Tự nhiên Uyển Thư dừng lại. Cảm thấy mình đã đi qúa xa , có vẻ như là chúi mũi vào chuyện người khác , thế là cô ngồi im. Fujikawa nghiêng hẳn người tới trước :
− Cô nghĩ thế nào ?
Uyển Thư cười nhẹ :
− Em nói ra, chị đừng nghĩ là em nhiều chuyện nhé.
− Ồ, không đâu ! Cô cứ nói đi.
− Em nghĩ : sao chị không sang đây với giám đốc ? Em biết cuộc sống ở đây thấp hơn ở Nhật, nhưng điều đó có nghĩa gì khi mình hy sinh vì người yêu. Fujikawa lắc đầu 1 cách dứt khoát :
− Tôi không thể hy sinh nhiều như vậy. Tôi muốn anh ấy về Nhật với tôi. Uyển Thư chớp mắt ngạc nhiên :
− Nhưng sự nghiệp của giám đốc là ở đây...
− Bỏ, bỏ hết ! Anh ấy phải hy sinh nó để có tôi chứ.
− Chị nói sao ? Uyển Thư buột miệng kêu lên. Qủa thật , cô không sao hiểu nổi quan niệm của Fujikawa. Và cô lại buột miệng :
− Như thế là ích kỷ. Fujikawa cau mày :
− Cô nghĩ như vậy à ?
− Có thể chị giận, nhưng thật tình em không thể đánh giá khác được. Fujikawa nhún vai :
− Ở nước tôi, phụ nữ có tư tưởng tiến bộ lắm,chúng tôi muốn bình đẳng với nam giới.
− Ở đây cũng vậy thôi, phụ nữ cũng tự khẳng định vị trí của mình trong xã hội , nhưng không thể áp dụng cứng nhắc trong tình cảm.
− Nếu anh Yoshihiro thật sự yêu tôi, anh ấy phải chứng minh bằng hành động.
− Thế sao chị không chứng minh bằng hành động ?
− Tôi chờ anh ấy 2 năm rồi, thế chẳng phải là hy sinh sao ?
− Chị đã chờ được , thì sao không bỏ tất cả để theo anh ấy ? Fujikawa xua tay lia lịa :
− No, no ! Tôi không thể bỏ tất cả những gì tôi có ở Nhật. Hy sinh của tôi giới hạn lắm. Uyển Thư cười nhẹ :
− Không biết chị nghĩ thế nào , còn đa số con gái tụi em có quan niệm là sẽ coi thường nếu con trai mù quáng.
− Mù quáng ! Tôi không đồng ý cách nghĩ như thế. Uyển Thư nói 1 cách từ tốn :
− Em thích con trai coi trọng sự nghiệp hơn. Và nếu em có gia đình, em cũng tình nguyện hy sinh cho người chồng.
− Thật là ngu ngốc ! Như thế, cô chỉ thiệt thòi mà thôi.
− Có thể , nhưng em chấp nhận. Fujikawa cười trầm ngâm :
− Có lẽ rồi anh Yoshihiro sẽ thích con gái Việt Nam mất thôi. Uyển Thư nhìn cô 1 cái :
− Sao chị nói vậy ?
− Vì quan niệm của cô phù hợp với yêu cầu của anh Yoshihiro. Uyển Thư cười, trầm ngâm :
− Giám đốc là người chung thủy đó, em thật lòng khuyên chị đừng để mất. Thật bất ngờ, Fujikawa chợt khóc oà lên :
− Tôi yêu anh ấy lắm, yêu hơn tất cả những người tôi đã gặp. Tôi không muốn mất anh ấy đâu. Tại sao anh ấy bắt tôi phải chọn lựa thế này chứ ? Uyển Thư dịu dàng :
− Theo em thì đó không phải là sự chọn lựa gay gắt. Chị sang đây ngay đi, làm đám cưới ngay đi chị ạ. Đó là cách để giữ anh ấy.
− Cô có biết tôi còn lý do nào nữa không ? Đó là phụ nữ nước tôi sẽ có giá hơn nếu ở bên đó. Qua đây, tôi sẽ mất giá. Uyển Thư thật sự không hiểu, cô hỏi với vẻ ngớ ngẩn :
− Tại sao lại vậy ? Em không hiểu.
− Tôi nghe nhiều người nói , những người đàn ông sang đây làm ăn thường hay bồ bịch ăn chơi hoặc cưới thêm vợ. Không nhịn nổi nữa, Uyển Thư bất chấp Fujikawa là ai. Cô mím môi :
− Em không hiểu bên ấy, chị đã nghe mấy bà vợ Nhật nói gì và bị đầu độc thế nào, nhưng chị hãy giữ ý nghĩ khinh miệt trong đầu thôi. Còn trước mặt em, chị hãy giữ lời 1 chút. Thấy mắt Fujikawa lóe lên như bất ngờ, cô tiếp tục nói nhanh :
− Chị đừng quên em là con gái Việt Nam. Và em không cho phép ai coi thường người Việt của em. Qua phút bất ngờ, Fujikawa nổi nóng lên vì bị nói năng " hỗn xược ". Cô gằn giọng :
− Cô đừng quên cô chỉ là nhân viên của anh Yoshihiro, và cũng là của tôi nữa.
− Cho dù là như thế, em cũng không chấp nhận chị coi thường. Có phải chị không coi em ra gì, nên nói năng tự nhiên như vậy không ?
− Hỗn hào ! Fujikawa bật ra 2 tiếng , rồi đứng dậy bỏ ra cửa , mặt tím tái đi vì tức. Từ trước tới giờ, cô có tâm lý xem thường Uyển Thư. Nhưng vì Yoshihiro , nên cô hạ cố thân mật ,gần gũi với cô ta. Thật ra cô cũng thích tính dịu dàng của Uyển Thư. Nhưng để đặt cô ta ngang hàng thì không.
Khi ở Nhật, Fujikawa nghe nói nhiều về những trường hợp đàn ông lăng nhăng khi đi xa. Cô có ấn tượng rất xấu với phụ nữ Việt Nam và quen nghĩ ai cũng xấu xa ham tiền. Gặp Uyển Thư, Fujikawa thấy cô ta không phải loại người như mình nghĩ. Nhưng ấn tượng đã bị khắc sâu, cô không bỏ được. Fujikawa gọi tắc xi trở về. Khi cô về công ty thì gặp Yoshihiro cũng vừa đi ra sân. Thấy cô, anh có vẻ mừng :
− Em đi đâu 1 mình vậy, sao không nói với anh ? Fujikawa không trả lời, cô băng băng đi vào. Gặp các nhân viên chào mình, cô vẫn hầm hầm không nhìn đến ai. Thái độ lạ lùng đó làm Yoshihiro phải chú ý. Anh đi theo cô lên phòng :
− Chuyện gì vậy, Fujikawa ? Fujikawa quăng mạnh xắc tay xuống giường, giận dữ :
− Anh hãy đuổi Uyển Thư đi ! Yoshihiro nhíu mày :
− Tại sao ?
− Cô ta dám xem thường em, bắt lỗi em.
− Uyển Thư xem thường em à ? Không lẽ nào, cô ta rất hiền , rất hoà nhã... Fujikawa ngắt lời :
− Đó là cô ta giả vờ trước mặt anh thôi.
Yoshihiro nhìn cô đăm đăm :
− Nghĩa là em vừa đến thăm Uyển Thư ? Anh muốn biết 2 cô va chạm chuyện gì ? Fujikawa bắt đầu khóc lên. Cô kể lại câu chuyện lúc nãy, rồi khóc tức tưởi :
− Cô ta dám bắt lỗi em, nghĩa là coi thường cả anh. Anh để cho nhân viên lộng hành đến vậy sao ? Yoshihiro không trả lời cô, anh im lặng suy nghĩ. Thái độ đó càng làm Fujikawa khóc dữ hơn :
− Sao anh không nói gì hết vậy ? Em bị người khác mắng, anh không đau lòng sao ? Yoshihiro trầm ngâm :
− Anh đau lòng chứ. Bất cứ ai làm em buồn, anh đều không đồng ý. Anh sẽ bắt cô ta xin lỗi em. Nhưng dù sao em cũng không nên nói như vậy.
− Em nói điều đó đúng mà. Và em nghĩ anh cũng thừa biết như vậy.
− Cho dù là đúng , nhưng nó chỉ xảy ra với 1 số người thôi cưng ạ. Uyển Thư rất tự ái , cô ta dễ bị tổn thương lắm.
− Nhưng em không hề nêu đích danh cô ta, chỉ nói bọn người kia thôi.
− Anh biết.
− Biết mà vẫn cứ bào chữa cho cô ta ?
− Anh không bênh vực Uyển Thư, chỉ bảo vệ em thôi. Giọng anh ngọt lịm , mơn trớn vuốt ve. Nhưng Fujikawa vẫn có cảm giác mình bị phê phán. Điều đó làm cô bực bội. Cô xẵng giọng :
− Sau chuyện này em muốn cô ta đến xin lỗi em.
− Anh sẽ yêu cầu cô ta làm thế.
− Nếu cô ta không chịu thì sao ? Thấy Yoshihiro còn lừng khừng, cô quyết định luôn :
− Anh cho cô ta nghỉ đi thôi. Yoshihiro lắc đầu :
− Đừng quá khích vậy em. Em đẩy câu chuyện đi xa qúa rồi.
− Nhưng một nhân viên mà coi thường chủ như vậy , anh nhịn được sao ?
− Đừng qúa khích vậy em. Em đẩy câu chuyển đi xa quá rồi.
− Nhưng 1 nhân viên mà coi thường chủ như vậy , anh nhịn được sao ?
− Anh nghĩ cô ta không dám coi thường , chỉ phản ứng vì lòng tự trọng. Fujikawa đứng dậy, bỏ đi chỗ khác. Mặt cô đầy vẻ bướng bỉnh :
− Nếu em ghét Uyển Thư, anh có chiều ý em không ? Thật ra, cô không ghét Uyển Thư như đã thể hiện. Nhưng cô tự ái, muốn ra uy, đồng thời là cảm giác lo sợ. Một cô gái dễ thương và khiêm tốn như vậy. Yoshihiro làm sao dửng dưng mãi được. Cho nên cô muốn dựa vào lý do này để cách ly 2 người. Cô nhìn Yoshihiro chăm chăm , rồi lập lại :
− Anh sẽ đuổi việc cô ta chứ ? Yoshihiro lắc đầu :
− Để đào tạo một người giỏi việc, anh phải mất nhiều thời gian và công sức. Tại sao phải đuổi vì lý do nhỏ, hả em ? Giọng Fujikawa trở nên quyết liệt hơn :
− Nhưng em và cô ta đã mâu thuẫn , anh phải giữ thể diện cho em chứ. Yoshihiro có vẻ khó nghĩ. Anh lặng thinh nghĩ 1 lúc , rồi giữ thái độ Ôn hoà :
− Bây giờ Uyển Thư đang nằm bệnh viện, không nên lấn cô ta quá. Bao giờ cô ta khoẻ , anh sẽ nói chuyện với cô ta.
− Lúc đó thì em đã về rồi.
− Còn lâu mà Fuji. Đừng bắt anh phải khó xử , cưng ạ. Anh đứng dậy, bước qua ngồi gần Fujikawa và định ôm lấy cô. Nhưng cô lập tức đấy ra :
− Không nói đến Uyển Thư nữa. Hôm nay, em cần nói chuyện dứt khoát. Yoshihiro buông tay xuống , kiên nhẫn :
− Chuyện gì ? Giọng Fujikawa như tuyên bố :
− Hoặc là anh về Nhật đám cưới với em , hoặc là chúng ta chia tay , em sẽ lấy chồng.
− Có vội vàng không, Fujikawa ?
− Em đã hết kiên nhẫn rồi. Yoshihiro lặng thinh. Sự dứt khoát bất ngờ của Fujikawa làm anh bị choáng , anh lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Uyển Thư. Và anh hỏi khẳng khái :
− Có phải em không còn tin tưởng anh không ?
− Việc anh cứ nhất quyết ở lại đây làm em thấy nản, cộng với việc dung túng nhân viên của anh nữa. Anh đặt cô ta ngang hàng với em.
− Dứt khoát không có chuyện đó. Uyển Thư không thể so sánh với em trong lòng anh.
− Vậy thì anh làm gì để chứng minh đi. Yoshihiro dịu dàng :
− Chuyện Uyển Thư hoàn toàn không dính dấp với quyết định ở lại của anh. Anh ở lại không phải vì cô ta. Đừng bao giờ ghép đôi sự việc với nhau, Fujikawa ạ. Anh yêu em, và không muốn thay đổi tình cảm của mình Fujikawa chán nản vùi mặt trong tay mình, giọng thật buồn :
− Ở bên đó, em nhớ anh kinh khủng, lúc nào cũng muốn có anh. Nhưng qua đây rồi, gặp phải thái độ nửa vời của anh, em muốn chia tay cho rồi. Yoshihiro cảm thấy buồn bực kỳ lạ. Giọng anh hơi lạc đi :
− Anh nửa vời cái gì ?
− Cụ thể nhất là anh không chịu về Nhật. Thứ hai là anh có vẻ có cảm tình với Uyển Thư.
− Đừng nói bậy !
− Em không nói bậy. Linh tính báo cho em biết anh thích cô ta.
− Thôi được, anh sẽ cho cô ta nghỉ việc, nếu em cần anh chứng minh tình cảm của anh. Tự nhiên Fujikawa chùn lại. Khi tự ái đã được vuốt ve, cô chỉ còn lại lòng tốt khó nói. Thế là cô lắc đầu :
− Cổ đang khốn khổ, nếu bị mất việc thì cô ta sống bằng gì ? Đừng đuổi anh ạ. Chỉ cần cô ta xin lỗi em thôi. Yoshihiro im lìm nhìn Fujikawa, thật sự không hiểu nổi ý nghĩ của cô. Dù không nở cư xử thẳng tay với Uyển Thư, anh vẫn sẽ chiều ý cô. Nhưng tâm lý thay đổi thất thường của cô làm anh hết kiên nhẫn nổi. Giọng anh lạnh lạnh :
− Anh làm tất cả những gì em muốn. Nhưng nếu em dùng tình cảm của anh để đùa giỡn, thì anh không chấp nhận Fujikawa ạ. Fujikawa mỉm cười :
− Anh đừng nghi ngờ em. Em nói thật đấy. Thật ra, Uyển Thư rất dễ thương , em chỉ bực là cô ta dám cãi lại em thôi. Thấy vẻ mặt hơi cau của Yoshihiro, cô nghiêm trở lại :
− Bây giờ nhớ lại cách nói của cô ta, em tức lắm. Em muốn cô ta xin lỗi em, nhưng không cần nói bây giờ, đợi trước lúc em về cũng được. Thái độ Yoshihiro trở nên lặng lẽ hẳn đi, nhưng điều đó không làm Fujikawa giận dỗi. Khi anh chiều chuộng cô hết mình như vậy, thì cô không còn lý do gì hoài nghi tình cảm của anh nữa. Cô chủ động ngả vào lòng Yoshihiro. Cử chỉ nũng nịu dễ thương , mà cô biết anh dễ bị mềm lòng.
Mấy ngày sau, cả hai không ai muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Fujikawa tỏ ra mềm mỏng hơn bao giờ. Ngoài những lúc bận việc, còn thì Yoshihiro đích thân đưa cô đi theo tour di lịch của công ty. Chưa bao giờ cả hai đi chơi nhiều như vậy. Hầu như chuyến qua Việt Nam lần này của cô là những chuyến đi không biết mệt. Yoshihiro thật sự thấy hạnh phúc trong thời gian này. Cũng như Fujikawa , anh đang cố quên, đúng hơn là không muốn nhớ cuộc hôn nhân bấp bênh trước mắt.
Sáng nay, Uyển Thư đã đi làm trở lại. Khi anh xuống phòng làm việc thì thấy cô đang loay hoay mở máy tính. Sự có mặt của Uyển Thư làm Yoshihiro như bị kéo về thực tế. Anh đứng ở cửa nhìn cô hầu lâu , rồi lên tiếng :
− Cô khoẻ hẳn rồi à ? Tôi nghĩ cô còn phải ở nhà thêm 1 thời gian nữa. Uyển Thư đứng dậy như chào anh, rồi nói dè dặt :
− Tôi sợ nghỉ lâu quá bỏ bê công việc, nhất là thời gian này giám đốc rất bận. Cô không gọi Yoshihiro bằng anh như lúc trước. Cách gọi khuôn sáo đó có vẻ xa lạ ,nhưng lại phù hợp với tâm trạng của 2 người lúc này. Điều nữa là cô luôn nhớ đến cuộc nói chuyện với Fujikawa. Cô không tin Yoshihiro bỏ qua chuyện đó, vấn đề là anh sẽ cư xử thế nào. Thấy Yoshihiro ngồi vào bàn làm việc, Uyển Thư cũng lo tập trung làm việc của mình. Cả núi việc phải làm khiến cô có tâm lý bận rộn. Rõ ràng là trong hai tuần cô nghỉ, Yoshihiro chẳng làm gì cả. Không chừng anh không vào phòng này cũng nên. Uyển Thư cắm cúi nhập số liệu vào máy , không để ý mình bị quan sát ở tầm gần. Yoshihiro ngồi ở bàn, yên lặng nhìn cô và suy nghĩ. Anh rất ngạc nhiên khi Uyển Thư vẫn đẹp như cũ, không có dấu vết gì chứng tỏ cô trải qua 1 trận thương tích tàn phá nhan sắc. Khuôn mặt tuy còn tiều tụy, nhưng lớp phấn son đã che lấp đi, và trông cô vẫn tươi trẻ. Rõ ràng, Uyển Thư đã khôi phục rất nhanh. Cảm giác bị nhìn làm Uyển Thư ngẩng lên. Thấy cái nhìn của Yoshihiro, cô hơi khựng lại, phân vân không biết nên làm việc tiếp tục hay nên hỏi. Cuối cùng, cô ngồi im chờ. Yoshihiro quyết định lên tiếng :
− Cô tắt máy di, tôi muốn nói chuyện với cô. Anh bước qua xa lông. Uyển Thư lẳng lặng dọn dẹp trên bàn, rồi bước qua ngồi trước mặt anh, im lặng chờ đợi , dù cô đã đoán anh sẽ nói chuyện gì. Yoshihiro nhìn Uyển Thư mãi. Anh thật lòng không muốn xen vào chuyện của 2 cô gái. Nhưng Fujikawa đặt anh vào thế không thể im lặng. Và anh nói với giọng nghiêm túc, nhẹ nhàng : Fujikawa đã kể với tôi chuyện xảy ra giữa 2 người. Uyển Thư ngẩng lên với vẻ sẵn sàng đón nhận tình huống này :
− Vâng.
− Tôi biết cô cũng có tâm lý không vui như cô ấy.
− Vâng.
− Tính Fujikawa rất thoáng , nhưng lại hay tự ái, Uyển Thư ạ. Từ nhỏ đến giờ, cô ấy chưa hề bị vấp váp trong cuộc sống và được gia đình rất nuông chiều.
− Vâng. Thấy cô không trả lời gì ngoài tiếng " vâng " thụ động , Yoshihiro lại nhìn cô. Tự nhiên anh thấy khó xử đến mức lúng túng , 1 tình huống mà ở cương vị như anh không dễ bị rơi vào. Anh nói tiếp với giọng rắn rỏi :
− Sau chuyện đó, cô ấy rất buồn. Tôi nghĩ... Uyển Thư chợt ngắt lời anh :
− Có phải giám đốc muốn nói từ giận không ? Giận chứ không phải buồn.
− Cho là như vậy. Vấn đề là... tôi muốn biết ý nghĩ của cô.
− Ý nghĩ của tôi không quan trọng , tôi biết thế lắm Yoshihiro nhìn chỗ khác với vẻ lừng khừng. Rồi chợt quay lại, giọng anh có 1 chút gì đó mệnh lệnh, dù là cách nói rất nhẹ nhàng :
− Cô nên xin lỗi cô ấy, Uyển Thư ạ. Uyển Thư cắn môi, im lặng. Sự im lặng kéo dài.Yoshihiro nhìn cô. Dáng ngồi của Uyển Thư có vẻ ngoan hiền, nhu mì, nhưng trong cái cắn môi bướng bỉnh , trong cặp mắt đẹp trong sáng , không có dấu hiệu của sự phục tùng. Tự nhiên , anh cười khẽ 1 mình :
− Điều đó không dễ, nhưng nó không lớn lao lắm , nếu giữ được mối quan hệ tốt đẹp cần phải có. Uyển Thư vẫn mím môi suy nghĩ. Yoshihiro có cảm giác cô đang nén lòng để không phải nói những điều khó nghe. Một lát sau, cô ngẩng lên, hất tóc ra phía sau :
− Tôi biết rõ ràng tôi không có lỗi. Vì quý mến chị Fujikawa nên tôi đã im lặng. Nếu tôi đem những điều chị ấy nói kể lại với mọi người trong công ty, tôi nghĩ rằng tất cả sẽ căm phẫn chị ấy. Yoshihiro thoáng khựng người. Anh đã dự đoán tình huống Uyển Thư chống đối , nhưng không ngờ cô có ý nghĩ nghiêm trọng như vậy. Khuôn mặt anh thoáng cau lại :
− Căm phẫn à ? Yoshihiro nhìn cô chăm chú :
− Tôi không muốn áp đặt cô. Nhưng vì công việc ở đây, cô nên nhún nhường với Fujikawa. Điều đó có lợi cho cô hơn là chống đối , Uyển Thư ạ.
− Có nghĩa là tôi phải nghỉ làm nếu không xin lỗi ? Cách nói thẳng thắn của cô khiến Yoshihiro bực mình. Anh có cảm tưởng chính mình bị khiêu khích. Nhưng không hiểu sao anh không nổi giận :
− Tại sao phải để sự việc đi đến mức đó, trong khi chuyện rất nhỏ ?
− Bởi vì Fujikawa là người yêu của sếp, nên tôi phải xin lỗi, đúng không ? Yoshihiro bực mình thật sự , anh xẵng giọng :
− Thì sao ?
− Xin lỗi giám đốc, tôi không thế nghe theo lời anh. Nếu tôi có lỗi thì không đợi ai yêu cầu, tự tôi đến nhận lỗi với chị Fujikawa. Nhưng chuyện này thì không.
− Vì 1 chuyện nhỏ mà cô để mất việc lớn hơn sao ? Yoshihiro bắt đầu hết kiên nhẫn nổi , giọng anh gay gắt và áp đảo. Nhưng Uyển Thư vẫn không hề mất bình tĩnh. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất , nên không thấy bị sốc trước thái độ của Yoshihiro. Giọng anh trở nên cứng rắn, áp đảo :
− Cô lên gặp Fujikawa và xin lỗi 1 tiếng đi. Cô ấy sẽ không làm khó cô đâu, tôi hứa như thế. Uyển Thư điềm tĩnh trả lời :
− Trong chuyện này, tôi không có lỗi. Và tôi muốn giữ thể diện cho tôi. Yoshihiro trừng mắt nhìn cô , rồi đứng dậy :
− Cô ra ngoài đi ! Lúc này, tôi không muốn thấy cô.
Hoàng Thu Dung
− Cô nghĩ thế nào ?
Uyển Thư cười nhẹ :
− Em nói ra, chị đừng nghĩ là em nhiều chuyện nhé.
− Ồ, không đâu ! Cô cứ nói đi.
− Em nghĩ : sao chị không sang đây với giám đốc ? Em biết cuộc sống ở đây thấp hơn ở Nhật, nhưng điều đó có nghĩa gì khi mình hy sinh vì người yêu. Fujikawa lắc đầu 1 cách dứt khoát :
− Tôi không thể hy sinh nhiều như vậy. Tôi muốn anh ấy về Nhật với tôi. Uyển Thư chớp mắt ngạc nhiên :
− Nhưng sự nghiệp của giám đốc là ở đây...
− Bỏ, bỏ hết ! Anh ấy phải hy sinh nó để có tôi chứ.
− Chị nói sao ? Uyển Thư buột miệng kêu lên. Qủa thật , cô không sao hiểu nổi quan niệm của Fujikawa. Và cô lại buột miệng :
− Như thế là ích kỷ. Fujikawa cau mày :
− Cô nghĩ như vậy à ?
− Có thể chị giận, nhưng thật tình em không thể đánh giá khác được. Fujikawa nhún vai :
− Ở nước tôi, phụ nữ có tư tưởng tiến bộ lắm,chúng tôi muốn bình đẳng với nam giới.
− Ở đây cũng vậy thôi, phụ nữ cũng tự khẳng định vị trí của mình trong xã hội , nhưng không thể áp dụng cứng nhắc trong tình cảm.
− Nếu anh Yoshihiro thật sự yêu tôi, anh ấy phải chứng minh bằng hành động.
− Thế sao chị không chứng minh bằng hành động ?
− Tôi chờ anh ấy 2 năm rồi, thế chẳng phải là hy sinh sao ?
− Chị đã chờ được , thì sao không bỏ tất cả để theo anh ấy ? Fujikawa xua tay lia lịa :
− No, no ! Tôi không thể bỏ tất cả những gì tôi có ở Nhật. Hy sinh của tôi giới hạn lắm. Uyển Thư cười nhẹ :
− Không biết chị nghĩ thế nào , còn đa số con gái tụi em có quan niệm là sẽ coi thường nếu con trai mù quáng.
− Mù quáng ! Tôi không đồng ý cách nghĩ như thế. Uyển Thư nói 1 cách từ tốn :
− Em thích con trai coi trọng sự nghiệp hơn. Và nếu em có gia đình, em cũng tình nguyện hy sinh cho người chồng.
− Thật là ngu ngốc ! Như thế, cô chỉ thiệt thòi mà thôi.
− Có thể , nhưng em chấp nhận. Fujikawa cười trầm ngâm :
− Có lẽ rồi anh Yoshihiro sẽ thích con gái Việt Nam mất thôi. Uyển Thư nhìn cô 1 cái :
− Sao chị nói vậy ?
− Vì quan niệm của cô phù hợp với yêu cầu của anh Yoshihiro. Uyển Thư cười, trầm ngâm :
− Giám đốc là người chung thủy đó, em thật lòng khuyên chị đừng để mất. Thật bất ngờ, Fujikawa chợt khóc oà lên :
− Tôi yêu anh ấy lắm, yêu hơn tất cả những người tôi đã gặp. Tôi không muốn mất anh ấy đâu. Tại sao anh ấy bắt tôi phải chọn lựa thế này chứ ? Uyển Thư dịu dàng :
− Theo em thì đó không phải là sự chọn lựa gay gắt. Chị sang đây ngay đi, làm đám cưới ngay đi chị ạ. Đó là cách để giữ anh ấy.
− Cô có biết tôi còn lý do nào nữa không ? Đó là phụ nữ nước tôi sẽ có giá hơn nếu ở bên đó. Qua đây, tôi sẽ mất giá. Uyển Thư thật sự không hiểu, cô hỏi với vẻ ngớ ngẩn :
− Tại sao lại vậy ? Em không hiểu.
− Tôi nghe nhiều người nói , những người đàn ông sang đây làm ăn thường hay bồ bịch ăn chơi hoặc cưới thêm vợ. Không nhịn nổi nữa, Uyển Thư bất chấp Fujikawa là ai. Cô mím môi :
− Em không hiểu bên ấy, chị đã nghe mấy bà vợ Nhật nói gì và bị đầu độc thế nào, nhưng chị hãy giữ ý nghĩ khinh miệt trong đầu thôi. Còn trước mặt em, chị hãy giữ lời 1 chút. Thấy mắt Fujikawa lóe lên như bất ngờ, cô tiếp tục nói nhanh :
− Chị đừng quên em là con gái Việt Nam. Và em không cho phép ai coi thường người Việt của em. Qua phút bất ngờ, Fujikawa nổi nóng lên vì bị nói năng " hỗn xược ". Cô gằn giọng :
− Cô đừng quên cô chỉ là nhân viên của anh Yoshihiro, và cũng là của tôi nữa.
− Cho dù là như thế, em cũng không chấp nhận chị coi thường. Có phải chị không coi em ra gì, nên nói năng tự nhiên như vậy không ?
− Hỗn hào ! Fujikawa bật ra 2 tiếng , rồi đứng dậy bỏ ra cửa , mặt tím tái đi vì tức. Từ trước tới giờ, cô có tâm lý xem thường Uyển Thư. Nhưng vì Yoshihiro , nên cô hạ cố thân mật ,gần gũi với cô ta. Thật ra cô cũng thích tính dịu dàng của Uyển Thư. Nhưng để đặt cô ta ngang hàng thì không.
Khi ở Nhật, Fujikawa nghe nói nhiều về những trường hợp đàn ông lăng nhăng khi đi xa. Cô có ấn tượng rất xấu với phụ nữ Việt Nam và quen nghĩ ai cũng xấu xa ham tiền. Gặp Uyển Thư, Fujikawa thấy cô ta không phải loại người như mình nghĩ. Nhưng ấn tượng đã bị khắc sâu, cô không bỏ được. Fujikawa gọi tắc xi trở về. Khi cô về công ty thì gặp Yoshihiro cũng vừa đi ra sân. Thấy cô, anh có vẻ mừng :
− Em đi đâu 1 mình vậy, sao không nói với anh ? Fujikawa không trả lời, cô băng băng đi vào. Gặp các nhân viên chào mình, cô vẫn hầm hầm không nhìn đến ai. Thái độ lạ lùng đó làm Yoshihiro phải chú ý. Anh đi theo cô lên phòng :
− Chuyện gì vậy, Fujikawa ? Fujikawa quăng mạnh xắc tay xuống giường, giận dữ :
− Anh hãy đuổi Uyển Thư đi ! Yoshihiro nhíu mày :
− Tại sao ?
− Cô ta dám xem thường em, bắt lỗi em.
− Uyển Thư xem thường em à ? Không lẽ nào, cô ta rất hiền , rất hoà nhã... Fujikawa ngắt lời :
− Đó là cô ta giả vờ trước mặt anh thôi.
Yoshihiro nhìn cô đăm đăm :
− Nghĩa là em vừa đến thăm Uyển Thư ? Anh muốn biết 2 cô va chạm chuyện gì ? Fujikawa bắt đầu khóc lên. Cô kể lại câu chuyện lúc nãy, rồi khóc tức tưởi :
− Cô ta dám bắt lỗi em, nghĩa là coi thường cả anh. Anh để cho nhân viên lộng hành đến vậy sao ? Yoshihiro không trả lời cô, anh im lặng suy nghĩ. Thái độ đó càng làm Fujikawa khóc dữ hơn :
− Sao anh không nói gì hết vậy ? Em bị người khác mắng, anh không đau lòng sao ? Yoshihiro trầm ngâm :
− Anh đau lòng chứ. Bất cứ ai làm em buồn, anh đều không đồng ý. Anh sẽ bắt cô ta xin lỗi em. Nhưng dù sao em cũng không nên nói như vậy.
− Em nói điều đó đúng mà. Và em nghĩ anh cũng thừa biết như vậy.
− Cho dù là đúng , nhưng nó chỉ xảy ra với 1 số người thôi cưng ạ. Uyển Thư rất tự ái , cô ta dễ bị tổn thương lắm.
− Nhưng em không hề nêu đích danh cô ta, chỉ nói bọn người kia thôi.
− Anh biết.
− Biết mà vẫn cứ bào chữa cho cô ta ?
− Anh không bênh vực Uyển Thư, chỉ bảo vệ em thôi. Giọng anh ngọt lịm , mơn trớn vuốt ve. Nhưng Fujikawa vẫn có cảm giác mình bị phê phán. Điều đó làm cô bực bội. Cô xẵng giọng :
− Sau chuyện này em muốn cô ta đến xin lỗi em.
− Anh sẽ yêu cầu cô ta làm thế.
− Nếu cô ta không chịu thì sao ? Thấy Yoshihiro còn lừng khừng, cô quyết định luôn :
− Anh cho cô ta nghỉ đi thôi. Yoshihiro lắc đầu :
− Đừng quá khích vậy em. Em đẩy câu chuyện đi xa qúa rồi.
− Nhưng một nhân viên mà coi thường chủ như vậy , anh nhịn được sao ?
− Đừng qúa khích vậy em. Em đẩy câu chuyển đi xa quá rồi.
− Nhưng 1 nhân viên mà coi thường chủ như vậy , anh nhịn được sao ?
− Anh nghĩ cô ta không dám coi thường , chỉ phản ứng vì lòng tự trọng. Fujikawa đứng dậy, bỏ đi chỗ khác. Mặt cô đầy vẻ bướng bỉnh :
− Nếu em ghét Uyển Thư, anh có chiều ý em không ? Thật ra, cô không ghét Uyển Thư như đã thể hiện. Nhưng cô tự ái, muốn ra uy, đồng thời là cảm giác lo sợ. Một cô gái dễ thương và khiêm tốn như vậy. Yoshihiro làm sao dửng dưng mãi được. Cho nên cô muốn dựa vào lý do này để cách ly 2 người. Cô nhìn Yoshihiro chăm chăm , rồi lập lại :
− Anh sẽ đuổi việc cô ta chứ ? Yoshihiro lắc đầu :
− Để đào tạo một người giỏi việc, anh phải mất nhiều thời gian và công sức. Tại sao phải đuổi vì lý do nhỏ, hả em ? Giọng Fujikawa trở nên quyết liệt hơn :
− Nhưng em và cô ta đã mâu thuẫn , anh phải giữ thể diện cho em chứ. Yoshihiro có vẻ khó nghĩ. Anh lặng thinh nghĩ 1 lúc , rồi giữ thái độ Ôn hoà :
− Bây giờ Uyển Thư đang nằm bệnh viện, không nên lấn cô ta quá. Bao giờ cô ta khoẻ , anh sẽ nói chuyện với cô ta.
− Lúc đó thì em đã về rồi.
− Còn lâu mà Fuji. Đừng bắt anh phải khó xử , cưng ạ. Anh đứng dậy, bước qua ngồi gần Fujikawa và định ôm lấy cô. Nhưng cô lập tức đấy ra :
− Không nói đến Uyển Thư nữa. Hôm nay, em cần nói chuyện dứt khoát. Yoshihiro buông tay xuống , kiên nhẫn :
− Chuyện gì ? Giọng Fujikawa như tuyên bố :
− Hoặc là anh về Nhật đám cưới với em , hoặc là chúng ta chia tay , em sẽ lấy chồng.
− Có vội vàng không, Fujikawa ?
− Em đã hết kiên nhẫn rồi. Yoshihiro lặng thinh. Sự dứt khoát bất ngờ của Fujikawa làm anh bị choáng , anh lờ mờ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Uyển Thư. Và anh hỏi khẳng khái :
− Có phải em không còn tin tưởng anh không ?
− Việc anh cứ nhất quyết ở lại đây làm em thấy nản, cộng với việc dung túng nhân viên của anh nữa. Anh đặt cô ta ngang hàng với em.
− Dứt khoát không có chuyện đó. Uyển Thư không thể so sánh với em trong lòng anh.
− Vậy thì anh làm gì để chứng minh đi. Yoshihiro dịu dàng :
− Chuyện Uyển Thư hoàn toàn không dính dấp với quyết định ở lại của anh. Anh ở lại không phải vì cô ta. Đừng bao giờ ghép đôi sự việc với nhau, Fujikawa ạ. Anh yêu em, và không muốn thay đổi tình cảm của mình Fujikawa chán nản vùi mặt trong tay mình, giọng thật buồn :
− Ở bên đó, em nhớ anh kinh khủng, lúc nào cũng muốn có anh. Nhưng qua đây rồi, gặp phải thái độ nửa vời của anh, em muốn chia tay cho rồi. Yoshihiro cảm thấy buồn bực kỳ lạ. Giọng anh hơi lạc đi :
− Anh nửa vời cái gì ?
− Cụ thể nhất là anh không chịu về Nhật. Thứ hai là anh có vẻ có cảm tình với Uyển Thư.
− Đừng nói bậy !
− Em không nói bậy. Linh tính báo cho em biết anh thích cô ta.
− Thôi được, anh sẽ cho cô ta nghỉ việc, nếu em cần anh chứng minh tình cảm của anh. Tự nhiên Fujikawa chùn lại. Khi tự ái đã được vuốt ve, cô chỉ còn lại lòng tốt khó nói. Thế là cô lắc đầu :
− Cổ đang khốn khổ, nếu bị mất việc thì cô ta sống bằng gì ? Đừng đuổi anh ạ. Chỉ cần cô ta xin lỗi em thôi. Yoshihiro im lìm nhìn Fujikawa, thật sự không hiểu nổi ý nghĩ của cô. Dù không nở cư xử thẳng tay với Uyển Thư, anh vẫn sẽ chiều ý cô. Nhưng tâm lý thay đổi thất thường của cô làm anh hết kiên nhẫn nổi. Giọng anh lạnh lạnh :
− Anh làm tất cả những gì em muốn. Nhưng nếu em dùng tình cảm của anh để đùa giỡn, thì anh không chấp nhận Fujikawa ạ. Fujikawa mỉm cười :
− Anh đừng nghi ngờ em. Em nói thật đấy. Thật ra, Uyển Thư rất dễ thương , em chỉ bực là cô ta dám cãi lại em thôi. Thấy vẻ mặt hơi cau của Yoshihiro, cô nghiêm trở lại :
− Bây giờ nhớ lại cách nói của cô ta, em tức lắm. Em muốn cô ta xin lỗi em, nhưng không cần nói bây giờ, đợi trước lúc em về cũng được. Thái độ Yoshihiro trở nên lặng lẽ hẳn đi, nhưng điều đó không làm Fujikawa giận dỗi. Khi anh chiều chuộng cô hết mình như vậy, thì cô không còn lý do gì hoài nghi tình cảm của anh nữa. Cô chủ động ngả vào lòng Yoshihiro. Cử chỉ nũng nịu dễ thương , mà cô biết anh dễ bị mềm lòng.
Mấy ngày sau, cả hai không ai muốn nhắc lại chuyện đó nữa. Fujikawa tỏ ra mềm mỏng hơn bao giờ. Ngoài những lúc bận việc, còn thì Yoshihiro đích thân đưa cô đi theo tour di lịch của công ty. Chưa bao giờ cả hai đi chơi nhiều như vậy. Hầu như chuyến qua Việt Nam lần này của cô là những chuyến đi không biết mệt. Yoshihiro thật sự thấy hạnh phúc trong thời gian này. Cũng như Fujikawa , anh đang cố quên, đúng hơn là không muốn nhớ cuộc hôn nhân bấp bênh trước mắt.
Sáng nay, Uyển Thư đã đi làm trở lại. Khi anh xuống phòng làm việc thì thấy cô đang loay hoay mở máy tính. Sự có mặt của Uyển Thư làm Yoshihiro như bị kéo về thực tế. Anh đứng ở cửa nhìn cô hầu lâu , rồi lên tiếng :
− Cô khoẻ hẳn rồi à ? Tôi nghĩ cô còn phải ở nhà thêm 1 thời gian nữa. Uyển Thư đứng dậy như chào anh, rồi nói dè dặt :
− Tôi sợ nghỉ lâu quá bỏ bê công việc, nhất là thời gian này giám đốc rất bận. Cô không gọi Yoshihiro bằng anh như lúc trước. Cách gọi khuôn sáo đó có vẻ xa lạ ,nhưng lại phù hợp với tâm trạng của 2 người lúc này. Điều nữa là cô luôn nhớ đến cuộc nói chuyện với Fujikawa. Cô không tin Yoshihiro bỏ qua chuyện đó, vấn đề là anh sẽ cư xử thế nào. Thấy Yoshihiro ngồi vào bàn làm việc, Uyển Thư cũng lo tập trung làm việc của mình. Cả núi việc phải làm khiến cô có tâm lý bận rộn. Rõ ràng là trong hai tuần cô nghỉ, Yoshihiro chẳng làm gì cả. Không chừng anh không vào phòng này cũng nên. Uyển Thư cắm cúi nhập số liệu vào máy , không để ý mình bị quan sát ở tầm gần. Yoshihiro ngồi ở bàn, yên lặng nhìn cô và suy nghĩ. Anh rất ngạc nhiên khi Uyển Thư vẫn đẹp như cũ, không có dấu vết gì chứng tỏ cô trải qua 1 trận thương tích tàn phá nhan sắc. Khuôn mặt tuy còn tiều tụy, nhưng lớp phấn son đã che lấp đi, và trông cô vẫn tươi trẻ. Rõ ràng, Uyển Thư đã khôi phục rất nhanh. Cảm giác bị nhìn làm Uyển Thư ngẩng lên. Thấy cái nhìn của Yoshihiro, cô hơi khựng lại, phân vân không biết nên làm việc tiếp tục hay nên hỏi. Cuối cùng, cô ngồi im chờ. Yoshihiro quyết định lên tiếng :
− Cô tắt máy di, tôi muốn nói chuyện với cô. Anh bước qua xa lông. Uyển Thư lẳng lặng dọn dẹp trên bàn, rồi bước qua ngồi trước mặt anh, im lặng chờ đợi , dù cô đã đoán anh sẽ nói chuyện gì. Yoshihiro nhìn Uyển Thư mãi. Anh thật lòng không muốn xen vào chuyện của 2 cô gái. Nhưng Fujikawa đặt anh vào thế không thể im lặng. Và anh nói với giọng nghiêm túc, nhẹ nhàng : Fujikawa đã kể với tôi chuyện xảy ra giữa 2 người. Uyển Thư ngẩng lên với vẻ sẵn sàng đón nhận tình huống này :
− Vâng.
− Tôi biết cô cũng có tâm lý không vui như cô ấy.
− Vâng.
− Tính Fujikawa rất thoáng , nhưng lại hay tự ái, Uyển Thư ạ. Từ nhỏ đến giờ, cô ấy chưa hề bị vấp váp trong cuộc sống và được gia đình rất nuông chiều.
− Vâng. Thấy cô không trả lời gì ngoài tiếng " vâng " thụ động , Yoshihiro lại nhìn cô. Tự nhiên anh thấy khó xử đến mức lúng túng , 1 tình huống mà ở cương vị như anh không dễ bị rơi vào. Anh nói tiếp với giọng rắn rỏi :
− Sau chuyện đó, cô ấy rất buồn. Tôi nghĩ... Uyển Thư chợt ngắt lời anh :
− Có phải giám đốc muốn nói từ giận không ? Giận chứ không phải buồn.
− Cho là như vậy. Vấn đề là... tôi muốn biết ý nghĩ của cô.
− Ý nghĩ của tôi không quan trọng , tôi biết thế lắm Yoshihiro nhìn chỗ khác với vẻ lừng khừng. Rồi chợt quay lại, giọng anh có 1 chút gì đó mệnh lệnh, dù là cách nói rất nhẹ nhàng :
− Cô nên xin lỗi cô ấy, Uyển Thư ạ. Uyển Thư cắn môi, im lặng. Sự im lặng kéo dài.Yoshihiro nhìn cô. Dáng ngồi của Uyển Thư có vẻ ngoan hiền, nhu mì, nhưng trong cái cắn môi bướng bỉnh , trong cặp mắt đẹp trong sáng , không có dấu hiệu của sự phục tùng. Tự nhiên , anh cười khẽ 1 mình :
− Điều đó không dễ, nhưng nó không lớn lao lắm , nếu giữ được mối quan hệ tốt đẹp cần phải có. Uyển Thư vẫn mím môi suy nghĩ. Yoshihiro có cảm giác cô đang nén lòng để không phải nói những điều khó nghe. Một lát sau, cô ngẩng lên, hất tóc ra phía sau :
− Tôi biết rõ ràng tôi không có lỗi. Vì quý mến chị Fujikawa nên tôi đã im lặng. Nếu tôi đem những điều chị ấy nói kể lại với mọi người trong công ty, tôi nghĩ rằng tất cả sẽ căm phẫn chị ấy. Yoshihiro thoáng khựng người. Anh đã dự đoán tình huống Uyển Thư chống đối , nhưng không ngờ cô có ý nghĩ nghiêm trọng như vậy. Khuôn mặt anh thoáng cau lại :
− Căm phẫn à ? Yoshihiro nhìn cô chăm chú :
− Tôi không muốn áp đặt cô. Nhưng vì công việc ở đây, cô nên nhún nhường với Fujikawa. Điều đó có lợi cho cô hơn là chống đối , Uyển Thư ạ.
− Có nghĩa là tôi phải nghỉ làm nếu không xin lỗi ? Cách nói thẳng thắn của cô khiến Yoshihiro bực mình. Anh có cảm tưởng chính mình bị khiêu khích. Nhưng không hiểu sao anh không nổi giận :
− Tại sao phải để sự việc đi đến mức đó, trong khi chuyện rất nhỏ ?
− Bởi vì Fujikawa là người yêu của sếp, nên tôi phải xin lỗi, đúng không ? Yoshihiro bực mình thật sự , anh xẵng giọng :
− Thì sao ?
− Xin lỗi giám đốc, tôi không thế nghe theo lời anh. Nếu tôi có lỗi thì không đợi ai yêu cầu, tự tôi đến nhận lỗi với chị Fujikawa. Nhưng chuyện này thì không.
− Vì 1 chuyện nhỏ mà cô để mất việc lớn hơn sao ? Yoshihiro bắt đầu hết kiên nhẫn nổi , giọng anh gay gắt và áp đảo. Nhưng Uyển Thư vẫn không hề mất bình tĩnh. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất , nên không thấy bị sốc trước thái độ của Yoshihiro. Giọng anh trở nên cứng rắn, áp đảo :
− Cô lên gặp Fujikawa và xin lỗi 1 tiếng đi. Cô ấy sẽ không làm khó cô đâu, tôi hứa như thế. Uyển Thư điềm tĩnh trả lời :
− Trong chuyện này, tôi không có lỗi. Và tôi muốn giữ thể diện cho tôi. Yoshihiro trừng mắt nhìn cô , rồi đứng dậy :
− Cô ra ngoài đi ! Lúc này, tôi không muốn thấy cô.
Hoàng Thu Dung