Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Chiếc taxi dừng lại trước ngôi nhà của Hạ và Mi thì Nguyên Gia hấp tấp bước xuống gọi lớn.

− Chuột ơi! Chuột!

− Út! Út tới rồi hả? - Cậu nhóc chạy ra mở cổng.

− Sao con lại ở đây? - Anh theo cậu bé ngồi xuống bậc thềm - Lúc trưa mẹ nói dì Nghi rước con mà.

− Dì Nghi đi học rồi. - Cậu bé đáp nhanh. - Chiều nay Út mợ có hai tiết học nên dắt con tới đây chơi với dì Hạ và dì Mi.

− Thế họ đâu? - Anh lo lắng.

− Hai dì đó đưa mẹ dì Mi ra bến xe để về quê. Con ở nhà buồn quá nên mới gọi di động cho Út cậu nè.

− Thế mà cậu hết hồn. - Anh thở hắt ra.

− Ủa! - Cậu bé nhìn bó hoa trên tay Nguyên Gia nãy giờ - Út cậu mua hoa tặng ai thế?

− Không tặng ai cả! - Anh bực bội vứt bó hoa xuống cỏ - Mua cầm chơi thôi.

− Con không tin! - Cậu bé Vinh tinh nghịch.

− Lúc ở công viên, Út mua giùm một cô bé bán hoa. - Anh lấp liếm - Đúng lúc con gọi điện nên Út cầm tới đây luôn.

− Không phải Út cậu tặng cho Út mợ ư? - Cậu nhóc cười.

− Thôi đi! Út cậu con không rảnh để...

Nguyên Gia chưa nói dứt câu thì chiếc Mercedes lúc sáng dừng trước cổng. Mai Nghi vừa bước xuống thì chiếc xe đó chạy ngay.

Cô đẩy cổng bước vào. Sững người vì sự có mặt của Nguyên Gia, cô kêu khẽ:

− Sao lại ở đây? Chẳng phải anh về công ty rồi sao?

− Em mải mê chơi, bỏ bê cháu anh, nên anh đến đây chơi với nó. - Anh lườm cô - Không được à?

Mai Nghi xoa đầu cậu nhóc:

− Con vào lấy đũa với con dao đem ra đây! Hôm nay mình sẽ ăn vịt quay bánh hỏi. Khỏi ăn cơm.

− Hoan hô Út. - Cậu nhóc reo lên rồi chạy vào nhà.

Một lúc sao thì họ bắt đầu nhập tiệc.

Cậu bé cười với Mai Nghi:

− Từ lúc có em bé đến giờ, hôm nay mới ăn ngon như vậy đó Út.

− Vậy thì ăn nhiều đi. - Cô cũng cười - Mấy hôm nay Út bận quá nên không đưa con đi chơi. Đợi Út xong việc rồi sẽ đưa con đi, ăn uống thỏa thích luôn.

− Có cả Út cậu đi nữa nha Út.

− Ừm!

Mai Nghi nhìn sang Nguyên Gia ngồi im lặng nãy giờ. Cô còn giận anh chuyện lúc trưa nên cũng không thèm đếm xỉa gì đến.

− Cậu Út con không thích đi đâu.

− Em hỏi anh lúc nào mà nói thế? - Anh gằn giọng với cô - Chuyện cần nói không nói, chuyện không cần nói ai mượn nói!

− Chuyện gì cần nói? - cô trừng mắt.

− Lúc nãy em đi xe của ai thế?

Hắn bị sao thế kia? Cô nhìn anh lạ lẫm. Tự nhiên sao lại quan tâm đến... Chắc lại giở giọng uy quyền ra đây mà.

− Chuyện đó không liên quan đến anh. - Cô lạnh lùng nhìn chỗ khác - Chuột, vào nhà lấy tập vở đi con! Út đưa con về.

− Không đợi dì Hạ với dì Mi hả Út?

− Không! Có người đợi rồi! - Cô liếc xéo Nguyên Gia - Dì cháu mình khỏi tốn công.

Nguyên Gia nhìn thằng cháu răm rắp làm theo lời Mai Nghi mà tức muốn bể bụng.

Anh nhìn thẳng mặt cô:

− Em nói thế là gì?

− Không phải anh đến là muốn tìm bạn tôi sao? Đợi đi! - Cô nói nhẹ tênh - Tụi nó sắp về rồi.

− Em đừng có ngang như thế! - Anh nạt.

− Ừm! Tại anh "thẳng" quá nên không được nói "ngang" chứ gì? - Cô bướng - Từ nay đừng có mà nạt tôi. Còn nữa.. - cô chỉ tay về phía anh đe dọa - Cấm gọi bằng "em"!

Không khí ồn ào pha lẫn sự khẩn trương của ngân hàng làm Tâm Mi thấy hơi khớp. Cô ôm tập hồ sơ trên tay mà lòng đầy lo lắng.

Con nhỏ Nghi này! Sao nó không tự đến đây để ký hợp đồng vay vốn mà lại nhờ mình kia chứ? Nếu không nể tình Nguyên Gia là người ơn của mình thì đừng có hòng.

Cô kéo chiếc váy ngắn cho dài xuống để che bớt đôi chân trần thuôn dài của mình.

Nhíu mày, cô bực bội. Còn cái jupe này nữa. Nhất là đôi giày cao gót, sao mà khó đi quá. Mà cái phòng giám đốc ở đâu cơ chứ?

− A! Kia rồi! - Tâm Mi mừng rỡ khi nhìn thấy căn phòng trước mặt/

Cốc ... cốc...

− Mời vào.

Tiếng một người đàn ông vọng ra. Tâm Mi đưa tay lên chận ngực. Phải bình tĩnh! Đừng sợ! Con Nghi chỉ nhờ mình đến đây để thay mặt nó ký hợp đồng thôi. Mọi chuyện nó đã lo hết rồi. Mình sắp ra trường cũng cần phải mạnh dạn lên chứ!

Hít một hơi dài, cô xoay nắm cửa bước vào. Dáo dác nhìn căn phòng rộng lớn được bài trí khá đơn giản. Một chiếc bàn giấy bên trên có máy vi tính, một bộ salon mini. Sao không thấy ai hết vậy? Cô ngại ngùng bước vào. Bất ngờ bên trong vọng ra một tiếng phụ nữ.

− Anh Thái à! Anh giúp em lần này đi mà.

− Xin lỗi Như Sương. Việc đó ngoài khả năng của anh. Trong thời gian ngắn như thế, anh không thể. Nếu có thời gian để nhân viên của anh kiểm tra về sự đầu tư của công ty em thì anh còn có thể xem xét lại. Đằng này...

− Chẳng phải những lần trước anh vẫn...

− Đó là con số nhỏ, đối với ngân hàng không ảnh hưởng gì. Thôi, em về đi.

− Anh định qua cầu rút ván với em à?

− Xin lỗi, anh nghĩ em đã hiểu lầm chuyện gì đó rồi. Đây là phòng riêng của anh không tiện tiếp em. Xin mời!

Tâm Mi theo hướng tiếng nói phát ra mà bước tới, bất thình lình cánh cửa căn phòng nhỏ ở trong bật mở.

Cô chưa hoàn hồn thì một cô gái đã đâm sầm vào cô. Tâm Mi kêu khẽ rồi lơ mơ nhìn cô gái có vẻ đẹp sắc sảo trước mặt.

Cô ta lườm lại:

− Hóa ra đây là lý do anh không cho em vay tiền sao?

Người đàn ông bước đến ngồi oai vệ vào bàn giấy, giọng anh ta đầy uy quyền:

− Em thông cảm về đi. Anh có khách.

Như Sương tức tối vô cùng nhưng cũng đành bỏ ra về sau khi đã ném cái nhìn đầy hằn học cho Tâm Mi. Cô lúng túng lượm mớ giầy tờ của mình, miệng mắng khẽ:

− Người gì mà vô ý quá!

Cứ thế, Tâm Mi nhặt hết mớ giấy trong phòng. Chỉ còn duy nhất một tờ gần bàn làm việc, cô chồm người tới nhặt lên. Có lẽ do không quen với chiếc jupe ôm cùng đôi giày cao nên cô vừa chồm người thì đã bị trượt chân ngả qua một bên.

Vừa lúc đó, Tâm Mi thấy có bàn tay nào đó vội chụp lấy cô, ngẩng mặt lên nhìn xem ai vừa "cứu khổ cứu nạn" cho mình, cô đỏ mặt khi giao mắt với Thái.

Anh cười hiền:

− Em không sao chứ?

− Cám ơn anh. Tôi.. tôi .. tôi không sao. - Tâm Mi lúng túng đứng dậy vuốt lại tóc.

− Em ngồi đi! - Thái ân cần dìu cô ngồi xuống salon. Anh pha trà mời cô. - Em uống đi. Em là Tâm Mi phải không? Anh là Trung Thái. Có lẽ Mai Nghi đã nói về anh cho em nghe.

− Không có ạ! - Cô lắc đầu - Mai Nghi chỉ bảo tôi đến đây đưa hợp đồng cho giám đốc ký. Sau đó chuyển tiền vào tài khoản. Nhiệm vụ của tôi chỉ có thế thôi.

− Anh là giám đốc ở đây - Trung Thái nâng tách trà lên, anh nhìn vẻ ngây thơ, xinh đẹp của Tâm Mi qua làn khói của tách trà - Em không giống với lời của Mai Nghi nói qua điện thoại gì cả.

− Chắc nó bảo em là đứa hay lý sự nhưng nhút nhát và bất tài chứ gì? - Tâm Mi cụp mi không dám nhìn thẳng vào mắt Thái.

Cô không hiểu được những biến chuyển trong lòng mình. Tuy cô là người nhút nhát, rụt rè nhưng không đến nỗi "run" như bây giờ vì cô sắp trở thành một luật sư rồi mà.

− Tâm Mi hình như không được tự nhiên trước mặt anh. - Trung Thái ghẹo cô khi nhìn vẻ ngượng ngập trên đôi má đỏ hồng - anh đâu làm gì mà em sợ anh thế?

− Tôi... em... em thấy hơi bất tiện khi phải nói chuyện với người biết nhiều về mình mà mình thì không biết gì về họ.

Ít ra cũng vậy chứ. Trung Thái cười. Sinh viên luật chứ bộ.

− Thôi được, để công bằng anh xin được mời em đi ăn trưa nha. - Anh đề nghị - Anh sẽ cho em biết lý do vì sao anh lại biết nhiều về em.

− Nhưng hợp đồng?

− Xong rồi! - Thái đứng dậy - Cách đây một tiếng, anh đã chuyển tiền vào tài khoản của Nguyên Gia rồi. Ăn cơm với anh chứ!

Mình có quyền từ chối sao?

− Nghi à! Mày nghĩ con Mi sẽ đồng ý sự sắp đặt đó hả? - Hạ đặt đĩa trái cây lên bàn ăn.

− Sao không? - Mai Nghi chu môi - Tao không tin họ không thành đôi.

− Nhưng con Mi nó là đứa nhát nhưng rất khó tính. Còn anh họ mày thì...

− Yên trí lớn đi! - Cô cười - Ổng là mẫu người cổ điển rất hợp với con Mi.

− Nhưng họ chưa lần nào gặp nhau. - Hạ lo lắng.

− Con Mi không gặp thôi. Mấy lần anh ấy đến trường đều gặp nó. - Cô nheo mắt - Tao cam đoan với mày là lần này đi vay nợ nó không những được vốn và lời luôn.

− Đi vay nợ mà lời ! Ý mày là anh Trung Thái à?

− Ừ! - Cô cho miếng cóc vào miệng - Mày đừng lo quá. Tao cũng chỉ tạo cơ hội cho họ chứ đâu có ép họ. - Cô vỗ nhẹ xuống bàn - Mà lúc sáng nó ăn mặc thế nào?

− Bộ váy đi đám cưới hụt của mày không chê vào đâu. À, mà này! - Hạ kéo ghế ngồi gần Mai Nghi - Mày với anh Gia không định tổ chức cưới lại hả?

− Ơ... ừ.. - Mai Nghi muốn mắc nghẹn trước câu hỏi của đứa bạn được mệnh danh là "mồm mép" - thì tao đã kể với mày tại chị Thư.

− Thì bây giờ tổ chức lại. - Hạ kiên nhẫn.

− Tụi tao.. định lo xong cái vụ chung cư rồi mới tính. - Cô lấp liếm cho qua chuyện.

− Thế ư! - Hạ gật gù - Mà kế hoạch lần này được mọi người chấp nhận quả là không uổng công bọn mình.

− Ừ! Ý kiến tung giá giả của mày cũng hay thật. Tao nghĩ bà Sương vì tiền sẽ tung giá đấu thầu của công ty thôi.

− Vì vậy mà khi bỏ thầu, mày phải bỏ cao hơn giá ban đầu. - Hạ nói cứng.

− Tao biết! Mày đừng lo! - Nghi trấn an bạn.

− Ai là người thiết kế công trình vậy?

− Chồng tao. - Mai Nghi đáp gọn.

− Anh Gia? - Hạ ngạc nhiên - Không ngờ anh ấy tài thế. Vừa là kiến trúc sư vừa làm kinh tế giỏi. Mày đúng là có phước. - Cô nhìn sang Mai Nghi - Sao mày không rủ anh ấy đến đây chơi? Lâu rồi không gặp ảnh.

− Hôm qua hắn có đến đây... thăm bọn mày nhưng không gặp.

− Trời ơi! Mày lầm rồi! - Hạ vỗ tay - Anh ấy đến là vì thằng Chuột gọi. Lúc mày nó đến thì cũng là lúc tao với con Mi đưa mẹ nó ra bến xe nên thằng Chuột sợ buồn mới gọi cho anh ấy.

− Thế ư? - Mai Nghi nhìn sững Hạ - Mày lúc nào cũng ăn hiếp ảnh. - Hạ nói nghiêm chỉnh - Anh ấy là người tốt. Mấy lần bọn tao gọi điện để cám ơn sự giúp đỡ của ảnh với mẹ con Mi nhưng anh ta đều từ chối, không chịu gặp bọn tao.

− Tốt thế thì cho mày đó. - Cô vẫn ngang bướng nhưng trong lòng thì rối như tơ vò vì đã mắng oan cho Nguyên Gia.

− Cho thật không? - Hạ trêu bạn - Mày đừng làm tao mừng hụt nha.

− Con quỷ! Mày dám? - Mai Nghi vờ giơ tay dọa bạn - Mà sao con Mi đi lâu quá hả Hạ?

− Í! - Hạ kêu lên - Có tiếng xe ngoài cổng kìa!

Cả hai cùng chạy ra xem người nào đến thì bất ngờ vì sự xuất hiện của người đàn ông điển trai trong bộ vest trắng.

Hạ kề tai Mai Nghi nói khẽ:

− Ai vậy?

− Trung Thái. - Cô đáp khẽ - Đừng "đánh" rắn bị "động" rừng. Để họ chào nhau cho tự nhiên. Con Mi nó giận dai lắm.

− Ừ! Vậy vào trong đi! - Hạ cùng Mai Nghi rón rén đi vào phòng khách. Cả hai vừa ngồi xuống salon thì Mi cũng vào tới.

Thấy Mai Nghi, cô đập nhẹ vào vai bạn lớn tiếng:

− Con quỷ! Mày dám bán đứng tao với anh họ mày hả?

Mai Nghi nhăn mặt nhìn Hạ cầu cứu. Hạ vờ không biết gì kéo Tâm Mi ngồi xuống:

− Đừng nóng! Có gì từ từ nói.

− Còn nói được gì nữa! - Mi ấm ức - Lúc đến đó anh Thái biết rất rõ về tao, thế mà tao ngớ ra như thằng khùng không biết gì cả. Mày coi có tức không?

− Xin lỗi! Xin lỗi! - Mai Nghi xuống nước - Tại vì mày là đứa dễ tính quá nên tao phải làm thế. Thông cảm đi. - Cô nhe răng cười trừ - Nhưng mày thấy anh họ tao thế nào?

− Bình thường thôi. - Tâm Mi vờ thản nhiên.

Mai Nghi hiểu bạn nên háy mắt với Hạ. Hạ liền nhỏ nhẹ nói với Mi:

− Bình thường thật hả mậy? Lúc nãy nhìn cái cách hai "ông bà" chia tay tạm biệt cũng "xúc động đậy" lắm mà.

− Xúc động cái đầu mày! - Mi phát vào vai Hạ - Mày đừng nghe con Nghi!

− Đúng! - Nghi vờ nghiêm mặt - Nghe tao làm gì, tao còn lầm mày huống chi người nào. - Cô thở hắt ra - Tội nghiệp anh Trung Thái, ổng tưởng mày hiền nhưng thật ra mày dữ như chằng vậy.

− Vậy mày là tao, mày có tức không? - Mi ấm ức - Lúc tao gặp ảnh, ảnh nhìn tao cứ như là muốn "nuốt chửng" tao làm tao "ngượng" muốn chết. Đã vậy, con Hạ còn bắt tao mặc bộ đồ quỷ này nữa.

Mai Nghi nhìn Hạ cười cười. Hạ tinh quái khều Mi:

− Ê! Dân luật gì mà ăn nói ngược ngạo vậy? Người ta muốn "nuốt chửng" không "sợ" mà lại "ngượng". Bộ không sợ "chết" hả?

− Phải đó! - Mai Nghi chêm vào - Lúc đó có rớt ra không?

− Rớt? Mà rớt cái gì? - Mi thật thà hỏi lại.

− Trái tim ngủ yên của mày. - Mai Nghi cười.

− Trật rồi! - Hạ xua tay - Bây giờ nó đã không còn ngủ yên nữa, nó đang thổn thức... - Cô đứng dậy vờ ôm ngực hát lên - "Tình yêu đến, em không mong đợi gì. Tình yêu đi em không hề hối tiếc..."

− Con quỷ! - Mi xấu hổ đỏ mặt - Hai đứa bây đúng là quỷ sống mà. Tao với ảnh đâu có gì, chỉ ăn cơm trưa thôi.

− Được rồi! Ban đầu như thế là tốt rồi. - Mai Nghi ngồi nghiêm chỉnh lại - Vậy ông Thái có chuyển tiền chưa?

− Rồi! Tao cũng kiểm tra rồi. - Mi ngồi xuống - Nhưng ảnh không ký hợp đồng.

− Trời đất! - Hạ kêu thảng thốt lên - Mày tài thật nha. Mi vay số tiền lớn như vậy mà không hề có hợp đồng.

− Tao... tao... - Mi cụp mi ấp úng.

− Thôi, mày đừng trêu nó nữa Hạ - Mai Nghi giải vây cho bạn - Mi! Mày đến đó không có chuyện gì chứ?

− Có! - Mi nghiêm mặt - Hình như bà Như Sương cũng vay tiền ở ngân hàng đó. Tao gặp bả vừa cãi với anh Thái xong.

− Thế anh Thái có cho mượn tiền không? Hạ nóng lòng.

− Nghe cuộc nói chuyện của họ chắc là không. - Mi lắc đầu đung đưa đuôi tóc.

Mai Nghi nghe bạn nói xong thì thừ người suy nghĩ. Một lúc sau, cô nói với bạn:

− Mi nè! Tao nhờ mày chuyện nữa nha!

Vì là người chịu ơn nên Tâm Mi gật đầu ngay:

− Có chuyện gì thì mày nói đi. Miễn là...

− Yên trí lớn đi! - Hạ xen vào - Nó nhờ mày dùng mỹ nhân kế đó.

Mai Nghi nhìn Hạ bằng cặp mắt ngưỡng mộ. Không ngờ bạn mình lại thông minh và sâu sắc đến thế.

− Phải đó! - Mai Nghi trịnh trọng - Mày cố hỏi ông Thái xem trước đây bà Sương có vay tiền không? Và trong những phi vụ đó có mờ ám gì không?

− Nhưng mày bảo chuyện đó trước nay do chị Thư lo mà? - Mi mở to mắt ngạc nhiên - Cô Sưong tuy là thư ký của anh Gia nhưng chuyên môn chỉ là kế toán đâu có...

− Vậy mới nói! - Mai Nghi nói nhanh - Hắn.. . à, ý tao là ông xã tao rất tin cô ta, chị Thư lại thường đi công tác. Tao chỉ muốn xác minh thôi.

− Theo tao, mày cứ trực tiếp đến đó hỏi anh họ mày hay hơn. - Hạ đưa ra ý kiến - Dù gì con Mi nó cũng không bằng mày.

− Tao cũng biết. - Mai Nghi chau mày - Nhưng tao rất hạn chế đến ngân hàng. - Tao sợ... sợ phải ở đó luôn.

− Vậy là ý gì? - Mi hỏi lại.

− Tức là tao tài giỏi quá nên sợ anh họ giữ lại làm việc luôn. - Mai Nghi nói xạo với bạn.

− Đừng nổ quá! - Cả Hạ và Mi cùng kêu lên.

Mi nói:

− Nếu mày nói thế thì tao sẽ cố hỏi anh Thái. Nhưng kết quả thì tao không bảo đảm đâu.

− Chỉ cần mày giúp tao là được rồi. - Mai Nghi cười.

− Tao không giúp mày. - Mi đứng dậy mở tủ lạnh lấy chai nước. - Tao vì anh Gia. À! Mà sao mày không rủ ảnh đến đây chơi?

− Lúc sáng, tao đến công ty nhưng không gặp, chắc nghỉ đi chơi đâu đó rồi.

− Mày lúc nào cũng nói thế. - Mi mắng bạn. - Anh ấy không thế đâu. Chiều nay, học xong về xem thế nào. Sẵn tiện rủ anh ấy tối nay đi chơi luôn đi. - Hạ đề nghị - Nhân dịp bảo anh Trung Thái ra mắt bọn mình luôn.

− Phải.. phải... phải... - Mai Nghi nổ một tràng dài - Nếu con Mi chịu gọi điện mời anh Thái, tao sẽ "dắt" anh Gia đi.

− Trời ơi! Coi mày kìa! - Hạ trề môi - Làm như lớn lệnh lắm, đòi dắt người ta!

− Mi! Mày nghĩ sao? - Mai Nghi phớt lờ lời nói của Hạ.

− Nhưng.. - Mi ngập ngừng - Lúc trưa tao đã từ chối rồi, bây giờ lại...

Mai Nghi và Hạ nhìn nhau rồi cùng nói lớn:

− "Cột lại đi tìm trâu".

Căn nhà của Thanh Thư hôm nay khác với mọi ngày, bàn ăn chỉ có một mình cô. Mai Nghi và cu Vinh hôm nay không nói năng gì. Một sự im lặng đáng sợ.

− Mẹ! Con có chuyện muốn nói với mẹ.

− Chuột! Lại đây ăn cơm với mẹ! - Cô kéo ghế cho con - Vài ngày nữa cha về, Chuột có vui không?

− Có mẹ ạ! - Cậu bé reo lên - Con muốn hỏi mẹ là tại sao Út cậu hay cãi nhau với Út mợ vậy?

− Họ cãi nhau à? - Thanh Thư mở tròn mắt.

− Dạ. Giận luôn rồi.

Ra thế! Hèn chi mà cả ngày nay hắn không qua đây thăm công chúa của mình. Hắn rất thích con nít mà phải ở nhà chắc là dằn lòng dữ lắm. Xem ra chuyện nghiêm trọng rồi.

− Chuột à! - Mai Nghi từ trên lầu đi xuống gọi to - Đi qua bà ngoại không?

Cậu bé nhìn Thanh Thư để hỏi ý kiến, được mẹ gật đầu ra hiệu nên chạy đến nắm tay Mai Nghi cười híp mắt:

− Đi bây giờ hả Út?

− Phải! - Cô cười rồi nói với Thanh Thư - Chị Thư à! Em qua bển chút nha!

− Ừ! - Thanh Thư gật đầu - Nhưng em không ăn cơm sao? Lúc đi học về đến giờ em đâu ăn gì?

− Thì qua bà ngoại ăn cơm. - Cậu nhóc nói nhanh.

− Thế cũng được. Luôn tiện, em nhắn với cậu Gia là hôm nay công chúa hắn nhớ hắn lắm.

− Dạ, em biết rồi.

Mai Nghi dắt tay cu Chuột đi ra vườn. Đứng bên hàng rào trúc, cô thừ người nhìn qua nhà Nguyên Gia.

Mình quá đó, hắn sẽ cho rằng mình cần hắn lắm. Đảm bảo là sẽ lên mặt cho xem. Không được! Cô nhắm chặt mắt lại. Mình không thể cho hắn có cơ hội để lên mặt được. Nhưng nếu không xin lỗi hắn, đảm bảo hắn sẽ không chịu đi với mình.

Cô vỗ vào trán, Lúc đó còn mất mặt với bọn con Mi, con Hạ nữa.

Ôi chao! Sao tôi khổ thế!

− Út ơi! - Cậu nhóc Chuột giật tay cô - Không đi hả Út?

Mai Nghi nhìn xuống cậu bé, cô hỏi nhỏ:

− Chuột à! Cậu Út con có phải là người giận dai không?

− Không đâu! - Cu Chuột huơ tay phủ nhận - Út cậu tốt lắm không giận Út mợ đâu.

− Thế à! - Mai Nghi thấy an tâm hơn - Vậy mình đi!

Nói rồi, cô dẫn cậu bé băng rào chui qua nhà Nguyên Gia.

Bà Kim Huệ đang ngồi trong phòng ăn thấy cô, mừng rỡ reo lên:

− Nghi! Vào đây ăn cơm với mẹ, con! - Bà nhìn cu Chuột - Cả Chuột nữa, ăn cơm với ngoại nè!

− Dạ. - Cậu bé ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà.

Mai Nghi rụt rè bước đến nhưng cặp mắt thì láo liên, quan sát xung quanh tìm "mục tiêu".

Vẫn không thấy hắn. Hắn không có ở nhà sao? Cô thấy yên trong dạ.

Bà Kim Huệ nhìn cô đã hiểu cô muốn gì. Bà cười xòa:

− Con tìm Nguyên Gia hả?

− Dạ. - Cô lí nhí - Sao mẹ biết?

− Hôm qua tối mịt nó mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. - Bà chỉ tay lên lầu - Cả ngày nằm ì ở trển, không ăn uống gì là mẹ biết hai đứa có chuyện rồi.

Bà cười cười:

− Nhưng mặc kệ nó đi! Ngồi xuống đây ăn tối với mẹ! - Bà quay qua chị bếp đứng cạnh bên ra lệnh - Lấy thêm chén đũa cho mợ Hai!

− Dạ thôi mẹ ạ! - Cô ngăn chị bếp lại - Con... con muốn nói chuyện với... anh Gia. Sau đó, bọn con sẽ đi ăn ở ngoài.

Bà Kim Huệ ngạc nhiên trước thái độ của cô. Đúng với tính cách nó thì Nguyên Gia sẽ phải xin lỗi, làm hoà trước chứ! Lạ thật nha!

Bà chỉ tay lên lầu:

− Thế thì con lên lầu đi! Nó ở trong phòng.

− Dạ. Con xin phép. Chúc mẹ ngon miệng.

Mai Nghi để cậu bé ngồi ăn với bà Kim Huệ. Cô đi vội lên lầu:

− Anh biết rồi. Em chỉ cần nhắn với Mai Nghi thì anh sẽ đến ngay. - Nguyên Gia đang nằm trên giường uể oải nói qua điện thoại.

− ......

− Hạ cứ yên tâm! Đúng là cô ấy với anh đang giận nhau, nhưng em đã lên tiếng thì nhất định anh sẽ đến.

− .....

− Có lẽ cô ấy sắp qua đây nói với anh đó.

Nguyên Gia nằm dài trên giường nói chuyện mà không hay Mai Nghi đang đứng bên ngoài.

Cốc.. cốc...

Có tiếng gõ cửa. Anh liền bịt ống nói rồi nói vọng ra.

− Ai đó? Vào đi, cửa không khóa!

Mai Nghi vừa xuất hiện, Nguyên Gia đã sầm mặt lại. Anh nói qua điện thoại:

− Alô. Hiện giờ anh đang có khách. Mình gặp lại sau nha.

− ....

− Ừm! Anh hứa mà. Không có chuyện gì cả.

− ......

− Yêu thì không biết có hay không nhưng "cắn nhau" thì muốn chết rồi nè.

− ....

− Ừ! Tạm biệt.

Nguyên Gia vứt cái di động lên giường, nhìn Mai Nghi đang đứng dựa cửa.

Tối nay cô mặc một chiếc đầm ngắn màu trắng muốt trông thật dễ thương. Nguyên Gia thích nhất là mái tóc đang xõa xuống vai, trông cô như một nàng công chúa.

Anh nhìn mấy lượt rồi cuối cùng dừng lại giao mắt với cô. Mình mà nhỏ nhẹ thì sẽ không bao giờ chịu xuống nước năn nỉ mình. Nguyên Gia thầm nhủ. Cho dù có đau lòng thì cũng phải cho cô bé nếm mùi "đau khổ". Nếu không mai mốt ai mà chịu nổi.

Anh hắng giọng:

− Hừm. Có chuyện gì thế? Ngồi đi! Đâu ai bảo đứng làm dâu.

Đúng là "đục nước béo cò" mà. Mai Nghi mím môi dằn cục tức xuống khi nhìn gương mặt lạnh lùng của anh. Cô kéo ghế ngồi đối diện với Nguyên Gia.

− Tôi có chuyện muốn nói. - Cô nhìn chỗ khác.

Sang đây năn nỉ mà lại nói bằng cái giọng chị hai người ta. Đúng là có chết cũng không chừa. Nguyên Gia lườm cô rồi ngã ra giường quay mặt vào tường không thèm nhìn cô.

− Nói đi! - Anh cộc lốc.

Bạch...

Mai Nghi bực mình trước thái độ của anh nên phát mạnh vào mông Nguyên Gia, làm anh nhốm dậy trừng mắt với cô.

Mai Nghi cũng chống tay lên hông, lớn tiếng:

− Anh tưởng anh là ai mà thế hả? - Cô chỉ tay vế phía anh - Họ ở đâu cái kiểu nói chuyện mà quay "mông" vô mặt người ta chứ?

Nguyên Gia phải cố lắm mới nhịn được cười. Anh chống khuỷu tay lên gối ngóc đầu nhìn cô răng đe:

− Đây là phòng tôi ai cho cô lớn tiếng? Đừng tưởng có mẹ tôi yểm trợ rồi muốn làm gì thì làm nha! - Anh hất mặt - Nguyên Gia này mà muốn thì không ai cản được đâu.

Mai Nghi nghe anh nói cô hơi sợ, bước lùi lại cô nhìn chiếc váy mỏng manh của mình. Một thoáng sợ sệt nhưng cô vẫn cứng giọng:

− Mười anh cũng không dám đụng đến tôi chứ đừng nói một anh.

Nguyên Gia ngóc đầu nhìn cô, bỗng nhiên anh nhảy xuống giường nhào tới cô:

− Là cô nói đó nha!

− Nè.. nè.. Anh vừa thôi nha! - Mai Nghi nép vào tường, giơ hai tay lên phòng thủ - Đừng có mà làm ẩu!

Nguyên Gia phì cười khi nhìn bộ dạng của cô. Anh móc trong bóp ra một tờ giấy chìa trước mặt cô:

− Tôi là võ sĩ karaté đây nè. Khỏi thủ! Có chứng nhận đàng hoàng đấy.

Mai Nghi bị quê quá nên xụi tay nói ỉu xìu:

− Tôi qua đây không phải để kiếm chuyện với anh.

Nguyên Gia đến tủ áo lấy chiếc áo thun màu đen ra vứt lên giường. Anh đến bên chiếc gương lớn treo gần đó lấy chai dầu thơm xịt hai bên cánh tay.

Mai Nghi nìhin anh mà thấy tức lên đến cổ họng. Đàn ông gì mà điệu đàng. Ai đời đi sử dụng dầu thơm, giống như con gái.

Nguyên Gia ngồi trên giường mặc chiếc áo thun xong nhìn cô:

− Không kiếm chuyện thì qua đây làm gì? - Anh kề sát mặt cô - Nhớ à?

− Nhớ cái nỗi gì! - Cô quay mặt chỗ khác hy vọng Nguyên Gia không phát hiện đôi má ửng hồng của mình. - Bọn con Mi, con Hạ nhờ tôi mời anh đi chơi. Tối nay anh rảnh chứ?

− Nhìn tôi, cô không đoán ra sao? - Anh chải tóc - Xin lỗi nha!

− Anh diện đẹp thế chắc đi chơi với bồ?

− Hơi thông minh đó. - Nguyên Gia cười cười.

− Anh không đi, tôi biết nói thế nào với tụi nó đây?

− Đó không liên quan gì đến tôi cả.

Anh quay mặt cười tủm tỉm khi nhìn gương mặt nhăn nhó của Mai Nghi:

− Bây giờ tôi phải đi đây.

Cô vội đứng ở cửa phòng chặn lại, hai tay dang ra vịn vào thành cửa chiếm lối đi của anh:

− Ai cho anh đi?

Nguyên Gia vòng tay trước ngực hỏi, vẻ kênh mặt:

− Muốn làm trò gì đây?

− Muốn anh cùng đi với tôi đến gặp bọn bạn tôi. - Cô nói thẳng thừng.

− Cô ra lệnh cho tôi đấy hả?

− Không! - Mai Nghi cúi mặt - Tôi đang năn nỉ anh đấy chứ!

Rốt cuộc thì cũng nói ra rồi. Nguyên Gia cười cười ngồi trở lại giường:

− Năn nỉ thì cũng phải nói cho êm ái một chút chứ!

Ôi! Đúng là "giậu đổ bìm leo" mà. Mai Nghi cắn răng cố dằn cơn giận. Cô nện từng gót giầy bước đến cạnh anh:

− Tôi đã hiểu lầm nên có những lời không đúng. Xin lỗi.

Nguyên Gia đưa tay che miệng tằng hắng:

− Cô đang muốn hoà bình hay chiến tranh mà trong giọng nói có chút vị "thuốc súng" vậy?

Cô chịu hết nổi thái độ cà tửng của anh nên hét lên:

− Vậy thật ra anh muốn gì đây?

− Đâu có gì đâu.

Anh làm tỉnh đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô thật tình tứ:

− Tôi chỉ điệu đàng, ga lăng với những người thích được chiều chuộng, ngọt ngào thôi. Cô chẳng cấm tôi không được gọi bằng "em" thì tôi phải thế chứ sao?

− Lúc đó.. lúc đó tôi giận quá! - Cô lắp bắp - Anh đừng nhỏ mọn thế chứ! Bây giờ anh cứ gọi.. tùy ý.

− Không thích!

Nguyên Gia ngả người ra giường, đan hai tay làm gối:

− Tôi không thích ép người khác. Miễn cưỡng đâu có vui.

Mai Nghi rụt rè ngồi xuống bên cạnh anh, cô lí nhì trong họng:

− Tôi... đâu có miễn cưỡng.

− Tự nguyện à? - Nguyên Gia cười cười.

− Ừm... - Cô cúi mặt.

− Thế cô định xưng hô với tôi thế nào? - Nguyên Gia vẫn giữ giọng lạnh ngắt.

− Gọi "anh" xưng "em". Như thế được chưa?

− Tự nguyện ? - Nguyên Gia hỏi lại để chọc cô.

− Ừm. - Mai Nghi gật đầu.

Nguyên Gia liền ngồi bật dậy, kéo tay cô ra cửa, mặt hớn hở:

− Vậy thì đi mau lên! Anh nói với Hạ sẽ đến liền. Nãy giờ đã trễ rồi.

− Đợi đã! - Mai Nghi níu tay anh lại, cô lừ mắt - Anh với con Hạ .. tức là anh đã nhận lời đi chơi với nó?

− Ừ! Lúc nãy là cô ấy gọi điện. - Anh quên mất vở kịch mình đóng nãy giờ nên nói luôn - Lúc em mới vào ấy.

− Vậy là nãy giờ anh gài bẫy tôi? - Cô chỉ tay vào mặt mình.

− Gài đâu mà gài! - Anh cười - Gài bẫy em, anh có lợi gì đâu?

− Anh còn dám nói! - Cô la lên trong sự giận dỗi - Anh chỉ giỏi ăn hiếp tui.

− Anh không ăn hiếp em! - Nguyên Gia khóa cửa phòng lại - Em mà nói một tiếng "tui" là anh thay đồ ra ở nhà liền đó.

Đúng là tên bê bối. Cô mắng thầm. Ăn nói lật lọng.

Vũ trường Sao Đêm.

Một không khí ấm cúng nhưng đầy sôi động, mọi người như chìm vào sự êm dịu của tiếng nhạc, tiếng đàn violon của anh chàng trên sân khấu như trải hoa dưới chân các đôi bạn đang tay trong tay dìu nhau đi theo điệu Valse.

Tâm Mi ngại ngùng đặt tay mình trong bàn tay của Trung Thái, anh hỏi khẽ:

− Em.. sợ anh sao mà không dám nhìn anh thế?

− Không có. - Tâm Mi đáp nhanh, cô ngẩng lên nhìn anh để rồi biết mình đã bị anh "dụ", cô phụng phịu. - Anh.. chọc em.

Trung Thái cười độ lượng:

− Anh thích thấy em thế này. Trông em giống như.. búp bê.

− Anh Thái này! - Mi kêu khẽ - Sao nói em thế chứ?

− Hì.. không nói nữa! - Anh giơ tay đầu hàng - Chúng ta nói chuyện khác nha! Em với Mai Nghi là bạn thân, có khi nào cô nhỏ nói cho em nghe về gia đình không?

− Cũng ít lắm. - Cô trầm giọng - Nó chỉ nói là không thích sống với gia đình, muốn tự lập. Chỉ thế thôi!

− Em có biết gì về Nguyên Gia không? Anh nghe Hạ nói qua điện thoại là hắn rất quý Mai Nghi?

− Anh họ gì mà kỳ vậy? - Cô trêu anh - Không biết gì về em gái hết.

− Nó mà chịu cho anh biết thì tốt rồi. - Anh cười cười - Con nhỏ đó nganh ngạnh chứ đâu được như.. em.

− Ôi! Anh không sợ em mách với Mai Nghi hả? - Cô nheo mắt.

− Anh chỉ nói sự thật thôi. - Trung Thái so vai - Nhưng nói gì thì nói, hôm nay anh vui lắm - Lúc ăn trưa em từ chối lời mời của anh làm anh tưởng mình không còn cơ hội nào chứ!

− Trung Thái! Anh nói đi đâu vậy? - Cô xấu hổ cụp mi xuống.

− Tâm Mi! - Trung Thái nhìn cô nồng nàn. - Hãy cho anh cơ hội đi! Anh biết mình hơi vội vàng nhưng anh chỉ mong em chấp nhận anh như một người bạn. Anh hy vọng thời gian sẽ giúp chúng ta hiểu nhau và mình có thể...

− Trung Thái! - cô gọi khẽ - Anh đang gây sự chú ý cho con Hạ đằng kia kìa. - Cô vờ nhăn nhó - Nó mà trêu em là em sẽ không gặp anh nữa đó.

Trung Thái nhìn Hạ đang ngồi ở góc phòng giơ tay vẫy anh. Anh quay qua nhìn Tâm Mi rạng rỡ:

− Nói vậy là em đã chấp nhận cho anh vào danh sách các ứng cử viên của em rồi.

− Nhưng em có điều kiện. - Cô nói nghiêm chỉnh.

− Em muốn biết về Như Sương? - Anh dè dặt nhìn cô.

− Sao anh biết? Cô ngạc nhiên trố mắt nhìn anh.

− Chuyện nhỏ ấy mà. - Anh cười - Anh còn biết chuyện tối nay là của Mai Nghi bày ra, đúng không?

Bị anh đoán đúng nên Tâm Mi đành chịu trận, cô chỉ biết im lặng bước theo điệu nhạc.

Trung Thái lại nói tiếp:

− Em vốn không bao giờ có những suy nghĩ cũng như hành động như tối nay. Em đã từ chối lời mời lúc trưa của anh ròi đột ngột gọi điện rủ anh đi chơi. Bao nhiêu đó cũng đủ để anh biết "quân sư" của em là Mai Nghi.

− Anh thật đáng sợ. - Cô chu môi.

− Đừng nói anh thế! Trung Thái giải thích - Chẳng qua anh rất hiểu con nhỏ Nghi thôi.

− Nói vậy thì anh hãy nói cho em biết về Như Sương đi. - Cô nhìn anh chờ đợi - Thật ra, bọn em chỉ muốn làm rõ vài chuyện thôi.

− Anh đâu có nói là từ chối. - Trung Thái cười cười - Nhưng không phải bây giờ. Một buổi tối như thế này, ai lại đem mấy chuyện đó ra nói. Anh kề vào tai cô nói nhỏ - Ai cần thì đến công ty anh.

− Ôi! Anh xấu quá! - Cô kêu khẽ.

Vừa đúng lúc bản nhạc kết thúc nên Tâm Mi nhìn anh đề nghị:

− Mình lại bàn ngồi đi anh!

Trung Thái lịch sự dìu cô trở lại bàn. Vừa thấy hai người, Hạ liền reo lên:

− Hai người nhảy đẹp thật nha. Trung Thái à! Tuy là lần đầu gặp anh nhưng quả thật em rất phục anh.

− Phục anh? - Trung Thái ngẩn người - Về chuyện gì?

− Ơ.. ơ.. Anh vừa có tài kinh doanh lại vừa giỏi khiêu vũ. Điều đó chứng tỏ bản lĩnh của anh. Làm ra làm, chơi ra chơi!

− Nè, bà "ve sầu" kia nịnh vừa thôi! - Mai Nghi cùng Nguyên Gia bước vào - Anh họ tao là người phàm mắt thịt, đừng tâng bốc ổng thế. Chuyện đó để con Mi lo.

Tâm Mi bị Mai Nghi kéo vào cuộc bất ngờ nên lúng túng nhìn Trung Thái, cô vội đứng dậy đập nhẹ vào vai bạn:

− Cái tội đến trễ còn chưa phạt, ở đó mà nhiều chuyện. Không mau giới thiệu.. ông xã đi!

Mai Nghi sực nhớ Nguyên Gia đứng sau lưng, cô ngượng ngập nói với Trung Thái:

− Anh Thái! Đây... đây là Nguyên Gia bạn.. trai em. - Cô bấu tay Nguyên Gia - Anh Gia à! Còn đây là Trung Thái, là.. anh họ em.

Anh họ? Nguyên Gia trừng mắt nhìn cô. Chẳng phải em không có ai thân thích sao?

Mai Nghi phớt lờ ánh mắt của anh. Cô kéo Nguyên Gia ngồi xuống, giọng xởi lởi:

− Hai người chào nhau đi!

Nguyên Gia không để ý đến nụ cười tủm tỉm của Trung Thái. Anh lịch sự chìa tay với Trung Thái:

− Chào anh. Rất vui được gặp anh. Tôi nghe... Mai Nghi nói nhiều về anh hôm nay mới được gặp.

− Tôi cũng thế. - Trung Thái bắt tay với Nguyên Gia - Nghe danh cậu đã lâu hôm nay mới được biết. Rất vui khi gặp cậu.

Hạ ngồi quan sát nãy giờ, cô cảm thấy có chút không khí nặng nề đang từ từ bao trùm nơi đây nên xen vào:

− Nè! Ra mắt gì mà kỳ vậy? Phải nâng ly chúc mừng cho cuộc gặp gỡ lý thú này chứ.

− Phải.. phải... - Mai Nghi cao hứng nâng ly bia lên - Đã lâu rồi không vui như hôm nay. Đông đủ thế này thì phải nâng ly chứ.

Mọi người cùng hào hứng cụng ly. Nguyên Gia nâng ly bia nốc cạn một hơi mà mắt vẫn nhìn đăm đăm vào Trung Thái.

Hình như mình đã gặp người này ở đâu thì phải. Anh ta với con nhóc này mà bà con nỗi gì.

Anh chàng đánh trống gõ cái tùng thật lớn làm Nguyên Gia giật mình nhìn lên sân khấu. Một bản disco vang lên làm mọi người xung quanh nhốn nháo kéo nhau ra sàn nhảy.

Mai Nghi nắm tay Hạ và Mi:

− Bọn mình ra nhảy đi!

− Thôi... thôi. tao chịu! - Mi nhăn mặt.

− Còn mày, Hạ? - Mai Nghi hỏi.

− Tao sắp xỉu rồi. - Cô xua tay - Mới nghỉ một lát đây. Mày với anh Gia mới đến ra nhảy đi!

Mai Nghi nhìn qua Nguyên Gia đang "xử lý" nắm đậu phọng trên tay mà giận tím mặt. Hắn làm như không có mình bên cạnh vậy. Bây giờ mà nhảy nhót gì nổi. Đêm qua đã chơi suốt đêm rồi.

− Nghi à! Anh em mình nhảy đi! - Trung Thái đề nghị.

− Có thế chứ! - Mai Nghi cười toe - Anh họ muôn năm mà.

Trung Thái nắm tay Mai Nghi kéo ra sàn nhảy, anh gầm gừ:

− Em bày trò gì thế? Cậu mà biết chuyện thì sao? Anh nói trước là không nói xạo cho em đâu.

− Hì.. hì.. - Mai Nghi nhìn anh - Anh không xạo thì đừng hòng gặp con Mi.

− Em... - Trung Thái cứng cổ họng trước gương mặt tỉnh queo của cô.

− Nguyên Gia! Anh với con Nghi chưa làm hòa hả? - Tâm Mi hỏi khẽ.

− Phải đó. - Hạ rót bia cho anh. - Chẳng phải anh nói là xong rồi mà.

Nguyên Gia cảm động trước sự quan tâm của hai cô nên cười xuề xòa:

− Bọn anh đâu có gây gổ gì mà làm hòa. Chỉ là đêm qua anh uống rượu hơi nhiều. Cô ấy không thích.

− Ra thế! - Hạ thở hắt ra.

Mi cũng cười nhẹ nhõm:

− Vậy thì anh phải kiên nhẫn làm cho nó "vui" thì tự động nó sẽ hết giận anh.

− Anh biết rồi. - Nguyên Gia nâng bia lên uống - Bọn em quen với anh Thái lâu chưa?

− Mới thôi anh ạ! - Hạ đáp nhanh - Anh ấy với anh có một điểm chung đấy.

− Điểm nào? - Nguyên Gia liếm môi.

− Có tài, có sắc, có.. nhiều fan. - Hạ cười trêu anh.

− Con nhỏ này! - Tâm Mi phát vào đùi bạn - Nói gì thế?

Nguyên Gia cười trừ với hai cô. Anh không hiểu được vẻ thẹn thùng mắc cỡ của Tâm Mi mà chỉ thấy bất an, một cảm giác lo lắng, ghen tị nào đó vừa xảy ra trong anh. Anh nhìn ra sàn nhảy, Mai Nghi và Trung Thái đang cười đùa rất thân thiết, cả hai đang uốn mình theo làn nhạc cực kỳ sôi động. Hết nói nổi mà. Anh nhíu mày. Vậy mà mở miệng ra là đem Như Sương ra nói mình bê bối. Cô ta là "sư mẫu" của đại bê bối thì có.

Anh đứng dậy đi ra sàn nhảy sau khi nói vô hồn với hai cô bạn:

− Xin lỗi hai người.

Nguyên Gia cố chen vào đám đông mặc cho Hạ và Mi ngơ ngác nhìn theo. Khó khăn lắm anh mới lách người bước đến gần Mai Nghi.

Vừa thấy anh, Trung Thái đã lịch sự nói:

− Đây rồi. Trả "bé" Nghi lại cho cậu nè. - Anh cười - Cố mà nhảy theo nó, tôi muốn đứt hơi rồi.

Nói rồi, Trung Thái chen chân bước ra khỏi đám đông trở lại bàn uống bia với Mi và Hạ.

Mai Nghi nhìn theo Thái mà lòng đầy ấm ức. Khi không lại bỏ đi. Cô giận dỗi nhìn Nguyên Gia.

Giọng cô cứng nhắc:

− Nhảy nổi không đó! Không ai ép đâu à!

Đáp lời cô là gưong mặt lầm lì của Nguyên Gia. Anh giơ hai tay lên cao lắc lư theo điệu nhạc như một dân chơi thực thụ.

Mai Nghi bất ngờ khi nhìn mọi người đã tản ra nhường chỗ cho anh. Nguyên Gia nhìn cô thách thức. Rồi có một người nào đó trong đám đông nói vọng lên:

− Vũ sư Nguyên Gia đã vắng bóng mấy tháng, nay lại tái xuất giang hồ rồi.

Vũ sư hả? Hắn .. hắn là vũ sư ư? Mai Nghi cắn móng tay.

Nguyên Gia nhìn hành vi trẻ con của cô mà chỉ biết cười, anh quên luôn cơn giận trong lòng. Nhẹ bước đến áp sát người cô. Tự nhiên cầm tay cô đặt lên vai mình rồi kiễng chân, anh đặt tay lên mông cô lắc theo điệu nhạc.

Anh nói khẽ bằng giọng châm chọc:

− Sợ chưa? Đừng có "nhè" rồi "ướt" sàn nhảy người ta cười nha.

− Cười cái đầu anh! - Cô nổi giận khi anh dám nói cô như thế nên bỏ vào bàn ngồi.

Nguyên Gia nhìn mọi người cười:

− Xin lỗi các bạn. Các bạn tiếp tục đi!

Anh nhanh chân bước theo Mai Nghi:

− Làm gì thế? Nhảy chưa đã gì hết thì vô rồi.

Mai Nghi quay lại hỏi gằn:

− Tại sao anh không nói với "tôi" anh là một vũ sư?

− "Em". - Nguyên Gia nhắc nhở.

− Ừ! Thì "em"... - Cô xẵng giọng.

Nguyên Gia ngập ngừng:

− Thật ra, từ lúc quen em, anh đã ít lui đến vũ trường rồi. Quá khư không mấy "huy hoàng" làm sao anh dám nói. - Anh cười khoe hàm răng trắng bóng - Mà em cũng đâu có hỏi.

− Đúng là... - Cô chun mũi ròi bước nhanh lại ghế ngồi.

Nguyên Gia tình tứ ngồi sát vào cô. Mặc cho cô cố nhích người ra, anh vẫn tỉnh bơ ngồi uống bia bởi anh biết rất rõ là chiếc ghế mình đang ngồi là chiếc ghế ... đơn.

− Nguyên Gia à! Không ngờ cậu khiêu vũ đẹp quá. - Trung Thái rót thêm bia - Hèn chi mà Mai Nghi "mê" anh đến thế. Nào! Cụng ly vì em Nghi đã tìm được người vừa ý.

− Cám ơn anh. - Nguyên Gia cụng ly rồi uống một hơi.

Anh đặt ly trở lại bàn:

− Mong anh đừng nói thế! - Anh nhìn Mai Nghi nồng nàn - Tôi phải bỏ rất nhiều công sức với cô bé này đó. - Nguyên Gia vòng tay ôm eo cô âu yếm. - Phải không em?

− Ôi! Nổi ốc rồi nè! - Hạ và Mi cùng kêu lên - Khó coi quá đi!

Mai Nghi mắc cỡ nên vờ co người lại, cô thúc chỏ vào ngực anh nói qua kẽ răng. - Hãy đợi đấy! Coi chừng tui à!

Nguyên Gia kéo nhẹ cô vào người rồi hôn lên tóc cô nói khẽ:

− Em mà hăm dọa là anh sẽ làm tới thật đó. Anh là tên đại bê bối mà.

− Nè.. nè... Hai người vừa vừa thôi! - Trung Thái xen vào - Ở đây, con người ta còn ngây thơ mà bị hai người "đầu độc" hết rồi.

Những tiếng cười lại rộn vang lên như muốn kết đôi họ lại. Cuộc vui kéo dài đến khuya họ mới kết thúc bước ra khỏi vũ trường.

Trung Thái bắt tay Nguyên Gia, anh nói ân cần:

− cậu phải cố giữ lấy những gì cậu có. Nhất là phải biết nắm bắt cơ hội.

− Cám ơn anh. - Nguyên Gia nhìn anh chân thành - Tôi đã điều tra tiền chuyển vào tài khoản của mình rồi, là từ ngân hàng của anh.

− Đừng cám ơn tôi. Cậu đã có một người phụ nữ đứng sau lưng và những người bạn thật sự không thể thay thế.

− Tôi biết. - Anh vỗ nhẹ vào vai Thái - chắc Tâm Mi với Hạ đang ngồi trong xe chờ anh.

− Ừ! Tạm biệt.

Trung Thái bước nhanh đến chiếc Toyota trắng của mình.

Nguyên Gia cũng quay lại chiếc Mercedes, anh vừa ngồi vào xe đóng sập cửa lại thì đã bị Mai Nghi túm lấy áo, cô mím môi:

− Anh thật quá đáng! Dám lợi dụng cơ hội để...

− Để làm gì? - Nguyên Gia tỉnh bơ - Bây giờ mới bắt đầu nè.

Nói xong, anh kéo cô bổ nhào vào mình. Mai Nghi bị bất ngờ nên không kịp phản ứng gì. Cô đành yếu ớt đẩy gương mặt anh đang áp sát vào mặt mình. Bờ môi đàn ông của anh áp chặt vào môi cô làm cho cô thấy sờ sợ. Nhất là hình ảnh anh cùng Như Sương đã bao lần âu yếm trước mặt cô lại hiện về. Nỗi ấm ức trào lên tạo nên một sức mạnh làm cho đôi tay yếu ớt của cô đẩy mạnh Nguyên Gia bật ra.

Anh liếm môi luyến tiếc, cười cười:

− Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy?

Cô lườm anh:

− Anh hôn người tay hay "khủng bố" người ta thế hả?

− Thế thì làm lại nhé! - Nguyên Gia cười.

− Đừng có mà mơ! - Cô hất hàm ngồi xích ra. - Hãy mau lái xe về đi! ngày mai tui đi học suốt ngày, nên anh hãy đến buổi đấu thầu. Cố mà làm đi!

− Em có tin là tối nay mình ngủ bụi không? - Nguyên Gia đổi giọng nghiêm nghị - "Tui" một lần nữa xem.

− Anh.. - Mai Nghi cự lại nhưng cô nhớ mình đang ở giữa đường vắng cùng một tên "bê bối" nên thôi - Tôi.. em không đùa đâu.

Nguyên Gia nhìn cô cười đắc ý. Có thế chứ!

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(8980)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]