Mùa hè đến, Viễn Phương lại tung ra thị trường những kiểu áo tắm lạ mắt. Anh định tổ chức trình diễn các kiểu trang phục của mình ở nhiều nơi trong thành phố, đặc biệt là dành cho các kiểu áo tắm. Giáng Hương biết điều đó qua Phong Vũ, sáng nay vào công ty anh thông báo với cô 1 cách hài lòng. Anh rất thích nhìn cô trình diễn, mà cô thì chỉ nhận những quảng cáo thời trang cho công ty của anh, ngoài ra cô từ chối tất cả những hợp đồng nào khác. Phong Vũ rất hãnh diện về điều đó, nó là bằng chứng về tình cảm tuyệt đối của cô đối với anh, anh tin như vậy.
Giáng Hương nhận quyển Album từ tay Phong Vũ, cô đến bên cửa sổ mở ra xem, Phong Vũ ngồi bên cạnh, im lặng theo dõi. Giáng Hương lặng lẽ lật từng kiểu, rồi đưa trả Phong Vũ, mím môi không có ý kiến.
Anh nhìn cô:
- Em thấy sao ?
- Anh Vũ muốn hỏi gì ?
- Mấy mẫu này liệu có bán chạy không ?
- Em không biết, loại này em không rành.
- Tuần tới trình diễn ở nhà hát thành phố đó Hương.
Cô lắc đầu:
- Em không tham gia đâu.
- Sao vậy ?
- Không thích.
- Anh không hiểu, em định bỏ làm người mẫu luôn hả ?
- Không phải, nhưng em không thích quảng cáo mấy loại trang phục thế này.
- Theo anh thì người mẫu tình diễn đủ loại thời trang, em có khe khắt quá không, anh thích nhìn em diễn lắm Hương.
- Nhưng lần này em không tham gia đâu.
- Không thích thì thôi vậy, anh chiều ý em hết.
Phong Vũ đứng dậy dẹp quyển album, ngay lúc đó, Diễm Thúy thò đầu vào tìm kiếm, giọng cô nũng nịu:
- Anh Vũ.
- Gì đó Thúy ?
- Anh có giữ mấy mẫu áo của anh Phương không ?
- Có.
Diễm Thúy nhún nhảy đi vào, cô đến ngồi cạnh bàn chỗ Phong Vũ, điềm nhiên như không có Giáng Hương ở đó. Giáng Hương nhìn cử chỉ khiêu khích của Diễm Thúy, không tỏ thái độ gì khác, cô lật tờ báo ra xem.
Từ buổi tối liên hoan ở công ty, Diễm Thúy ra mặt thù nghịch với Giáng Hương và Mai Thy. Cô không thèm trả lời những câu hỏi xã giao của Giáng Hương, Giáng Hương cũng thôi không nói chuyện với Diễm Thúy, cuối cùng thì họ trở nên đối nghịch gay gắt, hầu như cả công ty đều biết chuyện của họ.
Những ngày này Diễm Thúy lại làm thân với Phong Vũ. Cô hay vào phòng làm việc của anh, huyên thuyên những chuyện trên trời rồi lại xuống đất. Ban đầu cả Giáng Hương lẫn Phong Vũ đều tò mò về thái độ bất thường của cô, nhưng rồi cũng chẳng ai quan tâm đến nữa. Mọi người không quan tâm, nhưng Diễm Thúy thì không hề vô tư, điều ấy chỉ có cô biết.
Giáng Hương rời phòng đi tìm Viễn Phương, anh đang từ phân xưởng máy đi lên, cô theo anh vào phòng làm việc, Viễn Phương nhìn cô chờ đợi.
Giáng Hương nói thẳng:
- Anh định thứ bảy này cho trình diễn mấy mẫu áo mùa hè phải không ?
Viễn Phương chỉ gật đầu, cô nói tiếp:
- Tôi chỉ nhận quảng cáo 1 kiểu đi chơi thôi, ngoài ra không giới thiệu kiểu áo tắm nào hết, nói trước để anh sắp xếp.
- Tại sao ?
Tự nhiên Giáng Hương nhún vai:
- Không thích.
Thái độ của cô làm Viễn Phương hơi giận, nhưng anh vẫn bình thản:
- Tôi thiết kế mấy kiểu đó quá đáng lắm à ?
- Tôi không có ý kiến.
Viễn Phương vẫn kiên nhẫn:
- Vậy thì tại sao ?
Cô ngẩng đầu lên, như kiêu hãnh:
- Tôi không quen với kiểu đó.
Viễn Phương bực mình thật sự, anh sẵng giọng:
- Đã là người mẫu thì phải biết quảng cáo mọi loại áo, không có sự chọn lựa xem thích hay không.
Giáng Hương quay phắt lại, môi nhếch lên kiêu kỳ:
- Tôi đâu phải là người mẫu chuyên nghiệp, cũng không xem đó là 1 nghề. Anh cũng biết công việc thật sự của tôi là gì mà.
Viễn Phương như bị chạm vào nỗi bực thầm kín, anh trừng mắt nhìn cô:
- Nhưng 1 khi đã nhận việc này, thì cô phải làm cho tròn.
Cô tựa người vào tường, nhìn trả lại anh, giọng run lên:
- Tại sao tôi phải làm theo ý anh, tôi không phải là poupeé, và cũng sẽ không làm những gì mình không thích.
Rồi cô quay người bỏ đi, còn nghe Viễn Phương nói với theo bằng giọng lạnh lùng:
- Từ nay cô sẽ không phải trình diễn gì cả. Tôi chiều ý cô.
Giáng Hương chết điếng trong lòng, điều đó đồng nghĩa với việc anh cho cô nghỉ việc. Anh là chủ kia mà, cay đắng và tự ái làm cô mất bình tĩnh, cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Viễn Phương:
- Lẽ ra anh phải tự nói điều này lâu rồi.
Viễn Phương xoay người nhìn ra cửa sổ, như tuyên bố chấm dứt cuộc tranh luận, và anh không quan tâm đến những gì cô nói nữa. Giáng Hương mím môi đi nhanh ra ngoài.
Cô đứng 1 mình nơi cuối hành lang, chờ cho cơn xúc đng lắng xuống. Bây giờ cô tự hỏi tại sao xảy ra chuyện như vậy, vô lý vô cùng, thật bất ngờ như trong mơ. Giáng Hương cũng không hiểu nổi vì sao cô lại chợt gai góc, cô lẽ sự giận hờn ngấm ngầm không thể nói đối với Viễn Phương, cùng với cảm giác bất mãn khi nhìn những mẫu áo anh thiết kế, toàn là theo ý thích của Diễm Thúy... tất cả làm cô không còn chịu đựng được.
Còn Viễn Phương, tại sao có vẻ khó chịu với cô, gần như xua đuổi hằn học, chẳng lẽ anh yêu Diễm Thúy đến độ Thúy ghét người nào thì người đó cũng là kẻ thù của anh.
Giáng Hương cúi đầu buồn rầu, thế là Viễn Phương cho cô thôi việc, có phải là 1 cơn ác mộng không? Trong đời có bao giờ cô phải chịu đựng sự sỉ nhục ghê gớm này.
Cô mím môi, ngẩng đầu lên với 1 quyết định, vĩnh viễn sẽ không bao giờ đến công ty nữa, cô không cho phép Viễn Phương cư xử với cô như vậy, không bao giờ.
Giáng Hương đi về phòng giám đốc, không có Phong Vũ và Diễm Thúy ở đó. Cô lặng lẽ dọn dẹp giấy tờ trên bàn cất vào tủ, rồi ra về.
Đến gần ngỏ hẽm vào nhà, 1 chiếc ô tô chạy đối diện đâm sầm vào xe cô, Giáng Hương hoảng hốt tránh 1 bên, cô lúng túng thắng lại, chiếc xe lật nhào, hất cô xuống đường. Giáng Hương cảm thấy 1 vật gì nặng đè đâu đó trên người, cô đau ngất đi.
o O o
Phong Vũ yên lặng ngồi bên giường Giáng Hương, hầu như sau giờ làm việc là anh có mặt bên cạnh cô, săn sóc cô bằng tất cả yêu thương, dù anh luôn nhận ở cô thái đ im lìm buồn bã.
Trưa nay, Mỹ Linh, Mai Thy và Bích Vân đến thăm Giáng Hương. Cô thức và ngồi tựa thành giường nghe Phong Vũ nói chuyện, Mai Thy đứng dưới chân giường nghiêng đầu:
- Công nhận lúc nào vào đây cũng thấy có mặt giám đốc, bị thương như vậy cũng không đến nỗi buồn hả Hương?
Bích Vân nói bóng bẩy:
- Giáng Hương buồn, nhưng có người vui không thể tưởng tượng, không chừng người ta mong cho Giáng Hương nằm viện lâu 1 chút đó.
Mọi người đều hiểu ý Bích Vân, nhưng không ai nói ra. Phong Vũ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Anh có hẹn với người bạn, 1 lát anh trở lại.
Anh quay qua Mai Thy:
- Các cô cho tôi gởi Giáng Hương nghe.
Mỹ Linh nheo mắt:
- Anh yên chí đi, bọn này có khiếu chậm trễ lắm.
Bích Vân che miệng khúc khích, Phong Vũ cũng cười, có vẻ hơi ngượng:
- Không có anh, các cô nói chuyện thoải mái hơn.
Mai Thy gọt trái cam đưa cho Giáng Hương:
- Mấy hôm nay "nàng Đông Thi" có đến thăm Tây Thi không ?
Giáng Hương lắc đầu:
- Mình không thấy.
- Hương như thế này chắc Đông Thi thích lắm.
Bích Vân cười mỉa:
- Không chừng nàng mở hẳn 1 đại tiệc ăn mừng.
- Hương có biết chuyện Đông Thi có hẳn 1 album lịch chụp toàn mặc đồ tắm không ?
- Mình không biết.
- Không biết ông Thiên ấy nghĩ gì, ông ta chụp cho Diễm Thúy 1 loạt hình toàn mặc đồ tắm, gởi nhiều báo lắm, bọn ta không biết chuyện đó. Hôm ấy Diễm Thúy mang vào công ty gặp ai cũng khoe, sao nó không khoe với Hương nhỉ ?
Mai Thy bĩu môi:
- Không hay là chưa, mình bảo đảm là nó sẽ mang vào đây cho Giáng Hương xem, Đông Thi mà, dễ gì không tìm cách hạ Tây Thi.
Giáng Hương cười nhẹ, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ mông lung.
Bích Vân cao giọng:
- Không biết Đông Thi nói gì mà ông nhiếp ảnh giúp nó ra hẳn 1 quyển lịch đấy, mình nghe nói bán chạy lắm.
- Lúc này gặp ai nó cũng kênh kiệu, nhìn bực quá.
Mỹ Linh liếm môi:
- Mình không hiểu Diễm Thúy nói gì mà ai cũng đeo đuổi nó. Lúc này nó có vẻ lơ là với anh Phương lắm, thấy anh ấy buồn mình cũng tội.
Giáng Hương cắn răng, cố nén 1 cảm giác nhói buồn. Mỹ Linh vẫn vô tình:
- Ông Thiên si tình nó như khùng ấy, ngày nào cũng tìm cách đưa đón nó, không sợ vợ biết sao nhỉ ?
Bích Vân nói bóng gió:
- Mấy người có vợ đeo đuổi nó đã đành, đằng này người đang có người yêu cũng bị rung rinh mới chết chứ.
Mọi người tự nhiên im lặng, đưa mắt nhìn nhau đầy ý nghĩa.
Giáng Hương đã cảm nhận được sự yên lặng ấy, cô quá nhạy bén để hiểu Bích Vân muốn nói gì, nhưng cô không tin, không bao giờ tin.
Mai Thy nhìn vẻ mặt thanh thản của Giáng Hương, hơi lúng túng, cô nhìn Mỹ Linh như 1 dấu hỏi, Mỹ Linh nhìn lãng ra nơi khác.
Cuối cùng Bích Vân lên tiếng:
- Thôi cứ nói đi, trước sau gì Hương nó cũng biết, mình mà không nói biết đâu lại vô tình hại nó, cứ nói rồi tùy nó quyết định.
Giáng Hương cười khẽ:
- Cả anh Vũ cũng bị xao lòng vì Diễm Thúy phải không ?
3 cặp mắt kinh ngạc nhìn cô, Mai Thy tròn mắt:
- Sao Hương biết ?
- Nhìn thái độ của mấy bạn mình đoán vậy.
Mỹ Linh buột miệng:
- Hương thông minh quá.
Cô nhìn Giáng Hương với 1 chút khâm phục. Bích Vân lúng túng 1 chút, rồi ngồi nhích lại Giáng Hương, nói thận trọng:
- Tối qua mình thấy anh Vũ với Diễm Thúy ở quán Bích Câu, thật ra đi uống café như vậy cũng không có gì, nhưng mình thấy 2 người... kỳ kỳ, làm như họ thích nhau lâu rồi, chứ không phải chỉ mới đi chơi lần đầu.
Mai Thy chen vào:
- Không biết anh Phương biết chưa, mình thấy lúc sau này anh Phương hay buồn lắm, chắc biết rồi.
Mỹ Linh chép miệng:
- Nhỏ Thúy này quạy quá, bộ nó tính tóm hết con trai trên đời này cho vào túi hay sao ấy.
Bích Vân nhún vai:
- Mà mấy người này cũng ngốc, nhất là anh Vũ, bộ anh ấy không biết Diễm Thúy và anh Phương yêu nhau sao, còn Giáng Hương nữa.
Mỹ Linh trầm ngâm:
- Mình nghĩ, có thể anh Vũ cũng thấy kỳ, nhưng tại Diễm Thúy cứ rủ đi chơi, nó đẹp quá mà.
Mai Thy và Bích Vân nhìn thái độ lặng lẽ của Giáng Hương, khẽ bấm tay Mỹ Linh, cô vội chữa lại:
- Nhưng biết đâu tụi mình nghĩ sai. Cũng không hẳn là anh Vũ thích Diễm Thúy, đi chơi 1 lần đâu có nghĩa là thích nhau.
Lời bào chữa vụng về của cô còn tệ hại hơn sự im lặng. Mỹ Linh chợt nhận ra điều ấy, cô im bặt, nhìn Giáng Hương thương hại.
Giáng Hương cười khẽ, rồi bình thản nhìn Mai Thy:
- Tối nay Thy có diễn ở đâu không ?
- Không.
- Hình như lúc này người ta ít tổ chức lắm phải không ?
- Ừ, lúc này tụi mình rảnh lắm.
- Có catalouge nào mới hôm nào đem vô cho mình xem với, đọc truyện hoài mình nhức đầu quá.
- Bác sĩ có nói chừng nào cho Hương về không ?
- Tuần tới.
- Lâu quá nhỉ ?
- Ừ, mình thấy ngày dài thăm thẳm ấy, nhiều khi muốn trốn đi cho rồi.
- Đừng nói bậy nè.
Mỹ Linh ngồi im nghi nghi rồi lo ngại:
- Mai mốt Hương lành rồi, liệu chân có bị tật không nhỉ ?
- Bác sĩ nói không sao.
- Hương mà bị tật là uổng lắm.
Giáng Hương nhướng mắt:
- Sao lại uổng ?
- Vì mất đi 1 siêu người mẫu.
Giáng Hương lườm Mỹ Linh, cười khúc khích, ngẩng mặt như đang diển kịch:
- Và thế giới mất đi 1 ngôi sao sáng trên bầu trời nghệ thuật.
Mai Thy đập vai cô 1 cái, cả bọn cười rúc rích nhìn vẻ mặt láu lỉnh của Giáng Hương. Các cô hiểu Giáng Hương theo cách của mình, họ biết cô giấu kín 1 nỗi buồn, và 1 lát họ về rồi, cô sẽ khóc 1 mình. Cả 4 cố ý ngồi đến tối, khi mẹ Giáng Hương vào mới ra về.
Tối hôm ấy ngồi bên Phong Vũ, Giáng Hương bình thản nói chuyện, như không hề biết đến tình cảm thầm kín của riêng anh. Cô nhìn cách anh săn sóc đầy tận tụy, cô hiểu anh nghĩ gì, có lẽ là 1 tâm trạng hối hận. Nhưng việc gì anh phải làm vậy, có ai ép buộc anh phải yêu cô đâu, tự anh đã chọn cô đấy chứ.
Đến tối, khi Phong Vũ về rồi, Giáng Hương úp mặt trong gối khóc lặng lẽ. Cô không yêu Phong Vũ đến độ phải đau khổ, nhưng cảm thấy bị lừa dối, xúc phạm. Cô cảm thấy 1 sự mất mát mơ hồ và thấy mình tuyệt vọng, yếu đuối vô cùng.
Buổi sáng Viễn Phương vào thăm cô, anh đi 1 mình, điều đó làm cô thấy ngạc nhiên. Từ lần cãi cọ cuối, rồi cô vào bệnh viện, anh không bao giờ đến 1 mình, mà luôn đi kiếm vi người nào đó, anh như miễn cưỡng vào thăm cô vì bổn phận phải làm như vậy. Thái độ của Viễn Phương như muốn nói với cô rằng, anh vẫn nhớ những lời kiêu kỳ của cô, và không bao giờ tha thứ, cũng như không bao giờ xin lỗi về những cử chỉ uy quyền của mình.
Để đáp lại sự cao ngạo của anh, cô cũng giữ khoảng cách xa vời, lạnh nhạt khi đối diện, có lẽ Viễn Phương không ngờ rằng vì 1 lời bất cần của anh, sẽ không bao giờ cô sẽ là người mẫu của riêng anh nữa. Nhưng anh cần gì biết đến điều đó.
Nhìn Viễn Phương ngồi yên lặng, vẻ mặt lạnh lanh, Giáng Hương quay nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, như không hề thấy bị xúc phạm.
Rồi anh lên tiếng:
- Hôm nay tôi mang tiền lương đến cho cô.
Cô quay lại:
- Tiền lương nào. Anh cũng biết là hơn tháng nay tôi không hề đi làm.
- Tôi biết, nhưng tôi chỉ làm những gì thấy cần làm.
- Cám ơn nhả ý của anh, nhưng tôi không nhận, anh không cần phải tỏ ra mình là ông chủ tử tế với tôi.
- Tôi thật cũng không cần phải giải thích việc làm của mình, tùy cô nghĩ.
Viễn Phương đặt xấp tiền cạnh giường cô rồi đứng dậy, thái độ như muốn chấm dứt câu chuyện. Giáng Hương ghét nhất cái cách biết uy quyền của anh, cô bướng bỉnh chống trả:
- Anh mang về đi, tôi không nhận đâu và từ đây về sau anh khỏi mất công làm chuyện này nữa.
Viễn Phương dửng dưng:
- Tùy cô, tôi không có ý kiến, tôi về.
Anh quay người đi thẳng ra cửa. Giáng Hương nhìn xấp tiền trên giường, cô những muốn ném trả lại anh, muốn kiêu hãnh từ chối, nhưng chiếc chân đau không cho phép cử động mạnh, cô đành ngã người ra giường mím môi nghe nước mắt chảy lặng lẽ.
Rồi cô ngồi lên, lau mắt, tự hứa với lòng từ bây giờ về sau cô sẽ không bận tâm về họ nữa, tại sao cô phải chịu đau khố vì anh em Viễn Phương chứ, ý thức về cái tội trời đày mạnh mẽ, cô bắt mình không được yếu đuối nữa.
Thế mà, như thử sức chịu đựng của cô, trước ngày ra viện, cô phải nhận thêm 1 cú sốc mạnh mẽ từ Phong Vũ gây ra.
Cả 1 ngày chủ nhật, Phong Vũ không đến thăm cô, Giáng Hương nghĩ rằng anh đi chơi với Diễm Thúy một nơi nào đó xa thành phố, cô thấy có 1 chút hụt hẫng tự ái, nhưng không hề giận, yêu người nào đó là quyền của anh kia mà.
Chiều thứ 2 vào thăm cô, anh có vẻ hơi mệt, nhưng vẫn chu đáo ân cần, Giáng Hương không hỏi hôm qua anh ở đâu dù cô rất tò mò, cô không thích tra vấn anh như người yêu chờ đợi 1 người yêu. Phong Vũ cũng không giải thích tại sao anh không vào, như chuyện anh vắng mặt 1 ngày là hết sức bình thường.
Buổi chiều Mai Thy và Mỹ Linh vào thăm cô. Khi họ về rồi, Phong Vũ chợt hỏi:
- Hình như Mai Thy và Bích Vân đố kỵ Diễm Thúy lắm, em có thấy vậy không Hương ?
Giáng Hương nhìn anh chăm chú:
- Em không rành lắm... nhưng... nếu thật sự là như vậy thì anh nghĩ gì, theo anh thì tại sao như vậy?
Phong Vũ khoát tay:
- Nếu đúng như vậy thì cũng là thường tình, con gái mà đâu có cô nào chịu thua kém người khác, nhất là người đó lại luôn thành công.
Giáng Hương không trả lời anh nói thêm:
- Vả lại Diễm Thúy vượt xa các cô ấy về sắc đẹp và nghề nghiệp, ganh tỵ cũng đúng thôi.
- Anh thật tình nghĩ vậy à ?
Phong Vũ điềm nhiên gật đầu:
- Anh nghĩ vậy, và cũng không có ý kiến, nhưng anh thấy đừng nên vì tỵ hiềm mà hại người ta, không hay lắm.
Cô hơi cau mày:
- Em không hiểu.
Phong Vũ nhìn vào mắt Giáng Hương:
- Anh hỏi thật, và em cũng đừng giấu anh nha Hương. Có phải vì em mà Mai Thy làm Diễm Thúy bị ngã hôm công ty liên hoan không ?
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Anh nói gì ?
Phong Vũ vẫn ôn tồn:
- Có phải em mượn tay Mai Thy để trả thù Diễm Thúy không ?
Cô lạc giọng:
- Tại sao em phải trả đũa, và trả đũa vì cái gì ?
- Vì Diễm Thúy đổi giày làm em đau.
- Anh nghĩ em là người thế nào ?
Phong Vũ cúi người về phía cô:
- Em đừng hiểu lầm về Diễm Thúy nữa Hương à. Thật ra cô ấy không có ý phá em đâu, lần đó cô ấy chỉ vô tình thôi.
Giáng Hương nhìn vào mắt anh:
- Diễm Thúy nói với anh như thế hả ?
Phong Vũ lúng túng:
- Cũng không hẳn... anh nghĩ vậy, tự nhiên anh nghĩ vậy thôi.
- Anh bắt đầu nghĩ ra điều đó từ lúc nào ?
Thấy anh im lặng, Giáng Hương lại nhìn vào mắt anh nghiêm nghị:
- Anh nghĩ em sẽ thanh minh ra sao, em không cần điều đó, 1 khi anh đã tin em thuộc loại người như vậy, thì em không còn gì để giải thích, tùy anh nghĩ.
Phong Vũ lặng thinh.
- Sao em nhìn anh như vậy Hương?
Cô chớp mắt quay nơi khác.
Anh vỗ nhẹ vào vai cô:
- Anh chỉ muốn em đừng hiểu lầm Diễm Thúy thôi, còn chuyện em trả đũa cô ấy thì lỡ rồi, đừng nhắc tới nữa.
Giáng Hương nhìn đăm đăm vào góc tường, không trả lời, cố nén những cảm giác tức hờn cứ đang cuồn cuộn. Phong Vũ vẫn cố tình:
- Thật ra Diễm Thúy tốt chứ không phải xấu như em nghĩ đâu.
- Anh Vũ, hình như chưa bao giờ em bảo Diễm Thúy xấu hay gì gì khác, và bây giờ cũng vậy. Anh Vũ làm em ngạc nhiên vì sự quan tâm đột ngột của anh.
- Anh quan tâm gì Hương ?
Cô mím môi im lặng, và mặc cho Phong Vũ gạn hỏi, cô 1 mực không trả lời.
Cuối cùng anh cũng chịu thua.
- Lần đầu tiên anh thấy em như vậy Hương à. Thì ra em không như anh nghĩ, anh thật không hiểu hết em, em giận anh chuyện gì Hương ?
Cô khép trang sách, ngẩng lên:
- Mấy giờ rồi hả anh ?
- 8 giờ.
- Em nhức đầu quá, em muốn ngủ sớm.
Phong Vũ vẫn ngồi yên:
- Em đuổi anh hả Hương ?
Cô im lìm thu dọn mấy tờ báo ở đầu giường, vẫn không hé miệng. Anh đành đứng dậy:
- Ngày mai anh vô với em, anh mong là đêm nay em suy nghĩ lại, đừng làm khổ anh nữa mà.
Giáng Hương không trả lời, cô không hiểu sao Phong Vũ nông cạn thế. Bây giờ thì cô tin điều Mai Thy nói là hoàn toàn có thật, cô thấy nghẹt thở vì những quan hệ trần trụi xung quanh.
Bây giờ thì không còn gì để luyến tiếc nữa. Cô sẽ rút lui khỏi họ, anh em Phong Vũ là của mình Diễm Thúy, hãy để cho họ giải quyết những tình cảm bệnh hoạn của mình, cô mệt mỏi vì chịu đựng lắm rồi.
Hôm sau, Phong Vũ đưa cô về nhà, Giáng Hương vẫn lảng tránh không nói chuyện với anh, Phong Vũ chỉ còn biết bất lực.
Hơn 1 tháng cô giam mình ở nhà với nỗi buồn thầm lặng, cô như con ốc thu mình trong lớp vỏ, lảng tránh hết những phiền toái xung quanh. Mấy lần Phong Vũ đến cô đều tránh không tiếp, những dòng chữ anh để cô cũng không đọc, cô muốn tất cả đều chấm dứt, dù trong lòng là ngàn mối tơ vướng.
Sáng nay đọc báo, Giáng Hương thấy ảnh DiễmThúy, kèm theo 1 bài báo về cô, những lời ca ngợi dành cho 1 siểu người mẫu, có lẽ Quang Thiên đã làm hết sức mình để lăng xê cho Diễm Thúy.
Bài báo khác lại đề cập 1 ít đời tư của cô ta, người ta xem Viễn Phương và Diễm Thúy là đôi trai tài gái sắc lý tưởng. Diễm Thúy đã trả lời những câu phỏng vấn, như khẳng định rằng, đám cưới của họ là 1 ngày không xa lắm... nói chung, qua các bài báo để nhận thấy Diễm Thúy là 1 ngôi sao sáng chói, đầy đủ tài năng và đầy hạnh phúc, 1 ngôi sao được cuộc đời ban cho đầy đủ vinh quang, tình yêu và nhan sắc. Những bức ảnh với nụ cười rạng rỡ của cô đã nói lên điều đó.
Giáng Hương xếp mấy tờ báo sáng bên, ngồi thu mình nghĩ miên man. Cô không hiểu sao định mệnh cứ cợt đùa trong khi cô đã quá đau khổ. Đã bao lần cô dặn lòng Viễn Phương chẳng là gì của cô, thì việc anh yêu ai hoặc thuộc về của người nào đâu có quan trọng. Thế nhưng mỗi lần chứng kiến anh và Diễm Thúy, cô thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cô đứng trước gương nhìn vẻ tiều tụy của mình, cảm thấy buồn hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ cô sống trong tâm trạng thất vọng buồn chán thế này, tưởng như trên đời chỉ toàn là hoang vắng... và cô bị chìm vào 1 nơi buồn triền miên thăm thẳm.
Hoàng Thu Dung
Giáng Hương nhận quyển Album từ tay Phong Vũ, cô đến bên cửa sổ mở ra xem, Phong Vũ ngồi bên cạnh, im lặng theo dõi. Giáng Hương lặng lẽ lật từng kiểu, rồi đưa trả Phong Vũ, mím môi không có ý kiến.
Anh nhìn cô:
- Em thấy sao ?
- Anh Vũ muốn hỏi gì ?
- Mấy mẫu này liệu có bán chạy không ?
- Em không biết, loại này em không rành.
- Tuần tới trình diễn ở nhà hát thành phố đó Hương.
Cô lắc đầu:
- Em không tham gia đâu.
- Sao vậy ?
- Không thích.
- Anh không hiểu, em định bỏ làm người mẫu luôn hả ?
- Không phải, nhưng em không thích quảng cáo mấy loại trang phục thế này.
- Theo anh thì người mẫu tình diễn đủ loại thời trang, em có khe khắt quá không, anh thích nhìn em diễn lắm Hương.
- Nhưng lần này em không tham gia đâu.
- Không thích thì thôi vậy, anh chiều ý em hết.
Phong Vũ đứng dậy dẹp quyển album, ngay lúc đó, Diễm Thúy thò đầu vào tìm kiếm, giọng cô nũng nịu:
- Anh Vũ.
- Gì đó Thúy ?
- Anh có giữ mấy mẫu áo của anh Phương không ?
- Có.
Diễm Thúy nhún nhảy đi vào, cô đến ngồi cạnh bàn chỗ Phong Vũ, điềm nhiên như không có Giáng Hương ở đó. Giáng Hương nhìn cử chỉ khiêu khích của Diễm Thúy, không tỏ thái độ gì khác, cô lật tờ báo ra xem.
Từ buổi tối liên hoan ở công ty, Diễm Thúy ra mặt thù nghịch với Giáng Hương và Mai Thy. Cô không thèm trả lời những câu hỏi xã giao của Giáng Hương, Giáng Hương cũng thôi không nói chuyện với Diễm Thúy, cuối cùng thì họ trở nên đối nghịch gay gắt, hầu như cả công ty đều biết chuyện của họ.
Những ngày này Diễm Thúy lại làm thân với Phong Vũ. Cô hay vào phòng làm việc của anh, huyên thuyên những chuyện trên trời rồi lại xuống đất. Ban đầu cả Giáng Hương lẫn Phong Vũ đều tò mò về thái độ bất thường của cô, nhưng rồi cũng chẳng ai quan tâm đến nữa. Mọi người không quan tâm, nhưng Diễm Thúy thì không hề vô tư, điều ấy chỉ có cô biết.
Giáng Hương rời phòng đi tìm Viễn Phương, anh đang từ phân xưởng máy đi lên, cô theo anh vào phòng làm việc, Viễn Phương nhìn cô chờ đợi.
Giáng Hương nói thẳng:
- Anh định thứ bảy này cho trình diễn mấy mẫu áo mùa hè phải không ?
Viễn Phương chỉ gật đầu, cô nói tiếp:
- Tôi chỉ nhận quảng cáo 1 kiểu đi chơi thôi, ngoài ra không giới thiệu kiểu áo tắm nào hết, nói trước để anh sắp xếp.
- Tại sao ?
Tự nhiên Giáng Hương nhún vai:
- Không thích.
Thái độ của cô làm Viễn Phương hơi giận, nhưng anh vẫn bình thản:
- Tôi thiết kế mấy kiểu đó quá đáng lắm à ?
- Tôi không có ý kiến.
Viễn Phương vẫn kiên nhẫn:
- Vậy thì tại sao ?
Cô ngẩng đầu lên, như kiêu hãnh:
- Tôi không quen với kiểu đó.
Viễn Phương bực mình thật sự, anh sẵng giọng:
- Đã là người mẫu thì phải biết quảng cáo mọi loại áo, không có sự chọn lựa xem thích hay không.
Giáng Hương quay phắt lại, môi nhếch lên kiêu kỳ:
- Tôi đâu phải là người mẫu chuyên nghiệp, cũng không xem đó là 1 nghề. Anh cũng biết công việc thật sự của tôi là gì mà.
Viễn Phương như bị chạm vào nỗi bực thầm kín, anh trừng mắt nhìn cô:
- Nhưng 1 khi đã nhận việc này, thì cô phải làm cho tròn.
Cô tựa người vào tường, nhìn trả lại anh, giọng run lên:
- Tại sao tôi phải làm theo ý anh, tôi không phải là poupeé, và cũng sẽ không làm những gì mình không thích.
Rồi cô quay người bỏ đi, còn nghe Viễn Phương nói với theo bằng giọng lạnh lùng:
- Từ nay cô sẽ không phải trình diễn gì cả. Tôi chiều ý cô.
Giáng Hương chết điếng trong lòng, điều đó đồng nghĩa với việc anh cho cô nghỉ việc. Anh là chủ kia mà, cay đắng và tự ái làm cô mất bình tĩnh, cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Viễn Phương:
- Lẽ ra anh phải tự nói điều này lâu rồi.
Viễn Phương xoay người nhìn ra cửa sổ, như tuyên bố chấm dứt cuộc tranh luận, và anh không quan tâm đến những gì cô nói nữa. Giáng Hương mím môi đi nhanh ra ngoài.
Cô đứng 1 mình nơi cuối hành lang, chờ cho cơn xúc đng lắng xuống. Bây giờ cô tự hỏi tại sao xảy ra chuyện như vậy, vô lý vô cùng, thật bất ngờ như trong mơ. Giáng Hương cũng không hiểu nổi vì sao cô lại chợt gai góc, cô lẽ sự giận hờn ngấm ngầm không thể nói đối với Viễn Phương, cùng với cảm giác bất mãn khi nhìn những mẫu áo anh thiết kế, toàn là theo ý thích của Diễm Thúy... tất cả làm cô không còn chịu đựng được.
Còn Viễn Phương, tại sao có vẻ khó chịu với cô, gần như xua đuổi hằn học, chẳng lẽ anh yêu Diễm Thúy đến độ Thúy ghét người nào thì người đó cũng là kẻ thù của anh.
Giáng Hương cúi đầu buồn rầu, thế là Viễn Phương cho cô thôi việc, có phải là 1 cơn ác mộng không? Trong đời có bao giờ cô phải chịu đựng sự sỉ nhục ghê gớm này.
Cô mím môi, ngẩng đầu lên với 1 quyết định, vĩnh viễn sẽ không bao giờ đến công ty nữa, cô không cho phép Viễn Phương cư xử với cô như vậy, không bao giờ.
Giáng Hương đi về phòng giám đốc, không có Phong Vũ và Diễm Thúy ở đó. Cô lặng lẽ dọn dẹp giấy tờ trên bàn cất vào tủ, rồi ra về.
Đến gần ngỏ hẽm vào nhà, 1 chiếc ô tô chạy đối diện đâm sầm vào xe cô, Giáng Hương hoảng hốt tránh 1 bên, cô lúng túng thắng lại, chiếc xe lật nhào, hất cô xuống đường. Giáng Hương cảm thấy 1 vật gì nặng đè đâu đó trên người, cô đau ngất đi.
o O o
Phong Vũ yên lặng ngồi bên giường Giáng Hương, hầu như sau giờ làm việc là anh có mặt bên cạnh cô, săn sóc cô bằng tất cả yêu thương, dù anh luôn nhận ở cô thái đ im lìm buồn bã.
Trưa nay, Mỹ Linh, Mai Thy và Bích Vân đến thăm Giáng Hương. Cô thức và ngồi tựa thành giường nghe Phong Vũ nói chuyện, Mai Thy đứng dưới chân giường nghiêng đầu:
- Công nhận lúc nào vào đây cũng thấy có mặt giám đốc, bị thương như vậy cũng không đến nỗi buồn hả Hương?
Bích Vân nói bóng bẩy:
- Giáng Hương buồn, nhưng có người vui không thể tưởng tượng, không chừng người ta mong cho Giáng Hương nằm viện lâu 1 chút đó.
Mọi người đều hiểu ý Bích Vân, nhưng không ai nói ra. Phong Vũ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
- Anh có hẹn với người bạn, 1 lát anh trở lại.
Anh quay qua Mai Thy:
- Các cô cho tôi gởi Giáng Hương nghe.
Mỹ Linh nheo mắt:
- Anh yên chí đi, bọn này có khiếu chậm trễ lắm.
Bích Vân che miệng khúc khích, Phong Vũ cũng cười, có vẻ hơi ngượng:
- Không có anh, các cô nói chuyện thoải mái hơn.
Mai Thy gọt trái cam đưa cho Giáng Hương:
- Mấy hôm nay "nàng Đông Thi" có đến thăm Tây Thi không ?
Giáng Hương lắc đầu:
- Mình không thấy.
- Hương như thế này chắc Đông Thi thích lắm.
Bích Vân cười mỉa:
- Không chừng nàng mở hẳn 1 đại tiệc ăn mừng.
- Hương có biết chuyện Đông Thi có hẳn 1 album lịch chụp toàn mặc đồ tắm không ?
- Mình không biết.
- Không biết ông Thiên ấy nghĩ gì, ông ta chụp cho Diễm Thúy 1 loạt hình toàn mặc đồ tắm, gởi nhiều báo lắm, bọn ta không biết chuyện đó. Hôm ấy Diễm Thúy mang vào công ty gặp ai cũng khoe, sao nó không khoe với Hương nhỉ ?
Mai Thy bĩu môi:
- Không hay là chưa, mình bảo đảm là nó sẽ mang vào đây cho Giáng Hương xem, Đông Thi mà, dễ gì không tìm cách hạ Tây Thi.
Giáng Hương cười nhẹ, cô đưa mắt nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ mông lung.
Bích Vân cao giọng:
- Không biết Đông Thi nói gì mà ông nhiếp ảnh giúp nó ra hẳn 1 quyển lịch đấy, mình nghe nói bán chạy lắm.
- Lúc này gặp ai nó cũng kênh kiệu, nhìn bực quá.
Mỹ Linh liếm môi:
- Mình không hiểu Diễm Thúy nói gì mà ai cũng đeo đuổi nó. Lúc này nó có vẻ lơ là với anh Phương lắm, thấy anh ấy buồn mình cũng tội.
Giáng Hương cắn răng, cố nén 1 cảm giác nhói buồn. Mỹ Linh vẫn vô tình:
- Ông Thiên si tình nó như khùng ấy, ngày nào cũng tìm cách đưa đón nó, không sợ vợ biết sao nhỉ ?
Bích Vân nói bóng gió:
- Mấy người có vợ đeo đuổi nó đã đành, đằng này người đang có người yêu cũng bị rung rinh mới chết chứ.
Mọi người tự nhiên im lặng, đưa mắt nhìn nhau đầy ý nghĩa.
Giáng Hương đã cảm nhận được sự yên lặng ấy, cô quá nhạy bén để hiểu Bích Vân muốn nói gì, nhưng cô không tin, không bao giờ tin.
Mai Thy nhìn vẻ mặt thanh thản của Giáng Hương, hơi lúng túng, cô nhìn Mỹ Linh như 1 dấu hỏi, Mỹ Linh nhìn lãng ra nơi khác.
Cuối cùng Bích Vân lên tiếng:
- Thôi cứ nói đi, trước sau gì Hương nó cũng biết, mình mà không nói biết đâu lại vô tình hại nó, cứ nói rồi tùy nó quyết định.
Giáng Hương cười khẽ:
- Cả anh Vũ cũng bị xao lòng vì Diễm Thúy phải không ?
3 cặp mắt kinh ngạc nhìn cô, Mai Thy tròn mắt:
- Sao Hương biết ?
- Nhìn thái độ của mấy bạn mình đoán vậy.
Mỹ Linh buột miệng:
- Hương thông minh quá.
Cô nhìn Giáng Hương với 1 chút khâm phục. Bích Vân lúng túng 1 chút, rồi ngồi nhích lại Giáng Hương, nói thận trọng:
- Tối qua mình thấy anh Vũ với Diễm Thúy ở quán Bích Câu, thật ra đi uống café như vậy cũng không có gì, nhưng mình thấy 2 người... kỳ kỳ, làm như họ thích nhau lâu rồi, chứ không phải chỉ mới đi chơi lần đầu.
Mai Thy chen vào:
- Không biết anh Phương biết chưa, mình thấy lúc sau này anh Phương hay buồn lắm, chắc biết rồi.
Mỹ Linh chép miệng:
- Nhỏ Thúy này quạy quá, bộ nó tính tóm hết con trai trên đời này cho vào túi hay sao ấy.
Bích Vân nhún vai:
- Mà mấy người này cũng ngốc, nhất là anh Vũ, bộ anh ấy không biết Diễm Thúy và anh Phương yêu nhau sao, còn Giáng Hương nữa.
Mỹ Linh trầm ngâm:
- Mình nghĩ, có thể anh Vũ cũng thấy kỳ, nhưng tại Diễm Thúy cứ rủ đi chơi, nó đẹp quá mà.
Mai Thy và Bích Vân nhìn thái độ lặng lẽ của Giáng Hương, khẽ bấm tay Mỹ Linh, cô vội chữa lại:
- Nhưng biết đâu tụi mình nghĩ sai. Cũng không hẳn là anh Vũ thích Diễm Thúy, đi chơi 1 lần đâu có nghĩa là thích nhau.
Lời bào chữa vụng về của cô còn tệ hại hơn sự im lặng. Mỹ Linh chợt nhận ra điều ấy, cô im bặt, nhìn Giáng Hương thương hại.
Giáng Hương cười khẽ, rồi bình thản nhìn Mai Thy:
- Tối nay Thy có diễn ở đâu không ?
- Không.
- Hình như lúc này người ta ít tổ chức lắm phải không ?
- Ừ, lúc này tụi mình rảnh lắm.
- Có catalouge nào mới hôm nào đem vô cho mình xem với, đọc truyện hoài mình nhức đầu quá.
- Bác sĩ có nói chừng nào cho Hương về không ?
- Tuần tới.
- Lâu quá nhỉ ?
- Ừ, mình thấy ngày dài thăm thẳm ấy, nhiều khi muốn trốn đi cho rồi.
- Đừng nói bậy nè.
Mỹ Linh ngồi im nghi nghi rồi lo ngại:
- Mai mốt Hương lành rồi, liệu chân có bị tật không nhỉ ?
- Bác sĩ nói không sao.
- Hương mà bị tật là uổng lắm.
Giáng Hương nhướng mắt:
- Sao lại uổng ?
- Vì mất đi 1 siêu người mẫu.
Giáng Hương lườm Mỹ Linh, cười khúc khích, ngẩng mặt như đang diển kịch:
- Và thế giới mất đi 1 ngôi sao sáng trên bầu trời nghệ thuật.
Mai Thy đập vai cô 1 cái, cả bọn cười rúc rích nhìn vẻ mặt láu lỉnh của Giáng Hương. Các cô hiểu Giáng Hương theo cách của mình, họ biết cô giấu kín 1 nỗi buồn, và 1 lát họ về rồi, cô sẽ khóc 1 mình. Cả 4 cố ý ngồi đến tối, khi mẹ Giáng Hương vào mới ra về.
Tối hôm ấy ngồi bên Phong Vũ, Giáng Hương bình thản nói chuyện, như không hề biết đến tình cảm thầm kín của riêng anh. Cô nhìn cách anh săn sóc đầy tận tụy, cô hiểu anh nghĩ gì, có lẽ là 1 tâm trạng hối hận. Nhưng việc gì anh phải làm vậy, có ai ép buộc anh phải yêu cô đâu, tự anh đã chọn cô đấy chứ.
Đến tối, khi Phong Vũ về rồi, Giáng Hương úp mặt trong gối khóc lặng lẽ. Cô không yêu Phong Vũ đến độ phải đau khổ, nhưng cảm thấy bị lừa dối, xúc phạm. Cô cảm thấy 1 sự mất mát mơ hồ và thấy mình tuyệt vọng, yếu đuối vô cùng.
Buổi sáng Viễn Phương vào thăm cô, anh đi 1 mình, điều đó làm cô thấy ngạc nhiên. Từ lần cãi cọ cuối, rồi cô vào bệnh viện, anh không bao giờ đến 1 mình, mà luôn đi kiếm vi người nào đó, anh như miễn cưỡng vào thăm cô vì bổn phận phải làm như vậy. Thái độ của Viễn Phương như muốn nói với cô rằng, anh vẫn nhớ những lời kiêu kỳ của cô, và không bao giờ tha thứ, cũng như không bao giờ xin lỗi về những cử chỉ uy quyền của mình.
Để đáp lại sự cao ngạo của anh, cô cũng giữ khoảng cách xa vời, lạnh nhạt khi đối diện, có lẽ Viễn Phương không ngờ rằng vì 1 lời bất cần của anh, sẽ không bao giờ cô sẽ là người mẫu của riêng anh nữa. Nhưng anh cần gì biết đến điều đó.
Nhìn Viễn Phương ngồi yên lặng, vẻ mặt lạnh lanh, Giáng Hương quay nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, như không hề thấy bị xúc phạm.
Rồi anh lên tiếng:
- Hôm nay tôi mang tiền lương đến cho cô.
Cô quay lại:
- Tiền lương nào. Anh cũng biết là hơn tháng nay tôi không hề đi làm.
- Tôi biết, nhưng tôi chỉ làm những gì thấy cần làm.
- Cám ơn nhả ý của anh, nhưng tôi không nhận, anh không cần phải tỏ ra mình là ông chủ tử tế với tôi.
- Tôi thật cũng không cần phải giải thích việc làm của mình, tùy cô nghĩ.
Viễn Phương đặt xấp tiền cạnh giường cô rồi đứng dậy, thái độ như muốn chấm dứt câu chuyện. Giáng Hương ghét nhất cái cách biết uy quyền của anh, cô bướng bỉnh chống trả:
- Anh mang về đi, tôi không nhận đâu và từ đây về sau anh khỏi mất công làm chuyện này nữa.
Viễn Phương dửng dưng:
- Tùy cô, tôi không có ý kiến, tôi về.
Anh quay người đi thẳng ra cửa. Giáng Hương nhìn xấp tiền trên giường, cô những muốn ném trả lại anh, muốn kiêu hãnh từ chối, nhưng chiếc chân đau không cho phép cử động mạnh, cô đành ngã người ra giường mím môi nghe nước mắt chảy lặng lẽ.
Rồi cô ngồi lên, lau mắt, tự hứa với lòng từ bây giờ về sau cô sẽ không bận tâm về họ nữa, tại sao cô phải chịu đau khố vì anh em Viễn Phương chứ, ý thức về cái tội trời đày mạnh mẽ, cô bắt mình không được yếu đuối nữa.
Thế mà, như thử sức chịu đựng của cô, trước ngày ra viện, cô phải nhận thêm 1 cú sốc mạnh mẽ từ Phong Vũ gây ra.
Cả 1 ngày chủ nhật, Phong Vũ không đến thăm cô, Giáng Hương nghĩ rằng anh đi chơi với Diễm Thúy một nơi nào đó xa thành phố, cô thấy có 1 chút hụt hẫng tự ái, nhưng không hề giận, yêu người nào đó là quyền của anh kia mà.
Chiều thứ 2 vào thăm cô, anh có vẻ hơi mệt, nhưng vẫn chu đáo ân cần, Giáng Hương không hỏi hôm qua anh ở đâu dù cô rất tò mò, cô không thích tra vấn anh như người yêu chờ đợi 1 người yêu. Phong Vũ cũng không giải thích tại sao anh không vào, như chuyện anh vắng mặt 1 ngày là hết sức bình thường.
Buổi chiều Mai Thy và Mỹ Linh vào thăm cô. Khi họ về rồi, Phong Vũ chợt hỏi:
- Hình như Mai Thy và Bích Vân đố kỵ Diễm Thúy lắm, em có thấy vậy không Hương ?
Giáng Hương nhìn anh chăm chú:
- Em không rành lắm... nhưng... nếu thật sự là như vậy thì anh nghĩ gì, theo anh thì tại sao như vậy?
Phong Vũ khoát tay:
- Nếu đúng như vậy thì cũng là thường tình, con gái mà đâu có cô nào chịu thua kém người khác, nhất là người đó lại luôn thành công.
Giáng Hương không trả lời anh nói thêm:
- Vả lại Diễm Thúy vượt xa các cô ấy về sắc đẹp và nghề nghiệp, ganh tỵ cũng đúng thôi.
- Anh thật tình nghĩ vậy à ?
Phong Vũ điềm nhiên gật đầu:
- Anh nghĩ vậy, và cũng không có ý kiến, nhưng anh thấy đừng nên vì tỵ hiềm mà hại người ta, không hay lắm.
Cô hơi cau mày:
- Em không hiểu.
Phong Vũ nhìn vào mắt Giáng Hương:
- Anh hỏi thật, và em cũng đừng giấu anh nha Hương. Có phải vì em mà Mai Thy làm Diễm Thúy bị ngã hôm công ty liên hoan không ?
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Anh nói gì ?
Phong Vũ vẫn ôn tồn:
- Có phải em mượn tay Mai Thy để trả thù Diễm Thúy không ?
Cô lạc giọng:
- Tại sao em phải trả đũa, và trả đũa vì cái gì ?
- Vì Diễm Thúy đổi giày làm em đau.
- Anh nghĩ em là người thế nào ?
Phong Vũ cúi người về phía cô:
- Em đừng hiểu lầm về Diễm Thúy nữa Hương à. Thật ra cô ấy không có ý phá em đâu, lần đó cô ấy chỉ vô tình thôi.
Giáng Hương nhìn vào mắt anh:
- Diễm Thúy nói với anh như thế hả ?
Phong Vũ lúng túng:
- Cũng không hẳn... anh nghĩ vậy, tự nhiên anh nghĩ vậy thôi.
- Anh bắt đầu nghĩ ra điều đó từ lúc nào ?
Thấy anh im lặng, Giáng Hương lại nhìn vào mắt anh nghiêm nghị:
- Anh nghĩ em sẽ thanh minh ra sao, em không cần điều đó, 1 khi anh đã tin em thuộc loại người như vậy, thì em không còn gì để giải thích, tùy anh nghĩ.
Phong Vũ lặng thinh.
- Sao em nhìn anh như vậy Hương?
Cô chớp mắt quay nơi khác.
Anh vỗ nhẹ vào vai cô:
- Anh chỉ muốn em đừng hiểu lầm Diễm Thúy thôi, còn chuyện em trả đũa cô ấy thì lỡ rồi, đừng nhắc tới nữa.
Giáng Hương nhìn đăm đăm vào góc tường, không trả lời, cố nén những cảm giác tức hờn cứ đang cuồn cuộn. Phong Vũ vẫn cố tình:
- Thật ra Diễm Thúy tốt chứ không phải xấu như em nghĩ đâu.
- Anh Vũ, hình như chưa bao giờ em bảo Diễm Thúy xấu hay gì gì khác, và bây giờ cũng vậy. Anh Vũ làm em ngạc nhiên vì sự quan tâm đột ngột của anh.
- Anh quan tâm gì Hương ?
Cô mím môi im lặng, và mặc cho Phong Vũ gạn hỏi, cô 1 mực không trả lời.
Cuối cùng anh cũng chịu thua.
- Lần đầu tiên anh thấy em như vậy Hương à. Thì ra em không như anh nghĩ, anh thật không hiểu hết em, em giận anh chuyện gì Hương ?
Cô khép trang sách, ngẩng lên:
- Mấy giờ rồi hả anh ?
- 8 giờ.
- Em nhức đầu quá, em muốn ngủ sớm.
Phong Vũ vẫn ngồi yên:
- Em đuổi anh hả Hương ?
Cô im lìm thu dọn mấy tờ báo ở đầu giường, vẫn không hé miệng. Anh đành đứng dậy:
- Ngày mai anh vô với em, anh mong là đêm nay em suy nghĩ lại, đừng làm khổ anh nữa mà.
Giáng Hương không trả lời, cô không hiểu sao Phong Vũ nông cạn thế. Bây giờ thì cô tin điều Mai Thy nói là hoàn toàn có thật, cô thấy nghẹt thở vì những quan hệ trần trụi xung quanh.
Bây giờ thì không còn gì để luyến tiếc nữa. Cô sẽ rút lui khỏi họ, anh em Phong Vũ là của mình Diễm Thúy, hãy để cho họ giải quyết những tình cảm bệnh hoạn của mình, cô mệt mỏi vì chịu đựng lắm rồi.
Hôm sau, Phong Vũ đưa cô về nhà, Giáng Hương vẫn lảng tránh không nói chuyện với anh, Phong Vũ chỉ còn biết bất lực.
Hơn 1 tháng cô giam mình ở nhà với nỗi buồn thầm lặng, cô như con ốc thu mình trong lớp vỏ, lảng tránh hết những phiền toái xung quanh. Mấy lần Phong Vũ đến cô đều tránh không tiếp, những dòng chữ anh để cô cũng không đọc, cô muốn tất cả đều chấm dứt, dù trong lòng là ngàn mối tơ vướng.
Sáng nay đọc báo, Giáng Hương thấy ảnh DiễmThúy, kèm theo 1 bài báo về cô, những lời ca ngợi dành cho 1 siểu người mẫu, có lẽ Quang Thiên đã làm hết sức mình để lăng xê cho Diễm Thúy.
Bài báo khác lại đề cập 1 ít đời tư của cô ta, người ta xem Viễn Phương và Diễm Thúy là đôi trai tài gái sắc lý tưởng. Diễm Thúy đã trả lời những câu phỏng vấn, như khẳng định rằng, đám cưới của họ là 1 ngày không xa lắm... nói chung, qua các bài báo để nhận thấy Diễm Thúy là 1 ngôi sao sáng chói, đầy đủ tài năng và đầy hạnh phúc, 1 ngôi sao được cuộc đời ban cho đầy đủ vinh quang, tình yêu và nhan sắc. Những bức ảnh với nụ cười rạng rỡ của cô đã nói lên điều đó.
Giáng Hương xếp mấy tờ báo sáng bên, ngồi thu mình nghĩ miên man. Cô không hiểu sao định mệnh cứ cợt đùa trong khi cô đã quá đau khổ. Đã bao lần cô dặn lòng Viễn Phương chẳng là gì của cô, thì việc anh yêu ai hoặc thuộc về của người nào đâu có quan trọng. Thế nhưng mỗi lần chứng kiến anh và Diễm Thúy, cô thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cô đứng trước gương nhìn vẻ tiều tụy của mình, cảm thấy buồn hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ cô sống trong tâm trạng thất vọng buồn chán thế này, tưởng như trên đời chỉ toàn là hoang vắng... và cô bị chìm vào 1 nơi buồn triền miên thăm thẳm.
Hoàng Thu Dung