Anh bật cười thành tiếng:
− Mà Hồng Nga có cố gắng mấy đi nữa, coi ra cũng không đạt được gì đâu.
− Thật là mù quáng.
− Nếu Yoshihiro biết được, chắc chắn sẽ cho cô ta nghỉ lập tức. Uyển Thư nói một cách phẫn nộ:
− Yêu cái kiểu ích kỷ thế kia, chỉ làm hại người ta mà thôi. Minh Quân nhìn cô đăm chiêu:
− Em có vẻ xót ruột cho anh ta quá.
− Chính anh cũng thấy như vậy là cả mà anh Quân. Minh Quân cưới nhếch môi:
− Ở gốc độ nào đó, anh vẫn đồng tình với Hồng Ngạ Anh muốn anh ta trả giá về những gì đã gây ra cho em. Uyển Thư thấy một chút cảm động lẫn khó xử. Cô tìm cách nói qua chuyện khác:
− Vậy anh có gọi chị Uyên và chị Thúy cộng tác với anh không?
− Mấy người đó... mà thôi, em biết làm gì, trở lại chuyện của mình đi Thư. Anh muốn em nghĩ kỹ đề nghị của anh. Uyển Thư mang máng cảm thấy Minh Quân đã chơi đểu thế nào đó với mấy người kia, nhưng cô không hỏi. Vì biết có hỏi, anh cũng không nói. Làm chung lâu năm, ít nhiều gì cô cũng biết tính anh. Cho nên cô từ chối thẳng thắn:
− Em không chuyển hướng đâu anh Quân ạ. Thay vì nhận em, anh gọi chị Uyên hoặc chị Thúy đi.
− Nhưng mấy người đó không thể sánh với em.
− Em sẽ không làm đâu. Đừng quan tâm đến em nữa anh Quân ạ. Minh Quân lặng thinh rất lâu, vẻ mặt có vẻ thất vọng. Anh ngồi lại thêm một lát nữa rồi về nhưng vẫn hẹn trở lại thăm Uyển Thư. Uyển Thư tiễn Minh Quân ra cửa. Cô lên gác, ngồi vào bàn viết một lá đơn nghĩ việc. Hôm sau, cô đến công ty và đi thẳng vào phòng giám đốc. Cô nhẹ nhàng đặt lá đơn trước mặt Xuyến, nói như có lỗi:
− Em xin phép cho em nghỉ. Xuyến cầm tờ giấy đọc, rồi ngước lên ngạc nhiên :
− Sao làm có mấy tháng mà nghỉ đi Thư ?
− Da...
− Làm ở đây có gì nặng nề không? Cứ nói cho anh biết, mình là người nhà với nhau mà.
− Dạ không có gì đâu. Cô suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng nói thật:
− Thật ra, lúc trước em tự nghỉ ở chỗ cũ. Bây giờ, bên ấy thiếu người, em muốn trở lại giúp người ta. Cái nhìn chăm chú của Xuyến khiến cô có cảm tưởng anh đang suy luận điều gì đó về cộ Tự nhiên cô thấy lúng túng. Giọng Xuyến có vẻ hiểu biết:
− Anh nghĩ chỗ đó có gì làm em nặng tình lắm, nên em mới quyến luyến như vậy. Uyển Thư đỏ mặt làm thinh. Xuyến nói tiếp:
− Thật tình, thấy Phú đưa em về đây, anh rất mừng cho cậu ấy. Trước giờ, anh và chị Thu vẫn quý mến em. Anh mong em và Phú bắt đầu lại, hai đứa xứng đôi lắm. Uyển Thư ngớ người ngồi im. Đến giờ, cô mới phát hiện mọi người nghĩ về mình như vậy. Và cô hấp tấp thanh minh:
− Chuyện lúc trước qua rồi anh ạ. Tụi em coi nhau như bạn. Vì coi Phú như bạn nên em mới về đây làm đó. Chứ nếu còn cái gì khác em không về đâu.
− Vậy à ! Thật ra, lâu nay anh cứ nghĩ...
− Không phải vậy đâu anh.
− Thôi được. Em nói chuyện này với Phú chưa?
− Dạ chưa.
− Thôi được, em phải có lý do gì đó mới xin nghỉ như vậy, anh không ép. Có điều cậu Phú sẽ buồn lắm. Cậu ấy vẫn nghĩ em chấp nhận trở lại với cậu ta đấy. Thì ra là vậy nghe mà cứ bàng hoàng cả người. Bây giờ thì cố hiểu tại sao Giang Phú nhiệt tình với cô như vậy. Uyển Thư ngồi nán lại nói vài câu xin lỗi rồi ra ngoài. Cô đến một góc bàn, lặng lẽ suy nghĩ một mình. Tự nhiên cô thấy chán chán. Dù không yêu Minh Quân lẫn Giang Phú, nhưng cô vẫn thấy nản, khi hai người rất giống nhau. Một người thì lạnh lùng, thực dụng. Một người thì không từ thủ đọan nào để tiến thân. Hai người làm cô chỉ muốn nghĩ về Yoshihiro để thấy tinh thần mình nhẹ nhàng hơn. Một tuần sau, Uyển Thư trở lại công ty Việt-Nhật. Người đầu tiên cô gặp là dì Năm. Bà có vẻ mừng thật sự khi thấy cô.
− Cô đi đâu vậy cô Thư ?
− Giám đốc còn ở đây không dì Năm?
− Ông ấy chắc dậy rồi, để tôi lên cho ông ấy hay. Uyển Thư cản lại:
− Đợi đến giờ làm việc cũng được dì ạ. Cô theo dì Năm vào bếp. Cảm giác giống như trở lại nhà mình khiến cô cảm thấy êm đềm. Cô ngồi xuống bên bàn ăn.
− Lúc này dì Năm có khỏe không?
− Vẫn vậy thôi cộ Cô Thư có định trở lại làm không?
− Dạ, chắc con sẽ làm, nếu được nhận.
− Lúc này thiếu người dữ lắm. Tự nhiên cậu Quân nghỉ, rồi ba người nữa xin nghỉ một lượt. Tuyển thêm ba cô thì mấy cô đó cũng làm vài ngày rồi nghỉ. Gặp lúc này là mùa du lịch nữa. Uyển Thư chưa kịp trả lời thì thấy Yoshihiro đi xuống. Thấy cô, anh đứng sững ngạc nhiên. Uyển Thư đứng dậy:
− Chào giám đốc. Yoshihiro gật đầu:
− Chào cô. Anh ra hiệu cho Uyển Thư đi lên phòng khách. Và ngồi ngả lưng vào xa lông, im lặng nhìn, chờ cô lên tiếng. Uyển Thư liếm môi, nhỏ nhẹ:
− Tôi đến để xin làm trở lại. Yoshihiro hơi nhếch môi:
− Lý do?
− Tôi biết lúc này công ty thiếu người nên quyết định trở lại. Yoshihiro không nói gì. Uyển Thư thấy anh cười một cái. Không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, nhưng thái độ của anh làm cô hơi hoang mang. Yoshihiro chợt lên tiếng:
− Nếu cô thích làm việc với tôi thì hãy trở lại. Nhưng nếu vì tội nghiệp muốn chia sẻ thì không cần. Công ty này không thiếu người có trách nhiệm đâu. Cách nói bất cần của anh làm Uyển Thư hơi tự ái. Không biết đối đáp thế nào, nên cô cứ ngồi lặng thinh. Rồi nhớ ra ý nghĩ của mình tối qua, cô nói một cách nhẹ nhàng:
− Trong thâm tâm tôi luôn coi công ty này như nhà mình. Công việc ở đây tôi xem như chính công việc của tôi, nên dù làm chỗ khác tôi vẫn nhớ ở đây. Đôi mắt Yoshihiro lóe lên một tia nhìn kỳ lạ. Nhưng ánh lửa đó bị dập tắt ngay, và anh vẫn thản nhiên :
− Nói tiếp đi.
− Vâng, tôi nói rất thật và tôi rất quyến luyến chỗ này. Nhưng để trở lại đây mà phải nghe theo điều kiện của anh, thì tôi sẽ rút lại.
− Điều kiện nào?
− Tôi không chịu hạ mình với chị Fujikawa. Yoshihiro nhìn cô chăm chú, rồi khoát tay :
− Chuyện đó qua rồi. Vả lại Fujikawa đã về bên đó.
− Tôi biết.
− Cô coi chuyện đó quan trọng lắm sao?
− Tôi nghĩ anh và chị ấy cũng coi nó quan trọng như tôi.
− Thật đáng ngạc nhiên. Uyển Thư hơi cắn môi tư lự:
− Có thể tôi nhỏ nhặt. Nhưng tôi tin chị Fujikawa cũng nghĩ như tôi.
− Tôi không biết cô ấy nghĩ gì. Nhưng tôi ngạc nhiên là cô cô quan trọng hóa một chuyện nhỏ như vậy. Thấy Uyển Thư mở miệng anh chặn lại :
− Tất nhiên cách nói của Fujikawa rất dễ làm người khác bị tổn thương. Nhưng có hai cách tôi nói để cô suy nghĩ. Cô ấy không định ám chỉ cô.
− Nhưng...
− Để tôi nói hết. Thứ hai nữa là cô có vẻ thiếu nhẫn nhịn quá. Cô nghĩ tôi chưa từng đi làm như cô sao? Uyển Thư giương mắt nhìn anh, ngạc nhiên. Quả thật điều này cô chưa từng được nghe. Yoshihiro mà cũng từng làm hướng dẫn viên à? Như hiểu ý nghĩ của cô, Yoshihiro nói tiếp:
− Khi mới ra trường tôi cũng giống như cô vậy, nghĩ là phải làm việc cực lực và phải chịu bị thử thách. Thậm chí gay gắt hơn những gì tôi đã làm với cô trước đây. Uyển Thư buột miệng:
− Thật đáng ngạc nhiên.
− Cho nên tôi không chịu được thái độ thiếu kiên nhẫn của cộ Mà đó có phải là chuyện lớn lao đâu. Uyển Thư ngấm ngầm bảo vệ ý kiến của mình, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài. Cô nghĩ nếu xẩy ra một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy. Tuy cô không nói, nhưng nhìn vẽ mặt bướng bỉnh của cô, Yoshihiro vẫn hiểu. Anh nói điềm nhiên.
− Khư khư với thành kiến của mình, cô chỉ thiệt thòi mà thôi. Sao cô không chọn cách sống như Minh Quân vậy. Nếu là anh ta, thì anh ta sẽ phớt tỉnh. "Lại còn bảo mình bắt chước Minh Quân" Uyển Thư bất mãn nghĩ thầm. Giọng cô hơi cao lên:
− Anh thật mâu thuẫn, chính anh cho ảnh nghĩ làm kia mà.
− Đứng về vị trí của người chủ tôi buộc phải cho anh ta nghỉ. Nhưng tôi phải thừa nhận anh ta có cách sống khôn ngoan. Cuộc sống phải là như vậy.
− Tôi hiểu, nhưng tôi không thích luồn lách như vậy được. Yoshihiro cười thành tiếng:
− Dù sao cô cũng là con gái, không cần phải làm mấy chuyện đó. Uyển Thư cau mày:
− Anh vừa bảo tôi nên bắt chước anh ta.
− Cô nghĩ câu nói của tôi trong giới hạn hẹp quá. Thấy Uyển Thư không trả lời, Yoshihiro nhìn cô một cách quan sát công khai, rồi hỏi với giọng châm biếm:
− Anh ta thường đến thăm cô lắm phải không?
− Sao anh biết?
− Cô cứ trả lời đi. Uyển Thư gật đầu miễn cưỡng:
− Vâng.
− Cô có biết chuyện anh ta trả đũa tôi chứ? Uyển Thư thốt lên:
− Anh cũng biết chuyện đó? Yoshihiro điềm tĩnh:
− Anh ta cư xử không quân tử chút nào. Nhưng thật tiếc cho anh ta, vì tôi không ngã như anh ấy muốn. Một thời gian ngắn, không có nghĩa là thất bại, nó như sự rủi ro mà thôi. "Không đâu, anh còn bị phá hoại lâu dài đấy. Minh Quân ra đi nhưng vẫn còn người ở lại giúp anh ấy trả đũa". Uyển Thư nghĩ một cách căng thẳng. Cô muốn nói chuyện với anh về Hồng Ngạ Nhưng vì chuyện của cô giải quyết chưa xong nên cô không nói, cái đó nói sau. Mãi suy nghĩ Uyển Thư không nghe Yoshishiro đang hỏi cộ Anh phải lập lại lần nữa:
− Cô nghĩ sao về việc làm của Minh Quân? Uyển Thư ngẩng lên, nói thận trọng:
− Tôi không đồng ý như vậy. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn là bạn. Yoshihiro giễu cợt:
− Tôi có phê phán tình bạn của hai người đâu.
− Tôi trở lại đây vì ý muốn riêng tôi, nó không liên quan gì tới anh Quân hết.
− Không cần giải thích, tôi hiểu hơn cô tưởng đấy. Thấy ngoài sân có vài người bắt đầu đến, anh đứng dậy:
− Đi lên phòng làm việc nói chuyện. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo, anh bước qua nói chyện. Uyển Thư bèn đi lên lầu trước. Cô đẩy cửa phòng giám đốc bước vào. Không hiểu sao nhìn căn phòng, cô lại thấy xúc động, thấy nó thân thiết như trở về nhà mình. Cô đến đứng tần ngần bên bàn làm việc của mình. Chiếc bàn sạch nhưng ngăn tủ trống rỗng. Hình như khi cô nghĩ, không có ai sử dụng bàn này. Tiếng mở cửa phòng làm Uyển Thư quay lại nhìn. Yoshihiro đóng cửa lại rồi bước về phía cộ Từ vẻ mặt đến cử chỉ của anh đều hoàn toàn khác lúc nãy. Anh ôm nhẹ Uyển Thư vào người, giọng thật tình cảm
− Tôi luôn chờ cô đấy Uyển Thự Khi không còn cô, tôi phát hiện ra cô rất quan trọng đối với tôi. Uyển Thư bàng hoàng đứng yên, vẻ mặt ngơ ngẩn. Điều này quá bất ngờ nên cô không thể phản ứng ngaỵ Và cô chỉ biết nhìn chăm chăm vào tường. Yoshihiro không buông cô ra, thậm chí còn xiết nhẹ:
− Trở lại làm đi Uyển Thự Tôi muốn cô luôn có mặt bên tôi trong công việc Uyển Thư rất muốn cứ đứng yên như vậy nhưng lý trí bắt buộc cô phải thoát ra. Cô lách người qua một bên:
− Cám ơn anh. − Cám ơn cái gì? − Một ông chủ quí mến nhân viên như vậy. Đứng về phía tôi, tôi rất cảm động. Yoshihiro rời Uyển Thư ra, đi về phía bàn. Anh có vẻ không vui trước sự né tránh tỉnh táo của Uyển Thư. Không khí như trầm hẳn đi, Uyển Thư cũng cảm thấy ngượng vì cử chỉ của Yoshihiro lúc nãy. Cô tìm cách nói về công việc:
− Lúc nãy, anh nói anh Q trã đũa anh, thật ra...
Yoshihiro mỉm cười:
− Thật ra, anh ta không đáng ngại. Người ở lại mới cần đề phòng, phải không? Uyển Thư mở lớn mắt:
− Anh nói như thế, nghĩa là anh đã biết một điều gì đó? Yoshihiro thản nhiên:
− Trước tình trạng lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi mà không biết thì phải giải tán công ty này mất. Cô muốn nói đến Hồng Nga phải không? − Anh đã biết rồi thì tôi không có gì để nói nữa. − Hồng Nga nghỉ tháng trước rồi. − Và công ty đã tuyển thêm người mới, đã đủ người rồi phải không? Yoshihiro nhìn cô hỏi lại:
− Dù như vậy, tôi vẫn muốn có cô ở bên cạnh tôi. Công việc luôn là công việc, và công việc bắt tôi nghĩ đến cô. − Vâng. Uyển Thư mỉm cười, nhưng là nụ cười rất gượng. Biết rằng cô sẽ chạy trốn nếu Yoshihiro không rạch ròi trong tình cảm. Nhưng cách tính toán đến lạnh lùng của anh khiến cô không khỏi thấy buồn.
Hoàng Thu Dung
− Mà Hồng Nga có cố gắng mấy đi nữa, coi ra cũng không đạt được gì đâu.
− Thật là mù quáng.
− Nếu Yoshihiro biết được, chắc chắn sẽ cho cô ta nghỉ lập tức. Uyển Thư nói một cách phẫn nộ:
− Yêu cái kiểu ích kỷ thế kia, chỉ làm hại người ta mà thôi. Minh Quân nhìn cô đăm chiêu:
− Em có vẻ xót ruột cho anh ta quá.
− Chính anh cũng thấy như vậy là cả mà anh Quân. Minh Quân cưới nhếch môi:
− Ở gốc độ nào đó, anh vẫn đồng tình với Hồng Ngạ Anh muốn anh ta trả giá về những gì đã gây ra cho em. Uyển Thư thấy một chút cảm động lẫn khó xử. Cô tìm cách nói qua chuyện khác:
− Vậy anh có gọi chị Uyên và chị Thúy cộng tác với anh không?
− Mấy người đó... mà thôi, em biết làm gì, trở lại chuyện của mình đi Thư. Anh muốn em nghĩ kỹ đề nghị của anh. Uyển Thư mang máng cảm thấy Minh Quân đã chơi đểu thế nào đó với mấy người kia, nhưng cô không hỏi. Vì biết có hỏi, anh cũng không nói. Làm chung lâu năm, ít nhiều gì cô cũng biết tính anh. Cho nên cô từ chối thẳng thắn:
− Em không chuyển hướng đâu anh Quân ạ. Thay vì nhận em, anh gọi chị Uyên hoặc chị Thúy đi.
− Nhưng mấy người đó không thể sánh với em.
− Em sẽ không làm đâu. Đừng quan tâm đến em nữa anh Quân ạ. Minh Quân lặng thinh rất lâu, vẻ mặt có vẻ thất vọng. Anh ngồi lại thêm một lát nữa rồi về nhưng vẫn hẹn trở lại thăm Uyển Thư. Uyển Thư tiễn Minh Quân ra cửa. Cô lên gác, ngồi vào bàn viết một lá đơn nghĩ việc. Hôm sau, cô đến công ty và đi thẳng vào phòng giám đốc. Cô nhẹ nhàng đặt lá đơn trước mặt Xuyến, nói như có lỗi:
− Em xin phép cho em nghỉ. Xuyến cầm tờ giấy đọc, rồi ngước lên ngạc nhiên :
− Sao làm có mấy tháng mà nghỉ đi Thư ?
− Da...
− Làm ở đây có gì nặng nề không? Cứ nói cho anh biết, mình là người nhà với nhau mà.
− Dạ không có gì đâu. Cô suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng nói thật:
− Thật ra, lúc trước em tự nghỉ ở chỗ cũ. Bây giờ, bên ấy thiếu người, em muốn trở lại giúp người ta. Cái nhìn chăm chú của Xuyến khiến cô có cảm tưởng anh đang suy luận điều gì đó về cộ Tự nhiên cô thấy lúng túng. Giọng Xuyến có vẻ hiểu biết:
− Anh nghĩ chỗ đó có gì làm em nặng tình lắm, nên em mới quyến luyến như vậy. Uyển Thư đỏ mặt làm thinh. Xuyến nói tiếp:
− Thật tình, thấy Phú đưa em về đây, anh rất mừng cho cậu ấy. Trước giờ, anh và chị Thu vẫn quý mến em. Anh mong em và Phú bắt đầu lại, hai đứa xứng đôi lắm. Uyển Thư ngớ người ngồi im. Đến giờ, cô mới phát hiện mọi người nghĩ về mình như vậy. Và cô hấp tấp thanh minh:
− Chuyện lúc trước qua rồi anh ạ. Tụi em coi nhau như bạn. Vì coi Phú như bạn nên em mới về đây làm đó. Chứ nếu còn cái gì khác em không về đâu.
− Vậy à ! Thật ra, lâu nay anh cứ nghĩ...
− Không phải vậy đâu anh.
− Thôi được. Em nói chuyện này với Phú chưa?
− Dạ chưa.
− Thôi được, em phải có lý do gì đó mới xin nghỉ như vậy, anh không ép. Có điều cậu Phú sẽ buồn lắm. Cậu ấy vẫn nghĩ em chấp nhận trở lại với cậu ta đấy. Thì ra là vậy nghe mà cứ bàng hoàng cả người. Bây giờ thì cố hiểu tại sao Giang Phú nhiệt tình với cô như vậy. Uyển Thư ngồi nán lại nói vài câu xin lỗi rồi ra ngoài. Cô đến một góc bàn, lặng lẽ suy nghĩ một mình. Tự nhiên cô thấy chán chán. Dù không yêu Minh Quân lẫn Giang Phú, nhưng cô vẫn thấy nản, khi hai người rất giống nhau. Một người thì lạnh lùng, thực dụng. Một người thì không từ thủ đọan nào để tiến thân. Hai người làm cô chỉ muốn nghĩ về Yoshihiro để thấy tinh thần mình nhẹ nhàng hơn. Một tuần sau, Uyển Thư trở lại công ty Việt-Nhật. Người đầu tiên cô gặp là dì Năm. Bà có vẻ mừng thật sự khi thấy cô.
− Cô đi đâu vậy cô Thư ?
− Giám đốc còn ở đây không dì Năm?
− Ông ấy chắc dậy rồi, để tôi lên cho ông ấy hay. Uyển Thư cản lại:
− Đợi đến giờ làm việc cũng được dì ạ. Cô theo dì Năm vào bếp. Cảm giác giống như trở lại nhà mình khiến cô cảm thấy êm đềm. Cô ngồi xuống bên bàn ăn.
− Lúc này dì Năm có khỏe không?
− Vẫn vậy thôi cộ Cô Thư có định trở lại làm không?
− Dạ, chắc con sẽ làm, nếu được nhận.
− Lúc này thiếu người dữ lắm. Tự nhiên cậu Quân nghỉ, rồi ba người nữa xin nghỉ một lượt. Tuyển thêm ba cô thì mấy cô đó cũng làm vài ngày rồi nghỉ. Gặp lúc này là mùa du lịch nữa. Uyển Thư chưa kịp trả lời thì thấy Yoshihiro đi xuống. Thấy cô, anh đứng sững ngạc nhiên. Uyển Thư đứng dậy:
− Chào giám đốc. Yoshihiro gật đầu:
− Chào cô. Anh ra hiệu cho Uyển Thư đi lên phòng khách. Và ngồi ngả lưng vào xa lông, im lặng nhìn, chờ cô lên tiếng. Uyển Thư liếm môi, nhỏ nhẹ:
− Tôi đến để xin làm trở lại. Yoshihiro hơi nhếch môi:
− Lý do?
− Tôi biết lúc này công ty thiếu người nên quyết định trở lại. Yoshihiro không nói gì. Uyển Thư thấy anh cười một cái. Không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, nhưng thái độ của anh làm cô hơi hoang mang. Yoshihiro chợt lên tiếng:
− Nếu cô thích làm việc với tôi thì hãy trở lại. Nhưng nếu vì tội nghiệp muốn chia sẻ thì không cần. Công ty này không thiếu người có trách nhiệm đâu. Cách nói bất cần của anh làm Uyển Thư hơi tự ái. Không biết đối đáp thế nào, nên cô cứ ngồi lặng thinh. Rồi nhớ ra ý nghĩ của mình tối qua, cô nói một cách nhẹ nhàng:
− Trong thâm tâm tôi luôn coi công ty này như nhà mình. Công việc ở đây tôi xem như chính công việc của tôi, nên dù làm chỗ khác tôi vẫn nhớ ở đây. Đôi mắt Yoshihiro lóe lên một tia nhìn kỳ lạ. Nhưng ánh lửa đó bị dập tắt ngay, và anh vẫn thản nhiên :
− Nói tiếp đi.
− Vâng, tôi nói rất thật và tôi rất quyến luyến chỗ này. Nhưng để trở lại đây mà phải nghe theo điều kiện của anh, thì tôi sẽ rút lại.
− Điều kiện nào?
− Tôi không chịu hạ mình với chị Fujikawa. Yoshihiro nhìn cô chăm chú, rồi khoát tay :
− Chuyện đó qua rồi. Vả lại Fujikawa đã về bên đó.
− Tôi biết.
− Cô coi chuyện đó quan trọng lắm sao?
− Tôi nghĩ anh và chị ấy cũng coi nó quan trọng như tôi.
− Thật đáng ngạc nhiên. Uyển Thư hơi cắn môi tư lự:
− Có thể tôi nhỏ nhặt. Nhưng tôi tin chị Fujikawa cũng nghĩ như tôi.
− Tôi không biết cô ấy nghĩ gì. Nhưng tôi ngạc nhiên là cô cô quan trọng hóa một chuyện nhỏ như vậy. Thấy Uyển Thư mở miệng anh chặn lại :
− Tất nhiên cách nói của Fujikawa rất dễ làm người khác bị tổn thương. Nhưng có hai cách tôi nói để cô suy nghĩ. Cô ấy không định ám chỉ cô.
− Nhưng...
− Để tôi nói hết. Thứ hai nữa là cô có vẻ thiếu nhẫn nhịn quá. Cô nghĩ tôi chưa từng đi làm như cô sao? Uyển Thư giương mắt nhìn anh, ngạc nhiên. Quả thật điều này cô chưa từng được nghe. Yoshihiro mà cũng từng làm hướng dẫn viên à? Như hiểu ý nghĩ của cô, Yoshihiro nói tiếp:
− Khi mới ra trường tôi cũng giống như cô vậy, nghĩ là phải làm việc cực lực và phải chịu bị thử thách. Thậm chí gay gắt hơn những gì tôi đã làm với cô trước đây. Uyển Thư buột miệng:
− Thật đáng ngạc nhiên.
− Cho nên tôi không chịu được thái độ thiếu kiên nhẫn của cộ Mà đó có phải là chuyện lớn lao đâu. Uyển Thư ngấm ngầm bảo vệ ý kiến của mình, nhưng vẫn không để lộ ra ngoài. Cô nghĩ nếu xẩy ra một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy. Tuy cô không nói, nhưng nhìn vẽ mặt bướng bỉnh của cô, Yoshihiro vẫn hiểu. Anh nói điềm nhiên.
− Khư khư với thành kiến của mình, cô chỉ thiệt thòi mà thôi. Sao cô không chọn cách sống như Minh Quân vậy. Nếu là anh ta, thì anh ta sẽ phớt tỉnh. "Lại còn bảo mình bắt chước Minh Quân" Uyển Thư bất mãn nghĩ thầm. Giọng cô hơi cao lên:
− Anh thật mâu thuẫn, chính anh cho ảnh nghĩ làm kia mà.
− Đứng về vị trí của người chủ tôi buộc phải cho anh ta nghỉ. Nhưng tôi phải thừa nhận anh ta có cách sống khôn ngoan. Cuộc sống phải là như vậy.
− Tôi hiểu, nhưng tôi không thích luồn lách như vậy được. Yoshihiro cười thành tiếng:
− Dù sao cô cũng là con gái, không cần phải làm mấy chuyện đó. Uyển Thư cau mày:
− Anh vừa bảo tôi nên bắt chước anh ta.
− Cô nghĩ câu nói của tôi trong giới hạn hẹp quá. Thấy Uyển Thư không trả lời, Yoshihiro nhìn cô một cách quan sát công khai, rồi hỏi với giọng châm biếm:
− Anh ta thường đến thăm cô lắm phải không?
− Sao anh biết?
− Cô cứ trả lời đi. Uyển Thư gật đầu miễn cưỡng:
− Vâng.
− Cô có biết chuyện anh ta trả đũa tôi chứ? Uyển Thư thốt lên:
− Anh cũng biết chuyện đó? Yoshihiro điềm tĩnh:
− Anh ta cư xử không quân tử chút nào. Nhưng thật tiếc cho anh ta, vì tôi không ngã như anh ấy muốn. Một thời gian ngắn, không có nghĩa là thất bại, nó như sự rủi ro mà thôi. "Không đâu, anh còn bị phá hoại lâu dài đấy. Minh Quân ra đi nhưng vẫn còn người ở lại giúp anh ấy trả đũa". Uyển Thư nghĩ một cách căng thẳng. Cô muốn nói chuyện với anh về Hồng Ngạ Nhưng vì chuyện của cô giải quyết chưa xong nên cô không nói, cái đó nói sau. Mãi suy nghĩ Uyển Thư không nghe Yoshishiro đang hỏi cộ Anh phải lập lại lần nữa:
− Cô nghĩ sao về việc làm của Minh Quân? Uyển Thư ngẩng lên, nói thận trọng:
− Tôi không đồng ý như vậy. Nhưng dù sao chúng tôi vẫn là bạn. Yoshihiro giễu cợt:
− Tôi có phê phán tình bạn của hai người đâu.
− Tôi trở lại đây vì ý muốn riêng tôi, nó không liên quan gì tới anh Quân hết.
− Không cần giải thích, tôi hiểu hơn cô tưởng đấy. Thấy ngoài sân có vài người bắt đầu đến, anh đứng dậy:
− Đi lên phòng làm việc nói chuyện. Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo, anh bước qua nói chyện. Uyển Thư bèn đi lên lầu trước. Cô đẩy cửa phòng giám đốc bước vào. Không hiểu sao nhìn căn phòng, cô lại thấy xúc động, thấy nó thân thiết như trở về nhà mình. Cô đến đứng tần ngần bên bàn làm việc của mình. Chiếc bàn sạch nhưng ngăn tủ trống rỗng. Hình như khi cô nghĩ, không có ai sử dụng bàn này. Tiếng mở cửa phòng làm Uyển Thư quay lại nhìn. Yoshihiro đóng cửa lại rồi bước về phía cộ Từ vẻ mặt đến cử chỉ của anh đều hoàn toàn khác lúc nãy. Anh ôm nhẹ Uyển Thư vào người, giọng thật tình cảm
− Tôi luôn chờ cô đấy Uyển Thự Khi không còn cô, tôi phát hiện ra cô rất quan trọng đối với tôi. Uyển Thư bàng hoàng đứng yên, vẻ mặt ngơ ngẩn. Điều này quá bất ngờ nên cô không thể phản ứng ngaỵ Và cô chỉ biết nhìn chăm chăm vào tường. Yoshihiro không buông cô ra, thậm chí còn xiết nhẹ:
− Trở lại làm đi Uyển Thự Tôi muốn cô luôn có mặt bên tôi trong công việc Uyển Thư rất muốn cứ đứng yên như vậy nhưng lý trí bắt buộc cô phải thoát ra. Cô lách người qua một bên:
− Cám ơn anh. − Cám ơn cái gì? − Một ông chủ quí mến nhân viên như vậy. Đứng về phía tôi, tôi rất cảm động. Yoshihiro rời Uyển Thư ra, đi về phía bàn. Anh có vẻ không vui trước sự né tránh tỉnh táo của Uyển Thư. Không khí như trầm hẳn đi, Uyển Thư cũng cảm thấy ngượng vì cử chỉ của Yoshihiro lúc nãy. Cô tìm cách nói về công việc:
− Lúc nãy, anh nói anh Q trã đũa anh, thật ra...
Yoshihiro mỉm cười:
− Thật ra, anh ta không đáng ngại. Người ở lại mới cần đề phòng, phải không? Uyển Thư mở lớn mắt:
− Anh nói như thế, nghĩa là anh đã biết một điều gì đó? Yoshihiro thản nhiên:
− Trước tình trạng lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi mà không biết thì phải giải tán công ty này mất. Cô muốn nói đến Hồng Nga phải không? − Anh đã biết rồi thì tôi không có gì để nói nữa. − Hồng Nga nghỉ tháng trước rồi. − Và công ty đã tuyển thêm người mới, đã đủ người rồi phải không? Yoshihiro nhìn cô hỏi lại:
− Dù như vậy, tôi vẫn muốn có cô ở bên cạnh tôi. Công việc luôn là công việc, và công việc bắt tôi nghĩ đến cô. − Vâng. Uyển Thư mỉm cười, nhưng là nụ cười rất gượng. Biết rằng cô sẽ chạy trốn nếu Yoshihiro không rạch ròi trong tình cảm. Nhưng cách tính toán đến lạnh lùng của anh khiến cô không khỏi thấy buồn.
Hoàng Thu Dung