Tiếng rơi loảng xoảng dưới phòng khách làm Thiên Hương giật mình ngồi dậy . Cô lấy chiếc áo khoác choàng lên người rồi chạy xuống cầu thang . Bày ra trước mắt cô là một cảnh tượng hỗn loạn đến tối mắt . Hai ba người phụ nữ vừa hoa tay múa chân vừa xỉa xói vào mặt dượng Danh la lối um sùm . Người nào cũng cố nói cho tiếng mình lớn hơn để bắt đối phương phải chú ý . Thiên Hương đưa mắt tìm Quốc Ninh . Hắn đang đứng tựa lưng phía sau cột, đầu gục xuống một cách thiểu não . Cả hai cha con hoàn toàn bị động và cũng không đủ khả năng xoa dịu mấy người phụ nữ đang nổi điên này.

Thiên Hương tì tay vào trán , thở dài . Từ lúc dì Hân vỡ nợ bỏ trốn,hầu như ngày nào cũng có người tới quậy . Người thì ngồi lì lợm cả ngày,người thì hung hăng mắng xối xả . Tối nay lại có người kéo đến đập đồ .Riết rồi cô muốn hóa điên.

Bây giờ dì Hân bỏ trốn . Người chủ chốt trong gia đình không còn nữa . Chỉ còn lại ba người ngu ngơ và choáng váng trước tai hoa. bất ngờ này . Dượng Danh và Quốc Ninh qúa nhu nhược để chống đỡ . Thiên Hương vốn nhút nh''at và quen được bảo bọc . Bây giờ đối diện với thực tế khắc nghiệt,cũng cố liều mình nhận lãnh lấy trách nhiệm . Vì cô biết mình không thể dựa vào hai người đàn ông trong nhà.

Cô cố dằn cảm giác run rẩy,hít một hơi dài để lấy can đảm,rồi bước xuống cầu thang . Cô kéo áo sát vào người,đến đứ ng đối diện ba người phụ nữ nói nhỏ nhẹ :

-Xin mấy dì bình tĩnh lại . Dì con chỉ đi vắng mấy ngày chứ không phải trốn như mấy dì nghĩ đâu . Chắc chắn gia đình con sẽ chạy tiền trả cho mấy dì . Con hứa như vậy.

Ba cái miệng lập tức quay qua tấn công Thiên Hương :

-Trả nổi không hay hứa suông đó ? Bả còn bỏ trốn,cô là con nít biết gì mà đòi giải quyết . Khó tin quá đi.

-Bỏ công chuyện ở nhà,ngày nào cũng chầu chực ở đây . Mệt qúa rồi.

Thiên Hương run bắng cả người khi nhìn những khuôn mặt đằng đằng s''at khí chỉ chực nuốt mình . Cô nói bằng giọng run run :

-Mấy dì bình tĩnh . Con hứa sẽ trả mà . Nếu một tuần nữa dì con không về thì dượng con sẽ bán xe trả mấy dì.

-Hứ ! Xe thì được bao nhiêu mà đòi trả hết ? Dì cô thiếu bao nhiêu tiền,cô biết không ?

Thiên Hương cố cứng cỏi :

-Nếu xe không đủ thì căn nhà của dì ấy . Mấy dì cứ yên tâm đi . Có thể hơi muộn một chút nhưng chắc chắn dượng con không thất hứa với mấy dì đâu.

Cô thu hết sức lực ra để thuyết phục . Cuối cùng họ cũng chịu buông xuôi . Chỉ dọa dẫm vài câu rồi rút ra khỏi nhà . Còn lại ba người,dượng Danh buồn rầu nhìn Thiên Hương :

-Chắc phải giải quyết như vậy thôi con ạ . Dượng không đối phó nổi với họ nữa rồi.

-Thế dượng có đồng ý cách giải quyết của con không ?

-Mấy hôm nay dượng chỉ nghĩ chứ chưa quyết định . Nhưng đúng là không còn cách nào khác rồi . Họ cứ đập đồ kiểu này,chịu sao nổi.

Thiên Hương tựa người vào lan can,cúi đầu ngập chìm trong những ý nghĩ hỗn độn.

Quốc Ninh đến đứng cạnh cô :

-Chị can đảm lắm chị Hương . Tôi phục chị lắm.

Thiên Hương ngước lên nhìn Quốc Ninh . Nhưng hắn chỉ nhìn cô bằng cặp mắt buồn rầu rồi lầm lũi đi về phòng . Cô quay lại nhìn mớ thủy tinh lổn ngổn dưới gạch,cảm giác mệt mỏi làm cô không đủ sức để dọn dẹp . Cô lê bước lên phòng mình rồi ngã vật xuống giường gần như ngất lịm đi.

Hôm sau,khi cô vào toà soạn thì gặp ông Qúy trên hành lang . Ông mở cửa khi nghe tiếng chân cô :

-Vào đây Hương.

Thiên Hương bước vào,ngồi xuống ghế . Ông Qúy nhìn khuôn mặt bơ phờ của cô với sự quan tâm đặc biệt :

-Hôm qua lại thức khuya phải không ? Có chuyện gì nữa vậy ?

-Cháu định bán nhà và xe trả nợ . Ngày nào cũng có người tới quậy . Cháu chịu hết nổi rồi chú ơi.

-Vậy anh Danh đồng ý không ?

Đượng ấy để tùy cháu quyết định . Bây giờ trong,cô đi một suy sụp cửa . Không để ý cái nhìn ngơ ngác của ông Qúy . Cô đến một góc cầu thang vắng lặng và bám chặt vào thành lan can khóc sướt mướt . Gần nửa năm nay,cô đã cố gắng một cách vỗ nhẹ tay cô :

-Những chuyện lớn như vậy là của đàn ông chứ không phải việc của một cô gái.

Hương cảm thấy như vậy là qúa sức mình không ?

Thiên Hương ngấn nước mắt :

-Vâng . Đúng là lúc nào cũng có cảm giác mình bị đè nặng,và cũng không biết mình có đủ sức vượt qua không nữa.

Đdừng lo . Chỉ cần Hương nói tất cả với chú . Chú sẽ biết cách bảo Hương làm gì.

Ông đứng dậy,bước qua gần cô,vỗ nhẹ lên đầu cô :

Đdúng là không còn cách giải quyết nào khác rồi . Phải bán nhà và tìm chỗ ở khác thôi . Trước mắt là chú sẽ tìm người mua xe,cái đó không lâu lắm đâu.

-Vâng.

Ông Qúy nhìn cô hơi lâu :

-Lúc này,Hương có gặp Thiếu Giang không ? Có tin tức gì của cậu ta không ?

Thiên Hương buông một tiếng "không "ngắn ngủi . Thái độ như trốn tránh . Cứ mỗi lần nghe nhắc đến cái tên đó cô lại thấy đau nhói . Và cô rất sợ phải nói về anh ta.

Ông Qúy vô tình :

-Cậu ấy đã về đây rồi,đang làm cho một công ty nước ngoài . Sau bài báo của Hương,nhiều công ty đến mời cậu ta vào làm,nhất là mấy công ty nước ngoài.

Thiên Hương ngồi im như pho tượng . Không có ý kiến gì ngoài sự đổ vỡ trong lòng.

Ông Qúy nhìn cô một cách trìu mến :

-Xem như Hương đã giúp cậu ta hồi sinh rồi . Một người như thế chắc chắn sẽ thành công.

Không chịu nổi nữa . Thiên Hương đứng bật dậy :

-Cháu muốn ra ngoài một chút.

Nói xong,cô đi một mạch ra cửa . Không để ý cái nhìn ngơ ngác của ông Qúy . Cô đến một góc cầu thang vắng lặng và bám chặt vào thành lan can khóc sướt mướt . Gần nửa năm nay,cô đã cố gắng một cách vất vả để quên anh ta . Khi gia đình dì Hân suy sụp,cô bị đưa vào cơn lốc nặng nề nên vô tình xao lãng được nỗi đau riêng mình.

Sáng nay còn đang khốn khổ vì ấn tượng tối qua,lại bị khơi gọi về anh ta,cô thây muốn hoá điên vì phẫn uất.

Khóc một lát,Thiên Hương ngẩng lên quệt nước mắt . Cô hình dung khi Thiếu Giang thành đạt mà cảm thấy hận anh ta . Khi anh ta tăm tối thì cô nâng đỡ bằng tình yêu chân thật nhất . Vậy mà đáp lại tất cả những cái đó là sự phản bội trơ tráo.

Cô đâm ra hận cuộc đời đã đưa đẩy cô bước vào đời anh ta.

Giờ đây đến lượt cô sụp đổ và cô đơn thì anh ta bước trên con đường thênh thang của mình . Tồi tệ hơn là lại bảo bọc một cô gái khác . Cô có cảm tưởng mình đã chạm đến nỗi đau tận cùng của cuộc đời và sẽ sống triền miên trong oán hận không cách nào tẩy sạch.

Có tiếng chân đi trên hành lang . Thiên Hương vội lau mặt rồi đi về phòng mình.

Cô ngồi vào bàn,mở quyển lịch công tác ra xem . Lần này cô phải viết bài về một nhân vật hoạt động trên lĩnh vực khoa học . Bây giờ cô đã chán phải phỏng vấn một người nào đó để giới thiệu anh ta trên báo lắm rồi.

Biết đâu sau bài báo của cô,anh ta sẽ nổi tiếng sẽ thành công hơn . Và khi ấy biết đâu lại có một cô gái bị ruồng bỏ,phản bội.

Thiên Hương rời toà soạn . Cô tìm đia. chỉ của nhân vật mình phỏng vấn không mấy khó . Đó là một công ty dịch vụ chuyên cung ứng và giới thiệu việc làm nơi làm việc của anh ta . Cô có đến đây vài lần với người bạn đi xin việc . Đúng là một tài năng trẻ,thu hút . Nhưng cô không có hứng thú tiếp xúc với các tài năng đó nữa . Ấn tượng về con người phản bội ám ảnh cô đến nỗi cô nhìn bất cứ mọi người bằng cặp mắt đề phòng đầy ác cảm.

Cuộc phỏng vấn diễn ra khá trôi chảy,dễ dàng,vì nhân vật tài năng này rất chịu tư.

giới thiệu về mình . Thiên Hương chỉ cần sắp xếp lại những ý cậu ta nói không cần phải suy nghĩ nhiều . Cô ngồi trao đổi với cậu ta khoảng một giờ rồi đứng dậy ra về.

Khi ra cửa,cô đụng mặt ngay Thiếu Giang và Tuyết Vân . Anh ta hơi bất ngờ khi thấy cô nhưng cô im lặng . Cô không nén được cái nhìn khinh bỉ về phía anh ta rồi nghiêm nghi.

nhìn chỗ khác ,như không biết anh ta là ai.

"Có lẽ anh ta đến đó tìm việc cho Tuyết Vân . Thiên Hương nghĩ vậy . Sự bảo bọc đó làm cô điếng trong tim và ngọn lửa oán hờn lại đốt cháy tâm can cô . Cô thấy mình thật bất hạnh khi sống đeo mang một mối hận . Sáng nay,cô chìm trong quay quắt khốn khổ,còn bi đát hơn cả lúc đối diện với con nợ của dì Hân.

Buổi tối,cô ngồi một mình trong phòng,nơm nớp lo sợ sẽ có một chủ nợ đến quậy.

Trong nhà yên tĩnh và bao trùm không khí đe doa. . So với một đám ma có lẽ nó bi đát không kém . Dượng Danh thì ngày ngày lủi thủi ngoài vườn như một cái bóng . Quốc Ninh chán đời tìm đến rượu,thậm chí có lúc cậu ta say đến nghỉ làm . Khi suy tàn thì con người ta tự đẩy mình vào sâu thê m . Tất cả đều làm cô thất vọng chán chường đến mức suy sụp tinh thần.

Có tiếng chuông gọi cửa . Thiên Hương dật dờ đứng dậy,đến cửa sổ nhìn xuống đường . Cô thấy nhẹ tênh cả người khi đó là ông Qúy . Ông cùng đi với một đàn ông lớn tuổi . Thiên Hương không cần biết đó là ai . Nhưng khi người ấy đi với ông Qúy thì cô có cảm giác mình sẽ không bị đe doa..

Cô xuống sân mở cổng,ông Qúy nói khi đi bên cạnh cô vào nhà :

-Chú đưa ông ta đến coi xe . Dượng của Hương có nhà không ?

Đạ có . Để con lên gọi.

Cô mời hai người vào phòng khách . Rồi lên lầu . Dượng Danh đang ngồi bạc nhược trước ly rượu . Cô bước đến bên bàn :

Đượng Ba ! Có người đến coi xe . Dượng xuống gặp họ đi.

Dượng Danh khóat tay -Con tiếp họ là được rồi . Con muốn bán bao nhiêu cũng được.

-Vâng.

Thiên Hương lặng lẽ đi xuống . Cô mang tâm lý của một người vừa nhận một gánh nặng . Và cô trút nó vào ông Qúy.

Ông khách coi xe và trao đổi gì đó với ông Qúy . Thiên Hương chỉ đứng lặng lẽ cho có mặt . Khi khách ra về,ông Qúy ở lại với cô . Cả hai ngồi xuống băng đá giữa lối đi . Thiên Hương nói một cách mệt mỏi :

-Cháu nghĩ có bán rẻ một chút cũng không sao . Miễn ông ta chịu mua cho nhanh ,nếu không thì...

Ông Qúy chặn lại :

Đdừng gấp như thế Hương . Cứ bình tĩnh để giải quyết . Sau này Hương sẽ thấy bán đổ bán tháo sẽ uổng . Họ đến thì hẹn lại,họ không làm gì Hương đâu.

Thiên Hương cười gượng :

-Qủa thật,cháu đã không chịu đựng nổi nữa . Mỗi lần đi đâu về nhà,việc đầu tiên cháu nghĩ là sẽ có người ngồi chờ mình không . Cháu thấy căng thẳng vô cùng.

Ông Qúy gật đầu :

-Chú biết . Chú lo lắm.

Thiên Hương cúi đầu nhìn xuống những ngón tay mình :

-Thời gian này,cháu có tâm lý bám víu vào cái gì đó . Nếu không có chú,chắc cháu sẽ khủng hoảng ghê gớm . Chú có phiền lắm không ,khi cứ bị quấy rầy như vậy ?

-Không . Chú chỉ có ý nghĩ lo cho Hương thôi.

Ông trầm ngâm một chút,rồi hỏi thẳng :

-Hương với Thiếu Giang có chuyện gì không ? Tại sao chẳng khi nào chú thấy cậu ta đến tìm Hương vậy ?

Thiên Hương lặng thinh thở dài . Rồi cô ngẩng lên không hề giấu giếm :

-Anh ta có người khác rồi . Họ quen nhau từ lúc trong tù,nhưng lúc đó cháu không tin.

Cháu biết chuyện đó sau lúc phỏng vấn anh ta.

Ông Qúy chậm rãi quay lại nhìn cô . Thiên Hương cũng ngước lên nhìn ông . Dù không nghe một lời an ủi . Nhưng trong ánh mắt ông,cô thấy một sự thương xót chân thành . Rồi ông choàng tay qua vai cô,vỗ nhè nhẹ :

-Tại sao không nói với chú chuyện sớm hơn ? Để một mình chịu đựng như vậy,Hương sẽ chết mất.

Ông ngừng lại,thở dài :

-Thảo nào thời gian sau này Hương cứ gầy sút đi . Sao không để chú gánh bớt gánh nặng đó ? Làm như vậy không sợ chú đau lòng sao ?

Thiên Hương cúi đầu,cố giấu tình cảm xúc động đang làm mình muốn khóc . Trong lúc này,có được một người bên cạnh sẵn sàng dìu dắt mình,cô thấy sự an ủi mênh mông và nỗi buồn vơi đi một nửa . Bất gíac cô gục xuống vai ông,nước mắt chảy như suối :

-làm sao để đừng phải sống thế này nữa ? Tại sao cuộc đời bất công như vậy ? Chú có biết ch''au hận anh ta đến mức nào không ?

-Cố mà quên cậu ta đi Hương . Sau đó Hương sẽ thấy mình thoát được một người như vậy là may mắn cho mình.

Thiên Hương không nói gì ,chỉ hít mũi khe khẽ . Tối nay ngồi bên người đàn ông từng trải và che chở cho mình . Cô thấy lòng mình dịu bớt đi những ý nghĩ quay quắt . Cô không có thời giờ để tìm hiểu vì sao ông thông cảm như vậy ,chia sớt như vậy . Chỉ thấy cảm giác tự nhiên rằng,đó là người vô cùng cần thiết trong cuộc sống đầy chông chênh này.

Hai người ngồi như thế rất khuya . Im lặng nhiều hơn là nói . Nhưng Thiên Hương lại cần như vậy . Khi đã cảm nhận được sự thông cảm sâu sắc dành cho mình thì người ta không cần phải nghe an ủi gì cả . Thậm chí nói điều đó ra nó trở nên khách sáo rỗng tuếch.

Một tuần sau ,khi THiên Hương đi Thái Lan về thì ông Qúy đích thân ra sân bay đón cô . Cô rất ngạc nhiên khi thấy ông đứng phía ngoài rào nhìn vào cửa . Thoạt tiên cô cứ nghĩ ông ra đón người bạn hay khách qúy nào . Nhưng đến khi thấy ông vẫy tay ra hiệu thì cô hiểu sự nhiệt tình đó là dành cho mình . Cô đi nhanh ra phía cửa,đôi mắt lóng lánh một sự cách từ tốn và anh quay qua nhìn Thiên Hương như ngạc nhiên.

Hình như anh ta lạ lùng là vì sao đích thân ông Qúy ngồi vào phỏng vấn . Nhưng anh ta dập tắãi,cháu thức hơi khuya một chút . Nhưng về phòng là ngủ ngay nên không mệt chút nào.

-Vậy có ăn uống được không ? Chú chỉ sợ thức ăn bên đó không hợp với Hương.

Nhịn đói rồi lại mất sức nữa.

-Cháu thấy ngon đấy chứ . Cháu có mua rượu cho chú này.

Vừa nói,cô vừa mở giỏ định lấy . Nhưng ông Qúy cười,khóat tay :

-Cứ để đấy,tuần sau sinh nhật Hương ,lúc ấy sẽ khui ra.

-Ủa ,Sao chú biết ? Cháu cứ nghĩ...

Thiên Hương bỏ lửng câu nói . Sự quan tâm nhỏ nhặt đó làm cô cảm động . Cô im lặng theo ông đi ra xe . Ông Qúy mở cửa xe cho cô rồi đi vòng qua ngồi vào sau tay lái :

-Gần trưa rồi . Chú đưa Hương đi ăn nhé ?

Đạ thôi . Cháu muốn về nhà nghỉ một chút . Với lại còn phải xem ở nhà có chuyện gì không ?

Đdừng lo . Không có gì xảy ra đâu . À . Có một chuyện quan trọng . Chú đã đưa người đến coi nhà . Họ đồng ý mua ngay rồi . Chờ giấy tờ xong,chú sẽ tìm cho Hương căn nhà khác.

-Vậy hả chú ?

Thiên Hương lặng thinh,trong lòng là cảm giác buồn vui lẫn lộn . Cô thấy nhẹ nhàng vì ông đã giải quyết giùm cô chuyện lớn lao đó . Đồng thời có chút buồn buồn . Bán nhà là hình thức cụ thể nhất khẳng định sự xuống dốc của gia đình . Dù đó là gia đình của dì Hân đi nữa thì cô vẫn thấy đau lòng . Chẳng phải cô đã về gia đình dì Hân rồi sao.

Thấy vẻ buồn buồn trên mặt Thiên Hương,ông Qúy vỗ nhè nhẹ lên tay cô,và chuyển qua chuyện khác :

-Thứ bảy này có một công ty máy tính của Mỹ mở cuộc triển lãm giới thiệu sản phẩm . Họ mời mình đến dự và viết bài . Điều này rất có lợi cho Hương . Chú đã định để Hương đi,nhưng dự hay không là tùy Hương.

Thiên Hương ngước lên,mỉm cười :

-Chắc là triển lãm lớn lắm . Dĩ nhiên là cháu thích lấy tin ở đó rồi.

Ông Qúy trầm ngâm :

-Nhưng người đứng ra tổ chức triển lãm là Thiếu Giang . Hương phải phỏng vấn trực tiếp cậu ta đấy . Chú đã suy nghĩ mấy ngày nay . Dĩ nhiên nó có lợi,nhưng chú sơ.

...

Ông bỏ lửng câu nói với vẻ suy nghĩ . Thiên Hương cũng ngồi yên,tim lại thấy nhói lên một nhịp . Cô hiểu ông muốn nói gì . Cả cô cũng thấy sợ hãi khi làm cái việc ghê gớm đó . Phải đối mặt với anh ta thì thật là một điều kinh khủng.

Nhưng Thiếu Giang đã chủ động đến yêu cầu ông Qúy . Đó là hình thức để anh ta bắn tin cho cô . Anh ta muốn cô tận mắt nhìn thấy sự vươn lên của anh ta . Cô không hiểu anh ta nghĩ gì . Nhưng đối với cô đó là một sự khiêu khích . Không phải anh ta đã có Tuyết Vân . Có lẽ chị ta muốn khẳng định mối quan hệ vững chắc của họ.

Sự suy luận đó làm Thiên Hương vừa hận vừa đau khổ . Khi cô nói ý nghĩ này,ông Qúy cười trầm ngâm :

-Chú hiểu rồi . Khi gặp tình huống như thế,bản năng ai cũng sẽ suy đóan như vậy thôi . Nhưng ch''u cũng nghĩ về phía Thiếu Giang . Có lẽ cậu ta đặt công việc của cậu ta lên trên . Cậu ta cần một tờ báo lớn giới thiệu mình . Vì vậy Hương không nên nghĩ theo cảm tính.

-Nhưng cháu không muốn gặp mặt anh ta . Ôi . Chú không biết chuyện đó đáng sợ thế nào đâu . Chú cử người khác đi đi.

Ông Qúy cười với vẻ hiểu biết rồi phân tích :

-Thứ nhất,đến đó dự sẽ có lợi cho Hương về uy tín và kinh tế . Thứ hai là Hương sẽ tỏ rõ bản năng của mình . Nếu trốn chạy thì mọi người sẽ nhận ra sự yếu đuối của Hương đấy.

-Cháu không cần . Ai muốn nghĩ gì mặc họ.

-Chú lại nghĩ khác . Hương cứ xem cậu ta như bao nhiêu người khác . Và chẳng bận tâm gì đến cậu ta . Những cuộc tiếp xúc như thế sẽ giúp Hương cứng rắn dần đấy . Trốn chạy mãi như vậy . Hương sẽ không hiểu được mức độ tình cảm của mình đâu . Chỉ ảo tưởng và làm khổ mình thêm.

Thiên Hương ngồi lặng thinh suy nghĩ,sự sợ hãi át cả những lời khuyên của ông Qúy.

Đồng thời lý trí cũng bắt buộc cô phải chịu thua . Ông là người từng trải hiểu đời . Chắc chắn những gì ông bảo đều vì hạnh phúc của cô . Vậy thì cô phải làm theo ,nếu không muốn hối hận.

Cô còn đang suy nghĩ thì ông Qúy lên tiếng :

-Chú không bỏ Hương một mình đâu . Dĩ nhiên là chú sẽ đi với Hương.

Thiên Hương nói nhỏ :

-Vâng . Cháu sẽ làm theo ý chú.

Đdừng lo . Nó không ghê gớm như Hương nghĩ đâu . Nó quan trọng hay không đều là do ý nghĩ của mình thôi . Tập xem nhẹ nó đi.

Thiên Hương dạ nhỏ . Dĩ nhiên là cô chưa đủ bản lĩnh để xem nhẹ Thiếu Giang hay coi anh ta là không quan trọng . Nhưng cô tự nhủ với lòng là sẽ cố gắng bình tĩnh để đối mặt với anh ta ,dù điều ấy không phải dễ.

Sáng thứ bảy,ông Qúy cho xe đón Thiên Hương vào tòa soạn . Vì ông phải tiếp một người khách . Họ đến khu triển lãm vừa đúng lúc chuẩn bị khai mạc . Thiên Hương thấy Thiếu Giang trên diễn đàn . Cô tưởng mình sẽ xúc động ghê gớm . Nhưng ngược lại,bận tập trung vào công việc nên cô không có thời gian cho những cảm xúc lang thang . Cô loay hoay chuẩn bị máy và bình tĩnh đi đến phía dưới diễn đàn bấm máy . Ánh sáng loé lên nhưng Thiếu Giang vần không hề tỏ vẻ nhận ra cô phóng viên đang chụp ảnh mình . Anh nói vài lời với cử toa. rồi tuyên bố khai mạc.

Trong số những người của công ty đang đi tới đi lui tiếp khách . Thiên Hương nhận ra có cả Tuyết Vân . Cô ta rất thanh lịch trong bộ vest màu xanh nhạt . Trông cô ta thay đổi hẳn . Khác xa với vẻ bệ rạc mà Thiên Hương đã gặp nửa năm trước đây . Rõ ràng cô ta là trợ thủ đắc lực của Thiếu Giang . Cô ta cũng nhận ra Thiên Hương nhưng phớt lờ như không thấy . Rất may là khách mời khá đông nên cả hai lẫn lộn vào mọi người để không phải chạm mặt nhau.

Thiếu Giang đứng ra giới thiệu về sự thành lập của công ty và thuyết trình những chức năng của máy tính đời mới . Anh ta có phong cách trầm tĩnh và đầy tự tin . Sự tự tin của một người có tài và đầu tư hết trí tuệ vào công việc mình đang làm.

Dù đầy thành kiến,nhưng Thiên Hương vẫn thừa nhận anh ta rất thành công trong việc tiếp thị này.

Khi khách mời bước qua phòng tiếp tân dự tiệc,ông Qúy đi về phía Thiên Hương :

-Hương nên đề nghị cuộc phỏng vấn ngay bây giờ. Đợi xong buổi tiệc sẽ bất tiện lắm.

Đạ..... thế còn chú có...

Ông Qúy gật đầu :

-Chú sẽ ngồi bên cạnh Hương.

-Vâng.

Thiên Hương quay đầu tìm Thiếu Giang .Anh ta đang đứng bên cạnh cửa,nói chuyện với vài người khách đứng quanh anh ta . Cô hít một hơi thật sâu,rồi mạnh dạn bước về phía cửa.

Trong một thoáng,ánh mắt hai người gặp nhau . Thiên Hương thoáng lặng đi . Nhưng cô lập tức trấn tĩnh lại và nói như với người lạ :

-Xin lỗi anh . Cho phép tôi được phỏng vấn vài vấn đề về buổi triển lãm này.

Thiếu Giang quay về phía cô,trầm tĩnh . Cả anh cũng khách sáo như cô :

-Mời cô ở lại dùng tiệc với chúng tôi . Sau đó chúng ta sẽ trao đổi riêng.

Nhưng Thiên Hương lắc đầu cương quyết :

Đạ,xin phép anh cho phỏng vấn ngay . Tôi phải trở về tòa soạn vì có vài cuộc hẹn . Cám ơn lời mời của anh.

Thiếu Giang hơi suy nghĩ một chút . Anh mời mấy người khách qua phòng bên ,rồi quay lại Thiên Hương :

-Em vào đây.

Anh đưa cô vào một phòng nhỏ bên cạnh .Thiên Hương bước vào và đề nghị anh ta ngồi phía sau bàn để chụp một kiểu . Anh ta yên lặng làm theo những yêu cầu của cô,và nhìn cô một cách rất lạ.

Thiên Hương có cảm tưởng mình đang đóng kịch mà là một diễn viên qúa tồi . Cô nói,cười,lắng nghe và chụp ảnh đúng phong cách của một phóng viên . Nhưng chỉ cần để ý một chút là sẽ nhận ra ngay nổi bối rối,khổ sở dù cô D dập tắt ngay ánh lửa loé lên trong mắt và trả lời rất ngắn gọn . Chính x''ac từng câu hỏi.

Như hiểu tâm lý Thiên Hương,ông Qúy kết thúc buổi phỏng vấn khá nhanh và dứt khoát từ chối khi anh ta mời vào dự tiệc . Anh ta tiễn cả hai ra xe,với một th%ông Qúy bước vào . Cô thở nhẹ như trút một gánh nặng và quay lại nhìn ông như một vị cứu tinh của mình.

Sau vài câu thăm hỏi xã giao,ông Qúy bắt đầu vào đề :

-Cậu vui lòng cho biết công ty mỹ đặt mấy công ty đại diện ở Việt Nam ? Có phải đây là lần đầu tiên họ đầu tư vào đây không ?

-Vâng . Đây là lần đầu tiên . Và họ đặt hai công ty đại diện . Một ở Hà Nội và một ở Thành Phố này.

Thiếu Giang trả lời một cách từ tốn và anh quay qua nhìn Thiên Hương như ngạc nhiên.

Hình như anh ta lạ lùng là vì sao đích thân ông Qúy ngồi vào phỏng vấn . Nhưng anh ta dập tắt ngay ánh lửa loé lên trong mắt và trả lời rất ngắn gọn . Chính x''ac từng câu hỏi.

Như hiểu tâm lý Thiên Hương,ông Qúy kết thúc buổi phỏng vấn khá nhanh và dứt khoát từ chối khi anh ta mời vào dự tiệc . Anh ta tiễn cả hai ra xe,với một thái độ vừa ân cần vừa xa vời .

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3361)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]