng trên làm gì.

Nguyệt Hương gật đầu lia lịa:

– Dạ, em hiểu rồi ạ.

Cô thư ký đứng lên:

– Hai cô làm việc đi nhé, chị có việc phải đi đây.

– Dạ.

Thanh Phương và Nguyệt Hương đứng lên như tiễn. Chờ cô ta ra ngoài rồi, cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng:

– Công việc chỉ có như vậy thôi sao? Thế lương thì thế nào đây nhỉ?

Thanh Phương im lặng. Tất cả mọi công việc Nguyệt Hương đều chủ động, cô chỉ biết làm theo. Bây gì mọi việc thế này, dù muốn dù không cũng phải làm, chưa gì hết mà nghỉ thì coi sao được.

Thanh Phương lẩm bẩm:

– Sao hôm đó hương không hỏi về công việc, mình nghĩ ở đây lươg không cao bằng chỗ Anh Quyền đâu, công việc ít thế này, lương cao sao được.

Cô thở dài rầu rĩ:

– Sợ không đủ trả tiền nhà thì chết mất.

Nguyệt Hương gãi gãi đầu:

– Mình đâu có biết là ít việc thế này. Mình nghĩ anh ấy phải trả lương cao hơn chứ.

– Người ta có nói cụ thể đâu mà biết,Hương chỉ đoán thôi.

Nguyệt Hương kêu lên:

– Anh ấy phải biết chuyện đó chứ. Gọi người ta tới thì lương tất nhiên phải cao hơn chỗ cũ nế u không ai chịu làm.

Thanh Phương ủ dột:

– Thôi lỡ rồi, coi như tháng này mình phải nhịn ăn sáng. Tháng sau trở lại chỗ cũ làm.

– Nguyệt Hương không nói gì. Bây chính cô cũng thấy hoang mang. Cô đâu có cần nhàn nhã, chỉ cần tiền nhiều thôi. Mà đâu có ai điên trả lương cao cho công việc quá dễ thế này.

Hai cô nàng làm việc mà tâm trạng chán chán. Hụt hẫng.

Nhưng đến hết giờ làm, cả hai nhận một chuyện vô cùng sửng sốt, đến choáng cả người.

Khi cả hai chuẩn bị về thì cô thư ký đi vào, cười niềm nở:

– Sáng nay là thể nào, có thấy khó khăn gì không em?

Nguyệt Hương lắc đầu:

– Dạ không, cái này dễ ma chị. Chị có cần kiểm tra lại không ạ ?

– Thôi khỏi, em đã nói vậy thì kiểm tra làm gì. Nếu không yên tâm thì hai em kiểm tra chéo với nhau cũng được.

– Dạ, để mai em làm như chị nói cho chắc ăn.

Cô thư ký đưa hai bao thư cho Nguyệt Hương :

– Đây la tiền thưởng của hai em, coi như thưởng lương tháng đầu. Cuối tháng em vẫn nhận lương như bao người khác, nên không phải lo.

– Thanh Phương ngỡ ngàng:

– Sao tụi em mới vô mà có tiền thưởng hả chị?

– Giám đốc ưu tiên cho hai em, vì còn là sing viên. Giám đốc có ý định đào tạo để mai mốt hai đứa ra trường thì làm hẳn.

Nguyệt Hương nhìn Thanh Phương, vẻ mặt tươi rói như muốn bảo”hết lo nhé”. Thanh Phương cũng thở nhẹ như trút đi nỗi lo đè nặng ngực.

Khi cô thư ký đi ra ngoài rồi, cả hai mở phong bì ra xem, rồi kêu lên sửng sốt:

– Nhiều vậy sao? Trời đất!

– Nguyệt Hương tròn mắt như không tin:

– Gấp ba lương chỗ cũ luôn.

– Sao ông giám đốc tốt dữ vậy? Thật như chuyện cổ tích ấy.

Nguyệt Hương chắp hai tay trước ngực:

– Vậy là sau này khỏi lo không có việc làm, mà lương lại nhiều đến vậy, đúng là số mình may mắn kỳ lạ.

Cả hai chợt nắm tay nhau nhảy cẫng lên và cười rúc rích. Không ai ngờ nổi là hình ảnh của mình đang hiện lên màn hình trên bàn làm việc, trong phòng giám đốc. Minh Nguyên khoAnh tay trước ngực, chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Thanh Phương, rồi Anh cũng cười khẽ một mình.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(4939)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]