Chợt có tín hiệu máy, Uyển Thư dừng xe bên lề, lấy máy ra. Nhìn thấy số của Yoshihiro trên màn hình, tự nhiên cô thấy tim đập mạnh. Giọng cô trở nên căng thẳng :
− Alô. − Tôi đây. Tôi muốn nói về chuyện lúc nãy. Cô nghe cho rõ đây , vì tôi chỉ nói 1 lần thôi. Tôi không tin cô quan trọng tiền lương , đó chỉ là lý do để cô che phủ 1 điều gì đó mà cô không muốn nói. Và tôi chỉ nói 1 câu thôi :
− Cô trở lại làm đi. Còn nếu cô im lặng thì tôi sẽ tự hiểu , vậy là hết phải không ? Yoshihiro nói 1 tràng dài khiến cô không còn thời gian để xen vô. Nói xong, anh lại lập tức tắt máy. Đến nỗi Uyển Thư có cảm giác ngơ ngẩn như chuyện đó chỉ do tưởng tượng. Cô thẫn thờ cất máy. Thôi, dù sao nước cũng đã đổ rồi, quyến luyến làm gì, rồi mình sẽ tự chuốc khổ vào mình mà thôi. Sáng hôm sau, Uyển Thư dậy rất sớm. Nhưng vẫn cứ nằm lăn lộn trên giường, cố quên rằng sáng nay Yoshihiro sẽ chờ cô đi làm. Cô vào toa-lét rửa mặt. Vừa bước ra thì nghe chủ nhà gọi có khách. Hai từ đó làm cô thoáng thấy tim mình đập dồn lên. Uyển Thư đi xuống dưới. Vẻ mặt hồi hộp chuyển sang thất vọng khi thấy đó là Giang Phú. Cô cười gượng :
− Phú đi đâu sớm vậy ? Giờ này không đi làm sao ? − Mình không bị bó buộc giờ giấc , nên muốn đi đâu cũng được. Thấy đứng dưới sân bất tiện, Uyển Thư ra hiệu :
− Phú lên nhà chơi. Rồi cô đi lên trước , vào trong thay áo. Khi cô trở ra thì thấy Giang Phú vừa đặt chiếc điện thoại di động của cô xuống bàn. Anh nói như giải thích :
− Có người gọi cho Thư , nhưng mình nghĩ Thư không ra ngay được, nên đã hẹn anh ta lát nữa gọi lại. Uyển Thư mở máy nhìn vào màn hình. Đó là số của Yoshihiro. Cô thở dài rồi đặt điện thoại vào 1 góc bàn. Giang Phú nhìn những cử chỉ của cô, giọng anh không giấu được tò mò :
− Có lẽ có việc cần lắm nên anh ta mới gọi sớm như vậy Uyển Thư ngạc nhiên :
− Cũng không biết nữa. Nhưng Phú đến sớm vậy, có chuyện gì không ? Giang Phú chưa kịp trả lời thì cô hỏi tiếp :
− À quên ! Làm sao Phú biết nhà mình vậy ? − Có thể không trả lời được không ? − Không. Mình muốn biết lắm đấy. Giang Phú vẫn nói lấp lửng :
− Khi biết thì có nhiều cách để biết lắm , đợi Thư chỉ thì biết đế bao giờ. − Thôi được. Nhưng Phú đi đâu vậy ? − Mình muốn rủ Thư đi ăn sáng. Sau đó , đưa Thư đến công ty của anh mình. Uyển Thư nhìn anh ta chăm chú :
− Mình không hiểu nổi nhiệt tình của Phú ,vì đó không phải là tính cách của bạn. − Hôm qua Thư đã nói mình thay đổi , như vậy Thư còn thắc mắc gì nữa ? − Thôi được. Chờ mình 1 chút , hơi lâu đấy. − Chờ bao lâu cũng được , mình rảnh mà. Uyển Thư quay vào phòng trong, ngồi xuống bàn trang điểm. Vừa đánh phấn, cô vừa nhớ lại chuyện của mình ngày xưa. Không hiểu sao lúc đó cô phục tùng Giang Phú đến vậy. Hồi đó , Giang Phú rất ghét đến ký túc xá nữ, rất ghét chờ đợi, rất ghét bị làm phiền. Bao giờ đợi Uyển Thư quá 10 phút, anh ta sẽ cự nự hoặc bỏ về... Tự nhiên , Uyển Thư cười 1 mình. Cô thoa nhẹ lớp son trên môi, rồi đứng dậy bước qua thay đồ. Cũng không hiểu sao mình chấp nhận được anh ta dễ dàng thế. Có lẽ vì cô đang cần việc làm để trốn tránh. Và điều trên hết là bây giờ cô không còn bận tâm nghĩ về Giang Phú nữa. Anh ta không đủ sức làm cô có cảm xúc như trước kia nữa. Cô đi xuống sân dắt xe. Thấy vậy, Giang Phú cản lại :
− Đi chung xe với mình đi. Lát nữa , mình đưa Thư về. − Thôi. Lát nữa , mình còn ghé chợ, đưa đón phiền lắm. − Mình thích như vậy mà. Uyển Thư không trả lời, nhưng vẫn làm theo ý mình. Giang Phú có vẻ không vui, nhưng vẫn không phản ứng gì. Anh cố gắng luồn lách để chạy song song bên Uyển Thư. Buổi sáng , xe cộ đông đúc, chạy như vậy rất khó, nhưng anh vẫn kiên nhẫn 2 cách khó hiểu. Anh đưa Uyển Thư vào nhà hàng trên đường. Vừa ngồi vào bàn thì Uyển Thư lại có tín hiệu điện thoại. Cô hồi hộp mở máy :
− Alô. Giọng Yoshihiro vang lên 1 cách nghiêm nghị :
− Qúa 8 giờ rồi đó Uyển Thư. Cô đã trễ hơn 1 giờ rồi. Uyển Thư thở nhẹ, đôi mắt nhắm lại 1 cách khổ sở :
− Xin lỗi, tôi sẽ không đến. Tôi đang trên đường đến chỗ làm mới. Thành thật xin lỗi anh. − Cô quyết định rồi, phải không ? − Vâng. − Mặc dù vậy, tôi vẫn cho cô 1 tuần để suy nghĩ.
− Tôi sẽ không có thời gian để suy nghĩ nữa đâu. Vì tôi chấp nhận bắt đầu lại tất cả ở một công ty khác. Rất xin lỗi anh.
− Thôi được, vậy thì không còn gì để nói nữa. Chào cô. Uyển Thư chậm chạp cất máy. Thế là hết ! Cô không còn đường quay lại nữa. Biết rằng tự mình quyết định nhưng vẫn thấy khổ sở kỳ lạ. Cô có cảm giác nuốt không trôi phần ăn trước mặt mình. Giang Phú không hiểu nổi tâm lý cô, anh tưởng Uyển Thư không thích món ăn ở đây. Anh hỏi với vẻ săn sóc:
− Ở đây nấu không ngon hả? để mai mình đưa Thư đến chỗ khác. Uyển Thư ngước lên nhìn Phú. Bất giác, cô nghĩ đến cách cư xử của Yoshihirọ Anh ta bắt buộc cô hạ mình vì người yêu của anh tạ Nghĩ đến đó, cô chợt muốn khóc, và quyết định đến làm việc ở chỗ mới. Cô rút khăn lau miệng, nhìn Giang Phú:
− Mình đi bây giờ đi, Phú.
− Nhưng Thư đã quyết định chưa?
− Chứ không phải Phú bảo sẽ giới thiệu mình sao?
− Dĩ nhiên mình nhớ chứ chỉ tại thấy Thư còn lấp lửng quá. Uyển Thư không trả lời. Cô đứng dậy đi ra trước, Giang Phú đi nhanh theo cộ Và cũng như hôm qua, anh ta dắt xe Uyển Thư ra cho cô, cử chỉ galăng đến mức thừa thải. Khi cả hai đến văn phòng công ty, Giang Phú đưa Uyển Thư đi thẳng đến gặp giám đốc. Đó là anh rể Giang Phú. Người mà trước đây khá thân thiết với Uyển Thự Nếu không có trắc trở với Giang Phú, thì lúc mới ra trường, Uyển Thư đã làm ở đây rồi. Ông anh rể tiếp Uyển Thư rất ân cần, và bảo cô có thể đến nhận việc bất cứ lúc nào cô muốn. Cả anh ta cũng nhiệt tình, đến nỗi Uyển Thư thấy ái ngại. Khi về, Uyển Thư nói với Giang Phú:
− Phú này ! Sao anh Xuyến nhận mình dễ quá vậy, làm mình thấy ngại quá.
− Thư ngại gì?
− Nói chung là anh ấy cũng nhiệt tình với mình, có phải vì muốn để bù không? Nếu vậy thì đừng đi nghe. Giang Phú cười tủm tỉm:
− Hôm qua lúc mình nói, anh ấy lập tức gật đầu ngaỵ Ảnh bảo ai chứ Uyển Thư thì không cần phải hồ sơ gì cả, và không cần phải trả lương thử việc.
− Cứ xem mình như người tập sự đi, như thế đỡ ngại hơn.
− Lúc mình chia tay Thư , Thư biết anh Xuyến nói sao không?
− Nói gì?
− Anh bảo mình thật sai lầm, nông nổi, tìm một cô gái như Thư không phải dễ đâu. Uyển Thư hơi ngượng:
− Phú có nói phóng đại không đây.
− Mình kể lại những gì anh ấy nói thôi, không thêm tắt gì cả, thật đấy. Lúc đó ảnh với chị Thu cứ nói... Uyển Thư ngắt lời:
− Thôi đừng kể, mình cũng đoán ra rồi. Nhưng từ đây về sau, Phú đừng có nghĩ có lỗi với mình nữa. Cả anh Xuyến cũng đừng tốt với mình như thế.
− Có gì đâu, tại lúc trước mình đã làm Thư... Uyển Thư cắt ngang:
− Nếu quý vị cứ tội nghiệp kiểu đó, mình sẽ không vào làm đấy. Giọng Giang Phú có vẻ hoảng:
− Sao lại như vậy mình đâu có làm gì mà Thư tự ái.
− Mình muốn Phú và anh Xuyến đừng có ý nghĩ tội nghiệp mình. Thật sự là mình hoàn toàn quên chuyện cũ rồi. Nếu còn nhớ thì mình dã không coi Phú như bạn đâu. Giang Phú gật đầu liên tục:
− Mình hiểu rồi, hiểu rồi. Không phải như Thư nghĩ đâu, hoàn toàn không phải mà. Thư bây giờ đâu còn như ngày trước nữa. Mới gặp Thư , mình đã nhận ra rồi. Uyển Thư không hiểu Giang Phú thấy mình thay đổi thế nào, nhưng cô không quan tâm lắm. Cô chỉ biết Phú và anh Xuyến không coi thường mình thế là đủ. ~~oOõ~ Minh Quân ngồi trong sân một mình, thỉnh thoảng đưa tay nhìn đồng hồ. Anh đã chờ Uyển Thư hơn hai tiếng đồng hồ, đã gọi điện mấy lần, nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Điều đó làm anh bồn chồn nán lại chờ. Đến tối, Uyển Thư mới về. Vừa thấy cô dắt xe vào sân, Minh Quân vội đi nhanh đến giúp cô.
− Sao em về trễ vậy Thư ? Uyển Thư nói một cách mệt mỏi:
− Em đi tour xuống tỉnh, đường xốc quá nên ai cũng mệt. Anh Quân chờ em lâu chưa?
− Ba tiếng đồng hồ. Uyển Thư ngồi xuống băng đá, nhìn Minh Quân một cách ngạc nhiên:
− Có chuyện gì vậy anh? Minh Quân hỏi lại:
− Máy em có trục trặc gì không? Sao anh gọi hoài không được vậy?
− À máy em bị cắt.
− Anh lo quá, cứ sợ em gặp chuyện gì, giống như lần em vào bệnh viện... Anh bỏ lửng câu nói, rồi chuyển sang chuyện khác:
− Em làm chỗ này vui không?
− Không buồn cũng không vui, làm ở đâu cũng vậy thôi. Mà anh Quân tìm em có chuyện gì không?
− Cũng có.
− Chuyện gì vậy anh? Minh Quân lặng thinh một lát, rồi nhìn Uyển Thư dò hỏi:
− Chắc em chưa biết chuyện anh nghỉ làm?
− Anh nghỉ à? Cả anh cũng vậy nữa sao?
− Thật ra, anh cũng đã biết trước. Anh đã thủ sẵn rồi.
− Tại sao anh nghĩ? Chẳng lẽ anh cũng mâu thuẫn với giám đốc?
− Anh ta phát hiện anh đưa khách đi ngoài luồn.
− Thế sao? Uyển Thư thốt lên. Chuyện Minh Quân bị đuổi việc làm cô thấy bàng hoàng. Thật ra cô biết anh hay đưa khách đến những nơi ngoài hợp đồng, và nhận tiền boa rất nhiều. Trong công ty, có lẽ Minh Quân là giầu nhất. Nhưng dù sao... cô không muốn anh thất nghiệp. Cô hỏi anh một cách quan tâm :
− Anh nghỉ bao lâu rồi?
− Hai tháng.
− Hai tháng à? Thế mà em tưởng mới đây. Rồi anh tìm được chỗ khác chưa? Minh Quân nhúng vai :
− Anh không cần đi làm nữa. Bây giờ, anh đủ sức mở một nhà hàng rồi.
− Mở nhà hàng? Đúng là Minh Quân đã đưa cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Và cô không biết hỏi gì hơn nữa. Minh Quân nói với một chút tự hào:
− Anh không nói với em lúc đó, đợi khi chuẩn bị xong hết rồi, chủ nhật này khai trương.
− Í nhanh vậy.
− Anh muốn em về hợp tác với anh, em nghĩ sao Thư ? Uyển Thư lắc đầu nguầy nguậy:
− Em có biết gì đâu mà làm.
− Em đã làm việc với anh ta được, thì việc này em thừa sức làm. Em sẽ quản lý nhà hàng đó.
− Còn anh sao anh không quản lý?
− Anh để thời gian để tìm thêm việc khác nữa. Minh Quân nhìn cô một cách ý nghĩa:
− Anh muốn em coi công việc của anh cũng như của em. Uyển Thư hiểu ẩn ý của Minh Quân. Và cô thật sự không muốn bị ràng buộc, dù đó là một tương lai sáng sủa. Thấy cô ngồi im, Minh Quân nói tế nhị:
− Em cứ suy nghĩ đi, bao giờ quyết định thì trả lời anh. Vị trí đó, anh còn bỏ trống chờ em đó. Uyển Thư nhẹ nhàng lắc đầu:
− Em làm ở đây cũng được rồi anh ạ. Em không muốn thay đổi nữa đâu.
− Tại sao?
− Có lẽ em quá an phận, chỉ muốn làm việc mình đã quen thôi. Minh Quân mỉm cười:
− Anh thích em an phận như vậy. Nhưng nếu làm với anh, em sẽ càng yên ổn hơn.
− Ý em muốn nói là em không thích bắt đầu học việc trở lại, ngán lắm. Minh Quân có vẻ buồn:
− Vì em không muốn ở gần anh, nên không muốn thay đổi, chẳng lẽ anh không hiểu. Không để Uyển Thư trả lời anh nheo mắt nói tiếp:
− Khi Yoshihiro cư xử với em như vậy, em có biết anh đau lòng thế nào không? Uyển Thư cười gượng:
− Đừng nhắc nữa anh Quân.
− Em để anh nói hết. Thật ra, nếu anh ta không phát hiện, anh vẫn tự nghĩ thôi. Anh muốn cho anh ta một bài học.
− Bài học gì?
− Đừng có ép người quá đáng.
− Thật ra anh ta đâu có đuổi em.
− Nhưng lúc nào cũng bắt nạt em, vì em hiền quá.
− Thật ra, em biết mình không hiền đâu. Minh Quân nheo mắt:
− Anh rất khoan khoái khi đòn của mình thật sự làm cho anh ta choáng váng. Uyển Thư hỏi một cách lo ngại:
− Đòn gì?
− Anh kéo một loạt nhân viên nghỉ việc. Chị Uyên này, chị Thủy này, thằng Xuân nữa, và hai cô mới vô sau lúc em nghỉ. Bích Ngọc nói, có lúc đích thân anh ta phải đi tour... cho biết khổ với người ta. Uyển Thư bàng hoàng ngồi im, rồi nhíu mày :
− Không lẽ anh ấy không tuyển được người?
− Có tuyển, nhưng cô nào cũng làm được vài ngày là nghỉ.
− Sao vậy? Minh Quân cười to:
− Cái nà là chính anh ta vô tình hại anh tạ Anh ta tuyển mấy cô xinh đẹp vô, dễ gì Hồng Nga chịu. Uyển Thư ngẩng người:
− Anh nói sao Hồng Nga có quyền gì để cho người ta nghỉ chứ?
− Em biết cô ta thầm tơ tưởng Yoshihiro mà.
− Không lẽ nào, đừng có dại dột thế. Nó cũng biết chị Fujikawa mà.
− Biết thì biết, nhưng cô ta hy vọng mình ở cự ly gần. Với lại, đối thủ lớn nhất là em thì cũng đã nghỉ rồi. Uyển Thư hơi cau mặt:
− Anh Quân... Minh Quân dịu giọng:
− Anh không có ý nói em giống cô ấy. Nhưng cô ta nghĩ gì, anh biết rõ hơn em mà. Anh im lặng một lát rồi chậm rãi:
− Thật ra anh thấy Hồng Nga hơi quá đáng. Cô ta nói thế nào để mấy cô kia nghỉ, anh không biết, nhưng anh thấy cô ta ác quá.
− Khi anh kéo mấy người kia nghỉ là anh cũng ác đó, anh Quân.
− Có thể, nhưng anh chỉ giới hạn chứ không phá hoại dai dẳng.
Hoàng Thu Dung
− Alô. − Tôi đây. Tôi muốn nói về chuyện lúc nãy. Cô nghe cho rõ đây , vì tôi chỉ nói 1 lần thôi. Tôi không tin cô quan trọng tiền lương , đó chỉ là lý do để cô che phủ 1 điều gì đó mà cô không muốn nói. Và tôi chỉ nói 1 câu thôi :
− Cô trở lại làm đi. Còn nếu cô im lặng thì tôi sẽ tự hiểu , vậy là hết phải không ? Yoshihiro nói 1 tràng dài khiến cô không còn thời gian để xen vô. Nói xong, anh lại lập tức tắt máy. Đến nỗi Uyển Thư có cảm giác ngơ ngẩn như chuyện đó chỉ do tưởng tượng. Cô thẫn thờ cất máy. Thôi, dù sao nước cũng đã đổ rồi, quyến luyến làm gì, rồi mình sẽ tự chuốc khổ vào mình mà thôi. Sáng hôm sau, Uyển Thư dậy rất sớm. Nhưng vẫn cứ nằm lăn lộn trên giường, cố quên rằng sáng nay Yoshihiro sẽ chờ cô đi làm. Cô vào toa-lét rửa mặt. Vừa bước ra thì nghe chủ nhà gọi có khách. Hai từ đó làm cô thoáng thấy tim mình đập dồn lên. Uyển Thư đi xuống dưới. Vẻ mặt hồi hộp chuyển sang thất vọng khi thấy đó là Giang Phú. Cô cười gượng :
− Phú đi đâu sớm vậy ? Giờ này không đi làm sao ? − Mình không bị bó buộc giờ giấc , nên muốn đi đâu cũng được. Thấy đứng dưới sân bất tiện, Uyển Thư ra hiệu :
− Phú lên nhà chơi. Rồi cô đi lên trước , vào trong thay áo. Khi cô trở ra thì thấy Giang Phú vừa đặt chiếc điện thoại di động của cô xuống bàn. Anh nói như giải thích :
− Có người gọi cho Thư , nhưng mình nghĩ Thư không ra ngay được, nên đã hẹn anh ta lát nữa gọi lại. Uyển Thư mở máy nhìn vào màn hình. Đó là số của Yoshihiro. Cô thở dài rồi đặt điện thoại vào 1 góc bàn. Giang Phú nhìn những cử chỉ của cô, giọng anh không giấu được tò mò :
− Có lẽ có việc cần lắm nên anh ta mới gọi sớm như vậy Uyển Thư ngạc nhiên :
− Cũng không biết nữa. Nhưng Phú đến sớm vậy, có chuyện gì không ? Giang Phú chưa kịp trả lời thì cô hỏi tiếp :
− À quên ! Làm sao Phú biết nhà mình vậy ? − Có thể không trả lời được không ? − Không. Mình muốn biết lắm đấy. Giang Phú vẫn nói lấp lửng :
− Khi biết thì có nhiều cách để biết lắm , đợi Thư chỉ thì biết đế bao giờ. − Thôi được. Nhưng Phú đi đâu vậy ? − Mình muốn rủ Thư đi ăn sáng. Sau đó , đưa Thư đến công ty của anh mình. Uyển Thư nhìn anh ta chăm chú :
− Mình không hiểu nổi nhiệt tình của Phú ,vì đó không phải là tính cách của bạn. − Hôm qua Thư đã nói mình thay đổi , như vậy Thư còn thắc mắc gì nữa ? − Thôi được. Chờ mình 1 chút , hơi lâu đấy. − Chờ bao lâu cũng được , mình rảnh mà. Uyển Thư quay vào phòng trong, ngồi xuống bàn trang điểm. Vừa đánh phấn, cô vừa nhớ lại chuyện của mình ngày xưa. Không hiểu sao lúc đó cô phục tùng Giang Phú đến vậy. Hồi đó , Giang Phú rất ghét đến ký túc xá nữ, rất ghét chờ đợi, rất ghét bị làm phiền. Bao giờ đợi Uyển Thư quá 10 phút, anh ta sẽ cự nự hoặc bỏ về... Tự nhiên , Uyển Thư cười 1 mình. Cô thoa nhẹ lớp son trên môi, rồi đứng dậy bước qua thay đồ. Cũng không hiểu sao mình chấp nhận được anh ta dễ dàng thế. Có lẽ vì cô đang cần việc làm để trốn tránh. Và điều trên hết là bây giờ cô không còn bận tâm nghĩ về Giang Phú nữa. Anh ta không đủ sức làm cô có cảm xúc như trước kia nữa. Cô đi xuống sân dắt xe. Thấy vậy, Giang Phú cản lại :
− Đi chung xe với mình đi. Lát nữa , mình đưa Thư về. − Thôi. Lát nữa , mình còn ghé chợ, đưa đón phiền lắm. − Mình thích như vậy mà. Uyển Thư không trả lời, nhưng vẫn làm theo ý mình. Giang Phú có vẻ không vui, nhưng vẫn không phản ứng gì. Anh cố gắng luồn lách để chạy song song bên Uyển Thư. Buổi sáng , xe cộ đông đúc, chạy như vậy rất khó, nhưng anh vẫn kiên nhẫn 2 cách khó hiểu. Anh đưa Uyển Thư vào nhà hàng trên đường. Vừa ngồi vào bàn thì Uyển Thư lại có tín hiệu điện thoại. Cô hồi hộp mở máy :
− Alô. Giọng Yoshihiro vang lên 1 cách nghiêm nghị :
− Qúa 8 giờ rồi đó Uyển Thư. Cô đã trễ hơn 1 giờ rồi. Uyển Thư thở nhẹ, đôi mắt nhắm lại 1 cách khổ sở :
− Xin lỗi, tôi sẽ không đến. Tôi đang trên đường đến chỗ làm mới. Thành thật xin lỗi anh. − Cô quyết định rồi, phải không ? − Vâng. − Mặc dù vậy, tôi vẫn cho cô 1 tuần để suy nghĩ.
− Tôi sẽ không có thời gian để suy nghĩ nữa đâu. Vì tôi chấp nhận bắt đầu lại tất cả ở một công ty khác. Rất xin lỗi anh.
− Thôi được, vậy thì không còn gì để nói nữa. Chào cô. Uyển Thư chậm chạp cất máy. Thế là hết ! Cô không còn đường quay lại nữa. Biết rằng tự mình quyết định nhưng vẫn thấy khổ sở kỳ lạ. Cô có cảm giác nuốt không trôi phần ăn trước mặt mình. Giang Phú không hiểu nổi tâm lý cô, anh tưởng Uyển Thư không thích món ăn ở đây. Anh hỏi với vẻ săn sóc:
− Ở đây nấu không ngon hả? để mai mình đưa Thư đến chỗ khác. Uyển Thư ngước lên nhìn Phú. Bất giác, cô nghĩ đến cách cư xử của Yoshihirọ Anh ta bắt buộc cô hạ mình vì người yêu của anh tạ Nghĩ đến đó, cô chợt muốn khóc, và quyết định đến làm việc ở chỗ mới. Cô rút khăn lau miệng, nhìn Giang Phú:
− Mình đi bây giờ đi, Phú.
− Nhưng Thư đã quyết định chưa?
− Chứ không phải Phú bảo sẽ giới thiệu mình sao?
− Dĩ nhiên mình nhớ chứ chỉ tại thấy Thư còn lấp lửng quá. Uyển Thư không trả lời. Cô đứng dậy đi ra trước, Giang Phú đi nhanh theo cộ Và cũng như hôm qua, anh ta dắt xe Uyển Thư ra cho cô, cử chỉ galăng đến mức thừa thải. Khi cả hai đến văn phòng công ty, Giang Phú đưa Uyển Thư đi thẳng đến gặp giám đốc. Đó là anh rể Giang Phú. Người mà trước đây khá thân thiết với Uyển Thự Nếu không có trắc trở với Giang Phú, thì lúc mới ra trường, Uyển Thư đã làm ở đây rồi. Ông anh rể tiếp Uyển Thư rất ân cần, và bảo cô có thể đến nhận việc bất cứ lúc nào cô muốn. Cả anh ta cũng nhiệt tình, đến nỗi Uyển Thư thấy ái ngại. Khi về, Uyển Thư nói với Giang Phú:
− Phú này ! Sao anh Xuyến nhận mình dễ quá vậy, làm mình thấy ngại quá.
− Thư ngại gì?
− Nói chung là anh ấy cũng nhiệt tình với mình, có phải vì muốn để bù không? Nếu vậy thì đừng đi nghe. Giang Phú cười tủm tỉm:
− Hôm qua lúc mình nói, anh ấy lập tức gật đầu ngaỵ Ảnh bảo ai chứ Uyển Thư thì không cần phải hồ sơ gì cả, và không cần phải trả lương thử việc.
− Cứ xem mình như người tập sự đi, như thế đỡ ngại hơn.
− Lúc mình chia tay Thư , Thư biết anh Xuyến nói sao không?
− Nói gì?
− Anh bảo mình thật sai lầm, nông nổi, tìm một cô gái như Thư không phải dễ đâu. Uyển Thư hơi ngượng:
− Phú có nói phóng đại không đây.
− Mình kể lại những gì anh ấy nói thôi, không thêm tắt gì cả, thật đấy. Lúc đó ảnh với chị Thu cứ nói... Uyển Thư ngắt lời:
− Thôi đừng kể, mình cũng đoán ra rồi. Nhưng từ đây về sau, Phú đừng có nghĩ có lỗi với mình nữa. Cả anh Xuyến cũng đừng tốt với mình như thế.
− Có gì đâu, tại lúc trước mình đã làm Thư... Uyển Thư cắt ngang:
− Nếu quý vị cứ tội nghiệp kiểu đó, mình sẽ không vào làm đấy. Giọng Giang Phú có vẻ hoảng:
− Sao lại như vậy mình đâu có làm gì mà Thư tự ái.
− Mình muốn Phú và anh Xuyến đừng có ý nghĩ tội nghiệp mình. Thật sự là mình hoàn toàn quên chuyện cũ rồi. Nếu còn nhớ thì mình dã không coi Phú như bạn đâu. Giang Phú gật đầu liên tục:
− Mình hiểu rồi, hiểu rồi. Không phải như Thư nghĩ đâu, hoàn toàn không phải mà. Thư bây giờ đâu còn như ngày trước nữa. Mới gặp Thư , mình đã nhận ra rồi. Uyển Thư không hiểu Giang Phú thấy mình thay đổi thế nào, nhưng cô không quan tâm lắm. Cô chỉ biết Phú và anh Xuyến không coi thường mình thế là đủ. ~~oOõ~ Minh Quân ngồi trong sân một mình, thỉnh thoảng đưa tay nhìn đồng hồ. Anh đã chờ Uyển Thư hơn hai tiếng đồng hồ, đã gọi điện mấy lần, nhưng lần nào cũng không liên lạc được. Điều đó làm anh bồn chồn nán lại chờ. Đến tối, Uyển Thư mới về. Vừa thấy cô dắt xe vào sân, Minh Quân vội đi nhanh đến giúp cô.
− Sao em về trễ vậy Thư ? Uyển Thư nói một cách mệt mỏi:
− Em đi tour xuống tỉnh, đường xốc quá nên ai cũng mệt. Anh Quân chờ em lâu chưa?
− Ba tiếng đồng hồ. Uyển Thư ngồi xuống băng đá, nhìn Minh Quân một cách ngạc nhiên:
− Có chuyện gì vậy anh? Minh Quân hỏi lại:
− Máy em có trục trặc gì không? Sao anh gọi hoài không được vậy?
− À máy em bị cắt.
− Anh lo quá, cứ sợ em gặp chuyện gì, giống như lần em vào bệnh viện... Anh bỏ lửng câu nói, rồi chuyển sang chuyện khác:
− Em làm chỗ này vui không?
− Không buồn cũng không vui, làm ở đâu cũng vậy thôi. Mà anh Quân tìm em có chuyện gì không?
− Cũng có.
− Chuyện gì vậy anh? Minh Quân lặng thinh một lát, rồi nhìn Uyển Thư dò hỏi:
− Chắc em chưa biết chuyện anh nghỉ làm?
− Anh nghỉ à? Cả anh cũng vậy nữa sao?
− Thật ra, anh cũng đã biết trước. Anh đã thủ sẵn rồi.
− Tại sao anh nghĩ? Chẳng lẽ anh cũng mâu thuẫn với giám đốc?
− Anh ta phát hiện anh đưa khách đi ngoài luồn.
− Thế sao? Uyển Thư thốt lên. Chuyện Minh Quân bị đuổi việc làm cô thấy bàng hoàng. Thật ra cô biết anh hay đưa khách đến những nơi ngoài hợp đồng, và nhận tiền boa rất nhiều. Trong công ty, có lẽ Minh Quân là giầu nhất. Nhưng dù sao... cô không muốn anh thất nghiệp. Cô hỏi anh một cách quan tâm :
− Anh nghỉ bao lâu rồi?
− Hai tháng.
− Hai tháng à? Thế mà em tưởng mới đây. Rồi anh tìm được chỗ khác chưa? Minh Quân nhúng vai :
− Anh không cần đi làm nữa. Bây giờ, anh đủ sức mở một nhà hàng rồi.
− Mở nhà hàng? Đúng là Minh Quân đã đưa cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Và cô không biết hỏi gì hơn nữa. Minh Quân nói với một chút tự hào:
− Anh không nói với em lúc đó, đợi khi chuẩn bị xong hết rồi, chủ nhật này khai trương.
− Í nhanh vậy.
− Anh muốn em về hợp tác với anh, em nghĩ sao Thư ? Uyển Thư lắc đầu nguầy nguậy:
− Em có biết gì đâu mà làm.
− Em đã làm việc với anh ta được, thì việc này em thừa sức làm. Em sẽ quản lý nhà hàng đó.
− Còn anh sao anh không quản lý?
− Anh để thời gian để tìm thêm việc khác nữa. Minh Quân nhìn cô một cách ý nghĩa:
− Anh muốn em coi công việc của anh cũng như của em. Uyển Thư hiểu ẩn ý của Minh Quân. Và cô thật sự không muốn bị ràng buộc, dù đó là một tương lai sáng sủa. Thấy cô ngồi im, Minh Quân nói tế nhị:
− Em cứ suy nghĩ đi, bao giờ quyết định thì trả lời anh. Vị trí đó, anh còn bỏ trống chờ em đó. Uyển Thư nhẹ nhàng lắc đầu:
− Em làm ở đây cũng được rồi anh ạ. Em không muốn thay đổi nữa đâu.
− Tại sao?
− Có lẽ em quá an phận, chỉ muốn làm việc mình đã quen thôi. Minh Quân mỉm cười:
− Anh thích em an phận như vậy. Nhưng nếu làm với anh, em sẽ càng yên ổn hơn.
− Ý em muốn nói là em không thích bắt đầu học việc trở lại, ngán lắm. Minh Quân có vẻ buồn:
− Vì em không muốn ở gần anh, nên không muốn thay đổi, chẳng lẽ anh không hiểu. Không để Uyển Thư trả lời anh nheo mắt nói tiếp:
− Khi Yoshihiro cư xử với em như vậy, em có biết anh đau lòng thế nào không? Uyển Thư cười gượng:
− Đừng nhắc nữa anh Quân.
− Em để anh nói hết. Thật ra, nếu anh ta không phát hiện, anh vẫn tự nghĩ thôi. Anh muốn cho anh ta một bài học.
− Bài học gì?
− Đừng có ép người quá đáng.
− Thật ra anh ta đâu có đuổi em.
− Nhưng lúc nào cũng bắt nạt em, vì em hiền quá.
− Thật ra, em biết mình không hiền đâu. Minh Quân nheo mắt:
− Anh rất khoan khoái khi đòn của mình thật sự làm cho anh ta choáng váng. Uyển Thư hỏi một cách lo ngại:
− Đòn gì?
− Anh kéo một loạt nhân viên nghỉ việc. Chị Uyên này, chị Thủy này, thằng Xuân nữa, và hai cô mới vô sau lúc em nghỉ. Bích Ngọc nói, có lúc đích thân anh ta phải đi tour... cho biết khổ với người ta. Uyển Thư bàng hoàng ngồi im, rồi nhíu mày :
− Không lẽ anh ấy không tuyển được người?
− Có tuyển, nhưng cô nào cũng làm được vài ngày là nghỉ.
− Sao vậy? Minh Quân cười to:
− Cái nà là chính anh ta vô tình hại anh tạ Anh ta tuyển mấy cô xinh đẹp vô, dễ gì Hồng Nga chịu. Uyển Thư ngẩng người:
− Anh nói sao Hồng Nga có quyền gì để cho người ta nghỉ chứ?
− Em biết cô ta thầm tơ tưởng Yoshihiro mà.
− Không lẽ nào, đừng có dại dột thế. Nó cũng biết chị Fujikawa mà.
− Biết thì biết, nhưng cô ta hy vọng mình ở cự ly gần. Với lại, đối thủ lớn nhất là em thì cũng đã nghỉ rồi. Uyển Thư hơi cau mặt:
− Anh Quân... Minh Quân dịu giọng:
− Anh không có ý nói em giống cô ấy. Nhưng cô ta nghĩ gì, anh biết rõ hơn em mà. Anh im lặng một lát rồi chậm rãi:
− Thật ra anh thấy Hồng Nga hơi quá đáng. Cô ta nói thế nào để mấy cô kia nghỉ, anh không biết, nhưng anh thấy cô ta ác quá.
− Khi anh kéo mấy người kia nghỉ là anh cũng ác đó, anh Quân.
− Có thể, nhưng anh chỉ giới hạn chứ không phá hoại dai dẳng.
Hoàng Thu Dung