Uyển Thư đứng ngay dậy, đến lấy chiếc giỏ trên bàn, khoác lên vai. Yoshihiro gằn giọng :

− Cô đi đâu vậy ?

− Tôi xin phép nghỉ làm từ hôm nay. Yoshihiro bất chợt đập bàn, quát lên :

− Uyển Thư ! Uyển Thư không trả lời, cô lặng lẽ bỏ đi ra. Cô xuống đến phòng khách , thấy vài người ngồi ở bàn, cô đứng lại :

− Mấy chị Ở lại vui nghe. Không ai hiểu cô nói gì. Bích Ngọc lên tiếng :

− Đi đâu vậy Thư ?

− Mình về. Ai cũng nghĩ Uyển Thư nói đùa, nên không thắc mắc thái độ của cô. Vả lại, Uyển Thư cũng thường đi công việc giữa giờ như thế, nên lần này ai cũng cho là thường. Uyển Thư ra sân lấy xe. Nhưng cô vừa ra cổng thì Minh Quân từ trên lầu hấp tấp chạy xuống, đuổi theo cô :

− Uyển Thư ! Uyển Thư ngoái đầu lại nhìn, nhưng vẫn không đứng lại. Minh Quân chạy đến giữ đầu xe. Anh nhìn Uyển Thư chăm chú :

− Có chuyện gì vậy Thư ?

− Cũng có chút chuyện, nhưng không quan trọng lắm.

− Anh ta bảo gọi em đó. Em trở lên gặp anh ta đi. Uyển Thư lắc đầu :

− Em không lên đâu. Em về đây.

− Có chuyện gì thì nói với anh , anh sẽ chỉ em cách giải quyết. Anh vẫn đứng về phía em mà Thư. Nhưng Uyển Thư vẫn lắc đầu :

− Em đã quyết định xong rồi , và em biết em sẽ không hối hận. Anh không cần giúp em đâu. Cô chìa tay ra :

− Chắc mai mốt ít có dịp gặp nhau lắm , anh Quân ở lại vui nha. Minh Quân nhíu mày :

− Em nói vậy nghĩa là gì ?

− Nghĩa là em phải nghỉ làm, anh Quân ạ. Thôi anh vô đi. Bao giờ anh rảnh hãy gọi điện cho em. Cô gỡ tay Minh Quân ra khỏi ghi- đông xe, rồi dắt xe nhanh ra đường. Minh Quân không còn cách nào hơn là đứng nhìn cô. Anh biết có đi theo hỏi cũng vô ích. Nhất định anh sẽ tìm hiểu cho được khi đến nhà cô. Cả Minh Quân và Uyển Thư đều không thấy Fujikawa đang đứng trên lầu nhìn xuống đường. Nãy giờ , cô đã thấy Uyển Thư đi ra. Ban đầu, cô tưởng Uyển Thư đi công việc. Nhưng khi Minh Quân chạy theo, thì cô lờ mờ đoán ra. Fujikawa chạy xuống tầng hai. Cô vào phòng làm việc của Yoshihiro. Anh đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Có vẻ như nãy giờ, anh cũng theo dõi cảnh ở dưới sân. Fujikawa bước đến bên đứng bên cạnh Yoshihiro :

− Em đã thấy Uyển Thư về. Có phải anh đã nói chuyện với cô ta ? Yoshihiro trầm ngâm :

− Cô ta không phải là người dễ khuất phục.

− Có nghĩa là cô ta không chịu xin lỗi em , phải không anh ? Đã vậy, lại còn ngang nhiên bỏ về, anh sẽ giải quyết sao đây ?

− Cô ta tự ý nghỉ việc. Anh không ngờ chuyện nhỏ là trở nên nghiêm trọng như vậy. Fujikawa không nói gì. Trong thâm tâm, cô thấy nể khi Uyển Thư khắng khái như vậy. Nhưng tính kiêu hãnh làm cô bực mình phát tức lên. Cô khẽ cau mày nói 1 cách khó chịu :

− Nhân viên gì không biết sợ chủ. Nếu tự ý bỏ việc thì đừng quay lại đây. Đã đi làm cho người ta mà không biết nhẫn nhục. Xem cô ta có tìm được chỗ nào hơn không. Yoshihiro không trả lời cô.Trong anh là 1 mớ ý nghĩ hỗn độn không thể định hình. Anh tự nhủ chờ thời gian lắng dịu lại. Luc ấy anh sẽ xem xét lại vấn đề và sẽ có cách ứng xử thích hợp với Uyển Thư. Một tuần sau , anh đưa Fujikawa ra sân bay. Cả 2 đều có tâm trạng buồn như nhau, và không ai nhắc về mâu thuẫn giữa 2 người. Fujikawa bướng bỉnh im lặng trên suốt đường đi. Nhưng khi đến sân bay, cô lại ôm chặt lấy Yoshihiro.

− Em chờ sự thay đổi ở anh. Khi nào quyết định hãy gọi cho em. Yoshihiro bóp mạnh vai cô :

− Anh cũng mong em nghĩ lại , Fujikawa ạ. Fujikawa gượng cười ,rồi rời anh ra. Cô không nói gì nữa , mà bỏ đi vào cửa với thái độ rắn rỏi, dứt khoát. Yoshihiro đứng nhìn đến lúc bóng cô khuất trên cầu thang. Anh có tâm trạng của 1 cuộc chia tay vĩnh viễn. Thái độ của Fujikawa như mơ hồ báo cho anh biết điều đó. Anh lắc mạnh đầu, ngẩng mặt lên như cố nén tâm trạng yếu đuối , rồi trở ra xe với những bước đi vững chãi.

Uyển Thư ngồi đối diện với Giang Phú trong quán cà phê. Cô nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng, và những cảm xúc trước kia như được khơi lại. Có điều cô chỉ nhớ chứ không thấy buồn. Giang Phú cũng kín đáo quan sát Uyển Thư. Cả anh cũng bất ngờ khi gặp lại cô. Uyển Thư có vẻ trầm tĩnh hơn, chững chạc hơn , và có vẻ gì đó như bất cần. Nó không thể hiện cụ thể nhưng trong cách chống tay hờ hững của cô, anh nhận ra được điều đó. Vả lại, đã từng có thời gian dài quen nhau, tính nết cô, anh hiểu rất rõ. Không biết Uyển Thư nghĩ gì mà chợt cười khẽ 1 mình. Giang Phú nhướng mắt :

− Thư cười gì vậy ?

− Không ngờ có ngày mình chịu ngồi cùng quán. Nghĩ lại thấy ngồ ngộ :

− Chắc lúc đó, Thư thề không đội trời chung với mình. Uyển Thư cười thành tiếng :

− Cũng không hẳn như vậy. Lúc đó, mình trẻ con quá , nên tự ái nhiều hơn.

− Còn bây giờ ?

− Chuyện cũ qua rồi, có nhớ cũng không nghĩ gì nhiều nữa. Giang Phú nhìn cô với vẻ tò mò :

− Thư có bạn nào khác chưa ? Nghe hỏi như vậy, tự nhiên Uyển Thư nghĩ tới Yoshihiro.

Thấy cô không trả lời, Giang Phú hỏi tới :

− Mình nghĩ Thư đã có ai đó rồi. Uyển Thư cười với chút thờ ơ :

− Sao Phú lại hỏi vậy ? Nhất thiết sống là phải có người yêu sao ?

− Không phải vậy, nhưng mình nghĩ một người như Thư, tụi con trai sẽ không để yên. Uyển Thư chợt hỏi tinh quái :

− Trong mắt Phú, mình tuyệt vời vậy à ? Thế sao Phú lại bỏ rơi mình ? Giang Phú hơi khựng lại, bối rối, không ngờ Uyển Thư thắng thắn đến thế, đó không phải là tính cách của cô. Thấy anh cứ khuấy mãi ly cà phê, Uyển Thư thôi không cười nữa :

− Mình hỏi đùa thôi. Khi đã xem là chuyện đùa thì mình không trách móc. Phú hiểu tính mình mà. Giang Phú cười gượng :

− Dù sao mình vẫn có lỗi với Thư. Sau này nhớ lại, mình mới thấy mình đã dại dột. Uyển Thư lắc đầu chặn lại :

− Đừng nói vậy Phú. Ngày trước , cả hai đều là con nít , đâu có hiểu tình cảm là gì.

− Thật ra , mình với Ánh Hoa chia tay rồi, chúng mình chỉ quen nhau vài tháng thôi. Uyển Thư ngạc nhiên :

− Vậy sao ? Vậy mà mình nghĩ hai bạn đã cưới nhau rồi chứ. Lâu qúa không gặp bạn bè nên mình quên hết.

− Sau cô ấy mình quen với vài co6, nhưng rồi đều thấy không hợp.

− Phú thật là... Thế bây giờ đã tìm được người hợp chưa ?

− Chưa. Mà cũng không có ý định tìm. Bây giờ lo sự nghiệp trước đã. Uyển Thư nhận xét :

− Phú thay đổi nhiều quá.

− Lớn tuổi rồi, chuyện yêu đương lăng nhăng đâu còn hợp nữa.

− Cách đây mấy năm , nghe Phú nói câu đó, chắc mình lăn ra mà cười.

− Còn bây giờ ?

− Bây giờ thì mình tin. Dù sao , ai cũng có 1 thời lãng mạn , rồi thì cũng phải định hình lại chứ.

− Thư cũng thay đổi nhiều lắm đó.

− Mình lớn rồi mà.

− Lúc này Thư làm ở đâu ?

− Mình là ở công ty du lịch Viêt- Nhật.

− Chắc lương cao lắm hả ?

− Hình như là vậy. Giang Phú nhướng mắt :

− Lương của mình mà cũng không biết cao hay thấp à ?

− Mình được trả cao nhất trong công ty, nhưng so với người khác, có thể là không bằng.

− Thư hợp với ngành du lịch lắm , mình nói thật.

− Căn cứ vào đâu nhỉ ?

− Ngoại hình và phong cách. Uyển Thư chống cằm nhìn Giang Phú hơi lâu.

− Thật ra, mình đã nghỉ làm rồi. Mình chán ngành du lịch lắm , có lẽ sẽ xin làm việc khác. Giang Phú nhướng mắt :

− Lương cao như vậy mà nghỉ à ? Tại sao ?

− Vì mâu thuẫn với giám đốc. Giang Phú hỏi sốt sáng :

− Vậy bây giờ, Thư muốn làm gì ?

− Mình chưa biết.

− Thật là đúng dịp. Vậy Thư về làm cùng chỗ với mình đi.

− Làm gì ?

− Anh rể mình có 1 công ty du lịch, Thư nộp đơn là chắc chắn sẽ được nhận ngay. Giọng Uyển Thư lưng chừng :

− Để mình nghĩ lại sau.

− Thư còn nghĩ gì nữa ?

− Tự nhiên mình chán ngành du lịch, đúng hơn là không muốn dính líu tới nó. Giang Phú nhìn cô khá lâu, rồi chậm rãi :

− Thư mâu thuẫn gì đến độ có ác cảm với công việc vậy ? Uyển Thư lắc đầu, nói qua chuyện khác :

− Còn Phú, bây giờ làm gì ? Giang Phú không quan tâm đến câu hỏi của cô. Anh nhìn cô chăm chú, rồi hỏi thẳng thắn :

− Có phải đó là cách Thư từ chối không ?

− Từ chối cái gì ?

− Thư không muốn dính líu đến mình. Uyển Thư vẫn ngơ ngác :

− Mình không hiểu.

− Chuyện ngày trước... bỏ qua được không Thư ? Sau này nghĩ lại, mình rất ân hận. Mình muốn làm cái gì đó cho Thư để chuộc lỗi... Uyển Thư đã hiểu ra, cô cười phá lên , xua tay :

− Mình không nghĩ gì đâu , thậm chí cũng không nhớ chuyện cũ nữa , làm gì có chuyện tránh né.

− Vậy sao Thư không vào làm ở công ty anh mình ?

− Tại vì... thật ra mình nói để nói thôi , mình không nghĩ gì cả. Mình đang thất nghiệp, có chỗ làm là được rồi.

− Vậy mai mình đưa Thư đến giới thiệu với anh ấy, khỏi cần phải làm đơn gì cả. Uyển Thư cắn ngón tay, im lặng nhìn Giang Phú khá lâu, rồi hỏi nghiêm chỉnh :

− Cái gì làm Phú nhiệt tình với mình vậy ? Mình nhớ ngày trước, Phú lạnh lùng với bạn bè lắm mà. Giang Phú hơi bối rối 1 chút, nhưng anh lấy lại thản nhiên ngay.

− Thì lớn rồi, cũng phải thay đổi chứ. Với lại, mình làm chuyện tốt cho Thư chứ phải ai khác đâu.

− Thì rạ.. mà thôi.

− Thư muốn nói gì, nói đi.

− Không có gì cả. Giang Phú lấy chiếc điện thoại trong túi ra :

− Cho mình số máy của Thư đi. Uyển Thư đọc số điện thoại của mình cho anh, Giang Phú lưu lại trong máy, rồi cười với vẻ hài lòng :

− Mai mình đến đón Thư. Nhà Thư ở đâu nhỉ ? Uyển Thư nhìn Giang Phú hơi lâu. Sự nhiệt tình quá mức của anh khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Đó không phải là tính cách của anh. Có lẽ thời gian đã làm cho anh thay đổi. Cô trả lời 1 cách thiếu nhiệt tình :

− Cứ hẹn ở đâu đó rồi mình đến. Nhà mình khó tìm lắm. Và sợ anh hỏi thêm, cô nhìn đồng hồ :

− Mình phải về đây. Phú về bây giờ chưa ?

− Thư về thì mình ở lại làm gì ? Anh quay vào gọi người tính tiền. Trong khi chờ , anh nói tranh thủ :

− Lúc này Thư rảnh lắm, phải không ?

− Có chuyện gì không Phú ?

− Không có gì. Nếu Thư rảnh thì mình rủ Thư đi chơi cho đỡ buồn. Mắt Uyển Thư loé lên 1 tia ngạc nhiên, nhưng giọng cô vẫn lưng chừng :

− Để xem, mình cũng không biết nữa. Giang Phú biết cô không thích, nên tế nhị không hỏi gì nữa. Khi ra ngoài, anh làm 1 cử chỉ ga-lăng khác là dẫn xe ra ngoài cho cô, khiến Uyển Thư cữ ngỡ mình nằm mơ.

Trên đường về, cô không ngừng nghĩ về Giang Phú. Cô thân thiết với anh 3 năm cấp ba. Ở tuổi đó, tình bạn luôn pha lẫn tình yêu. Cô nhớ mình đã buồn khổ sở khi vào đại học, Giang Phú đã chủ động chia tay với cô để chạy theo 1 cô nàng trên mình 1 khoá. Sau đó thì cả hai không gặp nhau. Bạn bè cũng không còn liên lạc nên cô chẳng biết tin tức gì của anh ta. Sáng nay vô tình cô gặp lại, cô mới nhớ là đã 7 năm. Có lẽ sự va chạm ngoài đời đã làm anh ta thay đổi. Nhớ lại thái độ sốt sáng lúc nãy, tự nhiên cô cười 1 mình.

Uyển Thư đẩy cánh cổng dắt xe vào nhà. Dựng xe dưới gốc cây xong, cô chợt nhận ra sự có mặt của Yoshihiro. Anh ngồi 1 mình ở băng đá trước sân, và đứng dậy tiến về phía Uyển Thư :

− Tôi chờ cô nãy giờ. Cô đi đâu vậy ? Qua phút bất ngờ, Uyển Thư nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô trả lời nhẹ nhàng :

− Giám đốc đến có chuyện gì không ? Mời anh lên nhà. Yoshihiro đi theo cô lên gác. Uyển Thư rót ly nước đặt trước mặt anh, rồi kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, nhìn anh như chờ đợi. Yoshihiro khẽ vuốt sống mũi , rồi nhìn thẳng Uyển Thư :

− Chúng ta nói về chuyện nghỉ việc của cô. Tôi muốn biết cô quyết định bỏ việc, hay là nghỉ tạm thời ?

− Tôi nghỉ luôn. Tôi nghĩ giám đốc đã biết, nên không làm đơn cho đúng nguyên tắc.

− Tôi rất ngạc nhiên khi một người trầm tĩnh như cô lại có hành động nóng vội như vậy. Uyển Thư nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ , rồi ngước lên :

− Tôi nghĩ mình không phản ứng nông nổi. Một khi mâu thuẫn không thể giải quyết được , thì tôi sẽ chọn biện pháp dứt khoát. Yoshihiro lầm lì :

− Cái đó không phải là mâu thuẫn. Vấn đề chỉ gọi là mâu thuẫn nếu có xung đột về công việc, hoặc quyền lợi.

− Tôi lại nghĩ khác. Nếu có xung đột kiểu đó, tôi sẵn sàng chịu đựng. Thực tế tôi cũng đã chịu đựng trước đây rồi.

− Fujikawa không liên quan đến công việc. Và tôi thấy chuyện xích mích giữa 2 cô không có gì nghiêm trọng cả.

− Nó nghiêm trọng ở chỗ anh bắt tôi phải cúi đầu để cho người khác sỉ nhục mình.

− Tôi không nghĩ qúa phức tạp như cô. Fujikawa không hề nói nặng cô, nhưng cô đã nặng lời với cô ấy.

− Tôi cũng không lấy danh nghĩa cá nhân phản bác chị ấy. Tôi chỉ yêu cầu chị ấy đừng khinh miệt chúng tôi.

− Chuyện đó lớn đến nỗi cô nghỉ làm sao ? Uyển Thư trở nên có thái độ ngang bướng :

− Anh đặt tôi trước tình huống : một là xin lỗi, hai là nghỉ làm. Và tôi chọn điều thứ hai.

− Tôi chưa hề đặt cô vào tình huống như vậy. Phụ nữ sao thích làm mọi việc rối tung lên như vậy. Các cô không thấy mệt sao ? Uyển Thư bặm môi, cử chỉ hết sức kiêu kỳ :

− Có thể anh không hiểu phụ nừ , nhưng tôi thì rất hiểu. Nếu tôi không hạ mình xin lỗi , chị Fujikawa sẽ chủ động mời tôi nghỉ việc, cho nên tôi làm trước. Yoshihiro chợt thấy đuối lý. Đúng là Uyển Thư đã đoán đúng. Fujikawa sẽ làm như vậy nếu tự ái không được thoa? mãn. Cả hai cô đều có lòng tự ái cao ngất. Anh đứng giữa hai người nên đâm ra khó xử. Thấy Yoshihiro im lặng , Uyển Thư biết mình nghĩ đúng. Và cô càng bắt buộc mình cứng rắn hơn. Yoshihiro nhíu mày như khó nghĩ. Anh nói 1 cách chậm rãi :

− Tôi chỉ muốn dung hoà giữ 2 cô , nhưng điều đó không quan trọng nữa. Trở lại làm đi Uyển Thư. Uyển Thư nhẹ lắc đầu :

− Không.

− Tại sao ?

− Tôi không muốn.

− Cô đẩy sự việc đi qúa xa rồi , Uyển Thư.

− Tôi không muốn vậy đâu. Nhưng nước đã đổ rồi , đừng nên hốt lại.

− Đừng so sánh kỳ quặc như vậy.

− Nhưng tôi không còn nhiệt tình nữa, cho tôi xin lỗi.

− Tôi không cần xin lỗi, chỉ cần cô nói rõ lý do. " Lý do sâu xa nhất là tôi muốn tránh mặt anh ". Uyển Thư muốn nói thẳng như vậy, muốn đến mức độ chấp nhận để mình lố bịch. Nhưng rồi lý trí lại mạnh hơn , cô không muốn để mình rơi vào tình cảm 1 chiều. Bảy năm trước , cô đã nếm vị đắng thất tình, cô không muốn để xảy ra lần thứ hai. Yoshihiro chợt nắm tay Uyển Thư lắc mạnh :

− Cô giải thích đi ! Uyển Thư rút phắt tay lại. Thái độ thô bạo của anh làm cô kinh ngạc, và mở to mắt nhìn sửng sốt. Yoshihiro nhận ra mình hơi quá đáng.Anh phẩy tay :

− Xin lỗi ,tôi hơi nóng.

− Tôi rất ngạc nhiên khi giám đốc hạ mình đến vậy. Với mức lương của anh, sẽ không thiếu người giỏi đến xin việc đâu.

− Giữa tôi và cô, vấn đề không phải chỉ là công việc.

− Thế còn cái gì khác nữa sao ?

− Tôi nghĩ , tự cô đã hiểu. Uyển Thư chợt nói thẳng thắn :

− Nếu có cái gì đó , thì tôi càng muốn nghỉ. Yoshihiro dịu giọng :

− Đừng tranh cãi nữa , trở lại làm đi Uyển Thư. Sợ rồi mình sẽ bị yếu lòng nếu cứ nghe thuyết phục, Uyển Thư bèn hất mặt lên, kênh kiệu :

− Tôi đắt giá như vậy, giám đốc trả cho tôi 2000 đô mỗi tháng đi. Yoshihiro nhìn cô chằm chằm, rồi cười khẩy :

− Hai mươi ngàn đô cũng được. Anh ném cho co6 cái nhìn gay gắt rồi đứng dậy, bỏ ra về. Uyển Thư ngồi chết cứng trên ghế, cảm thấy da mặt tê rần lên vì xấu hổ. Lúc nói , cô chỉ kịp nghĩ nói để chấm dứt. Nhưng khi Yoshihiro phản ứng , cô lại thấy hối hận. Thà để anh có ác cảm còn dễ chịu hơn là để anh nghĩ về cô 1 cách thực tế tính toán như thế. Có phải đây là sai lầm khó cứu vãn không ? Uyển Thư không hiểu được tại sao mình bồn chồn như vậy. Chịu không nổi , cô vào trong lấy giỏ khoác lên vai rồi xuống sân dắt xe ra đường. Cô chạy ngoài đường như trốn chạy ý nghĩ của mình. Không hiểu giờ này Yoshihiro có bị bực mình về cô không ? Hay anh đang cho đăng báo tuyển người mới ? Với anh thì công việc quan trọng hơn mà.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(2932)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]