Rời khỏi câu lạc bộ thể dục, Thùy Mai đi lang thang trong thành phố đến tối mới về . Cô rất sợ cảm giác cô đơn khi cứ phải quanh quẩn 1 mình trong ngôi nhà rộng thênh thang vắng ngắt, Hứa Vinh chẳng bao giờ về nhà trước 9 giờ, thói quen đó lâu này đã thành lệ mà chẳng ai buồn quan tâm xem nó có khác thường không ?

Thùy Mai không nghĩ Hứa Vinh ở nhà giờ này, hơi ngạc nhiên khi thấy anh đang ngồi trong phòng khách nhưng không hỏi, Thùy Mai đi ngang qua:

- Em thương không ở nhà vào giờ này lắm à - Hứa Vinh hỏi bằng giọng uy quyền.

- Không, chỉ thỉnh thoảng thôi.

- Vậy à, những lúc đó em đi đâu ?

Thùy Mai bước đến ngồi trước mặt Hứa Vinh, nhìn anh 1 cách vô cảm:

- Anh muốn biết lắm à, chắc không phải vì quan tâm đâu, phải không anh ?

Hứa Vinh bỗng quát lên:

- Câm họng, ăn nói với chồng như vậy đó hả ? Mẹ cô đã dạy cô phải không ?

- Nếu là trước đây, có lẽ những lời nói đó sẽ làm Thùy Mai khóc suốt cả tuần . Nhưng bây giờ thì nó dường như không còn ảnh hưởng tới cô nữa bởi từ lâu cô đã đặt mình nằm ngoài tình cảm vợ chồng với Hứa Vinh thậm chí cô cũng không xem anh có thể là 1 người thân của mình.

Thùy Mai đứng dậy:

- Anh mệt chưa, có cần ăn gì không ?

- Ngồi xuống, tôi chưa nói hết.

Thùy Mai chỉ cười rồi bình thản đi vào phòng ngủ . Với cô bây giờ, im lặng là tốt nhất . Không ai có thể tưởng tượng được 1 ông trưởng phòng lịch lãm với mọi người lại có thể ném vào mặt vợ những lời thô thiển đến vậy . Hình như anh ta chỉ dành những gì được coi là dịu dàng cho tất cả mọi người, trừ vợ . Chẳng ai có thể hiểu điều đó, lại càng không tin nếu không tự trải qua, mà có ai ngoài Thùy Mai hân hạnh được cư xử thế bao giờ.

Nếu như có 1 người nào đó lập gia đình chỉ nhằm trả thù thì người đó là Hứa Vinh . Trước đây anh cũng đã từng có 1 tình cảm gọi là tình yêu dành cho Thùy Mai, lúc còn là sinh viên . Nhưng tình yêu đó đã biến thành thù hằn khi đã cưới được Thùy Mai làm vợ . Hứa Vinh hận lắm vì thực tế anh đã không thể thắng được Lê Việt khi tìm cách làm Thùy Mai quên đi người yêu của mình . Lê Việt vẫn là bóng ma ám ảnh hạnh phúc gia đình anh mà không ai khác hơn chính Hứa Vinh là người luôn tạo cho hình ảnh sống động.

Rất may, mẹ Thùy Mai luôn đứng về phía con rể . Bà luôn bị ám ảnh bởi cuộc sống đầy đủ nên không bao giờ đồng ý Lê Việt . 1 người mà trong mắt bà không có khả năng tạo dựng 1 cuộc sống ổ định cho Thùy Mai như Hứa Vinh . Hứa Vinh hiểu rõ điều đó nhưng anh chấp nhận đánh cuộc tất cả miễn sao trở thành người thắng cuộc đối với Lê Việt là được . Nhưng niềm vui chiến thắng không ở lại lâu . Hứa Vinh cay cú khi thừa nhận thất bại của mình trong cuộc chơi này.

Hứa Vinh càng có lẻ bực bội hơn khi cú điện thoại nãy giờ anh chờ vẫn chưa gọi tới . Cô ta làm cái quỉ gì mà trễ đến vậy không biết . Đến bây giờ mối quan hệ giữa anh và Thúy Hiền, 1 nhân viên phòng kế toán, đã trở nên gần như công khai đối với Thùy Mai . Điều làm cho Hứa Vinh thất vọng là Thùy Mai dường như không quan tâm tới điều đó, cô càng lãnh đạm hơn và đã chẳng làm gì để níu kéo Hứa Vinh . Chính vì vậy mối quan hệ giữa họ càng nhích dẫn đến mức không thể hàn gắn.

Ngồi trước bàn phấn Thùy Mai lặng lẽ nhìn Hứa Vinh thay quần áo . Cô thừa biết anh đi đến đâu.

- Nếu anh và Thúy Hiền cần sự công khai thì bất cứ lúc nào em cũng sẵn sàng ly dị, nhưng bây giờ em chỉ yêu cầu anh kín đáo 1 chút.

Hứa Vinh cười mỉa:

- Cám ơn lời nhắc nhở của em . Khi nào cần anh sẽ tiến hành . Còn bây giờ thì chưa, ngủ ngon nhé, anh đi đây.

Thùy Mai bước đến cửa sổ nhìn theo xe Hứa Vinh đến khi xe khuất dạng rồi chậm chạp ngã người xuống giường, cố giữ lòng dửng dưng nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác đau đớn . Có cặp vợ chồng nào có mối quan hệ lạ lùng như cô và Hứa Vinh không vậy ?

Thùy Mai gọi điện về nhà, có vẻ mừng khi nghe giọng Mai Uyên:

- Uyên đó hả, em về lúc nào vậy ? Mẹ có nhà không ?

- Em mới về, chị có rảnh không về nhà chơi . Mẹ đi vắng rồi.

- Em về 1 mình hay ông Đán lên đón vậy ?

- 1 mình chị ạ, được nghỉ bất ngờ nên mẹ không biết.

- Vậy hả, thôi nha . À, em có muốn ăn gì không để chị mua ?

- Không cần đâu, em có nấu chè rồi.

- Ừ, thì thôi . Lát nữa chị về.

Thùy Mai gác máy rồi khóa cửa đến nhà mẹ, dự định sẽ ở lại đến khi nào Mai Uyên lên Thủ Đức, mặc dù thừa biết Hứa Vinh chẳng đồng ý điều đó bao giờ.

Thùy Mai vào nhà thì thấy Mai Uyên đang hí hoáy sắp trái cây vào đĩa . Cô mỉm cười nhớ ra tất thích ăn trái cây của Mai Uyên . Nhìn cô chăm chú lột vỏ chôm chôm, Thùy Mai phì cười:

- Thôi đi, đừng có cong mỏ nhíu mày như thế, ăn chứ có phải gì đâu mà tập trung cao độ như vậy.

Mai Uyên giật mình ngước lên, cô có vẻ vui thích:

- Vậy là ở nhà chỉ có 2 chị em mình, tha hồ tự do, em thích quá, để em mang chè lên.

Mai Uyên khoe:

- Em mới học món chè này của nhỏ bạn, đảm bảo chị chưa hề biết.

Cô nhanh chóng đem chè ra khỏi tủ lạnh . Thùy Mai tò mò nhìn nhìn lắc đầu:

- Chịu, không thể đoán ra trong đó gồm những gì nếu tác giả không giải thích.

- Cái này là bí mật nhà nghề, đâu phải ai cũng được biết . Chị ăn đi rồi cho nhận xét.

Trong 1 loáng 2 chị em vừa nói chuyện vừa thủ tiêu tất cả những gì có trên bàn . Có tiếng chuông cửa, Mai Uyên nhanh chóng lao ra:

- Chị để em mở cửa cho, chắc là mẹ về.

Cô vừa đi vừa bỏ cục nước đá vào miệng, nhưng người gọi cửa không phải là mẹ cô mà là Mạnh Đán . Mai Uyên tròn mắt đứng nhìn . Lần này cô ngạc nhiên hơn là bực tức khi quên việc mời khách vào nhà . Mạnh Đán lại nhắc:

- Uyên không định mời tôi vào nhà sao ?

- Xin lỗi, tôi quên . Anh vào đi.

Thùy Mai đang định thu dọn chồng ly trên bàn thì Mạnh Đán bước vào, nhìn cô mỉm cười:

- Chào chị, vậy là được gặp chị Ở đây.

Thùy Mai lịch sự:

- Anh ngồi đi, hôm nay nhà không được gọn lắm.

Mai Uyên liếc nhìn Mạnh Đán, cô biết anh ta sắp sửa đưa ra 1 lời nhận xét tương tự lần trước, khi nhìn thấy đống vỏ lố nhố mấy ly chè trên bàn, vội lên tiếng:

- Thay vì uống bia thì chúng tôi có những món khác, cũng giống như khi đàn ông với nhau thì trên bàn của các anh toàn là bia vậy.

Đang gắn điếu thuốc lên môi . Mạnh Đán lại ngước lên nhìn Mai Uyên:

- Uyên nói gì anh không hiểu ?

Mai Uyên cong môi lên:

- Tôi thừa biết là anh hiểu đấy.

Thùy Mai cũng nhìn cô ngơ ngác:

- Sao tự nhiên em lại nói vậy, vậy Uyên ?

- Em nói trước kẻo không ảnh lại nhận xét là con gái ăn nhiều.

Mạnh Đán cười phá lên:

- Uyên nhớ dai thật, rất khâm phục em đấy.

Mai Uyên cầm bịch vỏ trái cây đứng nhìn Mạnh Đán trong khi anh vẫn không để ý . Thật là 1 người không có điểm nào dễ thương . Cô nói với Thùy Mai:

- Chị Ở nhà nghe, em đi đàng này 1 chút.

- Có anh Đán ghé chơi mà em đi đâu vậy ?

- Em đi công chuyện, anh Đán ngồi chơi nha.

Mai Uyên lên phòng thay đồ rồi đi vòng ra sau vườn ra cổng . Có hơi xa 1 chút nhưng cô không muốn đi ngang Mạnh Đán để khỏi phải nhìn thấy anh ta . Cô cứ đi lang thang ngoài đường vì không biết đi đâu, cuối cùng Mai Uyên ghé vào quầy sách tự chọn để ngắm hàng.

Ở nhà Thùy Mai nhìn Mạnh Đán có vẻ hơi ngại:

- Chắc nó đi không lâu lắm đâu, nãy giờ tôi không nghe nó nói gì cả.

- Không sao đâu, tôi biết là cô ấy muốn tránh gặp tôi.

- Chắc anh cũng hiểu lý do khi Mai Uyên hành động như vậy ?

Mạnh Đán gật đầu:

- Tôi hiểu . Tôi cũng đã gặp bạn trai của cô ấy.

Thùy Mai mở lớn mắt:

- Bao giờ vậy, sao tôi không nghe nó nói gì cả.

- Cũng khá lâu rồi, lần trước khi tôi lên đón cô ấy ở Thủ Đức.

- Vậy à, nhưng mà sao anh... anh có nói gì không ?

- Có, tôi có nói với bạn cô ấy tôi là chồng sắp cưới của Mai Uyên.

Thùy Mai sợ hết hồn, cô nhìn anh trân trân:

- Anh nói như thế à, tôi không ngờ đấy.

Mạnh Đán tỏ ra bình thản trước thái độ của Thùy Mai, anh nghiêm nghị:

- Thế theo chị thì lúc đó tôi phải là gì ?

- Tôi không biết, nhưng anh làm vậy là không đúng đâu, ngay cả tôi còn bị sốc huống gì Mai Uyên.

- Nhưng tôi không nghĩ vậy, Thùy Mai ạ.

Lần đầu tiên Mạnh Đán không gọi Thùy Mai bằng chị, cô thấy lạ nhưng không phản ứng.

- Tôi nghĩ là mình đã hành động đúng.

Thùy Mai phủ nhận:

- Không phải vậy đâu, giữa anh và Phương Bình ai cũng như nhau thôi.

- Tại sao ?

- Anh lấy lý do gì để khẳng định mối quan hệ giữa anh và Mai Uyên vậy ?

- Chị cũng biết rồi đấy, nếu tôi không lầm thì trong vấn đề hôn nhân, bác gái là người quyết định.

- Đúng vậy, nhưng quyết định chọn ai thì không phải là mẹ tôi đâu.

- Vậy là sao nhỉ, Thùy Mai không nhớ là đã hứa những gì với tôi sao ?

Hứa Vinh đột ngột bước vào, sự xuất hiện của anh quá bất ngờ làm Thùy Mai không kịp phản ứng, cô ngồi sửng người trên ghế nhìn Hứa Vinh đang bước tới.

Mạnh Đán đứng dậy chìa tay ra:

- Chào anh, lâu quá mới gặp anh.

Hứa Vinh cười gằn, đút 2 tay vào túi quần:

- Thế nào, thật là lý tưởng phải không, chẳng có ai ở nhà cả . Thùy Mai em hứa gì với chú ấy thế ?

Thùy Mai vẫn ngồi im nhìn Hứa Vinh, cô chưa kịp hiểu những lời nói của anh, không hiểu tại sao anh lại đến đây vào lúc này.

- Anh đi đâu vậy, không phải là anh đã đến câu lạc bộ rồi sao ?

- Anh có đến, nhưng nếu không về nhà bất ngờ thì làm sao có thể biết được em có 1 nơi hẹn hò an toàn như thế này ?

- Anh nói gì vậy - Mạnh Đán lên tiếng.

- Không hiểu à, chú thật là hay đó, được cô em rồi còn nhấp nháy với cả cô chị.

Thùy Mai tái mặt trước những lời xúc phạm của Hứa Vinh, cô lắp bắp:

- Anh thật là đê tiện . Tôi chưa bao giờ thấy 1 người như anh.

- Này, khoan nhận xét . Chú định thế nào đấy chú Đán, 1 cô em vẫn chưa đủ sao ?

Mạnh Đán thấy nóng mặt nhưng vẫn ngồi im, anh từ tốn:

- Anh Vinh ạ, nếu anh có hiểu lầm thì bây giờ vẫn còn kịp đấy . Đừng có kết luận vội vàng như vậy.

Hứa Vinh chợt quát lên:

- Vội vàng cái gì, chẳng phải chú đã gọi Thùy Mai bằng tên đó là gì . Chà, tình tứ ghê nhỉ, lại còn hứa hẹn nhau nữa đấy . Thùy Mai, em bắt đầu cho anh "ăn nem" từ bao giờ vậy ?

Thùy Mai giận run lên trước những lời lăng nhục của Hứa Vinh, cô đưa tay định tát anh 1 cái nhưng Hứa Vinh đã nhanh nhẹn né người qua rồi nắm chặt lấy tay cô, siết mạnh không thương tiếc, rồi gằn giọng:

- Cô đừng tưởng thế này là ly dị được tôi . Giờ thử xem cô còn danh giá nữa không, đồ đàn bà hư đốn.

Thùy Mai ngã dúi người xuống ghế sau cái hất tay thô bạo của Hứa Vinh . Cô nhìn anh 1 cách căm thù:

- Tôi không bao giờ tha thứ cho những lời xúc phạm vừa rồi . Anh thật là hồ đồ.

- Cái gì, cô vừa nói gì lặp lại tôi xem nào.

Hứa Vinh chồm tới định tát Thùy Mai nhưng Mạnh Đán đã nhanh nhẹn lao tới nắm tay Hứa Vinh bẻ ngoặt ra sau, giọng anh rít lên:

- Anh thật là thô bạo . Tôi cấm anh đụng tới cô ấy đấy.

Hứa Vinh nhăn mặt vì đau, nghiến răng nói:

- Buông ra, mày không có quyền xen vào chuyện gia đình tao . Thùy Mai là vợ tao, tao có quyền.

Mạnh Đán vẫn không nới tay, càng siết chặt hơn nữa . Làm Hứa Vinh phải kêu lên đau đớn Thùy Mai sợ hãi vội can:

- Anh Đán, buông anh ấy ra đi, tôi sợ lắm.

Mạnh Đán buông tay ra, Hứa Vinh xoa xoa chỗ đau rồi cười khẩy:

- Được rồi, để xem mẹ cô sẽ nói thế nào về chuyện này . Lại còn để cho nhân tình đánh tôi nữa đấy, thật là đẹp mặt.

Thùy Mai hét lên:

- Anh thật là hèn.

Hứa Vinh nhìn Thùy Mai, nhếch mép cười như muốn tặng cho cô 1 cái tát nảy lửa . Nhưng Mạnh Đán vẫn đang ngồi đó anh đành ngồi im . Hứa Vinh đưa mắt nhìn sang Mạnh Đán:

- Tao cảnh cáo mày, cấm mày bước tới nhà này đấy.

Mạnh Đán bình tĩnh:

- Anh cần bình tĩnh lại đi, anh hiểu lầm rồi . Nhưng dù sao anh không có quyền gì cấm tôi lui tới nơi này cả, đúng không ?

- Hiểu lầm cái gì, mọi việc đã rõ ràng ra đó mà còn chối cãi nữa hả ?

- Tôi chẳng việc gì phải chối . Anh có nghe rõ chúng tôi đã nói gì không . Vả lại đàn ông mà đi rình rập vợ mình như vậy chẳng quân tử chút nào.

- Im đi, thế mày quân tử lắm sao khi hẹn hò với vợ người khác như vậy.

Mạnh Đán nhăn mặt:

- Anh có thể nói chuyện đàng hoàng lại 1 chút được không ?

- Hừ, thế nào, định tỏ ra là người đàn ông thanh lịch đó à ?

Mạnh Đán chồm tới định đấm vào mặt Hứa Vinh nhưng tiếng hét của Thùy Mai làm anh kềm lại . Anh mím môi:

- Tôi thật sự không muốn gây sự với anh . Nhưng yêu cầu anh nói năng cho cẩn thận . Giữa chúng tôi không có gì mờ ám để anh hiểu lầm như vậy.

Biết không thể làm gì Mạnh Đán . Hứa Vinh nhìn bàn tay Mạnh Đán vẫn đang nắm chặt rồi chợt cười ra vẻ quân tử, quay qua Thùy Mai trút cơn giận của mình:

- Được đấy Thùy Mai . Tôi sẽ ở lại đây chờ mẹ về xem mẹ nói thế nào . Chà, con gái hẹn hò với nhân tình ngay trong nhà của mẹ, còn có chỗ nào an toàn hơn đâu.

Thùy Mai ngồi im lặng trước những lời gán ghép của chồng . Cảm thấy ghê tởm thật sự anh ta đê tiện . Cô lặng lẽ nhìn chồng, cái nhìn không cảm xúc và vô hồn.

Hứa Vinh cũng nhìn cô, cười khẩy:

- Thế nào, không nói được gì à, bình thường cô đâu có như vậy . Hừ, tưởng mình cao giá lắm đấy, rốt cuộc chỉ là 1 đứa không ra gì.

Ánh mắt Thùy Mai càng làm Hứa Vinh điên tiết:

- Đừng có nhìn tôi kiểu đó, cô tưởng mình hơn gì người khác mà lên mặt như thế . Bây giờ tôi đã bắt tận mặt thử xem cô còn cao quý ở chỗ nào.

-...

- Thằng nhân tình của cô có hơn gì tôi nào ?

Hứa Vinh không dám gọi thẳng tên Mạnh Đán, cũng không dám nhìn về phía anh, chỉ cầm điếu thuốc vân vê:

- Chắc là giàu lắm nhỉ, giàu lắm.

Hứa Vinh lại nhấn giọng 1 cách cay cú . Lúc nào anh cũng có thể xoáy vào điểm yếu đó của Thùy Mai để dằn vặt cô và vô vùng hả hê khi thấy Thùy Mai không thể phản ứng.

- Cô cũng ghê gớm đó chứ, đừng có tưởng cứ im lặng như vậy là tôi không biết được cô nghĩ cái quỷ gì trong đầu.

Không 1 phản ứng, Thùy Mai lặng lẽ đứng dậy định bước ra ngoài . Hứa Vinh thô bạo hất cô trở lại ghế.

- Đi đâu đấy, không dám nghe sự thật à ?

Thùy Mai bình thản:

- Đừng đụng đến tôi.

Hứa Vinh chợt rít lên:

- Cô tưởng cô là cái gì, mệnh phụ chắc . Rồi đây cô sẽ sống dở chết dở với tôi, thử xem còn làm cao được nữa không ?

Không chịu đựng nữa, Thùy Mai hét lên:

- Anh im đi, đồ đê tiện.

Như chỉ chờ có vậy, Hứa Vinh chồm tới tán Thùy Mai 1 cái thật mạnh rồi ném cô ngã dúi xuống sàn như ném 1 món đồ, bao nhiêu căm hận như dồn tất cả vào đó . Nhìn Thùy Mai nằm bất động, Hứa Vinh cười nhạt rồi quay qua Mạnh Đán đang nhìn anh gườm gườm:

- Mày không có quyền xen vào chuyện này nhớ chưa ?

Sau lời cảnh cáo, Hứa Vinh lại nhìn về phía Thùy Mai rồi quay ra cửa sau khi buông 1 câu:

- Về nhà tôi sẽ cho cô biết thế nào là quyền làm chồng . Hừ, đợi đấy.

Hứa Vinh chưa đi khuất Mạnh Đán vội đến đỡ Thùy Mai lên ghế, khuôn mặt trắng xanh của cô còn in rõ 5 ngón tay của Hứa Vinh . 1 sự phẫn nộ ghê gớm bùng lên làm Mạnh Đán trông có vẻ đáng sợ nhưng giọng anh vẫn dịu dàng:

- Chị có đau lắm không, để tôi lấy nước cho chị.

Thùy Mai giơ tay xoa xoa chỗ đau:

- Tôi không sao đâu . Cám ơn anh, anh về đi.

Mạnh Đán nhẹ nhàng đặt ly nước vào tay Thùy Mai:

- Tôi không yên tâm để chị 1 mình như thế này . Thành thật xin lỗi chị, vì tôi mà...

Thùy Mai vội khoát tay ngăn lại:

- Không phải đâu, chồng tôi là như vậy đó, anh đừng quan tâm . Tôi phải xin lỗi anh ấy chứ.

- Anh ấy rất thường như vậy à ?

Thùy Mai nhấp 1 ngụm nước, rồi xoay cái ly trong tay, cười buồn không trả lời . Vẻ chịu đựng của cô làm Mạnh Đán thấy bất nhẫn vô cùng . Tại sao Hứa Vinh lại có thể thô bạo đến vậy kia chứ, thật không xứng đáng làm đàn ông chút nào . Mạnh Đán ái ngại:

- Chị hết đau chưa, để tôi xem có sao không ?

Rất tự nhiên, anh đưa tay sờ lên vết đỏ trên mặt Thùy Mai rồi khẽ lắc đầu:

- Không thể tưởng tượng được đàn ông lại có thể đánh vợ như thế này . Anh ấy thô bạo quá.

Thùy Mai chợt thấy bối rối, khẽ tránh người đi . Mạnh Đán vội rụt tay lại . Anh cảm thấy dường như mình đang vô cùng lo lắng cho Thùy Mai, sự lo lắng hơn cả mức cần thiết của người đàn ông đối với 1 phụ nữ đang trong hoàn cảnh đáng thương . Anh ngồi im gục đầu xuo6'ng 2 tay đang siết lại.

Thùy Mai đặt ly nước xuống bàn rồi lặng lẽ ngồi khóc, nước mắt cứ thi nhau rớt xuống làm ướt cả áo . Tiếng hít mũi của cô làm Mạnh Đán giật mình ngước lên . Anh kinh ngạc nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Thùy Mai rồi vội vàng lấy khăn đưa cho cô giọng bối rối:

- Chị... chị có sao không ?

Thùy Mai cầm chiếc khăn lau mặt rồi bỗng khóc nấc lên thành tiếng, cô không thể kềm hãm lại được nỗi uất ức và sự đau khổ trong lòng nên càng lúc càng khóc to hơn, bất chấp sự có mặt của Mạnh Đán . Nhưng dường như cô cảm nhận được 1 sự thông cảm và chia sẻ thầm lặng ở anh . Qua cơn xúc động, Thùy Mai nín khóc rồi nói bằng giọng bình tĩnh:

- Cám ơn anh, tôi không sao đâu . Bây giờ anh về đi, tôi muốn nghỉ 1 chút.

Mạnh Đán ngần ngừ:

- Hay tôi ở lại với chị chờ bác hay Mai Uyên về cũng được.

Thùy Mai lắc đầu:

- Được rồi, anh cứ về đi, tôi ở nhà 1 mình được mà.

Mạnh Đán nhìn cô có vẻ không yên tâm nhưng cũng đứng dậy:

- Vâng, tôi về đây, chị nghỉ đi cho khỏe.

Thùy Mai lặng lẽ gật đầu chào Mạnh Đán rồi ngồi nhìn theo anh đi ra cổng, chợt cảm thấy kỳ lạ khi nhận ra đây là lần thứ hai Mạnh Đán là người chứng kiến những đổ vỡ của gia đình cô.

Khá lâu Mai Uyên về đến nhà . Cô có vui vẻ khi nghe Thùy Mai nói Mạnh Đán về đã lâu . Chợt nhận ra gương mặt có vẻ xanh xao của Thùy Mai, cô bước lại gần nhìn 1 cách lo lắng:

- Chị làm sao vậy, hình như chị mới khóc phải không ?

Thùy Mai nói dối:

- Ừ, lúc nãy chị xem phim có 1 cảnh buồn quá.

Mai Uyên tin ngay:

- Trời đất, em không ngờ là chị còn bị mấy cái phim đó làm xúc động đó nha . Đây nè, chị ăn bánh đi, em mua nhiều thứ lắm.

Nhìn Mai Uyên hý hửng lôi trong giỏ ra 1 lô các loại bánh . Thùy Mai cười buồn thèm được vô tư như vậy . Mai Uyên còn trẻ con quá và cô sẽ không bao giờ hiểu những vấn đề rắc rối của người lớn . Thùy Mai chui vào giường dấu mặt trong gối giả vờ muốn ngủ.

- Em để đó sáng chị sẽ ăn . Bây giờ chị buồn ngủ lắm.

Mai Uyên cụt hứng nhưng vẫn cố ăn xong cái bánh mới đi ngủ mặc dù còn sớm, mẹ cô vẫn chưa về.

Buổi sáng chưa đến 7 giờ Mạnh Đán đã đến nhà Mai Uyên . 1 phần anh nóng lòng muốn biết tình hình của Thùy Mai, vả lại anh định gặp bà Hoa để xin phép đưa Mai Uyên đi chơi.

Bà Hoa rất vui khi thấy anh:

- À, cậu Đán . Lâu quá mới thấy cậu ghé chơi Mai Uyên có ở nhà đấy, cậu chờ 1 chút.

Nói rồi bà quay lên phòng gọi Mai Uyên . Thùy Mai cũng lặng lẽ gật đầu chào Mạnh Đán . Anh hỏi thăm:

- Tối qua chị có sao không . Chị ngủ được không ?

Thùy Mai nhìn anh 1 cách cảm động . Anh ta chu đáo quá . Cô lắc đầu:

- Cám ơn anh, tôi cũng bình thường thôi.

Nhìn thái độ của mọi người, Mạnh Đán biết là không ai biết chuyện gì đã xảy ra . Như vậy là Thùy Mai đã không nói gì cả, vô tình anh lại là người chứng kiến nỗi bất hạnh của cô . Xem như bí mật này chỉ có anh và cô biết được.

Mạnh Đán ngồi nhìn Thùy Mai khá lâu, thấy cô có vẻ buồn 1 cách ẩn nhẫn . Tự nhiên anh muốn khẽ lắc đầu . Giữa thời đại này sao có người phụ nữ cam chịu đến như vậy.

Mai Uyên chần chừ khá lâu trong phòng không chịu xuống, cô biết hôm nay thế nào Phương Bình cũng ghé, vậy mà chưa gì hết Mạnh Đán đã có mặt, thật chẳng biết xử sự thế nào . Nếu như mẹ cô lại ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ thì cô không việc gì phải khổ sở tìm cách đối phó như thế này.

Có tiếng mẹ cô nhắc:

- Uyên, còn làm gì lâu vậy, anh Đán đến lâu rồi đấy.

- Dạ, con ra liền đây.

Nói vậy Mai Uyên cũng đi 1 vòng nghiêng ngó khắp nơi trong phòng, sau khi không còn gì để nhìn, cô uể oải đi xuống, chào Mạnh Đán bằng 1 câu hỏi:

- Hôm nay anh nghỉ việc hay sao mà đến sớm vậy ?

Bà Hoa nhìn cô:

- Uyên, con nói gì vậy ?

Nhớ ra sự có mặt của mẹ, cô vội chống chế:

- Con chào như vậy cho tiện đó mẹ, vừa biết công việc của anh Đán luôn.

Lời giải thích của Mai Uyên làm mọi người phì cười . Cô nhỏ này coi vậy mà mồm mép quá đi mất . Chợt bà Hoa đề nghị:

- Hôm nay sẵn đông đủ mọi người . Con với chị Mai đi chợ nấu món gì đó lạ lạ vui đi Uyên.

Mai Uyên từ chối liền:

- Không được đâu mẹ Ơi, biết đâu anh Đán còn bận đi đâu đó, giữ lại không tiện đâu.

- Sao con biết hay vậy ?

- Con đoán, mấy người lớn hay có việc phải đi lung tung lắm chứ đâu có rảnh như tụi con.

- Sao lúc này con hay cãi mẹ quá vậy Uyên ? - Bà Hoa bắt đầu có vẻ bực.

Mạnh Đán vội đỡ lời:

- Không sao đâu bác, hôm nay cháu tới xin phép cho Mai Uyên đi chơi với cháu.

Mai Uyên nhăn mặt, đúng như cô nghĩ, mẹ cô vui vẻ đồng ý liền:

- Vậy à, vậy Uyên lên chuẩn bị rồi đi đi con, đừng để anh Đán chờ lâu.

Vừa lúc đó Phương Bình bước vào . Anh lễ phép gật đầu chào bà Hoa và Thùy Mai rồi quay sang Mạnh Đán, chìa tay ra 1 cách đĩnh đạc:

- Chào anh, anh khỏe hả ?

Mạnh Đán cũng lịch sự:

- Khỏe, cám ơn.

Mạnh Đán nhích qua nhường chỗ cho Phương Bình, cả 2 không tỏ thái độ gì khác thường, bởi ai cũng có lý của mình khi tự tin đến đây . Mạnh Đán không hẳn dựa vào sự ủng hộ của 2 người lớn trong gia đình Mai Uyên, anh tin rằng mình sẽ chinh phục được cô bằng chính con người mình . Phương Bình thì khác, tình cảm của Mai Uyên đủ sức giúp anh vượt qua trở ngại lớn nhất, đó là rào cản của mẹ cô, bởi nếu xét kỹ ra anh vẫn rất thuận lợi nếu như Mai Uyên không yếu đuối vâng theo lời mẹ.

Mai Uyên lo lắng nhìn Phương Bình, rồi lại nhìn bà Hoa dò xét . Mấy lúc Phương Bình đến nhà thái độ của bà vẫn bình thường, chỉ hơi tỏ ra lạnh lùng 1 chút . Nhưng hôm nay lại có cả Mạnh Đán, mà anh ta lại đến để rủ cô đi chơi nữa chứ, thật là tức không chịu được . Mai Uyên vội tìm cách hòa hoãn:

- Hôm nay anh có rảnh không, sẵn anh Đán rủ đi chơi anh đi được không cả chị Mai đi nữa ?

Phải công nhận là Mai Uyên nhanh trí, Thùy Mai cố nín cười nhìn Phương Bình:

- Ừ, em đi được không vậy Bình ?

Mai Uyên thầm cảm ơn sự ủng hộ của chị, giờ thì chỉ còn nhờ vào sự khéo léo của Phương Bình . Cô đã đặt Mạnh Đán vào tình thế không thể từ chối như vậy thì dù có là thánh anh ta cũng không thể làm gì hơn là tỏ ra là 1 người lịch sự . Mạnh Đán cười nhã nhặn:

- Vâng, anh có rảnh thì tháp tùng vợi tụi này cho vui.

Rồi anh quay sang bà Hoa:

- Bác có công việc thì cứ đi đi ạ, tụi cháu đi sau cũng được.

Chờ bà Hoa đi khỏi, Phương Bình lên tiếng:

- Anh có kế hoạch đi đâu vậy ?

- Vòng vòng trong thành phố này thôi . Hôm nay khu giải trí có khai trương trò chơi mạo hiểm, tôi có sẵn vé mời . 2 cô lên chuẩn bị đi, tụi này chờ.

Còn lại 2 người, Phương Bình hỏi thăm:

- Mai Uyên có nói anh sắp đi Nhật phải không ?

Rít 1 hơi thuốc, Mạnh Đán chậm rãi:

- Trước đây tôi có ý định như vậy, nhưng bây giờ thì không, tôi đã rút lại hợp đồng rồi.

- Vậy à, như vậy có phải trả lại lệ phí nào không ?

- Không, tôi đi theo dạng du học.

Mặc dù nói chuyện khá thoải mái, nhưng cả 2 vẫn ngấm ngầm dò xét nhau . Phương Bình tỏ ra ngang hàng khi không hề đối xử với Mạnh Đán như 1 đàn anh lớn tuổi . Với anh trong tình yêu thì mọi đối thủ của mình đều bình đẳng như nhau.

Trong phòng Mai Uyên vừa cười khúc khích vừa chọn quần áo, chợt cô dừng lại nhìn Thùy Mai lo lắng:

- Chị đi với em thế này có sao không, anh Vinh không bằng lòng rồi sao ?

Thùy Mai phớt tỉnh:

- Kệ ảnh, ảnh đâu có quyền cấm chị đi chơi.

Mai Uyên nhìn Thùy Mai có vẻ ngại ngại, sao hôm nay chị ấy lại cho phép mình tự do quá như vậy . Cô không tin là Hứa Vinh đã tỏ ra dễ chịu hơn . Nhưng Mai Uyên mau chóng quên đi thắc mắc của mình, cô đang vui thích vì đã tránh được 1 tình huống nặng nề và chứng mình cho Mạnh Đán thấy rằng anh ta khó mà thực hiện ý đồ của mình.

Ra khỏi phòng xem múa rối nước, đột nhiên Mai Uyên đề nghị:

- Anh Đán đưa chị Mai về trước dùm em nghe, em với anh Bình đi đằng này 1 chút.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, cô kéo tay Phương Bình đi ngược vào hướng ra, nhanh chóng mất hút và dòng người tấp nập . Thùy Mai đứng nhìn theo 1 lúc rồi quay nhìn Mạnh Đán, cả 2 cùng bật cười rồi lắc đầu vì hành động của Mai Uyên, ngay cả Phương Bình còn có vẻ bất ngờ khi đi theo Mai Uyên, không biết cô định âm mưu chuyện gì nữa.

Mạnh Đán đưa Thùy Mai về nhà đã lâu nhưng Mai Uyên vẫn chưa về . Mạnh Đán còn ngồi lại trò chuyện với Thùy Mai thì bất ngờ bà Hoa về . Thùy Mai ngạc nhiên:

- Sao hôm nay mẹ về sớm vậy ?

- Mẹ định về sớm làm món gì đó ăn cho vui.

Bà nhìn Mạnh Đán rồi lại nhìn Thùy Mai:

- Mai Uyên đâu ?

- Dạ, Mai Uyên...

Mạnh Đán đỡ lời:

- Lúc nãy Mai Uyên gặp mấy người bạn nên rủ đi đâu đó rồi bác ạ.

- Vậy là nó để 2 đứa về 1 mình à ?

Thùy Mai cũng nhanh miệng:

- Tại mấy đứa bạn của bé Uyên đông quá, nên tụi con không muốn đi chung mới về đó mẹ.

1 nét không bằng lòng thoáng hiện lên mặt . Bà Hoa cau mặt lại nhưng giãn ra ngay:

- Vậy à, thôi Đán ngồi chơi nha, bác xuống bếp 1 chút.

Mãi đến chiều Mai Uyên mới về nhà . Nhưng thật xui cho cô, bà Hoa đứng ở balcon đã thấy hết cảnh chia tay vui vẻ của cô dưới cổng.

Mai Uyên vừa bước vào phòng khách, bà Hoa đã ngồi trên ghế như đang chờ cô . Mai Uyên vẫn chưa biết gì.

- Sao hôm nay mẹ về sớm vậy, mẹ không đi với bác Từ hả ?

- Con ngồi xuống đi, sáng giờ con đi đâu vậy ?

Thấy mẹ có vẻ nghiêm nghị, Mai Uyên hơi sợ khẽ liếc nhìn Thùy Mai đang đứng sau lưng mẹ có vẻ cầu cứu . Bà Hoa quay lại:

- Thùy Mai, con xuống dọn cơm đi.

Thùy Mai dạ nhỏ rồi đi ra, vậy là mẹ cô đã cắt mọi liên lạc giữa 2 chị em để Mai Uyên không thể nói dối được . Mai Uyên bậm môi rồi ngồi xuống đối diện với mẹ, căng người lên như sắp phải đối phó với 1 chuyện vô cùng quan trọng.

- Con đi đâu mà chị Mai và Mạnh Đán về từ lúc sáng mà đến giờ con mới về ?

- Dạ con... con gặp tụi bạn.

Mai Uyên đáp bừa, không ngờ lại quá khớp với những lời Thùy Mai đã nói với mẹ buổi sáng . Sau lưng bà Thùy Mai giả vờ đến tủ lạnh lấy chai nước lọc rồi khẽ gật đầu ra dấu cô cứ nói tiếp như vậy . Mai Uyên vững tin hơn, cô đỗ thừa cho Mạnh Đán:

- Tại hồi sáng vô khu triển lãm con gặp tụi bạn, tụi nó rủ đi trượt băng nên anh Đán với chị Mai muốn về trước chứ không phải tại con.

- Con xử sự như vậy đó hả . Mạnh Đán với bạn con ai quan trọng hơn ?

Mai Uyên mím môi không dám trả lời.

Bà Hoa tiếp tục:

- Còn thằng Bình nữa, không phải mẹ vui vẻ với nó khi đến đây là con có quyền đi chơi với nó như vậy . Đừng thấy mẹ dễ dãi mà lờn.

Mẹ mà dễ dãi, sao mấy người lớn hay tự nhận về mình những đức tính không hề có vậy nhỉ . Mai Uyên vẫn tiếp tục im lặng đối thoại thầm.

- Từ đây về sau mẹ cấm con không được đi chơi với nó nữa nghe không, đừng có để mẹ cấm cửa nó luôn đấy.

Mai Uyên tức muốn khóc . Mẹ thật là bất công, Mạnh Đán có là gì đâu mà mẹ ưu ái đến vậy, với Mai Uyên anh ta cũng chỉ là người vô cùng bình thường và luôn gây cho cô sự khó chịu . Cô ấm ức nói:

- Lúc nào mẹ cũng nhắc anh Đán, anh ta không là cái gì trong mắt con cả.

Bà Hoa chợt dịu giọng, dạy dỗ:

- Uyên, con lớn rồi không được nói năng như vậy, mẹ không bằng lòng khi nghe con nói vậy nghe chưa ?

- Con nghĩ sao thì nói vậy . Tại sao mẹ cứ bắt con phải thích người con ghét chứ ?

Mẹ cô bắt đầu bực mình trở lại, giọng bà có vẻ hết kiên nhẫn:

- Bây giờ con muốn gì, cãi lời mẹ phải không ?

- Con không có, nhưng mà...

- Con có muốn nghỉ học về Đồng Nai ở với ba không ?

Mai Uyên hít mũi ngồi im . Gì chứ mẹ cô chẳng bao giờ có dụng ý đe dọa 1 khi đưa ra 1 điều kiện phải lựa chọn nào đó . Ý định phản kháng trong cô bị bẹp đi.

- Mẹ nói rồi đấy, cấm tuyệt đối chuyện đi chơi với bạn bè, nhất là đi đâu không có Mạnh Đán đi cùng . Bây giờ xuống ăn cơm đi.

Mai Uyên thểu não đứng dậy, tự nhũ không biết trước đây Thùy Mai có bị mẹ đàn áp đến vậy không . Nhưng chắc là không rồi, chị cô lúc nào cũng ngoan hiền có bao giờ cãi lời mẹ . Mai Uyên những muốn được mẹ "bỏ quên" như trước đây để được thoải mái hơn . Sự săn sóc quá đáng của bà bây giờ làm cô cảm thấy nghẹt thở, chắc bà muốn con mình phải là 1 tiểu thư trướng rũ màn che trong thời đại này hay sao ấy.

Nghe lời mẹ chấp nhận Mạnh Đán thì không thể rồi, nhưng mẹ cũng chưa biết cách nào để đối phó với anh ta . Lẽ ra Mạnh Đán phải tự hiểu điều đó mới phải . Sao mà cô ghét anh ta đến thế.

Khi chỉ còn 2 chị em trong phòng, Mai Uyên tức ấm ức:

- Mẹ lúc nào cũng độc tài phát xít cả . Em tức muốn chết được, mai mốt em sẽ ở luôn trên trường, không về nữa đâu.

Thùy Mai cười ẩn nhẫn:

- Làm sao mà em trốn hoài được, phải tìm cách thuyết phục mẹ chứ . Để chị nói giúp cho.

Mai Uyên rầu rĩ:

- Có được không, em sợ cuối cùng chị cũng chịu thua đấy chứ.

Nhớ tới Mạnh Đán, cô lại hung hăng:

- Tại anh ta mà mẹ không cho em thương anh Bình . Em ghét anh ta không thể tưởng tượng . Chị nói giúp em với, bảo anh ta đừng có tới nữa được không.

- Làm sao mà chị nói như vậy được . Anh Đán tới hay không là quyền của ảnh, chịu hay không là quyền của em . Làm sao cấm người ta tới đây được.

- Như vậy không lẽ em phải chịu thua ?

- Chị đâu có bảo em phải chịu thua . Em với Phương Bình cứ kiên nhẫn . Đến lúc nào đó anh Đán cũng phải nản thôi.

- Rủi ảnh không nản thì sao ?

Thùy Mai cười dịu dàng:

- Dù sao thì ảnh cũng phải tự trọng chứ . Với lại, chị cảm thấy ảnh không phái là người xấu xa lắm, ảnh sẽ không phá hoại tình cảm của em đâu.

Mai Uyên bực mình ngọ nguậy trên ghế:

- Chỉ có chị mới thấy anh ta là người tốt thôi . Hình như chị cũng bênh vực anh ta lắm đấy.

- Tầm bậy, chị thấy anh Đán cũng dễ mến . Nhưng ủng hộ thì dĩ nhiên chị sẽ ủng hộ em với Phương Bình . Em nói Phương Bình ráng kiên nhẫn đi.

Mai Uyên lắc đầu ngán ngẩm:

- Nhưng không biết là kiên nhẫn tới chừng nào . Em chán ghê nơi đi.

Thùy Mai nhìn Mai Uyên 1 cách tội nghiệp . Cô chạnh nghĩ về mình . Ngày trước cô yếu mềm quá, không hề dám có ý kiến về hôn nhân của mình . Để hậu quà bây giờ chỉ 1 mình mình gánh chịu . Cô không muốn Mai Uyên sẽ đi theo vết xe đỗ của mình . Bằng mọi cách cô phải thuyết phục để bà Hoa thấy điều đó, dù cô biết thuyết phục mẹ không phải là chuyện dễ.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2669)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]