Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Buổi trưa nắng gắt nhưng văn phòng luật sư của bà Kim Huệ lại rất mát mẻ. Một phần vì nó được mở máy lạnh suốt, một phần vì sự có mặt của người đẹp Thi Mai.

Từ xa, Nguyên Gia và Mai Nghi đã thấy cô ngồi cạnh bàn giấy dùng cơm trưa. Bình hoa hồng màu vàng cũng tô điểm thêm vẻ rực rỡ của chiếc áo dài màu đỏ thắm của cô.

Nguyên Gia đặt hai tay trong túi quần đi lững thững tới.

Cộc... cộc...

Nguyên Gia gõ mấy ngón tay xuống bàn làm Thi Mai ngẩng mặt lên ngạc nhiên.

Vẫn nụ cười ngạo nghễ, anh nói:

− Chào người đẹp. Sao lại ngồi ăn một mình thế?

Thi Mai đứng dậy gật đầu:

− Chào anh. Chào Mai Nghi. Hai người mới đến à?

− Mới đến. - Nguyên Gia chống tay xuống bàn kề sát mặt Thi Mai - Định mời người đẹp Tiểu Mai đi ăn nhưng coi bộ không có cơ hội rồi.

Đồ ba xạo! Mai Nghi mắng thầm. Cô cũng cho hai tay vào túi quần kaki ống rộng thùng thình của mình. Cô lịch sự:

− Chị Mai! Em muốn gặp luật sư Kim Huệ. Dì ấy có hẹn với em.

− Ừ, chị biết - Thi Mai lịch sự - Luật sư đang chờ em ở phòng bên. Cả anh Gia nữa.

− Anh Gia nữa! - Mai Nghi dài giọng lườm Nguyên Gia.

Nguyên Gia bất giác bắt gặp ánh mắt của cô, anh cũng thấy.. ớn lạnh nhưng vẫn trêu tức cô.

Anh tựa lên bàn tình tứ với Thi Mai:

− Anh xin lỗi vì không thực hiện được lời mời của mình. Tiểu Mai không giận anh chứ!

− Em không giận đâu - Cô lịch sự - Em biết anh bận mà.

− Anh biết mà! Tiểu Mai của anh đâu có nhỏ nhen như người khác. - Nguyên Gia kín đáo nheo mắt trêu Mai Nghi - Thôi, anh đi gặp mẹ anh đây. Chào Tiểu Mai há!

Ôi! Cái đồ nham nhở! Mai Nghi đi phía sau nguýt anh. Đúng là tên bê bối. Đụng đâu "thả" đó. Cô gật đầu chào Thi Mai rồi đi nhanh theo anh mà lòng đầy tức tối. Dám nói mình là đồ nhỏ mọn hả? Người ta là Thi Mai thế mà cứ Tiểu Mai. Đồ chết bầm!

Nguyên Gia đẩy cửa bước vào phòng bà Huệ, lững thững đi tới trước bàn viết bà đang ngồi:

− Mẹ!

Bà Kim Huệ vẫn chăm chú vào tập hồ sơ trên bàn, miệng nói mà mắt không thèm nhìn anh.

− Sao chỉ có mình con? Mai Nghi đâu?

− Chào dì Huệ. - Mai Nghi vừa bước vào - Con xin lỗi vì đến trễ.

Bà Kim Huệ dừng tay, ngẩng mặt lên nhìn cô cười hiền:

− Không sao. Đến là tốt rồi. Hai đứa ngồi đi.

Bà Huệ cũng bước đến salon ngồi xuống. Bất giác bà nhìn thật lâu vào bộ đồ của Mai Nghi.

Đúng như mình nghĩ rồi. Bà chớp mắt. Cái đám cưới ngày mai quả là không bình thường. Theo cá tính của thằng ma lanh này, dễ gì để con bé ăn mặc kiểu này đi ra đường. Trước đây thế nào bây giờ như thế, không hề thay đổi. Đó đâu phải là dấu hiệu của tình yêu.

Nguyên Gia nhìn theo hướng mắt của mẹ anh mới thấy được sơ hở của mình. Vội nhích người kéo mạnh Mai Nghi vào người, anh cười gượng gạo:

− Mẹ thấy tụi con có xứng đôi không? Lúc sáng đi thử áo cưới người ta mời tụi con làm người mẫu đó.

Thử áo cưới? Người mẫu? Mai Nghi nhìn anh sững sờ. Áo cưới mình chưa kịp xem khi hắn đem cho mình lúc sáng, thì lấy gì mà thử. Tên này nói xạo đúng là có bằng cấp mà.

Cô lừ mắt thúc nhẹ tay vào mạn sườn anh. Nguyên Gia hiểu ý nên cũng trừng mắt lại. Có ngồi im không thì bảo?

Anh quay qua cười cầu tài với bà Huệ:

− Hì.. hì.. Mẹ! Làm gì mà lấy vợ chồng con làm tầm ngắm thế?

− Xong chưa? - Bà Huệ nghiêm nét mặt - Vợ chồng mày đang chơi trò gì thế?

Mai Nghi mím môi để nén nụ cười khi nhìn gương mặt bí xị của Nguyên Gia. Cô nói nhỏ:

− Dạ... con xin lỗi. Nhưng dì Huệ gọi tụi con đến có việc gì không ạ?

Trời ơi! Giờ này mà còn gọi dì Huệ. Nguyên Gia nghiến răng. Thích "vạch áo cho người xem lưng" quá đi.

Anh đá nhẹ vào chân cô:

− Ngày mai đám cưới. Hôm nay em còn gọi mẹ anh là dì Huệ sao? Mẹ không thích đâu.

− Phải đó! - Bà Huệ thêm vào - Nghi đừng gọi thế. Gọi là mẹ như Nguyên Gia đi con.

Mai Nghi xấu hổ cụp mi, cô lí nhí:

− Dạ nếu... mẹ cho phép ạ!

− Không cho cũng đâu có được - Bà đến bàn giấy lấy tập hồ sơ lúc nãy đặt lên bàn - Hai đứa định tổ chức cưới vào ngày mai thật à!

Nguyên Gia nghe mà giật mình. anh tưởng mẹ đã biết chuyện gì nên kêu lên:

− Mẹ nói thế là sao? Con đã nói chuyện này rõ ràng rồi mà.

− Mai Nghi! - Bà Huệ nói nghiêm - Con cũng nghĩ như Nguyên Gia chứ?

Mai Nghi khẽ nhìn anh, gật đầu:

− Dạ vâng. Con mong mẹ ưng thuận để con được làm đâu của mẹ ạ!

Trời! Phải cô không vậy? Nguyên Gia mở to mắt nhìn Mai Nghi. Sinh viên Luật nói chuyện nghe có khác.

− Nếu hai đứa đã suy nghĩ kỹ thì mẹ rất vui. - Bà Kim Huệ cười tươi, bà đẩy tập hồ sơ về phía hai người - Đây là giấy kết hôn và những thủ tục cần thiết. Hai con coi đi rồi ký.

Nguyên Gia và Mai Nghi căng mắt nhìn nhau, rồi cùng ... cà lăm:

− Giấy... kết... hôn? Giấy... giấy .. kết hôn là sao?

− Sao cái gì? - Bà Huệ xua tay - Mẹ thấy hai đứa tổ chức gấp quá, sợ lo không kịp nên mẹ lo giùm. - Bà cười tinh quái - Đây là chuyện phải làm khi lập gia đình. Hai đứa không biết à?

− Biết! - Nguyên Gia nhăn mặt - Nhưng chuyện này để tự tụi con lo được. Vợ.. vợ con cũng là dân Luật mà.

− Đâu phải ai biết luật cũng không vi phạm đâu? Phải không con dâu?

− Dạ phải. - Mai Nghi đuối lý nên đàdnh gật đầu.

− Hả! - Nguyên Gia kêu lên - Vậy là phải ký hả?

Anh vuốt sống mũi, đưa mắt nhìn Mai Nghi. Lần đầu tiên anh bị lúng túng thật sự. Ai mà ngờ mẹ dí mình vào chân tường đến thế. Bắt Mai Nghi làm chuyện này kể cũng hơi quá. Anh bèn tìm cớ thoái thác:

− Để con bàn lại với Mai Nghi xem.

Mai Nghi cũng nhanh nhảu:

− Chuyện này cũng đâu có gấp đâu mẹ.

Và cô nhanh nhẹn đứng lên:

− Tụi con có hẹn với mấy nhỏ bạn đi xem áo cưới. Con đi nha mẹ!

Nói xong, cô lén bấm tay Nguyên Gia. anh cũng hiểu ngay và đứng dậy:

− Con đi nghen mẹ!

Cả hai bấm nút biến. Ra đến cửa, Mai Nghi đứng dựa tường, đặt tay lên ngực:

− Hú hồn! Thoát được một bàn thua trông thấy.

Nguyên Gia dí dí mũi giầy xuống sàn, gật gù:

− Cô phản ứng hay lắm, nhưng vụng về như con nít.

Nói xong, anh bỏ đi trước. Mai Nghi không hiểu đó là cử chỉ nổi giận hay lo lắng. Cô cũng lững thững đi theo phía sau anh.

Nguyên Gia nhìn xung quanh con đường mình đang đi. Anh bước nhanh đến nắm tay Mai Nghi đang đi phía trước làm cô giật mình quay lại nổi quạu với anh:

− Nguyên Gia, nah làm gì vậy? Cái tội của anh chơi sang để chiếc Dream lại cho bọn con Hà, Mi tụi chưa tính sổ anh còn muốn gì nữa đây? Mỏi chân lắm đây nè.

Nguyên Gia cố nhẫn nại:

− Chuyện đó tính sau! Tôi hỏi cô, cô nói là về nhà cô để thử áo cưới vậy mà đi đâu đây?

− Ê! - Cô huơ tay - Thế lúc sáng anh bảo họ mang áo cưới đến địa chỉ nào?

− Cô ghi địa chỉ mà! - Nguyên Gia cãi - Tôi chỉ có nhiệm vụ trả tiền chứ có được xen vào đâu.

Mai Nghi quay mặt bước đi mà môi mím lại cười. Cả ngày nay cô bắt anh đi sắm đồ cưới và mua luôn những thứ cần thiết cho bọn Hạ với Mi. Tội nghiệp cho Nguyên Gia! anh biết cô đang "hành" anh nhưng vẫn phải cố cười để tránh mếch lòng người đẹp.

mm cười cười:

− Trước không có quyền thì bây giờ cũng không. Nếu anh không muốn thấy con cóc xấu xí vào ngày mai thì theo tôi về nhà thử áo. Còn không thì anh có thể về.

Đúng là chợ trời! Lúc nào cũng uy hiếp đe dọa. Anh rủa thầm.

− Nè! - Anh ngạc nhiên khi thấy Mai Nghi dừng lại trước ngôi biệt thự Lam Thanh - Sao không đi tiếp?

− Đến rồi!

Cô tự nhiên bấm chuông. Một chú nhóc đầu đinh bước ra chạy sà vào lòng cô.

− Chuột! Sáng giờ có nhớ Út không?

− Có nhớ. - Cậu bé dài giọng - Út đi đâu sao không dẫn con theo?

− Ừ, mai mốt Út sẽ dẫn chuột theo. Bây giờ mình vào nhà.

Chuyện này là sao? Chẳng phải con "chợ trời" này bảo chỉ có một mình, không có chị em gì mà.

Không được. Mình phải vào xem sao đã. Anh quay lại khép cổng.

− Nghi! Mới về hả em? - Thanh Thư ngồi trên salon kêu lên mừng rỡ - Sao em về một mình,k còn...

− Bà bầu muốn hỏi ai? - Nguyên Gia bước vào.

− Ủa? Vậy là sao? - Thanh Thư thừ người nhìn Nguyên Gia.

− Út! Út cũng đến nữa hả? Cậu nhóc Vinh nhào tới bên anh. - Sao hồi nãy con mở cổng không thấy Út.

− Mày mà thấy ai ngoài ... mợ Út kia - Anh làm mặt giận - Cậu Út mày đứng một đống mà đâu thèm đếm xỉa gì tới.

− Đợi đã! - Mai Nghi nghe anh nói hết hồn - Anh mới nói là cậu Út. Vậy chị Thư với anh là...

− Chị là cháu ruột của dì Huệ. - Thanh Thư ngồi nãy giờ lên tiếng - Em không biết sao?

− Ê! - Cô đánh nhẹ vào đùi Nguyên Gia - Sao anh không nói chuyện này?

− Tui.. à anh.. anh không biết. - Nguyên Gia cố lấy lại điềm tĩnh - Lúc em đưa.. anh đến đây, anh mới biết em quen với.. .Thanh Thư.

− Thôi được rồi! - Thanh Thư cười giảng hòa - Bây giờ biết rồi còn gì. Nhưng quả thật hai người làm tôi bất ngờ thật đó. Nghe Mai Nghi nói là đám cưới. Mình không dè chú rể là cậu.

− Bây giờ biết rồi có thắc mắc gì không? - Anh nheo mắt.

− Có chứ sao không? - Cô cầm tay Mai Nghi - Tại sao hai người lại làm lễ cưới bí mật dữ vậy? Đám cưới gì mà lén lút, gấp gáp như đi ăn trộm.

Nguyên Gia ngồi xếp bằng một chân trên salon. Anh kéo Mai Nghi ngả vào lòng.

Giọng anh ngọt sớt:

− Cậu nhìn đi! Cô dâu như vầy liệu mình có dám để lâu không? Ông bà mình có câu: "cưới vợ phải cưới liền tay" là gì?

Mai Nghi bị anh kéo bất ngờ nên không kịp phản ứng gì chỉ biết ngồi im dựa vào ngực anh cười trừ.

Mặt cô méo xẹo:

− Phải đó! Anh Gia nói đúng. Em cũng mệt vì phải theo giữa ảnh, chi bằng cưới quách cho rồi.

− Nhưng có một chuyện mình không đồng ý với cậu đâu đó Nguyên Gia. - Thanh Thư mở tủ lạnh lấy chai nước lọc rót cho anh - Đâu phải cậu không có khả năng sao lại tổ chức nhỏ quá vậy? mình nghe dì Huệ nói cậu không mời ai cả.

Mai Nghi thấy Nguyên Gia ngồi thừ người không biết trả lời sao nên nhanh nhẹn nhéo vào lưng anh.

Cô cười khi nhào qua xoa bụng Thanh Thư:

− Bà bầu ơi! Tui đây đâu có giàu có gì mà tổ chức linh đình. Càng làm lớn càng tội cho.. Nguyên Gia. Tụi đây đâu có phước như bà bầu, chuyện lớn bé gì cũng có ông xã lo hết.

Cô khẽ nháy mắt ra hiệu cho Nguyên Gia:

− Bây giờ tụi em lên xem đồ cưới. Lúc sáng bận quá cũng chưa xem kỹ. Mình đi anh Gia!

− Ừ.. ừ.. - Nguyên Gia vội đứng dậy.

− Hai người có cần tôi giúp gì không?

− Cần! - Mai Nghi làm mặt nghiêm - Cần bà bầu về phòng nghỉ ngơi, còn mấy ngày nữa là bà .. bể bầu mà. Cứ lăng xăng. Cô xoa đầu cậu nhóc đang đứng cạnh Thanh Thư.

− Chuột ở đây lo cho mẹ nha con!

− Dạ. - Cậu nhóc cười - Hai Út cứ tự nhiên đi ạ.

− Hai Út? - Nguyên Gia lặp lại rồi bật cười với Mai Nghi.

Anh đi theo cô lên phòng. Vừa lên đến phòng cô anh đã vội khép cửa lại, giọng anh hối hả:

− Mai Nghi! Cô ở đây đó hả?

− Ừ! Có vấn đề gì không?

− Thế ở lâu chưa? - Anh nhăn nhó - Sao tôi không biết gì cả?

Mai Nghi nghe anh nói giọng kẻ cả nên dừng tay không soạn đồ nữa. Cô khó chịu bước đến đứng trước mặt anh.

Vòng tay trước ngực cô nheo một bên mắt, đầu hơi nghiêng, cô nói:

− Hình như nghe có chút mùi gia trưởng trong câu nói của anh. Có phải muốn lên mặt với tôi không?

Nguyên Gia biết mình đã không đúng khi hoạnh họe cô, anh cười cười:

− Xin lỗi, tôi không cố ý. Ý của tôi là tôi thắc mắc sao cô lại ở nhà Thanh Thư.

− Thế thì anh phải nói cho tử tế chứ. - Cô cười mỉm - Chẳng hạn như "Mai Nghi! Sao em không cho anh biết là em ở đây"... - Cô dài giọng - "Em với Thanh Thư là như thế nào?".

− Thôi đi chị. - Anh vờ run người - Lạnh cả sống lưng. Mau nói đi, thật ra chuyện này là sao?

− Thật ra tôi quen với chị Thư lâu rồi. - Cô ngồi xuống giường - Lúc đó tôi bỏ báo sáng cho vợ chồng anh Vinh, lâu dần rồi thân. Dạo này anh Vinh đi vắng, mà chị Thư sắp sinh nên tôi đến ở đây kèm cặp cu Chuột - Cô nhún vai - Hết!

Nguyên Gia đến bên cửa sổ nhìn qua ngôi biệt thự bên kia đang bật đèn sáng choang.

Bỗng anh quay lại:

− Cô có biết hàng xóm bên kia không? - Anh che miệng cười - Hai bên cách nhau có cái hàng rào, rất dễ qua lại, chắc thân nhau lắm hả?

Mai Nghi đang trải chiếc đầm cưới lên giường, nghe anh nói cũng tò mò bước đến cạnh anh nhìn qua nhà bên kia.

Cô chỉ tay ra cửa sổ:

− Anh muốn nói nhà bên đó hả?

− Ừ! Tôi nghe Thanh Thư nói bên đó có anh chàng khá đẹp trai.

− Tui biết! - Mai Nghi biết Nguyên Gia đang cho mình vào bẫy để chọc cô - Nhưng đáng tiếc...

− Đáng tiếc cái gì? - Anh hỏi dồn.

− Hắn là tên đại bê bối, chuyên săn lùng người đẹp.

Nguyên Gia mím môi, khoanh tay trước ngực nhìn cô:

− Vậy sao?

Mai Nghi nhảy thót lên ngồi trên cửa sổ, hai tay vịn hai bên, tiếp tục cái giọng tửng tửng:

− Nghe đồn sau vài cuộc tình nhảm nhí hắn đã chuyển hệ.

− Căn cứ vào đâu cô lại nói thế? - anh cau mày, tay chống lên hông - Cô gặp người ta rồi à?

Cô khó hiểu trước vẻ khó chịu của anh nhưng vẫn tỉnh bơ nổ một tràng dài:

− Vậy anh nói đi! Theo anh, một người yêu vào lúc mười sáu tuổi, đến năm mười bảy tuổi thì nhảy lầu tự tử vì em lên xe hoa. Sau đó không chết và lại lao vào ăn chơi thâu đêm. Kế tiếp lại vào bệnh viện hai ba lần vì uống thuốc ngủ vì biết mình bị cắm sừng thì liệu anh ta có được bình tĩnh không? Không điên mới lạ đó.

Nguyên Gia nghe cô nói mà giận run cả người. Anh cố mím môi và đặt hai tay vào túi để khỏi túm lấy cô vứt ra cửa sổ như "chiếc lá cuối cùng".

Hít thật mạnh rồi thở ra cũng thật nhanh, anh rít giọng:

− Lịêu hồn! Ngày mai hãy đến nhà thờ đúng giờ.

− Đợi chút! - Mai Nghi vội chạy ra cửa khi thấy anh bỏ đi - Anh làm gì tự nhiên lại bỏ đi? Có gì phải nói cho ra lẽ chứ!

− Ra lẽ hả? - Nguyên Gia gầm gừ trong cổ họng - Tôi hỏi cô, cô có biết biệt thự bên kia tên gì không?

− Tôi đến đây ở cũng mấy ngày rồi nhưng bận quá nên cũng không quan tâm. - Cô bịên minh.

− Dãy nhà này thuộc quyền sở hữu của Gia Thịu, cô biết chứ? - Anh gật gù.

− Có nghe! Nhưng sao? - Cô vẫn vờ ngớ ngẩn.

− Sao sao cái gì! - Anh ký nhẹ vào trán cô - Biệt thự đó là của bà Lam Vân, bà ấy là bà ngoại của tôi và Thanh Thư. Và hiện tại nó thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chính là cậu chủ. Đồ chợ trời!

− Vậy ư! - Cô bật cười, xoa xoa hai tay vào nhau, cô khều nhẹ anh - Không biết không có tội. Người phóng khoáng như Nguyên Gia chắc.. không để bụng.

− Dĩ nhiên không để trong tim nè. Có dịp tính sổ luôn. - Anh bước ra cửa - Tôi là tên điên mà.

Mai Nghi cười khúc khích, chọc cho Nguyên Gia nổi giận được, cô rất khoái. Mà anh chàng cũng lạ, biết bị chọc mà để cho mình nổi giận, dở ẹc!

Biệt thự Lam Vân

Nguyên Gia đang tận hưởng cảm giác thoải mái, dễ chịu dưới vòi nước. Cả đêm qua, khi cãi nhau với Mai Nghi xong, anh trở về nhà mà không thể nào chợp mắt được. Trằn trọc mãi đến khi trời sáng và thế là anh tập tạ để quên chuyện mà mình vừa được phong tặng.

Thật hết nói mà. Dám nói mình như thế. Con vịt xấu xí đó mới là "trùm" bịa. Đúng là chợ trời! Anh đưa tay vuốt mặt qua làn nước ấm. Nhưng nghĩ cũng lạ. Anh bật cười. Hình như mình với con bé đó là oan gia thì phải. Chẳng biết bây giờ ở bển nhóc "chợ trời" kia đã chuẩn bị xong chưa nhỉ?

Không được. Mình phải nhanh lên, nếu đến muộn dám bỏ về lắm. Ai chứ cô nàng đó là làm thật chứ chẳng chơi.

Anh vội tắt vòi nước và vớ lấy chiếc khăn to khổ quấn lên người.

Vừa ra khỏi bồn tắm, anh đã nghe có tiếng ồn ào dưới nhà:

− Cô à! Bà chủ không có ở đó. - Tiếng chị bếp ngày càng gần - Phòng bà chủ không ở đó. Đó là phòng...

− Á! - Mai Nghi vội đưa hai tay lên bụm miệng khi vừa đẩy cửa bước vào phòng Nguyên Gia.

Đôi mắt cô căng ra nhìn sững anh đang đứng ở tủ áo.

Nguyên Gia nghe tiếng thét lên giật mình quay lại. Mặc cho đầu tóc sũng nước anh bước chân trần đứng trước mặt cô.

Mai Nghi bất ngờ rồi lại ngượng ngùng đến độ đứng chết trân khi lần đầu bắt gặp cảnh một người đàn ông không.. có gì ngoài chiếc khăn lông lại còn màu trắng. Còn Nguyên Gia thì cũng đứng trân trối vì vẻ đẹp mê hồn của cô.

Mái tóc được cài một nhành hoa lan màu hồng tím đang xõa dài ôm ấp bờ vai trần trắng nõn, mịn màng. Chiếc áo cưới dài phủ gót đã ôm gọn người cô làm cho anh thấy được những đường cong tuyệt mỹ. Một tác phẩm nghệ thuật hiếm có, nói đúng hơn là rất khó sở hữu cho dù có là tỉ phú.

Rầm...

Một làn gió thổi qua làm cửa sổ đập mạnh. Lúc này Nguyên Gia mới sực tỉnh quay về hiện tại. Anh chớp chớp mắt. Có lẽ cô bé đang chuẩn bị đến nhà thờ. Cô bé đẹp hơn mình nghĩ nhiều. Nguyên Gia thấy vui trong lòng nhưng anh không thể hiện bên ngoài.

Kéo tay cô xuống, anh nói lạnh băng pha chút đùa cợt:

− Bịt con mắt không bịt thì thôi, sao lại bịt miệng.

Cánh cửa làm cho Mai Nghi giật mình nhưng câu nói của Nguyên Gia mới thật sự làm cô tỉnh táo. Bối rối và xấu hổ, cô quay mặt ra cửa sổ tránh nhìn Nguyên Gia đang ngắm mình trong tấm kính lớn trên tủ.

Anh vừa ướm các bộ vest lên người vừa nói nhưng mắt vẫn không nhìn cô:

− Một lát nữa tài xế của Thanh Thư sẽ đưa cô đến nhà thờ. Làm gì mà nôn nóng thế. - Anh cười ranh mãnh - Muốn "cướp" chú rể hả?

− Xí! Ai thèm!

Mai Nghi quay lại lấy hơi cãi với anh nhưng cô lại xoay mặt chỗ khác ngay lập tức, cô kêu lên khổ sở:

− Ôi! Anh đúng là bê bối. Sao không mặc đồ vào?

Nguyên Gia nhìn lại mình. Có chút kinh dị. Anh thầm công nhận. Nhưng do thói quen lúc du học ở nước ngoài nên anh vẫn tỉnh bơ.

− Tôi là tên điên thì sợ gì nữa. - Anh khẽ liếc sang nhìn vẻ ngượng ngập của cô.

Thế mà lúc đi karaoke "ôm" ăn nói cũng hùng hồn như ai, làm mình tưởng cô bé sành lắm. Không ngờ.. hi.. hi.. Nguyên Gia cười thầm.

Anh cố nói lạnh lùng:

− Vả lại, đây là phòng tôi. Tôi đâu có ra đường mà sợ.

Mai Nghi lắp bắp:

− Tôi ... tôi không nói chuyện với anh. Tôi muốn gặp dì Huệ.

Nguyên Gia lớn tiếng gọi:

− Mẹ ơi! Mai Nghi tìm mẹ!

Anh nháy mắt:

− Bây giờ mà còn gọi bằng dì! Sửa lại cách gọi đi chứ.

Chợt nhớ ra, Nguyên Gia nhìn nhìn Mai Nghi. Anh lấy làm khó hiểu trước sự xuất hiện của cô nên bước đến gần cô:

− Cô tìm mẹ tôi làm gì? Đây đâu phải là lúc để tìm mẹ chồng.

− Ôi! - Cô lấy hai tay che mắt lại khi thấy Nguyên Gia sấn tới - Cái tên vô đạo này, sao anh cứ.. như thế hoài vậy?

− Thưa chị! - Anh cười - Em mặc đồ rồi, chị nói đi, có chuyện gì nào?

Mai Nghi hé tay khẽ nhìn anh. Thấy anh đã chỉnh tề trong bộ đồ tây trắng cô mới buông tay nhẹ nhõm:

− Tôi muốn gặp dì Huệ vì...

Bà Huệ hớt hải đi vào:

− Mẹ đang gọi điện thoại cho người bạn, nghe chị bếp nói có con đến. - Bà lo lắng - Sao không ở bển lo chuẩn bị lại sang đây hả con?

Cô lúng túng cầm tay bà:

− Dì ... à mẹ. - Chị Thư vừa chuẩn bị cho con xong, đang chuẩn ra xe đến nhà thờ thì.. thì bị đau bụng.

− Đau bụng? - Nguyên Gia hỏi lại - Vậy là sao hả mẹ?

− Chắc nó chuyển dạ rồi.

Bà quýnh lên:

− Nghi! Mau đi với mẹ qua đó!

Mai Nghi vội túm lấy áo chạy nhanh theo bà Huệ.

Nguyên Gia nhìn theo ngơ ngác:

− Hôm nay là ngày cưới của mình mà lại sinh con. Biết chọn ngày nhỉ?

Ngôi biệt thự của Thanh Thư đẹp không kém gì biệt thự của Nguyên Gia nhưng vẻ đẹp của nó là vẻ đẹp hiện đại với đầy đủ tiện nghi.

Sau khi sanh con xong, bà Huệ và Mai Nghi đã đưa cô về nhà đến nay đã gần một tuần.

Cô đang ngồi dựa vào giường ngủ đủ lắc chiếc nôi ru con. Trên tay là chiếc điện thoại.

Nhà báo Vinh - chồng cô - vừa gọi điện về.

− Em không biết - Thanh Thư nũng nịu - Em thấy hình như nó chẳng giống anh gì cả.

− ....

− Con gái em dĩ nhiên là đẹp rồi. - Cô cười hạnh phúc.

− ....

− Có dì Huệ và bé Nghi lo cho em. Anh đừng lo!

− .......

− Không có. Hôm đó vừa chuẩn bị thì em chuyển dạ. Tội nghiệp Nguyên Gia đã không lấy được vợ mà còn phải lấy xe hoa cậu ấy cất công chuẩn bị để đưa em đến bệnh viện.

− .......

− Chắc phải tổ chức lại. Anh biết tính dì Huệ rồi. Chuyện này dì sẽ không chịu như vậy đâu.

− ......

− Thế khi nào anh về?

− ......

− Được. Nếu anh cứ lo ở bển thì lúc về người "hành" anh không phải là em mà là con Nghi đó. Mấy ngày nay, nó vừa đi học vừa lo việc công ty lẫn việc nhà cho em luôn.

− ....

− Vâng. Em biết rồi.

Thanh Thư gác máy. Cô nhìn con gái mà lòng đầy niềm vui. Hạnh phúc của người làm mẹ thật khó tả.

Cốc... cốc..

Thanh Thư bước đến mở cửa. Cô ngạc nhiên khi thấy Nguyên Gia, trên tay anh là chiếc khay đầy thức ăn.

Thấy cô, anh cười:

− Mai Nghi gọi điện bảo mình đến chuẩn bị bữa trưa cho cậu.

− Nhưng sao cậu vào được? - Cô lạ lắm - Mình không nghe tiếng chuông.

− Mai Nghi đưa chìa khóa cho mình. - Anh cười - Cậu tưởng mình chui lỗ chó à?

Anh đặt chiếc khay lên bàn tròn và ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện Thanh Thư.

Giọng anh kể lể:

− Lúc sáng cô ấy đến công ty bảo trưa mình về ăn trưa với cậu. Cô ấy đi đón thằng Chuột tan học sợ muộn.

Thanh Thư dừng đũa hỏi:

− Cậu nghe lời Mai Nghi thật đấy à?

Nguyên Gia ngả người ra ghế, giọng anh buồn xa xôi:

− Mình cũng chẳng biết. Từ lúc gặp cô ấy đến giờ mình thay đổi thì phải?

− Thế còn Như Sương? - Thanh Thư trầm giọng - Cô ấy biết cậu với Mai Nghi?

− Biết! - Anh cười buồn - Mình đâu sợ gì mà dấu.

− Vậy cô ấy nói sao? - Thư lo lắng.

Nguyên Gia lắc đầu chua chát:

− Nói gì cũng vậy thôi. Mình đâu thay đổi.

− Vậy cậu nghĩ cô ấy sẽ để yên ư?

− Không! - Nguyên Gia lắc đầu - Với tính cách của Như Sương sẽ không bao giờ cô ấy chịu thua.

− Thế cậu tính sao?

− Thôi, cậu đừng lo! - Nguyên Gia trấn an cô - Mình sẽ không bao giờ chơi bài với một đối thủ mà mình biết sẽ thất bại đâu.

− Nguyên Gia! - Cô nhìn anh ấm áp - Mình tin cậu.

− Cám ơn. - Anh cũng nhìn cô chân tình - Thôi, cậu ăn tiếp đi, để mình ẵm cục vàng cái đã.

Nguyên Gia vừa bước đến chiếc nôi thì cô bé cũng vừa thức dậy, đôi mắt đang mở to nhìn anh lạ lẫm:

− Nào! Để cậu Út bế công chúa nào! - Anh ẵm cô bé lên - Thư à! Cậu định đặt tên là gì đấy?

− Hộ mệnh! - Thanh Thư nói mà miệng cười cười.

− Tên gì lạ vậy? - Nguyên Gia nhíu mày - Cậu nghĩ sao mà đặt thế?

− Mình đâu có. - Cô đặt chén trở lại bàn - Đó là tác phẩm của Mai Nghi. Cô ấy bảo nhờ con mình mà khỏi đám cưới với cậu.

− Thế hả! - Anh lên giọng - Đúng là chợ trời mà!

− Thôi đừng tức! Vài hôm nữa ông Vinh về, ổng sẽ lo chuyện đó.

Nguyên Gia đặt cô bé trở lại nôi, miệng vẫn cười với cô bé, anh khấp khởi:

− Thật lòng mình nhìn con nhỏ này mà thấy lòng nôn nao. Chắc phải lấy vợ gấp quá.

− Biết vậy thì tốt! - Cô trêu anh - Chẳng phải cậu đã gặp được một nửa của mình rồi sao?

− Cậu nói Mai Nghi hả? Còn khuya! - Anh quay mặt để giấu nỗi niềm trong lòng. Nguyên Gia rất sợ khi phải đối mặt với Thanh Thư, cô rất hiểu anh. - Mình chỉ thay đổi cái nhìn về cô ta, chứ đâu có nói là gắn bó trọn đời.

− Thế sao đám cưới? - Thanh Thư cắc cớ.

− Chuyện này không thể tiết lộ. Thông cảm đi! - Anh cười méo xẹo - Thôi mình về công ty đây. Nghe nói chiều nay trợ lý của cậu sẽ đến trình diện?

− Ừm. Cậu không đồng ý à? - Cô thăm dò.

− Không. Mấy ngày nay tuy mình bận nên không thể gặp người đó nhưng nghe mọi người khen tài năng người đó lắm. - Anh cười - Chiều này họp để bàn về kế hoạch đấu thầu chung cư, cậu nghĩ.. nhân viên cậu chuẩn bị kế hoạch chưa?

− Thì đến chiều cậu sẽ biết!

Thang máy vừa mở ra Nguyên Gia đã vội vã đi về phòng làm việc của mình. Anh hối hả đưa tay liếc đồng hồ.

Chết rồi! Mình đến muộn quá rồi! Chẳng biết mọi người họp hành thế nào?

Nguyên Gia chau mày đẩy mạnh cửa bước vào và đi ngay đến bàn làm việc lục tìm tập hồ sơ.

Vừa lúc đó, Như Sương cũng bước vào, khép cửa cô dịu dàng đến bên anh:

− Nguyên Gia! Tìm gì mà anh vội dữ vậy?

− Anh không có thời gian để nói chuyện với em. Như Sương thông cảm cho anh nha. Anh phải đi họp gấp!

− Thế à! - Cô áp bờ ngực căng tròn vào lưng anh. - Nhưng rất tiếc anh đã đến muộn rồi. Mọi người đã họp xong cách đây năm phút.

− Chết thật! - Anh vỗ vào trán - Vậy cuộc họp thế nào?

− Anh muốn biết thật ư? - Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh bằng vẻ thách thức.

Nguyên Gia nhận ra vẻ bất thường trong câu nói của cô. Anh cũng gằn từng tiếng:

− Như Sương! Em là thư ký của anh, em có nhiệm vụ báo cáo.

− Báo cáo cái gì? - Cô cố nén giận trong lòng - Chẳng phải mọi chuyện đã được anh sắp đặt hết sao?

Nguyên Gia trố mắt nhìn cô:

− Hôm nay em làm sao vậy Sương?

− Anh còn hỏi em câu đó! - Cô chống hai tay lên mạn sườn - anh lén lút đám cưới rồi bây giờ còn đưa con bé đó vào công ty. - Cô chỉ tay vào ngực anh - Thật ra anh coi em là ai hả? Một con ngốc à! Còn bày trò đến trễ để không dự họp để mặc cho con bé đó làm mưa làm gió.

− Thôi đi! - Anh nạt cô - Cô có im không? Tôi nói cho cô biết... - Anh trừng mắt - Thứ nhất, Nguyên Gia này đã muốn thì không ai có thể ép bất cứ chuyện gì kể cả cô. Do đó không tội lệ gì mà tôi phải lén lút. Thứ hai, tôi chả liên quan gì đến câu chuyện cô vừa thêu dệt cả.

− Anh nói cứ như thật. - Như Sương cười khan - Vậy mấy ngày nay anh làm gì, ở đâu, sao tôi tìm hoài không gặp? Đến công ty không gặp, gọi điện anh tắt máy.

− Xin lỗi.. - Anh cộc lốc - Tôi bận việc nhà. Nhưng thiết nghĩ tôi đâu có nhiệm vụ báo cáo những chuyện tôi làm với cô.

− Nguyên Gia! - Như Sương kêu lên - Anh không nên nói theo kiểu vô trách nhiệm đó. Anh phải biết cuộc họp chiều nay rất quan trọng. Cuộc đấu thầu xây dựng chung cư lần này nếu không có vốn thì kế hoạch có hay thế nào cũng sẽ bị vỡ.

− Tôi biết! - Anh lớn giọng - Vì vậy mà tôi mới tranh thủ đi gặp ông giám đốc để lo, không ngờ ông ta từ chối. - Anh vò đầu - Cô đừng có làm cho tôi rối!

− Đấy! - Như Sương lại dịu dàng kéo anh ngồi xuống salon - Bây giờ anh mới thấy sự quan trọng của em phải không? - Cô quàng cổ anh âu yếm - Nếu anh muốn, em sẽ giúp anh lo chuyện này.

Nguyên Gia đẩy nhẹ cô ra:

− Em đừng xen vào! không có Thanh Thư, công việc ngập đầu anh rồi, em đừng gây thêm rắc rối cho anh. Đấy không phải là chuyện của em.

− Anh lại khi dễ em rồi. - Cô nũng nịu - Chẳng phải những lần Thanh Thư đi công tác, em đều lo chuyện này cho anh sao?

− Anh biết. - Nguyên Gia ngả lưng ra sau - Anh biết em giỏi. Nhưng Thanh Thư quen với việc ký kết hợp đồng và vay vốn cho công ty, anh sợ em...

− Anh yêu! - Cô áp hai tay lên mặt anh - Trước lúc chúng ta bỏ phiếu đấu thầu, em sẽ lo đủ số tiền cho anh.

− Như Sương! - Nguyên Gia cố đẩy Như Sương đang áp sát vào người anh - Nhưng anh muốn tự mình giải quyết. Dù sao em là một kế toán, anh nghĩ...

− Anh yêu! Anh yên tâm đi! - Cô ngồi lên đùi anh âu yếm - Anh hãy tập trung vào bản thiết kế của mình. Chuyện nhỏ đó cứ để em lo

Nguyên Gia cố nhích người ra:

− Anh hiểu em muốn gíup anh. Nhưng số tiền lần này rất lớn, em khó vay ngân hàng lắm.

Cô áp bờ môi căng mọng vào môi Nguyên Gia, giọng cô thủ thỉ:

− Khó em cũng làm. Lâu rồi, mình chưa gần nhau. Anh đừng nói công việc nữa!

Nguyên Gia quá hiểu Như Sương, trong những tình huống thế này cô luôn là người chủ động.

Và anh cũng quá ngán cái giá phải trả cho cuộc sống buông thả của mình nên anh đẩy nhẹ cô ra.

Giọng Nguyên Gia dứt khoát:

− Như Sương! Đây là công ty. Vả lại, anh đã có vợ rồi.

− Mặc! - Như Sương vẫn quàng lấy cổ anh và kề sát môi vào anh - Em biết anh đâu yêu con bé đó.

− Như Sương! Em lầm rồi. Thật ra, anh...

− Anh yêu em, em biết mà.

Cô cướp lời anh và tiếp tục ôm anh âu yếm. Cơ thể rực lửa của Như Sương đang áp sát vào Nguyên Gia. Anh đang cố đẩy cô ra nhìn hình như đều vô vọng.

Thật ra, với sức mạnh đàn ông của mình, anh làm điều đó không khó, nhưng anh không muốn làm tổn thương đến cô. Vì thế nên cho dù đã giải thích rõ ràng nhưng Như Sương vẫn không tin. Cô luôn cho rằng Nguyên Gia yêu mình, và chỉ có mình là có đủ sức thu hút anh.

Cốc...cốc...

Có tiếng gõ cửa, Nguyên Gia vội đẩy Như Sương ra:

− Sương! Có người tìm anh.

− Mặc kệ họ! Hôm nay nhất định em phải ở bên anh.

Nguyên Gia chưa kịp phản ứng gì thì cô đã lọt thỏm vào lòng anh. Tiếp theo là cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái bước vào, quần jeaNhư Sương áo thun ôm cùng màu đen, đẹp như một người mẫu.

Nguyên Gia vừa nhận ra được điều đó thì cũng là lúc anh muốn té xỉu hay độn thổ khi ánh mắt của Mai Nghi đang ném về mình một cách căm giận.

Sau lần nào đến đây cô ta cũng đến vào lúc như thế này? Anh than thầm. Đúng là tình ngay lý gian mà.

Như Sương cảm nhận được sự vô cảm của Nguyên Gia. Anh không nồng nàn đáp trả cũng không phản đối quyết liệt nên lấy làm lạ.

Theo hướng mắt của anh cô quay lại nhìn thì thấy Mai Nghi đang đứng vòng tay trước ngực nhìn mình. Cô không hề nao núng mà tự nhiên đứng dậy kéo sợ dây chiếc váy ngắn đang tuột bên vai.

Bước ung dung đến đứng trước mặt Mai Nghi, cô điềm đạm nhưng lại châm biếm:

− Sao đây? Đến đây trình diện.. sếp hả?

− Như Sương! - Nguyên Gia kéo tay cô lại nạt khẽ - Em đừng quá quắt thế. Cô ấy là vợ anh.

− Đúng nhưng chưa đủ. - Như Sương cười gằn - Hiện giờ cô ấy là trợ lý của Thanh Thư và Thanh Thư không có mặt ở đây, thế là xem như...

− Nếu biết vậy thì cô hãy yên phận đi. - Mai Nghi lườm cô và bước đến bàn giấy của Nguyên Gia đặt tập hồ sơ lên. - Nếu như cô không muốn quay lại phòng kế toán thì đừng bao giờ để tôi thấy vừa rồi một lần nữa.

Nguyên Gia đứng giữa không biết chuyện gì đã xảy ra. Chưa kịp hiểu hết lời nói của Như Sương thì lại ngạc nhiên trước thái độ của Mai Nghi. Anh cho hai tay vào túi quần nhìn cô. Ghen? Gương mặt giận đến đỏ kia bảo đảm là ghen rồi. Nhưng ghen thật hay là do nhập vai đây?

− Sao? - Mai Nghi nhìn Như Sương lạnh lùng - Cô còn việc gì ở đây à?

− Dĩ nhiên! - Như Sương cười trêu tức cô - Tôi còn phải làm việc với anh Gia về kế hoạch để đấu thầu xây dựng chung cư. Cô quên à?

− Không quên! - Mai Nghi khẽ liếc Nguyên Gia - Nhưng kế hoạch đó tôi đang để trên bàn và đã được các cổ đông duyệt rồi. Cô muốn bàn về kế hoạch nào?

− Thôi đi cô bé? - Như Sương gắt - Cô đưa ra kế hoạch rất hoàn hảo nhưng vốn ở đâu? Anh Gia vừa bảo là anh ấy không đàm phán được để vay tiền kìa.

Anh Gia? Mai Nghi lườm Nguyên Gia. Ngọt ngào đến như vậy ư?

Nguyên Gia hiểu Mai Nghi đang nghĩ gì nhưng anh vẫn phớt lờ để chọc tức cô. Thái độ của anh làm Mai Nghi giận thật sự, cô nghiêm giọng với Như Sương:

− Như Sương! Cô chỉ là một kế toán được. .. giám đốc cất nhắc lên làm trợ lý, cô đừng quên địa vị của mình.

Mai Nghi ngồi xuống salon, tréo chân đầy uy quyền:

− Từ nay, tốt nhất đừng có anh Gia này anh Gia nọ. Đó không phải là cách gọi dành cho cô.

Cô nhìn thẳng vào mặt Như Sương:

− Còn vấn đề vay tiền, tôi sẽ lo.

Như Sương lên giọng:

− Cô lo nổi không? Hơn tỉ bạc trong vòng năm ngày đấy cô bé.

Mai Nghi đứng dậy dịu dàng:

− Thôi được! Xem ra, tôi không nên áp đặt cô. Như thế này vậy.

Cô đứng phía sau lưng Như Sương nói rõ từng tiếng:

− Trong vòng ba ngày, ai lo tiền trước thì sẽ ở lại công ty này tiếp tục công việc của mình. Ngược lại thì.. tôi hoặ cô: biến!

Nguyên Gia chưa kịp mừng khi nghe Mai Nghi đến đây làm việc thì anh lại tái mặt trước quyết định táo bạo của cô.

Giọng anh lo lắng:

− Mai Nghi! Em đừng như thế! Chuyện này...

− Chuyện này cứ thế mà làm đi! - Như Sương thấy anh quan tâm Mai Nghi nên tức giận nói nhanh, sợ cô sẽ thay đổi - Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần đi cô bé.

Theo sau câu nói của Như Sương là tiếng cười đầy đắc ý của cô. Mai Nghi nhìn cô khuất sau cửa mà thấy chán ghét bản thân mình vô cùng.

Tại sao mình không vui khi thấy họ tình tứ, âu yếm với nhau chứ? Nghi ơi là Nghi! Mày điên thật rồi!

Mai Nghi không thèm nói gì với Nguyên Gia. Cô đi vội ra cửa.

Nhưng Nguyên Gia đã lên tiếng:

− Em không ở lại trình bày kế hoạch với anh sao?

− Anh biết chữ thì đọc đi! - cô lạnh lùng đáp lại rồi đi nhanh ra thang máy.

Cửa thang máy vừa khép lại cô chưa kịp bấm nút đi xuống thì có một bàn chân chêm vào làm cho nó bật mở ra. Kế tiếp là Nguyên Gia bước vào.

Mai Nghi thấy anh liền nhích người sang bên không thèm nhìn anh. Nguyên Gia bước vào, ấn nút thang máy đi xuống rồi chắp tay sau lưng cười tủm tỉm.

Cho dù Mai Nghi có nhanh thế nào thì anh cũng thấy đôi mắt lưng tròng của cô.

Cứ tưởng là nước đá, không biết tức giận, ghen hờn chứ. Anh khẽ nhìn qua cô thấy cô vẫn lạnh lùng nêu khều nhẹ tay cô.

Anh ngọt ngào:

− Em giận anh à?

Mai Nghi vẫn nghiêm mặt dài giọng:

− Tôi chỉ là một nhân viên quèn, đâu dám!

− Vậy sao lại bỏ về? - Anh trêu cô - Em... giận vì anh với Như Sương...

− Nè, anh đừng đề cao mình quá thế!

Cô nheo một bên mắt:

− Đừng nghĩ người con gái nào cũng.. mê anh.

− Anh đâu có nói thế.

Nguyên Gia nhích sát vào cô, cười cười:

− Anh chỉ cần em "mê" là đủ rồi.

− Thật không biết xấu hổ!

− Làm gì phải xấu hổ. Nếu không đúng thì tại sao em lại... chặt mặt ngầu với anh. Thường ngày, em nói rất nhiều, nhưng hôm nay không thèm nói gì, chứng tỏ...

− Xin lỗi nha.

Cô ngọt ngào:

− Tôi đói không nói nổi.

Vừa lúc thang máy dừng lại, Mai Nghi bước nhanh ra cửa.

− Chào anh.

Đói bụng hả? Nguyên Gia thừ người. Đói đúng lúc vậy ư?

Anh vội chạy theo bước song đôi với cô:

− Em chưa ăn trưa sao?

− Tôi đâu được như công tử Nguyên Gia. - Cô mỉa mai - Thời gian ăn trưa của tôi được dùng để lập kế hoạch đấu thầu rồi, đâu có thời gian rảnh để.. ăn chứ đừng nói gì đến chuyện...

Nguyên Gia nói tiếp:

− Bê bối. Có phải em muốn nói như thế không? Anh cũng chưa ăn trưa, mình cùng đi nha!

− Xin lỗi, anh thông cảm. Nếu nhìn thấy anh chắc tôi khó nuốt.

− Còn anh thì chỉ nhìn em ăn anh cũng.. .no.

Đúng là ba xạo. Mai Nghi nguýt anh.

Cả hai đi bộ một đoạn xa công ty thì Mai Nghi vào một quán cơm bình dân. Cô gọi một dĩa cơm gà, Nguyên Gia cũng gọi giống cô và thêm một chai bia.

Anh chống tay dưới cằm nhìn cô:

− Hôm nay em đẹp lắm. Chỉ thay đổi bộ đồ mà đã đẹp như vậy rồi. Nếu như...

− Xin lỗi vì cắt lời anh. - Cô vẫn nghiêm mặt - Nhưng có nhiều bàn trống sao anh không ngồi mà lại ngồi đây?

− Những bàn kia không có em.

Câu nói ngọt ngào tình tứ của anh làm Mai Nghi thấy có gì đó không ổn. Phải rồi! Hắn xưng anh gọi em từ lúc nào mà ngọt dữ vậy. Đúng là bê bối!

Hai dĩa cơm được đem ra đặt lên bàn thật hấp dẫn.

Nguyên Gia xuýt xoa:

− Ngon quá. Đói bụng mà được ăn ngon như vầy thì còn gì bằng.

− Thôi đi! Đừng diễn trò! - Cô lạnh giọng - Chẳng phải lúc trưa anh đã ăn rồi sao?

− Có đi ăn cơm. Nhưng làm việc không xong, anh ăn đâu nổi.

Phải rồi! ăn không nổi nhưng ôm người đẹp thì nổi chứ gì? Mai Nghi không thèm trả lời mà chỉ cắm cúi xuống dĩa cơm của mình.

Nguyên Gia thấy cô im lặng nên cũng không ăn nữa. Anh nâng ly bia uống một ngụm, nhìn cô:

− Có phải em muốn nói là anh không có tâm trí ăn cơm nhưng lại cùng thân mật với Như Sương phải không?

Mai Nghi bị bắt quả tang nên lúng túng nhìn anh. Sao hắn biết? Bộ đọc được suy nghĩ của mình sao?

Cô lấp liếm:

− Đó là anh nói. Tôi không có à!

− Thôi, không nói chuyện đó nữa! - Nguyên Gia đề nghị - Anh muốn em rút lui khỏi vụ vay vốn. Chuyện đó anh lo được.

Mai Nghi mỉa mai anh:

− Anh sợ phải mất Như Sương khi cô ấy thua tui hả?

− Anh sợ cho em.

Nguyên Gia khẳng định:

− Anh không muốn chuyện gì xảy ra cho em cả. Em là một người không thể thất bại nên anh lo cho em lắm.

− Cám ơn.- Cô lấy khăn giấy lau miệng - Hãy lo cho bồ anh đi!

− Cái gì mà bồ? Em là vợ anh mà.

− Vậy còn Như Sương? - Cô cười khẩy - Tôi là vợ hờ đó.

− Tuy vậy, nhưng hai người đều là người thân, là bạn. Anh không muốn tổn thương ai.

Cách nói đó chẳng khác nào nước lạnh tạt vào mặt . Mai Nghi nổi sùng lên:

− Thế thì anh hãy đi tìm cô ấy để an ủi đi.

Nói xong, cô hầm hầm bỏ đi thẳng ra đường.

Nguyên Gia goi theo:

− Đợi anh đã!

Anh đứng dậy chạy theo cô. Nhưng cô đã đón taxi đi mất.

Đợi các sinh viên dẫn xe ra về gần hết, Mai Nghi mới mon men ra khỏi giảng đường.

Từ lúc cự Nguyên Gia ở quán cơm, cô đến lớp nhưng không tài nào tiếp thu bài được.

Cô nện từng gót giày trên nền gạch. Hắn đúng là tên bê bối mà. Miệng thì em là vợ anh. Nhưng lúc nào cũng Như Sương. Lo cho cô ta thì cứ lo bày đặt nói là lo cho mình. Lo sao lúc mình đi không đi theo. Cô dằn dỗi từng bước.

Uổng công mình lo cho công ty hắn mà. Biết vậy, mình chẳng thèm đếm xỉa đến kế hoạch đấu thầu.

− Ờ! Mà nói mới nhớ. - Mai Nghi vỗ nhẹ vào trán - Phải lo vay tiền. Nếu không, bà Sương cười vào mặt mình cho coi.

Mai Nghi nghĩ đến đây thì hối hả đi ra cổng. Cô vừa ra đến cổng trường thì một chiếc Mercedes trờ tới.

Một người đàn ông đứng tuổi, lịch sự trong bộ vest sẫm màu bước xuống, hơi khom người ông trịnh trọng:

− Chào cô Hai. Lâu nay cô vẫn khỏe?

− Chú Lai!

Mai Nghi kêu khẽ:

− Sao chú ở đây?

− Ông muốn gặp cô. Ông đợi cô ở đầu đường.

Ông Lai mở cửa xe:

− Cô lên đi!

Mai Nghi không đôi co mà tự nhiên bước lên xe.

− Cho xe chạy đi chú Lai!

Chiếc xe nổ máy vọt nhanh như sự hối hả của cô chủ.

Mai Nghi ngồi bên trong cảm nhận sự dễ chịu êm ái mà không hay bên kia đường có một người đàn ông, đúng hơn là một chàng trai đã đứng đợi cô nãy giờ với một bó hoa trên tay.

Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng loại cấp cao ở thành phố.

Mai Nghi theo chân ông Lai bước đến một phòng ăn sang trọng. Vừa bước vào, cô đã reo lên như đứa trẻ.

− Cha! Con nhớ cha quá!

− Nếu nhớ cha thì con đâu có bỏ cha mà đi. - Ông Thâu mắng yêu con. - Con gầy quá.

− Gầy là "mốt" mà cha. - Cô cười - Có chuyện gì mà cha tìm con thế?

− Con à! - Ông âu yếm vuốt tóc cô - Về nhà! Chơi bao nhiêu đó đủ rồi.

− Không được đâu cha! - Cô nũng nịu - Cha cho con vài tháng nữa đi. Nha cha! Vài tháng nữa rồi con về.

− Vài tháng nữa thì cha mất con luôn. - Ông lườm con gái - Con đang bày trò gì với cái thằng Gia thế?

− Ủa! Cha cũng biết hả? - Cô ngạc nhiên.

− Cha không biết được sao? Cha chỉ có mình con, con lại...

− Cha! - Mai Nghi mè nheo - Cho con ít tháng nữa thôi mà.

− Nhưng trong thời gian đó cha sợ con sẽ bị thằng đó hại. Con tưởng những chuyện con làm, cha không biết chứ gì? Từ chuyện con quậy ở quán bar đến chuyện đất đai, cha đều biết.

− Hì... - Cô vuốt ngực ông - Biết rồi thì đừng giận mà!

− Nếu muốn cha đừng giận thì theo cha về.

− Không được! - Cô lắc đầu - Hiện tại con đang làm việc cho hắn. Nếu bây giờ bỏ đi, hắn coi con ra gì.

Cô cười tinh quái:

− Con là con của cha, con phải giống cha. Chưa lâm trận đã rút lui đâu được, phải không cha?

− Đúng! Con gái cha thì phải vậy chứ! - Ông gật gù - Nhưng hình như con đang "dụ" cha.

− Ôi! Con làm gì có bản lĩnh đó. - Rồi cô ngả đầu vào vai cha.

− Cha gọi thức ăn rồi. Con phải ăn nhiều để tẩm bổ mới được.

− Muốn con ăn cũng được. - Cô sờ cằm ông - Cha cho con vay sáu trăm đi!

− Được! - Ông dễ dãi - Cha sẽ lo liền.

− Không phải! - Cô kêu lên - Sáu trăm triệu cơ.

− Con làm gì mà đòi số tiền lớn vậy? - Ông sững sờ - Có phải con đang có kế hoạch về khu chung cư?

− Cha đúng là thánh. - Cô nịnh ông - Biết rồi thì giúp con đi!

− Không được! - Ông xua tay - Từ lúc con quen biết thằng đó thì hình như con lấy hết những mối làm ăn của cha. Cha giúp con thì ai giúp cho công ty cha.

Ông Thâu đợi những người dọn bàn đặt thức ăn lên xong liền gắp cho con gái.

− Con ăn đi! Ra ngoài thiếu gì trò để chơi mà sao cha thấy con làm toàn chuyện "trật" đời. Con Dung đã nói hết với cha rồi.

− Nói rồi thì giúp con đi cha! - Cô lay mạnh tay ông - Lần này cha đừng bỏ thầu. Để vụ này cho con đi.

− Con ăn đi! - Ông giục.

− Con không ăn! - Cô làm nũng - Trừ khi cha hứa với con thì con mới ăn.

− Được, được! - Ông dễ dãi - Ngày mai đến ngân hàng rồi tính.

− Cám ơn cha. - Cô bá cổ ông yêu thương - Cha là số một.

− Số một thì ăn đi. Ông cười nhìn con gái ăn ngon lành.

Đã lâu chắc con bé chưa được ăn ngon như vậy? Ông nhìn con mà thấy xót xa.

− Mai Nghi à!

− Dạ. Cha nói đi ! - Cô nhìn ông chờ đợi.

− Có phải con đã phải lòng thằng Nguyên Gia rồi không?

− Cha này! - Cô xấu hổ - Ai thèm hắn.

− Không thèm mà con lại đồng ý ký hợp đồng làm vợ nó. - Ông vờ gắt giọng.

− Cha cũng biết hả? - Cô kêu lên.

− Lúc con với nó bàn chuyện đó, cha cũng có mặt. Cha ngồi câu cá gần đó. - Ông cười - Có thật thế không?

− Thật ra... thật ra.... - Cô ấp úng - Con chỉ thấy "mến mến" thôi.

− Thế nó có.. mến mến con gái cha không?

− Con không biết. - Cô đưa đùi gà qua lại. - Con không hỏi hắn.

− Vậy cha cho người điều tra giúp con nha! - Ông đề nghị - Thật ra, cha muốn tìm hiều về gia thế thằng đó lâu rồi, nhưng cha tôn trọng con. Cha sợ con không vui.

− Vậy sao cha biết hắn?

− Nó nổi tiếng như minh tinh về những phi vụ làm ăn và các tòa nhà do nó thiết kế. Nhất là mấy vụ bê bối của nó.. - ông cười cười - tạp chí nào không có. Con liệu có cầm cương nó được không?

− Con gái cha chưa biết thất bại là gì đâu. - Cô lớn giọng.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(3) | Trích dẫn(0) | Đọc(10098)
tocmay21
30/12/2011 16:27
dung do neu bo truyen nay dung thanh phim thi hay cu meo luon.e cung thich Khuong Thinh va Van Trang dong.
yeulamyeulamyeulam
Kitty Lam Email
09/06/2011 09:32
Chi HDT oi,

Dung thanh phim Truyen  nay chac la hay lam ah'. Chi nho de xuat cho anh Khuong Thinh va chi Van Trang dong vai chinh nha chi. Yeu thich 2 dien vien nay tu Mot Thoi Ta Duoi Bong. Hay va tuyet!
thuong Email
27/05/2011 15:20
neu bo truyen nay ma dung thanh phim thi chac la vui lam nhi!? dung phim nhanh nhanh nha co!lovelovelove
Phân trang 1/1 Trang đầu 1 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]