Lúc nầy bận học thi nên Tử Lan và Hài Trâm đăng ký cơm tập thể . Chiều nay hai cô gái đi lãnh cơm . Đây là lần đầu tiên họ bước vào nhà ăn của trường.

Vào giờ tan học, nhà ăn đông nghẹt sinh viên, thật khó chen được đến quầy, Tử Lan và Hài Trâm nép vào góc cột đứng đợi.

Tử Lan lặng lẽ quan sát khắp phòng . Ở đây hầu như chỉ toàn là con trai, hình như con trai không biết mắc cỡ thì phải, họ có thể ăn ở giữa nơi đông đúc và coi thiên hạ như pha . Nếu bắt Tử Lan ăn ở đây, chắc cô chịu nhịn đói thôi.

Ở một bàn gần đó, bốn tên con trai đứng quanh chiếc bàn vuông, mỗi người một chiếc muỗng, chờ đợi . Một sinh viên bê thao cơm lớn đặt giữa bàn, họ múc mỗi người một chén, mạnh ai nấy múc lấy múc để.

Một tên con trai giơ tay lên :

- Tao có ý kiến nầy, tuyệt lắm !

Chẳng hé miệng thêm, hắn trút tất cả canh và đồ kho vào thao cơm, trộn đều lên, mấy tên còn lại trố mắt nhìn.

- Thằng nầy, làm gì kỳ vậy mậy ?

- Ăn như vậy cho nó dân chủ.

Cả đám cười rần lên, tán thưởng . Những cái miệng nhai ào ào, cười nói cũng ào ào . Tử Lan và Hài Trâm mở to mắt nhìn . Hài Trâm kề vào tai Tử Lan :

- Ăn uống gì như heo.

Cả hai che miệng cười khúc khích . Hình như biết mình bị chiếu tướng, một tên con trai hơi khựng lại, nói nhỏ gì đó, mấy cái đầu kia ngoái lại, cười nhe răng . Rồi một tên oang oang :

- Có gì đâu mà nhìn, ăn thế nầy cho vui, nếu không chê, mời hai bạn nhập tiệc !

Hài Trâm liếng thoắng :

- Thôi, ăn không kịp mấy bạn đâu.

- Không sao, có hai bạn vào, bọn nầy sẵn sàng nhường phần mà.

Mặc cho Hài Trâm đối đáp, Tử Lan đứng yên quan sát bàn ăn . Trong cái thao lớn mênh mông là cơm (và sạn, thóc) le que vài cọng rau muống, vài con tép nhỏ xíu, vài cộng bún ngắn ngủn . Cái nầy không thể gọi là bữa ăn, mà là chút lương thực cầm hơi để sống, để đủ sức lây lất cho qua bốn năm đại học.

Ôi, những thiên tài của đất nước, họ được đào tạo từ hoàn cảnh khiêm tốn quá ! Đây là môi trường cung cấp cho xã hội những kỹ sư, bác sĩ, những giáo viên tương lai...

Cuộc đời dạy họ phải biết nén lòng, chịu đựng bốn năm triền miên thiếu thốn mà nuôi mầm ước vọng.

Những chàng sinh viên ở đây, sau nầy mỗi người sẽ lao vào cuộc sống với tất cả hăm hở của tuổi trẻ, sẽ mang dấu ấn những năm tháng đói nghèo lao lách tìm cho mình một chỗ đứng . Biết xã hội có ban tặng chút ân sủng đền bù đời sinh viên vất vả, hay vẫn khép kín ngõ ngách vào đời ??? Điều ấy nằm ngoài khả năng của những con người trí tuệ nầy.

Tử Lan nhìn khắp căn phòng, mọi người vẫn ra vào nhộn nhịp, vô tư.

Các chàng kỹ sư, bác sĩ tương lai vẫn cười nói ồn ào, bên cạnh bàn ăn toàn rau và nước mắm . Tiếng cười mới trẻ trung làm sao . Nó khác với giọng cười thỏa thuê của các người có địa vị, bên bàn nhậu thừa mứa . Những gương mặt trai trẻ toát lên nghị lực và sức phấn đấu, chẳng giống chút nào những bộ mặt đỏ gay, mãn nguyện của những con người thành công trên đường đời . Ôi, bức tranh xã hội thật muôn vẻ.

Và trong những chàng sinh viên nầy, ngày sai ai sẽ là các vị giáo sư, các nhà nghiên cứu, các giám đốc uy quyền ? Ai sẽ thênh thang trên con đường công danh rộng mở ? Ai sẽ tiếp tục bươn chải lang thang ? Mai nầy lắm kẻ ngất ngưỡng trên đỉnh công danh, chắc sẽ có thêm vô số cái bụng phệ vì bia rượu... và cũng sẽ có thêm vô số những những cống hiến mới cho loài người yêu dấu.

Điều ấy gởi vào mỗi tính cách con người.

Tử Lan liếc về phía quầy, bọn con trai vẫn đông nghẹt . Không cách gì dám chen vào, cô đành tiếp tục đợi . Ánh mắt cô nhìn lạc ra cửa, rồi dừng lại ở một dáng cao cao vừa đi vào . Vũ Nguyên.

Vẫn là vẻ mặt lầm lầm cô đã quen nhìn thấy, chàng đứng tựa vào thành cửa, ngó lơ đãng về phía quầy . Bắt gặp tia nhìn của Tử Lan Vũ Nguyên hơi khựng lại, đôi mắt lóe lên một ánh lửa, rồi vụt tắt ngấm, chàng nhìn cô như chẳng mấy quen biết . Tử Lan bặm môi, quay mặt nơi khác.

Khi ra cửa, ngang qua Vũ Nguyên, cô khẽ hất mặt lên, một chút kênh kiệu trên khuôn mặt xinh đẹp . Cô không thấy đôi mắt chàng nheo lại, rắn đanh.

Trên đường về phòng, Tử Lan cứ mang cảm giác ấm ức . Hài Trâm không để ý thái độ trầm mặc của cô, vẫn lăng xăng bày đồ ăn ra bàn, như chuẩn bị một bữa tiệc linh đình.

Cả hai cố gắng nhai những hạt cơm có mùi ẩm mốc, tỉ mỉ nhặt từng hạt sạn và bông cỏ, ai cũng thấy ngán ngẩm bữa cơm tập thể đầu tiên, nhưng chẳng có ai mở miệng trước.

Hài Trâm chợt kêu oai oái, Tử Lan nhìn theo hướng mắt Hài Trâm rồi cũng thốt lên một tiếng kêu kinh sợ . Trong tô canh, lác đác với mấy cọng rau muống là một chú sâu thâm đen, thẳng đờ, trôi lềnh bềnh . Chú sâu chẳng làm gì nổi ai, nhưng cũng đủ sức làm hoảng vía những cô gái nhút nhát.

Hài Trâm buông chén xuống, lắc đầu nguầy nguậy :

- Thôi mình không ăn nữa đâu, mình sợ đến già, nhất định không ăn cơm ở nhà ăn nữa.

Tử Lan cũng buông chén, ngồi thừ người nhìn Hài Trâm, khuôn mặt ngơ ngẩn.

Hài Trâm rủ :

- Đi ăn bánh cống nhé !

- Chắc phải như vậy thôi.

Cả hai bỏ dở phần cơm còn lại, rồi kéo ra chợ . Ở đây có chỗ bán bánh cống ngon tuyệt . Nó giống như bánh giá ở Mỹ Tho, cũng làm bằng bột gạo, nhưng đặc biệt hơn . Hài Trâm và Tử Lan theo dõi những động tác thành thạo của bà bán hàng, cảm thấy thích thú . Bà ta cầm cái khuôn tròn tròn, đổ đầy bột vào đấy, rồi bỏ thêm vài cọng khoai tây, vài hột đậu xanh, vài con tép đỏ au . Cuối cùng nhúng khuôn vào cái chảo to tướng đầy những dầu, tiếng xèo xèo lăn tăn trong chảo dầu sôi nghe rất vui tai . Hai cô gái nhìn chăm chú.

Rồi bà bán hàng bày ra dĩa hai chiếc bánh cống vàng giòn rụm, dĩa rau xanh nõn, nào là xà lách, nào dấp cá, húng... Màu xanh của rau bên cạnh màu đỏ của ớt trong chén nước mắm tạo nên một gam màu hài hòa, hấp dẫn, gợi thèm không thể tả.

Khi cả hai đứng dậy , Hài Trâm rên rỉ :

- Mình no quá, cứ chúi mũi vào dĩa bánh quên cả trời đất . Khiếp !

Hài Trâm nhăn mũi :

- Trời đất có nghĩa lý gì khi ta bận ăn, đó là nhiệm vụ sinh tồn đó chứ.

- Qua đường Xô Viết Nghệ Tĩnh ăn đá đậu đi Trâm.

- Sẵn sàng

- Không no nữa à ?

- Nhét thêm ly chè thì nhằm gì nào ?

Tử Lan cười rúc rích :

- Con trai mà biết mình ăn thế nầy, chắc họ cho mình ế mất.

- Ế thì ế, còn ăn thì cứ ăn, mình thà không có chồng chứ không nhịn ăn, ăn vui hơn có chồng.

Rồi cô liếng láu :

- Con đường đến gần trái tim nhất là con đường thông qua bao tử, ai muốn yêu mình thì cứ cho mình ăn nhiều vào, mình sẵn sàng yêu lại tất.

Cả hai cười sặc sụa, cười đến mỏi cả bụng, đến tận lúc ngồi bên hai ly đá đậu.

...

Thế mà hôm sau, khi Hài Trâm đòi trả phiếu lại nhà ăn . Tử Lan ngần ngừ :

- Không ăn ở đây nữa à ?

- Ừ, không ăn, cha mẹ Ơi, từ nhỏ đến giờ mình mới thấy món ăn như vậy, thấy ghê.

Thôi ráng đi nào, chứ ra ngoài mệt lắm.

Hài Trâm giãy nãy :

- Thôi, thôi, mình sợ lắm, rủi nuốt vài con sâu vào bụng có ngày thành trại chăn nuôi trong ấy, mình nhất định không ăn đâu, sợ lắm.

Tử Lan phải giở giọng lưỡi Tô Tần ra thuyết phục mãi, cuối cùng Hài Trâm cùng đồng ý, đồng ý một cách vô tư . Còn Tử Lan thì ngầm xấu hổ, cô không dám thú nhận với Hài Trâm, rằng cô muốn đến nhà ăn để... để có dịp gặp Vũ Nguyên . Tử Lan không hiểu vì sao càng ngày cô càng nghĩ đến tên con trai khó ưa ấy . Hắn càng hờ hững xa vời, cô càng thấy tức và càng lôi cuốn vào ma trận tình cảm . Vũ Nguyên thấy ghét lắm.

Cô không dám kể với Hài Trâm chuyện này, Hài Trâm sẽ phản đối ầm ĩ cho coi . Làm sao Trâm chịu đựng được việc Tử Lan bỏ rơi những người con trai đeo đuổi, để thầm hy vọng vào một gã kiêu ngạo xem cô như số không . Càng nghĩ Tử Lan càng cảm thấy tự ái tơi bời.

Tối nay Tử Lan đi học trễ, vào mùa thi mà đi quá sáu giờ xem như không có chỗ học, nhưng Tử Lan không sợ điều đó, cô đã quen với việc sẽ có một người bạn trai nào đó, nhường chỗ, hoặc dành sẵn một bàn . Thường cô đón nhận sự ga lăng này rất bình thường, như điều ấy là tất nhiên, cô không lấy đó làm thắc mắc hay tự hào, cũng như những cô gái đẹp chẳng lấy làm lạ khi có nhiều bạn trai theo đuổi.

Ngay từ năm thứ nhất, Tử Lan đã rút ra một kết luận thú vị, rằng con trai ở trường này thường tỏ tình bằng kẹo (hihihihi... thiệt là một lối tỏ tình có lợi cho mí nha sĩ như nhỏ Nghi ) . Mỗi giờ giải lao, bao giờ họ cũng tìm đến đối tượng mình theo đuổi với một nắm kẹo trên tay, mà kẹo thì đâu có khó mua, ngay dưới chân cầu thang có bán đấy thôi.

Thường cô nào "bị" nhiều người theo đuổi thì ăn kẹo đến mỏi cả răng, ăn đến phát khùng . Bởi vì con gái vốn tế nhị và lịch sự, chẳng ai nỡ từ chối vài cử chỉ ân cần, thế là nhận kẹo . Còn tình cảm đáp trả hay không là chuyện khác, chuyện ấy ngoài khả năng hiểu biết của mấy gã con trai.

Cho đến bây giờ, Tử Lan vẫn còn nhận kẹo từ nhiều phía, cô cũng hiểu rằng nguồn cung cấp dồi dào ấy sẽ ngưng lập tức, nếu cô chỉ nhận kẹo của một người.

Buổi tối về phòng, Tử Lan hay bày ra bàn một nắm kẹo nhờ bạn bè ăn giùm, riết rồi trong phòng ai cũng ngán, có khi cô phải đem vào lớp mời . Có lần Hài Trâm sửa bốn câu thơ của Xuân Diệu trêu Tử Lan.

"Anh sẵn có một tình yêu thứ nhất

Trao cho em kèm gói kẹo me

Em không nhận là tiền anh đỡ tốn

Kẹo cho đi không lấy lại bao giờ ".

Tử Lan lẩn thẩn nhớ câu thơ của Hài Trâm, cô thầm nghĩ, đến một ngày nào đó, Vũ Nguyên sẽ đến với cô bằng những viên kẹo xinh xắn, mở đầu cho một lời tỏ tình thầm lặng.

Ôi, tình yêu được gởi trong những viên kẹo mới ngọt làm sao, Tử Lan thấy mình như trẻ con, cứ khao khát mãi được trao tặng những viên kẹo ngọt từ Vũ Nguyên.

Tử Lan đi vào nhà hai tầng, dưới sân đầy xe, các phòng học chật kín, cô lững thững đi tìm một chỗ học.

- Tử Lan !

Một tiếng gọi quen thuộc làm cô quay lại, Việt Hải có vẻ chờ cô từ lâu :

- Anh giành sẵn cho Lan một bàn rồi, Lan vào học đi.

Cô mỉm cười, nhỏ nhẹ :

- Cám ơn anh Hải nhiều.

Rồi cô đi vào phòng, vượt qua các dãy bàn, bình thản trước những ánh mắt chợt ngước lên chiêm ngưỡng.

Bàn mà Việt Hải dành cho Lan nằm ở gần cuối lớp, sát bên cửa sổ . Tử Lan rất thích ngồi ở đây, tính cô hay mơ mộng lãng mạn . Cứ cúi đầu xuống quyển tập học, đến khi ngẩng đầu lên, chợt bàng hoàng nhận thấy bầu trời đầy sao, những ngôi sao lấp lánh như ngàn đôi mắt đang nhìn xuống trần gian, cô hay đắm mình trong khoảng không gian bao la huyền bí, với một cảm giác vừa vui thích, vừa sợ sợ.

Cảm thấy nặng đầu, Tử Lan vẽ nhăng nhít lên bàn . Ở một góc đập vào mắt cô dòng chữ LÊ VŨ NGUYÊN - PHẠM VĂN HOÀI - Khoa kinh tế . Tử Lan ngồi yên, ngơ ngẩn.

Cảm thấy bồn chồn, cô ra khỏi lớp, đi thơ thẩn ra cổng . Cô gặp Hoàng Duy ở hàng cây thanh niên . Duy hỏi ngay :

- Sao mấy hôm nay Lan không đi học ?

- Lan có đi học đó chứ !

- Sao Duy không tìm thấy ?

Tử Lan im lặng, Hoàng Duy sống sượng:

- Lan cố ý đổi chỗ học liên tục, Lan muốn tránh mặt Duy chứ gì.

Cô tiếp tục im lặng, Hoàng Duy có vẻ bồn chồn.

- Mấy hôm nay Duy chờ Lan đến tối, Duy không học được gì cả.

- Đừng như vậy Duy, gần thi rồi . Mà...

- Mà sao, Lan ?

- Lan không thích người khác nghĩ về mình nhiều quá.

- Nhưng Duy không thể làm khác được, hôm nào không gặp Lan, Duy không học được.

Tử Lan không trả lời, cô ngẩng đầy nhìn hàng cây, cảm thấy bị quấy rầy, phiền muộn . Tử Lan thích được một mình thơ thẩn với bầu trời đêm, nhưng hầu như bao giờ cũng có người nào đó quấy rầy . Cô cứ thầm thở dài.

Từ lâu rồi, Tử Lan cố tránh mặt Hoàng Duy, đến nỗi Duy vốn vô tâm mà vẫn nhận ra . Lúc đầu năm thứ nhất, Tử Lan và Hài Trâm rất thân với Hoàng Duy, nhưng sau nầy, khi Duy biến tình bạn thành tình yêu, cô trốn tránh Hoàng Duy ra mặt . Duy làm thơ tỏ tình, Duy viết cho cô những bản nhạc trữ tình sướt mướt, Duy tặng cô những món quà hào nhoáng và nhờ Hài Trâm thuyết phục cô . Đôi lúc Tử Lan cảm động, nhưng cô không sao yêu được người bạn trai quá ư chải chuốt nầy.

Hoàng Duy vẫn bồn chồn :

- Sao lúc nầy Lan hay tránh mặt Duy quá vậy ? Trong khi Duy lúc nào cùng...

Tử Lan ngắt lời :

- Đừng nói chuyện đó ở giữa đường, Duy !

Từ ngoài cổng, ba người con trai đạp xe chạy vào . Tim Tử Lan rộn lên khi thấy Vũ Nguyên . Chàng chạy giữa, một tay giữ xe, một tay vịn vai người bạn bên cạnh . Nhận ra Tử Lan, đôi mắt Vũ Nguyên vẫn tĩnh lặng, khuôn mặt bình thản . Tự nhiên cô thấy chút buồn buồn.

Họ đi qua rồi, Tử Lan nhìn đồng hồ :

- Vào học đi Duy, tối rồi !

Và cô lẳng lặng đi lên lớp, không trả lời những tiếng than vãn của Hoàng Duy . Con trai không được yếu đuối Duy ạ ! Con trai khi thất tình phải đem nỗi buồn thầm lặng mà gởi vào khói thuốc . Duy hiểu không ? Những lời rên rỉ yếu mềm hãy để dành cho con gái . Bởi vì con gái vốn mong manh.

Quả là tối nay Tử Lan thất tình, chỉ có cảm giác thất tình mới làm rã rời tâm hồn như vậy . Vũ Nguyên như những tia chớp xuất hiện rồi biến mất , để lại trong cô nỗi buồn mênh mông , ôi ! Thà là đừng gặp gỡ.

Tử Lan viết nghuệch ngoạc lên tờ giấy.

"Người đâu gặp gỡ làm chi !

Trăm năm biết có duyên gì hay không "

Cô vội gạch đậm xóa bỏ câu thơ, như sợ có ai soi thấu tâm trạng mình . Lần đầu tiên Tử Lan không dối lòng mình, rằng cô bị thu hút bởi tính cách mạnh mẽ, khó khuất phục . Vũ Nguyên như một mẫu con trai trong trí tưởng tượng của cô... Lẽ nào cô đành nâng niu kỷ niệm về lần gặp gỡ ở Cung thiếu nhi như một hồi ức khó quên !

Tử Lan mở tập, nhưng không tài nào tập trung được, cô đứng dậy ra về . Về Hải đuổi kịp cô ở dưới sân :

- Sao Lan về sớm vậy ?

- À, tại Lan nhức đầu.

Việt Hải hỏi một câu đầy tính nghề nghiệp :

- Lan đau ra sao ? Nhứt buốt hay kèm chóng mặt, có bị mất ngủ không ?

- Không, không, Lan chỉ nặng đầu thôi.

- Tại Lan học căng thẳng quá đó, mai mốt học ít thôi nghe Lan !

-...

- Sao Lan im lặng hoài vậy ? Nhức đầu nhiều lắm hả ?

- Không , Lan hết đau đầu rồi, chỉ hơi buồn ngủ thôi.

Việt Hải vẫn băn khoăn :

- Sao kỳ vậy, trong mình Lan ra sao nói để anh lo ?

Tử Lan cảm thấy buồn cười, con trai sao có lúc khờ khạo quá, họ có thể lo cuống lên vì một câu nói vu vơ của con gái . Có đôi lúc họ ngờ nghệch như chú bé mới lên năm, thế mà họ sinh ra để làm thân tùng bách đó.

- Lan nghĩ gì vậy ? Sao Lan khó hiểu quá ?

- Khó hiểu là sao, anh Hải ?

- Là... là, lúc nãy thấy Lan vui lắm, tự nhiên bây giờ Lan buồn, sao mà... tâm trạng Lan biến thiên như hình sin ấy.

Tử Lan thấy buồn cười, Việt Hải thô sơ quá.

- Lan ơi, ngày mai lan học ở nhà hai tầng nghe, anh chờ.

Tử Lan dịu dàng :

- Lan chưa biết.

Việt Hải cắn môi, như suy nghĩ rất gay rồi lúng túng :

- Lan nầy, người bạn lúc nãy... cái người đi với Lan đó... người đó là bạn của Lan hả ? Bạn thân hả ?

- Ai kia ?

Rồi nhớ ra Hoàng Duy, Tử Lan cười, không trả lời . Việt Hải nhìn cô chăm chăm :

- Phải không Lan ?

- Đó là bạn của Lan, học cùng lớp.

- Chỉ có vậy thôi à ?

- Dạ.

Nhìn vẻ mặt cù lần của Việt Hải như nhẹ nhõm, Tử Lan thấy một chút tội nghiệp . Rồi cô liên tưởng đến Vũ Nguyên phớt đời , cao ngạo . Ôi, ước gì cô có thể khuất phục được con người ấy !

Tử Lan xếp tập lại, cảm thấy nặng đầu, cô đưa tay xoa trán, nhìn quanh, phòng học còn lưa thưa vài người, đa số đều ra ngoài giải lao.

Tử Lan đứng dậy đi ra ngoài, bây giờ cô mới hay trời đang mưa, mưa bay lất phất, nhẹ nhẹ hột thôi, nhưng cũng đủ ru tâm hồn vào vùng thơ mộng.

Cô đi thơ thẩn về cuối dãy, nơi góc hành lang mờ tối, thường bọn sinh viên rất ít đến chỗ này, vì nó quá vắng và lại tối . Mỗi lần ra nhà ba tầng học, Tử Lan thường đến đây, đứng một mình . Ở đây đứng dưới nhìn lên thì không rõ là ai cả.

Tử Lan đứng tựa vào cột đá, lặng lẽ nhìn những hạt mưa lất phất trong ánh sáng nhấp nhóa, lòng buồn rười rượi . Một lát sau, cô cảm nhận như có ai đó đứng bên kia cột, không khí thoảng mùi thuốc lá . Chắc là người con trai nào đó cũng đến đây một mình . Thế giới riêng biệt của cô đã có người vô tình phá vỡ . Cô phân vân không biết nên đi hay ở.

Người con trai bên kia bỗng búng mạnh tàn thuốc, một đóm đỏ bay vèo xuống sân, tắt ngấm . Tử Lan nghe một tiếng thở dài.

Cô quay người đi xuống, gã con trai có lẽ phát hiện có người, hắn quay lại, Tử Lan hồi hợp nhận ra Vũ Nguyên.

Chàng nhìn cô, rồi lên tiếng, âm thanh như có một chút hồi hộp bị nén lại :

- Tử Lan phải không ?

- Dạ.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2878)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]