Hồng Thảo cũng gật đầu:

- Xin lỗi anh nghe.

Rồi hai cô kéo Anh Thư đi. Ra khỏi căn tin Anh Thư cự nự:

- Ta nói chưa hết, tự nhiên kéo đi à, chưa biết tên ổng chứ bộ.

- Mi nói kiểu đó tới tối cũng chưa xong, không cản để mi ăn hiếp người ta hả ?

Chợt nhớ ra, Anh Thư hí hửng:

- Bây giờ mi phải chép bài cho ta đúng một tuần, còn mi thì đến đón ta đi học suốt tuần, nhớ chưa ?

Hồng Thảo và Ngọc Chi hơi khựng lại . Lúc nãy hai cô chỉ thách, ai ngờ Anh Thư lại làm thật như vậy . Nghĩ tới chuyện chép bài suốt cả tuần, Hồng Thảo ngán vô cùng . Nhưng lỡ nổ nên cô nàng đành ngậm miệng làm thinh.

Anh Thư nhéo tay cô nàng mỘt cái:

- Sao không trả lời ?

- Thì im lặng là đồng ý rồi.

Anh Thư khoái chí cười hí hửng . Hôm nay vừa ăn hiếp được người lạ, vừa được người chép bài cho, thế mới là tuyệt chứ.

Ngọc Chi chợt lên tiếng:

- Nó chép bài cho mi, vậy vô lớp mi làm gì, Thư ?

Hồng Thảo nói hớt :

- Ngủ chứ còn làm gì nữa, nó không ngủ thì ai ngủ thế cho.

Anh Thư cười khì:

- Ngủ đâu mà ngủ dữ vậy, ta chanh thủ nhắm mắt một tí chứ bộ.

Hồng Thảo và Ngọc Chi biết có nói cũng không qua khỏi cái miệng của Anh Thư . Trong lớp, con nhỏ là chúa ngủ gục . Không hiểu tại sao nó có thể ngủ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu như thế . Đây đâu phải là lần đầu bị chọc . Nhưng cô nàng cũng tỉnh bơ nên cả hai đâm ra cụt hứng.

Ba nàng vào lớp . Vì mới thi học kỳ xong nên ai cũng có tâm trạng nghỉ ngơi . Nhất là hôm nay cô ngôn ngữ nghỉ hai tiết . Không chơi thì biết làm gì . Nhưng ra khỏi lớp xuống căn tin thì chỉ có nhóm Anh Thư mà thôi.

Cả lớp đang ồn như cái chợ bỗng im bặt khi có thầy bước vào lớp . Tất cả đứng dậy . Ai cũng thản nhiên pha chút tò mò . Chỉ có ba nàng là tròn xoe mắt kinh dị, khi thầy chính là người thanh niên ngoài quán . Cái người bị cô hoạch hoẹ lúc nãy . Cô và Hồng Thảo, Ngọc Chi đưa mắt nhìn nhau. Ngọc Chi nói nhỏ:

- Chết mày rồi.

Anh Thư không cần phải bị hù . Cô rên rỉ thầm trong bụng . Phen này thì chết thật chứ không phải đùa nữa rồi.

Trên bực, thầy đứng im khá lâu như quan sát lớp . Rồi khoát tay:

- Các anh chị ngồi xuống.

Đợi lớp ổn định xong, thầy nói như giới thiệu:

- Bắt đầu học kì này, tôi sẽ phụ trách môn lý luận . Toi có xem qua bài thi của các anh chị, và rất hài lòng về kết quả mà các anh chị đạt được . Điều đó chứng tỏ là môn lý luận không phải là môn quá khó đối với lớp.

Thầy im lặng một lát, tranh thủ lúc đó, các cô nàng bàn cuối lớp nhao nhao:

- Thầy tên gì hả thầy ? Giới thiệu đi thầy.

- Cám ơn các anh chị đã nhắc tôi chuyện tối thiểu đó.

Nói xong, thầy đi về phía bảng, viết gọn một chữ "Khương". Rồi nói vắn tắt :

- Đó là tên tôi.

Dưới lớp bắt đầu lao xao lên:

- Tên thầy đẹp quá . Sao thầy không giới thiệu họ hả thầy ?

Thầy Khương mỉm cười:

- Các anh chị chỉ cần biết tên thôi, không ai gọi cả họ để giao tiếp nhau, cho nên viết chừng này thôi nhé.

- Sao thầy viết tiết kiệm với tụi em thế.

Thầy Khương khoát tay chận lại:

- Còn một điều tôi muốn thông báo . Bắt đầu học kỳ này, tôi sẽ thay cô Minh chủ nhiệm lớp anh chị, vì cô ấy phải nghỉ hộ sản.

Thầy chưa nói hết ý, cả lớp đã vỗ tay rần rộ lên . Vui như điên . Nhất là bên nữ.

Ai cũng thích điều đó mà không biết tại sao . Khi thầy bước vào lớp thì cả lớp đã có cảm tình với thầy . Có cảm tình vì ngoại hình dễ mến . Vì cách nói chuyện trầm tĩnh rất dễ gần gũi . Vậy nên chẳng cần biết thầy khó hay dễ, tất cả đều lập tức thích thầy . Một người như vậy chắc chắn sẽ không khó chịu rồi.

Thấy cả lớp cứ ồn nháo nhào, thầy Khương vội lên tiếng:

- Chúng ta bắt đầu học nhé, như tôi đã nói, tôi rất hài lòng vì kết quả thi của các anh chị . Điều đó chứng tỏ môn lý luận không phải là khó khăn đối với anh chị.

Các cô nàng ngồi phía dưới nhao nhao lên :

- Nói vậy chứ môn đó khó học lắm thầy, tụi em học khổ lắm đó thầy.

- Nhưng nếu thầy dạy thì tụi em sẽ thích lắm ạ.

- Thầy dạy một tuần hai mươi tiết cũng được ạ, tụi em không ngán đâu thầy.

Thầy Khương giơ tay lên như chặn lại:

- Tôi rất mừng khi các anh chị có cảm tình với môn học nầy . Tuy nhiên, tôi biết nó cũng hơi khô khan đối với anh chị, vì vậy, tôi sẽ cố gắng giảng thế nào để bài học được sinh động hơn.

Tự nhiên phía dưới vỗ tay ào ào lên. Chủ yếu là các cô gái . Còn bên nam chỉ mỉm cười.

Thật ra thầy Khương đâu có nói gì đặc biệt . Nhưng từ lúc thầy bước vào lớp . Đám con gái cứ nhốn nháo hẳn lên . Ai cũng muốn mình được thầy chú ý tới . Cứ thế mạnh ai nấy gào . Làm lớp ồn như cái chợ.

Nãy giờ Anh Thư ngồi im thin thít . Bình thường, những lúc thế này cô làm gì mà ngồi ngoan như thế . Nhưng bây giờ hồn vía bay tận lên mây xanh . Đầu óc nào mà luyên thuyên chích chòe.

Ngọc Chi chợt huých tay cô:

- Ê, mi có dám đề nghị thầy cho tụi mình nghỉ tiết đầu không ?

- Nghĩ hồi nãy rồi, bây giờ ngồi học chứ nghĩ gì nữa.

- Chời chời, ngoan dữ, Anh Thư ham học . Trời sập mất thôi.

Hồng Thảo quay qua cười tinh quái:

- Mi dám đề nghị thầy hát. Ta chép bài giùm cho mi suốt một tháng. Tha hồ ma ngủ.

Ngọc Chi đế thêm:

- Ngày nào cũng mua sôcôla cho ngươi nữa. Ăn mệt nghỉ.

- Ta hết thích sôcôla rồi. Ăn nhiều chi cho ú.

Ngọc Chi bĩu môi:

- Chứ không phải mi không dám.

- Im đi con chí.

Hồng Thảo cũng khích thêm:

-Lúc nãy thấy mi dám chọc người lạ. Tưởng anh hùng lắm, hóa ra lá gan cũng bằng con nhái.

- Im đi con thỏ.

Ngọc Chi nghiêng qua Hồng Thảo:

- Nó chỉ dám chọc người lạ thôi. Chứ đụng tới thầy giống như con cù lần. Chọc được thầy mới ngon chứ.

- Vớ vẩn. Mi có gan thì chọc đi.

- Đề nghị thầy hát đâu phải là chọc. Yêu cầu đấy chứ.

Anh Thư nguẩy đầu đi chỗ khác, không thèm trả lời. Trời ạ, đến nước này mà còn đòi nghỉ, ngông vừa thôi:

- Các chị có đề nghị gì cứ nói. Không nên nói chuyện riêng trong giờ học.

Anh Thư ngồi thẳng người lên, mắt chớp lia lịa. Chắc chắn cô đã bị thầy chiếu tướng. Bảo đảm từ giờ tới cuối năm, bàn này sẽ bị quay như dế, mà cô có giỏi môn lý luận khô như ngói ấy đâu.

Thấy các cô im như ngói, thầy Khương nhắc lại:

- Thế nào? Tôi nghĩ các chị có yêu cầu nào đó. Cứ mạnh dạn phát biểu.

Cả lớp đổ dồn mắt về bàn nhì. Cả thầy Khương cũng nhìn. Hồng Thảo bối rối đừng dậy.

- Thưa thầy, Anh Thư có đề nghị thầy cho nghỉ giờ đầu để làm quen ạ.

- Ta có đề nghị hồi nào đâu con khỉ.

Thấy thầy Khương mỉm cười. Ngọc Chi bạo dạn nói thêm:

- Nó còn đề nghị thầy hát một bài làm quen ạ.

- Đề nghị rất chí lý, thầy cho tụi em nghỉ tiết đầu đi thầy.

- Hát nữa thầy. Nhìn thầy là tụi em biết thầy hát hay rồi. Tặng tụi em một bài đi thầy.

Thế là cả lớp đồng loạt vỗ taỵ Ồn đến nỗi thầy Khương phải nhìn ra ngoài.

- Các anh chị đừng làm ồn như vậy. Ảnh hưởng đến hai lớp kế bên đấy.

- Sợ Ồn thì thầy hát đi thầy.

Thầy Khương hình như đã quen bị yêu cầu như thế, nên có cách né tránh rất tài tình:

- Tôi sẽ làm theo yêu cầu của các anh chị, với điều kiện phải làm theo yêu cầu của tôi.

Lập tức không khí lắng hẳn đi, có thể yên tâm là lớp bên cạnh không bị ảnh hưởng. Chỉ có bàn cuối là tò mò:

- Yêu cầu gì vậy thầy.

- Đừng khó quá thầy nhé.

- dễ dễ thôi nha thầy

Thầy Khương chỉ chờ cả lớp yên lặng hết mới nói. Giọng từ tốn:

- Tôi rất thích bài "the cup of life", nếu anh chị nào biểu diễn, tôi tặng cả lớp một tiết nghỉ.

- Hả?

Có ai đó kêu lên một tiếng rồi im bặt. Gì chứ hát nhạc ngoại thì lớp chịu thua, biểu diễn lại càng không. Phá thì dễ hơn hát. Thầy yêu cầu như vậy thì phải học thôi.

Thầy Khương nhìn vẻ tiu nghỉu của lớp. Mỉm cười yên tâm mình sẽ không bị quậy tiếp. Thầy khoát tay:

- Các anh chị không thực hiện được rồi. Rất tiếc, vậy chúng ta học tiếp nhé.

Thầy quay lên bàn. Cầm phấn đi về phía bảng. cả lớp cũng ỉu xìu lấy tập ra. Bỗng Anh Thư đứng lên nói một cách tự tin:

- Đừng học thầy hạ. Em sẽ hát.

- Cái gì?

Cả lớp ồ lên ngạc nhiên rồi vỗ tay tán thưởng. Thầy Khương cũng quay đầu nhìn lại. Thấy Anh Thư đứng đó với vẻ quyết tâm, thầy gật đầu:

- Vậy thì mời chị.

Hồng Thảo và Ngọc Chi cười khoái trá:

- Có thế chứ, tao biết mày gan góc lắm mà.

Giọng Anh Thư hơi run:

- Tất nhiên rồi.

Rồi cô đứng ra khỏi bàn, bước đến giữa lớp. Thầy Khương nhìn vẻ hơi run của cô, cười khuyến khích:

- Không có gì phải sợ cả, rất hoan nghênh tinh thần văn nghệ của chị.

Anh Thư đứng một lúc cho bớt run, rồi hỏi:

- Thưa thầy, em hát xong rồi thầy có hát không?

Thầy Khương lấp lửng:

- Trong lúc chị hát thì tôi sẽ xem xét lời đề nghị này.

- Thầy không được gạt lớp em đấy nhá.

Thầy Khương nhướng mắt:

- Tôi có vẻ là người lường gạt lắm sao?

- Thưa thầy em xin hát bài thầy yêu cầu ạ.

- Mời chị.

Cả lớp vỗ tay rầm rộ khuyến khích Anh Thự Làm cô cũng bớt run và bắt đầu hát

Công nhận Anh Thư hát haỵ Ban đầu thì còn run nên đứng yên. Nhưng đến nửa bài thì máu văn nghệ bắt đầu nổi lên. Làm cô ngứa tay ngứa chân, vừa hát vừa nhảy không thua gì ca sĩ chuyên nghiệp.

Cả lớp vỗ tay vỗ bàn như đám giặc. Nhưng thầy Khương không có vẻ gì là phản đối. Thầy đứng khoanh tay bên cửa sổ, quan sát Anh Thư, thỉnh thoảng lại mỉm cười thông cảm nhìn lớp. Chính thầy cũng ngạc nhiên về khả năng văn nghệ của Anh Thư.

Anh Thư hát xong, thầy đi về phía cô:

- Chị hát hay lắm, nếu đây là phần thi thì tôi sẽ tặng 9 điểm.

Cả lớp cười rần rần:

- Hay như vậy mà thầy cho có 9 điểm. Thầy hà tiện quá.

Thầy Khương cười từ tốn:

- Trong nghệ thuật không có gì là tuyệt đối cả. Đây là lần đầu tiên tôi cho sinh viên điểm 9 đấy.

Phía dưới lại ồ lên:

- Trời ơi, nếu thầy mà chấm điểm thi chắc tụi em chết quá.

Hồng Thảo nói nhỏ:

- Sao nhìn thầy hào hoa mà thầy lại keo kiệt thế.

Đáp lại những tiếng chí choé đó, thầy Khương chỉ cười chứ không đáp. Hình như cố lờ đi vụ hát. Nhưng lớp không dễ dàng bỏ quên, sau khi phàn nàn chuyện thi cử, lớp quay sang nhớ vụ thầy hát. Và lại ồn lên.

- Lúc nãy thầy nói ai làm nổi yêu cầu của thầy thì thấy hát. Anh Thư nó làm được rồi đó thấy.

- Đúng đúng, thầy phải hát, thầy phải giữ lời hứa.

Thầy Khương né tránh một cách khéo léo:

- Các anh chị làm tôi nhớ đến một gia đình ở gần nhà tôi trong không khí này.

Cả lớp yên lặng nghe thầy nói. Không ai hiểu gì nên đều im lặng tò mò ngồi nghe. Thầy Khương chờ không khí yên lặng rồi mới nói :

- Khu tôi ở rất yên tĩnh, nên nhà nào có chuyện là nhà bên cạnh đều biết.

Phía dưới ngồi yên ngơ ngác.

Hồng Thảo quay sang Anh Thư:

- Thầy nói chuyện gì vậy mi?

- Ta cũng không hiểu. Ngồi nghe đi rồi biết.

Đứng trên bục giảng, thầy Khương nói như giảng bài:

- Mấy hôm nay tôi rất nhức đầu, vì về phải nghe bà hàng xóm bên cạnh hát karaokẹ Còn anh chồng thì cứ ra ban công đứng. Ban đầu tôi thấy bất thường, vì tôi không tin anh ta lại ra ban công ngắm cảnh trong lúc trời lạnh cóng như thế.

Ở dưới vang lên tiếng thắc mắc:

- Sao thầy không hát mà nói chuyện gì vậy thầy ?

Thấy Khương khoát tay rồi nói tiếp:

-Hôm qua tôi ra hỏi thì thấy anh ta nói lá mỗi lần bà vợ hát, anh ta phải ra ngoài, chứ không sợ hàng xóm tưởng anh ta đánh vợ.

Cả lớp ngớ ra một lúc, rồi ai nấy hiểu ra cười nghiêng ngả. Chỉ có thầy Khương là không cười.

Đợi tiếng cười lắng nhỏ dần, thấy Khương nói tiếp:

- Tôi cũng vậy, tôi không muốn các anh chị phải ra khỏi lớp vào lúc này.

Cả lớp lại bò ra cười. Càng nghĩ càng thấy mắc cười. Vậy có thể hiểu đó là cách từ chối khéo của thầy. Nhưng các cô nàng trong lớp chưa chịu thua:

- Thầy mà hát dở, tui em không tin đâu.

- Thầy hát đại đi thầy, hát dở cũng không sao.

Thầy Khương lắc đầu:

- Tôi không muốn lát nữa lên khoa, đồng nghiệp lại hỏi: Sao mới buổi đầu mà thầy đã khủng bố tinh thần sinh viên thì tôi không biết trả lời sao.

Và thầy ngừng lại, nhìn cả lớp cười:

- Cho nên để tránh câu trả lời đó. Tôi phải cho các anh chị học tiếp mới được.

Dưới lớp, những tiếng phản đối lại vang lên:

- Thôi thầy, cho nghỉ tiếp đi.

- Thầy hứa cho nghỉ rồi mà thầy.

- Chưa hết tiết mà thầy.

Trên bảng, thầy Khương im lặng viết bài, như khống chế cả lớp bằng thái độ rất cứng.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3031)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]