Tiếng kèn dưới đường làm Hương Giang giật mình mở mắt. Cô quay qua bàn nhìn đồng hồ. Rồi bật người ngồi dậy. Nhưng chợt nhớ ra hôm nay chúa nhật, cô lại phì cười một mình. Rồi lại thả người xuống giường. Duổi thẳng chân, lăn lộn một cách thoải mái trên chiếc giường êm ái.

Thường cô thích nhất những ngày không đến trường. Suốt buổi sáng cô loay hoay trong phòng một mình, làm những chuyện vớ vẩn mà mình thích. Chẳng cần phải ăn sáng vội. Cứ nhẩn nha đứng bên cửa sổ ngắm cảnh buổi sáng. Hoặc làm một chuyện nhăng nhít.

Hương Giang xuống nhà lấy một ít bánh quy và trái cây, rồi trở lên phòng. Nhưng đi giữa đường thì gặp Đăng Khoa từ tầng trên đi xuống. Anh nhìn nhìn chiếc dĩa trên tay cô:

-Em ăn sáng chưa?

Hương Giang nâng chiếc dĩa lên:

-Buổi sáng của em đây.

Đăng Khoa nhìn hơi lâu, rồi lắc đầu:

-An uống chẳng nghiêm chỉnh gì cả, giống con nít ăn quà quá. Này, thay đồ rồi đi với anh.

-Đi đâu?

-Đi ăn sáng, anh đói quá.

Hương Giang mở to mắt:

-Đi với anh hả?

-Ừ, không chịu à?

-Tất nhiên là chịu rồi.

Rồi cô vòi vĩnh thêm:

-An xong rồi đi chơi một chút nhé anh Khoa, hôm nay chúa nhật mà.

-Anh không có ngày chúa nhật, đi nhanh lên, anh còn phải làm việc nữa.

Hương Giang không đòi thêm nữa. Vì biết có đòi cũng sẽ bị gạt phắt đi. Cô cười mím một mình. Rồi vào phòng thay đồ.

Năm phút sau cô đi ra. Đăng Khoa nhìn lướt qua cô. Rồi lắc đầu:

-Chiếc váy ngắn quá, thay đồ khác đi. Con gái phải ăn mặc kín đáo chứ.

Hương Giang nhăn nhó:

-Thế nầy mà ngắn gì, em mua đồ may sẳn đó. Loại nầy thì phải dài thế nầy thôi, dài nữa là quê lắm.

-Nhưng anh thấy con gái kín đáo vẫn hay hơn, mai mốt bỏ mấy thứ đồ nầy đi.

Hương Giang làu bàu:

-Giống y hệt ông cụ. Một cụ già lẩm cẩm, bảo thủ, khó tính.

Không ngờ Khoa nghe được, anh lừ mắt:

-Nói gì đó, không khó với em chắc em loạn lên mất.

Hương Giang hứ một tiếng, rồi chạy vào thay đồ khác. Cô đứng thẳng trước mặt Khoa:

-Thế nầy có được không?

-Được, nhưng đi nhanh đi, anh không có thời giờ nhiều đâu.

Hương Giang bước dấn lên đi trước khoa. Tới cầu thang, ngồi lên thành song sắt, tay vịn vai Đăng Khoa:

-Xem em trượt patin đây.

Khoa hoảng hốt giữ tay cô lại:

-Không được trượt, té chết, xuống ngay.

Hương Giang cười vang:

-Làm gì có chuyện té, em trượt hoài.

Cô giữ thăng bằng bằng hai tay. Rồi lướt xuống. Đến lúc hết bậc thang cuối, cô tung người lên, nhảy xuống nhẹ nhàng như chiếc lá.

Đăng Khoa kinh ngạc nhìn cô:

-Trời đất, em làm xiếc đó hả Giang?

-Chứ sao, lúc không có ai ở nhà em làm vậy hoài, thích lắm.

Đăng Khoa lắc đầu:

-Thật không thể tưởng tượng được, cô có phải là nữ nhi không vậy?

-Nếu không thì sao?

Nói xong cô lại tung người lên. Hai tay giơ lên như muốn bay. Chỉ cần hai cú nhảy cô đã phóng tuốt ra sân. Đăng Khoa lửng thửng đi ra. Lắc đầu:

-Em bay nhảy kiểu nầy, có khi nào nổi hứng lên nhảy giữa đường không?

-Không bao giờ.

Thấy cô cứ nhởn nha. Khoa khoát tay:

-Đi nhanh đi, anh đói lắm rồi.

Hương Giang thoắt lên ngồi phía sau xe, cô nghiêng tới trước, hỏi rất nghiêm chỉnh:

-Đi ăn gì vậy anh Khoa?

-Cứ tìm một quán nào đó rồi sẽ tính, anh cũng chưa biết anh thích cái gì.

Hương Giang gợi ý:

-Vậy vào quán ăn làm gì, em mới phát hiện café Tigôn cảnh đẹp lắm, trang trí rất nhiều cây xanh, rất yên tỉnh, nhạc rất du dương, tiếng nước chảy róc rách, hoàn toàn cách biệt bên ngoài.

Khoa lắc đầu:

-Anh muốn tìm chỗ ăn cho nhanh rồi về làm việc, vào mấy chỗ đó phải ngồi lại đến nửa ngày, mất thời giờ lắm.

-Bộ anh không thích ngắm cảnh hả?

-Lúc rảnh anh muốn tới mấy chỗ đó, nhưng bây giờ đang bận, anh không có tinh thần.

Hương Giang bắt đầu giở giọng nỉ non:

-Đi mà anh Khoa, sáng nay chúa nhật, bắt em ở nhà chắc em chết mất.

-Không tới nổi chết đâu, đừng có nhì nhằng nữa, hôm nào rảnh anh đưa đi chơi c3 ngày, chừng nào chán thì thôi.

-Nhưng em muốn đi bây giờ.

-Anh nói không.

Hương Giang chuyển tông. Giọng dấm dẳng:

-Không ấy anh đưa em về nhà đi, em lấy xe đi một mình, còn anh muốn đi đâu kệ anh.

-Đi tới đây còn đòi về, em tưởng gần lắm hả?

-Không biết, ai bảo lúc nảy anh rủ em theo làm chi. Em định lấy xe đi, nhưng anh bảo đi với anh nên em chìu, bây giờ thả em xuống đây đi.

-Rồi em về bằng gì?

-Bằng taxi.

Khoa nổi sùng lên:

-Này, đừng có làm khó anh.

-Ai thèm làm khó anh, anh gây chuyện với em thì có.

Khoa thở hắt:

-Thôi được, tôi sẽ chìu ý cô, nhưng chỉ chơi hai tiếng thôi đó.

Hương Giang cười mím một mình. Cô biết trước sau gì mình cũng thắng Khoa. Chuyện nầy cô đã quen từ nhỏ. Và đã có kinh nghiệm đầy đủ. Khoa không biết về mình, nhưng cô thì biết anh rất rõ.

Không biết ngoài cô ra, anh có chìu ai như thế không. Khi bị mè nheo anh rất bực mình. Nhưng cô kiên nhẫn năn nỉ thì thế nào anh cũng chịu thua.

Anh cứ tỏ ra cứng cỏi với cô, nhưng thật ra lại rất dễ mềm lòng, yếu đuối.

Khi hai người đã vào quán café, Khoa gọi món trứng chiên. Thấy Hương Giang lôi trong giỏ hộp bánh, anh cau mặt:

-An uống gì kỳ vậy?

-Thì em thích, anh lạ quá.

-Mới sáng đã ăn quà, làm sao đủ dinh dưỡng, trong khi em cần phải vận động nhiều. Anh thấy em sống không căn bản gì cả.

-Không căn bản là sao?

-Ban đầu thấy cách sinh hoạt của em, anh tưởng con gái là như vậy. Nhưng khi nhìn Bích Trâm, anh mới thấy em quá con nít.

Hương Giang cau mày:

-Con nít?

Khoa nói thản nhiên:

-Bích Trâm sống rất chuẩn mực, và theo thời khoá biểu chặt chẻ, anh chưa khi nào thấy cô ấy ăn uống lang thang như em.

-Con gì nữa không?

-Anh rất lạ là tại sao em cứ thích lông bông ngoài đường như vậy, và lại mê bạn bè, Bích Trâm có bao giờ mê bạn như em đâu. Cô ấy lo cho tương lai rất nghiêm túc, còn em thì nhìn không quá mười thước.

Hương Giang không nói gì, cô mím môi nhìn ra đường. Rồi bất ngờ quay lại, cầm chai tương ớt trút hết vào dĩa trứng.

Khoa kêu lên:

-Em làm gì vậy?

-Cho anh biết vị cay rất khó nuốt, em thích nhìn anh chảy nước mắt cho bỏ ghét.

Đăng Khoa “hừ” một tiếng, rồi dùng nỉa gạt hết tương ra. Cách phản ứng ngộ nghĩnh của Hương Giang làm anh không biết nói gì nữa. Anh ăn thật nhanh rồi đẩy dĩa ra:

-Bây giờ em muốn trả thù gì thì cứ làm đi.

Hương Giang chống cằm nhìn ra đường. Rồi tự nhiên thở dài:

-Anh còn phải làm việc nữa phải không?

-Chuyện gì nữa?

-Chẳng bao giờ anh nói cho em biết công việc của anh.

-Có nói em cũng không hiểu được, mà cũng không thích nghe.

-Sao anh biết?

Khoa nhún vai:

-Em thì thích gì, ngoài đi chơi, ca múa, và bạn bè. Những gì em quan tâm chẳng liên quan gì đến cuộc sống. Không có gì nghiêm túc cả.

-Hứ.

-Em phải tìm một người chồng vừa có kinh tế vững vàng, vừa có thời giờ rảnh rỗi để chìu theo những ý thích lan man của em, nhưng trên đời nầy tìm đâu ra những người như vậy.

Hương Giang chống cằm nhìn Khoa:

-Đâu có nhất thiết phải lấy chồng để tìm chỗ dựa, em sẽ sống một mình, tha hồ tự do, có chồng mà gặp người như anh chắc em chết vì chán thôi.

Khoa nhún vai:

-May mà anh không có người yêu như em, nếu không chắc anh điên lên vì bị quấy nhiễu, không còn sức lực đâu mà tiến thân.

Hương Giang định trả lời. Nhưng lúc đó có một người đi về phía bàn cô. Anh ta gật đầu chào cô. Rồi quay qua Khoa:

-Lâu quá không gặp, lúc nầy làm gì?

Khoa quay lại nhìn, cười mĩm:

-Không ngờ gặp mầy ở đây. Đi với ai vậy?

-Với mấy thằng bạn đàng kia.

Khoa quay qua giới thiệu:

-Em gái tao đó, không hẳn là em, nhưng cứ coi là vậy.

Anh nhìn qua Hương Giang:

-Còn đây là Thi, bạn học cũ của anh.

Hương Giang gật đầu chào. Nhưng chỉ mĩm cười làm quen chứ không nói. Cô hơi lúng túng khi thấy Thi nhìn cô hơi lâu. Hình như anh ta không kiểm soát được cử chỉ của mình. Đến nổi Khoa cũng nhận ra. Anh lên tiếng:

-Lúc nầy mầy làm gì?

-Đi hát.

Khoa nhướng mắt:

-Ca sĩ hả? Sao tao không nghe tên mầy nhỉ?

Hương Giang lên tiếng:

-Vì anh có bao giờ xem ca nhạc đâu.

Cô quay qua anh ta:

-Có phải anh tên Thi Tuấn không? Em có xem anh diễn trên tivi tuần trước, anh có phong cách diễn rất lạ.

Khoa cười thành tiếng:

-Tao tệ thật, bạn bè nổi tiếng mà không biết, chúc mừng nhé. Mầy lấy tên hay lắm.

Thi Tuấn khoát tay:

-Cám ơn, nhưng chính bạn mình còn không biết tên của mình thì chưa phải là tiếng tăm gì đâu.

Khoa nhún vai, cười:

-Mầy cũng biết tao chẳng hiểu gì về âm nhạc, trách làm gì?

Thi Tuấn hỏi một cách quan tâm:

-Bây giờ mầy làm gì?

-Kiến trúc, tao cũng chỉ mới ra trường thôi.

-Có bạn làm kiến trúc sướng thật, mai mốt nhất định phải nhờ mầy thiết kế dùm tao một kiểu nhà thật độc đáo, càng lạ càng tốt.

-Lạ thì được rồi, chỉ sợ không giống ai thôi.

-Càng không giống ai càng tốt, tao khoái cái gì lập dị.

Hương Giang nhướng mắt ngạc nhiên, rồi cười dòn tan:

-Em cũng thích cái gì lập dị lắm, càng không giống ai càng tốt.

Thi Tuấn cười với cô:

-Vậy là gặp đồng minh rồi.

Anh quay qua Khoa:

-Nảy giờ mầy chưa giới thiệu tên em gái mầy.

-Nó tên Hương Giang, đang học trường múa.

Thi Tuấn gật đầu liên tục:

-Nhìn Hương Giang là biết con người của nghệ thuật. Em học năm thứ mấy rồi nhỉ?

-Dạ, năm thứ nhất.

-Em có múa bên ngoài không?

-Múa bên ngoài là sao ạ?

-Nói kiểu thị trường là làm thêm đó, trong đoàn anh có nhiều cô sinh viên múa minh hoạ lắm. Hoặc phục vụ đám cưới trong các nhà hàng, năm thứ nhất cũng làm thêm được rồi.

Đăng Khoa quay qua nhìn Giang. Thấy cặp mắt mở to lạ lùng của cô, anh cười lớn:

-Cô bé nầy chẳng biết mấy chuyện kinh tế đâu, hỏi cô nàng quán café nào mới mở thì cô ta rành hơn.

Hương Giang hứ một cái. Rồi nhìn qua Thi Tuấn:

-Thật tình là em không có đi múa ở đâu cả, nhưng em thích lắm, nếu biết ở đâu nhận sinh viên thì anh chỉ em với.

-Thật chứ?

-Thật mà.

Thi Tuấn cười cười:

-Nghe cách Khoa nói, anh nghĩ em thích đi chơi lắm, em có vẻ không cần kiếm tiền phải không?

Hương Giang chưa kịp trả lời thì Khoa đã nói thay:

-Cô ta không cần tiền, nếu có bạn bè đi chơi và làm những chuyện lông nhông thì cô ta thích hơn.

Hương Giang đưa mắt nhìn anh. Rồi nhăn mặt:

-Nhưng em muốn làm thêm thật mà.

-Em muốn làm thêm chi vậy? Rồi thời giờ đâu mà đi chơi, em tưởng làm thêm là dễ dàng lắm hả?

Hương Giang định trả lời thì Thi Tuấn đã lên tiếng một cách ý tứ:

-Chắc Khoa chưa biết khả năng của em, hay là em cứ về bàn lại với gia đình, khi nào cần anh sẳn sàng giúp.

Anh đưa danh thiếp cho Đăng Khoa:

-Khi nào Hương Giang cần thì gọi cho tao.

-OK.

Thi Tuấn đứng dậy:

-Tao đi nghe, à quên, cho tao số của mầy chứ.

Khoa lấy danh thiếp đưa Thi Tuấn:

-Nhờ liên lạc với tao.

-OK.

Anh bắt tay Khoa. Rồi quay qua Hương Giang:

-Hy vọng gặp lại em, anh nghĩ em múa rất đẹp.

-Vâng, em cũng nghĩ vậy.

Câu trả lời của cô làm Thi Tuấn nhướng mày một cái. Rồi cười rộng miệng:

-Em nói chuyện ngộ lắm.

Hương Giang giương mắt nhìn anh. Trong khi Khoa nhún vai một cái. Cử chỉ có vẻ hài hước.

Đợi Thi Tuấn đi rồi, Hương Giang quay qua cự nự:

-Sao em làm thêm mà anh không cho, em nói chuyện mà anh cứ cản hoài.

Khoa nheo mắt:

-Thưa cô nương, cô tưởng đi làm là dễ lắm chắc, phải tập luyện theo giờ giấc, diễn cũng phải có giờ giấc, chứ không phải tùy hứng đâu.

-Thì em có nói là làm theo hứng đâu.

Khoa khoát tay:

-Không cãi với em nữa, vậy em muốn làm thêm để làm gì? Kiếm tiền à?

-Em chẳng cần tiền.

-Vậy thì cần gì?

-Tại em thích múa, với lại có dịp lên sân khấu, biết đâu khi em nổi tiếng, sẽ có một đạo diễn nào đó mời em đóng phim, sau đó em sẽ làm diễn viên, em nghĩ chuyện đó lâu rồi.

Khoa cố nín cười:

-Thôi được, cứ cho là em thích làm diễn viên, nhưng làm ơn đừng nói lung tung, ngoài anh ra, làm ơn dè dặt trong cách nói chuyện dùm.

Hương Giang ngọ nguậy người:

-Sao vậy?

-Em không sợ bị cười à? Dù sao cũng nên khiêm tốn một chút, không ai cấm mình mơ ước, nhưng trước khi thực hiện được nó thì khoan tuyên bố lung tung.

Hương Giang ngồi im nghe nói, nhưng nó chẳng vô đầu bao nhiêu,cô vung tay:

-Em tức anh lắm, lúc nảy làm lỡ mất cơ hội của em.

Khoa lắc đầu:

-Em vẫn còn cơ hội, nhưng anh cản tới cùng, anh biết tính em quá, làm việc nửa chừng mất hứng thì bỏ, thằng Tuấn sẽ khó xử với người ta, em chẳng làm chuyện gì nghiêm chỉnh được đâu.

Hương Giang lầm bầm trong miệng câu gì đó không nghe được. Cô gườm gườm nhìn anh:

-Không thèm cãi với anh nữa, rồi em sẽ cho anh thấy bản lỉnh của em.

Khoa nghiêng đầu giễu cợt:

-Anh cũng rất muốn thấy điều đó, tiếc là em giấu nó kỷ quá, anh tìm hoài không thấy.

Hương Giang không thèm nói nữa. Cô cầm ly lên hút một hơi đến cạn. Rồi quay qua gọi cô gái chạy bàn gần đó:

-Tính tiền dùm đi chị.

Khoa vờ không thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, anh cười thành tiếng:

-Hoan hô, lần đầu tiên anh thấy Hương Giang không thích ngồi quán, có lẻ em muốn về nhà cho anh làm việc phải không? Cám ơn em nghe.

Hương Giang không trả lời. Cô hầm hầm đứng lên bỏ ra ngoài đường. Đợi khoa dắt xe ra xong, cô ngồi lên phía sau, dùng mười ngón tay bấu vào hông anh thật mạnh. Đến nổi Khoa phải giật mình:

-Đau.

Anh quay lại phía sau, nhăn mặt:

-Em làm gì vậy? Điên hả?

Giọng Hương Giang dịu nhĩu:

-Xin lỗi anh nha, em không cố ý.

Khoa quay lại nhìn cô, hừ một tiếng. Rồi nhấn ga thật mạnh. Làm Hương Giang hoảng hồn ôm chặt lấy anh. Anh cười lớn:

-Xin lỗi em nghe, anh không cố ý.

Hương Giang định tìm cách trả đủa, nhưng nghĩ không ra, cô tức cười quá nên không giận được nữa. Với lại Khoa đã chịu bỏ cả buổi sáng đi uống café với cô. Anh đã chìu cô đến như vậy thì cô cũng chẳng hẹp hòi mà trả thù con người khô như ngói nầy.

                      X

            X                X

Bích Trâm gỏ cửa phòng, rồi đứng đợi. Khá lâu Đăng Khoa mới mở cửa, thấy cô, anh mĩm cười:

-Vào đi Trâm.

Bích Trâm đi đến bàn, đặt xấp ảnh xuống:

-Em vừa chụp được mấy kiểu nhà mới, anh xem có lấy được ý tưởng nào không?

Khoa kéo ghế cho cô. Rồi cũng ngồi xuống bên cạnh:

-Em tìm đâu ra nhiều vậy, và nhanh nữa.

-Em đi lông bông ngoài đường suốt ngày hôm qua, anh nhận nhiều hợp đồng như vậy, làm sao mà đầu tư cho kịp, em nghĩ phải đối phó kiểu nầy thôi.

Khoa cười cười:

-Phải như vậy thôi, thật tình anh cũng hơi ngạc nhiên khi em nghĩ ra cách nầy, em nhạy bén thật.

-Nhưng anh có sử dụng không?

-Tất nhiên là anh sẽ làm theo em, anh rất cần ý tưởng mới, hôm qua nay trong đầu anh trống rổng.

Bích Trâm chống cằm suy nghĩ:

-Khi xem mấy mẫu nầy, em phác thảo được hai kiểu nhà mới, nhưng em sợ anh không đồng ý.

Đăng Khoa nhướng mắt:

-Tại sao?

-Em thấy nó màu mè quá, không đúng gu của anh, sợ anh chê.

-Lấy cho anh xem, anh không tin thẫm mỹ của em thấp hơn anh đâu.

-Vậy chờ em nha.

Bích Trâm chạy xuống phòng lấy mấy bức phác thảo. Rồi trở lên phòng Đăng Khoa. Anh cầm hai bản vẽ nhìn khá lâu. Rồi nhìn cô một cách thán phục:

-Em giỏi nhiều hơn anh tưởng đó Trâm. Anh quyết định sẽ đưa khách hàng xem hai mẫu nầy.

Bích Trâm ngạc nhiên:

-Thật à?

-Dĩ nhiên anh sẽ chỉnh lại, rồi đưa ra bản vẽ hoàn hảo hơn, nhưng căn bản đây là bản vẽ của em. Em đã cứu anh một bàn thua trông thấy, muốn anh khao gì đây?

Bích Trâm cười vui vẽ:

-Gì cũng được.

Đăng Khoa lấy xấp giấy trong ngăn kéo, đưa cho cô:

-Trong thời gian chờ ký hợp đồng với người mới, em khai triển bản vẽ nầy dùm anh, tuần tới là phải giao bản hoàn chỉnh, nhưng anh không còn thời giờ nữa.

-Dạ.

Đăng Khoa mở bản vẽ ra, chỉ cho cô những chi tiết cần khai triển. Cả hai làm chăm chú đến nổi không nghe tiếng gỏ cửa. Đến lúc Hương Giang tự đẩy cửa bước vào, hai người mới giật mình ngẩng lên.

Hương Giang đứng nhìn vào, vẻ mặt không vui:

-Dì Lam chờ anh chị ở dưới, đến giờ ăn tối rồi.

Đăng Khoa quay qua Bích Trâm:

-Em có đói không?

Bích Trâm lắc đầu:

-Làm xong công chuyện rồi ăn cũng được mà anh.

Đăng Khoa quay qua Hương Giang, khoát tay:

-Em với mẹ anh ăn trước đi, đừng chờ anh. Anh với chị Trâm sẽ ăn sau.

Hương Giang vẫn đứng yên:

-Dì Lam bảo có làm gì thì cũng nghỉ một chút, anh không ăn thì xuống nói, không thôi dì Lam lại bảo em trở lên đó.

Đăng Khoa nói mà vẫn không quay lại:

-Em cứ nói thế nào thì tùy, đừng làm phiền anh mà.

Hương Giang xụ mặt đi ra. Cô ghét nhất cái câu “Đừng làm phiền anh” . Mà Khoa thì thường xuyên sử dụng câu đó. Làm như anh khoái nói như vậy. Mỗi lần nói là anh ta thấy sướng miệng hay sao ấy.

Cô chẳng bao giờ nghe anh nói như vậy với Bích Trâm. Anh làm cho cô thấy mình đúng là chẳng ra gì.

Cô trở xuống phòng ăn, vẻ mặt nhăn nhó:

-Anh Khoa bảo không ăn dì ạ.

-Cái thằng nầy, công chuyện thì cũng phải ăn chứ. Nó với con Trâm hể đụng tới công việc thì quên mất ngày giờ, sống kiểu gì vậy không biết.

Bà đứng dậy:

-Để dì lên bảo nó xuống. Chỉ cần bắt con Trâm xuống là nó phải theo thôi.

Câu nói đó làm Hương Giang càng tức ứ hơi. Hứ! Tối ngày cứ quấn quít chị Trâm, cái gì cũng tìm chị Trâm, đến nổi dì Lam cũng thấy. Chỉ cần chị Trâm xuống ăn là anh cũng sẽ xuống theo. Vậy chị Trâm chết anh ta có chết theo không?

Thấy cô cứ đứng dựa tường, vẻ mặt cáu kỉnh, dì Lam cười:

-Con cứ ăn đi, đừng chờ tụi nó, để dì lên gọi nó.

Bà đi ra ngoài. Hương Giang ngồi chống cằm nhìn bàn ăn. Cô thấy chán hết sức. Càng ở trong nhà nầy càng thấy chán. Anh ta và chị  Trâm thì về nhà là ở bên nhau suốt. Cứ như cặp tình nhân rủ rỉ về những chuyện tương lai vô cùng tươi sáng với nhau. Hứ!

Còn cô thì ở trường về là rúc vào phòng một mình, dì Lam thì cũng ít ở nhà. Chẳng biết chơi với ai, còn có muốn đi chơi thì phải thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khoa và cách tra hỏi của dì Lam. Riết rồi chán không chịu nổi.

Mà tính cô thì không thể nào chịu được sự buồn tẻ. Không có bạn bè thì chết sướng hơn.

Hương Giang định chờ mọi người xuống. Nhưng tức quá nên cô không thèm ngồi lại. Cô đứng dậy, giận dỗi bỏ đi lên phòng.

Lúc cô lên cầu thang thì Đăng Khoa cũng vừa đi xuống. Cô lườm anh một cái, rồi nguẩy đầu ngó chỗ khác, đi ào ào để qua mặt anh.

Nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô, anh đứng lại:

-Chuyện gì nữa vậy?

-Chả có chuyện gì hết.

Khoa giơ tay chận cô lại;

-Sao em không ăn mà lại đi lên?

-Chẳng cần anh quan tâm đến em. Em thích ra ngoài ăn hơn là phải chờ hết người nầy đến người kia, chán không chịu nổi nữa.

-Này, lại chuyện gì nữa?

Hương Giang không thèm trả lời. Cô gạt tay Khoa ra, nguẩy người đi lên. Khoa theo cô vào tận phòng:

-Em lại giở trò gì nữa vậy? Chán cái gì nữa?

Hương Giang liếc một cái:

-Em sẽ xin mẹ em ra ngoài, mẹ không cho em cũng đi, chán chịu hết nổi rồi.

Cô dậm dậm chân, vung tay một cái thật mạnh:

-Em chán, chán, chán… lúc nào cũng lủi thủi một mình như con chó bị nhốt, mà ở trong nhà thì có ai chịu chơi với em đâu, trời ơi là chán.

Khoa khoanh tay trước ngực nhìn cô:

-Chỉ chuyện không được đi chơi mà em chán tới mức như vậy à? Em rảnh rổi quá đó Giang, nếu phải làm việc cật lực như Bích Trâm thì em không còn thời giờ than thở đâu.

Hương Giang quay phắt lại:

-Anh nói cái gì?

-Xuống ăn tối đi, đừng để mọi người lo lắng vì em nữa.

Hương Giang không quan tâm câu nói đó, cô nhắc lại:

-Anh bảo em phải thế nào để giống chị Trâm, nói lại xem.

-Nếu em sống nghiêm túc như Bích Trâm thì sẽ không chán như vậy, em hãy học cách sống của cô ấy đi.

Hương Giang không nói gì. Cô mím môi, lấy hết sức đẩy Khoa ra ngoài. Rồi đóng sầm cửa lại:

-Đáng ghét.

Khoa nói vọng vào:

-Mở cửa, đừng có hỗn với anh.

-Ừ, em hỗn và mất dạy lắm, chỉ có chị Trâm của anh là dễ thương thôi, đi mà chơi với chị ấy đi.

-Em nói năng chẳng ra làm sao hết, đừng làm anh bực nữa, xuống ăn cơm đi.

-Không ăn.

-Thôi được, tùy em. Anh không chịu nổi tính khí thất thường của em nữa.

Hương Giang nghe tiếng chân ngoài hành lang. Vậy là Khoa bỏ đi rồi. Cô cũng thay đồ, nhét ít tiền vào túi áo. Rồi đi xuống nhà dưới.

Co cố ý đứng xa xa ở ngoài, nói vọng vào:

-Dì Lam ơi, con ra ngoài một chút, con muốn mua kem.

Không đợi bà Lam trả lời, cô thoắt ra phòng khách thật nhanh. Trước khi phải trả lời cho ra lẻ lý do cô không ăn ở nhà. Dì Lam là hay như vậy lắm.

Hương Giang rất muốn đến nhà Truyền chơi. Nhưng đang mặc đồ bộ nên không dám đi xa. Cô lửng thửng đi trên vỉa hè, được ra ngoài đường nên tâm trạng dễ chịu một chút. Nhưng những buồn chán trong lòng thì không thể nào vơi đi.

Chẳng phải bị nhốt ở nhà mà thấy buồn. Nỗi buồn đó xuất hiện từ lúc nào chẳng rõ. Trước kia cuộc sống thật vui vẽ, dù có bị kềm cặp tối đa. Nhưng khi Bích Trâm xuất hiện thì sự vui vẽ dần dần mất hẳn.

Nhớ tới câu nói của Khoa lúc nảy, tự nhiên cô thở dài một mình. Tại sao ai cũng bảo cô phải giống Bích Trâm hết vậy? Cô sống thế nầy có gì không ổn đâu.

Hương Giang ghé mua một vài thứ bánh kẹo và quyển truyện. Rồi lửng thửng đi về. Cô đi lên phòng. Vừa ăn vừa đọc truyện.

Cánh cửa chợt bị đẩy nhẹ. Rồi Đăng Khoa nghiêng đầu nhìn vào. Sau đó anh vào hẳn trong phòng, đứng dựa tường, tay khoanh trước ngực quan sát cô:

-An uống như vậy là xong bửa tối à?

Hương Giang bỏ quyển truyện xuống:

-Ảnh hưởng gì đến anh?

-Hôm nay em làm sao vậy? Từ nảy giờ em nói chuyện rất khó chịu, có chuyện gì nữa đây?

-Anh hỏi chi vậy?

-Anh muốn biết lý do tại sao em gây với anh?

-Làm như anh quan tâm đến em lắm vậy.

Khoa thản nhiên:

-Anh có không muốn cũng không được, em lúc nào cũng làm người khác không yên tâm về mình.

-Hứ.

Khoa lại gần giường, ngồi xuống cạnh bàn:

-Tối nay có chuyện gì nữa? Tại sao nói chán?

-Tại chán, chán tất cả, em muốn dọn di.

Khoa hỏi một cách kiên nhẫn:

-Đi đâu?

-Ra ngoài, hoặc vào ký túc xá với bạn em.

-Để làm gì?

-Chẳng làm gì cả, em thích ở ngoài cho vui.

Khoa suy nghĩ một lát, rồi nhếch môi:

-Trong khi Bích Trâm không ở ngoài nổi, phải chịu đến nhà người lạ sống, thì em lại muốn ra ngoài cho vui, em lúc nào cũng lau chau như con nít.

Hương Giang ngắt lời:

-Chứ không sống nghiêm túc như chị Trâm phải không?

Khoa gật đầu:

-Đúng, em chẳng thể hiện điều gì để người khác yên tâm về mình.

Hương Giang chợt ném phịch quyển truyện xuống gạch. Mặt mũi hầm hầm. Không thèm nói một tiếng.

Khoa nhìn cử chỉ của cô, nhíu mày:

-Làm gì vậy?

-Ai bảo anh vào đây cho tức em, em có mượn anh quan tâm đâu. Sao anh không về phòng mà ngủ đi, mai mốt đừng nói chuyện với em nữa.

-Anh sẽ không quan tâm, nếu em đừng có đòi lung tung. Em chửng chạc như Bích Trâm thì mọi người chẳng có gì phải làm em tự ái cả.

Hương Giang không thèm trả lời. Cô đùng đùng nhảy xuống giường. Bỏ ra ngoài hành lang đứng.

Khoa đi ra đứng cạnh cô:

-Vô ngủ đi, từ đây về sau anh sẽ không nói tới em nữa, hay dỡ gì thì mặc kệ em.

Rồi anh bỏ đi lên phòng mình. Hương Giang đñöùng laïi moät mình với cơn tức ấm ách. Cô nhìn theo Khoa, nửa muốn chạy theo làm tình làm tội cho anh nhức đầu, nửa tự ái không muốn nhìn mặt. Cuối cùng cô hăm hở đi lên tầng trên.

Nhưng vừa vào phòng Khoa thì lại có tiếng gõ cửa. Rồi Bích Trâm nói vọng vào:

-Em vào được không anh Khoa?

Khoa quay lại nhìn Hương Giang:

-Định gây chuyện với anh nữa phải không? Về phòng em đi, anh với Bích Trâm bận lắm, không có thời giờ nói chuyện với em đâu.

Rồi anh nói lớn:

-Vô đi Trâm.

Bích Trâm bước vào, cô cười với Hương Giang một cái. Rồi đi đến gần bàn Khoa:

-Em vẽ xong rồi, anh kiểm lại xem.

Khoa kéo ghế cho cô:

-Em ngồi đi.

Khoa mở bản vẽ ra bàn. Cả hai chăm chú làm việc, không để ý Hương Giang đứng nhìn một cách ấm ức. Và cô ra ngoài lúc nào hai người cũng không hay.

Chỉnh bản vẽ xong, Bích Trâm định về phòng thì Khoa đề nghị:

-Em có buồn ngủ không? Ra ngoài một chút cho mát.

-Đi đâu anh Khoa?

-Anh muốn uống café, em đi với anh không?

-Đi, chờ em một chút.

Bích Trâm về phòng thay đồ. Rồi chạy xuống sân. Khoa đang chờ cô, thấy anh không lấy xe, Bích Trâm ngạc nhiên:

-Sao anh không lấy xe?

-Anh muốn đi bộ một chút, buổi tối đi bộ sẽ đở căng thẳng rất nhiều.

Bích Trâm nhìn anh một cái:

-Anh Khoa cũng lãng mạng quá nhỉ?

Khoa nhướng mắt:

-Đi bộ mà lãng mạng à?

-Em thấy vậy? Vì nó mất thời giờ.

-Anh nghĩ ngược lại, buổi tối cần vận động một chút cũng hay, ngồi trên máy hoài dễ căng thẳng lắm.

Bích Trâm chợt cười lớn. Làm Khoa ngạc nhiên quay lại nhìn cô:

-Chuyện gì?

-Thế mà em tưởng anh muốn ngắm cảnh đêm.

Khoa cũng cười theo:

-Hương Giang thì thích mấy thứ đó, chứ anh thì không, anh chỉ nghĩ chuyện tiện lợi thôi.

-Em cũng vậy, cái gì có lợi thì em làm, còn những thứ tương tự như là mơ mộng lãng mạn thì em không hợp. Mất thời giờ lắm.

Khoa ngước lên nhìn trời, nói như nhận xét:

-Em với Hương Giang đối lập nhau như hai thái cực, nhưng anh có thể hiểu được em, còn cô ấy thì anh không hiểu nổi.

-Em cũng vậy.

-Cô ta như một lập trình phức tạp, anh đọc không nổi.

Bích Trâm phì cười:

-Anh so sánh ngộ thật.

-Nhưng thật sự là vậy, mỗi lần đi chơi với cô nàng, anh bị quay đến chóng mặt, nhiều lúc không hiểu nổi cô ta đang vui hay buồn.

Bích Trâm nheo nheo mắt như nhớ lại một chuyện. Rồi cô bật cười:

-Hôm chúa nhật Hương Giang rủ em đi ra phố, lúc đó bận quá em không đi. Đến trưa con bé về, chạy qua khoe với em, anh biết cô nàng mang về cái gì không?

-Gì?

-Lỉnh kỉnh mấy chậu kiểng và xương rồng. Thế rồi suốt buổi ngồi trong phòng ngắm nghía say sưa.

-Không đi chơi được thì tìm cách giải trí lan man ấy mà. Nghĩ mẹ anh cũng lạ, nhốt cô bé ở nhà hoài chịu sao nổi, nhất là với một cô nàng náo nhiệt như vậy.

Bích Trâm nói qua chuyện khác:

-Bây giờ anh có nhiều khách hàng rồi, anh có nghĩ tới chuyện chuyển hướng không?

-Em nói thử xem.

-Như lập công ty chẳng hạn.

Khoa gật gù:

-Đúng là em có cùng tư tưởng với anh, anh cũng bắt đầu có ý nghĩ đó.

-Em cũng mới nghĩ đây thôi, anh có nhiều thế mạnh, lập công ty sẽ dễ hơn.

-Dễ hơn ai?

Bích Trâm nhún vai:

-Em không biết bạn bè anh thế nào, nhưng so với em thì anhcó quá nhiều điều kiên.

-Em chưa ra trường mà, sao lại so sánh với anh?

-Em nói ví dụ vậy thôi, nếu bây giờ em có việc làm như anh, thì muốn mở công ty cũng không dễ.

Cô thở dài:

-Với em tất cả đều là số không, từ mối quan hệ đến kinh tế, tất cả đều không có. Em phấn đấu sẽ chật vật hơn anh rất nhiều.

-Em có thể dựa vào anh để vươn lên mà.

Bích Trâm quay lại nhìn Khoa:

-Có được không?

-Anh có thể bỏ mặc em được sao? Nhưng em định sẽ làm gì khi ra trường?

-Em sẽ là trợ lý cho anh, vài năm sau sẽ tìm cách mở công ty, tự em làm chủ lấy em.

Đăng Khoa mĩm cười:

-Em bản lỉnh lắm, một mẫu con gái hiện đại. Dám sống và dám làm. Anh phục em lắm.

Bích Trâm so vai:

-Em chưa bao giờ có ý nghĩ dựa vào người khác, nhất là một người đàn ông. Đôi lúc nhìn mẫu người như Hương Giang, em tự hỏi nếu không dựa vào ai đó, thì cô ấy sẽ thế nào, thế là em bắt mình phải thành công.

-Theo anh nghĩ, em cũng không nên đặt cho mình mục tiêu cao quá, con gái mà phải vật lộn với cuộc sống khổ lắm.

-Em biết là khổ, nhưng em không sợ, chứ sống mà không có mục đích thì vô vị lắm.

Cô chợt đứng lại, nhìn Khoa một cách ý nghĩa:

-Anh hứa sẽ nâng đở em phải không?

Khoa mĩm cười:

-Tất nhiên.

-Thế anh có nâng đở Hương Giang không?

Khoa lắc đầu:

-Cô ấy cứ sống nhởn nhơ như trẻ con, anh nghĩ không có gì phải nâng đở hết.

Bích Trâm cười lặng lẽ một mình. Chỉ cần nghe Khoa nói như vậy, cô cũng thấy mình vững vàng tự tin hơn. Và cô tự hứa với mình sẽ làm mọi cách giúp khoa mở công ty. Cô đã từng đi làm, đã từng lăn lóc ngoài đời, nên không thấy chuyện đó là quá lớn với mình.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(5734)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]