Hương Giang và Truyền đi chậm chậm giữa dãy ghế tìm đúng số của mình. Cả hai ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Truyền chép miệng:

-Còn trống trơn, hình như mình đi hơi sớm.

-Mình đi sớm hay là rạp vắng khách? Chả hiểu được.

Rồi cô loay hoay lôi trong giỏ hai bịch bánh, đưa cho Truyền:

-Này.

Truyền xé gói giấy, cười vui vẽ:

-Chuẩn bị chu đáo dữ.

-Tất nhiên, còn có dâu nữa, lúc sáng ta mua sẳn ướp lạnh, dâu ngọt lắm.

Truyền lại phì cười:

-Về khoản ăn uống mi chu đáo thật, diễn viên múa mà chẳng giữ eo gì cả.

-Có sẳn rồi, chả sợ.

Thật ra Hương Giang chẳng phải giữ gìn nhiều, cô hay ăn vặt và thường xuyên bỏ cơm, nên không sợ tròn trịa như truyền. Với lại vóc dáng cô rất tuyệt nên cô đâm ra tự tin, không phải chăm bẳm săn sóc mình.

Hương Giang nhìn lên sân khấu, miệng vẫn nhai chóp chép. Thật ra tối nay cô đến đây không phải chỉ có xem ca nhạc, mà chủ yếu là tìm Thi Tuấn. Cô cũng không hy vọng anh còn nhớ lời hứa hôm gặp ở quán café. Nhưng bây giờ cô bắt buột phải nhờ đến anh. Đành phải rủ Truyền đi cùng cho đở quê.

Khá lâu sau sân khấu mới mở màn. Ca sĩ đầu tiên không phải là Thi Tuấn nên cô có thể nhởn nhơ thưởng thức những tiết mục khác. Cô nhìn những diễn viên múa minh hoạ, rồi hình dung một ngày nào đó mình sẽ là vai chính trong một vỡ balê. Sau đó sẽ là một diễn viên. Cho Khoa hết coi thường cô. Và cả Bích Trâm nữa.

Hương Giang mãi suy nghĩ nên không nhìn lên sân khấu. Truyền chợt huýt nhẹ tay cô:

-Ca sĩ Thi Tuấn kìa.

Hương Giang ngước lên. Thi Tuấn đang  chào khán giả. Chất giọng nghe rất truyền cảm. Khác với lúc nói chuyện bình thường. Nghe hay quá.

Hương Giang ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn. Hôm nay anh hát một bài mà cô rất thích. Từ đó giờ cô không lạ gì cách biểu diễn cùng chất giọng của anh, nhưng hôm nay tự nhiên cô lại thấy một xúc cảm mới mẻ. Một tình cảm yêu mến đặc biệt hơn.

Truyền kéo tay cô:

-Mình đi lên kia chờ anh ấy đi.

Hương Giang đứng lên, len lỏi qua dãy ghế đi ra phía bên hông rạp hát. Cả hai đứng chờ Thi Tuấn ở cửa. Một lát sau anh đi ra. Truyền đẩy Hương Giang tới:

-Mi tới nói đi.

Hương Giang manh dạn đi thẳng đến phía Thi Tuấn. Nhưng khi tới gần anh, tự nhiên cô đâm ra khớp. Giọng cô hơi thiếu tự tin:

-Chào anh Tuấn.

Thi Tuấn không chút kiểu cách, anh à lên một tiếng:

-Hương Giang phải không?

-Vâng.

-Tìm anh hả?

-Vâng.

-Có chuyện gì không? À, mình tìm chỗ nào nói chuyện đi em.

-Anh còn sô nào nữa không?

-Anh còn hai điểm nữa, nhưng vẫn còn thời giờ tiếp em. Hay là em cùng đi với anh đến tụ điểm kia, trên đường mình sẽ nói chuyện.

Hương Giang vội từ chối:

-Em còn nhỏ bạn đang chờ, em chỉ muốn xin số riêng của anh thôi, rồi sẽ nói sau.

Thi Tuấn ngạc nhiên:

-Hôm ấy anh có đưa Khoa mà, mất rồi hả?

-Em không hỏi anh ấy, nên mới phải tìm anh.

-Sao vậy?

-Em không muốn anh ấy biết.

Thi Tuấn nheo mắt nhìn cô:

-À, muốn giấu Khoa chuyện gì đây? Thôi được, anh cũng không bắt phải nói, đây là số riêng của anh, em có thể gọi bất cứ lúc nào.

Anh đưa card cho Hương Giang. Cô định chào anh thì Truyền chợt đi tới. Rụt rè chìa quyển sổ ra:

-Anh Tuấn cho em xin chữ ký đi.

Hương Giang quay lại, giương mắt nhìn Truyền, buột miêng:

-Mi mà cũng màu mè nữa hả Truyền? Trời đất.

Rồi cô cười lên khanh khách. Truyền hơi quê:

-Nhỏ nầy vô duyên.

Thi Tuấn cầm quyển sổ, nói đở:

-Có gì đâu mà màu mè, ai xin chữ ký anh thấy hân hạnh lắm.

Anh ký tên. Rồi đưa trả lại Truyền. Cô cười hớn hở:

-Cám ơn anh nghe.

-Không có chi.

Hương Giang khẻ vẫy tay:

-Chúc anh hát hay hơn lúc nảy.

Thi Tuấn cười thành tiếng:

-Cám ơn em. Nhớ gọi cho anh nhé.

-Vâng.

Thi Tuấn đi rồi, Hương Giang quay qua Truyền, ôm bụng cười ngặt ngoẽo:

-Trời ơi, lại còn xin chữ ký của thần tượng nữa, khủng khiếp quá.

-Cái gì mà khủng khiếp.

-Thấy mi ta tưởng mi còn học phổ thông chứ, trời ạ, nếu biết mi có ý định đó thì ta cản quyết liệt rồi.

Truyền nhăn mặt:

-Hứ.

Hương Giang le lưỡi nhạy lại:

-Hứ.

Truyền lườm cô một cái:

-Xin chữ ký thì có gì lạ, làm gì kêu trời, thấy ớn.

-Lạ chứ sao không?

Rồi cô nói giọng tửng tửng:

-Mai mốt ta trở thành diễn viên múa, mi nhớ xin chữ ký của nghe. Mỗi lần gặp ta sẽ cho chữ ký. Gặp mười lần cho đủ mười lần. Cho hẳn quyển sổ cũng được.

-Hứ, ai thèm xin chữ của mi, có năn nỉ cho ta cũng quyết liệt từ chối. Còn báo công an bắt nữa.

Hương Giang nháy lại nguyên câu nói đó. Rồi hếch mặt lên:

-Bắt tội gì?

-Tội khủng bố bằng chữ ký.

Nói xong, không đợi Hương Giang kịp nói, cô liền kéo cô nàng đi:

-Vô xem tiếp, không cãi nữa.

Hương Giang cũng không phản đối. Cả hai trở vào rạp. Đúng tiết mục đơn ca của ca sĩ Hải Duyên, phần minh hoạ được dàn dựng rất công phu. Truyền nhìn qua Hương Giang. Thấy cô nàng đăm đăm nhìn lên sân khấu, cô huýt nhẹ tay cô nàng:

-Mi múa đẹp hơn mấy nhỏ đó nhiều, dáng mi cũng đẹp hơn, khuôn mặt cũng gợi cảm hơn. Mi mà nhờ anh Tuấn thế nào cũng được nhận.

-Hy vọng vậy.

-Không biết anh Khoa sẽ phản ứng ra sao.

-Kệ anh ta, không thèm nói tới nữa.

Truyền liếc nhìn khuôn mặt giận dỗi của Hương Giang, cười tủm tỉm:

-Không nói tới nhưng nghĩ, ôi mệt, mấy người yêu sao khổ quá, không yêu ai hết cho khoẻ.

Hương Giang hứ một tiếng, rồi giảy nảy:

-Mi mà nói câu đó nữa, ta bẻ răng.

Truyền định nói, nhưng thấy người kế bên nhìn mình với vẻ phật lòng, cô vội nín thinh.

Ngồi một lát, cô bấm tay Hương Giang:

-Về thôi, ở đây không nói chuyện được.

Cả hai lại đứng dậy, len lỏi đi ra ngoài. Rồi đến lấy xe về.

Ra đến ngoài đường, Truyền tiếp tục câu chuyện:

-Không đùa nữa nhé, nói nghiêm túc là nếu mi chịu không nổi nữa thì đi ra ngoài đi.

-Thì ta đang tìm cách ra ngoài đó thôi.

-Nếu anh tuấn không giúp được việc làm thì mi có đi không?

-Đi.

Truyền bắt đầu nghĩ lẩm cẩm:

-Mi đi thì chẳng khác nào chịu thua bà Trâm, không có mi anh Khoa còn gần gủi bả hơn, hay là đừng đi.

Hương Giang nhăn mặt:

-Đã đến mức nầy còn nói ra, thôi đừng nói nữa.

-Nói thì mi bị dao động phải không?

Hương Giang không trả lời. Gương mặt ảm đạm như đêm ba mươi. Một vẻ mặt hết sức không hợp với cô.

Truyền lên tiếng:

-Về được chưa mi, khuya rồi, ta sợ ở nhà đóng cửa.

-Về thì về.

Cả hai chạy thêm một đoạn. Đến ngã tư Truyền mới rẻ phải. Hương Giang tần ngần nửa muốn đi theo Truyền. Nửa lại ngại. Thế là cô rẻ qua ngã khác về.

Bích Trâm ra mở cửa cho Hương Giang. Cô hỏi một cách xã giao:

-Đi chơi vui không?

-Cung hơi vui, ở nhà ngủ hết rồi hả chị?

-Dì Lam ngủ, nhưng chị với anh Khoa còn thức.

-Vậy hả?

Cô dắt xe vào sân, rồi quay ra cửa:

-Chị để em đóng cửa, chị lên ngủ đi.

Bích Trâm khoát tay:

-Chị chưa ngủ bây giờ đâu. Anh Khoa còn cài đặt máy cho chị, chắc phải thức đến sáng mới làm kịp.

Hương Giang tò mò:

-Cài đặt máy gì thế chị?

-Máy tính, anh ấy mới mua cho chị, có cả máy in nữa.

Hương Giang nghe câu đó mà thấy ấm ức. Chẳng bao giờ Khoa lo gì cho cô, còn với Bích Trâm thì mua đủ thứ. Nào bàn vẽ, nào thước đo… đủ thứ chuyện. Còn cô thì hể gặp là anh lại bảo đừng làm phiền. Mà ghét nhất là cứ đem Bích Trâm ra bảo cô phải bắt chước. Tức chết mà vẫn không nói đuợc. Vì như thế thì có vẻ ganh tị.

Hương Giang vừa đóng cửa vừa thở dài. Rõ ràng là mình ganh tị chứ gì nữa. Trước đây đi học cô ghét nhất cái tính đó, vì đã từng bị bạn bè ganh tị, nhưng giờ thì đến lượt mình, khổ kinh khủng.

Cô đi lên phòng, và dù không muốn, mắt vẫn cứ nhìn qua phòng Bích Trâm. Khoa đang ngồi trước máy, chăm chú nhìn vào màn hình nên không thấy cô. Còn Bích Trâm thì ngồi bên cạnh xem. Nửa đêm mà còn ở bên nhau như thế, làm xong rồi có trời mới biết chuyện gì sẽ xãy ra.

Hương Giang mím môi quay ngoắt đi. Cô đẩy mạnh cửa nghe cái rầm. Rồi quăng chiếc giỏ xuống giường, mắt đỏ hoe phát khóc đến nơi.

Đúng là không thể nào chịu nổi cảnh nầy, phải đi thôi.

Hôm sau Hương Giang gọi điện cho Thi Tuấn. Giọng cô hơi hồi hộp:

-Anh Tuấn, Hương Giang đây.

Thi Tuấn cười nhỏ trong máy:

-Sao giọng em có vẻ run vậy? Chuyện quan trọng lắm hả?

Hương Giang ngạc nhiên:

-Anh biết em run à? Sao anh hay vậy?

-Anh không hay, mà giọng em rõ đó thôi, nào, có chuyện gì vậy? Có phải nhờ anh giới thiệu đi làm không?

-Vâng.

-Anh giới thiệu thì được rồi, nhưng Khoa sẽ phản ứng thế nào? Và anh sẽ nói thế nào đây?

-Anh ấy chẳng dính dáng gì đến chuyện nầy cả, ảnh đâu phải là anh Hai em.

Thi Tuấn lại cười:

-Hình như em giận Khoa thì phải.

-Không việc gì phải giận.

-Thôi được, em có thể cho anh biết lý do em muốn đi làm không?

Chờ hoài không nghe Hương Giang trả lời, anh nói tiếp:

-Anh hỏi không phải vì tò mò, mà anh muốn biết em có nghiêm túc không, vì theo anh biết thì em không có nhu cầu kiếm tiền. Mà đa số các sinh viên làm thêm chỉ vì mục đích đó thôi. Lỡ như em ham vui bồng bột thì sao?

Hương Giang nói ỉu xìu:

-Em chẳng ham vui chút nào, chuyện nầy không bồng bột được đâu.

-Có thể nói cụ thể hơn không?

Hương Giang đành phải nói thật:

-Em muốn ra ngoài thuê nhà, nhưng mẹ em không cho, mẹ em bảo nếu em cãi thì mẹ sẽ không cho tiền.

Thi Tuấn cười lớn:

-Ra vậy, cho nên em nhất quyết kiếm tiền phải không?

-Vâng.

-Chà, em cũng bướng dữ, thôi được, anh không hỏi nữa, như vậy cũng có thể yên tâm rồi. Ngày mai em đến quán Ti Ti gặp anh, em biết quán đó không?

-Dạ biết?

-Sao em biết chỗ đó hay vậy?

Hương Giang chưa kịp trả lời thì anh lại cười, rồi nói với vẻ hiểu biết:

-Chắc em cũng quậy tung cả thành phố nầy rồi phải không?

Hương Giang cười miễn cưởng:

-Đâu có, tại có lần vô tình em đi với bạn em ghé đó thôi.

-Vậy hả? Thôi được, trưa mai khoảng một giờ nhé.

-Vâng, chào anh.

-Khoan đã cô bé.

-Gì vậy anh?

-Này, dù sao anh cũng phải nói với Khoa một tiếng đó, tụi anh là bạn mà, em thông cảm nghe.

-Oi, anh đừng nói.

-Nếu vậy em hãy nói đi.

-Không.

-Không thể muốn hết mọi thứ cùng một lúc đâu cô bé, chào em nghe, lúc nào anh cũng sẳn lòng giúp em hết, đừng lo.

-Nhưng anh đừng nói với anh Khoa.

Thi Tuấn trả lời lấp lững:

-Để xem.

Hương Giang định nói tiếp, nhưng chỉ còn nghe tiếng tút tút trong máy. Cô đành bỏ ống nghe xuống. Ngồi thừ người mà suy nghĩ.

Nhưng chỉ một lát là cô lại đứng lên, nhảy múa quanh phòng. Thi Tuấn nói như vâỵ là để doạ thôi, không việc gì phải lo.

Hương Giang bật nhạc nhỏ nhỏ. Rồi sáng tác một bài múa. Cô hình dung mình đang đứng trên sân khấu, trước hàng trăm khán giả thưởng thức. Cảm giác đó là cô sung sướng và nhảy tung người lên liên tục như bay.

Một lát mệt quá, cô buông người xuống sàn nhà, nằm dang hai tay một cách thoải mái.

Chợt cô nghe giọng Khoa ngay bên cạnh:

-Ngủ thế nầy mà ngủ được à?

Hương Giang giật mình mở choàng mắt. Đăng Khoa đang ngồi quỳ một chân bên cạnh, nhìn cô nửa ngạc nhiên nửa không đồng tình.

Hương Giang choàng ngồi lên:

-Anh vào đây lúc nào? Em có ngủ đâu.

-Em múa đẹp lắm, lần đầu tiên anh thấy em múa, dù muốn dù không vẫn phải thừa nhận năng khiếu của em.

Hương Giang giương mắt nhìn Khoa:

-Anh xem em múa à?

-Anh đứng ngoài cửa từ nảy giờ, nhìn diễn viên múa, thấy đở căng thẳng rất nhiều.

-Hứ, em ghét nhất ai mỉa mai em.

-Anh không mỉa. Nhưng anh sắp nói một chuyện em còn ghét hơn, đứng dậy, qua bàn ngồi đi.

Hương Giang nhìn Khoa với vẻ đề phòng:

-Chuyện gì?

Khoa bước đến tắt nhạc. Rồi ngồi xuống ghế:

-Tuấn mới gọi điện cho anh.

Hương Giang đứng phắt lên:

-Gọi nhanh vậy sao?

-Tại sao em không hỏi anh, mà phải làm như vậy? Em thừa biết anh có số của nó mà.

Hương Giang nguẩy đầu chỗ khác:

-Hỏi anh để phải nghe anh cản, em không thích.

-Biết anh cản sao vẫn làm?

Hương Giang quay lại nhìn Khoa, bướng bỉnh:

-Tại sao em phải tuỳ thuộc vào ý muốn của anh? Em có tự do riêng của em.

-Đồng ý, nhưng tự do của em có liên quan đến nhiều người, trong đó có anh.

-Anh tự ái vì em hỏi anh Tuấn chứ không hỏi anh phải không?

Khoa khoát tay:

-Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chuyện em ra ngoài ở. Và lại đi làm, Bích Trâm làm điều đó được, còn em thì không.

“Lại Bích Trâm” - Hương Giang nổi sùng lên, cô quên mất mọi thứ, hét lên:

-Anh đi ra đi.

Khoa tức đỏ mặt:

-Càng ngày em càng hỗn quá đáng, em có quyền gì mà đuổi anh ra, không được hỗn như vậy.

-Anh không ra thì tôi ra.

Và cô đùng đùng đi ra cửa. Mạnh đến nổi đâm sầm cả vào dì Lam đang đi vào. Bà khẻ xoa vai vì đau, rồi nghiêm khắc:

-Con làm gì vậy Giang, cái gì mà hét om sòm vậy?

Hương Giang lúng túng đứng nép qua một bên, lí nhí:

-Con xin lỗi.

-Hai anh em cãi nhau chuyện gì vậy?

Bà quay qua Khoa:

-Chuyện gì vậy Khoa?

Khoa phẩy tay một cách bực mình:

-Mẹ hãy hỏi cô ta đi.

Bà Lam nhìn Hương Giang:

-Chuyện gì vậy?

Hương Giang giương mắt nhìn dì Lam, khổ sở không biết nói gì. Thấy cử chỉ của cô, Khoa nhếch môi:

-Trước sau gì cô cũng phải nói với mẹ tôi, sao không mạnh dạn lên, nhà tôi không phải là cái chợ, đến hay đi cũng phải nói, đừng có ngang nhiên như vậy.

Hương Giang lén liếc Khoa một cái:

-Ai nói là người ta ngang nhiên.

Bà Lam nhìn Hương Giang thật lâu:

-Chuyện gì? Con muốn ra ngoài ở hả?

Hương Giang lấm lét nhìn xuống gạch:

-Dạ.

-Tại sao phải ra ngoài?

-Dạ tại…ơ… con muốn…

Khoa ngắt lời:

-Co ta muốn thì cứ để cô ta đi, mẹ không cần phải lo, mà cái đó cũng không phải trách nhiệm của mẹ đâu.

Bà Lam gạt ngang:

-Con để cho nó nói chứ, sao hôm nay con gay gắt với em vậy?

-Con thấy mẹ hãy để mặc cô ta đi, với tính cách lông bông như vậy, mẹ không quản lý nổi đâu.

Anh quay qua Hương Giang:

-Cô không muốn ở đây thì tuỳ, nhưng phải thu xếp sao cho có trước sau, đừng để dì Huệ trách mẹ tôi, tôi không muốn gia đình nầy mang tiếng vì cô.

Bà Lam lớn tiếng cắt ngang:

-Khoa.

Khoa hầm hầm:

-Mẹ nên gọi điện về dưới cho dì Huệ giải quyết, con không muốn mẹ mang tiếng đâu.

Anh ném cho Hương Giang cái nhìn gay gắt. Rồi đi ra ngoài.

Hương Giang vừa bị bất ngờ vì thái độ dữ dằn của Khoa. Vừa thấy tủi thân. Thế là cô oà lên khóc.

Dì Lam vội dỗ dành:

-Anh Khoa hơi nóng tính, chứ không cố ý đuổi con đâu, nín đi con.

-Không cố ý, nhưng rất bực khi con ở đây, lúc nào anh ấy cũng thấy chướng mắt khi thấy con, thế nầy con khó chịu lắm, dì nói với mẹ con cho con ra ngoài đi.

-Nhưng con ở nhà ngoài hao tốn lắm, con thấy chị Trâm phải về đây ở không? Ở ngoài cực chứ không sướng như ở đây đâu.

-Nhưng có bạn bè vui hơn.

Nói xong Hương Giang mới thấy hối hận. Cô bèn chữa lửa:

-Với lại anh Khoa không thích con ở đây nhưng không tiện nói, con không muốn làm phiền anh ấy đâu.

Dì Lam buông thỏng:

-Con viện cớ làm gì, dì biết rồi, thôi tùy con.

Bà đi ra ngoài. Hương Giang đứng lóng ngóng giữa phòng. Rồi ngồi phịch xuống sàn nhà suy nghĩ. Cô biết dì Lam không hài lòng về mình. Điều đó làm cô khổ sở không ít. Nhưng nếu ở lại còn khổ hơn. Chỉ có thể chọn một thứ mà thôi.

                      X

            X                X

Hương Giang vào phòng tẩy trang thay đồ. Cô ngồi nán trước gương nhìn mình. Trong bộ đầm tha thướt bằng Voan mõng, cô có cảm giác như mình là người nào đó khác đi. Một cảm giác rất mới mẻ, dù trước đây cô cũng đã từng múa trên sân khấu.

Hôm nay là ngày biểu diễn đầu tiên. Một ngày quan trọng đối với một sinh viên được múa trên sân khấu lớn. Bạn bè trong lớp đến cổ vũ cô rất đông. Nhưng người mà cô trông nhất thì không hề biết. Mà cô cũng không thèm cho biết.

Hương Giang thở dài đứng dậy. Thật chết tiệt khi ngay lúc vui vẽ nhất thì lại nghĩ đến Khoa. Thế là mặt mày ủ dột như đưa đám.

Thi Tuấn đứng chờ cô ở cửa. Anh chìa bó hoa trước mặt cô:

-Chúc mừng buổi diễn đầu tiên của em.

Hương Giang đón lấy, cười tươi rói lên. Tâm trang nặng nề biến mất. Cô nói một cách hân hoan:

-Có được không anh Tuấn?

Thi Tuấn khen một cách kín đáo:

-Khi em được vào đoàn múa là em đã được điểm rồi, buổi diễn hôm nay chỉ khẳng định thêm thôi.

-Cám ơn anh rất nhiều.

Thi Tuấn khoát tay;

-Mình đi đi, hôm nay anh sẽ khao em.

-Nhưng anh không còn sô nào sao?

-Anh bỏ hết, hôm nay là ngày đặc biệt của em mà.

Hương Giang cảm động quá, không kềm được, cô ôm choàng cánh tay Thi Tuấn:

-Anh tốt với em nhất trên đời.

Thi Tuấn vỗ vỗ vai cô, mĩm cười:

-Sao bốc đồng dữ vậy, không sợ bạn bè nhìn hả?

Hương Giang nhớ ra, cô buông tay Thi Tuấn, cười với vẻ bẻn lẻn:

-Em quên mất, đừng cười em nghe.

-Anh mà cười Hương Giang à? Không có chuyện đó đâu. À, tối nay em có hẹn với bạn không?

-Có, tụi nó đông lắm, chắc nó đang chờ em.

Cả hai đi ra ngoài. Đúng như Hương Giang nghĩ, nhóm bạn cũ và bạn mới đang chờ cô ngoài sân. Có cả hoa. Mọi người vây lấy cô. Truyền nói lớn:

-Chúc mừng ngôi sao tương lai.

Hương Giang bấm tay cô thật đau:

-Cho chừa tật nói bậy.

Mỹ Khanh đưa hoa cho Hương Giang, nói tíu tít:

-Trời ơi, nhìn mi trên sân khấu lạ hẳn đi, đẹp hết ý luôn.

-Mi giống diễn viên chuyên nghiệp lắm đó Giang.

Mỗi người một câu vừa cười vừa nói ríu rít. Đến nổi Hương Giang chẳng biết trả lời ai. Chỉ cười và nghe.

Thi Tuấn đứng một bên chờ. Anh cười mĩm nhìn bạn bè Hương Giang vây quanh cô. Anh hơi ngạc nhiên vì phong cách còn hơi nhí nhố của các cô nàng. Đúng là tính Hương Giang thế nào thì chơi với bạn thế ấy. Có vẻ còn con nít ham vui quá.

Hương Giang chợt thấy Khoa và Bích Trâm đi vào. Trên tay Bích Trâm có bó hoa. Trong phút đầu tiên cô nghĩ là hai người được ai tặng hoa, chứ không tưởng tượng nổi Bích Trâm có thể hào phóng kiểu nầy.

Đến lúc Bích Trâm tới gần, đặt bó hoa vào tay cô, Hương Giang mới tin là thật. Cô cười gượng:

-Cám ơn chị.

-Chúc mừng Giang nhé.

Hương Giang hỏi một cách ngạc nhiên:

-Sao chị biết hôm nay em diễn?

-Anh Tuấn cho anh Khoa hay, chị ngồi đó nên nghe.

-Vậy hả?

-Sao ngày vui của Giang mà không báo cho ở nhà biết? Nếu không có anh Tuấn nói thì chị cũng chẳng biết luôn.

Hương Giang khẻ liếc nhìn qua Khoa. Anh đang đứng nói chuyện với Thi Tuấn. Và không hề nhìn về phía cô. Không biết chuyện đến đây là anh đề nghị hay Bích Trâm.

Hương Giang rất muốn hỏi, nhưng không dám. Rất may là Bích Trâm tự nói ra:

-Chị phải nhắc đến hai ba lần anh Khoa mới chịu tới. Mấy chuyện nầy ảnh không thích, chị cũng vậy, nhưng sự kiện đặc biệt của Giang thì chị phải tới chứ.

Nảy giờ Truyền đứng yên nghe hai người nói chuyện. Biết Hương Giang rất khổ sở vì sự có mặt của Bích Trâm, cô bèn xen vào:

-Tụi em chờ Hương Giang nảy giờ, tối nay nhóm em muốn khao nó, nếu chị với anh Khoa rảnh thì mời cùng đi nhé.

Bích Trâm quay qua nhìn Khoa như hỏi ý. Anh khoát tay với vẻ lãnh đạm:

-Anh bận lắm, cám ơn các cô, chúc đi chơi vui vẽ.

Anh nhìn Hương Giang, nói với vẻ kém thân thiện:

-Chúc mừng sự kiện đặc biệt.

-Cám ơn.

Thi Tuấn cố giữ anh lại:

-Dù sao mầy cũng là anh Hương Giang, bỏ về coi sao được.

-Tao cũng muốn đi, nhưng bận quá, hẹn dịp khác vậy. Chào nhé.

Anh lại gần Bích Trâm:

-Mình về đi Trâm.

Bích Trâm nắm tay Hương Giang, nói như dặn:

-Rảnh nhớ về nhà thăm dì Lam, dì ấy hay nhắc em lắm đó.

Hương Giang gật đầu:

-Dạ.

-Chị đi nha.

-Dạ.

Cô đứng nhìn hai người đi ra đường mà cảm thấy buồn chán vô cùng. Cô không giận Thi Tuấn, nhưng nếu anh đừng cho họ biết thì hay hơn.

Truyền nói nhỏ với Hải Khanh chuyện gì đó. Hai người bấm tay mấy người kia như ra hiệu. Rồi tìm cách rút lui:

-Tụi mình về trước nghe Giang, chúc đi chơi vui vẽ.

Hương Giang ngạc nhiên:

-Ơ, sao lại về?

Truyền nói thủng thẳng:

-Thế mi tưởng tụi ta rãnh lắm hả, ai cũng có công việc, tới chúc mừng mi xong là phải về ngay, không nói nhiều, chào nghe.

Thế là cả nhóm kéo nhau đi. Mặc cho Thi Tuấn và Hương Giang cố giữ lại.

Hương Giang nhìn theo mọi người, ngơ ngác:

-Em chẳng hiểu bọn nó nghĩ gì nữa, em biết chắc là chẳng ai bận bịu gì hết, nó giở trò gì ấy.

Thi Tuấn nhún vai:

-Có thể bạn em ngại mắc nợ với anh.

-Bọn nó không để ý chuyện đó đâu.

-Anh cũng không biết các cô đó nghĩ gì.

Hương Giang quay qua Tuấn:

-Nhưng mình vẫn cứ đi uống café nhé, em không muốn về nhà lúc nầy.

-Đồng ý.

Hương Giang lửng thửng đi bên Thi Tuấn. Khi ngồi vào xe, anh hỏi nhưng lại là giao hẹn:

-Café TiTi nhé.

-Vâng.

-Giang có nhớ có gì đặc biệt ở chỗ đó không?

-Nhớ chứ, hôm ấy em với anh Khoa gặp anh ở đó.

-Hôm nay tới đó, coi như kỷ niệm ngày anh với Giang biết nhau vậy.

-Vâng.

-Nhưng không có bạn, em có buồn không?

-Không buồn lắm, vì em còn gặp bọn nó nữa mà.

Thi Tuấn nói như gợi ý:

-Sao lúc nảy em không cố giữ Khoa lại, anh nghĩ nó tới đây rồi thì sẽ không từ chối đâu.

Nghe nhắc tới Khoa, Hương Giang xịu mặt:

-Anh ấy không muốn tới, chị Trâm phải nói mãi mới đi đó.

-Chắc nó giận em.

Hương Giang lắc đầu:

-Anh ấy không ưa em.

Thi Tuấn quay lại, nhướng mắt:

-Nó có thể không ưa em được à?

-Vâng, thật ra anh ấy ghét em từ nhỏ lận. Em nhớ lúc nhỏ em cứ lẻo đẻo theo anh ấy chơi với bọn con trai trong xóm, anh ta luôn bảo em làm phiền anh ta. Bây giờ lớn lên, anh ta cung vẫn giữ ý nghĩ ấy.

-Vậy à? Nhưng anh nghĩ em thì làm phiền thằng Khoa chuyện gì, ngoài chuyện hay đòi đi chơi.

Hương Giang lắc đầu:

-Nhiều chuyện lắm, em với anh ta không có điểm nào chung cả, và anh ta luôn bảo em phải sống như chị Trâm, cái gì cũng phải hoàn hảo như chị Trâm.

Thi Tuấn hỏi với một chút ngạc nhiên:

-Trong mắt khoa, cô gái đó hoàn hảo lắm à?

-Vâng.

-Ví dụ cụ thể xem.

-Nhiều lắm, ví dụ như chị Trâm luôn ăn sáng ở phòng ăn, hoặc ở quán, và ăn no để làm việc, anh ấy bảo em nên nghêim chỉnh như vậy?

Thi Tuấn càng ngạc nhiên hơn:

-Vậy em như thế nào mà không nghiêm chỉnh?

Hương Giang phẩy tay:

-Thì… em làm những gì em thích.

Thi Tuấn tò mò:

-Nói cụ thể xem.

-Thôi, anh biết làm chi.

-Anh muốn biết thật mà, kể đi.

Lúc đó xe ngừng trước quán nên câu chuyện cắt ngang. Hương Giang thở phào nhẹ nhõm. Cô rất không muốn ai biết về những sinh hoạt riêng của mình, nó không có gì hay nên rất ngại nói.

Hai người tìm bàn trống một cách khó khăn. Thi Tuấn gọi nước xong bèn quay qua nhìn Hương Giang:

-Em nói tiếp đi.

-Tiếp chuyện gì kia?

-Chuyện ăn sáng của em, anh muốn biết không nghiêm chỉnh là thế nào.

Hương Giang cười khoả lấp:

-Anh Tuấn biết chi mấy chuyện đó. Café ở đây ngon thật, em thích lắm.

-Anh cũng thích, nhưng anh thích em kể chuyện của em hơn, không chìu ý anh được sao?

Không né được, Hương Giang đành nói một cách miễn cưởng:

-Em hay ăn trên phòng, vừa ăn vừa xem truyện, hoặc nghe nhạc, có lần em lên sân thượng ăn, anh ấy bắt gặp và bảo phải xuống nhà, em không chịu, thế là anh ta bảo bắt chước chị Trâm.

Hoàng Thu Dung


Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(5385)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]