Báo chuyên đề Du Lịch Việt Nam mở cuộc thi " Hướng dẫn viên thanh lịch ". Sáng nay mở bì thư đọc, Uyển Thư bèn đem xuống phòng đưa cho Minh Quân. Xem xong, Minh Quân nhìn cô :
− Sao lại đưa cho anh ?
− Anh có ý định dự thi không ? Trong công ty mình, em thấy anh đủ tiêu chuẩn đó.
Minh Quân cười thân mật :
− Nếu nói như vậy sao em không nghĩ ngược lại , người đó là em ?
Uyển Thư lắc đầu :
− Em biết mình không có được đến nữa tiêu chuẩn. Vả lại, em cũng không thích tự giới thiệu mình như vậy.
Minh Quân đọc lại thể lệ, rồi ngước lên :
− Tiền thưởng cao lắm đó Thư. Vả lại, nó sẽ giúp mình thăng tiến dễ hơn. Anh nghĩ lại rồi, em nên tham gia đi Thư.
Nhưng Uyển Thư lắc đầu bằng cử chỉ dứt khoát :
− Em không quen mấy cuộc thi như vầy đâu. Em quê lắm , thật đó.
− Không thi, em sẽ tiếc đó.
− Không có đâu. Để em hỏi xem công ty có ai dự không.
Thấy Hồng Nga đi ngang , cô gọi lại :
− Nga ! Vào đây.
Hồng Nga đứng lại, rồi miễn cưỡng bước vào. Từ lần nói chuyện với Yoshihiro , cô luôn sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ. Lúc sau này, thấy Uyển Thư cư xử bình thường, cô đỡ đề phòng hơn, nhưng vẫn không sao tự nhiên được.
Uyển Thư đưa bì thư cho Hồng Nga, cô đọc xong rồi lắc đầu :
− Mình không tham gia đâu. Mấy chuyện thi này, dễ gì đậu.
Nói rồi, cô đứng dậy bỏ ra ngoài, Uyển Thư cũng đi theo. Cô đưa bản thể lệ cho mọi người xem. Các cô cũng lắc đầu với lý do khá giống nhau : Biết sẽ không trúng tuyển.
Mọi người đang ngồi bàn tán thì Yoshihiro đi xuống. Anh đứng lại nhìn tờ giấy trên tay Uyển Thư :
− Giấy tờ gì vậy, cô Thư ?
− Thưa giám đốc, người ta mời công ty dự thi ạ.
− Dự thi cái gì ? Đưa tôi xem !
Anh ngồi xuống đọc, rồi ngước lên nhìn mọi người :
− Các cô có định dự không ?
− Dạ không.
Tất cả đều lắc đầu như nhau. Yoshihiro cũng không ép. Anh đứng dậy , buông một câu :
− Các cô không nên thiếu tự tin như vậy. Đó là tự giới thiệu mình trong ngành du lịch đấy. Biết đâu các cô sẽ tiến xa hơn.
Rồi anh đi lên lầu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Cách nói của giám đốc làm mọi người hăng lên một chút. Nhưng rồi sự nhút nhát lại mạnh hơn , và ai cũng cho qua.
Khi Uyển Thư lên chỗ làm việc của mình , cô rất ngạc nhiên khi thấy Yoshihiro có vẻ đợi cô. Anh nói ngay lúc cô bước vào :
− Cô có ý định dự thi không , Uyển Thư ?
− Dạ không. Nhưng anh hỏi để làm gì ?
Yoshihiro trả lời bằng một câu hỏi :
− Tại sao cô không có ý nghĩ tham dự ?
− Vì tôi nghĩ mình không có khả năng.
− Tôi thì nghĩ ngược lại.
− Tôi tự biết mình mà.
− Mình không hề biết mình bằng người khác đâu. Làm việc với cô, tôi nhìn rõ hơn cô.
Anh ngừng lại, rồi ra lệnh một cách ngắn gọn :
− Tham gia đi !
Uyển Thư ngạc nhiên :
− Ồ không ! Sao tự nhiên anh có ý nghĩ đó vậy ?
− Cô không có ý chí tiến thân chút nào cả.
Cách nhận xét của anh làm Uyển Thư hơi tự ái. Cô gật đầu bừa :
− Có lẽ vậy.
Yoshihiro điềm nhiên :
− Vậy thì phải thay đổi đi.
− Thay đổi thế nào ?
− Điều trước tiên và cụ thể nhất là đăng ký dự thi.
− Thôi, thôi. Tôi không dự đâu, tôi nói thật đấy.
− Tại sao ?
− Vì tôi bỏ làm hướng dẫn lâu rồi, sợ không nhớ.
Yoshihiro nhìn cô hơi lâu :
− Tôi nghĩ những kinh nghiệm cô có từ tôi, đến mười năm cô vẫn còn nhớ. Cô đã vượt qua vòng khảo sát của tôi thì không sợ gì đâu , tự tin lên.
Uyển Thư ngồi im ngẫm nghĩ. Có lẽ Yoshihiro nói đúng. Phục vụ được một ông sếp khó tính như anh, thì những tình huống khác sẽ không khó giải quyết với cô.
Rồi cô lại " hứ " thầm một mình. Đợi đến khi Yoshihiro biết anh đã đày ải cô, thì cô đã te tua rồi.
Uyển Thư không mảy may nghĩ đến điều Yoshihiro bảo. Cô chỉ đắm chìm trong ký ức lộn xộn trước đây, không để ý Yoshihiro đang đến bàn gọi điện thoại.
Một lát, nghe anh đọc tên mình, cô hoảng hồn đứng dậy, chạy qua bàn anh.
− Anh gọi cho ai vậy ?
Nhưng Yoshihiro khoát tay bảo cô im chứ không trả lời.
Uyển Thư nhìn anh hoang mang. Cô nghe Yoshihiro đọc tên công ty. Sau đó, anh bỏ ống nghe xuống, quay lại :
− Tôi đã đăng ký cho cô, cô là thí sinh đầu tiên đấy.
− Hả !
Uyển Thư phát hoảng thật sự. Cô nói như muốn khóc :
− Sao anh làm như vậy chứ ?
Giọng Yoshihiro ngang ngang :
− Tôi là sếp của cô, tôi ra lệnh cho cô, và cô có nhiệm vụ nghe lời.
− Nếu thế thì tôi nghỉ làm. Tôi không thích bị áp bức , cho dù người đó là sếp cao nhất.
Yoshihiro nhìn cô với nụ cười khó hiểu, rồi chợt đổi giọng :
− Vậy sao không nghĩ ngược lại ? Nếu tôi làm điều đó vì cô , thì cô nghĩ sao ?
Thấy Uyển Thư im lặng suy nghĩ, anh nói tiếp :
− Mình không nghĩ về mình thì hãy để người khác nghĩ cho mình đi.
Uyển Thư im lặng một lát, rồi miễn cưỡng :
− Để tôi tính lại.
− Không còn tính gì được đâu , chỉ có thể lo học tài liệu mà thôi , vì tôi đã đăng ký rồi. Cô định làm mất uy tín của công ty sao ?
Uyển Thư không nói gì nữa. Cô nhìn Yoshihiro một cách trách móc :
− Cho đến bây giờ , tôi vẫn không thay đổi ý nghĩ : anh là người độc tài.
− Đúng. Tôi độc tài.
− Anh biết không ? Nghĩ tới chuyện đứng trước đông người , tôi sợ lắm.
− Cô đã đứng trước đông người đó thôi.
− Nhưng họ không quan sát tôi.
− Cũng có đấy, nhiều là khác.
− Sao anh biết ?
Yoshihiro nhìn cô từ đầu đến chân khiến Uyển Thư phát ngượng. Cô định phản đối thì anh buông một câu :
− Vì cô rất đẹp.
Uyển Thư giương mắt nhìn Yoshihiro lạ lùng :
− Làm việc bên cạnh sếp mấy năm, thế mà mãi đến giờ sếp mới nhận thấy tôi đẹp, có muộn quá không, thưa sếp ?
Yoshihiro bật cười :
− Không nói không có nghĩa là không thấy. Trở lại vấn đề, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ làm bớt công việc cho cô.
Uyển Thư tinh quái :
− Còn tôi thì sẽ đi chơi trước khi vào cuộc thi căng thẳng.
− Không. Cô sẽ tìm tài liệu chuẩn bị, tôi sẽ tìm giúp cô. Cô có thể vào công ty , hay ở nhà đọc, tôi không bắt buộc.
Uyển Thư vẫn giữ thái độ ngang ngang bông đùa :
− Đây là lần đầu tiên tôi có thế mạnh điều khiển sếp, và tôi sẽ tận dụng nó.
− Cụ thể là như thế nào ?
− Nếu sếp làm tôi nổi giận, tôi sẽ bỏ cuộc thi.
Yoshihiro không trả lời. Anh lừ lừ đi về phía Uyển Thư , đứng trước mặt cô :
− Dám không ?
Cử chỉ đe doa. của anh làm Uyển Thư phì cười. Cô định đứng tránh qua một bên nhưng bị Yoshihiro chặn lại. Anh nhắc lại lần nữa :
− Dám không ?
− Dám chứ. Tại sao không nhỉ ?
Yoshihiro gật gù :
− Tiến bộ lắm !
− Vượt qua sự dìu dắt của thầy, phải không ?
− Giỏi lắm ! Làm nữa đi.
Uyển Thư thôi không đùa nữa. Nhận ra mình đang đứng gần Yoshihiro quá cô vội bước qua chỗ khác. Trở lại bàn mình, giọng cô nghiêm chỉnh lại :
− Nếu lỡ tôi bị loại từ vòng đầu, anh sẽ không buồn chứ ?
Giọng Yoshihiro chắc nịch :
− Không có chuyện đó đâu. Cô sẽ qua được vòng sơ tuyển đấy.
− Có lẽ tự tin là một trong những yếu tố giúp anh thành công , nên anh bắt ai cũng vậy, thật là một áp lực.
Yoshihiro thản nhiên :
− Khi làm việc gì, hãy cố hết sức mình , không cho phép mình thua cuộc , rồi cứ thế mà làm. Còn thành công hay không là ở kết qủa cuối cùng , nó nằm ngoài phạm vi quyết định của cô.
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh cười trấn an :
− Đừng lo , có tôi bên cạnh mà.
Uyển Thư ngồi im. Không hiểu sao câu nói đó là cô thấy bồi hồi khó tả. Nếu Yoshihiro nói một cách cố ý, thì sẽ hay biết bao nhiêu.
Và khi đã không từ chối được , Uyển Thư lại chuyển sang tâm trạng lo lắng.
Thế là ngoài giờ làm việc , cô lại ôn lại mấy kiến thức đã học. Yoshihiro còn mua cho cô nhiều sách về du lịch , tự làm lấy hầu hết công việc cho cô. Uyển Thư không hiểu nổi sao anh nặng tình đến vậy.
Thậm chí , anh luôn chủ động đưa cô đến các buổi thi, ngồi phía dưới cổ vũ.Phong cách như bạn bè chứ không phải sếp.
Nhưng đến một ngày trước khi vào vòng chung kết. Uyển Thư nhận được điện của mẹ cô, báo một tin làm cô thấy đất trời sụp đổ : Ba cô vừa mất tối qua.
Buổi sáng, Uyển Thư gọi điện đến công ty. Cô chờ khá lâu mới nghe Yoshihiro cầm máy , giọng anh còn hơi nhừa nhựa :
− Alô.
Uyển Thư nói bơ phờ :
− Anh Yoshi ạ ! Tôi xin lỗi vì đã bỏ dở cuộc thi. Bây giờ tôi phải về nhà ngay. Có lẽ tuần sau tôi mới làm tiếp được.
Giọng Yoshihiro trở nên tỉnh táo :
− Có chuyện gì xảy ra vậy, Uyển Thư ? Tại sao đội nhiên bỏ thi ?
− Ba tôi mới mất , tôi không còn tinh thần nào làm việc khác, xin lỗi anh. Và tôi xin phép nghỉ một tuần. Tuần sau , tôi sẽ lên làm tiếp.
− Khoan , khoan gác máy đã. Bây giờ cô đang ở đâu ?
− Tôi ở nhà và sẽ ra bến xe ngay.
− Chờ một chút , tôi sẽ đến nhà cô ngay. Chờ tôi nghe.
− Nhưng anh đến làm gì , tôi đang gấp lắm.
− Tôi sẽ đưa cô về nhà, chờ nghe.
Uyển Thư đứng ngẩn người, cô định hỏi thì Yoshihiro đã gác máy.
Cô đi trở lên gác , loay hoay một cách bồn chồn. Cô đang có tâm trạng rối rắm nôn nóng , nhưng vì anh bảo đợi nên cô không thể đi ngay.
Yoshihiro đến nhanh hơn Uyển Thư tưởng. Anh tự mình lái xe. Và trước vẻ ngạc nhiên của cô , anh nói như giải thích :
− Tôi muốn đưa cô về nhà, và sẽ ở lại chờ cô , có thêm tài xế phiền phức lắm.
Uyển Thư không còn tâm trí nào nghĩ chuyện khác nữa. Cô thẫn thờ ngồi vào xe, dựa lưng vào ghế trong tư thế buông xuôi.
Yoshihiro quay qua nhìn cô :
− Sáng giờ cô ăn gì chưa ?
− Chưa.
− Không được. Ít nhất cũng ăn đỡ mì gói.
Nếu là lúc khác , chắc Uyển Thư đã phì cười. Nhưng lúc này, cô chỉ lắc đầu :
− Anh cứ ăn một mình , tôi không ăn nổi đâu.
− Không cần phải lo cho tôi, lo sức khỏe của cô kìa. Ghé quán ăn mì cho nhanh nhé ?
Uyển Thư lắc đầu :
− Anh không biết sao , nếu cần nhanh thì hãy mua bánh mì.
Yoshihiro hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu :
− Vậy mà tôi không nghĩ ra. Cô lúc nào cũng chu đáo đấy Uyển Thư.
Anh ngừng lại bên đường , tự mình xuống mua hai phần bánh, rồi trở lại xe đưa cho cô.
− Chịu khó ăn đi, đừng để mất sức đấy.
Uyển Thư im lặng cầm ổ bánh, cắn một miếng. Bất giác , cô ứa nước mắt :
− Tôi ...
Yoshihiro quay lại nhìn cô, vẻ mặt hết sức thông cảm :
− Cố giữ tinh thần nhé, Uyển Thư.
Uyển Thư vừa khóc vừa nuốt miếng bánh trong miệng. Cô hít mũi :
− Nãy giờ tôi chợt nhận ra , nếu phải về một mình , tôi sẽ buồn ghê gớm. Lúc sáng , tôi thấy phiền khi có anh, bây giờ thì khác.
Và cô không nói nữa , chỉ khóc như mưa. Không phải khóc vì cảm động mà là vì buồn khổ cái tang của mình.
Yoshihiro im lặng lái xe. Lần đầu tiên anh thấy Uyển Thư đau buồn như vậy.Điều đó làm anh cảm nhận được sự mất mát của cô, và xuất hiện tình cảm khác với thường ngày, đó là cảm giác thương đến đau lòng.
Mấy ngày ở nhà, Uyển Thư thật sự ngã qụy. Trong nhà , cô thương ba nhiều nhất nên đau khổ nhiều nhất. Nhất là cái tang ập xuống bất ngờ quá , khiến cô thấy choáng váng sụp đổ.
Khi trở lên thành phố, cô đi làm như thường. Cô nhận lời chia buồn của bạn bè trong công ty thái độ gần như bình thản. Đến nỗi Yoshihiro cũng phải ngạc nhiên với sự bình tĩnh của cô.
Buổi sáng đầu tiên, khi Uyển Thư đang ngồi đánh máy thì nghe chuông điện thoại reo. Cô định nhấc ống nghe, thì Yoshihiro đã nhanh tay làm việc đó trước.
Một lát sau, anh bỏ máy xuống, giọng vui vẻ :
− Tuần sau, Fujikawa sẽ qua đây , Uyển Thư ạ.
Tự nhiên Uyển Thư ngồi im. Một cảm giác như nhói tim dữ dội lên. Nhưng lập tức cô mỉm cười :
− Chúc mừng anh !
Rồi thấy giọng mình có vẻ lạnh nhạt quá, cô nói thêm :
− Chị ấy có bảo ở lại đây bao lâu không anh ?
− Khoảng hai tuần , giống như lần trước vậy.
− Vậy hả ?
Uyển Thư nói một cách lưng chừng, rồi lại cúi xuống làm việc.
Một lát sau, cô ngước lên. Vô tình bắt gặp nụ cười trên môi Yoshihiro , cô lại có cảm giác giá lạnh. Những ngày qua, anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô. Bây giờ tất cả vụt tan, kéo cô về thực tế , rằng Yoshihiro là của một cô gái khác. Sự quan tâm đối với cô không vượt quá mối quan tâm giữa một giám đốc và một nhân viên. Và cô có cảm giác thức tỉnh.
Hết giờ làm việc, cô đứng dậy chuẩn bị về. Yoshihiro buông viết xuống , nhìn cô tư lự :
− Uyển Thư ...
Uyển Thư quay lại :
− Dạ, anh gọi tôi ?
− Đi ăn trưa với tôi.
− Dạ thôi. Trưa nay, tôi lỡ hẹn rồi.
− Với Minh Quân à ?
Tự nhiên Uyển Thư gật đầu thừa nhận :
− Dạ.
Yoshihiro định nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh khoát tay :
− Vậy cô đi đi.
Uyển Thư đóng cửa tủ , rồi xuống sân lấy xe về. Cô bỏ ăn trưa, nằm bẹp dí trên giường. Đây là lần đầu tiên cô không làm chủ được bản thân mình như vậy.
Mấy ngày sau, Uyển Thư luôn giữ thái độ xa cách , dè dặt với Yoshihiro. Anh cũng ít tiếp xúc với cô hơn. Có vẻ như cú điện Fujikawa thức tỉnh những tình cảm lang thang của anh. Và anh trở lại vị trí của mình.
Uyển Thư đủ tự trọng để hiểu điều đó. Cô âm thầm hối hận và xấu hổ vì đã để mình sa đà vào mối quan hệ không rõ ràng.
Một tuần sau, cô và Minh Quân đi với Yoshihiro ra sân bay, giống như hai năm trước để đón Fujikawa.
Thật ra, bây giờ có thể cử nhiều người khác trong công ty đi. Nhưng Fujikawa muốn mọi người có mặt giống như lần trước , nên Uyển Thư phải miễn cưỡng đi.
Fujikawa trông vẫn như hai năm trước. Vẫn dễ thương và vui vẻ. Khi ra khỏi rào, cô sà vào lòng Yoshihiro một cách mừng rỡ. Anh hơi ngại với mọi người về cử chỉ quá tự nhiên ấy, nên ôm lấy cô. Tuy nhiên, anh vẫn giữ cô trong tay khá lâu.
Fujikawa buông Yoshihiro ra và đến gần Uyển Thư, giọng ân cần đặc biệt :
− Chào Uyển Thư , rất vui gặp lại cô.
Uyển Thư mỉm cười thân mật :
− Chào chị Fujikawa. Hai năm rồi chúng ta mới gặp.
− Tuy là không gặp , nhưng tôi vẫn nghe nhắc đến cô luôn. Anh Yoshihiro hay nói về cô lắm.
Uyển Thư chợt nhìn qua Yoshihiro. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên , nhưng không bộc lộ ra. Cô hiểu ngay đó chỉ là cách nói của Fujikawa, Yoshihiro không hề nói gì cả. Cô tin như vậy.
Nhưng Uyển Thư không thể xã giao như Fujikawa , thế là cô im lặng.
Buổi tối, Fujikawa đòi bốn người đi nhà hàng như lần trước. Minh Quân tham gia với thái độ lưng chừng , Uyển Thư thì cố gắng lắm mới tỏ được vẻ bình thường. Và tính cô bình thường vốn trầm tĩnh, nên sự lặng lẽ cũng khó nhận ra.
Suốt buổi ăn, Uyển Thư thường im lặng nhìn Fujikawa và Yoshihiro. Hai người nói chuyện luôn miệng. Ban đầu Fujikawa còn cố kéo Uyển Thư và Minh Quân vào câu chuyện. Nhưng thấy cả hai có vẻ ít nói , nên cô quên bẵng luôn.
Khi rời nhà hàng , Minh Quân đưa Uyển Thư về. Anh vẫn giữ thái độ trầm lặng như lúc nãy. Còn Uyển Thư đang không vui, nên cô cũng không nói gì nhiều.
Khi đưa cô về nhà, Minh Quân chợt nhìn cô một cách ý nghĩa
− Họ đẹp đôi quá, phải không Uyển Thư ?
Uyển Thư hiểu ngay anh muốn nói đến ai. Cô buông một tiếng ngắn gọn :
− Vâng.
Cô chỉ nói cho xong chuyện. Nhưng Minh Quân có vẻ không muốn ngừng lại. Anh nhìn xoáy vào mặt cô.
− Yoshihiro là của cô ta , họ không thể tiếp nhận ai khác ngoài hai người , em nghĩ gì về điều đó ?
− Họ như thế nào, đâu có liên quan gì đến em đâu.
− Em có dối lòng không Thư ? Anh nói không phải để làm em buồn, mà chỉ muốn em thức tỉnh thôi.
Uyển Thư nghiêm mặt nhìn chỗ khác :
− Em biết anh nghĩ gì rồi , nhưng xin anh đừng quan tâm chuyện riêng của em.
− Anh lo cho em mà Thư.
Uyển Thư nhỏ nhẹ :
− Em thật lòng cám ơn anh. Nhưng em biết không ? Em không muốn anh nhìn em lệch lạc như vậy.
− Lệch lạc à ?
− Em nhắc lại nhé, giám đốc có cuộc sống riêng của anh ta. Em không có vị trí nào bên anh ta cả , ngoài việc làm và nhận lương của anh ta.
Minh Quân vẫn không hề thay đổi ý nghĩ trước sự phủ nhận của Uyển Thư. Anh nói một cách kiên nhẫn :
− Có thể em cố tình không nhận, nhưng anh vẫn nói. Yoshihiro thuộc loại tham lam. Anh ta sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, nhưng vẫn không bỏ qua em.
Uyển Thư nghiêm giọng :
− Bỏ qua là thế nào, anh Quân ?.
Minh Quân vẫn thẳng thắn :
− Em là người có quá nhiều ưu điểm. Con trai không ai có thể dửng dưng trước em. Giám đốc cũng không nằm trong ngoại lệ. Nhưng anh ta không có quyền như vậy.
− Em không biết giám đốc nghĩ gì , chỉ thấy anh đã đi quá xa phạm vi của anh. Xin lỗi là em không chấp nhận được chuyện đó. Em vô đây.
Và không hề nhìn đến phản ứng của Minh Quân , Uyển Thư lách mình vào cách cửa. Cô đứng yên nghe tiếng xe anh xa dần, rồi lững thững lên gác.
Uyển Thư ngồi xuống giường. Tự nhiên cô ôm đầu không muốn nghĩ đến nữa. Có lẽ , lúc nãy cô giận Minh Quân vì anh đã nói đúng mối quan hệ của cô với Yoshihiro.
Dù sao, Fujikawa cũng đã xuất hiện đúng lúc để thức tỉnh cô, ngăn cô lao vào tình cảm mù quáng.
Nếu Yoshihiro có tham lam như Minh Quân nói lúc nãy thì anh ta cùng biết dừng lại rồi. Nhưng hiểu chuyện đó, sao cô thấy buồn không ít.
Hoàng Thu Dung
− Sao lại đưa cho anh ?
− Anh có ý định dự thi không ? Trong công ty mình, em thấy anh đủ tiêu chuẩn đó.
Minh Quân cười thân mật :
− Nếu nói như vậy sao em không nghĩ ngược lại , người đó là em ?
Uyển Thư lắc đầu :
− Em biết mình không có được đến nữa tiêu chuẩn. Vả lại, em cũng không thích tự giới thiệu mình như vậy.
Minh Quân đọc lại thể lệ, rồi ngước lên :
− Tiền thưởng cao lắm đó Thư. Vả lại, nó sẽ giúp mình thăng tiến dễ hơn. Anh nghĩ lại rồi, em nên tham gia đi Thư.
Nhưng Uyển Thư lắc đầu bằng cử chỉ dứt khoát :
− Em không quen mấy cuộc thi như vầy đâu. Em quê lắm , thật đó.
− Không thi, em sẽ tiếc đó.
− Không có đâu. Để em hỏi xem công ty có ai dự không.
Thấy Hồng Nga đi ngang , cô gọi lại :
− Nga ! Vào đây.
Hồng Nga đứng lại, rồi miễn cưỡng bước vào. Từ lần nói chuyện với Yoshihiro , cô luôn sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ. Lúc sau này, thấy Uyển Thư cư xử bình thường, cô đỡ đề phòng hơn, nhưng vẫn không sao tự nhiên được.
Uyển Thư đưa bì thư cho Hồng Nga, cô đọc xong rồi lắc đầu :
− Mình không tham gia đâu. Mấy chuyện thi này, dễ gì đậu.
Nói rồi, cô đứng dậy bỏ ra ngoài, Uyển Thư cũng đi theo. Cô đưa bản thể lệ cho mọi người xem. Các cô cũng lắc đầu với lý do khá giống nhau : Biết sẽ không trúng tuyển.
Mọi người đang ngồi bàn tán thì Yoshihiro đi xuống. Anh đứng lại nhìn tờ giấy trên tay Uyển Thư :
− Giấy tờ gì vậy, cô Thư ?
− Thưa giám đốc, người ta mời công ty dự thi ạ.
− Dự thi cái gì ? Đưa tôi xem !
Anh ngồi xuống đọc, rồi ngước lên nhìn mọi người :
− Các cô có định dự không ?
− Dạ không.
Tất cả đều lắc đầu như nhau. Yoshihiro cũng không ép. Anh đứng dậy , buông một câu :
− Các cô không nên thiếu tự tin như vậy. Đó là tự giới thiệu mình trong ngành du lịch đấy. Biết đâu các cô sẽ tiến xa hơn.
Rồi anh đi lên lầu. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Cách nói của giám đốc làm mọi người hăng lên một chút. Nhưng rồi sự nhút nhát lại mạnh hơn , và ai cũng cho qua.
Khi Uyển Thư lên chỗ làm việc của mình , cô rất ngạc nhiên khi thấy Yoshihiro có vẻ đợi cô. Anh nói ngay lúc cô bước vào :
− Cô có ý định dự thi không , Uyển Thư ?
− Dạ không. Nhưng anh hỏi để làm gì ?
Yoshihiro trả lời bằng một câu hỏi :
− Tại sao cô không có ý nghĩ tham dự ?
− Vì tôi nghĩ mình không có khả năng.
− Tôi thì nghĩ ngược lại.
− Tôi tự biết mình mà.
− Mình không hề biết mình bằng người khác đâu. Làm việc với cô, tôi nhìn rõ hơn cô.
Anh ngừng lại, rồi ra lệnh một cách ngắn gọn :
− Tham gia đi !
Uyển Thư ngạc nhiên :
− Ồ không ! Sao tự nhiên anh có ý nghĩ đó vậy ?
− Cô không có ý chí tiến thân chút nào cả.
Cách nhận xét của anh làm Uyển Thư hơi tự ái. Cô gật đầu bừa :
− Có lẽ vậy.
Yoshihiro điềm nhiên :
− Vậy thì phải thay đổi đi.
− Thay đổi thế nào ?
− Điều trước tiên và cụ thể nhất là đăng ký dự thi.
− Thôi, thôi. Tôi không dự đâu, tôi nói thật đấy.
− Tại sao ?
− Vì tôi bỏ làm hướng dẫn lâu rồi, sợ không nhớ.
Yoshihiro nhìn cô hơi lâu :
− Tôi nghĩ những kinh nghiệm cô có từ tôi, đến mười năm cô vẫn còn nhớ. Cô đã vượt qua vòng khảo sát của tôi thì không sợ gì đâu , tự tin lên.
Uyển Thư ngồi im ngẫm nghĩ. Có lẽ Yoshihiro nói đúng. Phục vụ được một ông sếp khó tính như anh, thì những tình huống khác sẽ không khó giải quyết với cô.
Rồi cô lại " hứ " thầm một mình. Đợi đến khi Yoshihiro biết anh đã đày ải cô, thì cô đã te tua rồi.
Uyển Thư không mảy may nghĩ đến điều Yoshihiro bảo. Cô chỉ đắm chìm trong ký ức lộn xộn trước đây, không để ý Yoshihiro đang đến bàn gọi điện thoại.
Một lát, nghe anh đọc tên mình, cô hoảng hồn đứng dậy, chạy qua bàn anh.
− Anh gọi cho ai vậy ?
Nhưng Yoshihiro khoát tay bảo cô im chứ không trả lời.
Uyển Thư nhìn anh hoang mang. Cô nghe Yoshihiro đọc tên công ty. Sau đó, anh bỏ ống nghe xuống, quay lại :
− Tôi đã đăng ký cho cô, cô là thí sinh đầu tiên đấy.
− Hả !
Uyển Thư phát hoảng thật sự. Cô nói như muốn khóc :
− Sao anh làm như vậy chứ ?
Giọng Yoshihiro ngang ngang :
− Tôi là sếp của cô, tôi ra lệnh cho cô, và cô có nhiệm vụ nghe lời.
− Nếu thế thì tôi nghỉ làm. Tôi không thích bị áp bức , cho dù người đó là sếp cao nhất.
Yoshihiro nhìn cô với nụ cười khó hiểu, rồi chợt đổi giọng :
− Vậy sao không nghĩ ngược lại ? Nếu tôi làm điều đó vì cô , thì cô nghĩ sao ?
Thấy Uyển Thư im lặng suy nghĩ, anh nói tiếp :
− Mình không nghĩ về mình thì hãy để người khác nghĩ cho mình đi.
Uyển Thư im lặng một lát, rồi miễn cưỡng :
− Để tôi tính lại.
− Không còn tính gì được đâu , chỉ có thể lo học tài liệu mà thôi , vì tôi đã đăng ký rồi. Cô định làm mất uy tín của công ty sao ?
Uyển Thư không nói gì nữa. Cô nhìn Yoshihiro một cách trách móc :
− Cho đến bây giờ , tôi vẫn không thay đổi ý nghĩ : anh là người độc tài.
− Đúng. Tôi độc tài.
− Anh biết không ? Nghĩ tới chuyện đứng trước đông người , tôi sợ lắm.
− Cô đã đứng trước đông người đó thôi.
− Nhưng họ không quan sát tôi.
− Cũng có đấy, nhiều là khác.
− Sao anh biết ?
Yoshihiro nhìn cô từ đầu đến chân khiến Uyển Thư phát ngượng. Cô định phản đối thì anh buông một câu :
− Vì cô rất đẹp.
Uyển Thư giương mắt nhìn Yoshihiro lạ lùng :
− Làm việc bên cạnh sếp mấy năm, thế mà mãi đến giờ sếp mới nhận thấy tôi đẹp, có muộn quá không, thưa sếp ?
Yoshihiro bật cười :
− Không nói không có nghĩa là không thấy. Trở lại vấn đề, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ làm bớt công việc cho cô.
Uyển Thư tinh quái :
− Còn tôi thì sẽ đi chơi trước khi vào cuộc thi căng thẳng.
− Không. Cô sẽ tìm tài liệu chuẩn bị, tôi sẽ tìm giúp cô. Cô có thể vào công ty , hay ở nhà đọc, tôi không bắt buộc.
Uyển Thư vẫn giữ thái độ ngang ngang bông đùa :
− Đây là lần đầu tiên tôi có thế mạnh điều khiển sếp, và tôi sẽ tận dụng nó.
− Cụ thể là như thế nào ?
− Nếu sếp làm tôi nổi giận, tôi sẽ bỏ cuộc thi.
Yoshihiro không trả lời. Anh lừ lừ đi về phía Uyển Thư , đứng trước mặt cô :
− Dám không ?
Cử chỉ đe doa. của anh làm Uyển Thư phì cười. Cô định đứng tránh qua một bên nhưng bị Yoshihiro chặn lại. Anh nhắc lại lần nữa :
− Dám không ?
− Dám chứ. Tại sao không nhỉ ?
Yoshihiro gật gù :
− Tiến bộ lắm !
− Vượt qua sự dìu dắt của thầy, phải không ?
− Giỏi lắm ! Làm nữa đi.
Uyển Thư thôi không đùa nữa. Nhận ra mình đang đứng gần Yoshihiro quá cô vội bước qua chỗ khác. Trở lại bàn mình, giọng cô nghiêm chỉnh lại :
− Nếu lỡ tôi bị loại từ vòng đầu, anh sẽ không buồn chứ ?
Giọng Yoshihiro chắc nịch :
− Không có chuyện đó đâu. Cô sẽ qua được vòng sơ tuyển đấy.
− Có lẽ tự tin là một trong những yếu tố giúp anh thành công , nên anh bắt ai cũng vậy, thật là một áp lực.
Yoshihiro thản nhiên :
− Khi làm việc gì, hãy cố hết sức mình , không cho phép mình thua cuộc , rồi cứ thế mà làm. Còn thành công hay không là ở kết qủa cuối cùng , nó nằm ngoài phạm vi quyết định của cô.
Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh cười trấn an :
− Đừng lo , có tôi bên cạnh mà.
Uyển Thư ngồi im. Không hiểu sao câu nói đó là cô thấy bồi hồi khó tả. Nếu Yoshihiro nói một cách cố ý, thì sẽ hay biết bao nhiêu.
Và khi đã không từ chối được , Uyển Thư lại chuyển sang tâm trạng lo lắng.
Thế là ngoài giờ làm việc , cô lại ôn lại mấy kiến thức đã học. Yoshihiro còn mua cho cô nhiều sách về du lịch , tự làm lấy hầu hết công việc cho cô. Uyển Thư không hiểu nổi sao anh nặng tình đến vậy.
Thậm chí , anh luôn chủ động đưa cô đến các buổi thi, ngồi phía dưới cổ vũ.Phong cách như bạn bè chứ không phải sếp.
Nhưng đến một ngày trước khi vào vòng chung kết. Uyển Thư nhận được điện của mẹ cô, báo một tin làm cô thấy đất trời sụp đổ : Ba cô vừa mất tối qua.
Buổi sáng, Uyển Thư gọi điện đến công ty. Cô chờ khá lâu mới nghe Yoshihiro cầm máy , giọng anh còn hơi nhừa nhựa :
− Alô.
Uyển Thư nói bơ phờ :
− Anh Yoshi ạ ! Tôi xin lỗi vì đã bỏ dở cuộc thi. Bây giờ tôi phải về nhà ngay. Có lẽ tuần sau tôi mới làm tiếp được.
Giọng Yoshihiro trở nên tỉnh táo :
− Có chuyện gì xảy ra vậy, Uyển Thư ? Tại sao đội nhiên bỏ thi ?
− Ba tôi mới mất , tôi không còn tinh thần nào làm việc khác, xin lỗi anh. Và tôi xin phép nghỉ một tuần. Tuần sau , tôi sẽ lên làm tiếp.
− Khoan , khoan gác máy đã. Bây giờ cô đang ở đâu ?
− Tôi ở nhà và sẽ ra bến xe ngay.
− Chờ một chút , tôi sẽ đến nhà cô ngay. Chờ tôi nghe.
− Nhưng anh đến làm gì , tôi đang gấp lắm.
− Tôi sẽ đưa cô về nhà, chờ nghe.
Uyển Thư đứng ngẩn người, cô định hỏi thì Yoshihiro đã gác máy.
Cô đi trở lên gác , loay hoay một cách bồn chồn. Cô đang có tâm trạng rối rắm nôn nóng , nhưng vì anh bảo đợi nên cô không thể đi ngay.
Yoshihiro đến nhanh hơn Uyển Thư tưởng. Anh tự mình lái xe. Và trước vẻ ngạc nhiên của cô , anh nói như giải thích :
− Tôi muốn đưa cô về nhà, và sẽ ở lại chờ cô , có thêm tài xế phiền phức lắm.
Uyển Thư không còn tâm trí nào nghĩ chuyện khác nữa. Cô thẫn thờ ngồi vào xe, dựa lưng vào ghế trong tư thế buông xuôi.
Yoshihiro quay qua nhìn cô :
− Sáng giờ cô ăn gì chưa ?
− Chưa.
− Không được. Ít nhất cũng ăn đỡ mì gói.
Nếu là lúc khác , chắc Uyển Thư đã phì cười. Nhưng lúc này, cô chỉ lắc đầu :
− Anh cứ ăn một mình , tôi không ăn nổi đâu.
− Không cần phải lo cho tôi, lo sức khỏe của cô kìa. Ghé quán ăn mì cho nhanh nhé ?
Uyển Thư lắc đầu :
− Anh không biết sao , nếu cần nhanh thì hãy mua bánh mì.
Yoshihiro hơi ngẩn ra một chút rồi gật đầu :
− Vậy mà tôi không nghĩ ra. Cô lúc nào cũng chu đáo đấy Uyển Thư.
Anh ngừng lại bên đường , tự mình xuống mua hai phần bánh, rồi trở lại xe đưa cho cô.
− Chịu khó ăn đi, đừng để mất sức đấy.
Uyển Thư im lặng cầm ổ bánh, cắn một miếng. Bất giác , cô ứa nước mắt :
− Tôi ...
Yoshihiro quay lại nhìn cô, vẻ mặt hết sức thông cảm :
− Cố giữ tinh thần nhé, Uyển Thư.
Uyển Thư vừa khóc vừa nuốt miếng bánh trong miệng. Cô hít mũi :
− Nãy giờ tôi chợt nhận ra , nếu phải về một mình , tôi sẽ buồn ghê gớm. Lúc sáng , tôi thấy phiền khi có anh, bây giờ thì khác.
Và cô không nói nữa , chỉ khóc như mưa. Không phải khóc vì cảm động mà là vì buồn khổ cái tang của mình.
Yoshihiro im lặng lái xe. Lần đầu tiên anh thấy Uyển Thư đau buồn như vậy.Điều đó làm anh cảm nhận được sự mất mát của cô, và xuất hiện tình cảm khác với thường ngày, đó là cảm giác thương đến đau lòng.
Mấy ngày ở nhà, Uyển Thư thật sự ngã qụy. Trong nhà , cô thương ba nhiều nhất nên đau khổ nhiều nhất. Nhất là cái tang ập xuống bất ngờ quá , khiến cô thấy choáng váng sụp đổ.
Khi trở lên thành phố, cô đi làm như thường. Cô nhận lời chia buồn của bạn bè trong công ty thái độ gần như bình thản. Đến nỗi Yoshihiro cũng phải ngạc nhiên với sự bình tĩnh của cô.
Buổi sáng đầu tiên, khi Uyển Thư đang ngồi đánh máy thì nghe chuông điện thoại reo. Cô định nhấc ống nghe, thì Yoshihiro đã nhanh tay làm việc đó trước.
Một lát sau, anh bỏ máy xuống, giọng vui vẻ :
− Tuần sau, Fujikawa sẽ qua đây , Uyển Thư ạ.
Tự nhiên Uyển Thư ngồi im. Một cảm giác như nhói tim dữ dội lên. Nhưng lập tức cô mỉm cười :
− Chúc mừng anh !
Rồi thấy giọng mình có vẻ lạnh nhạt quá, cô nói thêm :
− Chị ấy có bảo ở lại đây bao lâu không anh ?
− Khoảng hai tuần , giống như lần trước vậy.
− Vậy hả ?
Uyển Thư nói một cách lưng chừng, rồi lại cúi xuống làm việc.
Một lát sau, cô ngước lên. Vô tình bắt gặp nụ cười trên môi Yoshihiro , cô lại có cảm giác giá lạnh. Những ngày qua, anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô. Bây giờ tất cả vụt tan, kéo cô về thực tế , rằng Yoshihiro là của một cô gái khác. Sự quan tâm đối với cô không vượt quá mối quan tâm giữa một giám đốc và một nhân viên. Và cô có cảm giác thức tỉnh.
Hết giờ làm việc, cô đứng dậy chuẩn bị về. Yoshihiro buông viết xuống , nhìn cô tư lự :
− Uyển Thư ...
Uyển Thư quay lại :
− Dạ, anh gọi tôi ?
− Đi ăn trưa với tôi.
− Dạ thôi. Trưa nay, tôi lỡ hẹn rồi.
− Với Minh Quân à ?
Tự nhiên Uyển Thư gật đầu thừa nhận :
− Dạ.
Yoshihiro định nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh khoát tay :
− Vậy cô đi đi.
Uyển Thư đóng cửa tủ , rồi xuống sân lấy xe về. Cô bỏ ăn trưa, nằm bẹp dí trên giường. Đây là lần đầu tiên cô không làm chủ được bản thân mình như vậy.
Mấy ngày sau, Uyển Thư luôn giữ thái độ xa cách , dè dặt với Yoshihiro. Anh cũng ít tiếp xúc với cô hơn. Có vẻ như cú điện Fujikawa thức tỉnh những tình cảm lang thang của anh. Và anh trở lại vị trí của mình.
Uyển Thư đủ tự trọng để hiểu điều đó. Cô âm thầm hối hận và xấu hổ vì đã để mình sa đà vào mối quan hệ không rõ ràng.
Một tuần sau, cô và Minh Quân đi với Yoshihiro ra sân bay, giống như hai năm trước để đón Fujikawa.
Thật ra, bây giờ có thể cử nhiều người khác trong công ty đi. Nhưng Fujikawa muốn mọi người có mặt giống như lần trước , nên Uyển Thư phải miễn cưỡng đi.
Fujikawa trông vẫn như hai năm trước. Vẫn dễ thương và vui vẻ. Khi ra khỏi rào, cô sà vào lòng Yoshihiro một cách mừng rỡ. Anh hơi ngại với mọi người về cử chỉ quá tự nhiên ấy, nên ôm lấy cô. Tuy nhiên, anh vẫn giữ cô trong tay khá lâu.
Fujikawa buông Yoshihiro ra và đến gần Uyển Thư, giọng ân cần đặc biệt :
− Chào Uyển Thư , rất vui gặp lại cô.
Uyển Thư mỉm cười thân mật :
− Chào chị Fujikawa. Hai năm rồi chúng ta mới gặp.
− Tuy là không gặp , nhưng tôi vẫn nghe nhắc đến cô luôn. Anh Yoshihiro hay nói về cô lắm.
Uyển Thư chợt nhìn qua Yoshihiro. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên , nhưng không bộc lộ ra. Cô hiểu ngay đó chỉ là cách nói của Fujikawa, Yoshihiro không hề nói gì cả. Cô tin như vậy.
Nhưng Uyển Thư không thể xã giao như Fujikawa , thế là cô im lặng.
Buổi tối, Fujikawa đòi bốn người đi nhà hàng như lần trước. Minh Quân tham gia với thái độ lưng chừng , Uyển Thư thì cố gắng lắm mới tỏ được vẻ bình thường. Và tính cô bình thường vốn trầm tĩnh, nên sự lặng lẽ cũng khó nhận ra.
Suốt buổi ăn, Uyển Thư thường im lặng nhìn Fujikawa và Yoshihiro. Hai người nói chuyện luôn miệng. Ban đầu Fujikawa còn cố kéo Uyển Thư và Minh Quân vào câu chuyện. Nhưng thấy cả hai có vẻ ít nói , nên cô quên bẵng luôn.
Khi rời nhà hàng , Minh Quân đưa Uyển Thư về. Anh vẫn giữ thái độ trầm lặng như lúc nãy. Còn Uyển Thư đang không vui, nên cô cũng không nói gì nhiều.
Khi đưa cô về nhà, Minh Quân chợt nhìn cô một cách ý nghĩa
− Họ đẹp đôi quá, phải không Uyển Thư ?
Uyển Thư hiểu ngay anh muốn nói đến ai. Cô buông một tiếng ngắn gọn :
− Vâng.
Cô chỉ nói cho xong chuyện. Nhưng Minh Quân có vẻ không muốn ngừng lại. Anh nhìn xoáy vào mặt cô.
− Yoshihiro là của cô ta , họ không thể tiếp nhận ai khác ngoài hai người , em nghĩ gì về điều đó ?
− Họ như thế nào, đâu có liên quan gì đến em đâu.
− Em có dối lòng không Thư ? Anh nói không phải để làm em buồn, mà chỉ muốn em thức tỉnh thôi.
Uyển Thư nghiêm mặt nhìn chỗ khác :
− Em biết anh nghĩ gì rồi , nhưng xin anh đừng quan tâm chuyện riêng của em.
− Anh lo cho em mà Thư.
Uyển Thư nhỏ nhẹ :
− Em thật lòng cám ơn anh. Nhưng em biết không ? Em không muốn anh nhìn em lệch lạc như vậy.
− Lệch lạc à ?
− Em nhắc lại nhé, giám đốc có cuộc sống riêng của anh ta. Em không có vị trí nào bên anh ta cả , ngoài việc làm và nhận lương của anh ta.
Minh Quân vẫn không hề thay đổi ý nghĩ trước sự phủ nhận của Uyển Thư. Anh nói một cách kiên nhẫn :
− Có thể em cố tình không nhận, nhưng anh vẫn nói. Yoshihiro thuộc loại tham lam. Anh ta sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, nhưng vẫn không bỏ qua em.
Uyển Thư nghiêm giọng :
− Bỏ qua là thế nào, anh Quân ?.
Minh Quân vẫn thẳng thắn :
− Em là người có quá nhiều ưu điểm. Con trai không ai có thể dửng dưng trước em. Giám đốc cũng không nằm trong ngoại lệ. Nhưng anh ta không có quyền như vậy.
− Em không biết giám đốc nghĩ gì , chỉ thấy anh đã đi quá xa phạm vi của anh. Xin lỗi là em không chấp nhận được chuyện đó. Em vô đây.
Và không hề nhìn đến phản ứng của Minh Quân , Uyển Thư lách mình vào cách cửa. Cô đứng yên nghe tiếng xe anh xa dần, rồi lững thững lên gác.
Uyển Thư ngồi xuống giường. Tự nhiên cô ôm đầu không muốn nghĩ đến nữa. Có lẽ , lúc nãy cô giận Minh Quân vì anh đã nói đúng mối quan hệ của cô với Yoshihiro.
Dù sao, Fujikawa cũng đã xuất hiện đúng lúc để thức tỉnh cô, ngăn cô lao vào tình cảm mù quáng.
Nếu Yoshihiro có tham lam như Minh Quân nói lúc nãy thì anh ta cùng biết dừng lại rồi. Nhưng hiểu chuyện đó, sao cô thấy buồn không ít.
Hoàng Thu Dung