Thùy Mai rời toà án với đầu óc trống rỗng. Không một cảm xúc, không một ấn tượng nặng nề. Người ta bảo ly dị là chỗ đổ vỡ đau khổ cho cả hai người. Nhưng cô không có cảm giác đó. Chỉ thấy mình được giải thoát. Sung sướng đến nỗi cô cứ tưởng như giấc mơ.
Bà Hoa và Mai Uyên đi bên cạnh Thùy Mai. Mai Uyên lặng lẽ không nói gì. Nhưng bà Hoa thì cười hài lòng.
- Xong vụ này mẹ thật là nhẹ. Thằng Vinh không còn gì để tiếc nữa. Mạnh Đán dù sao cũng giàu hơn nó, mà lại thương con. Cuối cùng thì con cũng không sợ nghèo.
Thùy Mai và Mai Uyên im lặng. Với mẹ, chỉ cần bao nhiêu đó là đủ. Còn tình cảm thực sự của con gái thì bà không quan tâm đến. Cũng như đến giờ bà rất thản nhiên với tâm hồn chết lặng buồn khổ của Mai Uyên.
Hứa Vinh chợt đi xồng xộc đến đứng trước mặt Thùy Mai cười gằn:
- Cô giỏi lắm. Cô lợi dụng sự bận bịu của tôi để ráo riết vận động với toà án. Cô thắng cuộc rồi đó. Nhưng đừng tưởng như vậy là yên với tôi. Tôi sẽ theo phá cô đến suốt đời. Nhớ chưa?
Thùy Mai im lặng, khinh bỉ đến mức không muốn trả lời. Bà Hoa kéo tay cô đi nhanh:
- Đừng thèm trả lời với nó con.
Hứa Vinh nói vọng theo:
- Còn bà nữa, mụ đàn bà hám tiền. Tôi biết bà tìm được đám nào khá hơn cho con bà rồi, chứ không thì bà dễ gì để cho cô ta ly dị đâu. Tôi sẽ không buông tha cho cả bà nữa.
Bà Hoa cười khẩy. Lời đe doa. của Hứa Vinh không làm bà run sợ. Mạnh Đán đã giúp Thùy Mai ly dị được thì cũng có cách đối đầu với Hứa Vinh. Bà không việc gì phải lo với hắn cả.
Đã khá lâu bà Hoa mới ở nhà buổi tối. Từ khi Thùy Mai lấy chồng đến giờ thì đây là lần đầu tiên bà gác công việc của mình để ở nhà với con gái.
Mai Uyên phụ giúp Thùy Mai sắp xếp lại căn phòng. Mặc dù việc ly dị của chị cô là điều ai cũng mong mỏi, cô biết Thùy Mai đang buồn, tuy không phải là điều hối tiếc và ân hận, nhưng vẫn để lại khoảng trống buồn bã trong lòng mọi người, giống như…
Bà Hoa chợt lên tiếng với vẻ sốt ruột:
- Mạnh Đán hôm nay không tới à? Nó có nói là sẽ tới không?
- Ảnh không nói gì hết, chắc là hôm nay ảnh bận.
Bà Hoa có vẻ không hài lòng:
- Có bận thì cũng phải đến chơi một chút. Lúc sáng nó không tới thì bây giờ phải tới chứ. Bộ nó sợ thằng Vinh hả?
Mai Uyên nhìn bà. Mẹ cô lúc nào cũng áp đặt những suy nghĩ của bà lên người khác như vậy dù bà chẳng bao giờ hiểu tâm lý người khác là gì.
Thùy Mai cười cười:
- Mẹ lạ ghê, người nào mẹ không thích là mẹ cấm chẳng cho tới nhà, còn người nào mẹ có cảm tình thì cứ việc đến thoải mái, thậm chí đến hàng ngày cũng được.
- Mẹ làm như vậy có gì sai? Tất cả cũng chỉ muốn các con được sung sướng thôi.
- Tụi con không muốn được sung sướng như vậy. Nếu chị Mai được sung sướng thì chỉ đâu có ly dị làm gì.
Mai Uyên chợt nói nhẹ nhàng. Lần đầu tiên cô có ý kiến với mẹ về chuyện này.
Bà Hoa vẫn không thừa nhận:
- Tụi con còn trẻ người non dạ quá, nhìn cái gì cũng thấy chuyện trước mắt mà không chịu nhìn xạ Để rồi xem sau này mày còn trách mẹ nữa không?
Mai Uyên không nói gì nữa, cô lẳng lặng sửa lại lọ hoa trên bàn rồi đến ngồi nhìn ra cửa sổ. Chẳng phải bây giờ cô cũng đang trách mẹ về việc đã qua rồi hay sao. Nhưng mà thôi, đó cũng là một phần lỗi ở cô, tất cả cũng chỉ vì sự yếu đuối mà ra cả.
- Thôi con đừng có buồn nữa Uyên. Mạnh Đán có thương Thùy Mai thì đó cũng là chị con, người trong gia đình cả mà. Để mẹ kiếm đám khác cho con.
- Mẹ - Thùy Mai kêu lên - Mẹ nói gì kỳ vậy?
Có lẽ thế mạnh của bà Hoa là không bao giờ tỏ ra hiểu tâm lý người khác. Bà vẫn nói theo suy nghĩ của mình.
- Lần này thì mẹ không nhìn lầm như lầm thằng Vinh nữa đâu. Mẹ cũng đâu ngờ nó tệ như vậy.
Mai Uyên nói như người mất hồn:
- Mẹ đừng nói nữa mẹ ạ.
- Có gì đâu, con cũng lớn rồi, phải thực tế một chút chứ. Nếu có chồng thì phải được sung sướng hơn lúc ở nhà, nếu không thì lấy làm gì. Con cứ nhing gương ba mẹ đi, hiếm có người nào được như ba con vậy, phải biết tùng phục vợ chứ.
- Mẹ, sao lâu quá ba không về nhà, con muốn lên chơi với ba.
- Ừ, có đi thì rủ Mạnh Đán cho ba mày biết mặt. Ổng ở trên đó có biết gì chuyện nhà cửa đâu. Cái gì cũng phải trông vào mẹ.
Cả Thùy Mai và Mai Uyên đều biết bà chỉ than thở thế thôi chứ thực tâm bà xem đó là niềm hãnh diện vô cùng. Đâu phải ai cũng có tài điều khiển giống như bà đâu.
Bà Hoa quay trở lại chuyện của Mai Uyên. Việc Mạnh Đán muốn cưới Thùy Mai làm bà thấy vui vẻ kỳ lạ, còn hơn cả trước đây khi anh đến làm quen với Mai Uyên, vì dù sao so với cô Thùy Mai vẫn chín chắn và hợp với Mạnh Đán hơn.
Bà như nói một mình:
- Mai Uyên còn hai năm nữa mà, lo gì, bạn bè của mẹ thiếu gì người muốn làm sui.
- Mẹ, sao mẹ nói chuyện đó hoài vậy, con không muốn nghe đâu.
Mai Uyên nói rồi đứng dậy bỏ đi xuống phòng khách. Cô cảm thấy sẽ không chịu đựng nổi nếu mẹ cô cứ tiếp tục „tra khảo“ cô bằng cách đó mà cô thì không đủ sức phản kháng nên cách tốt nhất là bỏ ra ngoài.
Bà Hoa có vẻ giận:
- Coi kìa, con gì mà hỗn hào, mẹ đang nói mà bỏ đi như vậy đó hả? Thùy Mai con xuống kêu nó lên đây cho mẹ.
Thùy Mai ngoan ngoãn đứng dậy. Cô không dám phản đối dù cũng đang hết sức bất bình về mẹ.
Mai Uyên không có trong phòng khách. Thùy Mai định bước ra sân tìm thì cánh cổng đột nhiên mở ra làm cô giật mình. Hứa Vinh đang ngất nggưởng bước vào với xâu chìa khoá trên taỵ Anh cười bước đến giơ chìa khoá trước mặt Thùy Mai, thở hơi rượu nồng nặc vào mặt cô:
- Tôi quên chưa trả chìa khoá nên mới đến đây.
- Vậy à, cám ơn anh.
Thùy Mai đưa lên định cầm lấy chợt Hứa Vinh giựt phắt lại bước qua cô để vào nhà.
- Mẹ cô đâu, kêu bà ấy ra cho tôi nói chuyện chút.
- Tôi yêu cầu anh nên lễ phép chút với mẹ tôi.
- Lễ phép à? – Hứa Vinh cười khẩy rồi đốt điếu thuốc nhả khói mịt mù - Thế bà ấy có biết điều với tôi đâu mà lễ phép. Còn cô nữa, đừng tưởng như vậy là thoát được tôi.
- Anh khỏi phải doạ, bây giờ anh muốn gì?
- Chẳng muốn gì cả, đến thăm cô không được sao?
- Cám ơn anh, bây giờ anh về đi.
Hứa Viĩnh không tự chủ được động tác, cố tìm cách đứng dậy:
- Chưa đâu, chưa về được bây giờ đâu. Tôi đã hứa tôi sẽ làm cho tan nát cái nhà này rồi mới về.
Thùy Mai cố dẹp sự sợ hãi, cô đã quá quen với tính khí của Hứa Vinh để biết đó không phải là lời đe doa. bình thường. Cô nhìn quanh, thật là bất tiện khi vắng bóng đàn ông trong nhà, mẹ cô và Mai Uyên cũng không làm gì được Hứa Vinh.
Thùy Mai nói bằng một giọng bình tĩnh:
- Anh về đi, anh không có quyền bước vào đây nữa.
Mắt Hứa Vinh chợt long lên một cách dễ sợ, Thùy Mai chợt run cả người khi anh chồm tới phía cô:
- Cô giỏi lắm, can đảm lắm nhưng đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, chướng lắm.
Thùy Mai lùi lại:
- Anh muốn gì, giữa tôi và anh bây giờ không còn quan hệ gì nữa, anh ra khỏi nhà tôi ngay.
- Khỏi đuổi, khi nào thích thì tôi sẽ đi, còn bây giờ thì chưa.
- Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Hứa Vinh chợt đứng bật dậy, nhanh nhẹn một cách không ngờ cầm lấy điện thoại quăng mạnh vào tường rơi loảng xoảng xuống nền gạch. Thùy Mai hoảng sợ hét lên:
- Anh làm gì vậy?
Nghe tiếng ồn ào dưới phòng khách, bà Hoa vội chạy xuống. Thấy Hứa Vinh, mặt bà trở nên lạnh lùng:
- Con đến đây làm gì nữa Hứa Vinh?
Hứa Viĩnh lại cười khẩy, xấc xược nhìn bà:
- Chào mẹ, con đến thăm Thùy Mai.
- không có viếng thăm gì nữa hết. Con Mai không còn dính líu gì tới con nữa, con về đi.
- Mẹ giỏi thật đấy, luốn đánh hơi được của cải của người khác. Thế mẹ đã tìm được thằng nào hơn con rồi vậy?
Bà Hoa giận tím mặt vì câu nói xấc xược của Hứa Vinh, không ngờ thằng con rể dám nói với mình như vậy, bà cố giữ giọng ngọt ngào:
- Con đã say rồi, đi về đi, đừng ở đây nói bậy như vậy mẹ không bằng lòng đâu.
Hứa Vinh dù đã uống nhiều rượu nhưng vẫn tỏ ra tỉnh táo:
- Bà có quyền gì mà sai khiến tôi? Đừng có đuổi nữa, tôi không về đâu.
- Bây giờ con muốn gì?
- Anh thật quá đáng đấy anh Vinh, sao anh không để cho chúng tôi yên?
- Còn cô nữa – Hứa Vinh quay lại nhìn Thùy Mai – Coi chừng đó, đừng làm tôi nổi khùng là tôi có thể bóp nát cô ra như bóp một trái táo vậy.
Thùy Mai rùng mình ghê sợ những lời nói của Hứa Vinh. Thật may mắn là cô đã thoát được một người chồng đê tiện như vậy. Cô nhìn anh một cách khinh bỉ:
- Tôi chưa thấy ai đê tiện như anh. Cũng may bây giờ tôi đã được giải thoát.
Như chỉ chờ có vậy, Hứa Vinh tát vào mặt Thùy Mai một cái thật mạnh rồi hất cô ngã dúi xuống sàn, nghiến răng nói:
- Mày vừa nói gì, nói lại xem, bảo ai là người đê tiện hả?
Bà Hoa hốt hoảng nắm tay Hứa Vinh:
- Bỏ nó ra, con làm gì vậy Vinh?
Nghe tiếng ầm ĩ trong nhà, Mai Uyên sợ run cả người, cô cố trấn tĩnh đi vội vào nhà. Đập vào mắt cô là hình ảnh Thùy Mai lê mình đến cạnh bà Hoa. Còn bà thì giãy giụa kêu gào. Căn phòng trở nên tối sầm trước mặt Thùy Mai. Bủn rủn, quay cuồng. Cô hét lên một tiếng rồi ngã sóng xoài trên mặt đất ngất đi.
Linh Phương nhanh chóng rời khỏi lớp học đến nhà Phương Bình. Anh đi với đoàn khoa? sát thực tế về huyện tuần này làm cô không yên tâm chút nào. Cô rất muốn xuống thăm anh nhưng Phương Bình không đồng ý.
Tối qua, Phương Bình gọi điện báo tim anh đã về làm cô mừng đến nỗi nhảy nhót lên trong phòng làm ai cũng nhìn cô ngạc nhiên. Nếu không vì đã khuya, chắc cô đến nhà anh ngay tức thì.
Phương Bình không có ở nhà, Linh Phương tự nhiên mở khoá bước vào. Dấu vết của chuyến đi xa vẫn còn với hai chiếc giỏ căng đầy quần áo nằm lăn lóc trên sàn nhà. Linh Phương vừa định sắp xếp lại thì Phương Bình cũng vừa về, nhẹ nhàng đứng sau lưng cô huýt sáo làm Linh Phương giật mình quay lại. Cô hét lên vì mừng rỡ rồi ôm cứng lấy cổ Phương Bình:
- Trời ơ, em nhớ anh quá, sao anh đi lâu vậy?
Phương Bình cười:
- Gì mà lâu, sớm hơn kế hoạch cả tuần kia mà.
- Vậy mà em vẫn thấy lâu.
Phương Bình buông cô ra rồi đến ngồi xuống ghế. Linh Phương bước theo rồi leo tót ngồi trong lòng anh. Cô nũng nịu:
- Anh có nhớ em không? Qùa của em đâu?
Phương Bình vui vẻ:
- Dĩ nhiên là có chứ. Em đoán xem anh đem cái gì về cho em?
- Thôi anh nói đi, đừng làm em hồi hộp nữa.
- Nhưng anh muốn em đoán.
- Không em không đoán đâu. Linh Phương ngũng nguẩy nhìn chỗ khác. Một lúc lâu Phương Bình chìa tay ra trước mặt Linh Phương:
- Này, có thích cái này không?
Linh Phương quay lại không giấu được vẻ sững sờ khi thấy một cái vỏ ốc thật lớn trên tay Phương Bình:
- Cái gì, anh tặng em cái này đó hả, sao lại là vỏ ốc?
- Anh thấy nó đẹp quá. Mấy cô đi chung đoàn năn nỉ anh cho mấy cổ quá chừng nhưng anh muốn để dành cho em. Em có thích không?
Linh Phương tỏ vẻ thất vọng, nói như muốn khóc:
- Em không thích cái đó đâu, rõ ràng anh không để ý gì đến ý thích của em hết.
Phương Bình đặt vỏ ốc lên bàn rồi choàng tay ôm ngang người Linh Phương:
- Em không thích thì mai mốt anh sẽ tặng em cái khác. Vùng Duyên Hải đâu phải là vùng du lịch mà mua được đồ lưu niệm.
Rồi như nhhớ ra, Phương Bình chợ hỏi:
- Mấy ngày anh đi, em có đến đây không, có gặp Đăng Triều hay không?
- Không, em không có đến. Không có anh thì em đến làm gì, gặp chi cái mặt dễ ghét của ông ấy.
Phương Bình bật cười:
- Bạn anh, em còn ghét ai nữa không?
- Không, chỉ có ông ấy thôi.
- Vậy hả?
Linh Phương chợt xuống giọng như sợ có Đăng Triều ở nhà:
- Anh Bình này, sao anh không ở một mình, ở chi với bạn bè cho phức tạp vậy?
- Em không thấy ở với bạn bè vui hơn ở một mình à?
- Không, bạn anh thấy ghét lắm.
Lần đâu tiên Linh Phương nói thật ý nghĩ của mình về Đăng Triều.
Phương Bình cầm con ốc lên mân mệ Linh Phương nhìn nhìn nhưng không nói gì. Tính cô không thích những loại đò kỷ niệm như vậy.
Có tiếng gõ nhẹ vào cửa. Hơi ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay Đăng Triều hình như lại hơi lịch sự như vậy, Linh Phương miễn cưỡng đứng dậy. Mặt chợt sầm xuống khi nhận ra Thảo Chi đang đứng ở ngoài, mặt lạnh băng như không muốn chứng kiến cảnh tình tứ vừa rồi.
Chưa kịp lên tiếng, Phương Bình đã bị cô cướp lời:
- Tôi đến tìm anh Bình.
Linh Phương đang định đuổi khách thì Thảo Chi đã ngang nhiên bước qua mặt cô để vào nhà. Cô nhìn Phương Bình, anh vẫn ngồi yên, không tỏ vẻ vui mừng hay ngạc nhiên khi thấy cô:
- Chi tìm anh có việc gì không, anh không có thời gian để nghe em nhiếc móc nữa đâu.
Thảo Chi chỉ nhếch miệng cười nhẹ, không việc gì cô chỉ đến đây để gây gổ với anh:
- Em không rảnh để quan tâm tới anh nữa đâu, nhưng em nghĩ là chỗ bạn bè, nếu anh có chút lương tâm thì hãy giúp đỡ Mai Uyên. Nó bị chấn động tinh thần nên hiện giờ đang ở bệnh viện. Chào anh.
Thảo Chi quay ra cửa, không quên nhìn Linh Phương:
- Chào. Hy vọng là tôi không làm gì phiền Phương.
Phương Bình bật dậy ngay, anh chạy tới chắn ngang Thảo Chi:
- Có chuyện gì xảy ra với Mai Uyên vậy, tại sao cổ lại bị chấn động?
- Chuyện đó anh hỏi làm gì. Em biết anh có nhiều bạn bè ở bệnh viện nên chỉ đến nhờ anh thế thôi. Đến hay không là tùy anh.
Thảo Chi lại bước một cách lạnh lùng, Phương Bình hấp tấp:
- Khoan, chờ anh với Chị Anh sẽ đi với em.
- Không cần đâu, anh cứ giải quyết xong công việc của mình đi, bây giờ hết giờ thăm bệnh rồi.
Phương Bình như không nghe Thảo Chi nói gì, anh bước đến bên bàn lấy chìa khoá. Linh Phương níu chặt lấy anh :
- Anh không được đi đâu hết, em không cho anh đi đâu.
Không nhìn đến Thảo Chi, Phương Bình gỡ tay cô rồi bước nhanh ra cửa :
- Em đừng xen vào việc của anh, em cứ về trước đi, đừng chờ anh.
- Không, em không cho anh đi.
Linh Phương hét lên, cô chạy đến đứng trước mặt Phương Bình:
- Như vậy là anh còn thương nó phải không? Anh nói đi.
- Đó không phải là chuyện của em, anh phải đi bây giờ, đừng có cản trở anh.
- Nhưng mà…
Linh Phương lại hét đi khi thấy Phương Bình vẫn bước đi. Cô bất lực đứng nhìn theo anh dắt xe ra cổng rồi quay sang quắc mắt lên nhìn Thảo Chi một cách căm thù. Thảo Chi không nói gì, im lặng nhìn Phương Bình, anh hất đầu:
- Để xe ở nhà anh đi, anh sẽ chở em.
- Nhưng em phải về, bệnh viện đóng cửa rồi.
- Vậy em về đi, anh đi một mình.
- Anh vô được hả, vậy em đi với.
Thảo Chi chưa kịp ngồi yên trên xe, Phương Bình đã phóng cái ào làm cô vội vàng nắm chặt lên yên xe. Đang giờ cao điểm mà Phương Bình cứ lạng lách như điên. Thảo Chi vẫn chưa hết giận nên không them nói gì. Cuối cùng hết chịu nổi, cô la lên:
- Anh chạy từ từ thôi, coi chừng cũng lại nằm viện như Mai Uyên bây giờ.
Phương Bình vẫn như không đẻ ý, anh chợt rẽ ngoặt vào con đường nhỏ đột ngột làm Thảo Chi suýt chút nữa đã văng xuống đường. Tuy thấy khoan khoái vô cùng khi thấy Phương Bình tỏ ra sốt ruột nhưng cô vẫn đay nghiến:
- Anh lo lắng như vậy làm em ngạc nhiên quá. Em nghĩ anh bị chuyện của người khác thu hút hết tâm trí rồi chứ. Hứ, phải chi lúc trước anh lo cho nó như vậy thì đâu tới nỗi.
Cách nói úp mở của Thảo Chi làm Phương Bình thêm nóng ruột về Mai Uyên, nhưng biết có hỏi cô cũng không nói, anh chỉ đưa mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu:
- Em nói hết chưa?
- Dĩ nhiên là chưa. Nhưng em cũng không có ý định lên án anh nữa đâu. Mấy người không có lương tâm thì có hét lên cũng bằng thừa, huống gì nói.
Thảo Chi ngày càng tỏ ra sắc sảo khi đay nghiến Phương Bình. Nhưng lúc này anh không để ý gì cả, chỉ chăm chú phóng xe như điên.
Nhờ có quen biết nên Phương Bình dẫn Thảo Chi đi vào cổng bệnh viện dễ dàng. Khi đã hết giận cô lại lải nhải trách móc đủ thứ. Nãy giờ anh không nói gì cả, cứ sải bước làm Thảo Chi theo muốn hụt hơi. Tuy nhiên cô vẫn cứ nhấm nhẳn:
- Anh vô thăm nó lần này thôi, mai mốt đừng đến nữa, mất công có người khó chịu rồi đến làm khó dễ Mai Uyên nữa không chừng.
Phương Bình quay lại lừ mắt nhìn Thảo Chi lần nữa. Lần này thì anh nhìn thẳng vào cô chứ không nhìn kính chiếu hậu nên Thảo Chi cũng đâm ra sợ không dám nói nữa, cô lẳng lặng đi trước dẫn đường.
Thảo Chi chưa kịp mở cửa, Phương Bình đã nhanh tay mở lấy rồi bước vội vào phòng. Mai Uyên đang cầm bím tóc mân mê, mắt nhìn đâu đâu ra ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Nhận ra có người vào phòng nhưng cô chỉ quay qua nhìn một cái rồi tiếp tục nhìn quay ra cửa sổ. Phương Bình nắm lấy tay cô lắc nhẹ:
- Mai Uyên em có sao không, em có nhận ra anh không?
- Nó không nhận ra đâu, anh đừng có làm nó sợ.
Mai Uyên rút tay về rồi hơi co người lại. Cô nhìn anh với vẻ e sợ rồi đứng dậy đến ngồi chỗ đầu giường. Phương Bình kiên nhẫn đi theo cô:
- Mai Uyên, em nhận ra anh không, anh đến thăm em nè.
Thấy mình hơi thừa, Thảo Chi sửa lại drap giường rồi bước ra ngoài:
- Em xuống căn tin chờ anh nghe.
Phương Bình vẫn không để ý, anh mãi lo lắng nhìn Mai Uyên nhưng cô lại tỏ ra sợ sệt trước cử chỉ chăm sóc của anh.
Thùy Mai cùng Mạnh Đán bước vào phòng, cả hai đều khựng lại khi nhận rap Phương Bình đang ngồi gục đầu bên cạnh Mai Uyên. Khi anh giật mình ngước lên, Thùy Mai vẫn kịp nhận ra ánh mắt anh phủ đầy bóng tối của sự đau khổ và ân hận trước khi trở lại bình thường. Anh chào cô:
- Chào chị, Mai Uyên bị sao vậy chị?
Thùy Mai buồn bã không trả lời thẳng câu hỏi của Phương Bình:
- Bác sĩ nói chắc lâu lắm nó mới hồi phục được.
Mạnh Đán bước tới đặt bó hoa và túi trái cây lên bàn. Mắt Phương Bình toe lửa nhìn theo anh khi thấy Mạnh Đán làm việc đó một cách tự nhiên như thể anh đang chứng minh rằng mình có quyền săn sóc Mai Uyên. Anh bước đến sờ lên trán cô rồi quay sang Thùy Mai:
- Mai Uyên hết sốt rồi đó Mai, nhưng cũng để bác sĩ khám lại lần nữa đi.
Thùy Mai gật đầu dạ nhỏ. Cô hơi hoảng hồn khi thấy Phương Bình sầm ngay nét mặt gạt tay Mạnh Đán:
- Anh khỏi lo cho cổ, ở đây có bác sĩ rồi.
Thùy Mai dàn hoà:
- Đến giờ rồi đó anh Đán, coi chừng anh lại trễ giờ nữa đó.
Mạnh Đán như hơi cười, nhún vai một cái rồi gật đầu:
- Vậy anh đi nghen, chiều sẽ ghé. Bình ở lại về sau nghen.
Đáp lại cái chào lịch sự của anh, Phương Bình chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Đán bước ra khỏi phòng. Anh khẽ cau mặt nhìn bó hoa Mạnh Đán vừa đem vào rồi nắm lấy hai tay Mai Uyên áp vào mà thì thầm:
- Em nói gì đi Mai Uyên, em có nhận ra anh không?
Thùy Mai thấy đau nhói khi nhìn Mai Uyên, cô có vẻ ngơ ngác khi bị Phương Bình nắm tay.
- Sao em biết Mai Uyên ở đây mà đến vậy?
- Thảo Chi đến tìm em. Nếu Thảo Chi không đến gặp em thì chị có báo cho em biết không?
Thùy Mai thành thật lắc đầu:
- Chắc là không. Thái đọ của em lần trước làm cho chị hiểu là Mai Uyên không nên có hy vọng gì ở em nữa.
- Thật ra lúc đó em rất bất ngờ khi thấy chị, chỉ sợ Mai Uyên có chuyện gì đó, nhưng em…
Mai Uyên có vẻ khó chịu, cô cứ nhìn Phương Bình rồi nhìn Thùy Mai. Thấy vậy Thùy Mai hỏi nhỏ:
- Em có muốn ngủ không, chị đỡ em nằm xuống nhé.
Mai Uyên như gật đầu, cô rút tay khỏi Phương Bình rồi ngoan ngoãn chờ Thùy Mai đỡ xuống giường.
- Em ngủ đi, đầu còn đau không?
Mai Uyên khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt nằm yên như ngủ. Phương Bình hỏi cô:
- Em bị đau hả, đau nhiều không?
- Em lạ nó không trả lời đâu, chỉ có chị với anh Đán mới hỏi được thôi.
- Chắc là anh Đán thường đến đây lắm hả chị Mai?
- Ừ, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến. Em ngồi xuống di, làm gì đứng hoài vậy.
- Mai Uyên gặp chuyện gì thế chị Mai, lúc nãy Thảo Chi không chịu nói với em.
Giọng Phương Bình có vẻ ray rứt. Thùy Mai nhìn thoáng anh để đánh giá thái độ của anh. Cô không nghĩ Phương Bình tỏ ra lo lắng như vậy là vì còn yêu Mai Uyên. Thùy Mai nói ngắn gọn:
- Mai Uyên chứng kiến tai nạn của mẹ chị nên hơi bị sốc.
Phương Bình ngạc nhiên:
- Bác bị tai nạn hả chị, vậy bác có nằm bệnh viện không?
- Không, mẹ chị chỉ bị trầy bên ngoài nhưng máu ra nhiều làm Mai Uyên nó sợ.
Phương Bình càng hỏi dồn, anh đang nóng lòng muốn biết về Mai Uyên hơn là hỏi thăm về mẹ cô:
- Vậy à, nhưng tai nạn ở đâu mà Mai Uyên chứng kiến vậy?
- Ở nhà chị.
Phương Bình càng sốt ruột khi thấy Thùy Mai không nhiệt tình trả lời anh. Phương Bình hiểu rằng anh phải xoá đi cái thành kiến mà chính anh đã gây ra cho Thùy Mai. Anh khẽ thở dài:
- Em biết là chị vẫn còn giận em. Nhưng chị nghĩ xem, lúc đó em đâu thể làm gì khác.
Thùy Mai chỉ cười không nói ra ý nghĩ của mình. Cô chỉ hơi ngạc nhiên khi lúc đó Phương Bình lại tỏ ra không được nhã nhặn cho lắm. Không trách điều đó, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả miễn sao cho Mai Uyên được hạnh phúc. Nhưng cô đã không làm được điều đó.
- Thật ra khi chia tay với Mai Uyên em rất đau khổ, bởi em thấy là không thể hy vọng gì được nữa.
- Chị biết.
- Nhưng sao cô ấy lại bị sốc như vậy? – Phương Bình đột ngột hỏi.
- Cổ có bị sức ép nào nữa không?
Thùy Mai thở dài, cô rất không muốn nhắc lại buổi tối kinh hoàng đó, lại càng không muốn nhắc đến Hứa Vĩnh. Nhưng biết là Phương Bình sẽ hỏi cho bằng được để biết sự thật, Thùy Mai cũng không giấu nữa.
- Buổi tối sau khi chị và anh Vĩnh ra toà ly dị…
- Chị ly dị với anh Vĩnh? - Giọng Phương Bình đầy ngạc nhiên.
Thùy Mai khẽ gật đầu nói tiếp:
- Ừ, tối hôm đó ảnh uống rượu say rồi đến nhà chị gây sự. Ảnh xô sát với mẹ chị làm bể chiếc bình nên mẹ chị bị thương. Lúc ấy Mai Uyên thấy sợ quá té xuống đất rồi bị ngất luôn, đầu bị đập vào thành ghế nên tới giờ vẫn còn đau.
- Có thật là cô ấy không bị gì chứ?
Phương Bình hỏi một cách nghi ngờ rồi đưa mắt sang chỗ Mai Uyên đang nằm như để kiểm chứng.
- Không, bác sĩ nói tại thần kinh Mai Uyên khá yếu nên khi gặp cú sốc mạnh thì bị như vậy đó, phải chăm sóc và để nó hoàn toàn yên tĩnh mới được.
Phương Bình gật đầu:
- Em hiểu rồi, em sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng em cũng sẽ xem lại hồ sơ bệnh án một chút. Ở đây người ta có cho cô ấy đi chụp hình chưa vậy?
- Rồi, nhưng bác sĩ nói không sao, té như vậy không ảnh hưởng gì đến thần kinh.
Thùy Mai chống tay lên thành ghế, nhìn Phương Bình chăm chăm như đặt một dấu hỏi. Anh trả lưòi một cách bình tĩnh:
- Chị đừng lo, em có cách giải quyết của em.
- Về chuyện gì?
- Thì chuyện của Linh Phương. Cổ sẽ hiểu em.
- Chuyện của em thì chị không có ý kiến, nhưng em phải suy nghĩ cho kỹ, đừng vì lòng thương hại mà có quyết định vội vàng.
Phương Bình nhìn Thùy Mai một cách bất bình, cho dù Thùy Mai có là chị thì anh cũng không bằng lòng khi cô cho rằng tình cảm của anh đối với Mai Uyên chỉ là lòng thương hại. Anh mím môi, khẳng định một cách cương quyết:
- Chị lầm rồi, em không hề có ý nghĩ đó đối với Mai Uyên, em vẫn yêu cô ấy như trước đây.
- Chuyện này không đơn giản đâu Bình ạ. Em cũng biết là mình đang phải có trách nhiệm với ai.
- Em biết, em sẽ giả quyết vấn đề của em và dứt khoát không để Mạnh Đán cướp được Mai Uyên một lần nữa. Dù chị không ủng hộ em và bác gái không đồng ý.
Thùy Mai nói một cách bình thản:
- không có đâu, anh Đán vhỉ xem Mai Uyên như một người em gái thôi.
Phương Bình nhìn Thùy Mai như vừa nghe một câu chuyện khôi hài, nhưng giọng anh vẫn dứt khoát:
- Anh ta có xem Mai Uyên như thế nào thì mặc anh tạ Em sẽ thuyết phục được Mai Uyên vượt qua sự yếu đuối của mình.
Thùy Mai cười buồn nhìn Phương Bình. Anh vẫn không hiểu gì cả. Nhưng cô thấy thật là khó nói về tình cảm của cô và Mạnh Đán. Cuối cùng cô nói thật:
- Chị và anh Đán chờ khi nào Mai Uyên bình phục sẽ tổ chức đám cưới.
Phương Bình ngồi thẳng người lên khi đang cúi xuống định châm điếu thuốc. Điều Thùy Mai vừa nói bất ngờ đến nỗi anh không nhớ mình vừa định làm gì. Anh ngập ngừng:
- Chị nói vậy là sao, có nghĩa là chị với anh Đán…
Bất chợt Phương Bình đưa mắt nhìn bó hoa khi nãy:
- Nhưng tại sao lại như vậy, em không hiểu?
Thùy Mai giải thích một cách khó khăn:
- Thật ra anh Đán không yếu Mai Uyên, ảnh đã nhận ra điều đó và nói với mẹ chị rút lại lời cầu hôn rồi.
Mặt Phương Bình chợt nhăn lại một cách đau khổ. từ khi chia tay với Mai Uyên, anh đã thầm hứa với mình là sẽ không bao giờ quan tam đến bất cứ điều gì về cô nữa. Điều đó đã làm cho anh thấy mình sai làmm ghê gớm. Anh tưởng với quyết tâm đó, anh đã chiến thắng chính mình, không ngờ như vậy hoá ra rơi vào sai lầm khác còn kinh khủng hơn.
Không muốn để Thùy Mai thấy sự ân hận của mình, Phương Bình bước đến bên cửa sổ nhìn xuống đường khá lâu anh vẫn không kềm chế được cơn xúc động. Nếu không nhờ Thảo Chi đến báo tin, anh vẫn không hay biết gì và mất Mai Uyên mãi mãi. Anh chợt thấy thật khủng khiếp khi nghĩ đến điểu đó dù trước đây anh đã đau khổ không ít khi chia tay với cộ Phương Bình chợt có cảm giác gần như là hổ thẹn khi nghĩ tới Mạnh Đán và sự yếu hèn của mình.
Phương Bình hỏi Thùy Mai bằng một giọng lạ hẳn:
- Có phải lúc đó chị đến tìm em không?
- Chuyện đó xảy ra sau này. Chị thấy Mai Uyên vẫn chưa quên em nên chị muốn gặp em để nói chuyện, biết đâu em sẽ suy nghĩ lại, nhưng em mau quên quá.
Lời nói của Thùy Mai làm Phương Bình thấy choáng váng. Anh đưa tay tì lên trán như để giấu đi sự đau khổ của mình. Càng nghe Thùy Mai nói, anh càng thấy yêu Mai Uyên một cách sâu sắc. Cô thật là yếu đuối nhưng lại can đảm hơn chính anh khi vẵn từ chối Mạnh Đán một cchá quyết liệt để sống thật với tình cảm của mình. Còn anh, để lấp đi khoảng trống trong long, anh đã vội vàng đón nhận tình cảm của Linh Phương, để giả dối với chính mình khi giọ đó là tình yêu. Anh vẫn luôn từ chối và phủ nhận mọi hồi ức về cô, nhưng càng tìm cách xa lánh thì thì những hình ảnh về cô lại càng sống động trong anh. Đã từ lâu, anh nhận ra rằng tình cảm mới mà anh đang cố vun đắp vẫn không sao lấp đầy được khoảng trống trong anh, nhưng để thoát khỏi nó thì không được vì Linh Phương luôn buộc anh phải quan tâm nhiều đến cô hơn là chính anh tự nguyện.
- Thật ra em không hề mau quên như chị tưởng, em chỉ cố gắng tìm cách thoát khỏi tình cảm của mình. Vả lại… em biết là em cũng yếu đuối khi để cho Linh Phương cuốn hút.
Thùy Mai chợt cười:
- Lúc đó chị cũng lấy làm lạ rằng tại sao em có thể yêu được hai cô gái với hai tính cách khác nhau như vậy.
Giọng Phương Bình đều đều:
- Không phải em không nhận ra điều đó, nhưng em không hề mâu thuẫn như chi thấy đó, trong khi em rất thất vọng về Mai Uyên vì sự yếu đuối của cô ấy thì Linh Phương lại chứng tỏ được cá tính mạnh mẽ của mình; cô ấy dám làm theo ý mình bất chấp một ý kiến nào.
Phương Bình ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Chị biết không, bạn bè của em không ai có cảm tình với cô ấy cả, nhưng cô ấy không quan tâm đến điều đó và tuyện bố rằng chỉ có ý thích của em là quan trọng. Cô ấy sống mạnh mẽ thế đấy.
- Tuy rất khác người phải không?
- Đúng vậy đó, nhưng với em thì dù sao đó cũng là một ưu điểm.
Sau khi im lặng hồi lâu như cân nhắc, Thùy Mai bắt đầu đưa ra nhận xét của mình một cách hưoi thận trọng:
- Em cứ xem chị như một người bạn và đừng quan trọng mối quan hệ chị em giữa chị và Mai Uyên có được không?
Phương Bình im lặng tỏ vẻ đồng ý. Khi đã nói ra ý nghĩ của mình, anh không còn thấy xúc động nữa và đến ngồi đối diện với Thùy Mai.
- Chị nói thật nhé, khi em đã hiểu rõ được mình đang cần gì thì chị rất mừng cho em. Mai Uyên còn lâu mới trở lại bình thường nên chắc chắn là không biết sự có mặt của em ngày hôm nay đâu. Bởi vậy chị muốn em đừng đến thăm nó nữa. Sau này cũng vậy.
Phương Bình nhìn cô ngạc nhiên không kém gì lúc nãy:
- Sao vậy chị, em biết cách săn sóc cho cô ấy mà.
Thùy Mai lắc đầu cương quyết:
- Nhưng tốt nhất là em không đến. Sau cơn chấn động này, khi Mai Uyên bình phục trở lại thì chị hy vọng là nó không nhớ đến chuyện cũ nữa, chị rất cám ơn em khi giúp chị làm điều đó. Chị muốn nó thoát ra khỏi tình trạng buồn bã càng sớm càng tốt.
Phương Bình vẫn không hiểu:
- Tất nhiên là em sẽ không làm cô ấy buồn nữa.
- Em không hiểu ý chị à, ý chị là muốn em cũng như trước đây, tránh hẳn mọi tiếp xúc với Mai Uyên. Mà em cũng biết rồi đó, tính nó vốn yếu đuối sẽ không chịu được sự mâu thuẫn như vậy đâu.
- Nhưng tại sao lại mâu thuẫn?
- Lúc nãy nghe em nói chị rất hiểu em, Bình ạ. Bởi vậy chị muốn tránh sự đau khổ cho Mai Uyên sau này. Em có hiểu chị không, lúc nào chị cũng muốn Mai Uyên dược sống thanh thản.
Mai Uyên hơi cựa mình nghiêng người về phía bên kia. Thùy Mai vội đứng dậy sửa mền cho em rồi tiếp tục câu chuyện:
- Em đừng vì thương hại nó bây giờ mà làm nó khổ thêm.
Phương Bình có vẻ bất bình:
- Em không bao giờ thương hại Mai Uyên.
- Đó là em chưa hiểu hết về mình. Có thể là em đau lòng về tình trạng hiện giờ của Mai Uyên, nhưng em phải nhìn xa một chút. Em không chịu được tính cách yếu đuối của nó, và khi nhận ra điều đó thì Linh Phương mới là người hợp với em hơn.
Nói ra điều đó, Thùy Mai thấy thật đau lòng, nhưng cô cũng dứt khoát ngăn chặn Phương Bình ngay từ bây giờ. Dù sao anh cũng không thể trở lại với Mai Uyên một khi đã có sự so sánh quá rõ ràfg và đã lựa chọn xong như vậy. Cô nhìn Mai Uyên đang ngủ ngon lành mà thấy thương em sâu sắc. Tự hỏi sau này Mai Uyên sẽ có thái độ thế nào khi biết quyết định của cô bây giờ.
Phương Bình nãy giờ vẫn ngồi im, khuôn mặt đanh lại, kín bưng vẻ lạnh lùng. Thùy Mai không tìm thấy một nét nào chứng tỏ anh đang xúc động như vừa rồi. Cô nói thêm:
- Dù sao Mai Uyên cũng đang chấp nhận tình trạng đổ vỡ của tình cảm, còn Linh Phương thì không. Em đã hiểu tình cảm của mình đối với cô ấy thì đừng nên quyết định nông nổi. Thật sự thì em chỉ nghĩ sai về Mai Uyên với những tình cảm ảo thôi. Phải biết tôn trọng những gì mình đang có Bình ạ, em rất cần một người yêu như Linh Phương.
Phương Bình đột ngột đứng dậy, ra đến cửa anh mới quay lại chào Thùy Mai:
- Rất cám ơn chị về những lời khuyên, nhưng em biết em nên làm gì. Chào chị.
Phương Bình đi thẳng ra bãi xe mà không ghé căn tin, quên bẵng việc Thảo Chi đang chờ ở đó nãy giờ. Trong khi chờ anh, cô tranh thủ dịch đoạn Anh văn nhưng đến khi không còn bài mà vẫn không thấy bóng dáng Phương Bình. Sốt ruột Thảo Chi ôm cặp lót tót trở lên trên, thấy chỉ có mình Thùy Mai trong phòng.
- Anh Bình đâu chị Mai
- Phương Bình về đã lâu rồi em.
- Cái gì, ảnh về rồi hả? – Thảo Chi la oai oái quên cả việc Mai Uyên đang ngủ - Trời ơi, vậy rồi làm sao em về? vậy mà ảnh bắt em chờ ảnh từ nãy tới giờ. Mà sao ảnh về vậy chị Mai?
Thùy Mai mỉm cười về sự tía lia của Thảo Chị Cô trấn an:
- Không sao đâu, lát nữa anh Đán ghé em nhờ ảnh chở về cũng được.
Thảo Chi ỉu xìu:
- Nhưng em còn xe để nhà anh Bình.
- Thì chở em tới đó lấy.
- Ừ há, vậy cũng được.
Cô bước tới nhìn nhìn vào mặt Mai Uyên rồi sờ nhẹ lên trán Mai Uyên:
- Chắc là nó hết đau rồi đó chị Mai. Sáng giờ không thấy nó đưa tay sờ lên đó nữa.
Như đã yên tâm, cô bước đến ngồi bên cạnh Thùy Mai:
- Nó bị như vậy chắc phải nghỉ học lâu hả chị Mai. Chắc là tới cả nửa năm mới hết.
- Ừ, chắc vậy.
Thùy Mai thờ ơ trả lời. Tâm trí cô vẫn để cả vào cuộc nói chuyện với Phương Bình lúc nãy, một cảm giác chán chường kỳ lạ. Cô thấy buồn vô cùng khi khi biết rằng Mai Uyên hầu như đã mất tất cả. Hạnh phúc đang hiện diện xung quanh nhưng không bao giờ đến được với Mai Uyên, như vậy có bất công quá không?
Tan ca trực, Phương Bình rời khỏi bệnh viện khá sớm. Anh mệt mỏi về nhà sau một đêm gần như thức trằng vì không yên tâm về Mai Uyên. Nghĩ đến cô, sự ân hận luôn làm anh thấy quay quắt và đau khổ. Ý nghĩ về tai nạn khủng khiếp cô đã trải qua làm anh thấy kinh hoàng. Và anh cũng ngạc nhiên với chính mình là tại sao thời gian qua anh đã sống „bình thản“ đến vậy khi bên cạnh anh không phải là Mai Uyên. Linh Phương không thể nào làm cho anh quên đi tình yêu mà anh có đối với cô.
Bước vào nhà, Phương Bình ngạc nhien nhìn cảnh tượng hỗn loạn của căn phòng, như vừa bị trải qua một cơn đạp phá. Dưới sàn, chiếc chặn giấy bằng pha lê mà Linh Phương đã mua cho anh trước đó đã không còn hình dạng khi bị ném vào tường. Những mảnh vỡ văng tứ tung nằm nhỏ nhoi bên cạnh những cuốn sách trên kệ bị ném xuống. Căn phòng bề bộn không còn cả lối đi. Phương Bình thận trọng tránh những mảnh pha lê để bước vào phòng. Anh cau mày khi nhận ra Linh Phương đang ngồi gục đầu ngủ trên chiếc ghế. Anh lay nhẹ:
- Linh Phương, sao em lại ngủ ở đây?
Linh Phương giật mình mở mắt. Khi đã tỉnh hẳn, mắt cô bỗng long lên một cách căm hờn:
- Anh là một con người đê tiện. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, đồ sở khanh.
Phương Bình lập tức nghiêm mặt lại một cách lạnh lùng. Hất chồng sách đang nằm ngổn ngang dưới chân sang một bên, anh ngồi đối diện với Linh Phương:
- Em biết mình vừa nói gì không?
- Tôi biết chứ, tôi đã chờ anh cả đêm qua để nói với anh câu đó.
Phương Bình bình tĩnh:
- Có chuyện gì vậy? em đã ở đây tối qua à?
Sự tủi thân bất chợt ập đến, Linh Phương oà lên khóc nức nở. Cô càng khóc to hơn khi thấy Phương Bình ngồi im nhìn cô mà không an ủi như mọi khị Thái độ của anh làm cô thấy tức uất người.
- Anh là một người đê tiện chưa từng có. Đến giờ tôi mới biết bộ mặt sở khanh của anh.
- Em đừng khóc nữa, nín đi rồi mình nói chuyện.
Linh Phương hét lên:
- Anh không xứng đáng nói chuyện với tôi, anh là mộtn tên đểu cáng, một tên sở khanh, anh … anh…
Linh Phương không nói được, cô lắp bắp tìm những lời chửi rủa để ném vào Phương Bình. Lần đầu tiên trước mặt anh cô bộc lộ hết tính hung dữ của mình.
- Linh Phương, em bình tĩnh lại đi.
- Không, tôi căm thù anh.
- Linh Phương.
Cách nói gằn của Phương Bình có kết quả rõ rệt. Sự hung hăng của Linh Phương nhanh chóng biến mất, cô xìu xuống và vẫn khóc tức tưởi.
Khá lâu, Phương Bình lên tiếng:
- Em bình tĩnh lại đi, mình nói chuyện nghiêm chỉnh được không?
Linh Phương đã nín khóc, Phương Bình đưa khăn tay cho cô lau mặt rồi châm một điếu thuốc? Đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ rakhông hề nao núng trước những giọt nước mắt của cô mà chỉ kiên nhẫn ngồi chờ, không một lời dỗa dành. Dường như sự ân hận về Mai Uyên đã làm cho anh không còn chịu đựng được điều gì, kể cả chính anh.
Phương Bình bắt dầu một cách từ tốn:
- Tôi uqa em không về nhà, em ở đây làm gì vậy, có phải những thứ này là do em phải không? – Anh giơ tay chỉ bao quát căn phòng.
- Phải, em làm đó. tại sao anh dám đến thăm nó trong khi em không đồng ý? Nó có chết đâu mà anh phải túc trực bên nó suốt đêm như vậy?
- Linh Phương! – Phương Bình lại gằn giọng – Anh cấm em nói những lời như vậy nghe không?
- Em không nghe – Linh Phương hung hăng nói – Em có quyền nói về nó như vậy. Trên đời này nó là người em căm thù nhất. từ giờ trở đi, em không cho anh đến gặp nó nữa.
- Nghe anh nói đây Linh Phương. Anh nhắc lại là em không được nói như vậy về Mai Uyên. Còn việc anh đến thăm cô ấy hay không, đó là quyền của anh, em không được xen vào.
- Sao lại không, em là người yêu của anh. Em có quyền.
Phương Bình mím môi:
- Tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh định là sau khi Mai Uyên khỏi bệnh tụi mình sẽ nói chuyện. NHƯNG anh thấy là tụi mình nên nói ngay bây giờ.
- Anh định nói chuyện gì?
- Chuyện của hai đứa. Tụi mình chia tay đi.
Chác nói đột ngột của Phương Bình làm Linh Phương sững người như vừa nghe một chuyện động trời.
- Anh nói vậy là sao, em không hiểu gì hết.
Phương Bình nhắc lại:
- Anh nghĩ chuyện tụi mình nên chấm dứt bây giờ đi.
Linh Phương chợt hét lớn:
- Có phải tại Mai Uyên muốn như vậy không, tại sao anh lại nghe lời nó?
- Mai Uyên không dính líu gì đến chuyện này cả, em đừng đem cô ấy vào đây.
- Vậy thì tại sao, em đã làm gì có lỗi với anh đâu?
Phương Bình mệt mỏi lắc đầu:
- Không phải là có lỗi hay không, nhưng em có thấy là tụi mình thật sự không hợp nhau hay không Linh Phương?
- Em không biết, em không đồng ý – Linh Phương nói một cách chắc chắn.
Cô chợt có vẻ tức giận:
- Hôm qua lẽ ra em phải dứt khoát không cho anh đến gặp nó. Chắc chắn nó đã nói gì với anh để anh muốn chia tay với em chứ gì?
- Nói chuyện của tụi mình đi, em đừng có để Mai Uyên xen vào nữa Linh Phương à.
- Nhưng rõ ràng là anh bị nó níu kéo – Cô chợt cười mỉa mai – Không khéo nó giả vờ bệnh để anh tới gặp nó nữa là đằng khác. Thật là thủ đoạn mà.
- Linh Phương, tại sao em cứ gán ghép những suy nghĩ của mình cho người khác một cách tự tiện quá vậy?
- Em không gán ghép gì hết, thực tế là vậy.
Nếu em cứ nói chuyện theo cách như vậy thì sẽ không được đâu. Tốt nhất là bây giờ em về nhà nghỉ đi, tụi mình sẽ gặp nhau sau. Phương Bình nói vẻ mệt mỏi.
Linh Phương chợt khóc nấc lên:
- Em không về, em không muốn về.
- Vậy thì em bình tĩnh lại đi, tụi mình sẽ nói xhuyện thật nghiêm chỉnh.
Linh Phương hít mũi ngồi im, cố gắng tìm kiếm sự bình tĩnh. Điều Phương Bình vừa đề nghị đối với cô bất ngờ quá, dù thâm tâm cô hiểu rằng đến một lúc nào đó điều này cũng sẽ đến, cô đã tự tin cho rằng cô đủ sức để ngăn không cho nó xảy ra.
Thật lâu như tìm cách mở lời, Phương Bình bắt đầu bằng một giọng thật trầm:
- Phương ạ, dù sao không xảy ra chuyện Mai Uyên thì anh nghĩ lá sẽ có lúc tụi mình cũng phải chia tay thôi, em có thấy vậy không?
Dù Phương Bình có cách nói rất nhẹ nhàng, dù Linh Phương đã cố hết sức bình tĩnh, cô vẫn không khỏi choáng váng khi nghe anh đề nghị như vậy. Cô lại bắt đầu khóc. Phương Bình im lặng nhìn cô, muốn nói một câu an ủi nhưng lại thôi. Khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết, anh mím môi lại nói tiếp:
- Em đừng khóc nữa, chuyện không đến nỗi như em nghĩ đâu.
- Sao lại không – Linh Phương bắt đầu nấc lên – Anh nói như vậy rõ ràng là không thương em.
Linh Phương nghe tiếng Phương Bình thở dài. Cô rất muốn nghe anh phủ nhận điều cô vừa nói nhưng Phương Bình không có ý đó mà lại gật đầu xác nhận:
- Em đã nhận ra như vậy là tốt, tụi mình sẽ không có vấn đề khi chia tay nhau.
- Anh thật là đồ sở khanh, trong khi…
- Phương à, em đừng dùng những từ như vậy có được không?
- Không, anh là như vậy đó.
Linh Phương lại hết lên, ý nghĩ mình sắp mất tình yêu với Phương Bình làm cô không chịu nổi và cô đang muốn được phá phách một cách điên cuồng.
Phương Bình không nói gì, không an ủi cũng không tìm cách giúp cô trở lại bình tĩnh. Anh chỉ ngồi im chờ đợi một cách kiên nhẫn. Khi đã quyết định điều gì, Phương Bình có sức mạnh của sự kiên quyết thật đáng sợ. Linh Phương không dám lạm dụng sự chiều chuộng của anh để vượt qua ngưỡng đó bao giờ.
Phương Bình lại tiếp tục nói khi Linh Phương ngồi im, nói một cách thẳng thắn những điều anh suy nghĩ:
- Thật ra từ khi cắt đứt với Mai Uyên đến giờ, anh chưa bao giờ quên được cô ấy, ngay cả khi có em bên cạnh. Anh đã cố gắng nhưng em vẫn không thay thế được vị trí cô ấy trong tình cảm của anh, Linh Phương ạ.
Linh Phương tuyệt vọng ngồi im. Cô hiểu rằng Phương Bình sẽ không để cô phản ứng một khi cô đã nghe anh nói. Vả lại cô cũng cảm thấy mình không đủ sức hung hăng nữa. Mọi ý chí dường như đã bị đè bẹp vì sự kiên quyết của Phương Bình.
- Khi chia tay với Mai Uyên, anh mang tâm trạng tuyệt vọng và chán nản vô cùng. Anh rất thất vọng về cô ấy, cô ấy yếu đuối và nhu nhược quá, không dám bảo vệ tình yêu của mình trước áp lực gia đình.
- …
- Em thì lúc đó tính cách quyết đoán, tự tin của em làm anh có sự so sánh. So với Mai Uyên thì em không để mình bị phụ thuộc vào bất cứ sức ép nào. kể cả dư luận không tốt về mình. Đối với anh lúc đó như vậy là hay lắm rồi.
- …
- Anh nghĩ là anh sẽ quen được Mai Uyên để có thể yêu em. Nhưng điều đó đã không xảy ra Phương ạ. Anh vẫn luôn nghĩ đến cô ấy ngay cả những lúc mình vui vẻ nhất.
Linh Phương lạc giọng:
- Đừng nói nữa, nói nhiều cách mấy anh cũng chỉ thuyết phục tôi một điều là chia taỵ Tôi hiểu rồi.
Phương Bình điềm tĩnh nhìn vào mắt cô:
- Anh xin lỗi vì đã làm em hy vọng. Mong rằng em sẽ quên chuyện không vui này và đừng hận anh.
Linh Phương đứng phắt dậy:
- Không bao giờ, tôi sẽ hện anh đến suốt đời, sẽ nguyền rủa các người đến suốt đời.
Cô mím chặt môi rồi bỏ đi ra. Cô đóng cánh cửa mạnh đến nỗi tưởng như có thể ngã bức tường. Phương Bình vẫn ngồi im nhìn theo. Rồi anh mệt mỏi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Gom mấy cuốn sách bị ném vương vãi trong phòng, Phương Bình thấy ngán ngẩm vô cùng. Anh tự hỏi cuộc sống của lình sẽ ra sao nếu khi sống với Linh Phương, sau mỗi lần cãi nhau cô đều thể hiện sự giận dữ của mình bằng cách như thế này. Anh chợt thấy nhứo Mai Uyên quay quắt, dường như đối với anh, sự tức giận hay bực bội ở cô đều rất dễ thương, nó làm cho cô trở nên trẻ con và đáng yêu hơn.
Phương Bình mỉm cười không nhận ra sự mâu thuẫn của mình. Anh thừa nhận mình vô lý nhưng không muốn thay đổi điều đó.
Nghĩ tới Mai Uyên, Phương Bình muốn được nhìn thấy cô ngay tức thì, từ khi tình cảm không còn bị ý chí khuất phục nữa, anh bỗng thấy nhớ cô điên cuồng.
Dọn căn phòng xong, Phương Bình đi ngay đến bệnh viện, cũng vừa lúc Thùy Mai đang chuẩn bị đưa cô về nhà? Thùy Mai có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh nhưng cô chỉ mỉm cười chào anh, chỉ có Thảo Chi vẫn lăng xăng như thường, rất vui vẻ và hài lòng ra mặt khi thấy Phương Bình. Cô huyên thuyên hỏi anh đủ thứ như trước đây chưa hề có thời gian giậnanh vì chuyện của Mai Uyên. Làm như tình cảm của cô đối với anh đều phụ thuộc vào việc anh có yêu Mai Uyên hay không vậy.
Suốt gần một tuần liền, bất cứ giờ nào rảnh, Phương Bình cũng đều túc trực bên Mai Uyên. Anh chăm sóc cô từng ly từng tý như để bù vào sự mất mát vừa quạ Mai Uyên vẫn không có dấu hiệu nào chứng tỏ đã nhận ra anh, nhưng cô vẫn không có vẻ e sợ mỗi khi anh có mặt tuy vẫn thờ ơ trước tình yêu anh dành cho cô.
Thùy Mai vẫn ngầm quan sát thái độ của Phương Bình. Cô không hề nhắc đến những điều đã nói hôm ở bệnh viện. Cô quyết định nói chuỵen với Phương Bình:
- Mai Uyên có vẻ như sắp trở lại bình thường rồi đó Bình.
- Vâng, em cũng thấy như vậy, cô ấy hồi phục nhanh phải không chị?
- Ừ cũng nhanh, chị mừng ghê đi. Nhưng như vậy thì em nghĩ sao, Phương Bình?
- Vậy là tốt lắm, cổ chắc là sẽ đuổi kịp kỳ thi này.
Thùy Mai như khẽ lắc đầu:
- Chị không phảinói chuyện đó. Em có nhớ những lời chị nói khi Mai Uyên còn ở bệnh viện không?
Phương Bình đang đứng cạnh Mai Uyên nhìn cô ăn cam, anh quay lại nhìn Thùy Mai rồi từ tốn bước đến ngồi đối diện cô:
- Em nghĩ sự có mặt của em ở đây cũng là một cách trả lời của em.
- Dĩ nhiện lúc nào chị cũng muốn Mai Uyên hạnh phúc, chị xin em đấy, em cũng biết tính Mai Uyên vốn yếu đuối, đừng làm nó khổ thêm nữa.
Phương Bình vẫn bình thản không tỏ vẻ bị xúc phạm khi nghe Thùy Mai nói. Bằng một giọng đều đều, anh khẳng định quyết định của mình:
- Mặc dù em có xa Mai Uyên một thời gian nhưng việc đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm em danh cho cô ấy. Em vẫn yêu cô ấy như trước đây chị ạ.
- Nó phải khác đi chứ Bình.
Thùy Mai nói một cách nghiêm trọng khi muốn giành giật hạnh phúc cho Mai Uyên. Cô đã tự nhủ mình không nên để sự yếu đuối chi phối làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
- Không phải như chị đã nghĩ đâu, Mai Uyênvẫn là người em luôn nghĩ đến, và em sẵn sàng làm tất cả vì cô ấy.
- Em có hiểu ý chị không, việc em chia tay với nó cũng như việc em gắn bó với Linh Phương có liên quan đến nhau đấy Bình ạ.
Phương Bình khẽ cau mày. Anh không ngờ việc cắt đứt với Linh Phương lại có vẻ dễ dàng hơn việc trở lại với tình cảm thật của chính mình, trong khi anh nghĩ tất cả phải ngược lại. Thùy Mai đã mất niềm tin nơi anh và cô đang tìm mọi cách để bảo vệ Mai Uyên.
- Chị không phủ nhận là trước đây Mai Uyên vẫn còn yêu em, nhưng chị hy vọng là sau này nó sẽ khác đi.
Phương Bình nói một cách điềm đạm:
- Nếu sau khi hồi phục, Mai Uyên từ chối thì em sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Còn bây giờ…
- Em có nghĩ đến trường hợp Mai Uyên sẽ không bao giờ tình không? – Thùy Mai cắt ngang - Chị không muốn có lúc em phải hối hận vì quyết định của mình. Đừng để sai lầm quá muộn để không thể sửa chữa lại được nữa, Bình ạ.
Phương Bình nói một cách chắc chắn:
- Chị đừng lo, em không nghĩ là mình đã sai lầm, dù cô ấy có mất hẳn ý thức đi nữa thì em sẽ không bao giờ rời xa cô ấy. Trừ khi chính cô ấy muốn như vậy.
Thùy Mai ngồi im, cô vẫn thấy không yên tâm khi nghĩ đến Linh Phương. Cô khôngt in là Phương Bình lại có thể quyết định tình cảm của mình nhanh đến vậy. Có thật là Linh Phương không ảnh hưởng gì đến tình cảm của anh đối với Mai Uyên? Chẳng lẽ anh đến với cô ấy như một mối quan hệ bình thường?
Như đoán được suy nghĩ của Thùy Mai, Phương Bình nói tiếp:
- Mối quan hệ giữa em và Linh Phương thật sự không hề có tình yêu, ít ra là về phía em. Lúc đó em chỉ khâm phục cá tính của Linh Phương và để mình cuốn theo tình cảm của cô ấy, nhưng cuối cùng tình cảm của em chỉ dừng lại ở đó. Em không thể yêu cô ấy được.
Phương Bình chợt cười một cách đau khổ:
- Chắc là chị không hiểu được tâm trạng của em khi ngồi bên cạnh một người mà mình không hề yêu thương và tâm hồn luôn tưởng đến nguoi khác, nó quay quắt lắm chị ạ. Em đã cố gắng hết sức để chế ngự ước muốn gặp lại Mai Uyên.
Thùy Mai cười buồn. Cô hiểu điều đó chứ và cô bỗng thấy thông cảm với anh sâu sắc. Giữa cô và anh có một sự đa cảm khi cả hai đều có một giai đoạn đau khổ như vậy.
- Còn thái độ của Linh Phương ra sao ?
Phương Bình bìn thản trả lời :
- Cuối cùng thì em cũng thuyết phục được cô ấy chấp nhận thực tế. Dù sao thì trước đây cô ấy cũng đã biết là chúng em sẽ có ngày chia tay chị a.
Anh lại mỉm cười, nụ cười không vui lắm :
- Nhưng việc thuyết phục cô ấy còn dễ gấp mấy lần thuyết phục chị đấy, chị Mai ạ. Em không ngờ là chị không còn tin em đến như vậy.
Thùy Mai mỉm cười hiền hoà :
- Vậy em sẽ làm gì nếu ở vị trí như chị ?
Phương Bình nhún vai chấp nhận :
- Em không biết, nhưng chắc chắn là em sẽ còn khó khăn hơn chị kìa. Dù sao thì ai lại có thể chấp nhận ngay một nguoi đã không biết giữ lòng tin nơi mình phải không chị ?
Mai Uyên đã ăn hết cam từ lúc nào. Cô có vẻ như đang theo dõi câu chuyện của hai nguoi khi cứ hết nhìn Thùy Mai rồi nhìn Phương Bình. Khi thấy cả hai đều cười vui vẻ, cô mới ra dấu muốn đi dạo ngoài vườn. Thùy Mai nhìn cô :
- Em đi với Phương Bình nhé ?
Mai Uyên gật đầu, cô đã quá quen với việc Phương Bình hàng ngày đưa cô đi dạo nên câu hỏi của Thùy Mai chỉ là một câu hỏi hình thức.
Đứng trên cửa sổ nhìn xuống vườn, Thùy Mai thấy như trút được gánh nặng trong lòng khi nhìn Phương Bình đang âu yếm chăm sóc Mai Uyên. Cô cười khanh khách khi anh đung đưa chiếc xích đu cô đang ngồi. Cô vẫn là một cô trẻ con như ngày nào dù ý thức đang chậm chạp trở về. Thùy Mai bỗng thấy như chính cô vừa tìm được hạnh phúc. Cô cười rạng rỡ nhìn mãi vào cụm hoa ở góc vườn.
Hoàng Thu Dung
Bà Hoa và Mai Uyên đi bên cạnh Thùy Mai. Mai Uyên lặng lẽ không nói gì. Nhưng bà Hoa thì cười hài lòng.
- Xong vụ này mẹ thật là nhẹ. Thằng Vinh không còn gì để tiếc nữa. Mạnh Đán dù sao cũng giàu hơn nó, mà lại thương con. Cuối cùng thì con cũng không sợ nghèo.
Thùy Mai và Mai Uyên im lặng. Với mẹ, chỉ cần bao nhiêu đó là đủ. Còn tình cảm thực sự của con gái thì bà không quan tâm đến. Cũng như đến giờ bà rất thản nhiên với tâm hồn chết lặng buồn khổ của Mai Uyên.
Hứa Vinh chợt đi xồng xộc đến đứng trước mặt Thùy Mai cười gằn:
- Cô giỏi lắm. Cô lợi dụng sự bận bịu của tôi để ráo riết vận động với toà án. Cô thắng cuộc rồi đó. Nhưng đừng tưởng như vậy là yên với tôi. Tôi sẽ theo phá cô đến suốt đời. Nhớ chưa?
Thùy Mai im lặng, khinh bỉ đến mức không muốn trả lời. Bà Hoa kéo tay cô đi nhanh:
- Đừng thèm trả lời với nó con.
Hứa Vinh nói vọng theo:
- Còn bà nữa, mụ đàn bà hám tiền. Tôi biết bà tìm được đám nào khá hơn cho con bà rồi, chứ không thì bà dễ gì để cho cô ta ly dị đâu. Tôi sẽ không buông tha cho cả bà nữa.
Bà Hoa cười khẩy. Lời đe doa. của Hứa Vinh không làm bà run sợ. Mạnh Đán đã giúp Thùy Mai ly dị được thì cũng có cách đối đầu với Hứa Vinh. Bà không việc gì phải lo với hắn cả.
Đã khá lâu bà Hoa mới ở nhà buổi tối. Từ khi Thùy Mai lấy chồng đến giờ thì đây là lần đầu tiên bà gác công việc của mình để ở nhà với con gái.
Mai Uyên phụ giúp Thùy Mai sắp xếp lại căn phòng. Mặc dù việc ly dị của chị cô là điều ai cũng mong mỏi, cô biết Thùy Mai đang buồn, tuy không phải là điều hối tiếc và ân hận, nhưng vẫn để lại khoảng trống buồn bã trong lòng mọi người, giống như…
Bà Hoa chợt lên tiếng với vẻ sốt ruột:
- Mạnh Đán hôm nay không tới à? Nó có nói là sẽ tới không?
- Ảnh không nói gì hết, chắc là hôm nay ảnh bận.
Bà Hoa có vẻ không hài lòng:
- Có bận thì cũng phải đến chơi một chút. Lúc sáng nó không tới thì bây giờ phải tới chứ. Bộ nó sợ thằng Vinh hả?
Mai Uyên nhìn bà. Mẹ cô lúc nào cũng áp đặt những suy nghĩ của bà lên người khác như vậy dù bà chẳng bao giờ hiểu tâm lý người khác là gì.
Thùy Mai cười cười:
- Mẹ lạ ghê, người nào mẹ không thích là mẹ cấm chẳng cho tới nhà, còn người nào mẹ có cảm tình thì cứ việc đến thoải mái, thậm chí đến hàng ngày cũng được.
- Mẹ làm như vậy có gì sai? Tất cả cũng chỉ muốn các con được sung sướng thôi.
- Tụi con không muốn được sung sướng như vậy. Nếu chị Mai được sung sướng thì chỉ đâu có ly dị làm gì.
Mai Uyên chợt nói nhẹ nhàng. Lần đầu tiên cô có ý kiến với mẹ về chuyện này.
Bà Hoa vẫn không thừa nhận:
- Tụi con còn trẻ người non dạ quá, nhìn cái gì cũng thấy chuyện trước mắt mà không chịu nhìn xạ Để rồi xem sau này mày còn trách mẹ nữa không?
Mai Uyên không nói gì nữa, cô lẳng lặng sửa lại lọ hoa trên bàn rồi đến ngồi nhìn ra cửa sổ. Chẳng phải bây giờ cô cũng đang trách mẹ về việc đã qua rồi hay sao. Nhưng mà thôi, đó cũng là một phần lỗi ở cô, tất cả cũng chỉ vì sự yếu đuối mà ra cả.
- Thôi con đừng có buồn nữa Uyên. Mạnh Đán có thương Thùy Mai thì đó cũng là chị con, người trong gia đình cả mà. Để mẹ kiếm đám khác cho con.
- Mẹ - Thùy Mai kêu lên - Mẹ nói gì kỳ vậy?
Có lẽ thế mạnh của bà Hoa là không bao giờ tỏ ra hiểu tâm lý người khác. Bà vẫn nói theo suy nghĩ của mình.
- Lần này thì mẹ không nhìn lầm như lầm thằng Vinh nữa đâu. Mẹ cũng đâu ngờ nó tệ như vậy.
Mai Uyên nói như người mất hồn:
- Mẹ đừng nói nữa mẹ ạ.
- Có gì đâu, con cũng lớn rồi, phải thực tế một chút chứ. Nếu có chồng thì phải được sung sướng hơn lúc ở nhà, nếu không thì lấy làm gì. Con cứ nhing gương ba mẹ đi, hiếm có người nào được như ba con vậy, phải biết tùng phục vợ chứ.
- Mẹ, sao lâu quá ba không về nhà, con muốn lên chơi với ba.
- Ừ, có đi thì rủ Mạnh Đán cho ba mày biết mặt. Ổng ở trên đó có biết gì chuyện nhà cửa đâu. Cái gì cũng phải trông vào mẹ.
Cả Thùy Mai và Mai Uyên đều biết bà chỉ than thở thế thôi chứ thực tâm bà xem đó là niềm hãnh diện vô cùng. Đâu phải ai cũng có tài điều khiển giống như bà đâu.
Bà Hoa quay trở lại chuyện của Mai Uyên. Việc Mạnh Đán muốn cưới Thùy Mai làm bà thấy vui vẻ kỳ lạ, còn hơn cả trước đây khi anh đến làm quen với Mai Uyên, vì dù sao so với cô Thùy Mai vẫn chín chắn và hợp với Mạnh Đán hơn.
Bà như nói một mình:
- Mai Uyên còn hai năm nữa mà, lo gì, bạn bè của mẹ thiếu gì người muốn làm sui.
- Mẹ, sao mẹ nói chuyện đó hoài vậy, con không muốn nghe đâu.
Mai Uyên nói rồi đứng dậy bỏ đi xuống phòng khách. Cô cảm thấy sẽ không chịu đựng nổi nếu mẹ cô cứ tiếp tục „tra khảo“ cô bằng cách đó mà cô thì không đủ sức phản kháng nên cách tốt nhất là bỏ ra ngoài.
Bà Hoa có vẻ giận:
- Coi kìa, con gì mà hỗn hào, mẹ đang nói mà bỏ đi như vậy đó hả? Thùy Mai con xuống kêu nó lên đây cho mẹ.
Thùy Mai ngoan ngoãn đứng dậy. Cô không dám phản đối dù cũng đang hết sức bất bình về mẹ.
Mai Uyên không có trong phòng khách. Thùy Mai định bước ra sân tìm thì cánh cổng đột nhiên mở ra làm cô giật mình. Hứa Vinh đang ngất nggưởng bước vào với xâu chìa khoá trên taỵ Anh cười bước đến giơ chìa khoá trước mặt Thùy Mai, thở hơi rượu nồng nặc vào mặt cô:
- Tôi quên chưa trả chìa khoá nên mới đến đây.
- Vậy à, cám ơn anh.
Thùy Mai đưa lên định cầm lấy chợt Hứa Vinh giựt phắt lại bước qua cô để vào nhà.
- Mẹ cô đâu, kêu bà ấy ra cho tôi nói chuyện chút.
- Tôi yêu cầu anh nên lễ phép chút với mẹ tôi.
- Lễ phép à? – Hứa Vinh cười khẩy rồi đốt điếu thuốc nhả khói mịt mù - Thế bà ấy có biết điều với tôi đâu mà lễ phép. Còn cô nữa, đừng tưởng như vậy là thoát được tôi.
- Anh khỏi phải doạ, bây giờ anh muốn gì?
- Chẳng muốn gì cả, đến thăm cô không được sao?
- Cám ơn anh, bây giờ anh về đi.
Hứa Viĩnh không tự chủ được động tác, cố tìm cách đứng dậy:
- Chưa đâu, chưa về được bây giờ đâu. Tôi đã hứa tôi sẽ làm cho tan nát cái nhà này rồi mới về.
Thùy Mai cố dẹp sự sợ hãi, cô đã quá quen với tính khí của Hứa Vinh để biết đó không phải là lời đe doa. bình thường. Cô nhìn quanh, thật là bất tiện khi vắng bóng đàn ông trong nhà, mẹ cô và Mai Uyên cũng không làm gì được Hứa Vinh.
Thùy Mai nói bằng một giọng bình tĩnh:
- Anh về đi, anh không có quyền bước vào đây nữa.
Mắt Hứa Vinh chợt long lên một cách dễ sợ, Thùy Mai chợt run cả người khi anh chồm tới phía cô:
- Cô giỏi lắm, can đảm lắm nhưng đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, chướng lắm.
Thùy Mai lùi lại:
- Anh muốn gì, giữa tôi và anh bây giờ không còn quan hệ gì nữa, anh ra khỏi nhà tôi ngay.
- Khỏi đuổi, khi nào thích thì tôi sẽ đi, còn bây giờ thì chưa.
- Nếu anh không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Hứa Vinh chợt đứng bật dậy, nhanh nhẹn một cách không ngờ cầm lấy điện thoại quăng mạnh vào tường rơi loảng xoảng xuống nền gạch. Thùy Mai hoảng sợ hét lên:
- Anh làm gì vậy?
Nghe tiếng ồn ào dưới phòng khách, bà Hoa vội chạy xuống. Thấy Hứa Vinh, mặt bà trở nên lạnh lùng:
- Con đến đây làm gì nữa Hứa Vinh?
Hứa Viĩnh lại cười khẩy, xấc xược nhìn bà:
- Chào mẹ, con đến thăm Thùy Mai.
- không có viếng thăm gì nữa hết. Con Mai không còn dính líu gì tới con nữa, con về đi.
- Mẹ giỏi thật đấy, luốn đánh hơi được của cải của người khác. Thế mẹ đã tìm được thằng nào hơn con rồi vậy?
Bà Hoa giận tím mặt vì câu nói xấc xược của Hứa Vinh, không ngờ thằng con rể dám nói với mình như vậy, bà cố giữ giọng ngọt ngào:
- Con đã say rồi, đi về đi, đừng ở đây nói bậy như vậy mẹ không bằng lòng đâu.
Hứa Vinh dù đã uống nhiều rượu nhưng vẫn tỏ ra tỉnh táo:
- Bà có quyền gì mà sai khiến tôi? Đừng có đuổi nữa, tôi không về đâu.
- Bây giờ con muốn gì?
- Anh thật quá đáng đấy anh Vinh, sao anh không để cho chúng tôi yên?
- Còn cô nữa – Hứa Vinh quay lại nhìn Thùy Mai – Coi chừng đó, đừng làm tôi nổi khùng là tôi có thể bóp nát cô ra như bóp một trái táo vậy.
Thùy Mai rùng mình ghê sợ những lời nói của Hứa Vinh. Thật may mắn là cô đã thoát được một người chồng đê tiện như vậy. Cô nhìn anh một cách khinh bỉ:
- Tôi chưa thấy ai đê tiện như anh. Cũng may bây giờ tôi đã được giải thoát.
Như chỉ chờ có vậy, Hứa Vinh tát vào mặt Thùy Mai một cái thật mạnh rồi hất cô ngã dúi xuống sàn, nghiến răng nói:
- Mày vừa nói gì, nói lại xem, bảo ai là người đê tiện hả?
Bà Hoa hốt hoảng nắm tay Hứa Vinh:
- Bỏ nó ra, con làm gì vậy Vinh?
Nghe tiếng ầm ĩ trong nhà, Mai Uyên sợ run cả người, cô cố trấn tĩnh đi vội vào nhà. Đập vào mắt cô là hình ảnh Thùy Mai lê mình đến cạnh bà Hoa. Còn bà thì giãy giụa kêu gào. Căn phòng trở nên tối sầm trước mặt Thùy Mai. Bủn rủn, quay cuồng. Cô hét lên một tiếng rồi ngã sóng xoài trên mặt đất ngất đi.
Linh Phương nhanh chóng rời khỏi lớp học đến nhà Phương Bình. Anh đi với đoàn khoa? sát thực tế về huyện tuần này làm cô không yên tâm chút nào. Cô rất muốn xuống thăm anh nhưng Phương Bình không đồng ý.
Tối qua, Phương Bình gọi điện báo tim anh đã về làm cô mừng đến nỗi nhảy nhót lên trong phòng làm ai cũng nhìn cô ngạc nhiên. Nếu không vì đã khuya, chắc cô đến nhà anh ngay tức thì.
Phương Bình không có ở nhà, Linh Phương tự nhiên mở khoá bước vào. Dấu vết của chuyến đi xa vẫn còn với hai chiếc giỏ căng đầy quần áo nằm lăn lóc trên sàn nhà. Linh Phương vừa định sắp xếp lại thì Phương Bình cũng vừa về, nhẹ nhàng đứng sau lưng cô huýt sáo làm Linh Phương giật mình quay lại. Cô hét lên vì mừng rỡ rồi ôm cứng lấy cổ Phương Bình:
- Trời ơ, em nhớ anh quá, sao anh đi lâu vậy?
Phương Bình cười:
- Gì mà lâu, sớm hơn kế hoạch cả tuần kia mà.
- Vậy mà em vẫn thấy lâu.
Phương Bình buông cô ra rồi đến ngồi xuống ghế. Linh Phương bước theo rồi leo tót ngồi trong lòng anh. Cô nũng nịu:
- Anh có nhớ em không? Qùa của em đâu?
Phương Bình vui vẻ:
- Dĩ nhiên là có chứ. Em đoán xem anh đem cái gì về cho em?
- Thôi anh nói đi, đừng làm em hồi hộp nữa.
- Nhưng anh muốn em đoán.
- Không em không đoán đâu. Linh Phương ngũng nguẩy nhìn chỗ khác. Một lúc lâu Phương Bình chìa tay ra trước mặt Linh Phương:
- Này, có thích cái này không?
Linh Phương quay lại không giấu được vẻ sững sờ khi thấy một cái vỏ ốc thật lớn trên tay Phương Bình:
- Cái gì, anh tặng em cái này đó hả, sao lại là vỏ ốc?
- Anh thấy nó đẹp quá. Mấy cô đi chung đoàn năn nỉ anh cho mấy cổ quá chừng nhưng anh muốn để dành cho em. Em có thích không?
Linh Phương tỏ vẻ thất vọng, nói như muốn khóc:
- Em không thích cái đó đâu, rõ ràng anh không để ý gì đến ý thích của em hết.
Phương Bình đặt vỏ ốc lên bàn rồi choàng tay ôm ngang người Linh Phương:
- Em không thích thì mai mốt anh sẽ tặng em cái khác. Vùng Duyên Hải đâu phải là vùng du lịch mà mua được đồ lưu niệm.
Rồi như nhhớ ra, Phương Bình chợ hỏi:
- Mấy ngày anh đi, em có đến đây không, có gặp Đăng Triều hay không?
- Không, em không có đến. Không có anh thì em đến làm gì, gặp chi cái mặt dễ ghét của ông ấy.
Phương Bình bật cười:
- Bạn anh, em còn ghét ai nữa không?
- Không, chỉ có ông ấy thôi.
- Vậy hả?
Linh Phương chợt xuống giọng như sợ có Đăng Triều ở nhà:
- Anh Bình này, sao anh không ở một mình, ở chi với bạn bè cho phức tạp vậy?
- Em không thấy ở với bạn bè vui hơn ở một mình à?
- Không, bạn anh thấy ghét lắm.
Lần đâu tiên Linh Phương nói thật ý nghĩ của mình về Đăng Triều.
Phương Bình cầm con ốc lên mân mệ Linh Phương nhìn nhìn nhưng không nói gì. Tính cô không thích những loại đò kỷ niệm như vậy.
Có tiếng gõ nhẹ vào cửa. Hơi ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay Đăng Triều hình như lại hơi lịch sự như vậy, Linh Phương miễn cưỡng đứng dậy. Mặt chợt sầm xuống khi nhận ra Thảo Chi đang đứng ở ngoài, mặt lạnh băng như không muốn chứng kiến cảnh tình tứ vừa rồi.
Chưa kịp lên tiếng, Phương Bình đã bị cô cướp lời:
- Tôi đến tìm anh Bình.
Linh Phương đang định đuổi khách thì Thảo Chi đã ngang nhiên bước qua mặt cô để vào nhà. Cô nhìn Phương Bình, anh vẫn ngồi yên, không tỏ vẻ vui mừng hay ngạc nhiên khi thấy cô:
- Chi tìm anh có việc gì không, anh không có thời gian để nghe em nhiếc móc nữa đâu.
Thảo Chi chỉ nhếch miệng cười nhẹ, không việc gì cô chỉ đến đây để gây gổ với anh:
- Em không rảnh để quan tâm tới anh nữa đâu, nhưng em nghĩ là chỗ bạn bè, nếu anh có chút lương tâm thì hãy giúp đỡ Mai Uyên. Nó bị chấn động tinh thần nên hiện giờ đang ở bệnh viện. Chào anh.
Thảo Chi quay ra cửa, không quên nhìn Linh Phương:
- Chào. Hy vọng là tôi không làm gì phiền Phương.
Phương Bình bật dậy ngay, anh chạy tới chắn ngang Thảo Chi:
- Có chuyện gì xảy ra với Mai Uyên vậy, tại sao cổ lại bị chấn động?
- Chuyện đó anh hỏi làm gì. Em biết anh có nhiều bạn bè ở bệnh viện nên chỉ đến nhờ anh thế thôi. Đến hay không là tùy anh.
Thảo Chi lại bước một cách lạnh lùng, Phương Bình hấp tấp:
- Khoan, chờ anh với Chị Anh sẽ đi với em.
- Không cần đâu, anh cứ giải quyết xong công việc của mình đi, bây giờ hết giờ thăm bệnh rồi.
Phương Bình như không nghe Thảo Chi nói gì, anh bước đến bên bàn lấy chìa khoá. Linh Phương níu chặt lấy anh :
- Anh không được đi đâu hết, em không cho anh đi đâu.
Không nhìn đến Thảo Chi, Phương Bình gỡ tay cô rồi bước nhanh ra cửa :
- Em đừng xen vào việc của anh, em cứ về trước đi, đừng chờ anh.
- Không, em không cho anh đi.
Linh Phương hét lên, cô chạy đến đứng trước mặt Phương Bình:
- Như vậy là anh còn thương nó phải không? Anh nói đi.
- Đó không phải là chuyện của em, anh phải đi bây giờ, đừng có cản trở anh.
- Nhưng mà…
Linh Phương lại hét đi khi thấy Phương Bình vẫn bước đi. Cô bất lực đứng nhìn theo anh dắt xe ra cổng rồi quay sang quắc mắt lên nhìn Thảo Chi một cách căm thù. Thảo Chi không nói gì, im lặng nhìn Phương Bình, anh hất đầu:
- Để xe ở nhà anh đi, anh sẽ chở em.
- Nhưng em phải về, bệnh viện đóng cửa rồi.
- Vậy em về đi, anh đi một mình.
- Anh vô được hả, vậy em đi với.
Thảo Chi chưa kịp ngồi yên trên xe, Phương Bình đã phóng cái ào làm cô vội vàng nắm chặt lên yên xe. Đang giờ cao điểm mà Phương Bình cứ lạng lách như điên. Thảo Chi vẫn chưa hết giận nên không them nói gì. Cuối cùng hết chịu nổi, cô la lên:
- Anh chạy từ từ thôi, coi chừng cũng lại nằm viện như Mai Uyên bây giờ.
Phương Bình vẫn như không đẻ ý, anh chợt rẽ ngoặt vào con đường nhỏ đột ngột làm Thảo Chi suýt chút nữa đã văng xuống đường. Tuy thấy khoan khoái vô cùng khi thấy Phương Bình tỏ ra sốt ruột nhưng cô vẫn đay nghiến:
- Anh lo lắng như vậy làm em ngạc nhiên quá. Em nghĩ anh bị chuyện của người khác thu hút hết tâm trí rồi chứ. Hứ, phải chi lúc trước anh lo cho nó như vậy thì đâu tới nỗi.
Cách nói úp mở của Thảo Chi làm Phương Bình thêm nóng ruột về Mai Uyên, nhưng biết có hỏi cô cũng không nói, anh chỉ đưa mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu:
- Em nói hết chưa?
- Dĩ nhiên là chưa. Nhưng em cũng không có ý định lên án anh nữa đâu. Mấy người không có lương tâm thì có hét lên cũng bằng thừa, huống gì nói.
Thảo Chi ngày càng tỏ ra sắc sảo khi đay nghiến Phương Bình. Nhưng lúc này anh không để ý gì cả, chỉ chăm chú phóng xe như điên.
Nhờ có quen biết nên Phương Bình dẫn Thảo Chi đi vào cổng bệnh viện dễ dàng. Khi đã hết giận cô lại lải nhải trách móc đủ thứ. Nãy giờ anh không nói gì cả, cứ sải bước làm Thảo Chi theo muốn hụt hơi. Tuy nhiên cô vẫn cứ nhấm nhẳn:
- Anh vô thăm nó lần này thôi, mai mốt đừng đến nữa, mất công có người khó chịu rồi đến làm khó dễ Mai Uyên nữa không chừng.
Phương Bình quay lại lừ mắt nhìn Thảo Chi lần nữa. Lần này thì anh nhìn thẳng vào cô chứ không nhìn kính chiếu hậu nên Thảo Chi cũng đâm ra sợ không dám nói nữa, cô lẳng lặng đi trước dẫn đường.
Thảo Chi chưa kịp mở cửa, Phương Bình đã nhanh tay mở lấy rồi bước vội vào phòng. Mai Uyên đang cầm bím tóc mân mê, mắt nhìn đâu đâu ra ngoài cửa sổ một cách vô hồn. Nhận ra có người vào phòng nhưng cô chỉ quay qua nhìn một cái rồi tiếp tục nhìn quay ra cửa sổ. Phương Bình nắm lấy tay cô lắc nhẹ:
- Mai Uyên em có sao không, em có nhận ra anh không?
- Nó không nhận ra đâu, anh đừng có làm nó sợ.
Mai Uyên rút tay về rồi hơi co người lại. Cô nhìn anh với vẻ e sợ rồi đứng dậy đến ngồi chỗ đầu giường. Phương Bình kiên nhẫn đi theo cô:
- Mai Uyên, em nhận ra anh không, anh đến thăm em nè.
Thấy mình hơi thừa, Thảo Chi sửa lại drap giường rồi bước ra ngoài:
- Em xuống căn tin chờ anh nghe.
Phương Bình vẫn không để ý, anh mãi lo lắng nhìn Mai Uyên nhưng cô lại tỏ ra sợ sệt trước cử chỉ chăm sóc của anh.
Thùy Mai cùng Mạnh Đán bước vào phòng, cả hai đều khựng lại khi nhận rap Phương Bình đang ngồi gục đầu bên cạnh Mai Uyên. Khi anh giật mình ngước lên, Thùy Mai vẫn kịp nhận ra ánh mắt anh phủ đầy bóng tối của sự đau khổ và ân hận trước khi trở lại bình thường. Anh chào cô:
- Chào chị, Mai Uyên bị sao vậy chị?
Thùy Mai buồn bã không trả lời thẳng câu hỏi của Phương Bình:
- Bác sĩ nói chắc lâu lắm nó mới hồi phục được.
Mạnh Đán bước tới đặt bó hoa và túi trái cây lên bàn. Mắt Phương Bình toe lửa nhìn theo anh khi thấy Mạnh Đán làm việc đó một cách tự nhiên như thể anh đang chứng minh rằng mình có quyền săn sóc Mai Uyên. Anh bước đến sờ lên trán cô rồi quay sang Thùy Mai:
- Mai Uyên hết sốt rồi đó Mai, nhưng cũng để bác sĩ khám lại lần nữa đi.
Thùy Mai gật đầu dạ nhỏ. Cô hơi hoảng hồn khi thấy Phương Bình sầm ngay nét mặt gạt tay Mạnh Đán:
- Anh khỏi lo cho cổ, ở đây có bác sĩ rồi.
Thùy Mai dàn hoà:
- Đến giờ rồi đó anh Đán, coi chừng anh lại trễ giờ nữa đó.
Mạnh Đán như hơi cười, nhún vai một cái rồi gật đầu:
- Vậy anh đi nghen, chiều sẽ ghé. Bình ở lại về sau nghen.
Đáp lại cái chào lịch sự của anh, Phương Bình chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Đán bước ra khỏi phòng. Anh khẽ cau mặt nhìn bó hoa Mạnh Đán vừa đem vào rồi nắm lấy hai tay Mai Uyên áp vào mà thì thầm:
- Em nói gì đi Mai Uyên, em có nhận ra anh không?
Thùy Mai thấy đau nhói khi nhìn Mai Uyên, cô có vẻ ngơ ngác khi bị Phương Bình nắm tay.
- Sao em biết Mai Uyên ở đây mà đến vậy?
- Thảo Chi đến tìm em. Nếu Thảo Chi không đến gặp em thì chị có báo cho em biết không?
Thùy Mai thành thật lắc đầu:
- Chắc là không. Thái đọ của em lần trước làm cho chị hiểu là Mai Uyên không nên có hy vọng gì ở em nữa.
- Thật ra lúc đó em rất bất ngờ khi thấy chị, chỉ sợ Mai Uyên có chuyện gì đó, nhưng em…
Mai Uyên có vẻ khó chịu, cô cứ nhìn Phương Bình rồi nhìn Thùy Mai. Thấy vậy Thùy Mai hỏi nhỏ:
- Em có muốn ngủ không, chị đỡ em nằm xuống nhé.
Mai Uyên như gật đầu, cô rút tay khỏi Phương Bình rồi ngoan ngoãn chờ Thùy Mai đỡ xuống giường.
- Em ngủ đi, đầu còn đau không?
Mai Uyên khẽ lắc đầu rồi nhắm mắt nằm yên như ngủ. Phương Bình hỏi cô:
- Em bị đau hả, đau nhiều không?
- Em lạ nó không trả lời đâu, chỉ có chị với anh Đán mới hỏi được thôi.
- Chắc là anh Đán thường đến đây lắm hả chị Mai?
- Ừ, hầu như ngày nào anh ấy cũng đến. Em ngồi xuống di, làm gì đứng hoài vậy.
- Mai Uyên gặp chuyện gì thế chị Mai, lúc nãy Thảo Chi không chịu nói với em.
Giọng Phương Bình có vẻ ray rứt. Thùy Mai nhìn thoáng anh để đánh giá thái độ của anh. Cô không nghĩ Phương Bình tỏ ra lo lắng như vậy là vì còn yêu Mai Uyên. Thùy Mai nói ngắn gọn:
- Mai Uyên chứng kiến tai nạn của mẹ chị nên hơi bị sốc.
Phương Bình ngạc nhiên:
- Bác bị tai nạn hả chị, vậy bác có nằm bệnh viện không?
- Không, mẹ chị chỉ bị trầy bên ngoài nhưng máu ra nhiều làm Mai Uyên nó sợ.
Phương Bình càng hỏi dồn, anh đang nóng lòng muốn biết về Mai Uyên hơn là hỏi thăm về mẹ cô:
- Vậy à, nhưng tai nạn ở đâu mà Mai Uyên chứng kiến vậy?
- Ở nhà chị.
Phương Bình càng sốt ruột khi thấy Thùy Mai không nhiệt tình trả lời anh. Phương Bình hiểu rằng anh phải xoá đi cái thành kiến mà chính anh đã gây ra cho Thùy Mai. Anh khẽ thở dài:
- Em biết là chị vẫn còn giận em. Nhưng chị nghĩ xem, lúc đó em đâu thể làm gì khác.
Thùy Mai chỉ cười không nói ra ý nghĩ của mình. Cô chỉ hơi ngạc nhiên khi lúc đó Phương Bình lại tỏ ra không được nhã nhặn cho lắm. Không trách điều đó, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả miễn sao cho Mai Uyên được hạnh phúc. Nhưng cô đã không làm được điều đó.
- Thật ra khi chia tay với Mai Uyên em rất đau khổ, bởi em thấy là không thể hy vọng gì được nữa.
- Chị biết.
- Nhưng sao cô ấy lại bị sốc như vậy? – Phương Bình đột ngột hỏi.
- Cổ có bị sức ép nào nữa không?
Thùy Mai thở dài, cô rất không muốn nhắc lại buổi tối kinh hoàng đó, lại càng không muốn nhắc đến Hứa Vĩnh. Nhưng biết là Phương Bình sẽ hỏi cho bằng được để biết sự thật, Thùy Mai cũng không giấu nữa.
- Buổi tối sau khi chị và anh Vĩnh ra toà ly dị…
- Chị ly dị với anh Vĩnh? - Giọng Phương Bình đầy ngạc nhiên.
Thùy Mai khẽ gật đầu nói tiếp:
- Ừ, tối hôm đó ảnh uống rượu say rồi đến nhà chị gây sự. Ảnh xô sát với mẹ chị làm bể chiếc bình nên mẹ chị bị thương. Lúc ấy Mai Uyên thấy sợ quá té xuống đất rồi bị ngất luôn, đầu bị đập vào thành ghế nên tới giờ vẫn còn đau.
- Có thật là cô ấy không bị gì chứ?
Phương Bình hỏi một cách nghi ngờ rồi đưa mắt sang chỗ Mai Uyên đang nằm như để kiểm chứng.
- Không, bác sĩ nói tại thần kinh Mai Uyên khá yếu nên khi gặp cú sốc mạnh thì bị như vậy đó, phải chăm sóc và để nó hoàn toàn yên tĩnh mới được.
Phương Bình gật đầu:
- Em hiểu rồi, em sẽ chăm sóc cô ấy, nhưng em cũng sẽ xem lại hồ sơ bệnh án một chút. Ở đây người ta có cho cô ấy đi chụp hình chưa vậy?
- Rồi, nhưng bác sĩ nói không sao, té như vậy không ảnh hưởng gì đến thần kinh.
Thùy Mai chống tay lên thành ghế, nhìn Phương Bình chăm chăm như đặt một dấu hỏi. Anh trả lưòi một cách bình tĩnh:
- Chị đừng lo, em có cách giải quyết của em.
- Về chuyện gì?
- Thì chuyện của Linh Phương. Cổ sẽ hiểu em.
- Chuyện của em thì chị không có ý kiến, nhưng em phải suy nghĩ cho kỹ, đừng vì lòng thương hại mà có quyết định vội vàng.
Phương Bình nhìn Thùy Mai một cách bất bình, cho dù Thùy Mai có là chị thì anh cũng không bằng lòng khi cô cho rằng tình cảm của anh đối với Mai Uyên chỉ là lòng thương hại. Anh mím môi, khẳng định một cách cương quyết:
- Chị lầm rồi, em không hề có ý nghĩ đó đối với Mai Uyên, em vẫn yêu cô ấy như trước đây.
- Chuyện này không đơn giản đâu Bình ạ. Em cũng biết là mình đang phải có trách nhiệm với ai.
- Em biết, em sẽ giả quyết vấn đề của em và dứt khoát không để Mạnh Đán cướp được Mai Uyên một lần nữa. Dù chị không ủng hộ em và bác gái không đồng ý.
Thùy Mai nói một cách bình thản:
- không có đâu, anh Đán vhỉ xem Mai Uyên như một người em gái thôi.
Phương Bình nhìn Thùy Mai như vừa nghe một câu chuyện khôi hài, nhưng giọng anh vẫn dứt khoát:
- Anh ta có xem Mai Uyên như thế nào thì mặc anh tạ Em sẽ thuyết phục được Mai Uyên vượt qua sự yếu đuối của mình.
Thùy Mai cười buồn nhìn Phương Bình. Anh vẫn không hiểu gì cả. Nhưng cô thấy thật là khó nói về tình cảm của cô và Mạnh Đán. Cuối cùng cô nói thật:
- Chị và anh Đán chờ khi nào Mai Uyên bình phục sẽ tổ chức đám cưới.
Phương Bình ngồi thẳng người lên khi đang cúi xuống định châm điếu thuốc. Điều Thùy Mai vừa nói bất ngờ đến nỗi anh không nhớ mình vừa định làm gì. Anh ngập ngừng:
- Chị nói vậy là sao, có nghĩa là chị với anh Đán…
Bất chợt Phương Bình đưa mắt nhìn bó hoa khi nãy:
- Nhưng tại sao lại như vậy, em không hiểu?
Thùy Mai giải thích một cách khó khăn:
- Thật ra anh Đán không yếu Mai Uyên, ảnh đã nhận ra điều đó và nói với mẹ chị rút lại lời cầu hôn rồi.
Mặt Phương Bình chợt nhăn lại một cách đau khổ. từ khi chia tay với Mai Uyên, anh đã thầm hứa với mình là sẽ không bao giờ quan tam đến bất cứ điều gì về cô nữa. Điều đó đã làm cho anh thấy mình sai làmm ghê gớm. Anh tưởng với quyết tâm đó, anh đã chiến thắng chính mình, không ngờ như vậy hoá ra rơi vào sai lầm khác còn kinh khủng hơn.
Không muốn để Thùy Mai thấy sự ân hận của mình, Phương Bình bước đến bên cửa sổ nhìn xuống đường khá lâu anh vẫn không kềm chế được cơn xúc động. Nếu không nhờ Thảo Chi đến báo tin, anh vẫn không hay biết gì và mất Mai Uyên mãi mãi. Anh chợt thấy thật khủng khiếp khi nghĩ đến điểu đó dù trước đây anh đã đau khổ không ít khi chia tay với cộ Phương Bình chợt có cảm giác gần như là hổ thẹn khi nghĩ tới Mạnh Đán và sự yếu hèn của mình.
Phương Bình hỏi Thùy Mai bằng một giọng lạ hẳn:
- Có phải lúc đó chị đến tìm em không?
- Chuyện đó xảy ra sau này. Chị thấy Mai Uyên vẫn chưa quên em nên chị muốn gặp em để nói chuyện, biết đâu em sẽ suy nghĩ lại, nhưng em mau quên quá.
Lời nói của Thùy Mai làm Phương Bình thấy choáng váng. Anh đưa tay tì lên trán như để giấu đi sự đau khổ của mình. Càng nghe Thùy Mai nói, anh càng thấy yêu Mai Uyên một cách sâu sắc. Cô thật là yếu đuối nhưng lại can đảm hơn chính anh khi vẵn từ chối Mạnh Đán một cchá quyết liệt để sống thật với tình cảm của mình. Còn anh, để lấp đi khoảng trống trong long, anh đã vội vàng đón nhận tình cảm của Linh Phương, để giả dối với chính mình khi giọ đó là tình yêu. Anh vẫn luôn từ chối và phủ nhận mọi hồi ức về cô, nhưng càng tìm cách xa lánh thì thì những hình ảnh về cô lại càng sống động trong anh. Đã từ lâu, anh nhận ra rằng tình cảm mới mà anh đang cố vun đắp vẫn không sao lấp đầy được khoảng trống trong anh, nhưng để thoát khỏi nó thì không được vì Linh Phương luôn buộc anh phải quan tâm nhiều đến cô hơn là chính anh tự nguyện.
- Thật ra em không hề mau quên như chị tưởng, em chỉ cố gắng tìm cách thoát khỏi tình cảm của mình. Vả lại… em biết là em cũng yếu đuối khi để cho Linh Phương cuốn hút.
Thùy Mai chợt cười:
- Lúc đó chị cũng lấy làm lạ rằng tại sao em có thể yêu được hai cô gái với hai tính cách khác nhau như vậy.
Giọng Phương Bình đều đều:
- Không phải em không nhận ra điều đó, nhưng em không hề mâu thuẫn như chi thấy đó, trong khi em rất thất vọng về Mai Uyên vì sự yếu đuối của cô ấy thì Linh Phương lại chứng tỏ được cá tính mạnh mẽ của mình; cô ấy dám làm theo ý mình bất chấp một ý kiến nào.
Phương Bình ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Chị biết không, bạn bè của em không ai có cảm tình với cô ấy cả, nhưng cô ấy không quan tâm đến điều đó và tuyện bố rằng chỉ có ý thích của em là quan trọng. Cô ấy sống mạnh mẽ thế đấy.
- Tuy rất khác người phải không?
- Đúng vậy đó, nhưng với em thì dù sao đó cũng là một ưu điểm.
Sau khi im lặng hồi lâu như cân nhắc, Thùy Mai bắt đầu đưa ra nhận xét của mình một cách hưoi thận trọng:
- Em cứ xem chị như một người bạn và đừng quan trọng mối quan hệ chị em giữa chị và Mai Uyên có được không?
Phương Bình im lặng tỏ vẻ đồng ý. Khi đã nói ra ý nghĩ của mình, anh không còn thấy xúc động nữa và đến ngồi đối diện với Thùy Mai.
- Chị nói thật nhé, khi em đã hiểu rõ được mình đang cần gì thì chị rất mừng cho em. Mai Uyên còn lâu mới trở lại bình thường nên chắc chắn là không biết sự có mặt của em ngày hôm nay đâu. Bởi vậy chị muốn em đừng đến thăm nó nữa. Sau này cũng vậy.
Phương Bình nhìn cô ngạc nhiên không kém gì lúc nãy:
- Sao vậy chị, em biết cách săn sóc cho cô ấy mà.
Thùy Mai lắc đầu cương quyết:
- Nhưng tốt nhất là em không đến. Sau cơn chấn động này, khi Mai Uyên bình phục trở lại thì chị hy vọng là nó không nhớ đến chuyện cũ nữa, chị rất cám ơn em khi giúp chị làm điều đó. Chị muốn nó thoát ra khỏi tình trạng buồn bã càng sớm càng tốt.
Phương Bình vẫn không hiểu:
- Tất nhiên là em sẽ không làm cô ấy buồn nữa.
- Em không hiểu ý chị à, ý chị là muốn em cũng như trước đây, tránh hẳn mọi tiếp xúc với Mai Uyên. Mà em cũng biết rồi đó, tính nó vốn yếu đuối sẽ không chịu được sự mâu thuẫn như vậy đâu.
- Nhưng tại sao lại mâu thuẫn?
- Lúc nãy nghe em nói chị rất hiểu em, Bình ạ. Bởi vậy chị muốn tránh sự đau khổ cho Mai Uyên sau này. Em có hiểu chị không, lúc nào chị cũng muốn Mai Uyên dược sống thanh thản.
Mai Uyên hơi cựa mình nghiêng người về phía bên kia. Thùy Mai vội đứng dậy sửa mền cho em rồi tiếp tục câu chuyện:
- Em đừng vì thương hại nó bây giờ mà làm nó khổ thêm.
Phương Bình có vẻ bất bình:
- Em không bao giờ thương hại Mai Uyên.
- Đó là em chưa hiểu hết về mình. Có thể là em đau lòng về tình trạng hiện giờ của Mai Uyên, nhưng em phải nhìn xa một chút. Em không chịu được tính cách yếu đuối của nó, và khi nhận ra điều đó thì Linh Phương mới là người hợp với em hơn.
Nói ra điều đó, Thùy Mai thấy thật đau lòng, nhưng cô cũng dứt khoát ngăn chặn Phương Bình ngay từ bây giờ. Dù sao anh cũng không thể trở lại với Mai Uyên một khi đã có sự so sánh quá rõ ràfg và đã lựa chọn xong như vậy. Cô nhìn Mai Uyên đang ngủ ngon lành mà thấy thương em sâu sắc. Tự hỏi sau này Mai Uyên sẽ có thái độ thế nào khi biết quyết định của cô bây giờ.
Phương Bình nãy giờ vẫn ngồi im, khuôn mặt đanh lại, kín bưng vẻ lạnh lùng. Thùy Mai không tìm thấy một nét nào chứng tỏ anh đang xúc động như vừa rồi. Cô nói thêm:
- Dù sao Mai Uyên cũng đang chấp nhận tình trạng đổ vỡ của tình cảm, còn Linh Phương thì không. Em đã hiểu tình cảm của mình đối với cô ấy thì đừng nên quyết định nông nổi. Thật sự thì em chỉ nghĩ sai về Mai Uyên với những tình cảm ảo thôi. Phải biết tôn trọng những gì mình đang có Bình ạ, em rất cần một người yêu như Linh Phương.
Phương Bình đột ngột đứng dậy, ra đến cửa anh mới quay lại chào Thùy Mai:
- Rất cám ơn chị về những lời khuyên, nhưng em biết em nên làm gì. Chào chị.
Phương Bình đi thẳng ra bãi xe mà không ghé căn tin, quên bẵng việc Thảo Chi đang chờ ở đó nãy giờ. Trong khi chờ anh, cô tranh thủ dịch đoạn Anh văn nhưng đến khi không còn bài mà vẫn không thấy bóng dáng Phương Bình. Sốt ruột Thảo Chi ôm cặp lót tót trở lên trên, thấy chỉ có mình Thùy Mai trong phòng.
- Anh Bình đâu chị Mai
- Phương Bình về đã lâu rồi em.
- Cái gì, ảnh về rồi hả? – Thảo Chi la oai oái quên cả việc Mai Uyên đang ngủ - Trời ơi, vậy rồi làm sao em về? vậy mà ảnh bắt em chờ ảnh từ nãy tới giờ. Mà sao ảnh về vậy chị Mai?
Thùy Mai mỉm cười về sự tía lia của Thảo Chị Cô trấn an:
- Không sao đâu, lát nữa anh Đán ghé em nhờ ảnh chở về cũng được.
Thảo Chi ỉu xìu:
- Nhưng em còn xe để nhà anh Bình.
- Thì chở em tới đó lấy.
- Ừ há, vậy cũng được.
Cô bước tới nhìn nhìn vào mặt Mai Uyên rồi sờ nhẹ lên trán Mai Uyên:
- Chắc là nó hết đau rồi đó chị Mai. Sáng giờ không thấy nó đưa tay sờ lên đó nữa.
Như đã yên tâm, cô bước đến ngồi bên cạnh Thùy Mai:
- Nó bị như vậy chắc phải nghỉ học lâu hả chị Mai. Chắc là tới cả nửa năm mới hết.
- Ừ, chắc vậy.
Thùy Mai thờ ơ trả lời. Tâm trí cô vẫn để cả vào cuộc nói chuyện với Phương Bình lúc nãy, một cảm giác chán chường kỳ lạ. Cô thấy buồn vô cùng khi khi biết rằng Mai Uyên hầu như đã mất tất cả. Hạnh phúc đang hiện diện xung quanh nhưng không bao giờ đến được với Mai Uyên, như vậy có bất công quá không?
Tan ca trực, Phương Bình rời khỏi bệnh viện khá sớm. Anh mệt mỏi về nhà sau một đêm gần như thức trằng vì không yên tâm về Mai Uyên. Nghĩ đến cô, sự ân hận luôn làm anh thấy quay quắt và đau khổ. Ý nghĩ về tai nạn khủng khiếp cô đã trải qua làm anh thấy kinh hoàng. Và anh cũng ngạc nhiên với chính mình là tại sao thời gian qua anh đã sống „bình thản“ đến vậy khi bên cạnh anh không phải là Mai Uyên. Linh Phương không thể nào làm cho anh quên đi tình yêu mà anh có đối với cô.
Bước vào nhà, Phương Bình ngạc nhien nhìn cảnh tượng hỗn loạn của căn phòng, như vừa bị trải qua một cơn đạp phá. Dưới sàn, chiếc chặn giấy bằng pha lê mà Linh Phương đã mua cho anh trước đó đã không còn hình dạng khi bị ném vào tường. Những mảnh vỡ văng tứ tung nằm nhỏ nhoi bên cạnh những cuốn sách trên kệ bị ném xuống. Căn phòng bề bộn không còn cả lối đi. Phương Bình thận trọng tránh những mảnh pha lê để bước vào phòng. Anh cau mày khi nhận ra Linh Phương đang ngồi gục đầu ngủ trên chiếc ghế. Anh lay nhẹ:
- Linh Phương, sao em lại ngủ ở đây?
Linh Phương giật mình mở mắt. Khi đã tỉnh hẳn, mắt cô bỗng long lên một cách căm hờn:
- Anh là một con người đê tiện. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, đồ sở khanh.
Phương Bình lập tức nghiêm mặt lại một cách lạnh lùng. Hất chồng sách đang nằm ngổn ngang dưới chân sang một bên, anh ngồi đối diện với Linh Phương:
- Em biết mình vừa nói gì không?
- Tôi biết chứ, tôi đã chờ anh cả đêm qua để nói với anh câu đó.
Phương Bình bình tĩnh:
- Có chuyện gì vậy? em đã ở đây tối qua à?
Sự tủi thân bất chợt ập đến, Linh Phương oà lên khóc nức nở. Cô càng khóc to hơn khi thấy Phương Bình ngồi im nhìn cô mà không an ủi như mọi khị Thái độ của anh làm cô thấy tức uất người.
- Anh là một người đê tiện chưa từng có. Đến giờ tôi mới biết bộ mặt sở khanh của anh.
- Em đừng khóc nữa, nín đi rồi mình nói chuyện.
Linh Phương hét lên:
- Anh không xứng đáng nói chuyện với tôi, anh là mộtn tên đểu cáng, một tên sở khanh, anh … anh…
Linh Phương không nói được, cô lắp bắp tìm những lời chửi rủa để ném vào Phương Bình. Lần đầu tiên trước mặt anh cô bộc lộ hết tính hung dữ của mình.
- Linh Phương, em bình tĩnh lại đi.
- Không, tôi căm thù anh.
- Linh Phương.
Cách nói gằn của Phương Bình có kết quả rõ rệt. Sự hung hăng của Linh Phương nhanh chóng biến mất, cô xìu xuống và vẫn khóc tức tưởi.
Khá lâu, Phương Bình lên tiếng:
- Em bình tĩnh lại đi, mình nói chuyện nghiêm chỉnh được không?
Linh Phương đã nín khóc, Phương Bình đưa khăn tay cho cô lau mặt rồi châm một điếu thuốc? Đây cũng là lần đầu tiên anh tỏ rakhông hề nao núng trước những giọt nước mắt của cô mà chỉ kiên nhẫn ngồi chờ, không một lời dỗa dành. Dường như sự ân hận về Mai Uyên đã làm cho anh không còn chịu đựng được điều gì, kể cả chính anh.
Phương Bình bắt dầu một cách từ tốn:
- Tôi uqa em không về nhà, em ở đây làm gì vậy, có phải những thứ này là do em phải không? – Anh giơ tay chỉ bao quát căn phòng.
- Phải, em làm đó. tại sao anh dám đến thăm nó trong khi em không đồng ý? Nó có chết đâu mà anh phải túc trực bên nó suốt đêm như vậy?
- Linh Phương! – Phương Bình lại gằn giọng – Anh cấm em nói những lời như vậy nghe không?
- Em không nghe – Linh Phương hung hăng nói – Em có quyền nói về nó như vậy. Trên đời này nó là người em căm thù nhất. từ giờ trở đi, em không cho anh đến gặp nó nữa.
- Nghe anh nói đây Linh Phương. Anh nhắc lại là em không được nói như vậy về Mai Uyên. Còn việc anh đến thăm cô ấy hay không, đó là quyền của anh, em không được xen vào.
- Sao lại không, em là người yêu của anh. Em có quyền.
Phương Bình mím môi:
- Tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh định là sau khi Mai Uyên khỏi bệnh tụi mình sẽ nói chuyện. NHƯNG anh thấy là tụi mình nên nói ngay bây giờ.
- Anh định nói chuyện gì?
- Chuyện của hai đứa. Tụi mình chia tay đi.
Chác nói đột ngột của Phương Bình làm Linh Phương sững người như vừa nghe một chuyện động trời.
- Anh nói vậy là sao, em không hiểu gì hết.
Phương Bình nhắc lại:
- Anh nghĩ chuyện tụi mình nên chấm dứt bây giờ đi.
Linh Phương chợt hét lớn:
- Có phải tại Mai Uyên muốn như vậy không, tại sao anh lại nghe lời nó?
- Mai Uyên không dính líu gì đến chuyện này cả, em đừng đem cô ấy vào đây.
- Vậy thì tại sao, em đã làm gì có lỗi với anh đâu?
Phương Bình mệt mỏi lắc đầu:
- Không phải là có lỗi hay không, nhưng em có thấy là tụi mình thật sự không hợp nhau hay không Linh Phương?
- Em không biết, em không đồng ý – Linh Phương nói một cách chắc chắn.
Cô chợt có vẻ tức giận:
- Hôm qua lẽ ra em phải dứt khoát không cho anh đến gặp nó. Chắc chắn nó đã nói gì với anh để anh muốn chia tay với em chứ gì?
- Nói chuyện của tụi mình đi, em đừng có để Mai Uyên xen vào nữa Linh Phương à.
- Nhưng rõ ràng là anh bị nó níu kéo – Cô chợt cười mỉa mai – Không khéo nó giả vờ bệnh để anh tới gặp nó nữa là đằng khác. Thật là thủ đoạn mà.
- Linh Phương, tại sao em cứ gán ghép những suy nghĩ của mình cho người khác một cách tự tiện quá vậy?
- Em không gán ghép gì hết, thực tế là vậy.
Nếu em cứ nói chuyện theo cách như vậy thì sẽ không được đâu. Tốt nhất là bây giờ em về nhà nghỉ đi, tụi mình sẽ gặp nhau sau. Phương Bình nói vẻ mệt mỏi.
Linh Phương chợt khóc nấc lên:
- Em không về, em không muốn về.
- Vậy thì em bình tĩnh lại đi, tụi mình sẽ nói xhuyện thật nghiêm chỉnh.
Linh Phương hít mũi ngồi im, cố gắng tìm kiếm sự bình tĩnh. Điều Phương Bình vừa đề nghị đối với cô bất ngờ quá, dù thâm tâm cô hiểu rằng đến một lúc nào đó điều này cũng sẽ đến, cô đã tự tin cho rằng cô đủ sức để ngăn không cho nó xảy ra.
Thật lâu như tìm cách mở lời, Phương Bình bắt đầu bằng một giọng thật trầm:
- Phương ạ, dù sao không xảy ra chuyện Mai Uyên thì anh nghĩ lá sẽ có lúc tụi mình cũng phải chia tay thôi, em có thấy vậy không?
Dù Phương Bình có cách nói rất nhẹ nhàng, dù Linh Phương đã cố hết sức bình tĩnh, cô vẫn không khỏi choáng váng khi nghe anh đề nghị như vậy. Cô lại bắt đầu khóc. Phương Bình im lặng nhìn cô, muốn nói một câu an ủi nhưng lại thôi. Khuôn mặt lộ vẻ kiên quyết, anh mím môi lại nói tiếp:
- Em đừng khóc nữa, chuyện không đến nỗi như em nghĩ đâu.
- Sao lại không – Linh Phương bắt đầu nấc lên – Anh nói như vậy rõ ràng là không thương em.
Linh Phương nghe tiếng Phương Bình thở dài. Cô rất muốn nghe anh phủ nhận điều cô vừa nói nhưng Phương Bình không có ý đó mà lại gật đầu xác nhận:
- Em đã nhận ra như vậy là tốt, tụi mình sẽ không có vấn đề khi chia tay nhau.
- Anh thật là đồ sở khanh, trong khi…
- Phương à, em đừng dùng những từ như vậy có được không?
- Không, anh là như vậy đó.
Linh Phương lại hết lên, ý nghĩ mình sắp mất tình yêu với Phương Bình làm cô không chịu nổi và cô đang muốn được phá phách một cách điên cuồng.
Phương Bình không nói gì, không an ủi cũng không tìm cách giúp cô trở lại bình tĩnh. Anh chỉ ngồi im chờ đợi một cách kiên nhẫn. Khi đã quyết định điều gì, Phương Bình có sức mạnh của sự kiên quyết thật đáng sợ. Linh Phương không dám lạm dụng sự chiều chuộng của anh để vượt qua ngưỡng đó bao giờ.
Phương Bình lại tiếp tục nói khi Linh Phương ngồi im, nói một cách thẳng thắn những điều anh suy nghĩ:
- Thật ra từ khi cắt đứt với Mai Uyên đến giờ, anh chưa bao giờ quên được cô ấy, ngay cả khi có em bên cạnh. Anh đã cố gắng nhưng em vẫn không thay thế được vị trí cô ấy trong tình cảm của anh, Linh Phương ạ.
Linh Phương tuyệt vọng ngồi im. Cô hiểu rằng Phương Bình sẽ không để cô phản ứng một khi cô đã nghe anh nói. Vả lại cô cũng cảm thấy mình không đủ sức hung hăng nữa. Mọi ý chí dường như đã bị đè bẹp vì sự kiên quyết của Phương Bình.
- Khi chia tay với Mai Uyên, anh mang tâm trạng tuyệt vọng và chán nản vô cùng. Anh rất thất vọng về cô ấy, cô ấy yếu đuối và nhu nhược quá, không dám bảo vệ tình yêu của mình trước áp lực gia đình.
- …
- Em thì lúc đó tính cách quyết đoán, tự tin của em làm anh có sự so sánh. So với Mai Uyên thì em không để mình bị phụ thuộc vào bất cứ sức ép nào. kể cả dư luận không tốt về mình. Đối với anh lúc đó như vậy là hay lắm rồi.
- …
- Anh nghĩ là anh sẽ quen được Mai Uyên để có thể yêu em. Nhưng điều đó đã không xảy ra Phương ạ. Anh vẫn luôn nghĩ đến cô ấy ngay cả những lúc mình vui vẻ nhất.
Linh Phương lạc giọng:
- Đừng nói nữa, nói nhiều cách mấy anh cũng chỉ thuyết phục tôi một điều là chia taỵ Tôi hiểu rồi.
Phương Bình điềm tĩnh nhìn vào mắt cô:
- Anh xin lỗi vì đã làm em hy vọng. Mong rằng em sẽ quên chuyện không vui này và đừng hận anh.
Linh Phương đứng phắt dậy:
- Không bao giờ, tôi sẽ hện anh đến suốt đời, sẽ nguyền rủa các người đến suốt đời.
Cô mím chặt môi rồi bỏ đi ra. Cô đóng cánh cửa mạnh đến nỗi tưởng như có thể ngã bức tường. Phương Bình vẫn ngồi im nhìn theo. Rồi anh mệt mỏi đứng dậy bắt đầu dọn dẹp căn phòng.
Gom mấy cuốn sách bị ném vương vãi trong phòng, Phương Bình thấy ngán ngẩm vô cùng. Anh tự hỏi cuộc sống của lình sẽ ra sao nếu khi sống với Linh Phương, sau mỗi lần cãi nhau cô đều thể hiện sự giận dữ của mình bằng cách như thế này. Anh chợt thấy nhứo Mai Uyên quay quắt, dường như đối với anh, sự tức giận hay bực bội ở cô đều rất dễ thương, nó làm cho cô trở nên trẻ con và đáng yêu hơn.
Phương Bình mỉm cười không nhận ra sự mâu thuẫn của mình. Anh thừa nhận mình vô lý nhưng không muốn thay đổi điều đó.
Nghĩ tới Mai Uyên, Phương Bình muốn được nhìn thấy cô ngay tức thì, từ khi tình cảm không còn bị ý chí khuất phục nữa, anh bỗng thấy nhớ cô điên cuồng.
Dọn căn phòng xong, Phương Bình đi ngay đến bệnh viện, cũng vừa lúc Thùy Mai đang chuẩn bị đưa cô về nhà? Thùy Mai có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh nhưng cô chỉ mỉm cười chào anh, chỉ có Thảo Chi vẫn lăng xăng như thường, rất vui vẻ và hài lòng ra mặt khi thấy Phương Bình. Cô huyên thuyên hỏi anh đủ thứ như trước đây chưa hề có thời gian giậnanh vì chuyện của Mai Uyên. Làm như tình cảm của cô đối với anh đều phụ thuộc vào việc anh có yêu Mai Uyên hay không vậy.
Suốt gần một tuần liền, bất cứ giờ nào rảnh, Phương Bình cũng đều túc trực bên Mai Uyên. Anh chăm sóc cô từng ly từng tý như để bù vào sự mất mát vừa quạ Mai Uyên vẫn không có dấu hiệu nào chứng tỏ đã nhận ra anh, nhưng cô vẫn không có vẻ e sợ mỗi khi anh có mặt tuy vẫn thờ ơ trước tình yêu anh dành cho cô.
Thùy Mai vẫn ngầm quan sát thái độ của Phương Bình. Cô không hề nhắc đến những điều đã nói hôm ở bệnh viện. Cô quyết định nói chuỵen với Phương Bình:
- Mai Uyên có vẻ như sắp trở lại bình thường rồi đó Bình.
- Vâng, em cũng thấy như vậy, cô ấy hồi phục nhanh phải không chị?
- Ừ cũng nhanh, chị mừng ghê đi. Nhưng như vậy thì em nghĩ sao, Phương Bình?
- Vậy là tốt lắm, cổ chắc là sẽ đuổi kịp kỳ thi này.
Thùy Mai như khẽ lắc đầu:
- Chị không phảinói chuyện đó. Em có nhớ những lời chị nói khi Mai Uyên còn ở bệnh viện không?
Phương Bình đang đứng cạnh Mai Uyên nhìn cô ăn cam, anh quay lại nhìn Thùy Mai rồi từ tốn bước đến ngồi đối diện cô:
- Em nghĩ sự có mặt của em ở đây cũng là một cách trả lời của em.
- Dĩ nhiện lúc nào chị cũng muốn Mai Uyên hạnh phúc, chị xin em đấy, em cũng biết tính Mai Uyên vốn yếu đuối, đừng làm nó khổ thêm nữa.
Phương Bình vẫn bình thản không tỏ vẻ bị xúc phạm khi nghe Thùy Mai nói. Bằng một giọng đều đều, anh khẳng định quyết định của mình:
- Mặc dù em có xa Mai Uyên một thời gian nhưng việc đó không ảnh hưởng gì đến tình cảm em danh cho cô ấy. Em vẫn yêu cô ấy như trước đây chị ạ.
- Nó phải khác đi chứ Bình.
Thùy Mai nói một cách nghiêm trọng khi muốn giành giật hạnh phúc cho Mai Uyên. Cô đã tự nhủ mình không nên để sự yếu đuối chi phối làm ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
- Không phải như chị đã nghĩ đâu, Mai Uyênvẫn là người em luôn nghĩ đến, và em sẵn sàng làm tất cả vì cô ấy.
- Em có hiểu ý chị không, việc em chia tay với nó cũng như việc em gắn bó với Linh Phương có liên quan đến nhau đấy Bình ạ.
Phương Bình khẽ cau mày. Anh không ngờ việc cắt đứt với Linh Phương lại có vẻ dễ dàng hơn việc trở lại với tình cảm thật của chính mình, trong khi anh nghĩ tất cả phải ngược lại. Thùy Mai đã mất niềm tin nơi anh và cô đang tìm mọi cách để bảo vệ Mai Uyên.
- Chị không phủ nhận là trước đây Mai Uyên vẫn còn yêu em, nhưng chị hy vọng là sau này nó sẽ khác đi.
Phương Bình nói một cách điềm đạm:
- Nếu sau khi hồi phục, Mai Uyên từ chối thì em sẽ không làm phiền cô ấy nữa. Còn bây giờ…
- Em có nghĩ đến trường hợp Mai Uyên sẽ không bao giờ tình không? – Thùy Mai cắt ngang - Chị không muốn có lúc em phải hối hận vì quyết định của mình. Đừng để sai lầm quá muộn để không thể sửa chữa lại được nữa, Bình ạ.
Phương Bình nói một cách chắc chắn:
- Chị đừng lo, em không nghĩ là mình đã sai lầm, dù cô ấy có mất hẳn ý thức đi nữa thì em sẽ không bao giờ rời xa cô ấy. Trừ khi chính cô ấy muốn như vậy.
Thùy Mai ngồi im, cô vẫn thấy không yên tâm khi nghĩ đến Linh Phương. Cô khôngt in là Phương Bình lại có thể quyết định tình cảm của mình nhanh đến vậy. Có thật là Linh Phương không ảnh hưởng gì đến tình cảm của anh đối với Mai Uyên? Chẳng lẽ anh đến với cô ấy như một mối quan hệ bình thường?
Như đoán được suy nghĩ của Thùy Mai, Phương Bình nói tiếp:
- Mối quan hệ giữa em và Linh Phương thật sự không hề có tình yêu, ít ra là về phía em. Lúc đó em chỉ khâm phục cá tính của Linh Phương và để mình cuốn theo tình cảm của cô ấy, nhưng cuối cùng tình cảm của em chỉ dừng lại ở đó. Em không thể yêu cô ấy được.
Phương Bình chợt cười một cách đau khổ:
- Chắc là chị không hiểu được tâm trạng của em khi ngồi bên cạnh một người mà mình không hề yêu thương và tâm hồn luôn tưởng đến nguoi khác, nó quay quắt lắm chị ạ. Em đã cố gắng hết sức để chế ngự ước muốn gặp lại Mai Uyên.
Thùy Mai cười buồn. Cô hiểu điều đó chứ và cô bỗng thấy thông cảm với anh sâu sắc. Giữa cô và anh có một sự đa cảm khi cả hai đều có một giai đoạn đau khổ như vậy.
- Còn thái độ của Linh Phương ra sao ?
Phương Bình bìn thản trả lời :
- Cuối cùng thì em cũng thuyết phục được cô ấy chấp nhận thực tế. Dù sao thì trước đây cô ấy cũng đã biết là chúng em sẽ có ngày chia tay chị a.
Anh lại mỉm cười, nụ cười không vui lắm :
- Nhưng việc thuyết phục cô ấy còn dễ gấp mấy lần thuyết phục chị đấy, chị Mai ạ. Em không ngờ là chị không còn tin em đến như vậy.
Thùy Mai mỉm cười hiền hoà :
- Vậy em sẽ làm gì nếu ở vị trí như chị ?
Phương Bình nhún vai chấp nhận :
- Em không biết, nhưng chắc chắn là em sẽ còn khó khăn hơn chị kìa. Dù sao thì ai lại có thể chấp nhận ngay một nguoi đã không biết giữ lòng tin nơi mình phải không chị ?
Mai Uyên đã ăn hết cam từ lúc nào. Cô có vẻ như đang theo dõi câu chuyện của hai nguoi khi cứ hết nhìn Thùy Mai rồi nhìn Phương Bình. Khi thấy cả hai đều cười vui vẻ, cô mới ra dấu muốn đi dạo ngoài vườn. Thùy Mai nhìn cô :
- Em đi với Phương Bình nhé ?
Mai Uyên gật đầu, cô đã quá quen với việc Phương Bình hàng ngày đưa cô đi dạo nên câu hỏi của Thùy Mai chỉ là một câu hỏi hình thức.
Đứng trên cửa sổ nhìn xuống vườn, Thùy Mai thấy như trút được gánh nặng trong lòng khi nhìn Phương Bình đang âu yếm chăm sóc Mai Uyên. Cô cười khanh khách khi anh đung đưa chiếc xích đu cô đang ngồi. Cô vẫn là một cô trẻ con như ngày nào dù ý thức đang chậm chạp trở về. Thùy Mai bỗng thấy như chính cô vừa tìm được hạnh phúc. Cô cười rạng rỡ nhìn mãi vào cụm hoa ở góc vườn.
Hoàng Thu Dung