Tuấn nằm trên giường đọc báo. Phía bàn, Thủy Linh ngồi chăm chú dũa móng taỵ Sáng nay chủ nhật, cả hai không đi đâu chơi. Đối với hai người, người này không còn lạ gì với người kia. Và tình cảm lãng mạn buổi đầu không còn nữa. Sống chung như vợ chồng, sự mới lạ đã qua, cả hai không cảm thấy nhàm chán, nhưng không thật sự hạnh phúc. Vì tình trạng lơ lửng của mình.

Chợt có bóng người đi vào sân. Rồi người đó xuất hiện ở cửa. Đó là bà nội.

Vừa thấy bà, Linh hoảng hốt đứng bật dậy. Nhưng nhớ ra ở đây là nơi an toàn của mình. Cô lấy lại vẻ tự tin ngaỵ Cô quay qua Tuấn:

-Nội anh tới nè.

Tuấn ngạc nhiên ngồi lên. Quăng tờ báo qua một bên:

-Sao nội biết con ở đây?

Bà không trả lời ngaỵ Bà thong thả bước vào, ngồi xuống, đưa mắt nhìn quang phòng như quan sát:

-Chỗ này cũng đẹp lắm, tụi con trang trí nhà cũng có vẻ ấm cúng lắm.

Không hiểu nhận xét đó là khen hay chê, hay mỉa mai, Linh làm thinh không trả lời. Tuấn mặc áo vào rồi bước qua bàn:

-Có chuyện gì không nội, ở nhà có gì không sao nội tới tìm con?

Anh quay qua Linh:

-Lấy nước đi Linh

Bà nội khoát tay:

-Không cần, nội ghé một chút rồi đi ngay đấy.

Linh khẽ nhướng mắt nhìn Tuấn một cái rồi rút lui vào trong. Bà nội quay qua Tuấn:

-Tụi con sống thế nào? Có thiếu tiền không?

Tuấn cười:

-Con thấy thế này cũng thoải mái, con không nhiều tiền như trước kia, nhưng cũng không cần lắm.

-Nội cũng mừng khi thấy hai đứa sống đầm ấm như vậy. Coi như con đã có một gia đình như con muốn rồi đấy, chỉ thiếu một đứa bé mà thôi.

-Bao giờ ly dị xong tụi con sẽ tính tới chuyện có con.

-Vậy à? Con sáng suốt lắm đấy.

Giọng của bà đầy màu sắc châm biếm lẫn hài hước. Đến nỗi làm Tuấn thấy bối rối. Anh ngồi im, rồi nói trầm tĩnh:

-Trước khi đi con đã bảo không hối hận bây giờ cũng vậy nội ạ.

Bà nội chợt chuyển đề tài:

-Trúc Vân nó khá lắm, ban đầu nội cũng sợ nó không điều khiển được công ty, nhưng sau đó nội yên tâm ngay, trong nhà yên ổn lắm, con đừng lo.

-Vâng, con cũng mừng cho cô ta.

-Con không quan tâm đến thằng bé sao?

Tuấn không giấu được vẻ khó chịu:

-Nội biết nó không phải là con của con mà.

-Vậy à?

Nói xong, bà rút tờ giấy ra, đặt trên bàn:

-Rốt cuộc Trúc Vân cũng chìu ý con, đây là kết quả xét nghiệm của thằng bé, có thể con ngạc nhiên, nhưng nội thì không ngạc nhiên lắm, bởi vì nội không hề nghi ngờ.

Thấy Tuấn định cầm tờ giấy, bà dằn tay lên nó:

-Con khoan đọc để nội nói cho hết, trước đây nội đã từng bảo sẽ làm sự thật cho con, nhưng con không nghe, bây giờ con sẽ làm gì trở lại đây?

Tuấn muốn giằng tờ giấy ra, nhưng không dám, anh nói cứng:

-Con sẽ chịu trách nhiệm về những gì con làm.

-Tất nhiên, nhưng Trúc Vân thì có chịu chấp nhận không? Nội đã từng nghĩ, nếu thằng bé không phải con con, thì người ra khỏi nhà là Trúc Vân chứ không phải con, bây giờ con gặp khó khăn đấy, tự mình tháo gỡ đi, nội không xen vào chuyện của con đâu.

Nói rồi bà đứng dậy:

-Con tự mình giải quyết đi, nội về đây.

Tuấn đứng dậy tiễn bà ra cửa. Anh quay ngoắt vào, cầm tờ giấy lên đọc.

Thật bàng hoàng khi biết đứa bé đích thực là con của anh. Tuấn cảm thấy một sự xúc động đến mãnh liệt. Đồng thời cảm giác xấu hổ làm mặt anh đỏ bừng. Rất may là bà nội không còn ở đây để thấy anh.

Bà nội rất biết cách hài hước. Càng nghĩ về những gì bà nói và hành động, anh càng cảm thấy xấu hổ kỳ lạ. Thậm chí nghĩ đến Trúc Vân cũng đủ để đỏ mặt.

Tuấn bước vào lấy máy. Rồi ra sân ngồi. Anh bấm số di động của Trúc Vân. Và kiên nhẫn ngồi chờ.

Khá lâu sau, Trúc Vân mới cầm máy, Tuấn thừa biết cô đã nhận ra số máy của anh, nhưng giọng cô vẫn thản nhiên:

-Alô.

-Anh đây, Trúc Vân.

Nói xong,a nh mới nhận ra mình đã xưng hô khác với cộ Hình như điều đó làm Vân buồn cười. Anh nghe tiếng cô bật cười trong máy. Rồi sau đó lại thản nhiên:

-Tôi biết, có chuyện gì không?

-Em có thể ra ngoài một chút được không? Anh muốn gặp em.

-Có chuyện gì không?

-Tất nhiên là có, em ra đi, anh cần phải gặp em ngay.

-Bây giờ không được, tôi đang cho bé Nam ăn.

-Sao không giao lại cho dì Phương, bình thường dì Phương cũng chăm sóc nó vậy.

-Biết là vậy, nhưng ngày nghĩ của tôi ít lắm, tôi muốn dành hết giờ rảnh của tôi cho nó.

-Anh chỉ cần một chút thôi, không làm mất thời gian của em đâu, anh xin em.

-Tiếc là không được, có chuyện gì huynh cứ nói đi.

-Những chuyện thế này không thể nói qua điện thoại, em biết mà.

-Làm sao tôi biết được chuyện của huynh, huynh cứ nói đi.

-Anh không thể nói, yêu cầu em đến gặp anh ngay.

-Không được.

Tuấn cố dằn tâm trạng xúc động, anh dịu giọng:

-Thôi được, sẽ gặp em sau, em cho con ăn tiếp đi.

Khi nói câu đó, anh lại tưởng tượng cái nhướng mắt chế giễu của Vân. Hoặc là thái độ tưng tửng nhạo báng mà anh thường thấy. Thái độ mà trước kia anh ghét cay ghét đắng. Bây giờ lại có ý nghĩa khác. Và anh như bật ngửa ra khi hiểu rằng Trúc Vân không phải là người đơn giản.

Tuấn cầm máy trên tay, ngồi thừ người nghĩ ngợi. Anh đã sống với Trúc Vân bao lâu mà chẳng hiểu chút gì về cộ Hay có hiểu thì cũng chỉ là những phán đoán mơ hồ. Cho nên bây giờ anh thật sự bối rối khi làm hòa với cô, mà không biết phải bắt đầu từ đâu.

Bị cuốn vào tình huống bất ngờ, Tuấn quên mất mình đang ngồi một mình ngoài sân. Đến nỗi tiếng chân Linh đi ra anh cũng không hay.

Linh đang đứng trước mặt anh, tay cầm phiếu xét nghiệm mà bà nội đem đến lúc nãy. Hình như cô đã hiểu chuyện. Gương mặt cô đầy vẻ thắc thỏm:

-Như vậy đứa nhỏ là con anh phải không?

Tuấn im lặng gật đầu.

Sự thừa nhận thẳng thắn của anh là Linh tức ngạt thở:

-Vậy là trước giờ anh dối em phải không? Anh nói láo để lừa em, anh là đồ lường gạt.

Tuấn đứng lên:

- Đi vô nhà nói chuyện, em la lớn quá coi chừng người ta nghe.

Anh đi vào nhà, Linh đi theo anh. Tâm trạng choáng váng làm cô không còn bình tĩnh nổi. Cô nói một cách căm tức:

-Anh nói đi, anh muốn gì ở em, tại sao anh giấu chuyện anh có con với cô ta, anh nói đi.

Tuấn khoát tay:

- Đến bây giờ anh mới biết chuyện này, nếu nội không làm tới cùng thì anh vẫn không khẳng định, em không phán đoán được sao?

Linh hơi dịu lại. Bây giờ cô mới nghĩ ra. Cô nhìn Tuấn chăm chăm:

-Vậy anh sẽ làm gì đây? Biết rõ đó là con của anh rồi, anh sẽ làm gì với với cô tay đây?

-Ngay bây giờ anh chưa dứt khoát được, thậm chí anh cũng bất ngờ như em, anh không thể nói được gì hết.

-Anh chỉ có thể chọn một trong hai người mà thôi, em hay cô ta?

Tuấn lặng thinh. Anh ngồi xuống cạnh bàn, cúi đầu suy nghĩ. Linh đã đặt vấn đề thực tế như vậy. Dù muốn dù không anh cũng, phải nhìn vào thực tế, có điều nó bất ngờ quá, anh không đủ thời gian để cân nhắc.

Linh nhìn anh chăm chăm, môi cắn lại đến phát đau. Thái độ lưng chừng của Tuấn làm cô lo sợ đến thắt im. Và vốn là người thực tế, cô nghĩ ngay đến chuyện giải quyết rạch ròi. Chứ không để cảm xúc choáng hết tâm trí mình.

Cô khoanh tay trước ngực, nheo mắt với vẻ suy nghĩ:

-Bây giờ biết chắc nó là con anh rồi, anh sẽ khó bỏ được bà vợ hờ của anh. Nếu có ly dị đi nữa thì cũng còn ràng buộc con cái, nó không đơn giản như chỉ có em với cô ta nữa, anh sẽ chọn ai đây?

-Trước mắt là anh không hề nghĩ đến chuyện bỏ em, thậm chí cũng không nghĩ đến lựa chọn.

-Có chứ, chẳng lẽ anh muốn sống thế này, hoặc cùng có cả hai.

Tuấn cúi xuống, ôm lấy đầu:

-Ngay bây giờ anh chưa suy nghĩ được gì hết, em cho anh thời gian được không?

-Em đặt vấn đề để anh suy nghĩ nhé, hoặc là anh bỏ hết, kể cả con anh, để cưới em, hoặc là anh trợ cấp cho em khi về với gia đình.

Tuấn thoáng nhíu mày:

-Em nói gì vậy?

-Em cảm thấy sống với anh chông chênh quá, không có một cái gì bảo đảm cả, kể cả tình cảm, trươóc sau gì rồi anh cũng chán em thôi.

- Đừng nghĩ như vậy, tình cảm không phải là chiếc áo, không thể mặc nữa thì bỏ, hoặc cho người khác.

-Nhưng anh có chiếc áo khác, anh sẽ chẳng tiếc gì cái áo không phải anh muạ Vậy khi anh về với vợ con, em sẽ sống thế nào đây?

-Ý em là thế nào?

-Anh trả nợ em thế nào đây? Anh vay của em nhiều quá rồi, tuổi trẻ của em, tai tiếng và cả tình cảm, những gì em cho anh trong su6ót thời gian qua, anh sẽ trả như thế nào?

Cách nghĩ quá thực tế của Linh lúc này, khiến Tuấn ngạc nhiên và khó chịu, anh cau mặt:

-Tình cảm không thể quy ra thành giá trị để tính toán được mất, em đừng bắt anh tính những thứ đó.

Nói xong,a nh bỏ vào trong thay đồ, rồi dắt xe ra ngoài.

Linh đi nhanh theo anh ra sân, tay nắm cổ xe:

-Anh đi đâu vậy? Về nhà tìm con phải không?

Tuấn cười nhạt:

-Em nghĩ anh còn đủ tư cách về nhà lúc này sao?

Linh tin và hiểu được tâm lý đó. Cô buông tay ra:

-Thôi được, anh đi đi, trưa có về ăn cơm không?

-Lát nữa anh về.

Tuấn dắt xe ra sân. Anh không về nhà mà vào một quán café. Lúc này anh cần tránh Linh để có thời giờ suy nghĩ một mình.

Nếu có cô, cô sẽ bắt anh phải giải quyết chuyện thực tế cơm áo. Mà bây giờ thì anh không còn đủ tâm trí để nghĩ chuyện gì khác quanh cô.

Anh ngồi trong quán café đến chiều. Cuối cùng vẫn không biết mình phải làm gì. Điều đó còn tùy thuộc vào Trúc Vân. Anh muốn làm hòa với cộ Nhưng anh biết điều đó không dễ. Có thể dễ dàng với ai, chứ không phải là Trúc Vân.

Hôm sau, Tuấn nghĩ làm một buổi. Anh không về nhà, mà ghé công ty tìm Trúc Vân.

Mấy tháng rồi không đến công ty, anh ngạc nhiên khi thấy nó thay đổi hẳn. Trúc Vân đã cho trang trí nội thất, trông nó khang trang hơn nhiều. Hình như cô thích cái gì cũng phải đẹp.

Tuấn mỉm cười đáp lại cái chào của vài nhân viên. Anh thấy cả cái nhìn tò mò của họ. Nhưng vẫn phớt lờ.

Cả công ty này, có ai không biết chuyện giám đốc bỏ công ty lẫn bà vợ xinhđẹp để sống với cô thư ký. Cho nên bây giờ thấy anh ta đến, họ nhìn anh ngạc nhiên không giấu giếm.

Tuấn đi lên tầng trên. Gặp cô thư ký ở phòng ngoài, anh nói trước:

-Tôi muốn gặp cô Vân.

Cô thư ký mới vào nên không biết anh là ai. Thấy cô ta nhìn ngơ ngác, anh nói:

-Bà chủ đấy.

Đạ, anh đợi một chút.

Cô ta đứng dậy định đi, nhưng anh chận lại:

- Để tôi tự vào, không cần hỏi

Anh đi thẳng vào phòng trong, nhưng cô ta gọi lại:

Đạ, anh tên gì, để tôi...

Tuấn không trả lời,anh định đẩy cửa phòng, nhưng cô ta gọi lại lần nữa:

-Không phải phòng đó, bên đây nè anh ơi!

Tuấn lẩm bẩm:

- Đổi phòng rồi à? Cắt đứt triệt để thật.

Anh nhìn qua phía đối diện, hất mặt về phía đó, hỏi ngắn gọn:

-Bên đây phải không?

Đạ.

Tuấn đẩy cửa bước vào. Vân đang ngồi sau bàn làm việc. Nhìn tác phong cô đầy chững chạc và thong thả. Nghe tiếng cửa mở, cô ngẩng lên, Tuấn thấy cô mở lớn mắt như vô cùng sửng sốt. Nhưng vẫn ngồi yên. Anh tự nhiên đến ngồi xuống chiếc ghế trước bàn, nói như nhận xét:

-Em có vẻ vững vàng lắm.

-Vậy hả?

-Không có anh em vẫn làm được việc phải không? Nhưng chắc cũng không dễ dàng gì, anh hiểu chuyện đó mà.

-Chỉ cần nghĩ rằng mình không làm cũng không được, vậy là phải cố gắng thôi.

Cô chuyện đề tài như không muốn nói về chuyện này:

-Hôm nay huynh không đi làm sao?

-Không.

-Huynh đến có phải vì chuyện cần nói hôm qua không?

-Phải.

Vân ngồi im như chờ. Tuấn nhìn cô chăm chú, anh cố hiểu xem cô có đoán được đó là chuyện gì không. Nhưng vẻ mặt tỉnh bơ của cô không nói lên được điều gì. Vân không phải mẫu người dễ hiểu. Cho nên dù đã đoán trước tình huống này, anh vẫn trở nên bối rối.

Cả hai còn đang im lặng thì chợt dì Phương ẵm bé Nam đi vào. Thấy Tuấn, bà có vẻ ngạc nhiên. Nhưng lại vui vẻ ngay:

-Có con ở đây nữa à?

Tuấn mỉm cười:

-Vâng, con mới tới.

Anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy dì Phương đưa bé Nam cho Vân, nói nựng nịu:

- Đến giờ rồi, qua mẹ cho bú tí đi nè.

Tuấn nhướng mắt:

-Phải cho bú như vậy à?

Vân không nói gì, dì Phương trả lời thay:

-Trúc Vân không cho uống sữa ngoài, sữa mẹ là tốt nhất, với lại mẹ nó nhiều sữa lắm, không cần phải bú dặm

-Ngày nào cũng phải như vậy à?

Dì Phương gật đầu:

-Sáng mẹ nó cho bú trước khi đi, giữa buổi phải bú thêm cử nữa. Tới không kịp là khóc ầm lên đấy.

Bà ngắm nghía thằng bé một cách âu yếm:

-Ngoan lắm đấy nhé, bú xong là ngủ ngay, ít khi nào khóc lắm.

Tuấn không ngừng nhìn thằng bé. Mới có mấy tháng mà nó lớn rất nhiều. Tay chân tròn trĩnh bụ bẫm. Anh bỗng thấy nôn nao muốn bồng nó, siết chặt nó vào lòng. Nhưng anh chỉ ngồi im.

Dì Phương nói qua chuyện khác:

-Con làm lương có cao không?

-Con thấy cũng được - Tuấn nói miễn cường.

Đì nghe nói con hay đi công tác lắm phải không?

-Vâng.

-Nhìn con ốm đi nhiều đấy, ăn uống thất thường lắm hả?

-Không, con vẫn bình thường thôi – Anh nói mà mắt vẫn không rời Trúc Vân và đứa bé.

Trúc Vân không để ý câu chuyện của hai người. Cô mân mê tay chân đứa bé, nhìn nó một cách đắm đuối. Thỉnh thoảng lại cười với nó. Nhìn phong cách của cô, Tuấn nhớ lại thời gian đầu khi chuẩn bị đám cưới. Lúc đó Trúc Vân còn hời hợt, ham chơi và chẳng có khái niệm gì về một cuộc hôn nhân nghiêm túc. Nó khác xa vẻ trầm tĩnh của cô bây giờ.

Tuấn đưa mắt nhìn xuống bàn. Anh thấy bức ảnh đứa bé trước mặt Trúc Vân. Trong phòng cũng treo vài bức ảnh cậu bé kháu khỉnh.

Anh chợt nhớ cô đã treo ảnh của Ricky Mactin trong đêm tân hôn. Và cả hai đã cãi nhau một trận vì chuyện đó. Vì cách chơi ngông đó mà anh đã có ác cảm với cô suốt tuần trăng mật. Bây giờ nhớ lại, anh thấy không tin Trúc Vân đã thay đổi như vậy.

Dì Phương rất muốn nói chuyện với Tuấn. Nhưng thấy anh có vẻ lơ đãng nghe. Và trong khi trả lời bà, mắt anh chỉ nhìn về phía Trúc Vân. Bà bèn tế nhị đi ra ngoài

Bà quay qua Trúc Vân:

Đì xuống dưới lấy nước nghe Vân.

Đạ.

Đợi Trúc Vân cho bú xong, Tuấn đề nghị:

-Anh bồng nó được không?

-Huynh không quen tay, sợ làm nó té mất.

- Đừng sợ như vậy. Anh biết cách giữ gìn nó mà.

Vừa nói anh vừa bước qua, xốc thằng bé trên taỵ Anh nhìn đôi mắt ngơ ngác của nó. Một tình yêu mênh mông xâm chiếm làm anh thấy mắt chợt caỵ Thứ cảm giác yếu đuối mà trước đây anh chưa từng có. Bất giác anh xiết chặt nó.

Trúc Vân hoảng lên, giằng thằng bé ra:

-Huynh đừng làm nó đau.

Tuấn cau mặt:

-Em sợ cái gì vậy? Chẳng lẽ anh không biết giữ nó.

-Có thể, nhưng huynh không quen, huynh không thấy nó nhăn mặt sao?

-Em có vẻ là người mẹ biết chăm sóc con lắm.

-Ai cũng vậy cả.

Cô im lặng một lát, rồi cười khẩy:

-Cho nên khi bà nội thuyết phục đưa nó đến bệnh viện, tôi đau lòng lắm đấy.

Tuấn biết cô muốn ám chỉ tội lỗi của anh. Nhưng anh lại thấy dễ chịu, vì ít nhất Vân còn tỏ thái độ gì đó, dù là giận. Anh nói nhỏ lại:

-Anh xin lỗi

Lúc đó dì Phương đi vào nên Vân không nói gì. Dì Phương đến bồng đứa bé trên tay Tuấn:

- Đến giờ nó ngủ rồi, dì phải đưa nó về thôi.

Trúc Vân đưa dì Phương xuống sân. Khi cô trở lên, Tuấn vẫn còn trong phòng. Thoắt một cái, anh bước tới, ghì Trúc Vân vào người thật chặt, như không kềm chế nổi mình:

-Sao em không nói với anh?

Trúc Vân hơi ngạc nhiên vì cử chỉ nồng nhiệt này, không giống Phương Tuấn chút nào. Nhưng cô vẫn đứng yên, mắt nhướng lên:

-Nói gì?

-Nó là con anh

Vân vẫn đứng yên, hoàn toàn không hề bị xúc động. Giọng cô rất tỉnh táo:

-Hôm qua huynh gọi tôi để nói chuyện này phải không?

-Anh rất muốn gặp em, sao em không tới?

Không nghe cô trả lời, anh nói tiếp:

-Khi biết nó là của anh chính anh, em biết anh sung sướng thế nào không, trong đời anh, chưa bao giờ anh vui và bị xấu hổ như vậy, em...

Vân cắt ngang:

-Huynh xấu hổ với ai?

-Với em.

-Còn bà nội? Và những người trong gia đình?

-Họ rất vị tha, anh không nghĩ nhiều về gia đình, nhưng anh muốn biết em có đón nhận anh không?

Thấy Vân lặng thinh,anh cười như chấp nhận:

-Không, phải không? Vì nếu xem anh là chồng thì em không còn là em nữa.

-Thực tế là từ lúc cưới đến giờ, tôi chưa có cảm giác đó. Huynh cũng vậy thôi. Hai chúng ta từng thỏa thuận đây là cuộc hôn nhân hình thức mà.

Cô xoay người, đứng ra xa anh:

-Thú thật tôi không quen cách thân mật của huynh, đừng làm như vậy nữa nhé.

Tuấn mím miệng nhìn cô đăm đăm:

-Có phải em muốn trả thù không?

-Không, dù tôi rất muốn huynh trả giá về những gì đã cư xử với con tôi.

-Anh muốn hỏi ý nghĩ của chính em kìa.

-Tôi sẽ không nói đâu. Có lẽ tính tôi không quen bộc lộ cảm xúc của mình với người khác, tôi chịu thôi.

Tuấn gật đầu như hiểu. Gương mặt anh khó đăm đăm:

-Em không phải là người phụ nữ bình thường, trong em không có cảm xúc thường tình. Có lẽ vậy nên em đã và không bao giờ hiểu cảm xúc ở anh.

Trúc Vân nhún vai:

-Hiểu chi vậy nhỉ? Huynh như thế nào, điều đó liên quan gì đến tôi. Ngược lại, huynh chẳng hiểu gì về tôi đâu.

-Anh sẽ hiểu được, nếu em chịu cởi mở.

Vừa nói anh vừa kéo Trúc Vân vào người. Cô lập tức vùng ra. Nhưng anh còn quyết liệt hơn:

-Em cho anh biết, em có xem anh là gia đình không, có thừa nhận anh là cha bé Nam không?

Vân điềm tĩnh nhìn anh:

-Chuyện đó muốn hay không cũng phải thừa nhận, nó hiển nhiên là vậy rồi.

-Vậy còn bản thân em thì sao?

Vân bình thản gỡ tay anh rặ Nói dằn từng tiếng:

- Đừng có hỏi tôi như vậy, huynh không đủ tư cách.

Cô thoát ra khỏi vòng tay anh, bước đến ngồi vào ghế, và lại là cử chỉ mà Tuấn sợ nhất. Đó là nụ cười tửng tửng hài hước:

-Tính tôi kỳ lắm, không thích xài đồ chung với ai cả, chồng chung thì lại càng không, khó chơi lắm.

- Đừng nhạo báng như vậy. Đây không phải là chuyện đùa.

Vân nhún vai:

-Huynh không thích thì tôi chịu thôi, mà huynh cũng vậy đó thôi, cũng không chịu được ý nghĩ con chung với người mà huynh tưởng tượng. Phải công bằng chứ.

Tuấn lầm lì:

- Đó là chuyện khác.

-Không, nó giống nhau lắm, huynh quyết liệt phủ nhận cái chung kiểu đó, thì tôi cũng vậy.

-Em từ chối anh, điều đó anh chấp nhận nhưng còn quan hệ giữa anh với con cái, em định thế nào? Và gia đình anh nữa.

-Ý thứ nhất, tôi không cấm quan hệ cha con, còn ý thứ hai,huynh thấy đó, gia đình là gia đình huynh, tôi lấy quyền gì mà cấm huynh về.

Tuấn cười nhếch môi:

-Bà nội đã cho em quyền đó. Nhưng thôi, anh không quan trọng cái đó, vì nếu có muốn, em cũng không cấm được anh

Anh hất mặt về phía cô:

-Bắt đầu tuần tới em ở nhà chăm sóc con đi, công việc ở đây để anh làm.

-Cái đó để bà nội quyết định.

Giọng Tuấn dịu dàng:

-Em thích chăm sóc con cái lắm phải không?

-Tất nhiên.

-Em có muốn đến đây làm không?

-Có thể sau này sẽ muốn, nhưng bây giờ thì không.

Tuấn cúi mặt suy nghĩ. Có lần anh nói với bà nội anh sẽ không hối hận. Nhưng bây giờ, thấy Trúc Vân một mình cáng đáng mọi việc, anh thấy mình tồi tệ đến mức phải đỏ mặt.

Anh rất muốn ôm lấy Trúc Vân , nói rằng anh thật sự hối hận và đau lòng. Nhưng biết chắc khi nói ra, Vân sẽ bảo không quen cách yếu đuối. Anh chỉ nói ngắn gọn:

-Anh không ngờ anh đã đẩy em vào tình thế khó khăn này. Thấy em cực như vậy, anh đau lòng lắm. Anh biết em từng sống trong sự thoải mái, công việc thế này thật quá sức của em phải không?

-Lạ thật, tại sao người ta cứ gây ra sóng gió cho người khác, rồi sau đó lại xin lỗi. Không làm vẫn không hay hơn sao?

-Có những lúc người ta hành động vì mù quáng, vì lòng ghen tuôn ích kỷ. Không ai muốn làm khổ người khác bao giờ, trừ phi họ điên.

Trúc Vân chợt hếch mặt lên. Nụ cười trên môi cô pha lẫn chút hài hước:

- Đôi lúc tôi thấy huynh điên thật... và tôi hơi ngạc nhiên khi tỉnh ra,huynh cũng khá dễ thương.

Đễ thương?

Vân trở nên có vẻ thờ ơ:

-Chắc vậy.

Tuấn nhìn cô chăm chăm:

-Từ đây về sau, em sẽ đối xử với anh thế nào?

Vân nói không cần suy nghĩ:

-Trước sao giờ vậy.

-Không có một chút thay đổi nào sao?

Vân cười bông lơn:

-Tôi đã nói rồi, tôi không thích xài đồ chung.

Tuấn cười nhẹ:

-Em vẫn như vậy, không có gì làm em thay đổi được, anh tự hỏi em có biết những cảm xúc thường tình không, chắc không đâu.

-Cũng không biết nữa. Hình như từ đó giờ tôi chẳng biết yêu ghét ai, tôi cũng thấy ngạc nhiên lắm.

-Vì sự lãnh đạm đó mà em sống yên ổn đấy, không có cái gì chạm vào em được cả. Anh rất thất vọng.

-Tôi cũng lấy làm tiếc.

Nói xong, cô cười nhã nhặn:

-Còn nhiều việc phải làm quá, làm sao bây giờ.

Tuấn nhìn đồng hồ, cách đuổi khéo của cô làm anh hơi tự ái, anh cố phớt lờ, và nói thản nhiên:

-Em làm việc đi, anh về đây.

-Xin chào.

Tuấn đi ra cửa. Nhưng anh chợt đứng lại:

-Em không hỏi gì về Thủy Linh sao?

-Không.

Vân trả lời với vẻ dửng dưng, đầy lãnh đạm. Cô đứng thẳng người, dáng điệu như pho tưởng bằng thạch cao. Mịn màng nhưng không cảm xúc.

Tuấn nhìn hơi lâu toàn bọ dáng điệu của cô, cuối cùng anh cười khẽ:

-Em đúng là không thường tình, anh hơi lạ là em còn biết yêu con em.

Vân ngồi im chờ Tuấn đi ra, nhưng anh hình như không có ý định đó. Anh đang nhớ lại câu hỏi quyết liệt của mình trước khi đến đây. Và bây giờ anh muốn buộc Trúc Vân nói cho ra lẽ:

-Tại sao em không cho anh biết đó là con anh?

Vân hất đầu nhìn chỗ khác, cưởi mỉa:

-Con mình mà mình cũng không biết, không có một chút tình cảm nào với nó, nó thật bất hạnh khi có người cha như huynh.

- Đó là do thái độ thiếu rạch ròi của em. Rõ ràng em cố ý trả thù. Nhưng làm kiểu đó, em có nghĩ tới con không? Em ích kỷ lắm.

Vân quay phắc lại, nhướng mắt:

-Huynh đủ tư cách để nói tôi như vậy sao?

Cặp mắt Tuấn sáng quắt:

- Đúng, em đã như vậy, em ích kỷ làm theo sự thù hằn của em, và không nghĩ tới con. Trong khi đứa bé nào cũng cần có cha.

-Tạm thời thì nó chưa cần lắm. Cả một gia đình yêu nó, thế cũng đủ rồi. Trong một vở kịch, có lúc không cần nhân vật chính thứ hai đâu.

Cách phủ nhận của cô làm Tuấn tức lên. Anh chụp tay Vân, dặt mạnh:

-Em đừng có kiêu ngạo như vậy, không có quyền đó đâu, anh không cho phép em gạt anh ra khỏi cuộc đời em đâu.

Vân tỉnh bơ trước cơn nóng nảy đó, cô nhún vai:

-Không cho phép cũng không được, từ lúc cưới đến giờ, huynh không cư xử với tôi như vợ, tôi quen thế rồi, bây giờ đột nhiên quay lại bắt tôi xem như người thân, tôi không làm được.

Cô trừng mắt lên, nhấn giọng:

- Đừng có quen tật lấn lướt chứ.

Tuấn buông người ngồi xuống bàn, anh cười khẩy:

-Anh mà lấn lướt được em à? Em đâu phải mẫu người hiền lành.

-Nếu tôi hiền nữa, chắc huynh sẽ để cô thư ký của huynh ngắt đầu tôi mất.

Tuấn cúi xuống gần cô:

-Em nói cái gì, nhắc lại lần nữa đi.

Vân ngồi im. Cô hơi hối hận vì đã nhắc đến Linh. Đã để lộ ý nghĩ của mình. Nếu Tuấn biết cô trách anh ta về việc đưa Linh vào công ty, anh ta sẽ đắc thắng. Không bao giờ.

Cô ngồi thẳng lên:

-Huynh về cho tôi làm việc, nếu nội biết huynh đến đây quậy tôi,huynh sẽ không yên đâu.

- Đừng đem bà nội ra dọa, em tưởng em có hậu phương vững chắc thì anh sẽ không làm gì được em sao? Khi anh muốn cái gì thì anh bất kể đó.

Vân đứng dậy:

-Có nghĩ là huynh muốn quậy tôi, gây khó khăn cho tôi. Được, huynh cứ làm một mình đi. Tôi về.

-Em không được về, đừng có coi thường anh như vậy.

-Nếu huynh muốn ngăn cản tôi làm việc, tôi sẽ gọi nội đến.

Tuấn cười khẩy:

- Được thôi.

Anh nghiêng người tới bấm máy. Rồi đưa ống nghe cho Vân.

-Em gọi đi.

Vân làm thinh. Cô lỡ buột miệng nói, chứ chính cô cũng thấy mình kỳ cục, lố bịch và gần như dựa hơi bà nội. Thế là cô giật ống nghe bỏ xuống bàn:

-Tự tôi cũng có thể giải quyết với huynh, không cần phải mượn danh ai cả.

Tuấn cũng dịu lại:

-Thật lòng anh chỉ muốn nói chuyện để hiểu anh, anh không có ý gay gắt với em, anh biết mình có lỗi thì làm sao dám nói ngang.

-Nhưng tôi không thích nói, đừng có ép người chứ.

-Em liệu có tránh mãi được không?

-Lúc trước đã tránh được thì bây giờ cũng vậy. Từ đây về sau, huynh đừng nói gì đến mặt tôi, cứ coi tôi là số không đi.

Tuấn đột nhiên đổi ý:

-Thôi được, không thể giải quyết một sớm một chiều những rạn nứt. Nhưng anh sẽ không bỏ mặt em, em chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ bám lấy em đó.

Nói xong anh đi ra. Khép cánh cửa sau lưng. Anh đứng yên hồi lâu. Hoàn toàn thất vọng về buổi gặp hôm nay.

Sau một thời gian sống trong đổ vỡ, khi gặp lại, cô ta vẫn rất bình thường. Và có thể nói một câu xin chào đầy lịch sự, như nói với người lạ.

Vân rất biết cách dập tắt ngọn lửa trong lòng người khác, bằng vẻ lãnh đạm thờ ơ của mình.

Tuấn lẳng lặng rời công ty, trở về nhà đang sống với Linh. Giờ này cô đi làm chưa về. Như thế mà lại hay, khi anh đang rất cần sự yên tĩnh.

Anh để nguyên quần áo, nằm xuống giường với dáng điệu chán nản.

Anh chợt ngồi lên nhìn quanh phòng. Cảm giác hờ tạm dấy lên trong lòng. Mỗi lúc mỗi như lớn dần, đến mức làm anh không chịu nổi.

Buổi trưa, Linh về. Thấy Tuấn trong dáng điệu trầm ngân, cô quăng chiếc giỏ xuống giường, lẳng lặng đi xuống phòng tắm. Không nói với anh một tiếng.

Mà Tuấn cũng không buồn ngóc đầu lên nhìn cộ Rõ ràng là anh muốn được một mình.

Đứng trong phòng tắm, Linh nheo mắt suy nghĩ. Không hỏi cô cũng biết sáng nay, Tuấn đã đi đâu. Dĩ nhiên là về nhà. Nhìn thôi cũng đủ biết anh chán ở đây đến chừng nào.

Cô nhìn đăm đăm vào gương. Cả cô cũng vậy, cũng có tâm trạng chán chường cho hoàn cảnh của mình. Suốt đêm qua cô không ngủ. Sáng nay làm việc cũng không được. Điều mà cô cần bây giờ là suy nghĩ cách đối phó, chứ không là đâu khổ khóc lóc.

Khóc chả giải quyết được gì, ngoài mấy giọt nước mắt làm cho mình xuống sắc. Trong khi điều mình cần là cuộc sống trước mắt.

Tắm xong, Linh đi ra đầu hẻm mua hai hộp cơm. Cô bước đến giường:

-Em mua cơm rồi nè.

Nghĩ đến cơm hộp, Tuấn lại thấy ngán ngẩm. Anh nói mà không quay lại:

-Anh không ăn, anh mệt lắm.

-Có nghĩ là anh muốn được yên tĩnh, được em không quấy rầy anh. Nhưng chỉ được ngày nay thôi đấy.

Cô bước qua bàn, mở cơm hộp, ăn một cách vô hồn. Thái độ mệt mỏi của Tuấn như truyền sang cô, làm cô cũng bỏ ngang.

Cô bước qua giường, nằm xuống cạnh Tuấn. Anh chỉ nhích qua nhường chỗ và vẫn tiếp tục trầm ngâm, như không thể thoát ra được suy nghĩ trong đầu.

Buổi chiều, anh đi làm bình thường. Linh cũng vậy. Và trong khi làm việc, đầu óc cô lại nghĩ cách đối phó với thực tại. Cuối cùng, cô quyết định sẽ im lặng xem Tuấn sẽ làm gì với mình.

Chưa bao giờ cô thù ghét Trúc Vân và bà già oai quyền ở nhà Tuấn như lúc này.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(5123)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]