Không biết ở đâu mà cô ta nghĩ ra được lắm cách để đạt được ý muốn. Muốn là nghĩ mọi cách đòi cho bằng được. Thì ra cô ta cũng không thay đổi chút nào. Ngoại hình có thay đổi, nhưng tính òn ỉ thì vẫn không mất đi.

Nghĩ tới chuyện sau nầy còn bị Hương Giang quấy nhiễu, anh thấy ngán ngẫm thật sự.

Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Đăng Khoa nói như vô tình:

-Nhà mình không có chỗ cho Hương Giang tập múa, để con đưa cổ tới nhà văn hoá tập.

Bà Lam nhìn Hương Giang, rồi lập tức lắc đầu:

-Mẹ con nói con lên đây chỉ cần ở nhà luyện thôi, còn mấy môn văn hoá thì nhờ anh Khoa kèm, ra ngoài làm gì?

Hương Giang trả lời yếu ớt:

-Dạ, con cũng lười đi ra khỏi nhà, nhưng trong phòng chật quá, con cứ va vào cạnh bàn, tập không được dì ạ.

Bà Lam định nói thì Đăng Khoa đã lên tiếng:

-Mẹ với dì Hoa giữ cô ấy ở nhà làm gì, có giữ mãi được đâu, học thì phải học cho tới nơi tới chốn chứ mẹ.

Bà Lam ngần ngừ:

-Mẹ con mà biết thì lại trách dì nữa.

Hương Giang nói nhanh:

-Con không nói gì với mẹ con cả. Con đi học chứ có phải chơi đâu mà dì lo, cho con đi nghe dì Lam.

Bà lam gật đầu với vẻ không dứt khoát lắm:

-Thôi được, nhưng con phải nghe lời anh Khoa, không được đi chơi đấy.

-Ở đây con không có bạn để đi chơi, con cũng không ham chơi đâu dì ạ.

Bà Lam quay qua Khoa:

-Mẹ giao nó cho con đó nghe.

Đăng Khoa lẳng lặng gật đầu:

-Dạ.

Anh đưa mắt nhìn qua Hương Giang. Nét mặt hớn hở của cô làm anh ngán ngẫm. Tự nhiên phải chịu trách nhiệm với một cô nàng mà anh sợ từ nhỏ. Không biết mình mắc nợ gì ở cô ta.

Khi đến nhà văn hoá đăng ký xong, Hương Giang rủ:

-Mình đi ăn kem đi anh Khoa.

-Anh bận lắm, mua về nhà được không?

-Thôi, về nhà ăn đâu có vui, ngồi trong quán ngắm thiên hạ vui hơn.

Không nghe anh trả lời, cô nhằn nhèo:

-Đi mà, anh Khoa.

Đăng Khoa thở hắt ra:

-Thôi được, nhưng chỉ ba mươi phút thôi đó.

-Anh Khoa là người dễ thương nhất trên đời.

Đăng Khoa không trả lời. Anh đưa mắt nhìn hai bên đường tìm quán kem. Từ đó giờ anh chỉ biết quán café chứ chưa bao giờ quan tâm kem bán ở đâu. Bây giờ phải đi tìm. Mà tìm suốt con đường nầy chưa chắc có.

Nhưng giữa việc chịu khó đi tìm, với việc để Hương Giang mè nheo, anh chọn cái thứ nhất.

Thấy anh cứ chạy chầm chậm, Hương Giang thắc mắc:

-Bộ anh không biết quán kem nằm ở đâu hả?

-Tôi chưa từng vào mấy chỗ đó nên không biết.

-Rồi em sẽ chỉ nhiều chỗ cho anh biết, đừng lo.

Đăng Khoa làm thinh. Anh nhìn hai bên đường với vẻ mặt hình sự. Bực mình mà không thể từ chối, cảm giác đó bực không chịu được.

Cuối cùng cũng tìm được quán kem. Trong khi anh dựng xe thì Hương Giang đã thoắt vào quán. Cô đưa mắt tìm một bàn nhìn ra sông. Rồi kéo ghế ngồi chờ Khoa.

Khi người chạy bàn tới thì Khoa vẫn chưa vào. Cô gọi luôn hai ly kem, rồi chống cằm, vui vẽ nhìn Khoa đi vô.

Anh kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Hỏi ngắn ngủn:

-Gọi chưa?

-Gọi rồi, hai ly.

-Anh không ăn đâu.

Hương Giang giương mắt nhìn anh:

-Sao vậy?

-Anh không thích mấy thứ nầy, em cứ tự nhiên thanh toán hết ly của anh.

Hương Giang gật đầu:

-Cũng được.

Hai ly kem được mang ra. Đăng Khoa đẩy hết về phía Hương Giang. Rồi lấy thuốc ra hút. Hương Giang im lặng nhấm nháp kem. Cô nhìn vẻ mặt hình sự của Đăng Khoa, thản nhiên:

-Anh đừng có cau có như thế, em tự ái lắm.

-Giá mà cô biết tự ái.

-Hứ, không thèm nói chuyện với anh.

Cô nhìn ra ngoài. Rồi ánh mắt sáng rở lên. Vẻ thay đổi khiến Đăng Khoa phải nhìn theo. Anh thấy hai cô gái đang đi vào quán. Một cô nàng cười tươi khi thấy Hương Giang. Cô nàng la lên một tiếng. Rồi chạy đến bàn:

-Trời ơi, không ngờ gặp mi ở đây.

Hương Giang cũng tíu tít:

-Mi đi với ai vậy?

-Với bà chị.

Cô nàng đưa mắt nhìn Khoa. Rồi gật đầu:

-Chào anh ạ.

-Chào em, em ngồi chơi.

-Dạ thôi, em phải đi với chị em, để chị ấy chờ.

Nói vậy nhưng cô cũng kéo ghế ngồi cạnh Hương Giang, nói ríu rít:

-Mi ở đâu, làm sao mình gặp nhau bây giờ, cho ta số điện của mi đi.

Hương Giang gật đầu:

-Tất nhiên rồi, mi ghi số của mi đi.

Cô đưa mắt nhìn Khoa, hí hửng:

-Nhà mình số mấy hả anh Khoa?

Đăng Khoa lẳng lặng rút viết ra ghi số máy vào mãnh giấy, rồi đẩy qua phía cô. Hương Giang đưa cho cô nàng kia, dặn tỉ mỉ:

-Về là phải gọi cho ta nghe chưa, phải giữ liên lạc với nhau, không được để mất liên lạc đó.

-Tất nhiên rồi, ta cũng đang tìm nhỏ Linh đây. Hôm nào phải đi chơi cho đã, ta nhớ tụi mi muốn chết được.

Cô nàng đưa mắt nhìn qua bàn bà chị. Rồi nói nhanh:

-Thôi ta đi nghe.

Nói là đi, nhưng phải mười phút sau hai nàng mới dứt ra được. Đoạn tái bút dài khoảng cây số. Đăng Khoa tựa lưng vào thành ghế, im lặng nhìn hai nàng với một chút ngạc nhiên. Anh không hiểu nổi vẻ mừng rở tíu tít đó. Làm như cả thế kỷ rồi mới gặp nhau. Anh không mê chơi với bạn bè, nên không hiểu nổi cách quấn quít kiểu đó.

Nhưng anh cũng đoán ra được lý do làm dì Hoa kềm cặp cô nàng sát sao như vậy.

Lúc ra về, Đăng Khoa nói như nhắc:

-Xem ra bạn bè em có vẻ thích đi chơi quá, em đừng làm anh mất uy tín với mẹ em đó, thi xong muốn làm gì làm.

-Hì…hì…

-Cái gì cười?

-Em đâu có cười gì đâu, em nghe anh nói đó chứ.

Đăng Khoa nhấn giọng:

-Mai mốt muốn gì hãy nói với mẹ anh, đừng lôi anh vào chuyện của em nữa, anh đang bận lắm, không có thời giờ chăm sóc em đâu.

-Hì…hì, đừng có lo, em không làm phiền anh nữa đâu.

-Nói thì nhớ đó.

-Chắc chắn.

Hương Giang nói như đinh đóng cột. Nhưng Khoa không tin chút nào. Anh đã quá biết tính cô. Biết từ lúc còn nhỏ thì còn hoài nghi gì nữa.

            CHƯƠNG 2

Hương Giang loay hoay phụ dọn bàn ăn. Cô nói chuyện huyên thuyên nên không để ý vẻ suy nghĩ của bà Lam. Bà có vẻ ít nói hơn mọi ngày. Nói mãi Hương Giang mới phát hiện thái dộ đó, cô tò mò:

-Có chuyện gì không hả dì? Sao hôm nay dì ít nói thế?

-Dì có chuyện suy nghĩ một chút.

-Chuyện gì vậy dì?

Lúc đó Đăng Khoa bước vào. Anh kéo ghế ngồi xuống. Nghe Hương Giang hỏi, anh ngước lên nhìn bà Lam:

-Chuyện gì vậy mẹ.

Bà Lam ngồi xuống:

-Có hai đứa ở đây mẹ nói luôn. Hôm qua cô Huyền có vào. Cô ấy hỏi mẹ cho Bích Trâm ở nhờ, con thấy sao Khoa?

Đăng Khoa làm thinh. Tự nhiên anh nhìn qua Hương Giang. Chỉ một cô gái mà cuộc sống trong nhà đã xáo trộn. Thêm một cô gái nữa, không biết anh có chỗ để trốn không?

Bị Khoa nhìn, Hương Giang hĩnh mũi:

-Sao tự nhiên lại nhìn em? Làm như em là bà chằn không bằng.

Bà Lam quay qua Hương Giang;

-Nếu có thêm bạn, con thích không?

Hương Giang gật đầu lia lịa:

-Con thích lắm, có bạn tha hồ đi chơi và…

Chợt thấy cái nhìn của Khoa, cô im bặt. Nhận ra mình nói hớ, cô cười khì:

-Nhưng đây là nhà cô, cô mới là quyết định chứ ạ.

-Biết vậy, nhưng con với Bích Trâm không quen biết nhau, dì sợ ở chung hai đứa sẽ có chuyện.

Hương Giang hăng hái:

-Chẳng có chuỵên gì cả, con thích ở chung với bạn gái lắm.

Bà Lam quay qua Khoa:

-Còn con thì sao?

Đăng Khoa nói ngắn gọn:

-Con không có ý kiến gì cả.

Bà Lam nói như giải thích:

-Thật ra cô Huyền với nhà mình không thân gì lắm, nhưng trước đây ba con Trâm cũng có ơn nghĩa với ba con, bây giờ cô ấy nhờ, mình từ chối coi không được.

Hương Giang nói ngay:

-Thế thì nên nhận ạ.

-Con không bực mình chứ Khoa?

Đăng Khoa mĩm cười:

-Con không để ý chuyện đó đâu, mẹ cứ nhận lời đi.

Bà lam cười nhẹ nhõm. Thật ra bà biết Đăng Khoa bị mất tự do không ít khi có Hương Giang ở trong nhà. Và con bé cũng hay vòi vĩnh chuyện nầy chuyện kia. Giờ có thêm một đứa con gái, không biết con bé có nhõng nhẻo như Hương Giang không. Vì vậy mà bà thấy lo.

Hương Giang thì khác hẳn. Cô hoàn toàn không để ý những chuyện phiền toái mà có thêm một người là bắt buột phải có. Cũng chẳng hiểu được sự lo lắng của bà Lam. Cô chỉ nghĩ một điều là có bạn thì càng vui, tha hồ rủ đi chơi.

Một tuần sau thì nhân vật mới ấy cũng tới. Cô tới vào buổi chiều. Vì nhà ở xa nên cô chỉ vào thành phố một mình, chứ không có mẹ đưa như Hương Giang.

Buổi trưa cả nhà đang yên lặng thì nghe tiếng chuông. Hương Giang từ trong phòng chạy ra ban công nhìn xuống. Thấy cô gái đứng dưới đường. Cô la to lên:

-Dì Lam ơi, Bích Trâm tới rồi.

Rồi cô chạy xuống mở cổng. Bà Lam cũng đi xuống theo cô.

Bích Trâm đứng ngoài cửa, tần ngần nhìn vào nhà. Bà Lam cũng vừa đi vừa nhìn cô như quan sát. Bà chưa biết mặt cô nên hơi tò mò. Đó là một cô gái cao, gầy. Có bẻ hơi khắc khổ chứ không thanh tú như Hương Giang. Nhìn cô có vẻ già dặn hơn, dù hai cô không chênh lệch tuổi lắm. Có lẻ cuộc sống gia đình khiến cô trưởng thành trước tuổi.

Hương Giang bước đến, tự nhiên xách chiếc giỏ to đùng giúp khách, giọng líu lo:

-Trâm mới tới hả? Tìm nhà có khó không?

-Không khó lắm.

-Gì cơ?

-Không khó lắm.

Hương Giang phải suy nghĩ một lát mới hiểu. Giọng Bích Trâm hơi nặng nên khó nghe. Rồi cô bật cười:

-Xin lỗi nghe, tại mình chưa nghe Trâm nói chuyện nên không rõ.

-Không có chi.

Bà Lam niềm nở:

-Vô nhà đi con.

-Dạ.

-Đi xa chắc mệt lắm hả con?

-Dạ, không mệt chi đâu ạ.

Hương Giang lắng nghe, rồi cười dòn:

-Giọng Trâm nghe như chim hót ấy, dễ thương quá.

-Cám ơn Giang.

-Ua, biết tên mình rồi hả?

-Mình có nghe mẹ mình nói.

Thấy Hương Giang cứ lo nói chuyện, bà Lam giục:

-Lấy nước cho Trâm uống đi con, sao chẳng chu đáo gì cả.

-Xin lỗi, mình quên.

Hương Giang chạy xuống bếp làm nước chanh. Khi cô lên phòng Bích Trâm thì bà Lam đã đưa cô nàng lên đó, và giúp cô dọn dẹp. Bà Lam để Bích Trâm ở phòng Đăng Khoa. Còn anh thì dọn lên tầng trên. Cách sắp xếp như vậy có vẻ hợp lý. Bà nghĩ hai cô gái cũng khó làm phiền đến anh.

Khi bà Lam ra ngoài, Hương Giang vẫn còn ngồi lại phòng Bích Trâm. Cô phụ dọn dẹp sách vở . Miệng nói huyên thuyên:

-Ở chỗ Trâm có nhộn nhịp như ở đây không?

-Không, tỉnh lẻ mà, ít người lắm.

-Ở quê mình cũng vậy. Nhiều lúc ra đường không có bóng người, ở đây có đặc điểm là lúc nào ngoài đường cũng đông, vui ghê.

-Vậy hả?

-Trâm học trường nào vậy?

-Kiến trúc.

Hương Giang mĩm cười:

-Con gái mà học ngành đó hay quá nhỉ? Vậy Trâm phải học giỏi ghê gớm lắm.

-Cũng bình thường thôi.

-Chừng nào Trâm nhập học?

-Mình đang học.

Hương Giang tròn xoe mắt:

-Nghĩa là đã học đại học rồi, nhưng năm thứ mấy?

-Thứ ba.

-Ua, lớn dữ vậy sao?

Bích Trâm nhìn Hương Giang khá lâu:

-Giang học năm thứ mấy?

-Mới thi đậu thôi, còn nhỏ lắm, vậy là phải gọi chị Trâm bằng chị thôi.

-Gọi sao cũng được, mình không quan trọng cách xưng hô.

Hương Giang thắc mắc:

-Chị vào đây đã lâu, vậy mà em tưởng chị mới tới, thế lúc trước chị ở đâu?

-Ở nhà trọ.

-Nhà trọ à? Thích nhỉ? Tha hồ tự do đi chơi.

Bích Trâm lại nhìn Hương Giang, như có vẻ quan sát:

-Giang thích đi chơi lắm hả? Phải rồi, còn nhỏ mà, còn vô tư lắm, chắc là chẳng bận tâm về kinh tế nhiều phải không?

Hương Giang ngẫm nghĩ:

-Bận tâm về kinh tế là sao?

Bích Trâm không giải thích, mà chỉ nói ngắn gọn:

-Tôi phải vừa học vừa làm mới có tiền trang trãi, lúc nầy thất nghiệp nên mẹ tôi phải để tôi ở nhờ nhà dì Lam, bao giờ kiếm được tiền tôi sẽ dọn đi.

Hương Giang tròn xoe mắt nhìn. Lần đầu tiên cô gặp một người vừa có thể học đại học, vừa có khả năng kiếm tiền. Chuyện nầy cô chưa từng nghe bao giờ. Thật lạ.

Thấy cái nhìn của cô, Bích Trâm hỏi lại:

-Bộ Giang không hề biết chuyện nầy hả?

Hương Giang liếm môi:

-Em chưa từng nghe, nhưng chị tài giỏi thật, chị đúng là xuất sắc.

-Nhiều người vậy chứ không phải một mình tôi đâu.

-Vậy hả?

Cô ngồi yên ngẫm nghĩ, rồi tò mò:

-Thế đi làm có vui không?

-Không hề.

-Buồn lắm à?

-Quá mệt nên không thể vui được.

-Tội nghiệp chị quá. Khi nào chị thiếu tiền cứ nói với em nhé, em có nhiều tiền lắm. Chị cứ lấy xài thoả thích, em không đòi đâu.

Bích Trâm lại nhìn Hương Giang một cái. Như nhìn một cô bé con. Rồi cô cười lặng lẽ một mình. Chỉ có sống trong chiếc nôi, cô nàng mới vô tư như vậy.

Bích Trâm im lặng dọn dẹp. Hương Giang cố gợi chuỵên, nhưng thấy cô trả lời miễn cưởng quá, nên cũng không còn hứng thú để nói.

Hương Giang bèn đứng dậy:

-Em về phòng nha, có gì thì chị cứ gọi em.

-Cám ơn nhiều nhé.

-Cám ơn gì chị?

-Nảy giờ dọn đồ giúp tôi, chắc mệt lắm hả?

-Không có đâu, dọn có chút mà mệt gì.

Cô cười khì. Rồi đi ra ngoài. Một lát sau Bích Trâm nghe tiếng cô hát léo nhéo bên phòng đối diện. Lần đầu tiên Bích Trâm thấy có một cô gái hồn nhiên kiểu như vậy.

Buổi tối Đăng Khoa về. Anh cũng vào phòng chào Bích Trâm cho đúng lịch sự. Lúc đó cô đang ngồi xếp đồ. Thấy anh, cô đứng dậy, cử chỉ có vẻ khép nép:

-Chào anh Khoa.

Khoa cười nhẹ nhàng:

-Anh biết Trâm tới nhưng không về được, em có cần anh giúp gì không?

-Dạ không, cám ơn anh.

-Em chưa quen ở đây, có gì cnầ cứ nói anh nhé.

-Dạ, cám ơn anh.

-Có gì đâu, thôi, không làm phiền em nữa, anh ra ngoài nhé.

-Dạ, chào anh.

Đăng Khoa đi ra, anh khép cửa phòng lại cho cô. Cử chỉ dè dặt của Bích Trâm làm anh nhớ ngày Hương Giang mới đến. Lần đầu tiên gặp cô đã nhờ anh treo dùm bức ảnh. Sau đó thì vòi vỉnh đủ thứ. Xem ra Bích Trâm có vẻ nhu mì chứ không quậy như Hương Giang. Chắc cô sẽ không quấy nhiễu anh vô tư như cô nàng kia.

Mấy ngày sau Đăng Khoa bận ở trường suốt. Nên không để ý sinh hoạt của Hương Giang. Nhưng tối nay về vừa đến cửa thì gặp bà Lam từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt lo lắng:

-Con Giang có nói với con nó đi đâu không?

-Dạ không, sao nữa mẹ?

-Không biết con bé đi đâu từ trưa đến giờ, mọi ngày nó có đi như vậy đâu.

Đăng Khoa đoán ngay Hương Giang đi đâu. Anh chẳng biết chính xác, nhưng chắc chắn cô nàng đi chơi với cô bạn thắm thiết đã gặp hôm nọ ở quán kem. Anh đi lên phòng Hương Giang, lục tìm sổ điện thoại của cô. Gọi đến số điện duy nhất ở thành phố. Rồi ngồi chờ.

Một giọng nói lạ vang lên:

-Alô.

-Xin cho hỏi, có phải đây là nhà cô Truyền không chị?

-Dạ phải.

-Chị cho gặp cô ấy một chút.

-Truyền nó đi vắng rồi anh ạ.

-Chị có biết cô ấy đi đâu không?

-Hình như đi chơi với bạn cũ ở quê. Tôi cũng không biết chừng nào về nữa.

-Cám ơn chị.

Đăng Khoa gát máy. Thở hắt một tiếng. Bà Lam đứng một bên hỏi:

-Sao, con biết nó đi đâu không?

Đăng Khoa quay lại, mĩm cười:

-Nếu con bé có đi chơi thì cũng đâu có gì, lớn rồi mà mẹ, mẹ không sợ cô ta bị lạc đường đâu.

-Nhưng dì Hoa đã nhờ mẹ cấm nó đi chơi mà.

-Mẹ không giữ nổi con bé đâu. Cứ để cô nàng tự do đi mẹ ạ.

-Mê chơi quá, mai mốt thi rớt rồi khổ.

-Chơi vài ngày không ảnh hưởng gì nhiều đâu, mẹ đừng lo.

Bà Lam lẩm bẩm:

-Con bé nầy, như vậy ai mà tin tưởng được chứ.

Bà quay qua Đăng Khoa:

-Xuống ăn tối đi, lát nữa nó về ăn sau.

-Dạ, mẹ chờ con tắm một chút.

Khi Đăng Khoa tắm xong, Hương Giang vẫn chưa về. Anh thấy chuyện đó không có gì lớn. Nhưng khi thấy bà Lam cứ băn khoăn đi ra đi vào, thì anh đâm ra bực Hương Giang. Từ hôm có cô trong nhà, không khí êm đềm cứ bị xáo trộn. Không chuyện nầy cũng chuyện kia, cuối cùng anh thấy ngán cô thật sự.

An xong Đăng Khoa rút vào phòng mình. Anh mở máy, bắt đầu làm việc. Thời gian đi qua lúc nào anh cũng không hay. Đến lúc bà Lam gỏ cửa anh mới giật mình nhìn lên đồng hồ.

Bà Lam đi vào với vẻ lo lắng:

-Con Giang vẫn chưa về, khuya quá rồi, nếu nó ở quê thì giờ nầy không còn được ra đường đâu.

Đăng Khoa chưa kịp trả lời thì nghe tiếng gọi dưới cổng. Anh khoát tay:

-Mẹ để con mở cho.

Anh đi nhanh xuống sân. Lầm lì mở cửa. Hương Giang đang đứng lấp ló sau cổng xi măng. Vẻ mặt như biết lỗi và lo sợ. Cô lấm lét nhìn anh:

-Em xin lỗi, em không hay đồng hồ chạy nhanh như vậy nên…

-Vào nhà đi.

Hương Giang bước vào cổng, cắn môi nhìn vào phòng khách:

-Dì Lam ngủ chưa hả anh?

-Vào đi rồi biết.

Nói xong anh bỏ đi thẳng lên phòng. Để mặc Hương Giang cho bà Lam giải quyết.

Anh nghe bà Lam nói gì đó bên phòng Hương Giang khá lâu. Nhưng cũng không buồn quan tâm bà nói cái gì. Anh tắt đèn, rồi nằm xuống giường. Chẳng bao lâu ngủ hẳn đi. Đến nổi không hay bên phòng Hương Giang đã im lặng từ lúc nào.

Sáng hôm sau Hương Giang dậy muộn. Chỉ có Đăng Khoa và bà Lam ở bàn ăn. Anh nhìn lên lầu, rồi nhìn xuống chiếc ghế Hương Giang vẫn ngồi:

-Con bé không ăn sáng hả mẹ?

-Nó còn ngủ. Đêm qua mẹ nói chuyện với nó tới khuya, con nhỏ khóc lóc xin lỗi, thật chẳng biết phải làm sao với nó. Nhưng mẹ giận lắm.

Đăng Khoa không buồn hỏi xem Hương Giang đi đâu. Thấy anh cứ im lặng, bà Lam nói như giải thích:

-Con bé đi xem ca nhạc, cũng không có gì gọi là lêu lổng, con cũng đừng đánh giá nó.

Đăng Khoa nhướng mắt:

-Nhưng con có nói gì đâu.

Anh im lặng một chút rồi nói tiếp:

-Con bé lớn rồi, mẹ đừng coi như con nít nữa, nếu cứ lo như vậy hoài chắc mẹ già sớm đó.

Bà Lam cau mặt:

-Không lo sao được, nó thì cũng gần như con thôi, làm sao mẹ không lo chứ.

-Nhưng cô ta đã lớn rồi.

-Mười tám tuổi vẫn là một đứa con nít, tưởng là lớn nhưng thật ra chẳng trưởng thành được bao nhiêu. Con có làm mẹ rồi mới hiểu cái lo của dì Hoa.

-Mẹ nói vậy con không có ý kiến gì được nữa.

Bà Lam dịu dàng:

-Dù sao con cũng phải để mắt tới nó một chút.

-Con biết.

-Xem ra con Trâm ngoan hơn con Giang, mẹ đở phải lo lắng cho nó. Con bé nầy quậy quá.

Thấy Khoa không nói gì, bà nói tiếp:

-Dù sao con cũng nên để mắt tới nó, tính nó hiếu động như vậy, bắt nó hiền lại cũng không được.

-Vâng.

Đăng Khoa nói cho qua. Chứ anh cũng không biết mình phải để mắt tới Hương Giang kiểu thế nào. Rất may anh không có em gái, nếu có vài cô chắc điên lên vì mất tự do. Con gái là chúa nhiễu sự.

Còn mấy bà mẹ thì cứ chăm bẳm lo. Không hiểu lo chuyện gì. Đến giờ anh mới phát hiện từ trước giờ mình rất được tự do. Cho nên ở một mức độ nào đó, anh thấy thông cảm cho Hương Giang.

Nhưng anh chỉ thông cảm được tới đó. Vì mấy ngày sau, cô làm một chuyện còn kinh hoàng hơn chuyện đi chơi nhiều.

Buổi sáng có giấy báo thi đậu. Hương Giang mừng rối rít, cô chạy ào vào phòng bà Lam, kéo bà đứng dậy, cô vừa nói vừa nhảy nhót:

-Dì xem con đậu rồi nè, đấy, vậy mà mẹ con cứ sợ con hư, hư đâu mà hư chứ. Mai mốt dì đừng cấm con đi chơi nữa nhé.

Rồi cô nhảy quanh phòng. Hết tung mình bay lên đến xoay tròn như chong chóng. Bà Lam đến phát chóng mặt. Bà ngồi im nhìn cô nhảy múa. Công nhận con bé rất hồn nhiên dễ thương. Nhưng như vậy không có nghĩa là khen cho cô nàng bay lên mây. Chờ cho cô qua cơn hưng phấn, bà lên tiếng:

-Thôi, nhảy đủ chưa?

Hương Giang đứng lại, cặp mắt lóng lánh hớn hở:

-Con tới nhà bạn con cho nó hay nha dì? Hôm nay con có thể đi chơi đến tối không dì?

Bà Lam cau mặt:

-Có nhất thiết đậu là phải rủ bạn đi chơi không? Đi một lát không được à? Sao phải tới tối lận?

Hương Giang chun mũi:

-Đi ít quá không đã. Này nhé, con phải cho hết mấy đứa bạn con hay. Rồi sẽ khao nó, sau đó đi hát. Đó, bao nhiêu đó thì chỉ một buổi chiều là không đủ đâu.

Bà Lam hơi nhượng bộ:

-Để dì suy nghĩ xem, có nên để con mời bạn tới nhà không.

Hương Giang xua tay rối rít:

-Đừng đừng, làm ở nhà mất công dì lắm, với lại đi ra ngoài mới vui.

Thấy bà im lặng, cô lắc lắc tay bà:

-Vậy là dì chịu rồi nhé. Để con lên rủ anh Khoa.

Bà Lam chưa kịp trả lời thì cô đã chạy ào lên tầng trên. Không để ý Khoa đang chăm chú vẽ trên máy, cô thoắt tới cạnh anh, chìa tờ giấy báo ra:

-Anh xem cái gì nè, em đậu rồi nhé, đừng có coi thường em nhé.

Khoa xoay ghế lại, nhìn cô từ đầu tới chân. Rồi chìa tay ra:

-Chúc mừng em.

Hương Giang bắt tay anh, lắc lắc một cách nhiệt tình:

-Không có gì, cám ơn, này, chiều nay anh đi chơi với bọn em nhé.

-Bọn em là ai?

-Là tụi bạn em ấy, vừa bạn mới vừa bạn cũ. Em sẽ khao tất cả, sẽ đi chơi đến tận khuya, tha hồ chơi đến chừng nào mệt thì thôi.

Đăng Khoa nhướng mắt:

-Đi đến tận khuya à?

-Vâng, dì Lam cho rồi mà.

-Có nhất thiết là phải chơi dữ vậy không? Anh là con trai chứ chưa bao giờ chơi nhiều như vậy, em không biết chán à?

-Không hề, chơi mà chán gì, em sẽ rủ cả Bích Trâm nữa.

-Tuỳ em, nhưng anh sẽ không đi đâu.

Hương Giang xịu mặt:

-Sao vậy?

-Anh không thích, với lại anh rất bận.

-Em không hiểu nổi cái máy có gì vui mà anh cứ ôm nó suốt thế, chẳng khi nào thấy anh đi chơi, chán thật đấy. Giống ông cụ.

-Ừ, cứ cho là vậy..

-Bộ anh không thích đi chơi hả?

-Trò đó qua rồi, anh chán rồi.

Hương Giang hếch mặt:

-Em thì chẳng khi nào chán đi chơi, trừ phi em thành bà già.

Rồi cô nằn nì:

-Đi với em đi anh Khoa, không có anh em mất cả hứng, đi mà.

Vốn quá biết tính cô, nên Khoa nói chận đầu:

-Nếu em còn mè nheo, anh sẽ nói mẹ anh không cho đi, đến chừng đó thì không có bạn bè gì cả đó.

Quả nhiên Hương Giang ỉu xìu ngay:

-Không đi thì thôi, làm gì dữ vậy, thấy ghét, anh là một ông cụ.

Hương Giang giận dỗi bỏ ra ngoài. Đăng Khoa nhìn theo cái dáng ngoe nguẩy của cô. Anh muốn gọi lại. Nhưng nghĩ đến chuyện phải đi chơi với đám bạn lóc chóc của cô, anh lại bỏ hẳn ý định đó.

Buổi tối Đăng Khoa định đi ngủ thì có tiếng gỏ cửa. Rồi bà Lam lại xuất hiện với vẻ lo lắng:

-Giờ nầy mà con Giang chưa về, mười một giờ rồi.

Đăng Khoa nhíu mày:

-Chưa về à? Con bé nầy quá đáng thật.

Anh vừa nói xong thì nghe tiếng chuông ở dưới. Anh ra ban công đứng nhìn. Ơ dưới đường, Hai ba người đứng lố nhố. Đăng Khoa thấy một tên con trai chở Hương Giang. Cô còn ngồi trên xe. Cô gái tên Truyền đứng ở cổng. Thật là một cnảh chướng mắt, anh quay qua bà Lam:

-Cô ta say rồi, mẹ xuống đưa cô ta lên thôi.

Bà Lam hỏi như kinh hãi:

-Cái gì? Có chuyện nầy nữa sao?

Rồi bà đi nhanh xuống dưới. Đăng Khoa lửng thửng đi sau. Xuống đến tầng dưới, anh thấy Bích Trâm đang đi ra. Cô lên tiếng:

-Chuyện gì vậy anh Khoa?

-Không có gì, Hương Giang về chứ không có gì, em vào ngủ đi.

-Em chưa ngủ, nhưng giờ nầy khuya rồi mà.

Đăng Khoa cười một tiếng, không trả lời. Anh tiếp tục đi, Bích Trâm cũng xuống theo. Cô hỏi một cách ngạc nhiên:

-Hương Giang hay chơi khuya như vậy lắm hả anh?

-Thỉnh thoảng, đây là lần thứ hai.

Ngoài sân, Truyền và bà Lam đang dìu Hương Giang vào. Người cô đầy mùi bia. Cô gần như ngủ gật trên vai Truyền.

Bích Trâm lắc đầu:

-Chắc uống nhiều lắm đây.

Khoa không trả lời, anh đứng dựa tường, khoanh tay trước ngục nhìn bà Lam và truyền dìu cô lên phòng.

Một lát Truyền xuống. Cô nói lí nhí:

-Thưa anh em về.

Đăng Khoa gật đầu chứ không trả lời. Bích Trâm lên tiếng:

-Bộ bạn bè em hay nhậu kiểu đó lắm hả?

-Dạ không có, mấy bạn trai uống bia, tụi em chỉ uống nước ngọt thôi, Hương Giang nó tò mò đòi uống thử, nó chỉ uống có nửa chai à chị.

Đăng Khoa nhếch môi;

-Nửa chai mà say đến vậy sao?

-Chắc tại nó không biết uống, với lại nó vừa hát vừa nhảy nên mệt, từ đó giờ nó đâu có quậy dữ vậy, tụi em cũng không ngờ nữa.

“Lời bào chữa vụng về” - Đăng Khoa cười khẩy:

-Thôi được, khuya rồi, em về đi, hy vọng lần sau chuyện nầy không xãy ra nữa.

Đợi Truyền về rồi, anh quay qua Bích Trâm:

-Em cũng nên ngủ đi.

Bích Trâm khoanh tay trước ngực, trầm ngâm:

-Đây là lần đầu tiên em thấy một cô gái quậy như vậy, không biết gia đình cô ta giáo dục như thế nào.

Đăng Khoa lắc đầu:

-Dì Hoa chăm sóc con gái rất hay và nghiêm khắc, không như em nghĩ đâu.

-Được mẹ chăm sóc chu đáo mà lại như vậy, lạ thật. Có lẻ em sẽ khuyên Hương Giang sống khác đi.

-Nếu được vậy thì tốt. Dù sao bạn gái với nhau vẫn dễ nói chuyện hơn.

Nói xong Đăng Khoa đi lên phòng Hương Giang. Bà Lam đang gọi cô dậy cho uống chanh. Anh đứng bên cạnh giường nhìn nhìn, rồi lắc đầu:

-Thật không thể nào chịu được. Nếu cô ta là em gái, con sẽ cho một trận nên thân.

-Phải hồi trưa con đi coi chừng nó thì đâu tới nổi.

-Cô ta phải biết tự điều chỉnh mình chứ, ham vui không biết chừng mực, rồi chuyện gì sẽ xãy ra nữa đây.

-Để mai mẹ nói nó, mà chuyện nầy con cũng đừng nói với dì Hoa, dì ấy lo tội nghiệp.

Khoa nói châm biếm:

-Tội nghiệp cho ai có một đứa con gái như vậy.

Bà Lam nghiêm giọng:

-Khoa.

Đăng Khoa không nói gì, anh đi ra khỏi phòng. Lên phòng mình. Anh biết mình đã nói quá. Nhưng bực mình nên không kềm lại được. Tại sao trong nhà nầy lại xuất hiện một cô gái quậy kiểu kỳ cục như vậy?

Sáng hôm sau anh lên sân thượng tập thể dục thì thấy Hương Giang ngồi ở băng đá. Cô chống cằm nhìn xuống đường. Dáng điệu ủ rủ như con mèo ướt. Anh đi tới đứng sau lưng cô, quan sát khá lâu. Rồi lên tiếng:

-Dậy sớm đó.

Hương Giang giật bắn mình. Đưa tay chận ngực. Cô quay phắt lại. Thấy Khoa, cô mở to mắt nhìn với vẻ sợ hãi.

Khoa nghiêm mặt:

-Nói chuyện một chút đi.

Anh ngồi xuống cạnh Hương Giang, nghiêng người qua nhìn cô;

-Em có biết đêm qua em làm gì không?

Hương Giang nhìn xuống tay, nói nhỏ:

-Em lại về khuya, và bị say nữa phải không?

-Em biết mình say à?

-Em biết, em nhớ hết, nhưng lúc đó mệt quá em không tỉnh nổi.

-Một đứa con gái mười tám tuổi lại có thể sống như vậy, em không thấy mình hư hỏng sao?

Hương Giang ngẩng nhanh lên nhìn Khoa. Mặt đỏ lên vì bị xúc phạm. Cô rưng rưng mắt:

-Anh dùng từ vậy đó sao? Em có tới mức như vậy không?

Gương mặt Khoa vẫn lạnh băng:

-Nếu em là em gái anh, có lẻ anh phải cho em một bài học nhớ đời, tiếc là anh không thể dùng quyền hành với em, cũng không thể bỏ mặc em.

Hương Giang lặng lẽ khóc. Cô hít mũi nhè nhẹ:

-Hôm qua em cũng không ngờ em như vậy, từ đó giờ em không khi nào nghĩ mình có thể đổ đốn, nhưng rồi em đã làm, em…

Khoa ngắt lời:

-Làm được chuyện nầy, rồi em sẽ còn quậy tới những chuyện gì nữa? Có biết cách dừng lại không?

Hương Giang đưa ngón tay quẹt nhẹ mũi:

-Không bao giờ em cho phép mình xấu xa như vậy nữa, một lần nầy đủ xấu hỗ rồi.

-Cũng còn biết xấu hỗ nữa sao? Biết sợ rồi sao?

Hương Giang không trả lời. Khoa hỏi tiếp:

-Đêm qua ai đưa em về vậy?

-Bạn em.

-Anh biết đó là bạn em, nhưng người chở kìa, có phải đó là người viết thư tình cho em không?

Hương Giang mở to mắt, kinh ngạc đến rụng rời:

-Sao anh biết?

-Chẳng phải em đã kể với anh sao?

Thấy Hương Giang không trả lời, anh nhắc lại:

-Có đúng không?

Hương Giang miễn cưởng gật đầu:

-Vâng.

Khoa cười nhếch môi:

-Bạn trai gần gủi như vậy, nếu không có Truyền thì chuyện gì sẽ xãy ra? Anh thấy lo dùm em đó, nếu có chuyện gì thì người mất mát là em chứ không phải cậu nhóc đó đâu.

Anh ngừng lại một lát, rồi nói tiếp:

-Anh nói ít thôi, nhưng em hãy chịu khó nghĩ sâu hơn đi.

Hương Giang nói với giọng chán nản:

-Em không hời hợt như anh nghĩ đâu, dù thế nào đi nữa, em cũng biết cách bảo vệ mình.

Khoa châm biếm nhẹ nhàng:

-Tự bảo vệ kiểu như đêm qua sao?

Hương Giang khóc thút thít:

-Ai coi thường em cũng được, nhưng anh mà nghĩ vậy thì em buồn lắm.

Cô chợt oà lên:

-Em sợ nhất là anh nghĩ xấu về em, đánh giá thấp em.

Khoa ngồi im. Tiếng khóc làm anh thấy bớt giận. Tội nghiệp. Cuối cùng là bỏ qua việc làm của cô. Anh nói dịu dàng:

-Em có khác gì em gái của anh, anh có thể bực hay giận, nhưng không coi thường, không bao giờ.

Hương Giang ngước lên:

-Anh nói thật chứ?

Khoa đứng dậy:

-Em xuống nhà ăn sáng đi, anh tập một chút.

Hương Giang quẹt mắt, lửng thửng đi xuống. Tuy không ủ rủ như lúc nảy. Nhưng khuôn mặt cô vẫn héo úa chứ không rờ rở như bình thường. Vẻ mặt đó thật khác với tính cách của cô.

Suốt cả ngày cô rúc trong phòng, nằm rầu rỉ trên giường như mèo ốm. Cứ nghĩ tới cảnh mình lê lết để bạn bè dìu đi, cô cứ nhắm kín mắt xấu hỗ. Không dám nhớ tới nữa.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(6115)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]