Tuyết Vân lái xe vòng vào sân tìm một nơi đậu .Khoảng sân rộng của công ty tối nay trở nên nhỏ hẹp vì những chiếc xe đậu khắp nơi .Cô len lỏi giữa các dãy xe vào phòng khách của công ty .Đèn trong phòng sáng rực và đầy những khách mời .Người ta đứng rải rác thành từng nhóm,tràn cả ra hành lanh .Không có tiếng nhạc .Nhưng tiếng nói cười vẳng ra khoảng sân như hoà vào không khí nhộn nhịp của đường phố trong ngày vào tết.

Tuyết Vân rất không thích khi năm nay Thiếu Giang cho tổ chức liên hoan cuối năm ở tại công ty .Cô đã đề nghị đặt tiệc ở nhà hàng như năm trước nhưng Thiên Hương đòi làm ở công ty .Cô ta bảo như thế có vẻ thân mật hơn... Và một lô những lý do gì đó mà cô ta thích .Dĩ nhiên một câu nóii của cô ta có sức thuyết phục bằng hàng chục lời thuyết phục của côi .Thiếu Giang đồng ý chiều cô ta lập tức .Tuyết Vân có cảm tưởng,mặc dù không tham gia vào công việc trong công ty,nhưng cô ta mới thật sự điều khiển những giao dịch của công ty .Và cô ta như một bà chủ của cô,dù sự thể hiện đó rất kín đáo.

Tuyết Vân bước vào cửa với tâm trạng không vui .Cô là người đến trễ nhất .Nhưng hình như không ai để ý điều đó,ngoài vài nhân viên trong công ty chào cô với vẻ nể trọng .Tuyết Vân đưa mắt nhìn quanh,và thấy ngay Thiên Hương.

Tối nay,cô ta đẹp như một nữ hoàng .Cô ta thật kiêu sa trong chiếc áo nhung màu đen,trên cổ là sợi dây chuyền bạch kim mỏng manh .Tất cả trang sức đều sáng lấp lánh,nổi bật trên nền áo màu đen .Tuyết Vân rất ghét những màu tối .Nhưng cách ăn mặc của Thiên Hương tối nay đã bắt cô thừa nhận màu đen sang trọng và quyến rũ kỳ lạ.

Họ đang đứng trong một nhóm gồm vợ chồng ông Sơn,giám đốc công ty Hoa Việt .Ông Nam,chủ thầu đang đầu tư xây công ty chi nh''anh của Thiếu Giang .Một người nữa là một Việt kiều từ Mỹ về .Và hai người đàn ông khá lớn tuổi mà Tuyết Vân không quen biết .Họ đang nói chuyện khá sôi nổi về luật đầu tư ở Việt Nam .Khi cô tiến đến gần,Thiên Hương quay lại ,cười thân ái :

-Chị đến trễ thế ?Tôi cứ sợ chị bị kẹt xe .Ngoài đường đông qúa.

Cử chỉ của Thiên Hương dễ thương và thân mật .Rõ ràng cô ta không để tâm đến thái độ đối nghịch của Tuyết Vân trước đây,cũng như cả bây giờ .Tuyết Vân cũng cười ra vẻ tự nhiên :

-Vâng .Tối nay đông qúa .NGười ta như đổ hết ra đường .Tết mà.

Câu chuyện bị gián đọan một chút vì sự có mặt của Tuyết Vân .Nhưng sau đó lại tiếp tục sôi nổi .Thiên Hương nói rất ít .Nhưng những ý kiến của cô đều được lắng nghe với một thái độ thán phục .Vẻ đẹp và sự duyên dáng,tự tin tạo cho cô một phong cách đặc biệt quyến rũ .Nhìn cô ta,Tuyết Vân nhớ lại cử chỉ rụt rè đến mức khổ sở của cô ta trước kia .Lúc ấy,cô ta thiếu tự tin đến nổi mỗi khi đi đứng lại lo lắng nhìn mọi người sợ bị đánh giá.

Tuyết Vân bắt đầu cảm thấy và tin cuộc đời có những phép lạ .Và phép lạ của Thiên Hương là do Thiếu Giang mang lại .Anh đã kéo cô ta ra khỏi cuộc sống tăm tối,trả lại cho cô ta tất cả những thứ đã mất .Giờ thì Tuyết Vân chẳng còn lý do gì để mong đợi ở hai người một sự đổ vỡ .Cô chỉ còn mong muốn tìm cho mình một người đàn ông,mà người đó cũng yêu cô đến hết mức như Thiếu Giang yêu Thiên Hương.

Cô đứng đối diện với Thiếu Giang,thỉnh thoảng quan sát anh một cách kín đáo .Thỉnh thoảng anh ta quay lại nhìn Thiên Hương,cái nhìn biểu lộ một sự say mê sâu sắc,trầm tĩnh .Và khi tia mắt hai người gặp nhau,trên khuôn mặt cô ta cũng lộ một vẻ hạnh phúc không giấu giếm.

Tuyết Vân lẳng lặng đi vào phòng nghỉ .Cô ngồi dựa ngửa ra chiếc ghế nệm dọc theo tường,cảm thấy ngột ngạt kỳ lạ,dù chiếc quạt trần trên đầu đã chạy hết công suất .Cô mở gương ra soi mặt,rồi uể oải xoa thêm phấn hồng trên mặt để che bớt sự mệt mỏi.

Thiên Hương và một phụ nữ lớn tuổi chợt đi vào .Có lẽ bà ta muốn ngồi nghỉ một chút .Tuyết Vân ngồi nhích qua một bên nhường chỗ cho họ .Và khẽ gật đầu chào bà ta .Thiên Hương bèn giới thiệu hai người :

Đì Phương ! Chị Vân đây là trợ lý của công ty .Chị ấy đã giúp anh Giang ngay từ lúc mới thành lập công ty đó dì ạ.

-Vậy à ?Chào cô.

-Còn đây là dì Phương từ bên Mỹ về .Dì Phương là mẹ của anh Thiều đấy chị Vân .Ch. còn nhớ anh Thiều không ?

Tuyết Vân nhìn người phụ nữ,ngỡ ngàng :

-Chào dì,không ngờ dì là mẹ Nguyễn Thiều .Lúc trước tụi con cũng là bạn nhau đó.

-À .Vậy hả ?

-Lâu qúa con không gặp anh Thiều .Tết này ảnh có về không hả dì ?

-Không,cô ạ .Nó bận đi làm suốt .Nghỉ phép cũng ít nên nó không về bên đây thường như tôi.

Tuyết Vân cười xã giao :

-Con phục ảnh qúa chừng .Chân của Thiên Hương như vậy mà ảnh cũng phẫu thuật cho nó bình thường lại .A?nh mà ở đây chắc có giá lắm.

Bà Phương quay lại nhìn Thiên Hương với vẻ trìu mến :

-Lúc đó,con nhỏ này ở nhà bác .Ngày đầu tiên nó bắt đầu tập đi,bác còn mừng muốn khóc,huống gì là thằng Giang.

Tuyết Vân hơi quay lại nhìn Thiên Hương .Cô ta không có gì ngoài một nụ cười cảm động đáp lại .Thấy rõ họ có vẻ mến nhau thật sự,tự nhiên cô thấy mình ở lại hơi thừa .Cô định đứng lên thì Thiếu Giang mở cửa ngó vào như tìm kiếm .Rồi anh mỉm cười với bà Phương :

Đì Phương !Có điện thoại .Hình như thằng Thiều gọi thì phải .Dì qua phòng bên cạnh cho đỡ ồn.

Bà Phương đứng dậy đi ra .Thiếu Giang bước tới ngồi xuống cạnh Thiên Hương :

-Sao lúc nãy em ăn ít vậy ?Có bị mệt không ?

-Không có .Có điều áo em hơi ốm .Ăn nhiều qúa,em thở không nổi.

-Mới may tuần trước mà đã chật rồi sao ?

-Chắc tại em tròn lên qúa.

-Tầm bậy .Không được sợ lên ký rồi nhịn ăn nghe .Anh mà phát hiện được là chết với anh.

Thiên Hương cười khúc khích chứ không trả lời .Hai người vô tình nói chuyện như không xem Tuyết Vân là người lạ .Hình như cả hai đã quen chăm sóc cho nhau như thế,nên coi đó là chuyện thường .Còn Tuyết Vân thì hơi dị ứng .Cô không quen âu yếm với ai như thế,lại càng không hình dung vợ chồng thân mật kiểu đó .Cô lập tức lái câu chuyện sang hướng khác :

-Lúc nãy ông Nam bảo chừng nào bàn giao nhà cho mình anh Giang ?

-Cuối tháng giêng.

-Anh có thể để em xuống dưới thay anh Thắng không ?

Câu hỏi đột ngột của cô khiến Thiếu Giang lẫn Thiên Hương đều sửng sốt .Thiếu Giang hỏi thận trọng :

-Em quyết định chuyện này lúc nào vậy ?

Tuyết Vân tư lự không trả lời .Chin''h cô cũng rất ngạc nhiên khi mình nói ra điều đó .Nhưng cô biết mình sẽ không thay đổi ý định .Từ trong tiềm thức,cô đã qúa chán khi sống ở đây rồi.

Thiếu Giang nhìn cô chăm chú,và lặp lại :

-Tại sao em có quyết định đó ?Anh nhớ mới đây em còn muốn ở lại thành phố mà.

-Nhưng bây giờ em chán rồi .Em muốn thay đổi môi trường sống và nhất là thích làm nữ giám đốc.

Thiếu Giang phì cười :

-Lý do đó tin được .Nhưng em sẽ không buồn đó chứ ?Em đã từng bảo cuộc sống ở tỉnh qúa lặng lẽ mà.

-Cái gì cũng có cái giá của nó .Muốn được cái này em phải chịu mất cái kia .Thế anh thấy có phiền gì không ?

Thiếu Giang lắc đầu :

-Anh dành mọi ưu tiên cho em .Nếu vậy thì anh sẽ thay anh Thắng vào chỗ của em.

Tuyết Vân nhìn đăm đăm vào góc phòng ,cười xa vời :

-Sao anh không để Thiên Hương thế vào vị trí của em nhỉ ?Như thế không tiện hơn sao ?Còn ai lo cho sự nghiệp của anh hơn Thiên Hương ?Em rất ngạc nhiên sao hai người không nghĩ ra điều đó.

Nói xong câu đó,cô chợt thấy lòng mình nhẹ đi .Hình như hạnh phúc của hai người không còn là nỗi ám ảnh của cô nữa .Khi cô sắp đi xa,thì mọi chuyện trong qúa khứ sẽ để lại đây .Chuyện vui buồn đều không chạm đến cô nữa.

Thiếu Giang có vẻ bất ngờ với đề nghị của cô .Anh nhìn qua Thiên Hương rồi nói lấp lửng :

-Ý kiến của em hay lắm .Anh sẽ suy nghĩ lại xem.

Tuyết Vân lại cười :

-Thật vô lý khi Thiên Hương cứ đi làm chuyện khác trong khi công ty anh cần cổ .Bây giờ em không gian`h lấy vị trí của cổ nữa đâu .Em sẽ tìm cái khác cho riêng em.

Cô nhìn Thiếu Giang một cách ý nghĩa rồi đứng dậy đi ra .Cô tựa lưng vào cửa .Lặng lẽ nhìn khách khứa đang đứng phía trước .Bây giờ cô có cảm tưởng mình không ở trong thế giới của họ nữa.

Trong phòng,tiếng Thiếu Giang vọng ra :

-Ngay cả Tuyết Vân cũng thấy em nên về làm trợ lý cho anh .Còn em thì sao ?

-Em cũng không biết nữa.

-Em thích làm phóng viên hơn phải không ?

-Hình như em cũng thích làm việc chung với anh .Có điều bỏ công việc của mình thì em tiếc lắm.

-Nói vậy thôi chứ anh không ép em đâu .Em cứ làm những gì em thích ,miễn em vui là được.

Im lặng một lát,rồi giọng Thiên Hương đầy vẻ nũng nịu :

-Anh Giang !

-Gì em ?

-Sao anh không làm mai chị Vân cho anh Thiều ?Em thấy hai người có vẻ xứng đấy chứ.

-Em nghĩ ra chuyện đó từ lúc nào vậy ?

-Lúc nãy nhìn chị ấy ngồi bên dì Phương,tự nhiên em nghĩ vậy.

Thiếu Giang bật cười :

-Cho anh xin tư tưởng đó đi cô hai .Cô chẳng biết gì cả .Nếu yêu nhau được thì họ đã quen từ lúc còn đi học rồi.

-Ôi !Vậy hả .Thế mà em không nhớ.

-...

-Này ! Làm gì anh cười hoài vậy ?

-Không có gì .Nhưng tối nay em đẹp nhất trong buổi tiệc đấy.

-Thế thì ảnh hưởng gì đến anh ?

-Anh không thể...

Rồi anh im lặng .Tuyết Vân nhắm mắt lại .Cô hình dung sự âu yếm cuồng nhiệt của Thiếu Giang bên trong kia .Một điều mà trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy ở anh .Hình như chỉ có Thiên Hương mới khơi gợi được chất lửa đam mê trong con người của Thiếu Giang .Còn khi không phải là cô anh ta dửng dưng như đá.

Tuyết Vân đi ra phòng ngoài .Vài người đang ngồi trước tivi,trong đó truyền hình cuộc phỏng vấn của Thiên Hương với một quan chức cao cấp .Trong phòng bình phẩm xôn xao .Tuyết Vân đứng tựa vào cửa khoanh tay trước ngực theo dõi.

Khi cô quay lại thì đã thấy Thiếu Giang bên cạnh cô .Anh trầm lặng nhìn màn hình,khuôn mặt không bộc lộ gì ngoài đôi mắt âu yếm nhìn chăm chú cô phóng viên trên tivi .Tuyết Vân chợt quay lại,chìa tay ra :

-Chúc mừng anh.

Thiếu Giang bắt tay cô với một chút ngạc nhiên trong mắt,rồi mỉm cười :

-Hôm nay em rất lạ.

-Vậy à ?Hình như vậy.

-Có chuyện gì xảy ra với em vậy Vân ?

-Không có gì .Thật ra,em cũng không biết được bây giờ em nghĩ gì nữa.

Cô nhìn về phía TV .Màn hình đã chuyển sang tiết mục khác .Vậy mà mọi người trong phòng vẫn còn bàn tán về cuộc phỏng vấn vừa rồi .Nhưng Thiếu Giang có vẻ không chú ý .Anh nhìn Tuyết Vân chăm chăm :

-Em muốn chuyển về tỉnh lắm sao ?Suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định nhé .Anh sẽ không nói chuyện này với anh Thắng trước khi em có quyết định cuối cùng.

Tuyết Vân mỉm cười :

-Em sẽ không đổi ý đâu .Thật đấy.

Cô đứng thẳng người lên.

-Bây giờ em về đây .Nói giùm với Thiên Hương là em về trước nhé.

-Sao em về sớm vậy ?

-Tại tối nay em hơi mệt.

Nói rồi cô lững thững đi ra cửa .Khi ra đến hành lang,cô nghe tiếng Thiên Hương gọi phía sau :

-Chị Vân !

Cô đứng lại chờ .Thiên Hương đi nhanh theo :

-Sao chị về sớm vậy ?

-À ! tại chị hơi mệt muốn ngủ sớm một chút.

Cô không hay mình đã thay đổi cách xưng hô .Nhưng Thiên Hương thì nhận ra điều đó cô mỉm cười một mình .Tuyết Vân bóp nhẹ tay Thiên Hương :

-Em vô đi .Chúc buổi tối vui vẻ nhé.

Đạ chị về.

Tuyết Vân đi ra xe .Khi cô chạy xe vòng qua sân ra cổng,cô thấy Thiếu Giang đi ra tìm Thiên Hương .Anh choàng tay qua người Thiên Hương và đứng yên nhìn về phía xe cô,giơ tay vẫy .Tự nhiên,cô cũng giơ tay vẫy lại.

Trên đường đi ,cô cứ miên man nhớ hình ảnh quấn qúit của họ lúc nãy .Dĩ nhiên Thiên Hương đã trải qua những năm đau khổ mới được tình yêu như vậy .Cô ta đã làm được cái mà cô không thể làm .Vậy thì cô không có lý do gì để ganh ghét được cả.

Cô lại nghĩ đến một người nào đó mà cô sẽ gặp trên đường đời và sẽ có được một tình yêu như Thiên Hương .Suy cho cùng,tương lai là điều mà người ta luôn hy vọng và cô cũng được quyền hy vọng như thế.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(1) | Trích dẫn(0) | Đọc(7909)
amanda
13/08/2012 15:47
love! Love! Love! Tuyệt cú mèo lun!yeulamoktraitim
Phân trang 1/1 Trang đầu 1 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]