Đêm.
Căn phòng chỉ còn ánh đèn chụp ở góc bàn. Cô gái ngồi học bài, dáng điệu chăm chú.
Cửa sổ bất thần mở toang. Rồi một người con trai xuất hiện. Trên tay anh là một bóng hồng thật lớn. Anh ta tung bó hoa lên, những cánh hồng đỏ rực cả phòng.
Cô gái lao vào vòng tay anh. Họ quấn quýt trong nụ hôn. Và rồi anh bồng cô gái, ngã xuống giường.
- Cắt!
Đạo diễn Trần Hưng hô lớn, rồi đi về phía Thúy Vi:
- Cô Vi, cô làm sao vậy? Cứ như bị cưỡng bức chứ không phải tự nguyện. Cô phải quên mình là Thúy Vi mà là Hà Trâm. Cô đang gặp lại người yêu sau hai năm xa cách, một cuộc gặp bất ngờ, hiểu không? Bắt đầu làm lại nghe.
Thúy Vi khẽ gật đầu rồi trở lại vị trí diễn. Từ nãy tới giờ cô thật khổ sở khi phải diễn trước cặp mắt tối sầm của Phong. Cô hiểu anh đang ghen, đang bực tức. Mà cô thì không có cách gì giải thích.
Tại sao anh đến vào lúc này chứ? Mà lại đúng lúc cô diễn cảnh lãng mạn nhất. Không biết lát nữa sẽ có chuyện gì đây. Cô đâu còn lạ gì sự cuồng nộ của Phong.
Ngồi trước màn hình, Trần Hưng hô lên:
- Bắt đầu, diễn!
Phong bước đến trước tivi, nhìn chăm chú. Màn hình hiện lên vẻ mặt nghiêm trang, thơ ngây của Thúy Vi. Rồi khuôn mặt đẹp trai của Trần Nam khi tung hoa. Nét đam mê của cả hai khi tay trong tay. Phong nghiến răng, cố dằn lòng đứng yên.
- Được rồi. Cắt!
Trong phòng, Trần Nam buông Thúy Vi ra. Cô kín đáo liếc ra cửa, vẻ mặt lo lắng.
Đạo diễn giơ tay lên:
- Diễn tiếp cảnh cuối. Bắt đầu nhé!
- Không được – Thúy Vi chợt kêu lên – Ngày mai quay tiếp đi. Tôi thấy trong người khó chịu lắm.
Trần Nam nhìn cô:
- Vi sao vậy? Bệnh hả?
- Tự nhiên tôi chóng mặt quá.
Đạo diễn khoát tay:
- Thì thôi. Nghỉ!
Mọi người thu dọn máy. Thúy Vi bước nhanh ra cửa. Cô lén nhìn mặt Phong. Vẻ mặt chẳng lấy gì làm dễ chịu của anh khiến cô thở dài:
- Anh chờ chút, em đi thay đồ.
Phong lẳng lặng gật đầu, rồi đi xuống sân chờ Thúy Vi.
Lát sau cô đi xuống. Cả hai im lặng ra cổng. Thúy Vi định lấy xe thì Phong cản lại:
- Để xe đó đi. Anh chở.
Chạy một đoạn vẫn không nghe Phong nói gì. Thúy Vi lên tiếng:
- Sao tự nhiên anh đến đây vậy?
- Em khó chịu lắm hả?
- Không, em chỉ ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên?
- Chứ gì nữa. Nhưng … anh sao vậy?
Phong không trả lời, lại im lặng. Rồi anh châm biếm:
- Khi hắn hôn em, em có xúc động như lúc ở bên anh không?
Thúy Vi nhăn mặt:
- Làm sao xúc động được. Em phải để tâm trí lo diễn kia mà.
- Không xúc động à? Sao lúc được hôn, em đẹp thế? Cái đẹp của con gái khi yêu thật là lãng mạn.
Chịu hết nổi. Thúy Vi kêu lên:
- Anh Phong, anh đừng quên là em chỉ đóng phim.
Phong quát lên:
- Còn tôi thì cũng không chịu đựng nổi người yêu của mình là gái quốc doanh.
Thúy Vi tái mặt:
- Anh ngừng lại đi. Tôi không đi chung với anh nữa. Tôi không thích vướng vào con người tầm thường.
- Được. Muốn đi bộ thì cứ đi.
Phong dừng phắt lại:
- Xuống đi!
Thúy Vi nhảy xuống xe, giận dỗi bỏ đi. Cô nghĩ Phong sẽ không bỏ cô một mình giữa đường thế này. Anh chỉ dọa cô thôi. Chắc chắn anh sẽ chạy theo thuyết phục cô.
Nhưng ngoài sự tưởng tượng của Thúy Vi, trong chốc lát anh đã phóng xe qua mặt cô, không thèm cả ngoái đầu lại.
Thúy Vi choáng váng. Cô đứng một mình giữa đường, bật khóc.
Không bao giờ cô tưởng tượng mình bị đối xử thô bạo như vậy.
Cái kiêu hãnh bị chà đạp. Nỗi sợ hãi khi một mình giữa đêm khuya làm Thúy Vi bủn rủn cả tay chân. Cô không dám gọi xe vì sợ và vì xấu hổ. Nếu cái tin diễn viên Thúy Vi bị bỏ rơi giữa đường, phải đi xích lô, hoặc honda ôm về nhà được tung ra, thì cô còn mặt mũi nào nữa. Càng nghĩ cô càng thấy căm hận Phong vô cùng.
Cuối cùng cô đến một điện thoại công cộng gọi cho Viễn.
Anh như anh đã ngủ. Khá lâu mới nghe nhấc máy. Giọng Viễn hơi nhựa ;
- A lô!
- Anh Viễn, Thúy Vi đây.
- Vi hả? Có chuyện gì không? Em ở đâu vậy?
Thúy Vi cố ngăn tiếng nấc:
- Em đang ở ngoài đường. Anh đến đưa em về nghe. Em sợ lắm!
Cô chỉ đường cho Viễn, rồi gác máy đứng đợi.
Một lát sau Viễn tới. Hình như anh phóng xe nhanh lắm. Tóc bị rối tung lên và mặt mày bơ phờ. Viễn thắng xe trước mặt cô. Nghiêng người mở cửa. Thúy Vi ngồi vào trong, hít mũi:
- Anh đưa em về đi!
Viễn nhấn ga cho xe vọt tới. Anh quay qua nhìn Thúy Vi:
- Em đi đâu nửa đêm vậy? Không có ai đưa về sao?
Thúy Vi không trả lời. Cơn tức lại dâng lên, cô khóc sụt sịt trong khăn tay:
- Em mới cãi nhau với anh Phong. Ảnh về trước rồi.
Viễn nhíu mày:
- Nó bỏ em giữa đường thế này à?
- Anh là bạn ảnh anh biết mà. Chuyện gì ảnh không dám làm.
Viễn mím môi. Nước mắt của cô làm anh xót xa. Anh giận Phong đến mức muốn đấm cho hắn một cái. Thật là quá đáng!
- Bất kể em với nó cãi nhau về cái gì, anh cũng không thể chấp nhận hành động như vậy. Ngày mai anh tới nói cho nó biết, thậm chí nện cho nó một trận cũng được.
Thúy Vi lau mũi, vô tình nói một câu thật trẻ con:
- Anh là vậy cũng đâu có ích gì. Anh có phải là ba ảnh đâu mà ảnh sợ.
Viễn thở dài không trả lời. Phải nhìn thấy Thúy Vi khổ sở vì Phong, anh thật không chịu nổi. Nhưng có đau lòng hay không cũng rán mà yên lặng. Cô có phải là của anh đâu.
- Chuyện gì vậy Vi?
- Tối nay ảnh đến hãng phim, lúc đó em đang quay cảnh mùi mẫn. Vậy là ảnh giận lên, bảo em là con gái quốc doanh.
Cô mím môi:
- Em không tha thứ câu nói đó đâu, không bao giờ tha thứ.
Viễn im lặng nhìn thẳng phía trước. Thúy Vi hít mũi, lại khóc thút thít:
- Anh nói thật lòng đi, đừng sợ em buồn, anh có coi em như loại người đó không?
- Không, anh quí em và luôn tôn trọng em.
- Nếu anh là anh Phong, em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Viễn quay nhanh lại nhìn Thúy Vi. Cô không thấy ánh mắt xao xuyến của anh. Cô thở dài:
- Em không biết rồi em với ảnh sẽ ra sao. Có lẽ em sẽ đề nghị chia tay với ảnh một thời gian.
- Có cần phải nghiêm trọng vậy không? Anh thấy không nên. Chỉ cần em dịu dàng một chút. Phong sẽ không gây gổ với em nữa đâu.
- Em không tin!
Xe ngừng lại trước nhà Thúy Vi. Cô vẫn ngồi yên:
- Nếu chưa khuya, em sẽ đi chơi với anh nữa. Em biết tối nay em sẽ khó ngủ lắm. Có anh bên cạnh, dù sao cũng dễ chịu hơn.
- Em cứ uống một viên thuốc an thần, sau đó nghe nhạc đến lúc ngủ thiếp đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn. Đừng nghĩ quẩn nữa. Nghe anh đi!
Thúy Vi miễn cưỡng bước xuống xe:
- Em về nha!
- Chúc ngủ ngon!
Thúy Vi đi lên phòng. Cô lại nghĩ về Phong. Lại tức nghẹn cổ. Thậm chí anh cũng không gọi điện xem cô đã về chưa, không hề lo ngại cho tình cảm của cô. Yêu mà như vậy đó sao?
Hôm sau Thúy Vi đến trường quay. Diễn xong một cảnh, cô và Xuân Uyên ra băng đá ngồi chơi. Không ngờ Phong lại đến. Thấy anh, Thúy Vi lập tức quay mặt chỗ khác. Xuân Uyên kéo tay cô:
- Họa sĩ đến kìa. Uyên rút lui à!
Thúy Vi giữ tay cô lại:
- Uyên cứ ở đây. Đừng đi.
- Sao vậy?
- Vi không muốn gặp hắn.
- Ơ … Xuân Uyên chưa kịp hiểu thì Phong đã đi đến, anh đứng trước mặt Thúy Vi:
- Anh muốn nói chuyện với em, được không?
- Không!
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi. Xuân Uyên lún túng ngồi yên. Cô muốn đi theo Thúy Vi, nhưng sợ Phong quê trước mặt mọi người tội nghiệp. Cô bèn ngồi nhích ra đầu băng.
- Anh Phong ngồi chơi!
Phong lẳng lặng ngồi xuống. Xuân Uyên nói như an ủi:
- Tính nhỏ Vi con nít lắm. Giận thì nó làm vậy chứ không có gì đâu. Anh đừng để ý.
- Anh biết.
- Để em gọi nó ra nghe.
Phong khoát tay:
- Không cần. Có gọi cô ấy cũng không ra đâu.
Anh rút thuốc ra hút, lẳng lặng ngó mông lung trong sân. Xuân Uyên liếc nhìn anh, cảm thấy khó hiểu. Phong không gọi Thúy Vi, cũng không thích nói chuyện với cô. Vậy anh ngồi đây làm gì?
Một lát sau cô đứng dậy:
- Tới đoạn em diễn rồi, anh Phong ngồi chơi nha.
- Ừ.
Xuân Uyên đi rồi. Phong cũng đứng dậy đi lên phòng quay. Đứng ở cửa, anh không thấy được cảnh diễn trong phòng. Nhưng hình ảnh trên tivi làm anh khựng lại, tim đập loạn xạ. Thúy Vi với chiếc vai trần, trước mặt cô vẫn là Trần Nam, vẫn là khung cảnh đêm qua. Phong nghiến chặt răng, quay người bỏ đi ra ngoài.
Cử chỉ của anh không lọt khỏi mắt Xuân Uyên. Cô vừa thấy tức cười, vừa tội nghiệp. Bất giác cô che miệng cười.
Diễn xong phân đoạn của mình, Xuân Uyên lấy giỏ ra về. Cô gặp Phong ngồi một mình ở băng đá, tay ôm đầu, dáng điệu thiểu não và thất chí.
Xuân Uyên chưa biết là gì thì Phong chợt ngẩng lên. Thấy cô, anh hỏi với giọng chán nản:
- Thúy Vi diễn xong chưa Uyên?
- Còn vài cảnh nữa. Chắc khoảng một tiếng, cũng có thể hơn. Em không biết được.
- Vậy hả?
- Anh lên đó đi. Em về nha!
Phong chợt quyết định:
- Không chờ nữa. Không có gì để nói. Anh về.
- Dạ.
Xuân Uyên lại nhìn lén Phong. Chắc cảnh vừa rồi làm Phong bực mình Thúy Vi. Ông này lảng nhách dễ sợ, cái đó có phải là thật đâu.
Cô đi bộ ra đầu đường. Phong chạy tới, thắng xe bên cô:
- Sao Uyên đi bộ vậy?
- Em không có xe, đang chờ nhỏ bạn lại đón.
- Lên đi, anh đưa về.
- Dạ.
Xuân Uyên ngồi lên phía sau Phong. Suốt đoạn đường dài anh cứ im lặng, lầm lũi lái xe. Xuân Uyên sợ muốn đứng tim, nhưng không dám nói. Phong lái xe trong tâm trạng bực tức nên phóng như điên. Rủi mà đụng ai chắc chết mất.
Thậm chí anh cũng quên hỏi nhà Xuân Uyên ở đâu. Nhỏ Thúy Vi chọc cho ông người yêu nó nổi khùng, còn cô thì lãnh hậu quả. Khổ gì đâu ấy.
Cuối cùng, chịu hết nổi. Xuân Uyên kéo nhẹ áo Phong:
- Anh Phong, anh chạy chậm lại đi. Em sợ quá!
Phong như tỉnh lại, anh quay ra sau:
- Xin lỗi, nãy giờ anh quên hỏi nhà Uyên ở đâu nhỉ?
- Anh đi ngược đường rồi, phải vòng lại.
Phong không nói, lẳng lặng quẹo trở lại đường cũ. Chạy một đoạn, anh bỗng lên tiếng:
- Đừng về vội, đi uống nước với anh đã nghe.
Thật khó mà từ chối, Xuân Uyên rầu rĩ:
- Dạ được.
Nói xong, cô mới thấy hối hận. Thúy Vi hay kể với cô về những lúc Phong nổi giận. Anh phản ứng rất dữ dội, kỳ quặc. Dữ dội thì Xuân Uyên đã thấy rồi. Sợ hết hồn rồi. Còn chuyện gì xảy ra nữa đây. Tối nay đúng là xui hết biết.
Phong dừng xe trước một quán café. Xuân Uyên lẽo đẽo đi theo anh vào trong. Giờ này quán đã bắt đầu thưa người, nhưng hình như Phong không thấy điều đó. Anh nhìn Xuân Uyên.
- Uyên uống gì?
- Đá chanh – Uyên nói như một cái máy.
Phong dựa người vào ghế, hai chân để thẳng, dáng bất cần ngước lên nhìn người phục vụ:
- Một café và một ly chanh.
Xuân Uyên nhìn Phong. Cô thầm công nhận anh có cử chỉ rất đẹp, rất phóng khoáng. Thấy cô nhìn, Phong nhướng mắt:
- Anh có gì lạ?
Xuân Uyên liếm môi:
- Đâu có gì. Hình như anh giận Thúy Vi?
- Không nói đến Thúy Vi. Anh không muốn nhắc tới cổ.
- Không đúng. Anh tức nó, em biết chứ sao không. Nhưng em thấy anh vô lý lắm.
- Vô lý cái gì?
- Nghề nghiệp bắt buộc nó phải như vậy chứ bộ.
- Vậy còn Uyên, anh đâu khi nào thấy Uyên diễn mấy cảnh như vậy?
Xuân Uyên thở dài:
- Em chỉ là diễn viên không chuyên, chỉ đóng những vai phụ, mờ nhạt. Ai cần em diễn mấy cảnh đó, khán giả họ chỉ thích cảnh ướt át của diễn viên chính thôi.
- Nếu phải diễn, em có đồng ý không?
- Em cũng không biết nữa.
Phong không nói gì. Thái độ cự tuyệt của Thúy Vi làm anh tức điên lên, anh đã cố dằn lại, định làm hòa với cô. Nhưng Thúy Vi chẳng những không hiểu mà còn cố tình khiêu khích. Bây giờ trong đầu anh chỉ còn nhớ những mặt đáng giận của cô. Cô tự cao, khó khăn với anh, nhưng lại dễ dãi với Trần Nam, cô không cho anh vẽ khỏa thân, trong khi dễ dãi để hắn ôm ấp muốn làm gì thì làm. Và điều đáng nói nhất là chính miệng cô bảo muốn chia tay với anh.
Ý nghĩ bị bỏ rơi làm Phong tức phừng phừng. Anh mà chịu bị đá sao?
Những ý nghĩ lệch lạc cứ diễn ra trong đầu Phong, anh cười gằn:
- Bạn em chắc thích bỏ rơi con trai để lấy thành tích lắm nhỉ?
- Đâu có, đâu có.
- Em hiểu hết cô ta chưa?
- Hiểu hết, thật mà. Em biết anh nghĩ gì vể nhỏ Vi rồi. Nhưng sự thật không đúng như anh nghĩ đâu.
Phong hỏi lại:
- Anh nghĩ thế nào?
- Em không nói được. Nhưng thật tình là không đúng.
Phong nhìn Xuân Uyên chăm chăm:
- Không cần biết anh nghĩ đúng hay sai, chỉ biết là anh không cần người yêu như cô ta. Tại sao không là em chứ? Anh thích mẫu con gái dịu dàng như em.
Xuân Uyên mở lớn mắt nhìn Phong, tim như ngừng đập:
- Anh Phong, anh có say không?
- Anh hoàn toàn tỉnh táo, đừng có sợ như vậy. Bộ anh đáng sợ lắm sao?
Phong nhìn Xuân Uyên, đôi mắt rừng rực. Ánh mắt như xoáy vào tâm hồn người đối diện. Phong không biết những lúc như vậy, nhìn anh có sức quyến rủ mạnh mẽ. Sức mạnh đó tướt đoạt ý muốn phản kháng của đối tượng anh muốn chinh phục.
Và Xuân Uyên, dù biết đó là người yêu của Thúy Vi, nhưng vẫn không tránh được bối rối mềm yếu. Tính cô vốn nhu nhược, cả nể, nhất là trái tim yếu đuối dễ xúc động. Từ đó tới giờ cô vẫn công nhận Phong rất phóng khoáng, rất con trai. Nhưng cô không nghĩ gì hơn. Bây giờ đột nhiên bị chinh phục, cô không thể không run động. Nhưng trên hết vẫn là nổi sợ. Cô nói nhanh:
- Thúy Vi là bạn em, anh đừng bắt em làm chuyện kỳ cục vậy. Em hứa sẽ không nói lại với nó, nhưng anh hãy bỏ tư tưởng đó đi.
Phong nhếch môi:
- Có nói cũng chẳng sao. Cái gì anh đã làm thì không việc gì phải sợ. Không cần em bao che cho anh.
Anh cười khẩy:
- Tại sao anh không được quyền thích em, không được quyền rung động vì em?
- Tại vì như vậy rất kỳ cục.
- Anh không cần biết. Chỉ biết anh thích em. Anh muốn có người yêu chung thủy. Cũng như anh rất trung thực trong tình cảm.
Anh ta mà chung thủy. Yêu Mai Hồng đã rồi bỏ người ta để theo đuổi Thúy Vi. Bây giờ không hợp với Thúy Vi thì quay qua cô. Vướng vào mấy người như vậy không biết khổ đến chừng nào. Biết vậy, nhưng sao vẫn thích nghe tán tỉnh, vẫn xao xuyến trước ánh mắt đa tình. Trốn đi đâu bây giờ?
Thu hết can đảm. Xuân Uyên nghiêm nghị:
- Về đi anh Phong, khuya rồi.
- Thì về.
Phong gọi tính tiền rồi đứng lên. Anh kéo ghế tránh đường cho Xuân Uyên đi trước. Cử chỉ ga lăng đó một thoáng cũng làm cô nhói tim. Sao cô có trái tim mềm như bún vậy hả trời!
Khi xe dừng trước cổng nhà cô, Xuân Uyên bước xuống định mở cửa. Nhưng Phong cũng bước xuống theo. Anh đứng trước mặt cô, im lặng. Lồng ngực cô như có trống đánh vì hồi hộp. Cô cố nói thản nhiên:
- Xem như tối nay như không có chuyện gì, xem như lúc nãy anh nói đùa, em hứa không nói gì với Thúy Vi đâu.
- Không cần phải như vậy.
Nói xong anh bước tới một bước vẫn im lặng. Rồi bỗng nhiên anh ôm nghiến lấy Xuân Uyên, hôn như muốn cắn cả môi cô.
Thật lâu anh mới chịu buông ra. Xuân Uyên đứng không muốn vững. Cảm giác mê đắm làm cô bàng hoàng cả người. Không biết thật hay chiêm bao.
Phong mở cổng rồi choàng ngang lưng cô:
- Em vô nhà đi, ngủ ngon nhé!
Anh cười một mình khi thấy cử chỉ thẩn thờ của cô. Anh chờ đến khi cô vào nhà mới lên xe phóng đi.
Có thể với Xuân Uyên, tối nay như một giấc mơ. Nhưng với Phong thì không. Tuy cô bất ngờ, nhưng anh ý thức được việc làm của mình. Cảm giác trả thù được Thúy Vi làm anh thỏa mãn. Anh quyết bắt cô phải trả giá đắt về việc làm của mình. Xuân Uyên có kể lại càng hay. Để cô hiểu thế nào là cảm giác đau đớn.
Một tuần trôi qua Phong không đến Thúy Vi, cũng không gọi điện. Anh mang dụng cụ vẽ đi Đà Lạt, muốn tìm cảm hứng sáng tác. Và chủ yếu là để đừng nghĩ đến Thúy Vi. Từ khi yêu nhau tới giờ chưa khi nào giận nhau quá ba ngày mà anh không đến xin lỗi cô. Lần này anh nhất định để cô chờ đợi để cô thấm thía cảm giác xa cách mà tìm đến anh.
Nhưng rồi chính Phong lại vướng vào mạng nhện của mình. Không kìm được sự bồn chồn, anh trở về thành phố, đến tìm Thúy Vi.
Người nhà bảo cô đi Thủ Đức hồi sáng. Phong đành nén lòng chờ đến tối. Nhưng cô vẫn chưa về. Đến khuya Phong gọi điện cho cô, nhưng Thúy Vi chẳng tỏ vẻ gì là trông mong. Cô lạnh lùng bảo rất mệt rồi gác máy.
Liên tiếp mấy ngày anh không có cách gì gặp Thúy Vi. Cũng không biết cô đi đóng phim ở đâu. Cuối cùng anh đành phải tìm Xuân Uyên để hỏi thăm.
Cô tiếp anh bằng vẻ thản nhiên. Như không hề có buổi tối đó. Giọng cô sốt sắng:
- Sao, anh làm hòa với Thúy Vi chưa?
Thấy Phong không nói, Xuân Uyên mỉm cười:
- Em định giảng hòa dùm anh. Nhưng mấy ngày nay bận quá em chưa gặp nó được. Sao rồi, anh với nó hòa chưa?
- Anh cũng chưa gặp cổ. Uyên biết Vi đóng phim ở đâu không?
- Đi Thái Lan rồi, khoảng nửa tháng mới về. Ủa, anh không biết hả?
Phong mím môi cảm thấy như bị một cái tát. Thúy Vi đi như vậy mà không thèm nói một tiếng với anh. Giải thích thế nào về hành động của cô đây?
Phong nhìn Xuân Uyên, đôi mắt sáng quắc:
- Đi đâu là chuyện của cô ta, anh không quan tâm.
- Vậy hả?
Xuân Uyên chấp chới mắt. Cái nhìn của Phong làm cô bối rối. Cô nhìn lảng chổ khác:
- Không lẽ anh với nó cứ giận nhau hoài, đợi nó về xem sao.
Phong nói như quát:
- Đừng nhắc đến cô ta nữa.
Xuân Uyên ngồi im. Phong quát như vậy cô không thấy tức chút nào, thậm chí còn thấy anh ta hay hay. Cô rất thích những người con trai có tính khí ngang ngược, áp đặt một chút cũng được. Như vậy mới nam tính. Phong đúng là mẫu người như ý thích của cô, một cá tính rất con trai. Nói chung là …over
Nhưng thích chỉ để mà thích, còn ngoài ra không thể có chuyện gì khác. Cô không ngốc tới mức nghĩ Phong có thể yêu mình. Cô chưa bao giờ tưởng tượng điều đó. Cũng không khùng tới mức thả trôi cho sự lãng mạn bay bổng lên.
Cho nên khi Phong đứng dậy bỏ về. Cô thở phào vì nhẹ nhõm. Cô sợ anh ngông như đêm đó lắm.
Thực ra Xuân Uyên không hiểu được Phong. Chưa khi nào anh căm thù Thúy Vi như vậy. Anh đã hạ mình đến hết mức. Đã dẹp mọi tự ái ngút trời để xin lỗi cô. Còn cô thì phủi nó như người ta phủi bụi. Nếu Thúy Vi muốn bỏ rơi anh, thì anh sẽ không để cô kịp làm việc đó. Không thể để cô chà đạp uy tín anh một cách ngông nghênh như vậy. Anh phải mượn Xuân Uyên để trả thù, dạy cho cô một bài học. Chinh phục con gái đâu phải là chuyện khó đối với anh. Thúy Vi hãy mở mắt xem anh là người thế nào.
Hoàng Thu Dung
Căn phòng chỉ còn ánh đèn chụp ở góc bàn. Cô gái ngồi học bài, dáng điệu chăm chú.
Cửa sổ bất thần mở toang. Rồi một người con trai xuất hiện. Trên tay anh là một bóng hồng thật lớn. Anh ta tung bó hoa lên, những cánh hồng đỏ rực cả phòng.
Cô gái lao vào vòng tay anh. Họ quấn quýt trong nụ hôn. Và rồi anh bồng cô gái, ngã xuống giường.
- Cắt!
Đạo diễn Trần Hưng hô lớn, rồi đi về phía Thúy Vi:
- Cô Vi, cô làm sao vậy? Cứ như bị cưỡng bức chứ không phải tự nguyện. Cô phải quên mình là Thúy Vi mà là Hà Trâm. Cô đang gặp lại người yêu sau hai năm xa cách, một cuộc gặp bất ngờ, hiểu không? Bắt đầu làm lại nghe.
Thúy Vi khẽ gật đầu rồi trở lại vị trí diễn. Từ nãy tới giờ cô thật khổ sở khi phải diễn trước cặp mắt tối sầm của Phong. Cô hiểu anh đang ghen, đang bực tức. Mà cô thì không có cách gì giải thích.
Tại sao anh đến vào lúc này chứ? Mà lại đúng lúc cô diễn cảnh lãng mạn nhất. Không biết lát nữa sẽ có chuyện gì đây. Cô đâu còn lạ gì sự cuồng nộ của Phong.
Ngồi trước màn hình, Trần Hưng hô lên:
- Bắt đầu, diễn!
Phong bước đến trước tivi, nhìn chăm chú. Màn hình hiện lên vẻ mặt nghiêm trang, thơ ngây của Thúy Vi. Rồi khuôn mặt đẹp trai của Trần Nam khi tung hoa. Nét đam mê của cả hai khi tay trong tay. Phong nghiến răng, cố dằn lòng đứng yên.
- Được rồi. Cắt!
Trong phòng, Trần Nam buông Thúy Vi ra. Cô kín đáo liếc ra cửa, vẻ mặt lo lắng.
Đạo diễn giơ tay lên:
- Diễn tiếp cảnh cuối. Bắt đầu nhé!
- Không được – Thúy Vi chợt kêu lên – Ngày mai quay tiếp đi. Tôi thấy trong người khó chịu lắm.
Trần Nam nhìn cô:
- Vi sao vậy? Bệnh hả?
- Tự nhiên tôi chóng mặt quá.
Đạo diễn khoát tay:
- Thì thôi. Nghỉ!
Mọi người thu dọn máy. Thúy Vi bước nhanh ra cửa. Cô lén nhìn mặt Phong. Vẻ mặt chẳng lấy gì làm dễ chịu của anh khiến cô thở dài:
- Anh chờ chút, em đi thay đồ.
Phong lẳng lặng gật đầu, rồi đi xuống sân chờ Thúy Vi.
Lát sau cô đi xuống. Cả hai im lặng ra cổng. Thúy Vi định lấy xe thì Phong cản lại:
- Để xe đó đi. Anh chở.
Chạy một đoạn vẫn không nghe Phong nói gì. Thúy Vi lên tiếng:
- Sao tự nhiên anh đến đây vậy?
- Em khó chịu lắm hả?
- Không, em chỉ ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên?
- Chứ gì nữa. Nhưng … anh sao vậy?
Phong không trả lời, lại im lặng. Rồi anh châm biếm:
- Khi hắn hôn em, em có xúc động như lúc ở bên anh không?
Thúy Vi nhăn mặt:
- Làm sao xúc động được. Em phải để tâm trí lo diễn kia mà.
- Không xúc động à? Sao lúc được hôn, em đẹp thế? Cái đẹp của con gái khi yêu thật là lãng mạn.
Chịu hết nổi. Thúy Vi kêu lên:
- Anh Phong, anh đừng quên là em chỉ đóng phim.
Phong quát lên:
- Còn tôi thì cũng không chịu đựng nổi người yêu của mình là gái quốc doanh.
Thúy Vi tái mặt:
- Anh ngừng lại đi. Tôi không đi chung với anh nữa. Tôi không thích vướng vào con người tầm thường.
- Được. Muốn đi bộ thì cứ đi.
Phong dừng phắt lại:
- Xuống đi!
Thúy Vi nhảy xuống xe, giận dỗi bỏ đi. Cô nghĩ Phong sẽ không bỏ cô một mình giữa đường thế này. Anh chỉ dọa cô thôi. Chắc chắn anh sẽ chạy theo thuyết phục cô.
Nhưng ngoài sự tưởng tượng của Thúy Vi, trong chốc lát anh đã phóng xe qua mặt cô, không thèm cả ngoái đầu lại.
Thúy Vi choáng váng. Cô đứng một mình giữa đường, bật khóc.
Không bao giờ cô tưởng tượng mình bị đối xử thô bạo như vậy.
Cái kiêu hãnh bị chà đạp. Nỗi sợ hãi khi một mình giữa đêm khuya làm Thúy Vi bủn rủn cả tay chân. Cô không dám gọi xe vì sợ và vì xấu hổ. Nếu cái tin diễn viên Thúy Vi bị bỏ rơi giữa đường, phải đi xích lô, hoặc honda ôm về nhà được tung ra, thì cô còn mặt mũi nào nữa. Càng nghĩ cô càng thấy căm hận Phong vô cùng.
Cuối cùng cô đến một điện thoại công cộng gọi cho Viễn.
Anh như anh đã ngủ. Khá lâu mới nghe nhấc máy. Giọng Viễn hơi nhựa ;
- A lô!
- Anh Viễn, Thúy Vi đây.
- Vi hả? Có chuyện gì không? Em ở đâu vậy?
Thúy Vi cố ngăn tiếng nấc:
- Em đang ở ngoài đường. Anh đến đưa em về nghe. Em sợ lắm!
Cô chỉ đường cho Viễn, rồi gác máy đứng đợi.
Một lát sau Viễn tới. Hình như anh phóng xe nhanh lắm. Tóc bị rối tung lên và mặt mày bơ phờ. Viễn thắng xe trước mặt cô. Nghiêng người mở cửa. Thúy Vi ngồi vào trong, hít mũi:
- Anh đưa em về đi!
Viễn nhấn ga cho xe vọt tới. Anh quay qua nhìn Thúy Vi:
- Em đi đâu nửa đêm vậy? Không có ai đưa về sao?
Thúy Vi không trả lời. Cơn tức lại dâng lên, cô khóc sụt sịt trong khăn tay:
- Em mới cãi nhau với anh Phong. Ảnh về trước rồi.
Viễn nhíu mày:
- Nó bỏ em giữa đường thế này à?
- Anh là bạn ảnh anh biết mà. Chuyện gì ảnh không dám làm.
Viễn mím môi. Nước mắt của cô làm anh xót xa. Anh giận Phong đến mức muốn đấm cho hắn một cái. Thật là quá đáng!
- Bất kể em với nó cãi nhau về cái gì, anh cũng không thể chấp nhận hành động như vậy. Ngày mai anh tới nói cho nó biết, thậm chí nện cho nó một trận cũng được.
Thúy Vi lau mũi, vô tình nói một câu thật trẻ con:
- Anh là vậy cũng đâu có ích gì. Anh có phải là ba ảnh đâu mà ảnh sợ.
Viễn thở dài không trả lời. Phải nhìn thấy Thúy Vi khổ sở vì Phong, anh thật không chịu nổi. Nhưng có đau lòng hay không cũng rán mà yên lặng. Cô có phải là của anh đâu.
- Chuyện gì vậy Vi?
- Tối nay ảnh đến hãng phim, lúc đó em đang quay cảnh mùi mẫn. Vậy là ảnh giận lên, bảo em là con gái quốc doanh.
Cô mím môi:
- Em không tha thứ câu nói đó đâu, không bao giờ tha thứ.
Viễn im lặng nhìn thẳng phía trước. Thúy Vi hít mũi, lại khóc thút thít:
- Anh nói thật lòng đi, đừng sợ em buồn, anh có coi em như loại người đó không?
- Không, anh quí em và luôn tôn trọng em.
- Nếu anh là anh Phong, em sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.
Viễn quay nhanh lại nhìn Thúy Vi. Cô không thấy ánh mắt xao xuyến của anh. Cô thở dài:
- Em không biết rồi em với ảnh sẽ ra sao. Có lẽ em sẽ đề nghị chia tay với ảnh một thời gian.
- Có cần phải nghiêm trọng vậy không? Anh thấy không nên. Chỉ cần em dịu dàng một chút. Phong sẽ không gây gổ với em nữa đâu.
- Em không tin!
Xe ngừng lại trước nhà Thúy Vi. Cô vẫn ngồi yên:
- Nếu chưa khuya, em sẽ đi chơi với anh nữa. Em biết tối nay em sẽ khó ngủ lắm. Có anh bên cạnh, dù sao cũng dễ chịu hơn.
- Em cứ uống một viên thuốc an thần, sau đó nghe nhạc đến lúc ngủ thiếp đi, như vậy sẽ dễ chịu hơn. Đừng nghĩ quẩn nữa. Nghe anh đi!
Thúy Vi miễn cưỡng bước xuống xe:
- Em về nha!
- Chúc ngủ ngon!
Thúy Vi đi lên phòng. Cô lại nghĩ về Phong. Lại tức nghẹn cổ. Thậm chí anh cũng không gọi điện xem cô đã về chưa, không hề lo ngại cho tình cảm của cô. Yêu mà như vậy đó sao?
Hôm sau Thúy Vi đến trường quay. Diễn xong một cảnh, cô và Xuân Uyên ra băng đá ngồi chơi. Không ngờ Phong lại đến. Thấy anh, Thúy Vi lập tức quay mặt chỗ khác. Xuân Uyên kéo tay cô:
- Họa sĩ đến kìa. Uyên rút lui à!
Thúy Vi giữ tay cô lại:
- Uyên cứ ở đây. Đừng đi.
- Sao vậy?
- Vi không muốn gặp hắn.
- Ơ … Xuân Uyên chưa kịp hiểu thì Phong đã đi đến, anh đứng trước mặt Thúy Vi:
- Anh muốn nói chuyện với em, được không?
- Không!
Nói xong, cô đứng dậy bỏ đi. Xuân Uyên lún túng ngồi yên. Cô muốn đi theo Thúy Vi, nhưng sợ Phong quê trước mặt mọi người tội nghiệp. Cô bèn ngồi nhích ra đầu băng.
- Anh Phong ngồi chơi!
Phong lẳng lặng ngồi xuống. Xuân Uyên nói như an ủi:
- Tính nhỏ Vi con nít lắm. Giận thì nó làm vậy chứ không có gì đâu. Anh đừng để ý.
- Anh biết.
- Để em gọi nó ra nghe.
Phong khoát tay:
- Không cần. Có gọi cô ấy cũng không ra đâu.
Anh rút thuốc ra hút, lẳng lặng ngó mông lung trong sân. Xuân Uyên liếc nhìn anh, cảm thấy khó hiểu. Phong không gọi Thúy Vi, cũng không thích nói chuyện với cô. Vậy anh ngồi đây làm gì?
Một lát sau cô đứng dậy:
- Tới đoạn em diễn rồi, anh Phong ngồi chơi nha.
- Ừ.
Xuân Uyên đi rồi. Phong cũng đứng dậy đi lên phòng quay. Đứng ở cửa, anh không thấy được cảnh diễn trong phòng. Nhưng hình ảnh trên tivi làm anh khựng lại, tim đập loạn xạ. Thúy Vi với chiếc vai trần, trước mặt cô vẫn là Trần Nam, vẫn là khung cảnh đêm qua. Phong nghiến chặt răng, quay người bỏ đi ra ngoài.
Cử chỉ của anh không lọt khỏi mắt Xuân Uyên. Cô vừa thấy tức cười, vừa tội nghiệp. Bất giác cô che miệng cười.
Diễn xong phân đoạn của mình, Xuân Uyên lấy giỏ ra về. Cô gặp Phong ngồi một mình ở băng đá, tay ôm đầu, dáng điệu thiểu não và thất chí.
Xuân Uyên chưa biết là gì thì Phong chợt ngẩng lên. Thấy cô, anh hỏi với giọng chán nản:
- Thúy Vi diễn xong chưa Uyên?
- Còn vài cảnh nữa. Chắc khoảng một tiếng, cũng có thể hơn. Em không biết được.
- Vậy hả?
- Anh lên đó đi. Em về nha!
Phong chợt quyết định:
- Không chờ nữa. Không có gì để nói. Anh về.
- Dạ.
Xuân Uyên lại nhìn lén Phong. Chắc cảnh vừa rồi làm Phong bực mình Thúy Vi. Ông này lảng nhách dễ sợ, cái đó có phải là thật đâu.
Cô đi bộ ra đầu đường. Phong chạy tới, thắng xe bên cô:
- Sao Uyên đi bộ vậy?
- Em không có xe, đang chờ nhỏ bạn lại đón.
- Lên đi, anh đưa về.
- Dạ.
Xuân Uyên ngồi lên phía sau Phong. Suốt đoạn đường dài anh cứ im lặng, lầm lũi lái xe. Xuân Uyên sợ muốn đứng tim, nhưng không dám nói. Phong lái xe trong tâm trạng bực tức nên phóng như điên. Rủi mà đụng ai chắc chết mất.
Thậm chí anh cũng quên hỏi nhà Xuân Uyên ở đâu. Nhỏ Thúy Vi chọc cho ông người yêu nó nổi khùng, còn cô thì lãnh hậu quả. Khổ gì đâu ấy.
Cuối cùng, chịu hết nổi. Xuân Uyên kéo nhẹ áo Phong:
- Anh Phong, anh chạy chậm lại đi. Em sợ quá!
Phong như tỉnh lại, anh quay ra sau:
- Xin lỗi, nãy giờ anh quên hỏi nhà Uyên ở đâu nhỉ?
- Anh đi ngược đường rồi, phải vòng lại.
Phong không nói, lẳng lặng quẹo trở lại đường cũ. Chạy một đoạn, anh bỗng lên tiếng:
- Đừng về vội, đi uống nước với anh đã nghe.
Thật khó mà từ chối, Xuân Uyên rầu rĩ:
- Dạ được.
Nói xong, cô mới thấy hối hận. Thúy Vi hay kể với cô về những lúc Phong nổi giận. Anh phản ứng rất dữ dội, kỳ quặc. Dữ dội thì Xuân Uyên đã thấy rồi. Sợ hết hồn rồi. Còn chuyện gì xảy ra nữa đây. Tối nay đúng là xui hết biết.
Phong dừng xe trước một quán café. Xuân Uyên lẽo đẽo đi theo anh vào trong. Giờ này quán đã bắt đầu thưa người, nhưng hình như Phong không thấy điều đó. Anh nhìn Xuân Uyên.
- Uyên uống gì?
- Đá chanh – Uyên nói như một cái máy.
Phong dựa người vào ghế, hai chân để thẳng, dáng bất cần ngước lên nhìn người phục vụ:
- Một café và một ly chanh.
Xuân Uyên nhìn Phong. Cô thầm công nhận anh có cử chỉ rất đẹp, rất phóng khoáng. Thấy cô nhìn, Phong nhướng mắt:
- Anh có gì lạ?
Xuân Uyên liếm môi:
- Đâu có gì. Hình như anh giận Thúy Vi?
- Không nói đến Thúy Vi. Anh không muốn nhắc tới cổ.
- Không đúng. Anh tức nó, em biết chứ sao không. Nhưng em thấy anh vô lý lắm.
- Vô lý cái gì?
- Nghề nghiệp bắt buộc nó phải như vậy chứ bộ.
- Vậy còn Uyên, anh đâu khi nào thấy Uyên diễn mấy cảnh như vậy?
Xuân Uyên thở dài:
- Em chỉ là diễn viên không chuyên, chỉ đóng những vai phụ, mờ nhạt. Ai cần em diễn mấy cảnh đó, khán giả họ chỉ thích cảnh ướt át của diễn viên chính thôi.
- Nếu phải diễn, em có đồng ý không?
- Em cũng không biết nữa.
Phong không nói gì. Thái độ cự tuyệt của Thúy Vi làm anh tức điên lên, anh đã cố dằn lại, định làm hòa với cô. Nhưng Thúy Vi chẳng những không hiểu mà còn cố tình khiêu khích. Bây giờ trong đầu anh chỉ còn nhớ những mặt đáng giận của cô. Cô tự cao, khó khăn với anh, nhưng lại dễ dãi với Trần Nam, cô không cho anh vẽ khỏa thân, trong khi dễ dãi để hắn ôm ấp muốn làm gì thì làm. Và điều đáng nói nhất là chính miệng cô bảo muốn chia tay với anh.
Ý nghĩ bị bỏ rơi làm Phong tức phừng phừng. Anh mà chịu bị đá sao?
Những ý nghĩ lệch lạc cứ diễn ra trong đầu Phong, anh cười gằn:
- Bạn em chắc thích bỏ rơi con trai để lấy thành tích lắm nhỉ?
- Đâu có, đâu có.
- Em hiểu hết cô ta chưa?
- Hiểu hết, thật mà. Em biết anh nghĩ gì vể nhỏ Vi rồi. Nhưng sự thật không đúng như anh nghĩ đâu.
Phong hỏi lại:
- Anh nghĩ thế nào?
- Em không nói được. Nhưng thật tình là không đúng.
Phong nhìn Xuân Uyên chăm chăm:
- Không cần biết anh nghĩ đúng hay sai, chỉ biết là anh không cần người yêu như cô ta. Tại sao không là em chứ? Anh thích mẫu con gái dịu dàng như em.
Xuân Uyên mở lớn mắt nhìn Phong, tim như ngừng đập:
- Anh Phong, anh có say không?
- Anh hoàn toàn tỉnh táo, đừng có sợ như vậy. Bộ anh đáng sợ lắm sao?
Phong nhìn Xuân Uyên, đôi mắt rừng rực. Ánh mắt như xoáy vào tâm hồn người đối diện. Phong không biết những lúc như vậy, nhìn anh có sức quyến rủ mạnh mẽ. Sức mạnh đó tướt đoạt ý muốn phản kháng của đối tượng anh muốn chinh phục.
Và Xuân Uyên, dù biết đó là người yêu của Thúy Vi, nhưng vẫn không tránh được bối rối mềm yếu. Tính cô vốn nhu nhược, cả nể, nhất là trái tim yếu đuối dễ xúc động. Từ đó tới giờ cô vẫn công nhận Phong rất phóng khoáng, rất con trai. Nhưng cô không nghĩ gì hơn. Bây giờ đột nhiên bị chinh phục, cô không thể không run động. Nhưng trên hết vẫn là nổi sợ. Cô nói nhanh:
- Thúy Vi là bạn em, anh đừng bắt em làm chuyện kỳ cục vậy. Em hứa sẽ không nói lại với nó, nhưng anh hãy bỏ tư tưởng đó đi.
Phong nhếch môi:
- Có nói cũng chẳng sao. Cái gì anh đã làm thì không việc gì phải sợ. Không cần em bao che cho anh.
Anh cười khẩy:
- Tại sao anh không được quyền thích em, không được quyền rung động vì em?
- Tại vì như vậy rất kỳ cục.
- Anh không cần biết. Chỉ biết anh thích em. Anh muốn có người yêu chung thủy. Cũng như anh rất trung thực trong tình cảm.
Anh ta mà chung thủy. Yêu Mai Hồng đã rồi bỏ người ta để theo đuổi Thúy Vi. Bây giờ không hợp với Thúy Vi thì quay qua cô. Vướng vào mấy người như vậy không biết khổ đến chừng nào. Biết vậy, nhưng sao vẫn thích nghe tán tỉnh, vẫn xao xuyến trước ánh mắt đa tình. Trốn đi đâu bây giờ?
Thu hết can đảm. Xuân Uyên nghiêm nghị:
- Về đi anh Phong, khuya rồi.
- Thì về.
Phong gọi tính tiền rồi đứng lên. Anh kéo ghế tránh đường cho Xuân Uyên đi trước. Cử chỉ ga lăng đó một thoáng cũng làm cô nhói tim. Sao cô có trái tim mềm như bún vậy hả trời!
Khi xe dừng trước cổng nhà cô, Xuân Uyên bước xuống định mở cửa. Nhưng Phong cũng bước xuống theo. Anh đứng trước mặt cô, im lặng. Lồng ngực cô như có trống đánh vì hồi hộp. Cô cố nói thản nhiên:
- Xem như tối nay như không có chuyện gì, xem như lúc nãy anh nói đùa, em hứa không nói gì với Thúy Vi đâu.
- Không cần phải như vậy.
Nói xong anh bước tới một bước vẫn im lặng. Rồi bỗng nhiên anh ôm nghiến lấy Xuân Uyên, hôn như muốn cắn cả môi cô.
Thật lâu anh mới chịu buông ra. Xuân Uyên đứng không muốn vững. Cảm giác mê đắm làm cô bàng hoàng cả người. Không biết thật hay chiêm bao.
Phong mở cổng rồi choàng ngang lưng cô:
- Em vô nhà đi, ngủ ngon nhé!
Anh cười một mình khi thấy cử chỉ thẩn thờ của cô. Anh chờ đến khi cô vào nhà mới lên xe phóng đi.
Có thể với Xuân Uyên, tối nay như một giấc mơ. Nhưng với Phong thì không. Tuy cô bất ngờ, nhưng anh ý thức được việc làm của mình. Cảm giác trả thù được Thúy Vi làm anh thỏa mãn. Anh quyết bắt cô phải trả giá đắt về việc làm của mình. Xuân Uyên có kể lại càng hay. Để cô hiểu thế nào là cảm giác đau đớn.
Một tuần trôi qua Phong không đến Thúy Vi, cũng không gọi điện. Anh mang dụng cụ vẽ đi Đà Lạt, muốn tìm cảm hứng sáng tác. Và chủ yếu là để đừng nghĩ đến Thúy Vi. Từ khi yêu nhau tới giờ chưa khi nào giận nhau quá ba ngày mà anh không đến xin lỗi cô. Lần này anh nhất định để cô chờ đợi để cô thấm thía cảm giác xa cách mà tìm đến anh.
Nhưng rồi chính Phong lại vướng vào mạng nhện của mình. Không kìm được sự bồn chồn, anh trở về thành phố, đến tìm Thúy Vi.
Người nhà bảo cô đi Thủ Đức hồi sáng. Phong đành nén lòng chờ đến tối. Nhưng cô vẫn chưa về. Đến khuya Phong gọi điện cho cô, nhưng Thúy Vi chẳng tỏ vẻ gì là trông mong. Cô lạnh lùng bảo rất mệt rồi gác máy.
Liên tiếp mấy ngày anh không có cách gì gặp Thúy Vi. Cũng không biết cô đi đóng phim ở đâu. Cuối cùng anh đành phải tìm Xuân Uyên để hỏi thăm.
Cô tiếp anh bằng vẻ thản nhiên. Như không hề có buổi tối đó. Giọng cô sốt sắng:
- Sao, anh làm hòa với Thúy Vi chưa?
Thấy Phong không nói, Xuân Uyên mỉm cười:
- Em định giảng hòa dùm anh. Nhưng mấy ngày nay bận quá em chưa gặp nó được. Sao rồi, anh với nó hòa chưa?
- Anh cũng chưa gặp cổ. Uyên biết Vi đóng phim ở đâu không?
- Đi Thái Lan rồi, khoảng nửa tháng mới về. Ủa, anh không biết hả?
Phong mím môi cảm thấy như bị một cái tát. Thúy Vi đi như vậy mà không thèm nói một tiếng với anh. Giải thích thế nào về hành động của cô đây?
Phong nhìn Xuân Uyên, đôi mắt sáng quắc:
- Đi đâu là chuyện của cô ta, anh không quan tâm.
- Vậy hả?
Xuân Uyên chấp chới mắt. Cái nhìn của Phong làm cô bối rối. Cô nhìn lảng chổ khác:
- Không lẽ anh với nó cứ giận nhau hoài, đợi nó về xem sao.
Phong nói như quát:
- Đừng nhắc đến cô ta nữa.
Xuân Uyên ngồi im. Phong quát như vậy cô không thấy tức chút nào, thậm chí còn thấy anh ta hay hay. Cô rất thích những người con trai có tính khí ngang ngược, áp đặt một chút cũng được. Như vậy mới nam tính. Phong đúng là mẫu người như ý thích của cô, một cá tính rất con trai. Nói chung là …over
Nhưng thích chỉ để mà thích, còn ngoài ra không thể có chuyện gì khác. Cô không ngốc tới mức nghĩ Phong có thể yêu mình. Cô chưa bao giờ tưởng tượng điều đó. Cũng không khùng tới mức thả trôi cho sự lãng mạn bay bổng lên.
Cho nên khi Phong đứng dậy bỏ về. Cô thở phào vì nhẹ nhõm. Cô sợ anh ngông như đêm đó lắm.
Thực ra Xuân Uyên không hiểu được Phong. Chưa khi nào anh căm thù Thúy Vi như vậy. Anh đã hạ mình đến hết mức. Đã dẹp mọi tự ái ngút trời để xin lỗi cô. Còn cô thì phủi nó như người ta phủi bụi. Nếu Thúy Vi muốn bỏ rơi anh, thì anh sẽ không để cô kịp làm việc đó. Không thể để cô chà đạp uy tín anh một cách ngông nghênh như vậy. Anh phải mượn Xuân Uyên để trả thù, dạy cho cô một bài học. Chinh phục con gái đâu phải là chuyện khó đối với anh. Thúy Vi hãy mở mắt xem anh là người thế nào.
Hoàng Thu Dung