Thy Mai ngồi trước tivi mà mắt cứ ngong ngóng ra cửa . Gần nửa đêm mà Huỳnh Nhiên vẫn chưa về . Cũng không hề gọi điện bảo là đi đâu . Thời gian gần đây anh đi về rất thất thường . Phải nói là hầu như đi suốt ngày đến tận khuya . Thy Mai im lặng chờ giải thích . Nhưng hình như anh không có ý định đó . Ngay cả thái độ của cô của không làm anh quan tâm.
Bà Hương đi xuống , thấy Thy Mai còn ngồi một mình , bà đến ngồi gần cô:
- Thằng Nhiên đi đâu vậy Thy Mai ? Sao đến giờ nó vẫn chưa về ?
Mai ấp úng:
- Dạ, con vẫn không biết nữa . Ảnh không nói với con.
- Như vậy là không được nghe Mai . Nó đi đâu và làm gì con phải biết chứ , sao con hời hợt quá vậy ?
Thoại Anh đứng ở cửa từ lúc nào đấy , chợt xen vào:
- Tính ảnh từ trước đến giờ là vậy rồi , mẹ lo làm gì.
Bà Hương cau mày:
- Lúc trước mẹ có thể chấp nhận . Nhưng bây giờ thì khác , nó có gia đình rồi là phải có trách nhiệm chứ . Đâu có sống bừa bãi như lúc trước được.
- Nhưng anh Nhiên thì khác , ảnh cưới vợ đâu phải làm người có trách nhiệm đâu mẹ.
Thy Mai ngước lên:
- Em nói như vậy là sao Thoại Anh ? Chị không hiểu.
Bà Hương chận ngang:
- Cái con bé này , lớn rồi mà cứ ăn nói lung tung quá . Lên ngủ đi.
Thoại Anh vùng vằng:
- Thì lớn lên em mới biết nhận xét chứ bộ. Vậy mà lúc nào mẹ cũng la con.
Bà Hương có vẻ muốn cô bé ra khỏi phòng:
- Ừ, mẹ không la nữa . Con về phòng đi.
Rồi bà quay sang Thy Mai:
- Mẹ để ý lúc này nó cứ đi lu bù , hai đứa có cãi cọ gì không ?
- Dạ không.
- Vậy tại sao con không hỏi xem nó đi đâu ?
- Con chờ ảnh tự nói.
- Nhưng nó không nói thì con phải hỏi chứ. Con không được để nó tự do như vậy nghe chưa ?
"Nếu hỏi mà anh ấy chịu trả lời thì mình đã hỏi rồi . Chứ không phải im lặng chịu đựng thế này". Thy Mai nghĩ thầm . Nhưng vẫn ngồi im lặng.
Bà Hương đứng dậy:
- Con xem tiếp đi . Lát nữa nó về bảo nó lên phòng mẹ.
- Dạ.
Thy Mai không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu , đến nỗi không nghe tiếng xe Huỳnh Nhiên chạy vào sân . Cô cứ chìm đắm trong những ý nghĩ ngổn ngang . Đúng lúc anh vào cửa mới giật mình ngẩng lên , và đứng dậy lặng lẽ nhìn anh.
Huỳnh Nhiên hơi khựng lại một lát , rồi khẽ nhún vai:
- Sao giờ này em chưa ngủ?
- Em chờ anh.
Huỳnh Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không thích:
- Chờ làm gì , anh đâu phải con nít mà đi đâu cũng phải có người trông . Mai mốt em cứ ngủ trước đi.
"Nghĩa là sẽ có những ngày sau như vậy nữa" . Thy Mai nghĩ trong đầu . Cô lặng lẽ đi phía sau anh lên phòng . Chờ Huỳnh Nhiên thay đồ xong , cô lên tiếng:
- Mẹ bảo chừng nào anh về thì qua phòng mẹ.
Huỳnh Nhiên khẽ cau mặt:
- Giờ này khuya rồi , qua làm gì ?
Thy Mai im lặng nhìn anh , rồi không kìm được , cô buột miệng:
- Mấy ngày nay anh đi đâu vậy ? Anh hầu như đi suốt ngày . Nhiều khi mẹ hỏi anh đi đâu , em không biết trả lời ra sao.
Huỳnh Nhiên thờ ơ:
- Anh có công chuyện , em thắc mắc làm gì.
- Nhưng công chuyện gì phải giải quyết đến nửa đêm lận , lúc trước anh có vậy đâu.
- Em tra vấn anh đó hả Mai ? Khuya rồi đó , anh mệt lắm.
Rồi anh bước tới tắt đèn . Thy Mai lẳng lặng nằm xuống giường . Cô ráng nén cảm giác buồn tủi cứ dâng lên mắt . Và cô nói như van xin:
- Ngày mai trường em làm lễ tốt nghiệp , anh đến với em được không ? Chỉ một buổi sáng thôi.
Thấy anh im lặng , cô cố thuyết phục:
- Từ đó giờ anh chưa bao giờ đi đâu với em . Và em cũng chưa yêu cầu anh bất cứ điều gì . Nhưng lần này đối với em quan trọng lắm . Em xin anh đó.
Huỳnh Nhiên mỉm cười:
- Chuyện đó đâu có lớn , làm gì em căng thẳng vậy ? Dĩ nhiên là mai anh sẽ đến với em.
Trong bóng tối , Thy Mai sung sướng cười một mình . Cô không ngờ anh đồng ý dễ dàng như vậy . Vậy mà cô đã chuẩn bị tinh thần là sẽ phải năn nỉ thuyết phục . Suốt cả tuần cô chỉ loay hoay với ý nghĩ đó . không ngờ mọi chuyện đơn giản vậy
Hôm sau cô vào trường làm lễ tốt nghiệp . Bà Hương và Thoại Anh cũng đến . Nhưng suốt buổi cô chỉ ngong ngóng Huỳnh Nhiên , mỗi lúc nỗi thất vọng khi không thấy bóng anh.
Cô không để ý Huy Lập cứ thỉnh thoảng nhìn cô , rồi lại thở dài . Anh nhìn cô như người có lỗi , muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi . Tất cả những cử chỉ ấy làm Thy Mai để ý . Tâm trí cô bị hút hết vào việc chờ đợi . Cô không còn lòng nào quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
Buổi lễ đã xong , mọi người kéo nhau ra sân chụp hình . Thy Mai cũng tham gia . Nhưng với thái độ miễn cưỡng . Cô giận Huỳnh Nhiên và thất vọng đến muốn khóc . Thoại Anh cũng không giấu được bất mãn , cô nói nhỏ vào tai Thy Mai:
- Anh này quá đáng thật , về nhà thế nào mẹ cũng mắng cho một trận , đừng thèm chờ ảnh nữa chị.
Thy Mai cười gượng chứ không nói . Cô chỉ cảm thấy bẽ bàng cho mình . Vậy mà đêm qua đã hết sức sung sướng , đã xem sự có mặt của Huỳnh Nhiên quan trọng hơn cả việc nhận bằng tốt nghiệp . Một sự thành công mà phải vô cùng có nghị lực cô mới vượt qua được.
Khi cô định về thì Thúy Bình giừ tay cô lại:
- Mày đừng về , ở lại chút nữa tao đưa về cho.
Thy Mai quay lại nói với bà Hương . Rồi đi với Thúy Bình tìm một băng đá ngồi . Thấy vẻ mặt tư lự của nó , cô mỉm cười:
- Làm gì mày đổi thái độ lẹ vậy , tao nhớ lúc nãy mày vui vẻ lắm mà.
Thúy Bình nhếch môi , mắt vẫn đăm đăm giọt nắng lung linh dưới đất:
- Tao lo cho mày đó.
- Lo chuyện gì , anh Nhiên phải không ? Từ đó giờ đã vậy rồi , ảnh đến mới là ngạc nhiên đó . - Thy Mai nói thẫn thờ.
- Không phải chuyện đó , chuyện này kinh khủng hơn nhiều . Nhưng tao nói xong mày phải bình tĩnh mới được.
Một thoáng linh tính làm Thy Mai rùng mình . Nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên:
- Mày nói đi.
Thúy Bình nói với vẻ bứt rứt:
- Tao biết chuyện này lâu rồi , khoảng gần tháng nay lận . Nhưng tao không dám nói , tao nghĩ kéo dài cho mày ngày nào hay ngày ấy , nhưng rồi bây giờ tao nghĩ ngược lại , thà nói để mày có cách giải quyết.
Thy Mai nhìn bất động phía trước:
- Nói nhanh đi Bình.
- Cách đây gần một tháng , tao thấy anh Nhiên đưa một chị về nhà , rồi ảnh ở lại đó lâu lắm , đến khuya lận . Nhìn cách họ với nhau , tao nghĩ họ là bồ đó.
- Sao mày biết ?
- Thì tao phải theo dõi họ chứ.
Mặt Thy Mai tái nhợt , gần như muốn ngất đi , nhưng cô vẫn gượng lại:
- Mày thấy chỉ một lần đó , hay còn lần nào nữa không ?
- Tao không thấy , nhưng có dò hỏi nhà kế bên , người ta bảo ảnh hay đến đây lắm.
Thy Mai nhắm mắt lại , tim cô đập loạn đến mức khó thở. Cô cắn chặt răng cố giữ cho mình đừng run , Thúy Bình nhìn cô lo ngại:
- Ráng bình tĩnh nghe Mai.
Giọng Thy Mai yếu ớt:
- Mày đừng lo . Tao không sao đâu . Thì ra lúc này ảnh về khuya là vì chuyện đó . Tao thật bất hạnh.
Mắt Thúy Bình sáng quắc lên:
- Tao nghĩ kỹ rồi , Mai . Bây giờ mày phải can đảm dứt khoát thôi , thà mày khổ một lần còn hơn khổ suốt đời.
Thy Mai gục đầu trong tay:
- Mọi chuyện đột ngột quá , tao chưa biết sẽ làm gì nữa , tao muốn biết sự thật , sau đó mới có thể quyết định.
- Cách hay nhất là mày nên đến nhà cô ta , nói cho cô ta biết anh Nhiên có vợ rồi . Mày đủ can đảm đến đó không , tao đi với mày.
- Có lẽ đó là cách hay nhất bây giờ . Tao chỉ muốn biết nhà cô ta thôi.
Cố gắng đứng dậy đi vói Thúy Bình ra cổng lấy xe . Ngồi phía sau Thúy Bình mà cô có cảm giác mình bơi trong sương mù . Đầy những hoảng loạn dày xéo trái tim , một trái tim vốn đã quá nhiều thương tích.
Cuộc đời sao bỗng chốc như sụp đổ, tuyệt vọng . Đến mức cô không còn biết mình là ai nữa.
Thúy Bình chợt dừng lại trước một ngôi nhà khang trang , có khoảng sân nhỏ khá xinh . Cô ngó nghiêng vào trong:
- Nhà này nè Mai . Hình như không có anh Nhiên trong đó , không thấy xe ảnh.
Thy Mai run bần bật như đứng không muốn vững . Cô níu tay Thúy Bình:
- Về đi Bình , biết bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Sao lại về . Phải vô gặp cô ta chứ.
- Thôi . Tao không thể . Tao...
Nhưng Thúy Bình đã phăng phăng dắt xe vào sân . Rồi cương quyết kéo Thy Mai vào nhà . Thy Mai run rẩy đi theo . Thấy phòng khách không có ai , cô rụt tay lại định trở ra . Thúy Bình trừng mắt nhìn cô như bắt buột . Và kéo tay Thy Mai xông xáo vào nhà trong . Có tiếng cười giòn tan tu8` trong phòng vẳng ra , cô bèn đứng lại , ra hiệu cho Thy Mai . Cả hai đứng yên lắng nghe . Tiếng cười của Huỳnh Nhiên vẳng ra làm Thy Mai càng đứng không muốn vững . Giọng anh âu yếm:
- Em nghĩ anh sẽ không tha thứ sao ?
- Em tin anh vẫn còn yêu em , nhưng dù sao anh cũng có vợ rồi . Trong một năm đó biết đâu anh đã thay đổi.
- Anh vẫn yêu em không - Huỳnh Nhiên thật giản dị.
Thy Mai cắn răng , bám chặt vào tường . Giọng người con gái như trầm lại , tâm sự:
- Thú thật , lúc mới về nước , em chán đời lắm . Em đến tìm anh chứ cũng không tin anh sẽ đón nhận em trở lại . Không ngờ anh vẫn yêu em . Anh biết anh là chiếc phao của em không ?
- Nếu anh từ chối , em sẽ làm gì ?
- Dám không . Em không tin anh sẽ từ chối . Nếu vậy em sẽ đeo bám anh ráo riết hơn , bất kể anh đã có vợ , anh yêu cổ hơn em được sao ?
- Tự tin ghê chưa ?
- Chứ sao , trên đời này Huỳnh Nhiên còn có thể yêu ai hơn Hồng Diễm này.
Huỳnh Nhiên chợt đổi giọng:
- Anh yêu em lắm Diễm , mãi mãi vẫn vậy.
- Vậy thì anh bỏ cô ta đi , rồi mình cưới nhau . Ly dị với cô ta cũng dễ thôi mà.
Thúy Bình như nỗi khùng lên . Cô chợp đạp mạnh một cái , cách cửa mở toang . Đến nỗi Thy Mai cũng bị bất ngờ.
Đập vào mắt là cô gái ngồi trong lòng Huỳnh Nhiên , ngả ngớn . Cả hai đứng bật dậy nhìn sững ra cửa . Thúy Bình nói như quát:
- Đồ vô liêm sỉ! Dám xúi chồng người ta bỏ vợ , đồ bất nhân.
Huỳnh Nhiên đã lấy lại bình tĩnh , anh nhìn Thy Mai , cười gằn:
- Thì ra cô theo dõi tôi ?
Thy Mai đứng bật động , môi cô run bần bật . Cô chợt quay người bỏ đi nhanh ra ngoài . Thúy Bình gọi với theo:
- Chờ tao với Mai.
Cô quay qua Huỳnh Nhiên , trừng mắt:
- Anh là đồ Sở Khanh.
Nói xong , cô vội chạy theo Thy Mai , kêu lên:
- Bình tĩnh đi Mai . Đừng có đâm đầu ra đường mà , nguy hiểm lắm
Nhưng Thy Mai vẫn cắm cúi bỏ đi . Thúy Bình quýnh quáng dắt xe ra đường . Cô thắng lại bên Thy Mai:
- Lên xe đi , tao đưa mày về.
Thy Mai yên lặng ngồi lên phía sau Thúy Bình . Cô không nói được gì , chỉ khóc mờ mịt . Về đến nhà , cô chỉ nói ngắn gọn:
- Mày về đi.
Rồi cô đẩy cổng , đi nhanh vào nhà , tay bụm miệng khóc . Trong phòng khách , bà Hương và Thoại Anh đang chờ cô . Thoại Anh kêu lên:
- Chuyện gì vậy chị Mai ?
Thy Mai lắc đầu không nói , cô định đi lên phòng . Nhưng bà Hương đã lên tiếng:
- Ngồi xuống đi Mai , nói cho mẹ biết , có chuyện gì vậy ?
Không thể cãi lời , Thy Mai đành ngồi xuống salon . Cô gục mặt trên thành ghế , khóc nức nở. Thoại Anh định lên tiếng . Nhưng bà Hương ra hiệu cho cô im . Chờ Thy Mai bình tĩnh , bà bắt đầu hỏi:
- Chuyện gì vậy , kể cho mẹ di , mẹ sẽ giải quyết cho con . Có phải con cãi nhau với thằng Nhiên không ?
Thy Mai ngẩng mặt lên:
- Bây giờ thì con hiểu tại sao trước giờ anh Nhiên lạnh nhạt với con rồi . Con đã gặp người tên Diễm , ảnh còn đang ở đó . Con...
Cô ngừng lại , nghẹn giọng . Bà Hương và Thoại Anh sững sờ ngồi im . Thoại Anh kêu lên:
- Bà Diễm à ? Bả về rồi sao ?
Thy Mai nín khóc , cố bình tĩnh :
- Ngay từ đầu mọi người đã cố ý giấu con . Còn con thì không biết gì cả.
Cô quay qua Thoại Anh:
- Em cư xử tốt với chị lắm mà . Tại sao lại giấu chị như vậy . Tại sao mọi người ác với tôi quá vậy ?
Thoại Anh ấp úng:
- Em... em đâu có cố ý . Em...
Bà Hương khoát tay bảo Thoại Anh im . Rồi dịu dàng nhìn Thy Mai:
- Chuyện đã đến như vậy thì mẹ không giấu con làm gì . Nhưng mẹ nói để con hiểu . Từ trước giờ mẹ không nói ra là để giữ hạnh phúc cho con . Vả lại , cô ta đã đi rồi , mẹ đâu còn sợ Huỳnh Nhiên quan hệ với cô ta nữa.
Thoại Anh xen vào:
- Không hiểu bà ấy về nước làm gì , lại còn cho anh Nhiên hay , mụ này đáng ghét thật . Còn anh Nhiên nữa , toàn là làm khổ gia đình thôi.
Thy Mai lau nước mắt:
- Bây giờ đến mức này rồi , mẹ đừng giấu con nữa . Con xin mẹ cứ nói hết ra để con biết mình phải làm gì.
Bà Hương thở dài:
- Con đang giận , đừng quyết định chuyện gì nghe con . Nếu con bỏ đi thì mẹ cũng không đồng ý để Huỳnh Nhiên đưa cô ta về nhà này đâu . Không khi nào.
Bà ngừng lại một chút , như cân nhắc từng chữ:
- Trước đây Huỳnh Nhiên nó yêu cô ta như điên như khùng . Còn cô ta thì đùa giỡn với nó như vờn một đứa con nít . Cô ta lớn tuổi hơn nó và rất sắc sảo , hiểu đời . Huỳnh Nhiên lúc đó mới ra trường , còn khờ lắm . Và trong sáng như con bây giờ vậy.
"Đến giờ mình mới nhận ra mình quá khờ khạo khi yêu anh ta" - Thy Mai cay đắng nghĩ thầm . Nhưng vẫn ngồi im nhìn bà Hương.
- Cô ta không yêu Huỳnh Nhiên , điều đó mẹ không trách . Nhưng điều mẹ không tha thứ là đứa con gái đó cứ đùa giỡn với tình cảm của nó , cố tình quyến rũ nó , xem nó như một món đồ trang sức để hãnh diện với bạn bè . Huỳnh Nhiên làm sao biết được mánh khoé phụ nữ đó . Khi mẹ vạch rõ bộ mặt cô ta , nó quay lại giận mẹ và một mực bảo vệ cô ta . Mẹ không có cách nào cứu nó được . Thời gian đó...
Bà Hương lắc đầu không tìm được từ diễn đạt . Thoại Anh nói vào:
- Ảnh si tình lắm chị , như ngây như dại vậy . Suốt ngày làm thơ , viết nhạc tặng bà Diễm . Ảnh lãng mạn lắm.
- Im đi Thoại Anh . Những chuyện đó quá rồi . Nếu sao đó cô ta không gặp một người Đài Loan thì không biết cô ta còn đùa giỡn đến bao lâu . Khi Huỳnh Nhiên biết chuyện đó , nó như điên lên , suốt ngày không chịu làm gì , chỉ uống rượu và ở trong phòng đập phá . Thời gian đó cả nhà thật khốn khổ với nó.
Bây giờ thì cô hiểu rồi . Cô hiểu tại sao lúc đó Huỳnh Nhiên hay đến quán cô đến khuya . Và lần đó , khi cô đưa anh về , bà Hương có vẻ quí mến cô đến vậy . Dù sao thì cô cũng hiền hơn Hồng Diễm.
Bà Hương thở dài , như thấy nặng nề khi nhớ lại chuyện cũ:
- Đến lúc ba con mất . Huỳnh Nhiên mới chịu thay đổi . Nó phải đứng ra gánh vác gia đình và điều hành công ty . Công việc làm nó khuây khỏa hơn . Nhưng vẫn không quên được thất tình . Nó vẫn hay đến năn nỉ con bé kia . Đến lúc như vậy cô ta mới thấy nó làm phiền . Cô ta nói khích thế nào đó mà nó muốn lập tức cưới vợ để trả thù . Lúc đó xui khiến thế nào mà nó lại gặp con , mẹ thật sự không muốn như vậy Mai ạ.
Thy Mai thẫn thờ:
- Mẹ không muốn thì chuyện ấy cũng đã xảy ra rồi.
Lúc ấy mẹ cố sức cản nó , vì sợ nó lại làm khổ đứa con gái khác . Nhưng trong chuyện tình cảm nó bao giờ cũng háo thắng . Nhất là con cũng thương nó , mẹ chỉ còn hy vọng khi sống chung nó sẽ khác đi mà thôi . Không ngờ mẹ đã sai lầm.
Thy Mai ngước lên , nhìn bà bằng cặp mắt oán trách:
- Vì một sai lầm của mẹ mà con phải trả giá bằng cả cuộc đời con . Lúc ấy con hoàn toàn nghỉ ảnh muốn lập tức cưới vì quá yêu con và vì để vui lòng gia đình . Con phải ráng vượt qua sợ sệt để làm ảnh vui . Vậy mà đáp lại sự thật tình của con là một sự lừa dối của tất cả mọi người . Sao mẹ ác với con quá vậy ?
Thoại Anh len lén nhìn bà Hương , rồi khều tay Thy Mai:
- Chị Mai.
Nhưng Thy Mai đang mất bình tĩnh , vẫn tiếp tục oán giận:
- Mẹ là người từng trải , mẹ phải biết anh ta làm như vậy để thỏa mãn tự ái . Đem cả hạnh phúc một con người ra chỉ để trả thù cho tự ái của mình , có quá tàn nhẫn không . Mẹ chỉ nghĩ cho anh ấy mà không nghĩ đến con của người khác , mẹ ác lắm.
Không biết Huỳnh Nhiên đã về từ lúc nào , anh gằn giọng:
- Thy Mai . Im đi!
Nhưng Thy Mai không muốn nghe , cô khóc tức tưởi:
- Nếu mẹ không dạy được anh ấy thì tại sao mẹ không nói với con . Giấu giếm như vậy là mẹ đồng tình với tội lỗi rồi đó . Ngay cả cho con một sự lựa chọn mẹ cũng không . Để bây giờ cuộc đời con thế này , mẹ hài lòng chưa . Trong suốt hai năm qua , lương tâm mẹ có lúc nào bị cắn rứt không , mẹ nói đi - Cô nói như hét.
Huỳnh Nhiên đứng bật dậy , bước đến giáng cho cô một bạt tai , anh quát lên:
- Ai cho phép cô hỗn hào với mẹ tôi như vậy.
- Anh Hai!
- Nhiên!
Bà Hương và Thoại Anh hoảng hốt đứng dậy kéo tay Huỳnh Nhiên ra . Nhưng anh vẫn trừng mắt nhìn cô:
- Tôi có lỗi gì thì cứ mắng nhiếc một mìn tôi đi . Đừng có hỗn với mẹ chồng như vậy . Vậy mà tôi tưởng cô hiền lắm chứ.
- Nhiên - Bà Hương quát lên - Con nói đủ chưa ? Con mà cũng đủ tư cách để phê phán nó nữa sao ?
Thoại Anh nhìn Huỳnh Nhiên đầy bất mãn:
- Đáng lẽ anh phải xin lỗi chị Mai mới phải . Vậy mà còn dám đánh người ta . Nói thật , em mà có ông chồng như anh thà em tự tử cho rồi.
- Thy Mai , có nói nặng hơn mẹ vẫn chấp nhận được mà . Lỗi tại mẹ đã không dạy được đứa con như con . Mẹ chỉ nghĩ tới con mà xem nhẹ hạnh phúc của Thy Mai . Nó phản ứng như vậy còn nhẹ lắm . Nếu là Hồng Diễm thì nó đã làm ầm lên cho con xấu mặt rồi.
Hình như quá giận , bà nói như quát:
- Mẹ không hiểu nổi tại sao đến giờ con vẫn còn mù quáng vì đứa con gái ích kỷ đó . Một đứa con gái mất nết , vô liêm sỉ. Nhà này không chứa được loại người như nó đâu.
Huỳnh Nhiên đứng dậy lầm lì:
- Mẹ muống mắng con bao nhiêu cũng được . Nhưng đừng xúc phạm đến cô ấy . Con không nghe đâu.
Anh lạnh lùng bỏ lên cầu thang . Thoại Anh giậm chân:
- Anh cứ một mực bênh vực bà ấy . Trời ơi , tức muốn chết được.
Thy Mai cười cay đắng . Thoại Anh nói như vậy không đúng . Huỳnh Nhiên cũng đã bênh vực mẹ anh đó chứ , bằng chứng là anh đã nổi nóng lên khi cô ăn nói hỗn hào . Anh bênh vực tất cả những người anh yêu quí , trừ cô.
Bây giờ cô biết mình phải làm gì rồi . Quyết định có chóng vánh , nhưng không hề sai lầm . Cô tin chắc mình sẽ không hối hận.
Thoại Anh vịn nhẹ tay cô:
- Chị đừng để ý những gì ảnh nói nghe chị Mai , em với mẹ ủng hộ chị mà.
- Cảm ơn em.
Thy Mai đứng dậy , bình tĩnh đi lên phòng . Cô thấy Huỳnh Nhiên đang ngồi trên bàn , tì trán trên tay có vẻ suy nghĩ . Cô lạnh lùng đến mở tủ , lôi quần áo quăng qua giường , và ngồi xếp từng thứ vào vali.
Huỳnh Nhiên im lặng theo dõi những động tác của cô . Thy Mai biết anh nhìn , nhưng không hề có phản ứng . Đối với cô bây giờ , mọi thái độ của anh đều không làm cô quan tâm hay lo sợ nữa.
Xếp đồ xong , cô bước qua bàn nghiêm nghị:
- Làm ơn cho tôi mở tủ.
Huỳnh Nhiên né người một bên cho cô lôi quyển tập ra . Thấy anh vẫn ngồi yên , cô bước qua bàn phấn ngồi xuống viết một mạch lá đơn ly dị, rồi dằng trên bàn đứng dậy.
Cô quay qua Huỳnh Nhiên:
- Những thứ còn lại mẹ tôi sẽ qua lấy sau . Chào anh.
- Cô làm gì vậy ?
Thy Mai không trả lời . Cô thấy không cần thiết phải nói gì nữa . Mọi phản ứng của Huỳnh Nhiên bây giờ đều là vô nghĩa . Cô cúi xuống xách vali , lẳng lặng bỏ đi ra cửa . Không thấy cặp mắt tối sầm của anh nhìn theo . Bà Hương và Thoại Anh vẫn còn ở phòng khác . Thấy Thy Mai , Thoại Anh kêu lên:
- Chị định bỏ đi thật hả, đừng làm như vậy chị Mai.
Cô chạy đến giữ chiếc vali trên tay Thy Mai:
- Em không biết nói sao để giữ chị lại , nhưng chị đi như vậy là không ổn đâu.
Bà Hương vẫn ngồi yên , nhưng giọng nói có chút mệnh lệnh:
- Khi giận con có thể làm bất cứ chuyện gì . Nhưng bỏ đi là dại dột con biết không , làm như vậy con sẽ không giải quyết được gì đâu , nghe lời mẹ đi.
Thy Mai vẫn đứng yên nhỏ nhẹ:
- Con đã sai lầm khi bước vào nhà này sống . Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất sửa chữa được là về nhà mẹ con . Con xin lỗi vì không thể nghe lời mẹ.
Và cô cương quyết gỡ tay Thoại Anh ra , đi nhanh ra cửa . Thái độ của cô như tước mất phản ứng của mọi người . Thoại Anh chỉ còn biết đứng sững nhìn theo . Rồi cô chạy bay lên phòng Huỳnh Nhiên , quýnh quáng:
- Anh Hai , chạy xuống giữ chị ấy lại đi chứ . Sao anh ngồi im vậy , chị Mai bỏ đi rồi kìa.
- Anh biết.
- Vậy tại sao anh không giữ chị ấy lại ?
Huỳnh Nhiên lắc đầu chán nản:
- Cổ đang giận , nói gì cũng vô ích thôi . Đây không phải là lần đầu cổ đòi chia tay đâu.
Thoại Anh buông tay Huỳnh Nhiên , nhìn anh nhìn nhìn một quái vật:
- Em chưa thấy ai vô lương tâm như anh . Chị Mai thật là vô phước.
Huỳnh Nhiên đập mạnh bàn:
- Đủ rồi Thoại Anh . Đừng có làm phiền anh nữa . Em ra ngoài đi.
- Nhưng em phải nó cho anh biết , ít nhất anh cũng phải xin lỗi chị ấy chứ . Anh là người có lỗi mà.
- Để cho anh yên đi - Huỳnh Nhiên nói như nạt.
Thoại Anh quay phắt người bỏ đi ra , mặt hầm hầm tức tối . Cô chạy trở xuống phòng khách.
- Mẹ lên nói ảnh đi , ảnh quá đáng lắm.
Bà Hương nghiêm nghị:
- Đừng nói tới nó nữa , mẹ không muốn thấy mặt nó.
Thoại Anh ngồi phịch xuống salon , lắc đầu chán nản . Viễn ảnh có chồng mà gặp cảnh như Thy Mai làm cô thấy nản . Dù Huỳnh Nhiên là ông anh mà cô yêu quí , cô vẫn thấy ghét cách đối xử vô tình của anh.
Hoàng Thu Dung
Bà Hương đi xuống , thấy Thy Mai còn ngồi một mình , bà đến ngồi gần cô:
- Thằng Nhiên đi đâu vậy Thy Mai ? Sao đến giờ nó vẫn chưa về ?
Mai ấp úng:
- Dạ, con vẫn không biết nữa . Ảnh không nói với con.
- Như vậy là không được nghe Mai . Nó đi đâu và làm gì con phải biết chứ , sao con hời hợt quá vậy ?
Thoại Anh đứng ở cửa từ lúc nào đấy , chợt xen vào:
- Tính ảnh từ trước đến giờ là vậy rồi , mẹ lo làm gì.
Bà Hương cau mày:
- Lúc trước mẹ có thể chấp nhận . Nhưng bây giờ thì khác , nó có gia đình rồi là phải có trách nhiệm chứ . Đâu có sống bừa bãi như lúc trước được.
- Nhưng anh Nhiên thì khác , ảnh cưới vợ đâu phải làm người có trách nhiệm đâu mẹ.
Thy Mai ngước lên:
- Em nói như vậy là sao Thoại Anh ? Chị không hiểu.
Bà Hương chận ngang:
- Cái con bé này , lớn rồi mà cứ ăn nói lung tung quá . Lên ngủ đi.
Thoại Anh vùng vằng:
- Thì lớn lên em mới biết nhận xét chứ bộ. Vậy mà lúc nào mẹ cũng la con.
Bà Hương có vẻ muốn cô bé ra khỏi phòng:
- Ừ, mẹ không la nữa . Con về phòng đi.
Rồi bà quay sang Thy Mai:
- Mẹ để ý lúc này nó cứ đi lu bù , hai đứa có cãi cọ gì không ?
- Dạ không.
- Vậy tại sao con không hỏi xem nó đi đâu ?
- Con chờ ảnh tự nói.
- Nhưng nó không nói thì con phải hỏi chứ. Con không được để nó tự do như vậy nghe chưa ?
"Nếu hỏi mà anh ấy chịu trả lời thì mình đã hỏi rồi . Chứ không phải im lặng chịu đựng thế này". Thy Mai nghĩ thầm . Nhưng vẫn ngồi im lặng.
Bà Hương đứng dậy:
- Con xem tiếp đi . Lát nữa nó về bảo nó lên phòng mẹ.
- Dạ.
Thy Mai không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu , đến nỗi không nghe tiếng xe Huỳnh Nhiên chạy vào sân . Cô cứ chìm đắm trong những ý nghĩ ngổn ngang . Đúng lúc anh vào cửa mới giật mình ngẩng lên , và đứng dậy lặng lẽ nhìn anh.
Huỳnh Nhiên hơi khựng lại một lát , rồi khẽ nhún vai:
- Sao giờ này em chưa ngủ?
- Em chờ anh.
Huỳnh Nhiên lắc đầu tỏ vẻ không thích:
- Chờ làm gì , anh đâu phải con nít mà đi đâu cũng phải có người trông . Mai mốt em cứ ngủ trước đi.
"Nghĩa là sẽ có những ngày sau như vậy nữa" . Thy Mai nghĩ trong đầu . Cô lặng lẽ đi phía sau anh lên phòng . Chờ Huỳnh Nhiên thay đồ xong , cô lên tiếng:
- Mẹ bảo chừng nào anh về thì qua phòng mẹ.
Huỳnh Nhiên khẽ cau mặt:
- Giờ này khuya rồi , qua làm gì ?
Thy Mai im lặng nhìn anh , rồi không kìm được , cô buột miệng:
- Mấy ngày nay anh đi đâu vậy ? Anh hầu như đi suốt ngày . Nhiều khi mẹ hỏi anh đi đâu , em không biết trả lời ra sao.
Huỳnh Nhiên thờ ơ:
- Anh có công chuyện , em thắc mắc làm gì.
- Nhưng công chuyện gì phải giải quyết đến nửa đêm lận , lúc trước anh có vậy đâu.
- Em tra vấn anh đó hả Mai ? Khuya rồi đó , anh mệt lắm.
Rồi anh bước tới tắt đèn . Thy Mai lẳng lặng nằm xuống giường . Cô ráng nén cảm giác buồn tủi cứ dâng lên mắt . Và cô nói như van xin:
- Ngày mai trường em làm lễ tốt nghiệp , anh đến với em được không ? Chỉ một buổi sáng thôi.
Thấy anh im lặng , cô cố thuyết phục:
- Từ đó giờ anh chưa bao giờ đi đâu với em . Và em cũng chưa yêu cầu anh bất cứ điều gì . Nhưng lần này đối với em quan trọng lắm . Em xin anh đó.
Huỳnh Nhiên mỉm cười:
- Chuyện đó đâu có lớn , làm gì em căng thẳng vậy ? Dĩ nhiên là mai anh sẽ đến với em.
Trong bóng tối , Thy Mai sung sướng cười một mình . Cô không ngờ anh đồng ý dễ dàng như vậy . Vậy mà cô đã chuẩn bị tinh thần là sẽ phải năn nỉ thuyết phục . Suốt cả tuần cô chỉ loay hoay với ý nghĩ đó . không ngờ mọi chuyện đơn giản vậy
Hôm sau cô vào trường làm lễ tốt nghiệp . Bà Hương và Thoại Anh cũng đến . Nhưng suốt buổi cô chỉ ngong ngóng Huỳnh Nhiên , mỗi lúc nỗi thất vọng khi không thấy bóng anh.
Cô không để ý Huy Lập cứ thỉnh thoảng nhìn cô , rồi lại thở dài . Anh nhìn cô như người có lỗi , muốn nói một điều gì đó nhưng lại thôi . Tất cả những cử chỉ ấy làm Thy Mai để ý . Tâm trí cô bị hút hết vào việc chờ đợi . Cô không còn lòng nào quan tâm đến chuyện gì khác nữa.
Buổi lễ đã xong , mọi người kéo nhau ra sân chụp hình . Thy Mai cũng tham gia . Nhưng với thái độ miễn cưỡng . Cô giận Huỳnh Nhiên và thất vọng đến muốn khóc . Thoại Anh cũng không giấu được bất mãn , cô nói nhỏ vào tai Thy Mai:
- Anh này quá đáng thật , về nhà thế nào mẹ cũng mắng cho một trận , đừng thèm chờ ảnh nữa chị.
Thy Mai cười gượng chứ không nói . Cô chỉ cảm thấy bẽ bàng cho mình . Vậy mà đêm qua đã hết sức sung sướng , đã xem sự có mặt của Huỳnh Nhiên quan trọng hơn cả việc nhận bằng tốt nghiệp . Một sự thành công mà phải vô cùng có nghị lực cô mới vượt qua được.
Khi cô định về thì Thúy Bình giừ tay cô lại:
- Mày đừng về , ở lại chút nữa tao đưa về cho.
Thy Mai quay lại nói với bà Hương . Rồi đi với Thúy Bình tìm một băng đá ngồi . Thấy vẻ mặt tư lự của nó , cô mỉm cười:
- Làm gì mày đổi thái độ lẹ vậy , tao nhớ lúc nãy mày vui vẻ lắm mà.
Thúy Bình nhếch môi , mắt vẫn đăm đăm giọt nắng lung linh dưới đất:
- Tao lo cho mày đó.
- Lo chuyện gì , anh Nhiên phải không ? Từ đó giờ đã vậy rồi , ảnh đến mới là ngạc nhiên đó . - Thy Mai nói thẫn thờ.
- Không phải chuyện đó , chuyện này kinh khủng hơn nhiều . Nhưng tao nói xong mày phải bình tĩnh mới được.
Một thoáng linh tính làm Thy Mai rùng mình . Nhưng cô vẫn giữ vẻ thản nhiên:
- Mày nói đi.
Thúy Bình nói với vẻ bứt rứt:
- Tao biết chuyện này lâu rồi , khoảng gần tháng nay lận . Nhưng tao không dám nói , tao nghĩ kéo dài cho mày ngày nào hay ngày ấy , nhưng rồi bây giờ tao nghĩ ngược lại , thà nói để mày có cách giải quyết.
Thy Mai nhìn bất động phía trước:
- Nói nhanh đi Bình.
- Cách đây gần một tháng , tao thấy anh Nhiên đưa một chị về nhà , rồi ảnh ở lại đó lâu lắm , đến khuya lận . Nhìn cách họ với nhau , tao nghĩ họ là bồ đó.
- Sao mày biết ?
- Thì tao phải theo dõi họ chứ.
Mặt Thy Mai tái nhợt , gần như muốn ngất đi , nhưng cô vẫn gượng lại:
- Mày thấy chỉ một lần đó , hay còn lần nào nữa không ?
- Tao không thấy , nhưng có dò hỏi nhà kế bên , người ta bảo ảnh hay đến đây lắm.
Thy Mai nhắm mắt lại , tim cô đập loạn đến mức khó thở. Cô cắn chặt răng cố giữ cho mình đừng run , Thúy Bình nhìn cô lo ngại:
- Ráng bình tĩnh nghe Mai.
Giọng Thy Mai yếu ớt:
- Mày đừng lo . Tao không sao đâu . Thì ra lúc này ảnh về khuya là vì chuyện đó . Tao thật bất hạnh.
Mắt Thúy Bình sáng quắc lên:
- Tao nghĩ kỹ rồi , Mai . Bây giờ mày phải can đảm dứt khoát thôi , thà mày khổ một lần còn hơn khổ suốt đời.
Thy Mai gục đầu trong tay:
- Mọi chuyện đột ngột quá , tao chưa biết sẽ làm gì nữa , tao muốn biết sự thật , sau đó mới có thể quyết định.
- Cách hay nhất là mày nên đến nhà cô ta , nói cho cô ta biết anh Nhiên có vợ rồi . Mày đủ can đảm đến đó không , tao đi với mày.
- Có lẽ đó là cách hay nhất bây giờ . Tao chỉ muốn biết nhà cô ta thôi.
Cố gắng đứng dậy đi vói Thúy Bình ra cổng lấy xe . Ngồi phía sau Thúy Bình mà cô có cảm giác mình bơi trong sương mù . Đầy những hoảng loạn dày xéo trái tim , một trái tim vốn đã quá nhiều thương tích.
Cuộc đời sao bỗng chốc như sụp đổ, tuyệt vọng . Đến mức cô không còn biết mình là ai nữa.
Thúy Bình chợt dừng lại trước một ngôi nhà khang trang , có khoảng sân nhỏ khá xinh . Cô ngó nghiêng vào trong:
- Nhà này nè Mai . Hình như không có anh Nhiên trong đó , không thấy xe ảnh.
Thy Mai run bần bật như đứng không muốn vững . Cô níu tay Thúy Bình:
- Về đi Bình , biết bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Sao lại về . Phải vô gặp cô ta chứ.
- Thôi . Tao không thể . Tao...
Nhưng Thúy Bình đã phăng phăng dắt xe vào sân . Rồi cương quyết kéo Thy Mai vào nhà . Thy Mai run rẩy đi theo . Thấy phòng khách không có ai , cô rụt tay lại định trở ra . Thúy Bình trừng mắt nhìn cô như bắt buột . Và kéo tay Thy Mai xông xáo vào nhà trong . Có tiếng cười giòn tan tu8` trong phòng vẳng ra , cô bèn đứng lại , ra hiệu cho Thy Mai . Cả hai đứng yên lắng nghe . Tiếng cười của Huỳnh Nhiên vẳng ra làm Thy Mai càng đứng không muốn vững . Giọng anh âu yếm:
- Em nghĩ anh sẽ không tha thứ sao ?
- Em tin anh vẫn còn yêu em , nhưng dù sao anh cũng có vợ rồi . Trong một năm đó biết đâu anh đã thay đổi.
- Anh vẫn yêu em không - Huỳnh Nhiên thật giản dị.
Thy Mai cắn răng , bám chặt vào tường . Giọng người con gái như trầm lại , tâm sự:
- Thú thật , lúc mới về nước , em chán đời lắm . Em đến tìm anh chứ cũng không tin anh sẽ đón nhận em trở lại . Không ngờ anh vẫn yêu em . Anh biết anh là chiếc phao của em không ?
- Nếu anh từ chối , em sẽ làm gì ?
- Dám không . Em không tin anh sẽ từ chối . Nếu vậy em sẽ đeo bám anh ráo riết hơn , bất kể anh đã có vợ , anh yêu cổ hơn em được sao ?
- Tự tin ghê chưa ?
- Chứ sao , trên đời này Huỳnh Nhiên còn có thể yêu ai hơn Hồng Diễm này.
Huỳnh Nhiên chợt đổi giọng:
- Anh yêu em lắm Diễm , mãi mãi vẫn vậy.
- Vậy thì anh bỏ cô ta đi , rồi mình cưới nhau . Ly dị với cô ta cũng dễ thôi mà.
Thúy Bình như nỗi khùng lên . Cô chợp đạp mạnh một cái , cách cửa mở toang . Đến nỗi Thy Mai cũng bị bất ngờ.
Đập vào mắt là cô gái ngồi trong lòng Huỳnh Nhiên , ngả ngớn . Cả hai đứng bật dậy nhìn sững ra cửa . Thúy Bình nói như quát:
- Đồ vô liêm sỉ! Dám xúi chồng người ta bỏ vợ , đồ bất nhân.
Huỳnh Nhiên đã lấy lại bình tĩnh , anh nhìn Thy Mai , cười gằn:
- Thì ra cô theo dõi tôi ?
Thy Mai đứng bật động , môi cô run bần bật . Cô chợt quay người bỏ đi nhanh ra ngoài . Thúy Bình gọi với theo:
- Chờ tao với Mai.
Cô quay qua Huỳnh Nhiên , trừng mắt:
- Anh là đồ Sở Khanh.
Nói xong , cô vội chạy theo Thy Mai , kêu lên:
- Bình tĩnh đi Mai . Đừng có đâm đầu ra đường mà , nguy hiểm lắm
Nhưng Thy Mai vẫn cắm cúi bỏ đi . Thúy Bình quýnh quáng dắt xe ra đường . Cô thắng lại bên Thy Mai:
- Lên xe đi , tao đưa mày về.
Thy Mai yên lặng ngồi lên phía sau Thúy Bình . Cô không nói được gì , chỉ khóc mờ mịt . Về đến nhà , cô chỉ nói ngắn gọn:
- Mày về đi.
Rồi cô đẩy cổng , đi nhanh vào nhà , tay bụm miệng khóc . Trong phòng khách , bà Hương và Thoại Anh đang chờ cô . Thoại Anh kêu lên:
- Chuyện gì vậy chị Mai ?
Thy Mai lắc đầu không nói , cô định đi lên phòng . Nhưng bà Hương đã lên tiếng:
- Ngồi xuống đi Mai , nói cho mẹ biết , có chuyện gì vậy ?
Không thể cãi lời , Thy Mai đành ngồi xuống salon . Cô gục mặt trên thành ghế , khóc nức nở. Thoại Anh định lên tiếng . Nhưng bà Hương ra hiệu cho cô im . Chờ Thy Mai bình tĩnh , bà bắt đầu hỏi:
- Chuyện gì vậy , kể cho mẹ di , mẹ sẽ giải quyết cho con . Có phải con cãi nhau với thằng Nhiên không ?
Thy Mai ngẩng mặt lên:
- Bây giờ thì con hiểu tại sao trước giờ anh Nhiên lạnh nhạt với con rồi . Con đã gặp người tên Diễm , ảnh còn đang ở đó . Con...
Cô ngừng lại , nghẹn giọng . Bà Hương và Thoại Anh sững sờ ngồi im . Thoại Anh kêu lên:
- Bà Diễm à ? Bả về rồi sao ?
Thy Mai nín khóc , cố bình tĩnh :
- Ngay từ đầu mọi người đã cố ý giấu con . Còn con thì không biết gì cả.
Cô quay qua Thoại Anh:
- Em cư xử tốt với chị lắm mà . Tại sao lại giấu chị như vậy . Tại sao mọi người ác với tôi quá vậy ?
Thoại Anh ấp úng:
- Em... em đâu có cố ý . Em...
Bà Hương khoát tay bảo Thoại Anh im . Rồi dịu dàng nhìn Thy Mai:
- Chuyện đã đến như vậy thì mẹ không giấu con làm gì . Nhưng mẹ nói để con hiểu . Từ trước giờ mẹ không nói ra là để giữ hạnh phúc cho con . Vả lại , cô ta đã đi rồi , mẹ đâu còn sợ Huỳnh Nhiên quan hệ với cô ta nữa.
Thoại Anh xen vào:
- Không hiểu bà ấy về nước làm gì , lại còn cho anh Nhiên hay , mụ này đáng ghét thật . Còn anh Nhiên nữa , toàn là làm khổ gia đình thôi.
Thy Mai lau nước mắt:
- Bây giờ đến mức này rồi , mẹ đừng giấu con nữa . Con xin mẹ cứ nói hết ra để con biết mình phải làm gì.
Bà Hương thở dài:
- Con đang giận , đừng quyết định chuyện gì nghe con . Nếu con bỏ đi thì mẹ cũng không đồng ý để Huỳnh Nhiên đưa cô ta về nhà này đâu . Không khi nào.
Bà ngừng lại một chút , như cân nhắc từng chữ:
- Trước đây Huỳnh Nhiên nó yêu cô ta như điên như khùng . Còn cô ta thì đùa giỡn với nó như vờn một đứa con nít . Cô ta lớn tuổi hơn nó và rất sắc sảo , hiểu đời . Huỳnh Nhiên lúc đó mới ra trường , còn khờ lắm . Và trong sáng như con bây giờ vậy.
"Đến giờ mình mới nhận ra mình quá khờ khạo khi yêu anh ta" - Thy Mai cay đắng nghĩ thầm . Nhưng vẫn ngồi im nhìn bà Hương.
- Cô ta không yêu Huỳnh Nhiên , điều đó mẹ không trách . Nhưng điều mẹ không tha thứ là đứa con gái đó cứ đùa giỡn với tình cảm của nó , cố tình quyến rũ nó , xem nó như một món đồ trang sức để hãnh diện với bạn bè . Huỳnh Nhiên làm sao biết được mánh khoé phụ nữ đó . Khi mẹ vạch rõ bộ mặt cô ta , nó quay lại giận mẹ và một mực bảo vệ cô ta . Mẹ không có cách nào cứu nó được . Thời gian đó...
Bà Hương lắc đầu không tìm được từ diễn đạt . Thoại Anh nói vào:
- Ảnh si tình lắm chị , như ngây như dại vậy . Suốt ngày làm thơ , viết nhạc tặng bà Diễm . Ảnh lãng mạn lắm.
- Im đi Thoại Anh . Những chuyện đó quá rồi . Nếu sao đó cô ta không gặp một người Đài Loan thì không biết cô ta còn đùa giỡn đến bao lâu . Khi Huỳnh Nhiên biết chuyện đó , nó như điên lên , suốt ngày không chịu làm gì , chỉ uống rượu và ở trong phòng đập phá . Thời gian đó cả nhà thật khốn khổ với nó.
Bây giờ thì cô hiểu rồi . Cô hiểu tại sao lúc đó Huỳnh Nhiên hay đến quán cô đến khuya . Và lần đó , khi cô đưa anh về , bà Hương có vẻ quí mến cô đến vậy . Dù sao thì cô cũng hiền hơn Hồng Diễm.
Bà Hương thở dài , như thấy nặng nề khi nhớ lại chuyện cũ:
- Đến lúc ba con mất . Huỳnh Nhiên mới chịu thay đổi . Nó phải đứng ra gánh vác gia đình và điều hành công ty . Công việc làm nó khuây khỏa hơn . Nhưng vẫn không quên được thất tình . Nó vẫn hay đến năn nỉ con bé kia . Đến lúc như vậy cô ta mới thấy nó làm phiền . Cô ta nói khích thế nào đó mà nó muốn lập tức cưới vợ để trả thù . Lúc đó xui khiến thế nào mà nó lại gặp con , mẹ thật sự không muốn như vậy Mai ạ.
Thy Mai thẫn thờ:
- Mẹ không muốn thì chuyện ấy cũng đã xảy ra rồi.
Lúc ấy mẹ cố sức cản nó , vì sợ nó lại làm khổ đứa con gái khác . Nhưng trong chuyện tình cảm nó bao giờ cũng háo thắng . Nhất là con cũng thương nó , mẹ chỉ còn hy vọng khi sống chung nó sẽ khác đi mà thôi . Không ngờ mẹ đã sai lầm.
Thy Mai ngước lên , nhìn bà bằng cặp mắt oán trách:
- Vì một sai lầm của mẹ mà con phải trả giá bằng cả cuộc đời con . Lúc ấy con hoàn toàn nghỉ ảnh muốn lập tức cưới vì quá yêu con và vì để vui lòng gia đình . Con phải ráng vượt qua sợ sệt để làm ảnh vui . Vậy mà đáp lại sự thật tình của con là một sự lừa dối của tất cả mọi người . Sao mẹ ác với con quá vậy ?
Thoại Anh len lén nhìn bà Hương , rồi khều tay Thy Mai:
- Chị Mai.
Nhưng Thy Mai đang mất bình tĩnh , vẫn tiếp tục oán giận:
- Mẹ là người từng trải , mẹ phải biết anh ta làm như vậy để thỏa mãn tự ái . Đem cả hạnh phúc một con người ra chỉ để trả thù cho tự ái của mình , có quá tàn nhẫn không . Mẹ chỉ nghĩ cho anh ấy mà không nghĩ đến con của người khác , mẹ ác lắm.
Không biết Huỳnh Nhiên đã về từ lúc nào , anh gằn giọng:
- Thy Mai . Im đi!
Nhưng Thy Mai không muốn nghe , cô khóc tức tưởi:
- Nếu mẹ không dạy được anh ấy thì tại sao mẹ không nói với con . Giấu giếm như vậy là mẹ đồng tình với tội lỗi rồi đó . Ngay cả cho con một sự lựa chọn mẹ cũng không . Để bây giờ cuộc đời con thế này , mẹ hài lòng chưa . Trong suốt hai năm qua , lương tâm mẹ có lúc nào bị cắn rứt không , mẹ nói đi - Cô nói như hét.
Huỳnh Nhiên đứng bật dậy , bước đến giáng cho cô một bạt tai , anh quát lên:
- Ai cho phép cô hỗn hào với mẹ tôi như vậy.
- Anh Hai!
- Nhiên!
Bà Hương và Thoại Anh hoảng hốt đứng dậy kéo tay Huỳnh Nhiên ra . Nhưng anh vẫn trừng mắt nhìn cô:
- Tôi có lỗi gì thì cứ mắng nhiếc một mìn tôi đi . Đừng có hỗn với mẹ chồng như vậy . Vậy mà tôi tưởng cô hiền lắm chứ.
- Nhiên - Bà Hương quát lên - Con nói đủ chưa ? Con mà cũng đủ tư cách để phê phán nó nữa sao ?
Thoại Anh nhìn Huỳnh Nhiên đầy bất mãn:
- Đáng lẽ anh phải xin lỗi chị Mai mới phải . Vậy mà còn dám đánh người ta . Nói thật , em mà có ông chồng như anh thà em tự tử cho rồi.
- Thy Mai , có nói nặng hơn mẹ vẫn chấp nhận được mà . Lỗi tại mẹ đã không dạy được đứa con như con . Mẹ chỉ nghĩ tới con mà xem nhẹ hạnh phúc của Thy Mai . Nó phản ứng như vậy còn nhẹ lắm . Nếu là Hồng Diễm thì nó đã làm ầm lên cho con xấu mặt rồi.
Hình như quá giận , bà nói như quát:
- Mẹ không hiểu nổi tại sao đến giờ con vẫn còn mù quáng vì đứa con gái ích kỷ đó . Một đứa con gái mất nết , vô liêm sỉ. Nhà này không chứa được loại người như nó đâu.
Huỳnh Nhiên đứng dậy lầm lì:
- Mẹ muống mắng con bao nhiêu cũng được . Nhưng đừng xúc phạm đến cô ấy . Con không nghe đâu.
Anh lạnh lùng bỏ lên cầu thang . Thoại Anh giậm chân:
- Anh cứ một mực bênh vực bà ấy . Trời ơi , tức muốn chết được.
Thy Mai cười cay đắng . Thoại Anh nói như vậy không đúng . Huỳnh Nhiên cũng đã bênh vực mẹ anh đó chứ , bằng chứng là anh đã nổi nóng lên khi cô ăn nói hỗn hào . Anh bênh vực tất cả những người anh yêu quí , trừ cô.
Bây giờ cô biết mình phải làm gì rồi . Quyết định có chóng vánh , nhưng không hề sai lầm . Cô tin chắc mình sẽ không hối hận.
Thoại Anh vịn nhẹ tay cô:
- Chị đừng để ý những gì ảnh nói nghe chị Mai , em với mẹ ủng hộ chị mà.
- Cảm ơn em.
Thy Mai đứng dậy , bình tĩnh đi lên phòng . Cô thấy Huỳnh Nhiên đang ngồi trên bàn , tì trán trên tay có vẻ suy nghĩ . Cô lạnh lùng đến mở tủ , lôi quần áo quăng qua giường , và ngồi xếp từng thứ vào vali.
Huỳnh Nhiên im lặng theo dõi những động tác của cô . Thy Mai biết anh nhìn , nhưng không hề có phản ứng . Đối với cô bây giờ , mọi thái độ của anh đều không làm cô quan tâm hay lo sợ nữa.
Xếp đồ xong , cô bước qua bàn nghiêm nghị:
- Làm ơn cho tôi mở tủ.
Huỳnh Nhiên né người một bên cho cô lôi quyển tập ra . Thấy anh vẫn ngồi yên , cô bước qua bàn phấn ngồi xuống viết một mạch lá đơn ly dị, rồi dằng trên bàn đứng dậy.
Cô quay qua Huỳnh Nhiên:
- Những thứ còn lại mẹ tôi sẽ qua lấy sau . Chào anh.
- Cô làm gì vậy ?
Thy Mai không trả lời . Cô thấy không cần thiết phải nói gì nữa . Mọi phản ứng của Huỳnh Nhiên bây giờ đều là vô nghĩa . Cô cúi xuống xách vali , lẳng lặng bỏ đi ra cửa . Không thấy cặp mắt tối sầm của anh nhìn theo . Bà Hương và Thoại Anh vẫn còn ở phòng khác . Thấy Thy Mai , Thoại Anh kêu lên:
- Chị định bỏ đi thật hả, đừng làm như vậy chị Mai.
Cô chạy đến giữ chiếc vali trên tay Thy Mai:
- Em không biết nói sao để giữ chị lại , nhưng chị đi như vậy là không ổn đâu.
Bà Hương vẫn ngồi yên , nhưng giọng nói có chút mệnh lệnh:
- Khi giận con có thể làm bất cứ chuyện gì . Nhưng bỏ đi là dại dột con biết không , làm như vậy con sẽ không giải quyết được gì đâu , nghe lời mẹ đi.
Thy Mai vẫn đứng yên nhỏ nhẹ:
- Con đã sai lầm khi bước vào nhà này sống . Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất sửa chữa được là về nhà mẹ con . Con xin lỗi vì không thể nghe lời mẹ.
Và cô cương quyết gỡ tay Thoại Anh ra , đi nhanh ra cửa . Thái độ của cô như tước mất phản ứng của mọi người . Thoại Anh chỉ còn biết đứng sững nhìn theo . Rồi cô chạy bay lên phòng Huỳnh Nhiên , quýnh quáng:
- Anh Hai , chạy xuống giữ chị ấy lại đi chứ . Sao anh ngồi im vậy , chị Mai bỏ đi rồi kìa.
- Anh biết.
- Vậy tại sao anh không giữ chị ấy lại ?
Huỳnh Nhiên lắc đầu chán nản:
- Cổ đang giận , nói gì cũng vô ích thôi . Đây không phải là lần đầu cổ đòi chia tay đâu.
Thoại Anh buông tay Huỳnh Nhiên , nhìn anh nhìn nhìn một quái vật:
- Em chưa thấy ai vô lương tâm như anh . Chị Mai thật là vô phước.
Huỳnh Nhiên đập mạnh bàn:
- Đủ rồi Thoại Anh . Đừng có làm phiền anh nữa . Em ra ngoài đi.
- Nhưng em phải nó cho anh biết , ít nhất anh cũng phải xin lỗi chị ấy chứ . Anh là người có lỗi mà.
- Để cho anh yên đi - Huỳnh Nhiên nói như nạt.
Thoại Anh quay phắt người bỏ đi ra , mặt hầm hầm tức tối . Cô chạy trở xuống phòng khách.
- Mẹ lên nói ảnh đi , ảnh quá đáng lắm.
Bà Hương nghiêm nghị:
- Đừng nói tới nó nữa , mẹ không muốn thấy mặt nó.
Thoại Anh ngồi phịch xuống salon , lắc đầu chán nản . Viễn ảnh có chồng mà gặp cảnh như Thy Mai làm cô thấy nản . Dù Huỳnh Nhiên là ông anh mà cô yêu quí , cô vẫn thấy ghét cách đối xử vô tình của anh.
Hoàng Thu Dung