Quốc đã trừng phạt Quỳnh theo cách của anh ta. Đã một tuần nay, anh ta công khai đưa đón Sương đi học. Thậm chí lên tận lớp học gọi cô ra.
Tất cả những cái đó Quỳnh lặng lẽ chịu đựng, không hề có thái độ nào phản kháng. Nhưng Sương thì không còn quý mến cô như trước kia nữa. Từ lúc phát hiện ra mối quan hệ thật của hai người, cô nghi kỵ Quỳnh ra mặt. Và cô hợp sức với Quốc để khiêu khích Quỳnh bất cứ lúc nào có thể.
Quỳnh không giận Sương, nhưng cô giận Quốc. Anh luôn hiếu thắng và luôn bắt cô phải khuất phục. Quỳnh hiểu thấm thía thế nào là yêu một công tử nhà giàu. Và cô đã để đau khổ lắng vào lòng mà không năn nỉ, van xin Quốc.
Học chung lớp với một người ghét và luôn khiêu khích mình, thật là một tâm trạng nặng nề. Riết rồi Quỳnh sợ luôn cả chuyện đi học.
Sắp đến tết, năm nay trường tổ chức cắm trại đêm và diễn văn nghệ. Quỳnh trong đội văn nghệ của khoa nên năm nào cũng tham gia vài tiết mục. Chủ yếu là đơn ca và múa.
Khi Khoa đưa lịch tập, cô mới biết năm nay Sương cũng được chọn vào đội múa. Cô rất muốn rút tên để tránh mặt Sương, nhưng cô chủ nhiệm thuyết phục mãi, cuối cùng cô đành cắn răng có mặt trong những buổi tập.
Không biết có phải là sự cố ý, mà buổi tập nào cũng có Quốc đến. Thường là anh ở lại suốt buổi để theo dõi và phục vụ nước cho Sương. Anh trở thành người yêu ân cần chu đáo ngoài sức tưởng tượng của Quỳnh. Một điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm cho cô.
Nếu không vì lòng tự ái, có lẽ Quỳnh sẽ bỏ cuộc vì họ. Cô luôn tự nhủ phải tỏ ra bình thản, dù điều đó là cả một nghị lực.
Trưa nay, tập ở hội trường, Quỳnh đứng trong đội hình thì thấy Dương đến. Không hiểu sao Dương biết chỗ này. Có lẽ Thùy nói. Những công tử kiểu Quốc và anh ta thì ngoài giờ học ra, còn biết làm gì ngoài chuyện đi chơi lang bang. Nếu anh ta có đến chỗ này thì cũng không gì lạ
Quỳnh thấy Dương đi đến phía chỗ Quốc và Thùy đang ngồi. Ba người xem tập múa và Quốc hầu như không nhìn đến Dương. Anh ta hình như không buồn chú ý đến Quốc. Chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Thùy.
Đến lúc giải lao, Sương hớn hở chạy về phía ba người. Quốc mỉm cười đưa cô chai nước suối. Cử chỉ săn sóc rất đặc biệt. Dù Quỳnh không nhìn, nhưng cô vẫn thấy tất cả.
Cô tách ra khỏi đám, đến ngồi một mình ở hàng ghế phía dưới. Cô không nhìn về phía họ.
Dương nói chuyện với Thùy. Nhưng cặp mắt vẫn công khai theo dõi Quỳnh. Thấy cô ngồi một mình, anh cắt ngang lời Thùy bằng một tiếng xin lỗi và bỏ đi về phía Quỳnh, trước cặp mắt ngỡ ngàng của Thùy. Cả Sương cũng tò mò nhìn theo. Cô buột miệng:
- Anh Dương làm gì kỳ vậy? Ảnh với con Quỳnh đâu có quen biết gì đâu, sao lại...
Quốc cười mỉa mai:
- Họ biết và gặp nhau nhiều hơn là các cô tưởng, chỉ có các cô là ngây thơ thôi.
Thùy đứng bất động, không hé môi một tiếng. Còn Sương thì không ngớt thắc mắc.
- Anh nói cái gì vậy? Vậy thật ra nó quen với ai, anh hay anh Dương? Sao lung tung lên vậy, em không hiểu nổi đó.
Cô quay qua Thùy:
- Vậy là sao Thùy? Không lẽ anh Dương....
Thùy quay đầu chỗ khác, khuôn mặt như đúc bằng sáp. Dù biết là Dương không yêu mình, nhưng cô và anh vẫn cứ quan hệ như trước. Bây giờ phát hiện ra Dương ngả về phía Quỳnh, cô không khỏi giận hờn, bàng hoàng.
Thấy Thùy không nói gì, Sương nhún vai, nói bóng gió:
- Rốt cuộc hai đứa mình đều bị chơi khăm, nhìn bề ngoài hiền thục như vây, không ngờ bên trong ghê gớm hơn nhiều - Cô chợt nói lớn - Ê, tụi mày! Đứa nào có bồ nhớ giữ cho kỹ đó nghe. Không thôi có người ngầm giật lúc nào không hay đó.
Nhóm múa quay lại nhìn Sương không hiểu. Thấy cô nàng cong cớn đá mắt về phía Quỳnh, mọi người đều đổ dồn về phía đó bằng cái nhìn hoài nghi, thiếu thiện cảm. Ai cũng nhận ra người yêu của Thùy bên cạnh Quỳnh. Ở phía cửa sổ, Quỳnh đã nghe hết. Cô mím môi nhìn đăm đăm ra ngoài, không hề muốn trả đũa, nhưng không thể không giận. Dương nhún vai, mỉm cười:
- Con gái bao giờ cũng vẫn là con gái, không nên quan trọng những gì cô ta nói, đã chắc gì nói đúng, phải không?
Quỳnh quay lại:
- Tại sao anh đến đây? Nếu anh giúp em trả thù anh Quốc thì đừng, tại vì em không muốn trả đũa.
Dương lắc đầu:
- Anh không thích làm chuyện con nít.
- Vậy thì đây là cách để anh dứt khoát với Thùy sao? Anh có hiểu làm như vậy là xúc phạm nó không? Em không muốn làm khổ bạn em anh Dương ạ. Anh nên lại đằng kia với nó đi. Bạn bè đang nhìn chúng ta đó.
- Anh tới đây để tìm Quỳnh, mà nếu không có Quỳnh thì anh với Thùy vẫn không là cái gì khác. Thùy hiểu đấy - Anh đột ngột đổi giọng - Thế nào? Chuyện dọn đi của em đã thực hiện chưa?
Nghe nhắc lại chuyện đó, Quỳnh cảm thấy như bị ai đánh mạnh vào vết thương đang làm cô khốn khổ. Cô chợt nhăn mặt, khẽ thở dài:
- Chưa anh ạ.
- Sao vậy?
- Mẹ em không chịu. Mẹ sợ sống chơi vơi và còn cái gì khác nữa em không hiểu.
- Cố thuyết phục thử xem.
Quỳnh lắc đầu trầm ngâm:
- Từ đó giờ, mẹ rất chiều em. Nhưng chuyện này, mẹ cứng rắn quá, em đành phải đợi dịp khác.
Dương nói gợi ý:
- Vậy thì Quỳnh mạnh dạn sống một mình đi, chắc chắn mẹ em sẽ không yên tâm và sẽ theo em. Hãy nói với mẹ là cuộc sống của gia đình em vẫn được bảo đảm, mẹ sẽ yên tâm hơn.
Quỳnh hiểu ẩn ý của Dương. Cô tuyệt đối không muốn nhận những thứ đó, nên tìm cách nói tránh đi:
- Em cũng không biết mẹ nghĩ gì, nhưng chuyện đó chắc em sẽ nói sau.
- Em có thế chịu được sự trả thù của thằng Quốc à? Có thể sống cùng nhà với một người luôn trấn áp mình sao?
Quỳnh sửa lại:
- Một nhà, nhưng là ở hai thế giới riêng. Cách biệt nhau một trời một vực. Vì vậy, nếu em biết yên phận, em sẽ không thấy gì khác lạ.
Dương cười, rồi ngã lưng vào thành ghế. Anh ta nheo mắt nhìn Quỳnh với vẻ giễu cợt:
- Nói chính xác hơn là em không đủ can đảm để mất người yêu, trong em còn sự yếu đuối ngự trị. Vậy mà anh tưởng em can đảm lắm.
Bị chạm đến chỗ yếu, Quỳnh chợt đỏ mắt, rưng rưng muốn khóc.
- Mọi người nghĩ sao về em cũng được, em không cố gắng hơn để được nể đâu.
Dương thấy đôi mắt chớp chớp của cô, anh thoáng động lòng. Nhưng cảm giác tự ái làm anh ngoảng mặt ngó chỗ khác. Anh thấy tức Quỳnh đến mức nổi điên. Hình như cô chưa bao giờ coi trọng tình cảm của anh. Mà chỉ vì một thằng con trai nông cạn, ích kỷ. Dương nhìn thẳng vào mặt Quỳnh, giọng anh khô khốc, lạnh nhạt:
- Anh không chắc là anh sẽ kiên nhẫn với em đến cùng. Coi chừng khi em nhận ra thì không kịp đó Quỳnh.
Nói xong, anh vẫn không rời mắt khỏi cô. Quan sát cử chỉ cô. Mặt Quỳnh ngơ ngơ không có vẻ gì dao động. Đúng là cô không có tâm trí để nghĩ tới cái gì khác, ngoài việc chìm đắm trong mối tình bất hạnh của mình.
Dương quay mặt chỗ khác, trước khi mình lại nổi nóng. Phía ngoài bục, mọi người đã trở vào đội hình. Quỳnh cũng đứng lên, cô nói như ái ngại:
- Anh Dương về đi nghe, em phải ra tập đây.
- Cứ đi đi.
Dương lầm lì ngồi im. Rồi không hiểu nghĩ thế nào, anh đứng dậy, bỏ đi một mạch ra ngoài.
Hôm sau vào lớp, lúc Quỳnh đứng một mình ở khung cửa sổ. Thùy đứng bên cạnh cô, nhưng chỉ nhìn xuống dưới chứ không nói. Quỳnh biết Thùy muốn nói về chuyện hôm qua, nên cô im lặng chờ. Lần đầu tiên giữa hai cô có một khoảng cách. Không biết Thùy nghĩ gì. Nhưng Quỳnh thì buồn vô cùng.
Thùy chợt lên tiếng, âm sắc không có chút biểu cảm:
- Sau chuyện hôm qua, mình suy nghĩ rất nhiều về cái gọi là sự quyến rũ. Có khi nào Quỳnh cô ý khai thác khả năng của mình không.
Quỳnh lặng người trước câu nói kỳ lạ đó.
- Trước giờ mình vẫn thừa nhận là Quỳnh đẹp. Nhưng giờ thì mình không hiểu rằng con trai bị xiêu lòng vì những cái mà đa số bọn con gái mình ít có.
Quỳnh nói khẽ:
- Mình với anh Dương không giống như anh Quốc đâu, đừng hiểu lầm mình.
Nhưng Thùy hình như không nghe, cô vẫn đăm đăm nhìn xuống phía dưới, nói như một mình.
- Con trai thích Quỳnh ở điểm gì? Có phải vì vẻ kín đáo, yếu đuối mong manh? Những cái đó mình với Sương không có. Cái gì gọi là nữ tính hình như đã tập trung vào Quỳnh cả rồi.
- Chỉ một mình Sương công kích, mình đã thấy khổ tâm lắm rồi, giờ lại thêm Thùy nữa. Trong khi mình luôn cố gắng không làm tổn thương bạn bè, mình phải làm sao đây?
Thùy cười buồn:
- Mình không coi Quỳnh là kẻ thù, chỉ tự trách mình không có cái gì để giữ chân anh Dương. Chuyện hôm qua làm mình bẽ mặt với bạn bè. Nhưng buồn chứ không trách ai cả.
- Mình không yêu ảnh cũng không cố ý giành giật như Sương nói. Sương nó giống anh Quốc ở điểm rất kiêu ngạo. Mình không cần giải thích với nó. Nhưng với Thùy thì mình muốn đính chính, là mình không cố ý. Vậy đó.
Thùy gật đầu:
- Mình không trách Quỳnh, nhưng không hiểu tại sao Quỳnh có cùng một lúc hai người, tại sao vậy?
Quỳnh thở dài:
- Sao Thùy không hỏi thẳng anh Dương? Anh ấy biết tất cả đó. Rồi ảnh sẽ nói cho Thùy biết mình với Sương, ai nên ghét ai.
Thùy chưa kịp trả lời thì Sương đã ở đâu đi tới, kéo tay cô ra. Đôi môi cong lại một cách ngoa ngoắt:
- Bộ chưa biết sợ sao còn dám lại gần. Coi chừng rồi cả mẹ Thùy cũng bị mất ba Thùy đấy, bạn bè hại nhau dễ lắm.
Thùy nhăn mặt định bảo Sương nói quá, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Quỳnh đã quay phắt lại phía Sương. Khuôn mặt đỏ bừng và cô đã làm một điều không ai nghĩ cô có thể làm là tát vào mặt Sương một cái. Giọng cô run lên phẫn nộ:
- Mình có thể bị ghét, nhưng mình không cho phép ai được xúc phạm mình.
Thoạt đầu, Sương rất bất ngờ. Nhưng sau đó định thần lại, cô nổi cơn lôi đình lên. Hỏa diệm sơn bùng nổ chắc cũng ghê gớm đến thế, khi cô hét lên một tiếng chói tai và nhào vào Quỳnh cào cấu.
Tính nết vốn thuộc hàng bà chằn, cộng thêm sự ghen ghét thù hằn, nên Sương phản ứng dữ dội không ngờ. Trong lớp chẳng mấy khi có dịp bộc lộ bản tính, nên bây giờ thấy cô hung hăng như bão táp, ai cũng kinh ngạc.
Mọi người xúm lại kéo hai người ra. Quỳnh không dữ bằng một góc Sương, nên dĩ nhiên bị te tua. Áo cô bị xé rách, mắt rướm máu với những lằn ngang dọc. Trông giống như bị đánh ghen. Cô bàng hoàng trong cơn ác mộng và để mặc bạn bè kéo mình ra một góc.
Trong lớp vốn có cảm tình với Quỳnh, nên đa số xúm lại an ủi, dỗ dành cô. Chỉ có vài người ngồi riêng quanh Sương. Cả Thùy vốn đứng về phía Sương cũng thấy không thích thái độ của cô nàng. Cô nhăn nhó:
- Chuyện đâu còn có đó, làm gì dữ vậy?
Sương thở hổn hển, mặt đỏ gay. Cô vừa nói vừa thở:
- Tại ai gây chuyện trước, con đó bị như vậy cũng chưa vừa với nó đâu. Coi cái mặt hiền vậy chứ lầm chết. Lúc nãy mình quên tháo giày ra, chứ nó thì phải chơi cỡ vậy mới đáng.
Vài cô nàng nhăn mặt:
- Nói chứ trong lớp mà đánh kiểu vậy kỳ lắm. Thế nào chuyện này cũng đồn ầm trong trường, người ta sợ Sương đó.
- Sợ thì sợ chứ, ai ngán.
- Thôi đi, đừng có hung hăng nữa.
Ở đằng kia, đám bạn Quỳnh xúm lại đề nghị cô nên về. Quỳnh được hai cô bạn hộ tống xuống sân. Lúc đó trên hành lang, ai cũng quay lại nhìn cô làm cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Mấy ngày sau, Quỳnh và Sương trở thành nhân vật nổi trong trường. Hai cô bị gọi lên khoa làm kiểm điểm và bị cô chủ nhiệm phê bình khoảng nửa giờ, vì đã có hành vi kém văn minh trong lớp học.
Sau chuyện đó, mối thù đối với Sương càng lớn hơn. Cô và Quỳnh, không hề nhìn nhau. Nếu có lỡ chạm mặt thì cũng ngó chỗ khác như không thấy. Không hiểu bằng cách nào mà vụ đánh lộn đó tới tai Quốc và Dương. Quốc không nói gì, nhưng anh good bye cô nàng không một lời từ giã.
Sương không hiểu tại sao và đã nháo nhác tìm anh mấy lần. Nhưng không lần nào gặp. Cô không biết thái độ của cô làm Quốc đâm ra hối hận với Quỳnh. Và trong mấy lúc đó, anh cũng ra sức tìm gặp Quỳnh.
Nhưng Quỳnh thì ngược lại, chuyện đó càng làm cô giận Quốc hơn. Cho nên khi Quốc tìm cô trong bếp, cô từ chối nói chuyện với anh một cách quyết liệt. Thậm chí khi anh xuống dãy nhà sau tìm, cô cũng nhất định không ra tiếp anh.
Đây là lần đầu tiên Quốc bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Anh càng nhớ Quỳnh thì càng tức điên cuồng. Và anh nhất định không bỏ cuộc.
***
Tối nay, không có ai ở nhà, anh đường hoàng đi thẳng xuống dãy nhà sau. Biết là giờ này bà Phượng ở nhà, anh bước vào với nụ cười lễ độ, nhũn nhặn:
- Quỳnh có nhà không dì Phượng?
Thấy cậu chủ xuống, bà Phượng vồn vã đứng lên, bước qua bàn kéo ghế:
- Cậu Quốc ngồi chơi. Con Quỳnh đang tắm ở nhà sau. Tìm nó có chuyện gì không cậu?
- Dạ, con muốn đi mua quà tặng bạn gái, nhưng không biết lựa, định nhờ Quỳnh làm hướng dẫn dùm.
Bà Phượng đi vào nhà sau, Quỳnh đang đứng thần người trong phòng tắm. Cô đã nghe tiếng Quốc và không biết tìm cách nào từ chối, thì nghe tiếng đập cửa của mẹ. Cô lập tức nói vọng ra:
- Con đi không được đâu mẹ ạ. Mẹ lên xin lỗi anh ta đi.
Giọng bà Phượng bất bình:
- Sao vậy con? Cậu ấy đã nhờ như vậy, nói làm sao mà từ chối. Coi không được à nghe.
- Con còn phải làm bài nữa.
- Thì đi chút rồi về làm sau - Và không đợi Quỳnh nói thêm, giọng bà át đi - Thôi, tắm nhanh lên rồi đi. Không nói nhiều nữa. Con làm coi chướng lắm nghe.
Quỳnh tức tối bặm môi, hất mạnh chiếc nút áo cho đỡ tức. Mẹ không hiểu gì cả và chỉ biết trấn áp cô. Nghìn lần cô không muốn gặp mặt con người nhỏ mọn của anh ta mà cô biết chắc rằng anh ta sẽ xử sự vì cô đã dám xâm phạm tới Sương.
Cô định ở lì trong phòng tắm để chống đối. Nhưng bà Phượng đã cứng rắn bắt cô phải đi. Hai mẹ con nói chuyện thế nào, Quốc nghe hết và anh thầm cảm ơn vì sự tiếp sức vô tình của bà Phượng.
Cuối cùng Quỳnh cũng đi ra. Vẻ mặt miễn cưỡng và ấm ức. Từ lúc Quốc công khai quan hệ với Sương, thái độ của cô đối với anh khác hẳn. Vẻ dịu dàng hân hoan trước kia biến mất, thay vào đó là sự căm giận chịu đựng.
Bây giờ cũng vậy, thái độ đó làm Quốc hết còn dám ngông nghênh với cô trước kia.
Quỳnh theo Quốc đi ra ngoài đường. Dĩ nhiên là bằng cửa sau. Cô tuyệt đối không mở miệng, dù để hỏi là đi đâu. Quốc cũng im lặng lái xe. Vẻ xa cách nghiêm nghị của Quỳnh làm anh trở nên dè dặt chứ không xông xáo như trước kia nữa.
Anh rẽ vào một đường hẻm tối thật tối sát bờ tường. Vài cặp trai gái đang âu yếm lẫn nhau trong bóng tối an toàn. Quốc dựng xe rồi mạnh dạn kéo Quỳnh vào lòng:
- Anh nhớ em quá.
Anh định hôn, nhưng Quỳnh đã lắc đầu, cương quyết giằng ra. Thật ra, cô rất ngạc nhiên về cách thể hiện của Quốc. Cô cứ nghĩ anh gặp để gây hấn, cho nên đã chuẩn bị tinh thần với một thái độ thù nghịch. Bây giờ ý nghĩ đó biến mất, nhưng cô không thể dễ dàng bị mềm lòng.
Quốc cũng không hề bất ngờ vì phản ứng của Quỳnh. Anh nhất quyết kéo cô lại, giọng nhỏ vừa đủ cô nghe.
- Hòa đi Quỳnh. Đừng giận nữa, anh buồn lắm.
- Sau chuyện anh làm bẽ mặt em, em không còn hy vọng gì ở anh nữa. Anh đã theo đuổi nó thì cứ tiếp tục, em chịu thua rồi, chắc anh đã nghe chuyện xô xát của tụi em nữa không?
- Anh nghe Thùy kể, không ngờ cô ta dữ như vậy. Anh không thích con gái tính nết như vậy, anh đã cho cô ta lui rồi.
Giọng Quỳnh vẫn đầy sự bất mãn:
- Anh có biết tại anh mà bạn bè tụi em trở nên thù ghét nhau không. Mỗi ngày vào lớp, em phải chịu đựng cái nhìn hằn học của nó, em gai cả người, anh cư xử như vậy đó sao?
- Anh xin lỗi. Tại em làm anh tức nên muốn dằn mặt em thôi. Nếu không yêu thì anh không bỏ công làm mấy chuyện đó.
- Anh hiếu thắng lắm. Lúc nào cũng muốn trấn áp em, bắt em phải khuất phục cả những hành động vô lý của anh, vì anh quen coi thường em rồi.
- Anh không nghĩ như vậy đâu. Bộ em nghĩ chỉ mình anh có lỗi thôi sao? Em quen với anh mà còn gặp thằng Dương. Chuyện hôm ở hội trường anh bỏ qua. Nhưng anh không thích em lưng chừng như vậy nữa.
Quỳnh đứng nhích ra, vẻ xa lạ:
- Trong chuyện tình cảm, anh Dương minh bạch hơn anh. Anh ấy không yêu nhỏ Thùy thì cứ nói thật. Vì vậy nó không hề coi em là kẻ thù. Còn anh thì khác, sự dối trá hai mặt của anh đã hại em. Anh chia sẻ với Hồng Sương, điều đó em không thể tha thứ.
Đang ngồi trên xe mà Quốc bỗng nhảy xuống đất. Cử chỉ âu yếm quy lụy biến mất. Anh lắc mạnh Quỳnh một cái.
- Bây giờ em so sánh anh với thằng đó nữa à? Và em đã thấy nó cao thượng hơn anh chứ gì? Hay là nhà nó giàu hơn anh.
Quỳnh cố gỡ tay anh ra, giọng phẫn nộ:
- Anh với Sương, mỗi người xúc phạm em một cách, em không bao giờ quên cách nhục mạ này đâu.
Thoát được tay Quốc, cô định bỏ đi. Nhưng anh đã kéo áo cô lại:
- Tôi đã quy lụy hết mình, vậy mà cô vẫn giữ thói làm cao. Phải rồi, vì bây giờ cô đã xoay ra một thằng có thể bảo bọc mẹ con cô rồi chứ gì? Đồ rẻ tiền!
Quỳnh không trả lời, trong bóng tối, khuôn mặt cô toát lên vẻ căm hận tột cùng:
- Tôi sẽ không bao giờ coi anh là người yêu nữa.
- Tôi cũng không cần như vậy.
Hoàng Thu Dung
Tất cả những cái đó Quỳnh lặng lẽ chịu đựng, không hề có thái độ nào phản kháng. Nhưng Sương thì không còn quý mến cô như trước kia nữa. Từ lúc phát hiện ra mối quan hệ thật của hai người, cô nghi kỵ Quỳnh ra mặt. Và cô hợp sức với Quốc để khiêu khích Quỳnh bất cứ lúc nào có thể.
Quỳnh không giận Sương, nhưng cô giận Quốc. Anh luôn hiếu thắng và luôn bắt cô phải khuất phục. Quỳnh hiểu thấm thía thế nào là yêu một công tử nhà giàu. Và cô đã để đau khổ lắng vào lòng mà không năn nỉ, van xin Quốc.
Học chung lớp với một người ghét và luôn khiêu khích mình, thật là một tâm trạng nặng nề. Riết rồi Quỳnh sợ luôn cả chuyện đi học.
Sắp đến tết, năm nay trường tổ chức cắm trại đêm và diễn văn nghệ. Quỳnh trong đội văn nghệ của khoa nên năm nào cũng tham gia vài tiết mục. Chủ yếu là đơn ca và múa.
Khi Khoa đưa lịch tập, cô mới biết năm nay Sương cũng được chọn vào đội múa. Cô rất muốn rút tên để tránh mặt Sương, nhưng cô chủ nhiệm thuyết phục mãi, cuối cùng cô đành cắn răng có mặt trong những buổi tập.
Không biết có phải là sự cố ý, mà buổi tập nào cũng có Quốc đến. Thường là anh ở lại suốt buổi để theo dõi và phục vụ nước cho Sương. Anh trở thành người yêu ân cần chu đáo ngoài sức tưởng tượng của Quỳnh. Một điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm cho cô.
Nếu không vì lòng tự ái, có lẽ Quỳnh sẽ bỏ cuộc vì họ. Cô luôn tự nhủ phải tỏ ra bình thản, dù điều đó là cả một nghị lực.
Trưa nay, tập ở hội trường, Quỳnh đứng trong đội hình thì thấy Dương đến. Không hiểu sao Dương biết chỗ này. Có lẽ Thùy nói. Những công tử kiểu Quốc và anh ta thì ngoài giờ học ra, còn biết làm gì ngoài chuyện đi chơi lang bang. Nếu anh ta có đến chỗ này thì cũng không gì lạ
Quỳnh thấy Dương đi đến phía chỗ Quốc và Thùy đang ngồi. Ba người xem tập múa và Quốc hầu như không nhìn đến Dương. Anh ta hình như không buồn chú ý đến Quốc. Chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với Thùy.
Đến lúc giải lao, Sương hớn hở chạy về phía ba người. Quốc mỉm cười đưa cô chai nước suối. Cử chỉ săn sóc rất đặc biệt. Dù Quỳnh không nhìn, nhưng cô vẫn thấy tất cả.
Cô tách ra khỏi đám, đến ngồi một mình ở hàng ghế phía dưới. Cô không nhìn về phía họ.
Dương nói chuyện với Thùy. Nhưng cặp mắt vẫn công khai theo dõi Quỳnh. Thấy cô ngồi một mình, anh cắt ngang lời Thùy bằng một tiếng xin lỗi và bỏ đi về phía Quỳnh, trước cặp mắt ngỡ ngàng của Thùy. Cả Sương cũng tò mò nhìn theo. Cô buột miệng:
- Anh Dương làm gì kỳ vậy? Ảnh với con Quỳnh đâu có quen biết gì đâu, sao lại...
Quốc cười mỉa mai:
- Họ biết và gặp nhau nhiều hơn là các cô tưởng, chỉ có các cô là ngây thơ thôi.
Thùy đứng bất động, không hé môi một tiếng. Còn Sương thì không ngớt thắc mắc.
- Anh nói cái gì vậy? Vậy thật ra nó quen với ai, anh hay anh Dương? Sao lung tung lên vậy, em không hiểu nổi đó.
Cô quay qua Thùy:
- Vậy là sao Thùy? Không lẽ anh Dương....
Thùy quay đầu chỗ khác, khuôn mặt như đúc bằng sáp. Dù biết là Dương không yêu mình, nhưng cô và anh vẫn cứ quan hệ như trước. Bây giờ phát hiện ra Dương ngả về phía Quỳnh, cô không khỏi giận hờn, bàng hoàng.
Thấy Thùy không nói gì, Sương nhún vai, nói bóng gió:
- Rốt cuộc hai đứa mình đều bị chơi khăm, nhìn bề ngoài hiền thục như vây, không ngờ bên trong ghê gớm hơn nhiều - Cô chợt nói lớn - Ê, tụi mày! Đứa nào có bồ nhớ giữ cho kỹ đó nghe. Không thôi có người ngầm giật lúc nào không hay đó.
Nhóm múa quay lại nhìn Sương không hiểu. Thấy cô nàng cong cớn đá mắt về phía Quỳnh, mọi người đều đổ dồn về phía đó bằng cái nhìn hoài nghi, thiếu thiện cảm. Ai cũng nhận ra người yêu của Thùy bên cạnh Quỳnh. Ở phía cửa sổ, Quỳnh đã nghe hết. Cô mím môi nhìn đăm đăm ra ngoài, không hề muốn trả đũa, nhưng không thể không giận. Dương nhún vai, mỉm cười:
- Con gái bao giờ cũng vẫn là con gái, không nên quan trọng những gì cô ta nói, đã chắc gì nói đúng, phải không?
Quỳnh quay lại:
- Tại sao anh đến đây? Nếu anh giúp em trả thù anh Quốc thì đừng, tại vì em không muốn trả đũa.
Dương lắc đầu:
- Anh không thích làm chuyện con nít.
- Vậy thì đây là cách để anh dứt khoát với Thùy sao? Anh có hiểu làm như vậy là xúc phạm nó không? Em không muốn làm khổ bạn em anh Dương ạ. Anh nên lại đằng kia với nó đi. Bạn bè đang nhìn chúng ta đó.
- Anh tới đây để tìm Quỳnh, mà nếu không có Quỳnh thì anh với Thùy vẫn không là cái gì khác. Thùy hiểu đấy - Anh đột ngột đổi giọng - Thế nào? Chuyện dọn đi của em đã thực hiện chưa?
Nghe nhắc lại chuyện đó, Quỳnh cảm thấy như bị ai đánh mạnh vào vết thương đang làm cô khốn khổ. Cô chợt nhăn mặt, khẽ thở dài:
- Chưa anh ạ.
- Sao vậy?
- Mẹ em không chịu. Mẹ sợ sống chơi vơi và còn cái gì khác nữa em không hiểu.
- Cố thuyết phục thử xem.
Quỳnh lắc đầu trầm ngâm:
- Từ đó giờ, mẹ rất chiều em. Nhưng chuyện này, mẹ cứng rắn quá, em đành phải đợi dịp khác.
Dương nói gợi ý:
- Vậy thì Quỳnh mạnh dạn sống một mình đi, chắc chắn mẹ em sẽ không yên tâm và sẽ theo em. Hãy nói với mẹ là cuộc sống của gia đình em vẫn được bảo đảm, mẹ sẽ yên tâm hơn.
Quỳnh hiểu ẩn ý của Dương. Cô tuyệt đối không muốn nhận những thứ đó, nên tìm cách nói tránh đi:
- Em cũng không biết mẹ nghĩ gì, nhưng chuyện đó chắc em sẽ nói sau.
- Em có thế chịu được sự trả thù của thằng Quốc à? Có thể sống cùng nhà với một người luôn trấn áp mình sao?
Quỳnh sửa lại:
- Một nhà, nhưng là ở hai thế giới riêng. Cách biệt nhau một trời một vực. Vì vậy, nếu em biết yên phận, em sẽ không thấy gì khác lạ.
Dương cười, rồi ngã lưng vào thành ghế. Anh ta nheo mắt nhìn Quỳnh với vẻ giễu cợt:
- Nói chính xác hơn là em không đủ can đảm để mất người yêu, trong em còn sự yếu đuối ngự trị. Vậy mà anh tưởng em can đảm lắm.
Bị chạm đến chỗ yếu, Quỳnh chợt đỏ mắt, rưng rưng muốn khóc.
- Mọi người nghĩ sao về em cũng được, em không cố gắng hơn để được nể đâu.
Dương thấy đôi mắt chớp chớp của cô, anh thoáng động lòng. Nhưng cảm giác tự ái làm anh ngoảng mặt ngó chỗ khác. Anh thấy tức Quỳnh đến mức nổi điên. Hình như cô chưa bao giờ coi trọng tình cảm của anh. Mà chỉ vì một thằng con trai nông cạn, ích kỷ. Dương nhìn thẳng vào mặt Quỳnh, giọng anh khô khốc, lạnh nhạt:
- Anh không chắc là anh sẽ kiên nhẫn với em đến cùng. Coi chừng khi em nhận ra thì không kịp đó Quỳnh.
Nói xong, anh vẫn không rời mắt khỏi cô. Quan sát cử chỉ cô. Mặt Quỳnh ngơ ngơ không có vẻ gì dao động. Đúng là cô không có tâm trí để nghĩ tới cái gì khác, ngoài việc chìm đắm trong mối tình bất hạnh của mình.
Dương quay mặt chỗ khác, trước khi mình lại nổi nóng. Phía ngoài bục, mọi người đã trở vào đội hình. Quỳnh cũng đứng lên, cô nói như ái ngại:
- Anh Dương về đi nghe, em phải ra tập đây.
- Cứ đi đi.
Dương lầm lì ngồi im. Rồi không hiểu nghĩ thế nào, anh đứng dậy, bỏ đi một mạch ra ngoài.
Hôm sau vào lớp, lúc Quỳnh đứng một mình ở khung cửa sổ. Thùy đứng bên cạnh cô, nhưng chỉ nhìn xuống dưới chứ không nói. Quỳnh biết Thùy muốn nói về chuyện hôm qua, nên cô im lặng chờ. Lần đầu tiên giữa hai cô có một khoảng cách. Không biết Thùy nghĩ gì. Nhưng Quỳnh thì buồn vô cùng.
Thùy chợt lên tiếng, âm sắc không có chút biểu cảm:
- Sau chuyện hôm qua, mình suy nghĩ rất nhiều về cái gọi là sự quyến rũ. Có khi nào Quỳnh cô ý khai thác khả năng của mình không.
Quỳnh lặng người trước câu nói kỳ lạ đó.
- Trước giờ mình vẫn thừa nhận là Quỳnh đẹp. Nhưng giờ thì mình không hiểu rằng con trai bị xiêu lòng vì những cái mà đa số bọn con gái mình ít có.
Quỳnh nói khẽ:
- Mình với anh Dương không giống như anh Quốc đâu, đừng hiểu lầm mình.
Nhưng Thùy hình như không nghe, cô vẫn đăm đăm nhìn xuống phía dưới, nói như một mình.
- Con trai thích Quỳnh ở điểm gì? Có phải vì vẻ kín đáo, yếu đuối mong manh? Những cái đó mình với Sương không có. Cái gì gọi là nữ tính hình như đã tập trung vào Quỳnh cả rồi.
- Chỉ một mình Sương công kích, mình đã thấy khổ tâm lắm rồi, giờ lại thêm Thùy nữa. Trong khi mình luôn cố gắng không làm tổn thương bạn bè, mình phải làm sao đây?
Thùy cười buồn:
- Mình không coi Quỳnh là kẻ thù, chỉ tự trách mình không có cái gì để giữ chân anh Dương. Chuyện hôm qua làm mình bẽ mặt với bạn bè. Nhưng buồn chứ không trách ai cả.
- Mình không yêu ảnh cũng không cố ý giành giật như Sương nói. Sương nó giống anh Quốc ở điểm rất kiêu ngạo. Mình không cần giải thích với nó. Nhưng với Thùy thì mình muốn đính chính, là mình không cố ý. Vậy đó.
Thùy gật đầu:
- Mình không trách Quỳnh, nhưng không hiểu tại sao Quỳnh có cùng một lúc hai người, tại sao vậy?
Quỳnh thở dài:
- Sao Thùy không hỏi thẳng anh Dương? Anh ấy biết tất cả đó. Rồi ảnh sẽ nói cho Thùy biết mình với Sương, ai nên ghét ai.
Thùy chưa kịp trả lời thì Sương đã ở đâu đi tới, kéo tay cô ra. Đôi môi cong lại một cách ngoa ngoắt:
- Bộ chưa biết sợ sao còn dám lại gần. Coi chừng rồi cả mẹ Thùy cũng bị mất ba Thùy đấy, bạn bè hại nhau dễ lắm.
Thùy nhăn mặt định bảo Sương nói quá, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Quỳnh đã quay phắt lại phía Sương. Khuôn mặt đỏ bừng và cô đã làm một điều không ai nghĩ cô có thể làm là tát vào mặt Sương một cái. Giọng cô run lên phẫn nộ:
- Mình có thể bị ghét, nhưng mình không cho phép ai được xúc phạm mình.
Thoạt đầu, Sương rất bất ngờ. Nhưng sau đó định thần lại, cô nổi cơn lôi đình lên. Hỏa diệm sơn bùng nổ chắc cũng ghê gớm đến thế, khi cô hét lên một tiếng chói tai và nhào vào Quỳnh cào cấu.
Tính nết vốn thuộc hàng bà chằn, cộng thêm sự ghen ghét thù hằn, nên Sương phản ứng dữ dội không ngờ. Trong lớp chẳng mấy khi có dịp bộc lộ bản tính, nên bây giờ thấy cô hung hăng như bão táp, ai cũng kinh ngạc.
Mọi người xúm lại kéo hai người ra. Quỳnh không dữ bằng một góc Sương, nên dĩ nhiên bị te tua. Áo cô bị xé rách, mắt rướm máu với những lằn ngang dọc. Trông giống như bị đánh ghen. Cô bàng hoàng trong cơn ác mộng và để mặc bạn bè kéo mình ra một góc.
Trong lớp vốn có cảm tình với Quỳnh, nên đa số xúm lại an ủi, dỗ dành cô. Chỉ có vài người ngồi riêng quanh Sương. Cả Thùy vốn đứng về phía Sương cũng thấy không thích thái độ của cô nàng. Cô nhăn nhó:
- Chuyện đâu còn có đó, làm gì dữ vậy?
Sương thở hổn hển, mặt đỏ gay. Cô vừa nói vừa thở:
- Tại ai gây chuyện trước, con đó bị như vậy cũng chưa vừa với nó đâu. Coi cái mặt hiền vậy chứ lầm chết. Lúc nãy mình quên tháo giày ra, chứ nó thì phải chơi cỡ vậy mới đáng.
Vài cô nàng nhăn mặt:
- Nói chứ trong lớp mà đánh kiểu vậy kỳ lắm. Thế nào chuyện này cũng đồn ầm trong trường, người ta sợ Sương đó.
- Sợ thì sợ chứ, ai ngán.
- Thôi đi, đừng có hung hăng nữa.
Ở đằng kia, đám bạn Quỳnh xúm lại đề nghị cô nên về. Quỳnh được hai cô bạn hộ tống xuống sân. Lúc đó trên hành lang, ai cũng quay lại nhìn cô làm cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Mấy ngày sau, Quỳnh và Sương trở thành nhân vật nổi trong trường. Hai cô bị gọi lên khoa làm kiểm điểm và bị cô chủ nhiệm phê bình khoảng nửa giờ, vì đã có hành vi kém văn minh trong lớp học.
Sau chuyện đó, mối thù đối với Sương càng lớn hơn. Cô và Quỳnh, không hề nhìn nhau. Nếu có lỡ chạm mặt thì cũng ngó chỗ khác như không thấy. Không hiểu bằng cách nào mà vụ đánh lộn đó tới tai Quốc và Dương. Quốc không nói gì, nhưng anh good bye cô nàng không một lời từ giã.
Sương không hiểu tại sao và đã nháo nhác tìm anh mấy lần. Nhưng không lần nào gặp. Cô không biết thái độ của cô làm Quốc đâm ra hối hận với Quỳnh. Và trong mấy lúc đó, anh cũng ra sức tìm gặp Quỳnh.
Nhưng Quỳnh thì ngược lại, chuyện đó càng làm cô giận Quốc hơn. Cho nên khi Quốc tìm cô trong bếp, cô từ chối nói chuyện với anh một cách quyết liệt. Thậm chí khi anh xuống dãy nhà sau tìm, cô cũng nhất định không ra tiếp anh.
Đây là lần đầu tiên Quốc bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy. Anh càng nhớ Quỳnh thì càng tức điên cuồng. Và anh nhất định không bỏ cuộc.
***
Tối nay, không có ai ở nhà, anh đường hoàng đi thẳng xuống dãy nhà sau. Biết là giờ này bà Phượng ở nhà, anh bước vào với nụ cười lễ độ, nhũn nhặn:
- Quỳnh có nhà không dì Phượng?
Thấy cậu chủ xuống, bà Phượng vồn vã đứng lên, bước qua bàn kéo ghế:
- Cậu Quốc ngồi chơi. Con Quỳnh đang tắm ở nhà sau. Tìm nó có chuyện gì không cậu?
- Dạ, con muốn đi mua quà tặng bạn gái, nhưng không biết lựa, định nhờ Quỳnh làm hướng dẫn dùm.
Bà Phượng đi vào nhà sau, Quỳnh đang đứng thần người trong phòng tắm. Cô đã nghe tiếng Quốc và không biết tìm cách nào từ chối, thì nghe tiếng đập cửa của mẹ. Cô lập tức nói vọng ra:
- Con đi không được đâu mẹ ạ. Mẹ lên xin lỗi anh ta đi.
Giọng bà Phượng bất bình:
- Sao vậy con? Cậu ấy đã nhờ như vậy, nói làm sao mà từ chối. Coi không được à nghe.
- Con còn phải làm bài nữa.
- Thì đi chút rồi về làm sau - Và không đợi Quỳnh nói thêm, giọng bà át đi - Thôi, tắm nhanh lên rồi đi. Không nói nhiều nữa. Con làm coi chướng lắm nghe.
Quỳnh tức tối bặm môi, hất mạnh chiếc nút áo cho đỡ tức. Mẹ không hiểu gì cả và chỉ biết trấn áp cô. Nghìn lần cô không muốn gặp mặt con người nhỏ mọn của anh ta mà cô biết chắc rằng anh ta sẽ xử sự vì cô đã dám xâm phạm tới Sương.
Cô định ở lì trong phòng tắm để chống đối. Nhưng bà Phượng đã cứng rắn bắt cô phải đi. Hai mẹ con nói chuyện thế nào, Quốc nghe hết và anh thầm cảm ơn vì sự tiếp sức vô tình của bà Phượng.
Cuối cùng Quỳnh cũng đi ra. Vẻ mặt miễn cưỡng và ấm ức. Từ lúc Quốc công khai quan hệ với Sương, thái độ của cô đối với anh khác hẳn. Vẻ dịu dàng hân hoan trước kia biến mất, thay vào đó là sự căm giận chịu đựng.
Bây giờ cũng vậy, thái độ đó làm Quốc hết còn dám ngông nghênh với cô trước kia.
Quỳnh theo Quốc đi ra ngoài đường. Dĩ nhiên là bằng cửa sau. Cô tuyệt đối không mở miệng, dù để hỏi là đi đâu. Quốc cũng im lặng lái xe. Vẻ xa cách nghiêm nghị của Quỳnh làm anh trở nên dè dặt chứ không xông xáo như trước kia nữa.
Anh rẽ vào một đường hẻm tối thật tối sát bờ tường. Vài cặp trai gái đang âu yếm lẫn nhau trong bóng tối an toàn. Quốc dựng xe rồi mạnh dạn kéo Quỳnh vào lòng:
- Anh nhớ em quá.
Anh định hôn, nhưng Quỳnh đã lắc đầu, cương quyết giằng ra. Thật ra, cô rất ngạc nhiên về cách thể hiện của Quốc. Cô cứ nghĩ anh gặp để gây hấn, cho nên đã chuẩn bị tinh thần với một thái độ thù nghịch. Bây giờ ý nghĩ đó biến mất, nhưng cô không thể dễ dàng bị mềm lòng.
Quốc cũng không hề bất ngờ vì phản ứng của Quỳnh. Anh nhất quyết kéo cô lại, giọng nhỏ vừa đủ cô nghe.
- Hòa đi Quỳnh. Đừng giận nữa, anh buồn lắm.
- Sau chuyện anh làm bẽ mặt em, em không còn hy vọng gì ở anh nữa. Anh đã theo đuổi nó thì cứ tiếp tục, em chịu thua rồi, chắc anh đã nghe chuyện xô xát của tụi em nữa không?
- Anh nghe Thùy kể, không ngờ cô ta dữ như vậy. Anh không thích con gái tính nết như vậy, anh đã cho cô ta lui rồi.
Giọng Quỳnh vẫn đầy sự bất mãn:
- Anh có biết tại anh mà bạn bè tụi em trở nên thù ghét nhau không. Mỗi ngày vào lớp, em phải chịu đựng cái nhìn hằn học của nó, em gai cả người, anh cư xử như vậy đó sao?
- Anh xin lỗi. Tại em làm anh tức nên muốn dằn mặt em thôi. Nếu không yêu thì anh không bỏ công làm mấy chuyện đó.
- Anh hiếu thắng lắm. Lúc nào cũng muốn trấn áp em, bắt em phải khuất phục cả những hành động vô lý của anh, vì anh quen coi thường em rồi.
- Anh không nghĩ như vậy đâu. Bộ em nghĩ chỉ mình anh có lỗi thôi sao? Em quen với anh mà còn gặp thằng Dương. Chuyện hôm ở hội trường anh bỏ qua. Nhưng anh không thích em lưng chừng như vậy nữa.
Quỳnh đứng nhích ra, vẻ xa lạ:
- Trong chuyện tình cảm, anh Dương minh bạch hơn anh. Anh ấy không yêu nhỏ Thùy thì cứ nói thật. Vì vậy nó không hề coi em là kẻ thù. Còn anh thì khác, sự dối trá hai mặt của anh đã hại em. Anh chia sẻ với Hồng Sương, điều đó em không thể tha thứ.
Đang ngồi trên xe mà Quốc bỗng nhảy xuống đất. Cử chỉ âu yếm quy lụy biến mất. Anh lắc mạnh Quỳnh một cái.
- Bây giờ em so sánh anh với thằng đó nữa à? Và em đã thấy nó cao thượng hơn anh chứ gì? Hay là nhà nó giàu hơn anh.
Quỳnh cố gỡ tay anh ra, giọng phẫn nộ:
- Anh với Sương, mỗi người xúc phạm em một cách, em không bao giờ quên cách nhục mạ này đâu.
Thoát được tay Quốc, cô định bỏ đi. Nhưng anh đã kéo áo cô lại:
- Tôi đã quy lụy hết mình, vậy mà cô vẫn giữ thói làm cao. Phải rồi, vì bây giờ cô đã xoay ra một thằng có thể bảo bọc mẹ con cô rồi chứ gì? Đồ rẻ tiền!
Quỳnh không trả lời, trong bóng tối, khuôn mặt cô toát lên vẻ căm hận tột cùng:
- Tôi sẽ không bao giờ coi anh là người yêu nữa.
- Tôi cũng không cần như vậy.
Hoàng Thu Dung