Tuần trăng mật qua rất nhanh. Giữ đúng lời hứa với gia đình, Viễn bắt đầu đến hãng xe làm việc. Ông Chương giao cho anh điều khiển mọi hoạt động của hãng. Bây giờ Viễn mới hiểu hết quy mô làm ăn của cha anh. Hãng xe du lịch của ông có chi nhánh ở các tỉnh. Ngoài ra còn các đại lý do nước ngoài đầu tư vào. Để nắm hết các hoạt động của nó cũng không phải là dễ dàng. Huống gì lại điều khiển nó. Nếu không vì Thúy Vi, anh sẽ khước từ tới cùng.
Mỗi ngày đến hãng giải quyết bao nhiêu chuyện căng thẳng, Viễn mệt mỏi thật sự. Buổi chiều về nhà, anh chỉ muốn ở trong phòng với Thúy Vi, nghe nhạc hoặc ngắm tranh. Anh rất ngại và cũng không muốn nhắc đến chuyện quá khứ của Thúy Vi.
Và Thúy Vi, cuộc sống mới thật sự là tù túng, sự mất tự do và cảm giác lẻ loi trong ngôi biệt thự sang trọng cũng làm cô mệt mỏi. Nhất là cuộc chiến tranh ngầm giữa cô với bà mẹ chồng.
Bà Chương cho cô hẳn một chiếc Mercedes sang trọng, với một tài xế riêng. Mỗi ngày cô đi học đều có tài xế đưa đón. Bất kỳ đi đâu cũng vậy. Cô cũng phải để tài xế đưa đi. Bà bảo với Thúy Vi, con dâu của tỷ phú không thể ra đường với bề ngoài kém sang trọng. Như vậy sợ mọi người đàm tiếu là nhà chồng keo kiệt với cô. Bà sẳn sàng đi với cô vào các shop hoặc siêu thị, mua sắm hào phóng cho cô. Nhưng tuyệt nhiên không để cô tự do đi một mình.
Nhìn cách Thúy Vi được mẹ chồng nuông chiều, tất cả mọi người quen biết đểu nghĩ rằng cô quá diễn phúc. Không ai nghi ngờ hạnh phúc của cô, kể cả bà Huệ. Chỉ có cô là khổ sở một mình giữa nhung lụa và ánh hào quang bà khoác lên cô.
Càng ngày Thúy Vi càng hiểu bà sai tài xế quản lý cô. Cô có thể đi chơi hay đến bất cứ đâu, nhưng bên cạnh lúc nào cũng có người cận vệ hay gọi là mật thám cũng được. Thúy Vi hiểu bà sợ cô quan hệ lén lút với Phong. Đó là điều oan ức mà cô không thể thanh minh. Cô hoàn toàn không có ý định gặp Phong, cho nên bị ràng buộc như vậy cô không thấy bực. Nhưng môi trường của cô đâu phải chỉ bao nhiêu đó.
Thúy Vi đã quen sống thoải mái, quan hệ bạn bè thoải mái. Nhiều lúc cô muốn tự mình phóng xe đi chơi với bạn trong lớp. Nhưng cô không có xe gắn máy để đi. Còn đi xe du lịch thì cách biệt với bạn bè quá, cô không muốn.
Đóng phim thì cũng không được nữa. Bà nội Viễn bảo phụ nữ có chồng mà còn để đàn ông lạ đụng chạm thì khó coi lắm. Cho nên cô bắt buộc phải từ chối các hợp đồng mà vài đạo diễn đến mời.
Thúy Vi đâu phải là mẫu con gái dễ bị sai khiến. Nhưng bây giờ tính kiêu hãnh, bướng bĩnh đã bị gia đình bên chồng khống chế. Cả mẹ cô cũng đồng tình với họ. Viễn cũng không giúp được cô, anh suốt ngày ở hãng, thậm chí có lúc đi xuống tỉnh hai, ba ngày mới về. Anh không còn là Minh Viễn ngày trước. Ngày trước anh có thể đưa cô đi chơi vung vít, sẳn sàng đến với cô khi cô gọi. Ngày trước anh thơ mộng, vẽ tranh, làm thơ. Còn bây giờ thì hết rồi.
Bây giờ anh là ông chủ trẻ, nghiêm nghị, khô khan và xã giao trong các mối quan hệ làm ăn. Thúy Vi không chịu được phong cách như vậy. Và để phản đối anh, cô tỏ ra lạnh nhạt khi đối mặt với anh, nhất là những lúc chỉ có hai người.
Tối nay Thúy Vi đang đọc sách thì Phong lại gọi cho cô. Viễn đang ở phòng tắm, Thúy Vi hồi hợp nói nhỏ:
- Em đã nói rồi, mình đâu có chuyện gì nữa. Anh gọi em làm gì?
- Em đang làm gì vậy?
- Đọc sách.
- Lạ thật! Thứ bảy mà em chịu ở nhà đọc sách à? Ngày trước em có vậy đâu. Tại sao Viễn không đưa em đi chơi ?
- Ảnh bận công chuyện.
- Công chuyện của nó quan trọng hơn ý thích của em sao?
- Chuyện đó không liên quan gì đến anh.
- Không liên quan à? Em buồn thì anh đau lòng, em biết không? Bây giờ anh sống triền miên trong tâm trạn ân hận. Muốn được săn sóc em cũng không được. Và phải nhìn em sống mòn mỏi bên cạnh Viễn, làm sao anh không đau khổ.
Thúy Vi mủi lòng ứa nước mắt, rồi bật khóc:
- Đừng nói nữa anh Phong.
Cô vội vàng gác máy. Ngay lúc đó, giọng Viễn vang lên:
- Phong phải không?
Thúy Vi giật mình quay lại, vội lau nước mắt. Cô định nói thì Viễn khoát tay:
- Anh biết rồi, em không cần giải thích.
Anh cười khẽ:
- Chỉ có nó mới làm em rơi nước mắt như vậy. Thật tội nghiệp cho anh, cho em và cho cả nó.
- Anh nói gì? Như vậy là có ý gì?
- Theo em thì anh muốn nói gì? Nhìn vợ nói chuyện với tình nhân, em bảo anh hải nói gì?
- Anh nghi ngờ em phải không? Thật là xúc phạm! Chính anh bảo em cư xử lịch sự với anh Phong. Vậy mà bây giờ lại nghi ngờ. Anh cũng giống mẹ anh, chỉ biết quan sát, rình rập tôi, thật là quá đáng mà!
Viễn nghiêm mặt:
- Em có thể nói anh bất cứ từ ngữ nặng nề nào cũng được. Nhưng anh không cho phép em đụng chạm đến mẹ anh.
Thúy Vi đứng bật dậy:
- Tại sao tôi không được nói? Mẹ anh áp bức tôi mà anh bảo tôi im lặng chịu sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không chịu đội trên đầu bất cứ quyền lực nào đâu.
Giọng Viễn bặt đi vì giận:
- Cô nói về mẹ chồng cô như vậy đó sao?
- Phải, phải. Nếu bà ấy còn uy hiếp tôi.
- Im ngay!
Thúy Vi hất mạnh tóc ra sau. Cô mím môi nhìn Viễn, giọng run lên:
- Anh cư xử với vợ như vậy đó sao? Hóa ra anh chỉ là thằng đần độn, mẹ nói gì cũng nghe. Để vợ sống khổ sở ra sao cũng không cần biết. Vậy mà ngày trước dám mở miệng nói sẽ bảo vệ tôi, anh bảo vệ như vậy đó hả?
Viễn quắc mắt nhìn cô:
- Tôi cũng không ngờ cô hồ đồ như vậy. Để nuông chiều ý muốn ngông cuồng của cô, cô biết tôi phải trả giá đắt như thế nào không? Ngay cả lý tưởng của mình cũng phải từ bỏ. Tôi phải làm việc suốt ngày ở hãng là gì ai đây?
- …
- Và đổi lại những thứ đó, cô đã mang đến cho tôi cái gì ? Lúc nào cũng phải im lặng chịu đựng cô. Chịu đựng thái độ thủ nghịch, sự không chung thủy của cô. Tôi nhẫn nhịn chưa đủ. Bây giờ lại phải nghe cô đả kích mẹ tôi. Cô còn là con người không?
Môi Thúy Vi rung lên, nước mắt trào ra:
- Thật tiếc cho tôi, mù quáng lấy phải một người như anh. Không ngờ cuối cùng tôi lại tự trả thù mình.
Viễn choáng váng ngồi lặng đi. Cuối cùng cô ta cũng tự thú tình cảm thật. Cô ta hối hận, hối hận ghê gớm vì đã nông nổi lấy mình.
Viễn không trả lời. Anh mím môi đứng dậy, lấy gối đi qua phòng tranh ngủ.
Anh nằm ngửa trên chiếc xô pha. Khuôn mặt buồn rười rượi. Không ngờ cuộc sống vợ chồng lại bi đát như vậy. Hoàn toàn không có chút nền tảng để xây dựng hạnh phúc. Anh đã sai lầm gì vậy?
Thật ra trước đây anh không hiểu Thúy Vi, hay vì bây giờ cô thay đổi. Tại sao lúc nào cô cũng có thái độ ngấm ngầm thù nghịch? Cô bất mãn chuyện gì? hay chỉ đơn thuần là hối hận.
Qua cơn nóng giận. Viễn lặng lẽ nghĩ về những gì Thúy Vi đã nói. Anh nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọng của cô khi bảo mẹ anh áp bức cô. Từ trước tới giờ anh không nghĩ tới chuyện đó. Có lẽ anh chủ quan quá. Thực ra có bao giờ anh chịu quan tâm xem cô sống ra sao đâu. Công việc và những giao dịch làm ăn đã cuốn hết thời gian và tâm trí. Một chút lo lắng cho vợ cũng không có. Anh là người chồng ra sao vậy?
Tự nhiên Viễn thở dài. Có lẽ Thúy Vi đã nói đúng. Anh là thằng đần độn. Đần độn đến mức vợ mình khổ sở ra sao cũng không biết. Làm vậy chẳng khác nào đẩy Thúy Vi về phía Phong rồi.
Viễn đứng lên, đi về phòng. Thúy Vi vẫn ngồi bó gối trên giường, khóc thút thít. Viễn vịn nhẹ vai cô:
- Khuya rồi sao không ngủ. Thức khuya mệt làm sao?
Thúy Vi hất tay anh ra:
- Kệ tôi. Không cần anh quan tâm đến tôi.
- Em là vợ anh, làm sao anh không quan tâm được.
Thúy Vi hít mũi:
- Nếu quan tâm thì lúc nãy anh đã không nói vậy. Anh đâu cần biết tôi vui buồn ra sao. Vậy thì hỏi làm gì?
Viễn tìm chiếc khăn lau nước mắt cho cô, rồi dịu dàng:
- Thật ra giữa mẹ và em có chuyện gì? Sao em không nói với anh?
Thúy Vi vẫn còn giận:
- Nói ra thì như vậy đó. Bị anh quát cho một trận. Nói để làm gì.
- Anh xin lỗi! Lúc nãy anh nóng quá. Hôm nay anh rất mệt. Về nhà lại thấy em khóc lóc vì Phong, làm sao thần kinh không căng thẳng. Bây giờ anh muốn hai đứa bình tĩnh nói chuyện. Em giận anh điều gì, nói đi!
Thúy Vi ngồi im, cố sắp xếp những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Viễn kiên nhẫn nhìn cô, chờ đợi.
- Mẹ lúc nào cũng hạn chế tự do của em. Đi đâu mẹ cũng bắt tài xế đưa, cả lúc em sắm quần áo mẹ cũng đi kè một bên, như vậy có tự do không?
Viễn hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày suy nghĩ:
- Thật lạ, được săn sóc như vậy, chẳng lẽ em không thoải mái sao? Anh hỏi nghe, em có tiền xài đầy đủ không?
- Đầy đủ, em không có gì phàn nàn cả. Nhưng em muốn tự do một chút.
- Anh không hiểu.
- Nhiều lúc muốn đi chơi với bạn bằng xe gắn máy cũng không có xe để đi. Muốn đóng phim thì bà nội không cho. Muốn đi chơi với anh thì anh bận. Nhốt em ở nhà hoài làm sao em chịu nổi.
- Muốn đi chơi với anh thì chiều anh về đưa đi. Sao em không nói?
- Nhưng có khi em thích đi buổi sáng hoặc buổi trưa. Hứng lúc nào đi lúc nấy. Đợi anh về thì hết hứng rồi.
- Được, vậy lúc nào muốn đi chơi thì gọi điện cho anh được chưa?
Thúy Vi gật đầu:
- Còn nữa, em muốn có một chiếc xe gắn máy.
- Chi vậy?
- Để những lúc nghỉ giữa chừng, em có thể đi chơi với bạn em.
- Cũng được. Mai chủ nhật anh đưa em đi mua.
- Còn chuyện này nữa, anh thuyết phục nội để em đóng phim đi. Anh Hưng mới có kịch bản hay lắm, ảnh nói chỉ có em mới hợp với vai chính đó.Em nôn lắm.
Viễn gật đầu, không trả lời. Thúy Vi nghi ngờ:
- Anh có muốn em đóng phim không đấy?
- Cái gì em thích thì anh đồng ý hết. Có lẽ anh đã vô tình với em. Thật ra là vì anh bận quá. Lần đầu thay ba giải quyết công chuyện, anh căng thẳng lắm, anh mệt đến mức về nhà chỉ muốn yên ổn với em. Còn em thì …
- Em xin lỗi. Em không biết mấy chuyện đó.
Cô nheo mắt:
- Xem như là nãy giờ mình không hề cãi nhau nghe.
Viễn cười, gật đầu. Anh chợt kéo Thúy Vi ngã xuống giường. Háo hức tìm môi cô. Thúy Vi nhìn anh qua khe mắt nhắm hờ. Khuôn mặt anh thật đẹp. Cô cũng bị truyền sang cảm giác rung động. Cũng quất quít vòng tay trên cổ anh. Lần đầu tiên từ khi cưới nhau, cả hai sống trong ân ái cuồn nhiệt với đúng nghĩa của nó. Sáng hôm sau, Viễn dậy khá sớm. Thúy Vi vẫn còn ngủ. Viễn đến phòng bà Chương, gõ nhẹ cửa. Bà mở cửa cho anh. Viễn đi vào ngồi xuống chân giường:
- Sao mẹ dậy sớm vậy?
- Sáng nay mẹ có hẹn với mấy bác đi Biên Hòa. Còn con, có chuyện gì mà tìm mẹ sớm vậy?
- Con định nói với mẹ chuyện Thúy Vi.
Bà Chương thoáng cau mặt:
- Chuyện gì?
- Con thấy cổ ở nhà có vẻ buồn, cổ muốn xin mẹ trở lại đóng phim. Mẹ có đồng ý không?
- Chuyện đó mẹ không có ý kiến. Đó là ý của bà nội mà.
- Vậy mẹ đến xin nội giúp Thúy Vi đi, được không mẹ?
Bà Chương nhìn anh:
- Thúy Vi có than phiền về mẹ không? Sao con biết nó buồn?
Viễn mỉm cười:
- Vợ con buồn thì sao con lại không biết. Mẹ nghĩ xem, trước đây cổ sinh hoạt rất tự do. Đi đến đâu cũng được ca ngợi. Tự nhiên bây giờ mất hết. Buồn là đúng rồi.
- Mẹ có làm gì không vừa ý nó không?
- Con không nghe Thúy Vi nói gì hết. Với lại con nghĩ, mẹ đã tốt như vậy, cổ mà còn than phiền thì con không đồng ý đâu. Dù sao cổ cũng phải giữ bổn phận con dâu chứ.
Bà Chương giãn nét mặt ra, cảm thấy hài lòng. Thằng con trai bà không phải đứa mù quáng vì vợ. Con vậy mới thật xứng đáng. Vậy thì bà còn sợ gì Thúy Vi lộng hành, và suy cho cùng, Thúy Vi buồn thì làm sao Viễn vui được. Chuyện đóng phim cũng đâu có gì quá.
- Mẹ nghĩ gì vậy mẹ?
- Nghĩ cách thuyết phục bà nội chứ còn nghĩ cái gì?
Viễn cười nhẹ nhõm:
- Con ít thấy mẹ chồng nào được như mẹ. Con công nhận Thúy Vi có phước thật.
- Còn chuyện gì nữa không? cậu hai.
- Hết rồi. Để con về phòng cho mẹ sửa soạn.
Anh đứng dậy đi ra. Cảm thấy rất biết ơn bà Chương. Anh hiểu mẹ anh rất tế nhị và làm tất cả mọi chuyện vì anh. Từ nhỏ anh đã thần tượng mẹ và cho đến bây giờ, ấn tượng đó vẫn không thay đổi.
Hoàng Thu Dung
Mỗi ngày đến hãng giải quyết bao nhiêu chuyện căng thẳng, Viễn mệt mỏi thật sự. Buổi chiều về nhà, anh chỉ muốn ở trong phòng với Thúy Vi, nghe nhạc hoặc ngắm tranh. Anh rất ngại và cũng không muốn nhắc đến chuyện quá khứ của Thúy Vi.
Và Thúy Vi, cuộc sống mới thật sự là tù túng, sự mất tự do và cảm giác lẻ loi trong ngôi biệt thự sang trọng cũng làm cô mệt mỏi. Nhất là cuộc chiến tranh ngầm giữa cô với bà mẹ chồng.
Bà Chương cho cô hẳn một chiếc Mercedes sang trọng, với một tài xế riêng. Mỗi ngày cô đi học đều có tài xế đưa đón. Bất kỳ đi đâu cũng vậy. Cô cũng phải để tài xế đưa đi. Bà bảo với Thúy Vi, con dâu của tỷ phú không thể ra đường với bề ngoài kém sang trọng. Như vậy sợ mọi người đàm tiếu là nhà chồng keo kiệt với cô. Bà sẳn sàng đi với cô vào các shop hoặc siêu thị, mua sắm hào phóng cho cô. Nhưng tuyệt nhiên không để cô tự do đi một mình.
Nhìn cách Thúy Vi được mẹ chồng nuông chiều, tất cả mọi người quen biết đểu nghĩ rằng cô quá diễn phúc. Không ai nghi ngờ hạnh phúc của cô, kể cả bà Huệ. Chỉ có cô là khổ sở một mình giữa nhung lụa và ánh hào quang bà khoác lên cô.
Càng ngày Thúy Vi càng hiểu bà sai tài xế quản lý cô. Cô có thể đi chơi hay đến bất cứ đâu, nhưng bên cạnh lúc nào cũng có người cận vệ hay gọi là mật thám cũng được. Thúy Vi hiểu bà sợ cô quan hệ lén lút với Phong. Đó là điều oan ức mà cô không thể thanh minh. Cô hoàn toàn không có ý định gặp Phong, cho nên bị ràng buộc như vậy cô không thấy bực. Nhưng môi trường của cô đâu phải chỉ bao nhiêu đó.
Thúy Vi đã quen sống thoải mái, quan hệ bạn bè thoải mái. Nhiều lúc cô muốn tự mình phóng xe đi chơi với bạn trong lớp. Nhưng cô không có xe gắn máy để đi. Còn đi xe du lịch thì cách biệt với bạn bè quá, cô không muốn.
Đóng phim thì cũng không được nữa. Bà nội Viễn bảo phụ nữ có chồng mà còn để đàn ông lạ đụng chạm thì khó coi lắm. Cho nên cô bắt buộc phải từ chối các hợp đồng mà vài đạo diễn đến mời.
Thúy Vi đâu phải là mẫu con gái dễ bị sai khiến. Nhưng bây giờ tính kiêu hãnh, bướng bĩnh đã bị gia đình bên chồng khống chế. Cả mẹ cô cũng đồng tình với họ. Viễn cũng không giúp được cô, anh suốt ngày ở hãng, thậm chí có lúc đi xuống tỉnh hai, ba ngày mới về. Anh không còn là Minh Viễn ngày trước. Ngày trước anh có thể đưa cô đi chơi vung vít, sẳn sàng đến với cô khi cô gọi. Ngày trước anh thơ mộng, vẽ tranh, làm thơ. Còn bây giờ thì hết rồi.
Bây giờ anh là ông chủ trẻ, nghiêm nghị, khô khan và xã giao trong các mối quan hệ làm ăn. Thúy Vi không chịu được phong cách như vậy. Và để phản đối anh, cô tỏ ra lạnh nhạt khi đối mặt với anh, nhất là những lúc chỉ có hai người.
Tối nay Thúy Vi đang đọc sách thì Phong lại gọi cho cô. Viễn đang ở phòng tắm, Thúy Vi hồi hợp nói nhỏ:
- Em đã nói rồi, mình đâu có chuyện gì nữa. Anh gọi em làm gì?
- Em đang làm gì vậy?
- Đọc sách.
- Lạ thật! Thứ bảy mà em chịu ở nhà đọc sách à? Ngày trước em có vậy đâu. Tại sao Viễn không đưa em đi chơi ?
- Ảnh bận công chuyện.
- Công chuyện của nó quan trọng hơn ý thích của em sao?
- Chuyện đó không liên quan gì đến anh.
- Không liên quan à? Em buồn thì anh đau lòng, em biết không? Bây giờ anh sống triền miên trong tâm trạn ân hận. Muốn được săn sóc em cũng không được. Và phải nhìn em sống mòn mỏi bên cạnh Viễn, làm sao anh không đau khổ.
Thúy Vi mủi lòng ứa nước mắt, rồi bật khóc:
- Đừng nói nữa anh Phong.
Cô vội vàng gác máy. Ngay lúc đó, giọng Viễn vang lên:
- Phong phải không?
Thúy Vi giật mình quay lại, vội lau nước mắt. Cô định nói thì Viễn khoát tay:
- Anh biết rồi, em không cần giải thích.
Anh cười khẽ:
- Chỉ có nó mới làm em rơi nước mắt như vậy. Thật tội nghiệp cho anh, cho em và cho cả nó.
- Anh nói gì? Như vậy là có ý gì?
- Theo em thì anh muốn nói gì? Nhìn vợ nói chuyện với tình nhân, em bảo anh hải nói gì?
- Anh nghi ngờ em phải không? Thật là xúc phạm! Chính anh bảo em cư xử lịch sự với anh Phong. Vậy mà bây giờ lại nghi ngờ. Anh cũng giống mẹ anh, chỉ biết quan sát, rình rập tôi, thật là quá đáng mà!
Viễn nghiêm mặt:
- Em có thể nói anh bất cứ từ ngữ nặng nề nào cũng được. Nhưng anh không cho phép em đụng chạm đến mẹ anh.
Thúy Vi đứng bật dậy:
- Tại sao tôi không được nói? Mẹ anh áp bức tôi mà anh bảo tôi im lặng chịu sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không chịu đội trên đầu bất cứ quyền lực nào đâu.
Giọng Viễn bặt đi vì giận:
- Cô nói về mẹ chồng cô như vậy đó sao?
- Phải, phải. Nếu bà ấy còn uy hiếp tôi.
- Im ngay!
Thúy Vi hất mạnh tóc ra sau. Cô mím môi nhìn Viễn, giọng run lên:
- Anh cư xử với vợ như vậy đó sao? Hóa ra anh chỉ là thằng đần độn, mẹ nói gì cũng nghe. Để vợ sống khổ sở ra sao cũng không cần biết. Vậy mà ngày trước dám mở miệng nói sẽ bảo vệ tôi, anh bảo vệ như vậy đó hả?
Viễn quắc mắt nhìn cô:
- Tôi cũng không ngờ cô hồ đồ như vậy. Để nuông chiều ý muốn ngông cuồng của cô, cô biết tôi phải trả giá đắt như thế nào không? Ngay cả lý tưởng của mình cũng phải từ bỏ. Tôi phải làm việc suốt ngày ở hãng là gì ai đây?
- …
- Và đổi lại những thứ đó, cô đã mang đến cho tôi cái gì ? Lúc nào cũng phải im lặng chịu đựng cô. Chịu đựng thái độ thủ nghịch, sự không chung thủy của cô. Tôi nhẫn nhịn chưa đủ. Bây giờ lại phải nghe cô đả kích mẹ tôi. Cô còn là con người không?
Môi Thúy Vi rung lên, nước mắt trào ra:
- Thật tiếc cho tôi, mù quáng lấy phải một người như anh. Không ngờ cuối cùng tôi lại tự trả thù mình.
Viễn choáng váng ngồi lặng đi. Cuối cùng cô ta cũng tự thú tình cảm thật. Cô ta hối hận, hối hận ghê gớm vì đã nông nổi lấy mình.
Viễn không trả lời. Anh mím môi đứng dậy, lấy gối đi qua phòng tranh ngủ.
Anh nằm ngửa trên chiếc xô pha. Khuôn mặt buồn rười rượi. Không ngờ cuộc sống vợ chồng lại bi đát như vậy. Hoàn toàn không có chút nền tảng để xây dựng hạnh phúc. Anh đã sai lầm gì vậy?
Thật ra trước đây anh không hiểu Thúy Vi, hay vì bây giờ cô thay đổi. Tại sao lúc nào cô cũng có thái độ ngấm ngầm thù nghịch? Cô bất mãn chuyện gì? hay chỉ đơn thuần là hối hận.
Qua cơn nóng giận. Viễn lặng lẽ nghĩ về những gì Thúy Vi đã nói. Anh nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọng của cô khi bảo mẹ anh áp bức cô. Từ trước tới giờ anh không nghĩ tới chuyện đó. Có lẽ anh chủ quan quá. Thực ra có bao giờ anh chịu quan tâm xem cô sống ra sao đâu. Công việc và những giao dịch làm ăn đã cuốn hết thời gian và tâm trí. Một chút lo lắng cho vợ cũng không có. Anh là người chồng ra sao vậy?
Tự nhiên Viễn thở dài. Có lẽ Thúy Vi đã nói đúng. Anh là thằng đần độn. Đần độn đến mức vợ mình khổ sở ra sao cũng không biết. Làm vậy chẳng khác nào đẩy Thúy Vi về phía Phong rồi.
Viễn đứng lên, đi về phòng. Thúy Vi vẫn ngồi bó gối trên giường, khóc thút thít. Viễn vịn nhẹ vai cô:
- Khuya rồi sao không ngủ. Thức khuya mệt làm sao?
Thúy Vi hất tay anh ra:
- Kệ tôi. Không cần anh quan tâm đến tôi.
- Em là vợ anh, làm sao anh không quan tâm được.
Thúy Vi hít mũi:
- Nếu quan tâm thì lúc nãy anh đã không nói vậy. Anh đâu cần biết tôi vui buồn ra sao. Vậy thì hỏi làm gì?
Viễn tìm chiếc khăn lau nước mắt cho cô, rồi dịu dàng:
- Thật ra giữa mẹ và em có chuyện gì? Sao em không nói với anh?
Thúy Vi vẫn còn giận:
- Nói ra thì như vậy đó. Bị anh quát cho một trận. Nói để làm gì.
- Anh xin lỗi! Lúc nãy anh nóng quá. Hôm nay anh rất mệt. Về nhà lại thấy em khóc lóc vì Phong, làm sao thần kinh không căng thẳng. Bây giờ anh muốn hai đứa bình tĩnh nói chuyện. Em giận anh điều gì, nói đi!
Thúy Vi ngồi im, cố sắp xếp những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Viễn kiên nhẫn nhìn cô, chờ đợi.
- Mẹ lúc nào cũng hạn chế tự do của em. Đi đâu mẹ cũng bắt tài xế đưa, cả lúc em sắm quần áo mẹ cũng đi kè một bên, như vậy có tự do không?
Viễn hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày suy nghĩ:
- Thật lạ, được săn sóc như vậy, chẳng lẽ em không thoải mái sao? Anh hỏi nghe, em có tiền xài đầy đủ không?
- Đầy đủ, em không có gì phàn nàn cả. Nhưng em muốn tự do một chút.
- Anh không hiểu.
- Nhiều lúc muốn đi chơi với bạn bằng xe gắn máy cũng không có xe để đi. Muốn đóng phim thì bà nội không cho. Muốn đi chơi với anh thì anh bận. Nhốt em ở nhà hoài làm sao em chịu nổi.
- Muốn đi chơi với anh thì chiều anh về đưa đi. Sao em không nói?
- Nhưng có khi em thích đi buổi sáng hoặc buổi trưa. Hứng lúc nào đi lúc nấy. Đợi anh về thì hết hứng rồi.
- Được, vậy lúc nào muốn đi chơi thì gọi điện cho anh được chưa?
Thúy Vi gật đầu:
- Còn nữa, em muốn có một chiếc xe gắn máy.
- Chi vậy?
- Để những lúc nghỉ giữa chừng, em có thể đi chơi với bạn em.
- Cũng được. Mai chủ nhật anh đưa em đi mua.
- Còn chuyện này nữa, anh thuyết phục nội để em đóng phim đi. Anh Hưng mới có kịch bản hay lắm, ảnh nói chỉ có em mới hợp với vai chính đó.Em nôn lắm.
Viễn gật đầu, không trả lời. Thúy Vi nghi ngờ:
- Anh có muốn em đóng phim không đấy?
- Cái gì em thích thì anh đồng ý hết. Có lẽ anh đã vô tình với em. Thật ra là vì anh bận quá. Lần đầu thay ba giải quyết công chuyện, anh căng thẳng lắm, anh mệt đến mức về nhà chỉ muốn yên ổn với em. Còn em thì …
- Em xin lỗi. Em không biết mấy chuyện đó.
Cô nheo mắt:
- Xem như là nãy giờ mình không hề cãi nhau nghe.
Viễn cười, gật đầu. Anh chợt kéo Thúy Vi ngã xuống giường. Háo hức tìm môi cô. Thúy Vi nhìn anh qua khe mắt nhắm hờ. Khuôn mặt anh thật đẹp. Cô cũng bị truyền sang cảm giác rung động. Cũng quất quít vòng tay trên cổ anh. Lần đầu tiên từ khi cưới nhau, cả hai sống trong ân ái cuồn nhiệt với đúng nghĩa của nó. Sáng hôm sau, Viễn dậy khá sớm. Thúy Vi vẫn còn ngủ. Viễn đến phòng bà Chương, gõ nhẹ cửa. Bà mở cửa cho anh. Viễn đi vào ngồi xuống chân giường:
- Sao mẹ dậy sớm vậy?
- Sáng nay mẹ có hẹn với mấy bác đi Biên Hòa. Còn con, có chuyện gì mà tìm mẹ sớm vậy?
- Con định nói với mẹ chuyện Thúy Vi.
Bà Chương thoáng cau mặt:
- Chuyện gì?
- Con thấy cổ ở nhà có vẻ buồn, cổ muốn xin mẹ trở lại đóng phim. Mẹ có đồng ý không?
- Chuyện đó mẹ không có ý kiến. Đó là ý của bà nội mà.
- Vậy mẹ đến xin nội giúp Thúy Vi đi, được không mẹ?
Bà Chương nhìn anh:
- Thúy Vi có than phiền về mẹ không? Sao con biết nó buồn?
Viễn mỉm cười:
- Vợ con buồn thì sao con lại không biết. Mẹ nghĩ xem, trước đây cổ sinh hoạt rất tự do. Đi đến đâu cũng được ca ngợi. Tự nhiên bây giờ mất hết. Buồn là đúng rồi.
- Mẹ có làm gì không vừa ý nó không?
- Con không nghe Thúy Vi nói gì hết. Với lại con nghĩ, mẹ đã tốt như vậy, cổ mà còn than phiền thì con không đồng ý đâu. Dù sao cổ cũng phải giữ bổn phận con dâu chứ.
Bà Chương giãn nét mặt ra, cảm thấy hài lòng. Thằng con trai bà không phải đứa mù quáng vì vợ. Con vậy mới thật xứng đáng. Vậy thì bà còn sợ gì Thúy Vi lộng hành, và suy cho cùng, Thúy Vi buồn thì làm sao Viễn vui được. Chuyện đóng phim cũng đâu có gì quá.
- Mẹ nghĩ gì vậy mẹ?
- Nghĩ cách thuyết phục bà nội chứ còn nghĩ cái gì?
Viễn cười nhẹ nhõm:
- Con ít thấy mẹ chồng nào được như mẹ. Con công nhận Thúy Vi có phước thật.
- Còn chuyện gì nữa không? cậu hai.
- Hết rồi. Để con về phòng cho mẹ sửa soạn.
Anh đứng dậy đi ra. Cảm thấy rất biết ơn bà Chương. Anh hiểu mẹ anh rất tế nhị và làm tất cả mọi chuyện vì anh. Từ nhỏ anh đã thần tượng mẹ và cho đến bây giờ, ấn tượng đó vẫn không thay đổi.
Hoàng Thu Dung