Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Con đường buổi chiều thật vắng người, trên đường hình như chỉ có một cô gái đang trầm tư lê từng bước chân.

− Nghi à! Tao đã hỏi anh Thái rồi! Anh ấy nói là Như Sương đã làm sổ sách giả của công ty.

Giọng nói của Tâm Mi như vang bên tai làm Mai Nghi chau mày căng thẳng.

Nếu sự thật được phơi bày ra thì tên Nguyên Gia bê bối kia sẽ đau khổ lắm đây. Mình có nên nói với hắn không? Cô lê từng bước trên đường từ từ suy nghĩ những lời của Hạ và Mi.

− Nghi à! Theo tao, những trường hợp con Mi vừa nói chắc là bà ấy làm trong lúc chị Thanh Thư đi công tác. Mày hãy bàn bạc lại đi, biết đâu chị Thư cũng biết nhưng vì anh Gia nên im lặng.

Đúng. Cô gật đầu. Chị Thư tuy không làm giám đốc nhưng lại có thẩm quyền tương đương với Nguyên Gia. Cô sải bước nhanh đến cổng. Mình phải hỏi cho rõ mới được.

Mai Nghi đẩy cổng, vừa vào trong cô đã thấy vợ chồng Thanh Thư ngồi ở salon.

Cô vui mừng reo lên:

− Anh Vinh! Về từ lúc nào thế?

− Anh về lúc trưa! - Vinh đứng dậy vịn vai cô chân tình - Để anh xem nào! - Anh nghiêng đầu - Đẹp hơn xưa, có già dặn nữa.

Mai Nghi hiểu ý nên ngồi xuống đối diện với Thanh Thư, dài giọng:

− Hai người lại muốn nói gì đây?

− Anh nói không đúng à? - Vinh ngồi cạnh Thanh Thư - Nguyên Gia là người khó tính trong chuyện hôn nhân nhưng lại "qui phục" em. vậy chẳng phải em là cao thủ hay sao? - Anh quay qua cầm tay Thanh Thư - Nói gì thì nói, anh cũng cám ơn vợ chồng em đã chăm sóc cho Thanh Thư và con gái anh trong thời gian qua.

− Nè, nói nhiều quá đi! - Cô xua tay.

− Chưa hết đâu! - Vinh cười - Anh còn tạ lỗi với hai người vì vợ anh mà không thể làm đám cưới.

− Ôi! Anh thật là... - Cô chun mũi - Sao cứ nói chuyện cưới hỏi hoài vậy? Đi xa về không có quà cáp gì, toàn là nói không hà.

Thanh Thư xen vào:

− Một hộp đầy chocolate ở trên phòng em. Được chưa?

− Thật là bủn xỉn! - Cô vờ chau mày - Đi mấy tháng thì ít ra cũng phải một sợi dây chuyền đính vài hạt kim cương làm quà cho em chứ!

− Chị Hai ơi! - Vinh khổ sở kêu lên - Tôi là nhà báo chứ không phải là thương gia. Nếu muốn cô có thể nhờ anh chàng "hàng xóm" mua cho.

− Thôi, anh đừng trêu nó nữa! - Thanh Thư giải vây cho Mai Nghi - Mai Nghi! Em lên thay đồ rồi đi ăn với bọn chị!

− Phải đó! - Vinh vội vã - Em đi đi. Cu Chuột đã qua mời bà ngoại với cậu Út qua đây rồi.

Hắn cũng đi nữa hả? Mình... mình chưa chuẩn bị tinh thần để gặp hắn mà.

Cô vội lắc đầu:

− Xin lỗi nha anh Vinh, chị Thư. Hôm nay em học cả ngày nên thấy mệt. Anh chị đi đi. Em cám ơn nhưng đành hẹn lúc khác thôi.

− Cha, cha ơi! - Cu Chuột đúng lúc chạy vào - Bà ngoại đợi chúng ta ngoài xe. Còn cậu Út đi làm chưa về.

− Sao trùng hợp vậy? - Vinh nhìn con rồi nhìn Mai Nghi - Em không khỏe thật hả Nghi?

− Vâng, em thấy hơi mệt. - Cô vờ nhăn mày - Hôm khác anh đãi em cũng được mà. Hai người hãy mau ra xe đi để dì Huệ chờ.

− Để chị gọi bác sĩ! - Thanh Thư lo lắng.

− Thôi, không cần đâu! - Cô vội xua tay - Chị cứ đi đi, để công chúa lại em trông cho, mấy khi được xum họp thế này.

− Nhưng.. - Thanh Thư ngại ngùng nhìn con gái đang nằm trong nôi.

− Không nhưng gì cả! - Cô đẩy vợ chồng Thanh Thư ra cửa - Mai đi đi!

Thái độ cương quyết của cô làm vợ chồng Thanh Thư không thể nài nỉ thêm được đành bước ra xe.

Tiễn họ xong, Nghi trở vào nhà, cô chạy nhanh lên lầu thay chiếc đầm dây rồi cầm hộp chocolate chạy vội xuống.

− Nào, để Út đẩy con ra vườn chơi nha! - Cô đẩy chiếc nôi ra thảm cỏ xanh rờn.

Cô bé mải mê với bình sữa nên Nghi an tâm ngồi nhấm nháp chocolate.

Bỗng cô nhìn lên cửa sổ nhà Nguyên Gia. Phòng hắn đóng cửa sổ. Vậy là hắn chưa về. Công ty hắn trúng thầu rồi mà. Hắn bận việc gì hay sao?

Nhưng mình đợi hắn để làm gì? Mình chưa hỏi chị Thư mà.

Chao ôi! Sao mình lại đau đầu vì hắn chứ? Cô ngồi bẹp xuống cỏ nhăn nhó.

Bụp...

Mai Nghi thấy có một cái gì đó vừa chạm vào đầu, cô nhìn xuống cỏ:

− Hoa hồng! - Cô ngơ ngác nhìn xung quanh - Nè! Ai chơi kỳ vậy? Sao lại chọi tôi. Ai...

− Ta đó! - ng giơ bó hoa hồng nhung đỏ thắm che mặt rồi từ từ chui qua hàng rào - Ta là Bụt. Con tìm ta à?

Mai Nghi nhìn anh mà không kìm được tiếng cười. Cô bật cười khi Nguyên Gia lấy bó hoa khỏi mặt.

Chỉ tay vào người anh, cô nói trong tiếng cười:

− Anh làm sao vậy? Bụt gì mà chơi quần soóc áo thun ôm, mang giày xăng đan.

− Bụt này là bụt ở nước ngoài chứ bộ. - Anh biện minh rồi đặt bó hoa vào tay cô - Tặng em đấy!

− Lượm ở đâu thế? - Cô trêu anh.

− Vừa thôi nha! - Anh cau có Hoa người ta mua mà nói lượm. - Anh đến bên chiếc nôi bẹo má cô bé con. - Nghi à! Hay vợ chồng mình cũng sanh một đứa đi.

Mai Nghi đang đếm xem có bao nhiêu đóa hồng thì ngưng lại nhìn anh. Cô ném vội bó hoa vào anh, giận dỗi:

− Anh uống lộn thuốc hả? - Cô đứng dậy sừng sộ - Anh phải nhớ tui với anh chỉ là "hợp đồng". Nếu muốn thì anh đi tìm người khác đi!

Anh nắm tay kéo cô lại:

− Em sao thế? Anh đùa thôi mà - Nguyên Gia kéo tay cô ngồi xuống cạnh anh, bóc một thỏi chocolate trên tay cô cho vào miệng. - Ngon quá! Anh Vinh cho à?

Cô không thèm trả lời cũng chẳng buồn nhìn anh. Nguyên Gia vội nói sang chuyện khác:

− Hôm nay ở buổi đấu thầu anh đã gặp người mua đất lần trước đấy!

− Ông ta có nói gì không? - Cô vội hỏi mà quên đi cơn giận.

− Không! - Anh lắc đầu - Nhưng ông ấy cứ nhìn anh hoài hà.

Cô nguýt anh:

− Chắc lại chọc ghẹo, tán tỉnh con gái người ta rồi.

− Tán đâu mà tán! - Anh kề sát mặt cô vờ khổ sở - Có một cô đây mà tán hoài có đổ đâu.

− Thật không biết xấu hổ! - Cô chun mũi đẩy anh ra - Chẳng phải anh có việc nên không đi nhà hàng mừng anh Vinh sao?

− Không! - Nguyên Gia đáp tỉnh - Anh có việc quan trọng cần làm.

Mai Nghi cứ tưởng anh đề cập đến vấn đề Như Sương nên căng mắt tập trung nhìn anh.

Cô hỏi:

− Có việc gì mà anh trịnh trọng dữ vậy?

Nguyên Gia ngồi xếp bằng, chống tay lên đùi làm ra vẻ đau khổ:

− Hời.. - Anh thở dài - Chuyện này liên quan đến dòng họ nên anh...

− Chuyện gì mà nhìn anh nghiêm trọng thế? - Cô ngồi sát vào anh lo lắng - Gì mà tới dòng họ lận? Nếu vậy thì anh phải ở công ty chứ sao lại ở đây?

− Thì ở đây anh mới làm được. - Nguyên Gia nói lớn.

− Sao kỳ vậy? - Cô ngơ ngác.

− Anh đang đi hỏi vợ cho mình mà. - Nguyên Gia cười tủm tỉm.

Mai Nghi hiểu được ý anh cô rụt cổ lại "gườm" anh.

Giọng cô khiêu khích:

− Nếu thế thì anh đã đi lộn "chuồng" rồi. Anh nên tìm Như Sương.

− Anh đâu cưới cô ta, tìm làm gì? - Nguyên Gia nhăn nhó khi thấy cô hiểu sai ý mình.

− Vậy thì anh muốn cưới ai mà lại qua đây? - Cô thơ ngây hỏi lại.

Nguyên Gia chống hai tay xuống cỏ, anh chồm người kề sát mặt cô.

Anh nói chậm rãi từng chữ:

− Anh muốn chúng ta làm lễ cưới. Anh muốn em làm vợ anh. Vợ chính thức đàng hoàng.

Mai Nghi nghe anh nói xong mà cô kkông tin vào tai mình nữa. Cô ngồi chết trân trước mặt Nguyên Gia.

Một lúc sau, cô mới chớp chớp mi lắp bắp:

− Anh... còn... tỉnh chứ!

− Rất tỉnh. - Anh đáp thẳng thừng.

− Xỉu! - Cô kêu lên rồi ngả ngang ra cỏ vì kinh hoàng trước lời anh.

Nguyên Gia biết cô chỉ làm bộ nên cầm bó hoa phát mạnh vào vai cô:

− Em vừa phải thôi nha! Lần trước thì đứt võng, bây giờ lại xỉu. Em muốn bày trò gì vậy hả?

− Anh mới là người bày trò đó. - Cô ngồi bật dậy - Hết chuyện để đùa hả?

− Ê! Chuyện quan trọng cả đời mà anh dám đùa sao? - Nguyên Gia kêu lớn - Em muốn anh làm sao mới tin là thật?

Mai Nghi nhìn Nguyên Gia giận dữ. Cô hiểu anh đang nghiêm chỉnh. Hiểu ra được điều này cô mới thấy vấn đề nghiêm trọng. Nhích người xích ra cô thừ người suy nghĩ.

Hắn yêu Như Sương sao không cưới cô ta nhỉ? Mình chuyên phá đám hắn, vậy mà hắn lại... Chuyện này là sao? Hay hắn muốn trả đũa vì tội mình luôn gây rắc rối cho hắn.

Cô kín đáo nhìn anh:

− Chẳng phải anh với Như Sương yêu nhau, sao không cưới cô ta?

− Anh đã nói rồi. - Nguyên Gia giải thích - Anh có yêu cô ta hay không chẳng lẽ anh không biết.

− Nhưng chẳng phải anh rất ghét tôi sao? - Cô cố tìm ra một lý do để giải thích.

− Anh nói anh ghét em? - Nguyên Gia cười - Trước đây anh không hiểu rõ, nhưng sau buổi tối đó anh mới biết là anh không thể thiếu em. - Anh cầm tay cô yêu thương - Mai Nghi! Anh yêu em. Hãy đồng ý làm vợ anh đi!

Ôi! Anh ta nói nghe êm tai quá, nồng nàn quá. Mai Nghi mơ màng nhìn anh. Chắc là mình sẽ "gục" mất thôi.

Nguyên Gia tưởng cô vẫn không tin lời mình nên nói tiếp:

− Em hãy tin anh một lần đi! Anh biết là anh không tốt nhưng hãy cho anh cơ hội đi em. - Anh tha thiết nhìn cô - Lần đầu gặp em làm anh đã bị em hớp hồn mất rồi. Anh làm sao đùa được.

Cô cong môi:

− Thế sao anh cứ thích gây với em?

Nguyên Gia nhéo mũi trêu cô:

− Anh đã chối bỏ sự thật là anh yêu em mà anh còn bị em quay đến chóng cả mặt rồi nè.

− Hứ! - Cô nguýt anh - Có thật là anh với Như Sương không có gì không?

− Ngốc ạ! - Anh ký nhẹ vào trán cô - Anh dám đụng vào ổ kiến lửa này sao?

Cô xấu hổ vì cử chỉ âu yếm của anh nên nép vào ngực anh. Nguyên Gia vuốt nhẹ tóc cô.

Anh thì thầm:

− Anh cám ơn em nhiều lắm. Cám ơn vì đã nhận lời cầu hôn của anh.

− Ủa! - Cô ngẩng mặt lên - Em có nhận lời với anh lúc nào đâu?

− Nhưng em cũng đâu từ chối khi anh cầu hôn em. Im lặng tức là bằng lòng rồi. - Anh cãi ngang.

− Liệu anh có tự tin quá không đấy! - Cô bĩu môi.

Nguyên Gia chụp tay kéo cô ngồi lên đùi anh:

− Thôi mà! Năn nỉ mà! Kiếp này anh không cưới em thì không ai cưới đâu. Đồng ý đi! Không thôi sau này hối hận đó.

Cô búng nhẹ vào mũi anh:

− Anh đang cầu hôn em hay là kiếm chuyện gây gổ thế hả?

− Dĩ nhiên là cầu hôn rồi! - Anh tì cằm lên vai cô - Anh đâu bao giờ thắng mà đòi gây với em.

− Cầu hôn gì mà không có chút thành ý gì hết. - Cô ngả đầu lên vai anh nũng nịu - Chỉ có bó hoa, lỡ mai mốt em đổi ý thì sao?

− Ai nói không có thành ý. - Anh lấy trong túi ra một chiếc hộp bọc nhung đỏ - Để anh đeo cho em nha! Đây là nhẫn cưới anh mua lâu rồi. Bây giờ mới có chủ nhân.

Mai Nghi đưa bàn tay lên săm soi. Cô nhìn một hồi rồi lúng liếng đôi mắt cười với Nguyên Gia.

− Em chỉ đeo nhẫn thôi. Còn việc đám cưới em còn phải xem lại.

− Không được! - Nguyên Gia nôn nóng - Anh đã đặt may áo cưới rồi. Nhà hàng, thiệp cưới cũng xong rồi. Bây giờ em gật đầu là đầu tháng mình cưới liền.

− Anh cưới vợ mà làm như mua đồ giảm giá. Sợ hết hả? - Cô chu môi.

Nguyên Gia kéo cô vào lòng:

− Anh biết em không thích nhưng nếu không làm thế làm sao em đồng ý làm vợ anh.

− Á! - Cô kêu lên - Vậy là anh ép em?

− Không phải ép! - Anh khổ sở - Em thấy đó. Thanh Thư bằng tuổi anh mà đã có hai đứa con. Em.. không để anh "ở giá" chứ!

− Ghét! - Cô véo mũi anh rồi áp má mình vào vùng ngực rộng của anh - Nhưng anh đâu biết gì về em. Cưới em không sợ à?

− Vậy thì nói cho anh biết đi! - Nguyên Gia thì thầm - Cô bé chợ trời này có yêu anh không?

− Gì kỳ vậy? - Cô cười - Ý em là anh không tìm hiểu hoàn cảnh, gia đình em chứ em đâu nói chuyện đó.

− Anh không cần. - Nguyên Gia hôn phớt lên má cô - Em yêu anh. Chúng ta yêu nhau. Quá đủ rồi.

Nguyên Gia nhìn cô bé đang ngủ trong nôi mà thấy lòng xao xuyến, anh thèm một mái ấm, một đứa con để cưng chiều yêu thương. Nhất là một người vợ biết yêu anh, hiểu anh.

− Chúng mình sẽ làm đám cưới ở nhà thờ, sau đó về nhà hàng của anh. - Nguyên Gia cười cười bẹo má cô - Em biết đêm tân hôn chúng ta sẽ ở đâu không?

− Thôi anh đi! - Cô đẩy tay anh ra - Nghĩ tầm bậy không?

− Cái gì mà tầm bậy? - Anh lại vòng tay ôm cô - Em nhớ có lần hai đứa mình qua đêm ở khách sạn không?

− Đấy! - Cô vờ dỗi - Thế mà không bậy bạ!

− Em mới là bậy bạ! - Anh véo tai cô - Đầu óc sâu bọ. Ý anh là căn phòng em ngủ đêm đó anh vẫn giữ nguyên đến nay. Mình sẽ lấy nó làm phòng tân hôn.

Mai Nghi mơ màng hình dung lại khung cảnh căn phòng:

− Sao anh lại chọn nơi đó?

Nguyên Gia âu yếm áp má vào cô:

− Vì nhờ đêm đó mà anh mới biết anh là người hạnh phúc. Ông trời đã ban em cho anh.

− Cho nên mới ngồi trên giường em suốt đêm và còn... - Cô thẹn thùng nên cụp mi xuống - Còn hôn lén người ta.

− Em biết à? - Nguyên Gia ngạc nhiên - Biết sao không phản ứng gì cả?

− Em đâu có ngốc! - Cô kênh mặt với anh - Nếu lúc đó em cựa quậy chẳng phải anh "bụp" em luôn sao, tên đại bê bối?

− Em mà còn nói anh là tên bê bối thì anh sẽ "bê bối" tại đây đó. - Nguyên Gia dọa cô.

− Anh dám sao? - Cô ngang ngạnh.

Nhưng vừa dứt lời thì Mai Nghi cũng nhanh chân đứng dậy để chạy khỏi tay Nguyên Gia, không ngờ anh đã nhanh hơn nên kịp chụp lại.

Theo đà kéo của anh Mai Nghi ngã nhào vào anh rồi cả hai cùng nằm sóng xoài trên cỏ. Tiếng cười hạnh phúc của họ phá tan không khí buổi chiều êm ả.

Nguyên Gia vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô:

− Anh sẽ tổ chức đám cưới của mình thiệt lớn để bù đám cưới hụt lần trước. Em chịu không?

− Sao? Đám cưới thật lớn hả?

− Dĩ nhiên! Đám cưới công tử Nguyên Gia mà. - Anh véo mũi cô.

Mai Nghi xanh cả mặt khi nghe anh nói. Chuyện này bất ngờ quá. Làm sao cô ứng phó kịp đây?

Tan học ra, Mai Nghi chọn một quán cà phê nơi cuối đường để chờ Trung Thái.

Khung cảnh của quán không sang trọng nhưng rất tao nhã. Một số người ngồi phía trên lầu nên cô chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc trong dưới đất.

Cô đang thả hồn theo bài "Khi người đàn ông khóc" thì Trung Thái bước đến.

Anh kéo ghế ngồi đối diện cô:

− Người đẹp gọi tôi ra đây có chuyện gì hả? Sao không đến ngân hàng?

− Em không thích đến đó, anh biết mà. - Cô gọi một ly cà phê cho anh - Còn việc hôm nay em mời anh ra đây chắc anh cũng rõ rồi. Chẳng lẽ con Mi không nói gì với anh hả?

Trung Thái nghe cô nói mà giận lên, anh ký nhẹ vào trán cô:

− Em còn dám nói nữa hả? Đám cưới là chuyện đại sự mà em không nói với ai ở nhà. Em muốn chết hả?

− Trời ơi! Anh lại thế rồi. - Cô kêu khẽ - Em mà nói, cha không bằng lòng đâu. Cha vốn có thành kiến với Nguyên Gia. Lúc đầu em chỉ nói là đùa cho vui thôi, bây giờ thưa chuyện với cha em sợ cha bị sồc.

− Không sốc mới lạ đó. - Trung Thái gắt giọng - Mới đầu nghe Tâm Mi nói, anh muốn xỉu luôn. Thật ra, em muốn làm gì thì cũng nghĩ đến hậu quả chứ! NẾu tụi em thật lòng muốn đám cưới, ít ra em cũng đưa cậu Gia về nhà ra mắt cậu.

− Em làm sao mà làm được. Thật ra, vấn đề của cha chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện lớn là... là em không cho anh ấy biết sự thật em là ai.

− Em khá thật đó. - Anh gật gù - Cậu Gia đúng là ngốc mà, đúng là yêu quá nên mù quáng. Anh đảm bảo em sẽ chứng kiến cảnh "Khi người đàn ông khóc" vào lúc cậu ấy biết rõ chân tướng.

− Vì vậy em mới phải nhờ anh. - Cô cười cười - Nguyên Gia không giống như những kẻ hám lợi hám danh khác nên em là ai đi nữa thì cũng thế thôi. Cái chính là em muốn nhờ anh giấu chuyện này với cha. Em sợ...

− Sợ thì đừng có làm. - Anh nạt lớn.

Mai Nghi giật mình cắn răng lại chịu đựng. Đây là lý do mà mình chọn quán vắng người đấy.

− Em sợ cậu biết mà còn bày đặt tổ chức linh đình. - Anh mắng tiếp - Lại đăng cả báo. Mấy ngày nay cũng may là cậu đã đi Singapore. Nếu không anh cũng bỏ nhà đi luôn.

− Anh à! - Cô rụt cổ nhăn mày cố nói thật khẽ sợ anh bị "hoảng" - Bây giờ sáng ngày mốt, cha em về, chín giờ sáng hôm đó, em ... lên xe hoa.

− Cái gì? - Trung Thái muốn nghẹn ngụm cà phê trong họng - Trùng hợp vậy sao?

− Vậy em mới nhờ anh. Lúc sáng gọi điện cho Dung Nhi, nó mới nói cho em biết. - Cô chắp hai tay lại - Em năn nỉ anh mà.

Trung Thái lừ mắt nhìn cô:

− Anh còn sự lựa chọn hay sao? Nhưng anh không hiểu là anh gíup gì được cho em.

− Anh hãy giữ ba em trong nhà khi rước cha em từ sân bay về. - Cô hào hứng trình bày kế hoạch của mình - Lúc đó đừng để cha đọc bất kỳ tờ báo nào. - Cô cười cười - Đợi bọn em làm lễ xong, anh đến nhà hàng dự lễ. Lúc đó "tha" cha em ra.

− Nghe gọn dữ há! - Anh nheo một bên mắt - Em tưởng cậu là con nít à?

− Vì vậy em mới nhờ anh. - Cô lay mạnh bàn tay anh - Anh sẽ làm được. Khi tụi em đám cưới rồi, cha sẽ tin Nguyên Gia đã thay đổi, anh ấy là người tốt, cha sẽ bỏ qua.

− Vậy nếu anh từ chối giúp em?

− Thì Tâm Mi sẽ cho anh biết thế nào là ... "Khi người đàn ông khóc".

Trung Thái nhún vai không trả lời. Cách giải quyết kỳ cục của Mai Nghi làm anh không sao hiểu được. Ai đời chuyện quan trọng mà lại giấu cha mình. Con bé muốn gì thì phải thuyết phục chứ, sao lại đặt người lớn vào tình trạng đã rồi như vậy?

Không biết cô nàng nói thế nào mà Nguyên Gia và bà Huệ không thắc mắc về thân thế cô nàng. Kiểu này rồi xúc phạm tới người lớn nữa.

Nhưng đâu phải chỉ có người lớn. Nguyên Gia mà biết mình bị lừa dối, không chừng anh chàng sẽ nổi giận quậy lung tung lên. Hai người này quen được cưng chiều nên coi trời bằng vung, làm những chuyện không giống ai cả.

Như Sương vò tờ báo trong tay như để trút sự giận dữ, ghen tuông của mình. Thang máy vừa mở cửa, cô đã lao ra như một cơn lốc rồi lại nhanh nhẩu xô mạnh cửa phòng làm việc của Nguyên Gia.

Anh đang ngồi ở bàn giấy, giật mình, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn cô:

− Sương! Chẳng phải em đang ở Hà Nội khảo sát thị trường để mở chi nhánh sao?

Cô vứt tờ báo xuống bàn anh rồi vòng tay trước ngực hỏi lạnh lùng:

− Anh nói đi! Chuyện này là sao?

− Em muốn nói chuyện đám cưới của anh? - Nguyên Gia cầm tờ báo lên - Đám ký giả này cũng nhanh thật.

− Anh nói vậy nghĩa là chuyện anh với con bé đó đám cưới là thật? - Cô hỏi như để mong chờ anh phủ nhận điều đó.

Nhưng Nguyên Gia đã điềm tĩnh gật đầu xác nhận.

− Phải. Anh yêu cô ấy. Trước đây, anh cũng nói với em rồi. Anh rất yêu cô ấy.

− Không đúng! - Như Sương giận đỏ cả tai - Anh chỉ đùa thôi. Người anh yêu là em. - Cô lồng lộn lên - Anh nói đi! Anh nói đi! Người anh yêu là em. Chúng ta yêu nhau có phải không?

− Xin lỗi em... - Nguyên Gia gỡ tay cô ra - Anh không phải là mẫu người hợp với em. Chúng ta hãy xem nhau như là bạn. Anh hy vọng em sẽ đến mừng đám cưới cho anh.

Anh lạnh lùng trở lại bàn giấy tiếp tục công việc.

Thái độ thản nhiên của anh làm cho Như Sương điên tiết lên. Cô nắm hai tay lại dằn mạnh xuống bàn, rít từng chữ qua kẽ răng:

− Anh tưởng là dễ dàng trút bỏ tôi à? Anh đừng quên, tôi là của anh. Chúng ta đã lên giường với nhau. Đó là sự thật!

− Sự thật như thế nào chính em là người rõ nhất. - Anh ngả ra ghế thờ ơ nhìn cô - Trước đây, anh là một người đàn ông đầy tai tiếng, chuyện qua đêm với một người phụ nữ nào đó chỉ là chuyện bình thường. Nhưng điều đó không có nghĩa anh là một thằng ngốc.

Anh bật ngồi dậy lừ mắt với cô:

− Em đừng quên trước lúc tiếp quản công ty này nó đang đứng bên bờ phá sản, nhưng trong thời gian ngắn anh và Thanh Thư đã vực dậy và biến nó thành một tập đoàn chuyên kinh doanh địa ốc phát triển mạnh nhất. Và hiện giờ nó đang chuẩn bị mở rộng sang thị trường may mặc. Em đang nghiên cứu đấy!

Nguyên Gia ngừng lại cài một điếu thuốc, châm lửa anh rít một hơi dài rồi nói tiếp:

− Anh nói điều này để cho em biết, anh không phải là người đàn ông sinh ra để bất kỳ người phụ nữ nào cũng xỏ mũi mình. Tốt nhất, em hãy quên chuyện đó đi. Còn nữa... - Anh trừng mắt nhìn cô - Anh biết em đang suy nghĩ gì, nhưng quên nó đi. Đừng bao giờ đụng đến Mai Nghi.

Như Sương nghe anh nói mà bặm môi dằn cơn giận, cô không ngờ tình thế lại bất lợi thế này. Nhưng bản chất của người xảo huyệt làm cho cô không hề nao núng.

Cô nhìn anh cười ngạo nghễ:

− Anh sợ cô ấy sẽ bỏ anh khi biết sự thật à? Tôi sẽ nói cho cô ấy biết anh là một người đàn ông xấu xa, là kẻ trăng hoa chuyên dụ dỗ phụ nữ.

− Thế sao? Tôi tin cô là người thông minh sẽ không làm thế đâu. - Thanh Thư đột ngột bước vào - Phải không, cô Như Sương?

− Thanh Thư! Sao cậu lại đến đây? - Nguyên Gia ngạc nhiên vì sự có mặt của cô.

Còn Như Sương thì thản nhiên nhìn cô khiêu khích:

− Sao đây bà chị? Điều hành một nửa công ty này chưa đủ, bây giờ muốn xen vào chuyện riêng của anh Gia luôn sao?

− Cô im đi! - Nguyên Gia nạt lớn.

Thanh Thư vội giơ tay ngăn anh lại, cô điềm tĩnh nhìn Như Sương, cất giọng đều đều:

− Nếu cô cảm thấy ấm ức thì đưa nhau ra tòa đi. Vợ của Nguyên Gia là dân Luật chính tông, cô ấy sẽ có cách bảo vệ chồng mình như có lần cô ấy đã làm.

− Cô tự tin đến thế sao? - Như Sương cười ngạo mạn.

− Không! - Thanh Thư so vai - Tôi chỉ muốn nói với cô là nếu xảy ra chuyện đó thì tôi sẽ là người làm chứng chống lại cô. - Thanh Thư trầm giọng - Cô đừng quên những lúc Nguyên Gia ở lại công ty cũng có mặt tôi. Đúng! Cô có lên giường với cậu ấy, nhưng cô là một con cáo. Nhân lúc Nguyên Gia say bí tỉ, cô đã vu khống cậu ấy.

− Cô.. - Như Sương bị lật tẩy nên nghẹn cả họng - Cô đừng nói bậy!

− Chuyện đó có thể bậy. Nhưng việc cô dám rút quỹ của công ty chắc là đúng chứ cô Sương? - Thanh Thư đanh giọng - Tôi vì Nguyên Gia mà bỏ qua cho cô, cô hãy yên phận đi!

Như Sương cắn răng lại:

− Các người.. các người hãy chờ xem.

Ngày mai lên xe hoa, thế mà tối nay Mai Nghi đứng tần ngần nơi cửa sổ trơ người ra suy nghĩ.

Mình đã quá vội vàng chăng? Đúng ra mình nên nói rõ với Nguyên Gia và cha rồi hãy quyết định. Như thế có lẽ sẽ tốt hơn.

Cô thấy giận mình ghê gớm khi đã hành động như thế. Mình đúng là đồ xấu xa, mình là kẻ dối lừa.

Nhưng nếu mình nói với Nguyên Gia và cha thì sao? Cha có thể vì mình mà chấp nhận Nguyên Gia. Nhưng anh ấy là người cao ngạo, tự ái làm sao chấp nhận mình - con gái của ông hoàng kim cương, đi nước ngoài như đi chợ chứ!

Ôi! Sao mà tôi mâu thuẫn quá. Lúc thế này lúc lại thế khác. Cô mệt mỏi ngả người ra giường, đôi mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà.

Reng... reng...

Cô chồm người nhắc điện thoại:

− Alô... - Giọng cô mệt mỏi.

Giọng Nguyên Gia lo lắng:

− Em yêu à! Em không khỏe hay sao mà nghe giọng nói yếu thế?

Cô xoay người nhìn ra cửa sổ thấy anh vẫy tay:

− Anh làm gì mà cũng đứng ở cửa sổ nữa ?Rình mò người ta hả?

− Ôi! Sao em có thể nghĩ xấu người ta thế chứ! - Anh kêu lên - Anh thấy em cứ ngớ ngẩn ở cửa sổ, anh đoán chắc em nhớ anh nên mới gọi điện cho em đó.

− Xí! - Cô ngồi bên cửa sổ nhìn xuống cười với anh nhưng vẫn nói lảng đi - Ai mà thèm nhớ nhung anh, đâu có rảnh!

Nguyên Gia đã bước ra lan can, anh chống tay lên hông nhìn cô:

− Cực cưng à! Anh qua đó nha!

− Ai lại thế! - Cô cau mày - Ngày mai đám cưới rồi.

− Nhưng mấy ngày nay em "cấm vận" anh làm anh nhớ em điên lên được.

− Thôi mà.. - Cô năn nỉ - Anh cố dằn lòng đi! Em có chuyện nghiêm chỉnh muốn hỏi nè.

− Em nói đi! - Anh hào hứng.

Cô nói chậm rãi trong điện thoại:

− Anh có tha thứ khi biết em đã giấu anh chuyện gì đó không?

− Em cưng à! - Anh ngọt ngào - Anh không tha thứ thì còn cách nào khác sao? Nhưng tốt nhất em hãy thành thật với anh. Nếu không...

− Nếu không thì sao? - Cô hấp tấp - Anh sẽ chia tay với em hả?

− Nếu được vậy thì anh đâu có tốn công tốn sức tổ chức lễ cưới làm gì? Anh làm sao chia tay em dễ dàng thế được.

Mai Nghi thấy vui trong lòng khi nghe anh nói thế, cô reo lên:

− Anh đã hứa thì không được nuốt lời đó.

− Vợ à! - Anh vẫy tay trêu cô - Em làm sao thế? Căng thẳng vì ngày mai có phải không?

− Hứ! Ai thèm nghĩ đến chứ!

− Không nghĩ thì đi ngủ sớm đi. - Anh ra lệnh - Nếu không, ngày mai xấu quá anh không cưới đâu.

Mai Nghi tỉnh bơ:

− Cám ơn nghe.

− Chà! Nghe giọng nói có vẻ nao núng quá.

Mai Nghi nghiêm mặt:

− Nếu như phát hiện em không là em, anh có giận em không?

− Tại sao em có thể "không là em được"? Nghĩ vớ vẩn chuyện gì nữa đó?

− Em nói thật, em...

Mai Nghi lặng thinh. Có nên nói bây giờ không? Nếu nói thì Nguyên Gia sẽ phản ứng thế nào? Gần ngày cưới rồi, cô rất sợ có sự xáo trộn. Thôi vậy.

Cô lên tiếng:

− Em hứa với anh, khi đám cưới xong, anh sẽ biết nhiều và chính xác vể em.

− Chuyện gì nữa vậy?

− Em không nói đâu. Vì thật ra em là ai đâu có quan trọng phải không?

− Em làm anh hoang mang quá. Nói đi Nghi!

− Thôi, chắc chắn anh sẽ biết mà.

− Không nói bây giờ được sao?

− Đã bảo không mà! Vậy anh có chiều em không đó?

− Tất nhiên là anh không dám cãi lời bà xã rồi, anh có tiếng sợ vợ mà.

Mai Nghi mỉm cười một mình:

− Vậy thì không được làm em nhức đầu nữa, em cúp nha.

Cô tắt máy rồi bước lại cửa sổ đứng. Thấy Nguyên Gia vẫn đứng nhìn qua, cô bèn giơ nắm đấm dọa anh, rồi tinh nghịch khép cửa sổ lại. Thấy Nguyên Gia cười một cách âu yếm chứ không dọa như trước kia, cô lại bâng khuâng. Nguyên Gia yêu cô một cách nhẹ nhàng chứ không đốp chát như lúc mới quen. Điều đó làm cô thấy bâng khuâng. Không biết khi biết rõ về cô, anh có nổi giận lên không?

Chiếc xe du lịch trắng vừa dừng ở ngoài cổng Dung Nhi đã vội chạy ra mở cửa.

− Ông mới về ạ!

Ông Mai Chi Thâu và Trung Thái bước xuống xe đi thẳng vào nhà.

Anh lo lắng hỏi ông:

− Cậu à! Cậu nghỉ ngơi rồi ăn sáng, hay cậu muốn ăn sáng luôn. Chuyến bay sớm quá cháu nghĩ là cậu đói rồi, để cháu...

− Thôi khỏi! - Ông lắc đầu đứng bên bàn điện thoại - Cậu trễ giờ rồi. Cậu phải đi ăn cưới, con cứ làm việc của mình đi.

− Cậu... đi .. ăn ... cưới. - Anh cố hỏi lại.

− Ừ! Mục đích về trước thời hạn là vậy mà. Hôm nay một người bạn của cậu cưới vợ cho con trai.

Hú hồn! Trung Thái thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng cậu biết rồi chứ!

− Trung Thái! Con không khỏe hay sao mà lại đổ mồ hôi dữ vậy? - Ông tinh mắt nhìn anh.

− Dạ không. - Anh lấp liếm.

− Vậy con lên lầu lấy cho cậu cái bao thư đỏ, cậu để sẵn trong hộc tủ bàn làm việc. - Ông nhấc ống nghe lên - Cậu gọi điện cho người bạn.

− Dạ. - Trung Thái nhanh nhẹn bước vội lên lầu.

Từ lúc rời sân bay đến lúc về đây, mấy lần anh đã bị ông gạn hỏi về Mai Nghi và cũng ngần ấy lần anh đã trổ hết tài năng nói xạo của mình.

Lúc anh trở xuống thì ông Thâu đang nói chuyện điện thoại.

Giọng ông hào hứng:

− Bà yên tâm! Tôi đang chuẩn bị đi. Còn hơn nửa tiếng cơ mà.

− Thôi được. Nhớ đừng tới trễ, và phải bình tĩnh!

− Dĩ nhiên! Tôi cũng nôn lắm, nhưng con gái tôi nó còn lâu.

Ông Thâu đang nói chuyện thì Dung Nhi bước vào:

− Dạ thưa ông, có một cô nói là muốn tìm ông.

− Ừ! Tôi sẽ đi ngay, bà cứ lo xa.

Ông Thâu gác máy rồi nhìn qua Dung Nhi:

− Con ra nói với người ta là ông không tiếp được, hẹn khi khác.

Ông cầm bao thư cho vào túi trong của áo vest nhìn Trung Thái:

− Con cố gọi điện cho Mai Nghi, bảo nó về đây gặp cậu. Còn nữa ngày hôm nay sao con không mua báo để trên xe cho cậu xem?

− Dạ, con xin lỗi. Lần sau con sẽ không khinh xuất thế nữa.

− Chào ông Thâu. Chào ngài giám đốc Trung Thái.

Giọng điệu xấc xược của Như Sương cất lên làm ông Thâu cùng Trung Thái quay phắt lại. Ông nhìn sang Dung Nhi đang hối hả chạy vào, như muốn hỏi người khách không mời này là ai.

Cô hiếu ý ông nên đáp nhanh:

− Dạ con đã nói như lời ông dặn nhưng cô này cứ xông vào.

Trung Thái thấy Như Sương, anh tái cả mặt. Sự tìm hiểu của Tâm Mi về cô thông qua anh, cùng sự hiểu biết của mình đã cho anh biết khá rõ về cô. Điều này làm anh thấy lo vì sự xuất hiện đột ngột của cô.

Anh vội nói:

− Cậu à! Cậu bị trễ rồi. Chuyện này để con lo cho.

Là người từng trải, ông hiểu Trung Thái đang che đậy một chuyện gì đó nên ông điềm tĩnh ngồi xuống salon.

Chỉ chiếc ghế đối diện, ông nói:

− Cô đây đã tự tiện xông vào chắc có chuyện gấp, cậu đâu thể mất lịch sự như thế. Cô ngồi đi chứ! Con cũng ngồi đi!

Ông đợi cho cả hai cùng ngồi xuống liền nói ngay:

− Nào, cô bé! Có gì nói đi! Tôi không có thời gian. Trước hết, cô là ai nào?

− Cậu à! Đây là Như Sương. Cô ấy... - Trung Thái vội xen vào.

− Cậu không hỏi con. - Ông nghiêm mặt với anh - Cô Như Sương trình bày mục đích đến đây của mình đi chứ!

Như Sương im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng. Cô cười ngang ngạnh:

− Ông là Mai Chi Thâu, tỉ phú giàu nhất ở thành phố này?

− Cám ơn về lời khen. - Ông điềm tĩnh nhìn cô - Chẳng lẽ cô chỉ muốn xác nhận điều này khi đến đây?

− Và con gái của ông là Mai Nghi? - Cô nói tiếp.

Quả như mình đoán. Ông kín đáo quan sát cô. Mai Nghi đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ông tỏ vẻ thản nhiên nhìn cô:

− Điều này có ảnh hưởng gì đến cô à?

− Không! - Cô so vai - Tôi đâu liên can gì. Tôi chỉ muốn nói cho ông biết là hôm nay con gái ông lấy chồng. Ông hãy đến mừng kẻo muộn.

− Như Sương! - Trung Thái quắc mắt - Cô thật độc ác!

Vẻ nóng giận của Trung Thái làm cho ông Thâu khẳng định lời nói của Như Sương là sự thật. Và ông đã hiểu ra nguyên nhân làm cho Trung Thái có những thái độ lạ lùng từ sáng giờ. Ông đã hiểu con gái mình đang bày trò gì, sự lo lắng cùng tức giận làm ông muốn nổ tung lên nhưng vì danh dự của con, ông cố dằn lại.

Thản nhiên nhìn cô, ông hỏi:

− Xin lỗi, cô Như Sương đây chắc là người thân thiết với "chồng" con gái tôi nên mới đến đây báo tin mừng này, có phải không?

− Ông.. - Như Sương đỏ mặt đứng bật dậy. Cô thừa thông minh để hiểu ông muốn ám chỉ chuyện gì.

− Cô đâu tốt dữ vậy phải không? - Ông nhìn cô mỉa mai.

Trung Thái ngồi im quan sát và thầm phục thái độ điềm tĩnh của cậu.

Ông nói tiếp:

− Có phải cô đến đây là muốn nói con gái tôi đã cướp người cô yêu?

Như Sương không ngờ ông lại sành đời nói đúng tim đen của mình. Cô nuốt nước bọt đứng dậy, trơ trẽn vứt tờ giấy xuống bàn:

− Đây là nhà thờ con gái ông làm lễ. Tôi tưởng ôgn là người biết điều sẽ đem con gái về dạy dỗ lại. Nào ngờ ông...

− Dạy dỗ? - Ông khẽ kêu lên như một sự ngỡ ngàng.

Trung Thái nhìn ông lo sợ. Anh không ngờ Như Sương biết sử dụng đòn tâm lý như vậy.

Ông Thâu vẫn thản nhiên nói tiếp:

− Cô bị nó giành mất người yêu chứng tỏ cô quá kém cỏi trong vấn đề tranh giành, chinh phục đàn ông đấy chứ! - Ông bật cười khan - Sao lại đổ lỗi cho tôi?

− Ông... - Cô tức nghẹn họng nhìn ông rồi lại nhìn Trung Thái.

Quá xấu hổ vì những lời miệt thị khôn khéo của ông nên cô đành bước nhanh ra cửa, bỏ về một nước.

Như Sương vừa khuất sau tường, ông đã lườm Trung Thái.

Giọng hằn học, ông nói:

− Con thấy chưa Thái. Bây giờ con vẫn muốn giấu cậu hả?

− Cậu à! - Anh nhăn nhó - Thật ra...

− Cậu không cần con nói nữa. - Ông đứng dậy dứt khoát - Chính cậu sẽ tự đến đó.

− Cậu à! - Anh cố ngăn ông - Cậu đừng nóng!

− Không nóng sao được. - Ông quát lên - Mày không nói thì để cậu tự lo.

− Được rồi, con nói... - Anh nhắm mắt lại để lấy can đảm - Nhưng cậu không được la Mai Nghi.

− Mày dám đặt điều kiện hả? Đợi tao xử nó rồi tới mày.

Trung Thái chưa kịp nói thì ông Thâu đã hầm hầm đi ra cửa. Vậy là tiêu đời Mai Nghi. Bây giờ anh có muốn cứu cô cũng không còn kịp nữa.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(8820)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]