“Đồ nham nhở! Có nghĩa là anh ta gián tiếp chê mình xấụ Bất lịch sự.”- Thể Tần nghĩ một cách hung hăng. Nhưng cô không vội độp lại hắn, chỉ phản đối kiểu con nhà hiền thục:

- Thế không thích thì anh đi làm gì? Anh sợ bị mẹ mắng hả?

Hải Đăng nhún vai:

- Tôi không muốn làm mẹ tôi buồn. Lâu lắm mẹ con mới có dịp gặp lại, chịu khó làm con ngoan cho bà ấy vui.

- Gì kỳ vậỷ - Thể Tần kêu lên ngạc nhiên.

Thấy hắn không trả lời, cô tò mò nhắc lại:

- Chứ không phải anh với mẹ anh ở Úc về sao? Bộ bên đó anh không sống với mẹ anh à?

- Không từ bé đến lớn, tôi ở đây. Tôi là dân Việt Nam chính hiệu, không bị lai căng chút xíu nước ngoài nào cả.

- Ồ! Vậy hả? Vậy ở đây anh sống với ai? Sao anh không đi theo mẹ anh? Bộ mẹ anh để anh sống một mình ở đây à?

- Này! Sao cô hỏi nhiều vậỷ Bộ con gái, cô nào cũng hay tò mò vậy à?

- Tất nhiên là không phải ai cũng vậỵ Nhưng anh không thích nói thì thôi, làm gì dữ vậy?

Thể Tần nói một cách mếch lòng, rồi quay đầu nhìn đi chỗ khác. Mới lên xe mà hắn đã thấy ghét rồị Cô tự hứa từ đây đến lúc về sẽ không nói chuyện với hắn nữạ Mẹ dễ mến bao nhiêu thì con khó ưa đến bấy nhiêu. Tự nhiên cô thấy hối hận đã đồng ý đi chơi để phải giao thiệp với hắn.

Hải Đăng cũng im lặng khá lâu. Một lát sau hắn loay hoay lấy thuốc ra hút, và chìa chewing gum về phía Thể Tần:

- Ăn không?

Mời kiểu đó khác nào biểu người ta từ chốị Thể Tần hơi mếch lòng, cộng với cảm giác phật ý lúc nãy còn chưa hết. Cô lắc đầu kiêu kỳ.

- Cảm ơn.

Hải Đăng nhún vai, rồi cất kẹo vào túị Hắn hạ cửa kính phà khói ra ngoàị Đến lúc hút hết điếu thuốc mới kéo cửa lạị Thể Tần tò mò nhìn cử chỉ của hắn. Cô không ngờ một người khó ưa như hắn cũng biết lịch sự. Thật lạ!

Phía ghế trên, mẹ cô và dì Kiều vẫn nói chuyện không dứt. Hai vợ chồng kia cũng trao đổi điều gì đó, giọng họ thật nhỏ . Còn cô với Hải Đăng thì hoàn toàn im lặng. Hắn đeo phone vào tai, nghe nhạc hay gì đó từ chiếc cassette nhỏ xíu giấu trong áo, tay nhịp nhịp trên chân như đang thưởng thức hết mình. Hắn hoàn toàn không để ý đến Thể Tần. Cô cũng quay đầu nhìn ra bên đường. Một lát mỏi cổ quá, cô quay lại, giơ tay xoa xoa cổ. Thấy cái nhìn của hắn. Cô lập tức quay đi chỗ khác, sau khi nghếch mặt lên không kém vẻ kiêu kỳ.

Suốt đoạn đường dài, cô và Hải Đăng không có nói chuyện với nhau. Và khi đến Đà Lạt thì cả hai hoàn toàn không có ý định xem nhau là chỗ quen biết. Thể Tần nghĩ vậy và cảm thấy dễ chịu, vì khỏi phải mất công xã giao với một người có vẻ kém văn hóa như hắn.

Nhà dì Oanh là một biệt thự nhỏ nằm trên đồi, xung quanh là hàng rào bằng thông vô cùng thơ mộng. Vừa thấy thế là Thể Tần thích ngaỵ Khi mọi người nói chuyện trong phòng khách thì cô lẻn ra ngoài đi lòng vòng khám phá. Đúng là ở đây có mọi thứ mà ở thành phố chỉ có thể ước ao. Vườn hoa này, hồ nước này, và con đường nhỏ ngoằn nghèo không biết dẫn đến đâu. Nhưng trong tưởng tượng của Thể Tần, nó sẽ dẫn đến một nơi vô vùng thú vị, một dòng suối chẳng hạn.

Quên cả mọi người trong phòng khách, Thể Tần tò mò vạch cành cây ngó nghiêng ra ngoài, rồi thận trọng lách mình ra khơi hàng ràọ Nhưng càng đi cô chỉ càng thất vọng. Chẳng có gì ngoài những cây hoa dại và một vách tường rong rêu cũ nát không biết là nhà ai.

Thể Tần mệt phờ người, và ngồi phịch xuống một gốc cây ngồi nghỉ. Bây giờ cô mói nhớ mẹ đang ở trong nhà. Cô vội đứng dậy đi về.

Thế nhưng loay hoay một hồi vẫn không tìm được con đường mòn lúc nãỵ Thể Tần hoảng thật sự. Cô quýnh quáng vạch các cành cây um tùm để tìm đường ra. Nhưng càng quýnh quáng thì càng rốị Cuối cùng, cô ngồi phịch xuống đất, tay buông thõng xuống chân đầy thất vọng.

Thể Tần nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng đồng hồ co bị lạc vào đây, vậy mà vẫn không thấy ai đi tìm. Không lẽ mọi người đã bỏ quên cô rồị Ý nghĩ đó làm cô hoảng sợ và phát khóc. Cô gào to lên: “Mẹ ơi” rồi đứng dậy đi tới đi lui mà gào thét gọi mẹ.

- Làm gì mà um sùm vậy?

Giọng nói đe dọa vang lên phía sau, làm Thể Tần giật bắn mình quay lạị Suýt tí nữa cô đã thét lên. Rồi cô đưa tay chặn ngực, thơ hắt một hơi. Hải Đăng đang đứng thọc tay vào túi quần, dáng điệu thư thả đi dạọ Hắn nhìn cô ta với tia mắt lấp lánh, tinh quái :

- Chất giọng tốt ghê, hét đến nỗi mấy con chim sợ quá bay không nổi luôn.

Thể Tần không còn đầu óc nào để nghe hắn chọc ghẹọ Mừng rối lên. Cô đi nhanh về phía hắn, nắm tay hắn lắc lắc:

- Ôi! Anh không biết là tôi sợ đến mức nào đâu. Tôi tìm hoài vẫn không thấy lối ra. Đưa tôi về giùm đi, ở đây tôi sợ quá. Anh biết đường ra không?

Đáp lại sự rối rít của cô là một cử chỉ thản nhiên đến phát ghét. Hắn nhìn bàn tay cô đang bấu chặt vào tay hắn, cười chế giễu.

- Đây là thời đại nào mà các cô gái bạo dạn thế? Lại còn ôm con trai giữa thanh niên bạch nhật nữạ Định lợi dụng nơi vắng vẻ để tỏ tình với tôi hả?

Thể Tần buông phách tay xuống, lùi lạị Cô lắp bắp:

- Anh nói gì vậỷ Tôi không có đùa đâu. Tôi đang quýnh muốn chết đây mà anh còn trêu ghẹọ Anh còn lương tâm không?

Như không nghe cô nói, Hải Đăng cứ nhìn cô từ đầu đến chân:

- Tóc thì rối như ổ quạ, mặt mày thì nhớn nhác hòn cả lọ lem, nhìn cô xấu thế này, tôi mất cả hứng. Tính tôi chỉ thích chơi với mấy con gái đẹp thôi.

“Đúng là hắn rất biết cách làm người khác ghét.”

Thể Tần nổi nóng lên:

- Anh im đi! Đồ nham nhơ! Đồ thiếu văn hóa!

Cô trừng mắt với hắn rồi quay quắt bỏ đi, bất kể là đi đâu, miễn là khơi đứng gần hắn. Hải Đăng vẫn thản nhiên đứng nhìn cô băng băng đi giữa bụi cỏ, giọng hắn tỉnh bơ:

- Đi ngược đường rồi, rẽ bên phải kìạ Coi chừng lạc nữa bây giờ.

Thể Tần hơi khựng lại, phân vân. Cô nửa muốn quay lai, nửa muốn đi thẳng cho bõ ghét. Nhưng biết cãi hắn chỉ tổ thiệt thân, cô quay ngoắt theo con đường hắn chỉ, như thể tự mình nghĩ ra chứ không phải vì nghe lời hắn.

Hải Đăng lững thững đi phía sau. Thấy Thể Tần sắp đi đến ngõ rẽ, hắn nó gắn gọn:

- Quẹo trái.

Thể Tần cắm cúi đầu bước theo lời chỉ dẫn của hắn. Cứ thế hắn “điều khiển cô từ xa” cho cô ra đến con đường lúc nãỵ Khi về đến vườn hoa, hắn đi lên gần cô.

- Ra ngoài kia rửa mặt đi.

Thể Tần giả điếc, vẫn phớt lờ câu nói của hắn.

Hải Đăng cũng không nói gì thêm. Nhưng đến lúc bước lên thềm nhà, hắn mạnh mẽ kéo tay cô:

- Vào đây.

- Buông ra.

Thể Tần cố đứng lại, gỡ tay hắn ra. Nhưng cô vẫn bị lôi đi như đứa con nít. Hắn đẩy cô vào một căn phòng nhỏ, ấn cô ngồ xuống trước gương:

- Thế nào, cô có công nhận mặt mũi như vầy là khó coi không?

Thể Tần ngồi im nhìn vào gương, khẽ giật mình không ngờ mình lem luốc một cách xấu xí. Bây giờ cô mớ nhớ lúc nãy cô đã rẽ mấy cành cây và vò vò chiếc lá, rồi lại vô tình quệt lên mặt. Chính cô cũng thấy mình thật là khó coi.

Thể Tần chưa biết làm gì thì Hải Đăng đã chì̀a xấp khăn giấy về phía cô:

- Lau đi.

Thể Tần định từ chốị Nhưng nghĩ thế nào, cô cũng lại cầm lấy xấp khăn.

- Cảm ơn.

Cô cẩn thận chùi mặt thật sạch, chùi đến nỗi mặt đỏ au lên, rồi lấy chiếc lược chải lại mái tóc. Hải Đăng nhìn cô trong gương rồi gật gù:

- Vậy là tạm được. Tôi chúa ghét nhìn con gái lôi thôi xấu xí, thật là chán mắt.

Không kiềm đượ̣c, Thể Tần chanh chua:

- Nhưng trời sinh ra họ không phải để phục vụ cho cái nhìn của anh đâu. Anh tự cho mình quyền lực quá đấy.

Hải Đăng không hề bị hụt hẫng. Trái lại, hắn cười thích thú:

- Thách không? Rồi đến lúc cô phải thừa nhận quyền lực của tôi đó cô bé.

Thể Tần liếc hắn, đầy ghét bỏ:

- Kiêu ngạo!

Cô đứng dậy, bỏ ra ngoàị Hắn lững thững đi theo và tiếp tục cái kiểu điều khiển từ xa như lúc nãy:

- Quẹo vào phòng kế bên nè, rồi lên cầu thang. Mọi người đang chờ cô trên đó lâu rồi đấỵ À quên! Chuẩn bị tinh thần nghe mẹ cô hỏi tội đi là vừa.

Thể Tần không trả lời hắn. Cô lẳng lặng đi lên mấy bậc thang. Đúng là mọi người đang chờ cô trên đó. Có cả những người lạ hoắc không cùng chuyến xe. Vừa thấy cô, bà Mỹ đã nghiêm mặt.

- Con đi đâu vậy Mi?

Thể Tần lấm lét:

- Con định ra ngoài vườn chơi một chúc không ngờ đi lạc... Con...

Bà Mỹ ngắt lời:

- Vừa mới ra đây đã làm phiền mọi ngườị Con có biết nãy giờ con bắt ai cũng lo không?

Dì Oanh lên tiếng:

- Có gì đâu mà phiền chị... Cháu nó thích nhà tôi cho nên mới đi xem, lạc một chút đâu có sao. Tôi còn thích cháu đi chơi nữa đấy.

Thấy Thể Tần đứng tiu nghỉu, dì Kiều mỉm cười:

- Con đói rồi phải không? May mà có anh Đăng tìm gặp con, không thì đói chịu gì nổi.

Mọi người đi qua phòng ăn. Bữa tiệc bị chậm lại hơn một giờ vì phải chờ Hải Đăng đi tìm Thể Tần. Dì Kiều kéo cô ngồi gần bên cạnh như trấn an. Thể Tần len lén nhìn chị bếp đang hâm nóng lại thức ăn, điệu bộ của một con bé biết lỗị Bắt bao nhiiêu người khách chờ mình, cô cảm thấy ngại thật sự.

Khi về phòng, bà Mỹ mắng cho cô một trận. Bà hãy còn giận và ngại với mọi người vi sự nóng ruột và ngại với mọi ngườị Bà cấm cô chìều nay không được ra khỏi phòng, buổi tối cũng không được theo mọi người đến dự tiệc ở nhà bạn của dì Kiều.

Thể Tần ngồi im thin thít với vẻ biết lỗị Cô nghĩ là mẹ giận nên chỉ hăm dọa thế thôi. Chứ làm sao mẹ dám bỏ cô lại nhà để đi chơi với bạn. Nghĩ đến tối nay sẽ được đi dự tiệc với người lớn cô thấy hăm hở lên và sẵn sàng ngồi nghe mắng đến chiều cũng được.

Không ngờ lần này mẹ nói là làm. Buổi tối, bà ngồi vào phòng trang điểm và bắt buộc cô không được ra khỏi phòng. Miệng Thể Tần méo xệch, nhưng không dám phản đốị Nếu ở nhà thì cô đã ngúng nguẩy làm nư với mẹ. Nhưng đây là nhà người ta, tự nhiên cô chùn lại không dám

Ngồi trong ph̀òng , Thể Tần nghe tiếng dì Kiều và dì Oanh lao xao hỏi cô đâu. Bà Mỹ trả lời cô mệt vì đi xa, muốn ngủ sớm. Thể Tần nghe mà tức muốn khóc.

Nhưng nhìn đi nhìn lại không có ai, như thể cả nhà đã đi hết rồị Tất nhiên là trừ chị bếp chứ. Biết chắc là vẫn có người ở nhà với mình, Thể Tần thấy yên tâm hơn. Và cô bắt đầu đi loanh quanh trong nhà nhắm nhìn một cách tò mò.

Nhà dì Oanh đẹp thật, và phòng ốc lung tung. Nhiều phòng đến nỗi thấy tò mò muốn biết bên trong trang trí những gì. Nhà Thể Tần trang trí cũng đẹp, nhưng không lạ mắt như ở đây. Giá mà có Tường Phương, cô sẽ rủ nó đi khám phá hết những ngõ ngách cho thỏa trí tò mò.

Xem trong nhà chán chê, Thể Tần đi thơ thẩn ra ngoài sân, vừa đi vừa thò tay ngắt mấy chiếc lá trong tầm tay, vò nát một cách lơ đễnh. Chợt cô bé hét một tiếng nhỏ, rồi vùng chạỵ Cô vừa thoáng thấy bóng đèn thấp thoáng bên cạnh mấy chậu kiểng, cái bóng lung linh rọi xuống mấy cành lá mờ ảo như mạ Và cô chạy quáng quàng vào nhà tìm người cầu cứu, miệng thét lên: “ Trời ơi! Ma”. Có tiếng chân đuổi theo cô, rồi một bóng người đứng chắn ngang trước mặt, vịn vai cả hai vai cô lạị Thể Tần nhắm kín mắt, tay bụm mặt như sắp chết đến nơi. Đến khi giọng nói ấy vang lên, cô mới bắt đầu nghĩ mình đang còn sống.

- Đừng chạy nữạ Cô làm sao vậy?

Thì ra là Hải Đăng. Dù không nghĩ sẽ gặp hắn ở đây. Thể Tần cũng thấy đỡ sợ hơn chú ít, vì dù sao hắn cũng la người như cộ Hắn kéo tay cô xuống, nhìn vào mặt cô với nụ cười chế giễu :

- Trí tượng phong phú thật, mà lại nhát như thỏ . Cô làm tôi thấy buồn cười quá.

Thể Tần im lặng thở ra, mệt muốn đứt hơi vì vừa chạy vừa sợ. Cô thấy Hải Đăng không ngừng quan sát nét mặt cô, rồi phá lên cười:

- Lần đầu tiên thấy một người sợ mình, thú vị thật.

Hắn kéo cô ngồi xuống bờ hồ, rồi chợt đổi giọng:

- Sao, bình tĩnh lại chưa? Thử kiểm tra tim đã trở về vị trí cũ chưa? Có cần tôi giúp gì không?

Thể Tần vẫn không trả lờị Hải Đăng cũng ngồi im như chờ cô lấy lại tinh thần. Một lát sau, cô bật ra:

- Không còn chuyện gì làm sao mà lại bày trò nhát ma con gái như vậỷ Không quân tử chúc nào.

Hắn lập tức quay lại:

- Ê! Nói gì vậy cô thỏ? Tự cô ra đây hay tôi mời cổ Tôi đâu có rảnh tới mức đi làm chuyện vớ vẩn đến như vậỵ Muốn đi tìm tôi thì cứ việc thú nhận đi, tôi không cười đâu.

- Đồ ngạo mạn!

Thể Tần kêu lên và đứng bật dậy, nhưng hắn thản nhiên kéo cô ngồi xuống:

- Đừng có dễ bị nói khích như vậỵ Bản lĩnh của cô để đâu mà hay nổi giận lên thế? Ngồi xuống đi.

Hắn ngước lên nhìn cô, rồi cười:

- Sao tối nay cô không đi chơi? Bị phạt rồi phải không?

Thể Tần ngồi xuống, quay đầu đi chỗ khác:

- Sao anh biết?

- Đoán.

Bị vạch lá tìm sâu, Thể Tần quê quá, đâm ra cáu kỉnh:

- Tôi bị phạt hay không mặc tôi, có cần phải hơi thẳng như vậy không, tò mò.

Hải Đăng cười to lên:

- Nổi nóng lên khi bị phát hiện điểm yếu của mình la rất dợ Nhưng không nên quê với tôi làm gì, có gì đâu mà quê.

- Ai nói với anh là tôi quể Tôi chỉ không thích thôi.

- Hình thức nào cũng vậy thôi, chống đỡ làm gì không biết.

Thể Tần ngồi im, hắn nói chuyện như lên dây thần kinh người ta, nghe bực không chịu được. Nhưng phải công nhận là hắn nói rất đúng. Nhất là dù có chọc quê, nhưng hắn cũng rất dễ đồng cảm. Đó là lý do tại sao cô còn chịu ngồi chung với một gã ăn nói thẳng băng như hắn, một gã con trai chẳng có lấy một tý phong cách ga lăng hào hoa.

Hắn lại mò tay trong túi tìm thuốc. Nhìn cái cách nhả khói cũng thấy được vẻ bất cần đời ở con người hắn. Thể Tần theo dõi nhưng động tác của hắn một cách soi móị Hắn vẫn nhìn thẳng phía trước còn môi thì nhếch lên có một chút giễu cợt:

- Tôi được mấy điểm vậy?

Thể Tần ngẩn ngơ:

- Mấy điểm gi?

- Nãy giờ thấy cô nhìn tôi kỹ quá. Đánh giá xong chưa?

“Sao anh ta biết mình nhìn nhỉ? Anh ta có quay lại lần nào đâu”- Thể Tần nghĩ thầm. Cô thấy quê quê, vội nhìn ra chỗ khác.

Một lát chợt nhớ ra, cô lên tiếng:

- Cảm ơn anh chuyện lúc trưa nghe.

- Chuyện gì?

- Chuyện anh đã đi tìm tôi. Không có anh không biết tôi sẽ đi lạc đến đâu nữạ Anh có bực tôi không?

Hải Đăng nói thờ ơ:

- Bực thì làm gì được cộ Tôi quên rồi

- Sao anh biết chỗ đó vậỷ Lại biết cả đường đi nữạ Bộ anh cũng đến đó rồi à?

- Đây là nhà gì tôi, thưa cô nương.

- Ờ... tôi quên. – Cô lập tức nói lạị – Nhưng chỗ đó kín đáo quá, và không có gì đẹp. Anh ra đó làm gì?

- Vì tò mò.

Thể Tần hoài nghi nhìn Đăng. Không biết hắn có châm chích mình không? Nhưng vẻ mặt hắn làm cô yên tâm. Hắn nói như kể:

- Lúc nhơ, tôi thường ra đây nghỉ hè với bạn bè. Tôi nhớ lần đầu tiên thấy con đường đó, tôi cũng tò mò như cô vậỵ Tôi rủ thằng bạn đi khám phá và bị lạc đến tốị – Hắn chợt mỉm cười – Cả nhà đã quýnh quáng đi tìm tôi, giống như cô bây giờ vậy.

Thể Tần cũng cười theo:

- Thế lúc trưa, anh có biết tôi đi lạc ở đó không?

- Tôi đoán thế nào cô cũng ra đó.

- Vậy là anh đi tìm tôi đó hả? Sao lúc đó anh không nói, lại còn chọc ghẹỏ Tôi tức muốn chết được. Nếu lúc trưa tôi nói gì quá đáng thì cho tôi xin lỗi nghe.

Thay vì nói năng khách sáọ Hải Đăng nói một câu làm cô muốn nhảy đựng lên:

- Xin lỗi làm gì, vì tôi thích như vậy mà. Tôi thích nhìn con gái lúc tức giận. Lúc đó cô ta sẽ bộc lộ hết khí chất của cô ta, nhìn thú vị lắm.

Thể Tần im lìm nhìn hắn. Cô chưa biết nói câu gì cho nặng ký để hắn nhức đầu thì hắn đã nói tiếp:

- Nhớ lần đầu gặp cô thật thú vị, có vẻ hiền lành, có vẻ e ấp đến thế, còn đôi mắt thì toàn là lửa. Ai không biết là lầm chết. Tôi biết ngay cô đâu có hiền. Cô gạt được mẹ tôi chứ làm sao qua được mắt tôi.

- Tôi không gạt gẫm ai hết.

- Nói cách nào cũng vậy thôi. Con gái, cô nào cũng vậỵ Trước mặt người lạ thi dịu dàng dễ thương đến nhói cả tim, sau lưng thì toàn là gai góc.

"Anh ta có vẻ rành tâm lý quá, chắc có ít nhất là một tá bồ bịch nên anh ta mới giàu kinh nghiệm như thế." Thể Tần nghĩ thầm. Không muốn nói chuyện đó nữa, cô lãng chuyện:

- Anh có biết bên kia bức tường là gì không? Nhà người ta hay là vườn bơ trống? Nhìn nó có vè cũ kỹ quá.

Cách hơi không rõ ràng vậy mà Hải Đăng vẫn hiểụ Anh ta nói rành rẽ:

- Phía bên trong là nhà hoang, cây cối mọc um tùm ghê lắm, cô có muốn tôi dẫn đến đó không?

– Thôi ghê lắm.. bây giờ tối rồị.

- Sợ hả? Sợ tôi hay sợ ma?

A! Hỏi như thế này thì thật la trúng ý cộ Thể Tần chớp ngay lấy thời cơ:

- Ma làm sao đáng sợ bằng anh chứ. Anh qua đó, rồimấy con ma nó sợ̣̀, tội nghiệp.

Trả đũa được hắn, cô hả hê ra mặt. Nhưng Hải Đăng làm cô cụt hứng:

- Có người đánh giá mình cao thật hãnh diện. Trong số bạn bè, chỉ có cô là người đánh giá tài năng của tôi đúng nhất.

- Khiêm tốn quá.

- Sơ sơ.

Im lặng một hồi lâu, hắn lên tiếng:

- Mi Mi biết không? Tôi đã từng sống ở bên đó một thời gian, chỉ một mình tôi thôi.

- Sao vậy?

- Vì lúc đó tôi trốn người ta.

- Trốn ai?

- Công an.

Thể Tần mở mắt lớn:

- Trời ơi! Sao vậy?

- Ờ, thì tôi giết ngườị Giết một cô gái, vì cô ta hay chọc tức tôi. Tôi nói gì cô ta cũng châm biếm, cô ta rất thích chọc cho tôi nổi sùng như cô vậy.

Hắn liếc nhìn Thể Tần. Cô ngồi cứng ngắc, hai mắt mở lớn, khiếp đảm. Cô lắp bắp:

- Anh... anh dám làm chuyện kinh khủng đó... vậy mà không bị bắt?

- Bắt làm sao được, vì giết cô ta xong thi tôi bỏ trốn. Ngôi nhà đó rất kín đáo, không ai phát hiện ra được cả.

Thể Tần không nhận ra được giọng nói đặc biệt của hắn, cô sợ đến phát khiếp đảm, và cứ ngồi lặng trên bờ hồ. Hải Đăng nhìn cô, đôi mắt tinh quái:

- Đừng nói với ai nhé. Hứa không?

- Tôi không biết.

Thể Tần lạc giọng vì sợ. Cô đứng vội dậy định chạy vào nhà. Nhưng hắn đã giữ tay cô lại:

- Đi đâu vậỷ Sợ hả?

- Tôi... tôi muốn vô nhà. Chờ mẹ tôi về.

Hải Đăng từ từ đến trước mặt cô, cúi xuống:

- Chờ mẹ cô về để kể phải không? Tôi lỡ miệng kể cho cô nghê, không ngờ cô muốn tố cáo tôi, phải không?

Mặt Thể Tần tái mét, cô lùi lại:

- Anh định làm gì? Tránh đường cho tôi đi.

Hải Đăng gườm nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh:

- Tôi biết cô muốn gì rồi.

Vừa nói hắn vừa nhấc bổng cô đặt lên thành hồ, nhẹ nhàng như nhấc một đứa bé. Cử chỉ của hắn càng làm Thể Tần khiếp đảm, giọng cô tắc nghẹn:

- Không... không ngờ anh la người như vậy... dì... dì Kiều hiền thế mà lại có người con như anh.

- Như thế nàỏ Tôi là tên giết người đấy chứ gì? Cô có tin là tôi dám giết cô không? Ở đây không có ai, chuyện đó rất dễ đấy.

Vẻ đe dọa của hắn làm Thể Tần càng chết đứng. Quên mất là mình đang đứng chông chênh trên bờ hồ, cô bước lùi tránh hắn. Nhưng không quá ba bước, cô đã hụt chân rơi bịch xuống hồ rồi khuỵu chân xuống, rã rời vì cơn sợ.

Rất may là nước hồ không sâu lắm. Nhưng vi té khuỵu xuống, nên cả người Thể Tần ướt nhẹp và lạnh cóng. Cô chưa kịp đính thần lại thì Hải Đăng đã nhảy vội xuống, đỡ cô đứng lên:

- Có sao không? Sao cô bất cẩn quá vậỷ Lạnh không?

Thể Tần rui cầm cập, vừa lạnh vừa sợ. Cô mất tinh thần đến nỗi đứng không vững. Nhìn dáng điệu thiểu não của cộ Hải Đăng bật cười:

- Không ngờ cô nhát đến vậỵ Có ít nhất khoảng một chục con thỏ đeo quanh cộ Tội nghiêp quá.

Vừa nói, hắn còn đứng phía dưới, Thể Tần đã bò chạy trối chết vào nhà, vừa thay đồ vừa run.

Rồi cô lên giường rúc người dưới lớp chăn như trốn, như thể Hải Đăng có thể vào và phát hiện ra cộ Bây giờ cô thấy ngôi nhà này thiệt là kinh khủng, vì có một tên giết ngườị Và tên giết người đã đe dọa nếu như cô nói ra.

Càng nghĩ cô càng sợ đến thất thần. Trời ơi! Tại sao cô lại vướng vào chuyện kinh khủng đến thế? Sự bí mật này nếu phải giữ im lặng thì quá nặng nề. Còn nói với mẹ thì hậu quả sẽ ra sao? Cô sợ lắm.

Đang lúc suy nghĩ căng thẳng thì có tiếng gõ cửạ Rồi tiếng Hải Đăng vọng vào:

- Cô làm gì trong đó vậy Mi Mi?

Thể Tần rúc đầu xuống gối, cố tình không nghe. Hắn vẫn gõ cửa mạnh hơn.

- Cô không sao chứ? Nói cho tôi biết đi nào?

Thể Tần vẫn không trả lờị Hắn vẫn kiên nhẫn đứng chờ một lát rồi bỏ đi. Cô nghe thấy tiếng huýt sáo nho nhỏ dọc ngoài hành lang, rồi xa dần.

Hôm sau, Thể Tần một mực đòi về thành phố, và tránh mặt hắn tối đạ Mọi người ở lại thêm hai ngày nữạ Trong hai ngày đó, Thể Tần cứ bám riết theo bà Mỹ. Nếu không có bà thì cô ở trong phòng suốt. Cô hết dám đi lung tung ra ngoài, sợ gặp Hải Đăng. Và cứ mỗi lân gặp hắn ở bàn ăn, cô cúi gằm mặt xuống khi thấy tia nhìn kỳ lạ của hắn nhìn cộ Đối với cô thì đó la sự răn đe ngấm ngầm. Dù hắn không cần làm thế thì cô cũng đã sợ lắm rồi.

Và cô thật sư, thoát được Hải Đăng khi về đến thành phố.

Cả một thời gian, Tường Phương và Thể Tần lông bông đi tìm việc làm. Vào lúc Thể Tần bắt đầu thấy chán và địṇh bỏ cuộc thì đùng một cái cả cô và Tường Phương đều tìm được nơi vừa ý. Tường Phương vào làm việc ở viện nghiên cứu khoa học- xã hộị Còn Thể Tần thì được nhận vào một công ty du lịch, với nhiệm vụ làm hướng dẫn viên, một công việc hợp với tính cách ham vui của cô.

Tuần lễ đầu tiên vào thử việc. Thể Tần mệt phờ vì căng thẳng. Cô không gặp Tường Phương và cũng chẳng buồn gọi điện cho nhau. Chiều nay, ở công ty về, cô ghé tạt qua viện. Khi cô dựng xe trong sân và ngó nghiêng chưa biết đi lối nào thì Tường Phương xuất hiện ở cầu thang đối diện. Bên cạnh nó là anh chàng bảo vệ trắng trẻo đẹp trai mà Thể Tần đã gặp ở công ty du lịch.

Vừa thấy Thể Tần, Tường Phương đã chạy lại, đập vai cô cái chát:

- Con khỉ! Lặn đâu mất tiêu mà tao gọi điện cũng không gặp. Bộ mày hay đi lắm hả?

Thể Tần đau đến nổi sùng lên. Nếu không quá ngạc nhiên vì sự có mặt của anh bảo vệ, có lẽ cô đã cho Tường Phương hiểu thế nào là mười móng “thiên thần” của cộ Nhưng bây giờ cô không có ý định trả thù, cô chỉ tròn xoe đôi mắt khi anh ta đứng trước mặt cô với nụ cười hết sức dễ thương:

- Chào Thể Tần.

Thể Tần cười một cách lơ mơ:

- Chào anh.

Rồi khi cô buột miệng :

- Ủa! Lúc này anh chuyển về đây làm rồi hả? Thảo nào tôi không gặp anh ở công tỵ Bên đó tuyển bảo vệ mới rồị Bác ấy lớn tuổi chứ không nhỏ như anh.

- Vậy hả? - Bách Thắng mỉm cười.

Tường Phương tròn mắt nhìn Thể Tần, rồi cười rũ ra:

- Trời đất! Nó nói như vậy mà anh cũng không đính chính sao? Anh hiền quá vậy hỡi trời?

Cô nín cười, quay qua Thể Tần:

- Anh Thắng phụ trách khối Đông Nam Á của viện đó. Bảo vệ đâu mà bảo vệ, đúng là xớn xác.

Đến phiên Thể Tần kinh ngạc, hai mắt tròn xoe:

- Hả? Ủa!... Sao kỳ dậỷ Chính mắt tôi thấy anh ở phòng bảo vệ mà. Lần đó anh chỉ đường cho tôi đấỵ Nhớ không?

Bách Thắng chưa kịp trả lời thì Tường Phương đã nói trước:

- Bộ ai ở trong phòng bảo vệ thì đều có nhiệm vụ đó hết hả? Ngồi chơi không được sao?

Thể Tần lẩm bẩm:

- Nóng nực gần chết mà ngồi chơi nỗi gì.

Bách Thắng nhìn Thể Tần một cách thân mật rồi nói nhẹ nhàng:

- Hôm đó anh ngồi chờ thằng bạn, thấy Thể Tần rụt rè quá nên không giải thích.

- Thế hôm gặp ở đây, anh cũng không nói.

- À! Quyên! Tại anh thấy không cần thiết. Đúng không?

Bách Thắng trả lời câu hơi của cô bằng một lời mời.

- Để xin lỗi Thể Tần về tội đó, anh mời hai cô một chầu kem Ý, chịu không?

Tường Phương lanh chanh:

- Không được. Để em mời, em phải khao để cám ơn anh nữa chứ.

- Chuyện khao sẽ tính sau, bây giờ xem như anh mời Thể Tần, không phản đối chứ cô bé?

- Từ đó đến gíờ, tôi chưa biết từ chối ăn uống là gì?

Tường Phương phì cười:

- Mày không thể giấu giếm tật háu ăn một chúc sao? hật là trơ trẽn.

- Ngược lại tao còn định phát huy tối đa nữa kìa.

Bách Thắng cười cười, nhìn Thể Tần. Cô cũng nhướng mắt nhìn lại và mặc cho Tường Phương kéo tay cô ra cổng.

Ngồi trước ba ly chè, Bách Thắng chưa kịp đẩy ly chè về phía mỗi người thì Tường Phương đã nhanh chóng tự phục vụ cho mình, đã vậy còn nheo mắt:

- Anh Thắng khẩn trương lên nha, coi chừng không theo kịp tốc độ của tụi này đó.

Anh chưa kịp trả lời thì Thể Tần đã nhận xét:

- Anh Thắng là con trai mà chịu ăn chè, ngộ quá há.

Bách Thắng chỉ cười cười:

- Thế con trai phải thích cái gì mới không ngộ?

- Cà phê, trà... Những thứ có vị đắng một chút.

- Tại sao phải đi tìm những thứ có vị đắng nhỉ? Vị ngọt không thích hơn sao? Anh chỉ thích ăn chè thôi. Nhưng cũng đâu vì vậy mà thành con gái.

Tường Phương suýt nghẹn vì cườị Rồi cô nghiêng đầu như giới thiệu:

- Anh Thắng là cán bộ mẫu mực lắm nhé, không uống rượu này, không hút thuốc này, bia cũng không chơi luôn. Mấy cô chú trong viện chấm anh điểm mười đó. Le ló chưa?

Thể Tần che miệng cười:

- Vậy anh đúng là đặc sản của viện rồị Nhỏ Phương ráng phấn đấu nghe.

- Tao phấn đấu cái gì bây giờ? Tao cũng đâu có hút thuốc, uống bia. Đủ tiêu chuẩn chưa?

Cả hai cười giòn với nhau. Bách Thắng nhún vai như chịu thuạ Thể Tần nhìn nụ cười dễ mến của anh, rồi chợt nhớ ra nhận xét của Tường Phương. Anh có hiền không vậỷ Sao không đốp chát gì hết vậy?

Có lẽ anh hiền thật, con trai mà thích ăn chè là thấy nhu mì rồị Một mẫu người gây cho ta cảm giác yên ổn, tin cậỵ Hình như lần đầu tiên thấy anh là cô đã có cảm giác đó. Cô bỗng thích làm chung chỗ với anh. Nhỏ Phương thật là may mắn.

Khi chia tay Bách Thắng, Tường Phương nói ngay:

- Anh Thắng tốt hết ý luôn. Mấy ngày đầu, tao đâu biế̀t làm gì đâu, ảnh chỉ cho tao từ A đến Z. Nhiệt tình lắm, mà hiền nữa, cơ bản là tốt.

- Chà! Coi bộ mày khen ảnh không tiếc lời rồi đó. Có gì không đó?

- Gì là gì? Sợ tao phải lòng ảnh hả? Không có đâu, ảnh đạo mạo lắm, anh em thôi.

- Có vẻ ít nói nhỉ?

- Ít quá đi chứ, lúc nãy như vậy là nói nhiều rồi đó. Ảnh chỉ nói về công việc thôi. Còn mày sao rồỉ Bên đó có vui không?

- Chưa đi chuyến nào, chưa thấy có gì hứa hẹn hết.

- Lúc này dì Kiều gì đó có ghé mày chơi không?

- Không. Nghe bả nói bả về quê khoảng nửa tháng mới lên.

- Còn ông con quí tử của bà có hay ghé không?

- Không hề.

Nhắc đến Hải Đăng, tự nhiên Thể Tần thấy xuống tinh thần. Từ sau lúc ở Đà Lạt về, hắn và dì Kiều không đến nhà cộ Nhưng không vì thế mà Thể Tần không bị ám ảnh về hắn. Cô kể cho Tường Phương nghe đủ chuyện, trừ chuyện hắn giết ngườị Thậm chí có lúc cô muốn đến nói với công an. Nhưng cô sợ họ không tin, và cả sợ hắn nữạ Không ai biết rằng ngày đêm cô bị khưng hoảng tinh thần mà không thể mở miệng kể với ai.

Tường Phương vẫn vô tư nói đư thứ chuyện nhưng Thể Tần vẫn im lặng. Cử chỉ khác thường của cô làm Tường Phương cụt hứng:

- Sao nãy giờ mày không nói gì vậỷ Hơi cũng không trả lời một tiếng. Bất lic̣h sự.

Thể Tần chống chế:

- Thì tao đang nghe chứ bộ, phải suy nghĩ mới trả lời được chứ.

- Xì! Tao nói mà mày chịu khó suy nghĩ thì cũng lạ đó. Ê! Hình như mấy ngày ở Đà Lạt, mày vương vấn bóng hình chàng chứ gì?

Thể Tần gắt lên:

- Tao mà thích con người ghê gớm đó à? Mày có biết hắn đáng sợ thế nào không mà bảo thích?

- Không thích thì thôi, làm gì dữ vậỷ Vô duyên, tự nhiên la người ta.

Thể Tần chợt thấy mình vô lý kinh khủng. Cô muốn cười với Tường Phương, nhưng cười không nổi, chỉ xuôi xị:

- Mai mốt mày chọc tao với hắn là tao nghỉ chơi luôn.

Tường Phương lại hiểu phản ứng của Thể Tần theo ý nghĩ khác, cô định bảo “bày đặt mắc cỡ”. Nhưng thấy vẻ mặt rũ ra như đưa đám của Thể Tần, cô lại làm thinh.

Thể Tần về nhà vừa lúc bà Mỹ tiễn khách về. Hôm nay Mai Linh nghỉ cho nên một mình bà phải đứng bán suốt ngàỵ Thể Tần lên phòng thay đồ rồi trở xuống:

- Mẹ nghỉ đi, để con coi chừng quầy.

- Tối nay đóng cửa sớm, đi ăn với mẹ. Hôm nay không có nấu gì, mẹ mệt quá.

Nói rồi bà đi vào nhà. Thể Tần bước đến chiếc ghế cao cạnh tủ kính, định leo lên sửa lại chiếc áọ Nhưng vừa đứng lên thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ lên tủ kính. Thể Tần quay lại, cô bủn rủn chân tay khi thấy Hải Đăng đứng trước quầy.

- Làm gì vậy Mi Mi?

Thể Tần bước vội xuống đất, mặt mày tái mét nhìn Hải Đăng. Cử chỉ của cô làm hắn nhướng mắt:

- Có mẹ tôi đến thăm dì Mỹ.

- Dạ có. Để... để con vào gọi mẹ.

Không dám nhìn Hải Đăng, cô run đi vào nhà. Cử chỉ của cô làm bà Kiều hơi lạ, bà nhíu mày:

- Con nhỏ làm sao vậỷ Làm gì thấy mẹ mà nó sợ dữ vậy?

Hải Đăng cười cười, không trả lờị Anh chống tay, nhìn lơ đãng mấy thứ trong tủ kính. Vẻ hoảng hốt của Thể Tần làm anh vô cùng thích thú. Chỉ có anh là người duy nhất biết được lý dọ Và anh muốn biết cô nàng xử sử với anh như thế nàọ Không ngờ, thời buổi này lại có một cô gái ngây thơ quá mức đến như vậỵ Cô làm anh thật thú vị.

Thể Tần trở ra, cử chỉ căng thẳng như thể cô phải lấy hết can đảm. Cô đứng phía xa xa nhìn bà Kiều:

- Mẹ con mời dì vô nhà. Dì chờ một chút, mẹ con đang tắm.

- Vậy hả? Hôm nay có một mình con đứng bán à?

- Dạ.

- Con có đi làm không?

- Dạ có.

Nhìn vẻ mặt khác thường của cô, bà Kiều ngạc nhiên không ít. Rõ ràng là Thể Tần đang mất bình tĩnh. Nhưng lý do là gì thì bà không hiểụ Bà định ở lại nói chuyện với cô, nhưng lại thôi.

Thấy cô đứng ở một góc tường, bà mỉm cười :

- Để dì ra sau đợi mẹ con.

- Dạ.

Bà đi vào cửa sau. Thể Tần định biến theo khi thấy Hải Đăng còn đứng đó. Nhưng hắn đã đến gần cộ Hắn cúi xuống tận mặt cô với vẻ đe dọa:

- Thế nào?

Giọng cô hơi run:

- Anh muốn gì?

- Cô còn nhớ chuyện ở Đà Lạt chứ?

Thể Tần không trả lờị Nhanh như con sóc, cô lách người Hải Đăng, chạy trốn vào nhà. Hắn cười, đuổi theo:

- Này! Không ở lại coi quầy sao cô bé? Định giao cho tôi à?

Nhưng Thể Tần cứ cắm đầu chạy lên cầu thang. Cô ào vào phòng, quýnh quáng gài chặt cửa như thể hắn có thể xông vàọ Cô dựa lưng vào tường thở ra hổn hển. Cô xuống tinh thần như muốn chết đi cho rồi.

Một lát sau, bà Mỹ gõ cửa phòng:

- Bé Mi à! Làm gì trong đó vậy?

Thể Tần miễng cưỡng ra mở cửa, mắt ngó dáo dác ra ngoài hành lang:

- Họ về rồi hả mẹ?

- Chưa về. Con làm gì như rình ăn trộm vậỷ Thay đồ đi. Dì Kiều mời mình đi ăn tối đấy.

Thể Tần kêu lên hốt hoảng:

- Đừng đi mẹ.

Bà Mỹ quay lại:

- Cái gì vậy Mỉ Đi ăn chứ có gì mà con hoảng vía vậy?

Thể Tần khổ sở:

- Mẹ đừng đi, và đừng chơi với dì Kiều nữa, nguy hiểm lắm.

- Cái gì nguy hiểm. Con ăn nói khó nghe lắm nghe chưa? Lo thay đồ đi, đừng bắt mọn người chờ con đấy.

Nói rồi bà đi ra. Thể Tần chán nản ngồi phịch xuống nền nhà. Sự xuất hiện của Hải Đăng làm thần kinh của cô căng thẳng và đầy hoảng sợ. Trong khi cô âm thầm hoảng sợ thi mẹ vô tư chơi với dì Kiều, vậy mà còn xem là bạn thân nữa chứ.

Thân với một gia đình ghê gớm như vậy mà mẹ tỉnh bợ Mẹ không biết nguy hiểm là gì cả. Nếu đến lúc nào đó mẹ làm Hải Đăng ghét thì hậu quả sẽ ra sao. Thật là kinh khủng!

Thể Tần còn ngồi bần thần dưới gạch thi cánh cửa bị đẩy mạnh. Thấy cô còn ủ rũ, bà bực mình gặt lên:

- Tới giờ mà vẫn chưa chịu thay đồ. Con làm gì vậy Mi?

Thể Tần ngước lên, vừa bướng bỉnh, vừa khổ sở:

- Đừng đi, mẹ ạ. Mà cũng đừng chơi với dì Kiều nữạ Nguy hiểm lắm, mẹ không biết đâu.

Bà Mỹ gắt lên:

- Cái gì nguy hiểm? Từ hôm đi Đà Lạt về con kỳ cục lắm nghe, lúc nào cũng như người mất hồn. Dì Kiều mà nghe con nói vậy thì còn gì là chỗ bạn bè của mẹ.

Thể Tần rầu rĩ ngồi im. Và mặc cho mẹ bực tức, cô vẫn nhất đị́nh không ̣đi. Cuối cùng bà đành bơ cô ở nhà một mình. Thể Tần vẫn ngồi lì trong phòng. Cô nghe loáng thoáng tiếng dì Kiều hỏi về cộ Tiếng mẹ trả lời qua loa, rồi mọi người đi xuống cầu thang. Có cả tiếng kéo cửạ Cô vẫn lì lợm ngồi yên.

Khoảng gần một tiếng sau, cánh cửa bị gõ nhè nhẹ, có vẻ như thận trọng, dè dặt. Thể Tần không để ý lắm. Cô nghĩ là mẹ về sớm nên bước ra mở cửạ Trước mặt cô là Hải Đăng. Khuôn mặt hắn có vẻ hơi nghiêm, nhưng Thề Tần không còn hồn vía nào để nhận ra vẻ dịu dàng trong cử chỉ của hắn. Cô lập tức đóng cửa lại, nhưng Hải Đăng nhanh nhẹn giữ cửa lại:

- Đừng có sợ tôi như vậy, Mi Mi! Cô ra đây. Tôi có chuyện cần nói.

Mặc kệ vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn. Thề Tần nhất định đóng cánh cửạ Nhưng cô không thể làm vì cánh tay cứng rắn cản lạị Cô đi thụt lùi vào phòng. Bắt buộc Hải Đăng vào theo. Hắn nhìn xung quanh phòng:

- Xin lỗi nhé. Vào phòng con gái như thế này thật bất lịch sự. Nhưng tôi không còn cách nào khác để giải thích với cộ Xin phép một chút nghe Mi Mi.

Hắn đặt một hộp cơm xuống bàn, và ngồi cạnh cửa sổ:

- Tôi mua cho cô đấỵ Dì Mỹ bảo từ chiều đến giờ, cô chưa ăn gì? Lúc nãy cô không đi vì cô sợ tôi phải không? Cô sợ tôi đến vậy à?

Thể Tần không trả lời, chỉ đứng chết dí một chỗ nhìn hắn, vẻ mặt hoang mang, khiếp sợ. Ở nhà, một mình với một tên đã từng giết người, cô thật là khưng khiếp thật sự.

Hải Đăng vẫn ngồi cạnh cừa sổ, tay chống cạnh bàn. Hắn có vẻ suy nghĩ chuyện gì đó. Thể Tần thấy hắn hơi cúi xuốn, cố giấu nụ cười, rồi hắn ngước lên, khoát tay như muốn giải thích:

- Thật tình tôi không ngờ chuyện lại trầm trọng như vậỵ Cô sợ tôi, sợ kinh khủng phải không? Trong khi tôi chỉ... Ờ... chỉ là một trò đùa. Tôi không có ý gì đâu cô bé.

“Đùa à”? Thể Tần nhìn hắn một cách chăm chăm, chưa hiểu hết. Hải Đăng mím môi để khỏi cười:

- Buổi tối đó tôi chỉ định dọa cô chút thôi, thế mà cô lại tin tưởng tuyệt đối, đến mức tôi không ngờ. Sao cô khờ quá vậỷ Chuyện như vậy mà cũng tin được sao?

Thấy Thể Tần vẫn đứng yên, hắn hơi nghiêng về phía cô:

- Bộ tôi giống tên giết người lắm hả?

Thể Tần vẫn không trả lời, vì còn đang trong thâm tâm hoang mang. Hải Đăng nhún vai, giọng nửa nghiêm, nửa đùa:

- Tôi không hiểu sao cô lại tin một chuyện phi lý như vậỵ Nếu tôi làm chuyện đó thì tôi đã không sống đường hoàng giữa mọi người rồị Cô thật là một cô bé ngốc nghếch nhất trên đời mà tôi được biết đấy.

Không kiềm được hắn phá lên cười, giọng cười của hắn hết sức thoải mái, phóng khoáng, dù rõ ràng hắn không muốn làm phật ý cộ Thể Tần bụm miệng:

- Anh nói dốị Anh nghĩ tôi sẽ tin lời bào chữa vụng về của anh sao? Đúng hơn là anh hối hận vì đã kể với tôi, và sợ tôi sẽ đi tố cáo anh, cho nên anh đã bày trò giải thích.

Hải Đăng không cười nữạ Thấy hắn loay hoay lấy thuốc lá ra hút, cô kêu lên:

- Không được hút thuốc trong phòng tôi.

Hắn hơi khựng lại, mắt nhướng lên như ngỡ ngàng nhưng cũng cất điếu thuốc.

- Xin lỗi nhé, Mi Mị Tôi không nhớ.

- Anh nói thật đi. Có phải anh sợ tôi đi tố cáo không?

- Tại sao tôi lại phải sợ một chuyện phi lý như vậỷ Tôi đã nói rồi, nói rất nghiêm chỉnh, là tôi chỉ chọc cô một chút. Lẽ ra tôi không giải thích với cô ngay đâu, nhưng thấy cô mất ăn mất ngủ vì sợ nên tôi không nỡ...

Thể Tần cắt ngang:

- Tôi mà phải sợ anh à? Đừng có tự cao.

Hải Đăng nhướng mắt:

- Thật không? Nếu không sợ tôi thì tại sao cô lại trốn chui trốn nhủi tôi vậỷ Và thấy mặt tôi cũng không còn hồn víạ Cô làm tôi thấy tức cười thật đấy, Mi Mi.

Thể Tần im lìm nhìn hắn. Hắn giơ tay lên xem đồng hồ, rồi đứng dậy:

- Ở trong phòng con gái lâu như thế này thì thật là bất tiện. Xin lỗi nhé, tôi về đây.

Hắn đi đến trước mặt cô:

- Bỏ ý định đi đến công an đi nhé, Mi Mị Nói lung tung sẽ bị cười đó. Xin lỗi tôi đã để cô sống suốt một tuần lễ nặng nề. Không giận tôi chứ, Mi Mị Hòa nhé? Tôi với cô là bạn mà.

- Không.

- Khó lắm. Mẹ tôi với dì Mỹ là bạn thân. Dù muốn dù không thì chúng mình cũng phải là bạn thôi.

Và trước cái gườm gườm của Thể Tần, hắn đi ra cửạ Thể Tần nghe tiếng hát nhỏ nhỏ của hắn ngoài hành lang. Con trai mà hát một mình như vậy đúng là không đứng đắn.

Cô nhìn hộp cơm trên bàn. Bây giờ cô mới thấy đóị Nhưng cảm giác đối kháng với Hải Đăng làm cô không muốn ăn. Hắn chu đáo kiểu đó cũng không thể xóa bỏ ấn tượng của cô về hắn đâu.

Thể Tần ngồi chống cằm trên bàn, bắt đầu suy nghĩ mọi chuyện. Từ từ nghĩ lại những gì hắn làm cô từ từ hiểu hết về nó, và càng hiểu thì sự nhẹ nhõm càng tăng, đồng thời bắt đầu thấy tức lên.

Cô ngồi im thật lâu vì tức. Rồi không kiềm được cô lao đến quyển sổ điện thoại tìm số của nhà dì Kiềụ Tiếng chuông reo lên khá lâu mới có người nhấc máỵ Rồi giọng của Hải Đăng:

- Alô.

- Anh nhận ra giọng nói của tôi chứ?

- Thể Tần hả? Có chuyện gì vậy?

- Sao lại không có? Thế anh tưởng chỉ vài lời giải thích là xong sao? Tôi không ngờ anh vô lương tâm tới mức như vậy, muốn nói gì thì nói đi. Đùa vậy mà anh cũng đùa được hả? Thất đức vừa thôi chứ.

-...

- Này! Anh còn ở đó không?

Giọng nói của Hải Đăng ngọt lịm:

- Còn chứ, nói tiếp đi cô bé.

- Bộ anh tưởng tôi là con nít sao mà đùa kiểu đó. Anh có biết cả tuần lễ nay tôi mất ăn mất ngủ không? Anh bất lịch sự vừa thôi chứ. Tôi đâu có phải là bạn anh cũng đâu phải con nít.

- Ờ... cái đó thì phải xét lại chút ít.

Thể Tần vùng tay nói như la lên:

- Không xét gì cả. Anh phải thấy lỗi của anh. Anh là đồ bất lịch sự. Nói mà không biết gây cho người khác ý nghĩ gì. Vậy mà lúc nào cũng mở miệng nói là bạn bè. Tôi không thèm làm bạn với hạng người như anh.

- Bình tĩnh lại đi nào Mi Mi, đừng có la lớn như thế. Tôi công nhận đùa vậy là hơi ác nhưng không đến nỗi vô lương tâm đâu. Bớt giận đi nào.

- Đúng, đúng. Như vậy mới đúng với con người của anh.

- Hiểu rồị Từ nãy giờ suy nghĩ dữ lắm chứ gì? Bây giờ mới thấy tức hả? – Hắn cười to trong máy.

Giọng cười ấy chẳng khác nào khiêu khích. Thể Tần lại la lên:

- Mai mốt anh không được đến nhà tôi nữa nghe. Anh là người duy nhất mà tôi ghét cay ghét đắng. Nếu anh còn đến nhà tôi, tôi sẽ đuổi anh ra ngay.

- Khó lắm đấỵ Tôi vốn dĩ là người không biết xấu hổ là gì.

- Mặc kệ anh. Chỉ biết là từ đây về sau, tôi không cho phép anh đến nhà tôi, anh nhớ đó.

Và cô hung hăng gác máy, rồi ngồi phịch xuống giường. Lúc nãy cô vẫn chưa nói hết cơn tức giận, nên cứ còn ấm ức. Hắn không hiểu vậy la xúc phạm cộ Nếu là bạn bè thì còn có thể chấp nhận. Đằng này cô và hắn chỉ mới là biết nhau, đùa kiểu đó vậy chứng tỏ hắn không hề tôn trọng cộ Hắn quá đáng lắm.

Thể Tần đứng dậy, xuống nhà pha ly sữa ca cao. Cô ghét Hải Đăng đến nỗi không thèm nhìn đến hộp cơm của hắn muạ Cô đang uống sữa thì bà Mỹ về:

- Sao tới giờ này còn chưa ngủ?

Thấy hộp cơm, bà bước đến mở ra xem.

- Sao con không ăn?

- Của tên Đăng mua, con không thèm ăn.

Bà Mỹ ngồi xuống, nhìn cô hơi lâu, rồi bật cười:

- Nó bỏ về giữa chừng để giải thích với con đó. Nghe nó kể, mẹ và dì Kiều cứ cười suốt cả buổị Lớn rồi mà còn khờ quá. Chuyện như vậy mà cũng tin. Mẹ không hiểu tại sao con ngốc đến như vậy.

Thể Tần mím môi, không trả lờị Rồi cô buột miệng:

- Con ghét hắn lắm. Mai mốt hắn tới nhà mình, con sẽ đuổi hắn ra.

- Cái gì? Con nói cái gì đấỷ Chà lúc này con nói chuyện dễ nghe quá nhỉ? Gọi thằng Đăng bằng hắn à? Còn đòi đuổi người ta nữạ Con có biết tôn trọng ai không?

- Một người có tư cách như vậy không đáng để con tôn trọng.

- Một chút đùa giỡn như vậy không thể gán cho người ta là thiếu tư cách. Con biết gì về nó mà nói bừa bãi về nó chứ?

Thể Tần nhăm mặt, rồi cô bĩu môi:

- Một công tử lêu lổng, sống bám vào mẹ. Hắn ỷ có tiền nước ngoài rồi tự hào tới mức đáng ghét. Con không ưa mấy người như vậỵ Mai mốt mẹ đừng bắt con đi chơi với mẹ con họ nữa.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(8425)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]