Thanh Phương hối hả chạy xuống sân. Cô dắt xe ra cổng rồi phóng như bay trên đường. Sáng nay cô dậy muộn đến hơn nửa giờ, không kịp ăn sáng, cô quýnh quáng đi làm ngay. Thật ra công việc cũng không cần phải đi sớm.

Nhưng cô và Nguyệt Hương luôn đúng giờ như chiếc đồng hồ để giữ uy tín. Đã được giám đốc ưu đãi còn làm việc lề mề thì coi sao ra.

Đến công ty, cô nhìn đồng hồ, trễ gần nửa tiếng. Cô dựng xe ở góc sân, hối hả đi vào cửa. Nhưng ngay lúc đó, cô chợt thấy một chiếc xe chạy vào sân.

Trong cái nhìn thoáng, cô nhận ra người lái xe giống hết Minh Nguyên. Cô bèn ngừng lại, chăm chú nhìn cho kỹ. Đúng là anh ta, anh ta dừng xe ở góc sân và mở cửa bước xuống. Không hề nhìn xung quanh, anh ta đi thẳng vào công ty, dáng điệu luôn tự tin đến mức đáng ghét.

Thanh Phương đợi anh ta đi khá lâu mới vào trong. Vừa đi cô vừa cau mặt suy nghĩ. Chẳng lẽ đây là công ty của Minh Nguyên. Hay là anh ta đến giao dịch với công ty này?

Nếu làm chung thì cô phải biết lâu rồi chứ, sao chẳng khi nào cô gặp anh ta cả ... Nhưng thật ra cũng khó có dịp gặp. Cô và Nguyệt Hương chỉ ở trong phòng, hết giờ thì về, có ra ngoài đâu mà biết.

Một ý nghĩ thoáng qua, Thanh Phương đi nhanh về phòng mình. Cô đẩy cửa ào vào phòng làm Nguyệt Hương giật mình quay lại:

– Sao hôm nay đi trễ thế?

– Này, Hương có biết giám đốc ở đây tên gì không?

– Tên Nguyên. Nhưng sao tự nhiên hỏi tên giám đốc chi vậy? Từ trước giờ có bao giờ Phương quan tâm đâu.

– Anh ta trực tiếp nhận Hương hay có ai giới thiệu tới? Ý mình hỏi là sao Hương biết anh ta đó.

Nguyệt Hương hơi lúng túng, nhưng cũng nói thật:

– Phương nhớ cái lần Phương đụng vào một khách hàng ở công ty cũ không?

– Mình không quên chuyện đó đâu rồi sao nữa?

– Lúc đó giám đốc đưa danh thiếp cho mình, bảo mình tới gặp, rồi ...

Thanh Phương cắt ngang:

– Thôi khỏi kể, mình hiểu rồi. Có phải Anh ta bảo Hương giấu mình không?

– Không bảo thẳng là giấu, nhưng ý thì mình hiểu.

– Hiểu thế nào?

– Thì giám đốc sợ Phương ngại vì chuyện gây hấn lần đó, nên không muốn Phương biết.

Thanh Phương mím môi đứng im, rồi chợt đi nhanh ra khỏi phòng, làm Nguyệt Hương hoảng hồn đi theo:

– Phương đi đâu vậy?

– Hương vô làm đi, mình đi có chuyện một chút.

– Nhưng đi đâu, có phải Phương lên hỏi giám đốc không? Lần đầu tiên mình thấy Phương dữ như vậy đó. Mà hỏi gì mới được chứ.

Thanh Phương không trả lời. Cô băng băng đi lên tầng trên. Gặp cô thư ký ở giữa đường cô chận lại:

– Chị cho em hỏi, phòng giám đốc là phòng nào ạ?

Nguyệt Hương đứng phía sau ra dấu cho cô thư ký. Nhưng cô ta không để ý, chỉ nhìn Thanh Phương:

Em rẽ qua tay phải, phòng ở sát cầu thang ấy.

– Cám ơn chị.

Thanh Phương đi nhanh đến phòng, cô chỉ gõ cửa một tiếng rồi tự động đẩy cửa vào, vẻ mặt bừng bừng giận dữ.

Minh Nguyên đang ngồi sau bàn. Anh ngẩn lên khi thấy có người vào, đôi mắt loé lên ngạc nhiên. Nhưng Anh không phản ứng gì, chỉ ngồi im, nghiêng đầu nhìn Thanh Phương như chờ xem cô sẽ làm gì.

Nguyệt Hương đi theo phía sau, cô lúng túng Thanh minh:

– Em không có nói gì hết. Không biết làm thế nào Thanh Phương phát hiện được, em xin lỗi.

Cô kéo tay Thanh Phương:

– Đi ra đi Phương!

Minh Nguyên khoát tay:

– Không cần cản, cứ để cô ta làm theo ý cô ta. Nào, chuyện gì vậy?

Thanh Phương đi thẳng đến đứng trước bàn anh:

– Tại sao Anh làm như vậy?

– Làm vậy là thế nào? Cụ thể là chuyện gì? Vì tôi có rất nhiều chuyện va chạm với cô, ý cô muốn hỏi chuyện nào?

– Anh biết tôi không đời nào làm việc chung với anh, tại sao lại bày ra chuyện này chứ? Anh bảo bạn tôi đưa tôi đến đây làm phải không?

– Nếu vậy thì sao?

Thanh Phương nói như thét:

– Tại sao làm như vậy? Tôi không cần sự giúp đỡ của mấy người. Mấy người ăn cướp của gia đình tôi, rồi lại làm ra vẻ ban ơn cho tôi, thật tồi tệ, đồ đạo đức giả!

Nguyệt Hương kinh hãi nhìn Thanh Phương, không ngờ cô dám nói năng như vậy. Cô lấm lét nhìn Minh Nguyên, sợ anh nổi giận. Nhưng anh tỉnh bơ:

– Cô tức giận vì cái gì? Vì bị gạt hay là vì hợp tác với tôi? Cô nghĩ rằng tôi thích cô quá nên phải tìm cách tiếp cận à? Đánh giá mình cao như vậy sao?

– Tôi ...

Thanh Phương cứng họng, ngắc ngứ mãi vẫn không nói được. Cô đâu có ngờ anh ta bẻ câu chuyện theo hướng kỳ cục thế. Tự nhiên cô quay lại nhìn Nguyệt Hương, cảm thấy quê vô cùng.

Cô bặm môi quát khẽ:

– Đừng có nói kiểu đó!

– Nếu cô cho rằng tôi thích cô đến nỗi phải dùng thủ đoạn đưa cô đến gần tôi thì hãy bỏ ý nghĩ đó đi. Cô đâu có đẹp đến nỗi tôi phải xiêu đình đổ quán, tại sao tôi phải tìm cách gần cô nhỉ?

– Anh ...

Minh Nguyên thản nhiên nói tiếp:

Cô thấy đó, thực tế là từ lúc cô vào đến giờ, tôi chưa bao giờ tìm cách gặp cô, vậy thì đừng tự cho là mình được đeo đuổi nữa.

Mặt Thanh Phương đỏ bừng, đỏ đến tận chân tóc. Cô đâu có ngờ anh ta nói năng kiểu này. Vì tức quá nên cô tìm anh ta chứ chưa chuẩn bị trước sẽ đối phó thế nào, nên lý lẽ của anh ta làm cô không sao bẻ lại được.

Minh Nguyên nheo nheo mắt, cười mỉa mai:

– Tôi không hiểu cô nghĩ gì mà đánh giá mình cao thế. Việc gì tôi phải gạt gẫm để giúp đỡ cô, tôi làm điều đó vì bạn cô, tôi muốn giúp Nguyệt Hương, chỉ một mình cô ta thôi. Nhưng cô là bạn thân của cô ta, nên buộc lòng tôi phải nhận cả cô. Cô phải cám ơn bạn cô mới phải.

Thanh Phương lập tức quay lại nhìn Nguyệt Hương:

– Thì ra là vậy! Hương có biết anh ta ra sao không mà dám nhận sự giúp đỡ của Anh ta. Đó là một con cáo, Hương không sợ nguy hiểm sao?

Nguyệt Hương lúng túng:

Phương nói gì nghe nặng vậy? Mình có thấy giám đốc nguy hiểm gì đâu, thực tế là ảnh rất hào phóng với tụi mình ...

– Rồi sau đó anh ta sẽ đòi ở Hương những cái lớn hơn. Nếu tin anh ta, Hương sẽ chết đó.

Minh Nguyên điềm nhiên:

– Chuyện tôi có đòi hay không cứ để thời gian trả lời. Mà các cô cũng không kém thông minh để gạt đâu, đừng làm ra vẻ hiền lành như vậy.

Thanh Phương khuẩy tay:

Tôi không thèm nói chuyện với Anh. Tôi sẽ nghỉ việc ngay sáng nay đừng tưởng dùng tiền sẽ trói buộc được tôi, không có đâu.

Minh Nguyên chợt cười lớn:

– Sao cứ cho mình là quan trọng không vậy? Lúc nãy tôi nói cô không nghe sao, tôi không dư thời giờ đến mức làm chuyện vớ vẩn, là tìm cách gần gũi cô, dùng từ trói buột nghe sao buồn cười quá.

– Anh không tốt tới mức thừa thãi vậy đâu. Nguyệt Hương đâu có quen biết gì với anh, đến mức anh phải giúp nó một cách hào phóng, rồi lại vì nó mà giúp cả tôi. Anh không còn biết dùng tiền vào việc gì nữa à?

Minh Nguyên uể oải gật đầu:

– Nhiều lúc tôi nổi hứng bất tử lắm. Có thể tôi thích cái cách lịch sự của cô ấy khi cô ấy thay mặt cô mà xin lỗi tôi. Một người cư xử văn hoá như vậy, không đáng để tôi cảm mến sao?

– Đừng có Nguỵ biện!

Minh Nguyên cười lơ đãng, nụ cười của người chẳng hề bị chọc tức. Anh nhìn Thanh Phương một cách thản nhiên:

– Vậy cô giải thích xem tại sao tôi làm vậy? Lý giải được không?

– Tôi không cần biết, nhưng đừng có giở trò gì với tôi nữa, tôi sẽ không nhịn Anh đâu.

– Thế cô sẽ làm gì tôi vậy?

– Tôi chưa biết, nhưng chắc chắn tôi sẽ không để anh yên như trước giờ đâu.

– Ghê vậy sao?

Thanh Phương không thèm cãi với anh ta, cô nhìn Nguyệt Hương:

– Mình về đây, Hương quyết định đi!

Nguyệt Hương lúng túng:

– Quyết định cái gì?

– Nếu thích làm ở đây thì cứ làm, mình không ép.

Minh Nguyên xen vào:

– Cô muốn nghỉ thì cứ tự nghỉ một mình, đừng kéo theo cả bạn bè, như vậy là ích kỷ đó.

Thanh Phương quay ngoắt lại nhìn Nguyên:

– Nếu tôi không vạch trần bản chất của anh với bạn tôi, thì đó mới là ích kỷ.

anh im miệng đi!

Cô kéo tay Nguyệt Hương:

– Đừng vì tiền lương mà tiếp xúc với anh ta, mai mốt Hương sẽ hối hận đó.

Nghỉ đi!

Nãy giờ Nguyệt Hương hết sức bối rối và ngạc nhiên. Từ đó giờ cô chẳng biết gì về quan hệ của Thanh Phương với giám đốc. Thế rồi bỗng nhiên vỡ ra chuyện xích mích giữa hai người. Mà điều làm cô lúng túng là cô không muốn nghỉ làm một chút nào. Cũng không thấy Minh Nguyên xấu xa như Phương nói.

Nhưng phản đối Thanh Phương thì cô không muốn.

Thanh Phương nhìn vẻ khó xử của Nguyệt Hương mà tức muốn vỡ ngực. Cô quay lại nhìn Minh Nguyên, chiếu tia mắt căm ghét vào mặt anh ta, định nói nhưng anh ta đã lên tiếng:

– Nếu Hương thấy khó xử với bạn thì cứ nghỉ, anh không cản. Nhưng anh không muốn Hương thiệt thòi vì nghe lời vớ vẩn của cô ta. Hương cứ tìm hiểu cho kỹ, rồi sau đó trở lại làm cũng được.

Nguyệt Hương như được mở trói, cô thở phào nhẹ nhõm và nhìn Minh Nguyên một cách biết ơn:

– Vậy em xin nghỉ sáng nay nghe anh Nguyên. Nếu nghỉ luôn thì em cũng sẽ nói với anh.

Minh Nguyên gật đầu:

– Cô bạn cứ tự nhiên, đừng ngại gì cả!

– Em về nha anh Nguyên.

– Tạm biệt.

Thanh Phương không thèm chào Minh Nguyên. Cô nhìn anh một cách nghiêm khắc rồi quay người ra, Nguyệt Hương lững thững đi theo sau.

Cả hai trở xuống phòng riêng. Nguyệt Hương dè dặt nhìn khuôn mặt lầm lì của Thanh Phương:

– Dù có ghét giám đốc thế nào thì Phương cũng đừng cư xử thẳng tay như vậy, kém văn hoá lắm. Mình thấy tối thiểu cũng nên làm cho hết tuần này, để anh tìm người thay mình.

Thanh Phương suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

– Thật ra con người đó không đáng để cư xử văn hoá đâu, nhưng mình sẽ làm như Hương nói. Mình làm vậy vì uy tín của mình chứ không phải vì lịch sự với anh ta đâu. Rồi mình sẽ kể với Hương tất cả những gì gia đình anh ta gây ra cho gia đình mình, lúc đó Hương sẽ hiểu.

Nói xong, cô đến ngồi vào bàn, mở máy làm việc. Nguyệt Hương cũng vậy.

Cả hai không ai nói chuyện với ai, nhưng mặt một người thì hết sức hình sự, còn người kia thì buồn buồn. Quả thật, cô không muốn nghe chuyện của Thanh Phương chút nào vì sợ rằng nó sẽ làm mất thần tượng của cô.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3374)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]