Hiệu Nghiêm đứng bên cửa sổ. Anh tựa người nhìn xuống đường nhưng không nhìn thấy gì phía dưới ngoài tâm trạng bất an của mình. Cách đây 1 tháng, anh tưởng mình sẽ sụp đổ không gì cứu vãn được. Nhưng rồi Thúy Văn đã làm được mọi chuyện như 1 phép lạ. Đến nỗi đến tậ bây giờ, anh cũng không tin là chính Thúy Văn cứu anh thoát khỏi bế tắc.

Cô có vẻ sung sướng vì chuyện đó. Nhưng anh thì không, suốt tháng nay anh cứ loay hoay tự hỏi làm cách nào cô xoay xở được ngần ấy tiền. Cuối cùng thì anh vẫn không trả lời được. Thúy Văn quyết định giữ điều bí mật đó cho riêng cộ Cô không hiểu rằng làm như thế, anh chỉ càng thêm khổ sở vì hoài nghi.

Chợt có tiếng gõ cửa 1 cách thận trọng. Hiệu Nghiêm quay lại:

- Cứ vào.

Cánh cửa bị đẩy nhẹ. Rồi Yến Oanh xuất hiện. Cô làm anh sửng sốt. Anh đi nhanh về phía cô:

- Tại sao em đến đây, em thật là liều, sao không gọi điện cho anh?

- Em đã gọi mấy lần. Nhưng lần nào máy cũng bận, em có cảm tưởng anh muốn tránh em.

- Nghĩ bậy, làm gì có chuyện tránh em thô thiển như vậy. Nhưng tại sao em đến đây, có chuyện gì không?

Vừa nói anh vừa nhìn xuống người cộ Yến Oanh biến dạng thấy rõ . Chiếc áo nhô ở ơhần bụng chứng tỏ cô sắp được làm mẹ . Cô cúi xuống nhìn bụng mình, rồi nhìn Hiệu Nghiêm. Thấy tia mắt như hỏi của anh, cô khẽ gật đầu:

- Của anh đó, chính vì vậy àm em đến tìm anh.

- Em nói gì?

Hiệu Nghiêm bàng hoàng đứng nhích ra nhìn cô chăm chăm. Vẻ choáng váng của anh làm cô thấy hoang mang khiếp sợ. Giọng cô thảng thốt:

- Anh không muốn nhìn nhận phải không?

Hiệu Nghiêm lắc mạnh đầu, cố trấn tĩnh:

- Không phải anh phủ nhận. Nhưng tại sao đến giờ em mới nói với anh? Tại sao không nói sớm hơn để anh giải quyết?

- Nếu nói sớm, anh bắt em đi phá bỏ phải không?

Hiệu Nghiêm ngồi phịch xuống ghế, chán nản:

- Anh đã có vợ, em quên điều đó rồi sao Oanh?

- Nhưng anh hứa sẽ ly dị cô ta kia mà.

- Lúc đó anh có muốn vậy. But now đã khác, có nhiều chuyện xảy ra với anh mà em không hiểu được. Anh mắc nợ Thúy Văn quá nhiều. Anh không thể làm cổ thất vọng.

Yến Oanh ngồi xuống bên cạnh anh bật khóc . Hình như cô sẵn sàng khóc trước bất cứ mọi trở ngại làm cô không yên tâm. Giọng cô nức nở:

- Em đã làm tất cả vì anh, đã bỏ chồng để sống 1 mình chờ anh, cố gắng giữ gìn đứa con của anh. Trong suốt mấy tháng đằng đẵng đó, anh có biết em nghĩ gì không? Em hy vọng bao nhiêu vào anh, thế mà bây giờ...

Hiệu Nghiêm gục đầu trong tay mình. Đầu óc anh quay cuông giữa những tình cảm nhức nhối. Tiếng khóc của Yến Oanh làm anh thêm căng thẳng. Anh ngẩng lên nhìn cô:

- Đừng khóc Oanh, đừng làm anh mệt mỏi nữa.

Nhưng cô vẫn cứ khóc:

- Anh nói thật lòng anh đi, có phải anh chán em rồi không, và anh thấy đứa con là gánh nặng của anh phải không?

- Anh không có ý nghĩ trốn tránh, đó là con của chúng ta, anh vẫn thương em và vẫn có trách nhiệm. Nhưng bên cạnh anh còn Thúy Văn, anh đã nợ cổ quá nhiều, em thông cảm được không?

- Và cả tình yêu nữa, đúng không?

Hiệu Nghiêm gật đầu:

- Em đã biết điều này rồi, anh đâu thể giấu em.

Yến Oanh lạc giọng:

- Có nghĩa là anh sẽ bỏ mặc mẹ con em?

- Anh không có ý nghĩ đó.

- Vậy thì anh hãy lựa chọn đi, or là bỏ mặc mẹ con em, or là ly dị vợ. Anh không thể không giải quyết chuyện này được. Cũng đừng có ý nghĩ bảo em phá thai, không còn kịp đâu.

- Em có biết em đã đẩy 2 đứa vào bế tắc không Oanh?

- Em không nghĩ gì cả, ngoài việc muốn giành lại anh. Trước đây em ngu ngốc để mất anh nhưng bây giờ em không cam phận nữa, em muốn ăn thua đủa với cô ta

- Tại sao lại làm như vậy? Chỉ khổ cho mọi người thôi.

Yến Oanh nhìn anh riết rống :

- Anh nói thật đi, thật nhất với lòng anh đi. Tình yêu với em có còn không?

- Anh chưa quên, chưa bao giờ quên em.

- Vậy thì em có thể yên tâm, chỉ sợ anh đã quên em thôi. Chia tay với cô ta rồi, anh sẽ quên được cô tạ Mình có con làm gạch nối, đó mới thật sự là 1 gia đình. Cô ta chưa có con, đâu có cái gì bền chặt, nghĩ lại đi anh.

Hiệu Nghiêm lặng thinh, ôm đầu 1 cách khổ sở. Lỹ lẽ của Yến Oanh vững vàng quá, không thể phủ nhận được. Và mặc dù choáng váng trước tin nầy, trong thâm tâm anh vẫn thấy sẽ khó mà bỏ được cộ Vì ngoài tình cảm, anh còn bị sự trói buộc khác.

Ngồi bên cạnh anh, Yến Oanh vẫn cứ khóc. Cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, nói trong tiếng nấc:

- Mấy tháng đầu em bị hành ghê gớm, nhưng chỉ 1 mình em chịu đựng, em hy vọng và chờ anh đến. But anh thì cứ bỏ mặc em. Bắt buộc em phải đi tìm anh.

Hiệu Nghiêm nói nỏ:

- Em đừng khóc nhiều, coi chừng ảnh hưởng đến con.

- Nếu biết thương nó, thì anh hãy làm trách nhiệm của 1 người cha đi.

Hiệu Nghiêm ngồi yên suy nghĩ khác lâu rồi anh quay lại:

- Em về nhà đi, tối nay anh sẽ đến em, ở lại đây nhiều người nhìn ngó, không hay đâu.

Yến Oanh vẫn ngồi yên:

- Có phải đó là cách để anh đuổi em không?

- Đừng nghĩ quẩn như vậy, anh không bỏ mặc em đâu, em phải hiểu điều đó chứ.

Anh đỡ cô đứng lên. Yến Oanh cũng không phải đối. Cô hít mũi:

- Nếu tối nay anh không đến chắc em sợ chết mất.

Hiệu Nghiêm không trả lời. Anh đưa cô ra cửa. Nhưng vừa mở cửa, cả và Yến Oanh đều hoảng hồn khi thấy Thúy Văn đã đứng đó. Khuôn mặt cô như đóng lại thành sáp. Chỉ có đôi mắt là rừng rực căm hận. Và chỉ đứng nhìn 2 người.

Hiệu Nghiêm vội buông Yến Oanh…nói nhỏ:

- Em về đi.

Yến Oanh lập tức đi xuống cầu thang. Còn lại 2 người, Hiệu Nghiêm quay qua Thúy Văn, giọng chùng lại:

- Vào đây đi em, em tới lúc nào vậy? Anh sẽ giải thích với em.

Thúy Văn quắc mắt nhìn anh:

- Anh là loại người vô lương tâm, không cần nghe giải thích. Tôi chưa từng thấy ai tồi tệ như anh.

Cô quay ngoắt người bỏ đi. Hiệu Nghiêm vội đuổi theo:

- Bình tĩnh đi Văn, vào đây nói chuyện đi em, đừng để mọi người nhìn mình.

Thúy Văn gạt phắt tay anh ra:

- Buông ra, nếu sợ mọi người nhìn thì đừng đi theo tôi.

Cô đi xuống cầu thang. Hiệu Nghiêm vẫn cố kéo cô lại:

- Lên phòng nói chuyện đi, anh không thể để em về lúc này.

- Buông ra.

Thúy Văn nghiến răng rồi thẳng tay tát cho anh 1 cái . Cô bừng bừng rời khỏi công ty, không thấy những cặp mắt tò mò của các nhân viên hết nhìn cô rồi lại nhìn ngước lên cầu thang nhìn Hiệu Nghiêm.

Cô đến tìm Hữu Trí. Vừa thấy mặt anh, cô gục mặt vào ngực nah khó nức nở.

- Họ đã có con với nhau, anh ta đã dối gạt em, em muốn giết chết anh ta cho rồi.

Hữu Trí đứng lặng yên như tượng, như không muốn tin. Nhưng tiếng khóc của cô làm anh nhói cả lòng. Anh vỗ nhẹ vai cô:

- Nín đi em, anh không ngạc nhiên về chuyện của họ. Bây giờ thì tốt hơn là em dứt khoát hẳn anh ta đi.

Thúy Văn vẫn khóc vùi dập:

- Em không muốn thế thì cũng không được, vì anh ta sẽ dứt bỏ em, anh ta hứa sẽ không bỏ mẹ con họ mà. Họ có con, đúng là 1 gia đình, còn em thì là mối quan hệ mong manh. Em tội lỗi gì để phải khổ với anh ta chứ?

- Anh biết như vậy thật bất công với em. Yến Oanh thật quá đáng khi cố tình giành giật như vậy.

- Nhưng nếu anh ta không hứa hẹn thì cô ta không dám để có thai. Anh ta tồi lắm.

Hữu Trí trầm ngâm:

- Có lúc anh muốn xây dựng thật sự với TO, anh sẵn lòng yêu quý cô ra, có con với nhau như 1 gia đình đấm ấm. Tiếc là cô ta không màng đến, chỉ săn đuổi tình cảm cũ, thôi thì tùy cô tạ Cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích rồi.

Thúy Văn tức tưởi đấm vào vai Hữu Trí:

- Vậy mà em đã quay lại tha thứ. Em thật ngu ngốc. Em không hiểu tại sao anh ta có cam đảm lừa gạt, khi em đã hết lòng. Em thì anh ta cho tới chết.

Cô ngã khuỵ xuống ghế. Như không còn sức mạnh để chống chọi với sự khủng hoảng cũng không còn đủ sức để khóc.

Hữu Trí dìu cô vào phòng, anh không còn biết làm gì cho cô ngoài việc an ủi. But dỗ dành cũng đâu đủ sức làm cho Thúy Văn nguôi ngoai. Cô cứ nằm yên quay mặt vào tường, bị ngã quỵ hoàn toàn trước bất hạnh quá lớn của mình.

Buổi tối Hiệu Nghiêm đến. Vẻ người cũng rời rã vì sự khủng hoảng nội tâm. Hữu Trí tức giận đến mức không buồn giữ lịch sự. Anh nhìn Hiệu Nghiêm như nẩy lửa:

- Tôi vẫn biết anh ích kỷ, nhưng không ngờ anh khốn nạn đến vậy. Tốt hơn hết là anh đừng để nó thấy mặt, về đi.

Hiệu Nghiêm mệt mỏi và đầy nhẫn nhịn:

- Anh và Thúy Văn có thể lên án tôi ba nhiêu cũng được. But cho tôi gặp cổ đi, cả tôi cũng không thanh thản gì đâu.

Hữu Trí im lặng hất mặt về phía phòng của Thúy Văn rồi hầm hầm xách xe bỏ đi.

Hiệu Nghiêm lừng khừng đẩy cửa phòng bước vào. Thúy Văn không tránh mặt hay xua đuổi như anh nghĩ, như thể cô biết không tránh khỏi cuộc nói chuyện bắt buộc này. Hình như cô đã nghe anh và Hữu Trí nói bên ngoài và đã chuẩn bị tinh thần đối đầu với hoàn cảnh.

Cô đứng tựa bào cạnh bàn, tay khoanh trước ngực. Vẻ mặt nghiêm nghị và đầy cứng rắn:

- Anh muốn nói về chuyện lúc trưa phải không? Được, vậy anh đã quyết định chưa? Anh quyết định số phận em thế nào vậy?

Vẻ phán xét của cô làm Hiệu Nghiêm càng thêm mặc cảm, anh nói như nhận lỗi:

- Anh biết trong mắt em, anh là người không ra gì. Anh cũng không thể thanh minh về tất cả những gì anh làm. Chỉ xin em tha thứ cho anh.

Thúy Văn lắc đầu:

- Đến nông nỗi này rồi, đừng nói đến lỗi lầm or tha thứ, em chỉ muốn biết anh giải quyết thế nào?

- Quả thật anh chưa quyết định được, em và Yến Oanh, mỗi người đều quan trọng với anh theo cách riêng. Nếu nhìn thẳng vào sựt hật thì anh không thể bỏ ai cả, em hiểu dùm anh không?

Dù biết trước hoàn cảnh là như vậy nhưng cách nói của anh ta vẫn làm Thúy Văn đai đớn. Cô nhìn anh ta 1 cách hận thù.

- Đừng nói nước đôi như vậy. Không cần phải dối lòng, em biết trong thâm tâm, anh đã nghiêng cán cân về cô tạ Vì cả anh cũng thấy mẹ con cô ta với anh có mối quan hệ bền chặt hơn em. Đúng không?

- Anh xin lỗi. Nưng quả thật anh rất yêu em.

- Nhưng anh không thể bỏ mẹ con cô tạ – Thúy Văn nói như hét.

- Đứa bé trong bụng cô ta lớn quá không thể bỏ được, anh không còn cách nào khác.

- Có nghĩa là anh đã chọn lựa. Và anh đến đây để thông báo về quyết định của anh?

Hiệu Nghiêm lắc đầu:

- Anh không thông báo, cũng không quyết định. Anh chỉ thấy đau khổ và muốn gặp em.

Thúy Văn đứng yên quan sát anh. Vẻ mặt thảm não đó thật không hợp với anh ta chút nào, cô quay mặt chỗ khác để khỏi nhìn thấy hình ảnh nhàu nát đó:

- Sao bỗng nhiên ah trở nên yếu đuối như thế, ngày trước anh bản lĩnh lắm mà.

- Khi em rơi vào hoàn cảnh của anh, em sẽ hiểu thế nào là bản lĩnh. Anh không giữ được sức mạnh hay sự cứng rắn trong trường hợp này rồi.

Thúy Văn cười nhếch môi:

- Được, nếu anh không quyết định nổi thì em sẽ thay anh làm việc đó. Chúng ta ly dị chứ?

Thấy Hiệu Nghiêm vẫn ngồi yên, cô nói với 1 chút khinh bỉ:

- Anh yếu hèn đến lức không dám đối diện với sự thật đó à?

Hiệu Nghiêm ngước lên:

- Thật sự anh không muốn mất em.

- Không muốn mất em, có nghĩa là anh vẫn sống với em, bên cạnh đó là sự lo lắng cho mẹ con cô tả Hay anh muốn yêu cầu em nuôi đứa bé? Em không thánh thiện nổi đâu.

- Anh không dám có ý nghĩ đó.

- Vậy khi anh quan hệ với cô ta, anh có nghĩ tới hậu quả không?

Cô ngẩng mặt lên, cười 1 cách cay đắng:

- Trước đây dù ghét anh, nhưng em vẫn kính trọng sức mạnh tiềm ẩn trogn con người anh. Khi anh đối đầu với ba em, em nghĩ anh là người bản lĩnh.

- Thực tế đã trái ngược rồi phải không?

Thúy Văn không thèm nghe anh nói, cô nói tiếp ý nghĩ của mình:

- Mãi đến giờ, em mới nhận ra, bản lĩnh đó rất nửa vời. Trong tình cảm anh không biết dứt khoát. Nếu quyết định coi em là vợ, thì anh đã cắt đứt hẳn với cô ta rồi, anh loay hoau giữa em và cô ta giống như con gà mắc tóc cuối cùng là bị cô ta xỏ mũi.

Hiệu Nghiêm có vẻ tự ái khi bị nói kiểu đó. Nhưng vẫn phải lặng thinh thừa nhận. Vẻ mặt biết lỗi và quỵ luỵ của anh làm Thúy Văn không chịu nổi. Cô nhắm mắt, thở hắt 1 cái:

- Thà anh mạng mẽ dứt khoát với em, có lẽ em dễ chịu hơn là thấy anh nhu nhược như bây giờ. Em không muốn hình ảnh cuối cùng anh đọng lại trong lòng là thế này đâu.

Hiệu Nghiêm vẫn cúi đầu như mất hết ý chí:

- Anh biết, bây giờ trong mắt em, anh chỉ là 1 thằng không ra gì, phải không?

- Em không dám coi thường như thế, nhưng quả thật em không chịu nổi hoàn cảnh này.

Hiệu Nghiêm vẫn nhìn xuống gạch nói âm thầm:

- Em biết từ chiều giờ anh đễ thế nào không? Anh ngồi 1 mình trong phòng, kiểm điểm lại tất cả những gì đã quạ Điêu làm anh bị khủng hoảng là…

Anh ngừng lại, liếm môi nưh cố giữ để mình đừng yếu đuối:

- Anh biết anh đã nợ em quá nhiều, anh vay của em từ tình cảm đến vật chất. Không người phụ nữ nào cho anh được những cái em đã chọVậy mà những cái anh trả lại cho em nó gần như sự phản bội.

- Đừng nhắc tới những cái đó nữa. Em chỉ biết hiện tại, cả anh và em đều phải đối diện với sự thật là anh sẽ yêu mẹ con cô ta, đó mới thật sự là gia đình anh. Còn em thì…Anh về đi, mình sẽ gạp nhau ở toà án.

Cô ngước mặt lên, cố cứng rắn:

- Nói chuyện thế là đủ rồi, coi như là lần gặp cuối, từ đây về sau mình không còn quan hệ gì với nhau nữa.

Hiệu Nghiêm vẫn ngồi yên. Cô cố nén cảm giác đau lòng, giọng ráo hoảnh:

- Đừng nên để em phải đuổi. Anh về đi. Không chừng bây giờ mẹ con cô ta đang chờ anh đó. Lúc trưa chẳng phải cô ra đã nói như vậy sao?

Cô đi ra khỏi phòng để khỏi phải chứng kiến lúc ra về của anh. Mãi thật lâu cô mới chạy ra ban công nhìn xuống đường. Bóng anh hoà lẫn giữa dòng người trên phố. Nó vừa thân thiết làm cô thấy yêu dấu vừa xa lạ để đau khổ căm giận.

Cô thẫn thờ tựa tay trên chấn song rồi hình dung những ngày vê sau, trên đường đời của anh luôn có vợ con bên cạnh còn cô thì 1 mình đối diện với nỗi cơ đơn mất mát.

Cô cho anh đủ thứ, để cuối cùng là nhận sự phản bội. Có thế mới thấy Yến Oanh ra đời trong ngôi sao sáng rỡ. Cô ta chẳng có gì đặc sắc, chẳng cho Hiệu Nghiêm điều gì nhưng lại được che chở, được tất cả những gì lẽ ra phải là của cô.

Thúy Văn chợt nhận ra cô ta khôn ngoan chứ không thật thà như cô vẫn nghĩ. Cuối cùng người ngu ngốc mới là cô.

Trong cuộc sống này, Yến Oanh đã thắng 1 cách kiêu hãnh, còn cô thì thua thiệt và ngu ngốc. Ý nghĩ đó làm cô thêm giận đời và giận mình.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(4939)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]