Bây giờ thì thần kinh không đứt, nhưng tim không đau. Cô nghìn lần hối hận vì đã để mình đi quá xa. Lẽ ra cô đã không nên quay lại đây. Mải suy nghĩ miên man, Uyển Thư không hay dì Năm đang nói gì. Cô cũng không để ý cả việc mình đi lên mà không nói gì với dì Năm. Uyển Thư trở lên phòng làm việc. Cô làm việc mà đầu óc cứ để đâu đâu. Đã mấy lần cô định gọi cho Yoshihiro, nhưng rồi lại thôi. Tự ái không cho phép cô quan tâm kiểu đó. Hết giờ làm việc, cô vẫn không thấy anh. Cô đành dọn dẹp ra về. Vừa về đến nhà, Uyển Thư chợt nghe tín hiệu máy. Cô vội vã dựng xe, lấy máy ra nghe.

Tiếng của Giang Phú vang lên mừng rỡ :

− Thư hả ! Sao lúc nãy mình gọi cho Thư không được ?

− Mình cũng không biết nữa. Có chuyện gì không Phú ?

− Giờ này còn hỏi chuyện gì. Bộ Thư quên rồi hả ?

− Mình nhớ rồi, mình đang chuẩn bị đây.

− Lát nữa, mình đến đó Thư nghe.

− Thôi khỏi đi Phú , mình tự đến đó được rồi.

− Anh Xuyến với chị Thư bảo đến đón Thư cùng đi luôn cho vui. Lát nữa , xe tới đón Thư đấy. Uyển Thư chưa kịp trả lời thì anh nói tiếp :

− Thư chuẩn bi đi nghe, lát nữa mình tới. Và anh tắt máy.Uyến Thư thở hắt một cái mệt mỏi. Tuần trước cô có nhận thiệp mời dự sinh nhật con trai anh Xuyến. Cô không thích chút nào, nhưng chính hai vợ chồng mời, nên không thể từ chối. Uyển Thư nhìn đồng hồ. Chỉ còn 25 phút để chuẩn bị. Cô lên gác tranh thủ nằm nghỉ một chút , rồi mới đi xuống phòng tắm. Đến hơn bảy giờ, xe của anh Xuyến đến trước nhà. Giang Phú chạy lên gọi cô. Trông anh ta có vẻ hồi hộp như chính anh ta lần đầu đi coi mắt ai đó. Uyển Thư theo ta ra xe. Chị Thu ngồi băng trước , băng sau là cô bé con lớn của chị. Thế là Uyển Thư phải ngồi cạnh Giang Phú. Nhìn cách săn đón của anh ta , Uyển Thư không hiểu nổi tại sao anh ta còn có thể quay lại thích cô. Khi tình yêu đã bay xa , không cách gì yêu lại được. Tự nhiên cô nhớ cách nói cộc cằn của Yoshihiro :

− " Biết người ta không vô tư mà vẫn còn quan hệ ". Có lẽ sau buổi tiệc này, cô phải dứt khoát với Giang Phú thôi, kể cả là bạn cũng không. Khi xuống xe, Giang Phú nhiệt tình vịn tay cho cô bước xuống. Uyển Thư thấy kỳ cục quá, cô rụt tay lại.

− Phú đừng làm vậy. Chị Thu nhìn hai người, rồi cười xòa:

− Nó chỉ galăng với một mình em thôi đấy. Uyển Thư cười gượng chứ không trả lời, cô đâu có muốn được galăng như vậy. Còn người mình mong muốn thì không bao giờ có thể được. Con bé con chị Thu có vẻ thích Uyển Thự Nó níu tay cô, tung tăng đi vào nhà hàng. Giang Phú đi bên cạnh cô, chị Thu và anh Xuyến đi trước. Chợt Uyển Thư có cảm giác nhột nhạt mơ hồ. Cô quay nhìn phía sau, cách cô một khoảng không xa, Yoshihiro đang đi vào với một thanh niên. Anh nhìn cô chăm chăm, không biết vô tình hay cố ý. Tự nhiên Uyển Thư đứng lại. Thật ra cô cũng không biết nói gì. Nhưng gặp nhau ở đây không lẽ không chào hỏi. Yoshihiro đi tới. Anh không nhìn Uyển Thư nữa mà quan sát Giang Phú rất nhanh. Uyển Thư gật đầu chào người đi bên cạnh Yoshihiro, rồi quay lại nhanh phía anh:

− Giám đốc cũng đến đây?

− Không ngờ gặp cô ở đây.

− Vâng. Thấy mọi người nhìn Yoshihiro, Uyển Thư vội giới thiệu:

− Đây là bạn tôi. Cô nói chung với mọi người:

− Anh ấy là sếp của em. Giang Phú nhìn Yoshihiro chăm chăm, quên cả giữ ý. Thấy vậy, chị Thu bèn lên tiếng:

− Chúng tôi đã đặt bàn mừng sinh nhật của cháu bé, hay là mời hai anh cùng tham dự cho vui. Yoshihiro mỉm cười, lắc đầu:

− Cám ơn các bạn, nhưng chúng tôi cần bàn việc riêng. Xin cám ơn. Anh chào mọi người, rồi đi vượt lên phía trước. Đợi Yoshihiro đi xa, Giang Phú nhận xét:

− Sếp của Thư còn trẻ quá nhỉ? Uyển Thư chưa kịp trả lời thì chị Thu đã hỏi tiếp:

− Anh ta có gia đình chưa Thư?

− Chưa nhưng sẽ. Vợ sắp cưới của anh ta còn ở bên Nhật đó chị.

− Anh ta cưới vợ nước ngoài à?

− Ảnh cũng là người Nhật mà chị.

− Ôi, vậy sao ! Nhìn anh ta chị không biết là người ngoại quốc đó.

− Lúc mới vào công ty em cũng nghĩ như vậy.

− Chắc anh ta dễ tính lắm hả em?

− Sao chị nghĩ như vậy?

− Nhìn người chị đoán vậy mà. Uyển Thư mỉm cười:

− Bình thường thì như vậy như đến lúc nổi nóng, anh ta dữ lắm. Trước đây, em bị "bầm dập" vơi anh ta, nhưng giờ thì hết rồi.

− Nhưng em có vẻ tình nghĩa với anh ta quá. Nghĩ rồi nghĩ rồi vẫn còn quay lại làm, thường thì bay ra khỏi một công ty nào, người ta ít quay lại lắm. Uyển Thư nhìn mặt chị Thu, thấy có vẻ vô tư, cô biết chị ấy không có ác ý. Và cô mỉm cười:

− Thật ra anh ta tốt với nhân viên lắm. Làm ở đó ít ai tự nghỉ. Chị Thu không nói gì nữa. Mọi người rẽ về phía cầu thang, ngang qua dãy bàn, Uyển Thư liếc nhìn xem Yoshihiro ở bàn nào. Cô thấy anh và người bạn ngồi ở phía dãy giữa. Yoshihiro tỉnh táo nói chuyện chứ không có vẻ buồn như cô nghĩ. Cô theo mọi người lên phòng đặt sẵn và trải qua một buổi tối không buồn cũng không vui. Hôm sau vào công ty gặp nhau, Yoshihiro không hề nhắc đến chuyện hôm quạ Anh giữ thái độ xa cách và một vẻ gì đó gần như nghiêm khắc. Uyển Thư có cảm tưởng anh ta phê phán mối quan hệ của cô. Có lẽ anh ta nghĩ cô thiếu tự trọng, vì quan hệ với một người từng bỏ rơi mình. Ý nghĩ đó làm Uyển Thư bị tổn thương thật sự. Và mỗi lần nhớ anh ta định hôn mình, cô lại bị giày vò vì mặc cảm. Trong phòng họp mọi người ngong ngóng ra cửa sổ chờ giám đốc. Nhưng đến gần chín giờ mà vẫn không thấy bóng anh. Bình thường Yoshihiro rất nghiêm nhật đối với thời khóa biểu. Đây là lần đầu tiên anh quy phạm nội quy do chính mình đề ra. Mọi người nói chuyện chán, bắt đầu quay ra nhìn Uyển Thư như có ý hỏi. Cô ngồi im làm như không thấy. Cả cô cùng không biết Yoshishiro ở đâu. Từ một tháng nay, anh có thái độ lầm lì đến khó chịu. Anh luôn tìm cách tránh mặt cô, nói nhiều câu nặng nề, và nhất là gầnnhư bỏ hẳn công việc, khiến cô một mình làm đến chóng mặt. Qúa chín giời, Uyển Thư lấy máy gọi cho Yoshihiro, nhưng cứ nghe chuông reo chứ không có ai cầm máy. Cô chán nản đặt máy xuống bàn. Chợt nhớ ra, Uyển Thư đứng dậy đi ra cửa. Cô lên phòng Yoshihiro, gõ cửa khá mạnh, nhưng bên trong hoàn toàn im lặng. Cô thử đẩy cửa rồi nghiêng đầu nhìn vô phòng. Điều đầu tiên đập vào mắt cô là cảnh Yoshihiro nằm xấp trên giường, ngủ mê mệt, xung quanh quần áo vứt lung tung, mền gối rơi cả xuống gạch. Uyển Thư phân vân một lát rồi bước hẳn vào phòng. Cô đứng xa xa phía đầu giường, định gọi thì Yoshihiro bổng mở mắt. Anh có vẻ kinh ngạc khi thấy cô rồingồi bật dậy.:

− Cô đi đâu vậy? tại sao lại vào đây?

− Hồm nay họp đầu tháng, mọi người đang chờ anh. Qúa chín giờ rồi nên tôi phải... Yoshihiro ngắt lời:

− Lần sau không được tự ý vào phòng tôi, cô ra ngoài đi. Uyển Thư mím môi, cố nén tự ái:

− Tôi phải thông báo với mọi người thế nào đây ? Chờ anh hay giải tán? Yoshihiro không trả lời. Anh bước xuống giường, đến bàn lấy nước uống. Bộ đồ nhàu nát trên người anh làm Uyển Thư phải quay mặt đi. Chắc đêm qua anh ta say ngất ngư nên để nguyên đồ mà ngủ. Cô muốn đi ra cho rồi, nhưng phải chờ ý kiến của anh nên phải lì lợm đứng đó. Yoshihiro quay lại nhìn cô:

− Cô đủ sức tự giải quyết mà, cứ xuống họp đi.

− Nhưng... Yoshihiro khoát tay:

− Cô ra ngoài đi. Tôi không muốn thấy cô trong phòng riêng của tôi. Uyển Thư không nói một tiếng, cô mím môi đi ra cửa. Nhưng xuống đến giữa cầu thang, tự nhiên cô quay lên, đẩy mạnh cửa cho nó mở toanh, rồi mạnh dạn đi vào phòng. Yoshihiro đang cởi áo. Thấy cô anh ngừng tay nhíu mày nhìn cô:

− Còn chuyện gì nữa?

− Yoshihiro ! Tôi biết anh đang buồn, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên hành động như vậy.

− Cô muốn nói gì? Uyển Thư mím môi:

− Nói về cách cư xử với tôi. Về thái độ của anh đối với công việc.

− Cô ra ngoài đi.

− Không, tôi phải nói ngay bây giờ. Hoặc là sẽ im lặng rút lui, không bao giờ để anh thấy mặt nữa. Yoshihiro cười khẩy:

− Giống như lúc trước chứ gì? Uyển Thư đang giận nên không chú ý "lần trước" anh nói là ám chỉ cái gì. Giọng cô hơi run vì mất bình tĩnh:

− Anh đừng có biến nỗi buồn của mình thanh thảm hoa. thế giới. Chị Fujukawa... Yoshihiro chợt quát lên:

− Tôi cấm cô nói đến chuyện đó ! Bị quát, Uyển Thư giật bắn mình. Cô mất bình tĩnh hẳn đi, nhưng vẫn cố chống chế:

− Tôi phải nói. Cách gằn giọng của cô làm Yoshihiro bị bất ngờ. Anh im lặng, trừng mắt nhìn cộ Uyển Thư không sợ và nói cứng rắn:

− Anh có biết mấy tháng nay anh làm moi người nặng nề thế nào không?

− Ai nặng nề?

− Tất cảmọi người trong công tỵ Thái độ của anh làm không khí như ngạt đi. Và tôi nữa, tôi không đồng ý cách đối xử như thế. Đừng coi tôi là xọt rác.

− Cô nói cái gì?

− Nếu chị Fujikawa... Một lần nữa, Yoshihiro quát lên cắt ngang:

− Không được nhắc về Fujidawa, tôi cấm cô.

− Tôi vẫn cứ nói. Chuyện anh và chị ấy đổ vỡ, không ảnh hưởng gì đến tôi. Nói chính xác là tôi không có lỗi, tại sao tôi phải chịu đựng cơn giận của anh. Yoshihiro nheo mắt nhìn cô, không trả lời. Nhưng khuôn mặt không hứa hẹn điều gì nhân nhượng. Thấy cái nhìn đó, Uyển Thư hơi chựng lại một chút, nhưng rồi cô liều lĩnh nói tiếp:

− Anh làm tôi cảm thấy bị xúc phạm. Khi vui thì xem tôi là bạn, nhưng thất tình thì đối xử với tôi như kẻ thù. Bất chợt cô dưng lại, lớn giọng:

− Dù tôi là nhân viên của anh, tôi vẫn không cho anh phép cư xử với tôi như vậy.

− Cô đi ra ngay ! Yoshihiro quát lên. Uyển Thư quát lại:

− Không ra ! Yoshihiro bỗng đang giọng, như hăm dọa:

− Tôi không muốn nhìn thấy cộ Cô nên ra khỏi đây, trước khi tôi kịp nổi giận.

− Anh tự cho phép mình quyền nổi giận, tự cho phép mình quát tháo người khác. Vậy còn người khác thì sao? Tôi không phải là người à? Yoshihiro chợt bước ra ngoài. Đứng ở đầu cầu thang, anh gọi vọng xuống tần dưới:

− Mr. Quang ! Lên đây. Ở tầng dưới, nãy giờ mọi người im phăng phắt, nói thở nghe tiếng quát tháo ở tầng trên vọng xuống. Không ai hiểu đó là chuyện gì. Nhưng nghe Uyển Thư dám lớn tiếng với sếp ai nấy sợ run cho cô. Bây giờ nghe sếp gọi tên mình, Quang vội vã đi lên mà thấy lo sợ phát sốt. Anh bước vào phòng, chưa kịp hiểu gì thì nghe Yoshihiro ra lệnh:

− Đưa cô này ra ngoài cho tôi ! Uyển Thư bị bất ngờ và xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô nói nhanh. Và cô tự bước ra. Quang đứng lớ ngớ rồi cũng vọt theo cộ Anh đuổi kịp Uyển Thư ở đầu cầu thang:

− Chuyện gì vậy chị Thư?

− Không có gì quan trọng đâu, không liên quan đến ai trong công ty đâu, em đừng lo.

− Sao chị dám cãi với sếp vậy? Chị không sợ bị đuổi sao? Uyển Thư đứng lại đôi diện với Quang, đôi mắt cô long lanh kỳ lạ:

− Đến mức như vậy, không có gì phải sợ. Chị đang tự đuổi mình đấy. Và cô rẽ vào phong làm việc. Quang nhìn lên tầng trên với vẻ lo ngại. không thấy Yoshihiro, anh bèn đi theo Uyển Thự Thấy cô đang dọn dẹp trên bàn, anh đến gần cô:

− Bộ chị định nghỉ thật hả chị Thư?

− Ngay bây giờ đó Quang.

− Lương chị cao nhất công ty, nghỉ vậy uổng lắm chị. Mà chị đi chỗ khác, lương cũng không cao như vậy đâu. Uyển Thư không trả lời. Cô loay hoay chùm chìa khoá, lựa ra tủ riêng của cô, đưa cho Quang:

− Em đưa cho anh ta dùm chi. Và không đợi Quang kịp nói, cô khoác giỏ lên vai, đi nhanh xuống sân lấy xe. Mấy ngày qua, Uyển Thư cũng không hề có ý định đi kiếm việc làm. Cảm giác chán ngán làm cô suy sụp thật sự, còn nặng nề hơn cả lần trước nhiều. Chiều nay, Uyển Thư đi chơi một mình đến tối. Khi về đến nhà thì thấy xe của Yoshihiro đậu bên lề, ngay trước cổng. "Cũng giống như lần trước vậy, anh ta gọi mình trở lại làm. Rồi mọi chuyện sẽ trở lại như cũ, mình tiếp tục làm trò giải trí cho anh tả" Ý nghĩ đó làm Uyển Thư thấy bị xúc phạm. Cô dắt xe vào nhà với vẻ mặt chán ngán và có vẻ như muốn xa lánh tất cả. Yoshihiro đang ngồi trước băng đá. Anh đứng dậy khi thấy cộ Uyển Thư đi đến trước mặt anh, vẻ mặt thờ ơ:

− Anh lại đến tìm. Lần này chắc cũng như lần trước, phải không? − Đi với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô. Uyển Thư không muốn nghe, cô nhếch môi cười lạt lẽo:

− Đuổi rồi lại gọi trở lại. Cuộc sống của tôi phụ thuộc vào sự vui buồn của anh. Cho dù anh là sếp, tôi cũng không cho anh có quyền đó đâu. − Đừng nói đến công việc ở đây. − Tôi chưa có việc làm, nhưng sẽ tìm chỗ khác. Anh tuyển người mới đi, đừng phí thời gian cho tôi nữa. − Ra xe đi, tìm một chỗ thích hợp rồi sẽ nói sau. − Thôi cũng được. Tôi muốn biết anh tính đối xử với tôi như thế nào. Rồi cô quay người ra đường. Yoshihiro chậm rãi đi phía sau. Ra đến xe, cô chủ động mở cửa, ngồi phía băng sau. Cử chỉ như muốn xác định vị trí của mình. Yoshihiro không có thái độ nào về hành động đó. Anh ngồi vào xe, rồi hơi quay đầu về phía sau:

− Cô ăn tối chưa? − Chưa, nhưng tôi không muốn ăn. Đù sao cũng phải ăn chút gì đó, chúng ta sẽ nói chuyện lâu đấy. Uyển Thư không đồng tình, cũng không phản đối. Cô nhìn phía trước một lúc, rồi nhìn ra đường, lặng lẽ đấu tranh tư tưởng với mình. Một lát, cô khẽ thở dài một mình, rồi quay lại nhìn phía trước. Mắt cô bắt gặp ánh mắt Yoshihiro trong kính chiếu hậu, cái nhìn quan sát một cách đăm chiêu tư lư. Uyển Thư lập tức nhìn chỗ khác. Nhưng cô cảm nhận được ở Yoshihiro một sự thay đổi nào đó. Tự nhiên cô thấy mình và anh ta như đóng kịch với nhau, như khoác vỏ thờ ơ để thăm dò nhau. Yoshihiro đưa Uyển Thư xuống tàu, nơi mà hai người đi chơi với nhau lần cuối cách đây hai tháng. Hai người ngồi đối diện với nhau qua bàn ăn, mỗi người ăn một cách lặng lẽ như hai người lạ. Một lát sau, cả hai rời bàn ăn đi lên boong. Uyển Thư định đi đến phía lan can bên hông, nhưng Yoshihiro đã kéo cô ra mũi tàu, nơi không có bóng người. Anh mở đầu buổi nói chuyện một cách trầm tĩnh:

− Tôi thật xin lỗi về những chuyện xảy ra, cô đừng nhớ đến nó nữa Uyển Thư mở lớn mắt đứng im. Rồi cô tò mò quay lại nhìn Yoshihiro. Cô thật sự không tưởng tượng anh sẽ nói câu này. Yoshihiro điềm đạm nhìn lại cô:

− Cô ngạc nhiên lắm sao? − Tôi không nghĩ anh lại nói như vậy. − Tôi cũng biết nói xin lỗi với người mình yêu quí, Uyển Thư ạ. "Yêu quí"? Hai chữ đó làm Uyển Thư nhói tim. Quả thật, Yoshihiro đã đưa cô đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bất giác, cô cười buồn:

− Với người anh quí mến mà anh cư xử như vậy, sao dễ sợ quá. Nếu vậy thì thà anh coi họ như kẻ thù. − Bỏ qua chuyện cũ đi Uyển Thư, quả thật tôi đã nổi điên vì cô. − Tôi làm anh bực? Rồi không đợi Yoshihiro trả lời, cô nói luôn:

− Có lẽ vì tôi nghe lời anh quá. Có lẽ vì tôi làm chị Fujikawa rời bỏ anh. Nhưng tôi có lỗi gì, nếu anh không biết giải thích. Yoshihiro nhìn Uyển Thư đăm đăm:

− Ai nói với cô chuyện Fujikawa hiểu lầm? − Không ai nói. Nhưng nhìn cách anh cư xử, tôi nghĩ ra. Mà còn cách lập luận nào nữa chứ? Yoshihiro nói trầm ngâm:

− Đừng bao giờ đặt Fujikawa vào giữa hai đứa, cô ấy thuộc về quá khứ rồi Uyển Thư ạ. − Qúa khứ? Nhanh vậy sao? − Vậy cô nghĩ tôi còn cách chọn lựa nào khác sao, khi cô ấy chủ động quyết định? Giọng Uyển Thư chợt phẫn nộ:

− Tôi sẽ không bao giờ quên, khi anh đem sự thất vọng và căm hận trút vào tôi. Đó là một sự xúc phạm. − Lạnh nhạt không có nghĩa là trút cơn giận. Tôi cũng không bao giờ coi cô là vật thế thân của Fujikawa. − Nhưng anh đã làm như vậy. − Ở góc độ nào đó, có thể tôi đã làm cho cô hiểu lầm. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Lúc đó, tôi không bay về Nhật để cản Fujikawạ Tôi im lặng, chẳng làm gì cả, có lẽ vì tôi thiếu nhiệt tình. Anh ngừng nói, hơi cắn môi suy nghĩ. Và bất ngờ, giọng anh thay đổi hẳn đi với một vẻ cuồng nhiệt khó tả :

− Và nếu Fujikawa chịu qua đây với tôi, có lẽ tôi sẽ rơi vào sự chọn lựa mà tôi không muốn. Bởi vì tôi không thể thiếu cô. "Lạy Chúa! Anh ta nói gì vậy?" Uyển Thư hơi ngước lên nhìn Yoshihirọ Và Yoshihiro thì như không còn điềm đạm như bình thường. Anh kéo mạnh Uyển Thư về phía mình, đôi môi xoắn xuýt trên môi cô, kiểu tỏ tình không cho phép người khác từ chối.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3189)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]