Yoshihiro và Uyển Thư đứng trên boong tàu. Cả hai tì tay lên lan can, ngắm dãy đèn phía trên bờ. Chiều nay hết giờ làm, Yoshihiro đã rủ Uyển Thư đến đây ăn tối. Cả anh và cô rất thích đi chơi trên sông thế này, thường là tối thứ bảy mỗi tuần. Dần dần cả hai coi như thói quen Uyển Thư khép hai vạt áo che bớt gió.
Cô giơ tay gom những sợi tóc bay lòa xòa trong gió, nhưng Yoshihiro cản lại:
− Đừng!
− Anh nói gì? − Cứ để yên như vậy. − Nhưng nó vướng vào áo anh không nhột sao? − Tôi thích như vậy mà. Uyển Thư mỉm cười một mình, rồi buông tay ra. Những sợi tóc dài của cô lại bay vướng trên vai Yoshihiro. Anh nhìn xuống rồi mỉm cười:
− Cô đừng bao giờ cắt tóc ngắn nhé, Uyển Thư. − Anh thích con gái để tóc dài sao không bảo chị Fujikawa để tóc dài? − Vì cô ấy không thích. Cô ấy có tác phong công nghiệp hơn cô. − Về mặt nào? − Nghĩa là gon gàng, nhanh nhẹn. Còn cô thì yểu điệu hơn. − Lần đầu tiên tôi nghe một người nói tôi yểu điệu. Từ đó lạ quá. − Có thể người khác cũng nghĩ như tôi vậy, có điều họ không nói đó thôi. Uyển Thư chợt nhớ tới Giang Phú. Ngày trước anh ta hay làm thơ tả mái tóc dài và dáng dấp yểu điệu của cộ Uyển Thư không biết mình gây ấn tượng như thế nào, nhưng khi đọc thơ anh lúc đó cô đã từng mất ngủ. Nhớ lại mối tình đầu của mình, tự nhiên cô mỉm cười tư lự. Cô không hay Yoshihiro đang nghiêng đầu nhìn cô, rồi lên tiếng với chút tò mò:
− Cô nghĩ gì vậy Uyển Thư? − Không có gì. Sao? − Uyển Thư này! Có chưa khi nào kể về người yêu của cộ Tôi không tin cô chưa có người yêu. Uyển Thư nói thờ ơ:
− Cũng có, nhưng qua rồi. Yoshihiro tựa lưng vào thành lan can. Ở tư thế đó, anh nhìn mặt cô rất rõ. Vẻ hững hờ của cô làm anh tò mò thật sự:
− Minh Quân phải không? Tôi vẫn thắc mắc tại sao cô không yêu anh ta. − Cũng không biết nữa, có thể không cùng tần số. Với lại, tôi đã từng vấp ngã một lần, nếu tránh được đàn ông càng tốt. − Tránh đàn ông à? − Vâng. Không hiểu nghĩ thế nào mà Yoshihiro chợt phì cười, lặp lại:
− Cô muốn tránh đàn ông thật à? Uyển Thư vô tình:
− Đó là về tình cảm thôi, còn quan hệ bạn bè thì khác. − Nhưng liệu cô có tránh mãi được không? − Không biết nữa, được chừng nào hay chừng nấy. Yoshihiro cố tình nhìn cô cười cười với vẻ chế giễu:
− Vậy tôi là mối quan hệ sao đây? Bạn bè hay công việc? Uyển Thư chợt nói ngắn gọn:
− Anh là sếp của tôi. − Sếp hay bạn? − Sếp. − Tôi thấy bạn thì đúng hơn. Vì cô đã không còn sợ tôi như lúc trước nữa. Uyển Thư ngớ người một lúc. Thấy vẻ mặt của cô, Yoshihiro cười lớn:
− Tôi nhớ trước đây cô sợ tôi tới nỗi bị tôi chọc cũng không biết làm sao. Bây giờ thì thậm chí còn quát nạt lại tôi nữa chứ. − Tôi mà dám quát nạt anh? Yoshihiro nheo mắt nhìn cô:
− Tôi rất lạ cô chưa có người yêu, sao vậy? − Sao anh biết tôi không có người yêu? − Giờ giấc sinh hoạt của cô, tôi nắm trong tay mà. Tại sao cô không yêu Minh Quân? − Thế đã là con gái thì bắt buộc phải có người yêu à? − Đó là qui luật tự nhiên, nhất là cô gái đẹp như cô. Uyển Thư chợt cười tinh quái:
− Giờ rảnh của tôi bị sếp chiếm dụng hết rồi, làm sao tôi dám đi chơi với người yêu. − Cô muốn tôi trả tự do cho cô không? − Nếu được. Yoshihiro chợt hỏi vẻ nghiêm chỉnh:
− Nói thật đi Uyển Thự Vì sao cô không có người yêu? Uyển Thư nói nhát gừng:
− Trước đây thì cũng có đấy, nhưng bây giờ đã hết rồi. − Tại sao? − Hôm nay sếp tò mò về đời tư của tôi nhiều quá. Uyển Thư cố ý đùa để giảm bớt không khí nghiêm trang mà Yoshihiro đã tạo ra. Nhưng anh có vẻ không muốn đùa. Anh lắc đầu nói như ra lệnh:
− Tại sao lại qua, nói đi!
Uyển Thư hơi ngạc nhiên. Không hiểu tại sao hôm nay anh ta có vẻ tò mò chuyện riêng của cộ Muốn biết thật sự chứ không có vẻ tò mò đơn thuần. Bất giác, cô cũng nói nghiêm chỉnh:
− Bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại yêu sớm thế...
Yoshihiro ngắt lời:
− Sớm là mấy tuổi? − Mười bảy. Tự nhiên anh bật cười. Nhưng rồi lại nghiêm mặt:
− Hơi sớm đấy. Uyển Thư có vẻ hơi quê, nhưng cũng cười:
− Lúc đó còn là học trò, tình cảm lãng mạn chứ không sâu sắc. Có lẽ vì vậy mà khi lên đại học, anh ta bỏ tôi để tán tỉnh nhiều người khác. − Cô có xem đó là cú xốc không? − Có chứ. Lúc đó, tôi buồn lắm, nhưng chỉ một thời gian rồi cũng quên. Có lẽ tôi chưa biết yêu thật sự. − Vậy sau đó thì sao? Còn mối tình nào không? − Cũng có vài người đến nhưng hình như tôi thành bà già rồi, tôi cứ nghĩ con trai cùng trang lứa chỉ là em mà thôi. Yêu không được. Yoshihiro lại bật cười. Anh có vẻ muốn biết về cô thật sự. Và anh nói một câu khiến cô ngạc nhiên:
− Thế còn anh ta thì sao? Cuối cùng anh ta có chọn được ai hay không? − Hình như không. Vì sau đó gặp lại tôi, anh ta có vẻ muốn quay lại. Chắc là sau đợt phiêu lưu, anh ta không tìm được cái gì mới. Yoshihiro nhìn cô chăm chú:
− Vậy cô đã gặp lại anh tả Lúc nào vậy? − Mới đây, lúc đó tôi nghỉ làm. Thời gian đó, tôi làm trong công ty anh Xuyến, anh ấy là anh rể của anh tạ Trước đây, chúng tôi cũng khá thân nhau. Giọng Yoshihiro có một chút cáu kỉnh:
− Bộ cô hết nơi rồi sao trở về với anh ta? Uyển Thư không chú ý đến thái độ của anh. Cô cười thản nhiên:
− Cũng không hẳn là trở về, tôi chỉ cần một chỗ làm thôi, không nghĩ gì cả. Nếu nghỉ tôi đã không làm. − Vậy bây giờ có còn gặp anh ta không? − Còn. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn đi uống cà phê Yoshihiro im lặng, cảm thấy không vui, dù bề ngoài anh vẫn thản nhiên. Phát hiện về Uyển Thư làm anh bị bất ngờ. Trước giờ, anh cứ yên tâm một cách ích kỷ là cô không có tình cảm riêng. Toàn bộ thời gian của cô, gần như anh chiếm lĩnh, vậy mà cô cũng còn thời gian cho người khác. Điều đó làm anh bực mình. Giọng anh cộc lốc:
− Biết người ta không vô tư mà còn quan hệ, cô nghĩ gì vậy? Uyển Thư quay nhanh qua, nhìn Yoshihiro một cái. Cô đã nhận ra cách nói khó chịu đó. Tự nhiên cô im lặng. Yoshihiro không nhận ra mình đang vô lý. Khuôn mặt anh cau có:
− Chẳng lẽ cô còn rung động được à? − Tôi không còn cảm giác đó. − Vậy thì sao không dứt khoát? Cô có biết những quan hệ như vậy chỉ thiệt thòi cho cô không? − Bạn bè gặp nhau, vào quán cà phê nói chuyện, như vậy thì không có gì thiệt thòi cả. Bất giác cô phản kháng lại:
− Nếu như thế là thiệt thòi thì anh đã làm tôi thiệt thòi hơn rất nhiều. Vì tôi hay đi uống cà phê, đi chơi với anh. − Không thể so sánh như vậy. Chợt anh đổi giọng:
− Đi như thế này, cô thấy chán lắm sao? − Không, tôi xem như công việc...
Yoshihiro có vẻ không hài lòng:
− Công việc? Uyển Thư lặng thinh. Cô không ngờ câu chuyện lại đưa đẩy như vậy. Bây giờ cô cảm giác mình đang theo sự dẫn dắt của Yoshihiro, trong khi đáng lẽ phải dừng lại. Cô chợt nói một câu mà chính mình không định nói :
− Hãy dừng lại ở đây đi, thưa giám đốc.
− Dừng lại ở khía cạnh nào ?
− Về tất cả. Yoshihiro im lặng, anh xoay người nhìn ra phía sông. Thái độ phản kháng của Uyển Thư làm anh nhận ra mình vô lý , nhưng vẫn có cảm giác bực mình. Một lúc Uyển Thư đề nghị :
− Tôi muốn về bây giờ.
− Đi. Anh nhường cho cô xuống trước. Uyển Thư lánh người qua anh, đi về phía cầu thang. Đến chỗ rẽ, cô chợt bị trượt gót giày, cô vội chụp lấy tay Yoshihiro. Anh cũng giữ tay cô lại :
− Có sao không ?
− Không. Chỉ hơi đau một chút thôi. Thấy Yoshihiro định ngồi xuống xem chân mình, cô vội lùi ra phía sau :
− Tôi không sao mà, anh đừng làm vậy. Chợt nhận ra tay mình còn đang níu tay anh, cô vội buông ra. Nhưng Yoshihiro ghì lại. Anh và cô đứng yên trong một phút. Rồi bỗng anh cúi xuống như định hôn. Uyển Thư như choàng tỉnh, cô vội đẩy anh ra, đi nhanh xuống cầu thang. Sau sự việc đó, lúc về nhà rồi, cô vẫn còn thấy bàng hoàng. Yoshihiro cũng có tâm trạng như vậy. Đưa Uyển Thư về rồi, anh lái xe về nhà, lòng cứ hỏi tại sao mình làm như vậy. Anh lên phòng, mệt mỏi ngã xuống giường. Nhưng anh lại ngồi ngay lên khi nghe chuông điện thoại reo. Anh lừng khừng bước qua bàn cầm máy.
− Alô.
− Fujikawa đây. Cái giọng hậm hực đe dọa của cô khiến Yoshihiro nhíu mày :
− Em hả ? Em đang làm gì vậy ?
− Những gì người ta nói về anh và Uyển Thư đúng hay sai ? Yoshihiro bị bất ngờ đến nỗi ngồi phịch xuống ghế :
− Em nói gì ? Anh không hiểu. Fujikawa gần như quát lên :
− Nói thật đi, anh nhận cô ta trở về làm phải không ?
− Đúng.
− Tại sao anh không nói chuyện đó với tôi ?
− Có những chuyện không dễ dàng nói. Khi gặp em, thế nào anh cũng kể.
− Vậy sao anh không nói sớm ? Anh thừa biết bất cứ lúc nào cũng gọi điện được mà. Yoshihiro im lặng hồi lâu. Cuối cùng thì điều anh lo ngại cũng đã xảy ra. Làm sao Fujikawa biết được hoạt động của anh ở đây ? Ai nói ? Anh có cảm giác Fujikawa có hẳn một mạng lưới " gián điệp " ở đây. Điều đó làm anh bị xúc phạm. Anh gằn giọng hỏi :
− Em cho người theo dõi anh ?
− Nếu vậy thì sao, vì anh có đáng tin không ?
− Em quá đáng lắm, Fujikawa. Hình như câu nói của anh làm Fujikawa tức lồng lộn. Giọng cô cao vút , thật nhanh :
− Anh có tình ý gì khi gọi cô ta trở lại làm ? Nói mau đi !
− Chuyện xích mích giữa em và Uyển Thư , anh không cho là lớn. Cô ta là một trợ lý giỏi do chính anh đào tạo. Anh cần cô ta trong công việc.
− Ngụy biện ! Yoshihiro lặng thinh. Trong tận góc tình cảm, anh thừa nhận là mình có chút ngụy biện. Anh cần Uyển Thư trong công việc thật. Nhưng khi rơi vào nỗi cô đơn, anh lại muốn tìm đến cô, muốn chia sẻ những vui buồn mà không thể nói với Fujikawa. Không nghe Yoshihiro trả lời, Fujikawa giận dữ :
− Đó chỉ là cái cớ để anh che giấu tình cảm. Anh là đồ phản bội ! Yoshihiro trầm tĩnh :
− Cái gì làm em gay gắt vậy ? Em đã nghe được chuyện gì, liệu nó có chính xác không ? Fujikawa đột ngột trầm giọng xuống :
− Anh và Uyển Thư thường ăn tối và đi dạo với nhau , phải không ?
− Đúng. Nhưng tất cả chỉ diễn ra sau công việc.
− Tôi hiểu rồi, tôi biết mình phải làm gì. Vĩnh biệt !
− Fujikawa ! Yoshihiro kêu lên, nhưng máy đã cúp. Anh bấm nhanh số máy gọi lại cho cô. Vừa nghe tiếng " alô ", anh nói ngay :
− Mình nói chuyện chưa xong , sao em cúp máy vậy ?
− Không cần phải nói gì hết. Những gì cần biết , tôi đã biết rồi. Hiểu quá rồi ! Yoshihiro chưa kịp trả lời thì nghe tiếng " cụp " cắt ngang , tiếp theo đó là những tín hiệu liên tục. Yoshihiro tức mình gọi lại lần nữa. Nhưng vừa nghe tiếng anh, Fujikawa đã quát lên :
− Yêu cầu đừng làm phiền tôi nữa. Yoshihiro phát điên lên vì tức. Suốt buổi tối , anh gọi cho Fujikawa mấy lần ,nhưng lần nào cô cũng cắt ngang thẳng thừng. Mấy ngày sau, anh liên tục gởi e-mail cho cô, nhưng cô cũng chẳng buồn trả lời. Cô trở nên bặt tin như chưa từng quen biết với anh. Suốt một tuần, bận bù đầu với công việc đột xuất, anh không thể bỏ để bay về Nhật được. Công việc không làm anh căng thẳng bằng ý nghĩ về Fujikawa. Không biết ai trong công ty theo dõi anh một cái lén lút như vậy. Điều đó làm anh bực đến phát điên lên. Sáng nay, Yoshihiro quyết định bỏ tất cả để về Nhật. Anh bảo Uyển Thư đặt vé máy bay. Nhìn vẻ bồn chồn và lầm lì của anh, Uyển Thư rất muốn biết chuyện gì. Nhưng biết lúc này không phải là lúc để hỏi, nên cô lặng thinh. Cô đến đại lý lấy vé, khi trở về thì thấy Yoshihiro đang ngồi sau bàn, tay bóp nát tờ thiệp. Anh nhìn cô chăm chăm mà không thấy gì , khuôn mặt có một vẻ gì đó rất khó tả. Uyển Thư cắn môi, rụt rè đến đặt vé máy bay trước mặt anh :
− Tuần sau... Nhưng Yoshihiro đã gạt ngang bằng giọng lạnh lùng :
− Không cần phải đi nữa. Bỏ đi ! Nói xong, anh đứng dậy, bỏ đi ra. Uyển Thư ngơ ngác nhìn theo, rồi tò mò cầm tờ thiệp, mở ra xem. Cô bàng hoàng khi đọc đó là thiệp cưới của Fujikawa. Dĩ nhiên tên chú rể không phải là Yoshihiro. Nó bất ngờ đến nỗi cô đứng ngẩn người thật lâu. Bây giờ cô mới hiểu thái độ lầm lì của anh trong thời gian gần đây. Uyển Thư đứng chần chờ một lát, rồi dè dặt đi tìm Yoshihiro. Cô đoán là anh lên phòng riêng , nên lặng lẽ đi lên tầng trên. Uyển Thư gõ cửa rất nhẹ, rồi lớn dần. Bên trong vẫn hoàn toàn lặng thinh. Nhưng cánh cửa mở hé cho cô biết là Yoshihiro đang ở trong phòng. Cô đứng yên suy nghĩ một lát , rồi quyết định đi vào. Yoshihiro đang ngồi bên bàn, hai tay ôm đầu. Uyển Thư thấy những ngón tay anh luồn trong tóc một cách phẫn nộ, đau khổ câm lặng. Cử chỉ đó làm cô thấy hụt hẫng cho mình và tội nghiệp cho anh. Cô nhẹ nhàng lên tiếng :
− Đừng buồn , anh Yoshihiro. Dù sao anh cũng nên về bên ấy đế...
− Ra ngoài đi, Uyển Thư ! Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Uyển Thư chùn lại. Nhưng tội nghiệp mạnh hơn , và cô rụt rè đặt tay lên vai anh :
− Tôi rất buồn khi thấy anh thế này. Sao anh không gọi điện ngăn chị ấy ? Làm một cái gì đó còn hơn là im lặng. Yoshihiro ngồi thẳng người lên, giọng khô khan :
− Tôi muốn ở một mình, ra ngoài đi ! Đến như vậy thì Uyển Thư hết nhiệt tình nổi. Lòng tự trọng làm cô không cho phép mình thể hiện tình cảm. Cô rụt tay lại, mím môi đi ra ngoài. Uyển Thư trở xuống phòng làm việc. Cô ngồi vào bàn mình, cố ngăn cảm giác mình như món đồ giải trí của Yoshihiro. Khi cần thì anh cầm lên chơi, không cần thì quăng qua một bên. Nhớ lại buổi tối trên tàu, cô lại thấy hụt hẫng. Thậm chí, anh đã dùng cô để lấp chỗ trống khi không có Fujikawa. Uyển Thư không còn tinh thần để làm việc nữa. Cô tắt máy, dọn dẹp trên bàn, rồi khoác giỏ lên vai, đi ra khỏi phòng. Cô về nhà, chẳng làm gì ngoài việc nằm dài trên giường. Cảm giác chán nản cứ bám riết lấy cô , đến nỗi không cách nào trốn tránh được. Buổi chiều, Uyển Thư đi làm. Suốt buổi không thấy Yoshihiro đâu, Uyển Thư đoán anh ta đang giam mình trên phòng riêng , nhưng cô không có ý định lên an ủi. Khi cô xuống nhà bếp, dì Năm giữ cô lại, hỏi tò mò :
− Hồi sáng, ông hỏi cô đi đâu. Lúc đó, cô ở đâu vậy, cô Thư ?
− Dạ, con về nhà.
− Ông đi tìm cô, rồi đi đâu từ sáng giờ, trưa cũng không ăn ở nhà. Không biết có chuyện gì mà nhìn ông quạu quọ lắm. Mấy cô kia, nãy giờ ai cũng hồi hộp. Uyển Thư làm thinh. Cách nói của dì Năm làm cô nhớ lại mình trước kia. Mỗi lần Yoshihiro quạu quọ vì công việc, thần kinh cô như sắp đứt ra.
Hoàng Thu Dung
Cô giơ tay gom những sợi tóc bay lòa xòa trong gió, nhưng Yoshihiro cản lại:
− Đừng!
− Anh nói gì? − Cứ để yên như vậy. − Nhưng nó vướng vào áo anh không nhột sao? − Tôi thích như vậy mà. Uyển Thư mỉm cười một mình, rồi buông tay ra. Những sợi tóc dài của cô lại bay vướng trên vai Yoshihiro. Anh nhìn xuống rồi mỉm cười:
− Cô đừng bao giờ cắt tóc ngắn nhé, Uyển Thư. − Anh thích con gái để tóc dài sao không bảo chị Fujikawa để tóc dài? − Vì cô ấy không thích. Cô ấy có tác phong công nghiệp hơn cô. − Về mặt nào? − Nghĩa là gon gàng, nhanh nhẹn. Còn cô thì yểu điệu hơn. − Lần đầu tiên tôi nghe một người nói tôi yểu điệu. Từ đó lạ quá. − Có thể người khác cũng nghĩ như tôi vậy, có điều họ không nói đó thôi. Uyển Thư chợt nhớ tới Giang Phú. Ngày trước anh ta hay làm thơ tả mái tóc dài và dáng dấp yểu điệu của cộ Uyển Thư không biết mình gây ấn tượng như thế nào, nhưng khi đọc thơ anh lúc đó cô đã từng mất ngủ. Nhớ lại mối tình đầu của mình, tự nhiên cô mỉm cười tư lự. Cô không hay Yoshihiro đang nghiêng đầu nhìn cô, rồi lên tiếng với chút tò mò:
− Cô nghĩ gì vậy Uyển Thư? − Không có gì. Sao? − Uyển Thư này! Có chưa khi nào kể về người yêu của cộ Tôi không tin cô chưa có người yêu. Uyển Thư nói thờ ơ:
− Cũng có, nhưng qua rồi. Yoshihiro tựa lưng vào thành lan can. Ở tư thế đó, anh nhìn mặt cô rất rõ. Vẻ hững hờ của cô làm anh tò mò thật sự:
− Minh Quân phải không? Tôi vẫn thắc mắc tại sao cô không yêu anh ta. − Cũng không biết nữa, có thể không cùng tần số. Với lại, tôi đã từng vấp ngã một lần, nếu tránh được đàn ông càng tốt. − Tránh đàn ông à? − Vâng. Không hiểu nghĩ thế nào mà Yoshihiro chợt phì cười, lặp lại:
− Cô muốn tránh đàn ông thật à? Uyển Thư vô tình:
− Đó là về tình cảm thôi, còn quan hệ bạn bè thì khác. − Nhưng liệu cô có tránh mãi được không? − Không biết nữa, được chừng nào hay chừng nấy. Yoshihiro cố tình nhìn cô cười cười với vẻ chế giễu:
− Vậy tôi là mối quan hệ sao đây? Bạn bè hay công việc? Uyển Thư chợt nói ngắn gọn:
− Anh là sếp của tôi. − Sếp hay bạn? − Sếp. − Tôi thấy bạn thì đúng hơn. Vì cô đã không còn sợ tôi như lúc trước nữa. Uyển Thư ngớ người một lúc. Thấy vẻ mặt của cô, Yoshihiro cười lớn:
− Tôi nhớ trước đây cô sợ tôi tới nỗi bị tôi chọc cũng không biết làm sao. Bây giờ thì thậm chí còn quát nạt lại tôi nữa chứ. − Tôi mà dám quát nạt anh? Yoshihiro nheo mắt nhìn cô:
− Tôi rất lạ cô chưa có người yêu, sao vậy? − Sao anh biết tôi không có người yêu? − Giờ giấc sinh hoạt của cô, tôi nắm trong tay mà. Tại sao cô không yêu Minh Quân? − Thế đã là con gái thì bắt buộc phải có người yêu à? − Đó là qui luật tự nhiên, nhất là cô gái đẹp như cô. Uyển Thư chợt cười tinh quái:
− Giờ rảnh của tôi bị sếp chiếm dụng hết rồi, làm sao tôi dám đi chơi với người yêu. − Cô muốn tôi trả tự do cho cô không? − Nếu được. Yoshihiro chợt hỏi vẻ nghiêm chỉnh:
− Nói thật đi Uyển Thự Vì sao cô không có người yêu? Uyển Thư nói nhát gừng:
− Trước đây thì cũng có đấy, nhưng bây giờ đã hết rồi. − Tại sao? − Hôm nay sếp tò mò về đời tư của tôi nhiều quá. Uyển Thư cố ý đùa để giảm bớt không khí nghiêm trang mà Yoshihiro đã tạo ra. Nhưng anh có vẻ không muốn đùa. Anh lắc đầu nói như ra lệnh:
− Tại sao lại qua, nói đi!
Uyển Thư hơi ngạc nhiên. Không hiểu tại sao hôm nay anh ta có vẻ tò mò chuyện riêng của cộ Muốn biết thật sự chứ không có vẻ tò mò đơn thuần. Bất giác, cô cũng nói nghiêm chỉnh:
− Bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại yêu sớm thế...
Yoshihiro ngắt lời:
− Sớm là mấy tuổi? − Mười bảy. Tự nhiên anh bật cười. Nhưng rồi lại nghiêm mặt:
− Hơi sớm đấy. Uyển Thư có vẻ hơi quê, nhưng cũng cười:
− Lúc đó còn là học trò, tình cảm lãng mạn chứ không sâu sắc. Có lẽ vì vậy mà khi lên đại học, anh ta bỏ tôi để tán tỉnh nhiều người khác. − Cô có xem đó là cú xốc không? − Có chứ. Lúc đó, tôi buồn lắm, nhưng chỉ một thời gian rồi cũng quên. Có lẽ tôi chưa biết yêu thật sự. − Vậy sau đó thì sao? Còn mối tình nào không? − Cũng có vài người đến nhưng hình như tôi thành bà già rồi, tôi cứ nghĩ con trai cùng trang lứa chỉ là em mà thôi. Yêu không được. Yoshihiro lại bật cười. Anh có vẻ muốn biết về cô thật sự. Và anh nói một câu khiến cô ngạc nhiên:
− Thế còn anh ta thì sao? Cuối cùng anh ta có chọn được ai hay không? − Hình như không. Vì sau đó gặp lại tôi, anh ta có vẻ muốn quay lại. Chắc là sau đợt phiêu lưu, anh ta không tìm được cái gì mới. Yoshihiro nhìn cô chăm chú:
− Vậy cô đã gặp lại anh tả Lúc nào vậy? − Mới đây, lúc đó tôi nghỉ làm. Thời gian đó, tôi làm trong công ty anh Xuyến, anh ấy là anh rể của anh tạ Trước đây, chúng tôi cũng khá thân nhau. Giọng Yoshihiro có một chút cáu kỉnh:
− Bộ cô hết nơi rồi sao trở về với anh ta? Uyển Thư không chú ý đến thái độ của anh. Cô cười thản nhiên:
− Cũng không hẳn là trở về, tôi chỉ cần một chỗ làm thôi, không nghĩ gì cả. Nếu nghỉ tôi đã không làm. − Vậy bây giờ có còn gặp anh ta không? − Còn. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn đi uống cà phê Yoshihiro im lặng, cảm thấy không vui, dù bề ngoài anh vẫn thản nhiên. Phát hiện về Uyển Thư làm anh bị bất ngờ. Trước giờ, anh cứ yên tâm một cách ích kỷ là cô không có tình cảm riêng. Toàn bộ thời gian của cô, gần như anh chiếm lĩnh, vậy mà cô cũng còn thời gian cho người khác. Điều đó làm anh bực mình. Giọng anh cộc lốc:
− Biết người ta không vô tư mà còn quan hệ, cô nghĩ gì vậy? Uyển Thư quay nhanh qua, nhìn Yoshihiro một cái. Cô đã nhận ra cách nói khó chịu đó. Tự nhiên cô im lặng. Yoshihiro không nhận ra mình đang vô lý. Khuôn mặt anh cau có:
− Chẳng lẽ cô còn rung động được à? − Tôi không còn cảm giác đó. − Vậy thì sao không dứt khoát? Cô có biết những quan hệ như vậy chỉ thiệt thòi cho cô không? − Bạn bè gặp nhau, vào quán cà phê nói chuyện, như vậy thì không có gì thiệt thòi cả. Bất giác cô phản kháng lại:
− Nếu như thế là thiệt thòi thì anh đã làm tôi thiệt thòi hơn rất nhiều. Vì tôi hay đi uống cà phê, đi chơi với anh. − Không thể so sánh như vậy. Chợt anh đổi giọng:
− Đi như thế này, cô thấy chán lắm sao? − Không, tôi xem như công việc...
Yoshihiro có vẻ không hài lòng:
− Công việc? Uyển Thư lặng thinh. Cô không ngờ câu chuyện lại đưa đẩy như vậy. Bây giờ cô cảm giác mình đang theo sự dẫn dắt của Yoshihiro, trong khi đáng lẽ phải dừng lại. Cô chợt nói một câu mà chính mình không định nói :
− Hãy dừng lại ở đây đi, thưa giám đốc.
− Dừng lại ở khía cạnh nào ?
− Về tất cả. Yoshihiro im lặng, anh xoay người nhìn ra phía sông. Thái độ phản kháng của Uyển Thư làm anh nhận ra mình vô lý , nhưng vẫn có cảm giác bực mình. Một lúc Uyển Thư đề nghị :
− Tôi muốn về bây giờ.
− Đi. Anh nhường cho cô xuống trước. Uyển Thư lánh người qua anh, đi về phía cầu thang. Đến chỗ rẽ, cô chợt bị trượt gót giày, cô vội chụp lấy tay Yoshihiro. Anh cũng giữ tay cô lại :
− Có sao không ?
− Không. Chỉ hơi đau một chút thôi. Thấy Yoshihiro định ngồi xuống xem chân mình, cô vội lùi ra phía sau :
− Tôi không sao mà, anh đừng làm vậy. Chợt nhận ra tay mình còn đang níu tay anh, cô vội buông ra. Nhưng Yoshihiro ghì lại. Anh và cô đứng yên trong một phút. Rồi bỗng anh cúi xuống như định hôn. Uyển Thư như choàng tỉnh, cô vội đẩy anh ra, đi nhanh xuống cầu thang. Sau sự việc đó, lúc về nhà rồi, cô vẫn còn thấy bàng hoàng. Yoshihiro cũng có tâm trạng như vậy. Đưa Uyển Thư về rồi, anh lái xe về nhà, lòng cứ hỏi tại sao mình làm như vậy. Anh lên phòng, mệt mỏi ngã xuống giường. Nhưng anh lại ngồi ngay lên khi nghe chuông điện thoại reo. Anh lừng khừng bước qua bàn cầm máy.
− Alô.
− Fujikawa đây. Cái giọng hậm hực đe dọa của cô khiến Yoshihiro nhíu mày :
− Em hả ? Em đang làm gì vậy ?
− Những gì người ta nói về anh và Uyển Thư đúng hay sai ? Yoshihiro bị bất ngờ đến nỗi ngồi phịch xuống ghế :
− Em nói gì ? Anh không hiểu. Fujikawa gần như quát lên :
− Nói thật đi, anh nhận cô ta trở về làm phải không ?
− Đúng.
− Tại sao anh không nói chuyện đó với tôi ?
− Có những chuyện không dễ dàng nói. Khi gặp em, thế nào anh cũng kể.
− Vậy sao anh không nói sớm ? Anh thừa biết bất cứ lúc nào cũng gọi điện được mà. Yoshihiro im lặng hồi lâu. Cuối cùng thì điều anh lo ngại cũng đã xảy ra. Làm sao Fujikawa biết được hoạt động của anh ở đây ? Ai nói ? Anh có cảm giác Fujikawa có hẳn một mạng lưới " gián điệp " ở đây. Điều đó làm anh bị xúc phạm. Anh gằn giọng hỏi :
− Em cho người theo dõi anh ?
− Nếu vậy thì sao, vì anh có đáng tin không ?
− Em quá đáng lắm, Fujikawa. Hình như câu nói của anh làm Fujikawa tức lồng lộn. Giọng cô cao vút , thật nhanh :
− Anh có tình ý gì khi gọi cô ta trở lại làm ? Nói mau đi !
− Chuyện xích mích giữa em và Uyển Thư , anh không cho là lớn. Cô ta là một trợ lý giỏi do chính anh đào tạo. Anh cần cô ta trong công việc.
− Ngụy biện ! Yoshihiro lặng thinh. Trong tận góc tình cảm, anh thừa nhận là mình có chút ngụy biện. Anh cần Uyển Thư trong công việc thật. Nhưng khi rơi vào nỗi cô đơn, anh lại muốn tìm đến cô, muốn chia sẻ những vui buồn mà không thể nói với Fujikawa. Không nghe Yoshihiro trả lời, Fujikawa giận dữ :
− Đó chỉ là cái cớ để anh che giấu tình cảm. Anh là đồ phản bội ! Yoshihiro trầm tĩnh :
− Cái gì làm em gay gắt vậy ? Em đã nghe được chuyện gì, liệu nó có chính xác không ? Fujikawa đột ngột trầm giọng xuống :
− Anh và Uyển Thư thường ăn tối và đi dạo với nhau , phải không ?
− Đúng. Nhưng tất cả chỉ diễn ra sau công việc.
− Tôi hiểu rồi, tôi biết mình phải làm gì. Vĩnh biệt !
− Fujikawa ! Yoshihiro kêu lên, nhưng máy đã cúp. Anh bấm nhanh số máy gọi lại cho cô. Vừa nghe tiếng " alô ", anh nói ngay :
− Mình nói chuyện chưa xong , sao em cúp máy vậy ?
− Không cần phải nói gì hết. Những gì cần biết , tôi đã biết rồi. Hiểu quá rồi ! Yoshihiro chưa kịp trả lời thì nghe tiếng " cụp " cắt ngang , tiếp theo đó là những tín hiệu liên tục. Yoshihiro tức mình gọi lại lần nữa. Nhưng vừa nghe tiếng anh, Fujikawa đã quát lên :
− Yêu cầu đừng làm phiền tôi nữa. Yoshihiro phát điên lên vì tức. Suốt buổi tối , anh gọi cho Fujikawa mấy lần ,nhưng lần nào cô cũng cắt ngang thẳng thừng. Mấy ngày sau, anh liên tục gởi e-mail cho cô, nhưng cô cũng chẳng buồn trả lời. Cô trở nên bặt tin như chưa từng quen biết với anh. Suốt một tuần, bận bù đầu với công việc đột xuất, anh không thể bỏ để bay về Nhật được. Công việc không làm anh căng thẳng bằng ý nghĩ về Fujikawa. Không biết ai trong công ty theo dõi anh một cái lén lút như vậy. Điều đó làm anh bực đến phát điên lên. Sáng nay, Yoshihiro quyết định bỏ tất cả để về Nhật. Anh bảo Uyển Thư đặt vé máy bay. Nhìn vẻ bồn chồn và lầm lì của anh, Uyển Thư rất muốn biết chuyện gì. Nhưng biết lúc này không phải là lúc để hỏi, nên cô lặng thinh. Cô đến đại lý lấy vé, khi trở về thì thấy Yoshihiro đang ngồi sau bàn, tay bóp nát tờ thiệp. Anh nhìn cô chăm chăm mà không thấy gì , khuôn mặt có một vẻ gì đó rất khó tả. Uyển Thư cắn môi, rụt rè đến đặt vé máy bay trước mặt anh :
− Tuần sau... Nhưng Yoshihiro đã gạt ngang bằng giọng lạnh lùng :
− Không cần phải đi nữa. Bỏ đi ! Nói xong, anh đứng dậy, bỏ đi ra. Uyển Thư ngơ ngác nhìn theo, rồi tò mò cầm tờ thiệp, mở ra xem. Cô bàng hoàng khi đọc đó là thiệp cưới của Fujikawa. Dĩ nhiên tên chú rể không phải là Yoshihiro. Nó bất ngờ đến nỗi cô đứng ngẩn người thật lâu. Bây giờ cô mới hiểu thái độ lầm lì của anh trong thời gian gần đây. Uyển Thư đứng chần chờ một lát, rồi dè dặt đi tìm Yoshihiro. Cô đoán là anh lên phòng riêng , nên lặng lẽ đi lên tầng trên. Uyển Thư gõ cửa rất nhẹ, rồi lớn dần. Bên trong vẫn hoàn toàn lặng thinh. Nhưng cánh cửa mở hé cho cô biết là Yoshihiro đang ở trong phòng. Cô đứng yên suy nghĩ một lát , rồi quyết định đi vào. Yoshihiro đang ngồi bên bàn, hai tay ôm đầu. Uyển Thư thấy những ngón tay anh luồn trong tóc một cách phẫn nộ, đau khổ câm lặng. Cử chỉ đó làm cô thấy hụt hẫng cho mình và tội nghiệp cho anh. Cô nhẹ nhàng lên tiếng :
− Đừng buồn , anh Yoshihiro. Dù sao anh cũng nên về bên ấy đế...
− Ra ngoài đi, Uyển Thư ! Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Uyển Thư chùn lại. Nhưng tội nghiệp mạnh hơn , và cô rụt rè đặt tay lên vai anh :
− Tôi rất buồn khi thấy anh thế này. Sao anh không gọi điện ngăn chị ấy ? Làm một cái gì đó còn hơn là im lặng. Yoshihiro ngồi thẳng người lên, giọng khô khan :
− Tôi muốn ở một mình, ra ngoài đi ! Đến như vậy thì Uyển Thư hết nhiệt tình nổi. Lòng tự trọng làm cô không cho phép mình thể hiện tình cảm. Cô rụt tay lại, mím môi đi ra ngoài. Uyển Thư trở xuống phòng làm việc. Cô ngồi vào bàn mình, cố ngăn cảm giác mình như món đồ giải trí của Yoshihiro. Khi cần thì anh cầm lên chơi, không cần thì quăng qua một bên. Nhớ lại buổi tối trên tàu, cô lại thấy hụt hẫng. Thậm chí, anh đã dùng cô để lấp chỗ trống khi không có Fujikawa. Uyển Thư không còn tinh thần để làm việc nữa. Cô tắt máy, dọn dẹp trên bàn, rồi khoác giỏ lên vai, đi ra khỏi phòng. Cô về nhà, chẳng làm gì ngoài việc nằm dài trên giường. Cảm giác chán nản cứ bám riết lấy cô , đến nỗi không cách nào trốn tránh được. Buổi chiều, Uyển Thư đi làm. Suốt buổi không thấy Yoshihiro đâu, Uyển Thư đoán anh ta đang giam mình trên phòng riêng , nhưng cô không có ý định lên an ủi. Khi cô xuống nhà bếp, dì Năm giữ cô lại, hỏi tò mò :
− Hồi sáng, ông hỏi cô đi đâu. Lúc đó, cô ở đâu vậy, cô Thư ?
− Dạ, con về nhà.
− Ông đi tìm cô, rồi đi đâu từ sáng giờ, trưa cũng không ăn ở nhà. Không biết có chuyện gì mà nhìn ông quạu quọ lắm. Mấy cô kia, nãy giờ ai cũng hồi hộp. Uyển Thư làm thinh. Cách nói của dì Năm làm cô nhớ lại mình trước kia. Mỗi lần Yoshihiro quạu quọ vì công việc, thần kinh cô như sắp đứt ra.
Hoàng Thu Dung