Thanh Phương dựng xe trong góc sân rồi bước vào căn phòng lớn. Cô mới nghỉ có mấy tháng mà ở đây thay đổi rất nhiều. Dãy phòng bên cạnh hình như bị phá đi, trước kia chỉ có một dãy bàn để đóng hàng, bây giờ thêm hai dãy nữa làm cho căn phòng dù nới rộng vẫn trở lên chật chội. Thanh Phương nhận ra có rất nhiều người mới. Rõ ràng chỉ mới có mấy tháng mà công ty phát triển mạnh lên rõ rệt.
Thanh Phương băng qua dãy bàn, định lên tầng trên tìm Thái Quyền. Nhưng ngay lúc đó cô thấy anh trong nhà kho đi ra. Thấy cô, anh có vẻ ngạc nhiên, sau đó là vui mừng không kềm chế được. Anh đi nhanh về phía Thanh Phương:
– Phương đi đâu vậy? Tới chơi hay là ...
Thái Quyền bỏ lửng câu nói như tế nhị. Cử chỉ của anh làm Thanh Phương hơi xấu hổ. Cô nói nhỏ nhẹ:
– Ở đây còn nhận người không anh Quyền?
– Anh đã nói rồi, bất cứ lúc nào Phương cũng có thể trở lại cả.
Thanh Phương thở nhẹ:
– Vậy thì anh cho em trở lại nha.
– Chỉ một mình Phương thôi à? Còn Hương đâu?
– Hương còn làm bên đó anh à.
Thái Quyền nhìn cô chăm chú:
– Hai cô giận nhau, hay là Phương không thích bên đó nên nghỉ?
Thấy Thanh Phương im lặng, anh nói luôn:
– Anh chỉ hỏi vì tò mò thôi, không có ý gì đâu, Phương không nói cũng được.
Thanh Phương cười tư lự:
– Cũng không có gì trầm trọng đâu, Phương ghét giám đốc của công ty đó nên nghỉ.
– Hương không nghỉ theo à?
– Dù sao thì lương ở đó cao quá, nghỉ rất tiếc. Hương đâu thể vì bạn bè kiểu đó được.
Thái Quyền nhíu mày như suy nghĩ, rồi cười:
– Lạ thật! Một người hoà nhã như Phương mà có thể va chạm với người khác thì khó tin thật. Mà người đó lại là sếp của công ty nữa chứ.
– Phương không hiền như mọi người tưởng đâu. Anh Quyền nói vậy Phương thấy xấu hổ quá.
– Một người như Phương mà nói dữ thì ai tin được nhỉ?
Thanh Phương bật cười:
– Cũng không biết nữa, gặp chuyện mới biết. À! Phương làm ngay bây giờ được không anh?
– Được chứ, Phương lại đây!
Thái Quyền dẫn cô đến dãy bàn gần cửa kho. Anh bảo các cô ngồi gần đó gom lại nhường chỗ cho Thanh Phương, rồi vào kho khuôn thùng hàng ra cho cô. Thanh Phương định cản thì anh khoát tay:
– Cứ ngồi đó, để anh lấy cho!
Thanh Phương ngồi yên nhìn theo. Cách chăm sóc đó làm cô thấy thật dễ chịu, cảm giác như trở về nhà sau chuyến đi xa và được gặp lại người mà mình quyến luyến. Dù sao thì cô cũng không hề tiếc khi nghỉ làm chỗ Minh Nguyên, dù tiền bạc luôn là điều thúc bách cô.
Vì đến trễ nên Thanh Phương làm hơi muộn. Khi cô xong thùng hàng thì công ty chỉ còn vài người. Cô chờ kiểm xong rồi vội vã về cho kịp đi học buổi chiều. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy xe mình, cô đứng loay hoay giữa những xe lác đác trong sân, bàng hoàng với ý nghĩ mình vừa bị mất phương tiện duy nhất để đi làm.
Thanh Phương còn đang ngơ ngẩn thì Thái Quyền đi ra. Anh nhìn vẻ mặt cô, có vẻ lo lắng:
– Sao buồn hiu vậy Phương, chuyện gì vậy?
– Xe em mất rồi.
Thanh Phương chỉ thốt lên được như vậy rồi đứng yên, tâm trạng thảng thốt làm cô không biết nói gì nữa.
Mọi người bên trong đổ xô ra hỏi, bàn tán xôn xao. Chuyện mất mát của Thanh Phương làm ai cũng bị chấn động, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Cuối cùng, mọi người giải tán. Chỉ có Thái Quyền còn ở lại với Thanh Phương. Cô khóc như mưa, càng nghĩ càng thấy giận dữ và khổ sở. Ngày đầu tiên trở lại làm cũng là ngày bi đát nhất của cô. Nghĩ tới chuyện không có phương tiện đi học, cô càng thấy bàng hoàng.
Thái Quyền nói như an ủi:
– Mất rồi thì mình tìm cách giải quyết, không đến nỗi to tát lắm đâu, Phương đừng lo.
Thanh Phương lắc đầu:
– Em không đủ tiền mua xe mới, cũng không biết mượn ai, mà em với Nguyệt Hương lại làm khác chỗ nữa. Nếu có thể mua xe khác thì em không lo nhiều vậy đâu.
– Không có Nguyệt Hương thì còn Anh, Anh sẵn sàng làm tài xế cho Phương. Chuyện mua xe thì tìm cách giải quyết sau, yên tâm chưa?
Anh nheo mắt với Thanh Phương, kèm theo một nụ cười động viên. Nhưng Thanh Phương đang buồn nên cười không nổi.
Thái Quyền nhìn đồng hồ rồi hối thúc:
– Lên đi, Anh đưa về, coi chừng không kịp giờ học đó!
Thanh Phương thở dài, bước tới ngồi lên phía sau. Buổi trưa nắng gắt cái đói và mệt kèm theo cái sốc quá lớn khiến cô chỉ muốn nằm yên một chỗ, không còn tinh thần để làm gì cả.
Thái Quyền dừng lại trước một quán ăn, rồi quay lại:
– Ăn chút gì rồi về nghe Phương.
Thanh Phương lắc đầu:
– Em mệt lắm, ăn không nổi đâu.
– Ráng ăn chứ, nếu không thì càng thấy mệt hơn nữa. Đừng làm anh buồn nghe, anh lo cho Phương thật đó.
Thanh Phương nhìn lên. Cô đọc thây trên mặt Quyền sự lo lắng chân thật đến phát tội. Và cảm nhận rằng, nếu mình từ chối thì chẳng khác nào mình quá vô tâm. Nghĩ vậy cô cố gượng cười, bước xuống xe.
Cử chỉ của cô làm Thái Quyền cười hài lòng. Anh dắt xe đi phía sau cô.
Đúng lúc định vào quán thì anh vô tình nhìn ra đường và thấy Minh Nguyên.
Anh định cười chào nhưng Minh Nguyên hình như không để ý anh. Anh nhìn vào quán rồi cũng rẽ vào.
Thái Quyền đi đến bàn ngồi đối diện với Thanh Phương. Anh không thấy Minh Nguyên đang đi vào phía sau và chọn một bàn gần đó. Anh nhìn Thanh Phương, hỏi với vẻ săn sóc:
– Phương muốn ăn gì?
– Gì cũng được anh à.
– Gọi canh chua cho dễ ăn nhé, nhìn Phương có vẻ mệt quá.
Lúc đó người chạy bàn đi tới. Thái Quyền gọi liên tục mấy món, đến nỗi Thanh Phương cản lại:
– Đừng gọi nữa! Chi mà nhiều vậy anh Quyền, ăn sao hết.
– Gọi nhiều món cho Phương dễ ăn, cái này không được thì chọn cái khác.
Thanh Phương nói thành thật:
– Anh đừng có xài phí cho em như vậy. Em biết anh còn bao nhiêu thứ phải lo. Lần trước nhận quà của Anh em ngại lắm rồi, bây giờ đến mấy chuyện này làm sao em trả nổi cho Anh.
– Đừng nói chuyện này nữa nghe, nó không là gì cả. Anh còn muốn lo cho Phương nhiều cái lớn hơn, em chỉ việc nhận thôi.
Thanh Phương chống cằm, cảm thấy xúc động không ít. Cô cô mỉm cười cho Quyền vui, nhưng nụ cười cũng chẳng tròn trịa nổi. Và cô lại thở dài ủ dột.
Chợt cô có cảm giác như có cái gì đó không rõ, như một ánh mắt mơ hồ nào đang nhìn mình. Cô ngẩng lên nhìn phía bàn xa xa phía góc phòng. Đúng như cô cảm nhận, Minh Nguyên đang ngồi một mình. Cặp mắt nhìn cô như quan sát tìm hiểu. Bất giác cô quay ngoắt đầu nhìn chỗ khác, gương mặt trở lên lầm lì hẳn đi.
Tại sao cô cứ gặp anh ta hoài vậy? Lạ thật! Một người như anh ta mà cũng chịu vào mấy chỗ này. Sao số cô xui thế chứ? Ngay ngày đầu tiên nghỉ làm đã gặp lại anh ta, giống như oan gia vậy.
Thanh Phương cố ăn thật nhanh rồi đòi về. Thái Quyền không hiểu tâm trạng cô, anh chỉ nghĩ cô mệt nên cũng không hỏi nhiều.
Khi đi ngang bàn Minh Nguyên, anh gật đầu chào rất nhiệt tình,anh ta cũng đáp lại một cách lịch sự vừa phải. Còn Thanh Phương thì làm như không thấy, cô ngó thẳng ra cửa như không thèm biết cái nhìn của anh ta đuổi theo mình.
Quyền không để ý thái độ của Thanh Phương. Khi ra ngoài đường, anh nói như nhắc:
– Phương có nhớ giám đốc của công ty Vinaindo không? Người mà Phương va vào làm anh ấy suýt té lần đó, nhớ không?
– Phương quên rồi, nhưng sao hả anh Quyền?
– Lúc nãy mình gặp Anh ấy trong quán. Anh ấy nhìn Phương mà Phương không thấy, anh chỉ nhắc cho vui vậy thôi, không có gì cả.
Thanh Phương im lặng. Vậy là Quyền không hề biết cô và Nguyệt Hương đã làm ở đâu. Vậy cũng tốt. Cô không thích những người bạn của cô biết anh ta, chỉ làm cho cô thấy vướng mắc thêm thôi.
Thái Quyền vô tình nói thêm:
– Đợi ra trường rồi, anh sẽ xin vào công ty của anh ấy, ở đó trả lương cao lắm.
Thanh Phương buột miệng:
– Không còn chỗ nào khác có mức lương cao sao anh Quyền? Việc gì phải xin vào đó chứ?
– Anh không biết mấy chỗ khác. Nghe thằng bạn nói ở đó ngon nên có ý định xin chứ chưa chắc người ta nhận.
Anh im lặng một lát rồi hỏi với vẻ tò mò:
– Vì sao Phương không thích chỗ làm mới, có thể nói cho anh biết không?
– Đến lúc nào đó em sẽ nói, bây giờ thì không muốn nhắc tới công ty đó nữa.
– Phương có biết lúc hai cô đi rồi, anh buồn thế nào không? Anh rất muốn liên lạc với Phương nhưng lại thôi.
– Sao vậy Anh Quyền?
Thái Quyền nói bóng gió:
– Bây giờ anh chẳng có gì cả. Khi nào ra trường, có việc làm, lúc đó anh có thể tự tin để quen với Phương.
Thanh Phương cảm nhận được ngay ý nghĩ của Quyền. Cô cảm thấy vừa cảm động, vừa xao xuyến pha lẫn cảm giác tội nghiệp. Và cô nói thật lòng:
– Anh Quyền không là em cũng từng mong gặp lại anh sao?
Thái Quyền quay nhanh lại nhìn cô:
– Có chuyện đó nữa sao Phương?
– Nhiều lúc em muốn rủ Nguyệt Hương đến tìm anh. nhưng em nghĩ không có lý do gì để tìm cả. vậy nên thôi.
Thái Quyền ngạc nhiên đến thừ người, rồi anh lắc mạnh đầu:
– Vậy mà anh không nghĩ ra. Nếu biết vậy anh đã liên lạc với Hương rồi, mà thậm chí hai cô làm ở đâu anh cũng không biết, lúc đó anh hơi tự ái nên không hỏi.
– Tự ái vì hai đứa em bỏ đi phải không?
– Anh không giải thích được. Trên lý thuyết thì anh không có quyền trách, chỗ nào lương cao hơn thì người ta phải chọn chứ. Vậy nhưng khi nghĩ Phương không hề quan tâm tới những gì anh dành cho Phương, thì anh lại tự ái và mặc cảm.
– Mặc cảm với Phương à?
– Dù sao Phương cũng từng là một tiểu thư, còn anh thì chẳng có gì cả.
Thanh Phương kêu lên:
– Không ngờ anh Quyền có ý nghĩ đó. Trời ơi! Thật là ...
– Lúc đó anh rất buồn, nhưng đành chịu.
– Sao anh lại mặc cảm như vậy, trong khi Phương không hề nghĩ gì cả.
– Người vô tư là người sung sướng nhất đó Phương.
Thanh Phương lặng thinh. Tự nhiên cô nhớ lại điều Nguyệt Hương nói lúc sắp chuyển chỗ mới, khi đó cô nhận quà của Thái Quyền. Nguyệt Hương bảo Anh có tình cảm với cô, nhưng lúc đó cô không tin. Lúc đó nếu không đổi chỗ làm, thì có lẽ giữa hai người đã không có một khoảng thời gian bặt tin như vậy.
Tự nhiên Thanh Phương nghiêng người tới trước, giọng mềm mại hơn:
– Anh Quyền có tin lúc đó Phương không muốn đi không?
– Tại sao?
– Vì Phương thích làm chỗ này, thích mỗi ngày đi làm là gặp anh Quyền.
Nhưng lúc đó Hương đi thì Phương phải đi theo và Phương cũng cần ...
Thái Quyền gật đầu liên tục:
– Anh hiểu rồi, nhưng dù sao thì bây giờ Phương cũng đã trở lại rồi, coi như lúc đó không có chuyện gì xảy ra nghe Phương.
Thanh Phương không trả lời. Cô lặng lẽ cười một mình. Hôm nay là ngày nặng nề nhưng cũng là ngày hạnh phúc nhất. Cô mất đi một thứ nhưng lại có được thứ khác lớn lao hơn. Cái mất đó cũng đâu còn ý nghĩa gì.
Thái Quyền đưa cô về nhà. Anh nhìn đồng hồ, rồi nói tỉnh bơ:
– Phương vô nghỉ một chút. Khoảng một giờ, anh trở lại đưa tới trường. Bây giờ anh đi công việc một chút.
Thanh Phương lắc đầu:
– Như vậy rồi làm sao anh qua trường anh kịp, để em quá giang bạn em đỡ.
Ở nhà Phương đâu có bạn nào chung trường, làm sao quá giang được.
Thanh Phương lúng túng:
– Em sẽ tìm cách xoay sở, chứ đưa đón thế này hoài không được đâu.
Anh thấy không có gì trở ngại hết, anh xoay sở được, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, mọi thứ để anh lo, được không?
Thanh Phương không biết nói sao để từ chối. Cô cười mím miệng:
– Vậy lát nữa anh trở lại nha.
– Chúc ngủ ngon.
Thanh Phương bật cười:
– Chúc kiểu này, em ngủ luôn đến sáng thì sao?
– Thì anh sẽ để yên cho Phương ngủ, càng tốt chứ sao.
Thanh Phương khẽ giơ tay:
– Vậy chút nữa gặp lại há.
– Bia!
Thái Quyền phóng xe đi rồi mà cô vẫn đứng nhìn theo, nụ cười sung sướng thấp thoáng trên môi. Cô đi vào nhà với tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Tự nhiên thành gánh nặng cho Thái Quyền, cứ thế này thì không được đâu. Anh làm sao kham nổi khi phải vừa đi đón cô, vừa làm rồi vừa học. Cô không muốn thấy mình là gánh nặng của anh.
Hoàng Thu Dung
Thanh Phương băng qua dãy bàn, định lên tầng trên tìm Thái Quyền. Nhưng ngay lúc đó cô thấy anh trong nhà kho đi ra. Thấy cô, anh có vẻ ngạc nhiên, sau đó là vui mừng không kềm chế được. Anh đi nhanh về phía Thanh Phương:
– Phương đi đâu vậy? Tới chơi hay là ...
Thái Quyền bỏ lửng câu nói như tế nhị. Cử chỉ của anh làm Thanh Phương hơi xấu hổ. Cô nói nhỏ nhẹ:
– Ở đây còn nhận người không anh Quyền?
– Anh đã nói rồi, bất cứ lúc nào Phương cũng có thể trở lại cả.
Thanh Phương thở nhẹ:
– Vậy thì anh cho em trở lại nha.
– Chỉ một mình Phương thôi à? Còn Hương đâu?
– Hương còn làm bên đó anh à.
Thái Quyền nhìn cô chăm chú:
– Hai cô giận nhau, hay là Phương không thích bên đó nên nghỉ?
Thấy Thanh Phương im lặng, anh nói luôn:
– Anh chỉ hỏi vì tò mò thôi, không có ý gì đâu, Phương không nói cũng được.
Thanh Phương cười tư lự:
– Cũng không có gì trầm trọng đâu, Phương ghét giám đốc của công ty đó nên nghỉ.
– Hương không nghỉ theo à?
– Dù sao thì lương ở đó cao quá, nghỉ rất tiếc. Hương đâu thể vì bạn bè kiểu đó được.
Thái Quyền nhíu mày như suy nghĩ, rồi cười:
– Lạ thật! Một người hoà nhã như Phương mà có thể va chạm với người khác thì khó tin thật. Mà người đó lại là sếp của công ty nữa chứ.
– Phương không hiền như mọi người tưởng đâu. Anh Quyền nói vậy Phương thấy xấu hổ quá.
– Một người như Phương mà nói dữ thì ai tin được nhỉ?
Thanh Phương bật cười:
– Cũng không biết nữa, gặp chuyện mới biết. À! Phương làm ngay bây giờ được không anh?
– Được chứ, Phương lại đây!
Thái Quyền dẫn cô đến dãy bàn gần cửa kho. Anh bảo các cô ngồi gần đó gom lại nhường chỗ cho Thanh Phương, rồi vào kho khuôn thùng hàng ra cho cô. Thanh Phương định cản thì anh khoát tay:
– Cứ ngồi đó, để anh lấy cho!
Thanh Phương ngồi yên nhìn theo. Cách chăm sóc đó làm cô thấy thật dễ chịu, cảm giác như trở về nhà sau chuyến đi xa và được gặp lại người mà mình quyến luyến. Dù sao thì cô cũng không hề tiếc khi nghỉ làm chỗ Minh Nguyên, dù tiền bạc luôn là điều thúc bách cô.
Vì đến trễ nên Thanh Phương làm hơi muộn. Khi cô xong thùng hàng thì công ty chỉ còn vài người. Cô chờ kiểm xong rồi vội vã về cho kịp đi học buổi chiều. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy xe mình, cô đứng loay hoay giữa những xe lác đác trong sân, bàng hoàng với ý nghĩ mình vừa bị mất phương tiện duy nhất để đi làm.
Thanh Phương còn đang ngơ ngẩn thì Thái Quyền đi ra. Anh nhìn vẻ mặt cô, có vẻ lo lắng:
– Sao buồn hiu vậy Phương, chuyện gì vậy?
– Xe em mất rồi.
Thanh Phương chỉ thốt lên được như vậy rồi đứng yên, tâm trạng thảng thốt làm cô không biết nói gì nữa.
Mọi người bên trong đổ xô ra hỏi, bàn tán xôn xao. Chuyện mất mát của Thanh Phương làm ai cũng bị chấn động, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
Cuối cùng, mọi người giải tán. Chỉ có Thái Quyền còn ở lại với Thanh Phương. Cô khóc như mưa, càng nghĩ càng thấy giận dữ và khổ sở. Ngày đầu tiên trở lại làm cũng là ngày bi đát nhất của cô. Nghĩ tới chuyện không có phương tiện đi học, cô càng thấy bàng hoàng.
Thái Quyền nói như an ủi:
– Mất rồi thì mình tìm cách giải quyết, không đến nỗi to tát lắm đâu, Phương đừng lo.
Thanh Phương lắc đầu:
– Em không đủ tiền mua xe mới, cũng không biết mượn ai, mà em với Nguyệt Hương lại làm khác chỗ nữa. Nếu có thể mua xe khác thì em không lo nhiều vậy đâu.
– Không có Nguyệt Hương thì còn Anh, Anh sẵn sàng làm tài xế cho Phương. Chuyện mua xe thì tìm cách giải quyết sau, yên tâm chưa?
Anh nheo mắt với Thanh Phương, kèm theo một nụ cười động viên. Nhưng Thanh Phương đang buồn nên cười không nổi.
Thái Quyền nhìn đồng hồ rồi hối thúc:
– Lên đi, Anh đưa về, coi chừng không kịp giờ học đó!
Thanh Phương thở dài, bước tới ngồi lên phía sau. Buổi trưa nắng gắt cái đói và mệt kèm theo cái sốc quá lớn khiến cô chỉ muốn nằm yên một chỗ, không còn tinh thần để làm gì cả.
Thái Quyền dừng lại trước một quán ăn, rồi quay lại:
– Ăn chút gì rồi về nghe Phương.
Thanh Phương lắc đầu:
– Em mệt lắm, ăn không nổi đâu.
– Ráng ăn chứ, nếu không thì càng thấy mệt hơn nữa. Đừng làm anh buồn nghe, anh lo cho Phương thật đó.
Thanh Phương nhìn lên. Cô đọc thây trên mặt Quyền sự lo lắng chân thật đến phát tội. Và cảm nhận rằng, nếu mình từ chối thì chẳng khác nào mình quá vô tâm. Nghĩ vậy cô cố gượng cười, bước xuống xe.
Cử chỉ của cô làm Thái Quyền cười hài lòng. Anh dắt xe đi phía sau cô.
Đúng lúc định vào quán thì anh vô tình nhìn ra đường và thấy Minh Nguyên.
Anh định cười chào nhưng Minh Nguyên hình như không để ý anh. Anh nhìn vào quán rồi cũng rẽ vào.
Thái Quyền đi đến bàn ngồi đối diện với Thanh Phương. Anh không thấy Minh Nguyên đang đi vào phía sau và chọn một bàn gần đó. Anh nhìn Thanh Phương, hỏi với vẻ săn sóc:
– Phương muốn ăn gì?
– Gì cũng được anh à.
– Gọi canh chua cho dễ ăn nhé, nhìn Phương có vẻ mệt quá.
Lúc đó người chạy bàn đi tới. Thái Quyền gọi liên tục mấy món, đến nỗi Thanh Phương cản lại:
– Đừng gọi nữa! Chi mà nhiều vậy anh Quyền, ăn sao hết.
– Gọi nhiều món cho Phương dễ ăn, cái này không được thì chọn cái khác.
Thanh Phương nói thành thật:
– Anh đừng có xài phí cho em như vậy. Em biết anh còn bao nhiêu thứ phải lo. Lần trước nhận quà của Anh em ngại lắm rồi, bây giờ đến mấy chuyện này làm sao em trả nổi cho Anh.
– Đừng nói chuyện này nữa nghe, nó không là gì cả. Anh còn muốn lo cho Phương nhiều cái lớn hơn, em chỉ việc nhận thôi.
Thanh Phương chống cằm, cảm thấy xúc động không ít. Cô cô mỉm cười cho Quyền vui, nhưng nụ cười cũng chẳng tròn trịa nổi. Và cô lại thở dài ủ dột.
Chợt cô có cảm giác như có cái gì đó không rõ, như một ánh mắt mơ hồ nào đang nhìn mình. Cô ngẩng lên nhìn phía bàn xa xa phía góc phòng. Đúng như cô cảm nhận, Minh Nguyên đang ngồi một mình. Cặp mắt nhìn cô như quan sát tìm hiểu. Bất giác cô quay ngoắt đầu nhìn chỗ khác, gương mặt trở lên lầm lì hẳn đi.
Tại sao cô cứ gặp anh ta hoài vậy? Lạ thật! Một người như anh ta mà cũng chịu vào mấy chỗ này. Sao số cô xui thế chứ? Ngay ngày đầu tiên nghỉ làm đã gặp lại anh ta, giống như oan gia vậy.
Thanh Phương cố ăn thật nhanh rồi đòi về. Thái Quyền không hiểu tâm trạng cô, anh chỉ nghĩ cô mệt nên cũng không hỏi nhiều.
Khi đi ngang bàn Minh Nguyên, anh gật đầu chào rất nhiệt tình,anh ta cũng đáp lại một cách lịch sự vừa phải. Còn Thanh Phương thì làm như không thấy, cô ngó thẳng ra cửa như không thèm biết cái nhìn của anh ta đuổi theo mình.
Quyền không để ý thái độ của Thanh Phương. Khi ra ngoài đường, anh nói như nhắc:
– Phương có nhớ giám đốc của công ty Vinaindo không? Người mà Phương va vào làm anh ấy suýt té lần đó, nhớ không?
– Phương quên rồi, nhưng sao hả anh Quyền?
– Lúc nãy mình gặp Anh ấy trong quán. Anh ấy nhìn Phương mà Phương không thấy, anh chỉ nhắc cho vui vậy thôi, không có gì cả.
Thanh Phương im lặng. Vậy là Quyền không hề biết cô và Nguyệt Hương đã làm ở đâu. Vậy cũng tốt. Cô không thích những người bạn của cô biết anh ta, chỉ làm cho cô thấy vướng mắc thêm thôi.
Thái Quyền vô tình nói thêm:
– Đợi ra trường rồi, anh sẽ xin vào công ty của anh ấy, ở đó trả lương cao lắm.
Thanh Phương buột miệng:
– Không còn chỗ nào khác có mức lương cao sao anh Quyền? Việc gì phải xin vào đó chứ?
– Anh không biết mấy chỗ khác. Nghe thằng bạn nói ở đó ngon nên có ý định xin chứ chưa chắc người ta nhận.
Anh im lặng một lát rồi hỏi với vẻ tò mò:
– Vì sao Phương không thích chỗ làm mới, có thể nói cho anh biết không?
– Đến lúc nào đó em sẽ nói, bây giờ thì không muốn nhắc tới công ty đó nữa.
– Phương có biết lúc hai cô đi rồi, anh buồn thế nào không? Anh rất muốn liên lạc với Phương nhưng lại thôi.
– Sao vậy Anh Quyền?
Thái Quyền nói bóng gió:
– Bây giờ anh chẳng có gì cả. Khi nào ra trường, có việc làm, lúc đó anh có thể tự tin để quen với Phương.
Thanh Phương cảm nhận được ngay ý nghĩ của Quyền. Cô cảm thấy vừa cảm động, vừa xao xuyến pha lẫn cảm giác tội nghiệp. Và cô nói thật lòng:
– Anh Quyền không là em cũng từng mong gặp lại anh sao?
Thái Quyền quay nhanh lại nhìn cô:
– Có chuyện đó nữa sao Phương?
– Nhiều lúc em muốn rủ Nguyệt Hương đến tìm anh. nhưng em nghĩ không có lý do gì để tìm cả. vậy nên thôi.
Thái Quyền ngạc nhiên đến thừ người, rồi anh lắc mạnh đầu:
– Vậy mà anh không nghĩ ra. Nếu biết vậy anh đã liên lạc với Hương rồi, mà thậm chí hai cô làm ở đâu anh cũng không biết, lúc đó anh hơi tự ái nên không hỏi.
– Tự ái vì hai đứa em bỏ đi phải không?
– Anh không giải thích được. Trên lý thuyết thì anh không có quyền trách, chỗ nào lương cao hơn thì người ta phải chọn chứ. Vậy nhưng khi nghĩ Phương không hề quan tâm tới những gì anh dành cho Phương, thì anh lại tự ái và mặc cảm.
– Mặc cảm với Phương à?
– Dù sao Phương cũng từng là một tiểu thư, còn anh thì chẳng có gì cả.
Thanh Phương kêu lên:
– Không ngờ anh Quyền có ý nghĩ đó. Trời ơi! Thật là ...
– Lúc đó anh rất buồn, nhưng đành chịu.
– Sao anh lại mặc cảm như vậy, trong khi Phương không hề nghĩ gì cả.
– Người vô tư là người sung sướng nhất đó Phương.
Thanh Phương lặng thinh. Tự nhiên cô nhớ lại điều Nguyệt Hương nói lúc sắp chuyển chỗ mới, khi đó cô nhận quà của Thái Quyền. Nguyệt Hương bảo Anh có tình cảm với cô, nhưng lúc đó cô không tin. Lúc đó nếu không đổi chỗ làm, thì có lẽ giữa hai người đã không có một khoảng thời gian bặt tin như vậy.
Tự nhiên Thanh Phương nghiêng người tới trước, giọng mềm mại hơn:
– Anh Quyền có tin lúc đó Phương không muốn đi không?
– Tại sao?
– Vì Phương thích làm chỗ này, thích mỗi ngày đi làm là gặp anh Quyền.
Nhưng lúc đó Hương đi thì Phương phải đi theo và Phương cũng cần ...
Thái Quyền gật đầu liên tục:
– Anh hiểu rồi, nhưng dù sao thì bây giờ Phương cũng đã trở lại rồi, coi như lúc đó không có chuyện gì xảy ra nghe Phương.
Thanh Phương không trả lời. Cô lặng lẽ cười một mình. Hôm nay là ngày nặng nề nhưng cũng là ngày hạnh phúc nhất. Cô mất đi một thứ nhưng lại có được thứ khác lớn lao hơn. Cái mất đó cũng đâu còn ý nghĩa gì.
Thái Quyền đưa cô về nhà. Anh nhìn đồng hồ, rồi nói tỉnh bơ:
– Phương vô nghỉ một chút. Khoảng một giờ, anh trở lại đưa tới trường. Bây giờ anh đi công việc một chút.
Thanh Phương lắc đầu:
– Như vậy rồi làm sao anh qua trường anh kịp, để em quá giang bạn em đỡ.
Ở nhà Phương đâu có bạn nào chung trường, làm sao quá giang được.
Thanh Phương lúng túng:
– Em sẽ tìm cách xoay sở, chứ đưa đón thế này hoài không được đâu.
Anh thấy không có gì trở ngại hết, anh xoay sở được, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi, mọi thứ để anh lo, được không?
Thanh Phương không biết nói sao để từ chối. Cô cười mím miệng:
– Vậy lát nữa anh trở lại nha.
– Chúc ngủ ngon.
Thanh Phương bật cười:
– Chúc kiểu này, em ngủ luôn đến sáng thì sao?
– Thì anh sẽ để yên cho Phương ngủ, càng tốt chứ sao.
Thanh Phương khẽ giơ tay:
– Vậy chút nữa gặp lại há.
– Bia!
Thái Quyền phóng xe đi rồi mà cô vẫn đứng nhìn theo, nụ cười sung sướng thấp thoáng trên môi. Cô đi vào nhà với tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Tự nhiên thành gánh nặng cho Thái Quyền, cứ thế này thì không được đâu. Anh làm sao kham nổi khi phải vừa đi đón cô, vừa làm rồi vừa học. Cô không muốn thấy mình là gánh nặng của anh.
Hoàng Thu Dung