Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Căn nhà mà Nguyên Gia chọn cho Mai Nghi là căn nhà khá sang trọng. Nó có một lầu, nhưng phía trước có một khoảng sân trống với một hàng huệ trắng trông lý tưởng.

Mặc cho Nguyên Gia khệ nệ khuâng đồ vào nhà, Mai Nghi cùng hai cô bạn ở trong bếp trò chuyện.

Mi đặt bình nước ép trái cây vào tủ lạnh, cô kín đáo nhìn ra phòng khách. Giọng cô êm dịu:

− Nghi à! Sao mày không nói mấy anh nhân viên khiêng đồ lại đến lại để anh Gia làm. Tao ngại quá!

Hạ góp lời vào:

− Phải đó! Cả ngày nay phải đi mua sắm với mày, bây giờ còn làm cu-li mày không xót sao?

− Xót! - Mai Nghi gom mớ vỏ bưởi cho vào sọt rác - Nhưng không phải xót công mà là của. - Cô vờ cau mày - Tụi bây cứ cái giọng ân nghĩa đó, ổng nghe sẽ không thích đâu.

− Nhưng tao thấy ảnh vác mấy cái ghế, cái bàn lại còn mền gối, tao tội quá! - Mi cố cãi.

− Tội? - Mai Nghi chớp mi chỉ tay về phía bạn - Có phải mấy ngày tao nhờ hắn đến bệnh viện giúp mày rồi mày đã bị hắn thả "muỗi" ra chích mày không?

− Con nhỏ này! - Mi giãy nãy - Mày mất trí hả?

− Nếu không thì chuyện này giải thích thế nào? - Cô giả bộ làm lơ trước sự quan tâm của hai cô bạn giành cho Nguyên Gia.

− Con quỷ! - Hạ, người im lặng nãy giờ lên tiếng - Tụi tao thấy mày đối xử với anh Gia "dã man" quá nên nói. - Cô kéo dĩa bưởi về phía mình - Thấy người tốt gặp nạn, tụi tao mới ra tay "nghĩa hiệp" chứ bộ.

Mai Nghi bật cười trước câu nói của cô bạn thân, một lúc sau cô mới nhịn được cười:

− Ai nói với mày hắn là người tốt?

− Mi! Mày lại đây! - Hạ kéo Mi ngồi sát vào mình - Đây! Đây là nhân chứng, vật chứng là mẹ nó đã được anh Gia giúp đỡ nên đã được mổ, không bao lâu sẽ ra viện - Cô huơ tay trong không khí - Nhất là căn nhà này, chẳng phải nhờ ảnh mà tụi tao có nhà "xịn" ư!

− Còn gì nữa không? - Mai Nghi hếch mặt, cố phủ nhận lập luận chặt chẽ kia - Mới bao nhiêu đó mà mày cho là hắn tốt rồi!

− Dĩ nhiên là còn! - Hạ nhìn Mi cười cười - Nếu ảnh là người xấu, vậy sao mày đồng ý ngày mai lên xe hoa với ảnh?

Mai Nghi định cãi tiếp nhưng Hạ nói quá chắc nên cô đành ngậm tăm.

Mím môi, cô cố nuốt cục tức. Mới ba bốn ngày tiếp xúc nhau, mà sao hai con nhỏ này "thổi" hắn dữ vậy? Hắn cho tụi nó uống ngãi uống bùa gì hay sao chứ? Hai đứa này thường ngày đâu khen tên con trai nào đâu.

Mai Nghi nhìn hai cô bạn mà trong lòng đầy thắc mắc.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng:

− Cho là tụi bây nói đúng đi! Nhưng từ nay về sau, tao cấm hai đứa mày nói tao "cua" hắn. - Cô chỉ tay ra lệnh - Mấy ngày nay, hai đứa mày cứ nói như thế tao tức lắm. Cần nói rõ hai đứa bây là hắn "dụ" tao trước.

− Phải rồi! - Hạ và Mi cùng reo lên - Nhưng không biết ai dụ ai.

− Mới khen có mấy câu đã xù lông nhím lên mà nói là bị người ta dụ. - Hạ chọc bạn.

− Phải đó. Nói không tin. Làm đi! - Mi cùng hùa với Hạ.

− Được thôi! - Mai Nghi sửa lại cổ áo sơ mi - Bây giờ mày cứ bưng dĩa bưởi của tao, tao sẽ đem ly nước trái cây của mày. Cả hai mời hắn. - Cô nhướng nhướng mày - Xem hắn chọn cái nào.

− Không được! Không được! - Hạ xua tay - Mày khôn quá! Trưa nắng thế này dĩ nhiên anh Gia chọn ly nước rồi.

Tiếng Nguyên Gia vang lên cắt ngang câu chuyện:

− Nghi! Cái bàn trang điểm này anh đặt ở đâu đây?

Đồ bá láp! Mai Nghi mắng thầm. Bàn trang điểm của người ta chứ của tui đâu mà hỏi tui. Cô chống tay dưới cằm. Ngày mai đám cưới không biết có lo gì chưa mà lo chuyện bao đồng. Cho dù là vợ "giả" thì cũng là vợ chứ bộ. Đồ chết bầm.

− Nghi! Mày làm gì mà ngồi thừ vậy? - Hạ đẩy nhẹ vai bạn - Sợ rồi hả?

− Tao mà thèm sợ hai đứa tụi bây. - Cô cố đáp cứng - Để khỏi bị hai đứa tụi bây nói tao ăn hiếp rồi đòi ra tay nghĩa hiệp, tao sẽ đổi. - Cô chỉ tay vào tủ lạnh - Mi! Mày rót ly trái cây ra mời.. hắn đi! Tao rửa tay rồi đem bưởi ra.

Hình như chờ có thế. Cả Mi và Hạ cùng rót nước ra ly rồi cười tít cả mắt đem ra phòng khách cho Nguyên Gia.

Trước khi đi, Hạ còn đứng lại khều nhẹ vai cô, giọng pha trò:

− Bảo trọng nha!

Mai Nghi tức muốn bể bụng khi nhìn vẻ đắc thắng của hai cô bạn.

Hai con nhỏ này xem ra có vấn đề rồi. A tòng với nhau đây mà! Muốn "hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn" mình mà!

Cô vuốt mặt cho tỉnh táo. Không khéo tên Nguyên Gia này làm mình quê với hai con khỉ kia thì nguy.

Mặc kệ! - Cô đứng dậy - Coi như ý trời, để xem mình với hắn có thần giao cách cảm không. Cô cười cười. Có thì tốt, không thì... hì.. hì.. Cắt luôn.

− Anh Gia à! Cám ơn anh nha! Anh đúng là ân nhân của em. - Mi xúc động - Em rất biết ơn anh.

Nguyên Gia nhận khăn lạnh từ tay Hạ, anh từ tốn lau mặt mà mắt vẫn "đắm đuối" vào ly trái cây vàng rực trên bàn.

Anh cảm nhận được điều gì đó không ổn. Tuy cô gái này dã mời anh uống nước nãy giờ nhưng anh vẫn còn ngần ngừ.

Mai Nghi đâu nhỉ? Mấy chuyện này là việc cô ấy mà. Mấy ngày vừa qua làm việc rất ăn "rơ" bây giờ trở quẻ gì đây?

− Không khí yên ắng thế? - Mai Nghi đứng phía trong quan sát nãy giờ bước ra.

Nguyên Gia thấy cô, anh mừng rỡ, thở hắc ra nhẹ nhõm. Nhích người sang bên anh vỗ nhẹ xuống salon, giọng ngọt ngào:

− Em ngồi đi! Nãy giờ làm gì thế?

− Hỏi vậy mà cũng hỏi! - cô ngồi xuống sát vào người anh, giọng nũng nịu - Thưởng thức tài... lột bưởi của vợ đi ông xã.

Nguyên Gia nhướng mắt nhìn cô. Nhập vai dữ! Không chừng còn hơn cả vợ chồng thiệt. Kiểu này chắc cô nàng đốn ngã anh luôn quá. Mà anh cũng đâu có biết cô có tài diễn xuất trên cả tuyệt vời như vậy. Cô nàng lắm tài thật.

− Sao thế anh? - Mai Nghi đưa muối bưởi đã lột sạch vỏ cho anh. Cô chớp chớp mi - Anh ăn đi. Ngọt lắm!

Mặc cho hai người bạn gái đang nhìn chằm chằm mình, Nguyên Gia ngồi ngẩn ra trước lời nói và cử chỉ thân mật của cô.

Hai hạt nhãn tròn xoe nhìn anh "đắm đuối" đang từ từ chuyển qua chế độ.. khói lửa.

Đôi mắt Mai Nghi đang mở lớn nhìn anh. Cô giả vờ nghiêng đầu vào vai anh thật tình tứ, nhưng miệng quá thật khẽ:

− Có biết đóng kịch không đấy? Ngốc ơi là ngốc!

Nguyên Gia vội mỉm cười hết sức âu yếm:

− Bưởi ngon thật! Anh cứ sợ nó chua nên lúc sáng đã ngăn khi em đòi mua. Bà xã anh giỏi thật đấy! Cho anh xin lỗi nha.

− Không có gì! Em làm sao giận anh được. - Mai Nghi bưng ly nước trái cây đặt vào tay anh - Anh uống luôn đi cho mát.

− Ờ.. anh cám ơn. - Nguyên Gia đưa lên miệng uống một hơi rồi đặt ly không lên bàn.

Mai Nghi khẽ liếc sang hai cô bạn đang ngẩn ngơ nhìn mình. Biết thế nào là lễ độ chưa?

Cô ôm tay Nguyên Gia vờ tình tứ. Tên bê bối này cũng ba xạo có bằng cấp đấy chứ! Bưởi là do hắn mua khi mình đòi ăn, thế mà bảo mình mua. Đúng là cao thủ.

Cô ngẩng mặt nhìn anh, cười cười:

− Bây giờ anh vô trong rửa mặt đi. Mình còn đến văn phòng của mẹ nữa mà!

− Ờ.. phải! Anh quên. - Nguyên Gia lịch sự nhìn Hạ và Mi ngồi im như thóc nãy giờ - Anh xin lỗi vì đã không đi ăn trưa với hai em được. Bọn anh có hẹn với mẹ anh rồi.

− Không sao! - Hạ nhanh trí xua tay - Hai người có việc cứ lo đi. Anh vào trong rửa mặt đi!

Nguyên Gia tự nhiên bước vào bếp. Đợi anh khuất vào trong, Mai Nghi mới thở ra, cô búng tay cái chóc:

− Sao nào, mở mắt chưa?

− Mở mắt thật đó! - Cả Hạ và Mi chắp hai tay lại xá xá - Mày đúng là cao thủ.

− Biết rồi thì tốt! - Mai Nghi cũng đùa với bạn - Thôi, ngày mai đúng tám giờ, nhớ... cúp tiết đến dự lễ cưới tao. - Cô cười cười - Nhưng nhớ đừng có la om sòm trong trường đó!

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(7339)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]