Hải Đăng thảy cho Thái Trung lon tiger, rồi đến ngồi buông thõng một chân lên bàn. Vừa khui lon bia, anh vừa hất mặt lên:
- Sáu giờ rồi, không đi sao?
Thái Trung lắc đầu:
- Bỏ luôn. Tao cai mấy vụ đó quá
- Đã bảo bỏ mặc tao mà không chịụ Nếu trưa, mày ngủ một giấc là lấy lại sức rồi.
Thái Trung nhún vai:
- Đừng lải nhải vụ đó nữa.
Hải Đăng mỉn cườị Anh giơ lon bia về phía Thái Trung như mờị Suốt ngày hôm nay, anh và hắn dọn dẹp đồ đạc, bây giờ mới bắt đầu thấm mệt. Anh không muốn nói với ai chuyện mua căn nhà nàỵ Chỉ có Thái Trung là người duy nhất biết. Và sáng nay, hắn tự động đến phụ dọn với anh, bỏ luôn cả buổi nhậu vói mấy thằng bạn.
Sau cú hạ đo ván của Xuân Uyên, đúng như ý muốn của cô nàng, Hải Đăng thật sự sạt nghiệp. Anh bán tống lô đất cho công ty Minh Sơn để trả tiền ngân hàng, và lỗ cả gần trăm cây. Dĩ nhiên, Xuân Uyên đã gặp “thiên thời, đại lợi” khi muốn trừng trị anh, vì giá đất bây giờ sụt xuống thảm hạịTrong kinh doanh đất đai, anh không phải là một tay lơ mợ Nhưng may cho Xuân Uyên là các công ty nước ngoài đã không đầu tư theo dự án. Và cô đã biến đó là thế mạnh để dồn Hải Đăng vô đường cùng. Cuối cùng, anh phải bán cả nhà lộng lẫy của mình để dọn vào con hẻm xó xỉnh này.
Với Hải Đăng, đó là một sự thất bại tả tơi, gần như trắng taỵ Nhưng anh không chịu để mình gục ngã lâu, cũng không ghi tên Xuân Uyên vào danh sách kẻ thù của mình. Phụ nữ bao giờ cũng là một sinh vật yếu đuối bé bỏng, dù móng vuốt của họ thừa sức làm mình nghiêng ngửạ Để tâm thư hằn vào một sinh vật bé nhỏ như vậy thỉ đâu phải là một đấng nam nhi.
Thái Trung liếc vẻ mặt đăm chiêu của Hải Đăng, rồi lên tiếng:
- Bây giờ mày tính làm gỉ?
Hải Đăng quay lại nheo mắt:
- Mày quên trước đây tao làm kiến trúc à?
Thái Trung cười:
- Một nhà kinh doanh có cỡ mà bây giờ chịu ngồi một chỗ vẽ đồ án sao? Suy nghĩ kỹ chưa đó cha?
- Nghĩ ngợi làm quái gì? Hôm qua làm ông, hôm nay làm thằng. So ra, làm kỹ sư vẫn còn dễ sống chán. Tao đến thằng Quang rồi, dĩ nhiên là nó đồng ý “thỉnh” tao về làm ở công ty của nó.
Thái Trung nghi ngờ:
- Mày chịu phép làm lính của nó à?
- Có sao đâu. So với mấy thằng bạn cùng thời thất nghiệp, tao vẫn còn may mắn chán. Đôi lúc tao đâm ra ái ngại vì thượng đế ưu ái với mình quá. Tao ngại lắm.
Thái Trung dựa người ra ghế:
- Đau khổ thì thì cứ tu vài chai lấy khí thế, quậy đi màỵ Cười kiểu đó, đau bỏ mẹ.
Hải Đăng nhún vai, không trả lờịThái Trung lại liếc nhìn anh:
- Nàng Thể Tần đâu rồỉ Nàng biết mày dọn vồ đây không?
- Tao không có nói.
- Chẳng lẽ mày giấu luôn mẹ con họ? Tao thấy dì Mỹ có vẻ thương mày đó. Nàng cũng tốt với màỵ Ít nhất mày cũng phải cho nàng biết chỗ mày chứ.
Hải Đăng khoát tay:
- Cho biết làm gì thêm phiền phức. Tao thế này rồi thì giúp được ai nữạ Qua lại làm gì, tao lười lắm.
Thái Trung suy nghĩ một lát, rồi nói như đề nghị:
- Hay là mày xin tiền dì Kiều mở công ty tư vấn. Mày cũng còn ít vốn mà. Đi làm tao thấy xuống giá quá.
- Lớn rồi, tao không thích bám áo mẹ. Vài năm sau, tao cũng dư sức lập công ty rồị Bảo đảm với mày như vậy.
- Mày gàn bỏ mẹ. Tự ái như vậy thì có ích lợi gì? Rốt cuộc mình chỉ thiệt thân.
Hài Đăng nói lấp lửng:
- Bà gìa mới cho bà bạn mượn mười mấy cây, tao không muốn làm gánh nặng nữạ Với lại, bên đó bà đâu có làm cái gì ra nhiều tiền.
- Thì bảo bà đòi đi. Con mình, dĩ nhiên bà phải lo hơn chứ.
- Nếu lo cho tao thì bạn của mẹ tao phải khốn đốn. Người ta già rồị Tao thì còn trẻ, lo quái gì không sống được.
- Coi chừng tinh thần hiệp sĩ của mày bị lợi dụng đó.
- Không có đâu.
Thái Trung định nói gì thì chợt có tiếng thắng ngoài sân. Anh nhón người nhìn lên. Hải Đăng cũng nghiêng đầu nhỉn qua cửa sổ, rồi quay lại nhìn Thái Trung, nhíu mày như hơi. Nhưng hắn lập tức lắc đầu:
- Tao không có nóị Sao cô ta biết ở đây kìa?
Hải Đăng đứng lên, thấy mấy quyển sách vào ngăn kéo rồi đi tìm chiếc ghế. Xuân Uyên đã vào tới cửạ Cô có vẻ mất tự nhiên khi thấy có cả Thái Trung. Hắn vội đứng lên, cười xã giao:
- Mới tới hả Uyên?
- Dạ.
Thái Trung nhìn vào đồng hồ.
- Chiều rồi, tao về nghe Đăng.
Anh quay sang bên Uyên :
- Uyên ở chơi nghe.
- Dạ.
Thái Trung về rồi, Xuân Uyên vẫn còn đứng lóng ngóng bên bàn. Hải Đăng chỉ chiếc ghế:
- Uyên ngồi đi.
Anh ngồi xuống đối diện với cô, nhìn chăm chú chứ không nóị Xuân Uyên hơi cúi đầu, tay mân mê chiếc giỏ. Chờ mãi, vẫn thấy cô im lặng, Hải Đăng chủ động lên tiếng.
- Lúc này Uyên có khỏe không?
Xuân Uyên ngước lên:
- Anh có thể nói chuyện với em như vậy sao?
Hải Đăng, nhìn cô, không hiểụ Anh nhún vai:
- Đó là cách hỏi thăm bình thường khi gặp bạn bè. Uyên không đồng ý hả?
- Không phải, ý em không muốn hỏi như vậy.
Im lặng một lát, cô nói với vẻ rụt rè:
- Anh giận em lắm phải không?
- Không, hoàn toàn không. - Hải Đăng nói thản nhiên.
- Em không tin. Không ai có thể bình thản khi gặp chuyện như vậy cả?
- Có thể tâm lý chung là như vậỷ Nhưng Uyên muốn hỏi gì? Tôi không hiểu.
Xuân Uyên mím môi, nước mắt bắt đầu ngân ngấn:
- Em biết em là nguyên nhân của mọi chuyện. Em trả thù như vậy là ác với anh. Anh có biết là em đau khổ thế nào không? Nhưng lúc đó tức quá, em không kềm được.
Hải Đăng bắt đầu hiểu ra. Anh khoát tay:
- Dù sao chuyện đó cũng qua rồị Tôi thật sự không muốn nhắc tới.
- Nhưng em không thể quên. Bây giờ nhớ lại những chuyện đã làm, em hối hận muốn điên lên. Em không chịu nổi khi anh ra nông nỗi như vậy.
Hải Đăng nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cười một mình. Cách đây mất tháng, cô còn nhìn anh như kẻ thù, còn làm mọi cách để anh thất điên bất đảọ Và bây giờ cũng chính cô với những giọt nước mắt hối hận cần anh an ủi. Thật là rắc rối! Cô cũng rắc rối không kém Thể Tần bao nhiêu . Anh tưởng sau trận này có thể là dứt khoát, nhưng hình như không đơn giản lắm.
Xuân Uyên đã nín khóc. Trông cô ư rũ như con mèo ốm, thật khác với cô lúc nổi cơn tam bành, và cũng khác với cả vẻ thâm hiểm ngấm ngầm. Thái độ của cô làm Hải Đăng ngao ngán thật sự. Anh nói mềm mỏng:
- Uyên đừng tưởng Uyên đủ sức làm tôi trắng taỵ Đừng có tự dằn vặt mình như vậỵ Thật ra, trước sau gì tôi cũng phải bán lô đất đó. Tống sớm như vậy hóa ra lại hay hơn.
- Không phải như vậỵ Nếu lúc đó cậu em không bắt anh trả tiền thì anh đã không bế tắc. Lúc đó, em đã khuyến khích ông Sơn đứng ra mua với giá thấp, vì em biết anh sẽ phải đồng ý.
“Thì ra là vậỵ Cô ta thật ghê gớm” - Hải Đăng ngồi yên. Cố kiềm chế để khỏi phải tát cho cô vài bạt taỵ Trong khoảnh khắc, lớp vỏ thản nhiên bị vỡ tung. Cơn phẫn nộ ghê gớm làm anh muốn điên lên. Anh đứng bật dậy, quay mặt ra cửa để khỏi phải nhìn mặt cộ Giọng anh gằn lại:
- Uyên về đi. Đừng có nói mấy chuyện đó trước mặt tôi. Tôi không nghe đâu.
Thái độ của anh làm Xuân Uyên òa lên khóc:
- Em biết anh hận em. Cho em xin lỗị Mình làm lại đi anh. Em xin anh mà.
Hải Đăng vẫn nhìn ra cửa, giọng anh rắn lại:
- Uyên tưởng chỉ một câu xin lỗi là đư xóa bỏ tất cả sao? Uyên lầm rồị Tôi không quân tử như vậy đâu. Tốt hơn hết là cô nên về đi.
- Không. Không mà. Thật ra anh có thể bắt đầu từ chuyện khác. Em đã suy nghĩ kỹ rồị Anh là kiến trúc sư, anh có thể mở công ty tư vấn hoặc thiết kế. Cậu em sẽ hỗ trợ cho anh. Chắc chắn anh sẽ khôi phục lại thôi mà.
- Không, cảm ơn thiện ý của Uyên. Tôi đã có chỗ làm rồi.
- Anh làm ở đâu?
- Chỗ công ty của thằng bạn.
Xuân Uyên quá bị kích động. Cô lắc đầu ngầy nguậy:
- Không thể như vậy được. Anh có thể làm giám đốc mà. Đừng làm như vậy, anh Đăng.
Hải Đăng chặn lại:
- Đừng nói nữa nghe Uyên. Tôi đã có quá thừa kinh nghiệm rồị Tôi không muốn làm sai lần nữa.
Xuân Uyên im lặng như vô cùng thất vọng, rồi cô ngẩng lên:
- Anh muốn cắt đứt hẳn với em phải không? Anh yêu Thể Tần như vậy sao?
Hải Đăng lắc đầu:
- Tôi không yêu ai cả. Có điều tôi đã quá mệt mỏi với những cuộc phiên lưu tình cảm. Ngay từ đầu, tôi đã nói với Xuân Uyên, và cô cũng biết quá khứ của tôi rồị Sao cô khờ quá vậy?
- Em hy vọng em không giống mấy người đó. Em yêu anh hơn họ, và em sẽ chinh phục được anh.
- Tôi không đáng giá như vậy đâu. Hãy quên tôi đi.
Xuân Uyên lạc giọng:
- Anh yêu Thể Tần phải không?
- Không. Tôi không yêu ai cả.
Giọng cô thì thầm:
- Vậy sao anh lại xa lánh em? Lúc trước, em tưởng anh vì Thể Tần... Ôi trời ơi! Em sai lầm rồi.
Giọng Hải Đăng dửng dưng:
- Bây giờ tôi chỉ muốn được một mình, tôi cần có thời gian yên ổn để làm lại từ đầụ Uyên biết đó. Tôi quan trọng công việc hơn mọi thứ. Cô ghen với công việc của tôi thì đúng là một cuộc đọ sức không cân xứng. Quên đi lại hay hơn.
Xuân Uyên gục xuống bàn như quá thất vọng. Cuối cùng, cô ngẩng lên, mí mắt đỏ mọng, vì khóc:
- Em về, hy vọng anh suy nghĩ lại.
Cô buồn rầu đi ra cửạ Hải Đăng đứng yên chờ cô ta đi ra. Lòng dửng dưng như đá. Anh không phải là loại người khô khan. Nhưng những giọt nước mắt của cô không làm anh bị mềm yếụ Những gì cô ta đã gây cho anh còn kinh khủng gấp trăm lần.
Gần như là tàn phá, hủy hoạị Cô ta có hiểu sự bi đát mà cô ta đã gây cho anh không?
Hải Đăng ngồi phịch xuống ghế, tay vò vò trong tóc. Bỗng nhiên anh đứng dậỵ Đá chiếc ghế lăn lóc. Chưa hả cơn giận anh ném mạnh gạt tàn thuốc lá vào tường. Sự bình tĩnh mà anh cố tạo cho mình, bây giờ đã vụt rời thảm hại, chỉ còn cơn điên cuồng bất lực.
Chiều hôm sau, Hải Đăng gọi điện hẹn Thái Trung đi uống bia. Anh thật sự không chịu nổi cơn buồn cứ cắn rứt trong mỗi ý nghĩ. Bởi vì càng muốn quên thì anh lại càng nhớ, càng cuồng nộ.
Anh và Thái Trung ngồi vào góc phòng. Hầu như anh không nói gì với Thái Trung, chỉ lặng lẽ uống. Nhìn vẻ mặt lầm lì của anh, Thái Trung cũng không nói gì, cũng không ngăn cản khi anh cứ rót liên tục.
Chợt Thái Trung nhìn anh một cách ý nghĩa, rồi đưa mắt ra cửạ Hải Đăng ngước nhìn theo. Một cặp tình nhân đang bước vàọ Đó là ông Hinh và Hoàng Hương. Hải Đăng nhìn họ như nhìn những người không quen biết. Cả họ cũng đã nhìn thấy anh. Hoàng Hương cong cớn hất mặt lên, đầy vẻ khiêu khích. Ông Hinh thì ngược lai, có vẻ lúng túng hoảng hốt, như bắt gặp quả tang làm một chuyện phi pháp. Rồi ông cũng lờ đi, như anh không là gì đối với ông.
Thái Trung nói như nhận xét:
- Cô Hoàng Hương cũng dễ sợ thật. Chắc cô ta “cua” ông già đó để trả thù mày.
Hải Đăng cười khan:
- Mày có biết ông ta là ai không? Ba của Thể Tần đó.
- Cái gì? Rồi Thể Tần có biết không?
- Biết.
- Biết sao không cản họ à? Làm con thì phải có trách nhiệm ngăn cản họ chứ.
Hải Đăng đặt ly nước xuốn bàn:
- Mày có biết Thể Tần đáng yêu ở chỗ nảo không? Cô bé ngây thơ và hiền như một đứa con nít. Cô không tưởng tượng nổi cuộc đời có những điều bỉ ổi ở ngay cạnh mình nữa, làm sao đủ bản lĩnh đối đầu với Hoàng Hương.
- Như vậy còn khổ thêm. Không biết dễ chừng hay hơn.
Hải Đăng đã bắt đầu choáng váng, anh cười đầy mỉa mai:
- Một vũ nữ bao giờ cũng từng trải hơn là một cô sinh viên thuần phục.
- Dĩ nhiên rồị Nói vậy mà cũng nói.
Ngay lúc đó, ông Hinh chợt đi đến bàn hai người.
- Xin lỗị Tôi cần nói chuyện với cậu Đăng một chút.
Hải Đăng ngước lên nhìn ông, không hề có phản ứng. Thái Trung đứng dậy kéo ghế:
- Dạ, bác cứ tự nhiên.
Thấy anh định đi ra, Hải Đăng giơ tay cản lại:
- Mày cứ ngồi đi, Bác Hinh cũng là người trong nhà cả mà.
Ông Hinh ngồi xuống, mỉm cười đầy thân mật:
- Nghe nói cậu đã bán nhà. Vậy lúc này cậu ở đâu, làm nghề gỉ?
- Cháu ở trong hẻm nhỏ, còn đang thất nghiệp bác à.
- Vậy à! Chậc! Khổ quá nhỉ?
Ông sửa lại cổ áo, hắng giọng.
- Ở, cậu Đăng này! Cái khoản tiền mà vợ tôi vay cậu đấỵ Ừm... thật tôi cũng cảm thấy ngại lắm, mượn lâu quá rồị Nhưng bà ấy làm ăn thất bại quá, nên...
Hải Đăng khoát tay:
- Cháu không đòi đâu. Bác yên tâm đi.
Ông xoa xoa taỵ Hải Đăng nhìn cử chỉ của ông, tự nhiên anh nhớ Thể Tần. Anh biết cô rất ghét cử chỉ đó. Nó có cái gì giả tạo, xảo trá và tinh vị Tự nhiên ông cười khẽ. Ông Hinh cười kiểu đó theo ý khác của ông. Ông vội xua tay:
- Cậu đừng hiểu lầm tôi. Tất nhiên là mượn tiền phải trả chứ. Nhùng cậu thông cảm cho bà nhà tôi. Bà ấy làm ăn thua lỗ, tôi không biết gì cả. Bà ấy nắm tiễn chứ không phải tôi.
Không kiềm được sự khinh bỉ. Hải Đăng nhướng mắt:
- Vậy à?
- Tất nhiên là vậỵ Tuy tôi có ham vui một tý, đàn ông mà, thì cậu cũng biết rồi đấỵ Nhưng quả thật, tiền là do bà ấy mượn. Tôi không biết gì cả.
- Vậy à?
- Ừm... Để tôi về bảo bà ấy lo chạy tiền trả cho cậụ Cậu đang thế này thì càng phải trả hơn. Thật tình thấy cậu, tôi cũng ngại lắm.
Hải Đăng cười nửa miệng:
- Bác nên ngại với bác gáị Còn cháu thì không có gi phải ngại cả.
- Cậu nói vậy chứ... thật, tôi cũng thấy khó xử lắm.
Ông đột ng̣ột chuyển đề tài:
- Lúc này, Thể Tần nó bận lắm, đi làm đến tối mới về. À! Sẵn đây, tôi xin báo với cậu một tin vui. Nó sắp hứa hôn rồị Chồng nó là phó tiến sĩ đấỵ Cậu ấy còn trẻ mà tài thật.
- Vậy à! Cháu xin chúc mừng cô.
- Ờ, bác sẽ nhắn lạị Thôi hai cháu nói chuyện tiếp nhé. Bác không làm phiền nữa đâu.
Ông nhanh chóng rơi bàn Hải Đăng, vội đi về phía Hoàng Hương. Thái Trung nhìn theo, nhíu mày:
- Nghe cách nói hình như ông ta không còn muốn mày quen với Thể Tần.
- Dĩ nhiên. Vì bây giờ ông ta còn có thể moi cái gì ở tao nữa chứ.
Thái Trung buông một câu chửi thề:
- Mẹ kiếp! Tao là đàn ông mà còn không thông cảm cho mấy cha điểu như vậỵ Đem tiền đi bao gái, còn nợ thì trút vào vợ. Nghe ông nói, tao muốn tống vào mặt ông một đấm. Đểu hết biết.
Hải Đăng lầm lì uống cạn lỵ Anh lại cười khan, nụ cười mà Thái Trung biết rất rõ che giấu cả tâm lý cay đắng, hận đờị Tự nhiên anh thở dài:
- Nhưng mà mày hơi đâu mà quan tâm tới ông tạ Khi mình té, có khối thằng muốn đạp mình. Nhưng khi mình lên ông thì chính mấy thằng đó lại xum xoe nịnh bợ. Buồn làm quái gì?
Hải Đăng bóp mạnh chiếc ly, lắc đầu:
- Tao không quan tâm ông ta nói ra những gì, có điều là thấy bất lực. Những người mình quí mến lại chỉ có thể xua tay nhìn họ khổ. Mày không hiểu được cảm giác đó đâu. Anh đập tay xuống bàn trong một cử chỉ bất lực.
Tối nay, anh lại thấy không chịu nổi cơn buồn cứ ám ành, day dứt. Và anh càng muốn say quên trơi, quên đất để trốn tránh. Anh không cầu giấu sự yếu đuối của mình với Thái Trung. Đó là thằng bạn duy nhất mà anh có thể sống thật với mình.
Hoàng Thu Dung
- Sáu giờ rồi, không đi sao?
Thái Trung lắc đầu:
- Bỏ luôn. Tao cai mấy vụ đó quá
- Đã bảo bỏ mặc tao mà không chịụ Nếu trưa, mày ngủ một giấc là lấy lại sức rồi.
Thái Trung nhún vai:
- Đừng lải nhải vụ đó nữa.
Hải Đăng mỉn cườị Anh giơ lon bia về phía Thái Trung như mờị Suốt ngày hôm nay, anh và hắn dọn dẹp đồ đạc, bây giờ mới bắt đầu thấm mệt. Anh không muốn nói với ai chuyện mua căn nhà nàỵ Chỉ có Thái Trung là người duy nhất biết. Và sáng nay, hắn tự động đến phụ dọn với anh, bỏ luôn cả buổi nhậu vói mấy thằng bạn.
Sau cú hạ đo ván của Xuân Uyên, đúng như ý muốn của cô nàng, Hải Đăng thật sự sạt nghiệp. Anh bán tống lô đất cho công ty Minh Sơn để trả tiền ngân hàng, và lỗ cả gần trăm cây. Dĩ nhiên, Xuân Uyên đã gặp “thiên thời, đại lợi” khi muốn trừng trị anh, vì giá đất bây giờ sụt xuống thảm hạịTrong kinh doanh đất đai, anh không phải là một tay lơ mợ Nhưng may cho Xuân Uyên là các công ty nước ngoài đã không đầu tư theo dự án. Và cô đã biến đó là thế mạnh để dồn Hải Đăng vô đường cùng. Cuối cùng, anh phải bán cả nhà lộng lẫy của mình để dọn vào con hẻm xó xỉnh này.
Với Hải Đăng, đó là một sự thất bại tả tơi, gần như trắng taỵ Nhưng anh không chịu để mình gục ngã lâu, cũng không ghi tên Xuân Uyên vào danh sách kẻ thù của mình. Phụ nữ bao giờ cũng là một sinh vật yếu đuối bé bỏng, dù móng vuốt của họ thừa sức làm mình nghiêng ngửạ Để tâm thư hằn vào một sinh vật bé nhỏ như vậy thỉ đâu phải là một đấng nam nhi.
Thái Trung liếc vẻ mặt đăm chiêu của Hải Đăng, rồi lên tiếng:
- Bây giờ mày tính làm gỉ?
Hải Đăng quay lại nheo mắt:
- Mày quên trước đây tao làm kiến trúc à?
Thái Trung cười:
- Một nhà kinh doanh có cỡ mà bây giờ chịu ngồi một chỗ vẽ đồ án sao? Suy nghĩ kỹ chưa đó cha?
- Nghĩ ngợi làm quái gì? Hôm qua làm ông, hôm nay làm thằng. So ra, làm kỹ sư vẫn còn dễ sống chán. Tao đến thằng Quang rồi, dĩ nhiên là nó đồng ý “thỉnh” tao về làm ở công ty của nó.
Thái Trung nghi ngờ:
- Mày chịu phép làm lính của nó à?
- Có sao đâu. So với mấy thằng bạn cùng thời thất nghiệp, tao vẫn còn may mắn chán. Đôi lúc tao đâm ra ái ngại vì thượng đế ưu ái với mình quá. Tao ngại lắm.
Thái Trung dựa người ra ghế:
- Đau khổ thì thì cứ tu vài chai lấy khí thế, quậy đi màỵ Cười kiểu đó, đau bỏ mẹ.
Hải Đăng nhún vai, không trả lờịThái Trung lại liếc nhìn anh:
- Nàng Thể Tần đâu rồỉ Nàng biết mày dọn vồ đây không?
- Tao không có nói.
- Chẳng lẽ mày giấu luôn mẹ con họ? Tao thấy dì Mỹ có vẻ thương mày đó. Nàng cũng tốt với màỵ Ít nhất mày cũng phải cho nàng biết chỗ mày chứ.
Hải Đăng khoát tay:
- Cho biết làm gì thêm phiền phức. Tao thế này rồi thì giúp được ai nữạ Qua lại làm gì, tao lười lắm.
Thái Trung suy nghĩ một lát, rồi nói như đề nghị:
- Hay là mày xin tiền dì Kiều mở công ty tư vấn. Mày cũng còn ít vốn mà. Đi làm tao thấy xuống giá quá.
- Lớn rồi, tao không thích bám áo mẹ. Vài năm sau, tao cũng dư sức lập công ty rồị Bảo đảm với mày như vậy.
- Mày gàn bỏ mẹ. Tự ái như vậy thì có ích lợi gì? Rốt cuộc mình chỉ thiệt thân.
Hài Đăng nói lấp lửng:
- Bà gìa mới cho bà bạn mượn mười mấy cây, tao không muốn làm gánh nặng nữạ Với lại, bên đó bà đâu có làm cái gì ra nhiều tiền.
- Thì bảo bà đòi đi. Con mình, dĩ nhiên bà phải lo hơn chứ.
- Nếu lo cho tao thì bạn của mẹ tao phải khốn đốn. Người ta già rồị Tao thì còn trẻ, lo quái gì không sống được.
- Coi chừng tinh thần hiệp sĩ của mày bị lợi dụng đó.
- Không có đâu.
Thái Trung định nói gì thì chợt có tiếng thắng ngoài sân. Anh nhón người nhìn lên. Hải Đăng cũng nghiêng đầu nhỉn qua cửa sổ, rồi quay lại nhìn Thái Trung, nhíu mày như hơi. Nhưng hắn lập tức lắc đầu:
- Tao không có nóị Sao cô ta biết ở đây kìa?
Hải Đăng đứng lên, thấy mấy quyển sách vào ngăn kéo rồi đi tìm chiếc ghế. Xuân Uyên đã vào tới cửạ Cô có vẻ mất tự nhiên khi thấy có cả Thái Trung. Hắn vội đứng lên, cười xã giao:
- Mới tới hả Uyên?
- Dạ.
Thái Trung nhìn vào đồng hồ.
- Chiều rồi, tao về nghe Đăng.
Anh quay sang bên Uyên :
- Uyên ở chơi nghe.
- Dạ.
Thái Trung về rồi, Xuân Uyên vẫn còn đứng lóng ngóng bên bàn. Hải Đăng chỉ chiếc ghế:
- Uyên ngồi đi.
Anh ngồi xuống đối diện với cô, nhìn chăm chú chứ không nóị Xuân Uyên hơi cúi đầu, tay mân mê chiếc giỏ. Chờ mãi, vẫn thấy cô im lặng, Hải Đăng chủ động lên tiếng.
- Lúc này Uyên có khỏe không?
Xuân Uyên ngước lên:
- Anh có thể nói chuyện với em như vậy sao?
Hải Đăng, nhìn cô, không hiểụ Anh nhún vai:
- Đó là cách hỏi thăm bình thường khi gặp bạn bè. Uyên không đồng ý hả?
- Không phải, ý em không muốn hỏi như vậy.
Im lặng một lát, cô nói với vẻ rụt rè:
- Anh giận em lắm phải không?
- Không, hoàn toàn không. - Hải Đăng nói thản nhiên.
- Em không tin. Không ai có thể bình thản khi gặp chuyện như vậy cả?
- Có thể tâm lý chung là như vậỷ Nhưng Uyên muốn hỏi gì? Tôi không hiểu.
Xuân Uyên mím môi, nước mắt bắt đầu ngân ngấn:
- Em biết em là nguyên nhân của mọi chuyện. Em trả thù như vậy là ác với anh. Anh có biết là em đau khổ thế nào không? Nhưng lúc đó tức quá, em không kềm được.
Hải Đăng bắt đầu hiểu ra. Anh khoát tay:
- Dù sao chuyện đó cũng qua rồị Tôi thật sự không muốn nhắc tới.
- Nhưng em không thể quên. Bây giờ nhớ lại những chuyện đã làm, em hối hận muốn điên lên. Em không chịu nổi khi anh ra nông nỗi như vậy.
Hải Đăng nhìn cô thật lâu, rồi khẽ cười một mình. Cách đây mất tháng, cô còn nhìn anh như kẻ thù, còn làm mọi cách để anh thất điên bất đảọ Và bây giờ cũng chính cô với những giọt nước mắt hối hận cần anh an ủi. Thật là rắc rối! Cô cũng rắc rối không kém Thể Tần bao nhiêu . Anh tưởng sau trận này có thể là dứt khoát, nhưng hình như không đơn giản lắm.
Xuân Uyên đã nín khóc. Trông cô ư rũ như con mèo ốm, thật khác với cô lúc nổi cơn tam bành, và cũng khác với cả vẻ thâm hiểm ngấm ngầm. Thái độ của cô làm Hải Đăng ngao ngán thật sự. Anh nói mềm mỏng:
- Uyên đừng tưởng Uyên đủ sức làm tôi trắng taỵ Đừng có tự dằn vặt mình như vậỵ Thật ra, trước sau gì tôi cũng phải bán lô đất đó. Tống sớm như vậy hóa ra lại hay hơn.
- Không phải như vậỵ Nếu lúc đó cậu em không bắt anh trả tiền thì anh đã không bế tắc. Lúc đó, em đã khuyến khích ông Sơn đứng ra mua với giá thấp, vì em biết anh sẽ phải đồng ý.
“Thì ra là vậỵ Cô ta thật ghê gớm” - Hải Đăng ngồi yên. Cố kiềm chế để khỏi phải tát cho cô vài bạt taỵ Trong khoảnh khắc, lớp vỏ thản nhiên bị vỡ tung. Cơn phẫn nộ ghê gớm làm anh muốn điên lên. Anh đứng bật dậy, quay mặt ra cửa để khỏi phải nhìn mặt cộ Giọng anh gằn lại:
- Uyên về đi. Đừng có nói mấy chuyện đó trước mặt tôi. Tôi không nghe đâu.
Thái độ của anh làm Xuân Uyên òa lên khóc:
- Em biết anh hận em. Cho em xin lỗị Mình làm lại đi anh. Em xin anh mà.
Hải Đăng vẫn nhìn ra cửa, giọng anh rắn lại:
- Uyên tưởng chỉ một câu xin lỗi là đư xóa bỏ tất cả sao? Uyên lầm rồị Tôi không quân tử như vậy đâu. Tốt hơn hết là cô nên về đi.
- Không. Không mà. Thật ra anh có thể bắt đầu từ chuyện khác. Em đã suy nghĩ kỹ rồị Anh là kiến trúc sư, anh có thể mở công ty tư vấn hoặc thiết kế. Cậu em sẽ hỗ trợ cho anh. Chắc chắn anh sẽ khôi phục lại thôi mà.
- Không, cảm ơn thiện ý của Uyên. Tôi đã có chỗ làm rồi.
- Anh làm ở đâu?
- Chỗ công ty của thằng bạn.
Xuân Uyên quá bị kích động. Cô lắc đầu ngầy nguậy:
- Không thể như vậy được. Anh có thể làm giám đốc mà. Đừng làm như vậy, anh Đăng.
Hải Đăng chặn lại:
- Đừng nói nữa nghe Uyên. Tôi đã có quá thừa kinh nghiệm rồị Tôi không muốn làm sai lần nữa.
Xuân Uyên im lặng như vô cùng thất vọng, rồi cô ngẩng lên:
- Anh muốn cắt đứt hẳn với em phải không? Anh yêu Thể Tần như vậy sao?
Hải Đăng lắc đầu:
- Tôi không yêu ai cả. Có điều tôi đã quá mệt mỏi với những cuộc phiên lưu tình cảm. Ngay từ đầu, tôi đã nói với Xuân Uyên, và cô cũng biết quá khứ của tôi rồị Sao cô khờ quá vậy?
- Em hy vọng em không giống mấy người đó. Em yêu anh hơn họ, và em sẽ chinh phục được anh.
- Tôi không đáng giá như vậy đâu. Hãy quên tôi đi.
Xuân Uyên lạc giọng:
- Anh yêu Thể Tần phải không?
- Không. Tôi không yêu ai cả.
Giọng cô thì thầm:
- Vậy sao anh lại xa lánh em? Lúc trước, em tưởng anh vì Thể Tần... Ôi trời ơi! Em sai lầm rồi.
Giọng Hải Đăng dửng dưng:
- Bây giờ tôi chỉ muốn được một mình, tôi cần có thời gian yên ổn để làm lại từ đầụ Uyên biết đó. Tôi quan trọng công việc hơn mọi thứ. Cô ghen với công việc của tôi thì đúng là một cuộc đọ sức không cân xứng. Quên đi lại hay hơn.
Xuân Uyên gục xuống bàn như quá thất vọng. Cuối cùng, cô ngẩng lên, mí mắt đỏ mọng, vì khóc:
- Em về, hy vọng anh suy nghĩ lại.
Cô buồn rầu đi ra cửạ Hải Đăng đứng yên chờ cô ta đi ra. Lòng dửng dưng như đá. Anh không phải là loại người khô khan. Nhưng những giọt nước mắt của cô không làm anh bị mềm yếụ Những gì cô ta đã gây cho anh còn kinh khủng gấp trăm lần.
Gần như là tàn phá, hủy hoạị Cô ta có hiểu sự bi đát mà cô ta đã gây cho anh không?
Hải Đăng ngồi phịch xuống ghế, tay vò vò trong tóc. Bỗng nhiên anh đứng dậỵ Đá chiếc ghế lăn lóc. Chưa hả cơn giận anh ném mạnh gạt tàn thuốc lá vào tường. Sự bình tĩnh mà anh cố tạo cho mình, bây giờ đã vụt rời thảm hại, chỉ còn cơn điên cuồng bất lực.
Chiều hôm sau, Hải Đăng gọi điện hẹn Thái Trung đi uống bia. Anh thật sự không chịu nổi cơn buồn cứ cắn rứt trong mỗi ý nghĩ. Bởi vì càng muốn quên thì anh lại càng nhớ, càng cuồng nộ.
Anh và Thái Trung ngồi vào góc phòng. Hầu như anh không nói gì với Thái Trung, chỉ lặng lẽ uống. Nhìn vẻ mặt lầm lì của anh, Thái Trung cũng không nói gì, cũng không ngăn cản khi anh cứ rót liên tục.
Chợt Thái Trung nhìn anh một cách ý nghĩa, rồi đưa mắt ra cửạ Hải Đăng ngước nhìn theo. Một cặp tình nhân đang bước vàọ Đó là ông Hinh và Hoàng Hương. Hải Đăng nhìn họ như nhìn những người không quen biết. Cả họ cũng đã nhìn thấy anh. Hoàng Hương cong cớn hất mặt lên, đầy vẻ khiêu khích. Ông Hinh thì ngược lai, có vẻ lúng túng hoảng hốt, như bắt gặp quả tang làm một chuyện phi pháp. Rồi ông cũng lờ đi, như anh không là gì đối với ông.
Thái Trung nói như nhận xét:
- Cô Hoàng Hương cũng dễ sợ thật. Chắc cô ta “cua” ông già đó để trả thù mày.
Hải Đăng cười khan:
- Mày có biết ông ta là ai không? Ba của Thể Tần đó.
- Cái gì? Rồi Thể Tần có biết không?
- Biết.
- Biết sao không cản họ à? Làm con thì phải có trách nhiệm ngăn cản họ chứ.
Hải Đăng đặt ly nước xuốn bàn:
- Mày có biết Thể Tần đáng yêu ở chỗ nảo không? Cô bé ngây thơ và hiền như một đứa con nít. Cô không tưởng tượng nổi cuộc đời có những điều bỉ ổi ở ngay cạnh mình nữa, làm sao đủ bản lĩnh đối đầu với Hoàng Hương.
- Như vậy còn khổ thêm. Không biết dễ chừng hay hơn.
Hải Đăng đã bắt đầu choáng váng, anh cười đầy mỉa mai:
- Một vũ nữ bao giờ cũng từng trải hơn là một cô sinh viên thuần phục.
- Dĩ nhiên rồị Nói vậy mà cũng nói.
Ngay lúc đó, ông Hinh chợt đi đến bàn hai người.
- Xin lỗị Tôi cần nói chuyện với cậu Đăng một chút.
Hải Đăng ngước lên nhìn ông, không hề có phản ứng. Thái Trung đứng dậy kéo ghế:
- Dạ, bác cứ tự nhiên.
Thấy anh định đi ra, Hải Đăng giơ tay cản lại:
- Mày cứ ngồi đi, Bác Hinh cũng là người trong nhà cả mà.
Ông Hinh ngồi xuống, mỉm cười đầy thân mật:
- Nghe nói cậu đã bán nhà. Vậy lúc này cậu ở đâu, làm nghề gỉ?
- Cháu ở trong hẻm nhỏ, còn đang thất nghiệp bác à.
- Vậy à! Chậc! Khổ quá nhỉ?
Ông sửa lại cổ áo, hắng giọng.
- Ở, cậu Đăng này! Cái khoản tiền mà vợ tôi vay cậu đấỵ Ừm... thật tôi cũng cảm thấy ngại lắm, mượn lâu quá rồị Nhưng bà ấy làm ăn thất bại quá, nên...
Hải Đăng khoát tay:
- Cháu không đòi đâu. Bác yên tâm đi.
Ông xoa xoa taỵ Hải Đăng nhìn cử chỉ của ông, tự nhiên anh nhớ Thể Tần. Anh biết cô rất ghét cử chỉ đó. Nó có cái gì giả tạo, xảo trá và tinh vị Tự nhiên ông cười khẽ. Ông Hinh cười kiểu đó theo ý khác của ông. Ông vội xua tay:
- Cậu đừng hiểu lầm tôi. Tất nhiên là mượn tiền phải trả chứ. Nhùng cậu thông cảm cho bà nhà tôi. Bà ấy làm ăn thua lỗ, tôi không biết gì cả. Bà ấy nắm tiễn chứ không phải tôi.
Không kiềm được sự khinh bỉ. Hải Đăng nhướng mắt:
- Vậy à?
- Tất nhiên là vậỵ Tuy tôi có ham vui một tý, đàn ông mà, thì cậu cũng biết rồi đấỵ Nhưng quả thật, tiền là do bà ấy mượn. Tôi không biết gì cả.
- Vậy à?
- Ừm... Để tôi về bảo bà ấy lo chạy tiền trả cho cậụ Cậu đang thế này thì càng phải trả hơn. Thật tình thấy cậu, tôi cũng ngại lắm.
Hải Đăng cười nửa miệng:
- Bác nên ngại với bác gáị Còn cháu thì không có gi phải ngại cả.
- Cậu nói vậy chứ... thật, tôi cũng thấy khó xử lắm.
Ông đột ng̣ột chuyển đề tài:
- Lúc này, Thể Tần nó bận lắm, đi làm đến tối mới về. À! Sẵn đây, tôi xin báo với cậu một tin vui. Nó sắp hứa hôn rồị Chồng nó là phó tiến sĩ đấỵ Cậu ấy còn trẻ mà tài thật.
- Vậy à! Cháu xin chúc mừng cô.
- Ờ, bác sẽ nhắn lạị Thôi hai cháu nói chuyện tiếp nhé. Bác không làm phiền nữa đâu.
Ông nhanh chóng rơi bàn Hải Đăng, vội đi về phía Hoàng Hương. Thái Trung nhìn theo, nhíu mày:
- Nghe cách nói hình như ông ta không còn muốn mày quen với Thể Tần.
- Dĩ nhiên. Vì bây giờ ông ta còn có thể moi cái gì ở tao nữa chứ.
Thái Trung buông một câu chửi thề:
- Mẹ kiếp! Tao là đàn ông mà còn không thông cảm cho mấy cha điểu như vậỵ Đem tiền đi bao gái, còn nợ thì trút vào vợ. Nghe ông nói, tao muốn tống vào mặt ông một đấm. Đểu hết biết.
Hải Đăng lầm lì uống cạn lỵ Anh lại cười khan, nụ cười mà Thái Trung biết rất rõ che giấu cả tâm lý cay đắng, hận đờị Tự nhiên anh thở dài:
- Nhưng mà mày hơi đâu mà quan tâm tới ông tạ Khi mình té, có khối thằng muốn đạp mình. Nhưng khi mình lên ông thì chính mấy thằng đó lại xum xoe nịnh bợ. Buồn làm quái gì?
Hải Đăng bóp mạnh chiếc ly, lắc đầu:
- Tao không quan tâm ông ta nói ra những gì, có điều là thấy bất lực. Những người mình quí mến lại chỉ có thể xua tay nhìn họ khổ. Mày không hiểu được cảm giác đó đâu. Anh đập tay xuống bàn trong một cử chỉ bất lực.
Tối nay, anh lại thấy không chịu nổi cơn buồn cứ ám ành, day dứt. Và anh càng muốn say quên trơi, quên đất để trốn tránh. Anh không cầu giấu sự yếu đuối của mình với Thái Trung. Đó là thằng bạn duy nhất mà anh có thể sống thật với mình.
Hoàng Thu Dung