Fujikawa đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường . Cô và Yoshihiro vừa từ ngoài phố về . Sau khi mua sắm chán chê , cô thấy chẳng còn gì thú vị Ở thành phố này nữa. Quay lại thấy Yoshihiro nằm dài trên giường, cô bắt đầu mè nheo :
− Sao em chán quá, ở đây chẳng có gì vui hết. Yoshihiro chống tay ngồi lên :
− Ở bên cạnh anh, em không thấy vui sao ?
− Vì vui nên em mới chịu khó qua đây đó . Ngoài anh ra, chẳng có gì để vui cả.
− Em có bị ấn tượng không ? Lần trước qua, em thích lắm mà. Fujikawa ngả người vào Yoshihiro, khuôn mặt của cô khẽ nhăn lại :
− Lần trước còn thấy lạ nên thích . Bây giờ hết rồi , chẳng có gì lạ cả . Em không hiểu tại sao anh có thể sống ở đây kia chứ. Yoshihiro ngồi yên, trầm ngâm . Mấy hôm nay, cả anh và cô tránh nói đến chuyện này, vì không muốn làm nặng nề khi gặp lại nhau , nhưng hình như tránh né mãi không được. Yoshihiro mở miệng định nói , nhưng vừa lúc đó Fujikawa đã cố tình lên tiếng trước :
− Em muốn chơi gam quá. Yoshihiro im lặng bước xuống giường đến mở máy tính cho cô . Fujikawa ngồi vào bàn chơi một lát cô lại kêu chán và đòi nghe nhạc . Nhưng khi anh mở máy lên thì cô lại đổi ý đòi hát karaoke. Yoshihiro rất ngạc nhiên về tính khí thất thường của Fujikawa, nhưng vẫn im lặng chiều chuộng cô . Anh có tâm lý muốn đền bù những thiệt thòi mà cô phải chịu trong hai năm xa nhau. Anh không hiểu rằng Fujikawa muốn thử thách tìm cảm của anh . Cô làm tất cả điều đó để kiểm tra xem anh còn yêu cô như ngày trước không , vì cô đã nghi ngờ khi anh không chịu về Nhật tổ chức đám cưới. Cả hai đang hát thì có tiếng chuông điện thoại reo . Yoshihiro bước qua bàn nhấc ống nghe . Anh ra hiệu Fujikawa vặn nhỏ lại, rồi lên tiếng :
− Alô. Bên kia đầu dây, giọng Bích Ngọc có vẻ rụt rè lẫn hoảng hốt :
− Xin lỗi giám đốc, đáng lẽ tôi không được làm phiền ông , nhưng vì không gọi cho anh Quân được, nên đành gọi cho ông. - Thôi được rồi, không cần đính chính . Chuyện gì vậy ? Cô nói nhanh lên, ngắn gọn thôi !
− Dạ, tôi và Uyển Thư đang ở bệnh viện . Chúng tôi bị xe tông... Tôi thì chỉ bị nhẹ, nhưng... Yoshihiro nhíu mày :
− Uyển Thư có sao không ?
− Dạ, nó bị nặng lắm . Chưa biết là thế nào, nhưng bất tỉnh và máu ra nhiều lắm . Tôi không biết địa chỉ của gia đình nó, nên...
− Thôi được rồi . Cô đang ở đâu, tôi sẽ tới. Anh kiên nhẫn chờ Bích Ngọc nói địa chỉ bệnh viện rồi gác máy . Khi quay lại, thấy Fujikawa nhìn mình chằm chằm . Anh thoáng lúng túng, rồi nói với vẻ tự nhiên :
− Uyển Thư đang nằm bệnh viện, anh phải đến đó xem sao ?
− Cô ta bị gì vậy anh ?
− Anh chỉ biết là gặp tai nạn xe, còn tình trạng ra sao thì chưa biết.
− Tại sao lại gọi cho anh ? Thế ở đây, cô ấy không còn ai à ?
− Anh không biết . Cô Ngọc cũng là nhân viên của công ty, cô ta bảo rằng không biết địa chỉ của gia đình Uyển Thư. Một anh lửa nghi ngờ lóe lên trong mắt Fujikawa , nhưng cô dập tắt ngay, giọng cô trở nên nhiệt tình :
− Thế thì anh đến đó ngay đi.
− Đi với anh nhé, Fujikawa ? Fujikawa lắc đầu :
− Thôi, em sợ vô bệnh viện lắm . Bao giờ cô ấy về, em sẽ đến thăm sau.
− Nhưng... Ở nhà một mình, em không buồn chứ ?
− Không buồn chút nào . Anh đi đi ! Anh phải có trách nhiệm với nhân viên chứ. Yoshihiro vẫn có vẻ không yên tâm :
− Anh đi một chút rồi về ngay . Ở nhà nếu buồn thì em hát karaoke nhé, Fujikawa. Fujikawa cười hồn nhiên :
− Đừng lo mà, em có phải là con nít đâu. Và cô đẩy Yoshihiro ra cửa với thái độ thân mật, dễ thương. Cô đến cửa sổ nhìn xuống đường . Thấy anh đã chạy ra cổng , cô bèn quay vào, đứng nhìn khắp phòng rồi đến lục tỉ mỉ từng ngăn tủ, kiểm tra cả từng chi tiết trên giường. Không có dấu hiệu gì cho thấy đã từng có phụ nữ ở đây . Bàn làm việc của anh cũng không có ảnh của Uyển Thư . Cô mỉm cười khi thấy ảnh của mình được lồng trong khung khiếng . Và cô tự thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ Yoshihiro. Fujikawa dẹp lại mọi thứ như cũ , rồi đến cửa sổ đứng ngó xuống đường chờ Yoshihiro về. Và trong khi bồn chồn chờ đợi, cô lại thấy nhói đau khi nhớ lại hình ảnh lúc nãy . Đó là cử chỉ hấp tấp nóng ruột của Yoshihiro khi nghe tin Uyển Thư vào bệnh viện . Cô mơ hồ cảm thấy rằng , sự lo lắng ấy không đơn thuần vì trách nhiệm , mà nó như tình cảm thầm kín mà chính anh cũng không nhận ra. Nghĩ đến đó, cô lại thấy chán ngán khi phải ở lại thành phố này. Thấy xe Yoshihiro chạy vào sân, Fujikawa cũng không muốn chạy xuống . Cô quay nhìn ra cửa , im lìm chờ anh đi lên. Thấy vẻ mặt không vui của cô, Yoshihiro lo lắng :
− Nãy giờ, em buồn lắm phải không ?
− Uyển Thư thế nào rồi anh ?
− Cô ta tỉnh lại rồi , nhưng bị băng bó nhiều chỗ, mặt mũi đều bị biến dạng.
− Biến dạng à ? Sao thế ?
− Cô ta té đập mặt xuống đường . Có thể sau này mặt mũi sẽ không bình thường nữa.
− Ôi ! Thật là khủng khiếp ! Fujikawa kêu lên, khẽ rùng mình . Đối với cô, trở nên xấu xí là một điều kinh khủng . Cô thấy sợ không phải vì Uyển Thư, mà vì sợ mình có thể gặp tai nạn giống cô ta , ngay ở thành phố này. Yoshihiro như hiểu ý nghĩ của cô, anh nói như dỗ dành :
− Đừng sợ, em sẽ không bị tai nạn như cô ta đâu.
− Chắc ở đây, người ta chạy xe thiếu cẩn thận lắm hả anh ? Em thấy họ chạy như sắp đụng nhau ấy.
− Nhưng đó là những người đi loại xe hai bánh , còn em thì sẽ an toàn hơn . Anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với em đâu.
− Em biết.
− Vậy thì em đừng để chuyện của cô ta ám ảnh nữa. Fujikawa nhìn Yoshihiro , nhưng không nói gì . Đầu óc cô vẫn nghĩ về Uyển Thư . Mai mốt đây, khuôn mặt đẹp gợi cảm của cô ta sẽ biến mất, thay vào đó là bộ mặt xấu xí . Uyển Thư sẽ không đủ tiền đến viện thẩm mỹ, cô ta xấu như vậy, chắc chắn sẽ không quyến rũ được Yoshihiro.
Cô không muốn điều ác cho ai , nhưng chuyện Uyển Thư bị tai nạn làm cho cô thấy yên tâm về tình yêu của mình.
− Em nghĩ gì vậy Fujikawa ? Cảm thấy như bị phát hiện ý nghĩ thầm kín tội lỗi , Fujikawa vội lấp liếm :
− Em cảm thấy... tội nghiệp Uyển Thư . Con gái quan trọng nhất là nhan sắc , nhất là cô ấy lại làm ngành này. Yoshihiro gật đầu :
− Hy vọng là cô ta sẽ không gặp bất hạnh như vậy. Fujikawa nhìn anh đăm đăm :
− Nếu Uyển Thư có như vậy, anh có đuổi việc cô ta không ? Yoshihiro lắc đầu :
− Không . Anh nghĩ sẽ không cư xử tệ như vậy.
− Nhưng ngành này đòi hỏi ngoại hình , Uyển Thư có khuôn mặt xấu như vậy, làm sao tiếp xúc với khách ? Yoshihiro vô tình nói thật lòng :
− Nếu vậy, anh sẽ bố trí cho cô ta công việc không cần tiếp xúc với người ngoài.
− Anh quý mến cô ta quá , phải không ? Yoshihiro lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm :
− Đừng quan tâm đến Uyển Thư nữa, nói về chuyện của mình đi . Bây giờ , hai đứa ở gần nhau, anh muốn nghe em nói hết. Anh ngừng lại nhấn giọng :
− Anh muốn biết em suy nghĩ lại chưa ? Bị hỏi đột ngột, Fujikawa hơi lúng túng một chút . Cô định nói qua chuyện khác, nhưng thấy cái nhìn áp đảo của Yoshihiro, cô đành đi theo câu chuyện của anh :
− Trong thời gian qua, anh nghĩ thế nào ? Em muốn biết anh có nghĩ lại không ? Khuô mặt Yoshihiro có vẻ thất vọng :
− Nghĩa là em vẫn không muốn sang đây ?
− Chẳng những không muốn , mà em còn muốn anh bỏ tất cả để trở về . Anh tìm được cái gì hay ở xứ sở này chứ ?
− Cái mà anh có ở đây, nếu về nước mình, anh sẽ không có được.
− Nhưng cái đó so với chuyện mất em, anh thấy cái nào quan trọng hơn ?
− Anh coi cả hai quan trọng như nhau. Fujikawa nói một cách dè bĩu :
− Anh thử nghĩ xem, mình đang ở một nước văn minh, tự nhiên chịu sống ở nước lạc hậu, vậy rồi tương lai của mình ra sao ? Yoshihiro phản đối nhẹ nhàng :
− Ở đây không lạc hậu như em nghĩ đâu . Trước kia thì có, nhưng sau này họ văn minh hơn nhiều rồi.
− Nhưng dù sao cũng không bằng nước mình . Anh thấy không ? Người ta thì tìm cách qua nước mình, còn mình thì đi ngược lại, anh có thấy vậy là sai lầm không ? Yoshihiro đăm chiêu :
− Lúc anh bắt đầu qua đây, em động viên anh nhiều lắm mà.
− Có lẽ đó là sự sai lầm của em . Lúc đó, em chỉ nghĩ tới sự nghiệp của anh thôi.
− Vậy thì sao bây giờ em không nghĩ, tất cả những gì anh xây dựng đều cũng là vì em. Fujikawa bướng bỉnh :
− Em cũng thích lắm . Nhưng khi so sánh, em thấy cái được ít hơn cái mất.
Yoshihiro yên lặng . Tự nhiên một nỗi buồn ập vào lòng anh . Fujikawa đang ở trong vòng tay, vậy mà anh cảm thấy không giữ được cô . Anh không hiểu nổi tại sao cô có tính độc lập cao như vậy , độc lập đến nỗi thiếu đi nữ tính . Cô đúng là mẫu người con gái bình đẳng quá mức. Thấy anh yên lặng, Fujikawa cũng không muốn tranh cãi nữa . Với cô không có chuyện lý lẽ hay tranh cãi . Vấn đề là ai sẽ theo ai mà thôi . Điều đó , cô có lập trường rất dứt khoát. Hôm sau, Fujikawa đòi vào bệnh viện thăm Uyển Thư . Cô muốn đi thăm vì tình bạn với Uyển Thư và vi trách nhiệm với Fujikawa , nhưng điều khác hơn là tò mò muốn biết dung nhan Uyển Thư thảm hại đến mức nào. Khi hai người đến, Uyển Thư đang có bạn . Thấy sếp đến, mọi người bèn đứng dậy về. Fujikawa đứng sau Yoshihiro , hau háu nhìn khuôn mặt biến dạng của Uyển Thư . Tự nhiên cô rùng mình. Uyển Thư đã thấy cái nhìn đó . Cô không ngờ có hai người bạn đến thăm . Nhất là Yoshihiro nhìn thấy vẻ xấu xí của mình . Hôm qua, Bích Ngọc gọi điện cho anh, cô đã giận đến mức không muốn nhìn mặt . Cho nên hôm nay thấy cái nhìn kinh sợ pha lẫn thương hại của Fujikawa, cô bỗng thấy muốn khóc. Uyển Thư cúi mặt tránh né , giọng cô đầy ẩn nhẫn :
− Chị ngồi chơi . Không ngờ chị đến thăm em. Fujikawa lập tức thay đổi vẻ mặt . Cô trở nên hoạt bát , dễ thương như bình thường :
− Cô còn đau không , Uyển Thư ? Uyển Thư hé môi cười , nhưng động tác đó làm cô thấy đau buốt lên . Cô nói một cách khó khăn :
− Còn đau nhiều lắm.
− Bác sĩ nói thế nào về vết thương của cô, hả Uyển Thư ? Liệu nó có hết hẳn không ? Ý tôi muốn nói là có trở lại bình thường không đấy. Uyển Thư lắc đầu :
− Em không dám hỏi.
− Sao thế ? Sao thế ? Phải hỏi mới biết chứ.
− Em không có can đảm hỏi.
− Vậy à ? Fujikawa hiểu ngay tâm lý đó . Nếu là cô chắc cô cũng không đủ can đảm biết . Tình cảnh của Uyển Thư sao mà bi đát thế ! Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm thay Uyển Thư với vẻ an ủi :
− Cô đừng buồn Uyển Thư . Mai mốt vết thương phải lành thôi, nếu xấu thì vào thẩm mỹ viện. Thà đừng nghe an ủi còn hay hơn, vì Uyển Thư biết mình không đủ tiền để làm việc đó . Hôm qua khi tỉnh lại, cứ mỗi lần nhìn mặt mình, cô lại đau lòng không muốn nghĩ tới nữa. Không thấy cô trả lời, Fujikawa nhắc lại lần nữa :
− Nghề nghiệp bắt buộc phải có ngoại hình, cho nên cô không thể bỏ qua đâu , Uyển Thư. Khi nói như vậy, Fujikawa rất thật lòng , nhưng cô vô tình không biết sẽ làm Uyển Thư đau khổ . Từ nhỏ đến lớn , cô quen sống sung sướng , nên không hiểu được những uẩn khúc của người khác, dù nó sờ sờ ngay trước mặt cô.
Cách nói đó làm Uyển Thư lại thấy muốn khóc . Lòng tự trọng làm cô nói thẳng thắn :
− Nếu không đủ tiêu chuẩn, em sẽ xin nghỉ việc, chị ạ. Yoshihiro lên tiếng :
− Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu . Tôi không có ý định sa thải cô trong bất cứ trường hợp nào, trừ phi cô muốn thay đổi chỗ làm. Fujikawa nhìn anh hơi lâu, rồi gật đầu :
− Anh ấy nói rất đúng đó . Chúng tôi sẽ không cho cô nghỉ việc đâu. Uyển Thư gượng cười :
− Cám ơn chị. Yoshihiro nhìn qua Fujikawa :
− Mình về đi em , để cô ấy nghỉ ngơi. Fujikawa gật đầu, rồi đứng dậy :
− Cô nghỉ đi nhé Uyển Thư . Cứ nghỉ thoải mái đến khi nào cô lành vết thương, chúng tôi không trừ lương cô đâu. Yoshihiro làm một cử chỉ định ngăn cô lại, nhưng cô nói tiếp một cách hồn nhiên :
− Và cô cũng đừng lo . Nếu mặt mũi cô bị sẹo, chúng tôi cũng không cô nghỉ việc đâu. Uyển Thư bặm môi :
− Vâng . Cám ơn chị đã đến thăm. Fujikawa thân mật vỗ nhẹ vai cô, rồi khoác tay Yoshihiro đi ra. Còn lại một mình, Uyển Thư nằm vật xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống mặt. Cô nghiêng người qua bàn tìm chiếc gương , im lặng ngắm mình trong đó . Khuôn mặt bị sưng tấy của cô không thể hiện được cảm xúc gì , ngoài đôi mắt sụp mi, buồn rầu khó tả . Chưa bao giờ cô thấy đời mình đen tối thế này . Cô cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Hôm sau, cô nằm một mình với nỗi đau nhức từ tinh thần đến thể xác . Giờ này bạn bè đều phải đi làm . Cảm giác cô đơn làm cô trông có một người vào thăm mình, dù người đó là Minh Quân. Chợt có tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa hé mở . Uyển Thư chống tay ngồi lên nhìn . Cô chợt thấy lòng trĩu xuống , khi thấy đó là Fujikawa. Fujikawa mặc chiếc áo jupe đó , khuôn mặt trang điểm tươi tắn . Ở cô toát lên sự trẻ trung và sức sống tràn đầy . Cô làm phòng bệnh thiếu sinh khí của Uyển Thư như sáng bừng lên bằng sự linh hoạt của mình. Uyển Thư ngạc nhiên thật sự , cô buột miệng :
− Không ngờ chị lại đến đây. Fujikawa cười hồn nhiên :
− Lúc nãy anh Yoshihiro đi công việc, buồn quá nên tôi đến chơi với cô.
− Chị ngồi chơi.
− Sáng nay, bạn cô không vào thăm à ?
− Giờ này nó bận đi làm, chị ạ.
− Thế sao ? Đúng rồi, tôi không đi làm nên quên mất. Rồi cô cười giòn giã :
− Cô biết không ? Tôi rất vất vả khi đến đây . Tôi không biết nói tiếng Việt nên chỉ ra dấu với tài xế, thế mà anh ta hiểu đấy. Uyển Thư ngạc nhiên thật sự :
− Chị ra dấu mà hiểu được à ?
− Cũng không hẳn . Tôi nói thêm từ bệnh viện bằng tiếng Anh, còn tên bệnh viện thì hỏi cô Ngọc. Uyển Thư mỉm cười :
− Sao chị không nhờ ai đưa đi chơi ? Ngoài phố vui hơn, trong này chán lắm chị à. Fujikawa cười vô tư :
− Thấy cô bị té như thế, tôi sợ lắm, đi ngoài phố sợ bị người ta đụng vào mình. Uyển Thư bật cười :
− Không phải ai cũng bị xe đụng như em đâu, tại em không gặp may thôi. Fujikawa ngồi im một lát , rồi hỏi thăm :
− Cô thấy bớt đau chưa ?
− Cũng còn đau nhiều lắm, cử động mạnh không được.
− Tội nghiệp cô quá ! Thoắt một cái, Fujikawa trở nên tư lự hẳn đi . Vẻ linh hoạt lúc nãy biến mất, đến nỗi Uyển Thư thấy ngỡ ngàng. Cô có cảm giác Fujikawa vào đây không chỉ đơn thuần là thăm cô, mà còn chuyện khác . Vô cô im lặng , chứ không tìm cách nói để khỏa lấp sự im lặng. Đúng như cô nghĩ, Fujikawa thật sự không vui như bề ngoài thể hiển . Cô ngồi yên một lát, rồi nói với vẻ thân thiện :
− Cô Uyển Thư biết không ? Tôi đang buồn ghê lắm . Tôi và anh Yoshihiro tưởng rất hạnh phúc, nhưng không phải thế.
− Sao hả chị ? - Uyển Thư hơi hoang mang.
− Cô có biết chuyện chúng tôi không, cô Uyển Thư ?
− Thật tình em không biết . Chuyện riêng của giám đốc, một nhân viên như em không thể biết được , mà em cũng không thể nghĩ tới nữa. Fujikawa đột ngột quay lại nhìn Uyển Thư đăm đăm, cái nhìn làm Uyển Thư ngỡ ngàng như mình đang bị điều tra . Điều đó làm cô bối rối quay đi. Fujikawa vẫn không rời khỏi mắt cô :
− Cô Uyển Thư này ! Hãy nói thật với tôi đi, ở đây anh Yoshihiro có quen với ai không ? Uyển Thư chầm chậm lắc đầu :
− Trong công ty thì em không thấy . Những quan hệ riêng của giám đốc thì em không biết.
− Đừng giấu tôi nhé, Uyển Thư . Tôi xin cô đấy ! Uyển Thư nhìn xuống , tránh cặp mắt của Fujikawa . Cô đang nghĩ về sự gần gũi giữa cô và Yoshihiro lúc gần đây . Cảm giác xấu hổ nhói lên, và cô thấy may vì 2 người dừng lại đúng lúc. Cô ngước lên nhìn Fujikawa, cặp mắt đầy chân thực :
− Em không nói dối chị đâu . Trong công ty giám đốc luôn cư xử chừng mực với nhân viên . Mà em biết , anh ấy thật lòng yêu chị, sẽ không có ai thay thế chị được đâu. Nét mặt Fujikawa dịu lại :
− Cám ơn Uyển Thư lắm nhé.
− Sao chị lại cám ơn em ?
− Uyển Thư nói vậy là tôi tin cô đứng về phía tôi. Uyển Thư lắc đầu :
− Chị với giám đốc chỉ là 1, anh ấy không đáng để bị nghi ngờ đâu . Em nghĩ...
Hoàng Thu Dung
− Sao em chán quá, ở đây chẳng có gì vui hết. Yoshihiro chống tay ngồi lên :
− Ở bên cạnh anh, em không thấy vui sao ?
− Vì vui nên em mới chịu khó qua đây đó . Ngoài anh ra, chẳng có gì để vui cả.
− Em có bị ấn tượng không ? Lần trước qua, em thích lắm mà. Fujikawa ngả người vào Yoshihiro, khuôn mặt của cô khẽ nhăn lại :
− Lần trước còn thấy lạ nên thích . Bây giờ hết rồi , chẳng có gì lạ cả . Em không hiểu tại sao anh có thể sống ở đây kia chứ. Yoshihiro ngồi yên, trầm ngâm . Mấy hôm nay, cả anh và cô tránh nói đến chuyện này, vì không muốn làm nặng nề khi gặp lại nhau , nhưng hình như tránh né mãi không được. Yoshihiro mở miệng định nói , nhưng vừa lúc đó Fujikawa đã cố tình lên tiếng trước :
− Em muốn chơi gam quá. Yoshihiro im lặng bước xuống giường đến mở máy tính cho cô . Fujikawa ngồi vào bàn chơi một lát cô lại kêu chán và đòi nghe nhạc . Nhưng khi anh mở máy lên thì cô lại đổi ý đòi hát karaoke. Yoshihiro rất ngạc nhiên về tính khí thất thường của Fujikawa, nhưng vẫn im lặng chiều chuộng cô . Anh có tâm lý muốn đền bù những thiệt thòi mà cô phải chịu trong hai năm xa nhau. Anh không hiểu rằng Fujikawa muốn thử thách tìm cảm của anh . Cô làm tất cả điều đó để kiểm tra xem anh còn yêu cô như ngày trước không , vì cô đã nghi ngờ khi anh không chịu về Nhật tổ chức đám cưới. Cả hai đang hát thì có tiếng chuông điện thoại reo . Yoshihiro bước qua bàn nhấc ống nghe . Anh ra hiệu Fujikawa vặn nhỏ lại, rồi lên tiếng :
− Alô. Bên kia đầu dây, giọng Bích Ngọc có vẻ rụt rè lẫn hoảng hốt :
− Xin lỗi giám đốc, đáng lẽ tôi không được làm phiền ông , nhưng vì không gọi cho anh Quân được, nên đành gọi cho ông. - Thôi được rồi, không cần đính chính . Chuyện gì vậy ? Cô nói nhanh lên, ngắn gọn thôi !
− Dạ, tôi và Uyển Thư đang ở bệnh viện . Chúng tôi bị xe tông... Tôi thì chỉ bị nhẹ, nhưng... Yoshihiro nhíu mày :
− Uyển Thư có sao không ?
− Dạ, nó bị nặng lắm . Chưa biết là thế nào, nhưng bất tỉnh và máu ra nhiều lắm . Tôi không biết địa chỉ của gia đình nó, nên...
− Thôi được rồi . Cô đang ở đâu, tôi sẽ tới. Anh kiên nhẫn chờ Bích Ngọc nói địa chỉ bệnh viện rồi gác máy . Khi quay lại, thấy Fujikawa nhìn mình chằm chằm . Anh thoáng lúng túng, rồi nói với vẻ tự nhiên :
− Uyển Thư đang nằm bệnh viện, anh phải đến đó xem sao ?
− Cô ta bị gì vậy anh ?
− Anh chỉ biết là gặp tai nạn xe, còn tình trạng ra sao thì chưa biết.
− Tại sao lại gọi cho anh ? Thế ở đây, cô ấy không còn ai à ?
− Anh không biết . Cô Ngọc cũng là nhân viên của công ty, cô ta bảo rằng không biết địa chỉ của gia đình Uyển Thư. Một anh lửa nghi ngờ lóe lên trong mắt Fujikawa , nhưng cô dập tắt ngay, giọng cô trở nên nhiệt tình :
− Thế thì anh đến đó ngay đi.
− Đi với anh nhé, Fujikawa ? Fujikawa lắc đầu :
− Thôi, em sợ vô bệnh viện lắm . Bao giờ cô ấy về, em sẽ đến thăm sau.
− Nhưng... Ở nhà một mình, em không buồn chứ ?
− Không buồn chút nào . Anh đi đi ! Anh phải có trách nhiệm với nhân viên chứ. Yoshihiro vẫn có vẻ không yên tâm :
− Anh đi một chút rồi về ngay . Ở nhà nếu buồn thì em hát karaoke nhé, Fujikawa. Fujikawa cười hồn nhiên :
− Đừng lo mà, em có phải là con nít đâu. Và cô đẩy Yoshihiro ra cửa với thái độ thân mật, dễ thương. Cô đến cửa sổ nhìn xuống đường . Thấy anh đã chạy ra cổng , cô bèn quay vào, đứng nhìn khắp phòng rồi đến lục tỉ mỉ từng ngăn tủ, kiểm tra cả từng chi tiết trên giường. Không có dấu hiệu gì cho thấy đã từng có phụ nữ ở đây . Bàn làm việc của anh cũng không có ảnh của Uyển Thư . Cô mỉm cười khi thấy ảnh của mình được lồng trong khung khiếng . Và cô tự thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ Yoshihiro. Fujikawa dẹp lại mọi thứ như cũ , rồi đến cửa sổ đứng ngó xuống đường chờ Yoshihiro về. Và trong khi bồn chồn chờ đợi, cô lại thấy nhói đau khi nhớ lại hình ảnh lúc nãy . Đó là cử chỉ hấp tấp nóng ruột của Yoshihiro khi nghe tin Uyển Thư vào bệnh viện . Cô mơ hồ cảm thấy rằng , sự lo lắng ấy không đơn thuần vì trách nhiệm , mà nó như tình cảm thầm kín mà chính anh cũng không nhận ra. Nghĩ đến đó, cô lại thấy chán ngán khi phải ở lại thành phố này. Thấy xe Yoshihiro chạy vào sân, Fujikawa cũng không muốn chạy xuống . Cô quay nhìn ra cửa , im lìm chờ anh đi lên. Thấy vẻ mặt không vui của cô, Yoshihiro lo lắng :
− Nãy giờ, em buồn lắm phải không ?
− Uyển Thư thế nào rồi anh ?
− Cô ta tỉnh lại rồi , nhưng bị băng bó nhiều chỗ, mặt mũi đều bị biến dạng.
− Biến dạng à ? Sao thế ?
− Cô ta té đập mặt xuống đường . Có thể sau này mặt mũi sẽ không bình thường nữa.
− Ôi ! Thật là khủng khiếp ! Fujikawa kêu lên, khẽ rùng mình . Đối với cô, trở nên xấu xí là một điều kinh khủng . Cô thấy sợ không phải vì Uyển Thư, mà vì sợ mình có thể gặp tai nạn giống cô ta , ngay ở thành phố này. Yoshihiro như hiểu ý nghĩ của cô, anh nói như dỗ dành :
− Đừng sợ, em sẽ không bị tai nạn như cô ta đâu.
− Chắc ở đây, người ta chạy xe thiếu cẩn thận lắm hả anh ? Em thấy họ chạy như sắp đụng nhau ấy.
− Nhưng đó là những người đi loại xe hai bánh , còn em thì sẽ an toàn hơn . Anh sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với em đâu.
− Em biết.
− Vậy thì em đừng để chuyện của cô ta ám ảnh nữa. Fujikawa nhìn Yoshihiro , nhưng không nói gì . Đầu óc cô vẫn nghĩ về Uyển Thư . Mai mốt đây, khuôn mặt đẹp gợi cảm của cô ta sẽ biến mất, thay vào đó là bộ mặt xấu xí . Uyển Thư sẽ không đủ tiền đến viện thẩm mỹ, cô ta xấu như vậy, chắc chắn sẽ không quyến rũ được Yoshihiro.
Cô không muốn điều ác cho ai , nhưng chuyện Uyển Thư bị tai nạn làm cho cô thấy yên tâm về tình yêu của mình.
− Em nghĩ gì vậy Fujikawa ? Cảm thấy như bị phát hiện ý nghĩ thầm kín tội lỗi , Fujikawa vội lấp liếm :
− Em cảm thấy... tội nghiệp Uyển Thư . Con gái quan trọng nhất là nhan sắc , nhất là cô ấy lại làm ngành này. Yoshihiro gật đầu :
− Hy vọng là cô ta sẽ không gặp bất hạnh như vậy. Fujikawa nhìn anh đăm đăm :
− Nếu Uyển Thư có như vậy, anh có đuổi việc cô ta không ? Yoshihiro lắc đầu :
− Không . Anh nghĩ sẽ không cư xử tệ như vậy.
− Nhưng ngành này đòi hỏi ngoại hình , Uyển Thư có khuôn mặt xấu như vậy, làm sao tiếp xúc với khách ? Yoshihiro vô tình nói thật lòng :
− Nếu vậy, anh sẽ bố trí cho cô ta công việc không cần tiếp xúc với người ngoài.
− Anh quý mến cô ta quá , phải không ? Yoshihiro lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm :
− Đừng quan tâm đến Uyển Thư nữa, nói về chuyện của mình đi . Bây giờ , hai đứa ở gần nhau, anh muốn nghe em nói hết. Anh ngừng lại nhấn giọng :
− Anh muốn biết em suy nghĩ lại chưa ? Bị hỏi đột ngột, Fujikawa hơi lúng túng một chút . Cô định nói qua chuyện khác, nhưng thấy cái nhìn áp đảo của Yoshihiro, cô đành đi theo câu chuyện của anh :
− Trong thời gian qua, anh nghĩ thế nào ? Em muốn biết anh có nghĩ lại không ? Khuô mặt Yoshihiro có vẻ thất vọng :
− Nghĩa là em vẫn không muốn sang đây ?
− Chẳng những không muốn , mà em còn muốn anh bỏ tất cả để trở về . Anh tìm được cái gì hay ở xứ sở này chứ ?
− Cái mà anh có ở đây, nếu về nước mình, anh sẽ không có được.
− Nhưng cái đó so với chuyện mất em, anh thấy cái nào quan trọng hơn ?
− Anh coi cả hai quan trọng như nhau. Fujikawa nói một cách dè bĩu :
− Anh thử nghĩ xem, mình đang ở một nước văn minh, tự nhiên chịu sống ở nước lạc hậu, vậy rồi tương lai của mình ra sao ? Yoshihiro phản đối nhẹ nhàng :
− Ở đây không lạc hậu như em nghĩ đâu . Trước kia thì có, nhưng sau này họ văn minh hơn nhiều rồi.
− Nhưng dù sao cũng không bằng nước mình . Anh thấy không ? Người ta thì tìm cách qua nước mình, còn mình thì đi ngược lại, anh có thấy vậy là sai lầm không ? Yoshihiro đăm chiêu :
− Lúc anh bắt đầu qua đây, em động viên anh nhiều lắm mà.
− Có lẽ đó là sự sai lầm của em . Lúc đó, em chỉ nghĩ tới sự nghiệp của anh thôi.
− Vậy thì sao bây giờ em không nghĩ, tất cả những gì anh xây dựng đều cũng là vì em. Fujikawa bướng bỉnh :
− Em cũng thích lắm . Nhưng khi so sánh, em thấy cái được ít hơn cái mất.
Yoshihiro yên lặng . Tự nhiên một nỗi buồn ập vào lòng anh . Fujikawa đang ở trong vòng tay, vậy mà anh cảm thấy không giữ được cô . Anh không hiểu nổi tại sao cô có tính độc lập cao như vậy , độc lập đến nỗi thiếu đi nữ tính . Cô đúng là mẫu người con gái bình đẳng quá mức. Thấy anh yên lặng, Fujikawa cũng không muốn tranh cãi nữa . Với cô không có chuyện lý lẽ hay tranh cãi . Vấn đề là ai sẽ theo ai mà thôi . Điều đó , cô có lập trường rất dứt khoát. Hôm sau, Fujikawa đòi vào bệnh viện thăm Uyển Thư . Cô muốn đi thăm vì tình bạn với Uyển Thư và vi trách nhiệm với Fujikawa , nhưng điều khác hơn là tò mò muốn biết dung nhan Uyển Thư thảm hại đến mức nào. Khi hai người đến, Uyển Thư đang có bạn . Thấy sếp đến, mọi người bèn đứng dậy về. Fujikawa đứng sau Yoshihiro , hau háu nhìn khuôn mặt biến dạng của Uyển Thư . Tự nhiên cô rùng mình. Uyển Thư đã thấy cái nhìn đó . Cô không ngờ có hai người bạn đến thăm . Nhất là Yoshihiro nhìn thấy vẻ xấu xí của mình . Hôm qua, Bích Ngọc gọi điện cho anh, cô đã giận đến mức không muốn nhìn mặt . Cho nên hôm nay thấy cái nhìn kinh sợ pha lẫn thương hại của Fujikawa, cô bỗng thấy muốn khóc. Uyển Thư cúi mặt tránh né , giọng cô đầy ẩn nhẫn :
− Chị ngồi chơi . Không ngờ chị đến thăm em. Fujikawa lập tức thay đổi vẻ mặt . Cô trở nên hoạt bát , dễ thương như bình thường :
− Cô còn đau không , Uyển Thư ? Uyển Thư hé môi cười , nhưng động tác đó làm cô thấy đau buốt lên . Cô nói một cách khó khăn :
− Còn đau nhiều lắm.
− Bác sĩ nói thế nào về vết thương của cô, hả Uyển Thư ? Liệu nó có hết hẳn không ? Ý tôi muốn nói là có trở lại bình thường không đấy. Uyển Thư lắc đầu :
− Em không dám hỏi.
− Sao thế ? Sao thế ? Phải hỏi mới biết chứ.
− Em không có can đảm hỏi.
− Vậy à ? Fujikawa hiểu ngay tâm lý đó . Nếu là cô chắc cô cũng không đủ can đảm biết . Tình cảnh của Uyển Thư sao mà bi đát thế ! Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm thay Uyển Thư với vẻ an ủi :
− Cô đừng buồn Uyển Thư . Mai mốt vết thương phải lành thôi, nếu xấu thì vào thẩm mỹ viện. Thà đừng nghe an ủi còn hay hơn, vì Uyển Thư biết mình không đủ tiền để làm việc đó . Hôm qua khi tỉnh lại, cứ mỗi lần nhìn mặt mình, cô lại đau lòng không muốn nghĩ tới nữa. Không thấy cô trả lời, Fujikawa nhắc lại lần nữa :
− Nghề nghiệp bắt buộc phải có ngoại hình, cho nên cô không thể bỏ qua đâu , Uyển Thư. Khi nói như vậy, Fujikawa rất thật lòng , nhưng cô vô tình không biết sẽ làm Uyển Thư đau khổ . Từ nhỏ đến lớn , cô quen sống sung sướng , nên không hiểu được những uẩn khúc của người khác, dù nó sờ sờ ngay trước mặt cô.
Cách nói đó làm Uyển Thư lại thấy muốn khóc . Lòng tự trọng làm cô nói thẳng thắn :
− Nếu không đủ tiêu chuẩn, em sẽ xin nghỉ việc, chị ạ. Yoshihiro lên tiếng :
− Không đến nỗi nghiêm trọng vậy đâu . Tôi không có ý định sa thải cô trong bất cứ trường hợp nào, trừ phi cô muốn thay đổi chỗ làm. Fujikawa nhìn anh hơi lâu, rồi gật đầu :
− Anh ấy nói rất đúng đó . Chúng tôi sẽ không cho cô nghỉ việc đâu. Uyển Thư gượng cười :
− Cám ơn chị. Yoshihiro nhìn qua Fujikawa :
− Mình về đi em , để cô ấy nghỉ ngơi. Fujikawa gật đầu, rồi đứng dậy :
− Cô nghỉ đi nhé Uyển Thư . Cứ nghỉ thoải mái đến khi nào cô lành vết thương, chúng tôi không trừ lương cô đâu. Yoshihiro làm một cử chỉ định ngăn cô lại, nhưng cô nói tiếp một cách hồn nhiên :
− Và cô cũng đừng lo . Nếu mặt mũi cô bị sẹo, chúng tôi cũng không cô nghỉ việc đâu. Uyển Thư bặm môi :
− Vâng . Cám ơn chị đã đến thăm. Fujikawa thân mật vỗ nhẹ vai cô, rồi khoác tay Yoshihiro đi ra. Còn lại một mình, Uyển Thư nằm vật xuống giường, nước mắt lặng lẽ chảy xuống mặt. Cô nghiêng người qua bàn tìm chiếc gương , im lặng ngắm mình trong đó . Khuôn mặt bị sưng tấy của cô không thể hiện được cảm xúc gì , ngoài đôi mắt sụp mi, buồn rầu khó tả . Chưa bao giờ cô thấy đời mình đen tối thế này . Cô cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Hôm sau, cô nằm một mình với nỗi đau nhức từ tinh thần đến thể xác . Giờ này bạn bè đều phải đi làm . Cảm giác cô đơn làm cô trông có một người vào thăm mình, dù người đó là Minh Quân. Chợt có tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa hé mở . Uyển Thư chống tay ngồi lên nhìn . Cô chợt thấy lòng trĩu xuống , khi thấy đó là Fujikawa. Fujikawa mặc chiếc áo jupe đó , khuôn mặt trang điểm tươi tắn . Ở cô toát lên sự trẻ trung và sức sống tràn đầy . Cô làm phòng bệnh thiếu sinh khí của Uyển Thư như sáng bừng lên bằng sự linh hoạt của mình. Uyển Thư ngạc nhiên thật sự , cô buột miệng :
− Không ngờ chị lại đến đây. Fujikawa cười hồn nhiên :
− Lúc nãy anh Yoshihiro đi công việc, buồn quá nên tôi đến chơi với cô.
− Chị ngồi chơi.
− Sáng nay, bạn cô không vào thăm à ?
− Giờ này nó bận đi làm, chị ạ.
− Thế sao ? Đúng rồi, tôi không đi làm nên quên mất. Rồi cô cười giòn giã :
− Cô biết không ? Tôi rất vất vả khi đến đây . Tôi không biết nói tiếng Việt nên chỉ ra dấu với tài xế, thế mà anh ta hiểu đấy. Uyển Thư ngạc nhiên thật sự :
− Chị ra dấu mà hiểu được à ?
− Cũng không hẳn . Tôi nói thêm từ bệnh viện bằng tiếng Anh, còn tên bệnh viện thì hỏi cô Ngọc. Uyển Thư mỉm cười :
− Sao chị không nhờ ai đưa đi chơi ? Ngoài phố vui hơn, trong này chán lắm chị à. Fujikawa cười vô tư :
− Thấy cô bị té như thế, tôi sợ lắm, đi ngoài phố sợ bị người ta đụng vào mình. Uyển Thư bật cười :
− Không phải ai cũng bị xe đụng như em đâu, tại em không gặp may thôi. Fujikawa ngồi im một lát , rồi hỏi thăm :
− Cô thấy bớt đau chưa ?
− Cũng còn đau nhiều lắm, cử động mạnh không được.
− Tội nghiệp cô quá ! Thoắt một cái, Fujikawa trở nên tư lự hẳn đi . Vẻ linh hoạt lúc nãy biến mất, đến nỗi Uyển Thư thấy ngỡ ngàng. Cô có cảm giác Fujikawa vào đây không chỉ đơn thuần là thăm cô, mà còn chuyện khác . Vô cô im lặng , chứ không tìm cách nói để khỏa lấp sự im lặng. Đúng như cô nghĩ, Fujikawa thật sự không vui như bề ngoài thể hiển . Cô ngồi yên một lát, rồi nói với vẻ thân thiện :
− Cô Uyển Thư biết không ? Tôi đang buồn ghê lắm . Tôi và anh Yoshihiro tưởng rất hạnh phúc, nhưng không phải thế.
− Sao hả chị ? - Uyển Thư hơi hoang mang.
− Cô có biết chuyện chúng tôi không, cô Uyển Thư ?
− Thật tình em không biết . Chuyện riêng của giám đốc, một nhân viên như em không thể biết được , mà em cũng không thể nghĩ tới nữa. Fujikawa đột ngột quay lại nhìn Uyển Thư đăm đăm, cái nhìn làm Uyển Thư ngỡ ngàng như mình đang bị điều tra . Điều đó làm cô bối rối quay đi. Fujikawa vẫn không rời khỏi mắt cô :
− Cô Uyển Thư này ! Hãy nói thật với tôi đi, ở đây anh Yoshihiro có quen với ai không ? Uyển Thư chầm chậm lắc đầu :
− Trong công ty thì em không thấy . Những quan hệ riêng của giám đốc thì em không biết.
− Đừng giấu tôi nhé, Uyển Thư . Tôi xin cô đấy ! Uyển Thư nhìn xuống , tránh cặp mắt của Fujikawa . Cô đang nghĩ về sự gần gũi giữa cô và Yoshihiro lúc gần đây . Cảm giác xấu hổ nhói lên, và cô thấy may vì 2 người dừng lại đúng lúc. Cô ngước lên nhìn Fujikawa, cặp mắt đầy chân thực :
− Em không nói dối chị đâu . Trong công ty giám đốc luôn cư xử chừng mực với nhân viên . Mà em biết , anh ấy thật lòng yêu chị, sẽ không có ai thay thế chị được đâu. Nét mặt Fujikawa dịu lại :
− Cám ơn Uyển Thư lắm nhé.
− Sao chị lại cám ơn em ?
− Uyển Thư nói vậy là tôi tin cô đứng về phía tôi. Uyển Thư lắc đầu :
− Chị với giám đốc chỉ là 1, anh ấy không đáng để bị nghi ngờ đâu . Em nghĩ...
Hoàng Thu Dung